Chương 10: Thiên lang? Bạch khuyển? Hay Husky?
Khi ánh bình minh tỏa rạng ở chân trời phía đông kia là lúc cuộc chơi của chúng tôi bắt đầu. Tôi và Wilk sẽ ra chiến trường bằng địa đạo và sử dụng vũ khí bí mật mà chúng tôi đã mất mấy năm để nghiên cứu chế tạo. Nó sẽ khắc chế được con thằn lằn đó và đội tấn công chủ lực sẽ do Orzet chỉ đạo sẽ tấn công ngay khi chúng tôi thành công. Với các đường hầm dày đặc, chúng tôi có thể linh động liên tục giữa các địa điểm trên chiến trường. Từng địa điểm chúng tôi đều đặt thứ vũ khí đó nhưng cơ hội của chúng tôi chỉ có một. Con thằn lằn đó rất thông minh. Nếu chúng tôi thất bại thì sẽ phải rút thật nhanh, nếu không chúng tôi sẽ chết.
* * *
"Này Wilk, nhớ đường chưa đấy?" Tôi hỏi lại Wilk để chắc chắn rằng thứ con vật sẽ không quên đường.
"Nhớ chứ! Tin tưởng nhau tí đê." Wilk tỏ vẻ.
"Ờ, tin ngươi thì cái nịt cũng chả còn!" Tôi quay sang mỉa mai nó. Ờ đúng rồi đấy, một mình nó thì nó để nguyên chứ cả một đế chế to lớn mà vào tay nó thì.. THÌ CÒN CÁI NỊT! Ờ, mong là còn cái nịt, chứ dạng nó thì nịt cũng đi vào hư vô. Tôi nói với Wilk: "Được, vậy chúng ta lên điểm A1 đón đầu" nó "và chờ hiệu lệnh của Orzet."
"Ờ được rồi." Wilk trả lời chắc chắn như thế đấy. Thế mà vẹo hiểu nó đánh hơi kiểu gì, lòng vòng một lúc, nó quay lại hỏi tôi: "Ê, địa hình điểm A1 thế nào ấy nhỉ?"
Tôi đập tay lên mặt, ôm mặt lắc đầu. Ôi, ông trời ơi. Tôi tự hỏi rằng ông có keo kiệt quá không mà lại để Wilk như thế này. Tại sao khi ông có thể cho nó đủ loại khả năng từ ngoại hình cho đến sức mạnh nhưng ông lại không nỡ cho nó lấy một chút trí tuệ hay sao? Ông có thấy sai lầm khi một kẻ đã tiến hóa đến lần bốn, mà lại có trí tuệ không hơn gì một đứa vừa tiến hóa lên bậc hai không? Wilk sau bốn lần tiến bậc thì nó là bậc năm rồi đấy, nó phải khôn lên một tí chứ?
Tôi lắc đầu chán nản: "Là vùng đồng cỏ cao phía tây bắc của đế chế đó mậy."
"À.. nhớ rồi, có thế thôi mà cũng phải căng. Ai chả có lúc quên." Wilk biện minh.
Ừ, quên, quên lúc này khác gì tự sát. Mong là lần này nó nhớ đường thật. Và khi chúng tôi đặt chân lên điểm A1 thì cũng là lúc cái mặt đáng ghét của con thằn lằn đó thò vào lãnh địuúa của chúng tôi. Vì địa hình điểm A1 không tiện khai hỏa nên chúng tôi đành phải dùng nó làm xuất phát điểm. Bỗng dơi liên lạc báo cho chúng tôi hiệu lệnh của Orzet: "Này, chú ý! Hiện tại, chủ nhân của khu rừng đang xuất hiện ở điểm A1, theo dự đoán sẽ có sự đổi hướng nhẹ, đề nghị tới điểm A5 để chuẩn bị đón đầu khai hỏa pháo."
"Đã rõ." Tôi đáp và quay sang Wilk: "Đi thôi!"
Wilk không nói gì, chạy trước dẫn đường. Tôi thoáng thấy khi Wilk quay đi, ánh mắt của cậu ta trông rất nghiêm túc. Tôi mỉm cười, ôi, Wilk trưởng thành rồi, nếu nó nghiêm túc thì chúng ta sẽ có nhiều cơ hội thắng hơn.
"Wilk, yểm phép gió, chúng ta cần nhanh lên." Nếu chúng ta cứ di chuyển thế này thì sẽ không kịp tốc độ của thứ khổng lồ đó mất. Để chiến thắng trò chơi này, chúng tôi cần phải nắm bắt thời gian càng nhanh càng tốt.
"Được rồi, lên nào!" Sau đó, bộ lông bằng ngọn lửa trắng của Wilk bùng lên, những ngọn lửa tách ra khỏi cơ thể rồi bùng lên xung quanh cậu ta khiến cậu ta trông rất giống lang thần giáng lâm. Khí thế hiện lên oai phong, ánh mắt sáng lên đúng với giáng vẻ vốn có của một thủ lĩnh. Cũng lúc đó, một vòng tròn bằng lửa trắng cũng xuất hiện dưới chân tôi, nó bùng lên sáng rực rồi mờ nhạt dần, biến đổi thành một ngọn gió, nâng tôi lên. Cơ thể tôi nhẹ bẫng, cảm ơn nhưng tôi không còn có trọng lượng vậy. Tôi đạp gió và bắt đầu lướt theo Wilk. Sắp tới rồi, chúng tôi sẽ thắng trận này nếu phát đạn này thành công!
"Báo cáo! Mục tiêu đã chuyển hướng, tất cả hãy chuyển vị trí! Tất cả sẽ mai phục ở vị trí B7! Nhắc lại, di chuyển lập tức tới khu vực B7!" Tiếng báo cáo khẩn cấp của Orzet đã xóa đi cái vọng tưởng trong đầu tôi, đúng là không nên gáy sớm, đáng ra tôi phải nhớ lời các cụ dặn rằng nói trước thì bước vào hòm chứ nhỉ.
"Wilk.."
"Đang tìm đường tắt tới B7, đợi chút." Tôi chưa kịp nói xong thì Wilk đã ngắt lời tôi. Có vẻ như Wilk từ trước đến nay nó giấu nghề thì phải, từ giờ chắc không cần tôi phải phân tích cho nó hiểu nữa rồi.
Chúng tôi lại tiếp tục lao thẳng đến B7 nhưng sự thực đời không như là mơ, hình như thứ đó có thể nghe được chuyển động của chúng tôi dưới lòng đất này. Nó đảo đường liên tục mà không hề dừng lại để ăn, để tàn sát như mọi năm và hình như nó đang trêu đùa chúng tôi. Thời gian cũng đã về chiều, tất cả chúng tôi kẻ nào kẻ nấy đều mệt lả. Chúng tôi không thể tiếp tục kéo dài thời gian như thế này nữa. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì không chỉ hôm nay chúng tôi đã làm một việc vô ích mà lại mệt thân, và nếu nó quần đi quần lại cái cánh rừng này như thế thì dân số của đế chế sẽ giảm như nạn đói năm đó mất. Và chúng tôi bắt buộc phải ngăn điều đó xảy ra.
"Orzet, đổi kế hoạch, không dây dưa nữa." Tôi ra lệnh cho Orzet đổi chiến thuật.
"Được rồi, dựa theo tình hình cuộc chiến thì có vẻ như" nó "đã nghe thấy chuyển động của ta qua đất, đề nghị đưa đội chuột chũi ra để đánh lừa giác quan. Chúng ta sẽ gây nhiễu cảm nhận của nó." Orzet đề nghị với tôi. Nhưng Wilk đã lên tiếng phản bác ngay điều đó: "Điều đó là bất khả thi! Nếu nó đã nghe thấy chuyển động của ta thì khả năng cao là nó có thể phân biệt được qua sự nhanh chậm và to nhỏ của tiếng chân." Khi Wilk nói điều này, tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên. Cũng bởi không ai trong chúng tôi có đủ bình tĩnh để mà nghĩ đến điều đó lúc này. Làm tốt lắm Wilk, tôi khen thầm.
"Vậy thì còn cách nào không?" Tôi ôm đầu, thực sự thì giờ đây đã không còn cách nào nữa rồi. Khả năng của "nó" vượt ra ngoài tất cả những suy đoán của chúng tôi, tất cả các phương án dự phòng của chúng tôi đều đã không còn tác dụng nữa rồi. Mẹ nó chứ! Với cái thứ khả năng này thì nó là cái loài gì chứ? Chả nhẽ trên bảy cấp vẫn còn có khả năng tiến hóa nữa sao? Vậy giờ nó tiến hóa mấy lần rồi? Sáu? Hay bảy? Trí tuệ của con người bình thường mới tương đương cấp ba và sức mạnh chỉ sấp sỉ cấp một, đấu với một con nhưng nó, đừng nói là chúng tôi hiện tại, cho dù chúng tôi đông gấp trăm lần, ngàn lần, cho dù tất cả chúng tôi đều là cấp bốn thậm chí cấp năm và bộ chỉ huy đều là cấp sáu cũng không thể làm nó trầy xước. Giờ rút lui đã là quá muộn rồi.
"Giờ chỉ còn cách cuối cùng thôi, hi sinh, lấy một đổi tất cả!" Nieto nói trong sự tuyệt vọng, nhưng cũng không còn cách nào để tất cả chúng tôi sống sót cả. Cứ thế này sẽ kéo thêm thần dân của đế chế vào nữa.
"Chủ nhân, Nieto và tôi sẽ đi, chúng tôi sẽ làm nó khó chịu đến mức phát điên và đuổi theo chúng tôi, khi đó Wilk sẽ khai hỏa vũ khí đó, nếu may mắn sẽ không ai phải chết cả." Orzet nghiêm túc nói.
"Nhưng nó rất thông minh, liệu nó có bị mắc lừa với mấy thủ thuật này không?" Tôi băn khoăn.
"Liệu ngài có quan tâm đến những con kiến chạy loăng quăng dưới đất khi có con ruồi đang làm phiền ngài không?" Orzet hỏi lại tôi.
"Được rồi, tiến hành!" Tôi cắn răng thông qua kế hoạch. Bởi lẽ, nó cực kỳ nguy hiểm và khả năng thành công thì lại thấp. "Nhớ cẩn thận đó, Orzet, Nieto!" Tôi dặn dò rồi cùng Wilk chạy tới điểm C7 nơi đặt vũ khí mạnh nhất của chúng tôi. Nó chính là một siêu pháo được đặt dưới lòng đất. Chúng tôi đã mất đến tận ba năm để có thể làm ra nó. Trúng phát này không trầy da thì cũng tróc vảy, không thoát được.
Hết p1 chương 10.
* * *
P2 chương 10:
Trên không lúc này, Orzet và Nieto lao đến trước mặt thằn lằn băng bắt đầu công cuộc quấy nhiễu cảm nhận của nó. Khi đã tiếp cận được mục tiêu, Orzet hỏi:
"Sẵn sàng chưa?"
"Quẩy luôn đi, cùng lắm là chết luôn, không đau đớn gì đâu. À, giữ khoảng cách cho tốt nhé." Nói xong Nieto bám chặt vào lưng Orzet bắt đầu sử dụng skill âm thanh của mình và tạo ra những tiếng quấy nhiễu khó chịu.
"Ok, đi!" Nói rồi Orzet lượn quanh đối thủ, dùng tất cả những ma thuật công kích mà cậu ta học được từ trước đến nay bắn về phía thằn lằn băng nhằm gây sự chú ý của nó. Rất may mắn là kế hoạch đã thành công khi nó đã quay sang và tấn công bọn họ như dự tính. Con quái vật đã khá bực mình khi bị làm phiền liên tục nên nó đã đuổi theo hòng giết cho bằng được bọn họ mà đã không biết rằng mình mới là kẻ đang bị dụ.
* * *
"Sẵn sàng chưa? Chúng tôi sắp tới nơi rồi." Nieto báo tin. Có vẻ như kế toán đã thành công mà không gặp phải trở ngại, tuyệt quá. Nhưng chả nhẽ khả năng của nó chỉ có thế sao? Mà thôi, nghĩ nhiều làm gì, chắc nó chỉ khôn thôi chứ khả năng linh hoạt cũng chỉ bằng IQ của Wilk thôi.
"Rõ rồi, chúng tôi cũng sắp tới nơi rồi, chút nữa thôi!" Tôi trả lời.
"Đã rõ, vậy thì.. A.. Xẹt.. Xẹt.." Nieto còn chưa kịp nói hết thì kêu lên một tiếng, skill liên lạc cũng bị gián đoạn. Không biết bên trên xảy ra chuyện gì, tôi lo quá. "Này? Nieto? Orzet? Nghe rõ không? Có chuyện gì vậy?" Tôi cố gắng hỏi tình hình qua skill của đội liên lạc nhưng vô vọng. Im lặng, chẳng ai trả lời cả.
"Wilk, theo kế hoạch! Còn ta sẽ đến lối lên gần nhất xem sao." Tôi nói với Wilk và cùng thành viên đội liên lạc chạy tới lối lên.
"Cẩn thận đấy." Wilk nói.
"Ừ, làm tốt nha." Thực sự thì tôi chưa bao giờ thấy Wilk đáng tin như lúc này cả, có lẽ mang trên vai trọng trách lớn khiến Wilk trưởng thành hơn.
Tôi vẫn cố liên lạc với nhóm của Nieto nhưng không được, không biết họ đã xảy ra chuyện gì nữa. Lo quá, mong là chỉ bị thương thôi, vì chúng tôi có quả thần mà.
"Xẹt.. không sao đâu, thưa ngài. Chỉ là Orzet bị thương nặng, không thể bay nổi nữa thôi. Chúng tôi đều cạn mana rồi nên tôi không thể mang Orzet xuống địa đạo được. Vì để hồi phục mana mà chúng tôi đã hết quả thần rồi.. xẹt.." Nieto nặng nề nói, tôi cá chắc rằng cậu ta đang nén đau nên giọng mới kì lạ thế này. Tôi gấp gáp hỏi lại: "Giờ các ngươi đang ở đâu? Ta sẽ mang quả thần tới."
"Cửa số ba khu C7 thưa ngài."
Khá gần thôi, tôi nghĩ là tôi sẽ đến ngay được, mong là thứ đó chưa kịp tới đó.
Khi lên đến mặt đất, tôi thấy Nieto và Orzet đang nằm trên vũng máu, đôi cánh buông thõng. Bộ lông vàng chói của Orzet giờ đây đã bị nhuộm đỏ. Vừa thấy tôi, Orzet cố đứng dậy nhưng không được đành nằm yếu ớt nói: "Xin lỗi chủ n.."
"Không, không phải lỗi của ngươi. Giờ hồi phục trước đã." Tôi vừa nói vừa lấy ra hai quả thần đã được cắt nhỏ cho họ ăn. Ngay lập tức, vết thương lành lại, hồi phục và làm cho họ khỏe như không có gì xảy ra. Đến giờ tôi vẫn thấy kinh ngạc về loại quả thần thánh này.
"Xin lỗi chủ nhân, bỗng dưng nó nhanh quá." Orzet nói.
"Chẳng phải ngươi đã hoàn thành rất tốt rồi sao?"
Ngay vào lúc đó, con quái vật cũng bị dụ sến nơi. Vì đây là nơi an toàn khi cách khá xa vị trí của con quái vật. Ba chúng tôi ngồi lặng, đón chờ khoảnh khắc quả pháo được Wilk khai hỏa, mong chờ như khi ta chờ đón giao thừa vậy. Bỗng "bùm" một tiếng, viên đạn khổng lồ được yểm rất nhiều tầng ma thuật lửa liên tục trong ba năm ròng sáng lóe lên vẽ thành vệt dài tuyệt đẹp trên nền trời.
"Ôi.." Tôi thốt lên, không phải là vì nó đẹp mà là với cảnh tượng trước mặt thì tôi chẳng còn gì để nói nữa.
"Cho con xin.." Nieto thốt lên.
"Tệ nạn!" Orzet lắc đầu bất lực.
Ôi, liệu mấy người có hiểu được cái cảm giác của tôi lúc này? Kế hoạch của chúng tôi là khi đạn pháo nổ trên lưng sẽ là suy yếu đi ma thuật băng của con thằn lằn đó nhưng.. Wilk không làm thế, nó không bắn vào lưng! Nó bắn vào lỗ đuýt của con quái vật a! Bắn vào đó làm gì? Ở đó đâu có ma thuật băng bảo vệ đâu? Chỗ đấy là thủ vật lý mà? À thì cũng thốn thật đấy nhưng làm thế thì chỉ làm cho nó điên tiết hơn thôi chứ thịt nó làm sao được? Ôi Wilk ơi, tôi đã tin tưởng nó bao nhiêu, thì nó lại làm ba cái trò mèo bấy nhiêu. Tôi tự hỏi rằng liệu Darwin đã sai khi nói về thuyết tiến hóa, hay liệu rằng Wilk là cái sinh vật duy nhất trong cái vũ trụ này có khả năng tiến hóa giật lùi? Và liệu rằng ông trời đã quá keo kiệt khi cho Wilk bộ não có số IQ còn hiếm hoi hơn kim cương đỏ? Wilk đã làm gì sai mà lại cho Wilk tật nghiện CỨT khó cai thế này? Nhiều khi tôi còn tự hỏi rằng Wilk là sói nguyên tố hay là con ngáo cần Husky nữa. Ôi..
Sau phát đạn định mệnh đó, con thằn lằn lằn điên lên, những gai băng bắt đầu to hơn, cao lên nhiều và nhọn như lông nhím và phóng thẳng lên trời, tạo thành một cơn mưa đá với những hạt mưa là những tảng băng nhọn lao xuống khu rừng. Tôi giật mình, Nieto lập tức phản ứng ngay với việc này:
"Toàn quân rút! Lập tức! Hãy xuống địa đạo bằng cửa gần nhất!"
Nói xong chúng tôi cũng lập tức chạy xuống hầm. Khi gần tới cửa hầm thì một tảng băng lao xuống chỗ của Orzet. Tôi chẳng thể nhớ được chuyện gì xảy ra lúc đó nữa, đầu tôi mơ hồ hẳn đi và khi định hình lại, một tảng băng đã xuyên qua ngực tôi từ lúc nào. Không đau, tôi chỉ cảm thấy cơ thể mình lạnh và mất cảm giác dần. Tôi ngước nhìn lên, lờ mờ nhìn thấy Orzet và Nieto hình như đang nói gì đó, có vẻ như là đang gọi tôi. Sao mờ thế nhỉ? Sao tôi không nghe thấy gì? Chắc mất nhiều máu quá rồi, cũng may là tôi cứu được Orzet chứ nếu không thì Wilk ngu xuẩn đó sẽ.. A, tối quá, không thấy gì nữa rồi.. Thôi, ngủ ngon.. mọi người.
* * *
Ở nơi tối tăm nào đó, âm thanh quen thuộc lại xuất hiện.
"Bíp.. đang kiểm tra dấu hiệu sự sống
Không còn dấu hiệu sự sống, đề nghị sử dụng phương án chuyển sinh - Đặc quyền của: Kẻ viết sử.
Lần chuyển còn lại: 0
Đang kiểm tra cơ thể phù hợp..
Đã xác nhận.. Bíp.."
"Xì.. đã chết rồi sao?" Một âm thanh vang lên.
Sau câu nói đó, mọi thứ trở về im lặng.
* * *
Ở một nơi khác, gần nơi diễn ra trận chiến của nhóm Rykma, có một bóng người với mái tóc rất dài và đôi tai cáo đã theo dõi cuộc chiến của họ từ lúc bắt đầu..
* * *
"Này Wilk, nhớ đường chưa đấy?" Tôi hỏi lại Wilk để chắc chắn rằng thứ con vật sẽ không quên đường.
"Nhớ chứ! Tin tưởng nhau tí đê." Wilk tỏ vẻ.
"Ờ, tin ngươi thì cái nịt cũng chả còn!" Tôi quay sang mỉa mai nó. Ờ đúng rồi đấy, một mình nó thì nó để nguyên chứ cả một đế chế to lớn mà vào tay nó thì.. THÌ CÒN CÁI NỊT! Ờ, mong là còn cái nịt, chứ dạng nó thì nịt cũng đi vào hư vô. Tôi nói với Wilk: "Được, vậy chúng ta lên điểm A1 đón đầu" nó "và chờ hiệu lệnh của Orzet."
"Ờ được rồi." Wilk trả lời chắc chắn như thế đấy. Thế mà vẹo hiểu nó đánh hơi kiểu gì, lòng vòng một lúc, nó quay lại hỏi tôi: "Ê, địa hình điểm A1 thế nào ấy nhỉ?"
Tôi đập tay lên mặt, ôm mặt lắc đầu. Ôi, ông trời ơi. Tôi tự hỏi rằng ông có keo kiệt quá không mà lại để Wilk như thế này. Tại sao khi ông có thể cho nó đủ loại khả năng từ ngoại hình cho đến sức mạnh nhưng ông lại không nỡ cho nó lấy một chút trí tuệ hay sao? Ông có thấy sai lầm khi một kẻ đã tiến hóa đến lần bốn, mà lại có trí tuệ không hơn gì một đứa vừa tiến hóa lên bậc hai không? Wilk sau bốn lần tiến bậc thì nó là bậc năm rồi đấy, nó phải khôn lên một tí chứ?
Tôi lắc đầu chán nản: "Là vùng đồng cỏ cao phía tây bắc của đế chế đó mậy."
"À.. nhớ rồi, có thế thôi mà cũng phải căng. Ai chả có lúc quên." Wilk biện minh.
Ừ, quên, quên lúc này khác gì tự sát. Mong là lần này nó nhớ đường thật. Và khi chúng tôi đặt chân lên điểm A1 thì cũng là lúc cái mặt đáng ghét của con thằn lằn đó thò vào lãnh địuúa của chúng tôi. Vì địa hình điểm A1 không tiện khai hỏa nên chúng tôi đành phải dùng nó làm xuất phát điểm. Bỗng dơi liên lạc báo cho chúng tôi hiệu lệnh của Orzet: "Này, chú ý! Hiện tại, chủ nhân của khu rừng đang xuất hiện ở điểm A1, theo dự đoán sẽ có sự đổi hướng nhẹ, đề nghị tới điểm A5 để chuẩn bị đón đầu khai hỏa pháo."
"Đã rõ." Tôi đáp và quay sang Wilk: "Đi thôi!"
Wilk không nói gì, chạy trước dẫn đường. Tôi thoáng thấy khi Wilk quay đi, ánh mắt của cậu ta trông rất nghiêm túc. Tôi mỉm cười, ôi, Wilk trưởng thành rồi, nếu nó nghiêm túc thì chúng ta sẽ có nhiều cơ hội thắng hơn.
"Wilk, yểm phép gió, chúng ta cần nhanh lên." Nếu chúng ta cứ di chuyển thế này thì sẽ không kịp tốc độ của thứ khổng lồ đó mất. Để chiến thắng trò chơi này, chúng tôi cần phải nắm bắt thời gian càng nhanh càng tốt.
"Được rồi, lên nào!" Sau đó, bộ lông bằng ngọn lửa trắng của Wilk bùng lên, những ngọn lửa tách ra khỏi cơ thể rồi bùng lên xung quanh cậu ta khiến cậu ta trông rất giống lang thần giáng lâm. Khí thế hiện lên oai phong, ánh mắt sáng lên đúng với giáng vẻ vốn có của một thủ lĩnh. Cũng lúc đó, một vòng tròn bằng lửa trắng cũng xuất hiện dưới chân tôi, nó bùng lên sáng rực rồi mờ nhạt dần, biến đổi thành một ngọn gió, nâng tôi lên. Cơ thể tôi nhẹ bẫng, cảm ơn nhưng tôi không còn có trọng lượng vậy. Tôi đạp gió và bắt đầu lướt theo Wilk. Sắp tới rồi, chúng tôi sẽ thắng trận này nếu phát đạn này thành công!
"Báo cáo! Mục tiêu đã chuyển hướng, tất cả hãy chuyển vị trí! Tất cả sẽ mai phục ở vị trí B7! Nhắc lại, di chuyển lập tức tới khu vực B7!" Tiếng báo cáo khẩn cấp của Orzet đã xóa đi cái vọng tưởng trong đầu tôi, đúng là không nên gáy sớm, đáng ra tôi phải nhớ lời các cụ dặn rằng nói trước thì bước vào hòm chứ nhỉ.
"Wilk.."
"Đang tìm đường tắt tới B7, đợi chút." Tôi chưa kịp nói xong thì Wilk đã ngắt lời tôi. Có vẻ như Wilk từ trước đến nay nó giấu nghề thì phải, từ giờ chắc không cần tôi phải phân tích cho nó hiểu nữa rồi.
Chúng tôi lại tiếp tục lao thẳng đến B7 nhưng sự thực đời không như là mơ, hình như thứ đó có thể nghe được chuyển động của chúng tôi dưới lòng đất này. Nó đảo đường liên tục mà không hề dừng lại để ăn, để tàn sát như mọi năm và hình như nó đang trêu đùa chúng tôi. Thời gian cũng đã về chiều, tất cả chúng tôi kẻ nào kẻ nấy đều mệt lả. Chúng tôi không thể tiếp tục kéo dài thời gian như thế này nữa. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì không chỉ hôm nay chúng tôi đã làm một việc vô ích mà lại mệt thân, và nếu nó quần đi quần lại cái cánh rừng này như thế thì dân số của đế chế sẽ giảm như nạn đói năm đó mất. Và chúng tôi bắt buộc phải ngăn điều đó xảy ra.
"Orzet, đổi kế hoạch, không dây dưa nữa." Tôi ra lệnh cho Orzet đổi chiến thuật.
"Được rồi, dựa theo tình hình cuộc chiến thì có vẻ như" nó "đã nghe thấy chuyển động của ta qua đất, đề nghị đưa đội chuột chũi ra để đánh lừa giác quan. Chúng ta sẽ gây nhiễu cảm nhận của nó." Orzet đề nghị với tôi. Nhưng Wilk đã lên tiếng phản bác ngay điều đó: "Điều đó là bất khả thi! Nếu nó đã nghe thấy chuyển động của ta thì khả năng cao là nó có thể phân biệt được qua sự nhanh chậm và to nhỏ của tiếng chân." Khi Wilk nói điều này, tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên. Cũng bởi không ai trong chúng tôi có đủ bình tĩnh để mà nghĩ đến điều đó lúc này. Làm tốt lắm Wilk, tôi khen thầm.
"Vậy thì còn cách nào không?" Tôi ôm đầu, thực sự thì giờ đây đã không còn cách nào nữa rồi. Khả năng của "nó" vượt ra ngoài tất cả những suy đoán của chúng tôi, tất cả các phương án dự phòng của chúng tôi đều đã không còn tác dụng nữa rồi. Mẹ nó chứ! Với cái thứ khả năng này thì nó là cái loài gì chứ? Chả nhẽ trên bảy cấp vẫn còn có khả năng tiến hóa nữa sao? Vậy giờ nó tiến hóa mấy lần rồi? Sáu? Hay bảy? Trí tuệ của con người bình thường mới tương đương cấp ba và sức mạnh chỉ sấp sỉ cấp một, đấu với một con nhưng nó, đừng nói là chúng tôi hiện tại, cho dù chúng tôi đông gấp trăm lần, ngàn lần, cho dù tất cả chúng tôi đều là cấp bốn thậm chí cấp năm và bộ chỉ huy đều là cấp sáu cũng không thể làm nó trầy xước. Giờ rút lui đã là quá muộn rồi.
"Giờ chỉ còn cách cuối cùng thôi, hi sinh, lấy một đổi tất cả!" Nieto nói trong sự tuyệt vọng, nhưng cũng không còn cách nào để tất cả chúng tôi sống sót cả. Cứ thế này sẽ kéo thêm thần dân của đế chế vào nữa.
"Chủ nhân, Nieto và tôi sẽ đi, chúng tôi sẽ làm nó khó chịu đến mức phát điên và đuổi theo chúng tôi, khi đó Wilk sẽ khai hỏa vũ khí đó, nếu may mắn sẽ không ai phải chết cả." Orzet nghiêm túc nói.
"Nhưng nó rất thông minh, liệu nó có bị mắc lừa với mấy thủ thuật này không?" Tôi băn khoăn.
"Liệu ngài có quan tâm đến những con kiến chạy loăng quăng dưới đất khi có con ruồi đang làm phiền ngài không?" Orzet hỏi lại tôi.
"Được rồi, tiến hành!" Tôi cắn răng thông qua kế hoạch. Bởi lẽ, nó cực kỳ nguy hiểm và khả năng thành công thì lại thấp. "Nhớ cẩn thận đó, Orzet, Nieto!" Tôi dặn dò rồi cùng Wilk chạy tới điểm C7 nơi đặt vũ khí mạnh nhất của chúng tôi. Nó chính là một siêu pháo được đặt dưới lòng đất. Chúng tôi đã mất đến tận ba năm để có thể làm ra nó. Trúng phát này không trầy da thì cũng tróc vảy, không thoát được.
Hết p1 chương 10.
* * *
P2 chương 10:
Trên không lúc này, Orzet và Nieto lao đến trước mặt thằn lằn băng bắt đầu công cuộc quấy nhiễu cảm nhận của nó. Khi đã tiếp cận được mục tiêu, Orzet hỏi:
"Sẵn sàng chưa?"
"Quẩy luôn đi, cùng lắm là chết luôn, không đau đớn gì đâu. À, giữ khoảng cách cho tốt nhé." Nói xong Nieto bám chặt vào lưng Orzet bắt đầu sử dụng skill âm thanh của mình và tạo ra những tiếng quấy nhiễu khó chịu.
"Ok, đi!" Nói rồi Orzet lượn quanh đối thủ, dùng tất cả những ma thuật công kích mà cậu ta học được từ trước đến nay bắn về phía thằn lằn băng nhằm gây sự chú ý của nó. Rất may mắn là kế hoạch đã thành công khi nó đã quay sang và tấn công bọn họ như dự tính. Con quái vật đã khá bực mình khi bị làm phiền liên tục nên nó đã đuổi theo hòng giết cho bằng được bọn họ mà đã không biết rằng mình mới là kẻ đang bị dụ.
* * *
"Sẵn sàng chưa? Chúng tôi sắp tới nơi rồi." Nieto báo tin. Có vẻ như kế toán đã thành công mà không gặp phải trở ngại, tuyệt quá. Nhưng chả nhẽ khả năng của nó chỉ có thế sao? Mà thôi, nghĩ nhiều làm gì, chắc nó chỉ khôn thôi chứ khả năng linh hoạt cũng chỉ bằng IQ của Wilk thôi.
"Rõ rồi, chúng tôi cũng sắp tới nơi rồi, chút nữa thôi!" Tôi trả lời.
"Đã rõ, vậy thì.. A.. Xẹt.. Xẹt.." Nieto còn chưa kịp nói hết thì kêu lên một tiếng, skill liên lạc cũng bị gián đoạn. Không biết bên trên xảy ra chuyện gì, tôi lo quá. "Này? Nieto? Orzet? Nghe rõ không? Có chuyện gì vậy?" Tôi cố gắng hỏi tình hình qua skill của đội liên lạc nhưng vô vọng. Im lặng, chẳng ai trả lời cả.
"Wilk, theo kế hoạch! Còn ta sẽ đến lối lên gần nhất xem sao." Tôi nói với Wilk và cùng thành viên đội liên lạc chạy tới lối lên.
"Cẩn thận đấy." Wilk nói.
"Ừ, làm tốt nha." Thực sự thì tôi chưa bao giờ thấy Wilk đáng tin như lúc này cả, có lẽ mang trên vai trọng trách lớn khiến Wilk trưởng thành hơn.
Tôi vẫn cố liên lạc với nhóm của Nieto nhưng không được, không biết họ đã xảy ra chuyện gì nữa. Lo quá, mong là chỉ bị thương thôi, vì chúng tôi có quả thần mà.
"Xẹt.. không sao đâu, thưa ngài. Chỉ là Orzet bị thương nặng, không thể bay nổi nữa thôi. Chúng tôi đều cạn mana rồi nên tôi không thể mang Orzet xuống địa đạo được. Vì để hồi phục mana mà chúng tôi đã hết quả thần rồi.. xẹt.." Nieto nặng nề nói, tôi cá chắc rằng cậu ta đang nén đau nên giọng mới kì lạ thế này. Tôi gấp gáp hỏi lại: "Giờ các ngươi đang ở đâu? Ta sẽ mang quả thần tới."
"Cửa số ba khu C7 thưa ngài."
Khá gần thôi, tôi nghĩ là tôi sẽ đến ngay được, mong là thứ đó chưa kịp tới đó.
Khi lên đến mặt đất, tôi thấy Nieto và Orzet đang nằm trên vũng máu, đôi cánh buông thõng. Bộ lông vàng chói của Orzet giờ đây đã bị nhuộm đỏ. Vừa thấy tôi, Orzet cố đứng dậy nhưng không được đành nằm yếu ớt nói: "Xin lỗi chủ n.."
"Không, không phải lỗi của ngươi. Giờ hồi phục trước đã." Tôi vừa nói vừa lấy ra hai quả thần đã được cắt nhỏ cho họ ăn. Ngay lập tức, vết thương lành lại, hồi phục và làm cho họ khỏe như không có gì xảy ra. Đến giờ tôi vẫn thấy kinh ngạc về loại quả thần thánh này.
"Xin lỗi chủ nhân, bỗng dưng nó nhanh quá." Orzet nói.
"Chẳng phải ngươi đã hoàn thành rất tốt rồi sao?"
Ngay vào lúc đó, con quái vật cũng bị dụ sến nơi. Vì đây là nơi an toàn khi cách khá xa vị trí của con quái vật. Ba chúng tôi ngồi lặng, đón chờ khoảnh khắc quả pháo được Wilk khai hỏa, mong chờ như khi ta chờ đón giao thừa vậy. Bỗng "bùm" một tiếng, viên đạn khổng lồ được yểm rất nhiều tầng ma thuật lửa liên tục trong ba năm ròng sáng lóe lên vẽ thành vệt dài tuyệt đẹp trên nền trời.
"Ôi.." Tôi thốt lên, không phải là vì nó đẹp mà là với cảnh tượng trước mặt thì tôi chẳng còn gì để nói nữa.
"Cho con xin.." Nieto thốt lên.
"Tệ nạn!" Orzet lắc đầu bất lực.
Ôi, liệu mấy người có hiểu được cái cảm giác của tôi lúc này? Kế hoạch của chúng tôi là khi đạn pháo nổ trên lưng sẽ là suy yếu đi ma thuật băng của con thằn lằn đó nhưng.. Wilk không làm thế, nó không bắn vào lưng! Nó bắn vào lỗ đuýt của con quái vật a! Bắn vào đó làm gì? Ở đó đâu có ma thuật băng bảo vệ đâu? Chỗ đấy là thủ vật lý mà? À thì cũng thốn thật đấy nhưng làm thế thì chỉ làm cho nó điên tiết hơn thôi chứ thịt nó làm sao được? Ôi Wilk ơi, tôi đã tin tưởng nó bao nhiêu, thì nó lại làm ba cái trò mèo bấy nhiêu. Tôi tự hỏi rằng liệu Darwin đã sai khi nói về thuyết tiến hóa, hay liệu rằng Wilk là cái sinh vật duy nhất trong cái vũ trụ này có khả năng tiến hóa giật lùi? Và liệu rằng ông trời đã quá keo kiệt khi cho Wilk bộ não có số IQ còn hiếm hoi hơn kim cương đỏ? Wilk đã làm gì sai mà lại cho Wilk tật nghiện CỨT khó cai thế này? Nhiều khi tôi còn tự hỏi rằng Wilk là sói nguyên tố hay là con ngáo cần Husky nữa. Ôi..
Sau phát đạn định mệnh đó, con thằn lằn lằn điên lên, những gai băng bắt đầu to hơn, cao lên nhiều và nhọn như lông nhím và phóng thẳng lên trời, tạo thành một cơn mưa đá với những hạt mưa là những tảng băng nhọn lao xuống khu rừng. Tôi giật mình, Nieto lập tức phản ứng ngay với việc này:
"Toàn quân rút! Lập tức! Hãy xuống địa đạo bằng cửa gần nhất!"
Nói xong chúng tôi cũng lập tức chạy xuống hầm. Khi gần tới cửa hầm thì một tảng băng lao xuống chỗ của Orzet. Tôi chẳng thể nhớ được chuyện gì xảy ra lúc đó nữa, đầu tôi mơ hồ hẳn đi và khi định hình lại, một tảng băng đã xuyên qua ngực tôi từ lúc nào. Không đau, tôi chỉ cảm thấy cơ thể mình lạnh và mất cảm giác dần. Tôi ngước nhìn lên, lờ mờ nhìn thấy Orzet và Nieto hình như đang nói gì đó, có vẻ như là đang gọi tôi. Sao mờ thế nhỉ? Sao tôi không nghe thấy gì? Chắc mất nhiều máu quá rồi, cũng may là tôi cứu được Orzet chứ nếu không thì Wilk ngu xuẩn đó sẽ.. A, tối quá, không thấy gì nữa rồi.. Thôi, ngủ ngon.. mọi người.
* * *
Ở nơi tối tăm nào đó, âm thanh quen thuộc lại xuất hiện.
"Bíp.. đang kiểm tra dấu hiệu sự sống
Không còn dấu hiệu sự sống, đề nghị sử dụng phương án chuyển sinh - Đặc quyền của: Kẻ viết sử.
Lần chuyển còn lại: 0
Đang kiểm tra cơ thể phù hợp..
Đã xác nhận.. Bíp.."
"Xì.. đã chết rồi sao?" Một âm thanh vang lên.
Sau câu nói đó, mọi thứ trở về im lặng.
* * *
Ở một nơi khác, gần nơi diễn ra trận chiến của nhóm Rykma, có một bóng người với mái tóc rất dài và đôi tai cáo đã theo dõi cuộc chiến của họ từ lúc bắt đầu..
Last edited by a moderator: