

Tác giả nhắn nhỏ: Nay câu chuyện của Chánh An đã hoàn thành, tôi đã nghĩ rằng đến lúc mình nên khép lại câu chuyện. Nhưng tôi cảm thấy mình nợ Hòa một câu chuyện, vậy nên xin phép để tôi nghỉ ngơi ít lâu, lục lọi trong đầu những ý tưởng mới và cũ. Xin phép một ngày gần viết tiếp Phần 2 - Kẻ đi tìm bình yên
VĂN ÁN
Trong cuộc đời này, tôi quan niệm rằng bình yên là một thứ phải được trả giá - những cái giá vô cùng đắt. Nó không phải thứ để chờ đợi. Đôi khi nó ngẫu nhiên được duyên số đưa đến thật đấy, nhưng cũng cần rất nhiều đắng cay, nỗ lực và cả đánh đổi để có được.
Đây là một câu chuyện như thế, một kẻ ngủ vùi trong khổ đau, duyên số đẩy đưa tiếp trên con đường tìm kiếm hạnh phúc. Cho đến một khoảnh khắc nào đó, gã nhận ra rằng gã phải tự thân mình đứng dậy, tự tìm, bảo vệ và xây đắp bình yên cho mình.
Chương 1: Con quỷ trầm lặng trong căn nhà gỗ
Vẫn như mọi lần, Hòa gấp nhanh cuốn sổ, nhét vào chỗ cũ trên kệ sách khi nghe tiếng cửa mở. Anh phóng nhanh xuống bếp, giả vờ lục lọi đồ ăn như mọi khi.
"Lau thảm đi. Mấy bữa nay đứa nào tập cũng bỏ về cho lẹ. Hay là tụi bây muốn để tao tự lau?" - giọng Chánh An khàn đặc như mọi khi.
Hòa chỉ lí nhí vâng dạ rồi chạy ra phòng tập, vừa đi vừa nghĩ về những dòng vừa lấy điện thoại chụp vội trong cuốn sổ yêu quý của thầy Chánh An.
"Mỗi ngày thức dậy mở mắt ra, điều đầu tiên anh làm là tự kiểm tra xem những tháng ngày qua có phải một giấc mơ hay không. Tất cả những điều này, căn nhà này, lớp dạy này, sự nghiệp cầm bút này, những đứa học trò này.. tất cả biến mất cùng giấc mơ đó cũng được. Anh trở về những ngày tháng đen tối nhất cuộc đời đó cũng được.
Ít ra, trong đêm tối đó có một ngôi sao - ngôi sao duy nhất là em. Mỗi em là đủ.
Còn hơn anh đứng dưới ánh mặt trời mà chỉ thấy nước mắt nhỏ từng giọt xuống chiếc bóng cô đơn.
Chánh An. 10/9/2027).
* * *
Hòa rời quê năm 16 tuổi. Bố mẹ anh quẳng cho anh một cái ba lô cùng một mảnh giấy mà nói:" Thôi mày muốn theo nghiệp đánh đấm thì tao không cản. Nhưng nhớ, đã làm thì làm cho ra hồn. Chưa cầm được cái huy chương nào thì đừng về nhà. Tìm thầy Chánh An, địa chỉ đây. Tao gọi nhắn trước rồi đó ".
Chánh An là bạn thân của bố Hòa, và cũng là thần tượng của anh suốt nhiều năm. Vô địch Muay Thái toàn quốc chỉ 1 tháng sau sinh nhật thứ 18, 3 năm sau Chánh An trở thành một trong số ít người Việt Nam tung hoành trên những đấu trường võ tổng hợp toàn châu Á. Câu chuyện huyền thoại ấy kết thúc nhanh như nó bắt đầu. Ở tuổi 28, Chánh An gục ngã với một bản bệnh án kết luận chấn thương não và không còn đủ khả năng tiếp tục thi đấu. Anh lui về ở ẩn với một lò võ nhỏ ở đâu đó ngoại ô Sài Gòn và chỉ còn xuất hiện trên mặt báo - những bài bình luận võ thuật mà chính anh là tác giả.
Hòa ăn ngủ ở nhà Chánh An và đổi lại anh phải làm mọi việc lặt vặt như tưới hàng cây mà người cựu võ sĩ trồng quanh nhà như một cách để sống tách biệt với thế giới bên ngoài. Ban ngày Chánh An viết báo, chiều xuống lại tụ tập đám choai choai lại để dạy võ. Hòa chỉ đi làm mỗi ngày vài tiếng ở quán cafe rồi về phòng tập. Chỉ sau 3 năm, anh trở thành một trong những học trò xuất sắc nhất. Vâng cậu nhóc lau thảm mỗi ngày ở phòng tập không tên ấy dần đi theo con đường của huyền thoại với ngôi vô địch Quyền Anh ở tuổi 19.
Thực ra với tên tuổi của Chánh An, anh hoàn toàn có thể tìm được một cơ ngơi tốt hơn. Rất nhiều phòng tập hàng đầu đã mời người võ sĩ hết thời nhưng tên tuổi không bao giờ nguội lạnh ấy về dạy với mức tiền lương có lẽ còn cao hơn chức trưởng phòng ở các công ty. Nhưng không, Chánh An từ chối tất cả và lui về với cái" ổ "của riêng mình.
Cái ổ ấy là một căn nhà gỗ ọp ẹp nhưng cực kỳ đẹp. Xung quanh căn nhà là hàng cây được trồng dày và cao để ngăn cách hoàn toàn với thế giới xô bồ ngoài kia, còn trong căn nhà gỗ có tất cả mọi thứ mà một gã trốn đời như Chánh An cần: Bàn làm việc, bàn đọc sách và uống cafe trên mái hiên gác, một phòng tập nhỏ (thực tế chỉ là một khoảnh sân lót thảm xốp, mãi về sau Chánh An mới chịu xây thêm mái che khi đám học trò cứ than phiền về việc nghỉ tập mỗi khi trời mưa). Một con chó, hai con mèo. Hết.
Mấy tháng nay, Hòa cứ xem đi xem lại video clip những trận đấu ngày xưa của Chánh An. Hơn 3 năm làm" osin "trong căn nhà này, anh vẫn không thể hiểu được con người từng nhăn răng cười với những đối thủ sừng sỏ nhất châu Á, từng đứng vỗ tay giữa võ đài ngay khi trận đấu còn chưa kết thúc đã đi đâu mất.
Chánh An ngày xưa là một bậc thầy làm trò trong trận đấu. Khán giả yêu thích anh ta đến điên cuồng. Những nhà thi đấu tràn ngập ánh đèn luôn bùng nổ mỗi khi Chánh An tung một cú đá thật mạnh và đốn ngã đối thủ, nhưng anh không tiếp tục dồn ép mà đứng đó, một tay chống nạnh một tay.. che miệng ngáp và nói lớn: " Come on! Đứng dậy! Khán giả muốn xem nữa kìa! Mới hiệp 1 thôi! "
Nhưng dường như người đang hằng ngày sai vặt Hòa từng thứ một không phải người mà anh thần tượng từ khi còn học cấp 2. Chánh An sống buồn bã, ảm đạm và cực kỳ cay nghiệt với học trò. Anh có thể ngồi một mình trên gác mái cả ngày trời với điếu thuốc và những trang giấy, có thể cho cả lớp tự tập với nhau chỉ vì " Hôm nay tao buồn, tao muốn ra ngoài ", có thể thẳng chân sút thẳng vào mông Hòa khi anh vô tình làm rơi chậu sen đá để trên bàn. Riêng vụ ấy thì Hòa phải ngủ nằm sấp gần 1 tuần.
Có một điều gì đó, một điều thật sự to lớn nào đó đã đánh gục Chánh An. Vâng, anh ấy đã từng chỉ thẳng mặt đối thủ và nói " Mày có thể đấm tốt hơn " ngay khi anh còn chưa kịp lau đi vết máu trên mắt mình. Người võ sĩ đã từng được cả châu Á gọi tên" cơn ác mộng Việt "ấy đã từng trải qua những trận đánh, những thất bại khủng khiếp vô cùng mà vẫn đứng lên đi tiếp cuộc đời mình.
Hòa đã nghĩ như thế trước khi bắt đầu lén đọc nhật ký của Chánh An mỗi khi thầy mình ra ngoài.
" Hãy nhớ này, võ đài là bình yên. Người ta thấy võ đài ghê gớm chỉ vì người ta không hiểu nó. Mày hiểu nó, hiểu chính xác từng thứ một mày sẽ làm và thằng kia có thể làm. Khi mày hiểu, mày sẽ thôi sợ. Mày sẽ thấy bình yên ngay khi máu mày đang đổ". Đó là những lời mà Chánh An đã nói với Hòa trước khi bước vào trận chung kết đã đem về ngôi vô địch đầu tiên trong đời chàng trai 19 tuổi. Vâng, anh luôn thấy bình yên trong những cuộc chiến.
Và chắc chắn, Chánh An cũng từng như vậy. Chỉ là điều đó không còn. Hòa tiếp tục tìm kiếm trong những trang nhật ký một điều gì đó có thể lý giải được con người Chánh An bây giờ. Rõ ràng, người thầy u uất ấy không chỉ buồn. Đó là trạng thái thiếu bình yên. Đó không phải trầm lặng bình thản. Đó là âm thầm chịu đựng bão tố trong lòng.
Sau vài tháng liều lĩnh đọc trộm nhật ký và chấp nhận rủi ro có thể bị đuổi khỏi nhà, Hòa biết được đôi điều. Chánh An từng có một cô vợ sắp cưới trong những ngày đỉnh cao sự nghiệp của mình. Thế nhưng, những áp lực của sự nghiệp khiến Chánh An dần trở nên khó tính và không ngại làm tổn thương chính người anh yêu thương nhất, có lẽ một phần vì những chấn thương tích tụ trong đầu. Vụ chấn thương não và bị cấm thi đấu biến Chánh An thành con quỷ dữ. Trong một cơn điên, con quỷ ấy đã đuổi cô gái tội nghiệp kia đi.
Vài tháng sau, con quỷ ấy tỉnh giấc khỏi men rượu triền miên. Người duy nhất có thể làm dịu lòng con quỷ ấy đã đi lấy chồng xa, nhanh đến mức Chánh An phải tự trách mình rằng chính anh đã khiến cô ấy mệt mỏi tới mức phải đi tìm hạnh phúc khác thật nhanh.
Con quỷ ấy lần này không nổi điên nữa. Nó suy sụp. Hoàn toàn.
Và hiện thân của con quỷ ấy, một thân xác rệu rã với trái tim be bét máu chính là Chánh An bây giờ.
"Lau thảm đi. Mấy bữa nay đứa nào tập cũng bỏ về cho lẹ. Hay là tụi bây muốn để tao tự lau?" - giọng Chánh An khàn đặc như mọi khi.
Hòa chỉ lí nhí vâng dạ rồi chạy ra phòng tập, vừa đi vừa nghĩ về những dòng vừa lấy điện thoại chụp vội trong cuốn sổ yêu quý của thầy Chánh An.
"Mỗi ngày thức dậy mở mắt ra, điều đầu tiên anh làm là tự kiểm tra xem những tháng ngày qua có phải một giấc mơ hay không. Tất cả những điều này, căn nhà này, lớp dạy này, sự nghiệp cầm bút này, những đứa học trò này.. tất cả biến mất cùng giấc mơ đó cũng được. Anh trở về những ngày tháng đen tối nhất cuộc đời đó cũng được.
Ít ra, trong đêm tối đó có một ngôi sao - ngôi sao duy nhất là em. Mỗi em là đủ.
Còn hơn anh đứng dưới ánh mặt trời mà chỉ thấy nước mắt nhỏ từng giọt xuống chiếc bóng cô đơn.
Chánh An. 10/9/2027).
* * *
Hòa rời quê năm 16 tuổi. Bố mẹ anh quẳng cho anh một cái ba lô cùng một mảnh giấy mà nói:" Thôi mày muốn theo nghiệp đánh đấm thì tao không cản. Nhưng nhớ, đã làm thì làm cho ra hồn. Chưa cầm được cái huy chương nào thì đừng về nhà. Tìm thầy Chánh An, địa chỉ đây. Tao gọi nhắn trước rồi đó ".
Chánh An là bạn thân của bố Hòa, và cũng là thần tượng của anh suốt nhiều năm. Vô địch Muay Thái toàn quốc chỉ 1 tháng sau sinh nhật thứ 18, 3 năm sau Chánh An trở thành một trong số ít người Việt Nam tung hoành trên những đấu trường võ tổng hợp toàn châu Á. Câu chuyện huyền thoại ấy kết thúc nhanh như nó bắt đầu. Ở tuổi 28, Chánh An gục ngã với một bản bệnh án kết luận chấn thương não và không còn đủ khả năng tiếp tục thi đấu. Anh lui về ở ẩn với một lò võ nhỏ ở đâu đó ngoại ô Sài Gòn và chỉ còn xuất hiện trên mặt báo - những bài bình luận võ thuật mà chính anh là tác giả.
Hòa ăn ngủ ở nhà Chánh An và đổi lại anh phải làm mọi việc lặt vặt như tưới hàng cây mà người cựu võ sĩ trồng quanh nhà như một cách để sống tách biệt với thế giới bên ngoài. Ban ngày Chánh An viết báo, chiều xuống lại tụ tập đám choai choai lại để dạy võ. Hòa chỉ đi làm mỗi ngày vài tiếng ở quán cafe rồi về phòng tập. Chỉ sau 3 năm, anh trở thành một trong những học trò xuất sắc nhất. Vâng cậu nhóc lau thảm mỗi ngày ở phòng tập không tên ấy dần đi theo con đường của huyền thoại với ngôi vô địch Quyền Anh ở tuổi 19.
Thực ra với tên tuổi của Chánh An, anh hoàn toàn có thể tìm được một cơ ngơi tốt hơn. Rất nhiều phòng tập hàng đầu đã mời người võ sĩ hết thời nhưng tên tuổi không bao giờ nguội lạnh ấy về dạy với mức tiền lương có lẽ còn cao hơn chức trưởng phòng ở các công ty. Nhưng không, Chánh An từ chối tất cả và lui về với cái" ổ "của riêng mình.
Cái ổ ấy là một căn nhà gỗ ọp ẹp nhưng cực kỳ đẹp. Xung quanh căn nhà là hàng cây được trồng dày và cao để ngăn cách hoàn toàn với thế giới xô bồ ngoài kia, còn trong căn nhà gỗ có tất cả mọi thứ mà một gã trốn đời như Chánh An cần: Bàn làm việc, bàn đọc sách và uống cafe trên mái hiên gác, một phòng tập nhỏ (thực tế chỉ là một khoảnh sân lót thảm xốp, mãi về sau Chánh An mới chịu xây thêm mái che khi đám học trò cứ than phiền về việc nghỉ tập mỗi khi trời mưa). Một con chó, hai con mèo. Hết.
Mấy tháng nay, Hòa cứ xem đi xem lại video clip những trận đấu ngày xưa của Chánh An. Hơn 3 năm làm" osin "trong căn nhà này, anh vẫn không thể hiểu được con người từng nhăn răng cười với những đối thủ sừng sỏ nhất châu Á, từng đứng vỗ tay giữa võ đài ngay khi trận đấu còn chưa kết thúc đã đi đâu mất.
Chánh An ngày xưa là một bậc thầy làm trò trong trận đấu. Khán giả yêu thích anh ta đến điên cuồng. Những nhà thi đấu tràn ngập ánh đèn luôn bùng nổ mỗi khi Chánh An tung một cú đá thật mạnh và đốn ngã đối thủ, nhưng anh không tiếp tục dồn ép mà đứng đó, một tay chống nạnh một tay.. che miệng ngáp và nói lớn: " Come on! Đứng dậy! Khán giả muốn xem nữa kìa! Mới hiệp 1 thôi! "
Nhưng dường như người đang hằng ngày sai vặt Hòa từng thứ một không phải người mà anh thần tượng từ khi còn học cấp 2. Chánh An sống buồn bã, ảm đạm và cực kỳ cay nghiệt với học trò. Anh có thể ngồi một mình trên gác mái cả ngày trời với điếu thuốc và những trang giấy, có thể cho cả lớp tự tập với nhau chỉ vì " Hôm nay tao buồn, tao muốn ra ngoài ", có thể thẳng chân sút thẳng vào mông Hòa khi anh vô tình làm rơi chậu sen đá để trên bàn. Riêng vụ ấy thì Hòa phải ngủ nằm sấp gần 1 tuần.
Có một điều gì đó, một điều thật sự to lớn nào đó đã đánh gục Chánh An. Vâng, anh ấy đã từng chỉ thẳng mặt đối thủ và nói " Mày có thể đấm tốt hơn " ngay khi anh còn chưa kịp lau đi vết máu trên mắt mình. Người võ sĩ đã từng được cả châu Á gọi tên" cơn ác mộng Việt "ấy đã từng trải qua những trận đánh, những thất bại khủng khiếp vô cùng mà vẫn đứng lên đi tiếp cuộc đời mình.
Hòa đã nghĩ như thế trước khi bắt đầu lén đọc nhật ký của Chánh An mỗi khi thầy mình ra ngoài.
" Hãy nhớ này, võ đài là bình yên. Người ta thấy võ đài ghê gớm chỉ vì người ta không hiểu nó. Mày hiểu nó, hiểu chính xác từng thứ một mày sẽ làm và thằng kia có thể làm. Khi mày hiểu, mày sẽ thôi sợ. Mày sẽ thấy bình yên ngay khi máu mày đang đổ". Đó là những lời mà Chánh An đã nói với Hòa trước khi bước vào trận chung kết đã đem về ngôi vô địch đầu tiên trong đời chàng trai 19 tuổi. Vâng, anh luôn thấy bình yên trong những cuộc chiến.
Và chắc chắn, Chánh An cũng từng như vậy. Chỉ là điều đó không còn. Hòa tiếp tục tìm kiếm trong những trang nhật ký một điều gì đó có thể lý giải được con người Chánh An bây giờ. Rõ ràng, người thầy u uất ấy không chỉ buồn. Đó là trạng thái thiếu bình yên. Đó không phải trầm lặng bình thản. Đó là âm thầm chịu đựng bão tố trong lòng.
Sau vài tháng liều lĩnh đọc trộm nhật ký và chấp nhận rủi ro có thể bị đuổi khỏi nhà, Hòa biết được đôi điều. Chánh An từng có một cô vợ sắp cưới trong những ngày đỉnh cao sự nghiệp của mình. Thế nhưng, những áp lực của sự nghiệp khiến Chánh An dần trở nên khó tính và không ngại làm tổn thương chính người anh yêu thương nhất, có lẽ một phần vì những chấn thương tích tụ trong đầu. Vụ chấn thương não và bị cấm thi đấu biến Chánh An thành con quỷ dữ. Trong một cơn điên, con quỷ ấy đã đuổi cô gái tội nghiệp kia đi.
Vài tháng sau, con quỷ ấy tỉnh giấc khỏi men rượu triền miên. Người duy nhất có thể làm dịu lòng con quỷ ấy đã đi lấy chồng xa, nhanh đến mức Chánh An phải tự trách mình rằng chính anh đã khiến cô ấy mệt mỏi tới mức phải đi tìm hạnh phúc khác thật nhanh.
Con quỷ ấy lần này không nổi điên nữa. Nó suy sụp. Hoàn toàn.
Và hiện thân của con quỷ ấy, một thân xác rệu rã với trái tim be bét máu chính là Chánh An bây giờ.
Last edited by a moderator: