

Phần 1: Trốn Không Thoát
Tôi xem đây như một chiếc hộp cất giữ sở thích của mình, từng mảnh ghép thuộc về viết lách. Ban đầu tôi chỉ là một học sinh hơi có cảm xúc khi viết văn, có thể là được di truyền từ mẹ. Tôi còn nhớ hồi nhỏ mẹ vẫn hay hướng dẫn các đề văn trên lớp, cho tới một lúc tôi có thể tự viết nên những dòng chữ mang phong cách của riêng mình, có thể tham gia một vài giải này nọ.
Tôi thích xem phim, thích đọc truyện. Trước đây tôi vẫn nghĩ đó là những sở thích vô bổ, bởi vì tôi không giỏi tự giới hạn bản thân, rất dễ bị cuốn vào một bộ phim hay một cuốn truyện đến quên cả giờ giấc. Người ta thường vì công việc căng thẳng mà tìm đến phim ảnh để giải tỏa, còn tôi vì giải tỏa quá đà mà dẫn đến căng thẳng. Xem phim, hay đọc truyện, tôi đã đặt vào danh sách cấm kị của mình suốt một thời gian dài. Bốn năm trời tôi không đụng tới một cuốn tiểu thuyết nào, thỉnh thoảng tôi chọn phim điện ảnh để giải quyết căng thẳng, chúng chỉ mất hai tiếng để xem nên tôi có thể yên tâm thả lỏng.
Đến một ngày, tôi cảm thấy không còn được thỏa mãn với các tình tiết quá nhanh của phim điện ảnh nữa. Tôi tìm kiếm nhiều thứ hơn thế, tôi quyết định tự viết truyện của mình. Tôi đã nghĩ sở thích như viết truyện không tốn nhiều thời gian vì nó không phải là thứ cứ ngồi xuống là viết được. Nên tôi có thể thoải mái tập trung vào công việc học tập của mình, đồng thời có thể đắm chìm trong thế giới truyện của tôi. Tôi đã cảm thấy tự tin rằng mình có thể xây dựng cốt truyện hay, vì những phim truyện tôi từng xem qua không khó hiểu, các mâu thuẫn cũng khá dễ nhận ra. Bỗng dưng có một cảm giác mình có thể làm được như thế.
Nhưng mọi chuyện không như là tưởng tượng, viết truyện không phải ai cũng làm được. Mọi thứ còn mệt mỏi hơn cả cảm giác xụi lơ sau nhiều ngày cày phim. Tôi gần như bị nhốt vào câu chuyện của mình chính vì không cách nào lột tả được điều mình muốn truyền tải. Tôi có thể nghĩ ra mâu thuẫn nhưng không biết cách đẩy nó lên cao trào, cũng không thể đưa ra giải quyết thỏa đáng. Tôi có thể nghĩ ra nhân vật nhưng tính cách lại quá mờ nhạt. Tôi cố gắng đọc nhiều hơn, xem nhiều hơn, để ý nhiều hơn để học hỏi. Đi học cũng nghĩ về nó, ăn cũng nghĩ về nó, ngủ cũng mơ thấy nó. Tất nhiên, tôi có tiến bộ, nhưng vẫn không giữ được chân độc giả. Nếu người ta nói đó là vì đam mê thì tôi sẽ không tin nữa, vì đây giống như một sự cố chấp của tôi mà thôi!
Tôi viết ra một vài câu chuyện nhưng không cách nào kết thúc được nó. Tôi đã cất cuốn bản thảo của mình vào một góc thật sâu trong tủ, dán keo lại để không bao giờ mở ra nữa. Bây giờ nghĩ lại, vì sao tôi lại không vứt chúng đi cho nhanh nhỉ?
Đúng vậy, tôi đã không vứt đi!
Thậm chí nghĩ là vứt đi, cũng không nghĩ tới!
Đến một ngày tôi lang thang vào các diễn đàn viết truyện, vu vơ đăng kí vào một nơi, tình cờ tham gia một nhóm tác giả, rồi nhận ra một vài thứ - Về cảm giác của mình với viết lách, nó cứ âm ỉ cháy mãi ở một góc nào đó rất sâu, rất tối!
Viết lách với tôi như một người bạn cá tính, không hề dễ gần, nhưng lại là người bạn tôi để ý ngay từ những năm đầu tiên của cuộc đời, là người bạn đã in sâu vào tâm trí tôi gần hai mươi năm.
Phải, tôi trốn không thoát cảm xúc của mình! Tôi trốn không thoát thứ gọi là "chấp niệm".
Tôi không chắc mình sẽ đi đến đâu hay có thể chinh phục "người bạn khó ở" kia hay không, nhưng tôi quyết định tiếp tục kiên trì, tiếp tục cố chấp. Tôi biết mình đã phạm quá nhiều lỗi, nhưng bây giờ những lỗi đó lại trở nên quý giá vì khiến tôi cảm thấy mình đang nỗ lực đến gần ước mơ hơn. Tôi muốn cất tất cả những mảnh ghép này vào chiếc hộp nhỏ. Tôi muốn chiếc hộp đó làm bằng gỗ, cũ một chút, có một ổ khóa nhỏ màu đồng. Tôi muốn tìm thấy nó dưới góc giường của mình, bám đầy bụi bặm và mạng nhện. Cũ giống như một thứ gia truyền từ kiếp trước, vì tôi biết đây là định mệnh. Tôi thật sự, rất yêu viết lách!
(Còn tiếp)
Tôi thích xem phim, thích đọc truyện. Trước đây tôi vẫn nghĩ đó là những sở thích vô bổ, bởi vì tôi không giỏi tự giới hạn bản thân, rất dễ bị cuốn vào một bộ phim hay một cuốn truyện đến quên cả giờ giấc. Người ta thường vì công việc căng thẳng mà tìm đến phim ảnh để giải tỏa, còn tôi vì giải tỏa quá đà mà dẫn đến căng thẳng. Xem phim, hay đọc truyện, tôi đã đặt vào danh sách cấm kị của mình suốt một thời gian dài. Bốn năm trời tôi không đụng tới một cuốn tiểu thuyết nào, thỉnh thoảng tôi chọn phim điện ảnh để giải quyết căng thẳng, chúng chỉ mất hai tiếng để xem nên tôi có thể yên tâm thả lỏng.
Đến một ngày, tôi cảm thấy không còn được thỏa mãn với các tình tiết quá nhanh của phim điện ảnh nữa. Tôi tìm kiếm nhiều thứ hơn thế, tôi quyết định tự viết truyện của mình. Tôi đã nghĩ sở thích như viết truyện không tốn nhiều thời gian vì nó không phải là thứ cứ ngồi xuống là viết được. Nên tôi có thể thoải mái tập trung vào công việc học tập của mình, đồng thời có thể đắm chìm trong thế giới truyện của tôi. Tôi đã cảm thấy tự tin rằng mình có thể xây dựng cốt truyện hay, vì những phim truyện tôi từng xem qua không khó hiểu, các mâu thuẫn cũng khá dễ nhận ra. Bỗng dưng có một cảm giác mình có thể làm được như thế.
Nhưng mọi chuyện không như là tưởng tượng, viết truyện không phải ai cũng làm được. Mọi thứ còn mệt mỏi hơn cả cảm giác xụi lơ sau nhiều ngày cày phim. Tôi gần như bị nhốt vào câu chuyện của mình chính vì không cách nào lột tả được điều mình muốn truyền tải. Tôi có thể nghĩ ra mâu thuẫn nhưng không biết cách đẩy nó lên cao trào, cũng không thể đưa ra giải quyết thỏa đáng. Tôi có thể nghĩ ra nhân vật nhưng tính cách lại quá mờ nhạt. Tôi cố gắng đọc nhiều hơn, xem nhiều hơn, để ý nhiều hơn để học hỏi. Đi học cũng nghĩ về nó, ăn cũng nghĩ về nó, ngủ cũng mơ thấy nó. Tất nhiên, tôi có tiến bộ, nhưng vẫn không giữ được chân độc giả. Nếu người ta nói đó là vì đam mê thì tôi sẽ không tin nữa, vì đây giống như một sự cố chấp của tôi mà thôi!
Tôi viết ra một vài câu chuyện nhưng không cách nào kết thúc được nó. Tôi đã cất cuốn bản thảo của mình vào một góc thật sâu trong tủ, dán keo lại để không bao giờ mở ra nữa. Bây giờ nghĩ lại, vì sao tôi lại không vứt chúng đi cho nhanh nhỉ?
Đúng vậy, tôi đã không vứt đi!
Thậm chí nghĩ là vứt đi, cũng không nghĩ tới!
Đến một ngày tôi lang thang vào các diễn đàn viết truyện, vu vơ đăng kí vào một nơi, tình cờ tham gia một nhóm tác giả, rồi nhận ra một vài thứ - Về cảm giác của mình với viết lách, nó cứ âm ỉ cháy mãi ở một góc nào đó rất sâu, rất tối!
Viết lách với tôi như một người bạn cá tính, không hề dễ gần, nhưng lại là người bạn tôi để ý ngay từ những năm đầu tiên của cuộc đời, là người bạn đã in sâu vào tâm trí tôi gần hai mươi năm.
Phải, tôi trốn không thoát cảm xúc của mình! Tôi trốn không thoát thứ gọi là "chấp niệm".
Tôi không chắc mình sẽ đi đến đâu hay có thể chinh phục "người bạn khó ở" kia hay không, nhưng tôi quyết định tiếp tục kiên trì, tiếp tục cố chấp. Tôi biết mình đã phạm quá nhiều lỗi, nhưng bây giờ những lỗi đó lại trở nên quý giá vì khiến tôi cảm thấy mình đang nỗ lực đến gần ước mơ hơn. Tôi muốn cất tất cả những mảnh ghép này vào chiếc hộp nhỏ. Tôi muốn chiếc hộp đó làm bằng gỗ, cũ một chút, có một ổ khóa nhỏ màu đồng. Tôi muốn tìm thấy nó dưới góc giường của mình, bám đầy bụi bặm và mạng nhện. Cũ giống như một thứ gia truyền từ kiếp trước, vì tôi biết đây là định mệnh. Tôi thật sự, rất yêu viết lách!
(Còn tiếp)
Chỉnh sửa cuối: