Bài viết: 140 

Chương 30: Gặp lại bé con xinh đẹp
[HIDE-THANKS][BOOK]Không ai ngờ mọi chuyện lại náo loạn đến mức gần nửa sảnh chính đều biết cuộc đụng độ vừa rồi của bốn cô gái. Dù đám đông đã giải tán, mọi người tự động giữ mồm miệng không nói nữa, nhưng đáy lòng ai nấy vẫn không ngừng trầm trồ kinh ngạc, mắt trái đá mắt phải lâu lâu lại liếc về nơi mỹ nhân rực đỏ đang đứng.
Nhớ đến bình thường mọi người hay nói Trần Tổng cao cao tại thượng, thường thấy phụ nữ là tránh xa như rắn rết, hôm được chứng kiến rồi, đâu phải người ta không gần nữ sắc, là thẩm mỹ của anh quá khó để lọt vào mắt, bây giờ nhìn người ta đối đãi với cô gái kia đi, một lần ra tay để giữ chân mỹ nhân hào phóng đến mức làm mọi người có xúc động muốn dập đầu.
Chuyện ồn ào, tiếng to tiếng nhỏ đến cỡ này, tất nhiên Tư Minh ở chỗ khá xa cũng đã chú ý đến. Mà trước khi anh giải quyết xong vài chuyện bên kia và bước về phía cô, bên này của Đồng Nhiên phát hiện ra một người.
Sau khi ba vị kia rời đi, mọi người xung quanh cũng không còn tụ tập nữa, mỗi người tản ra nhiều nơi, cách một lúc thì liếc sang phía cô một cái. Trong nhiều cái nhìn như vậy, Đồng Nhiên cảm nhận được một ánh mắt từ phía sau cái cột đang quan sát mình. Ánh nhìn không hề có sát ý, dường như có chút trong trẻo quen thuộc, cô đảo mắt một vòng, cuối cùng tìm thấy một góc váy núp sau bức tường màu trắng.
Một cặp mắt to tròn đen láy chớp chớp nhìn cô.
Trên người cô bé là bộ váy màu hồng phấn cùng búi tóc nhỏ xinh như một nàng công chúa. Hai má ửng hồng hây hây, vẻ mặt không chỉ đơn thuần tò mò, còn có mong chờ khó hiểu chăm chăm nhìn về phía Đồng Nhiên. Đối với đôi mắt sáng rực linh hoạt đó, Đồng Nhiên thu hồi khí chất sắc bén, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng khi nhìn cô bé, còn thầm lắc đầu mỉm cười.
Một bé con đáng yêu người người yêu thích, làm sao cô quên được!
Một lớn một nhỏ trao đổi mắt qua lại. Sau một hồi đắn đo, Tư Yến không biết lấy can đảm từ đâu ra, hoặc từ ban đầu em đã không có chút sợ hãi nào với người đối diện rồi, cô bé rụt rè tiến lại gần nơi Đồng Nhiên đang đứng.
Cô bé bước từng bước thăm dò, tay nắm chặt vào hai bên váy, dè dặt cất tiếng:
"Chị có phải là.. chị thiên sứ không ạ?"
Người ta thường nói trực cảm của trẻ con vô cùng tốt, lúc này cũng không ngoại lệ.
Tư Yến nhìn thẳng vào cô như tìm tòi, nghiên cứu từng chi tiết nhỏ trên gương mặt có phải tương đồng với hình ảnh mà em quen biết hay không. Khi nhìn sâu vào con ngươi phía sau lớp mặt nạ bạc dày cóng, nét mặt cô bé xuất hiện nỗi thất vọng nặng nề, gương mặt hớn hở lập tức trở nên xị xuống, ảo não trong phút chốc.
Ngay từ lúc thấy Đồng Nhiên, trong đầu Tư Yến mơ hồ cảm thấy người này hơi quen thuộc nhưng mãi vẫn không dám tin tưởng suy nghĩ đó. Âm thầm quan sát người đó từ phía xa, từ cách đi, giọng nói, dáng vẻ.. Tư Yến không thể nào tìm ra được điểm giống nhau giữa hai người, nhưng cảm giác tương đồng về chị đẹp trao cho em vào đêm hôm đó thì lại vô cùng rõ ràng. Chị đẹp đang ở đây, chính hơi thở quen thuộc trong bóng đêm ngày đó đang nói cho Tư Yến biết. Cuối cùng cô bé cũng quyết định đánh liều, hít sâu một hơi phồng mũi trợn mắt, dũng cảm tiến tới gần cô để xác định.
Ký ức ấn tượng nhất về chị đẹp in sâu trong lòng Tư Yến chính là đôi mắt lai màu vàng kim. Nó rực rỡ và sâu đậm đến mức mỗi đêm sau này khi nhắm mắt ngủ cô bé đều nhớ tới hình ảnh đó. Trong bóng đêm, một con cú mèo xinh đẹp đang nhìn chằm chằm cô bé, còn bao bọc cô trong mùi thơm ngọt ngào.
Còn đôi mắt của cô gái trước mặt lại chỉ thấy một màu đen thuần túy, bé con mang vẻ mặt như bị người khác phản bội, cảm giác thất vọng ghê gớm lan ra cả hốc mắt ửng đỏ.
Không phải chị đẹp, đôi mắt chị đặc biệt như vậy, Tư Yến không thể nhìn lầm được.
Đồng Nhiên quan sát biểu cảm biến chuyển của Tư Yến cũng thừa biết cô bé đang nghĩ gì. Bàn tay trắng nõn đặt lên vải lụa đỏ chót khiến màu trắng càng thêm sinh động, cô đưa tay vuốt theo mép váy từ từ ngồi xuống, kéo gần khoảng cách giữa mình và Tư Yến. Cô bé thấy gương mặt xinh đẹp của người đối diện bỗng sát lại gần, hương thơm tươi mát phả vào mặt liền cuốn lấy tâm trí khiến Tư Yến ngơ ngác mất vài giây. Em nghe giọng nói dịu dàng vang lên trước mặt mình.
"Xin lỗi em, chị không phải chị thiên sứ. Em tên là gì hả bé con?"
Bị hình ảnh xinh đẹp trước mặt choáng hết trong đầu, Tư Yến chưa kịp phản ứng thì miệng đã tự động bật ra trước:
"Dạ, em tên Tư Yến."
Đồng Nhiên gật đầu như đã hiểu, nói tiếp:
"Ồ, vậy chị gọi em là.. Tiểu Yến nhé! Tiểu Yến ngoan, hôm nay em tới đây chơi với ai?" Đồng Nhiên nói chuyện rất nhẹ nhàng, đến hai từ kia lại càng nhẹ giọng, tràn đầy vẻ cưng chiều, đôi mắt sáng tinh anh nhìn cô bé nhỏ.
Không hổ danh là em gái của Trần Tổng IQ đạt một trăm năm mươi, không chỉ trực giác nhạy bén, ngay cả ý tứ của Đồng Nhiên cũng nhanh chóng bị cô bé bắt lấy được. Gương mặt bí xị bỗng trở nên sáng rực, Tư Yến lập tức cười toe toét, để lộ hàm răng trắng đều, đôi mắt cong cong dáng trắng non. Cô bé ngoác miệng cười đến ngu người, tay nhỏ mềm mềm nắm lấy cổ tay của Đồng Nhiên vừa lắc lắc vừa nói:
"Em theo Tiểu Nam đến đây chơi, Tiểu Nam là con của bác Hà, hôm nay là sinh nhật ba của Tiểu Nam ạ. Chị thiê- à chị cũng đi dự tiệc này ạ?" Tư Yến liến thoắng nói, hai cục búi tóc theo nhịp lên xuống lúc lắc trông vô cùng đáng yêu.
"Ừ chị cũng đi. Vậy Tiểu Hà đâu, em không đi chơi với bé à." Đồng Nhiên xoa đầu Tư Yến, nhìn cô bé ú ớ la lên như nhận ra mình vừa bỏ quên ai đó, vội vàng chào tạm biệt cô rồi chạy đi tìm Tiểu Hà. Trước khi đi xa, Tư Yến còn quay đầu lại, hướng Đồng Nhiên đặt ngón trỏ lên miệng làm ký hiệu bí mật giữa hai người, miệng nhỏ đang khép lại mở ra không thành tiếng nói một câu. Cô nhìn hành động ngây ngô đó vô thức nở nụ cười, ai ngờ lại bị Tư Minh đứng gần đó lưu hết hình ảnh đó vào mắt.
Đồng Nhiên đứng lên, quay đầu sang thì thấy Tư Minh đang đứng ngây như phỗng bên cạnh. Anh thấy ánh nhìn của cô, lúc này mới tỉnh táo lại, tiến lên hai bước đối diện cô.
"Có sao không?"
Giọng nói trầm thấp ấm áp vang lên, trong lòng vô vàn cảm xúc mâu thuẫn vi diệu. Nói ra thì, người đưa cô tới buổi tiệc hôm nay là anh, rắc rối cũng do vậy mà ra, bây giờ người quan tâm cô cũng là anh ta, vậy rốt cuộc là anh có tội hay vô tội? Đồng Nhiên bí mật suy nghĩ có nên gom chuyện này lại và tính sổ luôn một lần hay không, chỉ tội cho một người ngây thơ vô tội không hay biết mình sắp bị đưa lên giàn giá treo trong lòng của cô.
Tư Minh đứng cạnh Đồng Nhiên một chút, phía xa có một người đàn ông bước lại gần. Đều là người làm ăn lớn, kiểu người mang phong thái sinh ra để làm lãnh đạo, nếu nói Tư Minh mang bá khí từ trong cốt tủy thì người đàn ông đang tiến gần lúc này chính là phong độ ngời ngời trong cung cách, thái độ. Diện mạo tuy không xuất chúng như Trần Tổng, nhưng sức mạnh tinh thần chẳng thua kém bất kỳ ai, thậm chí từ khi ông ta xuất hiện đã có phần tăng thêm áp lực trong không khí ở nơi đây, cướp đoạt hào quang vị trí chủ nhà của mình.
Một trong những nhân vật đứng đầu thế gia trong nước, Hạ Chi Nham.
Dường như vô cùng thân quen từ trước, vừa nhìn thấy Tư Minh ông ta đã cất giọng chào.
"Hiếm lắm mới có dịp thấy Trần Tổng tham gia loại tiệc tùng nhàm chán này, chẳng lẽ vì muốn mang theo người đẹp nên mới đến khoe khoang?"
Chứng kiến một màn nữ nhân ghen tị đầu rơi máu chảy vừa rồi, bây giờ Đồng Nhiên lại chân chính cảm thấy chuyện đó chẳng nhằm nhò so với tình cảnh hiện tại cả.
Khí thế của nam nhân một khi bạo phát không đùa được đâu nha!
Thiên Nguyên.[/BOOK][/HIDE-THANKS]