Chương 10 _ Về nhà có việc
Sau khi tan học, Lục An cố gắng chuồn ra khỏi lớp nhanh nhất có thể. Cô không biết nếu còn chạm mặt vị kia chuyện gì sẽ xảy ra với mình nữa. Cô cũng không dám nán lại trường lâu. Hôm nay Lục An không có tiết học buổi chiều. Thường thì cô sẽ ở luôn trong trường để học các môn học sau giờ nghỉ trưa. Cô không thể đi lại mất thời gian mà còn tốn kém nên dứt khoác ở luôn trong trường học xong mới lết về tắm rửa chuẩn bị đi làm buổi tối.
Vừa ra đến cổng Lục An liền thấy Nhã Tâm hớt hảy chạy đến. Cô nghi hoặc sao giờ này Nhã Tâm lại đến trường mình. Lục An chưa kịp hỏi Nhã Tâm đã vội nói:
"Chị Lục Tuyết vừa gọi nhờ chị nhắn lại với em rằng ba em vừa mới mất. Mẹ và Lục Tuyết kêu em về nhà mau."
Nhã Tâm nói tới đây, chờ Lục An trả lời. Nhưng thấy cô vẫn im lặng đứng bất động. Trên khuôn mặt cô cũng không nhìn ra biểu tình gì. Nhã Tâm cũng không biết nên an ủi Lục An thế nào. Hay nói đúng hơn là có nên an ủi không. Đối với Lục An bây giờ mà nói thì nghĩa tử là nghĩa tận. Cũng coi như cô được giải thoát khỏi một phần giày vò của cuộc sống. Nhã Tâm bối rối nhưng cũng cố gắng mở miệng:
"Chị rất lấy làm tiếc khi nghe tin này. Chị cũng không hiểu lắm tâm trạng hiện giờ của em. Thôi thì ông ta cũng đã mất. Em cũng nên về nhà một chuyến. Cũng coi như trả hiếu vì ông ta đã cho em sinh mạng này"
Lục An dường như không còn nghe được Nhã Tâm đang nói gì. Cô cũng không biết mình đang làm gì. Nhã Tâm chỉ thấy cô không trả lời mình mà quay lưng đi trở vào trường đại học. Nhã Tâm đành dậm chân tại chỗ. Đây là trường đại học có quy định khá khó khăn đối với mỗi người ra vào. Các sinh viên và giảng viên đều có thẻ mới được ra vào trường. Nhã Tâm dù có muốn cũng không đuổi theo Lục An được.
Nhã Tâm nghĩ ngợi một hồi rồi lấy điện thoại ra. Tìm trong danh bạ cuối cùng cũng thấy một dãy số trên đó có hiện tên chủ thuê bao: "Mạc Đan". Nhã tâm quyết định nhấn nút gọi.
Lục An trong lúc thất thần quay trở lại tòa nhà cô học từ lúc nào không hay. Cô ngước lên nhìn tòa nhà. Trong đầu tự hỏi: "Bây giờ mình nên làm gì". Cô nhìn một lúc rồi cũng bước vào tòa nhà. Cô không vào lối thang máy mà vòng qua đi thang bộ bước lên trên. Đi được hai tầng cô cũng không còn sức chống chọi lại cảm xúc của mình nữa. Cô ngồi xuống, tay ôm thành vịnh cầu thang. Lúc này nước mắt cô đã không thể cầm lại được nữa. Đây là cô đang khóc cho niềm vui hay nỗi buồn. Người mà cô câm ghét nhất trên cõi đời này đã không còn nữa. Cô nên vui mừng mới đúng. Ông ta sẽ không còn cơ hội làm khổ mẹ con cô nữa. Ông ta cũng đã được giải thoát khỏi bể khổ mà chính bản thân ông ta gây ra. Vậy cô khóc vì cái gì chứ? Khóc vì oan ức tủi thân ư? Hay khóc vì đến cuối cùng cô vẫn không có được tình cảm cha con mà cô hằng ao ước.
* * *
Sau khi nhận được điện thoại của Nhã Tâm, Mạc Đan chạy khắp nơi trong trường tìm Lục An. Cậu ta chạy đến lớp học của cô đã không còn một bóng người. Đến các khoa khác tìm cũng không thấy bóng dáng cô đâu. Trong lòng Mạc Đan càng nóng ruột. Cậu cũng biết sơ về gia đình của Lục An, giờ nghe thêm những điều Nhã Tâm nói, Mạc Đan thật sự rất đau lòng. Giờ cậu mới hiểu cô vì sao lại cứng lòng đến vậy. Hoàn cảnh trưởng thành đúng là làm nên tính cách của một con người.
Trong lúc Mạc Đan chạy khắp nơi tìm cô. Lục An cũng không còn khóc nữa. Cô đã tỉnh táo hơn một chút nhưng không có nghĩa là cô biết mình đang làm gì. Chỉ biết rằng mình không thể tiếp tục ngồi ở đây. Lục An đứng dậy lê bước ra khỏi tòa nhà rồi ra ngoài cổng trường. Cô không muốn lên xe buýt có lẽ vì muốn có thêm chút thời gian để suy nghĩ. Cô biết mình sớm muộn gì cũng phải đối mặt với chuyện này. Nhưng cô vẫn cứ chần chừ.
Lục An cứ đi và suy nghĩ như vậy cũng không chú ý tới chiếc xe Maybach trắng loáng đang chạy chầm chậm phía sau mình.
Denis-O biết Lục An cố tình trốn mình. Anh cũng không lạ gì khi tan học liền không thấy cô đâu. Nhưng không ngờ tới giờ này cô còn lang thang ngoài đường. Lục An đi đứng cũng không nhìn đường. Nhiều lần như muốn đâm sầm vào người khác. Denis-O nhìn cũng không nhìn nỗi nữa. Đang định chạy xe đến chỗ cô thì lúc này có một người nhanh hơn anh một bước. Mạc Đan lái chiếc moto phân khối lớn dừng sát người Lục An rồi gầm lên với cô:
"Lục An, nảy giờ cậu đi đâu vậy. Cậu có biết mình sắp điên lên rồi không. Mình đã định báo cảnh sát rồi đó. Lên xe, mình chở cậu về nhà"
Lục An nhìn nét mặt hầm hầm tức giận của người vừa nói, lại nhìn đến chiếc xe cậu ta đang chạy. Cô cũng không nói được gì, quay đầu lại tiếp tục bước đi.
Mạc Đan thật sự muốn bùng nổ trước thái độ này của cô. Cậu dứt khoác gác chân chống xe xuống chạy đến kéo tay Lục An dừng lại:
"Cậu như vậy là sao? Lại tiếp tục không để ý đến mình? Cậu đã quăng mất thỏa thuận của chúng ta lên chín tầng mây rồi sao? Cậu chẳng coi mình là bạn."
Mạc Đan vẫn còn rất tức giận, đang định nói tiếp thì chiếc Maybach dừng lại gần chỗ họ. Cậu ta nhìn thấy người trong xe bước xuống có hơi ngạc nhiên. Người này nhìn rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó. Nhưng anh ta là đang muốn làm gì. Sao lại bước đến chỗ này.
Denis-O lại gần chỗ Mạc Đan đang kéo tay Lục An. Anh ta chỉ nhả ra hai từ ngắn gọn: "Buông tay" mà cũng chẳng thèm nhìn đến sắc mặt của Mạc Đan. Cậu ta cũng đâu phải quả hồng mềm mà bảo sao sẽ làm vậy. Mạc Đan dùng ánh mắt giết người nhìn Denis-O rồi quát:
"Anh có tư cách gì bảo tôi buông tay. Anh là ai?"
Lục An cũng rất bất ngờ khi có sự xuất hiện của Denis-O ở đây. Hai người này sao giống đang đối đầu với nhau vậy. Vì cái gì chứ. Cũng may hai người không nghe Lục An hỏi câu này. Nếu không họ thật muốn đập đầu chết đi cho rồi. Họ vì cô mà khó chịu như vậy. Còn người trong cuộc là cô đây lại chẳng hay biết gì. Bao nhiêu tâm tư của họ dành cho cô đều bị cô quăng cho heo ăn mất.
Denis-O không trả lời câu hỏi của Mạc Đan mà kéo tay Lục An ra khỏi tay cậu ta. Anh cũng quay sang nói với cô:
"Em muốn đi đâu tôi sẽ chở em đi."
Mạc Đan lúc này đã tức không chịu được. Cậu định la lên không cần. Thì Lục An cũng đã bước đi bỏ mặc hai người. Denis-O nhìn cô không tỏ thái độ gì mà cứ bước đi như vậy. Anh cũng không đuổi theo. Mạc Đan thì chạy theo nói với cô:
"Sao cậu không muốn đi với mình. Mình biết cậu là đang có tâm sự. Nhưng cũng không thể đi bộ như thế này được. Từ đây mà về tới nhà cậu phải mất ba tiếng đồng hồ. Lên xe đi, mình chở cậu về. Còn phải giữ sức khỏe để giúp mẹ lo hậu sự cho ba cậu nữa chứ. Cậu không lo cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho mẹ cậu."
Lúc này Lục An mới trả lời cậu ta:
"Không phải tôi không muốn đi theo cậu. Mà tại cái đó nên không thể theo cậu" Lục An vừa nói vừa chỉ vào em moto đáng thương đang dựng ở đằng kia.
Mạc Đan không hiểu: "Sao lại tại nó?"
"Tôi ghét nhất là đi moto phân khối lớn"
Nghe câu trả lời này Mạc Đan thật sự câm nín. Thường thì con gái ai lại không muốn được được đi xe oách một chút. Mạc Đan cũng hay làm tài xế miễn phí cho cô những lúc không kịp giờ làm. Nhưng lúc đó cậu đi xe tay ga vì qua nhà Lục An không có chỗ để dựng moto. Ai ngờ Lục An lại ghét đi moto đến vậy. Cô thà đi bộ mấy tiếng đồng hồ chứ không chịu ngồi moto phân khối lớn. Cậu cũng muốn biết tại sao cô lại có suy nghĩ này nhưng bây giờ chuyện này không quan trọng. Mạc Đan bỏ qua tò mò trong lòng, nói với Lục An:
"Cậu đợi mình ở đây, không được đi đâu." Cậu ta lại liếc mắt đến chiếc Maybach đang đậu gần đó nói tiếp: "Cũng không được lên xe người khác. Mình đi đổi xe rồi đến rước cậu. Nếu cậu không làm được thì hậu quả tự chịu"
Nói rồi Mạc Đan cũng không chần chừ thêm nữa mà phóng xe đi. Lục An lúc này mới ngó tới chiếc Maybach kia. Chủ nhân của nó đã yên vị bên trong nhưng cũng không rời đi. Cô không muốn tiếp tục để ý nữa mà đến chỗ trạm xe buýt gần đó đợi Mạc Đan. Nếu Lục An không làm theo lời cậu ta, không biết hậu quả cô phải chịu như thế nào. Mạc Đan mà quay trở lại tính mè nheo như lúc trước thì cô cũng không còn đường sống nữa.
Vừa ra đến cổng Lục An liền thấy Nhã Tâm hớt hảy chạy đến. Cô nghi hoặc sao giờ này Nhã Tâm lại đến trường mình. Lục An chưa kịp hỏi Nhã Tâm đã vội nói:
"Chị Lục Tuyết vừa gọi nhờ chị nhắn lại với em rằng ba em vừa mới mất. Mẹ và Lục Tuyết kêu em về nhà mau."
Nhã Tâm nói tới đây, chờ Lục An trả lời. Nhưng thấy cô vẫn im lặng đứng bất động. Trên khuôn mặt cô cũng không nhìn ra biểu tình gì. Nhã Tâm cũng không biết nên an ủi Lục An thế nào. Hay nói đúng hơn là có nên an ủi không. Đối với Lục An bây giờ mà nói thì nghĩa tử là nghĩa tận. Cũng coi như cô được giải thoát khỏi một phần giày vò của cuộc sống. Nhã Tâm bối rối nhưng cũng cố gắng mở miệng:
"Chị rất lấy làm tiếc khi nghe tin này. Chị cũng không hiểu lắm tâm trạng hiện giờ của em. Thôi thì ông ta cũng đã mất. Em cũng nên về nhà một chuyến. Cũng coi như trả hiếu vì ông ta đã cho em sinh mạng này"
Lục An dường như không còn nghe được Nhã Tâm đang nói gì. Cô cũng không biết mình đang làm gì. Nhã Tâm chỉ thấy cô không trả lời mình mà quay lưng đi trở vào trường đại học. Nhã Tâm đành dậm chân tại chỗ. Đây là trường đại học có quy định khá khó khăn đối với mỗi người ra vào. Các sinh viên và giảng viên đều có thẻ mới được ra vào trường. Nhã Tâm dù có muốn cũng không đuổi theo Lục An được.
Nhã Tâm nghĩ ngợi một hồi rồi lấy điện thoại ra. Tìm trong danh bạ cuối cùng cũng thấy một dãy số trên đó có hiện tên chủ thuê bao: "Mạc Đan". Nhã tâm quyết định nhấn nút gọi.
Lục An trong lúc thất thần quay trở lại tòa nhà cô học từ lúc nào không hay. Cô ngước lên nhìn tòa nhà. Trong đầu tự hỏi: "Bây giờ mình nên làm gì". Cô nhìn một lúc rồi cũng bước vào tòa nhà. Cô không vào lối thang máy mà vòng qua đi thang bộ bước lên trên. Đi được hai tầng cô cũng không còn sức chống chọi lại cảm xúc của mình nữa. Cô ngồi xuống, tay ôm thành vịnh cầu thang. Lúc này nước mắt cô đã không thể cầm lại được nữa. Đây là cô đang khóc cho niềm vui hay nỗi buồn. Người mà cô câm ghét nhất trên cõi đời này đã không còn nữa. Cô nên vui mừng mới đúng. Ông ta sẽ không còn cơ hội làm khổ mẹ con cô nữa. Ông ta cũng đã được giải thoát khỏi bể khổ mà chính bản thân ông ta gây ra. Vậy cô khóc vì cái gì chứ? Khóc vì oan ức tủi thân ư? Hay khóc vì đến cuối cùng cô vẫn không có được tình cảm cha con mà cô hằng ao ước.
* * *
Sau khi nhận được điện thoại của Nhã Tâm, Mạc Đan chạy khắp nơi trong trường tìm Lục An. Cậu ta chạy đến lớp học của cô đã không còn một bóng người. Đến các khoa khác tìm cũng không thấy bóng dáng cô đâu. Trong lòng Mạc Đan càng nóng ruột. Cậu cũng biết sơ về gia đình của Lục An, giờ nghe thêm những điều Nhã Tâm nói, Mạc Đan thật sự rất đau lòng. Giờ cậu mới hiểu cô vì sao lại cứng lòng đến vậy. Hoàn cảnh trưởng thành đúng là làm nên tính cách của một con người.
Trong lúc Mạc Đan chạy khắp nơi tìm cô. Lục An cũng không còn khóc nữa. Cô đã tỉnh táo hơn một chút nhưng không có nghĩa là cô biết mình đang làm gì. Chỉ biết rằng mình không thể tiếp tục ngồi ở đây. Lục An đứng dậy lê bước ra khỏi tòa nhà rồi ra ngoài cổng trường. Cô không muốn lên xe buýt có lẽ vì muốn có thêm chút thời gian để suy nghĩ. Cô biết mình sớm muộn gì cũng phải đối mặt với chuyện này. Nhưng cô vẫn cứ chần chừ.
Lục An cứ đi và suy nghĩ như vậy cũng không chú ý tới chiếc xe Maybach trắng loáng đang chạy chầm chậm phía sau mình.
Denis-O biết Lục An cố tình trốn mình. Anh cũng không lạ gì khi tan học liền không thấy cô đâu. Nhưng không ngờ tới giờ này cô còn lang thang ngoài đường. Lục An đi đứng cũng không nhìn đường. Nhiều lần như muốn đâm sầm vào người khác. Denis-O nhìn cũng không nhìn nỗi nữa. Đang định chạy xe đến chỗ cô thì lúc này có một người nhanh hơn anh một bước. Mạc Đan lái chiếc moto phân khối lớn dừng sát người Lục An rồi gầm lên với cô:
"Lục An, nảy giờ cậu đi đâu vậy. Cậu có biết mình sắp điên lên rồi không. Mình đã định báo cảnh sát rồi đó. Lên xe, mình chở cậu về nhà"
Lục An nhìn nét mặt hầm hầm tức giận của người vừa nói, lại nhìn đến chiếc xe cậu ta đang chạy. Cô cũng không nói được gì, quay đầu lại tiếp tục bước đi.
Mạc Đan thật sự muốn bùng nổ trước thái độ này của cô. Cậu dứt khoác gác chân chống xe xuống chạy đến kéo tay Lục An dừng lại:
"Cậu như vậy là sao? Lại tiếp tục không để ý đến mình? Cậu đã quăng mất thỏa thuận của chúng ta lên chín tầng mây rồi sao? Cậu chẳng coi mình là bạn."
Mạc Đan vẫn còn rất tức giận, đang định nói tiếp thì chiếc Maybach dừng lại gần chỗ họ. Cậu ta nhìn thấy người trong xe bước xuống có hơi ngạc nhiên. Người này nhìn rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó. Nhưng anh ta là đang muốn làm gì. Sao lại bước đến chỗ này.
Denis-O lại gần chỗ Mạc Đan đang kéo tay Lục An. Anh ta chỉ nhả ra hai từ ngắn gọn: "Buông tay" mà cũng chẳng thèm nhìn đến sắc mặt của Mạc Đan. Cậu ta cũng đâu phải quả hồng mềm mà bảo sao sẽ làm vậy. Mạc Đan dùng ánh mắt giết người nhìn Denis-O rồi quát:
"Anh có tư cách gì bảo tôi buông tay. Anh là ai?"
Lục An cũng rất bất ngờ khi có sự xuất hiện của Denis-O ở đây. Hai người này sao giống đang đối đầu với nhau vậy. Vì cái gì chứ. Cũng may hai người không nghe Lục An hỏi câu này. Nếu không họ thật muốn đập đầu chết đi cho rồi. Họ vì cô mà khó chịu như vậy. Còn người trong cuộc là cô đây lại chẳng hay biết gì. Bao nhiêu tâm tư của họ dành cho cô đều bị cô quăng cho heo ăn mất.
Denis-O không trả lời câu hỏi của Mạc Đan mà kéo tay Lục An ra khỏi tay cậu ta. Anh cũng quay sang nói với cô:
"Em muốn đi đâu tôi sẽ chở em đi."
Mạc Đan lúc này đã tức không chịu được. Cậu định la lên không cần. Thì Lục An cũng đã bước đi bỏ mặc hai người. Denis-O nhìn cô không tỏ thái độ gì mà cứ bước đi như vậy. Anh cũng không đuổi theo. Mạc Đan thì chạy theo nói với cô:
"Sao cậu không muốn đi với mình. Mình biết cậu là đang có tâm sự. Nhưng cũng không thể đi bộ như thế này được. Từ đây mà về tới nhà cậu phải mất ba tiếng đồng hồ. Lên xe đi, mình chở cậu về. Còn phải giữ sức khỏe để giúp mẹ lo hậu sự cho ba cậu nữa chứ. Cậu không lo cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho mẹ cậu."
Lúc này Lục An mới trả lời cậu ta:
"Không phải tôi không muốn đi theo cậu. Mà tại cái đó nên không thể theo cậu" Lục An vừa nói vừa chỉ vào em moto đáng thương đang dựng ở đằng kia.
Mạc Đan không hiểu: "Sao lại tại nó?"
"Tôi ghét nhất là đi moto phân khối lớn"
Nghe câu trả lời này Mạc Đan thật sự câm nín. Thường thì con gái ai lại không muốn được được đi xe oách một chút. Mạc Đan cũng hay làm tài xế miễn phí cho cô những lúc không kịp giờ làm. Nhưng lúc đó cậu đi xe tay ga vì qua nhà Lục An không có chỗ để dựng moto. Ai ngờ Lục An lại ghét đi moto đến vậy. Cô thà đi bộ mấy tiếng đồng hồ chứ không chịu ngồi moto phân khối lớn. Cậu cũng muốn biết tại sao cô lại có suy nghĩ này nhưng bây giờ chuyện này không quan trọng. Mạc Đan bỏ qua tò mò trong lòng, nói với Lục An:
"Cậu đợi mình ở đây, không được đi đâu." Cậu ta lại liếc mắt đến chiếc Maybach đang đậu gần đó nói tiếp: "Cũng không được lên xe người khác. Mình đi đổi xe rồi đến rước cậu. Nếu cậu không làm được thì hậu quả tự chịu"
Nói rồi Mạc Đan cũng không chần chừ thêm nữa mà phóng xe đi. Lục An lúc này mới ngó tới chiếc Maybach kia. Chủ nhân của nó đã yên vị bên trong nhưng cũng không rời đi. Cô không muốn tiếp tục để ý nữa mà đến chỗ trạm xe buýt gần đó đợi Mạc Đan. Nếu Lục An không làm theo lời cậu ta, không biết hậu quả cô phải chịu như thế nào. Mạc Đan mà quay trở lại tính mè nheo như lúc trước thì cô cũng không còn đường sống nữa.