8 giờ tối.
Trong ngôi nhà lạnh lẽo.
Trong khu rừng âm u ẩm ướt.
Nhóm người gồm hai gái hai trai ngồi trong trên một cái bàn trong một góc le lói ánh nến. Gương mặt bọn hộ trông ai cũng u ám, mệt mỏi. Chủ nhà đã ngủ hết chỉ còn lại bọn họ còn thức để cùng bàn về nhiệm vụ. Sở Ngọc lên tiếng:
- Đã 8 giờ rồi. Liệu nhiệm vụ lần này chỉ đơn giản là len vào trong rừng và sống sót đến khi tìm thấy người dân thường thì sao? Trên đường đến đây chúng ta cũng đã gặp phải nhiều con thú hoang đáng sợ rồi mà.
- Không có chuyện đó đâu. Nhiệm vụ của Devil Hunter là diệt quỷ, bất cứ độ khó nào cũng phải có quỷ. Mặc dù đây chỉ là độ khó một sao nhưng thế vẫn chưa phải là kết thúc. – Trạch Dương lên tiếng.
- Nhưng đã quá muộn rồi.. Chúng ta hãy trở về
Hunter School đi.. - Minh Triết giọng run run.
- Mới chỉ có hơn 8 giờ mà nói muộn. Cậu sợ gì chứ? Nhiệm vụ 1 sao đã sợ hãi rồi thì những nhiệm vụ khó hơn sẽ ra sao? Sợ như vậy sao không chết luôn đi, lựa chọn là Devil Hunter làm gì? –Trạch Dương lớn giọng.
Sợ làm phiền đến chủ nhà, Sở Ngọc ngăn cho Minh Triết không nói lại Trạch Dương. Trạch Dương nổi cáu cũng vì lẽ đương, họ đi thực hiện nhiệm vụ này là do sự chỉ bảo của cấp trên, lần này nhiệm vụ của Trạch Dương những người kia chỉ là nhiệm vụ 1 sao nhưng không bao giờ có chuyện không có yêu quái. Họ cũng có thể trở về khi chưa hoàn thành nhiệm vụ bằng cách bóp nát viên xúc xắc đen - thứ mở cánh cổng ranh giới giữa thế giới loài người và thế giới của các Devil Hunter. Mặc dù có thể trở về Hunter School thành công nhưng họ sẽ chịu những hình phạt còn kinh khủng hơn cái chết, tất nhiên trốn chạy khỏi nhiệm vụ cũng có kết quả thảm hại. Họ chỉ còn con đường chiến đấu đến cùng, còn sống trở về hoặc chết trong nhiệm vụ và lãnh nhiệm những đau đớn thể xác khi bị đẩy xuống đáy địa ngục.
Nửa giờ sau mọi thứ vẫn yên tĩnh, ngọn nến đã cháy gần hết. Đột nhiên Sở Ngọc hét lớn:
- Aaaaaaaaaa.. Đầu tôi.. Ai đó.. Làm ơn.. Nó ở sau tôi..
Trạch Dương vội vàng đứng dậy, cây nến vụt tắt, ánh sáng mờ ảo bên ngoài làm mọi thứ trở nên ghê rợn hơn.
- Minh Triết. Mau khởi động năng lực của cậu. -Như Lan ra lệnh.
Minh triết vội vàng sử dụng năng lực, ánh sáng vàng nhạt lan khắp gian phòng, người cậu tỏa ra một mùi như điện, những tia lửa điện phóng ra từ tay cậu, hướng tới đằng sau Sở Ngọc.
Một cảm giác đáng sợ chạy dọc sống lưng mọi người. Mùi khét do điện nồng lên. Sở Ngọc la hét ầm ĩ rồi bất chợt ngã lăn ra. Nhờ ánh sáng từ người Minh Triết mà mọi người thấy được một con quỷ đầu tóc rũ rượi, mái tóc che lấp khuôn mặt như vô hình của nó, người nó vì bị nhiễm điện của Minh Triết mà bóc khói và khét lẹt. Con quỷ lướt tới chỗ của Minh Triết, nhấc cậu lên bằng tóc của nó và quảng cậu thật mạnh ra ngoài cửa. Minh Triết vội vàng đứng lên, giơ hai tay phóng điện, những tia điện từ tay cậu chạy dài đến con quỷ rồi trói nó lại. Con quỷ vùng vẫy, kêu gào trong xích điện.
Sở Ngọc ngồi một góc, nét mặt cau lại vì đau, đầu cô như muốn nổ tung:
- Làm ơn.. Diệt nó đi.. Tiếng hét của nó rất kinh khủng..
Như Lan vội vàng bước tới chỗ Sở Ngọc, đưa cô hai viên thuốc rồi quay sang Minh Triết:
- Hãy dùng quả cầu điện của em để diệt.
- Đã rõ
Minh Triết dùng một tay giữ dây xích điện, một tay cậu tạo ra luồng điện lớn ném về phía con quỷ:
- DIỆT.
Con quỷ nữ hét lên đau đớn rồi dần dần tan biến như những hạt bụi, để lại dấu tích là một mùi hương u ám và lạnh lẽo. Dưới nền đất nơi con quỷ đã đứng có hai viên ngọc đen. Như Lan - cô gái tóc xoăn dài - đến nhặt hai viên ngọc đó lên, cất cẩn thận vào chiếc túi cô đang đeo bên hông. Bỗng một trận rung lắc dữ dội vang lên. Căn nhà xập xệ như muốn đổ xuống, bọn họ chạy ra ngoài, Trạch Dương cõng Sở Ngọc, hai người còn lại giữ cửa cho hai người họ ra ngoài. Họ vừa bước chân ra ngoài thì căn nhà xập xuống, không chỉ thế, những cái cây xung quanh bắt đầu lần lượt đổ xuống, họ bị bao vây bên trong đống cây đổ rạp.
- Nhiệm vụ có lẽ chưa kết thúc rồi. - Như Lan quan sát xung quanh.
- Minh Triết, cậu giữ Sở Ngọc đi. - Trạch Dương quay sang nhìn Minh Triết.
- Em có thể tiêu diệt được nó.. - Minh Triết khỏi động năng lực.
- Không được đâu. Em để Trạch Dương lo đi. Việc sử dụng quả cầu điện khi nãy của em đã rất tốn năng lực rồi nếu còn tiếp tục sẽ mất hết sinh lực đấy. - Như Lan lên tiếng.
- Dạ. Em hiểu rồi.
Minh Triết đỡ lấy Sở Ngọc từ Trạch Dương.
- Hay cậu lo vụ này đi Như Lan. - Trạch Dương nhìn Như Lan cười.
- Được thôi. - Trở về trường cậu trích cho tôi 30% G-coin nhận được. - Như Lan cười ranh mãnh, khởi động năng lực của cô.
Toàn bộ cây đổ đều dụng đứng, một đường nhỏ mở ra đủ để cho tất cả đi qua. Cô để 3 người Trạch Dương, Minh Triết, Sở Ngọc ra ngoài và để cô lại trong cái vòng tròn cây đó. Khi 3 người kia đã ra hết, cô thả cho những cái cây đổ rạp. Một tiếng gầm lớn vang lên, trước mặt cô xuất hiện mờ mờ hình hài một con người rồi rõ dần.. Một con quỷ to lớn với đôi mắt đỏ đục nhìn cô khát máu. Như Lan biết đây là đối thủ của cô lên nhanh chóng phóng thích năng lực, tạo ra một vùng ánh sáng xanh bao trùm lấy cô, cô hít một hơi, dồn nén ánh sáng đó lại thành một quả cầu rồi ném nó về phía con quỷ. Tên quái vật bị đánh một đòn cực mạnh, đập vào đống cây rồi ngã lăn ra. Tên quỷ vội vàng đứng dậy, tỏa ra một sức nóng lạ thượng rồi các cây bao vây Như Lan và nó bốc cháy cả. Như Lan cố gắng né tránh lửa nhưng những ngọn lửa như bị nguyền rủa bám theo cô đến cùng. Quỷ hồn cười man rợn:
- Ngươi chỉ có thể thôi à?
Như Lan biết để thoát khỏi đám lửa này cô cần tiêu diệt tên quỷ kia nhưng những ngọn lửa cứ bay theo cô khiến cô không thể sử dụng năng lực.
- Minh Triết. Trói hắn lại bằng xích điện của em đi-Như Lan ra lệnh. -Nhanh lên
Minh Triết lập tức phóng sét cuốn lấy quỷ hổn, hắn hét lên, phóng hết số lửa vè phía Minh Triết, Như Lan thừa thời cơ tháo lắc tay, lấy viên ngọc trên đó rồi lẩm bẩm đọc câu thần chú. Đám lửa bay đến gần Minh Triết hơn..
7s
6s
5s
4s
3s
2s
* * *Viên ngọc của Như Lan to lên, thu lấy con quỷ rồi nổ tung thành những hạt bụi sáng nhỏ, chỉ đúng 1s nữa thôi là đám lửa bao vây lấy Minh Triết, cô đã thắng. Thở phào nhẹ nhõm, Như Lan tiến đến chỗ bụi sáng, cúi xuống nhặt viên ngọc của cô và một viên ngọc trắng to lên, nói với Trạch Dương:
- Có lẽ xong rồi. Kiểm tra xúc sắc đi.
Trạch Dương lôi viên xúc sắc đen đang phát sáng, bóp nát viên xúc xắc, một cánh cửa đen hiện ra, bốn người họ bước vào và cánh của biến mất.
..