Bạn được relmon mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 10

Từ khi còn nhỏ, Valentina đã luôn cúi gằm mặt bước đi để tránh bắt phải ánh mắt của người xa lạ. Cô tự thu mình lại và không để tâm đến những gì diễn ra xung quanh. Mọi thứ trong tầm mắt cô khi ấy chỉ gói gọn vào những dòng chữ nằm trên trang sách cùng những lằn kẻ nằm dưới sàn nhà.

Thế nhưng ngay lúc này, tại bầu trời mà cô vẫn luôn né tránh – cái sự vật mà bấy lâu nay vẫn luôn âm thầm hiện diện ở đó hết ngày này qua tháng nọ – lại đang tỏa ra một thứ ánh sáng lung linh làm cô mê mẩn. Thứ ánh sáng ấy tựa ngọn đèn dầu le lói, giúp cô có thêm động lực tự mình thoát khỏi cái bóng tối dày đặc giữa đêm trường. Và người đã chỉ cô thấy điều ấy, không ai khác ngoài cậu bé tinh nghịch hiện giờ đang ngồi ở bên cạnh cô.

Valentina mỉm cười đáp lại, và anh chàng không quên lém lỉnh buông thêm một câu chốt sổ:

"Có vẻ như mình còn thích cả nụ cười của bạn nữa đấy."

Mọi thứ xảy đến thật bất ngờ. Định mệnh đã giúp cả hai gặp nhau và trở thành những người bạn tốt. Trong tầm mắt Valentina giờ đây có thêm một đôi bàn chân quen thuộc. Cậu bé lạ mặt ngày nào giờ đã trở nên thân thiết và thường xuyên tranh thủ đến chơi với cô mỗi khi có thể. Có lúc thì cậu đến với một bịch kẹo trên tay, có lúc là một cuốn truyện tranh mới, có lúc lại là mô hình siêu anh hùng bằng vải mà cậu luôn nâng niu như báu vật. Nhờ có cậu, Valentina dần trở nên mạnh mẽ hơn, đủ sức tự vượt qua những nỗi đau dày vò cả về thể xác lẫn tinh thần.

"V-O-S-T-O-K 27. Cậu mang số hiệu Vostok 27 nhỉ. Còn của tớ là Soyuz 4."

Cậu bé vừa đánh vần từng chữ khắc trên cổ tay Valentina, vừa giơ cổ tay mình ra để cô thấy được dòng mã định danh của cậu.

"Tiến sĩ Giáng Tiên có nói đây không phải là tên thật của tớ mà chỉ là mã số định danh dự án gán cho để dễ phân biệt giữa mọi người hơn. Tớ tò mò không biết một cái tên thực thụ sẽ như thế nào ha."

"Ừm, tớ chưa biết nhiều về tiến sĩ Giáng Tiên cho lắm. Cô ấy là ai vậy?"

"À. Cậu không biết về cô ấy cũng phải thôi. Cổ là một người siêu siêu tốt bụng luôn á. Tớ nghe lén người khác nói là cổ đã tự nguyện đứng ga chăm sóc cho tớ dù không ai yêu cầu cổ làm cái việc đó cả. Kẹo và bánh mà tớ mang qua cũng là từ cổ mà ga nè. Cổ còn tự tay may cho tớ anh chàng siêu nhân bằng vải này và in cho ảnh chữ V siêu ngầu đằng trước ngực nữa. Tớ có gắn thêm hai thanh kiếm để ảnh có sức mạnh chiến đấu với những kẻ xấu. Cậu thấy sao? Cậu thấy ảnh có mạnh hông?" Soyuz 4 hồ hởi hỏi cô bạn mình.

"À ừm.. Cũng mạnh." Valentina đáp.

Câu trả lời cụt lủn của cô khiến Soyuz 4 chưng hửng. Cậu không nghĩ trên đời này lại có một người không nhận ra được sức mạnh siêu cấp vĩ đại của anh chàng siêu nhân bạc trong tay mình. Vậy là một buổi thuyết giảng bắt đầu diễn ra. Từ gốc gác, năng lực, cho đến những câu chuyện phóng đại quá mức cùng những cử chỉ ngây ngô của Soyuz 4 khiến cho một cô gái rụt rè như Valentina cũng phải bật cười thật lớn. Đây có thể là lần đầu tiên mà cô được một trận cười sảng khoái đến như vậy.

Sau một hồi thuyết giảng mệt lử, Soyuz 4 nằm dài ra sàn nghỉ ngơi rồi đột nhiên trở nên im lặng. Cậu nhìn lên cửa sổ trần, tay gác lên trán như thể đang đăm chiêu điều gì đấy. Valentina ngồi ôm lấy hai đầu gối và tựa cằm lên trên đó. Cả hai chìm sâu vào dòng suy nghĩ được một lúc lâu thì Soyuz 4 hạ thấp tông giọng để nói lên những tâm tư trong lòng:

"Hăm Bảy biết hông, tiến sĩ Giáng Tiên là một người phụ nữ vô cùng đặc biệt. Cổ ân cần và dịu dàng với tất cả mọi người, chứ không giống những người lớn khác luôn vô tâm và thích tỏ vẻ bề trên đối với chúng ta. Có lần tớ đau quá, cổ đã ôm lấy tớ mà khóc. Lúc ấy tự nhiên tớ không còn cảm thấy đau nữa, chỉ thấy trong lòng hơi buồn buồn đi một tẹo. Sau hôm đó tớ đã tự hứa với lòng phải luôn mỉm cười thật tươi để cổ có thể an tâm hoàn thành công việc của mình.

" Tiến sĩ cũng hay kể tớ nghe những câu chuyện thú vị về quê hương cổ, về cái tinh thần hào hùng dân tộc, và về một vị anh hùng đã dẫn dắt đất nước tiến lên giành lại độc lập tự do. Khi cổ tặng cho tớ vị anh hùng siêu nhân bạc này, bảo ảnh sẽ thay cổ chiến đấu bên cạnh tớ, cùng tớ chống chọi lại những kẻ thù độc ác ngoài kia, thì kể từ đó trong tớ đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều. Anh chàng này chính là lý do giúp tớ luôn lạc quan và tràn đầy năng lượng vào mỗi ngày mới đấy. Cậu biết không, tớ cực kỳ ghét đám người lớn, nhưng.. Chỉ mình cô ấy là trường hợp ngoại lệ mà thôi. Cậu hiểu cảm giác đó chứ, Hăm Bảy? "

Valentina cúi gằm mặt vào đầu gối và im lặng trước câu hỏi của Soyuz 4. Cô vốn không hề có một tinh thần lạc quan giống cậu, cũng chẳng có ai để gắn bó và chia sẻ tâm tư tình cảm như những gì mà tiến sĩ Tiên đã làm. Đó giờ cô luôn sống trong cô độc, tâm trí tràn ngập suy nghĩ bi quan và nhìn thế giới qua một lăng kính phủ màu tăm tối.

Đối với cô, sách chính là người bạn thân duy nhất không bao giờ làm tổn thương cô, luôn bên cạnh và giúp cô tưởng tượng ra thế giới ngoài kia trông như thế nào. Cũng vì không có ai bên cạnh nên cảm giác về tình yêu thương luôn là một điều gì đó quá xa xỉ mà cô không thể hiểu nổi, dẫu cho đã đọc về nó rất nhiều trong những cuốn truyện cổ tích – nơi mà tình yêu luôn là thứ sức mạnh khiến con người ta vượt qua được mọi khó khăn.

" Nếu có tình yêu thương thì con người sẽ trở nên mạnh mẽ hơn sao?"

Valentina cứ thế chìm sâu vào suy nghĩ ấy, cho đến khi cả hai phải rời phòng sinh hoạt chung để quay trở về khu vực của họ nằm ở hai đầu hoàn toàn trái ngược.
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 11

"Ồ. Một cuốn sách bách khoa toàn thư đề tài vũ trụ. Cậu cho tớ xem với được hông? Tớ cũng mê tìm hiểu về vũ trụ lắm."

Cả hai gặp lại nhau sau khoảng thời gian dài tách biệt. Lần này Valentina mang theo một cuốn bách khoa mà cô tìm thấy ở những kệ sách nằm trong cùng – nơi được ít người để ý tới. Bình thường cô chỉ tìm sách ở những dãy kệ đầu tiên, nhưng có lẽ vì ai đó từng gợi cho cô chút tò mò về sự tích chòm sao Đại Hùng nên hôm nay cô muốn tìm hiểu thêm một vài kiến thức về vũ trụ chăng?

Valentina đặt cuốn sách xuống sàn và mở rộng ra để cả hai có thể cùng đọc. Tốc độ đọc của cô nhanh hơn, thành ra cô phải ngồi đợi Soyuz 4 đọc xong mới có thể lật sang trang kế tiếp. Dẫu hơi khó chịu về điều đó, song việc nhìn thấy bạn mình dán mắt vào những trang sách như thể muốn nuốt lấy từng con chữ làm cô cũng thấy vui lây. Rất khó để Valentina có thể chia sẻ sở thích của mình với một ai đó, đặc biệt là khi cô chỉ có mỗi mình Soyuz 4 là bạn. Vậy nên lúc cậu ngỏ ý muốn đọc sách chung, trong lòng cô đã rất vui mừng.

Cậu ta chậm rãi đọc từng chữ một, thi thoảng dừng lại thật lâu chỉ để sờ vào những hình ảnh dập nổi ở trên trang giấy. Bình thường cuốn sách này Valentina chỉ đọc một thoáng là xong, ấy vậy mà lần này cô phải mất gần cả một ngày trời. Sau khi hoàn thành, trông Soyuz 4 có vẻ năng nổ hơn lúc bình thường. Ý là bình thường cậu ta cũng đã cực kỳ năng nổ rồi, nhưng hôm nay cậu ta trông còn năng nổ vượt hơn cả mức bình thường nữa.

"Tuyệt thật. Người đầu tiên bay vào vũ trụ là một phi hành gia người Nga tên là Yuri Gagarin, còn người đầu tiên đặt chân lên mặt trăng là một phi hành gia người Mỹ tên là Neil Armstrong. Họ giỏi thật đấy. Làm sao họ có đủ can đảm để tham gia một chuyến hành trình mà chưa chắc có thể sống sót trở về vậy nhỉ?"

Soyuz 4 tỏ ra khâm phục, còn Valentina thì bất ngờ khi cậu ta có thể nhớ hết tên của những người nổi tiếng đó chỉ sau có một lần đọc.

"Cậu nhìn nè." Soyuz 4 lật lại một trang trong cuốn sách. "Trang này nói về nữ phi hành gia đầu tiên trong lịch sử thám hiểm vũ trụ của nhân loại. Một người phụ nữ gốc Nga tên là Valentina Vladimirovna Tereshkova. Tên cổ khó đọc quá đi mất."

Soyuz 4 lè lưỡi, giả bộ bị trẹo hàm khi đọc tên vị nữ phi hành gia đáng kính. Thấy vậy, Valentina liền bật cười thành tiếng. Soyuz 4 cũng cười phụ họa theo và bầu không khí giữa cả hai bỗng trở nên yên bình đến lạ. Ánh mắt háo hức cùng nụ cười hồn nhiên của cậu làm cô cảm thấy ấm áp vô cùng. Cả hai ngồi cạnh nhau, hòa chung niềm vui với nhau bằng những tiếng cười giòn giã. Vũ trụ khi ấy dường như thu bé lại, nằm gọn trong lòng một cuốn sách nhỏ, nơi từng phi hành gia lần lượt bước ra khỏi trang giấy để đến với thế giới hiện thực muôn màu. Tất cả đều bay bổng và huyền ảo hệt như những câu chuyện cổ tích mà Valentina vẫn thường hay xem.

"Haha, chắc cậu thích cổ lắm đúng không? Cổ vừa giỏi mà còn vừa xinh đẹp nữa. Quả thật Valentina là một cái tên đẹp."

Chợt, Soyuz 4 quay ngoắt sang khiến cô giật mình. Cậu nghiêng đầu ngắm nghía một lúc rồi chỉ tay vào trong trang sách và nói:

"Đúng rồi Hăm Bảy. Tụi mình đều không có tên riêng. Cứ gọi nhau bằng mật danh miết như vậy thì không hay chút nào. Hay tớ gọi cậu là Valentina nhé."

Chưa kịp để cô đồng ý, cậu đã nhanh tay lật lại các trang sách, quyết tìm cho mình một cái tên xứng tầm. Ánh mắt cậu dừng lại tại hình ảnh một phi hành gia có nước da vàng và mái tóc màu đen bóng. Gương mặt toát lên thần thái cương trực cùng với ánh nhìn luôn hướng thẳng về phía trước khiến cậu có ấn tượng mạnh ngay từ chính cái nhìn đầu tiên. Đặc biệt, thứ cậu chú ý nhất chính là ngôi sao vàng năm cánh nổi bật trên phông nền đỏ nằm ở ngực áo vũ trụ của anh – một biểu tượng y hệt với chiếc áo choàng mà siêu nhân bạc đang mang trên người. Cảm giác thân thuộc bỗng chốc trào dâng trong tâm trí, khiến môi cậu mấp máy bật ra thành lời:

"Phạm Tuân."

Valentina không nghe rõ cậu vừa nói gì, bèn nhìn theo hướng mắt của Soyuz 4 và trông thấy hình ảnh một anh chàng phi hành gia người Việt Nam nằm gọn ở trên trang sách. Do chỉ học hệ ngôn ngữ quốc tế, Valentina vô tình đọc nhầm tên anh ta thành tên của một món ăn mà cô cực kỳ yêu thích.

"Tuna? Cá ngừ sao?" Valentina thắc mắc.

"Tuna? Không không. Ảnh tên là Tuân mà. Không phải là cá ngừ đâu Hăm Bảy. Cậu nhìn cái dáng vẻ đó đi. Gõ gàng là dáng vẻ của một siêu anh hùng gồi. Chỉ thiếu hai thanh kiếm sau lưng nữa thôi là ảnh sẽ y hệt như anh hùng siêu nhân bạc luôn đấy."

Dừng lại một chút, Tuân đưa ra quyết định cuối cùng.

"Chốt vậy đi. Từ giờ tên cậu sẽ là Valentina Tereshkova, còn tên tớ sẽ là Phạm Tuân. Chúng ta sẽ gọi nhau bằng cái tên mới thay vì gọi bằng mã số như trước đây nhé. Được chứ.. Valentina?" Cái tên mới làm cậu cảm thấy hơi lạ lẫm.

Valentina gật đầu, rồi nửa thật nửa đùa đáp lại:

"Ừ, Tuna."

"Không, tên tớ là Tuân cơ mà. U-Â-N Uân, T-Uân Tuân. Phạm Tuân!" Cậu ta tức tối đánh vần từng chữ thật chậm cho cô bạn của mình được rõ.

Valentina cười khúc khích. Cô luôn miệng gọi Tuna Tuna để trêu ghẹo cậu, khiến cậu cuối cùng đành phải bó tay và để mặc cô muốn gọi thế nào thì tùy. Về sau, cậu chuyển sang gọi cô là Vale nhằm chọc tức cô. Nhưng trái với suy nghĩ của cậu, Valentina lại rất thích biệt danh ấy. Vậy là kể từ đó trở đi, cả hai quen gọi nhau bằng hai cái tên thân mật là Vale và Tuna, thay cho cái mật danh toàn chữ số khô khan của mình.
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 12

Dòng ký ức thuở đó ùa về khiến nỗi buồn trong Valentina được vơi đi đôi chút. Cảm xúc ấm áp dần dần lấp đầy và xua tan đi nỗi sợ hãi trong trái tim cô. Valentina chạm vào cổ tay trái, nơi khắc rõ dòng mã số VOSTOK-27 không thể mờ phai theo năm tháng. Nó là sợi dây ràng buộc cô với một quá khứ đáng quên, nhưng cũng là minh chứng duy nhất lưu giữ bên trong vô vàn thước phim kỷ niệm đáng nhớ.

Cũng như Tuân, Valentina cảm thấy mình thật may mắn vì đã có cậu làm bạn. Cô kém Tuân hai tuổi, nên đối với cô, Tuân chính là hình mẫu của một người anh trai trong gia đình; mà đã là gia đình thì phải đoàn kết và yêu thương lẫn nhau. Sau một hồi im lặng, Valentina nói vọng ra ngoài để đáp lại lời động viên Tuân dành cho cô:

"Cảm ơn cậu, Tuna. Tớ ổn hơn nhiều rồi. Tớ muốn ngồi trong phòng mình để suy nghĩ linh tinh vài thứ một chút. Cậu cứ quay lại phòng điều khiển trước đi nhé."

Dẫu vẫn chưa thể kéo Valentina ra khỏi bóng tối, nhưng Tuân giờ đây đã có thể yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Cậu mỉm cười chống tay đứng dậy. Dòng mã SOYUZ-04 trên cổ tay trái vẫn nằm im lìm ở đó gần mười lăm năm cuộc đời. Tuân biết cả cậu lẫn Valentina đều đã chọn cách buông bỏ quá khứ ở lại phía sau. Chỉ khi làm được điều ấy, họ mới có thể sống tiếp mà không hối tiếc bất cứ điều gì.

Arnaldo đứng gần đó và đã lắng nghe tất cả mọi chuyện. Anh nhận ra cách tiếp cận của mình khi ấy thật quá nông cạn. Dù cho cả anh và hai đứa trẻ đều là những đối tượng thử nghiệm của L. A. B, nhưng bọn trẻ thì bị ép buộc trong khi anh lại tự nguyện tham gia. Bọn họ về cơ bản không hề giống nhau.

Quả thật khi mới lên tàu, Valentina vì một lý do gì đó đã luôn cố tránh mặt anh, hoặc nếu có thấy thì cũng chỉ là tình cờ bắt gặp. Cô bé đã ở lỳ trong phòng y tế suốt hai ngày trời để chăm sóc Tuân nên anh đã nghĩ cô chỉ đang lo lắng cho cậu bạn thân của mình mà thôi. Anh không ngờ những ám ảnh từ hồi thơ ấu lại khiến cho cô có một ác cảm sâu đậm với anh đến vậy. Có vẻ trong buổi họp nhóm anh đã vô tình khơi lại nỗi đau quá khứ, làm vết thương lòng của cô được đà âm ỉ rỉ máu trở lại.

"Mình đã làm cái gì thế nhỉ?" anh tự nhủ. Hai đứa thậm chí còn chưa đến tuổi trưởng thành và đang ở vào giai đoạn dậy thì đầy biến động. Vậy mà anh lại tiếp cận cả hai giống cách anh vẫn thường làm với những người cấp dưới của mình.

Lẽ ra, với tư cách là một chỉ huy, anh phải là người đứng ra nhận lãnh trách nhiệm về những gì diễn ra sắp tới, hơn là đẩy gánh nặng đó lên vai của hai đứa trẻ trong lòng còn chất chứa quá nhiều tổn thương. Anh thậm chí gạt qua một bên việc tìm hiểu thông tin của hai người đồng đội – thứ mà anh đáng lẽ phải làm trước cả khi cuộc họp bắt đầu.

Thảm họa xảy ra quá chóng vánh khiến anh cũng bị cuốn vào guồng quay thời gian mà quên mất đi việc phải để tâm tới cảm xúc của những thành viên còn lại. Yếu tố con người mới chính là thứ then chốt quyết định tương lai con tàu sẽ đi về đâu. Bọn họ sẽ còn đồng hành với nhau trong một chuyến hành trình rất dài phía trước. Vì thế việc xây dựng nền tảng quan hệ giữa cả ba nên là thứ cần được ưu tiên ngay lúc này, chứ không phải là chỉ chăm chăm hoàn thành trách nhiệm cá nhân như một cỗ máy vận hành vô cảm.

Tuân bước đến bên cạnh Arnaldo tự bao giờ. Cả hai bắt gặp ánh mắt của nhau và cùng nở một nụ cười gượng gạo. Tuân không hề tỏ vẻ trách móc gì cả, cậu chỉ nhún vai rồi chếch đầu về phía thang máy ngỏ ý muốn cùng anh đi xuống tầng dưới. Đến khi cả hai đã yên vị trong phòng điều khiển thì Arnaldo lúc đấy mới dè dặt mở lời:

"Có thể kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra với Tereshkova được không?"

Tuân ngậm ngùi kể về quá khứ đầy đau thương của Valentina cho Arnaldo được biết. Cậu nhớ lại hồi còn ở L. A. B, tiến sĩ Giáng Tiên từng mô tả những kẻ phụ trách dự án VOSTOK là một đám con chiên cuồng tín khao khát nắm giữ trong tay thứ sức mạnh tạo sinh của Chúa trời. Đối với chúng, đối tượng nghiên cứu chỉ đơn thuần là những 'sản phẩm' do chúng tạo ra. Sản phẩm nào hư hỏng hoặc không thể sử dụng được nữa thì chỉ cần đem đi loại bỏ là coi như hết trách nhiệm. Chúng coi đấy là một đặc quyền của Chúa, mà đã là Chúa thì không hành động sai bao giờ.

Tham vọng lớn nhất của bọn chúng là tạo ra được một cá thể nhân loại hoàn hảo, rồi từ đó áp dụng thành quả ấy vào quá trình tiến hóa của loài người. Một khi thành công, chúng sẽ được tôn vinh thành 'Đức Chúa Trời' và được người người nhà nhà ngưỡng vọng. Cũng bởi vì lý do đó mà tất cả những gì chúng quan tâm chỉ là tiến trình kết quả đạt được, chứ không phải là thứ cảm xúc tâm tư vớ vẩn hay là mớ tính mạng chẳng đáng một xu của những đối tượng tham gia.

Thứ duy nhất ngăn cản cái tham vọng ấy chính là hàng rào đạo đức xã hội; và thật 'may mắn' làm sao khi L. A. B lại được thành lập vào đúng cái lúc mà bọn chúng cần. Nơi đây chứa chấp hàng loạt đạo luật hấp dẫn, đủ để thỏa mãn tất cả lý tưởng méo mó mà chúng vẫn hằng theo đuổi. Theo thời gian, những tên bệnh hoạn với hệ tư tưởng lệch lạc dần tề tựu lại nơi đây. Chúng không ngừng thí nghiệm những phương pháp thử nghiệm mới, đồng thời loại bỏ đi những đối tượng bị chúng xem là phế phẩm.

Valentina là một trong số ít trường hợp thành công và phải trực tiếp trải qua số lần thí nghiệm nhiều hơn bất kỳ ai khác. Đấy là lý do khiến cô cực kỳ sợ hãi những ai trong bộ trang phục màu xanh lá, đặc biệt là khi họ đưa bàn tay về hướng của cô. Có lẽ Arnaldo đã vô tình khơi dậy lại nỗi sợ ấy mà không nhận ra đó là vùng cấm mà không một ai được phép chạm vào.

Sau khi nghe xong, Arnaldo ngả người ra ghế, nhắm mắt lại và suy ngẫm mông lung về những gì xảy ra vài phút trước đó. Trong đầu anh hiện lên những lời nói anh đã vô ý phát ngôn trước mặt cả hai, rằng 'Hai đứa được tạo ra với sứ mệnh giải cứu Trái Đất'; rằng'Đó là nghĩa vụ, và cũng là trách nhiệm được trao cho mỗi chúng ta'. Đến lúc này, anh mới thấu rằng, cả hai đều chưa từng muốn được sinh ra trên đời theo cách như vậy, đã thế còn phải gánh vác một cái trách nhiệm nặng nề mà không hề có quyền từ chối. Liệu anh sẽ vui mừng đón nhận tất cả nếu anh sinh ra ở một hoàn cảnh tương tự chứ? Câu trả lời là không. Chắc chắn là không. Anh thậm chí còn không chắc mình có thể tự lực vượt qua được những nỗi đau to lớn đến vậy.

Những suy nghĩ đó làm Arnaldo day dứt mãi. Anh không biết phải làm gì để sửa chữa lỗi lầm do mình gây ra. Căn phòng chìm vào im lặng và cả hai cứ nhìn chằm chằm khung cảnh tối đen trước mắt mà không nói lấy với nhau một lời. Vũ trụ lúc này bỗng trở nên thật mênh mông, chất chứa một nỗi buồn lạnh lẽo và hiu quạnh đến chạnh lòng.

Tuân đứng dậy, lặng lẽ quay về phòng ngủ và để Arnaldo ở lại một mình trong khoang điều khiển. Cậu cũng đang mang rất nhiều nỗi niềm thầm kín không biết phải giải bày cùng ai. Cái chết của tiến sĩ Tiên để lại một lỗ hổng lớn mà không chỉ ngày một ngày hai là có thể chữa lành. Cậu bước vào phòng, nằm vật ra giường và không kìm nén được nước mắt. Vậy là sau khi thoát khỏi bàn tay của tử thần, trên phi thuyền ELE-SP006 giờ đây đang chở ba cá thể nhân loại cuối cùng của nền văn minh Trái Đất. Mỗi người trong số họ đều mang trong lòng những dòng tâm tư day dứt không thể nói ra thành lời.
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 13

"Phi thuyền chuẩn bị hạ cánh sau 3.. 2.. 1. Hạ cánh an toàn!"

Cánh cổng phía đuôi thuyền bật mở, cầu thang dần dần được hạ xuống. Ba con người bé nhỏ trong bộ đồ EVA nặng trịch bắt đầu bước những bước chân đầu tiên ra bên ngoài không gian vũ trụ. Họ hạ cánh ngay tại sân bay của Trạm quan trắc Vệ tinh Titan – một trong số nhiều công trình thuộc chiến dịch ELE-VII. Cơ quan Vũ trụ Liên Hợp Quốc (UNSA) [1] đã hợp tác cùng L. A. B phóng thành công một phi thuyền liên sao mang theo hàng loạt người máy công trình bay đến Titan để xây dựng nên cơ sở này.

Mục tiêu chính của việc thành lập trạm quan trắc là nhằm theo dõi, phân tích và cải tạo lại môi trường vệ tinh, phục vụ cho các kế hoạch di dân trong tương lai của toàn nhân loại. Tuy nhiên, L. A. B đã âm thầm biến nơi đây thành một trạm nghiên cứu về Negalis ở ngoài vũ trụ.

Các nhà vật lý tại L. A. B từng lo ngại rằng, việc tích trữ Negalis vượt ngưỡng giới hạn có thể hình thành bong bóng dị điểm khiến mọi vật chất bên trong hoàn toàn biến mất. Mối lo này đã làm dấy lên nhiều luồng tranh cãi về việc có nên sử dụng nguồn năng lượng mới thay thế năng lượng nhiệt hạch trong lĩnh vực hàng không vũ trụ hay không.

Tuy nhiên, theo thời gian, phi thuyền thực nghiệm vẫn đều đặn tích nạp lượng Negalis ngày càng lớn mà không gặp phải bất kỳ sự cố nghiêm trọng nào cả. Chừng đấy là đủ để thuyết phục L. A. B tin tưởng vào độ an toàn của nguồn năng lượng mới, đồng thời mở đường cho việc chế tạo thành công cánh cổng gia tốc đặt ngoài vũ trụ. Thiết bị đấy có khả năng thu nhận và phóng thích Negalis ngay lập tức khi có phi thuyền tiến vào bên trong, đẩy phi thuyền lao vút đi với mức vận tốc ngang bằng ánh sáng.

Sau khi hoàn thành sứ mệnh được giao, phi thuyền thực nghiệm tiếp tục lưu lại vệ tinh Titan, âm thầm tích trữ lượng Negalis qua nhiều năm tháng và chờ đợi đến một ngày con người sẽ đến rồi đưa nó vào sử dụng. Khao khát đó cuối cùng cũng được toại nguyện khi những chứng tích còn sót lại của nền văn minh Trái Đất giờ đây đã tìm thấy nhau. Phi thuyền từ nay chính thức có thêm một sứ mệnh hoàn toàn mới – sứ mệnh chấp cánh mang theo những hy vọng của toàn nhân loại bay xa khắp cõi thiên hà.

Ngay lúc hạ cánh xuống sân bay là cả ba thành viên đã có thể nhìn thấy ngôi nhà mới của họ rồi. Phi thuyền liên sao mang số hiệu ELE-SP013 là phương tiện di chuyển hiện đại nhất mà con người từng chế tạo ra. Kích thước của nó lớn gấp ba lần so với kích thước của ELE-SP006. Các kỹ sư hàng không đã lấy cảm hứng từ mô hình vận động của các hạt electron quay xung quanh hạt nhân nguyên tử để thiết kế nên một phi thuyền có ba vòng tròn lớn liên tục quay vần xung quanh thân tàu. Mỗi vòng tròn đảm nhiệm một vai trò chức năng khác nhau, cấu thành nên một hệ sinh thái tuần hoàn khép kín cho phép các thế hệ nhân loại trong tương lai có thể yên tâm sinh sống và làm việc bên ngoài vũ trụ.

Arnaldo nhanh chóng chạy vào phòng điều khiển trung tâm cách vị trí hạ cánh không xa để tiến hành sao lưu dữ liệu và chuẩn bị cho việc khởi động phi thuyền. Valentina và Tuân thì thay phiên nhau vận chuyển đồ đạc, thực phẩm, thuốc men.. Từ ngôi nhà cũ sang ngôi nhà mới. Tuân để ý thấy khuôn mặt Valentina in hằn lên nhiều đường nét mệt mỏi. Kể từ lúc hạ cánh, cô đã tìm mọi cách lảng tránh ánh nhìn của Arnaldo về hướng của mình. Tuân hiểu và thông cảm với hành vi ấy. Một đêm là không đủ để xóa đi tất cả những gì quá khứ để lại. Dẫu sao cậu cũng đã kể hết mọi chuyện cho Arnaldo nghe rồi. Mọi việc giờ chỉ còn biết phó mặc để anh ấy tự lực giải quyết mà thôi.

Đêm hôm qua, Arnaldo đã dành trọn một buổi để xem đi xem lại toàn bộ hồ sơ thí nghiệm liên quan đến hai người đồng đội. Anh đưa phi thuyền tiến vào trạng thái phi hành một cách chậm rãi để gia tốc sinh ra không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cả hai người. Sáng hôm sau, khi phi thuyền sắp sửa hạ cánh, anh lên phòng đánh thức Tuân dậy để chuẩn bị cho việc dời tàu, đồng thời nhờ cậu gọi Valentina ở phòng kế bên thức dậy giùm anh.

Tuân ngái ngủ dụi mắt, vươn vai ngáp dài một cái rõ to. Cậu nhanh chóng hoàn tất vệ sinh cá nhân trước khi lững thững bước sang bên phòng ngủ nữ. Đứng trước cánh cửa, cậu chần chừ mãi không biết có nên gọi cô hay không thì cánh cửa liền bật mở và Valentina xuất hiện trong một bộ trang phục chỉnh tề. Có vẻ cô đã thức trắng cả đêm hôm qua và nhờ nghe thấy giọng nói của Arnaldo nên đã tự giác ngồi dậy chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.

[1] UNSA là viết tắt của United Nations Space Administration.
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 14

Cả hai cùng bước đến phòng EVA để mặc cho mình bộ đồ bảo hộ trước khi thực hiện nhiệm vụ bên ngoài không gian. Đây là bộ đồ đặc trưng làm nên hình tượng các phi hành gia ở trên màn ảnh, và nó đã tinh gọn hơn rất nhiều so với các mẫu của những năm đầu thế kỷ XX. Công năng cũng được tích hợp nhiều hơn nhằm phục vụ cho một số đề án không gian phức tạp.

Tuy nhiên, dù đã tinh gọn thì EVA vẫn là một trang phục bảo hộ rất nặng nề và cồng kềnh. Phi thuyền hiện tại thì lại không có nhiều thiết bị hỗ trợ nên cả hai đành phải tự trang bị lấy mà không có sự trợ giúp từ máy móc. Tuân nhìn vào giao diện nổi và điều chỉnh cho trọng lực căn phòng trở về mức 0. Điều này sẽ giúp việc trang bị bộ đồ trở nên dễ dàng hơn, đúng theo những gì họ được hướng dẫn trong khóa đào tạo ở L. A. B.

Đối với một phi hành gia, EVA xứng đáng là một phi thuyền vũ trụ thu nhỏ với đầy đủ các tính năng hỗ trợ sự sống, cho phép họ tồn tại đủ lâu ngoài không gian trong trường hợp xảy ra sự cố bất ngờ. Tuy IEVA cũng có khả năng bảo vệ người mặc, nhưng để nói về độ tin cậy khi đối diện với những rủi ro thì không bộ đồ nào có thể vượt qua được EVA cả. Vì thế, các ứng viên đạt tiêu chuẩn ở L. A. B đều bắt buộc phải tham gia một khóa đào tạo về cách trang bị cũng như vận hành bộ đồ bảo hộ cồng kềnh này, trước khi tiến hành kỳ thi tuyển chọn cuối cùng.

Quy trình trang bị bộ EVA bắt đầu từ trong buồng tắm, nơi Valentina và Tuân tự mặc cho mình chiếc tã người lớn để giải quyết nhu cầu vệ sinh cá nhân khi làm nhiệm vụ, cùng một bộ đồ lót bảo hộ liền thân với các đường ống mao mạch chằng chịt gắn trên đó.

Bên ngoài buồng tắm, trọng lực trong phòng dần giảm về 0 khiến cơ thể cả hai nhẹ bẫng. Họ bơi đến giá treo đồ, luồn hai chân vào phần quần và xỏ vào đôi giày được đặt cố định ngay bên dưới. Tiếp đó, cả hai đứng thẳng người dậy, nhấn công tắc để phần áo trên cao từ từ hạ xuống và tròng qua đầu của họ. Nút bấm ở ngay thắt lưng sẽ tự động thít gọn bộ đồ tùy theo vóc dáng của người đang mang.

Cuối cùng, Tuân mở cửa tủ sau lưng lấy ra hai chiếc mũ bảo hộ và cùng Valentina đội nó lên đầu, hoàn tất việc trang bị bộ đồ bảo hộ cồng kềnh. Các ống mao mạch trên bộ đồ lót nhanh chóng liên kết với hệ mạng lưới tương ứng trong bộ đồ EVA tạo cơ sở nền để hộp sinh thiết gắn ở sau lưng có thể hoạt động một cách trơn tru, hiệu quả. Khi cả bộ đồ đã trở thành một hệ thống khép kín, các chỉ số sinh tồn bên trong bắt đầu được căn chỉnh lại và cả hai hoàn toàn sẵn sàng để làm việc ngoài không gian mà không còn phải lo sợ các tác nhân tiêu cực có thể gây ảnh hưởng xấu đến cơ thể nữa.

Bên cạnh tính năng hỗ trợ sự sống, EVA còn được trang bị rất nhiều tính năng phụ trợ đi kèm. Các khớp nối cơ khí gắn ẩn bên trong bộ đồ giữ cho các bộ phận liên kết chặt chẽ với nhau nhằm tạo nên một thể liền mạch, đảm bảo không bị tách rời trong quá trình sử dụng lâu dài. Chúng còn hỗ trợ lực giúp phi hành gia có thể mang vác đồ vật cồng kềnh dễ dàng hơn mà không cần tiêu tốn quá nhiều sức lực. Hệ thống các ống mao mạch dẫn nước và khí chằng chịt khắp nơi giúp cho hộp sinh thiết dễ dàng kiểm soát độ ẩm, điều chỉnh thân nhiệt, thấm hút và tái sử dụng mồ hôi cho các mục đích sinh tồn khác nhau, cũng như đảm bảo lượng không khí bên trong bộ đồ được tuần hoàn một cách ổn định. Hai bên cánh tay thì được tích hợp thiết bị phân tích mẫu vật và thiết bị định vị tọa độ. Mũ bảo hộ thì được cài đặt hệ thống liên lạc không dây và hệ thống hỗ trợ tầm nhìn. Nói tóm lại, EVA xứng đáng là một con tàu vũ trụ thu nhỏ, cực kỳ tiện lợi và cũng cực kỳ an toàn.

Mặc xong bộ đồ, Tuân điều chỉnh cho trọng lực căn phòng về mức bình thường. Cả hai nhẹ nhàng đáp chân xuống sàn, rồi cùng nhau bước ra cổng chính.

Arnaldo đã đứng đợi sẵn ở đó từ lâu. Anh phân chia lại công việc một lần cuối trước khi cả ba bước xuống vệ tinh Titan. Valentina và Tuân sẽ đảm nhận việc vận chuyển vật dụng từ tàu cũ sang tàu mới; còn anh sẽ vào bên trong trạm quan trắc để lấy dữ liệu, đồng thời kích hoạt hệ thống khởi động phi thuyền.

Cả ba mất hơn nửa ngày để vận chuyển trang thiết bị và sắp xếp lại đồ đạc trên tàu. Họ cũng tháo dỡ luôn một vài bộ phận của phi thuyền cũ nhằm dự trù cho việc bảo hành và sửa chữa phi thuyền mới. Trước khi rời đi, ba người cùng nhau đứng lặng tại chỗ nói lời chia tay với ELE-SP006, rồi sau đó thẳng tiến bay đến hành tinh tiếp theo trong hệ Mặt Trời.
 
0 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 15

"Chúng ta cần nói chuyện, Tereshkova." Arnaldo chặn Valentina lại ngay khi cô có ý định rời phòng điều khiển để quay trở về phòng riêng của mình.

Valentina thấy Arnaldo chặn cửa thì liền lách sang bên trái rồi lại lạng sang bên phải để né tránh nhưng đều bị Arnaldo đón đầu. Cô định giơ tay lên để đẩy anh ta ra bằng năng lực ngoại cảm thì Arnaldo lập tức la lên với giọng điệu tràn đầy bối rối:

"Đừng! Dừng lại đi Tereshkova! Anh chỉ muốn xin lỗi em mà thôi!"

Valentina không lường trước được điều này diễn ra. Cô đứng bất động như trời trồng và hạ bàn tay của mình xuống.

"Anh xin lỗi vì những gì đã nói với hai đứa vào ngày hôm qua. Đặc biệt là với em, Tereshkova. Anh biết những lời nói của anh đã vô tình khiến em tổn thương. Giờ anh có nêu ra lý do gì đi chăng nữa thì cũng chỉ là ngụy biện cho sự nông cạn của mình mà thôi. Thế nhưng, hai đứa hãy tin anh. Anh thật sự không có ý định làm hại hai đứa. Anh biết chúng ta đều đang trải qua giai đoạn căng thẳng sau khủng hoảng và cả ba cần có thời gian để chữa lành. Vậy nên, anh không ép buộc hai em phải tin tưởng anh ngay lập tức. Nhưng, anh mong rằng chúng ta sẽ cho nhau một cơ hội. Được chứ, Tereshkova?"

Ánh mắt khẩn thiết cùng lời xin lỗi chân thành của Arnaldo thật sự đã chạm đến trái tim hai đứa trẻ. Valentina sững lại vài giây sau đó lách người vòng ra phía sau lưng anh để bước ra ngoài. Trước khi rời đi, cô không quên ngoái đầu nhìn lại và nói: "Em sẽ cân nhắc, anh Méndez," rồi quay người bước thẳng về hướng phòng ngủ của mình.

Tuân nhận ra đây là lần đầu tiên Valetina không gọi Arnaldo bằng cái biệt danh anh người máy mà cô tự đặt ra nữa. Cậu bước lại gần anh, giơ ngón tay cái và nhe răng cười toe toét. Arnaldo thở phào nhẹ nhõm rồi nở một nụ cười nhạt đáp lại. Cả hai quay lại với bảng điều khiển và thực hiện một số cài đặt cho ngôi nhà mới. Làm được một lúc, Arnaldo chợt quay sang bắt chuyện với Tuân:

"Tiến sĩ Tiên là một người phụ nữ tốt."

"Anh đã từng gặp cô ấy rồi sao? Khi nào vậy?" Tuân hỏi, nét mặt lộ rõ sự quan tâm.

"Cũng phải hơn 10 năm trước rồi." Arnaldo trầm giọng. "Khi ấy anh còn là một gã ngạo mạn, kiêu căng về cái tư chất trời ban của mình. Anh đã từng nhìn những gã ngu ngốc, thấp hèn đầy rẫy ngoài xã hội kia bằng một ánh nhìn khinh miệt mà người ta thường dùng khi nhìn vào lũ sâu bọ ghê tởm. Mọi thứ lên tới đỉnh điểm vào cái ngày mà anh nhận được thư mời về làm việc ở L. A. B vào năm anh 19 tuổi."

Tuân ngước nhìn anh, im lặng.

"Tất nhiên là anh đã từ chối ngay lập tức. Một cơ sở thí nghiệm được xây dựng ngầm ngoài vũ trụ để tránh khỏi tai mắt dư luận làm sao có thể xứng tầm với tham vọng của anh vào lúc bấy giờ cơ chứ. Danh vọng, của cải, quyền lực.. Mới là những thứ mà anh thực sự đam mê. Giờ nghĩ lại tự nhiên anh thấy xấu hổ với chính mình hồi đó quá."

Anh thở dài, ánh mắt nhìn về một điểm xa xăm.

"Bước ngoặt cuộc đời anh xảy ra vào khoảng một năm sau đó. Anh và mẹ anh đã gặp tai nạn và bà qua đời khi đang trên đường đưa đến bệnh viện cấp cứu. Anh thì may mắn sống sót, nhưng ngay khi vừa hồi phục thì bác sĩ thông báo anh bị ung thư máu giai đoạn III và có thể không còn sống trên đời được bao lâu nữa. Ngay lúc ấy, cả thế giới trong anh dường như sụp đổ. Tương lai tươi sáng phía trước bỗng chốc hóa thành tro tàn, và cái tôi cao ngạo của anh đã hoàn toàn bị quật ngã. Sau khi lo xong ma chay cho mẹ, anh chìm vào những cơn say thâu đêm suốt sáng chỉ để quên đi cái số phận trớ trêu của bản thân mình.

" Đấy cũng là lúc mà tiến sĩ Tiên xuất hiện. Chị ấy chính là người đã viết thư mời anh về làm việc ở L. A. B vào hơn một năm về trước. Lần này thì chị ấy trực tiếp đến tìm gặp anh chứ không còn thông qua thư mời như lần trước nữa. Nhưng em biết đấy, sắp chết đến nơi rồi thì còn tâm trí đâu để mà công với chả việc nữa. Anh lập tức từ chối và đuổi chị ấy ra về mà không buồn ngoảnh đầu ngoái nhìn lại. "

Rồi bỗng Arnaldo khẽ cười, ánh mắt anh tràn đầy sự ngán ngẩm.

" Sau đó em biết chị ấy đã làm gì không? Chị ấy ngồi xuống chiếc ghế cạnh anh và nốc gần nửa chai rượu Bourbon của anh trước khi kể lể về việc chính chị ấy cũng đã mất đi người chồng mình yêu thương nhất cùng một sinh linh chưa kịp chào đời trong một vụ tai nạn cách đó khoảng 15 năm. Haha. Em nghĩ nó có điên khùng không cơ chứ? 15 năm lận đấy, Tuân à. Chị ấy dường như đã có mọi thứ mà anh khao khát, để rồi bỗng chốc mất sạch tất cả chỉ sau một đêm. Làm sao chị ấy có thể chịu đựng chuyện đó trong suốt chừng ấy năm nhỉ? Trong khi bản thân anh thì lại suy sụp hoàn toàn đến như vậy. "Anh thở dài." Có lẽ vì thế mà chị ấy đã dành rất nhiều tình cảm cho em, bởi vì tiến sĩ đã luôn xem em như đứa con ruột của chị ấy mà. "

Arnaldo tiện tay xoa đầu Tuân. Ánh mắt cậu khi ấy chùng xuống như đang suy ngẫm điều gì đó.

" Chị ấy còn kể với anh rất nhiều thứ nữa. Chị bảo anh cần phải sống cho chính anh và cả cho những người đã khuất, rằng miễn là anh còn tiếp tục bước đi thì ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày tươi sáng hơn. "

" Vậy là tiến sĩ đã từng phải trải qua những chuyện đau buồn như thế sao? Ấy vậy mà cổ chưa từng kể với em một lời. "Tuân nói, ánh mắt cậu chan chứa nỗi xót xa.

Tâm trí Tuân ngay lập tức tái hiện lại đoạn băng mà tiến sĩ Tiên buông lời trăn trối. " Hóa ra đó là lý do mà cổ nói ra những lời như vậy. Hóa ra cổ đã luôn xem mình là đứa con trai mà cổ rứt ruột đẻ ra. Hóa ra mình cũng đã từng có một gia đình ấm áp đến thế. Hóa ra.. Hóa ra.."

Nghĩ đến đây, Tuân không thể kìm nén những giọt nước mắt của mình được nữa. Những khúc mắc chất chứa trong lồng ngực cậu cuối cùng cũng đã có lời giải đáp. Cậu đã nhận được rất nhiều tình yêu thương từ tiến sĩ, và trước khi ra đi cô cũng đã trao gửi lại toàn bộ tình yêu thương ấy đến trái tim cậu. Những dòng cảm xúc cứ thế chực trào theo dòng nước mắt. Arnaldo liền đứng dậy ôm cậu vào lòng. Bàn tay thô ráp của anh giờ đây trở nên dịu dàng hơn tất thảy. Tuân cứ thế gục đầu vào anh mà khóc nức nở hệt như một đứa trẻ lên ba. Từng giọt nước mắt nóng hổi dần dần xoa dịu đi tất cả mọi thứ, để lại một Phạm Tuân lúc này đã trở nên thanh thản hơn xưa.

Mối tơ vò trói chặt lồng ngực cậu đã được nới lỏng phần nào. Cậu thấy cơ thể mình nhẹ bẫng tựa như có thể bước đi được trên mây. Giữa hai người giờ đây đã có thể nói chuyện với nhau thân thiết hơn, đặt nền móng cho những viên gạch đầu tiên trong hành trình dựng xây sự tin tưởng.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back