Tên truyện: Huyền học đại sư là đồ tham ăn - 玄学大师是吃货 Tác giả: Trạch Miêu Thể loại: Hiện đại Tổng số chương: 379 chương Nội dung tóm tắt: Đại yêu Dương Tam trong truyền thuyết ngủ một giấc ngủ dài 1000 năm, sau khi tỉnh dậy liền phát hiện thế giới đã thay đổi. Hồ nước bị lấp mất, ngọn núi thuộc quyền sở hữu của cô cũng bị san phẳng, các tiểu đệ của cô người thì chết người thì bỏ trốn. Vì nuôi sống bản thân, đồng thời đoạt lại địa bàn, cô quyết định trở thành thiên sư! Người khác hàng yêu trừ ma dựa vào bản lĩnh, còn cô chỉ cần dựa vào khả năng ăn uống! # Ta có biện pháp trừ yêu đặc biệt # Khách hàng A: Lệ quỷ này thật sự rất lợi hại, tôi đã mời vài đại sư nhưng tất cả đều bị phản phệ trọng thương. Cô không mang theo vũ khí, cũng không làm pháp sự, thật sự có thể thu phục được con quỷ này hay sao? Dương Tam chỉ cần một ngụm đã nuốt con lệ quỷ vào bụng, nhai nhòm nhoàm: Ôi, vị cay nồng, rất ngon.. Hả? Ông vừa nói gì thế? Khách hàng B: Bọn chồn tinh phá nát sơn trang nhà tôi, đuổi thế nào cũng không đi. Cầu xin đại sư giúp đỡ! Dương Tam vén tay áo lên bắt đầu đánh đấm. Một đám chồn tỉnh ôm đầu chạy tán loạn. Lại chuẩn bị có món chồn nướng than nhấp nháp! Khách hàng C cụp mắt: Cô nói cô có thể giúp tôi giải quyết vấn đề thu hút yêu ma quỷ quái, thù lao là bản thân tôi? Dương Tam: Đúng vậy! Anh thoạt nhìn ăn rất ngon! 【Nuốt nước miếng】
Chương 1: "Tay gấu hấp, đuôi rồng chiên giòn, rau trộn thảo dược, cá Văn Diêu kho giấm, thịt Cùng Kỳ kho tàu.." Những món ăn trước mắt Dương Tam tỏa ra mùi hương thơm nức khiến cô ứa nước miếng. Muốn ăn quá đi mất.. Cô rất muốn một ngụm quét sạch những món ăn yêu thích trước mắt, nhưng những món ăn này như có chân cứ đến trước mặt cô rồi lại chạy đi mất, dù cô có cưỡi gió đạp mây cũng không thể đuổi kịp. Rõ ràng là khoảng cách không xa, nhưng đuổi theo như thế nào cũng không bắt được, gần nhau trong gang tấc nhưng lại cách xa tận trời mây. Dương Tam hoảng hốt liền giật mình tỉnh giấc. Thì ra là mơ.. Cô nhìn xung quanh một vòng, hiện tại cô đang ở trong động của mình, chiếc giường của cô rất lớn, cô cũng không rõ nó được làm bằng chất liệu gì vì đây là đồ sư phụ giao cho cô. Cả chiếc giường đều có màu tím, mỗi lần nằm trên giường cô đều có cảm giác an tâm như được trở về vòng tay của mẹ. Mép giường màu tím có một viên trân châu cực lớn đang phát ra ánh sáng rực rỡ. Việc trân châu này là của Đông Hải Long Nữ đánh cuộc thua đã đưa cho cô. Cô xoa xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, chẳng lẽ cô đã ngủ một giấc rất dài hay sao? Cô nhớ hình như bản thân đã đánh cược với Lã Động Tân, thắng hắn vài bình rượu ngon. Sau khi uống rượu, mơ mơ màng màng quay về địa bàn của mình nghỉ ngơi. Cũng không biết hiện tại đã qua bao lâu rồi. Dương Tam đứng lên, theo động tác này của cô, lăng la tơ lụa trên người cô dường như chịu phải gánh nặng từng chút một biến thành tro bụi. Dương Tam trợn mắt há hốc mồm. Khoan đã? Sao lại thế này? Quần áo của cô đâu? Chẳng lẽ chuyện này cũng là vì cô ngủ quá lâu hay sao? Cô vội vàng dùng pháp thuật biến ra một bộ quần áo hoa lệ, sau đó vội vàng mặc vào. Tuy nhiên, chỉ một động tác đơn giản thế này lại khiến cô dường như không thể thở nổi, cảm giác linh lực như bị đào rỗng. Dương Tam hít sâu, nhíu mày, phát hiện linh lực xung quanh cô ít ỏi đến mức không thể cảm nhận được. Trước hết cần phải tìm hiểu xem thế giới này làm sao vậy! Trong lòng cô đã quyết định, bèn sửa sang lại những đồ vật trong động. Tất cả la tơ lụa lộng lẫy cô động vào đều biến thành cát bụi, vàng bạc cũng đều bị ám đen.. Tuy nhiên dựa theo cách nói của nhân loại thì chỉ cần đánh bóng hẳn là có thể khôi phục lại? Dương Tam cho một ít đồ vật vào vòng tay không gian, trong lòng vừa động thì cả người đã xuất hiện ở mặt đất. Vốn dĩ bên này có một dãy núi chạy dài vô tận, nhìn qua cũng không thấy được hồ nước bên kia. Hiện giờ liếc mắt nhìn lại cũng chẳng thấy hồ nước xanh biếc như phỉ thúy kìa đâu cả, thay vào đó là những tòa nhà chọc trời. Những tòa nhà đó nguy nga tráng lệ chẳng kém hoàng cung, hơn nữa lại rất cao, thậm chí có nơi cao đến khoảng 30 trượng. Về phần ngọn núi của cô cũng đã bị san bằng, trên mặt đất còn có một ít đồ vật hình hộp chạy tới chạy lui. Địa bàn của cô đâu! Dương Tam ngây người nhìn địa bàn của mình đã thay đổi, vẻ mặt vô cùng đau đớn, không được, cô phải giành lại địa bàn của mình! Cô vén tay áo lên, đang định gọi Thổ địa lên hỏi một chút, đột nhiên nghe thấy một âm thanh yếu ớt truyền đến bên tai. "Đại nhân! Đại nhân! Ta ở bên này!" Dương Tam nhìn về phía phát ra âm thanh liền phát hiện một cái mương. Trong mương, một con cá vàng xinh đẹp đang nhảy nhót, hoa văn ngọn lửa như thể hiện sự tồn tại của bản thân. Chỉ trong tích tắc, đôi mắt Dương Tam trở nên xanh biếc! Linh khí! Trên người cá vàng này lại có linh khí hiếm thấy! Có thể ăn! Đúng là không dễ dàng chút nào, cả một nơi rộng lớn thế này cũng chỉ có con cá vàng này miễn cưỡng có thể vào bụng. Nhớ đến uy danh hiển hách năm đó của cô, thứ không nhét đủ kẽ răng này sao có thể lọt vào mắt cô. Chú cá vàng kia dường như ý thức được tính mạng của mình đang gặp nguy hiểm, nên cố gắng hét to: "Ta vì đại nhân mà giữ núi! Ta vì đại nhân mà trông giữ hồ nước! Không có công lao cũng có khổ lao!" Khóe miệng Dương Tam giật giật, cuối cùng trong đầu cô cũng hiện lên một chút ký ức về cá vàng nhỏ này.
Chương 2: Cá vàng nhỏ này do cô câu được, bởi vì ghét bỏ trên người nó không được hai lượng thịt, hơn nữa hoa văn trên người nó cũng đẹp nên đã quyết định mang về nuôi trong hồ, sau đó đã bị cô ném ra sau đầu. Vốn dĩ cô nghĩ rằng một con cá nhỏ như vậy sớm muộn gì cũng sẽ chui vào bụng làm mồi cho cá lớn, không ngờ nó vẫn còn sống sót đến bây giờ. Cô cười lạnh một tiếng, hỏi: "Hồ của ta đâu? Núi của ta đâu?" Dương Tam chỉ mới ngủ một giấc tỉnh lại, địa bàn của cô đã hoàn toàn biến mất! Lòng cô đau như cắt, có biết để đoạt được địa bàn từ tay đám yêu ma quỷ quái sau lưng có chỗ dựa khó khăn như thế nào không hả? Cá vàng nức nở nói: "Đại nhân đã ngủ một giấc rất dài, đã hơn một ngàn năm. Địa bàn của ngài đều bị loài người chiếm lấy.. Không chỉ có ngài, còn có rất nhiều yêu quái khác, hoặc là chết trong kiếp nạn, hoặc là thoái ẩn nơi rừng sâu." "Vậy thì cướp về!" Lời nói hùng hồn khí phách, tràn ngập sự tự tin. Dương Tam không nghĩ rằng bản thân cô đánh không lại loài người. Nếu không phải vì cô đã hứa với sư phụ không thể ăn thịt người vô tội, chỉ cần một ngụm là có thể giải quyết bọn chúng! Cá vàng sợ hãi nói: "Vào 700 năm trước, trời đất xảy ra biến hóa, linh khí không bằng lúc trước, nên là.." Cá vàng không nói tiếp nhưng ít nhiều gì Dương Tam cũng có thể đoán được. Khó trách cô chỉ biến ra một bộ quần áo đã cảm thấy mệt mỏi đến vậy, trước kia dù biến ra một trăm bộ cũng không hề thở dốc. Một phần là vì thực lực giảm xuống, một phần là vì linh khí xung quanh giảm sút khiến cô không thể thích ứng. Ánh mắt cô dừng lại trên người cá vàng, gương mặt như đang suy tư gì đó. Cá vàng này có thể sống hơn một ngàn năm, tuy rằng không thể hóa thành hình người nhưng cũng chẳng còn bao lâu nữa, cô lại không hiểu gì về thế giới này, nói không chừng giữ nó lại sẽ có tác dụng. Cá vàng nhận thấy thái độ của cô đã buông lỏng, vội vàng bày tỏ lòng trung thành: "Ân cứu mạng của đại nhân ta vẫn luôn khắc sâu trong lòng không dám quên, bao nhiêu năm qua vẫn luôn cẩn thận canh cửa cho đại nhân, hiện giờ đã đợi được đến lúc đại nhân tỉnh lại." Âm thanh của cá vàng cứ vang lên không ngừng khiến Dương Tam cảm thấy đau đầu, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề: "Vậy ngươi nói xem ta phải làm thế nào mới có thể giành lại địa bàn?" Dương Tam không phải người không có đầu óc, những đại yêu cũng đều lựa chọn lùi bước, nếu cô mạnh mẽ lấy về chỉ sợ không dễ dàng gì. Cá vàng nói: "Có thể mua?" Tinh thần của Dương Tam lập tức tỉnh táo: "Đúng rồi, ta có tiền!" Cá vàng nói: "Một mảnh đất lớn thế này đại khái khoảng năm vạn lượng hoàng kim?" Ánh mắt Dương Tam lại lần nữa trở nên ảm đạm, đây là bắt cô phải đi trộm quốc khố hay sao? Nói ta cũng thảm, Dương Tam ngày thường ăn xài tiết kiệm, tích góp được một ít đồ vật trân quý đều chạy đi tìm thần tiên yêu quái đổi lấy các nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, khiến một đại yêu quái như cô cũng cảm thấy xấu hổ vì túi tiền của mình, hiện tại lại bị năm vạn lượng vàng làm khó. Cô lúc còn sống.. Phi phi phi, nói đúng hơn là trước khi chìm vào giấc ngủ, tiểu đệ dưới trướng cô nhiều như rừng, bây giờ thì ngược lại, đứa thì chết kẻ thì chạy mất, đến cả rễ và mầm cũng không để lại cho cô. Hiện tại, kẻ duy nhất có thể dùng lại chính là lương thực dự trữ - cá vàng, quả thật khiến người khác thương tâm đến rơi lệ. Cô quyết định trước khi bắt đầu lăn lộn tuyệt đối sẽ không công bố thân phận thật sự của bản thân, bởi vì quá mất mặt. Hiện tại, với cô mà nói thì chuyện quan trọng nhất chính là lấp đầy bụng, tiện thể kiếm chút tiền. Có lẽ là do ngủ say một giấc dài nên cô có cảm giác dường như thực lực của bản thân không còn được như trước. Dựa theo cách nói của Tiểu Kim (cá vàng nhỏ) thì ở niên đại này những người không có căn cơ đều muốn kiếm tiền. Ngoại trừ đánh cướp thì biện pháp kiếm tiền nhanh nhất chính là trở thành diễn viên, ca sĩ. Dương Tam đã từng xem kịch, nhưng bảo cô ca hát diễn kịch thì quên đi. Phải biết rằng chính giọng hát của cô đã làm sập cả Đông Hải long cung! Diễn kịch kia cũng không được, với tính tình của cô thì không thể phác họa được hình ảnh nhân vật.
Chương 3: Tiểu Kim không dám tuỳ tiện đưa ra chủ ý, đành phải vắt óc suy nghĩ biện pháp giúp cô. Chợt ánh mắt nó sáng lên: "Đại nhân có thể hàng yêu trừ ma a! Nghe nói trước kia chủ khu đất này từng mời một đại sư phong thuỷ đến xem, cuối cùng trả cho người đó năm mươi lượng hoàng kim." Bởi vì biết Dương Tam vẫn không hiểu cách tính tiền hiện đại, nên Tiểu Kim trực tiếp đổi thành hoàng kim. "Cái này được!" Dương Tam vỗ tay, phong thuỷ gì đó, cô không quá am hiểu, nhưng mưa dầm thấm đất, ít nhiều gì cũng hiểu một chút. Nếu thật sự không được thì chỉ cần nhìn xem miếng đất nào linh khí dồi dào thì nơi đó phong thuỷ tương đối tốt. Cô tán thưởng nhìn thoáng qua Tiểu Kim đang tung tăng nhảy nhót, khen nó một câu: "Không tồi." Xem ra vẫn có thể tiếp tục giữ lại phần lương thực dự trữ này. * * * Một nghìn năm đã trôi qua, xã hội loài người đã phát sinh biến hóa vượt quá tưởng tượng của Dương Tam, cô cũng không thể giống như trước kia trực tiếp biến ra một con đường liền là có thể đi khắp thiên hạ. Trên có chính sách thì dưới có đối sách, những yêu quái lăn lộn ở nhân gian cũng đã tìm ra biện pháp làm giấy chứng minh thân phận cho những yêu quái chuẩn bị đến sống tại đây. Điều này đồng nghĩa với việc những yêu quái đến sống ở thế giới loài người cũng phải ký vào hàng loạt các hiệp ước không thể tùy tiện vi phạm. Đối với Dương Tam mà nói thì đây cũng không phải cái vấn đề gì lớn. Tuy rằng cô là đồ tham ăn, nhưng cũng chỉ ăn những yêu quái làm loạn một phương. Cô thu thập đồ vật một chút, từ trên kệ sách lấy ra một quyển thực đơn, những ngón tay nhỏ dài tinh tế lướt qua quyển thực đơn, chỉ trong chớp mắt mấy chữ "Sách dạy nấu ăn của yêu quái" liền biến mất. Sau đó cô liền đặt quyển thực đơn này vào vòng tay không gian. Về phần những đồ vật khác trong động cô đều không mang đi. Năm đó cô đã dày công thiết lập kết giới nên không dễ dàng gì bị xâm nhập. Dương Tam còn định liên hệ với sư phụ, nhưng không biết có phải vì đất trời có sự thay đổi quá lớn hay không, cô không liên hệ với sư phụ cũng như một ít thần tiên có mối quan hệ thân thiết, chỉ có thể tạm thời từ bỏ. Cô tìm một cái bể cá đặt Tiểu Kim vào, xách theo bao lớn bao nhỏ đi đến "Văn phòng làm việc của yêu quái ở nhân gian", chuẩn bị làm giấy chứng minh thân phận mà Tiểu Kim đã từng nhắc đến. Bởi vì thực lực không còn như trước, vốn dĩ trước kia chỉ cần cưỡi gió đạp mây liền đến nơi, nhưng lần này phải đến tận mất hai ngày. Sau khi thành công đến được phòng làm việc, Dương Tam phát hiện còn có rất nhiều yêu quái đang xếp hàng. Gấu ngựa, lão hổ, thỏ con.. Những động vật này trong mắt cô chính là thức ăn. Trong đầu cô lập tức hiện ra các biện pháp nuốt bọn chúng vào bụng. Nhẫn nại! Không thể ăn! Dương Tam quay đầu đi, trong miệng bắt đầu niệm Đạo Đức Kinh để đầu óc bình tĩnh trở lại. Tuy rằng cô là yêu quái, nhưng lại đi theo sư phụ học pháp thuật Đạo giáo chính tông, cô thích ăn thịt bởi vì không chịu nổi sư phụ lúc nào cũng ăn chay, lúc bấy giờ mới có lý do để xuất sư. Không biết niệm Đạo Đức Kinh bao nhiêu lần, cuối cùng cũng đến lượt cô. Người phụ trách xử lý giấy chứng nhận thân phận chính là một con hỉ thước: "Tên là gì, nhà ở đâu?" Dương Tam chớp chớp mắt: "Dương Tam, Chương Sơn." Cô nói cũng không sai, nơi sinh của cô là Chương Sơn, chỉ là sau này đã đoạt được địa bàn ở Cửu Nghi Sơn. Chim hỷ thước không nhịn được bật cười thành tiếng: "Trong tháng này, trong số những người đến đây làm giấy chứng minh thân phận yêu quái, cô là người thứ ba lấy tên Dương Tam. Ông đây nói cho các ngươi biết, các ngươi đều rất may mắn, nếu hơn một ngàn năm trước dám lấy cái tên này nhất định sẽ bị vị đại yêu trong truyền thuyết kia ăn, người đó thích ăn những người như ngươi nhất, tiểu yêu quái da thịt non mịn." Đại yêu quái trong truyền thuyết Dương Tam: "..." Ha ha, chờ cô khôi phục thực lực, thế nào cũng phải ăn sạch những tiểu yêu quái không biết trời cao đất dày can đảm dám dùng tên của cô.
Chương 4: Dương Tam nhìn bức ảnh chân dung của mình trên thẻ căn cước, cảm thấy thế giới này có chút thần kỳ, chiếc hộp vuông này vẽ ảnh chân dung của cô còn giống hơn cả bức tranh do họa sư đệ nhất đương triều vẽ ra. Số tuổi trên thẻ căn cước là 18 tuổi, điều này khiến Dương Tam cảm thấy cực kì buồn bực, thêm mấy trăm năm nữa là cô đã bốn ngàn tuổi rồi đấy! Căn cứ vào hồ sơ do văn phòng này soạn thảo thì cô sinh vào ngày mười ba tháng tám, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được Đạo Hoa Quan nhận nuôi, học tập đạo pháp, sau khi thành niên thì xuống núi du lịch. Kể ra thì văn phòng này cũng có vài phần thần kỳ, ngay khi cô đặt bút ký bản cam kết, đảm bảo bản thân sẽ không tùy tiện phạm tội liền cảm thấy dường như hồn phách đã hình thành một loại nhân quả nào đó. Dương Tam có chút suy tư, người làm ra bản hợp đồng này hẳn là một đại thần, không biết đây là bút tích của người quen nào? Cô vừa tự hỏi vừa nhàm chán nghe yêu quái phổ cập kiến thức của xã hội loài người. ".. Nếu gặp được yêu quái đến nhân gian nhập cư trái phép, thì không cần nương tay mà hãy bắt bọn họ trở về, đến lúc đó sẽ được khen thưởng. Nếu yêu quái phạm phải tội giết người, thì có thể trực tiếp đánh chết." Đôi mắt Dương Tam sáng rực lên, nếu vậy thì cô có thể ăn! "Yêu quái chúng ta nếu muốn bắt kịp thời đại cũng phải học tập con người ghi nhớ bốn hiện đại hóa, tám điều vinh quang tám điều ô nhục, không được làm mất mặt yêu quái.." *Bốn hiện đại hóa: Báo gồm nông nghiệp, công nghiệp, khoa học và công nghệ, và quân sự. ** Tám điều vinh quang tám điều ô nhục: Lấy yêu tổ quốc làm vinh, coi tổn hại tổ quốc là nhục; lấy phục vụ nhân dân làm vinh, coi xa rời nhân dân là nhục; lấy tôn sùng khoa học làm vinh, coi ngu muội vô tri là nhục; lấy lao động cần cù làm vinh, coi lười biếng hưởng lạc là nhục; lấy đoàn kết tương trợ làm vinh, coi ích kỷ hại người là nhục; lấy thành thực giữ tín làm vinh, coi hám lợi bất nghĩa là nhục; lấy tuân theo kỷ cương pháp luật làm vinh, coi vi phạm là nhục; lấy phấn đấu gian khổ làm vinh, coi xa xỉ dâm dật là nhục. "Khi nhìn thấy xe hay xem phim truyền hình đừng hô to gọi nhỏ giống như đám người nhà quê chưa hiểu sự đời." * * * Ba ngày tiếp theo, Dương Tam bắt buộc phải ở lại văn phòng nghe giảng những kiến thức liên quan đến xã hội loài người khiến lỗ tai đóng kén, lúc bước ra hai chân cô liền cảm thấy phiêu phiêu. Hóa ra ngôi nhà mà ngày đó cô nhìn thấy được gọi là cao ốc, thứ uốn lượn xoay tròn như rắn biển được gọi là đường cao tốc, thứ chạy đi chạy lại trên đường cao tốc chính là xe. Chỉ một giấc ngủ ngàn năm, sau khi tỉnh lại liền cảm nhận được sự thay đổi to lớn. Những người bạn mà cô quen biết trước đây đều đã trở thành nhân vật trong truyền thuyết, hiếm khi được lưu lại trong sử sách. Cô cho rằng bản thân chỉ ngủ một giấc, nhưng ở trong mắt các yêu quái khác cô lại vì độ kiếp thất bại mà hồn phi phách tán. Tuy rằng trước khi ngủ cô nghe thấy tiếng sét đánh, nhưng hình như sấm sét không đánh trúng cô thì phải? Trong lòng Dương Tam nghi hoặc nhưng cũng chỉ có thể từ từ tìm kiếm đáp án. Trong ba ngày này, văn phòng cũng cung cấp một ít thức ăn, chỉ là nguyên liệu nấu ăn không có linh khí, vừa mới ăn no không được bao lâu liền cảm thấy đói bụng, quan trọng là thức ăn bọn họ làm chẳng ngon gì cả! Đã bao nhiêu năm trôi qua mà khả năng nấu nướng của yêu quái vẫn không tiến bộ chút nào, ở phương diện này thì loài người có thiên phú hơn hẳn. Sau khi đến nhân gian hẳn là cô có thể hu tôn hàng quý, giao lưu với bọn họ một chút. *Hu tôn hàng quý: Hạ mình làm gì đó. Cô mặc quần áo của loài người rồi mang theo lương thực dự trữ - Tiểu Kim, từ văn phòng đi đến thành phố R. Trước khi đi, Dương Tam dùng vàng thỏi đổi lấy một ít tiền.
Chương 5: Thành phố R là đô thị cấp 1 của Hoa Quốc, là một thành phố phồn hoa náo nhiệt, trên đường xe cộ qua lại như nước chảy. Mặc dù đã từng nhìn thấy hình ảnh này trên truyền hình, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cô vẫn cảm thấy chấn động. Nhận thấy hành vi của bản thân rất giống với đồ nhà quê trong miệng yêu quái công tác ở phòng làm việc, Dương Tam liền xụ mặt, ra vẻ nghiêm túc, chỉ có đôi mắt đen lúng liếng không ngừng chuyển động. Cô là đại yêu, không giống với những tiểu yêu quái đó, không thể làm ra những việc hạ thấp thân phận. Dương Tam mang theo Tiểu Kim di chuyển chầm chậm, muốn thử xem có thể tìm thấy một địa phương linh khí dồi dào để có cái bỏ bụng hay không. Vẻ bề ngoài của Dương Tam trông rất mềm mại. Làn da trắng nõn như tuyết, nhìn không khác gì một học sinh cao trung, hơn nữa trong tay còn xách theo một chú cá koi thu hút sự chú ý của rất nhiều người đi đường. Chỉ là chẳng mấy chốc, Dương Tam liền phát hiện lương thực dự trữ Tiểu Kim được chú ý nhiều hơn cả cô. "Đây là cá koi đúng không? Nhìn rất đẹp, phải bao nhiêu tiền mới nguyện ý bán lại? Tôi ra giá 500 tệ, như thế nào?" "Tôi trả 1000 tệ, anh trả 500 tệ không phải là đang khi dễ cô gái nhỏ không hiểu chuyện hay sao?" Có người đoạt chính là thứ tốt. Trong số hai người đang tranh nhau, có một người mặc áo thun sọc đen, trông khá anh tuấn. Tuy rằng, Tiểu Kim không phải cá vàng quý giá gì, nhưng lại được Dương Tam nuôi dưỡng nên đã nhiễm chút hơi thở của cô, hơn nữa đã mở linh trí, thuận lợi sống đến 1000 năm. Sở dĩ vẫn luôn không thể hóa hình là vì 1000 năm qua không có ai chỉ dạy nó phương pháp tu hành mà thôi. Nhưng nó lại khác biệt so với những con cá vàng trên thị trường, cho dù là người bình thường cũng có thể nhìn ra điều này nên lúc này bọn họ mới tranh nhau ra giá. 500 tệ.. 50 vạn cô cũng không bán! Dương Tam không hé răng, chỉ là liếc nhìn bọn họ một cái. Ánh mắt không chút cảm xúc khiến hai người kia lạnh sống lưng. "Quân tử không đoạt vật yêu thích của người khác, nếu cô gái nhỏ không muốn bán vậy thì thôi vậy." "Đúng vậy, dù sao với mức giá này cũng có thể mua được những thứ tốt hơn." Hai người này mới vừa nãy còn tranh chấp với nhau đã nhanh chóng giải tán. Dương Tam tìm một chỗ không người, nói với Tiểu Kim: "Bọn họ nói ngươi là cá koi? Là loại cá có thể mang đến vận may?" Cô cũng không hiểu loài người lắm, cá koi với cá vàng không phải đều giống nhau hay sao? Tiểu Kim kiêu ngạo ngoắc ngoắc đuôi: "Đương nhiên! Bao nhiêu năm nay để không bị loài người phát hiện, tôi đã sử dụng vận may trên chính bản thân mình!" Dương Tam trầm ngâm một lát: "Rất tốt! Vậy thì mau nói cho ta đi đường nào có thể giúp lấp đầy bụng!" Cô nhe răng trợn mắt, nở nụ cười hung ác: "Nếu lời nói của ngươi vô dụng, ta liền ăn ngươi!" Tiểu Kim: "Um um um." Tất cả là do thời gian tô đẹp kí ức nên nó suýt chút nữa đã quên mất lão đại nhà mình hung tàn như thế nào. * * * Vì năng lực của Tiểu Kim có hạn nên sau khi sử dụng một lần thì thân thể mệt mỏi rã rời, muốn khôi phục lại nguyên khí có lẽ phải mất một khoảng thời gian dài. Tuy nhiên, nó cũng chỉ Dương Tam nên đi về phía tây sẽ gặp chuyện tốt. Chỉ dẫn này thật sự quá mơ hồ! Dương Tam rất không vui, chán nản đi dọc theo hướng tây, thỉnh thoảng lại quan sát linh khí xung quanh, cân nhắc tìm một chỗ để ở lại. Trước khi trời tối cô cũng không tìm được thức ăn, nhưng lại nhìn thấy tờ rơi được dán trên bảng thông báo. Nội dung tờ rơi viết - trong tiểu khu có người muốn cho thuê căn nhà hai phòng ngủ một sảnh Dương Tam dùng điện thoại ở sạp báo gọi đến số máy được in trên tờ rơi, chẳng mấy chốc chủ nhà đã chạy đến. Chủ nhà là một cô gái hơn 20 tuổi, tên là Vạn Vân Phỉ, gương mặt trang điểm tinh xảo. Cô ấy ngáp mộ cái, dưới mắt hiện lên màu xanh lá nhạt: "Cô muốn thuê nhà?" Dương Tam nhướng mày kinh ngạc, ánh mắt rơi vào bóng đen mờ mịt phía sau Vạn Vân Phỉ. Đi về phía tây, quả nhiên gặp được chuyện tốt. Hiện tại không phải thức ăn tự đưa đến cửa hay sao? Dương Tam thu hồi tầm mắt, cất giọng nhàn nhạt: "Đúng vậy, tôi muốn thuê phòng."
Chương 6: Trên người quỷ ảnh phía sau Vạn Vân Phỉ có mùi máu tanh nhàn nhạt, xem ra trên tay đã dính mạng người. Bây giờ cô ra tay xem như là thay trời hành đạo! Dương Tam nhìn chằm chằm bóng đen kia, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng. Bóng đen run rẩy, sau đó liền biến mất. Sắc mặt Dương Tam khẽ trầm xuống: Chạy thật nhanh! Vạn Vân Phỉ nói: "Căn phòng này của tôi cọc một trả ba, tiền thuê một tháng là 2500 tệ, có vấn đề gì không?" Hiện tại trong lòng Dương Tam chỉ có đồ ăn, không chút do dự liền gật đầu đáp ứng, dù sao tương lai vẫn còn dài. Vạn Vân Phỉ thấy diện mạo Dương Tam giống với mấy cô sinh viên, đơn thuần vô hại, bèn cười nói: "Đi thôi. Trước tiên tôi dẫn cô đi xem phòng, nếu cô cảm thấy ổn thì chúng ta sẽ ký hợp đồng." Dương Tam liền đi theo cô ấy vào tiểu khu. Căn phòng Vạn Vân Phỉ cho thuê nằm ở lầu 14, tuy rằng diện tích chỉ có 40m2, nhưng các vật dụng trong nhà đều rất đầy đủ. Dương Tam cảm thấy không có vấn đề gì, liền ký hợp đồng với Vạn Vân Phỉ. Những thứ khác đều ổn, ngoại trừ thông tin liên lạc.. Cô chỉ vào tờ rơi, nói: "Tôi không có phương thức liên lạc." Vạn Vân Phỉ kinh ngạc: "Cô không dùng điện thoại di động sao?" Ánh mắt kia giống như nhìn thấy người tối cổ. Dương Tam khô khan đáp lại một câu: "Di động bị mất, số điện thoại cũng quên mất." Khóe miệng Vạn Vân Phỉ giật giật, nói: "Vậy trước tiên không cần điền vội, cô nên mua một chiếc điện thoại khác đi, thời buổi này không điện thoại di động làm gì cũng rất khó khăn." Sau đó lại xem qua thẻ căn cước của Dương Tam, khi nhìn thấy ba chữ Đạo Hoa Quan thì hai mắt liền sáng lên: "Ôi, cô đến từ Đạo Hoa Quan à? Tôi nghe nói Lăng Tiêu đạo trưởng ở đạo quan của cô rất lợi hại." "Tôi không thân với cô ta." Lăng Tiêu đạo trưởng là cọng hành nào? Trong đám đạo sĩ cô chỉ quen mỗi Lã Động Tân. Vạn Vân Phỉ bừng tỉnh: "Lăng Tiêu đạo trưởng là đại nhân vật nên bình thường muốn nhìn thấy người cũng không dễ dàng gì." Dương Tam trầm mặc, cô và người trẻ tuổi không có tiếng nói chung. Sau đó, cô như vô tình nhắc đến: "Tôi thấy tinh thần cô không tốt lắm, gặp ác mộng à?" Vạn Vân Phỉ có chút sững sờ, nói: "Có thể là do trước đó tôi đến nhà ma phát sóng trực tiếp phiêu lưu mạo hiểm, cảm thấy sợ hãi nên có chút mệt mỏi." Phát sóng trực tiếp? Dường như là một hình thức giải trí hiện đang rất phổ biến của người hiện đại? Vạn Vân Phỉ nói: "ID của tôi là [Khiêu vũ thần bí], nếu cô có thời gian rảnh thì có thể lên mạng xem tôi phát sóng trực tiếp." Dương Tam khẽ gật đầu, tay nhẹ nhàng chụp lấy bả vai cô ấy, giả vờ như không có việc gì, nói: "Vừa nãy có một con muỗi đậu trên người cô." Sau đó lặng lẽ lưu lại một ấn kí trên người Vạn Vân Phỉ, như vậy dù Vạn Vân Phỉ đi đến bất kì nơi nào cô đều nắm rõ. Vạn Vân Phỉ có mối quan hệ mật thiết với bữa tối của cô nên rất quan trọng! * * * Đến khi Vạn Vân Phỉ rời đi, Dương Tam liền khen ngợi Tiểu Kim một câu: "Không tồi, chờ ta ăn no, ta sẽ dạy ngươi thuật pháp hóa hình." Tiểu Kim vui vẻ ngoắc đuôi khiến vài giọt nước bắn ra khỏi bể nước. Sau khi Vạn Vân Phỉ rời khỏi tiểu khu liền cảm thấy kinh ngạc khi phát hiện bản thân không hề buồn ngủ. Sau lần phát sóng trực tiếp ở nhà ma, lúc nào Vạn Vân Phỉ cũng cảm thấy rất mệt mỏi, ngủ như thế nào cũng không đủ. Chẳng lẽ bởi vì đã ngủ đủ rồi nên hiện giờ không còn cảm thấy buồn ngủ nữa? Nghĩ như vậy, Vạn Vân Phỉ chuẩn bị trở về sẽ lựa chọn lựa địa điểm phát sóng trực tiếp cho kỳ sau. Hiện tại trên mạng có không ít người phát sóng trực tiếp, nếu muốn nổi bật thì phải thu hút sự chú ý của người xem. Vạn Vân Phỉ không thể bán "thịt", chỉ có thể tìm lối tắt - đó là đi đến các địa điểm nổi tiếng là có quỷ ám tiến hành phát sóng trực tiếp, nên trong khoảng thời gian này cũng tích góp được không ít nhân khí. Chuyện quỷ hồn gì đó, cô ấy căn bản cũng không tin. Chỉ là bỗng nhiên cô ấy cảm thấy lành lạnh sống lưng, không nhịn được đưa tay kéo cổ áo lên.
Chương 7: Dương Tam mua không ít giấy vàng và chu sa về bắt đầu vẽ bùa. Cũng không còn biện pháp nào khác, nhà địa chủ không dự trữ lương thực. Hiện hiện tại linh lực trong cơ thể cô có hạn, chỉ cần thi triển phép ẩn thân cũng có thể khiến linh lực mất đi một nửa. Vì thế cần phải sử dụng những thứ đạo cụ mà trước kia cô rất chướng mắt. Sách Đạo giáo luôn nói rằng vẽ bùa là việc làm vô cùng cao siêu. Thời điểm vẽ bùa, suy nghĩ phải liên hệ với trời cao, sau đó mới đặt bút vẽ. Khi vẽ bùa hay sử dụng bùa chú cần phải thành tâm, đồng thời còn có không ít điều cấm kỵ và nghi thức. Dương Tam không hiểu mấy chuyện này, chỉ vẽ bùa theo bản năng. Sau khi vẽ Bùa ẩn thân, cô tiếp tục vẽ thêm một số loại phù chú có khả năng sẽ dùng đến như: Bùa hộ lôi, Bùa hộ mệnh, Bùa ngũ lôi, Bùa định thân. Chờ đến khi vẽ hết một xấp bùa, điều đầu tiên mà cô làm là ngồi xuống điều tức để khôi phục lại nguyên khí, sau đó thu hết xấp phù chú vào vòng tay không gian. Một khi những phù chú này được ném ra, đừng nói là một con quỷ, cả một đám quỷ cũng sẽ biến thành thức ăn dâng đến tận miệng cô. Trước khi đi, cô không quên dặn dò Tiểu Kim trông nhà cẩn thận, cuối cùng còn nói: "Chăm chỉ tu luyện, tranh thủ sớm ngày hóa thành hình người." Nếu không thì nhà này ai quét dọn, tuy rằng cô cũng có thể sai sử ngũ quỷ, nhưng nếu sai sử trong thời dài không tránh khỏi phải giao tiếp với những người ở điện Diêm Vương. Trước kia quan hệ của cô với đám quỷ sai của Diêm Vương điện thật sự chẳng tốt đẹp gì. Trong đầu Dương Tam chợt hiện lên ý niệm này, cô xoa xoa bụng, mỹ thực của loài người cũng không thể thỏa mãn cái bụng này, phải đi kiếm ăn thôi. Cô không thể không thừa nhận trải qua 1000 năm, khả năng nấu nướng của loài người ngày càng tiến bộ, chỉ là mặc dù ăn ăn ngon nhưng không thể lấp đầy bụng. Cô chậm rãi đi xuống lầu, mang theo thẻ căn cước, tiện tay mua một chiếc điện thoại di động và thẻ sim. Sau ba ngày chăm chỉ nghe giảng ở văn phòng, cô biết điện thoại di động là phương tiện liên lạc của con người, còn thần kỳ hơn cả ngàn dặm truyền âm. Sau khi cầm điện thoại di động trên tay, Dương Tam xoay tới xoay lui, vô cùng thích thú dùng tay chọc vào màn hình, vừa đến thế giới 1000 năm sau không được mấy ngày nên cô nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ. Dương Tam đi đường cũng không ngẩng đầu lên, nhưng dù vậy cô vẫn có thể dùng linh lực cảm nhận tình huống chung quanh, nên cũng không va vào chướng ngại vật. "Cẩn thận kẻo va vào cột điện." Một âm thanh ôn nhu vang lên, hình như là một cô gái tốt bụng nhắc nhở cô. Dương Tam ngẩng đầu, thản nhiên nhìn về phía người đang đi đến, nhưng chỉ một giây sau liền nhíu mày. Cô gái kia dung mạo xinh đẹp, tựa như thanh thủy xuất phù dung, cô ấy nhìn về phía Dương Tam mỉm cười sau đó liền rời đi. Nhưng điều khiến Dương Tam nhíu mày là vận khí của cô gái này ít đến đáng thương, thảm không nỡ nhìn, xui xẻo đến mức ngày thường uống một ngụm nước cũng có thể bị sặc. Hơn nữa.. Theo trực giác của Dương Tam thì hẳn là không chỉ một chút như vậy. Tuy nhiên chuyện này không liên quan gì đến cô, thế là cô liền ném chuyện này ra sau đầu, theo cảm ứng đi tìm Vạn Vân Phỉ. Khoảng cách từ chỗ cô đến chỗ Vạn Vân Phỉ cũng không quá xa, đi đường cũng chỉ mất hai mươi phút. Dương Tam vừa đi về phía trước vừa trực tiếp gọi điện thoại cho Vạn Vân Phỉ nhưng lại không liên lạc được. * * * Khi đến khu nhà của Vạn Vân Phỉ, Dương Tam nhướng mày, báo tên Vạn Vân Phỉ cho bảo vệ, liền thuận lợi đi vào bên trong. Tuy rằng, cô biết cô ấy ở trong khu nhà này nhưng lại không biết địa chỉ cụ thể nên đành phải leo cầu thang. Lúc đi đến lầu sáu, Dương Tam liền cảm giác được một hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt không khỏi lộ ra sự vui sướng, xem ra đêm nay sẽ được ăn ngon. Cô cố gắng làm giảm khả năng tồn tại của bản thân, đi theo hơi thở lạnh lẽo mà bản thân cảm nhận được. Cuối cùng dừng chân trước cửa nhà Vạn Vân Phỉ. Để đề phòng bọn chúng trốn thoát, Dương Tam trực tiếp dán phù chú kết giới trên cửa, sau đó mở cửa bước vào.