Bài viết: 317 

Chương 20: Càng thêm ghét.
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Ở nơi khác, Kha Phong đã bắt taxi về nhà, nhưng không phải là nhà ông Quãng mà là về căn hộ cũ. Cô vừa về liền nhào vào nhà tắm, cô vừa tắm vừa nhớ tới cảnh tượng bị hắn khống chế cho cơm vào miệng khi nãy. Càng nghĩ cô càng tức, càng hận không thể giết hắn. Sau khi tắm xong, cô đang định đi vào bếp để nấu mì tôm ăn thì ông Quãng gọi điện đến. Biết ông ta muốn nói gì nên cô tắt máy không nghe rồi tiếp tục nấu mì. Cô không hề biết rằng chính vì cô không nghe máy mà ông Quãng đã bị Đàm Minh Trạch cho người bắt quỳ dưới đất dọa đánh. Hóa ra sau khi trở về từ nhà hàng, hắn gọi cho ông Quãng thì biết cô không hề về nhà. Hắn tức giận nghĩ tới việc cô có thể đi tới nhà trợ lý cũ là Trọng Đạt nên trút giận lên ông Quãng, bắt ông ta chừng nào lôi cô về được thì mới tha. Ông Quãng bị đánh mấy cái vào bụng, đau đớn mà gục xuống, vừa khóc vừa nói:
"Cậu Trạch, tôi thật sự không có liên quan gì mà.. Cô ấy không muốn về, làm sao tôi bảo cô ấy về được chứ!"
Minh Trạch không thèm để tâm, sắc mặt khó chịu bất đắc dĩ đành đích thân gọi. Cứ nghĩ là mình gọi thì cô sẽ nghe máy, nào ngờ cô cũng từ chối nốt. Hắn cau có suýt thì ném điện thoại vào mặt ông Quãng, nhưng may mắn là vào đúng lúc đó lại có một tin nhắn đến nên ông ta thoát nạn. Tin nhắn đến là từ một người tên Long, là bạn thân của hắn. Người này nhắn: "Vĩnh, sao hôm nay sinh nhật tao mày không đến?"
Vĩnh sao? Sao người này lại gọi Đàm Minh Trạch là Vĩnh? Mà Đàm Minh Trạch cũng không tỏ chút gì là khó chịu, lại trông giống như rất vui vẻ mà trả lời tin nhắn đó:
"Tao đang trên đường tới đây. Đợi tao."
Nhắn rồi hắn liền không thèm quan tâm tới Kha Phong nữa mà nhanh chóng lên xe đến chỗ của bạn thân.
Đêm đó hắn ở nhà bạn thân vứt xe lăn sang một bên mà chơi bung xõa, nào là rượu nào là khói thuốc lá, mùi bay ngập phòng. Tiếng người trò truyện tiệc tùng cả đêm không dứt. Hắn mãi chơi mà đến cả tin nhắn của anh trai cũng không thèm trả lời, mặc kệ mọi thứ. Đến sáng, trong căn nhà mà tối qua hắn vui chơi chỉ toàn ngổn ngang chai rượu và những vỏ lon bia. Hắn cởi áo nằm dưới sàn ngủ, bộ dạng tri thức điềm đạm mất hoàn toàn. Tên Long bạn thân hắn thì ngủ trên giường với bạn gái. Mười giờ sáng, Minh Trạch rục rịch chuyển người rồi ngồi bật dậy. Mắt hắn mơ màn nhìn qua bên kia giường, nơi có Long cùng bạn gái người không mảnh vải đang ôm nhau ngủ. Hắn không thấy gì bất ngờ, chỉ cố nhớ xem tối qua bạn gái của Long tới khi nào nhưng hoàn toàn không nhớ nổi. Nhìn lại đồng hồ trên tường, hắn thở dài một hơi rồi đứng dậy nhặt áo vest và cà vạt đem vào nhà vệ sinh. Ba mươi phút sau, hắn trở ra với dáng vẻ chỉnh chu như thường ngày, quay trở lại làm một người nghiêm túc. Thấy Long và bạn gái vẫn chưa chịu dậy nên hắn cũng không gọi mà thay vào đó là giúp họ dọn dẹp vỏ lon bia trên sàn. Sau khi dọn xong hắn liền rời khỏi nhà mà đến tập đoàn Đàm Thịnh làm việc.
Khi đến nơi làm việc, hắn phải lập tức tham gia liên tục tám cuộc họp khác nhau, họp nhiều đến mức hắn cảm thấy chóng mặt hơn cả uống rượu. Gần bốn giờ chiều, hắn tan cuộc họp cuối cùng trong ngày. Đương lúc cảm thấy mệt mỏi chỉ muốn tìm gì đó để ăn thì anh trai hắn lại nhắn tin tới:
"Vĩnh, cậu giúp anh chụp vài bức ảnh của cô ấy có được không? Ngay bây giờ luôn."
Hắn đọc tin xong liền chán chường trợn ngược mắt nhưng bản thân hắn biết mình buộc phải việc này. Và thế là hắn bảo vệ sĩ Trí chở mình tới công ty JK để gặp Kha Phong.
Đến nơi, hắn đến thẳng phòng làm việc của Kha Phong để tìm cô. Khi ấy Kha Phong đang ở cùng ông Quãng, cô ngồi chăm chú đọc sách còn ông ta thì ngồi cạnh khoác vai ve vãng cô. Minh Trạch vừa đến trước cửa đã thấy được cảnh tượng đó, liền giả vờ ho vài tiếng rồi đi vào:
"Trong giờ làm việc mà hai người làm gì đó vậy?"
Ông Quãng thấy hắn xuất hiện thì lập tức thu tay lại, cung kính mà đứng dậy đi tới chào hắn:
"Cậu Trạch, cậu tới sao không báo trước để tôi ra đón."
Hắn không đoái hoài, trực tiếp gạt ông ta qua một bên mà di chuyển tới trước mặt Kha Phong, nghiêm giọng hỏi:
"Tối qua cô đã ở đâu vậy? Sao không về nhà ông Quãng?"
Cô nghe nhưng không muốn trả lời, chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi lại nhìn vào sách. Thấy vậy hắn liền cau mày khó chịu, chẳng thèm hỏi nữa mà lấy điện thoại ra tùy tiện chụp ảnh của cô lại. Nghe thấy tiếng camera, cô liền gấp sách lại, sẵng giọng hỏi:
"Anh làm gì thế hả? Ai cho phép anh chụp ảnh tôi?"
Hắn không trả lời mà vẫn tiếp tục đưa điện thoại chụp, đến khi thấy đủ, hắn liền gửi hết cho anh trai. Cảm thấy hắn đang muốn gây chiến với mình, Kha Phong đứng bật dậy khoanh tay bước tới trước mặt hắn:
"Anh lại muốn giở trò gì nữa đây? Lập tức xóa ảnh ngay cho tôi!"
Hắn không hề e sợ gì, ngẩng mặt nhìn cô mà đáp:
"Mấy tấm ảnh này tôi chụp để đi yểm bùa cô. Ai bảo cô không biết nghe lời."
Cô bật cười, nhếch mép nói: "Ấu trĩ! Tôi cho anh yểm, coi anh làm gì được tôi."
Nói xong, cô liền bỏ ra khỏi phòng. Trong lòng của lúc này chỉ muốn tránh xa gã đàn ông như hắn xa một chút, ý nghĩ ban đầu muốn làm thân với hắn để tạo quan hệ với cha hắn càng lúc càng mờ nhạt đi. Thật sự, nếu không phải cha hắn là ông Tô Đình thì cô cũng không nhịn nhiều như thế. Sức chịu đựng của cô sắp tới giới hạn rồi.
Sau hôm đó, người bí ẩn được hắn gọi là "anh hai" không yêu cầu thêm gì nữa nên hắn cũng không thèm đến tìm Kha Phong. Nhưng chỉ mới qua được có bốn ngày thì người anh trai đó lại tiếp tục nhắn tin yêu cầu hắn ghi âm giọng nói của Kha Phong khi nói câu chúc ngủ ngon gửi qua. Hắn nhận được yêu cầu thì suýt tức mà đập luôn điện thoại. Hắn không muốn ở gần Kha Phong nữa, nhưng anh hắn thì ép phải làm. Không thể cãi lời anh trai được, tối đó hắn buộc lòng mua quà cáp giả vờ tới nhà của ông Quãng dùng cơm để được gặp Kha Phong.
Lần này sang nhà hắn cố tình không báo trước để xem họ phản ứng thế nào. Tan ca gần 6 giờ chiều, hắn đến trước cửa ấn chuông, người giúp việc trong nhà vội chạy ra mở cửa nhưng lại nói rằng hai bọn họ chưa về. Hắn cũng không trông mong họ về sớm vì muốn tạo cho họ bất ngờ nên cứ vậy mà vào nhà đợi. Trong lúc chờ đợi, hắn bèn trò chuyện với người giúp việc để biết rõ hơn cuộc sống của Kha Phong ở đây. Hắn hỏi:
"Ông Quãng với cô Phong sống có hòa thuận nhau không?"
Người giúp việc không nghĩ ngợi gì đã vội trả lời:
"Họ rất hòa thuận, cô Phong nói gì là ông chủ nghe theo đó."
"Vậy sao? Coi bộ tình cảm của họ rất tốt hả?"
"Dạ rất tốt. Sáng nào họ cũng ở ngoài sân quấn quýt với nhau cả."
Nghe đến đây, hắn đột nhiên lo lắng, cau mày lại: "Quấn quýt thế nào?"
Người giúp việc cảm thấy hơi ngại không dám nói, hắn liền đá mắt ra hiệu cho Trí bước lên dùng khí thế để dọa nạt. Cuối cùng, người giúp việc cũng bị dọa sợ mà nói ra:
"Hai người họ hôn nhau ngoài sân."
Hắn gắt gỏng: "Hôn? Ngoài hôn còn gì nữa không?"
Người giúp việc run sợ trả lời: "Dạ.. dạ còn. Có đêm họ còn dọn liều cắm trại rồi ngủ cùng nhau. Những ngày nghỉ hai người họ cùng nhau bơi lội trong hồ."
Hắn càng nghe càng nóng mặt, trách bản thân quên đặt camera ngoài sân, lại khen Ông Quãng thật sự quá thông minh. Im lặng một hồi, hắn bèn hỏi tiếp:
"Kha Phong tự nguyện à? Hai người họ đã làm gì với nhau chưa? Kể mọi thứ chi tiết cho tôi nghe."
Người giúp việc không dám không kể, đành cúi đầu nói hết:
"Cô Phong bình thường được ông chủ ôm ấp thì không có phản ứng gì nhưng khi hôn thì tránh. Ông chủ nhiều lần ép cô ấy hôn, có lần cắm trại ngoài sân là ông chủ kéo cô ấy cô liều chứ không phải cô ấy muốn. Lúc đó cô ấy la lớn, phản kháng rất dữ dội nhưng không chạy ra được. Tôi không biết họ có làm gì với nhau không, chỉ thấy khoảng hai mươi phút sau cô ấy quần áo sọt sệt chạy ra ngoài một cách rất hoảng sợ. Chắc.. chắc là có gì rồi. Tôi chỉ biết có thế thôi, không biết thêm gì nữa cả."
Nghe kể tới đây, mặt hắn bỗng trở nên đáng sợ, hai tay bóp chặt tay vịnh ở xe lăn. Trong lòng hơi khó chịu và có chút tức giận vì ông ta dám làm trái lời hắn. Im lặng một lúc, hắn bỗng quay mặt đi rồi ra hiệu cho người giúp việc lui xuống. Sau đó hắn di chuyển tới bên cửa sổ nghĩ tới người anh trai vẫn đang nuôi hi vọng với Kha Phong, rồi bỗng hỏi Trí:
"Anh nghĩ Kha Phong có thật sự đã có gì với ông ta không?"
Trí không dám sơ xuất trong lời nói mà phải cẩn trọng suy nghĩ rồi mới trả lời:
"Không loại trừ khả năng đó. Cậu cũng biết ông Quãng là loại người gì mà."
"Cô ta không phải yếu đuối. Thật sự dễ dàng bị như vậy sao?"
Trí hạ giọng, có chút đồng cảm, đáp: "Cô ấy có mạnh tới đâu thì cũng là phụ nữ. Một người phụ nữ đối phó với một gã đàn ông đang có ham muốn, làm sao cô ấy chống cự lại được!"
Hắn nghe câu trả lời thì cảm thấy day dứt mà nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, trong bụng thầm nghĩ "Nếu thật là như vậy thì cô ta bây giờ có còn xứng với anh hai nữa không? Mình có nên tìm cách khiến anh hai từ bỏ hi vọng với cô ta không nhỉ?"
Đương khi ấy, ở ngoài cửa ông Quãng và Kha Phong đi vào mà không hề biết trong nhà còn có người khác. Hai người họ hình như mới đi mua sắm, ông Quãng một tay cầm rất nhiều túi đồ, tay còn lại thì khoác vai Kha Phong vừa kéo vừa áp sát mặt lên má cô, cười nói:
"Cục cưng của anh hôm nay có thấy vui không? Cho anh hôn tí xem nào."
Kha Phong mặt lạnh như băng, đẩy mặt ông ta ra rồi đi lại sofa ngồi xuống. Chính vào lúc này cô mới chợt thấy Minh Trạch và Trí đang đứng ở cửa sổ. Bất thình lình thấy kẻ mình ghét, cô trợn tròn mắt đầy kinh ngạc:
"Hai người.. hai người ở đây từ khi nào vậy?"
"Cậu Trạch, tôi thật sự không có liên quan gì mà.. Cô ấy không muốn về, làm sao tôi bảo cô ấy về được chứ!"
Minh Trạch không thèm để tâm, sắc mặt khó chịu bất đắc dĩ đành đích thân gọi. Cứ nghĩ là mình gọi thì cô sẽ nghe máy, nào ngờ cô cũng từ chối nốt. Hắn cau có suýt thì ném điện thoại vào mặt ông Quãng, nhưng may mắn là vào đúng lúc đó lại có một tin nhắn đến nên ông ta thoát nạn. Tin nhắn đến là từ một người tên Long, là bạn thân của hắn. Người này nhắn: "Vĩnh, sao hôm nay sinh nhật tao mày không đến?"
Vĩnh sao? Sao người này lại gọi Đàm Minh Trạch là Vĩnh? Mà Đàm Minh Trạch cũng không tỏ chút gì là khó chịu, lại trông giống như rất vui vẻ mà trả lời tin nhắn đó:
"Tao đang trên đường tới đây. Đợi tao."
Nhắn rồi hắn liền không thèm quan tâm tới Kha Phong nữa mà nhanh chóng lên xe đến chỗ của bạn thân.
Đêm đó hắn ở nhà bạn thân vứt xe lăn sang một bên mà chơi bung xõa, nào là rượu nào là khói thuốc lá, mùi bay ngập phòng. Tiếng người trò truyện tiệc tùng cả đêm không dứt. Hắn mãi chơi mà đến cả tin nhắn của anh trai cũng không thèm trả lời, mặc kệ mọi thứ. Đến sáng, trong căn nhà mà tối qua hắn vui chơi chỉ toàn ngổn ngang chai rượu và những vỏ lon bia. Hắn cởi áo nằm dưới sàn ngủ, bộ dạng tri thức điềm đạm mất hoàn toàn. Tên Long bạn thân hắn thì ngủ trên giường với bạn gái. Mười giờ sáng, Minh Trạch rục rịch chuyển người rồi ngồi bật dậy. Mắt hắn mơ màn nhìn qua bên kia giường, nơi có Long cùng bạn gái người không mảnh vải đang ôm nhau ngủ. Hắn không thấy gì bất ngờ, chỉ cố nhớ xem tối qua bạn gái của Long tới khi nào nhưng hoàn toàn không nhớ nổi. Nhìn lại đồng hồ trên tường, hắn thở dài một hơi rồi đứng dậy nhặt áo vest và cà vạt đem vào nhà vệ sinh. Ba mươi phút sau, hắn trở ra với dáng vẻ chỉnh chu như thường ngày, quay trở lại làm một người nghiêm túc. Thấy Long và bạn gái vẫn chưa chịu dậy nên hắn cũng không gọi mà thay vào đó là giúp họ dọn dẹp vỏ lon bia trên sàn. Sau khi dọn xong hắn liền rời khỏi nhà mà đến tập đoàn Đàm Thịnh làm việc.
Khi đến nơi làm việc, hắn phải lập tức tham gia liên tục tám cuộc họp khác nhau, họp nhiều đến mức hắn cảm thấy chóng mặt hơn cả uống rượu. Gần bốn giờ chiều, hắn tan cuộc họp cuối cùng trong ngày. Đương lúc cảm thấy mệt mỏi chỉ muốn tìm gì đó để ăn thì anh trai hắn lại nhắn tin tới:
"Vĩnh, cậu giúp anh chụp vài bức ảnh của cô ấy có được không? Ngay bây giờ luôn."
Hắn đọc tin xong liền chán chường trợn ngược mắt nhưng bản thân hắn biết mình buộc phải việc này. Và thế là hắn bảo vệ sĩ Trí chở mình tới công ty JK để gặp Kha Phong.
Đến nơi, hắn đến thẳng phòng làm việc của Kha Phong để tìm cô. Khi ấy Kha Phong đang ở cùng ông Quãng, cô ngồi chăm chú đọc sách còn ông ta thì ngồi cạnh khoác vai ve vãng cô. Minh Trạch vừa đến trước cửa đã thấy được cảnh tượng đó, liền giả vờ ho vài tiếng rồi đi vào:
"Trong giờ làm việc mà hai người làm gì đó vậy?"
Ông Quãng thấy hắn xuất hiện thì lập tức thu tay lại, cung kính mà đứng dậy đi tới chào hắn:
"Cậu Trạch, cậu tới sao không báo trước để tôi ra đón."
Hắn không đoái hoài, trực tiếp gạt ông ta qua một bên mà di chuyển tới trước mặt Kha Phong, nghiêm giọng hỏi:
"Tối qua cô đã ở đâu vậy? Sao không về nhà ông Quãng?"
Cô nghe nhưng không muốn trả lời, chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi lại nhìn vào sách. Thấy vậy hắn liền cau mày khó chịu, chẳng thèm hỏi nữa mà lấy điện thoại ra tùy tiện chụp ảnh của cô lại. Nghe thấy tiếng camera, cô liền gấp sách lại, sẵng giọng hỏi:
"Anh làm gì thế hả? Ai cho phép anh chụp ảnh tôi?"
Hắn không trả lời mà vẫn tiếp tục đưa điện thoại chụp, đến khi thấy đủ, hắn liền gửi hết cho anh trai. Cảm thấy hắn đang muốn gây chiến với mình, Kha Phong đứng bật dậy khoanh tay bước tới trước mặt hắn:
"Anh lại muốn giở trò gì nữa đây? Lập tức xóa ảnh ngay cho tôi!"
Hắn không hề e sợ gì, ngẩng mặt nhìn cô mà đáp:
"Mấy tấm ảnh này tôi chụp để đi yểm bùa cô. Ai bảo cô không biết nghe lời."
Cô bật cười, nhếch mép nói: "Ấu trĩ! Tôi cho anh yểm, coi anh làm gì được tôi."
Nói xong, cô liền bỏ ra khỏi phòng. Trong lòng của lúc này chỉ muốn tránh xa gã đàn ông như hắn xa một chút, ý nghĩ ban đầu muốn làm thân với hắn để tạo quan hệ với cha hắn càng lúc càng mờ nhạt đi. Thật sự, nếu không phải cha hắn là ông Tô Đình thì cô cũng không nhịn nhiều như thế. Sức chịu đựng của cô sắp tới giới hạn rồi.
Sau hôm đó, người bí ẩn được hắn gọi là "anh hai" không yêu cầu thêm gì nữa nên hắn cũng không thèm đến tìm Kha Phong. Nhưng chỉ mới qua được có bốn ngày thì người anh trai đó lại tiếp tục nhắn tin yêu cầu hắn ghi âm giọng nói của Kha Phong khi nói câu chúc ngủ ngon gửi qua. Hắn nhận được yêu cầu thì suýt tức mà đập luôn điện thoại. Hắn không muốn ở gần Kha Phong nữa, nhưng anh hắn thì ép phải làm. Không thể cãi lời anh trai được, tối đó hắn buộc lòng mua quà cáp giả vờ tới nhà của ông Quãng dùng cơm để được gặp Kha Phong.
Lần này sang nhà hắn cố tình không báo trước để xem họ phản ứng thế nào. Tan ca gần 6 giờ chiều, hắn đến trước cửa ấn chuông, người giúp việc trong nhà vội chạy ra mở cửa nhưng lại nói rằng hai bọn họ chưa về. Hắn cũng không trông mong họ về sớm vì muốn tạo cho họ bất ngờ nên cứ vậy mà vào nhà đợi. Trong lúc chờ đợi, hắn bèn trò chuyện với người giúp việc để biết rõ hơn cuộc sống của Kha Phong ở đây. Hắn hỏi:
"Ông Quãng với cô Phong sống có hòa thuận nhau không?"
Người giúp việc không nghĩ ngợi gì đã vội trả lời:
"Họ rất hòa thuận, cô Phong nói gì là ông chủ nghe theo đó."
"Vậy sao? Coi bộ tình cảm của họ rất tốt hả?"
"Dạ rất tốt. Sáng nào họ cũng ở ngoài sân quấn quýt với nhau cả."
Nghe đến đây, hắn đột nhiên lo lắng, cau mày lại: "Quấn quýt thế nào?"
Người giúp việc cảm thấy hơi ngại không dám nói, hắn liền đá mắt ra hiệu cho Trí bước lên dùng khí thế để dọa nạt. Cuối cùng, người giúp việc cũng bị dọa sợ mà nói ra:
"Hai người họ hôn nhau ngoài sân."
Hắn gắt gỏng: "Hôn? Ngoài hôn còn gì nữa không?"
Người giúp việc run sợ trả lời: "Dạ.. dạ còn. Có đêm họ còn dọn liều cắm trại rồi ngủ cùng nhau. Những ngày nghỉ hai người họ cùng nhau bơi lội trong hồ."
Hắn càng nghe càng nóng mặt, trách bản thân quên đặt camera ngoài sân, lại khen Ông Quãng thật sự quá thông minh. Im lặng một hồi, hắn bèn hỏi tiếp:
"Kha Phong tự nguyện à? Hai người họ đã làm gì với nhau chưa? Kể mọi thứ chi tiết cho tôi nghe."
Người giúp việc không dám không kể, đành cúi đầu nói hết:
"Cô Phong bình thường được ông chủ ôm ấp thì không có phản ứng gì nhưng khi hôn thì tránh. Ông chủ nhiều lần ép cô ấy hôn, có lần cắm trại ngoài sân là ông chủ kéo cô ấy cô liều chứ không phải cô ấy muốn. Lúc đó cô ấy la lớn, phản kháng rất dữ dội nhưng không chạy ra được. Tôi không biết họ có làm gì với nhau không, chỉ thấy khoảng hai mươi phút sau cô ấy quần áo sọt sệt chạy ra ngoài một cách rất hoảng sợ. Chắc.. chắc là có gì rồi. Tôi chỉ biết có thế thôi, không biết thêm gì nữa cả."
Nghe kể tới đây, mặt hắn bỗng trở nên đáng sợ, hai tay bóp chặt tay vịnh ở xe lăn. Trong lòng hơi khó chịu và có chút tức giận vì ông ta dám làm trái lời hắn. Im lặng một lúc, hắn bỗng quay mặt đi rồi ra hiệu cho người giúp việc lui xuống. Sau đó hắn di chuyển tới bên cửa sổ nghĩ tới người anh trai vẫn đang nuôi hi vọng với Kha Phong, rồi bỗng hỏi Trí:
"Anh nghĩ Kha Phong có thật sự đã có gì với ông ta không?"
Trí không dám sơ xuất trong lời nói mà phải cẩn trọng suy nghĩ rồi mới trả lời:
"Không loại trừ khả năng đó. Cậu cũng biết ông Quãng là loại người gì mà."
"Cô ta không phải yếu đuối. Thật sự dễ dàng bị như vậy sao?"
Trí hạ giọng, có chút đồng cảm, đáp: "Cô ấy có mạnh tới đâu thì cũng là phụ nữ. Một người phụ nữ đối phó với một gã đàn ông đang có ham muốn, làm sao cô ấy chống cự lại được!"
Hắn nghe câu trả lời thì cảm thấy day dứt mà nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, trong bụng thầm nghĩ "Nếu thật là như vậy thì cô ta bây giờ có còn xứng với anh hai nữa không? Mình có nên tìm cách khiến anh hai từ bỏ hi vọng với cô ta không nhỉ?"
Đương khi ấy, ở ngoài cửa ông Quãng và Kha Phong đi vào mà không hề biết trong nhà còn có người khác. Hai người họ hình như mới đi mua sắm, ông Quãng một tay cầm rất nhiều túi đồ, tay còn lại thì khoác vai Kha Phong vừa kéo vừa áp sát mặt lên má cô, cười nói:
"Cục cưng của anh hôm nay có thấy vui không? Cho anh hôn tí xem nào."
Kha Phong mặt lạnh như băng, đẩy mặt ông ta ra rồi đi lại sofa ngồi xuống. Chính vào lúc này cô mới chợt thấy Minh Trạch và Trí đang đứng ở cửa sổ. Bất thình lình thấy kẻ mình ghét, cô trợn tròn mắt đầy kinh ngạc:
"Hai người.. hai người ở đây từ khi nào vậy?"