Với lực hấp dẫn chỉ bằng một phần ba cùng bầu khí quyển mỏng manh chỉ bằng một phần một trăm so với Trái Đất, việc phóng tàu vũ trụ thoát khỏi quỹ đạo Hỏa Tinh trở thành một việc vô cùng dễ dàng. Tuy nhiên, điều này không đồng nghĩa những gì diễn ra sau đó cũng dễ thở giống y như vậy. Bên trong phi thuyền, hệ thống điều hành bắt đầu bơm tràn ngập khoang tàu một hỗn hợp khí nhân tạo có tên là G. O. D nhằm chuẩn bị cho đợt phi hành tốc độ cao sắp sửa xảy ra. Toàn bộ không khí trên tàu dần bị gel hóa làm cho môi trường đặc quánh lại thành một khối chất lỏng vô hình. Mọi chuyển động sẽ trở nên chậm chạp hơn như đang đi bộ dưới lòng đại dương. Mục đích của việc này là nhằm tạo ra một vùng áp suất ổn định, giúp phân tán lực đồng đều và bảo vệ người bên trong thoát khỏi gia tốc và sự bẻ cong của không-thời gian. Không có nó, ngay vào lúc quá trình phi hành xảy ra, cơ thể các phi hành gia xấu số sẽ nhanh chóng bị ép dẹp thành một tờ giấy mỏng.
Sự im lặng nghẹt thở bao trùm không gian. Ba thành viên – ba vị hành khách đặc biệt trên chuyến tàu – mỗi người đều mang trong mình những dòng suy nghĩ rối ren, phức tạp. Valentina và Tuân đều không hiểu chuyện gì hiện đang diễn ra và người ngồi phía trước họ là ai? Liệu cả hai sẽ đi về đâu? Hay đây lại là một chương trình thí nghiệm mới dành riêng cho hai người họ? Những suy nghĩ đó cứ mắc kẹt mãi trong tâm trí, khiến Valentina vô thức nắm lấy tay Tuân để tìm kiếm cho mình một chỗ dựa cảm xúc an toàn.
Ngay lúc bầu không khí dần trở nên nặng nề hơn, đột nhiên trước mắt cả ba, màn hình liên lạc kết nối với trung tâm điều khiển dưới mặt đất bất ngờ bật mở. Tín hiệu phi thuyền nhận được không hiểu vì lý do gì mà lại cực kỳ nhiễu loạn. Màn hình liên tục chập chờn sọc đen sọc trắng hệt như đang xem một chiếc tivi thùng từ những năm 90 cuối thế kỷ XX. Vài giây tiếp theo, giữa lớp nhiễu hình hỗn loạn, trước mắt bọn họ hiện lên khuôn mặt của một người phụ nữ vô cùng quen thuộc – tiến sĩ Giáng Tiên.
"Đây là cuộc gọi từ trung tâm điều khiển gửi đến phi hành đoàn trên phi thuyền ELE-SP006. Xin nhắc lại. Đây là cuộc gọi từ trung tâm điều khiển gửi đến phi hành đoàn trên phi thuyền ELE-SP006."
"ELE-SP006 đã nhận được tín hiệu. Xin tiếp tục." Anh chàng lạ mặt trả lời.
"Hiện tại, Mặt Trời đã nổ tung bởi một sức mạnh bí ẩn nào đó. Vụ nổ ngay lập tức xóa sổ hoàn toàn sự tồn tại của Thủy Tinh và Kim Tinh, đồng thời cuốn phăng đi lớp từ trường bao bọc xung quanh Trái Đất. Động đất, sóng thần, cùng vô số thiên tai khác đã quét sạch đi toàn bộ sự sống của nền văn minh nhân loại. Chúng tôi đã cố gắng liên lạc với Trái Đất nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào trả về cả. Có thể chỉ trong vòng ít phút nữa thôi, bức xạ từ vụ nổ sẽ chạm đến cơ sở L. A. B và tiêu diệt nốt những tàn dư sự sống còn sót lại."
Giọng nói của tiến sĩ man mác buồn. Cô vừa cúi gằm mặt, vừa cay đắng thông báo những tin tức cuối cùng cho ba thành viên trên tàu được biết. Lặng chừng vài giây, tiến sĩ ngước mắt lên và nhìn thẳng vào trong màn hình. Dù sắp phải đối mặt với cái chết, ánh mắt cô vẫn tràn đầy sự kiêu hãnh của một người phụ nữ quật cường.
"Đấy là toàn bộ thông tin mà trạm mặt đất chúng tôi muốn cung cấp cho mọi người trước khi phi thuyền ELE-SP006 chuyển sang chế độ phi hành. Còn sau đây là những lời cuối mà cá nhân tôi muốn gửi gắm riêng tới các bạn.."
Đằng sau lưng tiến sĩ, một vài người đã ôm lấy nhau bật khóc. Có người thì quỳ xuống, nhắm mắt và chắp hai tay cầu nguyện. Có người thì lặng lẽ cầm khung ảnh người thân trên tay và đắm chìm vào những ảo mộng cuối cùng.
Ngay lúc này, trước màn hình, đôi mắt cương nghị từng khiến bao người phải kính nể, e sợ, nay đã ánh lên những giọt yếu đuối đầu tiên sau một khoảng thời gian dài cố gắng gồng mình mạnh mẽ.
"Cô xin lỗi vì không thể giúp mấy đứa có một cuộc sống tốt hơn, một cuộc sống của những đứa trẻ bình thường!"
Rẹttt.. Rẹttt rẹttt.
Tín hiệu liên lạc bắt đầu mất ổn định. Tiếng còi báo động vang lên inh ỏi như muốn xé toạc bầu không khí căng thẳng trên phi thuyền.
"Chạy đi! Chạy thật xa khỏi nơi đây! Tìm lấy một hành tinh mới.. Phải sống! Mấy đứa nhất định phải sống!"
Rẹttt.. Rẹttt rẹttt.
Khuôn miệng tiến sĩ bật ra nụ cười cay đắng.
"Mẹ.. Yêu con!"
Cuộc trò chuyện bị ngắt quãng liên tục, chỉ còn lại những tín hiệu chập chờn lúc mờ lúc rõ. Ánh sáng lóe lên, và theo sau đó là một khung cảnh địa ngục trần gian. Cảnh tượng từng người bị nướng chín cùng những tiếng la hét thảm thiết xuyên thấu tâm can vọng vào bên trong màn hình nhỏ khiến cho bầu không khí trên tàu trở nên hãi hùng hơn bao giờ hết. Cả ba dường như nín thở, lặng người đi khi phải chứng kiến những gì đang diễn ra ngay trước mắt. Từng lớp da thịt trên gương mặt tiến sĩ Tiên dần phồng rộp lên và bong tróc ra, để lộ nguyên một mảng xương sọ trắng hếu đến lạnh sống lưng nằm ở bên dưới.
Đến lúc này, Tuân mới sực tỉnh khỏi cơn u mê mà giấc ngủ dở dang ban nãy còn vương vấn. Cậu bật dậy, phá tung cửa, lao ra khỏi phòng điều khiển và chạy thật nhanh về phía đuôi tàu. Valentina tháo dây an toàn định đuổi theo nhưng bị người còn lại giữ chặt tay và ép cô ngồi xuống ghế trở lại như cũ. Anh ta nhấn nút trên bảng điều khiển, và cánh cửa khoang từ từ đóng lại. Chỉ vài phút nữa thôi là phi thuyền sẽ chạm đến cổng gia tốc và tiến vào trạng thái phi hành tốc độ cao. Nếu Valentina không chịu ngồi yên trên ghế, lực quán tính sẽ hất văng cô khỏi sàn tàu và đẩy cô vào tình huống nguy hiểm. Lúc này đã quá trễ để có thể ngăn cậu ta lại rồi.
Tuân lao thẳng về phía đuôi tàu. G. O. D đang dần tăng cao khiến toàn bộ cơ thể cậu cảm giác như đang đi bộ dưới đáy đại dương. Cậu tắt chế độ trọng lực dưới đế giày đi và thả thân mình trôi về phía trước. Cổng chính dần lọt vào trong tầm mắt, trên đó là ô cửa sổ tròn nhỏ có thể nhìn ra thế giới bên ngoài. Ngay khi đến nơi, cậu nhìn thấy vũ trụ tối tăm ngoài kia nay đã nhường chỗ cho một quả cầu ánh sáng khổng lồ đang vươn những
cánh tay bức xạ ra khắp không gian. Hỏa Tinh, nơi mà mới vài phút trước thôi còn là một hành tinh tràn đầy sự sống, giờ chỉ còn là một hành tinh chết. Tuân đập cửa, lấy hết sức bình sinh mà đá vào đấy. Cậu tin rằng chỉ cần nó mở ra thôi thì mọi chuyện sẽ lại y hệt như lúc ban đầu. Tiến sĩ sẽ lại xuất hiện và nở một nụ cười ấm áp tựa nắng ban mai chào đón cậu sa vào lòng.
"Đúng rồi. Tất cả chuyện này chỉ là một giấc mơ thôi. Mọi thứ không thể nào diễn ra như vậy được." Tuân thầm nhủ.
Nhưng chỉ vài giây sau đó,
cánh tay bức xạ cuối cùng cũng đuổi kịp được con tàu. Bàn tay tử thần lướt nhẹ trên gò má Tuân khiến da mặt cậu loét ra và bong tróc. Cậu hét lên đầy đau đớn, giơ tay định che lấy mặt nhưng bị chiếc mũ bảo hộ cản lại. Cơn đau cứ thế ăn sâu vào từng tế bào và đục khoét từng sợi dây thần kinh. Chúng cắn xé, nhai nuốt cơ thể cậu hệt như bữa tiệc của những con giòi. Bộ đồ IEVA bắt đầu quá nhiệt và bốc cháy. Tuân giật phăng chiếc mũ bảo hộ ra rồi quăng nó sang một bên và nằm thụp xuống sàn tàu với hy vọng rằng điều này sẽ giúp tránh được các tia bức xạ đang chiếu qua ô cửa sổ, đồng thời lăn qua lăn lại để dập tắt đi ngọn lửa đang bốc cháy trên cơ thể mình.
Thế nhưng mọi thứ không hề diễn ra theo cách mà cậu mong muốn.
Những tia bức xạ mang bước sóng ngắn dễ dàng đi xuyên qua lớp cửa dày và chiếu trực tiếp vào lớp da thịt làm cơ thể cậu dần phồng rộp lên và lở loét. Cơn đau liên tục ập tới khiến cho cậu chỉ muốn ngất đi. Sau khi thấy việc mình làm tỏ ra không mấy hiệu quả, Tuân bật dậy, cố gắng chạy thật xa ra khỏi cánh cổng tử thần. Đầu óc cậu đau như búa bổ, mạch máu thì căng phồng lên và khắp gương mặt rỉ ra những dòng máu tươi. Thế nhưng cậu mặc kệ tất cả điều đó và tiếp tục bò lồm cồm về phía trước. Cậu biết cậu càng cách xa ra khỏi cánh cổng bao nhiêu thì cơ hội sống sót sẽ càng tăng lên bấy nhiêu. Còn những chuyện cỏn con vụn vặt khác, tính sau.
Thế rồi, phi thuyền tăng tốc đột ngột và hất văng Tuân quay ngược trở về vị trí ban đầu. Gia tốc ép cậu bẹp dí vào lớp cửa dày, khiến việc hô hấp trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Cơ thể cậu bị đóng khung lên cánh cổng chính trông không khác gì một bức tượng điêu khắc nổi tiếng thời kỳ Phục Hưng.
May mắn thay, mọi thứ chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian rất ngắn. Cánh tay chết chóc giờ đã không thể chạm đến phi thuyền được nữa. Tuân rớt phịch xuống sàn rồi bò lê lết về hướng phòng EVA
[1] nằm ở gần đó và chui ngay vào bên trong. Cậu điều chỉnh môi trường về mức bình thường rồi bước tập tễnh lại gần buồng tắm tự động. Bàn tay quơ lấy quả cầu thời trang rỗng và dùng nó để hút bộ đồ bốc cháy ra khỏi người mình. Tuân xả vòi, rồi đắm chìm vào làn nước mát. Sự dễ chịu làm mí mắt cậu nặng trĩu. Đứng được một lúc lâu thì cậu kiệt sức rồi gục ngã xuống sàn tàu. Miệng thoi thóp thở, và mọi thứ trong tầm nhìn dần trở nên mờ nhạt đi.
[1] EVA là viết tắt của Extra-Vehicular Activity, bộ đồ vũ trụ chuyên dùng cho các hoạt động bên ngoài không gian.