Truyện Ngắn Không Đành Nhìn Em Dưới Mưa - Hang9x

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Ngôi sao cô đơn9x, 25 Tháng năm 2022.

  1. Ngôi sao cô đơn9x

    Bài viết:
    55
    Tên truyện: Không Đành Nhìn Em Dưới Mưa.

    Thể loại: Ngôn tình bách hợp.

    Ảnh bìa:

    [​IMG]

    Tác giả: Hang9x

    * * *

    Tôi gặp em khi em là cô sinh viên năm nhất đại học. Cô gái non nớt bước vào căn phòng ký túc xá có mười hai người. Trong đó có tám người đàn chị và bốn cô tân sinh viên như em.

    Em là một cô gái bình thường còn tôi lại là một cô gái đặc biệt. Tôi đặc biệt vì tôi khác thường. Có thể nói rằng tôi là một người lập dị.

    Tôi có giọng nói hơi trầm giống đàn ông. Dáng vẻ của tôi cũng giống một chàng trai nhưng thân thể lại là của một cô gái. Và tôi chính là một tomboy.

    Tôi cũng không có gì tự ti về điều ấy cả, bố mẹ tôi cũng không để ý thì tôi cũng không cần phải để ý xem người ngoài nói gì về mình. Tôi quen với những con mắt nhìn tôi hiếu kỳ, tôi cũng quen với việc sẽ bị cô lập trong đám đông. Vì vậy mà tôi không chơi với ai cả, tôi không muốn bị ảnh hưởng bởi những lời nhận xét về bản thân mình từ người khác.

    Ngày em vào ở cùng ký túc xá của tôi ở, tôi cũng chả để ý đến em. Vì em là một cô gái bình thường.

    Em nằm giường tầng trên, tôi cũng nằm giường trên. Chúng tôi nằm đối diện nhau. Em vẫn giữ nề nếp của gia đình, đi ngủ từ rất sớm. Còn tôi thì khác tôi đã học tới năm thứ tư. Là sinh viên năm cuối. Tôi đã trở thành con cú đêm từ lâu rồi.

    Tôi ngồi trên chiếc bàn học nhỏ xinh, kê chiếc laptop rồi bật chiếc đèn nhỏ để không ảnh hưởng quá nhiều đến giấc ngủ của người khác. Có đôi lúc thấy mỏi mắt, tôi sẽ rời mắt khỏi bàn học để nghỉ ngơi. Và trong một lần vô tình, tôi nhìn thấy khuôn mặt em lúc ngủ như một thiên thần vậy. Dưới chút ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn bên giường tôi chiếu sang, em đang nhắm mắt ngủ thật ngon. Mái tóc được em xõa ra trông thật cuốn hút. Lần đầu tôi nhận ra em thật đẹp, cũng là lần đầu tôi thấy tim mình bị lỗi nhịp.

    Kể từ ngày hôm đó, tôi luôn để đèn kể cả khi học xong, tôi thích cảm giác tỉnh lại giữa đêm sẽ được nhìn thấy khuôn mặt của em đang hướng về phía tôi. Mặc dù tôi biết đó là tư thế của em khi ngủ. Nhưng tôi lại thích dối lòng rằng em lúc nào cũng muốn nằm đối diện khuôn mặt với tôi. Tôi thích như vậy đấy. Nhưng tôi vẫn chảnh. Trước giờ trong phòng tôi là người chảnh nhất. Tôi không chơi với ai cả, lên lớp, lên thư viện, rồi học. Không giao lưu trò chuyện. Bởi vì tôi cô lập mình, vì tôi đang cho rằng mình là người lập dị, tôi không thích nói chuyện với người khác rồi họ lại sau lưng tôi xì xào bàn tán.

    Tôi để ý em nhưng không có nghĩa là sẽ hạ thấp mình nói chuyện với em. Tôi hay vờ đeo tai phone nhưng lại nghe lén em nói chuyện trong phòng. Những gì xảy ra với em tôi đều biết.

    Tôi biết em thích cái gì ghét cái gì, hôm nay em vui hay em buồn. Nếu em vui tôi cũng cảm thấy ngày hôm ấy mình thật hưng phấn. Còn nếu em buồn thì tôi lại cảm thấy uể oải hơn. Đặc biệt mỗi khi em nhắc đến những chàng trai đang theo đuổi thì tôi lại cảm thấy nhói nơi con tim. Và có chút gì đó lo sợ, chút gì đó mất mát.

    Rồi cũng tới những ngày em đi chơi về muộn hơn, em đi ngủ cũng muộn hơn. Đó là khi em học sang học kỳ hai. Với sự hòa đồng thân thiện. Em đã nhanh chóng có bạn trai, em hạnh phúc mỗi khi kể về anh ta với các chị, các bạn cùng phòng mà không biết rằng tim tôi đang đau nhói.

    Tôi biết làm sao được đây, em là gái thẳng, thẳng tưng luôn. Em đương nhiên sẽ yêu một anh chàng chững chạc đẹp trai phong độ, chứ không phải một đứa ái nam ái nữ như tôi. Tôi hiểu điều đó, tôi cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến việc tình cảm của mình sẽ được em đáp lại. Nhưng tôi vẫn muốn tranh thủ những ngày ngắn ngủi của mình trong ký túc xá sẽ được ngắm em, dõi theo em. Ra trường tôi sẽ không ở cùng em nữa. Tôi tin thời gian sẽ làm tôi quên em. Vậy nên tôi vẫn cứ cất giấu tình cảm và nỗi đau trong lòng, vẫn âm thầm dõi theo em.

    Nhưng vào một hôm trời mưa tầm tã, tôi đợi tới khuya chưa thấy em về phòng, chả hiểu làm sao tôi lại nóng lòng đứng ngồi không yên. Tôi cảm thấy lo lắng hơn là ghen tuông vì mọi người nói hôm nay em overnight cùng bạn trai. Tôi không thể chịu nổi việc cứ ngồi lo lắng cho em. Tôi vội lấy ô đi ra khỏi phòng. Tôi bắt gặp em đang vô thức bước đi dưới cơn mưa ấy mặc cho nước mưa nặng hạt đang tạt vào người em. Em cứ vừa đi vừa khóc. Tôi vẫn cầm chiếc ô đi theo em, tôi muốn chửi em là con bé ngốc sao lại tự hành hạ bản thân như vậy. Tôi cũng muốn để kệ bản thân em xem em đi một mình đến bao giờ. Nhưng tôi lại không đành. Không đành nhìn em dưới mưa.

    - Còn nữa -
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng năm 2022
  2. Ngôi sao cô đơn9x

    Bài viết:
    55
    Chương 2.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiếc dù to che lấy người em, em cảm nhận được sự che chắn nên ngẩng mặt lên nhìn. Con bé thấp đến ngang vai tôi đang nhận được sự che chở từ một người lạnh nhạt nhất trong tập thể kí túc xá của chúng tôi. Sự bất ngờ cũng chả làm xua đi nỗi buồn của em.

    - Sao chị lại ở đây?

    - Đói bụng, đi kiếm gì đó ăn mà thấy có một con ngốc đang lang thang một mình dưới cơn mưa to mà không có gì để trú.

    - Huhuhu.

    - Sao vậy?

    - Anh ta có người khác rồi. Anh ta bỏ rơi em.

    - Vì vậy nên tự hành hạ bản thân mình?

    Em lại khóc, khóc ngày càng to hơn. Tôi kéo em lại ôm. Tôi tin em đang nghĩ cái ôm đó là an ủi, và bản thân tôi chỉ là vô tình gặp em như tôi đã nói.

    - Về thôi.

    - Chị không đi ăn nữa à?

    - Không đành nhìn em chịu mưa ướt, tôi đưa em về rồi đi ăn sau.

    - Chị cho em đi với. Em cũng muốn ăn.

    Vậy là em cứ vừa xụt xịt vừa đi cùng tôi về phòng thay đồ rồi đi ăn, mọi người nhìn chúng tôi lạ lùng nhưng thấy đôi mắt sưng húp của em cùng gương mặt lạnh tanh của tôi thì không ai dám hỏi gì cả. Tính của em hay bỏ sỉ bỏ lẻ, nên có chuyện gì cũng ít để trong lòng. Khi em đỡ buồn rồi thì sẽ kể cho mọi người trong phòng nghe chuyện thất tình của mình. Còn tôi thì chả cần phải hỏi han gì cả, chỉ vờ đeo tai phone là có thể biết ngọn ngành của sự việc.

    Cuối tuần, mọi người trong phòng hùn tiền để đi hát karaoke, vừa là để xả stress vừa để an ủi người thất tình kia. Bình thường thì tôi không tham gia cùng họ, nhưng lần này tôi lại muốn đi để xem em sẽ quậy đến đâu.

    Trong buổi tối đó, mọi người đều uống rất nhiệt tình, hát hò nhảy múa tưng bừng hết cả. Tôi thi thoảng cũng tham gia làm vài ly góp vui, không phải vì tửu lượng kém mà vì trước giờ tôi không mở lòng với họ, nên không thể nhảy vào giao lưu bất chấp, và tôi phải giữ lại tỉnh táo để lo cho em.

    Em bắt đầu say, rồi em khóc, xong em mệt em nằm bò ra cả phòng hát. Mọi người thì cũng đang tê tê rồi. Chỉ có tôi là tỉnh nên được giao cho nhiệm vụ đưa e về phòng. Còn họ tiếp tục ăn chơi cho đã, vì lâu lâu mới có một lần được xõa.

    Chúng tôi hát ở gần trường nên đều đi bộ, tôi dắt em đi về, đi qua khuôn viên trường, nơi các cặp yêu nhau buổi tối hay dắt nhau đến để hẹn hò, em cứ vừa cười vừa khóc. Gọi cái tên Minh chết tiệt kia mà khóc khiến tôi như phát điên lên vậy.

    - Em vì cái tên khốn ấy như vậy có đáng không?

    - Biết là không đáng nhưng em cứ luôn nghĩ về anh ấy, không thể quên được.

    - Vậy tôi để em có thêm nỗi u sầu nữa cho khỏi nghĩ đến anh ta nha.

    - Là sao.

    Em ngước nhìn tôi khó hiểu. Tôi kéo em lại gần mình, một tay tôi đỡ lấy cổ em, một tay tôi nâng cằm em lên. Môi tôi tiến đến sát môi em. Tôi cố gắng tiến sâu vào trong nhưng không được. Em bị tấn công bất ngờ nhưng vẫn mím chặt môi lại để ngăn chặn sự xâm nhập của môi tôi. Em bất động một chút để tôi nhắm mắt hưởng thụ. Kỳ thực nó là nụ hôn đầu đời của tôi. Cánh môi mềm của người con gái tôi thương khiến tôi mất đi lý trí. Em đẩy tôi ra, cho tôi một cái bạt tai đau điếng. Em chưa say hẳn. Hơn nữa chúng tôi uống bia nên cơn say cũng nhanh chóng qua đi. Em vẫn biết được chuyện gì đang xảy ra.

    - Chị bị điên à, tôi với chị đều là con gái, sao chị dám làm chuyện đó chứ.

    Em gào lên khiến một vài đôi tình nhân ở đằng xa ngoái lại nhìn. Tôi xấu hổ vô cùng. Nếu mới gặp tôi lần đầu thì không ai biết tôi là con gái cả. Nên khi nãy đường khá vắng lại tối nữa tôi nghĩ nếu hai người hôn nhau sẽ không ai để ý. Nhưng em gào lên vậy khiến tôi như một tên biến thái trong mắt người khác vậy. Tôi thấy mình thật ngu ngốc. Tại sao lại làm vậy chứ để vô tình khiến em ghét tôi.

    - Tôi xin lỗi. Là tôi sai. Để tôi đưa em về. Tôi hứa sẽ không bao giờ dám mạo phạm em nữa.

    Tôi cú gằm mặt nói ra từng câu nhận lỗi. Có lẽ nhìn cái đứa kiêu căng hàng ngày giờ lại phải hạ mình nên em cũng không nỡ trách mắng thêm. Hơn nữa mọi người đang xì xào rất nhiều. Chúng tôi đi về mà không ai nói với ai câu nào. Em lên giường ngủ còn tôi ra ngoài hút thuốc. Tôi không thích thuốc lá. Nhưng mỗi lần có tâm sự là tôi lại tìm đến nó.

    - Còn nữa -
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng năm 2022
  3. Ngôi sao cô đơn9x

    Bài viết:
    55
    Chương ba.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi đi vào phòng thấy cảm giác thật là yên tĩnh, em nằm quay mặt vào trong tường nhưng tôi biết em chưa ngủ. Vì thời gian gần em tôi biết, em luôn nằm quay mặt về phía đối diện giường tôi, em còn nằm quay vào tường chỉ là để giả vờ là mình ngủ rồi như một cách để lảng tránh tôi vậy.

    Tôi cũng không muốn làm khó em. Nên tôi tắt điện trong phòng rồi lấy laptop ra ngoài cửa ngồi. Như vậy em sẽ thỏa mãi hơn khi ngủ. Đợi lúc mọi người về, tôi mới vào trong phòng. Lúc này em đã ngủ một giấc ngon. Mọi người say xỉn hết rồi nên cũng lẳng lặng đi ngủ hết. Không ai quậy phá gì. Tôi lại nằm quay sang ngắm em ngủ như một thiên thần. Trong lòng ngổn ngang với những suy nghĩ sẽ đối diện với em như thế nào trong những ngày tiếp theo.

    Mọi chuyện sau đó đã không quá phức tạp như những gì tôi tưởng tượng. Bình thường tôi chả nói chuyện với ai trong phòng thì giờ cũng vậy thôi. Tôi cứ đi đi về về. Và bà tám như em có vẻ cũng không nói gì đến chuyện xảy ra với tôi khi ấy. Vì tôi không nhận thấy ánh mắt khác biệt của mọi người với tôi, tôi cho phép mình nghĩ như vậy để không phải chuyển ra ngoài. Dù sao cũng chỉ còn vài tháng nữa là tôi ra trường rồi. Tôi sẽ coi em như một mối tình đầu đơn phương của mình. Lý trí, sĩ diện không cho phép tôi nhiệt tình theo đuổi em. Nhưng tôi cũng không bắt ép bản thân không được thích em, cũng chẳng quyết liệt phải từ bỏ em. Tôi cứ để mặc kệ tình yêu đó giày vò mình đến một lúc nào đó quên được hoặc có người khác sưởi ấm trái tim tôi thì mọi giày vò sẽ qua. Đó là tôi tự nhủ với lòng. Còn việc có xảy ra theo đúng ý tôi hay không thì khi đó tôi không thể biết được.

    Vì không muốn chạm mặt em nhiều nên tôi hay đi vu vơ ở ngoài mỗi khi học xong. Hôm đó tôi lại là một chiều mưa. Tôi cầm dù đi dạo bên dãy đường của sinh viên. Tôi muốn nhớ lại cảm giác ngày hôm đó được che dù cho em dưới mưa, em đứng nép vào người tôi bước đi trên con đường trở về dãy kí túc xá quen thuộc. Nhìn từ xa tôi lại thấy em đứng đó khóc. Tôi cũng lại lí trí muốn bỏ mặc nhưng đôi chân không nghe lời lại bước đến che mưa cho em.

    - Lại là chị à?

    - Ừ.

    - Tôi không cần.

    Em hất tay tôi ra vô tình làm chiếc dù rơi xuống đất. Cả hai đều bị những hạt mưa rơi vào người. Tôi nhìn em, em vẫn lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt như vô cảm.

    Tôi cúi xuống nhặt chiếc dù lên.

    - Coi như tôi ngu ngốc. Tôi đã định để mặc em nhưng đôi chân không nghe lời bước tới. Em muốn thì cứ đứng đây một mình đi. Dù sao tôi cũng không có nhu cầu tắm mưa.

    Tôi cầm dù đi đến một góc khuất dõi theo em. Nhưng em vẫn đứng đấy mặc cho cơn mưa ngày một lớn. Tôi cảm nhận được những cơn run lên trên người em. Lòng kiên nhẫn của tôi chả còn nữa. Tôi chạy lại, dưới cơn mưa ấy. Tôi quăng chiếc dù trên tay đi rồi chạy đến chỗ em. Đúng lúc này thì em ngất đi. Tôi kịp ôm em vào lòng. Bắt vội được chiếc taxi gần đó trở em đến bệnh viện.

    Sau một hồi thăm khám. Tôi thấy bác sĩ làm siêu âm các kiểu rồi gọi tôi vào.

    - Có thai mà lại dầm mưa như vậy. Cơ thể yếu ớt. Thai đã bị lưu rồi.

    Tôi sửng sốt nhìn bác sĩ. Tai tôi như ù đi. Tôi vội chạy ra cây rút tiền ngay cửa bệnh viện để lấy tiền đóng viện phí cho em làm thủ tục lấy thai ra. Cái thai đã được ba tháng mà bị lưu nên phải hút.

    Tôi lại chỗ em nằm đó, gương mặt tái đi. Tôi không nghĩ là em lại ngốc nghếch đến vậy. Em nhìn tôi có chút xấu hổ, chút áy náy, lại thêm chút sợ sệt.

    - Được rồi, không sao rồi. Nghỉ ngơi cho khoẻ đi. Chỉ có tôi với em biết chuyện này thôi. Không sao đâu.

    - Cảm ơn chị. Em sẽ kiếm tiền trả lại cho chị sau.

    Tôi im lặng không nói gì. Tôi không giỏi an ủi người khác, tôi cũng sợ mình nói gì đó sai trong lúc này sẽ làm em suy nghĩ. Nên tốt nhất khi không biết nói gì thì im lặng là điều cần thiết.

    Tôi đến xin nhà trường cho em nghỉ học vì lí do nhà có chuyện gấp. Tôi cũng không muốn mọi người trong ký túc biết chuyện nên cố tình thuê một phòng trọ nho nhỏ cho em dưỡng bệnh. Buổi sáng, tôi mang đồ ăn đến, đưa thuốc cho em rồi đi học, khi về sẽ ghé qua mang cơm trưa, rồi hỏi xem em có cần gì không? Tôi làm mấy việc như đun nước nóng cho em lau người, giặt đồ cho em. Sau đó sẽ trở về kí túc. Tôi sợ em ghét mình nên dù rất muốn tôi cũng không ở lại qua đêm. Nhưng em lại nói tôi đừng đi. Em sợ. Vậy là tôi ở lại, tôi nằm dưới đất để canh chừng giấc ngủ cho em.

    - Còn nữa-
     
  4. Ngôi sao cô đơn9x

    Bài viết:
    55
    Chương bốn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau hai tuần dưỡng bệnh thì em cũng đã khoẻ lại, tôi chuyển ra phòng trọ đó để ở luôn còn e quay lại ký túc xá tiếp tục việc học của mình. Trước đây vì ngại chuyển ra nên tôi mới ở lại ký túc xá, với lại khi đó có chút chuyện với em nhưng chưa đến mức phải tránh mặt. Còn bây giờ, tôi không muốn em khó xử hay ngại ngùng khi nhìn thấy tôi nên tôi quyết định ra ngoài ở luôn. Dù sao cũng muốn trải nghiệm chút cảm giác ở trọ một mình, vì tôi sắp ra trường rồi, cũng phải ra ngoài ở trọ thôi, không như sinh viên cứ ở ký túc xá mãi được.

    Ngày em về. Em đưa tôi một chiếc phong bì nói rằng gửi lại tiền tôi đã lo cho em khi xảy ra chuyện. Tôi biết gia đình em không khá giả gì. Mà chuyện xảy ra chắc chắn em không dám nói với bố mẹ. Tôi nghĩ có lẽ em đã phải vay mượn để trả. Tôi cũng không tính tế mà nói em rằng tôi không cần em cứ cất đi lo cho bản thân. Em trả lời tôi:

    - Chị nhận lấy đi, đấy là cách để giữ cho em chút sĩ diện.

    Nghe em nói vậy tôi vừa buồn, vừa giận. Em coi tôi là gì tôi không rõ. Có lẽ việc chăm sóc thái quá của tôi đã làm em khó chịu. Tôi cũng chả muốn nói gì trong lúc này. Nên đành cầm số tiền em đưa rồi nói:

    - Được rồi. Em hãy quên những gì xảy ra trước đó đi. Tôi cũng là người mà em không nên nhớ đến. Nếu có gặp nhau thì cũng coi như không quen. Hai tháng nữa ra trường rồi. Tôi cũng đi đến một nơi khác. Sẽ không gặp hay làm phiền khiến em khó chịu đâu. Chào em.

    Tôi cứ thế mà gặm nhấm nỗi cô đơn trong căn phòng đã từng có hơi ấm của em. Chiếc giường em đã nằm, giờ đến lượt tôi nằm, tôi cứ ôm lấy chiếc chăn của em để ngửi chút mùi hương còn vương lại. Tôi đã hút thuốc lá nhiều hơn. Thi thoảng trên trường hay trên thư viện tôi có gặp em. Em ốm hơn trước rất nhiều. Gương mặt cũng không còn tươi tắn như trước nữa. Mỗi lần thấy em hai chúng tôi đều bước qua nhau như thế.

    Hôm ấy tôi đi dạo trên giảng đường. Vô tình tôi thấy cái tên người yêu cũ khốn khiếp của em đang năn nỉ em quay lại. Tôi trốn vào góc khuất coi em nói gì. Không ngờ em tát hắn một cái rồi kêu hắn cút. Hắn buông lời dọa nạt thì em mạnh mẽ nói lại:

    - Anh có bản lĩnh làm phiền tôi thì tôi cũng có bản lĩnh thuê người đánh cho anh tơi tả. Cho anh biết thế nào là lễ độ. Ngu một lần không ai ngu lần hai. Anh nên nhớ tôi biết mọi điểm yếu của anh. Anh không đáng để tôi làm bẩn đôi tay mình nên tốt nhất hãy biến ra khỏi cuộc đời tôi. Nếu không. Việc anh làm trai bao sẽ bị bêu lên khắp mọi diễn đàn của trường. Hãy nhớ, nước sông không phạm nước giếng. Trước khi tôi còn coi anh là con người thì hãy cư xử như một con người.

    Tôi nghe những lời em chửi hắn mà thấy sướng cái tai kinh khủng. Không ngờ cô bé của tôi cũng có lúc mạnh mẽ như vậy. Lúc này trời cũng đã có dấu hiệu tối đen tôi hơi lo em sẽ bị ướt mưa. Nhưng lần này tôi quyết không mềm lòng nữa. Tôi chả thể lo cho em mãi được. Em cũng cần phải tự lo cho bản thân. Tôi đi về. Trời mưa tôi lại lấy chiếc ô bảo bối của mình ra để che. Tôi đi nhanh qua em như thể không quen biết. Không ngờ lúc này em chạy theo chui vào chiếc ô của tôi.

    - Cho em đi nhờ được không?

    - Không cùng đường.

    - Vậy em theo chị về phòng chị nha?

    - Không.

    - Vậy chị đưa em về ký túc nha?

    - Không.

    - Vậy chị nỡ để em đội mưa về phòng à.

    - Không.

    Em nhìn tôi cười. Nụ cười làm tim tôi lỗi nhịp. Nhưng tôi vẫn phải giữ thái độ lạnh lùng của mình để không bị mất hình ảnh trước em.

    - Nhưng em đi mưa miết cũng quen rồi còn gì.

    - Cơ thể em từ lần đấy đã yếu hơn rồi, chị biết mà. Huhu.

    Nhìn con bé đáng ghét tôi lại chả nỡ bỏ rơi. Tôi giơ tay cho em đứng nép vào người mình.

    - Vào đây, tạnh mưa thì tự về ký túc xá đấy.

    - Em biết rồi.

    Cứ như vậy em nép vào lòng tôi rồi về tới phòng. Chiếc ô to nhưng cả hai vẫn đều bị ướt. Tôi lấy bộ đồ của em hôm trước còn để trong phòng tôi ra để đưa em thay tạm. Em cầm lấy rồi hỏi tôi.

    - Chị vẫn cất cho em à?

    - Không lẽ vất đi.

    - Đừng có lạnh lùng với em như vậy được không?

    Tôi nhìn em gương mặt khó hiểu. Ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt của em. Em tiến lại gần tôi. Môi em chạm vào môi tôi, tôi hoàn toàn thụ động trước những gì xảy ra. Em choàng tay qua cổ tôi để chúng tôi gần nhau hơn. Chân em kiễng lên mặc tôi đứng đó. Tôi bắt đầu cảm nhận được sự mềm mại, cùng vị ngọt của nó. Tôi đáp trả em. Chúng tôi cứ như vậy một lúc. Sau đó mới buông nhau ra. Em nhìn tôi ngại ngùng.

    - Em nhớ chị. Em muốn được ở cùng chị. Em muốn chị dõi theo em trong giấc ngủ. Em sai rồi. Chị đừng giận em nữa.

    Em nói đến đây thì tôi đã không kìm lại mà kéo em lại gần, đòi lại nụ hôn em vừa hôn khi nãy. Chúng tôi đã đến với nhau như vậy đấy.

    - Hết -
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...