How To Fall In Love - Cecelia Ahern

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi nntc6761, 1 Tháng tám 2022.

  1. nntc6761 ~~~Cập nhật link bài mới ở trên tường ạ~~

    Bài viết:
    2,173
    10. How to Make an Omelette Without Breaking Eggs - Làm sao để làm trứng ốp la mà không cần đập vỡ trứng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "I'm here to see Adam Basil," I said, bursting into Clontarf garda station. All the way there, my already cluttered mind had been further overloaded with what-ifs and awful, terrifying thoughts of what he might have done to himself. I couldn't even remember the journey.

    The garda stared back at me through the hatch. "Can I see some ID?"

    I passed it through. "Is he okay? Is he hurt?"

    "If he was hurt, he'd be in hospital."

    "Of course, yes." I hadn't thought of that and I relaxed. Then I tensed up again: "Is he in trouble?"

    "He's cooling down," he said, exiting the office and disappearing from view.

    I waited for ten minutes and finally the door to the waiting area opened and Adam stepped into the room. He looked a mess. I knew from the expression on his face that I would have to tread carefully. His eyes were dark. His shirt was crumpled as if he'd slept in it, though I knew he hadn't because his eyes were exhausted, and angry. If this was Adam after cooling down, I dreaded to think what he had been like a few hours before.

    "You know it's not legal to lock me up for so long," he snarled at the garda. "I know my rights."

    "I don't want to see you back here again, do you hear me?" the senior garda pointed a menacing finger at him.

    "Are you okay?" I asked quietly.

    He glared at me, then stormed past and out the door.

    "We found him on a park bench, looking at the kids in the playground. The parents got anxious, suspicious, called us to go around. I went over to ask him some questions and he lost his head."

    "So you locked him up?"

    "Speaking to a garda like that, he's lucky I didn't charge him. He needs to talk to someone, that lad. You should watch yourself," he warned.

    I followed Adam outside, expecting him to have disappeared. But there he was, standing by the car.

    "I'm sorry I was gone all afternoon. Amelia was upset about breaking up with her boyfriend."

    He didn't seem too touched by her misfortune and I didn't blame him after what he'd been through that afternoon.

    "I was about to call you and tell you I was on my way when she went upstairs to check on her mother and found she'd had a massive stroke. We called an ambulance but it was too late, she was dead. I couldn't just walk out on her after that." Suddenly I was tired. So, so tired.

    Adam's jaw softened. "Sorry to hear that."

    We drove the short distance to the flat in silence and when we got inside he looked around the empty rooms, naked walls, my Spider-Man duvet.

    "I'm sorry this is all there is," I said, embarrassed. "It's a rental. All my stuff is being held hostage."

    He dumped his bag on the ground. "It's grand."

    "Adam, the crisis plan is there to help you. I know it might seem useless, but if you follow the steps, I'm sure you will find it helpful in future."

    "Helpful?" he shouted, giving me a fright. He pulled a rumpled piece of paper from his pocket and started to rip it up in a fury. I took a few steps away from him, suddenly aware that here was a total stranger with mental health issues that I had let into my home. How stupid had I been? He didn't notice me edging away.

    "This thing was what got me into trouble. Call someone on your emergency list whenever you have a suicidal thought, it says. So I had one. First on my emergency list is you. I called you. You didn't answer. Second should be my girlfriend and third should be my best friend, but they're not on the bloody list. My mother's dead and my father's dying. They're not on the list. Failing that, Do something that makes you happy whenever you have a suicidal thought." He clenched the remains of the note in his fist. "Seeing as I'd already eaten my food and had my walk, what other happy thing could I possibly do today? Then I remembered the playground and heard the kids laughing and I thought, that's fucking happy, maybe they'll make me fucking happy. So I sat there for an hour, not feeling very fucking happy, and then this garda comes along and asks me if I'm some paedo! Of course I'm going to have an attitude if he thinks I'm some sicko, gawking at kids. So you can take your fucking crisis plan and stuff it up your hole!" he yelled, throwing the tattered bits of paper in the air. "Your friend's boyfriend left her, her mother died and you're not doing much better yourself. Thanks for showing me the beauty of life."

    "Okay.." I faltered, trying not to be afraid of this man I didn't know while at the same time struggling to convince myself that I did know him, reminding myself that I'd seen glimpses of Adam being kind, showing his romantic side, being funny. Faced with this darkness and rage, it was hard to believe that other Adam existed. I looked at the door, trying not to let him see me. I could run. I could call the guards, I could tell them what had happened on the bridge, I could tell them he wanted to kill himself, I could end this all right now, because I had failed. I had made a mess of it all.

    I took a deep breath in an effort to slow my heartbeat down. His shouting was making me so panicky, I couldn't think straight. At last there was silence. He was standing there, looking at me. I had to say something. Something understanding. Something that wouldn't trigger another outbreak of anger. I couldn't bear it if he hurt himself. Not here, not with me, not ever.

    I swallowed and was surprised by how steady my voice was. "I understand that you're feeling angry."

    "Of course I'm feeling fucking angry." But he didn't sound as angry as he had before. He seemed to have calmed a little at my acknowledging it. That made me feel calmer; maybe I could do this after all. At least I could give it a try for a while longer. I didn't want to give up on him.

    "I've got a remedy for that." I side-stepped around him quickly, and went to the kitchen. I took six eggs from the fridge, and wrote on them with a black marker, noticing how my hand trembled. I wrote the names Basil, Sean, Maria, Dad, Lavinia and Christine on the eggs, then slid open the kitchen door leading to the long back garden.

    "Come on," I called to him.

    He stared at me with dark eyes.

    "Come on," I said more firmly, trying not to be intimidated, trying to keep things moving. I was in control here, I needed him to listen to me. Reluctantly, he followed.

    "I have six eggs here, with words representing things that are making you angry right now. Throw them. Throw them anywhere you want. As hard as you want. Crush them. Get rid of your anger." I handed him the carton and indicated the open door.

    "I'm tired of your tasks," he spoke through his teeth.

    "Fine." I put the carton down on the counter and left the kitchen, going to my bedroom. Though I wanted very much to lock my door, I didn't like the message it would send him. Instead I sat on my Spider-Man duvet and stared at the magnolia wall, at the grid-shaped shadow the moon was casting through my window pane, and tried to think what I should do next. I had a huge task ahead of me and no idea how to proceed. Somehow I needed to make him see a therapist. I thought about ways I could get him to go. Maybe pretend we were going somewhere else and arrive at a practice? But if I did that, fooled him or tried to trick him in any way, I would lose his trust for good. Then he wouldn't even have me to help him, useless as I was.

    For the first time since I'd agreed to this challenge, I was beginning to think I might not be able to deliver. Thoughts of him killing himself made me physically ill and I rushed to the toilet and locked the door. As I crouched in there, bent double, I heard him groan as if he was in pain, as if he'd been punched. Startled, I composed myself, splashed my face with water and hurried out. I stopped at the kitchen door. The light behind me spilled out into the black garden, which had been neglected since my green-fingered great-aunt Christine passed away. Now there was nothing but a long rectangular patch of grass, which hadn't been properly tended in at least a decade, and not at all in these winter months. I remembered how my great-aunt used to feed us strawberries plucked straight from the vines, edible flowers, wild garlic and mint, eating more for the token of it than the taste. I could picture her, picking gooseberries for her jam, her wide-brimmed straw hat shielding her face from the sun, her wrinkled skin drooping on her neck and chest, creasing and wobbling as she worked, and all the while her raspy voice breathless from emphysema explained what she was doing. The garden was a long way from that now, yet the memory was there in a corner of my mind, the brightness of my youth on a sunny day when I felt warm and safe, contrasted with this cold dark night with fear and panic locked in my heart.

    Out in the garden, Adam was looking down at the tray of eggs in his hand, choosing thoughtfully. He picked one up and gave it an almighty throw down the end of the garden. He let out a yell and it crashed against the end wall. Looking more motivated, he went back to the egg carton and picked another. He threw it, screaming as he released it into the air, watching as it smashed against the back wall. He repeated the process three more times. When he had finished, he stormed back into the house and slammed the bathroom door behind him. I ducked into the bedroom to give him space. The shower went on. I heard his angry sobs getting lost beneath the falling water.

    I went outside to the carton. There was one egg left. I crouched down, picked up the egg and tears sprang to my eyes. The name on the remaining egg was Christine .

    I was in bed, propped up on pillows, tense and alert, unable to relax while he was in that mood, when he appeared in my bedroom doorway. Instinctively, I pulled the covers around me, fearing for my safety. Seeing my reaction, he winced, hurt by my fear of him.

    "I'm sorry," he said gently. "I promise not to behave like that again. I know you're trying to help."

    I saw this was a different Adam from the one who'd raged at me earlier and I relaxed.

    "I'll try harder," I said.

    "Ignore what I said. You're doing fine. Thank you."

    I smiled.

    He returned the smile.

    "Good night, Christine."

    "Good night, Adam."

    Bản dịch:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi đến gặp Adam Basil," tôi chạy ào vào đồn cảnh sát Contarf. Trên đường đến đây, đầu óc vốn đã đang mụ mị của tôi lại thêm quá tải bởi hàng đống giả thuyết và những suy nghĩ kinh khủng về những điều anh ta có thể đã làm với mình. Tôi thậm chí không thể nhớ được quãng đường vừa qua nữa là.

    Người cảnh sát nhìn tôi qua cửa sập. "Vui lòng trình thẻ căn cước."

    Tôi đưa nó ra. "Anh ấy có sao không? Anh ấy có bị thương không?"

    "Nếu bị thương thì anh ta đã ở bệnh viện chứ chẳng ở đây."

    "Dĩ nhiên rồi." Tôi đã không nghĩ đến chuyện đó và thấy nhẹ nhõm. Rồi hốt nhiên tôi lại căng thẳng: "Anh ấy gặp rắc rối gì sao?"

    "Anh ta đang nguội lại," viên cảnh sát nói, sau đó biến khỏi phòng và không thấy đâu nữa.

    Tôi đợi mười phút, cuối cùng cánh cửa vào khu vực chờ cũng mở ra và Adam bước vào phòng. Anh ta trông rất thê thảm. Nhìn vẻ mặt anh ta tôi biết mình phải cẩn trọng. Ánh mắt anh ta tối tăm. Chiếc áo nhàu nhĩ như thể anh ta đã mặc nó đi ngủ, dù tôi biết anh ta không chợp mắt chút nào vì đôi mắt đang kiệt sức và ngùn ngụt lửa giận. Nếu đây là Adam sau khi đã nguội bớt rồi thì tôi thất kinh khi nghĩ đến anh ta một vài tiếng trước.

    "Các người giữ tôi lâu như vậy là bất hợp pháp," anh ta nạt nộ viên cảnh sát. "Tôi biết quyền của mình."

    "Tôi không muốn thấy anh ở đây nữa, anh nghe không?" viên cảnh sát cấp cao chỉ một ngón tay đe dọa vào anh ta.

    "Anh có sao không?" tôi khẽ hỏi.

    Anh ta liếc tôi rồi đùng đùng ra khỏi cửa.

    "Chúng tôi thấy anh ta ngồi trên ghế băng công viên, đang nhìn lũ trẻ trong sân chơi. Những vị phụ huynh thấy lo và nghi ngờ nên gọi chúng tôi. Tôi đến hỏi anh ta vài câu, thế là anh ta nổi khùng lên."

    "Nên các vị nhốt anh ấy?"

    "Nói chuyện với cảnh sát cái kiểu đó thì may cho anh ta là tôi không buộc tội đấy. Anh ta cần phải nói chuyện với ai đó. Cô nên cẩn thận," anh ta cảnh báo.

    Tôi theo Adam ra ngoài, tưởng sẽ thấy anh ta biến mất tăm rồi. Nhưng kìa, anh ta đang đứng đợi cạnh xe.

    "Tôi xin lỗi vì đã đi cả chiều hôm nay. Amelia buồn kinh khủng vì chia tay bạn trai."

    Anh ta không có vẻ gì xúc động trước sự thiếu may mắn đó và tôi không trách anh ta sau những gì anh ta đã trải qua cả chiều.

    "Tôi đang định gọi nói anh tôi đang trên đường về thì cô ấy lên lầu coi mẹ cô ấy ra sao rồi, rồi phát hiện ra bà ấy bị đột quỵ. Chúng tôi gọi xe cấp cứu nhưng quá trễ, bà ấy chết rồi. Tôi không thể cứ vậy mà bỏ đi được." Bỗng nhiên tôi thấy mệt. Mệt đuối.

    Hàm Adam giãn ra. "Tôi rất tiếc."

    Chúng tôi im lặng lái thêm một quãng ngắn để về nhà. Vào trong nhà rồi, anh ta nhìn khắp một lượt những căn phòng trống trơn, những bức tường trơ trụi, tấm chăn Người Nhện của tôi.

    "Tất cả chỉ có vậy thôi," tôi xấu hổ. "Nhà thuê mà. Đồ đạc của tôi bị giữ làm tin hết rồi."

    Anh ta thảy túi xách xuống đất. "Xuất sắc."

    "Adam, kế hoạch xử lý khủng hoảng là để giúp anh. Tôi biết nó có vẻ vô dụng nhưng nếu anh làm theo các bước thì chắc chắn trong tương lai anh sẽ thấy nó có ích cho mà xem."

    "Có ích ư?" Anh ta la lớn làm tôi sợ. Anh ta lôi trong túi ra một tờ giấy nhàu nhĩ rồi giận dữ xé nát nó. Tôi bước lui mấy bước, bỗng nhiên nhớ ra rằng tôi đã mời một người hoàn toàn xa lạ với nhiều vấn đề tâm thần về nhà. Tôi ngu ngốc đến mức nào vậy? Anh ta không thấy tôi đang tránh anh ta.

    "Cô biết sao tôi gặp rắc rối không. Cái tờ giấy này ghi hãy gọi người trong danh sách gọi khẩn cấp bất cứ khi nào bạn có ý định muốn tự tử. Tôi đã lập một cái danh sách như thế. Đứng đầu danh sách của tôi là cô. Tôi đã gọi cô. Cô không nghe máy. Người thứ hai đang lẽ ra phải là bạn gái tôi và người thứ ba là bạn thân nhất của tôi, nhưng họ sẽ không nằm trong cái danh sách quái quỷ này. Mẹ tôi thì chết rồi, còn bố tôi thì sắp chết. Họ không nằm trong danh sách. Bước đó coi như xong. Kế tiếp, hãy làm việc gì đó khiến bạn vui khi nào bạn có ý định muốn tự tử." Anh ta siết chặt phần còn lại của tờ giấy trong tay. "Tôi đã ăn xong, đi dạo xong, vậy hôm nay tôi còn làm được chuyện gì vui nữa? Rồi tôi nhớ lại cái sân chơi và nghe tiếng bọn trẻ cười nói, và tôi nghĩ nghe vui đấy, có lẽ chúng sẽ khiến tôi vui. Vậy nên tôi ngồi đó suốt một tiếng đồng hồ, không thấy vui vẻ con mẹ gì, rồi tay cảnh sát đó đến tra hỏi tôi làm như tôi là một tên ấu dâm ấy! Đương nhiên tôi phải phản ứng lại nếu hắn ta nghĩ tôi là một kẻ bệnh hoạn thích ngắm nghía con nít chứ. Nên cô cứ đi mà nhét cái kế hoạch xử lý khủng hoảng chết giẫm của cô vào lỗ đi!" Anh ta hét lên và vung tay ném những mẩu giấy tả tơi vào không khí. "Bạn cô bị bạn trai bỏ, mẹ cô ta chết và cô cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Cảm ơn vì đã cho tôi thấy cuộc đời mới tươi đẹp làm sao."

    "Được rồi," tôi ngập ngừng, cố gắng để không sợ người đàn ông xa lạ này trong khi cùng lúc vẫn đấu tranh để thuyết phục bản thân rằng tôi biết anh ta, tự nhắc mình rằng tôi đã từng thoáng thấy một Adam tử tế, lãng mạn, hài hước. Đối mặt với cơn giận và sự tiêu cực này, thật khó lòng tin được Adam kia có tồn tại. Tôi nhìn ra cửa, cố không để anh ta thấy tôi. Tôi có thể chạy đi. Tôi có thể gọi cảnh sát, tôi có thể kể cho họ nghe chuyện xảy ra trên cầu, tôi có thể kể với họ anh ta muốn tự sát, tôi có thể kết thúc mọi thứ ở đây, vì tôi đã thất bại. Tôi đã làm hỏng bét mọi sự.

    Tôi hít một hơi thật sâu để tim đập chậm lại. Anh ta la hét làm tôi thất kinh và chẳng nghĩ được gì. Cuối cùng tất cả đều im lặng. Anh ta đứng đó, nhìn tôi. Tôi phải nói cái gì đó. Cái gì đó tỏ ra thông cảm. Cái gì đó không chọc cho một cơn thịnh nộ khác bùng lên. Tôi không gánh nổi nếu anh ta gây thương tích cho mình. Không phải ở đây, không phải với tôi, không đời nào.

    Tôi nuốt khan và ngạc nhiên khi giọng nói mình vang lên rất bình tĩnh. "Tôi biết anh đang rất giận."

    "Dĩ nhiên tôi đang giận điên." Nhưng nghe giọng anh ta không còn giận dữ như trước. Dường như thấy tôi hiểu khiến anh ta bình tĩnh được một chút. Điều đó giúp tôi bình tĩnh hơn, có lẽ sau cùng thì tôi vẫn có thể làm được. Ít nhất tôi cũng có thể thử thêm ít lâu nữa. Tôi không muốn đầu hàng.

    "Tôi không có biện pháp nào cho việc đó." Tôi nhanh chóng bước qua một bên anh ta và vào bếp. Tôi mở tủ lạnh lấy sáu cái trứng và lấy bút dạ đen viết lên vỏ, tay run run. Tôi viết những cái tên "Basil", "Sean", "Bố", "Lavinia" và "Christine" lên trứng, sau đó mở cửa bếp ra khu vườn chạy dài phía sau.

    "Đến đây," tôi gọi anh ta.

    Anh ta nhìn tôi bằng đôi mắt tăm tối.

    "Đến đây nào," tôi nói cứng hơn, cố gắng không tỏ ra hăm dọa, cố gắng cho mọi thứ hoạt động. Tôi là người kiểm soát ở đây, tôi cần anh ta phải nghe lời tôi. Hơi miễn cưỡng, nhưng ta vẫn theo tôi.

    "Tôi có sáu quả trứng đại diện cho những thứ đang làm anh phẫn nộ. Ném chúng đi. Ném chúng tới bất cứ đâu anh thích. Mạnh cỡ nào cũng được. Nghiền nát chúng. Tống khứ những giận dữ của anh đi." Tôi đưa cho anh ta hộp trứng và chỉ cánh cửa đang mở.

    "Tôi mệt với những nhiệm vụ của cô rồi," anh ta nghiến răng.

    "Tốt thôi." Tôi đặt hộp trứng lên bàn và ra khỏi bếp, về phòng. Dù tôi rất muốn khóa cửa lại nhưng tôi không thích thông điệp được gởi đến anh ta qua hành động đó. Thay vì vậy, tôi ngồi lên tấm chăn Người Nhện và nhìn chằm chằm vào bức tường dán giấy hình hoa mộc lan, vào bóng trăng soi vào phòng từ ô cửa sổ lắp thanh chắn ô vuông của tôi và cố nghĩ xem tiếp theo phải làm gì. Tôi có một nhiệm vụ vô cùng to lớn trước mắt mà không biết phải tiến hành thế nào. Bằng cách nào đó, tôi cần phải đưa anh ta đến gặp một chuyên gia tâm lý. Tôi nghĩ về những cách buộc anh ta phải đi. Có thể là giả vờ đi đâu đó rồi chạy đến phòng khám chăng? Nhưng nếu tôi lừa anh ta, anh ta sẽ mãi mãi đánh mất lòng tin nơi tôi. Rồi anh ta sẽ không nhờ tôi giúp anh ta nữa vì tôi vậy là vô dụng rồi.

    Lần đầu tiên kể từ lúc tôi đồng ý thực hiện thử thách này, tôi bắt đầu nghĩ có thể mình sẽ không làm nổi. Nghĩ về việc anh ta tự tử cũng đủ khiến tôi phát ốm và phải chạy vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại. Trong khi quỳ ở đó, tôi nghe tiếng anh ta rên rỉ như bị đau, như bị đấm. Giật mình, tôi tỉnh người lại, vỗ nước vào mặt và vội chạy ra ngoài. Đến cửa bếp, tôi dừng lại. Anh đèn sau lưng tôi rọi ra ngoại khu vườn tối thui vốn đã bị bỏ mặc từ khi bà cô Christine ưa làm vườn của tôi qua đời. Giờ ngoài đó chẳng có gì ngoại trừ một thảm cỏ hình chữ nhật dài, cả chục năm rồi không được ngó ngàng gì tới mấy, nhất là trong những tháng mùa đông này. Tôi nhớ bà cô thường cho chúng tôi ăn dâu tây hái thẳng từ dưới luống lên, những bông hoa ăn được, tỏi dại và bạc hà, mà chúng tôi ăn vì tình cảm với bà hơn là vì thấy ngon. Tôi có thể hình dung ra bà đang hái phúc bồn tử để làm mứt, chiếc mũ rơm rộng vành để che nắng, làn da nhăn nheo từ cổ đến ngực, chùng lại và đung đưa khi bà làm việc, vừa làm vừa giải thích bằng giọng khàn khàn hết hơi vì bệnh thũng. Từ đó tới nay khu vườn đã thay đổi rất nhiều nhưng những ký ức đó vẫn nằm sâu trong một góc tâm hồn tôi, tuổi trẻ tươi vui trong một ngày nắng đẹp, khi tôi cảm thấy ấm áp và an toàn, khác hẳn với với buổi tối lạnh lẽo và đầy sợ hãi này.

    Ngoài vườn, Adam đang nhìn khay trứng cầm trên tay, trầm ngâm chọn lựa. Anh ta cầm một quả lên và toàn lực ném về phía cuối vườn. Anh ta kêu lên một tiếng và nó đập vào bức tường cuối vườn. Có động lực hơn một chút, anh ta quay lại chỗ khay trứng và lượm một quả nữa lên. Anh ta ném nó, hét lên khi quăng nó đi, quan sát nó đập vào bức tường. Anh ta lặp lại quá trình đó thêm ba lần nữa. Xong việc, anh ta đùng đùng quay vào trong nhà và đóng sầm cửa phòng tắm lại sau lưng. Tôi chui vô phòng mình để anh ta có không gian riêng tư. Tiếng vòi tắm mở. Những tiếng nấc giận dữ bị át đi dưới tiếng nước chảy.

    Tôi ra ngoài chỗ khay trứng. Chỉ còn lại một quả. Tôi cúi xuống nhặt quả trứng lên và nước mắt trào ra. Cái tên còn lại trên quả trứng là "Christine".

    Tôi đang nằm bẹp trên gối, bồn chồn và cảnh giác, không thể thư giãn khi tâm trạng anh ta còn xấu như thế thì anh ta xuất hiện trên ngưỡng cửa phòng tôi. Theo phản xạ, tôi kéo mền lên vì sợ. Anh ta nhăn mặt khi thấy phản ứng của tôi, buồn vì tôi sợ anh ta.

    "Tôi xin lỗi," anh ta nhẹ nhàng nói. "Tôi hứa sẽ không cư xử như vậy nữa. Tôi biết cô đang cố giúp tôi."

    Tôi đang nhìn thấy một Adam khác với người đã nổi trận lôi đình với tôi lúc nãy. Nhẹ cả người.

    "Tôi sẽ cố gắng nhiều hơn," tôi đáp.

    "Đừng để ý đến những lời tôi nói lúc trước. Cô đang làm tốt mà. Cảm ơn cô."

    Tôi cười.

    Anh ta cũng cười.

    "Chúc ngủ ngon, Christine."

    "Chúc ngủ ngon, Adam."
     
    Nana268, Minh Dạ, Thùy Minh1 người nữa thích bài này.
  2. nntc6761 ~~~Cập nhật link bài mới ở trên tường ạ~~

    Bài viết:
    2,173
    11. How to Disappear Completely and Never Be Found - Làm sao để hoàn toàn bốc hơi và không ai tìm được

    Bấm để xem
    Đóng lại
    At four a.m., I had an epiphany. Adam had been right the night before: I needed to do better. He hadn't said it but he'd intimated it. I could see how vulnerable he was. I had to do better. Wide awake, my mind too wired now for sleep, I got up and threw on a tracksuit, then made my way as quietly as possible through the living room. The room was dark but Adam was sitting up, his troubled face illuminated by the glow of his laptop.

    "I thought you were asleep."

    "I'm watching Ferris Bueller's Day Off."

    It was one of the things we had listed on his crisis plan as a distraction for when he dipped.

    "Are you okay?" I tried to study his face but the computer screen didn't give off enough light to reveal his innermost thoughts.

    "Where are you going?" He ignored my question.

    "To my office. I'll be back in a few minutes – if that's okay?"

    He nodded.

    When I returned, his computer was overturned on the floor, the cord from the charger was wrapped around his neck and he was hanging off the edge of the couch, his eyes closed and his tongue hanging out of his mouth.

    "Very funny." I kept walking, my arms overloaded with paper, pens, highlighters, and a whiteboard, which I set up in my bedroom.

    Adam claimed he didn't want emotional help, insisting his needs were material, tangible physical ones. He wanted to get his job with the Irish Coast Guard back, he wanted his girlfriend back, he wanted his family off his back. I had assumed I could tackle this by helping him emotionally, but I had very little time. Perhaps what I needed to do was to treat his physical needs as I would his emotional. Emotionally he had his tools, he had his crisis plan. What was missing was a set of tools to cope with the physical needs, and I was going to give them to him.

    Too curious to hold out any longer, Adam appeared at the door.

    "What are you doing?"

    I was making plans, charting things in a frenzy. Drawing grids, mood boards, highlighters, bubbles, all kinds of things were flying around on large white boards.

    "How much coffee have you had?"

    "Too much. But there's no point wasting time. Neither of us sleep anyway, so why not get started now? There are twelve days left," I said, urgency in my voice. "That's two hundred and eighty-eight hours. Most people sleep eight hours a night – not us, but people do. That gives us sixteen hours a day to do what we have to do, which leaves us with only one hundred and ninety-two hours. Not that much time. And it's four a.m. so officially we've eleven days left."

    I crossed out the figures and began feverishly working them out again. We had work to do in Dublin and pretty soon we would have to go to Tipperary to deal with the rest of Adam's problems.

    "I think you're having a nervous breakdown," he said, amused, arms folded as he watched me.

    "No. I'm having an epiphany. You want my services full-on, one-on-one? That's what you're going to get." I opened the wardrobe and pulled out a torch, checked to see if the batteries were working. I stuffed a bag with towels and a change of clothes. "I'd suggest you get something warm on and bring a change of clothes because we're going out."

    "Out? It's freezing and it's four in the morning. Where are we going?"

    "We, my friend, are going to win Maria back."

    He almost smiled. "And how are we going to do that?"

    I pushed by him in the doorway and he had no choice but to throw on his coat and follow me.

    St Anne's Park is open all hours, though not the safest place to be at four-thirty in the morning. It had been the setting for attacks in the past and possibly a dead body or two had shown up there over the years. It wasn't particularly well lit after dark, which was a detail I had forgotten from my teenage drinking days.

    "You're crazy," he said, following as I lit the way with a torch. "Don't you think it's a bit dangerous to be wandering around here?"

    "Absolutely. But you're big, you'll protect me," I said, teeth chattering at the cold. The further we moved into the park, the more the caffeine hit wore off. The beer cans and fresh graffiti on display each morning were enough to tell me that we wouldn't be alone in the park, but with the countdown focusing my mind, there wasn't a second to lose. I did not want Adam's death on my conscience or I would never sleep again.

    Even with the torch I could see only a few feet ahead of me and the sun wasn't due to rescue us for hours yet. But what I did have on my side was knowledge of the park. I grew up in that park and knew the five hundred acres like the back of my hand. But that was when it was bright; it had been at least fifteen years since I'd stumbled across the park in the dead of night, while out drinking with friends as a teenager.

    Suddenly I stopped, pointed the torch left and right. Then I spun around, trying to get my bearings.

    "Christine," Adam said, warning in his voice.

    I ignored him, trying to picture the place in full light. I took a few steps right. Then stopped, turned in the other direction.

    "Jesus, don't tell me we're lost."

    I didn't say anything.

    Adam shivered beside me. There were voices coming from the trees to our left. Then bottles clinked.

    "This way," I squeaked, heading away from the gang in the trees.

    Adam was mumbling under his breath.

    "Oh, what do you care, you want to die anyway," I snapped.

    "Yes, but on my own terms," he protested. "Death by skanky drunk is not what I was planning."

    "Beggars can't be choosers," I found myself quoting Dad.

    Thankfully we made it to the pond, and thankfully the lamps were on, to stop the likes of the gang in the trees from falling in.

    "See?" I said, pleased with myself.

    "I'd call that luck. An odd, fucked-up luck."

    "Well, don't just stand there – get the lily pad." I stamped my feet and rubbed my gloved hands together. I felt his eyes on me.

    "Excuse me?"

    "Why else do you think I told you to bring a change of clothes?"

    "It's minus four! I'm surprised that water hasn't iced over. I'll die of hypothermia."

    "If you weren't so choosy about your time of death, you'd make everything much easier. Well, if that's the way it has to be.." I took off my coat and the chill ran straight to my bones.

    "You're not going in there."

    "One of us has to, and you're clearly not willing." I geared myself up, looked around the pond to find the right lily pad.

    "But, Christine, think about the people who love you," he said, mock-serious. "They wouldn't want you to do this."

    I phased him out; I wasn't leaving the park without the lily pad. From the edge of the pond I scoured the lake for the nicest pad. Some were ripped, dirty looking, and I wanted the greenest, most circular pad I could find, one that Maria could use again to hold the things she treasured and loved, and hopefully Adam's photo frame would find itself upon it again. Maybe he'd throw his loose change on it when he came home from work before climbing into bed with Maria, or leave his watch on it while he took a shower, occasionally thinking about the crazy woman who helped him fish it out, that freezing cold night way back when he was having problems.

    At last I located the one I wanted; it was rather inconveniently not the closest lily pad, but I could swim there quickly and back. It would be over in seconds. Ten seconds max. And it was a life-or-death scenario, which settled my internal wavering immediately. I wasn't sure how deep the water was, so I rooted around the trees for a branch or loose stick, and then put it in the water to test the depth.

    "You're actually going to do this?"

    The stick stopped halfway. It wasn't deep at all. Only a few feet. I could do this and I wouldn't have to swim, it was just a few steps away. The pond was murky, green and scummy, but I could do this. I rolled my tracksuit pants up, high above my knees.

    "Oh my God," Adam laughed, realising I was actually going through with it. "Look, there's one right by the edge, I could reach that one."

    I looked at it. He could reach across and retrieve it with no problem.

    "Do you think she'd look at that and think, Wow, he really loves me? It's disgusting, it's got something furry growing on it. Oh and look, it has a cigarette butt. I don't think that's the message you want to send. No, we want that one," I pointed to the furthest one out. "The one untouched by the human hand."

    "You're going to freeze."

    "And then I'll dry. I'll get over it. As soon as I'm out, we're running to the car."

    I got into the water. It went far higher than I'd anticipated, way past my knees, soaking my tracksuit bottoms. I felt it rise all the way to my waist. The stick had lied, or had lodged itself on a rock. I gasped. I heard Adam laughing, but was too focused to admonish him. Now that I was in, there was nothing for it but to keep going. The floor felt soft and mushy beneath me; I dreaded to think of what was in there. Reeds and dead leaves clung to me as I pushed my way through the murky water. I wondered what diseases I could catch from it, but pushed on. As soon as I was an arm's length from the lily pad I reached for it and pulled it back with me. Five giant steps along the mushy floor and I was at the edge. Adam held his arm out and pulled me up. My tracksuit clung to my body and my clothes rained stinking pondwater. Squelching to my bag, I pulled out a towel, peeled my trousers and socks off, and quickly dried myself. Adam looked away, still laughing to himself, and I peeled my underwear off. I put my new tracksuit on, all the while gritting my teeth against the icy cold. With shaking hands I put my new socks and trainers on and changed my jumper for a warm fleece. He held my coat open for me, and I put my arms in and hugged myself. He plonked his woollen hat on my head and wrapped his arms around my body in an effort to warm me. The last time we had been in that position was when we were on the bridge and my arms had been wrapped around Adam. Now Adam's arms were wrapped right around me. His chin rested on the top of my head and he rubbed my shoulders in an effort to keep me warm. My heart hammered at being so close to him. I wasn't sure if it was the return of the feeling I'd experienced on the bridge or if it was merely him, his closeness, his body pressed against mine, his scent overwhelming my senses.

    "Are you okay?" he asked, close to my ear.

    I was almost afraid to turn and look at him. I daren't speak in case my voice revealed the shakiness I felt. So I nodded, and in doing so rubbed against him even more. I wasn't sure if I imagined it, but I felt his arms wrap tighter around me.

    We heard voices approaching; deep, male, not very friendly. The moment was over as suddenly as it had come. He let go of me quickly, picked up my bag and the lily pad that was lying on the ground.

    "Come on," he said, and we ran back the way we came.

    Once in the car, Adam turned the heater on full blast in an effort to warm me up. He was concerned, my lips had apparently turned blue and I couldn't stop shivering.

    "That was such a bad idea, Christine," he said, his face all dark and frowning and concerned.

    "I'm fine," I insisted, holding my hands in front of the extractor fan. "I just need a minute."

    "Let's go back to the flat," he said. "You can have a hot shower, and a coffee to warm up."

    "I know a twenty-four-hour garage that does crap coffee," I managed through chattering teeth. "We're not finished yet."

    "We can't give this to her now," he said, looking at the dripping lily pad in the back seat. "She'll still be in bed."

    "That's not where we're going."

    With a hot coffee inside me and another one waiting in the cup holder, I finally started to thaw.

    "Why are we driving to Howth?"

    "You'll see."

    Another recommendation in How to Enjoy Life in Thirty Simple Ways, after eating and walking, had been to watch a sunset or sunrise. I was hoping the light rising would help enlighten Adam. And if it worked for me too, then I wasn't going to complain. I drove up the coast road to Howth Summit and we were the only car in the car park. It was six-thirty a.m. and the sky was clear, the perfect setting for the sunrise over Dublin Bay.

    We pushed our seats back, reached for our coffees, turned the radio on low and watched the sky. In the distance, pink was beginning to rise up from the sea.

    "And.. action," Adam said. He opened a brown bag and held it out to me. I smelled sugar, my stomach churned and I shook my head.

    He reached in and helped himself to a cinnamon roll. "Look how cinnamony the cinnamon is and how citric the lemon peel is," he said. "I am tasting my food and acknowledging it." His voice became robotic. "I am partaking in one of the many joys of life."

    "At least you're getting the hang of it."

    He bit into it and chewed, then he spat it back into the paper bag, dumped the rest of it in with it and scrunched the bag up. "How do people eat that crap?"

    I shrugged.

    "Tell me something else funny that you did for Maria or that you did with her?"

    "Why?"

    "Because I need to know." It was easy for me to say that, but truth be told, I couldn't stop thinking about the things he had done for her, the unusual gifts he got her. I longed to hear more.

    "Uh." He thought about it. "She was a fan of Where's Wally – you know those books? So when I wanted to ask her out on our first date, I dressed up as him and kept appearing somewhere, everywhere she was. I wouldn't look at her. She'd be shopping and I'd walk through the shop without saying anything. I followed her around for the day, just appearing."

    I looked at him and my eyebrows shot up as far as they could go. Then I burst out laughing.

    He beamed. "She thought the same thankfully and said yes to going out with me." Then his smile quickly faded.

    "You'll get her back, Adam."

    "Yeah. I hope so."

    We were quiet as we watched the sky.

    "If that lily pad doesn't get her back, I don't know what will," he said seriously.

    I burst out laughing. By the time I stopped the sky was bright.

    "Right," I said, putting the key in the ignition. "Feel better?"

    "Totally," he said sarcastically. "I no longer have the urge to kill myself."

    "Thought so." I started up the engine and we drove home.

    I was sitting on the only chair my dad had furnished the kitchen with, cleaning the lily pad first with a baby wipe and then buffing it to a shine with furniture polish. It was quite an impressive lily pad; it had a perfect ridge along the outside and I'd even tested the teapot and teacups on it for strength. I'd polished it up to perfection, and reasoned that the mild headache and cold I felt coming on was worth it. I was admiring my handiwork when at eight a.m. my phone started beeping. I battled with myself over whether to listen to the voicemail. I knew it was Barry, that it was more insults and hate, and I knew that I shouldn't listen but somehow I couldn't help it. I felt I at least owed it to him to listen, that ignoring his hurt would be yet another rejection.

    Adam joined me in the kitchen. "Is that him?"

    I nodded.

    "Why does he call at the same time every day?"

    "Because that's when he's up and dressed. Come eight a.m, he's at the kitchen table having a cup of tea and toast and a meltdown, checking his phone and thinking of ways to bring me down with him."

    I felt Adam watching me, but I didn't look at him, merely continued polishing the lily pad, the ridiculousness of the situation not lost on me. He was having a meltdown and I was polishing a lily pad that I'd stolen from a public park. Neither of us had gotten out of the break-up okay.

    "Are you going to listen to them?"

    I sighed and finally looked up at him. "Probably."

    " To remind yourself why you left him? "

    "No." I decided to be honest. "Because it's my punishment."

    He frowned.

    " Because every horrible thing he tells me hurts me to my very core, and if that's my punishment for leaving him, then it makes me feel like I'm earning my freedom. So once again, I am a totally selfish individual who is using somebody else's pain as a way for me to feel better about myself. "

    He looked at me, wide-eyed.

    " Jesus. You don't half analyse shit. Can I listen? "

    I put down the lily pad and nodded. I watched him as he sat on the counter and listened to Barry's message, his face constantly changing – eyebrows lifting and lowering, forehead creasing, mouth opening in a delighted surprise – to display how entertaining he found Barry's insults, then he hung up, eager to report back on what he'd heard.

    "You'll love this one," he laughed, eyes shining. The phone beeped in his hand. "Hold on, he's left another one! This guy is unreal," he chuckled, enjoying the entertainment snooping into my private life brought. "Good man, Barry!" he teased. He dialled my voicemail again and listened. The smile froze, and the shine disappeared from his eyes.

    My heart pounded.

    Thirty seconds later he jumped down from the counter – not a long fall as his legs were so long – and handed me the phone. He wouldn't meet my gaze, then awkwardly began to leave the room.

    " What did he say? "

    " Ah, nothing interesting. "

    " Adam! You were eager enough to tell me about the first message. "

    "Ah that, yeah, okay, it was something stupid about your friend. Some girl called Julie who he says is a whore – no, wait: A slut. He used to see her out with different guys all the time. He met her in Leeson Street one night and she was with some guy who he knows was married." Adam shrugged. "He had some things to say about her choice of attire."

    " And that was funny to you? "

    " Well, his delivery was quite exceptional. "

    He smiled a small smile. Then a sad smile.

    I shook my head. Julie was one of my closest friends from college, the same Julie who had moved to Toronto and left her car with me to sell. Barry's attempts to hurt me continued.

    " And what was the other message? "

    He continued to walk away.

    " Adam! "

    " Nothing really. It didn't make sense. It was more of a tirade of angry.. anger. "

    He stared at me, silent, then he left the room.

    The way he looked at me, full of sympathy, pity.. intrigue? I couldn't quite place it but it bothered me. I dialled into my voicemail.

    " You have no new messages. "

    " Adam, you deleted my messages! "

    I followed him into the living room.

    " Did I? Sorry. "

    He concentrated on his computer.

    " You did it on purpose. "

    " Did I? "

    " What did he say? Tell me. "

    " I told you: Your friend Julie is a slut. By the way, I think I should meet her; she sounds interesting," he joked, trying to lighten the atmosphere.

    " Tell me the second message. "

    I demanded.

    " I can't remember. "

    " Adam, they're my bloody messages, now tell me! "

    I shouted, standing in front of him.

    My shouting did nothing to change him. I thought it might provoke him but it had the opposite effect, he softened, was sympathetic, which made me all the more angry.

    "You don't want to know. Okay?" he said.

    From the way he was studying me, it scared me to think what personal information Barry had revealed. It was obvious I wasn't going to get any information out of him, not then anyway, so I left the room. I wanted to storm off, away from him, out of the apartment, just be alone to scream and shout or cry or rant with frustration at how my life had become so out of control, but I couldn't. I felt tied to him, as a mother did to her child, unable to leave him even if I wanted to in that moment. He was my responsibility, all the time, constantly, night and day. I needed to watch over him even if right at this moment, thanks to whatever Barry had said, he seemed to feel it was his job to protect me.

    It didn't take me long to realise that Adam's moods were unpredictable. One moment he would be engaged in a conversation, sometimes leading it, other times merely tolerating it, and then all of a sudden he would be gone.completely gone. He would retreat into his mind, with a look so lost, sometimes so angry, that I dreaded to think what he was thinking. This could happen mid-conversation, mid-sentence, even in the middle of his own sentence, and it could last for hours. He would close himself off completely. This was what happened after I shouted at him for deleting my voicemails. I watched him settling into another hour of being comatose on the couch, hating life, hating himself, hating everybody and everything around him, so I stepped in to remedy that.

    " Right, let's go. "

    I threw his coat at him.

    " I'm not going anywhere. "

    " Yes, you are. You want to disappear? "

    He looked at me, confused.

    "You want to disappear," I told him instead. "You want to be lost. Fine. Let's get lost."

    Three-year-old Alicia was sitting on the front steps of her porch with a car seat beside her. Alicia was Brenda's youngest child and as part of my aunt duties, which I thoroughly enjoyed – with Alicia, mostly, as I couldn't quite connect with the boys who always wanted to tie me up and chant about spit-roasting me whenever I walked in the door – I took her out for a few hours every week. Our day-trips in this current form had started four months ago, probably about the same time that I started to think about leaving my marriage. I had been driving Alicia to a play centre where I could let her off her leash in a room built entirely of sponge and watch her bouncing from wall to wall and toppling down stairs into tubs of plastic balls, and then try to hide my horrified expression when she checked to see if I was watching. On the way to the play centre, Alicia announced at the traffic lights where we would usually take a right that instead she wanted me to take a left. In no hurry to see her being squished as she crawled between two padded, turning cylinders in the name of fun, and contemplative after my previous night's fantasy of me with another man, I had taken a left and then asked Alicia which way to go next. For an hour we drove around, taking turns at Alicia's command. We did this every week, always ending up in different places. It allowed me to think, it passed the time, and it allowed Alicia the novelty of exercising authority over a grown-up.

    One of the pieces of advice in the Simple Ways to Enjoy Life manual was to Spend time with kids. It explained that surveys had shown the happiness caused by children was immense. Although I had read other studies that ranked it no higher than going food shopping. I suppose it depended on whether you liked kids or not. I was hoping this would be another way to get Adam to open his eyes to the beauty of life. And he wouldn't get arrested for watching this child.

    " Hi, Alicia. "

    I gave her a hug.

    " Hi, poo poo. "

    " Why are you out here on your own? "

    " Lee is doing a poo poo. "

    Lee, her childminder, waved from the window with six-month-old Jayden in her arms. I took it as a sign I could take Alicia away.

    I opened the passenger door, disturbing Adam, who was practically comatose.

    " You can sit in the back seat beside Alicia. This is Adam, he's going to get lost with us. "

    I wanted him to be able to engage in a conversation with her; in the front of the car she would be easy to ignore.

    " Is he your one true love, poo poo? "

    " No, poo poo, he's not. "

    Alicia giggled.

    I lifted the car seat and inserted it into the car, then helped Alicia in. Adam got in beside her, still disengaged and looking out the window. He took a break from his daydream to glance at the cute three-year-old being strapped in beside him. They both stared at each other; neither of them said anything.

    " How was Montessori today? "

    I asked.

    " Good, poo poo. "

    " Are you going to say poo poo in every sentence? "

    " Yes, wee wee. "

    Adam looked confused but amused.

    " Do you have any kids in your family? "

    I asked him.

    " Yeah, Lavinia's. But they're pretentious little fuckers. Losing their house is probably the best thing that could have happened to them. "

    "Nice," I complimented him, sarcastically.

    "Sorry," Adam winced.

    I watched them both in the rear-view mirror.

    " So how old are you? "

    Adam asked Alicia.

    Alicia held up four fingers.

    " You're four. "

    "She's three," I said.

    "And evidently a liar," Adam accused her.

    " Look my nose, woooo! "

    Alicia pretended her nose was growing.

    " Where are we going? "

    Adam asked.

    "Left," Alicia said.

    " She's three and she knows the directions? "

    I smiled and indicated left. When I got to the end of the road, I looked at Alicia in the mirror.

    "Right," Alicia said.

    I turned right.

    " Seriously, you know the directions? "

    Adam turned to Alicia.

    "Yep," Alicia said.

    " How? You're three. "

    " I know all the directions. To everywhere. In the whole world. Want to go to poo poo street? "

    She threw her head back and cackled.

    We took various turns, left, right, straight on, all on Alicia's instruction. Ten minutes passed.

    " Okay, can I ask where exactly we're going? "

    Adam asked.

    "Left," Alicia said again.

    " I know we're going left, but left to where? "

    He asked me.

    "This is the way to get lost," I said.

    " So we just drive round and round, taking directions from a child? "

    He asked.

    " Exactly. Then we try to find our way home. "

    " For how long? "

    " A few hours. "

    " And you do this how often? "

    " Usually on a Sunday. This is a special extra outing. It's better when the roads aren't busy. It's an interesting thing to do. The only rule is that the motorways are off limits. Once we ended up in the Dublin mountains, another time Malahide beach. When we arrive somewhere we like, we get out and take a look around. We discover new things every week. Sometimes we don't leave Clontarf and end up going in circles, but she never notices really. "

    "Right," Adam called out.

    " That's the sea, poo poo. "

    Alicia laughed.

    "Exactly," Adam said, wanting out.

    He was quiet for fifteen minutes as he disappeared into a mood.

    "I want to have a go," he said suddenly. "Can I say the directions?"

    " No! "

    Alicia snapped.

    "Alicia," I warned.

    " Can I say the directions, please, poo poo? "

    Adam asked.

    Alicia laughed.

    " Okay. "

    "All right." Adam thought hard. "Take a left at the lights."

    I studied him in the mirror.

    " You can't take us to Maria's. "

    "I'm not," he snapped.

    We took a left and drove for a few minutes. We eventually reached a wall, a complete dead-end.

    "I swear this has never happened before." I said, putting the car in reverse.

    " Typical. "

    Adam folded his arms in a huff.

    "Try again, poo poo," Alicia said, feeling sorry for him.

    "There's a small road down that way," Adam said.

    " That's a dirt track and we have no idea where it will take us. "

    " It will lead somewhere. "

    I took a left. My phone rang and I put it on speaker phone.

    " Christine, it's me. "

    " Oscar, hi. "

    " I'm at the bus stop. "

    " Good for you. How are you feeling? "

    " Not too good. I can't believe you're taking two weeks off. "

    " I'm sorry. But I'm always available on the phone. "

    " I'd really like it if you were here in person." His voice was shaking. "Maybe you could meet me, maybe you could get on the bus with me? "

    " Can't do that, Oscar. I'm sorry, you know I can't do that. "

    " I know, I know, you say it's unprofessional, " he said sadly.

    I'd go out of my way to help my clients, but I drew a line at physically getting on buses with Oscar. I looked at Adam in the mirror to see if he had heard and he smirked at my teachings versus our current scenario.

    "You can do this, Oscar," I insisted. "Take deep breaths, allow your body to relax." I was so distracted talking to Oscar that I was mindlessly driving down the country road, surrounded on both sides by green fields. It was a road I'd never been down before. Occasionally, when we came to a junction, I'd hear either Adam or Alicia shout a direction. Finally Oscar had made it four stops and was feeling jubilant; he hung up the phone, dancing all the way back to his house. Adam's phone, which was in the front of the car beside mine, started ringing. I could see it was Maria on the display screen. I answered it without Adam noticing and this time didn't bother with the loudspeaker.

    "Oh, hi," Maria said when she heard my voice. "It's you again. "

    "Hi there," I replied, not wanting to say her name in case Adam grabbed the phone.

    " Are you his messaging service now? "

    Maria asked, trying to joke but unable to hide the sharp edge in her voice.

    I laughed lightly, pretending not to notice.

    " Sure feels like it. How can I help you? "

    " How can you help me? Well, I wanted to speak to Adam. "

    She was curt, crisp, her words clipped.

    "I'm sorry, he's not able to come to the phone right now," I said in a friendly tone, not giving her anything to be able to bark at me about. "Can I take a message for him? "

    " Well, did he get my last message from yesterday morning? "

    " Of course he did. I told him straight away. "

    " So why didn't he call me? "

    We were approaching a crossroads.

    "Left," Adam said suddenly, breaking his chit-chat with Alicia.

    "Right," Alicia said.

    "Go left," Adam shouted.

    Alicia was giggling and the two of them were screeching. Adam started blocking Alicia's mouth and she was yelling. Then he yelped because she had licked his hand. It was chaotic and I could barely hear Maria.

    " You can't really blame him for not calling you back after what he discovered. "

    I said it gently, without blame, without judgement, a simple statement that put Maria in her place.

    " Right. Yes. Is that him I hear? "

    " Yes. "

    " Left! "

    Adam shouted, blocking Alicia's mouth again so she couldn't scream directions.

    Alicia howled with belly-aching laughter.

    "Don't lick me again," he warned playfully, then he withdrew his hand quickly, as if in pain. "Uh! She bit me! "

    Alicia barked, then panted.

    " I'll tell him you called. He's in the middle of something, as you can hear. "

    " Oh, okay.. "

    " Actually, where can he reach you today?" I asked. "Will you be at home or at work? "

    " I'll be at work until late. But it doesn't matter, he can get me on the mobile. Is he still.. you know, angry with me? That's a stupid question, of course he is. I would be. Not that he ever.. you know.. "

    I could barely hear the rest of what Maria said as the two lunatics behind me dissolved into more laughter.

    " Who was that? "

    Adam asked when I came off the phone.

    " Maria. "

    " Maria? Why did she call your phone? "

    He sat forward.

    " It was your phone. No secrets, remember? "

    " Why the hell didn't you tell me? "

    " Because then you would have stopped laughing, and as far as she was concerned you were having a mighty fine time. "

    Adam thought about that.

    " But I want her to know that I miss her. "

    " Trust me, Adam, she'd rather hear you laughing than crying. You being miserable will have her thinking she was right to go with Sean. "

    " Okay. "

    He was quiet for a while and I thought I'd lost him. I checked Alicia to see if she was okay. She was taking her fingers for a walk along the window.

    " Hey, this was an interesting idea," he said, which was as close to a positive remark as I'd heard from him.

    " Good," I said happily, then had to immediately put my foot on the brake as we approached some cars up ahead.

    There was only room for one car on the road, but up ahead two cars had managed to squeeze alongside each other. One was facing us, the other heading in the opposite direction. Their doors were practically touching. Their windows were blacked out. By the time I realised that I shouldn't be staring, the car door opened and a scary-looking guy in a black leather jacket stepped out. He was tall and rather large and didn't look at all happy to see us. Neither did the other three men squished shoulder to shoulder in the back of the car who turned around to stare at us. The men in one car looked at the men in the car beside them. The men shook their heads and shrugged their shoulders rather nervously.

    " Er, Adam, "

    I said nervously.

    Adam didn't hear me, he was busy talking about poo poo with Alicia.

    " Adam! "

    I said with more urgency and he looked up.

    He lifted his eyes just in time to see the tall broad man walking towards us with a hurley stick in his hand.

    " Reverse," Adam said urgently. "Christine, reverse – now. "

    " No! Left! "

    Alicia yelled, giggling, thinking we were still playing the game.

    " Christine! "

    " I'm trying! "

    The clutch was grinding furiously, I was in too much of a panic to find the right gear.

    " Christine! "

    Adam shouted.

    The large man took a step closer to the car, examined the screen, took in my mobile number displayed with the FOR SALE sign on the front of the car. Then he looked me in the eye and swung his bat back. I put my foot down on the accelerator and we went hurtling into reverse so fast that Adam was thrown back into his seat at full force. It didn't stop the large man from running after the car, swinging the stick. I kept an eye behind me, doing an okay job of reversing in a straight line, which then began to bend at almighty angles I hadn't noticed while on the phone.

    " Shit, there's more of them!" Adam said, and I looked back out the front window to see three more men climb out of the car. "Keep an eye on the road!" he yelled.

    " Oh, shh.. " I began to curse, then remembered Alicia. "Poo, " I said. "Poo, poo, poo, poo," I repeated over and over.

    Alicia howled with laughter and joined in.

    " Poo! Poo! Poo! "

    " Go as fast as you can," he said.

    " I can't, it's bendy," I said, bumping the car against another bush.

    " I know, just concentrate. And go faster. "

    " Are they following us? "

    He didn't answer.

    " Are they following us? "

    I couldn't help it, I had to find out. I faced forward and saw the blacked-out windows coming towards us.

    " Oh my God. "

    " Why are we going backwards? "

    Alicia asked, finally ending her laughter and sensing the panic in the car. Finally I had the opportunity to back up into a driveway, which I did rather quickly and expertly, and then took off, making a series of lefts and rights while Alicia called out directions to me, not noticing they weren't being followed. When we reached a large housing estate where there was life on the roads again, I slowed down, but continued to make a series of random right and left turns.

    " Okay, I think you can stop now," Adam said as I drove around a roundabout for the third time. "They're not behind us. "

    " Whoa, whoa, whoa, I'm dizzy, "

    Alicia sang.

    " And I'm going to vomit," Adam said.

    I indicated and came off the roundabout. I dropped Alicia back at her house, where I did my best to explain to Brenda why Alicia was excitedly screaming 'Reverse!'and running backwards at top speed around the house and knocking into everything.

    " So, Adam, do you find my sister's methods are helping you enjoy life? "

    Brenda sat at the table and pulled out a chair for him in her imitable style, which never gave people an opportunity to decline.

    " So far we've eaten, walked in a park and gone for a drive with a kid. "

    " I see. How was the food? "

    " Actually, it gave me an upset stomach. "

    " Interesting. And how was the park? "

    " I got arrested. "

    " You weren't arrested, they just put you in a cell to cool down," I snapped, unhappy my therapy skills were being called into question.

    " And the drive ended in interrupting a drugs sale," Brenda finished for us.

    We were silent. Then Brenda leaned her head back and laughed before changing the subject.

    " Tell me, Adam, this party of yours, is it dressy? "

    " Black tie. "

    " Excellent. I saw the perfect dress in Pace. I might even get the shoes to match. Okay," she stood up. "I have to get Jayden's dinner ready. You two better scamoosh or I'll end up pureeing your asses. "

    Adam looked at me with that amused expression that brought light into his eyes. This time I didn't care that it was on account of my mad family and my disastrous ways to enjoy life, I was just happy to see him alive.

    It was only when we'd driven to the flat to collect the lily pad, and returned to the car after mere minutes inside the house, that we discovered the windshield of the car completely smashed in.

    Bản dịch:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc bốn giờ sáng, tôi đột ngột hiểu ra. Tối hôm trước Adam đã nói đúng: Tôi cần phải làm tốt hơn. Tuy anh ta không nói ra nhưng biểu hiện thì rất rõ. Tôi có thể thấy anh ta mong manh như thế nào. Tôi phải làm tốt hơn. Tỉnh như sáo vì đầu óc suy nghĩ quá nhiều chuyện nên không ngủ được, tôi dậy mặc một bộ đồ rộng rãi thoải mái rồi đi khẽ khàng hết mức qua phòng khách. Trong phòng tối om nhưng Adam vẫn đang ngồi, ánh sáng từ chiếc laptop rọi vào mặt anh ta.

    "Tôi tưởng anh ngủ rồi."

    "Tôi đang coi Ngày nghỉ của Ferris Bueller."

    Đó là một mục chúng tôi đã liệt kê trong kế hoạch xử lý khủng hoảng nhằm làm anh ta phân tâm khi tâm trạng đi xuống.

    "Anh không sao chứ?" tôi cố gắng nhìn mặt anh ta nhưng màn hình máy tính không đủ sáng để soi ra những suy nghĩ sâu thẳm trong anh ta.

    "Cô đi đâu đó?" Anh ta lờ tịt câu hỏi của tôi.

    "Lên văn phòng. Tôi quay lại ngay – nếu anh thấy ổn?"

    Anh ta gật đầu.

    Khi tôi quay lại, máy tính của anh ta đang nằm ngửa trên sàn, sợi dây sạc quấn quanh cổ anh ta và anh ta làm như đang treo trên rìa ghế sô pha, mắt nhắm nghiền còn lưỡi thì thè ra.

    "Rất hài hước." Tôi cứ đi tiếp, tay khệ nệ ôm nào giấy nào bút nào bút dạ và một tấm bảng trắng. Tôi xếp chúng vào phòng mình.

    Adam cứ nói rằng anh ta không cần giúp đỡ về mặt tình cảm, khăng khăng mình chỉ cần giúp về mặt vật chất, hữu hình, vật lý. Anh ta muốn lấy lại công việc ở Đội Cứu hộ Bờ biển Ireland, anh ta muốn bạn gái quay lại, anh ta muốn rũ bỏ gánh nặng gia đình. Tôi đã cho rằng mình có thể giải quyết bằng cách giúp đỡ anh ta về mặt cảm xúc, nhưng tôi còn quá ít thời gian. Có lẽ điều tôi cần làm là đáp ứng các nhu cầu vật lý của anh ta như làm với cảm xúc của anh ta. Về mặt tình cảm anh ta đã có công cụ, có kế hoạch xử lý khủng hoảng. Cái còn thiếu chính là một bộ công cụ để giải quyết các nhu cầu vật lý, và tôi đang đưa chúng cho anh ta.

    Adam xuất hiện ở ngưỡng cửa khi không thể kiềm chế sự tò mò thêm nữa.

    "Cô đang làm gì thế?"

    Tôi đang vẽ những kế hoạch, vẽ mọi thứ lên bảng như điên. Vẽ những đường kẻ, bảng thể hiện tâm trạng, hàng cột, bong bóng, tất cả trên những tấm bảng màu trắng lớn.

    "Cô đã uống bao nhiêu cà phê vậy?"

    "Nhiều lắm. Nhưng đừng phí thời gian thêm nữa. Đằng nào tôi với anh cũng không ngủ, vậy tại sao lại không bắt đầu từ bây giờ luôn đi? Còn có mười hai ngày nữa chứ mấy," tôi nói giọng khẩn cấp. "Nghĩa là hai trăm tám mươi tám tiếng. Phần lớn mọi người ngủ tám tiếng một đêm – không phải chúng ta, nhưng người bình thường thì vậy. Vậy chúng ta có mười sáu tiếng một ngày để làm chuyện phải làm, tổng cộng ta có vỏn vẹn một trăm chín mươi hai tiếng đồng hồ. Không nhiều. Và giờ là bốn giờ, nghĩa là chính thức thì chúng ta chỉ còn mười một ngày."

    Tôi gạch bỏ những con số và luống cuống tính lại. Chúng tôi có việc phải làm ở Dublin và sẽ phải đi Tipperary sớm thôi để giải quyết những vấn đề còn lại của Adam.

    "Tôi nghĩ cô đang bị suy nhược thần kinh," anh ta có vẻ khoái trá, tay khoanh lại đứng nhìn tôi.

    "Không. Tôi vừa nhận ra vài điều. Anh muốn tôi toàn tâm toàn ý cung cấp dịch vụ cho anh, từng nhu cầu một chứ? Vậy đó là thứ anh sẽ có." Tôi mở tủ quần áo và lấy ra một cây đèn pin, kiểm tra xem còn pin hay không. Tôi bỏ khăn tắm và một bộ đồ vào trong giỏ. "Tôi đề nghị anh mặc đồ ấm vào và đem theo một bộ đồ để thay vì chúng ta sẽ ra ngoài."

    "Ra ngoài? Trời rét cóng ngoài kia và bây giờ mới bốn giờ sáng. Cô định đi đâu?"

    "Chúng ta sẽ đi giành Maria lại, bạn tôi ạ."

    Anh ta suýt cười. "Và làm thế nào chúng ta làm được điều đó?"

    Tôi đẩy anh ta ra cửa, và anh ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc khoác áo lên và đi theo tôi.

    Công viên St Anne mở cửa suốt ngày, dù không hẳn là nơi an toàn nhất vào lúc bốn rưỡi sáng. Trước đây nơi này từng xảy ra nhiều vụ tấn công và người ta đã phát hiện được một hay hai thi thể gì đó ở đây. Vào buổi tối ở đây không có nhiều đèn lắm, tôi đã quên mất chi tiết này trong ký ức từ những ngày còn mới lớn say xỉn nơi đây.

    "Cô điên rồi," anh ta lầm bầm, bám theo tôi trong lúc tôi dùng đèn pin soi đường. "Cô không nghĩ lang thang trong này hơi nguy hiểm hả?"

    "Chắc chắn rồi. Nhưng anh to con, anh sẽ bảo vệ tôi," tôi nói, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập vì lạnh. Chúng tôi càng đi sâu vào công viên thì cà-phê-in càng mất tác dụng. Những lon bia và hình vẽ graffiti vào mỗi sáng sớm đủ để tôi biết chúng tôi sẽ không chỉ có một mình trong công viên, nhưng với con số đếm ngược trong đầu tôi, chúng tôi không được phí phạm một giây nào. Tôi không muốn day dứt vì cái chết của Adam, tôi cũng không muốn mất ngủ từ đây đến cuối đời.

    Ngay cả soi đèn pin rồi tôi vẫn chỉ có thể nhìn xa được vài ba mét, mặt trời thì chưa mọc lên cứu chúng tôi. Nhưng tôi biết về công viên này. Tôi lớn lên trong công viên này và rành rẽ mẩu đất rộng năm trăm mẫu Anh này như lòng bàn tay. Nhưng đó là lúc trời sáng; Ít nhất đã mười lăm năm trôi qua kể từ lần cuối tôi loạng choạng đi trong công viên vào lúc đêm muộn, khi đi uống rượu với lũ bạn hồi còn choai choai.

    Đột nhiên tôi dừng lại, chĩa đèn pin hết qua trái rồi qua phải. Rồi tôi quay một vòng lấy lại thế.

    "Christine," Adam gọi, giọng cảnh báo.

    Tôi lờ anh ta đi, cố gắng tưởng tượng nơi này vào buổi sáng. Tôi qua phải mấy bước rồi dừng, quay qua hướng ngược lại.

    "Lạy Chúa, đừng nói là chúng ta lạc rồi nhé."

    Tôi không nói gì.

    Adam run cầm cập sau lưng tôi. Có những giọng nói phát ra từ đám cây bên trái chúng tôi. Rồi tiếng chai cụng nhau lanh canh.

    "Lối này," tôi rít lên, tránh đám người sau những cái cây.

    Adam vừa thở phì phò vừa lầm bầm.

    "Ôi, anh quan tâm làm gì, đằng nào anh cũng muốn chết mà," tôi sừng sộ.

    "Đúng vậy, nhưng phải theo cách của tôi kìa," anh ta phản pháo. "Chết vì những gã say xỉn hôi hám không nằm trong kế hoạch của tôi."

    "Ăn mày không chọn chiếu được," tôi thấy mình đang trích lại lời của bố.

    Ơn trời chúng tôi đã đến được cái hồ nước, và ơn trời ở đó có đèn, giảm nguy cơ đụng độ với đám người trong lùm cây.

    "Thấy chưa?" tôi nói, hài lòng với mình hết sức.

    "May thôi. Một sự may mắn kì quặc."

    "Chậc, đừng có đứng như phỗng đó chứ – đi hái lá sen lên đi." Tôi dậm chân và xoa đôi bàn tay đang đeo găng vào với nhau. Tôi cảm giác được anh ta đang nhìn tôi.

    "Xin lỗi?"

    "Chứ anh nghĩ sao tôi lại nói anh mang theo đồ để thay?"

    "Đang âm bốn độ đó! Tôi ngạc nhiên là nước còn chưa đóng băng nữa kìa! Tôi sẽ chết vì hạ thân nhiệt mất."

    "Nếu anh không quá kén chọn thời điểm để chết thì anh sẽ giúp mọi việc dễ dàng hơn nhiều. Chà, nếu phải thế thì..." Tôi cởi áo khoác và cơn lạnh lập tức thấm tới tận xương.

    "Cô không xuống đó đâu."

    "Một trong hai chúng ta phải làm thôi, và rõ ràng anh không muốn." Tôi khởi động, nhìn quanh hồ để tìm một chiếc lá sen đẹp.

    "Nhưng Christine ơi, hãy nghĩ về những người yêu quý cô mà xem," anh ta nói, nửa đùa nửa thật. "Họ không muốn cô làm việc này đâu."

    Tôi không quan tâm anh ta nói gì; tôi sẽ không rời công viên mà không có lá sen. Từ rìa hồ, tôi lùng sục trên mặt nước để tìm chiếc lá đẹp nhất. Có chiếc bị rách, chiếc bị bẩn, còn tôi muốn chiếc xanh nhất, tròn nhất có thể, một chiếc lá mà Maria lại có thể dùng để đặt lên những vật cô ấy trân trọng và yêu quý, và hy vọng hình của Adam sẽ lại có chỗ trên đó. Có thể anh ta sẽ quăng đồ linh tinh lên chiếc lá ấy mỗi khi đi làm về, trước khi lên giường với Maria, hoặc đặt đồng hồ lên để đi tắm, thi thoảng nghĩ về người phụ nữ điên khùng đã giúp mình vớt nó lên vào cái đêm lạnh cóng hồi mình đang gặp vấn đề.

    Cuối cùng tôi cũng xác định chiếc lá tôi muốn; nó không phải là chiếc lá sen gần nhất, tiện nhất hái nhưng tôi có thể mau chóng lội ra hái rồi quay về. Loáng một cái là xong. Tối đa mười giây. Được ăn cả ngã về không, nghĩ thế tôi lập tức thôi dao động. Tôi không biết nước sâu tới cỡ nào nên phải đi vòng quanh mấy cái cây, tìm một cành cây hay một cái que, sau đó chọc xuống hồ để kiểm tra độ sâu.

    "Cô định làm thật hả?"

    Cái que ngập được một nửa. Nước không sâu chút nào. Chỉ hơn một mét. Tôi làm được và thậm chí không cần phải bơi, nó nằm cách có mấy bước chân. Cái ao trông âm u, màu xanh lá và lềnh bềnh toàn bọt, nhưng tôi có thể làm được. Tôi xắn ống quần lên khỏi đầu gối.

    "Ôi lạy Chúa tôi," Adam bật cười, thấy tôi thật sự sắp lội xuống. "Nhìn này, có một lá ngay rìa đây này, tôi với được tới cái đó."

    Tôi nhìn nó. Anh ta có thể dễ dàng với ra lấy nó.

    "Anh nghĩ liệu cô ấy có nhìn cái lá đó và nghĩ, Wow, anh ấy thật sự yêu mình không? Nó gớm ghiếc quá, trên mặt mọc cái gì lông lông nữa kìa. Ồ và nhìn xem, có cả tàn thuốc trên đó nữa. Tôi không nghĩ đó là thông điệp anh muốn gởi đi. Không, chúng ta muốn cái lá kia," tôi chỉ chiếc lá xa nhất. "Cái không bị bàn tay con người chạm tới."

    "Cô sẽ đông cứng mất."

    "Rồi người tôi sẽ khô. Tôi sẽ bình thường lại thôi. Ngay khi tôi lên khỏi thì chúng ta sẽ chạy ra xe."

    Tôi lội xuống nước. Nó sâu hơn tôi nghĩ, ngập trên gối, làm ướt cả đũng quần. Tôi cảm thấy được nước dâng lên tới thắt lưng. Cái que đã đánh lừa tôi, hoặc nó đã chọc phải đá. Tôi thở hổn hển. Tôi nghe thấy tiếng Adam cười nhưng đang quá tập trung nên không mắng anh ta. Đã ở trong ao rồi, chẳng còn gì khác để làm ngoài việc đi tiếp. Đáy ao mềm và xốp; tôi thất kinh khi nghĩ đến những thứ có trong đó. Lau sậy và lá khô bám lên người tôi trong lúc tôi lội trong dòng nước đục ngầu. Tôi tự hỏi không biết sẽ rước vào người bệnh tật gì nhưng vẫn cứ lội tới. Khi tôi chỉ còn cách chiếc lá sen một cánh tay, tôi với ra lấy nó và kéo về phía tôi. Lội năm bước dài trên đáy ao xốp mềm và thế là tôi đã tới bờ. Adam chìa tay ra kéo tôi lên. Bộ đồ dính bết vào người tôi, quần áo bốc mùi nước ao hôi rình. Bì bõm lết tới chỗ cái giỏ, tôi lôi khăn tắm ra, cởi quần dài và tất rồi vội lau người. Adam nhìn đi chỗ khác, vẫn tự cười khằng khặc. Tôi tròng vào người bộ đồ thể thao mới, vừa mặc vừa đánh đàn răng vì trời lạnh đến tê tái. Tôi mang vớ và giày vào bằng đôi tay run rẩy, thay chiếc áo khoác trùm đầu bằng một chiếc áo lông cừu ấm áp. Anh ta mở sẵn chiếc áo khoác cho tôi, tôi xỏ tay vào và ôm lấy người. Anh ta trùm cái mũ len của mình lên đầu tôi và choàng hai tay qua người tôi để làm tôi ấm lên. Lần cuối cùng chúng tôi ở trong tư thế đó là lúc ở trên cầu, và là tay tôi choàng qua người Adam. Còn giờ hai tay Adam đang ôm lấy người tôi. Anh ta tựa cằm lên đỉnh đầu tôi và anh ta xoa xoa vai tôi để giúp tôi ấm hơn. Tim tôi đập thình thịch vì chúng tôi quá gần nhau. Tôi không chắc đó có phải là sự đáp trả cho chuyện xảy ra trên cầu không hay chỉ đơn thuần là chính anh ta, sự gần gũi của anh ta, cơ thể anh ta đang áp chặt cơ thể tôi, mùi của anh ta làm các giác quan của tôi choáng ngợp.

    "Cô có sao không?" anh ta hỏi vào tai tôi.

    Kỳ thực tôi sợ quay qua nhìn anh ta. Tôi không dám lên tiếng đề phòng giọng tôi làm lộ ra là tôi đang run. Thế nên tôi gật đầu, làm thế còn cọ xát vào người anh ta nhiều hơn. Tôi không biết có phải mình tưởng tượng ra không, nhưng tôi cảm thấy anh ta siết chặt tôi hơn.

    Chúng tôi nghe thấy những giọng nói đang đến gần: giọng đàn ông, trầm, không mấy thân thiện. Rồi khoảnh khắc đó chấm dứt cũng đột ngột như lúc xuất hiện. Anh ta vội buông tôi ra, nhặt túi của tôi và chiếc lá sen lên.

    "Đi thôi," anh ta nói và chúng tôi chạy ngược lại đường lúc nãy đã đi vào.

    Vào xe rồi, Adam bật máy sưởi lên mức cao nhất để làm tôi ấm hơn. Anh ta quan tâm, rõ ràng môi tôi đã tím ngắt và tôi không dừng run rẩy được.

    "Đó quả là một ý tồi hết sức, Christine," anh ta nói, vẻ mặt u tối, cau có và lo lắng.

    "Tôi không sao mà," tôi quả quyết, chìa hai tay trước quạt sưởi. "Chỉ cần cho tôi một phút thôi."

    "Quay về nhà thôi," anh ta nói. "Cô có thể tắm nước nóng và uống một tách cà phê để ấm người lại."

    "Tôi biết một ga-ra xe mở cửa hai bốn trên hai bốn, cà phê ở đó không đến nỗi vứt đi," tôi cố gắng lên tiếng qua hai hàm răng đang va vào nhau lập cập. "Chúng ta chưa xong việc mà."

    "Chúng ta đâu thể đưa cho cô ấy giờ này được," anh ta nói, nhìn chiếc lá sen còn đang nhỏ nước trên ghế sau. "Cô ấy vẫn đang ngủ."

    "Đó không phải nơi chúng ta sẽ đi."

    Với một ly cà phê nóng hổi trong bụng và một ly khác đang chờ trên đồ để ly, cuối cùng tôi cũng bắt đầu rã đông.

    "Tại sao chúng ta lại lái đến Howth?"

    "Rồi anh sẽ thấy."

    Một lời khuyên nữa trong cuốn Ba mươi cách đơn giản để tận hưởng cuộc sống, sau ăn uống và đi dạo, là ngắm hoàng hôn và bình minh. Tôi đang hy vọng ánh sáng vừa rạng sẽ giúp khai sáng Adam. Và nếu nó có hiệu quả với tôi nữa thì càng tốt. Tôi lái xe men theo con đường ven biển đến Mũi Howth, xe chúng tôi là chiếc xe duy nhất trong bãi đỗ. Lúc đó là sáu giờ rưỡi sáng và bầu trời rất trong, điều kiện lý tưởng để ngắm bình minh lên trên vịnh Dublin.

    Chúng tôi đẩy ghế ra sau, cầm ly cà phê lên, bật radio nhỏ tiếng và dõi mắt ngắm bầu trời. Ở phía xa xa, một màu hồng bắt đầu hiện lên từ mặt biển.

    "Và... diễn," Adam hô. Anh ta mở một cái túi giấy màu nâu rồi chìa ra cho tôi. Tôi ngửi thấy mùi đường, bụng tôi quặn lên và tôi lắc đầu.

    Anh ta thò tay lấy ra một chiếc bánh quế cuộn. "Nhìn xem chiếc bánh quế này nó nhiều quế thế nào và vỏ chanh này nhiều axit citric ra sao này," anh ta nói. "Tôi đang nếm đồ ăn và biết ơn nó đây." Giọng anh ta bắt đầu ngang phè phè. "Tôi đang dự phần trong một trong những niềm vui của cuộc sống."

    "Bét ra anh cũng đang học cách xử lý vấn đề."

    Anh ta cắn cái bánh và nhai nhóp nhép, rồi lại nhổ nó vào cái túi giấy, vứt nốt phần còn lại của cái bánh và vò cái túi lại. "Sao người ta lại ăn được cái thứ gớm ghiếc này chứ?"

    Tôi nhún vai.

    "Hãy kể tôi nghe anh còn chuyện gì vui vui làm cùng hoặc làm cho Maria không?"

    "Sao tôi phải kể?"

    "Vì tôi cần phải biết." Với tôi nói vậy thì dễ nhưng thật lòng mà nói, tôi không thể thôi không nghĩ về những điều anh ta đã làm cho cô ấy, những món quà khác thường anh ta đã tặng. Tôi mong mỏi được nghe nhiều hơn.

    "Ờ." Anh ta suy nghĩ về việc đó. "Cô ấy là một fan của bộ truyện Wally đâu rồi – cô biết mấy cuốn sách đó không? Vậy nên khi tôi muốn mời cô ấy đi chơi vào lần hẹn hò đầu tiên, tôi đã ăn mặc như gã ta và cứ xuất hiện ở những nơi cô ấy đến. Tôi không nhìn cô ấy. Lúc cô ấy đi mua sắm, tôi sẽ đi ngang qua cửa hàng mà không nói gì. Tôi đi theo cô ấy suốt cả ngày, chỉ xuất hiện trước mặt vậy thôi."

    Tôi nhìn anh ta, lông mày nhướn hết cỡ. Rồi tôi phá ra cười.

    Anh ta nhoẻn miệng. "Ơn trời cô ấy cũng cảm thấy như cô lúc này và đồng ý đi chơi với tôi." Rồi nụ cười của anh ta nhanh chóng héo đi.

    "Anh sẽ giành lại được cô ấy, Adam."

    "Ừ, tôi hy vọng thế."

    Chúng tôi im lặng ngắm bầu trời.

    "Nếu cái lá sen không giành lại được cô ấy, tôi không biết cái gì mới được nữa," giọng anh ta nghiêm trọng.

    Tôi lại phá ra cười. Lúc tôi cười xong thì bầu trời cũng vừa rạng.

    "Ừ," tôi nói, tra chìa khóa vào ổ. "Thấy khá hơn chứ?"

    "Hoàn toàn," anh ta nói đầy mỉa mai. "Tôi không còn bị thôi thúc tự sát nữa."

    "Tôi cũng nghĩ vậy." Tôi nổ máy và chúng tôi lái về nhà. Tôi đang ngồi trên chiếc ghế duy nhất mà bố tôi đã trang bị cho trong bếp, lau chiếc lá sen bằng khăn sữa mềm, sau đó đánh bóng nó bằng xi đánh gỗ. Nó quả là một chiếc lá sen tuyệt đẹp; Nó có một đường sống hoàn hảo bao quanh và tôi thậm chí đã đặt một cái ấm và một cái tách trà lên đó để thử độ cứng. Tôi đã đánh bóng nó đến mức lý tưởng, thầm nhủ rằng cơn đau đầu và cảm giác lạnh tê tái trong người vì nó cũng đáng. Tôi đang ngưỡng mộ thành quả lao động của mình thì tới tám giờ sáng điện thoại lại bắt đầu kêu. Tôi đấu tranh với bản thân xem liệu có nên nghe tin nhắn thoại không. Tôi biết đó là Barry, biết nó chỉ chứa nhiều lời sỉ nhục và thù hằn hơn mà thôi, và tôi biết mình không nên nghe, nhưng không biết sao tôi không cưỡng lại được. Tôi cảm giác ít nhất mình cũng nợ anh ấy, lờ đi sự tổn thương của anh ấy lại là một sự từ chối nữa.

    Adam vào bếp với tôi. "Anh ta hả?"

    Tôi gật đầu.

    "Sao ngày nào anh ta cũng gọi cùng một giờ hết vậy?"

    "Vì đó là lúc anh ấy dậy và thay đồ. Lúc tám giờ, anh ấy sẽ ngồi ở bàn bếp uống trà, ăn bánh mì nướng và bị khủng hoảng, kiểm tra điện thoại và nghĩ cách kéo tôi xuống vực thẳm với anh ấy."

    Tôi cảm giác thấy Adam đang quan sát tôi, nhưng tôi không nhìn anh ta mà tiếp tục đánh bóng cái lá, tình huống kì cục này vẫn khiến tôi bối rối. Anh ấy thì đang khủng hoảng, còn tôi thì đang đánh bóng một chiếc lá sen trộm trong công viên. Chẳng ai trong chúng tôi ổn sau cuộc chia ly.

    "Cô có định nghe chúng không?"

    Tôi thở dài và rốt cuộc cũng quay sang nhìn anh ta. "Có thể."

    "Để nhớ tại sao cô lại bỏ anh ta?"

    "Không." Tôi quyết định thành thật. "Vì đó là hình phạt của tôi."

    Anh ta cau mày.

    "Vì mỗi điều kinh khủng anh ấy nói làm tôi đau tới tận xương tủy, và nếu đó là hình phạt vì đã rời bỏ anh ấy thì nó khiến tôi cảm thấy tôi đang trả giá cho sự tự do của mình. Một lần nữa, tôi là kẻ ích kỉ đang lợi dụng nỗi đau của người khác để cảm thấy khá hơn về bản thân."

    Anh ta nhìn tôi, mắt mở to. "Lạy Chúa. Cô không cần phải phân tích đâu. Tôi nghe được không?"

    Tôi đặt cái lá xuống và gật đầu. Tôi quan sát anh ta ngồi xuống cạnh bàn và lắng nghe tin nhắn của Barry, vẻ mặt thay đổi liên tục – lông mày nhướn lên rồi lại hạ xuống, trán nhăn lại, miệng há ra ngạc nhiên – để diễn tả sự thích thú trước những lời sỉ vả của Barry, rồi anh ta cúp máy, háo hức báo cáo lại những điều mới nghe.

    "Lần này cô sẽ thích cho mà coi," anh ta bật cười, mắt sáng rỡ. Điện thoại kêu bíp bíp trong tay anh ta. "Đợi chút, anh ta nhắn một tin nữa nè! Anh chàng này hay thật," anh ta tặc lưỡi thích thú khi rình mò cuộc sống riêng tư của tôi. "Giỏi lắm Barry!" anh ta khen. Anh ta quay số hộp thư thoại của tôi lần nữa và lắng nghe. Nụ cười bỗng đông cứng, tia sáng biến mất khỏi ánh mắt anh ta.

    Tim tôi đập thình thịch.

    Ba mươi giây sau, anh ta nhảy khỏi bàn bếp – chẳng vất vả lắm vì chân anh ta vốn dài sọc – rồi đưa điện thoại cho tôi. Anh ta không nhìn vào mắt tôi, sau đó ngượng ngập rời khỏi phòng.

    "Anh ấy nói gì vậy?"

    "À, chẳng có gì thú vị cả."

    "Adam! Anh háo hức kể tin nhắn đầu tiên cho tôi nghe lắm mà."

    "À, cái đó, ừ, được rồi, nó là mấy chuyện vớ vẩn về bạn cô. Cô nào đó tên Julie, mà anh ta gọi là ả điếm – à không: đồ dâm đãng. Anh ta từng bắt gặp cô ta đi chơi với nhiều gã khác nhau. Một tối nọ anh ta gặp cô ta trên đường Leeson và cô ta đi chung với một gã anh ta biết là đã có vợ." Adam nhún vai. "Và anh ta có vài nhận xét về lựa chọn trang phục của cô ta."

    "Và anh thấy vậy là vui hả?"

    "Chà, cách nói của anh ta quả thật ngoại hạng." Anh ta nở một nụ cười khẽ. Rồi tới nụ cười buồn.

    Tôi lắc đầu. Julie là một trong những người bạn thân nhất của tôi từ thời học đại học, chính là cô là Julie đã chuyển đến Toronto và để lại xe cho tôi bán. Chồng cũ vẫn đang cố làm mọi cách cho tôi tổn thương.

    "Còn tin nhắn kia thì sao?"

    Anh ta tiếp tục bỏ đi.

    "Adam!"

    "Chẳng có gì đặc biệt. Chẳng có nghĩa gì. Chỉ thêm một tràng đả kích giận dữ nữa thôi." Anh ta nhìn tôi, im lặng, rồi rời khỏi phòng.

    Cách anh ta nhìn tôi, đầy thương cảm, tội nghiệp... tò mò? Tôi không xác định được nhưng nó khiến tôi bận tâm. Tôi quay số hộp thư thoại.

    "Bạn không có tin nhắn mới."

    "Adam, anh xóa tin nhắn của tôi!" tôi theo anh ta vào phòng khách.

    "Vậy sao? Xin lỗi nhé." Anh ta tập trung vào máy tính.

    "Anh cố tình làm thế."

    "Vậy sao?"

    "Anh ấy nói gì vậy? Nói cho tôi biết đi."

    "Tôi nói rồi: bạn cô Julie là một cô ả dâm đãng. Nhân tiện, tôi nghĩ tôi nên gặp cô ta; cô ta nghe có vẻ thú vị đấy," anh ta nói đùa, cố gắng làm bầu không khí nhẹ đi.

    "Nói tôi nghe tin nhắn thứ hai nói gì nào," tôi yêu cầu.

    "Tôi không nhớ."

    "Adam, chúng là tin nhắn của tôi, hãy nói cho tôi biết!" tôi la lên, đến đứng trước mặt anh ta.

    Anh ta chẳng hề hấn gì trước tiếng la hét của tôi. Tôi tưởng nó có thể chọc tức anh ta nhưng nó lại có tác dụng ngược lại, anh ta dịu lại, thương cảm, vậy còn khiến tôi nổi điên hơn.

    "Tôi không muốn cô biết, được chưa?" anh ta nói.

    Từ cái cách anh ta đang nhìn tôi, tôi thấy sợ không biết Barry đã làm lộ thông tin cá nhân nào của tôi. Rõ ràng tôi sẽ chẳng biết được thông tin gì từ anh ta, ít nhất là lúc này, nên tôi bèn ra khỏi phòng. Tôi muốn đùng đùng bỏ đi, khỏi anh ta, ra khỏi căn hộ để được một mình mà la hét hay khóc lóc phiền muộn trước cuộc sống đã vượt khỏi tầm kiểm soát của tôi, nhưng tôi không thể. Tôi thấy mình bị trói vào anh ta, như một người mẹ với đứa con, tôi không thể bỏ anh ta một mình ngay cả khi tôi muốn vậy. Anh ta là trách nhiệm của tôi, toàn thời gian, thường xuyên, ngày và đêm. Tôi cần phải trong chừng anh ta ngay cả vào lúc này, dù theo như những gì Barry mới nói, có vẻ anh ta nghĩ rằng anh ta có nghĩa vụ phải bảo vệ tôi.

    ***

    Chẳng tốn nhiều thời gian mới nhận ra tâm trạng của Adam thật chẳng biết đâu mà lần. Mới giây trước anh ta còn chú tâm vào cuộc chuyện trò, đôi lúc còn là người dẫn dắt nữa chứ, giây sau đã tỏ vẻ chịu đựng, rồi đột ngột anh ta sẽ biến mất. Hoàn toàn biến mất. Anh ta sẽ lui vào trong tâm trí của chính mình với ánh mắt hết sức mông lung, đôi lúc giận dữ, đến nỗi tôi sợ phải hình dung đến những điều anh ta đang suy tư trong đầu. Biểu hiện như vậy có thể xảy ra vào giữa cuộc trò chuyện, khi tôi đang nói dở hay thậm chí ngay giữa chính câu nói của anh ta, và cứ thế hàng giờ liền. Anh ta hoàn toàn thu mình lại. Đó là điều xảy đến khi tôi mắng anh vì đã xóa tin nhắn của tôi. Tôi nhìn anh ta rơi vào trong trạng thái khép kín như thế trên ghế suốt một tiếng đồng hồ, ghét bỏ cuộc đời, ghét bỏ chính mình, ghét mọi người và mọi thứ xung quanh, thế là tôi bước vào để xử lý.

    "Được rồi, đi thôi." Tôi quăng cho anh ta chiếc áo khoác.

    "Tôi không đi đâu hết."

    "Có đấy. Anh có muốn biến mất không?"

    Anh ta bối rối nhìn tôi.

    "Anh muốn biến mất," tôi nói huỵch toẹt. "Anh muốn được lạc lối. Được thôi. Đi lạc thôi nào."



    Cô bé Alicia ba tuổi đang ngồi trên bậc thềm trước hiên, bên cạnh là một chiếc ghế trong xe hơi. Alicia là con út của Brenda gọi tôi bằng dì, tôi rất thích vai trò ấy – chủ yếu với Alicia, vì tôi không hợp được với lũ cháu trai lúc nào cũng muốn trói tôi lại, xiên tôi lên mà nướng mỗi lần tôi bước vô nhà – mỗi tuần tôi đưa con bé đi chơi vài tiếng. Những chuyến đi chơi kiểu này bắt đầu từ bốn tháng trước, có lẽ cùng thời điểm lúc tôi bắt đầu nghĩ tới chuyện li dị. Tôi đã lái xe chở Alicia đến một trung tâm trò chơi nơi tôi có thể thả nó trong một căn phòng được xây hoàn toàn bằng bọt biển rồi nhìn nó nhảy nhót từ bên này qua bên kia, rơi từ cầu thang vào trong những cái ống đầy banh nhựa, rồi cố gắng che giấu vẻ mặt hoảng hốt của mình khi nó nhìn ra xem tôi có đang nhìn không. Trên đường đến trung tâm trò chơi, lúc chúng tôi đang dừng ở cái đèn đỏ nơi chúng tôi thường rẽ phải, Alicia nói nó muốn tôi rẽ trái. Tôi cũng chẳng vội nên tôi rẽ trái rồi hỏi Alicia đi đường nào tiếp. Chúng tôi cứ lái vòng vòng như thế suốt một tiếng đồng hồ, Alicia bảo rẽ chỗ nào thì rẽ chỗ đó. Tuần nào chúng tôi cũng làm thế, và lúc nào cũng dừng chân ở những chỗ khác nhau. Nó cho tôi suy nghĩ, giúp giết thời gian, và nó cho Alicia trải nghiệm được thị uy với một người lớn.

    Một trong những lời khuyên trong cuốn Những cách đơn giản để tận hưởng cuộc sống là "chơi với trẻ". Sách giải thích là nhiều khảo sát đã cho thấy niềm hạnh phúc mà trẻ em đem lại là rất lớn. Dù tôi đã đọc nhiều nghiên cứu khác xếp nó không cao hơn đi mua đồ ăn. Tôi đồ rằng nó còn tùy thuộc xem đối tượng có thích con nít hay không. Tôi hy vọng cách này có thể khiến Adam mở mắt mà nhìn cuộc sống xinh đẹp. Và cũng không bị bắt vì nhìn trẻ em.

    "Chào Alicia." Tôi ôm con bé.

    "Chào bô bô."

    "Sao con lại ở ngoài này một mình?"

    "Lee đang đi bô bô."

    Lee, cô trong trẻ của cô bé, đứng sau cửa sổ vẫy tay, tay kia bế cậu nhóc Jayden sáu tháng tuổi. Tôi xem đó là dấu hiệu tôi có thể dẫn Alicia đi.

    Tôi mở cửa sau xe, quấy rầy Adam, kẻ về cơ bản vẫn đang chìm trong suy tư.

    "Anh có thể ngồi ghế sau cạnh Alicia. Đây là chú Adam, chú ấy sẽ đi lạc cùng với chúng ta đấy."

    Tôi muốn anh ta nói chuyện được với con bé; nếu con bé ngồi ghế trước anh sẽ dễ phớt lờ nó đi lắm.

    "Chú ấy có phải tình yêu đích thực của dì không, bô bô?"

    "Không, bô bô, không phải đâu."

    Alicia cười khúc khích.

    Tôi nhấc cái ghế trẻ em lên và nhét nó vào xe rồi giúp Alicia leo lên xe. Adam vào ngồi cạnh con bé, vẫn lơ mơ và nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh ta tạm dừng mơ mộng và liếc nhìn cô bé con ba tuổi dễ thương ngồi bên cạnh. Họ nhìn nhau chăm chú; không ai nói tiếng nào.

    "Hôm nay con đi học thế nào?" tôi hỏi.

    "Tốt lắm ạ, bô bô."

    "Con tính thêm bô bô vào mỗi câu như vậy mãi sao?"

    "Vâng ạ, wee wee."

    Nhìn Adam bối rối nhưng có vẻ hứng thú.

    "Nhà anh có con nít không?" tôi hỏi anh ta.

    "Có, con của Lavinia. Nhưng chúng là một lũ nhóc hợm hĩnh. Mất nhà có lẽ là điều tốt nhất cho chúng nó tỉnh ra."

    "Tử tế quá nhỉ," tôi mỉa mai.

    "Xin lỗi," Adam nhăn mặt.

    Tôi nhìn cả hai người họ qua gương chiếu hậu. "Cháu bao nhiêu tuổi rồi?" Adam hỏi Alicia.

    Alicia giơ bốn ngón tay.

    "Cháu bốn tuổi."

    "Nó ba tuổi," tôi nói.

    "Vậy rõ ràng đang nói dối," Adam buộc tội.

    "Nhìn mũi cháu này, woooo!" Alicia vờ như mũi con bé đang dài ra.

    "Chúng ta đi đâu đây?"

    "Rẽ trái," Alicia nói.

    "Nó mới ba tuổi mà biết đường rồi ư?"

    Tôi mỉm cười và bẻ cua sang trái. Đi tới cuối đường, tôi nhìn Alicia qua gương.

    "Phải," Alicia nói.

    Tôi rẽ phải.

    "Thật là cháu biết đường sao?" Adam quay qua Alicia.

    "Vâng ạ," Alicia đáp.

    "Sao như vậy được? Cháu mới có ba tuổi chứ mấy."

    "Cháu biết mọi đường mà. Đến mọi nơi luôn. Trên toàn thế giới luôn. Chú muốn tới đường bô bô không?" Con bé ngật đầu cười nắc nẻ.

    Chúng tôi rẽ trái, rẽ phải, đi thẳng, tất cả theo hướng dẫn của Alicia. Mười phút trôi qua.

    "Được rồi, cho chú hỏi chính xác thì chúng ta đang đi đâu vậy?" Adam thắc mắc.

    "Trái," Alicia lại nói.

    "Tôi biết chúng ta qua trái, nhưng qua trái rồi tới đâu?" anh ta hỏi tôi.

    "Đây là cách để được lạc đường," tôi nói.

    "Tức là chúng ta chỉ lái vòng vòng theo hướng dẫn của một đứa con nít?" anh ta hỏi.

    "Chính xác. Rồi chúng ta sẽ tìm đường về nhà."

    "Bao lâu nữa?"

    "Vài tiếng."

    "Và cô có thường xuyên làm chuyện này không?"

    "Thường thì vào Chủ nhật. Hôm nay là ngoại lệ. Lúc đường vắng thì vui hơn. Việc này khá thú vị. Luật duy nhất là không đụng đến đường cao tốc. Có lần chúng tôi dừng chân ở dãy núi Dublin, lần khác thì bãi biển Malahide. Khi chúng tôi đến nơi nào mình thích, chúng tôi xuống xe đi dạo lòng vòng. Tuần nào chúng tôi cũng khám phá được nhiều điều mới mẻ. Thỉnh thoảng chúng tôi không ra khỏi Clontarf mà rốt cuộc chỉ đi vòng quanh, nhưng nó cũng chẳng đời nào chú ý."

    "Phải," Adam hét.

    "Biển kìa, bô bô," Alicia cười lớn.

    "Chính xác," Adam nói, mắt dõi ra ngoài.

    Anh ta im lặng suốt mười lăm phút sau, tiếp tục chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

    "Tôi cũng muốn có lượt," đột nhiên anh ta cất tiếng. "Tôi chỉ đường được không?"

    "Không!" Alicia nạt ngay.

    "Alicia," tôi cảnh cáo.

    "Chú chỉ đường được không, đi mà bô bô?" Adam hỏi.

    Alicia bật cười. "Được ạ."

    "Được rồi." Adam suy nghĩ rất lung. "Tới đèn đỏ thì rẽ trái."

    Tôi quan sát anh ta qua gương. "Anh không được đưa chúng tôi đến chỗ Maria đâu đấy."

    "Không đâu," anh ta nhát gừng.

    Chúng tôi rẽ trái và lái thêm vài phút nữa. Cuối cùng chúng tôi đụng phải một bức tường, một ngõ cụt hoàn toàn.

    "Tôi thề trước giờ chưa bao giờ có chuyện này," tôi vừa nói vừa quay xe.

    "Cũng thường mà." Adam khoanh tay bực tức.

    "Thử lại đi, bô bô," Alicia nói, thấy tội nghiệp anh ta.

    "Chỗ kia có một con đường nhỏ," Adam nói.

    "Đó là đường đất và chúng ta không biết dẫn tới đâu."

    "Hẳn sẽ dẫn tới đâu đó chứ."

    Tôi rẽ trái. Điện thoại tôi reng và tôi mở loa ngoài.

    "Christine, là tôi đây."

    "Oscar, chào anh."

    "Tôi đang ở trạm xe buýt."

    "Tốt lắm. Anh cảm thấy thế nào rồi?"

    "Không ổn lắm. Không thể tin được là cô nghỉ làm tới hai tuần."

    "Tôi xin lỗi. Nhưng lúc nào anh gọi tôi cũng được mà."

    "Tôi thích gặp cô trực tiếp hơn." Giọng anh ta run run. "Hay là cô gặp tôi đi, hay là cô lên xe buýt với tôi đi?"

    "Không được đâu, Oscar. Tôi xin lỗi, anh biết tôi không thể làm thế mà."

    "Tôi biết, tôi biết, cô có nói vậy là không chuyên nghiệp," anh ta buồn rầu.

    Tôi có thể phá vỡ quy tắc để giúp đỡ khách hàng của mình, nhưng đi kèm xe buýt với Oscar thì quá. Tôi nhìn Adam trong gương xem anh ta có nghe thấy không và thấy anh ta nhếch mép cười nhạo sự thuyết giảng của tôi, nhất là trong tình cảnh hiện tại. "Anh làm được mà Oscar," tôi khẳng định. "Hãy hít thở thật sâu, thư giãn cơ thể." Tôi bận nói chuyện với Oscar nên không để ý mình đã vô thức lái xe men theo con đường về vùng quê, hai bên đường là những cánh đồng xanh ngắt. Tôi chưa bao giờ đi đường này. Thi thoảng, khi chúng tôi đến một giao lộ, tôi nghe tiếng Adam hay Alicia la lên chỉ đường. Cuối cùng Oscar cũng đi qua được bốn trạm và cảm thấy hân hoan hớn hở; anh ta cúp máy, nhảy chân sáo về nhà. Điện thoại của Adam, vốn đang để trước xe cạnh điện thoại tôi, bắt đầu reng. Tôi nhìn thấy tên Maria trên màn hình. Tôi nhấc điện thoại mà Adam không thấy và lần này không mở loa ngoài.

    "Ồ, xin chào," Maria nói khi nghe tiếng tôi. "Lại là cô."

    "Xin chào," tôi nói, không muốn gọi tên cô ấy vì sợ Adam giật điện thoại lại.

    "Giờ cô là người chuyển tin nhắn cho anh ấy hả?" Maria hỏi, cố gắng nói đùa nhưng không thể giấu được sự sắc lạnh trong giọng nói.

    Tôi cười nhẹ, giả vờ không để ý. "Có vẻ như vậy đấy. Tôi giúp gì được cho cô không?"

    "Cô giúp tôi làm sao được? Chậc, tôi muốn nói chuyện với Adam." Cô ta nói cộc lốc, sắc, từ ngữ ngắn gọn.

    "Tôi xin lỗi, giờ anh ấy không nghe điện thoại được," tôi nói bằng giọng thân thiện, không cho cô ấy lý do gì để nạt nộ được tôi. "Tôi chuyển lời lại cho anh ấy được không?"

    "Anh ấy có nhận được lời nhắn sáng hôm qua của tôi chưa?"

    "Dĩ nhiên là rồi. Tôi nói lại với anh ấy ngay."

    "Vậy tại sao anh ấy không gọi tôi?"

    Chúng tôi đến một giao lộ.

    "Trái," đột nhiên Adam nói, dừng ngang cuộc trò chuyện với Alicia.

    "Phải," Alicia nói.

    "Rẽ trái," Adam la lớn.

    Alicia khúc khích cười và hai người họ rít lên chói tai. Adam bịt miệng Alicia còn con bé thì ré lên. Rồi tới lượt anh ta kêu lên ăng ẳng vì bị con bé liếm tay. Hỗn loạn hết cả nên tôi gần như không nghe Maria nói gì.

    "Cô không thể trách anh ấy không gọi lại cho cô sau những gì anh ấy thấy được." tôi nói bằng giọng lịch sự, không trách móc, không phán xét, một câu đơn giản để đưa Maria về đúng vị trí của cô ấy.

    "Vâng. Đúng thế. Có phải tôi nghe giọng anh ấy đó không?"

    "Đúng."

    "Trái!" Adam hét, lại bịt miệng Alicia để con bé không la lên chỉ hướng được.

    Alicia hú lên cùng một tràng cười ngặt nghẽo tới đau bụng.

    "Đừng có liếm chú nữa," anh ta vui vẻ cảnh cáo rồi nhanh chóng rút tay về, như thể bị đau. "Úi! Con bé cắn tôi!"

    Alicia vờ sủa, rồi thở hổn hển.

    "Tôi sẽ nói với anh ấy là cô gọi. Anh ấy đang bận một chút, như cô nghe thấy rồi đấy."

    "Ồ, được rồi..."

    "Thật ra thì hôm nay anh ấy có thể gặp cô ở đâu?" tôi hỏi. "Cô sẽ ở nhà hay đi làm?"

    "Tôi đi làm tới khuya mới về. Nhưng không sao, anh ấy có thể gọi tôi. Anh ấy có còn... cô biết đấy, giận tôi không? Thật là một câu hỏi ngu ngốc, dĩ nhiên là còn rồi. Nếu là tôi thì tôi cũng thế. Không phải anh ấy từng... cô biết đấy..."

    Tôi chẳng thể nghe được phần còn lại của câu nói vì hai kẻ mất trí sau lưng lại phá ra cười ngặt nghẽo.

    "Ai gọi thế?" Adam hỏi khi tôi gác máy.

    "Maria."

    "Maria?! Sao cô ấy lại gọi vào điện thoại cô?" Anh ta chồm tới.

    "Điện thoại anh. Không bí mật gì hết, nhớ chứ?"

    "Tại sao cô không nói tôi?"

    "Vì nếu thế anh sẽ ngưng cười, và theo như cô ấy thấy thì anh đang có một khoảng thời gian vui vẻ."

    Adam suy nghĩ về việc đó. "Nhưng tôi muốn cô ấy biết tôi nhớ cô ấy."

    "Tin tôi đi, Adam, cô ấy thà nghe anh cười còn hơn khóc. Thấy anh đau khổ thảm hại sẽ khiến cô ấy nghĩ cô ấy đến với Sean là đúng."

    "Okay." Anh ta im lặng một lúc và tôi nghĩ tôi để mất anh ta rồi. Tôi nhìn Alicia xem con bé có sao không. Con bé đang chơi trò chạy ngón tay trên cửa sổ.

    "Ê, ý này thú vị đấy," anh ta đột nhiên nói, tôi cho đó là một biểu hiện tích cực nhất tôi từng nghe từ anh.

    "Tốt," tôi vui vẻ đáp, rồi phải lập tức đạp thắng vì đã tiến sát tới mấy chiếc xe phía trước.

    Đường chỉ đủ chỗ cho một xe, nhưng phía trước tôi, hai chiếc xe đã xoay xở sao đó mà xếp thành hàng ngang. Một chiếc quay về phía chúng tôi, chiếc kia quay về hướng ngược lại. Cửa xe gần như cà vào nhau. Cửa sổ cả hai chiếc đều đóng. Lúc tôi nhận ra mình không nên nhìn thì cửa một chiếc xe mở ra, một gã có vẻ ngoài đáng sợ, mặc áo da màu đen đã bước xuống xe. Hắn ta cao, khá to con và có vẻ không vui khi thấy chúng tôi. Ba gã ngồi sát nhau trên băng sau đang quay lại nhìn chúng tôi cũng thế. Những gã ngồi trong xe này nhìn sang những gã ngồi xe kia. Chúng lắc đầu và nhún vai ra chiều khá căng thẳng.

    "Ờ, Adam ơi," tôi lo lắng gọi.

    Adam không nghe thấy tôi gọi, anh ta còn bận nói chuyện về bô bô với Alicia.

    "Adam!" tôi gọi bằng giọng khẩn cấp hơn và anh ta ngước lên.

    Anh ta nhìn lên vừa đúng lúc thấy gã cao to kia đi về phía chúng tôi với một cây gậy cong trên tay.

    "Quay xe lại đi," giọng Adam khẩn trương. "Christine, quay xe lại đi – ngay."

    "Không! Trái!" Alicia hét, khúc khích cười, tưởng chúng tôi vẫn đang chơi game.

    "Christine!"

    "Tôi đang cố đây!" Bộ ly hợp đang nghiến ken két, tôi quá hoảng nên không vô số đúng được.

    "Christine!" Adam gào lên.

    Gã khổng lồ kia bước thêm một bước đến gần chiếc xe, xem xét kính trước, ghi nhận số điện thoại của tôi trên tấm biển BÁN XE đính trên kính trước. Rồi hắn nhìn thẳng vào mắt tôi và vung cây gậy ra sau. Tôi đạp ga và chiếc xe kêu rít lên, phóng vọt về phía sau nhanh tới mức Adam bị ném mạnh về phía băng sau. Nó không ngăn gã to lớn kia đuổi theo chiếc xe, vung vẩy cây gậy. Tôi ngó chừng đằng sau, thành công trong việc chạy theo một đường thẳng, sau đó con đường bắt đầu bẻ ngoặt theo những góc cua gắt mà lúc nãy vì nghe điện thoại nên tôi không để ý.

    "Khỉ thật, còn mấy tên nữa kìa!" Adam thông báo. Tôi thò đầu ra ngoài cửa sổ, ngoái nhìn đằng sau và thấy thêm ba tên nữa leo ra khỏi xe. "Nhìn đường đi!" anh ta hét.

    "Ôi, mẹ..." tôi dợm chửi thề, nhưng nhớ ra có Alicia. "Bô," tôi nói. "Bô, bô, bô, bô," tôi nói đi nói lại.

    Alicia cười nắc nẻ và hòa giọng. "Bô! Bô! Bô!"

    "Chạy nhanh hết sức có thể đi," anh ta nói.

    "Không được, đường nhiều cua quá," tôi nói, lại tông trúng thêm một bụi cây nữa.

    "Tôi biết, hãy tập trung vào. Và tăng tốc lên."

    "Chúng có đuổi theo không?"

    Anh ta không trả lời.

    "Chúng có đang đuổi theo không?"

    Không nhịn được nữa, tôi phải biết. Tôi nhìn về phía trước và thấy những ô cửa sổ đen thui đang tiến về phía chúng tôi. "Ôi lạy Chúa tôi."

    "Tại sao chúng ta lại đi lùi vậy ạ?" Alicia hỏi, cuối cùng con bé cũng ngưng cười và cảm thấy sự hoảng sợ trong xe. Cuối cùng tôi cũng thấy đường lớn và bèn phóng ra một cách vội vã, rồi chạy như ma đuổi, rẽ qua hàng loạt khúc quanh hết trái rồi phải trong lúc Alicia la lớn ra ý chỉ dẫn đường hướng cho tôi, chẳng để ý coi chúng có bám theo hay không. Lúc chúng tôi đến được một khu nhà ở lớn, đường phố đã có dấu hiệu của sự sống trở lại, tôi giảm tốc độ nhưng vẫn tiếp tục rẽ trái rẽ phải ngẫu nhiên.

    "Ok, tôi nghĩ cô dừng được rồi đó," Adam nói khi tôi lái vòng qua một cái bùng binh lần thứ ba. "Chúng không đuổi theo."

    "Whoa, whoa, whoa, con chóng mặt quá," Alicia ngân nga.

    "Còn chú thì sắp nôn rồi này," Adam nói.

    Tôi định hướng lại và chạy qua bùng binh. Tôi thả Alicia về nhà. Tôi phải cố hết sức để giải thích cho Brenda tại sao Alicia cứ phấn khích mà gào "Quay xe lại!" và chạy lui hết tốc lực quanh nhà rồi đụng đổ đồ đạc tùm lum.

    "Adam, những phương pháp của em gái tôi có giúp cậu tận hưởng cuộc sống không?" Brenda ngồi xuống bàn và kéo ghế mời anh ta bằng cái kiểu hết sức mô phạm của chị ấy, cái kiểu không bao giờ cho người ta cơ hội từ chối.

    "Đến giờ thì chúng tôi đã ăn, đi dạo trong công viên và lái xe đi chơi với một đứa con nít."

    "Hóa ra là thế. Thức ăn thế nào?"

    "Thật ra ăn xong chỉ thấy bụng dạ nôn nao khó chịu."

    "Thú vị thật. Còn công viên thì sao?"

    "Tôi bị bắt."

    "Anh đâu có bị bắt, họ giữ anh trong phòng giam để anh bình tĩnh lại thôi," tôi sửa lại, không vui khi thấy những phương pháp trị liệu của mình bị nghi ngờ.

    "Còn cuốc đi chơi thì hóa ra lại xen ngang một phiên mua bán ma túy," Brenda kết thúc giùm chúng tôi.

    Chúng tôi đều im lặng. Rồi Brenda ngửa đầu ra sau cười trước khi đổi chủ đề. "Nói tôi nghe nào Adam, cái bữa tiệc của cậu ấy, có cần phải chưng diện gì không?"

    "Đồ trang trọng."

    "Tuyệt. Tôi mới tia một bộ váy ở cửa hàng Pace. Có lẽ tôi còn sắm luôn đôi giày cho hợp. Được rồi," chị ấy đứng dậy. "Tôi phải đi chuẩn bị bữa tối cho Jayden. Hai người nên biến đi nếu không tôi lấy cán chổi thọc vào mông bây giờ."

    Adam lại nhìn tôi với cái vẻ mặt thích thú khiến mắt anh ta sáng bừng. Lần này tôi không quan tâm lý do là tại gia đình điên điên khùng khùng của tôi hay là tại phương pháp tận hưởng cuộc sống thảm họa của tôi, tôi chỉ vui khi thấy anh ta có sức sống mà thôi.

    Chỉ đến khi chúng tôi đã trở về căn hộ lấy cái lá sen, rồi quay trở ra xe mười phút sau, chúng tôi mới phát hiện ra cái kính chắn gió xe hơi đã vỡ tan tành.
     
    Nana268, Minh Dạ, chiqudoll2 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tám 2022
  3. nntc6761 ~~~Cập nhật link bài mới ở trên tường ạ~~

    Bài viết:
    2,173
    12. How to Solve a Problem Like Maria - Làm sao để giải quyết vấn đề Maria

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Maria worked in Grand Canal Dock in a modern high-rise that looked like a chequered board from the outside. I was going to take care of the lily pad's delivery; Adam was sure Maria would personally come to reception to sign for it as long as she was told that it was from him. He was under strict instructions to remain outside, but in a place where he would be able to observe her reaction. Seeing as the building appeared to be built entirely of glass and steel, he had many possible vantage points; the tricky part was ensuring she wouldn't see him. I wanted the moment when Maria and Adam reunited to come when he was ready. He wasn't anywhere near ready yet.

    I felt odd about meeting Maria. The Maria. The woman whose quite intimate details I knew and who I'd spoken to over the phone twice and who was the reason or one of the reasons that Adam, rather beautiful Adam, had ended up with his life hanging in the balance. As I walked across the marble floor with my heels tapping so that the long line of receptionists looked up to watch me, I realised I resented Maria. And what timing. I couldn't help but blame her for holding such power over a man she'd supposedly once loved while apparently oblivious to the effects of her rejection on him. When I thought of what he was going through right now to get her back, and her standing here with no idea, my blood boiled. Again, really not good timing, and inappropriate for me to become so protective of him when my role was supposed to be impartial, but I couldn't feel anything close to unbiased at that moment.

    Rationally, I knew it wasn't Maria's fault. If Maria had been a friend confiding in me about Adam's behaviour, I probably would have supported her in leaving him once everything she'd tried to salvage the relationship had failed. But the woman bugged me despite all that. I knew I should really be telling Adam to move on, not to try to win her back. She was already with someone else, his friend; she'd moved on. Was a further rejection going to break him even more? Yes. It would kill him. I already knew that. I needed their relationship to work for Adam's life. Which brought me back to resenting Maria.

    "I have a delivery for Maria Harty in Red Lips Productions," I said to the receptionist.

    "Who will I say it's from?"

    "Adam Basil."

    I could see Adam outside, his woollen hat low, his duffle coat closed all the way up to his chin, his face was barely visible and what skin was exposed turning red raw from the cold. I would have to make sure I positioned myself so that Adam could see her reaction. I only hoped Maria wouldn't throw the lily pad on the floor and stamp all over it. I didn't think I'd reach him on time if he wanted to dive over the edge into the canal.

    The elevator doors opened and a doll stepped out in skinny black jeans, biker boots, a T-shirt with a naked woman in a suggestive pose, jet-black hair which was rich and glossy and framed her doll-like chin, a severe fringe, big blue eyes, a perfect nose, and red, red lips. I wouldn't have thought she was Maria at all. I had pictured her as a corporate type, expecting a suit to appear, but as soon as I saw her, I knew. It was the red lips that gave her away and suddenly the company name made sense. I knew it was her and yet I couldn't call out to her as I watched her walk across the lobby to reception. I imagined she and Adam cut a very striking couple, turning heads wherever they went, and in that moment I resented Maria even more. Good old-fashioned female jealousy. I was annoyed with myself; I'd never fallen prey to that kind of thinking before. I wasn't the type. But then, I'd always been happy, settled in my life and now I wasn't, so anything, anybody secure sent my already wobbly confidence crashing down like a skittle.

    The receptionist pointed over at me, and Maria took me in. In the days when they spoke to me, Peter and Paul greeted me as 'Casual Friday' in the mornings, because jeans were my staple wardrobe. And not just your regular jeans. I had them in almost every colour of the rainbow, as was the palette of the rest of my clothes. My wardrobe was one great kaleidoscope with the purpose of brightening up my day even when everything else in the world failed to comply. I'd gone from a muted wardrobe of blacks and beiges to this burst of colour in my mid-twenties. I always had on at least one item of colour after I'd read a book, How to Enrich Our Soul Through the Clothes We Wear, which taught me that our skin and soul took energy from the colours we wore, and wearing dark colours drained us. Our bodies craved colour the same way they needed sun, yet here was Maria, all in black and ultra-cool, as if she'd drifted out of an All Saints store, and there was me, like a packet of Skittles, my long, wavy, sandy-coloured hair beneath a stripy woollen hat that looked like I'd stolen it off the set of Zingzillas. My sandy 'beach' hair was carefully maintained and treated each week, tousled and teased into looking like it didn't care, like it didn't have a trouble in the world, but believe me it cared, it only pretended not to. My hair giggled and flirted, it blew in the breeze, whereas Maria's.. that trendy bob with its strict fringe laughed in the face of danger, it demanded rebellion.

    As soon as Maria spotted the lily pad in my arms, which wasn't difficult to see, her face broke into a beam. Relief flooded through me and I was afraid to turn around to see Adam's reaction in case I alerted Maria to his whereabouts. She clasped her hands to her mouth and started to laugh, trying not to attract too much attention to herself, though I guessed word would be around the office in no time that Maria Harty had received a delivery of a lily pad.

    "Oh my God!" She wiped her wet eyes. They were tears of joy but also from the sudden memory of a person from another time. She reached out to take the pad. "This is probably the oddest delivery you've ever made." She smiled at me. "My goodness, I can't believe he did this. I thought he'd forgotten. It was a long, long time ago." She held the lily pad in her arms. Suddenly embarrassed, she said, "I'm sorry, you don't need people telling you their stories. I'm sure you've somewhere else to deliver to. Where do I sign?"

    "Maria, I'm Christine, we spoke on the phone."

    "Christine.." Her forehead crinkled then realisation set in. "Oh. Christine. Is that your name? You've been answering Adam's phone?"

    "That's me."

    "Oh." Maria looked me up and down, sized me up in seconds. "I didn't think that you were young. I mean, you sound much older on the phone."

    "Oh." I felt all warm inside, loving the reaction, but knowing I shouldn't.

    There was an awkward silence.

    "He really got this for me?"

    "He sure did. Dived into subzero temperatures. Got soaking wet. Blue lips and all," I said, still feeling my head cold building.

    Maria shook her head. "He's crazy."

    "About you."

    "Is that what he's telling me? He still loves me?"

    I nodded. "He really does." And for some reason my throat tightened. Unfortunate timing perhaps. I cleared my throat. "I thought he should include flowers, but he insisted on those. I don't know if they mean anything to you."

    Maria looked down to the lily pad and it was only then that she noticed the tiny lips wrapped in red foil. Adam had added them on at the last minute before I entered the building and suddenly everything was making sense to me. I now recognised them as the tiny chocolates that were scattered on the bed in the Gresham Hotel.

    "Oh my," Maria whispered, noticing them for the first time. She attempted to pick them up but couldn't hold the enormous lily pad with one hand.

    I took it back from her so she could examine the tiny lips.

    "I can't believe there were still some left. You know what they are?"

    I shook my head.

    "He made them for me the year we first met. Red lips are, well, kind of my trademark." She started to open the foil and when she saw chocolate beneath she laughed. "They're real!"

    "Adam knows how to make chocolate?" I laughed, feeling doubtful. If Maria wanted to believe that then I shouldn't be placing doubt in her mind, but I couldn't help but question it.

    "Well, not personally, obviously, but the company." She carried on studying them. "They were a prototype, they weren't supposed to ever see the light of day. I thought we'd eaten them all."

    "The company.." I said, trying to figure it all out.

    "He designed it for me, then he got the people at Basil's to make them. He put pralines, hazelnuts and almonds in it because he said I'm nutty." She laughed, but her laugh caught in her throat and her eyes filled.'Shit, sorry.'She turned her back to reception and fanned her eyes to make them stop welling.

    I was slightly in shock by this time but tried to play it cool. I could have asked Maria about Adam, learned more about him, but for some reason I didn't want Maria to find out that I didn't know; my insecurity since seeing her stopping me from doing my job properly.

    "There's no need to be sorry. It's not easy remembering the good times. But he did want to remind you."

    She nodded. "Tell him I remember."

    "He's still there, you know," I said earnestly. "He's as funny and spontaneous as you remember. Maybe not exactly like when you first met. Maybe that's impossible for anybody to be. But he makes me laugh all the time."

    Maria studied me closely. "Does he?"

    I felt my cheeks get hot. It was the woollen hat, must have been, going from extreme cold to stuffy office building heat and the head cold that I knew I was getting after being in the freezing cold pond. I wasn't going to take it off though, not with her and her poker-straight hair. Who knew what lurked beneath my hat?

    "You really are looking after him, aren't you?"

    "Well, yes." I couldn't hold her gaze any more and so handed the lily pad over. "I should let you get back to work now."

    "I hope he knows how lucky he is to have you." Maria pushed it a little further.

    I couldn't help my eyes filling a little. "I'm only doing my job." I flashed her a bright and breezy smile and tried hard for my response not to sound like a cheesy super-hero retort.

    "And what job is that?"

    "A friend," I said, taking a few steps away. "I'm a friend, that's all."

    I turned and left then, feeling my face blazing. I was thankful for the icy breeze that hit my cheeks as soon as I stepped outside. I kept walking, feeling Maria's eyes on me. I was glad to turn the corner as soon as I could, to escape the transparent surfaces and have solid brick between us. I stopped walking immediately and put my back to the wall, my eyes closed as I relived the conversation in a state of panic. What had come over me? Why had I reacted like that? Maria acted as if she knew something about my feelings that I didn't, she made me feel guilty and pathetic for momentarily feeling something I didn't feel, that I couldn't possibly feel. My aim here was to get them together, not to start having feelings for Adam. Impossible. Ridiculous.

    "Hi," I heard an excited voice say close to my ear and I jumped, startled.

    "Jesus, Adam."

    "What's wrong? Are you crying?"

    "No, I'm not crying," I snapped. "I think I'm getting a cold." I rubbed my eyes.

    "Well, I'm not surprised, swimming in ponds in the middle of the night. So, what did she say?" He was practically nose to nose with me he was so excited, so eager to hear the words.

    "You saw her reaction."

    "Yes!" He fist-pumped the air. "It was perfect. Just perfect. And was she crying? She looked like she was crying. You know, Maria never cries, that's really a big deal. You were talking for ages – what did she say?" He was hopping around, bouncing on his feet, searching my face for every little sign so he'd know exactly how it went.

    I coldly cut out my emotions and told him the story, minus my own internal tormented thoughts. "She asked if you were trying to tell her you still loved her. She said someone who jumps into subzero water to get a lily pad must really love someone. And I said that, yes, you did."

    "But I didn't do that." Adam fixed me with those blue eyes which usually made my heart surge but right then made it ache. "You did it for me."

    We held each other's gaze, then I looked away. "That's not the point. The point is, she gets the point." I started moving, I had to, I needed to get away.

    "Christine? Where are you going?"

    "Er.. anywhere. I'm cold, I need to keep moving."

    "Okay, good idea. Did she like the chocolates?"

    "She loved the chocolates, they're what made her cry. Hey, you made her chocolates? You're Adam Basil, as in With Basil, You Dazzle ?"

    He rolled his eyes but was clearly ecstatic about the outcome. "What did she say?"

    "She almost made love to them, she was so happy to see them again. You made a woman chocolates? Jesus, Adam, you were good."

    "Were?"

    "You know what I mean. You're getting there again."

    "They had praline, hazelnuts and almond in them, because she's nutty," he said proudly.

    "I know, she told me."

    "She did? What did she say?"

    His eagerness was endearing so I rehashed the entire conversation, leaving out the part where Maria questioned me about my role in his life. I still hadn't made sense of that part yet.

    "So you're Adam Basil of Basil's Chocolate." I shook my head, still not believing it. "You should have told me yesterday. You denied it."

    "I didn't deny it. As I recall, I said: Yes, and like the herb ."

    "Oh. Well, when all this ends you'll have to make me my own chocolate, as a token of your appreciation."

    "Easy. Black coffee flavour."

    I rolled my eyes. "Not very original."

    "Shaped as an espresso cup." He tried hard to impress me.

    "I hope you have a good creative team at Basil's."

    "Why? You wouldn't eat it anyway," he laughed.

    We were silent as we walked. I had to switch my brain off, I had a headache and it hurt to think, so I allowed him to lead me. I grabbed his hand as we approached Samuel Beckett Bridge; it was instinctive, I didn't want him to suddenly jump, even though I knew he was on a high after Maria's reaction. He didn't object. We held hands as we walked over the bridge, and when we were over it he didn't let go.

    "Where do the company, Basil's, think you are?" I asked.

    "Visiting my father. They said take all the time I need. I wonder if they'll accept the rest of my life."

    "I'm sure they'd be happy to hear that instead of the alternative."

    He looked at me sharply. "They can't know."

    "That you tried to die by suicide?"

    He dropped my hand. "I told you not to use those words."

    "Adam, if they knew you were so miserable that you wanted to end your life, I'm sure that would be a big way out of the job."

    "That's not an option and you know it," he said. "It's not why I did it."

    We left a long silence.

    "You should go see your dad."

    "Not today. Today is a good day," he said, jubilant again about the Maria outcome. "Where to now?"

    "I'm a bit tired, Adam. I think I'll go home and have a rest."

    He looked disappointed, then concerned. "Are you okay?"

    "Yeah." I nodded, needing to seem upbeat. "I just need a catnap and I'll be fine."

    "I've arranged for Pat to collect us."

    "Who's Pat?"

    "My father's driver."

    "Your father's driver?" I repeated.

    "Well, Father's in hospital, he's not going to need him, and your car is out of action. So I called Pat. He's bored of waiting around anyway."

    Moments later, Pat rolled up in a two hundred and fifty thousand euro brand-new Rolls-Royce. I knew little about cars, but while Barry displayed no real passion for anything in life he did know about cars and pointed out the good ones that "gobshites" always seemed to be driving. In Barry's opinion, the Rolls-Royce was the car of choice for the biggest kind of gobshite. I greeted Pat the driver and sat into the car. It was deliciously warm after the freezing cold outside. Adam hadn't closed the door yet; he was staring at me, a thoughtful look on his face.

    "What?" I asked.

    "Rose petal," he said simply.

    "I love rose petal."

    "And the chocolate would be in the shape of a petal."

    "You're good," I acknowledged. "All the more reason for me to keep you alive."

    "You mean there's more than one reason?" he joked, and closed the door.

    Yes, I thought to myself as I watched him make his way around the car.

    Bản dịch:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Maria làm việc ở Cảng Grand Canal, trong một tòa cao ốc nhìn từ ngoài vào trông như một bàn cờ. Tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyển cái lá sen; Adam chắc chắn Maria sẽ đích thân ra quầy tiếp tân kí nhận khi nghe rằng nó là do anh ta gởi. Tôi đã nghiêm khắc nhắc nhở anh ta phải đứng ngoài, nhưng là ở nơi nào anh ta có thể quan sát phản ứng của cô ấy. Vì tòa nhà dường như được xây hoàn toàn bằng kính và thép, anh ta có rất nhiều điểm quan sát khả thi; phần khó là phải bảo đảm cô ấy không nhìn thấy anh ta. Tôi muốn giây phút tái ngộ của Maria và Adam phải đến vào lúc anh ta sẵn sàng kìa. Còn bây giờ anh ta không có chút gì là sẵn sàng cả.

    Tôi cảm thấy hơi kì cục khi đi gặp Maria. Người phụ nữ có những bí mật riêng tư mà tôi biết, và là người tôi đã nói chuyện điện thoại hai lần; cô cũng là nguyên nhân, hay một trong những nguyên nhân, khiến Adam, một Adam đẹp trai ngây ngất, quyết định kết liễu mạng sống của mình. Trong lúc tôi bước trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch, gót giày gõ lộp cộp khiến cả hàng dài tiếp tân phải ngước lên nhìn tôi, tôi nhận ra tôi bực Maria. Và đúng lúc này nữa chứ. Tôi không thể không trách cô ấy vì đã có ảnh hưởng to lớn như thế với một người đàn ông đáng lẽ cô ấy phải yêu thương, vậy mà cô ấy lại không quan tâm chuyện phản bội khiến anh ta như thế nào. Khi tôi nghĩ đến những điều anh ta đang phải trải qua để giành lại cô ấy, còn cô ấy thì ở đây không hay biết gì, máu tôi sôi lên. Lần nữa, lúc này thật sự không phải lúc và tôi cũng chẳng có tư cách gì mà tỏ ra quá bảo vệ anh ta như vậy trong khi vai trò của tôi là vô tư không thiên vị, nhưng tôi vẫn thấy hơi thành kiến.

    Về lý trí mà nói, tôi biết đó không phải lỗi của Maria. Nếu Maria là bạn tôi và tâm sự với tôi về cách hành xử của Adam, có thể tôi cũng sẽ ủng hộ cô ấy bỏ anh ta một khi tất cả những nỗ lực cứu vãn mối quan hệ đều đã thất bại. Nhưng dù vậy người phụ nữ đó vẫn làm tôi khó chịu. Tôi biết tôi thật sự nên khuyên Adam quên mọi chuyện và sống tiếp chứ không phải cố gắng quay lại với cô ấy. Cô ấy đã có người khác, bạn của anh ta; cô ấy đã sống tiếp. Một lời từ chối nữa liệu có làm cho anh ta tan nát còn hơn bây giờ hơn không? Có. Nó sẽ giết anh ta. Tôi vốn đã biết thế rồi. Nhưng tôi cần mối quan hệ của họ được hàn gắn vì mạng sống của Adam. Việc đó khiến tôi lại bực mình Maria.

    "Tôi có gói hàng giao cho Maria Harty của công ty Red Lips Productions," tôi nói với người tiếp tân.

    "Gói hàng do ai gởi vậy ạ?"

    "Adam Basil."

    Tôi có thể nhìn thấy Adam đứng ở ngoài, chiếc mũ len sụp xuống, chiếc áo khoác len kéo cao tới tận cổ, gần như không thể nhìn thấy mặt, còn phần da dẻ lộ ra ngoài thì đỏ ửng lên vì lạnh. Tôi sẽ phải bảo đảm đứng sao cho Adam có thể nhìn thấy phản ứng của cô ấy. Tôi chỉ hy vọng Maria không ném cái lá sen xuống đất mà giẫm lên. Tôi không nghĩ sẽ chạy kịp đến chỗ anh ta nếu anh ta muốn gieo mình từ đây xuống con kênh.

    Cửa thang máy mở ra và một cô búp bê bước ra trong chiếc quần bò ôm màu đen, giày bốt của dân chơi mô tô, chiếc áo thun in hình một người phụ nữ trần truồng trong một tư thế đầy kích thích, mái tóc đen dày bóng mượt ôm lấy chiếc cằm như búp bê, tóc mái so le, đôi mắt to màu xanh lam, một chiếc mũi hoàn hảo, và một đôi môi đỏ thật đỏ. Tôi không ngờ đó là Maria. Tôi đã hình dung cô ấy là mẫu nhân viên công ty điển hình trong bộ đồ vest, nhưng ngay khi tôi thấy cô ấy, tôi biết đó chính là Maria. Chính đôi môi đỏ mọng đã tố cáo điều đó, và đột nhiên tên của công ty cô ấy trở nên có nghĩa. Tôi biết đó là cô ấy nhưng tôi vẫn không thể mở miệng gọi, chỉ biết nhìn cô ấy băng ngang qua sảnh tới quầy tiếp tân. Tôi hình dung cô ấy và Adam tạo thành một cặp rất nổi bật, đi đâu cũng khiến người ta phải ngoái nhìn, và ngay lúc đó tôi còn bực mình Maria hơn. Sự ghen tị vốn có của đàn bà. Tôi khó chịu với chính mình; trước giờ tôi chưa từng là nạn nhân của kiểu suy nghĩ ấy. Tôi không phải loại người đó. Nhưng mà đó là lúc tôi hạnh phúc, có cuộc sống ổn định, còn bây giờ thì không, vậy nên bất cứ cái gì, bất cứ ai an toàn đều khiến sự tự tin vốn đang lung lay của tôi vỡ vụn như bong bóng xà phòng.

    Người tiếp tân chỉ tôi, và Maria nhìn tôi. Hồi các nhân viên còn nói chuyện với tôi, Peter và Paul hay ghẹo tôi "Hôm nay là thứ Sáu thoải mái nhỉ" vì tôi hay diện quần jean. Mà không phải chỉ quần jeans cổ điển bình thường. Tôi có đủ các màu như cầu vồng, và những thứ quần áo còn lại trong tủ cũng vậy. Tủ đồ của tôi là một chiếc kính vạn hoa với mục đích giúp một ngày của tôi tươi sáng hơn khi mọi thứ xung quanh không như ý muốn. Màu sắc của tủ đồ đã chuyển từ màu đen và màu be đơn điệu sang những màu sắc rực rỡ này trong những năm tôi ngoài đôi mươi. Tôi luôn sắm ít nhất một thứ có màu sau khi đọc xong một cuốn sách, Làm sao để nuôi dưỡng tâm hồn bằng trang phục ta mặc, nó dạy tôi rằng da dẻ và tâm hồn ta lấy năng lượng từ những màu sắc ta mặc, nên mặc đồ đen khiến chúng ta khô cằn. Cơ thể chúng ta cần màu sắc như cần mặt trời, vậy mà có cô Maria kia, vận toàn đồ màu đen và các màu lạnh còn tôi đây, trông như một gói kẹo Skittles, mái tóc uốn dài nhuộm màu vàng cát bên dưới chiếc mũ len sọc nhìn như mới chôm đồ từ chương trình thiếu nhi. Mái tóc màu cát biển của tôi được cẩn thận chăm sóc hàng tuần, được đánh rối và chải thành kiểu tự nhiên, như thể nó chẳng màng gì tới thế giới, nhưng tin tôi đi, có quan tâm đấy, chỉ giả vờ không quan tâm thôi. Mái tóc tôi khúc khích cười và tán tỉnh người khác, nó bồng bềnh trong gió, còn của Maria thì.. kiểu tóc bob thời thượng với hàng tóc mái đó thì cười vào mặt những hiểm nguy, nó đòi được nổi loạn.

    Vừa nhìn thấy chiếc lá sen trên tay tôi, cũng không khó thấy lắm, cô ấy nhoẻn cười. Tôi nhẹ cả người và sợ phải quay lại để nhìn phản ứng của Adam trong trường hợp tôi báo cho Maria biết sự hiện diện của anh ta. Cô ấy đưa tay lên miệng và cười lớn, cố gắng không thu hút quá nhiều sự chú ý, dù tôi đoán trong văn phòng người ta sẽ đồn ầm lên rằng Maria Harty được gởi một chiếc lá sen.

    "Ôi Chúa ơi!" Cô ấy quẹt nước mắt. Chúng là những giọt nước mắt mừng vui nhưng cũng là vì kí ức đột ngột về một người từ rất lâu rồi. Cô ấy chìa tay ra cầm chiếc lá. "Đây có lẽ là món hàng kì cục nhất mà cô từng đi giao đúng không?" Cô ấy cười với tôi. "Chúa ơi, không thể tin được anh ấy đã làm chuyện này. Tôi tưởng anh ấy quên mất rồi chứ. Đã rất, rất lâu rồi." Cô ấy nâng niu chiếc lá sen trên tay. Rồi đột nhiên xấu hổ, cô ấy nói, "Tôi xin lỗi, cô đâu có cần nghe người ta kể chuyện đời mình đâu. Tôi chắc cô còn phải đi chỗ khác giao hàng nữa. Tôi ký ở đâu đây?"

    "Maria, tôi là Christine, chúng ta đã nói chuyện điện thoại."

    "Christine.." Trán cô ấy nhăn lại, rồi chợt nhớ ra. "Ôi. Christine. Đó là tên cô sao? Cô là người đã nghe điện thoại của Adam."

    "Chính là tôi."

    "Ồ." Maria nhìn tôi từ trên xuống dưới, ước lượng tôi trong mấy giây. "Tôi không nghĩ cô còn trẻ. Ý tôi là trên điện thoại nghe giọng cô già hơn."

    "Ồ." Tôi cảm thấy ấm trong lòng, tôi thích phản ứng này, nhưng vẫn biết là không nên thế.

    Sau đó là một sự im lặng kì cục.

    "Anh ấy thật sự đã hái nó cho tôi ư?"

    "Đúng thế. Lội xuống hồ trong nhiệt độ dưới không. Ướt nhẹp hết. Môi tái xanh," tôi đáp, vẫn cảm thấy cái lạnh khi đó.

    Maria lắc đầu. "Anh ấy điên rồi."

    "Vì cô."

    "Anh ấy nói với cô như vậy hả? Anh ấy vẫn còn yêu tôi?"

    Tôi gật đầu. "Anh ấy thật sự rất yêu cô." Và không biết tại sao cổ họng tôi thắt lại. Có lẽ tại thời điểm không thích hợp. Tôi đằng hắng. "Tôi khuyên anh ấy nên gởi kèm hoa nữa, nhưng anh ấy khăng khăng chỉ bấy nhiêu thôi. Tôi không biết nó có ý nghĩa gì với cô không."

    Maria nhìn xuống chiếc lá sen và lúc đó mới nhận ra những cánh môi nhỏ xíu gói trong giấy kính màu đỏ. Adam đã bỏ nó vào vào phút cuối trước khi tôi bước vào tòa nhà, và đột nhiên tôi hiểu ra. Tôi đã nhận ra chúng là những mẩu sô cô la nhỏ được rải trên giường trong khách sạn Gresham.

    "Ôi trời," Maria thì thào khi chợt thấy chúng. Cô ấy cố gắng nhặt chúng lên nhưng lại không thể cầm chiếc lá khổng lồ bằng một tay.

    Tôi đỡ chiếc lá dùm để cô ấy xem những cánh môi nhỏ xíu kia.

    "Không thể tin được vẫn còn một ít. Cô biết đây là cái gì không?"

    Tôi lắc đầu.

    "Anh ấy đã làm chúng cho tôi vào năm đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Môi đỏ như kiểu là dấu hiệu riêng của tôi vậy." Cô ấy mở gói giấy và khi nhìn thấy bên trong có sô cô la, cô ấy bật cười. "Chúng là thật này!"

    "Adam biết làm sô cô la ư?" tôi cười, cảm thấy nghi ngờ. Nếu Maria muốn tin như vậy thì tôi không nên gieo nghi ngờ vào đầu cô ấy, nhưng tôi không thể không nghi hoặc.

    "Chà, rõ ràng là không phải mình anh ấy mà là cả công ty." Cô ấy giơ chúng lên xem xét. "Chúng là mẫu đầu tiên, đáng lý chúng không bao giờ được thấy ánh sáng ban ngày. Tôi tưởng chúng tôi ăn hết rồi chứ."

    "Công ty.." tôi nói, cố gắng đoán xem cô ấy đang nói gì.

    "Anh ấy đã thiết kế nó cho tôi, rồi anh ấy bắt những người trong công ty Basil làm ra nó. Anh ấy cho vào trong đó hạt dẻ, quả phỉ và hạnh nhân vì anh ấy nói tôi hơi khùng." Cô ấy phá ra cười, nhưng tiếng cười nghẹn lại và mắt cô ấy ngấn nước. "Khỉ thật, xin lỗi." Cô ấy quay lưng lại quần tiếp tân và quạt quạt mắt cho không bị sưng.

    Lần này tôi hơi sốc nhưng vẫn cố tỉnh như không. Tôi có thể hỏi Maria về Adam, để biết thêm về anh ta, nhưng không biết sao tôi lại không muốn Maria biết rằng tôi không biết; sự bất an tôi cảm thấy từ lúc nhìn thấy cô ấy ngăn không cho tôi làm tròn vẹn công việc của mình.

    "Có gì đâu mà xin lỗi. Nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc chẳng dễ dàng gì. Nhưng anh ấy quả thật muốn cô nhớ lại."

    Cô ấy gật đầu. "Nói với anh ấy là tôi nhớ nhé."

    "Anh ấy vẫn như thế, cô biết không," tôi nhiệt tình. "Anh ấy vẫn vui tính và dễ chịu như trong kí ức của cô. Có thể không phải giống y hệt như lúc cô mới gặp anh ấy. Có thể chẳng ai như thế được. Nhưng anh ấy khiến tôi cười suốt."

    Maria nhìn tôi chăm chú. "Thật sao?"

    Tôi cảm giác mặt mình đang nóng lên. Tại cái mũ len, chắc chắn là thế, nên tôi mới thấy đang từ lạnh tê tái lại sang nóng rực trong một tòa nhà văn phòng ngột ngạt, và cả cái lạnh trong đầu sau khi ngâm mình trong cái ao nước lạnh thấu xương. Nhưng tôi không định tháo nó xuống, không phải khi cô ấy và mái tóc thẳng tưng kia ở đây. Ai mà biết cái gì nấp dưới mũ tôi?

    "Cô đang chăm sóc anh ấy, đúng không?"

    "À, đúng vậy." Tôi không thể nhìn vào mắt cô ấy thêm nữa nên bèn đưa lại cái lá sen. "Tôi nên để cô quay lại làm việc thôi."

    "Tôi hy vọng anh ấy biết mình may mắn như thế nào khi có cô." Maria bước thêm một bước.

    Tôi không thể ngăn mắt hơi ngấn nước. "Tôi chỉ làm việc của mình thôi." Tôi tặng cô ấy một nụ cười tươi rói và cố gắng hết sức để câu trả lời của mình không có vẻ như ăn miếng trả miếng kiểu anh hùng rơm.

    "Và công việc đó là gì vậy?"

    "Một người bạn," tôi nói, bước ra xa mấy bước. "Tôi là một người bạn, vậy thôi."

    Tôi quay lưng đi, cảm thấy mặt đang nóng bừng. Tôi biết ơn cơn gió lạnh buốt táp vào mặt tôi khi vừa bước ra ngoài. Tôi cứ đi, cảm thấy Maria đang dõi theo tôi. Tôi mừng được rẽ qua một khúc quanh ngay khi có thể, để thoát khỏi những bề mặt trong suốt kia và có những bức tường gạch đặc giữa chúng tôi. Tôi dừng bước ngay lập tức và dựa lưng vào tường, mắt nhắm tại trong lúc sợ hãi hồi tưởng lại cuộc nói chuyện. Tôi bị làm sao vậy kìa? Tại sao tôi lại phản ứng như vậy? Maria làm như thể cô ấy biết điều gì đó về cảm giác của tôi mà tôi không biết, mà tôi không thể nào cảm thấy. Mục đích của tôi đến đây là để giúp bọn họ quay lại với nhau chứ không phải để bắt đầu có tình cảm với Adam. Không thể nào. Ngớ ngẩn.

    "Xin chào," tôi nghe một giọng nói háo hức vang lên sát tai tôi khiến tôi giật nảy cả mình.

    "Lạy Chúa, Adam."

    "Sao vậy? Cô đang khóc sao?"

    "Đâu có, tôi có khóc đâu," tôi nạt. "Tôi nghĩ mình bị cảm lạnh rồi." Tôi day day mắt.

    "Chà, tôi không ngạc nhiên, bơi lội tung tăng như thế trong ao hồ lúc nửa đêm. Vậy cô ấy đã nói gì?" Anh ta gần như đang mũi chạm mũi với tôi trong lúc phấn khích, háo hức nghe kể.

    "Anh thấy phản ứng của cô ấy rồi đấy."

    "Đúng thế!" Anh ta vung tay đấm lên trời. "Tuyệt hảo. Hoàn toàn tuyệt hảo. Cô ấy có khóc không? Trông như cô ấy đã khóc ấy. Cô biết sao không, Maria không khóc bao giờ nên như vậy là quan trọng lắm. Các cô nói chuyện lâu lắc – cô ấy đã nói gì?" Anh ta nhún nhảy, nhìn tôi chằm chằm hòng tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào cho anh ta biết chính xác chuyện đã tiến triển ra sao.

    Tôi lạnh lùng gạt cảm xúc của tôi qua một bên và kể cho anh ta nghe câu chuyện, nhớ trừ ra những suy nghĩ khổ sở riêng của tôi. "Cô ấy hỏi có phải anh đang cố gắng nói anh vẫn yêu cô ấy hay không. Cô ấy nói một người nhảy xuống nước lạnh dưới không độ ắt hẳn phải thật sự yêu ai đó lắm. Và tôi nói rằng đúng, anh đã làm vậy đấy."

    "Nhưng tôi đâu có làm." Adam nhìn tôi chăm chú bằng đôi mắt xanh biếc, ánh mắt thường khiến tim tôi loạn nhịp nhưng ngay sau đó lại làm nó nhói đau. "Cô đã làm vậy vì tôi."

    Chúng tôi nhìn nhau, rồi tôi quay đi. "Đó không phải vấn đề chính. Vấn đề là cô ấy đã nắm được vấn đề." Tôi bắt đầu đi, tôi phải đi, tôi cần phải trốn thoát.

    "Christine? Cô đi đâu đấy?"

    "Ờ.. bất cứ đâu. Tôi lạnh quá, tôi cần phải vận động."

    "Okay, ý hay. Cô ấy thích sô cô la chứ?"

    "Cô ấy yêu chúng, chính chúng khiến cô ấy khóc. Này, anh đã làm sô cô la cho cô ấy sao? Anh là Adam Basil, như trong 'Kẹo Basil làm bạn choáng váng'?"

    Anh ta đảo mắt nhưng rõ ràng sung sướng mê li với kết quả. "Cô ấy nói sao?"

    "Suýt nữa thì cô ấy hôn chúng luôn, cô ấy rất vui vì lại nhìn thấy chúng. Anh làm sô cô la cho một người phụ nữ sao? Lạy Chúa, Adam, ngày trước anh tốt quá."

    "Ngày trước?"

    "Anh biết tôi muốn nói gì mà. Anh sắp trở lại như xưa rồi."

    "Chúng có nhân hạt dẻ, quả phỉ và hạnh nhân, vì cô ấy khùng khùng," giọng anh ta đầy tự hào.

    "Tôi biết, cô ấy có nói với tôi."

    "Thật sao? Cô ấy nói gì?"

    Vẻ háo hức của anh ta quả là đáng yêu nên tôi bèn xào lại toàn bộ câu chuyện, chừa lại phần Maria hỏi tôi về vai trò của tôi trong cuộc đời anh ta. Tôi vẫn chưa hiểu phần đó lắm.

    "Vậy ra anh là Adam Basil của công ty Sô cô la Basil." Tôi lắc lắc đầu, vẫn chưa thể tin được. "Đáng lẽ hôm qua anh phải nói tôi chứ. Anh cứ chối."

    "Tôi đâu có chối. Như tôi nhớ thì tôi đã nói là 'Đúng, như thảo mộc.'"

    "Ồ. Chà, khi nào chuyện này xong xuôi anh sẽ phải làm riêng cho tôi một loại sô cô la làm quà cảm ơn đấy."

    "Dễ thôi. Vị cà phê đen."

    Tôi đảo mắt. "Chẳng độc đáo lắm."

    "Có hình một ly espresso." Anh ta nỗ lực gây ấn tượng với tôi.

    "Tôi hy vọng anh có một đội ngũ thiết kế cừ khôi ở Basil."

    "Tại sao? Đằng nào cô cũng có ăn nó đâu," anh ta cười lớn.

    Trên đường bước đi, chúng tôi im lặng. Tôi phải đóng não tôi lại, tôi bị đau đầu và suy nghĩ chỉ làm nó đau hơn nên tôi đành để anh ta dẫn đường. Tôi chụp lấy tay anh ta khi chúng tôi đến cầu Samuel Beckett; theo bản năng, tôi không muốn anh ta đột ngột lao xuống nước, dù tôi biết anh ta đang bay trên mây sau khi thấy phản ứng của Maria. Anh ta không phản đối. Chúng tôi cứ nắm tay như thế và bước đi trên cầu, và khi đi qua hết cây cầu rồi anh ta vẫn không buông tay.

    "Công ty Basil nghĩ anh đang ở đâu?" tôi hỏi.

    "Đi thăm bố tôi. Họ nói tôi cứ thong thả. Không biết liệu họ có đồng ý để tôi yên như vậy suốt phần đời còn lại hay không."

    "Tôi chắc nghe vậy họ sẽ vui hơn nghe về khả năng anh làm việc kia."

    Anh ta nhìn tôi, ánh mắt sắc lẻm. "Họ không thể biết được."

    "Chuyện anh cố tự sát đó hả?"

    Anh ta thả tay tôi ra. "Tôi đã nói cô đừng dùng những từ đó nữa mà."

    "Adam, nếu họ biết anh khổ sở tới mức muốn chấm dứt mạng sống thì tôi chắc nhiều khả năng anh khỏi phải gánh công việc đó."

    "Không thể được, cô biết mà," anh ta nói. "Đó không phải là lý do tôi làm việc đó."

    Chúng tôi cùng im lặng một lúc lâu.

    "Anh nên đến thăm bố anh."

    "Không phải hôm nay. Hôm nay là một ngày đẹp trời," anh ta nói, lại vui hân hoan về kết quả cuộc gặp với Maria. "Giờ đi đâu đây?"

    "Tôi hơi mệt, Adam. Tôi nghĩ tôi sẽ về nhà nghỉ một chút."

    Trông anh ta có vẻ thất vọng, sau đó là lo lắng. "Cô có sao không?"

    "Không sao." Tôi gật đầu, cần phải tỏ ra phấn chấn. "Tôi chỉ cần chợp mắt một chút là lại khỏe ngay thôi."

    "Tôi đã gọi Pat đến đón chúng ta rồi."

    "Pat là ai?"

    "Tài xế của bố tôi."

    "Tài xế của bố anh?" tôi lặp lại.

    "Chà, bố tôi đang nằm viện, ông ấy sẽ chẳng cần tài xế đâu, còn xe của cô thì khỏi bàn tới đi. Thế là tôi gọi Pat. Đằng nào ông ta cũng chán quanh quẩn chờ đợi rồi."

    Ít lâu sau, Pat trờ tới trên một chiếc Rolls-Royce trị giá hai trăm năm mươi ngàn đô. Tôi không biết nhiều về xe cộ, nhưng dù Barry chẳng có niềm đam mê thật sự nào trong đời, anh ấy vẫn biết về xe cộ, nhất là những chiếc xịn mà dường như toàn "lũ hợm" cầm lái. Theo Barry, Rolls-Royce lại là lựa chọn của những kẻ hợm hĩnh nhất. Tôi chào Pat và leo lên xe. Trong xe ấm áp tuyệt vời sau khi tôi đã dầm mình ngoài trời lạnh cóng. Adam chưa đóng cửa xe; anh ta đang nhìn tôi chăm chú, gương mặt lộ vẻ ân cần.

    "Sao?" tôi hỏi.

    "Cánh hoa hồng," anh ta nói.

    "Tôi yêu cánh hoa hồng."

    "Vậy sô cô la sẽ có hình một cánh hoa."

    "Anh giỏi đấy," tôi công nhận. "Thêm lý do để tôi giữ cho anh sống."

    "Ý cô là có nhiều hơn một lý do sao?" anh ta đùa và đóng cửa lại.

    Đúng vậy, tôi nghĩ thầm và nhìn anh ta đi vòng qua bên kia xe.
     
    Nana268, Minh Dạ, chiqudoll3 người khác thích bài này.
  4. nntc6761 ~~~Cập nhật link bài mới ở trên tường ạ~~

    Bài viết:
    2,173
    13. How to Recognise and Appreciate the People in Your Life Today - Làm sao để nhận ra và trân trọng những người trong cuộc sống mình ngay hôm nay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    I sat in the row behind Amelia at her mother's funeral. Apart from an aged uncle, her father's brother, who was out of his nursing home for the day, she was alone in the family front pew. Fred, who days before had asked her to move to Berlin with him, hadn't bothered to ask her a second time. In fact I had detected a panic within him when we spoke. His original proposal had been made in the sure knowledge that Amelia would say no because of her mother; now Magda had passed on and there was nothing to bind Amelia to the bookshop and Dublin, his terror was palpable. I was sure that Amelia was right about him having another woman waiting for him in Berlin. I caught his eye a few rows back and threw him the dirtiest look I could muster, all in the name of a friend. He lowered his eyes and when I felt satisfied he was sufficiently squirming I turned back to face the front, feeling like a dirty hypocrite and regretting it instantly. There had been no secret man waiting for me, that much was obvious, but I had walked out on Barry, ended our relationship for no real reason at all – well, no reason that anybody else could see. It was almost as if my unhappiness wasn't enough. If he didn't cheat on me, hit me or was unkind to me, nobody could seem to understand that my not loving him and being unhappy was enough of a reason. I wasn't perfect, but I tried my best, like most people, not to make mistakes. For an entire marriage to be a mistake was one of the most hurtful, not to mention embarrassing things that could have happened in my life. The thought of Barry possibly being in the church ended my wandering eyes.

    Though Fred had hurt Amelia, how could I blame him when he had done the very thing that I had predicted in my private discussions with Barry? Amelia had been wedged in her rut of caring for her mother and devoting herself to a business her father had loved, a noble rut, granted, but one she had lodged herself in of her own free will. There was only so much of Amelia's standing still that Fred, or anyone in her life, could take.

    Amelia's head was bowed, her curly red hair hiding her face. When she turned to me her tired green eyes were rimmed with red, the tip of her nose was red, raw from the tissues, the pain on her face clear. I smiled back supportively, then realised the entire church was quiet and the priest was looking at me.

    "Oh." I realised they were waiting for me. I stood and made my way to the altar.

    Whether Adam liked it or not, I had insisted he come to the funeral and sit with me and my family. Despite his great mood after my meeting with Maria, I couldn't risk leaving him alone. We were taking great leaps forward, a little with Maria, a little with himself, but for every leap there were a few steps back. I had banned him from reading newspapers and from watching the news. He needed to focus on the positive; the news did not. There were ways to keep in touch with reality without allowing yourself to be bombarded with information as outsiders saw fit. Yesterday, we had spent much of the day doing a jigsaw while I picked his brains in the most non-invasive way I could, then we played Monopoly, which meant I had to stop my questioning and concentrate to prevent Adam wiping the floor with me. It didn't work and I'd gone to bed in a bad mood. I knew these activities weren't going to save him, but they did help me learn more about him as it made it easier for him to talk to me. I think it also gave him a moment to think about his problems, process them while concentrating on something else at the same time, instead of bringing them to centre stage. This morning I'd listened to his muted sobs while he was in the shower and made plans for how to fix the rest of his problems. I believed that most things were possible if you put your mind to it, but I was also realistic; 'most' implied not everything. I couldn't afford to examine the odds in this case; there could only be one outcome.

    I stood on the altar and placed my reading on the stand. Amelia had asked me to read and had left it to me to choose a piece I found appropriate. It was going to take an act of will for me to say these words; they had very special meaning to me and I had never read them aloud before, only to myself and rarely with dry eyes, but I couldn't think of a more appropriate time to read them. I smiled at Amelia, then looked over her shoulder, first at my family, then at Adam. I took a long shaky breath and directed my words at him.

    "Where would we be without tomorrows? What we'd have instead are todays. And if that was the case, with you, I'd hope for the longest day for today. I'd fill today with you, doing everything I've ever loved. I'd laugh, I'd talk, I'd listen and learn, I'd love, I'd love, I'd love. I'd make every day today and spend them all with you, and I'd never worry about tomorrow, when I wouldn't be with you. And when that dreaded tomorrow comes for us, please know that I didn't want to leave you, or be left behind, that every single moment spent with you were the best times in my life."

    "Did you write that?" Adam asked me as we sat at the function after the funeral with cups of milky tea and a plate of ham sandwiches in front of us. Neither of us ate.

    "No."

    We left a long silence and I waited for him to ask me who did write it, and I prepared what I was going to say, but he surprised me by not asking.

    "I think I need to go see my dad," Adam said suddenly.

    It was enough for me.

    Adam's father was staying at St Vincent's private hospital. He had gone in for a short procedure for his liver disease one month previously and he was still there. Mr Basil happened to be the rudest individual anybody could ever possibly meet but, despite the fact that without him life in the wards would be easier for everyone involved, they were still using the best of modern medicine to try to keep him alive. His room was not one anybody chose to enter, thanks to the fear of being abused, verbally for everyone, and physically for the young – or as he called them, 'ripe' – nurses. For the unripe ones, he resorted to other types of physical abuse, even throwing his urine at one nurse who'd interrupted his phone call. He would only permit a handful of the female nursing staff to look after him, and they had allowed him to think he actually had a choice in the matter. He wanted to be surrounded by women because he believed they were better at getting the job done on account of their ability to multi-task, their innate coldness and no-nonsense minds, but mostly because, as the perceived inferior sex, they felt the need and the desire to prove themselves more than men. Men's eyes wandered; he needed people who could concentrate on one thing at a time, and that thing was him. He wanted and needed to get better. He had a multi-billion international business to run and until they fixed him he would run it from the sparse room that had been transformed into Basil Confectionery's nerve centre.

    As we followed the dinner lady, who pushed open the door to enter, I caught a glimpse of the old man and saw a full head of fine wispy grey curls and a long wispy grey beard, which extended only from the chin, not from the cheeks, and finished in a fine point as if it were an arrow pointing downward to the depths of hell. There was nothing soothing about this room, which he'd been sent to to heal. Instead there were three laptops, a fax machine, an iPad, more than enough BlackBerries and iPhones for the disintegrating figure in the bed and the two women in suits who huddled by his side. It wasn't a room that hinted at the possibility of goodbye to the world; it was a room that was alive, busy, ready to create; kicking and screaming and raging against the dying light. This was a room whose occupant wasn't finished with the world and would go down fighting if need be.

    "I heard they were giving out Bartholomew tubs on the plane, ' he snapped to the older woman.'A little tub of ice-cream for everyone, even in economy."

    "Yes, they've done a deal with Aer Lingus. For one year, I believe."

    "Why don't they have Basil's on the plane? It's ludicrous that Bartholomew would get there and not us. Who's responsible for this ahihi-up? Is it you, Mary? Honestly, how many times do I have to tell you to keep your eye on the ball? You're so busy with those damn horses I'm beginning to worry you've lost your ability to function."

    "Of course I spoke to Aer Lingus, Mr Basil, on many occasions, and have done so for years, but it is thought by them that Bartholomew are a more luxury brand, while we're a family brand. Ours are available.."

    "Not ours, mine," he interrupted.

    She continued calmly as if he hadn't spoken: "To purchase from the inflight shopping, and I can tell you our exact revenue from this.." She flicked through some papers.

    "Out!" he suddenly yelled at the top of his lungs, and everyone jumped except the cool, calm Mary, who once again behaved as though she hadn't heard him. "We're having a meeting, you should have called first." How he'd seen us enter was beyond my comprehension, given we were trapped behind a trolley and I could barely see him.

    "Come on," Adam said, turning on his heel.

    "Wait." I reached out and grabbed his arm. I blocked the door and trapped him in the room. "We're doing this today," I whispered.

    The dinner lady placed the tray on the table in front of Mr Basil.

    "What is this? It looks like shit."

    The woman with the hairnet looked at him, bored, seemingly accustomed to the insults. "It's shepherd's pie, Mr Basil." She spoke in a thick Dublin accent, then changed her tone to a more sarcastic, superior one: "Accompanied by a side salad of lettuce and baby tomatoes, accompanied by a slice of bread and butter. For dessert you have jelly and ice cream, followed by your enema – so please do give Nurse Sue a call for that." She smiled sweetly for a nanosecond then her original scowl returned.

    "Shepherd's shit, more like, and that side salad looks like grass. Do I look like a horse to you, Mags?"

    The dinner lady wasn't wearing a name badge. Despite the insults, she might have felt mildly complimented by the fact he knew her name. Unless her name was Jennifer.

    "No, Mr Basil, you certainly don't look like a horse. You look like a skinny, angry old man who needs his dinner. Now eat up."

    "Yesterday's dinner looked like food and tasted like shit. Maybe this shit will actually taste like food."

    "And then hopefully today the enema will help you have a shit," she said, picking up the tray from earlier and carrying it out of the room, head held high.

    I thought I saw Mr Basil smile but the glimmer of possibility disappeared as quickly as it had come. His voice was gravelly, weak but authoritative. If he was this tough on his deathbed, I could only imagine what he had been like in the office. And as a father. I looked at Adam; his expression was unreadable. This visit was important, this was where I would have to appeal to Mr Basil's paternal instincts, to see how forcing Adam to take over the company was damaging his son's health. This was the basket in which I placed all of my eggs. Already I was concerned they'd decided to crush themselves on the way into the room.

    "Actually, come back here," the old man called.

    Mags halted.

    "Not you, the pair of them."

    Mags patted my hand sympathetically as she passed and said gently, "He's a right fucker."

    Adam and I approached the bed. No loving words were shared between father and son, not even a greeting of any kind.

    "What do you have to do today?" Mr Basil barked.

    Adam looked confused.

    "I heard you whispering: We're doing this today." He mocked my previous whisper. "Don't look so surprised, there's nothing wrong with my hearing. It's my liver that has me in here, and that's not even what's killing me. It's the cancer – and I think the fucking food will kill me before that does!'He pushed away his plate.'I don't understand why they won't just let me out of here to die. I've got things to do," he raised his voice again as a doctor entered to study his chart. There were two student doctors with her.

    "It looks like you're doing plenty already, ' the doctor said.'The allowed number of guests per room is two.'She glared at us all as if we were responsible for causing the cancer to grow at such a rapid rate.'I thought I told you to rest, Mr Basil."

    "And I thought I told you to ahihi off," he said.

    There was a long uncomfortable silence and I suddenly felt the urge to laugh.

    "You wait all day for a fucking doctor, then three of them come at once," he said. "To what do I owe the pleasure of your company? Is it the thousands I'm paying you every day to ignore me?"

    "Mr Basil, may I remind you to curb your tongue. If you're feeling more irritable than usual, perhaps we can take a look at your medication."

    He waved a pale thin hand dismissively, almost in surrender.

    "A few minutes for you all and then I must insist on Mr Basil being alone," she said firmly. "We can talk then." She turned and left with her merry men scuttling along behind her.

    "I might see her again next week, whereupon she'll visit my bed and once again tell me diddly squat. Who are you?" he demanded, glaring at me.

    Everyone turned their heads in my direction.

    "I'm Christine Rose." I held out my hand.

    Mr Basil looked at it, lifted his hand, from which a tube protruded, and addressed Adam as he shook my hand limply: "Does Maria know about her? I never took you for a two-timer, you always seemed such a pussy. Pussy-whipped. Rose – what kind of name is that?" He turned to me again.

    "We think it's originally Rosenburg."

    He sized me up, then his eyes returned to Adam. "I like Maria. I don't like many people, but I like her. And Mags, the dinner lady. Maria's smart. Once she gets her act together she'll go far. I don't think much of that shitty business – Red Lips. It sounds like porno."

    I couldn't help myself: I laughed, out loud.

    Mr Basil appeared surprised, then continued, watching me as he spoke. "When she comes to her senses and stops making cartoons.."

    "Animation.." I interrupted, feeling I owed it to Maria after enjoying her annihilation a little too much.

    "I don't give a shit what – then she'll do well. She'll be helpful to you when you're in charge, because God knows you couldn't organise a piss-up in a brewery."

    "Then why do you want him to take over the company?" I asked, and all heads swivelled to me.

    Everyone, especially Mr Basil, seemed surprised, not that he'd dream of letting on. His authority must never be allowed to slip for a moment, no one else could be permitted to take the lead.

    "Was that supposed to be a secret?" I muttered to Adam.

    He shook his head, looking at me with wary eyes.

    "What then?" I looked around, unsure what I'd done. The woman named Mary took a step back from the bed, the younger woman in grey followed suit.

    "We'll leave you to it, Mr Basil. We'll be outside if you need us."

    He ignored her. Mary seemed to waver between leaving and staying.

    "Tell me, how do you know my son?"

    "We're friends," Adam jumped in.

    "Ah, he speaks!" his father said. "Tell me, Adam, the office haven't seen you since Sunday. Apparently you were in Dublin to see me, but I'd have noticed if you'd come here and you didn't. If you're going to spend your time whoring around, then do it on.."

    "He wasn't whoring.."

    "Your own time. I don't like to be interrupted, thank you, Ms Rose."

    "There's an issue I'd like to discuss in private with you," I said. "Adam, you can leave too, if you like."

    Mr Basil looked at the two women by his bedside. They appeared anxious to get out of the room, and for that he was going to force them to stay. "I trust Mary more than I trust myself. She's been with us since the day I took over forty years ago, and has known my son since he was in nappies, which was a phase that lasted longer than everyone hoped. Anything you have to say can be said in front of Mary. The other girl I'm not so sure of, but Mary thinks highly of her so I'm giving her a chance. Now cut the shit and tell me what you're here for."

    The younger woman beside Mary lowered her head, embarrassed. I pulled over a chair and sat down. How to Break Sensitive News to a Dying Old Man. This particular man didn't seem to deserve any sensitivity, given that he had none for anyone else. Well, if Adam wasn't going to speak to him directly, I was. I'd sort this out once and for all. I came from a world of honesty and forthrightness, I wasn't dramatic and certainly did not point out issues I had with people unless it was vital and unless it would improve the relationship, and I was grading Adam's situation as vital. If a person's behaviour has a negative effect on your life, you have to communicate with them, share the problem, discuss it, come to a conclusion.communication is key in these situations, and clearly it was non-existent between this father and son. I sensed Adam was too afraid to stand up to his imposing father and so I would have to do it for him.

    I spoke firmly and looked the old man directly in the eye. "I'm aware that you're going to die very soon and you want Adam to take over the company so that control doesn't revert to your nephew. We're here to talk about that."

    Adam sighed and closed his eyes.

    "Shut up," Mr Basil snapped at him, even though he hadn't spoken. "Mary, Patricia – outside, please." He didn't even watch as they left, he kept his eyes on me.

    I gave Adam a reassuring smile but he was unreadable, his jaw rigid.

    Mr Basil looked at me as if I was the last person he wanted to have to talk to. "Ms Rose, you have your facts wrong. I don't want Adam to take over the company. Lavinia is next in line, and was always intended to inherit. She's far more able for the job than he is, believe you me, but she's in Boston."

    "Yes, I hear she stole millions from her friends and family," I said, putting him in his place. "Here's the thing: Adam doesn't want the job."

    I left a long silence. He waited for more but nothing came. That was it, I was finished. He didn't deserve pandering and polite explanations.

    "Do you think I didn't know that?" He looked from me to Adam. "Is this supposed to be some elaborate reveal?"

    I frowned. This wasn't going the way I planned.

    Mr Basil started laughing, but even his laugh was joyless.

    "His lack of interest in anything I do has made it patently obvious. He's been fannying around with helicopters since he could talk, and he's spent the last ten years messing around with the coast guard. I don't care if he doesn't want the job, I don't care if it makes him deeply unhappy. It does not change what must be. A Basil must be in charge of this company. A Basil always has and always will be in charge of this company. And it cannot be Nigel Basil – it must not be. Over my dead body." He seemed unaware of the irony. "My grandfather, my father and I have fought hard to keep this company in our hands through good times and bad since it was founded, and no bossy little bitch with too much mouth and too little understanding is going to change that."

    My mouth fell open. I heard another of my eggs crack under the pressure.

    "Father, that's enough," Adam said firmly. "Don't speak to her like that. She's not trying to change anything, she's only telling you what she thinks you don't know. She wants to help."

    "And why are you communicating the message on my son's behalf?" He looked at Adam. "Son, it's time you grew a set of balls. Don't let other people do your dirty work." And then his tone turned nasty. Not comedy nasty as it had previously been, but bitter nasty, pure vitriol emanating from his eyes and mouth, which was twisted in a sneer. "Did he tell you he doesn't receive a penny, no inheritance whatsoever, until he's done ten years with the company? Whether I'm dead or alive, he gets nothing. I think that might persuade him."

    Adam was staring at the wall, his face set.

    "No, he didn't," I said, now thoroughly riled by this vile old man. "But I really don't think money is an issue for Adam. Mr Basil, if your company matters to you more than your own son's wellbeing, shouldn't you at least consider what is best for the company? I realise it's a family company and it's been there for generations; you've put your entire life into it, blood, sweat and tears – now you need to find someone who will go on doing that in your absence. The company will not flourish in Adam's hands because he's not driven by the same desire you are. If you really care about your legacy, find someone who will love it and nurture it as you have."

    He looked at me, his expression contemptuous, his eyes cold, then turned to Adam. I expected to hear spite but was surprised by his calm tone. "Maria will help you, Adam. When there are decisions to be made that you don't know how to make, sound them out with her. Back when I started out, do you think a day went by that I didn't ask your mother her opinion? And you'll have Mary – she's my right-hand man. You think you'll have to do it alone? You won't." He stopped, suddenly exhausted. "You can't let Nigel step in, you know you can't."

    "Maybe Maria's too busy sleeping with Sean to help him out. Isn't that right?"

    Startled, we all turned towards the doorway. A handsome young man looked back at us, the family resemblance obvious in his strong jaw and blue eyes. But his hair was dark instead of fair – and so was his soul. To me, he emanated bad vibes.

    Amused, he raised an eyebrow at us, put his hands in his pockets and strolled over casually.

    "Nigel," Adam said curtly.

    "Hello, Adam. Hello, Uncle Dick."

    I wish I could have felt for Mr Basil then. What could be worse than seeing someone you despise when you're ill in bed, wearing paisley pyjamas, powerless to defend yourself. And his name was Dick. But it was impossible to summon the pity.

    "What the hell are you doing here?" Adam asked, not bothering to be polite and looking as though he wanted to hit him.

    "I came to visit my uncle, but it turns out to be good timing – you and I never got to finish our meeting last week. You seemed to leave in rather a rush."

    "You two had a meeting?" Mr Basil looked as though he'd been stabbed in the heart.

    "Adam came to me about my taking over Basil's. He quite liked the idea of the names Bartholomew Basil coming together – the greatest tribute to our grandfather, don't you think?" he smirked.

    "You're a liar!" Adam's fury was evident. He trampled on my feet to get to his cousin, who he grabbed by the scruff of the neck and pushed all the way across the room till he slammed him hard against the wall. He wrapped his hand around Nigel's throat and held him there as his cousin struggled.

    "Adam," I warned, trying to hold back my panic.

    "You're a bloody liar," Adam said through gritted teeth. Nigel's veins were protruding from his forehead as he tried to pull Adam's hands away from his throat, but Adam was stronger. Instead, Nigel turned his effort to thrusting his fingers at Adam's nostrils, forcing his head back.

    "Adam!" I jumped up. I tried to stop them but was afraid of getting too close when they were battling it out. I looked back at Mr Basil. His face was like thunder but he was ultimately an impotent old man in his sick bed – and he knew it. He started breathing very heavily.

    "Mr Basil, are you okay?" I asked. I ran back to his side and pressed the call button for the nurse.

    His eyes were watering.

    "He wouldn't," I said firmly. "Adam wouldn't do that."

    He searched my face for signs of being misled.

    "Of course, he wouldn't," I said, beginning to panic and pressing the call button continuously. By the time security burst into the room, Adam and Nigel were scuffling on the ground. They immediately pulled Adam off Nigel and while they held him by the shoulders, with his arms trapped behind his back, Nigel swung his arm and punched Adam hard, first across the jaw, then in the stomach.

    Adam doubled over.

    "I think your modelling days are over," I joked weakly as I dabbed Adam's split lip once we were back at the flat.

    He smiled and the blood started to spill all over again through his stretched cut.

    "Ah, don't smile," I said, dabbing at it again.

    "No problem," he sighed. He stood up suddenly, pushing me away, the aggression back in his body. "I'm going for a shower."

    I opened my mouth to call out an apology. I had tried to do right and it had all gone horribly wrong. Our lunch at the restaurant had given him cramps, the walk in the park had led him to be locked in a garda cell, the random drive had led to a car chase, and my quest to tell his father the truth had led to him getting his face punched in.

    Sorry.

    But I didn't say anything. It didn't matter. I had said it in the car on the way home until I was blue in the face; I had tried to talk the entire episode into a positive experience, one about facing the truth and dealing with consequences, but I knew it was a hard sell. I'd misjudged the situation. I'd thought he had been too afraid to tell his father, but the fear was because he knew that his father was aware he wanted none of it but it made no difference. It had been naïve of me, thinking I could hit upon an obvious way out of a situation Adam had spent years trying to extricate himself from. It was only after exploring every other possible escape route that he'd made his desperate decision on the Ha'penny Bridge. I should have known that, and the fact it hadn't occurred to me left me feeling awkward and embarrassed. He didn't want to hear my words any more. My words weren't fixing anything. My being sorry would change nothing.

    At four a.m. I kicked the duvet covers off the bed in a fit of frustration and officially gave up on trying to sleep.

    "Are you awake?" I called out to the dark.

    "No," he responded.

    I smiled. "I left a sheet for you on the coffee table. Pick it up."

    I heard him move across the room to retrieve the page I'd set out the night before.

    "What the hell is this?"

    "Read one."

    "The best and most beautiful things in the world cannot be seen or even touched – they must be felt with the heart. Helen Keller." He was silent. Then he snorted.

    "It is during our darkest moments that we must focus to see the light. Aristotle Onassis." I called out, from memory, lying back down on the bed.

    He paused and I wondered if he was going to rip it up, or humour my attempt at lifting his spirit.

    "Believe you can and you're halfway there . Theodore Roosevelt," I called out again, encouraging him to read another.

    "Don't piss into the wind," Adam called.

    I frowned. "That's not on the sheet."

    "Don't buy a telescope, just walk closer to what you want to see."

    I smiled.

    "Never eat yellow snow. Don't smoke. Wear a bra. Never make eye contact while eating an ice pop."

    I was giggling in bed. Finally he was silent.

    "Okay, I get the point: You think they're crap. But do you feel better?"

    "Do you?"

    I laughed. "Yes, I do actually."

    "I do too," he answered eventually, his voice soft and low.

    I imagined he was smiling, at least I hoped he was; I could hear it in his voice.

    "Goodnight, Adam."

    "Goodnight, Christine."

    I slept a little that night, but mostly I couldn't help thinking: Eight days left.

    Bản dịch:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi ngồi ở hàng ghế phía sau Amelia trong tang lễ của mẹ cô ấy. Ngoại trừ một ông cậu đã già, em trai của bố, người được ra khỏi viện dưỡng lão hôm nay để dự đám tang, cô ấy chỉ có một mình trên hàng ghế đầu dành cho gia quyến. Fred, anh chàng trước đó mấy ngày đã rủ cô ấy chuyển đến Berlin với mình, đã không thuyết phục cô đến lần thứ hai. Thật ra lúc chúng tôi nói chuyện, tôi đã nhận thấy một sự hoảng loạn trong con người này. Anh ta đã cầu hôn mà biết chắc rằng Amelia sẽ nói không vì mẹ của cô ấy; giờ khi bà Magda đã qua đời và chẳng còn gì trói buộc Amelia với hiệu sách và Dublin nữa, sự kinh hoàng trong anh ta lại càng rõ hơn. Tôi chắc chắn Amelia đã nói đúng về việc anh ta có người khác đợi anh ta ở Berlin. Tôi bắt được ánh mắt của anh ta sau vài hàng ghế và ném cho anh ta ánh mắt khinh bỉ nhất tôi có thể nặn ra, tất cả vì bạn bè. Anh ta cụp mắt xuống, và khi đã cảm thấy thỏa mãn thấy anh ta bị dằn vặt một cách thích đáng rồi, tôi mới quay lên nhìn thẳng lại, cảm giác mình như một kẻ đạo đức giả bẩn thỉu và hối hận ngay lập tức. Chưa từng có người đàn ông bí mật nào chờ đợi tôi, chuyện đó thì rõ, nhưng tôi đã bỏ rơi Barry, vô duyên vô cớ chấm dứt mối quan hệ của chúng tôi – à, không có cái cớ nào mà người khác thấy được. Như thể nỗi bất hạnh của tôi còn chưa đủ. Nếu anh ấy không lừa dối tôi, đánh đập tôi hay tệ bạc với tôi, không ai có thể hiểu được rằng việc tôi không yêu anh ấy và cảm thấy không hạnh phúc cũng đủ làm nguyên nhân rồi. Tôi không hoàn hảo nhưng đã cố gắng hết sức để không phạm sai lầm, như phần lớn mọi người. Để cuộc hôn nhân trở thành một sai lầm là một trong những điều đau đớn nhất, chưa kể đến những điều đáng xấu hổ có thể xảy ra trong đời tôi nữa. Chợt nghĩ đến việc Barry có thể đang ở trong nhà thờ, tôi thôi suy nghĩ vẩn vơ.

    Cho dù Fred đã làm tổn thương Amelia thì sao tôi có thể trách anh ta khi anh ta đã làm chính cái việc mà tôi đã dự đoán trong những cuộc nói chuyện riêng với Barry? Amelia luôn bị trì kéo bởi gánh nặng chăm sóc mẹ và dành cả đời cho công việc kinh doanh mà bố cô ấy thích, một gánh nặng cao quý, đúng đắn, nhưng là thứ kiềm tỏa cô ấy khỏi tự do của chính mình. Có quá nhiều điều chất chứa trong Amelia mà Fred hay bất kỳ ai khác trong đời cô ấy không thể hiểu được.

    Amelia cúi đầu, mái tóc xoăn màu đỏ che khuất gương mặt. Khi cô ấy quay sang tôi, đôi mắt màu lục mệt mỏi đỏ hoe, đầu mũi cô ấy cũng đỏ, tróc da vì chùi khăn giấy nhiều, khuôn mặt lộ rõ đau thương. Tôi mỉm cười động viên, rồi nhận ra toàn bộ nhà thờ đang im lặng và vị mục sư đang nhìn tôi.

    "Ồ." Tôi nhận ra họ đang chờ tôi. Tôi đứng dậy và tiến đến bệ thờ.

    Dù Adam có thích hay không, tôi cũng khăng khăng bắt anh ta đến đám tang và ngồi với tôi cùng gia đình. Mặc cho tâm trạng anh ta đang phấn khởi sau cuộc gặp gỡ Maria, tôi vẫn không thể mạo hiểm để anh ta một mình. Chúng tôi đã tiến được những bước rất xa, một chút với Maria, một chút với anh ta, nhưng cứ một bước tiến lại có ba bước lùi. Tôi đã cấm anh ta đọc báo và xem tin tức. Anh ta cần tập trung vào những điều tích cực; tin tức thì chẳng như vậy chút nào. Còn nhiều cách để giữ liên lạc với thực tại mà không để bản thân bị tấn công với những thông tin mà người ngoài nghĩ là phù hợp. Hôm qua, chúng tôi đã dành phần lớn thời gian trong ngày chơi ghép hình trong lúc tôi tìm hiểu anh ta tế nhị hết mức có thể, sau đó chúng tôi chơi cờ Tỷ Phú, nghĩa là tôi phải ngưng hỏi han và tập trung đề phòng Adam ăn sạch đất của tôi. Chẳng ăn thua, tôi đành ôm cục tức đi ngủ. Tôi biết những hoạt động này sẽ không cứu được anh ta, nhưng chúng giúp tôi hiểu hơn về anh ta và khiến anh ta dễ nói chuyện với tôi hơn. Tôi nghĩ nó cũng cho anh ta thời gian suy nghĩ về những rắc rối của mình, xử lý chúng trong khi đồng thời tập trung vào một chuyện khác, thay vì chỉ tập trung vào mỗi mình chúng. Sáng nay, tôi đã nghe thấy anh ta nấc nghẹn trong phòng tắm và bèn lên kế hoạch xử lý những rắc rối còn lại của anh. Tôi tin rằng nếu ta dành cả tâm huyết vào thì sẽ gần như chuyện gì cũng làm được, nhưng tôi cũng rất thực tế; "gần như" có nghĩa là không phải tất cả. Tôi không thể trả giá nổi khi đánh liều với khả năng còn lại trong trường hợp này; kết quả chỉ có thể có một.

    Tôi đứng trên bệ thờ, đặt bài nói của tôi lên bục. Amelia đã nhờ tôi đọc và phó thác cho tôi chọn đoạn nào tôi thấy hợp. Sẽ phải ý chí lắm tôi mới nói được những lời này; chúng có ý nghĩa rất đặc biệt với tôi và trước đây tôi chưa bao giờ đọc lớn chúng thành lời, chỉ đọc thầm và mỗi lần như vậy thì hiếm khi nào mà mắt không ướt, nhưng tôi không thể nghĩ ra lúc nào thích hợp hơn bây giờ để đọc chúng. Tôi mỉm cười với Amelia, rồi nhìn ra sau cô ấy, thoạt tiên về phía gia đình tôi, sau đến Adam. Tôi hít một hơi dài run rẩy và nhắm thẳng lời nói của mình đến anh ta.

    "Chúng ta sẽ ở đâu nếu không có những ngày mai? Điều chúng ta có là hôm nay. Và nếu như thế, với bạn, tôi hy vọng hôm nay sẽ là ngày dài nhất. Tôi sẽ lấp đầy ngày hôm nay bằng bạn, làm mọi điều tôi thích. Tôi sẽ cười, tôi sẽ nói, tôi sẽ nghe và học, tôi sẽ yêu, tôi sẽ yêu, tôi sẽ yêu. Tôi sẽ biến mỗi ngày thành ngày hôm nay và trải qua nó cùng với bạn, và tôi sẽ không bao giờ lo lắng về ngày mai, khi tôi không còn ở bên bạn nữa. Và khi cái ngày mai khủng khiếp ấy đến tìm chúng ta, xin hãy nhớ rằng tôi đã không muốn rời xa bạn, hay bị bỏ rơi, rằng mỗi giây phút bên bạn chính là thời gian tuyệt vời nhất trong đời tôi."

    "Cô viết những dòng đó à?" Adam hỏi tôi khi chúng tôi ngồi trong buổi gặp sau tang lễ, tay cầm tách trà sữa, trước mặt là một đĩa bánh kẹp thịt nguội. Chẳng ai trong chúng tôi buồn đụng đến.

    "Không."

    Chúng tôi để mặc sự im lặng một lúc lâu, tôi đợi anh ta hỏi tôi ai đã viết, và tôi chuẩn bị sẵn câu trả lời, nhưng anh ta làm tôi ngạc nhiên vì không hỏi tiếp.

    "Tôi nghĩ tôi cần đi thăm bố tôi," đột nhiên Adam lên tiếng.

    Với tôi vậy là đủ.

    Bố của Adam nằm trong bệnh viện tư St Vincent. Một tháng trước ông ấy đã nhập viện để trị đau gan và giờ vẫn nằm đây. Ông Basil là con người thô lỗ nhất đời, nhưng cho dù cả bệnh viện sẽ dễ thở hơn khi không có ông, các bác sĩ vẫn dùng những phương thuốc tốt nhất hiện có để duy trì mạng sống cho ông. Phòng ông ấy không phải là nơi mọi người thích lui tới do lo sợ bị lăng mạ, bằng lời nói với tất cả mọi người, và thậm chí bằng tay chân với những y tá trẻ – mà ông ấy hay gọi là "trái chín." Với những "trái chưa chín", ông ấy vận dụng đến những cách thức lăng mạ khác, ngay cả ném nước tiểu vào một y tá làm gián đoạn cuộc điện thoại của ông ta. Ông ta chỉ cho phép một số ít nữ y tá chăm sóc cho mình, và họ khiến ông ta nghĩ mình thật sự có quyền chọn lựa. Ông ta muốn có nhiều phụ nữ vây quanh bởi vì ông ta tin rằng giới nữ giỏi việc hơn nhờ vào khả năng làm nhiều việc cùng lúc, nhờ sự lạnh lùng bẩm sinh và đầu óc không nghĩ chuyện vớ vẩn, nhưng chủ yếu là vì họ cần và khao khát chứng tỏ mình nhiều hơn đàn ông, vì bị coi là phái yếu hơn. Đàn ông hay ngó đông ngó tây; ông ta cần những người có thể mỗi lúc tập trung vào chỉ một thứ, và thứ đó là ông ta. Ông muốn và cần phải khỏe lại. Ông còn cả một công ty đa quốc gia trị giá nhiều tỉ để điều hành và chừng nào chưa khỏe lại, ông ta vẫn phải điều hành nó từ căn phòng vắng hoe đã được biến thành trung tâm thần kinh của công ty Bánh kẹo Basil.

    Trong lúc chúng tôi theo chân chị bếp vào phòng, tôi thoáng thấy một ông già với cái đầu tóc xoăn lơ thơ màu xám và một bộ râu xám cũng lơ thơ nhọn hoắt dưới cằm, như mũi tên chỉ thẳng xuống địa ngục. Căn phòng ông ta nằm điều trị này chẳng có gì dễ chịu cả. Ở đây có ba chiếc máy tính xách tay, một máy fax, một cái iPad, rất nhiều chiếc BlackBerries và iPhone phục vụ cho hình thù rệu rã trên giường và hai người phụ nữ mặc vét đang túm tụm cạnh ông ta. Nó không phải là một căn phòng cho thấy khả năng từ biệt thế giới; nó là một căn phòng sống động, bận bịu, sẵn sàng sáng tạo; đấm đá và gào thét và nổi giận với ánh sáng đang lụi tàn. Đây là một căn phòng với một cư dân chưa hết chuyện với thế giới và sẽ sẵn sàng chống trả đến chết với nó nếu cần thiết.

    "Tôi nghe nói họ đang tặng Bartholomew trên máy bay," ông ta nạt nộ người phụ nữ lớn hơn. "Ai cũng được một hộp kem, ngay cả khách ở khoang hạng thường."

    "Đúng vậy, họ đã ký kết với hãng Aer Lingus. Theo tôi biết thời hạn là một năm."

    "Tại sao bọn họ không đưa Basil lên máy bay chứ? Thật khôi hài. Bartholomew lên đó được còn chúng ta thì không. Ai chịu trách nhiệm cái việc khỉ gió này đây? Cô phải không Mary? Thật tình, phải nói cô bao nhiêu lần là phải tập trung vào mục tiêu nữa đây? Cô quá bận bịu với lũ ngựa chết tiệt kia rồi, tôi bắt đầu lo cô đã đánh mất khả năng làm việc rồi đấy."

    "Dĩ nhiên tôi đã nói chuyện với bên Aer Lingus rồi, thưa ngài Basil, rất nhiều lần là khác, và đã thảo luận với bên đó nhiều năm nay rồi, nhưng họ nghĩ rằng Bartholomew là thương hiệu xa xỉ hơn trong khi chúng ta là một thương hiệu gia đình. Sản phẩm của chúng ta có mặt ở.."

    "Không phải của chúng ta, của tôi," ông ta ngắt ngang.

    Bà ấy bình tĩnh nói tiếp, làm như không nghe thấy ông ta nói gì: ".. danh mục những vật phẩm bán trên chuyến bay, và tôi có thể kể ra doanh thu cụ thể từ đây.." Bà ấy lật lật vài tờ giấy.

    "Ra ngoài!" đột nhiên ông ta rống lên, và tất thảy mọi người đều nhảy dựng lên ngoại trừ cô Mary bình tĩnh, người lại lần nữa cư xử như thể không nghe thấy ông ta. "Chúng tôi đang có một cuộc họp, đáng lẽ anh nên gọi trước." Tôi không biết sao ông ta thấy chúng tôi vào được vì chúng tôi bị kẹt sau cái xe đẩy và gần như chẳng thấy được ông ta nữa kìa.

    "Đi thôi," Adam nói, dợm quay gót.

    "Đợi đã." Tôi với tay chụp tay anh ta lại. Tôi khóa cửa và nhốt anh ta trong phòng. "Hôm nay chúng ta sẽ làm việc này," tôi thì thầm.

    Người phụ nữ phát đồ ăn tối đặt cái khay lên bàn trước mặt ngài Basil.

    "Cái gì thế này? Nhìn như cứt ấy."

    Người phụ nữ trùm lưới bao tóc nhìn ông ta, chán chường, dường như đã quen với những câu sỉ nhục. "Đây là bánh khoai tây nghiền và thịt cừu, thưa ngài Basil." Bà ấy nói bằng giọng Dublin đặc sệt, sau đó đổi sang một giọng mỉa mai, kẻ cả hơn: "Ăn kèm rau diếp và cà chua bi, thêm một lát bánh mì và bơ. Món tráng miệng có thạch và kem, ăn trước khi dùng thuốc rửa ruột – nên vui lòng gọi y tá Sue để biết thêm." Bà ấy nở nụ cười ngọt lịm trong một tích tắc rồi lập tức quay trở lại bộ mặt cau có như cũ.

    "Bánh khoai tây nhìn như cứt, còn miếng rau kia y như cỏ. Chị trông tôi có giống ngựa không Mags?"

    Người phụ nữ phát đồ ăn không đeo bảng tên. Bất chấp lời thóa mạ, bà ấy có thể cảm thấy hơi hơi được ca tụng trước việc ông ta nhớ nổi tên mình. Trừ khi tên bà ấy là Jennifer.

    "Không, ngài Basil, ngài chắc chắn không giống ngựa. Ngài trông giống một ông già ốm nhách, cáu bẳn cần phải ăn bữa tối. Giờ thì ăn hết đi."

    "Bữa tối hôm qua nhìn giống đồ ăn mà ăn thì như cứt. Có thể đống cứt này sẽ thật sự có vị giống đồ ăn."

    "Vậy thì hy vọng hôm nay thuốc rửa ruột sẽ giúp ngài đi cầu được," bà ấy nói, cầm cái khay cũ lên và đem ra khỏi phòng, đầu ngẩng cao.

    Tôi nghĩ mình thấy ông Basil mỉm cười nhưng cảm giác mơ hồ đó biến mất nhanh chóng cũng như khi nó xuất hiện. Giọng ông ta khào khào, yếu nhưng có uy. Nếu bị bệnh sắp chết mà ông ấy còn gân như thế này thì chẳng thể nào tưởng tượng được ông ấy đã như thế nào khi đi làm. Và khi là một người cha. Tôi nhìn Adam; vẻ mặt anh ta thật khó đoán. Chuyến viếng thăm này rất quan trọng. Đây là nơi tôi sẽ phải khẩn cầu bản năng làm cha mẹ của ông Basil, để ông ta thấy việc ép Adam phải tiếp quản công ty đang hủy hoại con trai ông ấy như thế nào. Tôi đặt cược hết mọi thứ vào đó. Chưa gì tôi đã lo rằng vận may của mình tiêu tan sạch trên đường vào rồi.

    "Hãy quay lại đây," ông già gọi.

    Mags dừng bước.

    "Không phải chị, hai đứa nó kìa."

    Khi đi ngang qua tôi, Mags vỗ lên tay tôi đầy thông cảm và dịu dàng nói, "Ông ta đúng là chẳng ra làm sao."

    Adam và tôi tiến tới bên giường. Chẳng có lời nói yêu thương nào giữa cha và con, thậm chí không có bất kì một kiểu chào hỏi nào.

    "Hôm nay anh phải làm gì?" ông Basil hỏi cụt ngủn.

    Adam có vẻ bối rối.

    "Ta nghe anh chị thì thầm: Hôm nay chúng ta sẽ làm việc này." Ông ta nhái lại lời tôi. "Đừng ngạc nhiên như thế, tai ta đâu có bị hư. Hai lá gan mới là thứ khiến ta phải nằm đây, và chúng thậm chí cũng không phải thứ đang giết dần giết mòn ta. Là bệnh ung thư – mà ta nghĩ thứ đồ ăn chết tiệt kia sẽ giết ta trước cả nó!" Ông ta đẩy dĩa thức ăn ra xa. "Ta không hiểu tại sao chúng không chịu cho ta ra khỏi đây để chết quách đi cho rồi. Ta còn nhiều việc phải làm," ông ta lại cao giọng khi một bác sĩ vào để kiểm tra phác đồ điều trị. Đi cùng cô ta có hai bác sĩ thực tập.

    "Có vẻ như ông vốn đang làm kha khá việc rồi," cô bác sĩ nói. "Số lượng khách được phép thăm bệnh trong mỗi phòng là hai người." Cô ta trừng mắt liếc chúng tôi như thể tại chúng tôi mà căn bệnh ung thư lại trở nặng nhanh chóng như thế. "Tôi tưởng tôi bảo ông phải nghỉ ngơi đi rồi chứ, ông Basil?"

    "Còn tôi tưởng tôi nói cô biến đi rồi mà," ông ta đáp trả.

    Có một sự im lặng khó chịu kéo dài, và đột nhiên tôi thấy thôi thúc muốn cười.

    "Cả ngày trời nằm đợi một bác sĩ chết tiệt, rồi cùng lúc có tới ba vị quá bộ đến thăm," ông ta nói. "Vì sao tôi lại hân hạnh được các vị ghé thăm vậy nhỉ? Có phải do cả ngàn đô tôi trả quý vị mỗi ngày để chẳng màng gì tới tôi hay không?"

    "Ông Basil, tôi khuyên ông nên ngậm miệng lại. Nếu ông đang cảm thấy khó chịu hơn bình thường, có thể chúng tôi sẽ xem lại thuốc men của ông đấy."

    Ông ta thô bạo vẫy vẫy bàn tay ốm nhom, tái xanh, gần như đầu hàng.

    "Các vị được ở lại đây thêm mấy phút nữa, sau đó buộc phải để ông ấy lại một mình," cô ta nói cứng. "Lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện." Cô ta quay lưng bỏ đi, những cậu trai vui mừng líu ríu theo sau.

    "Chắc tuần tới lại gặp cô ả, rồi thì cô ả lại đến thăm bệnh ta và lại gọi ta là lão già béo ị. Cô là ai?" ông ta hỏi, quắc mắt nhìn tôi.

    Tất cả mọi người quay sang nhìn tôi.

    "Tôi là Christine Rose." Tôi chìa tay ra.

    Ông Basil nhìn nó, nhấc tay lên, trên bàn tay gắn một ống truyền, và vừa yếu ớt bắt tay tôi vừa hỏi Adam: "Maria biết cô này không? Ta chưa bao giờ nghĩ anh là kẻ bắt cá hai tay, lúc nào anh cũng tình cảm sướt mướt hết mà. Dễ xỏ mũi. Rose – tên kiểu gì kì cục thế?"

    Ông ta lại quay sang tôi.

    "Tôi nghĩ họ nguyên gốc của tôi bắt nguồn từ chữ Roseburg."

    Ông ta cân đo đong đếm tôi, sau đó lại hướng sang Adam. "Ta thích Maria. Ta không thích nhiều người lắm, nhưng ta thích con bé. Và Mags, mụ phát đồ ăn tối. Maria là một đứa thông minh. Khi nào con bé chấn chỉnh lại bản thân thì sẽ tiến xa cho mà xem. Ta không thích cái công ty vớ vẩn đó – Red Lips. Nghe cứ như phim khiêu dâm."

    Không nhịn được, tôi phá ra cười, thật to.

    Ông Basil ngạc nhiên, sau đó tiếp tục nói, vừa nói vừa nhìn tôi. "Khi nào con bé tự ý thức lại và ngưng làm phim hoạt hình.."

    "Phim hình động.." tôi ngắt lời, cảm thấy mình nợ Maria sau khi thích thú về sự suy sụp của cô ấy hơi quá nhiều.

    "Ta không quan tâm là cái gì – sau đó con bé sẽ khá lên. Nó sẽ giúp ích anh nhiều khi anh tiếp quản đấy, vì Chúa biết anh không biết gì về tổ chức cả."

    "Vậy tại sao ông lại muốn anh ấy tiếp quản công ty?" tôi hỏi, và mọi cái đầu lại quay qua tôi.

    Mọi người, nhất là ông Basil, có vẻ ngạc nhiên, chưa bao giờ ông ta mơ đến chuyện để việc này xảy ra. Quyền uy của ông ta không được để tuột mất một giây nào, không ai khác được phép tranh quyền chủ động.

    "Chuyện đó có bí mật không?" tôi thì thầm hỏi Adam.

    Anh ta lắc đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh giác.

    "Vậy thì sao?" Tôi nhìn quanh, không chắc mình mới làm gì. Người phụ nữ tên Mary lùi một bước khỏi cái giường, người phụ nữ trẻ hơn mặc bộ vét đen làm theo.

    "Chúng tôi sẽ để ngài giải quyết, ngài Basil. Chúng tôi ở ngay bên ngoài nếu ngài cần."

    Ông ta chẳng buồn trả lời. Mary dường như đang lưỡng lự giữa đi hay ở.

    "Nói cho ta biết, làm sao cô biết con trai ta?"

    "Chúng con là bạn," Adam nhảy vào.

    "A, nó nói rồi kia!" cha anh ta nói. "Nói ta hay, Adam, anh không có mặt ở văn phòng kể từ hồi Chủ nhật. Rõ ràng anh đến Dublin để gặp ta, nhưng ta đâu có thấy anh tới đây. Nếu anh định dành thời gian chơi gái thì hãy làm.."

    "Anh ấy không có chơi.."

    ".. vào thời gian rảnh ấy. Ta không thích bị ngắt lời, cảm ơn cô Rose."

    "Có một chuyện tôi muốn nói riêng với ông," tôi nói. "Adam, anh cũng có thể ra ngoài nếu anh muốn."

    Ông Basil nhìn hai người đang đứng cạnh giường. Họ có vẻ lo lắng khi phải ra khỏi phòng, và vì thế ông ta sẽ buộc họ ở lại. "Ta tin Mary hơn cả bản thân ta. Cô ấy đã đồng hành cùng bọn ta kể từ ngày ta tiếp quản công ty bốn chục năm trước, và đã biết con trai ta từ hồi nó còn mặc tã, nói vậy nghĩa là rất lâu. Bất cứ điều gì cô muốn nói cũng có thể nói trước mặt Mary. Cô kia ta không chắc lắm, nhưng Mary đánh giá cao cô ta nên ta sẽ cho cô ta một cơ hội. Giờ thì thôi vòng vo đi và nói cho ta biết cô đến đây làm gì."

    Người phụ nữ trẻ tuổi hơn đứng cạnh Mary cúi đầu ngượng ngập. Tôi kéo một cái ghế và ngồi xuống. Làm Thế Nào Để Thông Báo Một Tin Tức Nhạy Cảm Cho Một Ông Già Gần Chết. Người đàn ông đặc biệt này không có vẻ gì là xứng đáng được nói năng tế nhị cả, xét trên việc ông ta chẳng tế nhị với ai, Chậc, nếu Adam không nói thẳng với ông ta thì tôi sẽ nói. Tôi sẽ giải quyết chuyện này một lần và mãi mãi. Tôi đến từ một thế giới thành thật và thẳng thắn, tôi không kịch tích hóa vấn đề và chắc chắn không chỉ ra vấn đề tôi có với người ta trừ khi đó là chuyện sống còn, và trừ khi nó giúp mối quan hệ tiến triển, mà tôi thì đang chấm điểm tình huống của Adam là tình huống sống còn. Nếu hành vi của một người ảnh hưởng tiêu cực lên cuộc sống của ta thì ta phải nói chuyện với họ, chia sẻ về vấn đề, thảo luận về nó, đưa ra giải pháp. Giao tiếp là chìa khóa trong những tình huống như thế này, và rõ ràng nó không tồn tại giữa hai cha con này. Tôi có cảm giác Adam quá sợ phải đứng lên chống lại người cha áp đặt của mình, vậy nên tôi sẽ phải làm điều đó giúp anh ta.

    Tôi nói chắc nịch và nhìn thẳng vào mắt ông già. "Theo như tôi biết, ông sắp sửa lìa trần và ông muốn Adam tiếp quản công ty để quyền kiểm soát không rơi vào tay cháu của ông. Chúng tôi đến đây để bàn về chuyện đó."

    Adam thở dài và nhắm nghiền mắt.

    "Im đi," ông Basil mắng anh ta, dù anh ta chẳng nói tiếng nào. "Mary, Patricia – làm ơn ra ngoài." Ông ta thậm chí không nhìn họ đi ra, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.

    Tôi mỉm cười trấn an Adam, nhưng không thể biết anh ta đang nghĩ gì, cơ hàm anh ta đanh lại.

    Ông Basil nhìn tôi như thể tôi là người cuối cùng mà ông ta muốn nói chuyện. "Cô Rose, điều cô biết là sai lầm. Tôi không muốn Adam tiếp quản công ty. Người kế nhiệm tiếp theo là Lavinia, và tôi luôn dự tính như vậy. Nó có khả năng hơn thằng bé rất nhiều, tin tôi đi, nhưng nó lại đang ở Boston."

    "Vâng, tôi nghe nói chị ấy đã nẫng mấy triệu của bạn bè và gia đình," tôi nói, đặt ông ta về đúng vị trí. "Vấn đề là: Adam không muốn công việc này."

    Tôi im lặng một lúc lâu. Ông ta đợi tôi nói thêm nhưng tôi chỉ nói bấy nhiêu. Chỉ có thế thôi, tôi nói xong rồi. Ông ta không xứng đáng được thỏa mãn và giải thích lịch sự.

    "Bộ cô nghĩ ta không biết sao?" Ông ta nhìn từ tôi sang Adam. "Bộ cô nghĩ đây là một tiết lộ động trời sao?"

    Tôi nhíu mày. Chuyện không như tôi dự tính.

    Ông Basil bắt đầu phá ra cười, nhưng ngay cả tiếng cười của ông ta cũng chẳng vui vẻ gì.

    "Ai cũng biết nó không thích thú gì với bất cứ thứ gì ta làm. Từ hồi biết nói nó đã dính cứng ngắc với mấy cái trực thăng rồi, và suốt mười năm quá cứ đu bám với cái công việc cứu hộ bờ biển đó. Ta không quan tâm nó có muốn làm công việc này hay không, ta không quan tâm việc này có làm nó rầu rĩ hay không. Nó không thay đổi được điều bắt buộc phải diễn ra. Một người nhà Basil phải gánh vác công ty này. Một người nhà Basil đã và sẽ luôn gánh vác công ty này. Và đó không phải là Nigel Basil – không thể được. Phải bước qua xác ta." Dường như ông ta không thấy sự trớ trêu. "Ông nội ta, cha ta và ta đã đổ mồ hôi xương máu để giữ công ty qua bao thăng trầm từ ngày mới thành lập, và một cô ả kẻ cả nhiều chuyện thiếu hiểu biết sẽ không thể thay đổi điều đó."

    Tôi há hốc mồm. Tôi nghe thấy tiếng một quả trứng nữa vỡ dưới áp lực.

    "Bố, đủ rồi," Adam kiên quyết. "Đừng nói với cô ấy bằng giọng như thế. Cô ấy không định thay đổi gì hết, cô ấy chỉ nói cho bố những gì cô ấy nghĩ bố không biết. Cô ấy muốn giúp."

    "Và tại sao cô lại đang truyền thông điệp đó thay cho con trai ta?" Ông ta nhìn Adam. "Con trai, đến lúc anh nâng bi của anh lên rồi đấy. Đừng để người khác phải làm những việc bẩn thỉu hộ anh nữa." Và rồi ông ta chuyển qua tông tục tĩu. Không phải tục tĩu kiểu hài hước như trước mà là kiểu thô tục rất khó nghe, toàn cay độc phát ra từ mắt và môi, biến dạng thành một nụ cười mỉa mai. "Cô có biết nó không được một xu nào, không khoản thừa kế chết tiệt nào cho đến khi nó làm việc trong công ty được mười năm không? Ta dù sống dù chết nó cũng không được cái khỉ khô gì. Ta nghĩ điều đó có thể thuyết phục nó."

    Adam đang nhìn vào tường, mặt không biểu lộ cảm xúc.

    "Không, anh ấy không nhận được gì," tôi nói, hoàn toàn bị ông già ghê gớm này chọc cho tức điên. "Nhưng tôi thật sự không nghĩ tiền bạc là vấn đề lớn với Adam. Ông Basil, nếu công ty quan trọng với ông hơn hạnh phúc của con trai mình thì không phải ông cũng nên cân nhắc xem cái gì tốt nhất cho công ty ông sao? Tôi biết đây là một công ty gia đình và đã có từ hàng mấy thế hệ nay rồi, ông đã dành cả cuộc đời cho nó, máu, mồ hôi và nước mắt – bây giờ ông cần tìm một người sẽ thay ông làm như thế. Công ty sẽ không phát triển dưới tay Adam vì anh ấy không được thúc đẩy bởi khao khát như ông. Nếu ông thật sự quan tâm đến di sản của mình, hãy tìm một người sẽ yêu nó và nuôi dưỡng nó như ông đã làm."

    Ông ta nhìn tôi, vẻ mặt khinh khỉnh, ánh mắt lạnh lùng, rồi quay sang Adam. Tôi tưởng sẽ nghe ông ta giận dữ nhưng ngạc nhiên khi ông ta cất tiếng bình tĩnh. "Maria sẽ giúp anh, Adam. Khi cần ra quyết định mà anh không biết làm thế nào, hãy nói với con bé. Hồi ta mới bắt đầu, anh nghĩ ta sống nổi qua ngày mà không hỏi ý kiến mẹ anh sao? Và anh sẽ có Mary – cô ta sẽ là cánh tay phải của anh. Anh nghĩ anh phải làm chuyện đó một mình sao? Không đâu." Ông ta ngừng lại, đột nhiên mệt mỏi. "Anh không thể để Nigel chen chân vào được, anh biết là không thể mà."

    "Có thể Maria đang bận rộn ngủ với Sean để giúp nó. Không phải sao?"

    Giật mình, chúng tôi đồng loạt quay nhìn ra cửa. Một người đàn ông còn trẻ, đẹp trai đáp lại ánh mắt chúng tôi, sự giống nhau trong gia đình biểu hiện rõ ràng trên xương hàm chắc khỏe và cặp mắt xanh lơ của hắn. Nhưng tóc hắn tối màu chứ không nhạt – và tâm hồn hắn cũng vậy. Theo tôi thấy, ở hắn toát ra một sự xấu xa.

    Hắn ta khoái trá nhướn mày nhìn chúng tôi, tay đút túi và thong thả bước vào phòng.

    "Nigel." Adam chào cộc lốc.

    "Xin chào Adam. Chào chú Dick."

    Tôi ước mình lúc đó có thể thương thay cho ông Basil. Còn gì tệ hơn phải gặp người mình khinh thường khi đang nằm trên giường bệnh, mặc bộ đồ ngủ in hoa, bất lực, không thể bảo vệ bản thân. Nhưng quả thật không thể nào thấy thương cảm cho con người này nổi.

    "Cậu làm cái quái quỷ gì ở đây?" Adam hỏi, không buồn tỏ ra lịch sự và trông như thể muốn đấm cho gã kia một đấm.

    "Tôi đến để thăm ông chú tôi, nhưng hóa ra lại đúng lúc quá – anh và tôi chưa hoàn thành được cuộc họp tuần trước. Dường như anh bỏ đi vội vã quá."

    "Hai anh có một cuộc họp sao?" ông Basil trông như thể mới bị đâm một nhát ngay tim.

    "Adam đã đến gặp cháu bàn về việc để cháu tiếp quản Basil. Anh ấy khá hứng thú với ý tưởng đặt hai cái tên Bartholomew Basil đứng cạnh nhau – món quà tưởng nhớ tuyệt nhất cho ông nội, chú có nghĩ vậy không?" hắn ta nhếch mép cười.

    "Mày nói láo!" Adam rõ ràng đang giận sôi máu. Anh ta giẫm lên chân tôi trong lúc lao về phía gã anh họ, tóm gáy hắn và đẩy hắn một mạch đến khi lưng hắn đâm sầm vào tường. Anh ta chẹn tay lên cổ họng Nigel trong lúc gã anh họ vùng vẫy.

    "Adam," tôi cảnh báo, cố gắng kìm chế sự hoảng sợ.

    "Mày là một kẻ nói láo bẩn thỉu," Adam nghiến răng kèn kẹt. Gân máu nổi lên trên trán Nigel khi hắn cố kéo tay Adam ra khỏi cổ họng, nhưng Adam khỏe hơn. Thay vào đó, Nigel chọc hai ngón tay vào lỗ mũi Adam, đẩy ngược đầu anh ta ra sau.

    "Adam!" tôi nhảy dựng lên. Tôi cố cản hai người họ lại nhưng lại sợ không dám đến quá gần lúc họ đang vật nhau. Tôi quay ngoắt lại nhìn ông Basil. Mặt ông ta như sấm sét nhưng rốt cuộc thì ông ta vẫn là một ông già bất lực trên giường bệnh – và ông ta biết thế. Ông ta bắt đầu thở rất nặng nhọc.

    "Ông Basil, ông có sao không?" tôi hỏi. Tôi chạy đến bên giường ông ta và ấn nút gọi y tá.

    Nước mắt ông ta trào lên.

    "Anh ấy không làm thế đâu," tôi nói cứng. "Adam không làm thế đâu."

    Ông ta quan sát tôi để tìm dấu hiệu tôi đang phỉnh ông ta.

    "Dĩ nhiên anh ấy không làm thế đâu," tôi nó, bắt đầu hoảng loạn và liên tục nhấn nút gọi. Lúc bảo vệ ùa vào phòng, Adam và Nigel đang túm áo nhau dưới đất. Họ lập tức kéo Adam khỏi Nigel, và trong lúc họ đang giữ chặt vai anh ta, bẻ tay anh ta ra sau thì Nigel vung tay và đấm Adam cực mạnh, một cú vào hàm, rồi một cú ngay bụng.

    Adam bất tỉnh tại chỗ.

    "Tôi nghĩ sự nghiệp người mẫu của anh coi như chấm dứt rồi," tôi yếu ớt đùa, thoa thuốc lên cái môi bị tét của Adam khi chúng tôi trở về căn hộ.

    Anh ta cười và máu lại xì ra từ vết rách của anh ta.

    "Ôi, đừng cười chứ," tôi nói, lại thoa thuốc cho nó.

    "Không sao," anh ta thở dài. Anh ta đột ngột đứng dậy, đẩy tôi ra, hung hăng trở lại. "Tôi đi tắm đây."

    Tôi mở miệng định xin lỗi. Tôi đã cố gắng làm điều đúng đắn và kết quả lại ra sai bét nhè. Bữa ăn của chúng tôi ở nhà hàng làm anh ta bị quặn bụng, chuyến dạo chơi trong công viên thì khiến anh ta bị giam trong đồn cảnh sát, chuyến lái xe ngẫu hứng thì dẫn tới một vụ rượt đuổi, và nhiệm vụ nói sự thật với cha anh ta thì khiến anh ta bị đấm vào mặt.

    Tôi xin lỗi.

    Nhưng tôi không nói gì. Không quan trọng. Tôi đã nói trên xe về nhà đến khi mặt tôi xanh lè xanh lét; tôi đã tràng giang đại hải thuyết phục rằng đó là một trải nghiệm tích cực về việc đối diện với sự thật và giải quyết hậu quả, nhưng tôi biết nó chỉ như bài quảng cáo thôi. Tôi đã đánh giá sai tình huống. Tôi tưởng anh ta đã sợ không dám nói với cha mình, nhưng nỗi sợ lại xuất phát từ việc anh ta biết ông bố biết rõ anh ta không hề muốn nhưng chẳng buồn để tâm. Tôi thật quá ngây thơ, cứ nghĩ mình có thể vạch ra một con đường rõ ràng để giải quyết vấn đề mà Adam đã cố gắng thoát ra cả mấy năm trời nay. Chỉ sau khi đã thử tất cả các lối thoát mà không được anh ta mới đành phải tuyệt vọng chọn chiếc cầu Ha'penny. Đáng lẽ ra tôi phải biết chứ, thật xấu hổ. Anh ta không muốn nghe tôi nói gì nữa. Lời nói của tôi chẳng giải quyết được chuyện gì. Tôi thấy có lỗi cũng không thay đổi được gì.

    Bốn giờ sáng. Tôi đạp mền xuống giường trong nỗi khó chịu vô bờ và chính thức từ bỏ nỗ lực chợp mắt.

    "Anh có thức đó không?" tôi gọi trong bóng tối.

    "Không," anh ta trả lời.

    Tôi mỉm cười. "Tôi có để tờ giấy trên bàn cà phê cho anh. Nhặt nó lên đi."

    Tôi nghe thấy tiếng anh ta đi ngang qua phòng để lấy tờ giấy tôi đặt ở đó đêm hôm trước.

    "Cái quái gì thế này."

    "Đọc một câu đi."

    "'Những điều tuyệt vời và xinh đẹp nhất trên đời không thể nhìn hay chạm được – phải cảm nhận chúng bằng cả trái tim.'Hellen Keller." Anh ta im lặng. Rồi khịt mũi.

    "'Chính trong giây phút đen tối nhất chúng ta mới phải tập trung để nhìn thấy ánh sáng.'Aristotle Onassis." Tôi nằm dài trên giường đọc to lên theo trí nhớ.

    Anh ta ngưng đọc và tôi tự hỏi không biết anh ta có định xé nó không, hay chế nhạo nỗ lực lên tinh thần cho anh ta của tôi.

    "'Hãy tin rằng bạn làm được, như thế bạn đã đi được nửa đường rồi.'Theodore Roosevelt," tôi lại đọc to, khuyến khích anh ta đọc thêm câu nữa.

    "Đừng có tè ngoài trời gió," Adam nói lớn.

    Tôi cau mày. "Câu đó không có trong giấy."

    "Đừng mua kính viễn vọng, chỉ cần đến gần thứ bạn muốn nhìn thấy hơn."

    Tôi mỉm cười.

    "Đừng bao giờ ăn tuyết màu vàng. Đừng hút thuốc. Mặc áo ngực. Không bao giờ nhìn vào mắt ai khi đang ăn kem đá."

    Tôi nằm trên giường mà cười khúc khích. Cuối cùng anh ta cũng im lặng.

    "Được rồi, tôi hiểu rồi: Anh nghĩ chúng rất tào lao. Nhưng anh thấy đỡ hơn chưa?"

    "Cô thì sao?"

    Tôi bật cười. "Đỡ rồi, thật đấy."

    "Tôi cũng vậy," rốt cuộc anh ta cũng trả lời, giọng nhẹ nhàng và trầm thấp.

    Tôi hình dung anh ta đang cười, ít nhất tôi cũng hy vọng như thế; tôi nghe ra nụ cười trong giọng nói anh ta.

    "Chúc ngủ ngon, Adam."

    "Chúc ngủ ngon, Christine."

    Tối hôm đó tôi ngủ được một ít, nhưng trong đầu hằn lên một suy nghĩ: Còn tám ngày nữa.
     
  5. nntc6761 ~~~Cập nhật link bài mới ở trên tường ạ~~

    Bài viết:
    2,173
    14. How to Have Your Cake and Eat It - Làm sao để có bánh kem và ăn nó

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Detective Maguire sat across the table from me in an interrogation room in Pearse Street garda station. His eyes were bloodshot, with crinkled bags underneath as though he'd had a hard night partying the night before. Once again I knew this not to be true. He'd grudgingly agreed to see me, warning that for the time being he would merely listen to my story before deciding whether to refer me to his colleagues. I understood that to mean he was acting as a filter; if my complaint wasn't worth it, he didn't want to waste garda time. I felt my forehead prickle with sweat. The room was suffocating, with no windows and no ventilation. If I were a suspect I'd have been ready admit to anything, to get out of there. Thankfully, I'd insisted on the door being left open so I could keep an eye on Adam.

    "Are you in the habit of picking up suicide victims?" Detective Maguire had asked when I arrived with Adam.

    "I'm helping him with a job placement actually." It wasn't a total lie.

    I checked the door once again to make sure Adam was still there. He looked bored and tired but at least he was present.

    "You always bring your work home with you?" he asked.

    "You ever go home?" I snapped.

    I realised too late that he'd been on the verge of opening up for once. My snapping immediately caused him to retreat to his shell; the force field went back up, and he shifted uncomfortably in his chair, clearly berating himself over his weakness in letting his mask slip.

    My response left me feeling guilty; I realised I preferred dealing with the tough Maguire. I didn't want to relax and start sharing trade secrets with this man.

    "So tell me again, you think a man wearing a black leather jacket and turtle-neck jumper, possibly an Eastern European, smashed your windscreen with a hurley stick because you possibly witnessed a drug sale between this man and a black car with tinted windows – of which you can remember no other details – on a country lane, for which you can't provide directions or a location because you were playing a game of getting lost. Have I got that right?" His tone was bored.

    "My friend Julie's windscreen, not mine, but yes, the rest of that is correct." It had taken me three days to make a report about the windscreen, partly because I was helping Amelia with her mother's funeral arrangements, partly because of my schedule with Adam but mostly because I was avoiding having to spend a single second in Detective Maguire's company, though in the end I knew he was the one who could help me.

    "Why possibly Eastern European?"

    "He had that look," I said quietly, wishing I hadn't mentioned that part at all. "He was enormous, strong jaw, wide shoulders. But then he had a hurley stick, which made him look more Irish.." I trailed off, my face reddening at the amusement on his face.

    "So if he'd done a perfect somersault he'd have been Russian, and if he'd had a baseball bat that would have made him American? What if he'd come at you with a chopstick? Japanese or Chinese – what do you think?" He grinned, enjoying his joke.

    I ignored him.

    "Can anybody else corroborate your story?"

    "Yes. Adam can."

    "The suicide man."

    "The attempted suicide victim, yes."

    "Any other witnesses who didn't just try to kill themselves five minutes ago?"

    "He attempted suicide five days ago, and yes, my niece saw it all."

    "I'll need her details."

    I thought about it. "Sure. Have you got a pen?"

    He picked up his biro grudgingly, flicked open his notepad, which was blank despite my having spent the last ten minutes telling him what happened.

    "Shoot."

    "Her name is Alicia Rose Talbot and you'll find her at the Cheeky Monkey Montessori, Vernon Avenue, Clontarf," I said it slowly.

    "She works there?"

    "No, she attends it. She's three years old."

    "Are you fucking with me?" He slammed the pen down.

    Adam peered into the room protectively.

    "No, but I believe you are with me. I don't think you're taking this seriously," I said.

    "Look, I operate from the place that the most obvious answer is probably the truth. Your story about a Russian drug dealer with a hurley down a country lane has so many ifs and buts, I doubt it has any legs."

    "But it happened."

    "Maybe it did."

    "It did."

    He was silent.

    "So what's the most obvious answer then?" I asked.

    "I heard you left your husband."

    I swallowed, surprised it had taken this direction.

    "The night of the shooting," he prompted.

    "What's when I left got to do with anything?"

    He rubbed his stubbled jaw, red raw from too much shaving and not enough moisturising. Then he sat a moment, studying me, and I began to feel as if I were being interrogated.

    "Did it have anything to do with the shooting?"

    "No.. yes.. maybe," I stammered, having realised I didn't want him to know. "Why do you want to know that?"

    "Because.." He shifted in his chair and started doodling on the pad. "I've been in this job a long time and – take it from someone who has experience of these things – you shouldn't let what happens on the job affect what happens in your home life."

    I was surprised. I was about to snap back but instead bit my tongue. It must have taken him a lot to say what he'd said to me.

    "It wasn't because of what happened with Simon. But thanks. For the advice."

    He studied me for a while in silence, then parked the issue. "Do you think your ex-husband has anything to do with the car being damaged?"

    "No way."

    "How do you know?"

    "Because he's not that type of person. He's not passionate like that. He doesn't even support a football team because he can't believe in anything that much. For his birthday one year his friends got him part of a fence for him to sit on – that's how devoid of opinion he is. Honestly, if you knew him you wouldn't be having this conversation. Let's move on."

    "How has he been taking you leaving him?"

    "Jesus, Maguire, that has nothing to do with you," I shouted, standing up.

    "It may have something to do with your window," he said calmly, remaining seated. "A husband, recently left by his wife, humiliated, broken-hearted and angry, I'd imagine. He might have been your sweetpea when you were married, but you never know how much people can change. Like the flick of a switch. Has there been any threatening behaviour over the past few weeks?"

    My non-answer was a good enough answer for him.

    "But it's not even my car," I protested. "He knows that. Smashing it up would affect someone else, not me."

    "It's your friend Julie's, you told me. But you're driving it. And he's not exactly thinking rationally now. How does he feel about your friend Julie? Anything to say about her recently?"

    I sighed, remembering the voicemail from a few days ago, and I looked out at Adam who was now clearly listening. He nodded at me to tell Maguire.

    "Shit," I rubbed my face tiredly. "Then I'm not pressing charges. I'll pay for the damages myself." I stood and paced the room.

    "All the same, I'd like to pay him a visit."

    "Don't!" I stopped pacing. "Seriously, he'll go ape-shit if he knows I told you."

    "Looks like he already went ape-shit. I'd like to make sure he doesn't do it again."

    "Please don't contact him."

    He sighed, then stood. "What came first? The angry phone calls? Were they sad to begin with? Then abusive? Then he trashes your car."

    "Julie's car."

    "I don't give a shit whose car it is. The next thing on his list won't be sitting down to have milk and cookies with you."

    "But the Russian guy.."

    "It's not the Russian guy. You have somebody at home with you?"

    I didn't like the personal question and I wasn't exactly sure how to answer. I blushed, embarrassed to tell him Adam was staying with me. In the end I didn't have to say anything; I caught the look exchanged between Adam and Detective Maguire.

    "Right." Maguire seemed mildly satisfied that I'd be safe. "Think about it and let me know if you need me to drop him a visit."

    "Sorry to waste your time," I said, mortified, as he left the room.

    "Used to it by now, Rose," he called down the hall.

    "Shit," I said, ending the call on my mobile. "That was someone who wants to view the car. How quickly can you get a windshield fixed?" I unburied my head and then rooted through the empty cupboards for a telephone directory.

    "Quickly. Don't worry about it," Adam said, sitting on the counter swinging his legs and watching me. "I know a guy who can do it, I'll give him a call."

    "That would be amazing. Thanks. How much will it cost?" I nibbled on my nails and awaited his response.

    "Not that much. I'm sure your friend has insurance, I wouldn't worry about it."

    "There's no way in the world I'm going to tell Julie. I have to sort this out without her knowing. How much will it cost?"

    "Christine, relax. It's a windshield, they get cracked all the time. A stone can bounce up from the road and crack it."

    "My ex-husband smashed it to a million pieces," I said. "It's not quite the same thing."

    "Takes the same amount of time to fix it, though. Do you think he did it?"

    "I don't know. Detective Maguire seems quite sure but I really can't see Barry doing it."

    He mulled that over for a moment, looked out the windows as if to make sure I was safe. I liked this protective side of him.

    "I'll pay for the window," he said suddenly.

    "No way, absolutely no way. That's a stupid idea Adam," I said angrily. "That's not what I want, I wasn't trying to suggest that. I don't take hand-outs," I said firmly.

    He rolled his eyes. "This isn't a hand-out. I owe you for your services anyway."

    "Adam, I'm not charging you for this. I'm not doing this for money. I'm trying to save your life. You living will be enough payment for me." My eyes filled and I had to look away. I started looking for the directory in cupboards I'd already looked in, forgetting he said he'd call a friend. I was losing the plot.

    "But you've cancelled all your appointments for two weeks. I'm costing you."

    "I don't think of it like that."

    "I know. Because you're kind. Now let someone be kind to you, because I believe you're going through a particularly shitty time, and I haven't seen anyone come to your aid once. I don't see anybody trying to help fix Little Miss Fix-It," he said, watching me.

    His comments took me by surprise and I momentarily forgot about the money. My family might be odd but I knew they were always there for me; Amelia was understandably quite distracted; Julie was in Toronto; and the others.. Well, I had thought they were respectfully giving me space, but now, forced to think about it, I realised perhaps they had taken sides. I pushed the thought out of my head and returned to money woes. Eventually I was going to have to talk to Barry about giving me back the money I'd lodged in our joint account. We'd set it up as our wedding and honeymoon savings account and we'd kept it open afterwards as the account from which we paid the mortgage, with me paying in larger amounts of money so that I wouldn't spend it. The message I had received from Barry that morning was that he had taken my money, my share of the mortgage payments and any extra I had lodged. I'd checked the account to see if he was telling the truth and the money was gone. It hadn't been a clever idea to get an ATM card for the account. He had withdrawn the whole lot.

    "So anyway, this might make you feel better: I need your help on another matter," Adam said, changing the subject, "I need your help in getting a present for Maria."

    "Sure," I said, feeling uncomfortable and confused over how my heart sank even further just at the thought of her. "How about pink lipstick?"

    His eyes narrowed, trying to figure out if it had been said with the malice that it sounded.

    "No.." he said slowly. "That's not what I had in mind. You see, it's her birthday.."

    "What?" I snapped out of it. "When is it her birthday?"

    "Today. Why are you so angry?"

    "And you're only telling me this now? Adam, this is a huge opportunity to win her over. We could have spent days planning this."

    "I'd been trying to think of a gift myself, but nothing seems good enough. There's the usual stuff – jewellery, diamonds, holidays – but we've done it all. It doesn't quite seem enough this time round. Besides I didn't think you'd let me see her anyway."

    He was right but I was still annoyed that he hadn't told me before now. "What did you get her last year?"

    "We went to Paris." He looked at me and my resentment for Maria soared. "But my heart wasn't in it. I wasn't feeling so great."

    "Why, what happened?"

    "Nothing really. It was around the time my sister moved away. I had a lot on my mind. Maria thought it was because I was planning a proposal; it obviously didn't work out that way and.. well, the trip was a bit of a disaster."

    His sister left. He saw people leaving as abandonment, I would have to be careful when we parted ways. The prospect made me feel sad.

    "Are you okay?" he asked.

    "Yeah, I'm thinking." I went to my bedroom and picked up the book for inspiration. The next chapter was all about the benefits of learning to cook. I chucked the book across the room, not exactly happy with its solution to our dilemma. In fact, I was unimpressed by any of its solutions to date. Cooking as therapy? Cooking as a way to win Maria over? Unless he cooked Maria dinner.. but how could that work?

    "Adam, do you still have the keys to your apartment?" I called to him.

    "Yes, why?" He appeared at the bedroom door. He always stopped right there, never crossing over the threshold into my private space. I appreciated that about him, always respecting the invisible boundaries, respecting my space.

    I was thinking that maybe we could sneak Maria's birthday dinner into their apartment, but if Sean turned out to be there it would be a disaster and it would set Adam back after days of our hard work.

    "I'd love to know where she'll be on her birthday. Is there any way you can find that out? Speak to her friends? Family? Without making a big deal, of course."

    "Our birthdays are in the same week, so usually we celebrate them together," he said, annoyed. He took a deep breath to steady the anger. "Her friends are taking her to Ely Brasserie in Grand Canal Dock."

    "How do you know this?"

    He looked sheepish. "I just know."

    "Adam," I warned, "I specifically told you not to talk to her."

    "And I didn't. I happened to hear a message on Sean's voicemail."

    "How could you happen to hear that?"

    "Because Sean's an idiot who never remembers to change the pin code for his voicemail. I've been listening to his messages since Monday."

    I gasped. "I didn't know you could do that."

    "So you obviously haven't changed your code."

    I made a mental note to do it immediately. "It doesn't matter, you listen to my voicemails anyway." I thought of the message he had heard and deleted. It was killing me to know what Barry had said, but I couldn't ask Adam any more than I had and in a way didn't want to hear the answer. I moved on. "So what have the messages said?"

    "He's worried Maria is a bit distant these days, ever since Sunday when I found out about them, but even more over the past few days. They've taken a break, or she's asked for space, to think."

    "About you," I whispered.

    Adam shrugged but there was light in his eyes.

    "Yes, Adam!" I held my two hands up.

    We high-fived and then he pulled me into a hug.

    "Thank you," he said into my ear, both arms wrapped tight around my waist.

    His breath left goose bumps all over my body.

    "No problem," I said, wanting to stay there. I forced myself to pull away. "Now let's get busy."

    "What are we doing?"

    "You may have given her Paris last year but this year, my dear, you are going to bake her a birthday cake."

    Kitchen in the Castle was a unique cookery course operating from a kitchen in Howth Castle that dated all the way back to 1177. Always a popular venue for date nights and girls' nights out, this Friday evening was no different. The class was mainly made up of couples, of all ages, with one definite first date. There was also a group of three girls in their early twenties who seemed to get a case of the giggles as soon as Adam walked in.

    "Christine! Yoohoo!" I heard a woman call my name. She was large and round, with a beaming smile on a pretty and girly face. I had no idea who this woman was.

    "It's me! Elaine!"

    I kept staring at her until finally it sunk in who she was. The last time I'd seen her she had been dressed as Dracula and reading a book to an audience of terrified children. In the last couple of days, since Amelia's mother had passed on, she'd been helping out in the bookshop.

    "I'm here on a date," she whispered so that her date beside her wouldn't hear. She failed miserably.

    I reached out to shake his hand and was instantly sure that the man was gay.

    "I met him at my How to Fall in Love class."

    "Your what class?"

    "Haven't you heard about it? Goodness, all the girls are going – lots of men too. Which is why I'm going," she was still talking sotto voce. "That's how I met Marvin." She giggled and pointed at him proudly, then giggled again. This time she snorted and her eyes opened in shock and her hand flew to her nose to stop it from happening again. The twenty-somethings laughed together over what seemed to be a dirty joke or suggestive remark, or at least I imagined it was from the way they were watching Adam. One of them was moving closer to him. He smiled at her.

    "And this is Adam," I said loudly, placing a hand on his arm and tugging him closer to me. "Adam, this is Elaine. She's been telling me about the How to Fall in Love classes she attends."

    "Oh, it's fantastic! The course is run by Irma Livingstone – you know, the woman who writes the.." her voice dropped "sex books. It's in the local church hall.."

    "Appropriate," interrupted Adam.

    "Yes." she continued, not realising what he'd said. "And each week we learn tips on how to meet your equal and fall in love, and then we're encouraged to act out what we've learned with other members of the class."

    "So this is homework?" Adam said.

    "No, it's a date," she said quickly, defensively.

    Marvin looked a little pained.

    "You should come too." She nudged me, but seemed unaware of her own strength and shoved me so hard that I flew into Adam, who steadied me again.

    "Yeah, you should go too," Adam said, fixing me with a playful smile.

    "If I do, then you'll be coming with me," I said, and his smile disappeared.

    "I heard about what happened with your husband," Elaine said in a low voice again. She looked at me pityingly. "I met your husband, ex-husband, when I was going to work a few days ago. He told me what happened.. and that he was giving you back your golf club. I'm glad it's been so amicable. It wasn't like that with me and Eamon – that's my ex-husband," she said, a shadow falling over her usually jolly disposition.

    "My golf club?" I asked, confused. "But I don't play golf."

    "Yes, you do," Adam said. "He left it on the windshield of your car, remember?"

    "He.. ohhhh. Right, yes." So it had been him.

    The cooking instructor welcomed us all to the class and we gathered around a main work bench, our names on stickers on our chests, to watch the display. The more serious couples took notes while Adam and I barely listened, and then it was our turn to start making our cakes. Adam folded his arms and looked at me. He was telling me he was there because he had to be, not because he wanted to be. I took the butter brush and began brushing the pan.

    "So what did you learn today?" Adam asked Elaine.

    "Today was about falling in love for the right reasons," she said earnestly. "And how to identify what those reasons are."

    "Wow. How much does this course cost?" he asked sarcastically.

    Elaine wasn't stupid. She eyed him suspiciously, a little offended. "One hundred and fifty euro for ten weeks. But Irma recommends two courses."

    "I bet she does." He nodded seriously. "Christine, are you sure that's right?"

    "I've ended up paying everything I've ever owned for love, no point in asking me my opinion," I said as I tried to sprinkle flour evenly over the butter in the dish.

    "No, I meant the cake." He smiled at me.

    "Oh. She said the butter goes there so that the cake won't stick, and the flour is so the cake doesn't get greasy," I said, getting frustrated as the flour stuck in uneven patterns to the tray and looked a claggy mess. I really was not enjoying myself. I didn't like cooking, baking even less so, and instead of Adam experiencing another "joy" of life, I was doing it instead. It was rather joyless.

    "Okay, time for you to do your bit now – make the batter," I said, looking for a cloth to wipe my buttery hands on.

    Adam was looking at me with an amused expression.

    "What?" I snapped.

    "Nothing. Just observing you enjoying life, that's all." He returned his attention to Elaine. "So what kinds of things did you learn about when she was teaching you how to fall in love for the right reasons?"

    Turning her back on her date, Elaine filled us in on her class. "Irma says that we think of falling in love as something magical and mysterious that happens to us and we have no control over it, which is why it's called falling . But falling in love happens when a series of events occur with one person."

    She had Adam rapt.

    "And, like anything in your life, if you want it to happen you have to make it happen. You can't sit on your couch at home and expect to fall in love. You have to be an active participant in the process. Irma teaches us the steps on how to be active in our quest to fall in love."

    "Like.."

    "Like, narrow down what you want, be yourself, expand your social circle, be realistic about setbacks, laugh a lot, listen, be witty, tell some secrets, keep it fun. She teaches us about it in class and then we have practical work, exercises after class."

    "What kind of exercises?"

    "Last week we had to go on a date and practise the listen technique, where you speak for twenty per cent of the time and listen for eighty per cent."

    "Listening's a technique now?" Adam asked, amused.

    "You'd be amazed how many people don't do it," she said. "Well, I went on a date with someone from the class and it didn't go well. We were both trying to listen and nobody was doing any talking."

    Adam laughed.

    "Chef! Are we concentrating?" the good-natured instructor called him out. A few heads turned and Adam tried to look busy.

    "The next lesson is secrets," Elaine whispered excitedly. "We'll play a game of Never Have I Ever . And then we'll ask questions like what's your most embarrassing moment, favourite childhood memory, greatest fear, any hidden talents, what things do you do only when you're all alone, what would your perfect day be? You know the kind of thing."

    "So that's your next class?" Adam asked, looking at her date who was doing all the work so far, as was I for him.

    She nodded enthusiastically.

    Adam looked as if he was about to come out with a sarcastic remark, but he stopped himself. "Good luck with that, Elaine."

    "Thank you. You too," she smiled.

    He looked at me, all red in the face from battling with the batter, and he smiled.

    "She's going to find out a secret or two about Marvin, that's for sure," I whispered. Adam chuckled.

    "I didn't think you were listening," he said.

    "Twenty per cent listening. Eighty per cent trying to make batter."

    "I'll help." He reached for an egg.

    "Make sure you don't throw it at the wall," I muttered.

    Adam smiled and cracked an egg. "You're witty." Then he looked at me, thoughtful for a moment.

    "What, have I got flour on my face?"

    "No."

    "You have to separate them." I pushed the bowl across to him.

    "I don't know how to do that. You're separated, you can do it."

    "Ha ha," I said, unimpressed. "You keep getting funnier and funnier."

    "It's all this joyful living you're making me do."

    Elaine watched us, amused.

    "You do three and I'll do three," I said, and it was agreed.

    Adam cracked the egg and moaned about the feel of the white on his fingers. He put the broken yolk in one bowl, white and egg shells in the other. He was worse on the second, better on the third. I tried to fish the shells out of the white. Instead of putting the sugar into the egg yolk, I emptied it into the egg white. When I noticed what I'd done, I immediately started scooping it out and spooned it into the other bowl hoping the instructor wouldn't see. Adam sniggered. I poured vanilla and lemon extract in. Then I started to fluff the egg whites while Adam went into a daydream, no doubt thinking of his precious Maria. I couldn't help it, I dipped my chin into the fluffed egg whites, making a long thin beard, and turned to Adam. I put on the voice of his father, low and croaky.

    "My son, you must take control of the company. You're a Basil, Dazzle!"

    He looked at me in surprise then threw his head back and laughed, properly, louder than I had ever heard him before, such a joyous, free sound. The instructor stopped talking, the class turned around to stare at us. Adam apologised to everyone but couldn't quite manage to keep it together.

    "Excuse me, I'll be back in a moment," he said, and made his way down the quiet kitchen, laughing to himself, unable to stop, holding his stomach as if it was sore from laughing.

    They all looked at me. The egg white dripped from my chin and I smiled at them all.

    "Your cake is in the oven; it will take twenty minutes. Here," I said, joining Adam outside. I handed him his coat, then revealed a glass of champagne. "We have a ten-minute break and then we're icing." I took a glug of the champagne.

    He watched me, his eyes alight, and then he laughed again, another fit taking hold of him. It was a contagious laugh and soon I was joining in, though I was laughing at him laughing at.. I wasn't sure exactly. After a while he stopped, then started again a little, then stopped.

    "I haven't laughed this much in a long time," he said, his breath travelling on the cold air.

    "And it wasn't even that funny."

    He cracked up again. "It was," he managed to squeak.

    "If I'd known putting egg whites on my chin would fix you, I'd have done it days ago," I smiled.

    "You," he looked at me, his face alive, his eyes bright. "You're a tonic. They should prescribe you for depression instead of pills."

    I was truly flattered by the compliment. It was the nicest thing he'd said to me and the closest I'd come to feeling I wasn't in the way of his life. Instead of saying something nice, I switched into therapist mode. "Have you ever been on anti-depressants?"

    He took a moment to think about it, reverting back to the client, the questioned one. "Once. I went to a GP, told him how I was feeling, and he prescribed them. But it didn't quite help me in the way I wanted. I stopped taking them after a month or two."

    "Because they didn't deal with the root of the problem," I said.

    He looked at me and I could tell he was annoyed by my comment. He knew I was going to urge him to see a therapist again and so I held back.

    "And cake-making is the perfect way to get to the root." I smiled.

    "Of course, because you know exactly what you're doing," he said gently.

    "Of course."

    We were silent for a while and I wondered whether this was the moment to admit that I felt way out of my depth, or whether him hinting at it was acknowledgement enough. As if sensing what was coming, he snapped out of his trance and broke the silence.

    "Right, let's get icing."

    Before decorating our cakes, we first had to take them out of the oven. Ours was the only cake in the whole class to collapse in the middle. Almost magically, before our very eyes as soon as it hit the air, the centre collapsed in a little poof.

    In turn, we collapsed into such hysterics that I almost wet myself and we were politely but swiftly asked to leave.

    Bản dịch:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thanh tra Maguire ngồi đối diện tôi bên kia chiếc bàn trong phòng thẩm vấn ở sở cảnh sang đường Pearse. Mắt ông ta đỏ ngầu, bọng mắt bên dưới sưng lên như thể tối qua ông ta đã tiệc tùng thâu đêm. Một lần nữa, tôi biết việc mình làm không đúng. Ông ta đã phải miễn cưỡng gặp tôi, không quên cảnh báo rằng thời điểm hiện tại ông ta chỉ đơn thuần nghe câu chuyện của tôi trước khi quyết định có nộp tôi cho đồng nghiệp của mình hay không. Tôi hiểu như vậy nghĩa là ông ta đang đóng vai bộ lọc; nếu những phàn nàn của tôi vô giá trị thì ông ta không muốn phí phạm thời gian của cảnh sát. Tôi cảm thấy trán mướt mồ hôi. Căn phòng rất ngột ngạt, không có cửa sổ lẫn lỗ thông gió. Nếu tôi là một nghi phạm hẳn tôi đã sẵn sàng thừa nhận bất kì tội trạng gì để được ra khỏi đây rồi. Ơn trời, tôi khăng khăng đòi mở cửa phòng để có thể trông chừng Adam.

    "Thói quen của cô là đi thu lượm những người muốn tự sát sao?" Thanh tra Maguire đã hỏi khi tôi đến đây với Adam.

    "Thật ra tôi đang giúp anh ấy về mặt công việc." Không hẳn là nói xạo.

    Tôi nhìn ra cửa lần nữa để đảm bảo Adam vẫn còn ngoài đó. Anh ta trông chán chường và mệt mỏi, nhưng ít nhất vẫn hiện diện.

    "Lúc nào cô cũng đem việc về nhà ư?" ông ta hỏi.

    "Còn ông có bao giờ về nhà không?" tôi độp lại.

    Tôi nhận ra quá trễ rằng ông ta suýt nữa cởi mở với tôi. Câu trả lời cộc cằn của tôi lập tức khiến ông ta thu lại vào vỏ; đấu trường lại được dựng lên, và ông ta nhúc nhích không thoải mái trên ghế, rõ ràng đang tự mắng mình vì đã yếu đuối làm rơi chiếc mặt nạ.

    Câu trả lời của tôi làm tôi thấy có lỗi; tôi nhận ra tôi thích giáp mặt với một Maguire khắc nghiệt hơn. Tôi không muốn thả lỏng và bắt đầu trao đổi bí mật với người này.

    "Vậy nói lại cho tôi nghe xem, cô nghĩ một người đàn ông mặc áo khoác da màu đen và áo cổ lọ, có thể là người Đông Âu, đã đập nát kính chắn gió của cô bằng một cây gậy bóng vồ vì có khả năng cô đã chứng kiến một vụ mua bán ma túy giữa người đó với một chiếc xe màu đen có cửa sổ sơn màu – ngoài ra cô không còn nhớ chi tiết nào về chiếc xe – trên một con đường ở vùng quê, nơi cô không thể cung cấp phương hướng hay địa điểm vì cô đang chơi trò chơi đi lạc. Tôi nói có đúng không?" Giọng ông ta nghe chán chường.

    "Kính chắn gió trên xe của bạn tôi, Julie, chứ không phải tôi, nhưng đúng thế, phần còn lại đều đúng." Phải đến ba ngày sau tôi mới đến trình báo về vụ cái kính chắn gió, một phần là vì tôi phải giúp sắp xếp tang lễ cho mẹ Amelia, một phần vì lịch trình của tôi với Adam, nhưng phần lớn là vì tôi muốn tránh phải trải qua bất cứ giây phút nào với Thanh tra Maguire, dù cho rốt lại thì tôi biết ông ta là người có thể giúp tôi.

    "Tại sao lại có khả năng là người Đông Âu?"

    "Hắn ta có ánh mắt đó," tôi lặng lẽ nói, ước gì đã không nhắc tới chi tiết đó. "Hắn ta to khủng khiếp, hàm khỏe, vai rộng. Nhưng hắn ta cầm một cây gậy bóng vồ khiến hắn còn giống người Ireland hơn.." Tôi nhỏ tiếng dần, mặt đỏ lựng lên trước vẻ giễu cợt trên mặt ông ta.

    "Vậy là nếu hắn ta thực hiện một cú lộn nhào hoàn hảo thì hắn sẽ là người Nga, còn nếu hắn ta cầm một cây gậy bóng chày thì có nghĩa hắn là người Mỹ? Lỡ hắn tấn công cô bằng một đôi đũa thì sao? Người Nhật hay Trung Quốc – cô nghĩ sao?" Ông ta nhe răng, khoái trá trước trò đùa của mình.

    Tôi lờ ông ta đi.

    "Có ai khác chứng thực câu chuyện của cô không?"

    "Có. Adam."

    "Anh chàng tự tử."

    "Nạn nhân với ý định tự tử, đúng thế."

    "Còn nhân chứng nào mà năm phút trước đó không cố gắng tự sát không?"

    "Anh ta muốn tự tử năm ngày trước rồi, và có, cháu gái tôi đã chứng kiến hết."

    "Tôi cần những chi tiết của cô ấy nữa."

    Tôi suy nghĩ một chút. "Chắc chắn rồi. Ông có bút đó chứ?"

    Ông ta miễn cưỡng cầm cây bút bi lên, mở sổ tay ra. Cuốn sổ trắng trơn dù tôi đã kể lể tới mười phút đồng hồ với ông ta về chuyện xảy ra.

    "Nói đi."

    "Tên con bé là Alicia Rose Talbot, và ông sẽ tìm thấy nó ở trường mẫu giáo Cheeky Monkey, đại lộ Vernon, Clontarf," tôi từ tốn nói.

    "Cô ấy làm việc ở đó à?"

    "Không, nó học ở đó. Nó ba tuổi."

    "Cô đùa với tôi sao?" Ông ta đập cây bút xuống bàn.

    Adam lập tức cảnh giác nhìn vào trong.

    "Không, nhưng tôi nghĩ ông mới đang đùa. Tôi không nghĩ ông coi chuyện này nghiêm túc," tôi nói.

    "Nghe này, tôi làm việc ở một nơi trọng sự thật. Câu chuyện của cô về một gã bán ma túy người Nga với một cây gậy đánh bóng trên một con đường làng có quá nhiều chữ 'nếu' và 'nhưng', tôi nghi ngờ liệu trong đó có sự thật nào không."

    "Nhưng nó đã xảy ra."

    "Có lẽ."

    "Nó đã xảy ra."

    Ông ta im lặng.

    "Vậy thì câu trả lời rõ ràng nhất là gì?" tôi hỏi.

    "Tôi nghe nói cô mới bỏ chồng."

    Tôi nuốt nước bọt, ngạc nhiên thấy câu chuyện chuyển sang hướng này.

    "Ngay đêm xảy ra vụ nổ súng," ông ta nhắc.

    "Tôi bỏ chồng khi nào thì liên quan gì chứ?"

    Ông ta chà chà hàm râu lởm chởm, đỏ ửng vì cạo quá nhiều mà không dưỡng ẩm đủ. Rồi ông ta ngồi im một lúc, quan sát tôi, và tôi bắt đầu có cảm giác như bị thẩm vấn.

    "Có liên quan tới vụ nổ súng không?"

    "Không.. có.. có thể," tôi lắp bắp, nhận ra mình không muốn ông ta biết. "Sao ông lại muốn biết chuyện đó?"

    "Bởi vì." Ông ta nhúc nhích trên ghế và bắt đầu nguệch ngoạc lên cuốn sổ. "Tôi đã làm công việc này lâu rồi – hãy nghe lời khuyên từ một người đã có kinh nghiệm về những việc này – cô không nên để những chuyện xảy ra trong công việc ảnh hưởng đến cuộc sống của cô ở nhà."

    Tôi ngạc nhiên. Thay vì cãi lại, tôi cắn lưỡi. Hẳn ông ta phải suy nghĩ kĩ lắm mới nói với tôi như thế.

    "Không phải vì chuyện của Simon. Nhưng cảm ơn ông vì lời khuyên."

    Ông ta im lặng quan sát tôi một lúc rồi đặt vấn đề. "Cô có nghĩ chồng cũ của cô có liên quan đến chuyện cái xe bị phá không?"

    "Không đời nào."

    "Sao cô biết?"

    "Vì anh ấy không phải là loại người như thế. Anh ấy không quá cuồng cái gì. Anh ấy thậm chí còn không ủng hộ đội banh nào vì anh ấy không tin tưởng cái gì nhiều như thế. Thật lòng mà nói, nếu ông biết anh ấy chắc ông không hỏi tôi như thế đâu. Nói chuyện khác thôi."

    "Anh ta phản ứng như thế nào về việc cô bỏ anh ta?"

    "Lạy Chúa, Maguire, việc đó không liên quan đến ông," tôi hét lên và đứng dậy.

    "Có thể nó liên quan đến ô cửa sổ vỡ của cô đấy," ông ta bình thản nói, vẫn ngồi. "Một người chồng mới bị vợ bỏ, nhục nhã, đau khổ và giận dữ, tôi có thể tưởng tượng được. Có thể anh ta từng là một viên kẹo ngọt khi hai người cưới nhau, nhưng cô không bao giờ biết được người ta có thể thay đổi đến mức nào. Như trở bàn tay ấy. Mấy tuần vừa qua có hành vi mang tính chất đe dọa nào xảy ra không?"

    Việc tôi im lặng đã đủ trả lời ông ta.

    "Nhưng nó còn không phải là xe tôi nữa cơ," tôi chống chế. "Anh ấy biết. Đập phá nó sẽ ảnh hưởng đến người khác chứ không phải tôi."

    "Của cô bạn Julie của cô, cô nói rồi. Nhưng cô đang lái nó. Và bây giờ anh ta cũng đâu có suy nghĩ phải trái gì đâu. Anh ta nghĩ như thế nào về cô bạn Julie của cô? Gần đây có nói gì về cô ấy không?"

    Tôi thở dài, nhớ lại tin nhắn thoại mấy ngày trước, và tôi nhìn ra Adam, người giờ rõ ràng đang lắng tai nghe. Anh ta gật đầu ra hiệu cho tôi kể với Maguire.

    "Khỉ thật," tôi mệt mỏi xoa mặt. "Vậy tôi không khiếu nại nữa. Tôi sẽ tự trả tiền sửa xe." Tôi đứng lên và bước ra khỏi phòng.

    "Mà tôi cũng muốn ghé thăm anh ta."

    "Đừng!" tôi dừng bước. "Thật đấy, anh ấy sẽ phát khùng lên nếu biết tôi nói với ông."

    "Có vẻ như anh ta đã điên sẵn rồi. Tôi muốn chắc chắn anh ta không làm như vậy nữa."

    "Làm ơn đừng liên lạc với anh ấy."

    Ông ta thở dài rồi đứng dậy. "Cái gì đến trước? Những cuộc điện thoại tức tối? Ban đầu nghe buồn lắm đúng không? Rồi mắng nhiếc? Rồi anh ta phá xe của cô."

    "Xe của Julie."

    "Tôi không quan tâm xe của ai. Việc tiếp theo anh ta làm sẽ không phải là ngồi uống sữa ăn bánh với cô đâu."

    "Nhưng gã người Nga.."

    "Không phải gã người Nga. Có ai ở nhà với cô không?"

    Tôi không thích bị hỏi về chuyện riêng và tôi không chắc phải trả lời ra sao. Tôi đỏ mặt, ngượng ngùng không dám nói với ông ta Adam đang ở với tôi. Nhưng cuối cùng tôi lại không phải nói gì hết; tôi bắt gặp Adam và Thanh tra Maguire nhìn nhau.

    "Được rồi." Maguire dường như khá hài lòng rằng tôi sẽ an toàn. "Hãy suy nghĩ về việc đó và cho tôi biết nếu cô cần tôi ghé thăm anh ta một chuyến."

    "Xin lỗi vì đã làm phí thời gian của ông," tôi xấu hổ nói khi ông ta rời khỏi phòng.

    "Giờ thì tôi quen rồi, cô Rose," ông ta nói với lại từ trên hành lang.

    "Khỉ gió," tôi thốt lên, chấm dứt cuộc điện thoại. "Có người muốn xem xe. Mất bao lâu để sửa kính chắn gió không biết?" tôi ngẩng đầu lên và lục trong tủ chén trống không để tìm cuốn danh bạ điện thoại.

    "Nhanh lắm. Đừng lo," Adam nói, vừa ngồi trên bệ đong đưa hai chân vừa quan sát tôi. "Tôi biết một gã sửa được, để tôi gọi cho hắn."

    "Tốt quá. Cảm ơn anh. Sẽ tốn bao nhiêu nhỉ?" Tôi gặm móng tay và đợi anh ta trả lời.

    "Không nhiều đến thế đâu. Tôi chắc bạn cô có bảo hiểm, là tôi thì sẽ không lo đâu."

    "Chẳng đời nào tôi dám kể cho Julie. Tôi phải giải quyết chuyện này mà không cho cô ấy biết. Sẽ tốn bao nhiêu?"

    "Christine, bình tĩnh đi. Một cái kính chắn gió thôi mà, chúng vỡ suốt chứ gì. Một viên đá văng lên từ dưới đường cũng làm nứt nó được."

    "Chồng cũ của tôi đã nghiền nó thành cả triệu mảnh," tôi nói. "Hai việc đó không hẳn giống nhau."

    "Nhưng cũng tốn nhiêu đó thời gian để sửa thôi. Cô nghĩ do anh ta làm thật sao?"

    "Tôi không biết. Thanh tra Maguire có vẻ chắc chắn nhưng thật sự tôi không hình dung ra được Barry làm chuyện đó."

    Anh ta nghiền ngẫm một lát, nhìn ra cửa sổ như thể kiểm tra xem tôi có an toàn hay không. Tôi thích cái tính bảo vệ người khác này của anh ta.

    "Tôi sẽ trả tiền sửa," đột nhiên anh ta lên tiếng.

    "Không đời nào, hoàn toàn không. Một ý kiến ngu ngốc, Adam à," tôi giận dữ nói. "Đó không phải là điều tôi muốn, tôi không có ý đề nghị như vậy. Tôi không thích bị tội nghiệp," tôi nói cứng.

    Anh ta đảo mắt. "Đây không phải tội nghiệp. Đằng nào tôi cũng nợ cô vì đã giúp tôi mà."

    "Adam, tôi không tính tiền anh. Tôi không làm điều này vì tiền. Tôi đang cố gắng giữ mạng sống cho anh. Chỉ cần anh sống là đủ trả công cho tôi rồi." Mắt tôi ngấn nước và tôi phải quay đi chỗ khác. Tôi bắt đầu tìm cuốn danh bạ trong những hộc tủ mà tôi đã lục rồi, quên mất anh ta nói sẽ gọi một người bạn. Tôi đang không biết mình làm gì.

    "Nhưng cô đã hủy toàn bộ cuộc hẹn khách hàng trong hai tuần. Tôi đang làm cô mất tiền."

    "Tôi không tính toán kiểu đó."

    "Tôi biết. Vì cô rất tốt bụng. Giờ thì hãy để người khác tốt với cô, vì tôi tin cô đang trải qua một thời kì khủng hoảng đặc biệt, mà tôi chưa thấy ai đến giúp cô lần nào. Tôi không thấy có ai đang cố gắng giúp đỡ Quý Cô Ưa Giúp Đỡ," anh ta nói một lèo, vừa nói vừa nhìn tôi.

    Những nhận xét của anh ta khiến tôi ngạc nhiên, và trong khoảnh khắc đó tôi quên mất chuyện tiền bạc. Gia đình tôi có thể khá kì quặc nhưng tôi biết họ luôn sẵn sàng ở bên tôi; Amelia thì đang bị phân tâm và có thể thông cảm được; Julie đang ở Toronto; và những người khác thì.. Chà, tôi đã nghĩ họ tôn trọng tôi và muốn chừa cho tôi khoảng không riêng, nhưng bây giờ, khi buộc phải nghĩ về chuyện đó, tôi nhận ra có lẽ họ đã chọn đứng về phe nào rồi. Tôi gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu và quay lại buồn bã về tiền bạc. Trước sau gì tôi cũng phải nói Barry trả lại cho tôi số tiền tôi đã gởi vào tài khoản chung của chúng tôi. Chúng tôi đã mở nó để dành tiền kết hôn và đi tuần trăng mật, và sau đó chúng tôi vẫn giữ nó và lấy tiền từ đó mà trả tiền thế chấp ngôi nhà. Tôi trả nhiều tiền hơn để không phải tiêu hết. Tin nhắn tôi nhận được từ Barry sáng hôm đó thông báo anh ấy đã lấy tiền của tôi, phần của tôi trong số tiền thế chấp nhà và bất cứ phần tiền thêm nào mà tôi gởi vào đó. Tôi đã kiểm tra tài khoản xem anh ấy có nói thật không và toàn bộ tiền đã biết mất. Biết vậy khi trước chẳng nên làm thẻ ATM cho tài khoản tiết kiệm. Anh ta đã rút hết tiền ra.

    "Mà có chuyện này có thể khiến cô thấy khá hơn một chút: Tôi cần cô giúp một chuyện khác," Adam đổi chủ đề, "tôi cần cô giúp chọn quà cho Maria."

    "Chắc chắn rồi," tôi nói, cảm thấy khó chịu trong người và bối rối khi tim tôi chùng xuống mỗi lúc một sâu hơn khi nghĩ về cô ấy. "Son môi màu hồng thì sao?"

    Anh ta nheo mắt, cố đoán xem liệu tôi có đang giễu ác không.

    "Không.." anh ta chậm rãi trả lời. "Đó không phải là cái tôi đang nghĩ tới. Cô biết đấy, sinh nhật cô ấy.."

    "Cái gì?" vừa nghe thấy tôi nạt ngay. "Khi nào sinh nhật cô ấy?"

    "Hôm nay. Sao cô lại tức giận như thế?"

    "Sao tới giờ anh mới nói với tôi? Adam, đây là cơ hội cực kì lớn để giành cô ấy lại. Chúng ta đã có thể dành nhiều ngày vạch kế hoạch cho nó."

    "Tôi đã cố gắng tự nghĩ ra một món quà nhưng dường như chẳng có gì đủ hay ho. Chỉ có mấy thứ bình thường – nữ trang, kim cương, đi nghỉ – nhưng chúng tôi làm hết rồi. Lúc này mấy thứ đó có vẻ không đủ nữa. Với lại tôi cũng không nghĩ cô sẽ để tôi gặp cô ấy."

    Anh ta nói đúng nhưng tôi vẫn bực mình anh ta không chịu nói với tôi trước. "Năm ngoái anh tặng cô ấy cái gì?"

    "Chúng tôi đến Paris." Anh ta nhìn tôi và nỗi ghét bỏ Maria trong tôi lại dâng lên. "Nhưng hồi ấy tôi không để tâm nhiều lắm. Chuyến ấy không mấy vui."

    "Tại sao, chuyện gì đã xảy ra?"

    "Thật ra chẳng có gì. Lúc đó là khoảng lúc chị tôi mới bỏ đi. Tôi có nhiều thứ phải suy nghĩ. Maria tưởng tôi căng thẳng là vì tôi định cầu hôn; rõ ràng mọi chuyện không như ý muốn và.. chậc, chuyến đi thành ra khá là thảm họa."

    Chị anh ta bỏ đi. Anh ta coi chuyện người ta ra đi như một sự bỏ rơi, tôi sẽ phải cẩn thận khi chúng tôi tạm biệt. Viễn cảnh đó khiến tôi thấy buồn.

    "Cô có sao không?" anh ta hỏi.

    "Không sao, tôi đang suy nghĩ thôi." Tôi vô phòng ngủ và cầm cuốn sách lên để lấy cảm hứng. Chương tiếp theo là về lợi ích của việc học nấu ăn. Tôi liệng cuốn sách ra xa, không hẳn hài lòng với giải pháp của nó dành cho tình trạng khó xử của chúng tôi. Thật ra, tôi không ấn tượng với bất kì giải pháp nào nó đưa ra tính đến hôm nay. Liệu pháp nấu ăn ư? Nấu ăn để giành lại Maria ư? Trừ khi anh ta nấu cho Maria bữa tối.. nhưng như thế có tác dụng thế nào được?

    "Adam, anh vẫn còn chìa khóa căn hộ của anh chứ?" tôi hỏi lớn.

    "Còn, chi vậy?" Anh ta xuất hiện ở ngưỡng cửa phòng ngủ. Lúc nào anh ta cũng dừng ở ngay đó, không bao giờ bước qua ngưỡng đó để vào không gian riêng tư của tôi. Tôi trân trọng điểm đó ở anh ta, luôn tôn trọng những ranh giới vô hình, tôn trọng không gian của tôi.

    Tôi đang tính chuyện lén đem bữa tối sinh nhật của Maria vào căn hộ của họ, nhưng nếu Sean có mặt ở đó thì hỏng bét và nó sẽ đưa Adam quay về trạng thái cũ sau bao ngày chúng tôi cố gắng.

    "Tôi rất muốn biết cô ấy sẽ ở đâu vào ngày sinh nhật. Có cách nào anh tìm ra không? Nói chuyện với bạn cô ấy? Gia đình? Mà đương nhiên không làm rùm beng lên."

    "Sinh nhật chúng tôi cùng một tuần nên chúng tôi thường tổ chức chung," anh ta nói, khó chịu. Anh ta hít một hơi sâu để nén cơn giận xuống. "Bạn cô ấy đang đưa cô ấy đến nhà hàng Ely Brasserie ở Cảng Grand Canal."

    "Sao anh biết?"

    Anh ta trông luống cuống. "Tôi chỉ biết thế thôi."

    "Adam," tôi cảnh cáo, "tôi đã đặc biệt bảo anh không được nói chuyện với cô ấy rồi mà."

    "Tôi đâu có nói. Tôi tình cờ nghe thấy một tin nhắn trong hộp thư thoại của Sean."

    "Làm sao mà anh tình cờ nghe thấy điều đó được."

    "Vì Sean là một tên ngu ngốc không bao giờ nhớ đổi mã số hộp thư thoại. Tôi đã nghe tin nhắn của hắn suốt từ hôm thứ Hai."

    Tôi thở gấp. "Tôi không biết anh có thể làm thế đấy."

    "Vậy rõ ràng cô chưa đổi mã số."

    Tôi ghi nhận vào đầu phải lập tức làm thế. "Không quan trọng, đằng nào anh cũng nghe tin nhắn thoại của tôi." Tôi nghĩ tới tin nhắn anh ta đã nghe và đã xóa. Tôi vô cùng muốn biết Barry đã nói gì, nhưng tôi không thể hỏi Adam nhiều hơn và phần nào tôi cũng không muốn biết câu trả lời. Tôi tiếp tục. "Vậy những tin nhắn đó nói gì?"

    "Hắn lo lắng là Maria gần đây hơi xa cách, kể từ bữa Chủ nhật tôi phát hiện ra bọn họ, nhưng mấy ngày qua còn xa cách hơn. Bọn họ đang tạm xa nhau, hay là cô ấy yêu cầu được có không gian riêng gì đó để suy nghĩ."

    "Về anh," tôi thì thầm.

    Adam nhún vai, nhưng mắt anh ta lóe sáng.

    "Hay quá Adam!" Tôi giơ hai tay lên.

    Chúng tôi đập tay và anh ta kéo tôi lại ôm.

    "Cảm ơn cô," anh ta thì thầm vào tai tôi, hai tay ôm chặt quanh hông tôi.

    Hơi thở của anh ta làm toàn thân tôi nổi da gà.

    "Không có gì," tôi nói, muốn giữ nguyên như vậy. Tôi buộc mình phải buông ta. "Giờ thì hãy bận rộn lên nào."

    "Chúng ta sẽ làm gì?"

    "Năm ngoái anh có thể cho cô ấy Paris, anh bạn à, nhưng năm nay anh sẽ nướng cho cô ấy một chiếc bánh sinh nhật."

    Bếp Trong Lâu Đài là một khóa học nấu ăn độc nhất vô nhị được tổ chức trong một căn bếp ở lâu đài Howth từ tận năm 1177. Luôn là một địa điểm hẹn hò và vui chơi buổi tối yêu thích của các cô gái, tối thứ Sáu này cũng không ngoại lệ. Trong lớp chủ yếu là những cặp đôi đủ mọi lứa tuổi, trong đó có một cặp chắc chắn đang hẹn hò lần đầu tiên. Còn có một nhóm ba cô gái mới ngoài hai mươi, cứ cười rúc rích ngay khi Adam bước vào.

    "Christine! Yoohoo!" tôi nghe tiếng một người phụ nữ gọi tôi. Cô ấy khá to con và tròn trĩnh, với một nụ cười tươi rói trên một gương mặt xinh đẹp và nữ tính. Tôi không hề nhớ đây là ai.

    "Là tôi! Elaine đây!"

    Tôi tiếp tục nhìn cô ấy chằm chằm cho đến khi rốt cuộc cũng nhớ ra. Lần cuối cùng tôi gặp cô ấy, cô ấy vận đồ như ma cà rồng và ngồi đọc sách cho một đám con nít đang sợ mất vía. Mấy ngày qua, kể từ khi mẹ Amelia qua đời, cô ấy phụ việc trong hiệu sách.

    "Hôm nay tôi có một cuộc hẹn ở đây," cô ấy thì thầm để người bạn trai đứng cạnh không nghe được.

    Tôi chìa tay ra bắt tay anh ta và ngay lập tức chắc chắn rằng anh chàng này là gay.

    "Tôi gặp anh ta trong lớp 'Làm Sao Để Yêu.'"

    "Lớp gì cơ?"

    "Cô chưa bao giờ nghe nói tới sao? Trời đất ơi, cô gái nào cũng tới đó – và rất nhiều đàn ông nữa. Đó là lý do tôi tham dự," cô ấy vẫn đang nói khe khẽ. "Tôi gặp Marvin ở đó." Cô ấy cười khúc khích và tự hào chỉ anh chàng, rồi lại cười nữa. Rồi cô khịt mũi, trợn mắt lên và vội giơ tay che mũi để không bị phát hiện. Mấy cô hai mươi mấy tuổi kia phá ra cười sau một câu bông đùa dung tục hoặc một bình luận khêu gợi, hay ít nhất là tôi tưởng tượng thế từ cách mấy nàng đang nhìn Adam. Một trong số đó tiến về phía Adam. Anh cười với cô nàng.

    "Còn đây là Adam," tôi nói lớn, đặt một tay lên cánh tay anh ta và kéo anh ta lại gần tôi hơn. "Adam, đây là Elaine. Cô ấy đang kể với tôi về lớp 'Làm Sao Để Yêu' mà cô ấy đang theo."

    "Ồ, nó tuyệt lắm nhé! Khóa học do Irma Livingstone đứng lớp – anh biết đấy, cái bà đã viết mấy cuốn.." giọng cô ấy hạ xuống ".. sách hướng dẫn quan hệ tình dục ấy. Lớp học ở sảnh nhà thờ thành phố.."

    "Thích hợp làm sao," Adam cắt ngang.

    "Đúng thế," cô ấy tiếp tục, không nhận ra hàm ý của anh ta. "Và mỗi tuần chúng tôi được học cách để gặp đối tượng thích hợp và yêu nhau, rồi chúng tôi được khuyến khích thực hành những điều đã học với các thành viên khác trong lớp."

    "Vậy đây là bài tập ở nhà sao?" Adam hỏi.

    "Không. Đây là một buổi hẹn," cô ấy vội trả lời một cách đề phòng.

    Marvin trông có vẻ hơi chịu đựng.

    "Cô cũng nên tới dự đi." Cô ấy thúc tôi nhưng hình như không biết được sức mạnh của mình nên thành ra xô tôi mạnh tới nỗi tôi ngã vào lòng Adam, anh ta giúp tôi đứng vững lại.

    "Đúng đó, cô nên đến học đi," Adam nói, vừa đỡ tôi vừa nở nụ cười chọc ghẹo.

    "Nếu tôi đi thì anh phải đi với tôi," tôi nói, và nụ cười của anh ta biến mất.

    "Tôi có nghe chuyện của chồng cô," Elaine lại hạ giọng. Cô ấy nhìn tôi thương hại. "Tôi đã gặp chồng cô, chồng cũ, khi tôi đi làm mấy hôm trước. Anh ta đã kể cho tôi về chuyện xảy ra.. và rằng anh ta đã trả lại cho cô cây gậy đánh golf. Tôi mừng vì hai người vẫn còn thân tình như thế. Không giống như tôi với Eamon – chồng cũ của tôi," cô ấy nói, bóng đen phủ lên vẻ vui vẻ thường lệ của cô ấy.

    "Gậy đánh golf?" tôi bối rối. "Nhưng tôi đâu có chơi golf."

    "Có đó chứ," Adam nói. "Anh ta để nó lại trên kính chắn gió xe hơi ấy, nhớ không?"

    "Anh ấy.. ồ. Đúng rồi." Vậy ra đúng là anh ta.

    Người hướng dẫn nấu ăn chào mừng chúng tôi đến lớp và chúng tôi tập trung quanh bàn chính để quan sát làm mẫu, trên ngực đeo miếng dán có ghi tên mình. Những cặp nghiêm túc hơn ghi chép lia lịa trong khi Adam và tôi chỉ nghe thôi, rồi đến lượt chúng tôi tự làm bánh. Adam khoanh tay lại nhìn tôi. Anh ta nói anh ta đến đó vì buộc phải thế chứ không phải vì anh ta muốn đi. Tôi cầm cái chổi quét bơ lên và bắt đầu quét lên chảo.

    "Vậy hôm nay cô học được gì?" Adam hỏi Elaine.

    "Hôm nay là về việc yêu thương vì những lý do đúng đắn," cô ấy hồ hởi nói. "Và cách xác định xem những lý do đó là gì."

    "Chà. Khóa học đó bao nhiêu tiền vậy?" anh ta hỏi mỉa mai.

    Elaine không ngu. Cô ấy nhìn anh ta nghi hoặc, hơi bị xúc phạm. "Một trăm năm mươi euro cho mười tuần học. Nhưng Irma gợi ý nên học liền hai khóa."

    "Đương nhiên rồi." Anh ta gật đầu tỏ vẻ nghiêm túc. "Christine, cô có chắc làm vậy là thích hợp không?"

    "Kết cục thì tôi phải trả mọi thứ tôi sở hữu cho tình yêu nên không ích gì khi đi hỏi ý kiến tôi đâu," tôi vừa nói vừa cố gắng rây bột đều khắp mặt bơ trên dĩa.

    "Không, ý tôi là cái bánh kìa." Anh ta cười với tôi.

    "Ồ. Bà ấy nói bơ phải như vậy để bánh không bị bết và bột phải như thế để bánh không bị vón cục," tôi nói, bắt đầu bực bội khi bột bám lên khay không đều và trông như một bãi chiến trường. Tôi thật sự không thích thú gì. Tôi không thích nấu ăn, nướng bánh lại càng không, và thay vì để Adam trải nghiệm "niềm vui" cuộc sống thì tôi lại đang làm thế. Nó giống nỗi bất hạnh nhiều hơn.

    "Được rồi, tới lúc anh phải xắn tay lên một chút rồi đấy – làm bột nhào đi," tôi vừa nói vừa tìm một miếng giẻ để lau cái tay dính đầy bơ.

    Adam nhìn tôi với vẻ mặt khoái chí.

    "Sao?" tôi quát.

    "Không có gì. Chỉ đang quan sát cô tận hưởng cuộc sống, vậy thôi." Anh ta lại hướng sự chú ý về Elaine. "Vậy các cô học những cái gì khi người ta dạy cô yêu vì những lý do đúng đắn?"

    Quay lưng về phía bạn hẹn của mình, Elaine bắt đầu kể cho chúng tôi nghe về lớp học của cô ấy. "Irma nói chúng ta nghĩ về chuyện yêu thương như thứ gì đó màu nhiệm và bí ẩn, xảy ra với chúng ta và chúng ta không thể nào kiểm soát được. Việc phải lòng ai đó xảy ra khi một loạt những sự kiện xảy ra với cùng một người."

    Cô ấy đã khiến Adam phải chú ý.

    "Và như mọi thứ khác trong đời, nếu cô muốn nó xảy ra thì cô phải khiến nó xảy ra. Cô không thể ngồi ở nhà mà trông mong yêu ai được. Cô phải là người chủ động trong quá trình đó. Irma dạy chúng tôi các bước để trở nên chủ động trong công cuộc tìm thấy tình yêu."

    "Như là.."

    "Như là thu hẹp danh sách điều mình cần, hãy là chính mình, mở rộng các mối quan hệ xã hội, thực tế về những thất bại, cười nhiều, lắng nghe, dí dỏm, chia sẻ vài bí mật, luôn vui vẻ. Cô ấy dạy chúng tôi trong lớp và chúng tôi có bài tập thực hành sau giờ học."

    "Kiểu bài tập như thế nào?"

    "Tuần trước chúng tôi phải đi hẹn hò và thực hành kỹ thuật lắng nghe, hai mươi phần trăm thời gian anh nói còn tám mươi phần trăm là lắng nghe."

    "Vậy ra giờ lắng nghe là một kỹ thuật sao?" Adam khoái trá hỏi.

    "Anh sẽ ngạc nhiên khi biết có bao nhiêu người không làm được đâu," cô ấy nói. "Chậc, thế là tôi hẹn hò với một người trong lớp và buổi hẹn không vui gì cho lắm. Chúng tôi đều cố gắng lắng nghe và chẳng ai nói năng gì cả."

    Adam phá ra cười.

    "Anh đầu bếp! Chúng ta có đang tập trung không đây?" bà cô hướng dẫn gọi anh ta. Vài cái đầu ngoái nhìn và Adam cố tỏ ra bận rộn.

    "Bài học tiếp theo là bí mật," Elaine hào hứng thì thầm. "Chúng tôi sẽ chơi một trò gọi là 'Tôi Chưa Từng'. Và rồi chúng tôi sẽ hỏi câu hỏi như kỉ niệm đáng xấu hổ nhất của bạn là gì, kỉ niệm thời thơ ấu yêu thích, nỗi sợ lớn nhất, tài lẻ, khi ở một mình thì bạn làm gì, một ngày hoàn hảo của bạn sẽ như thế nào? Những thứ đại loại vậy, anh biết đấy."

    "Vậy đó là tiết học tiếp theo của cô sao?" Adam hỏi, đưa mắt nhìn người bạn hẹn của Elaine, đến giờ anh ta là người đang làm hết việc, giống như tôi đang làm thay cho Adam.

    Cô ấy nhiệt tình gật đầu.

    Adam trông như thể chuẩn bị phun ra một nhận xét đầy mỉa mai, nhưng anh ta đã tự kìm mình lại. "Chúc may mắn, Elaine."

    "Cảm ơn. Anh cũng thế nhé," cô ấy mỉm cười.

    Anh ta nhìn tôi, kẻ đang đỏ hết mặt mũi vì phải chiến đấu với mớ bột nhồi, và nhoẻn cười.

    "Cô ấy sẽ phát hiện ra bí mật về Marvin, chắc chắn thế," tôi thì thầm. Adam tặc lưỡi.

    "Tôi không nghĩ cô có nghe đấy," anh ta nói.

    "Hai mươi phần trăm lắng nghe. Tám mươi phần trăm cố gắng làm bột nhào."

    "Để tôi giúp." Anh ta lấy một quả trứng.

    "Nhớ đừng ném chúng vô tường đấy," tôi nói nhỏ.

    Adam cười và đập vỏ trứng. "Cô thật dí dỏm quá." Rồi anh ta nhìn tôi, thoáng chút ân cần.

    "Sao, mặt tôi dính bột hả?"

    "Không."

    "Anh phải tách lòng đỏ với lòng trắng ra." Tôi đẩy cái tô cho anh ta.

    "Tôi không biết làm. Cô là người đang có tâm can bị phân tách, cô làm được."

    "Ha ha," tôi nói, không bị ấn tượng. "Anh cứ càng ngày càng vui tính đấy."

    "Thì đó là cách sống vui vẻ cô đang bắt tôi theo mà."

    Elaine thích thú quan sát chúng tôi.

    "Anh làm ba trứng và tôi làm ba trứng," tôi nói, và anh ta đồng ý.

    Adam đập trứng và rên rỉ khi lòng trắng chảy lên tay. Anh ta trút lòng đỏ đã vỡ ra một tô, lòng trắng và vỏ trứng ra một tô khác. Quả thứ hai còn tệ hơn, quả thứ ba đỡ hơn một chút. Tôi cố gắng vớt vỏ trứng ra khỏi tô lòng trắng. Thay vì bỏ đường vào lòng đỏ, tôi đổ sạch nó vào trong tô lòng trắng. Khi nhận ra chuyện mình vừa làm, tôi lập tức hốt ra bỏ vào trong tô kia, hy vọng bà cô hướng dẫn không thấy. Adam cười thầm. Tôi cho va ni và nước chanh vào. Sau đó tôi bắt đầu đánh tròng trắng trong khi Adam mơ mơ màng màng, chẳng nghi ngờ gì là đang nghĩ về nàng Maria quý báu của mình. Tôi không nhịn được, tôi nhúng cằm vào trong tô lòng trắng đánh bông, làm thành một bộ râu dài rồi quay qua Adam. Tôi giả giọng bố anh ta, rổn rảng và khào khào.

    "Con trai của ta, anh phải tiếp quản lấy công ty. Anh là người nhà Basil, Basil làm bạn choáng váng!"

    Anh ta ngạc nhiên nhìn tôi rồi ngửa đầu ra sau mà cười khằng khặc, tiếng cười giòn giã tôi chưa từng nghe thấy trước đây, một âm thanh vui vẻ và tự do làm sao. Bà hướng dẫn dừng nói, cả lớp quay lại nhìn chúng tôi. Adam xin lỗi mọi người nhưng không thể ngưng cười được.

    "Xin lỗi, tôi quay lại ngay," anh ta nói và rời khỏi căn bếp, vừa đi vừa cười, không dừng được, ôm bụng làm như đang cười tới đau bụng.

    Bọn họ ai nấy đều giương mắt nhìn tôi. Lòng trắng trứng nhễu xuống từ cằm tôi và tôi cười với tất cả bọn họ.

    "Bánh của anh đang trong lò rồi; hai mươi phút nữa bánh chín. Đây," tôi ra ngoài nhập hội với Adam. Tôi đưa áo khoác cho anh ta rồi lôi ra một ly sâm panh. "Chúng ta được nghỉ mười phút rồi vào làm phần trang trí." Tôi nhấp một ngụm sâm panh.

    Anh ta nhìn tôi, mắt sáng lấp lánh, và rồi lại cầm lòng không đặng mà phá ra cười. Đó là một nụ cười dễ lây và chẳng bao lâu sau tôi cũng hùa theo luôn, dù tôi cười chủ yếu vì anh ta đang cười.. tôi không chắc vì cái gì nữa. Một lúc sau anh ta mới dừng, rồi lại rúc rích một chút, rồi lại thôi.

    "Lâu lắm rồi tôi mới cười nhiều thế này," anh ta nói, thở ra khói trong thời tiết giá lạnh.

    "Nó đâu có buồn cười đến thế."

    Anh ta lại cười. "Có mà," anh ta cố gắng nói giữa lúc vẫn cười khùng khục.

    "Nếu tôi biết trước bôi lòng trắng lên cằm có ích thế thì tôi đã làm từ mấy ngày trước rồi," tôi mỉm cười.

    "Cô," anh ta nhìn tôi, gương mặt rạng rỡ, đôi mắt sáng bừng. "Cô là thuốc tăng lực. Người ta nên kê đơn cô để trị trầm cảm thay vì kê thuốc."

    Tôi sướng rơn vì lời khen. Đó là điều tử tế nhất anh ta từng nói với tôi, không còn coi tôi là thứ chắn đường sống của anh ta. Thay vì nói gì đó hay ho, tôi chuyển sang chế độ trị liệu. "Anh có bao giờ phải uống thuốc chống trầm cảm chưa?"

    Anh ta suy nghĩ một chút, chuyển thành vai bệnh nhân, người bị hỏi. "Một lần. Tôi đến một phòng khám tư, tả cho ông bác sĩ cảm giác của tôi và được kê thuốc. Nhưng nó không tác dụng với tôi như tôi mong muốn. Sau một hay hai tháng gì đó tôi thôi không uống nữa."

    "Vì chúng không giải quyết được gốc rễ," tôi nói.

    Anh ta nhìn tôi và tôi có thể thấy nhận xét của tôi làm anh ta khó chịu. Anh ta biết tôi sẽ lại giục anh ta đến gặp một bác sĩ tâm lý, thế nên tôi lùi lại một bước.

    "Và làm bánh là cách hoàn hảo để nhổ rễ." Tôi cười.

    "Đương nhiên, vì cô biết chính xác mình đang làm gì mà," anh ta nhẹ nhàng nói.

    "Đương nhiên."

    Chúng tôi cứ thế không nói gì một lúc, và tôi tự hỏi liệu có phải đó là lúc để tôi thừa nhận rằng mình cảm thấy ngoài tầm giải quyết, hay liệu anh ta ngụ ý như vậy là một sự thừa nhận đủ rồi. Như thể ngửi thấy có điều gì đó sắp đến, anh ta bừng tỉnh khỏi cõi mê và phá vỡ sự im lặng.

    "Đi thôi, đi làm đường trang trí nào."

    Trước khi trang trí bánh, chúng tôi phải lấy nó ra khỏi lò trước. Bánh của chúng tôi là cái duy nhất trong lớp bị xẹp ở giữa. Như có phép, ngay khi nó vừa được lôi ra khỏi lò, chính giữa cái bánh lún xuống ngay trước mắt chúng tôi kèm theo tiếng xì thật nhỏ.

    Nhưng chúng tôi vẫn kích động đến mức tôi suýt nữa tè ra quần và cô giáo, bằng một cách lịch sự nhưng cương quyết, yêu cầu chúng tôi ra khỏi lớp.
     
  6. nntc6761 ~~~Cập nhật link bài mới ở trên tường ạ~~

    Bài viết:
    2,173
    15. How to Reap What You Sow - Làm sao để gặt những gì bạn gieo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    En route to Maria's birthday celebration dinner in Dublin's city centre we stopped at a Spar to decorate her cake. We were still giddy, almost in a drunken state, laughing at every minor amusing thing that happened, both of us having been starved of such emotions for too long. Adam carried the heart-shaped sponge cake with the collapsed uncooked mushy centre and a burned ring on the outside.

    "This is the ugliest cake I've ever seen," Adam said, laughing.

    "It needs a little face-lift, that's all," I said, prowling the aisles. "A-ha!" I picked up a can of spray cream and shook it.

    "Hey!" the shopkeeper called out angrily. Adam immediately whipped out a wad of notes, and the shopkeeper silenced his protestations.

    Adam held the cake while I sprayed. The first application was a disaster; I hadn't shaken the can enough and the cream exploded in a disappointing puff of air, spattering the cake and Adam's face and hair.

    "I'd say that's twenty per cent on the cake, eighty per cent in my face."

    This sent me into stitches and it took a good few minutes before I could steady my hand enough to have another go. I was more successful with the second attempt and covered the top in spray cream. When I'd finished, Adam looked at it thoughtfully. Then he brought the cake over to the pick-a-mix and scooped up some milky teeth, then with a not-so-steady hand, he sprinkled them across the surface.

    "What do you think?" He showed it to the shopkeeper.

    The long-haired hippy was unimpressed. "It's missing something," he said.

    I laughed. It was missing a lot of somethings.

    "I'd add some crisps," he said eventually.

    "Crisps!" Adam held a finger in the air. "That is a great idea."

    He directed me to open a packet of Hula Hoops, which I sprinkled over the top, and then I stepped back to survey my work.

    "Perfect," he said, studying it from all angles.

    "It's the worst cake I've ever seen in my life," I said.

    "Exactly. It's perfect. She'll know I made it."

    Before we left, Adam stuck a football-shaped candle in the middle, with a happy, "She hates football," and we returned to the chauffeur-driven car.

    We stood outside Ely Brasserie and watched Maria and her friends through the window as discreetly as we could without being seen by them or being asked to leave by staff. It was freezing outside, small flakes of snow were beginning to fall. My feet were numb, my lips would barely move, my nose had long ago fallen off my face, or at least it felt like it had.

    "Today I'm feeling.. fucking freezing," I said, and it earned a smile from Adam, our earlier hysteria having retreated for warmth. "Do you know those girls?" I asked, barely able to move my lips to form the shape of my words.

    Adam nodded. "They're her closest friends."

    They were all pretty, fashionable women who turned plenty of heads but didn't seem to notice as they were locked in on each other, huddled together in the corner of the restaurant as they caught up on life, love and the universe. I couldn't take my eyes off Maria. Again the trademark red lips and the sleek black bob, and this time she was on trend in a stylish black leather dress. She was perfect. She chatted to each of her friends, seemed amusing, interesting and empathetic to whoever was talking. The only time I moved my eyes away from her was to watch Adam watching her, and it was clear she was having the same effect on him. She was hypnotic, the kind of woman most eyes would be drawn to. And she was nice. That was the killer. I resented her more than ever, but she was the perfect girl for a man like Adam. The two of them made a striking couple, their beauty equal and yet distinct, each of them quirky and unique. Adam couldn't tear his eyes from her, but he looked sad, as though losing her had taken away his soul, his everything.

    I backed away a few steps and looked around, stamping my feet to get warm, anything to shake off this feeling of being an imposter or a gooseberry. What had gone so wrong in my life that I'd resorted to standing outside a restaurant and watching a beautiful woman living a life I was currently envying – and not only for the warmth? It was ridiculous and I felt like an idiot, a loser at the highest level. Suddenly I didn't want to be there any more.

    "At last!" Adam said as the table was cleared for dessert.

    I had delivered the cake into the restaurant. It hadn't been a difficult task, explaining to staff while trying to keep out of sight, that it was a surprise for the already seated birthday girl. The waitress had taken one look at the cake and laughed. Now we watched as four waiters began the procession to Maria's table. Adam crossed the road and approached the window to get a better view. Maria looked up in surprise, then glee as surrounding customers joined in the birthday song. I noticed some of her friends at the table throwing questioning glances at each other, trying to find out who had arranged the surprise. And then the cake was placed before Maria and she looked at it in confusion, the great big mess on the plate with cream, milky teeth and Hula Hoops that had turned soggy from the cream. For a moment she wore a neutral expression, as if politely maintaining a look of appreciation so as not to offend the unknown maker, then she made a wish and blew out the candle. She looked to the girls to see who had arranged such a thing. There were more shrugs and laughs, then she questioned the waiters to make sure they had the right table. Adam watched them, anxiously, and I hoped that Maria would get that it was from him, so I wouldn't have to hold him back from running into the restaurant to explain it.

    "Look, Maria, look at the teeth and Hula Hoops," he urged her, quietly so that only I could hear.

    "They have a significance?" I asked, surprised. I thought that he had randomly emptied packets on the top, I never sensed there was a reason to what he chose.

    His eyes never left the window, but he'd heard me and he was answering in a distracted tone that made me feel I was in the way, that he'd rather not have bothered answering my question. "On one of our first days out together she came to watch me play football. She was on the sidelines, the ball hit her face, chipped her front tooth. I bought her milky teeth so she could wear them on the way home, and I sucked her Hula Hoops until they were soft because her tooth was too sore to bite."

    Apparently reliving the story Adam was sharing, Maria looked up from the cake, understanding dawning on her face, and started laughing. She then calmed herself to tell the other girls. Although he couldn't hear, Adam laughed along with her. I by then had lost my sense of humour. I wanted to go home.

    Then Maria stopped laughing and did a remarkable thing. She started crying. Immediately the six girls huddled around her and she was lost in a flurry of hugs and comforting words.

    I looked at Adam. His eyes had filled too.

    I turned to leave. At that moment I honestly didn't care if he stayed. I didn't think he'd even notice.

    "Hey, Little Miss Fix-It," he said softly, stopping me in my tracks.

    He held up his two gloved hands. I high-fived him and his fingers bent to clasp mine. He looked down at me and I swallowed hard, my heart fluttering at being trapped under his gaze.

    "You're a genius, do you know that?" he said softly.

    "Well," I looked away, "we don't have her yet."

    Adam looked back into the restaurant. Maria was wiping her eyes with a napkin, she looked back to the cake and shook her head lightly and laughed.

    Not yet. But we almost did.

    I felt an odd kind of relief but it was tinged with sadness. I didn't have time to dwell on my feelings because Maria had put on her coat and was leaving the restaurant.

    "Shit, did she see you?" I asked, detangling my fingers from his.

    "She can't have," he replied, mild panic in his voice.

    We quickly walked away, moving as far from the restaurant as possible. When we were at a safe distance I turned and saw that Maria was standing outside the restaurant.

    "She's having a cigarette," I said, relieved.

    "She doesn't smoke."

    We watched her. Her phone illuminated in her hand. Adam's phone started ringing. He quickly silenced it but looked at the screen hungrily.

    "Don't answer."

    "Why not?"

    "Absence makes the heart grow fonder. You need her to really miss you and want you. Besides, you're still angry, I can sense it. You'll say the wrong thing and chase her away."

    "Like Barry?"

    I turned from him.

    "Did you want him to try to get you back?" he asked after a while.

    I smiled sadly. We hadn't spoken much about Barry, not seriously. "He didn't even try. I wouldn't have gone back, but it would have been nice if he'd tried. He never wanted anything enough. Not even me. I know that sounds ridiculous, seeing as I'm the one who left him."

    "Maybe he is trying. The voicemails. The phone calls.."

    "This morning he told a mutual friend of ours who we spend New Year's Eve with that I despise going to her parties because I hate her cooking and listening to her intolerable children singing when they clearly have no talent and I can't wait to countdown the New Year so I can leave her house. She texted me, still very upset and angry about it. I'm disinvited from her parties for the foreseeable future."

    "Okay, so he's not trying to get you back."

    "No. He's bitter. Quite twisted at the moment. I don't think he's aiming for a reconciliation."

    "Tell your friend it's not true."

    I looked at him.

    "Oh. It is true. So you do pee in the shower?" he teased.

    I was thanking the darkness for hiding my scarlet face.

    "Well, maybe not everything is true."

    "It's true!" He chuckled to himself.

    "I had a mosquito bite, a really bad one. He walked in on me trying to.. well, you know."

    "You pissed on your mosquito bite?" He started laughing.

    "Sshh," I punched his arm. "Anyway, it didn't work," I added and we both laughed.

    His phone signalled a voicemail.

    "That was a long one," I said. "Let me hear."

    "Adam, it's me." Her voice was soft, gentle, it was clear how she was feeling, I didn't need to hear any more, but I listened all the same. "I got your cake," she laughed. "It's the ugliest, most disgustingly thoughtful cake I've ever received. I'll never forget that day. That was the day we first kissed, with those teeth in our mouths," she laughed. "Thank you. You're crazy." She laughed again. "I missed that part of you, but.. I feel like you're back. I'm so sorry I hurt you. I felt so.. lost, I was worried. I didn't know what to do. Sean, he was.. there and he cared and.. he really cares about you too, you know. Don't hate him. Anyway, thank you. I'm calling to say thank you. I need to see you, call me – okay?"

    Adam was grinning from ear to ear.

    He lifted me up and spun me around in the air and I laughed so loudly in the dark cold empty street that it drifted towards Maria outside the restaurant. But we needn't have worried; all she would have seen was a couple in the dark, having fun together, hiding in the shadows, quite possibly in love.

    Bản dịch:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên đường đi đến bữa tiệc sinh nhật của Maria ở trung tâm Dublin, chúng tôi dừng ở một cửa hiệu để kiếm đồ trang trí cho cái bánh. Chúng tôi vẫn còn choáng váng, gần giống như say, phá ra cười trước những điều nhỏ nhặt vui vẻ, cả hai chúng tôi đều thiếu thốn cảm xúc này quá lâu rồi. Adam ôm cái bánh bông lan xốp hình trái tim với phần chính giữa bị lõm nhão nhẹt và chưa chín, viền bánh thì cháy đen.

    "Đây là cái bánh xấu nhất tôi từng thấy đấy," Adam cười.

    "Nó chỉ cần trang điểm một chút thôi," tôi ngó các dãy kệ. "A-ha!" tôi cầm lên một hộp kem xịt và lắc đều.

    "Này!" người bán hàng giận dữ quát. Adam lập tức xòe ra một xấp tiền, anh ta nín bặt.

    Adam nâng cái bánh lên cho tôi xịt. Lớp đầu tiên là một thảm họa; tôi đã không lắc cái chai đủ và kem xịt ra lẹt phẹt, bắn tứ tung lên cái bánh và mặt mũi tóc tai Adam.

    "Tôi gọi kiểu đó là hai mươi phần trăm lên cái bánh, tám mươi phần trăm lên mặt tôi."

    Chuyện này lại làm tôi phá ra cười không kiềm chế nổi, và phải mấy phút sau tay tôi mới thôi rung để xịt thêm lớp nữa. Lần thứ hai thành công hơn lần một và tôi đã phủ kín kem lên mặt bánh. Khi tôi xong việc, Adam trầm ngâm nhìn nó. Sau đó anh ta đem nó sang quầy kẹo trang trí đủ loại, múc một muỗng kẹo sữa hình hàm răng rồi rắc nó lên khắp mặt bánh.

    "Anh nghĩ sao?" Anh ta chìa nó ra cho người bán hàng coi.

    Anh chàng hippy tóc dài tỏ vẻ không ấn tượng. "Thiếu thiếu cái gì đó," anh ta nói.

    Tôi bật cười. Nó thiếu rất nhiều thứ.

    "Nếu là tôi thì tôi sẽ rắc thêm ít bánh giòn," anh ta đóng góp ý kiến.

    "Bánh giòn!" Adam chỉ một tay lên trời. "Đó là một ý tưởng tuyệt vời."

    Anh ta chỉ đạo tôi mở một gói bánh Hula Hoops, tôi rắc nó lên trên rồi lùi lại để chiêm ngưỡng thành quả.

    "Tuyệt cú mèo," anh ta nói, ngắm nghía nó từ mọi góc độ.

    "Đây là cái bánh kinh khủng nhất tôi từng thấy trong đời," tôi nói.

    "Chính xác. Nó hoàn hảo. Cô ấy sẽ biết tôi đã làm nó."

    Trước khi chúng tôi đi, Adam cắm một cây nến hình trái banh vào chính giữa, vui vẻ khoe "Cô ấy ghét đá banh," và rồi chúng tôi quay ra xe.

    Chúng tôi đứng bên ngoài nhà hàng Ely Brasserie, nhìn Maria và bạn cô ấy qua cửa sổ, kín đáo hết mức có thể để không bị họ thấy hay không bị nhân viên đuổi đi. Ngoài trời lạnh cóng, những bông tuyết nhỏ đang bắt đầu rơi. Chân tôi tê cóng, miệng gần như không thể cử động được, mũi chắc đã rơi luôn khỏi mặt rồi.

    "Hôm nay tôi cảm thấy.. trời đất ơi, lạnh quá," tôi nói, và nó khiến một nụ cười nở trên mặt Adam, cơn kích động khi nãy của chúng tôi đã tạm nguôi. "Anh có biết mấy cô kia không?" tôi hỏi, gần như không mở miệng nổi để nói thành lời.

    Adam gật đầu. "Họ là hội bạn thân nhất của cô ấy."

    Bọn họ tất thảy đều xinh đẹp, thời trang và làm biết bao nhiêu cái đầu phải ngoái nhìn nhưng dường như chẳng buồn để ý vì họ dính chặt lấy nhau, quây quần trong góc nhà hàng trò chuyện về cuộc sống, tình yêu và vũ trụ. Tôi không thể rời mắt khỏi Maria. Lại đôi môi đỏ đặc trưng và mái tóc bob đen bóng mượt, hôm nay cô ấy thật sành điệu với chiếc váy đen bằng da thời thượng. Cô ấy trông thật hoàn hảo. Cô ấy nói chuyện với từng cô bạn, có vẻ thích thú, vui vẻ và đồng điệu với bất cứ người nào đang trò chuyện cùng. Lần duy nhất tôi rời mắt khỏi Maria là để nhìn biểu cảm của Adam, rõ ràng cô ấy cũng tạo ảnh hưởng tương tự lên anh. Cô ấy rất mê hoặc, mẫu phụ nữ thu hút những ánh nhìn. Và cô ấy tử tế. Đó mới chính là vũ khí giết người. Tôi giận cô ấy hơn bao giờ hết, nhưng cô ấy là cô gái hoàn hảo cho một người đàn ông như Adam. Hai người bọn họ làm thành một cặp nổi bật, sắc đẹp tương đồng mà khác biệt, mỗi người đều cá tính và có một không hai. Adam không thể rời mắt khỏi cô ấy, nhưng trông anh ta buồn, như thể mất cô ấy đã khiến anh ta mất luôn linh hồn, mất tất cả.

    Tôi lùi lại mấy bước và nhìn quanh, giậm chân xuống đất cho ấm, làm bất cứ thứ gì để rũ bỏ cảm giác đang làm kẻ giả danh hay kì đà cản mũi. Cuộc đời tôi đã đến nông nỗi nào mà giờ phải đứng ngoài một khách sạn và quan sát một người phụ nữ xinh đẹp sống một cuộc sống mà tôi ghen tị – nói vậy không chỉ vì trong đó ấm hơn? Chuyện này thật ngớ ngẩn và tôi cảm thấy ngu ngốc hết sức, quá sức thảm hại. Đột nhiên tôi không muốn có mặt ở đây nữa.

    "Cuối cùng cũng tới!" Adam thốt lên khi người ta dọn bàn để bày món tráng miệng.

    Tôi đã chuyển cái bánh vào trong nhà hàng. Nhiệm vụ không khó khăn lắm, chỉ phải giải thích với nhân viên trong lúc tránh không bị nhìn thấy rằng đó là một món quà sinh nhật bất ngờ dành cho cô gái ngồi kia. Người phục vụ bàn khi ấy nhìn chiếc bánh và bật cười. Giờ chúng tôi giương mắt nhìn bốn người phục vụ bàn diễu hành đến bên bàn Maria. Adam băng qua đường và tiến tới sát cửa sổ để nhìn rõ hơn. Maria ngước lên ngạc nhiên, rồi vui vẻ khi những người khách xung quanh cùng hát bài chúc mừng sinh nhật. Tôi thấy vài người bạn ngồi cùng bàn của cô ấy nhìn nhau thắc mắc, cố gắng tìm xem ai là người đã sắp xếp sự bất ngờ này. Rồi cái bánh được đặt xuống trước mặt Maria và cô ấy bối rối nhìn nó, trên đĩa là một mớ hỗn độn kem, kẹo sữa hình hàm răng và bánh giòn Hula Hoops đã bị kem làm cho nhũn ra. Trong một khoảnh khắc, cô ấy ráng giữ vẻ mặt trung lập để không xúc phạm người đem đến bất ngờ, rồi ước nguyện và thổi nến. Cô ấy nhìn mấy cô bạn gái để xem ai đã sắp xếp một chuyện như thế. Các cô ấy nhún vai và cười, rồi cô ấy hỏi những người phục vụ để đảm bảo họ đem bánh đến đúng bàn. Adam lo lắng nhìn họ, tôi hy vọng Maria sẽ đoán được đó là của anh ta, để tôi không phải giữ anh lại không cho anh xông vào trong nhà hàng để giải thích.

    "Nhìn đi, Maria, hãy nhìn những hàm răng và bánh giòn đi," anh ta hối thúc cô ấy, khẽ khàng để chỉ mình tôi nghe.

    "Chúng có ý nghĩa đặc biệt sao?" tôi ngạc nhiên hỏi. Tôi tưởng anh ta chỉ rắc bừa cho bằng hết hộp lên trên mặt bánh, không biết đằng sau mỗi thứ anh ta chọn đều có lý do.

    Mắt anh ta không hề rời khỏi cửa sổ, nhưng anh ta nghe thấy tôi và trả lời lại bằng một giọng nói lơ đễnh tới mức tôi cảm thấy như đang làm anh ta vướng chân, như anh ta không muốn bị tôi hỏi han làm phiền. "Có lần hồi mới quen nhau, cô ấy đến xem tôi đá banh. Cô ấy ngồi bên biên sân, trái banh đập vào mặt cô ấy và làm cô ấy gãy mất cái răng cửa. Tôi đã mua kẹo sữa hình hàm răng cho cô ấy trên đường về nhà, và tôi ngậm bánh giòn Hula Hoops cho mềm ra rồi đưa cô ấy vì răng cô ấy đau quá không cắn được."

    Rõ ràng cũng đang nhớ lại câu chuyện mà Adam đang kể, Maria ngước lên khỏi cái bánh, vẻ mặt như vừa hiểu ra, và bắt đầu cười lớn. Sau đó cô ấy tự trấn tĩnh lại để nói cho mấy cô bạn gái biết. Dù không nghe được, Adam cũng cười theo cô ấy. Lúc đó tôi mất luôn khả năng hài hước. Tôi muốn về nhà.

    Rồi Maria ngưng cười và làm một việc rất đáng chú ý. Cô ấy bắt đầu òa khóc. Ngay lập tức sáu cô bạn gái vây xung quanh cô ấy và cô ấy chìm trong tới tấp những cái ôm và những lời an ủi.

    Tôi nhìn Adam. Mắt anh ta cũng ngấn nước.

    Tôi quay lưng tính bỏ đi. Vào lúc đó, thật tình tôi không bận tâm nếu anh ta ở lại. Tôi không nghĩ anh ta có chú ý nữa kìa.

    "Này, Quý cô Hàn Gắn," anh ta khẽ gọi, khiến tôi dừng bước giữa chừng.

    Anh ta giơ hai bàn tay mang găng lên. Tôi đập tay anh ta và ngón tay anh ta gấp lại nắm lấy những ngón tay tôi. Anh ta cúi xuống nhìn tôi và tôi nuốt khan một cách khó khăn, tim tôi run rẩy vì bị mắc kẹt dưới ánh mắt của anh ta.

    "Cô là một thiên tài, cô biết không?" anh ta nhẹ nhàng nói.

    "Chà," tôi nhìn đi chỗ khác, "chúng ta vẫn chưa có được cô ấy mà."

    Adam nhìn lại vào trong nhà hàng. Maria đang lau mặt bằng khăn tay, cô ấy lại nhìn cái bánh, khẽ lắc đầu và bật cười.

    Chưa. Nhưng sắp rồi.

    Tôi cảm thấy một sự nhẹ nhõm kì cục, nhưng cũng nhoi nhói buồn. Tôi không có thời gian suy nghĩ về cảm xúc của mình vì Maria đã mặc áo khoác và ra khỏi nhà hàng.

    "Khỉ thật, cô ấy thấy anh sao?" tôi hỏi, lấy tay ra khỏi tay anh ấy.

    "Không đâu," anh ta trả lời, giọng hơi hoảng.

    Chúng tôi nhanh chóng bỏ đi, đi càng xa khỏi nhà hàng càng tốt. Khi đã đạt khoảng cách an toàn, tôi quay lại và thấy Maria đang đứng bên ngoài nhà hàng.

    "Cô ấy hút thuốc thôi," tôi thở phào.

    "Cô ấy đâu có hút thuốc."

    "Chúng tôi quan sát cô ấy. Điện thoại sáng lên trong tay cô ấy. Điện thoại của Adam đổ chuông. Anh ta nhanh chóng tắt tiếng nhưng khao khát nhìn vào màn hình.

    " Đừng trả lời. "

    " Tại sao không? "

    " Càng xa càng nhớ mà. Anh cần cô ấy phải thật sự nhớ anh và muốn anh. Với lại anh vẫn đang còn giận, tôi có thể cảm thấy mà. Anh sẽ nói những điều không hay và dọa cô ấy chạy mất dép. "

    " Như Barry ấy à? "

    Tôi quay đi.

    " Cô muốn chồng cô giành cô lại không? "Một lúc sau anh ta hỏi.

    Tôi cười buồn. Chúng tôi không nói chuyện nhiều về Barry, không nói nghiêm túc." Anh ấy còn không buồn cố gắng nữa kìa. Tôi sẽ không quay lại đâu, nhưng nếu anh ấy thử thì hay biết bao. Anh ấy không bao giờ muốn thứ gì quá nhiều. Ngay cả tôi. Tôi biết nghe có vẻ ngớ ngẩn vì tôi mới là người đã bỏ anh ấy. "

    " Có lẽ anh ta đang cố. Những tin nhắn thoại. Những cuộc gọi.. "

    " Sáng nay anh ấy nói với một người bạn chung của chúng tôi, người ăn mừng giao thừa với chúng tôi, rằng tôi ghét cay ghét đắng những bữa tiệc của cô ấy vì tôi không ưa nổi những món ăn cô ấy nấu và nghe con cô ấy hát, vì chúng rõ ràng chẳng có chút tài cán nào và tôi nôn nóng tới giờ đếm ngược đến giao thừa vô cùng để có thể thoát khỏi căn nhà của cô ấy. Cô ấy nhắn tin cho tôi, rất buồn và giận. Tôi không được mời đến những bữa tiệc của cô ấy trong tương lai nữa. "

    " Okay, vậy là anh ta không cố gắng kéo cô quay về rồi. "

    " Ừ. Anh ấy đang cay cú. Khá khó chịu vào lúc này. Tôi không nghĩ anh ấy đang muốn hòa giải đâu. "

    " Vậy nói với bạn cô rằng không có chuyện đó đi. "

    Tôi nhìn anh ta.

    " Ôi. Vậy là có. Vậy ra cô đi tè trong lúc tắm thật sao? "Anh ta chọc.

    Tôi biết ơn màn đêm đã che đi khuôn mặt đỏ lựng của mình.

    " Trời ơi, đâu hẳn chuyện gì cũng đúng sự thật. "

    " Đúng mà! "Anh ta tặc lưỡi với chính mình.

    " Tôi bị một đốt muỗi cắn, rất to. Anh ấy vào ngay lúc tôi đang.. chà, anh biết đấy. "

    " Cô tè lên vết muỗi cắn hả? "Anh ta bắt đầu phá lên cười.

    " Suỵtttt, "tôi đấm vào tay anh ta." Đằng nào thì cũng không có tác dụng, "tôi bổ sung và chúng tôi cùng cười.

    Điện thoại anh ta báo có tin nhắn thoại.

    " Tin này dài đấy, "tôi nói." Để tôi nghe cho. "

    " Adam, em đây. "Giọng cô ấy nhẹ nhàng, dịu dàng, cho thấy rõ cảm giác của cô ấy lúc này, tôi không cần phải nghe thêm nữa, nhưng tôi vẫn nghe." Em nhận được bánh của anh rồi, "cô ấy cười." Nó là cái bánh xấu nhất, chu đáo một cách gớm ghiếc nhất em từng nhận được đấy. Em sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó. Đó là ngày chúng ta hôn nhau lần đầu tiên, miệng vẫn ngậm mấy cái bánh răng đó, "cô ấy cười lớn." Cảm ơn anh. Anh thật điên quá đi. "Cô ấy lại cười." Em nhớ tính cách đó của anh, nhưng.. em có cảm giác như anh đang quay trở lại. Em rất xin lỗi vì đã làm anh tổn thương. Em đã cảm thấy.. mất phương hướng quá, em lo. Em không biết phải làm gì. Sean, anh ấy đã.. ở đó và quan tâm và.. anh ấy cũng rất quan tâm đến anh, anh biết đấy. Đừng ghét anh ấy. Dù gì đi nữa cũng cảm ơn anh. Em gọi để cảm ơn anh. Em cần gặp anh, gọi em nhé, được chứ?"

    Adam đang toét miệng cười đến tận mang tai.

    Anh ta nhấc bổng tôi lên và quay tôi vòng vòng trong không trung, tôi cười vang trên con đường vắng lặng, lạnh lẽo tối tăm, lớn đến mức nó vang đến tận tai Maria đang đứng ngoài nhà hàng. Nhưng chúng tôi không cần phải lo lắng; tất cả những gì cô ấy nhìn thấy là bóng một cặp đôi trong bóng tối, đang đùa giỡn vui vẻ, dường như đang yêu nhau.
     
  7. nntc6761 ~~~Cập nhật link bài mới ở trên tường ạ~~

    Bài viết:
    2,173
    16. How to Organise and Simplify Your Life - Làm sao để tổ chức và đơn giản hóa cuộc sống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    When we returned to the flat, take-away bags in our hands, we saw the lights still on in Amelia's bookshop. It was ten p.m.

    "That's bizarre," I said. "Here, you go on ahead," I handed him the keys to the flat. "Stay away from glass and electrics. I'm going to check if she's okay."

    He rolled his eyes. "I'll come with you."

    Amelia opened the door as soon as we walked towards her, as though she had been standing there waiting for us. Her eyes were wide and urgent. I looked around. A table had been set up with wine, cheese and crackers, there were five empty bottles of wine on the table. The bookcases had been cleared from the centre of the shop and in their place were chairs, four rows of four, with a handful of people sitting before a podium where a woman was reading aloud from a book. Her hair was a beautiful long, flowing vibrant grey, and she was wearing a slinky black dress with a low neckline revealing a toned and rather oiled-up décolletage.

    Elaine turned and waved at us excitedly before quickly turning back to face the speaker.

    "Who is that?" I whispered.

    "Irma Livingstone," Amelia replied, rolling her eyes. "I curse the day I ever said yes to Elaine. Irma's her teacher at the How to Fall in Love course, and Elaine thought it would be a wonderful idea to bring her here and ask her to read from her book. She's been reading for an hour."

    Amelia handed me the book. How to Own Your Erogenous Zone.

    "Why? Who owns mine right now?" I asked, glancing over it unimpressed before Adam plucked it from my hands.

    An old man in the front row had fallen asleep and was snoring loudly, a young bookish woman was scribbling copious notes, and one man seemed to be trying to hide a very large erection, unbeknown to Elaine, who was making eyes at him in the hope of getting a date.

    Irma noticed Adam's presence. "I was going to finish there, but I see we have company. Next I'll read chapter four: The pleasure of pleasuring yourself with your partner. I should warn you, this is quite an erotic passage – if you'll pardon the pun." She smiled at Adam.

    "Great," Adam grinned at me. "I love erotic passages. You girls go and talk. Toodle pips."

    I couldn't help but laugh as Irma's honey voice started to slowly, sensuously read her erotic passage.

    Once we were in the quiet of Amelia's home above the shop we could talk. "How are you?"

    "I'm okay." Amelia sat down, looking tired. "It's quiet without her. Lonely."

    "I'm sorry I haven't been here for you."

    "You have. Besides, you have enough going on with Simon and Adam and Barry. And Adam," she added with a little smile.

    "Stop." I shook my head, not able to go there.

    "Barry sent me a nice text about Mum."

    "Well, that's good to hear, for a change."

    "How are things going with Adam?"

    "Fine. Good. He's getting there, you know. Soon he'll be okay on his own. He won't need me any more so.. It's great." I heard the shake in my voice and how fake and ridiculous it sounded.

    "Sure." Amelia smiled. "You're very good to help him."

    "Yeah, well, he's going through a tough time."

    "Uh-huh." Amelia was biting her lip to stop smiling.

    "Stop." I shoved her gently. "I'm trying to be serious here."

    "I know, I can see that." Amelia laughed. Then her smile quickly turned to a frown.

    "What's wrong?"

    "I've been going through her things." She stood up and retrieved papers from a kitchen drawer. "And I found these."

    She handed me a bundle of papers. There was too much to take in, so I looked at her. "Tell me what I'm looking at."

    "A storage unit. In Mum's name. She never told me anything about it, which is odd, because I took care of all her affairs. It was paid for by direct debit from an account I don't recognise."

    She showed me the number. I wasn't expecting to recognise it, but I did. It was the account my rent went to each month. Dad's company. Amelia missed my reaction and so I swallowed, waiting to see where this was leading.

    "I wouldn't have known anything if I hadn't found this envelope with a key in it and details of the storage unit. It's from ten years ago. Look at the address on the envelope."

    The postal address was that of Rose and Daughters Solicitors.

    "Do you know anything about it?"

    "No," I said. "Definitely not." Amelia's look told me she didn't believe me. "Okay, not until two seconds ago when I saw the account number. Amelia, I promise you they never mentioned anything to me. They're handling your mum's will, aren't they?"

    She nodded.

    "Is there any mention of the contents of the storage unit in the will?"

    "I don't know, I haven't been into your dad yet to hear it. But.. I really thought I knew what was in Mum's will. We've talked about it."

    "Let's ask my dad."

    I took out my phone. "Simple, we'll solve this right now."

    "No." Amelia took the phone from my hand. "No. No quick fix-its right now." Seeing my offended expression, she explained: "What if your dad tells me I can't go in there?"

    "He won't say that. Why would he? Her property is your property now."

    "What if I'm not supposed to know about it? As soon as we ask him, I'll be sealing my fate. I want to go and find out what's in there for myself." I watched as her eyes clouded and she became lost in a thousand thoughts in her head. "Why would she go to all this trouble for me not to see what's in there?"

    The following day Amelia and Adam and I made our way down the corridor of "Store-Age" a self-storage facility situated in a large retail park in Dublin. The doors on the units were luminous pink, as was the logo, to make it visible to traffic on the nearby motorway. It was enough to give me a headache, especially after a sleepless night spent trying to plot out Adam's future, but I reminded myself I was there to support my friend. In truth I was glad of the distraction provided by the unexpected turns Amelia's life was taking. Adam's mood had dipped again as his thoughts returned to a future spent in servitude at the family firm, and my idea of that morning – to present him with a gratitude journal in which he was to write each day, listing five things he appreciated, so that by the end of the week he would have thirty-five things, went down like a stone in a well. We'd turned to his crisis plan and he had opted to clean out my fridge rather than acknowledge what he appreciated about his life. It said a lot. Clearly, if I couldn't resolve the Basil Confectionery issue, the success with Maria would be in vain.

    While mulling that over, I tried to keep the atmosphere light for Amelia.

    "Maybe your mother was a secret agent and inside the storage unit is a collection of secret identities, wigs and passports, briefcases with concealed compartments," I mused, continuing the game we'd been playing on the car journey over.

    I looked at Adam, to hand it over to him.

    "Your father had a large porn collection that he didn't want you to know about."

    Amelia winced.

    "Your parents were into S&M and this is their secret lair," I said.

    "Nice," Adam complimented me.

    "Thanks."

    "Your parents embezzled millions and stored it here," Adam said.

    "I wish," Amelia muttered.

    "Your mother stole Shergar," I said, and Adam cracked up.

    Amelia stopped abruptly in front of a luminous pink door, and we walked into the back of her. She composed herself, glanced at me and then placed the key in the door, slowly turned it and pushed the door open, leaning as far away from the room as possible in case something leapt out at her. We were greeted with musty darkness.

    Adam fumbled with the wall and switched the light on.

    "Whoa."

    We stepped inside and looked around.

    "Your mother was Imelda Marcos," I said.

    Each wall of the ten-by-ten-foot room was lined with shelving units crammed with shoeboxes. Each shoebox was labelled with a year, starting from the bottom left-hand corner with 1954 and ending on the opposite wall with a box dated ten years ago.

    "That's the year they married," Amelia said, going to the box and opening it. Inside was a photograph of her parents on their wedding day, along with a dried flower from the bride's bouquet. There was a wedding invitation, the prayer manual from the ceremony, photos from their honeymoon, a train ticket, boat ticket, cinema stub from their first date, a receipt from the restaurant, a shoelace, a fully completed Irish Times crossword – all neatly filed away. Forget a memory box, it was a memory room.

    "My God, they kept everything!" Amelia ran her fingers delicately along the row of shoeboxes, stopping at the final year. "The year Dad died. He must have done all of this." She swallowed hard, smiling at the thought of him curating this collection, then frowning, hurt by the fact they'd kept it from her.

    She reached for another box at random and searched inside, then pulled out another and another. One by one she searched each box, exclaiming with delight as she found item after item representing a memory in their lives, and a memory in hers. Old school reports of hers, the ribbon she wore on the first day of school, her first tooth, a lock of hair from her first visit to the hairdresser, a letter she'd written to her father when she was eight years old apologising after they'd quarrelled. I began to wonder whether we should leave her alone in the room, sure she would want to spend endless hours poring through each box, reliving each year of her parents' married life and her life. But she needed someone to share her memories with and Adam was patient enough to stay alongside me so we could do that for her. Even he seemed touched by what he saw and I hoped it would be a good form of therapy for him to witness this love captured in a room.

    She held up a photo of her parents in the Austrian mountains. "That was at my uncle's holiday chalet," she said, smiling as she studied the photo, running her fingers over their faces. "They used to go there every year before I was born. I saw the photos and begged them to bring me, but Mum couldn't go."

    "She's been sick since you were a child?" Adam asked.

    "Not at the beginning. She had her first stroke when I was twelve, but before that she was too afraid. She became very nervous about travel after she had me. I suppose it's a mother thing.."

    She looked at us for confirmation, but neither of us could answer, having grown up without a mother.

    "I had no idea they'd hung on to all this stuff."

    "I wonder why they kept it from you," Adam said, more to himself than Amelia, too engrossed in browsing the shelves to register what he was saying.

    It was the elephant in the room and he'd pointed at it and shouted. He realised that as soon as he'd said it and he quickly tried to cover his tracks. "How amazing that they kept all of this."

    It was too late. Amelia had an odd expression on her face. He had reminded her that this room was a secret that they hadn't wanted to share with her. Why?

    "Amelia?" I asked, concerned. "Are you okay? What is it?"

    As if snapping out of a trance, Amelia leapt into action and began scouring the shelves as though she knew what she was looking for and hadn't a second to lose. She ran her finger along the dates on the boxes.

    "What are you looking for?" I asked. "Can we help?"

    "The year I was born," she said, standing on tiptoes to read the dates on the upper shelves.

    "Seventy-eight," I told Adam. At six feet tall, he could reach more easily than we could.

    "Got it," he said, retrieving a dusty box.

    He was just bringing it down to Amelia's level when she reached up and accidentally punched the box, and sending it flying across the unit. The lid popped open and the contents cascaded through the air and scattered all over the floor. We got down on our hands and knees to retrieve as many bits as possible. Adam and I bumped heads.

    "Ow," I laughed and Adam reached out to rub my head.

    "Sorry," he winced, feeling my pain. He looked at me with those big blue icy eyes and I melted. I would gladly have stayed in that little room of love with him for ever. The thought excited me, gave me a glow; it was nice to have a crush again. It had been so long, and after Barry I'd begun to worry that I'd never feel that way about anybody ever again, but there it was, alive inside of me, this ball of nerves and anxiety and excitement every time he looked at me. But then as soon as it happened, the reality of my situation hit me and it slithered away to the corner again.

    "Are you okay?" he asked gently.

    I nodded.

    "Good," he said with a small smile and I felt like I was buzzing from head to toe, just zinging.

    I became paranoid then and realised Amelia, who was standing beside me, had gone very quiet. Assuming she was witnessing our moment, I looked up and saw tears rolling down her cheeks as she read a piece of paper in her hand. I sprang to my feet.

    "Amelia, what's wrong?"

    "My mother.." she handed me the handwritten note – "was not my mother."

    My dear baby Amelia,

    I'm sorry I am not able to care for you as I should. When you are older I hope you understand that this decision was made purely with love and nothing else. I trust you are in safe and loving arms with Magda and Len. I will think of you always.

    Love and forever,

    Your mummy


    Back in Amelia's kitchen I was reading the note aloud to Amelia and Elaine. Amelia was pacing the floor, having moved from shock to grief, and now to an uncomfortable snappy anger, which made Elaine and I wary of what to say. Elaine was fingering the items in the shoebox: Baby booties, a cardigan, a hat, a dress, a rattle, among other things.

    "These were all handmade," she said, interrupting Amelia's rant.

    "So?" Amelia snapped. "That's hardly the issue here."

    "Well, this is Kenmare lace."

    "Who cares what lace it is?" Amelia snapped again.

    "It's just that it's not made by many people, not even now, so in the seventies there's only one place that would have made it."

    Amelia stopped pacing and looked at Elaine, realisation growing on her face.

    "Now, now," I had to stop the silliness. "Let's not go there. I'm sure this could have been made by anyone in the world, Elaine. We mustn't go getting Amelia's hopes up about finding her parents."

    "Finding my parents?" Amelia whispered, stunned. It was as if the thought hadn't yet occurred to her. She had been so wrapped up in wondering why her adoptive parents had kept this from her and how they could have lied to her for so long, that she hadn't yet come round to thinking about the possibility of finding her real parents.

    "All I'm saying is, this is Kenmare lace, made with love and care. I know, because I started a lace-making class to meet men. Every single item in this box points to Kenmare. The lace is Kenmare lace and the sweaters are from Quills, which is Kenmare."

    "There's no way you could recognise the knitting is from Quills," I said, in a rush to derail this ridiculous train of thought.

    "The label is on it," Elaine said, showing it to me. She looked up at Amelia. "Amelia, I think your biological mother is in Kenmare."

    "Jesus," I rubbed my face wearily. We were in for a long night.

    Adam had gone back to my flat under strict instructions to complete the fifteen-hundred-piece jigsaw puzzle I'd bought for him. He had been unimpressed and unmotivated by the oil painting of a stormy sea puzzle that I'd been doing with him for an hour every day, so I'd purchased a topless babe on the beach jigsaw online, which had arrived that morning. I guessed he wouldn't be starting at the border for that puzzle.

    I arrived back in the early hours of the morning, exhausted from going round in circles with Amelia. If Elaine hadn't been there it would have been easier to talk sense into her, but despite all my efforts, when I left late that night, Amelia was dead set on going to Kenmare.

    "How is she?" Adam asked, bent over the coffee table with a piece in his hand. His forehead was furrowed, his lips pouted in concentration. It was sweet and it made me smile.

    "What?" He looked up and caught me gazing at him.

    "Nothing. You just answered my queries on whether you were a bum or a boob man."

    "Boob man all the way." He had successfully completed one boob. As I had predicted, not one piece of the frame had been put together. "This puzzle is much better than the last one, thank you."

    "I aim to please." I got down on my knees and joined him in his quest.

    I felt him watching me. He studied me for a bit and when I didn't meet his gaze he continued: "I'm currently looking for a right nipple."

    We examined the glass table, our heads together. "There." I handed him a piece.

    "That's not a nipple."

    "It is – it's a bit of the nipple and a bit of her armpit, and a bit of the sea. Look at the box: Her nipple is hard and it's about to knock that surfer in the background right off his board. See, that's the board there." I pointed at the piece.

    "Oh yeah," he laughed. "You know, the way you talk, you turn me on like Irma."

    "Irma," I snorted. "I can't believe she asked for your number."

    "And I can't believe I gave her yours."

    "You what?" I shoved him. He shoved me back. It was all childish flirting and deliciously fun at the same time.

    "So what's Amelia going to do?"

    "She's a bit all over the place. It's a huge shock, obviously. Though I wouldn't be surprised if I heard I was adopted. Might even be a bit glad."

    "Hear, hear," he concurred.

    "That's from her thong." I handed him a piece.

    We sat in a comfortable silence.

    "Amelia didn't seem all that shocked, considering," he said suddenly. "Did you notice the way she rushed to find the year she was born? She was frantic."

    "She said she hadn't a clue," I protested, though deep down I agreed with Adam's instincts.

    "And I say she knew. Sometimes you can know a thing even when you don't know," he said, looking at me.

    And there it was again. That sentence. I was looking at him in surprise.

    "What's wrong?"

    "Nothing." I swallowed. "Just.." I changed the subject. "Elaine is trying to convince Amelia that she needs to go to Kenmare to find her biological parents."

    "Elaine needs her head checked."

    I was silent.

    He looked up at me. "You do know it's a ridiculous idea, don't you?"

    "I do. But Amelia wants to do it."

    "Of course she wants to do it. In the space of a week her entire world has toppled on her head. She's not thinking properly. She'd agree to go to the moon if someone suggested it."

    What he said hammered home. Not about Amelia, but about him. His world had almost ended on Sunday night, he wasn't thinking properly; he would do anything to make it right. I happened to be that anything. I swallowed hard, knowing that this experience was for him, not for me. I needed to extricate myself from the situation, I needed to stop feeling for him. I needed to get him out of Dublin, out of my life, and I needed to start fixing his life, laying the groundwork so that it would be comfortable enough to slip into, then I'd tuck him in and say goodnight and goodbye.

    "I" ve never known Amelia to want to go anywhere in all the time we've been friends. She wouldn't go away for a weekend, or if she did it was under protest. She could never go anywhere, she's never even been out of the country. Her wanting to do this trip is a really big deal, regardless of whether she finds her biological parents or not. I told her I'd bring her to a private detective tomorrow to see if he can help.'I sighed. I was going to have to put Amelia to one side.'Adam, we need to go to Tipperary. We need to fix things there. We've done what we can with Maria for now, it's time to leave Dublin for a few days. I'll have you back in time for your birthday, all set to announce that you're not taking over Basil's. You'll get your Maria back, your coast guard job back, Basil's will be rescued and I'll be out of your hair for ever.'I smiled tightly.

    He didn't look too happy about it.

    "Don't look so miserable. We've one more thing to do tomorrow before we leave Maria for a few days."

    I picked up the box beside the door; another delivery that morning. Insomnia was good for some things. Online shopping.

    "What's in that box?" He eyed it suspiciously.

    "Maria said she wants to see you. Well, tomorrow, she is going to see you. A lot." I opened the box and revealed its contents. "Ta-da!"

    His beautiful face lit up as he looked at me in amazement. "Christine, I wish the world was filled with people like you, do you know that?" he laughed.

    So fill your world with me! I shouted at him in my head.

    Bản dịch:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi chúng tôi quay trở về căn hộ, tay xách lỉnh kỉnh đồ, chúng tôi thấy hiệu sách của Amelia vẫn còn sáng đèn. Lúc này đã mười giờ tối.

    "Lạ thật," tôi nói. "Đây, anh đi trước đi," tôi đưa anh ta chìa khóa căn hộ. "Hãy tránh xa đồ thuỷ tinh và đồ điện nhé. Để tôi đi xem cô ấy có sao không."

    Anh ta đảo mắt. "Tôi đi với cô."

    Amelia mở cửa đúng lúc chúng tôi bước về phía cô ấy, làm như cô ấy đã đứng đó đợi chúng tôi. Mắt cô ấy mở to và đầy vẻ gấp rút. Tôi nhìn quanh. Một chiếc bàn đã được bày biện với rượu vang, phô mai và bánh quy, có năm chai rượu rỗng trên bàn. Những kệ sách chính giữa cửa hiệu đã được dọn đi chỗ khác, thay vào đó là những chiếc ghế, bốn hàng ghế, mỗi hàng bốn cái, cùng một nhóm người ngồi trước một cái bục phát biểu, nơi có một phụ nữ đang đứng đọc to một cuốn sách. Mái tóc muối tiêu suôn dài, óng ả, bà ấy mặc một chiếc váy màu đen duyên dáng, cổ trễ, để lộ phần trên săn chắc và có vẻ như được thoa dầu bóng.

    Elaine quay qua và nhiệt tình vẫy chào chúng tôi trước khi vội vã quay lại nhìn vị diễn giả.

    "Ai kia?" tôi thì thầm.

    "Irma Livingstone," Amelia đảo mắt. "Tớ nguyền rủa cái ngày tớ đồng ý với Elaine. Irma là giáo viên của cô ấy trong khóa học 'Làm Sao Để Yêu, ' Elaine nghĩ đưa bà ấy đến đây đọc sách của mình là một ý tưởng tuyệt vời. Bà ấy đọc cả tiếng đồng hồ rồi đấy."

    Amelia đưa cho tôi cuốn sách. Làm thế nào để sở hữu những vùng nhạy cảm của bạn.

    "Làm chi vậy? Chứ ai đang sở hữu mấy chỗ đó của tớ?" tôi hỏi, thờ ơ liếc nó trước khi Adam giật nó khỏi tay tôi.

    Một ông già ngồi hàng trước ngủ gục và đang ngáy to, một cô gái mọt sách đang chép lấy chép để những ghi chú, và một gã nhìn như đang cố gắng che giấu "cậu nhỏ" đang lên. Không hay biết điều đó, Elaine đang chiếu tướng hắn ta, xem chừng hy vọng kiếm được một cuộc hẹn.

    Irma thấy Adam. "Tôi sắp sửa kết thúc ở đây, nhưng tôi thấy chúng ta có thêm bạn. Tiếp theo, tôi sẽ đọc chương bốn: Sự khoái lạc của việc cùng người tình đạt đến khoái lạc. Tôi cảnh báo trước, đoạn này khá kích thích đấy – các bạn thứ lỗi cho cách chơi chữ." Bà ta mỉm cười với Adam.

    "Tuyệt," Adam nhe răng cười với tôi. "Tôi thích những đoạn văn kích thích. Các cô nói chuyện với nhau đi chứ. Bái bai buồn bã nhé."

    Tôi không nhịn được cười khi cái giọng ngọt như mía lùi của Irma bắt đầu đọc cái đoạn văn kích thích kia một cách chậm rãi, biểu cảm.

    Chúng tôi leo lên căn nhà yên tĩnh của Amelia bên trên hiệu sách để nói chuyện. "Cậu thế nào rồi?"

    "Mình ổn." Amelia ngồi xuống, trông có vẻ mệt mỏi. "Không có mẹ không khí im ắng quá. Cô đơn."

    "Tớ xin lỗi đã không ở đây với cậu."

    "Cậu đã ở đây rồi còn gì. Với lại cậu cũng có đủ chuyện với Simon, Adam và Barry rồi. Nhất là Adam," cô ấy bổ sung với một nụ cười khẽ.

    "Thôi đi." Tôi lắc đầu, không thể để câu chuyện đi tiếp.

    "Barry nhắn cho mình một tin nhắn tử tế về chuyện mẹ mình."

    "Chà, tốt quá, thay đổi vậy cũng được."

    "Chuyện với Adam sao rồi?"

    "Cũng được. Tốt. Anh ấy sắp được rồi, cậu biết đấy. Anh ấy sẽ tự mình sống ổn sớm thôi. Anh ấy sẽ không cần đến mình nữa nên.. tuyệt." Tôi nghe giọng mình run run và thật giả tạo và ngớ ngẩn.

    "Chắc chắn rồi." Amelia mỉm cười. "Cậu quả vô cùng tốt bụng khi giúp anh ta."

    "Ừ, chậc, anh ấy đang trải qua một quãng thời gian khó khăn."

    "Ừ hử." Amelia cắn môi để thôi không cười nữa.

    "Thôi đi." Tôi đẩy nhẹ cô ấy. "Mình đang nói nghiêm túc mà."

    "Mình biết, mình thấy mà." Amelia cười lớn. Rồi nụ cười của cô ấy nhanh chóng chuyển thành cái nhíu mày.

    "Sao thế?"

    "Mình đã sắp xếp lại hết đồ đạc của mẹ." Cô ấy đứng dậy và lấy mấy tờ giấy ra từ một ngăn tủ bếp. "Và thấy cái này."

    Cô ấy đưa cho tôi xấp giấy. Có quá nhiều thứ để đọc nên tôi nhìn cô ấy. "Nói cho mình biết mình đang coi cái gì đi."

    "Một kho kí gởi. Đứng tên mẹ tớ. Bà ấy chưa từng kể với tớ về nó, lạ thật, vì tớ lo hết về tài sản của bà ấy mà. Một tài khoản tớ không biết trả tiền thẳng cho nó bằng tín dụng."

    Cô ấy cho tôi xem con số. Tôi không mong sẽ nhận ra nó, nhưng tôi nhận ra. Nó là tài khoản mà tôi chuyển tiền thuê nhà vào mỗi tháng. Công ty của bố tôi. Amelia không nhìn thấy phản ứng của tôi nên tôi giấu đi, đợi xem chuyện này đi đến đâu.

    "Tớ sẽ không biết gì hết nếu tớ sẽ không tìm thấy cái bì thư đựng một chiếc chìa khóa và chi tiết về cái kho kí gởi đó. Nó có từ mười năm trước rồi. Nhìn địa chỉ trên bì thư này."

    Địa chỉ là của công ty Tư Vấn Luật Rose và Con Gái.

    "Cậu có biết gì về chuyện này không?"

    "Không," tôi nói. "Hoàn toàn không." Ánh mắt của Amelia cho tôi biết cô ấy không tin tôi. "Được rồi, mãi cho đến hai phút trước khi tớ nhìn thấy số tài khoản. Amelia, tớ hứa với cậu chưa ai từng nói với tớ bất kì điều gì. Họ đang xem xét di chúc của mẹ cậu, đúng không?"

    Cô ấy gật đầu.

    "Trong di chúc có nói gì đến vật chứa bên trong cái kho ký gởi đó không?"

    "Tớ không biết, tớ chưa đến công ty bố cậu để hỏi. Nhưng.. tớ thật sự đã nghĩ tớ biết di chúc của mẹ như thế nào. Mẹ con tớ đã nói chuyện về nó."

    "Để hỏi bố tớ xem sao." Tôi lấy điện thoại ra. "Đơn giản thôi, chúng ta sẽ giải quyết chuyện này ngay bây giờ."

    "Không." Amelia giật điện thoại khỏi tay tôi. "Không. Bây giờ không có giải quyết nhanh gì hết." Thấy vẻ mặt bị xúc phạm của tôi, cô ấy giải thích: "Lỡ bố cậu nói tớ không được đến đó thì sao?"

    "Ông ấy sẽ không nói vậy đâu. Sao lại phải nói vậy chứ? Tài sản của bà ấy giờ là của cậu rồi."

    "Nếu lỡ tớ vốn không nên biết về nó thì sao. Lúc chúng ta hỏi ông ấy cũng là lúc định đoạt số mệnh của mình. Tớ muốn tự đến và tìm hiểu." Tôi nhìn đôi mắt cô ấy trở nên mơ màng và cô ấy đắm chìm vào hàng ngàn suy nghĩ trong đầu. "Tại sao bà ấy tốn bao nhiêu công sức như thế để không cho tớ xem có gì trong đó?"

    Hôm sau, Amelia, Adam và tôi đi dọc theo hành lang trong một cơ sở kí gởi đồ đạc trong một trung tâm bán lẻ lớn ở Dublin. Những cánh cửa trên các hộc sơn màu hồng dạ quang, logo cũng thế, để đi ngoài xa lộ gần đó cũng nhìn thấy được. Vậy là đủ để tặng tôi một cơn nhức đầu, đặc biệt sau một đêm mất ngủ để hoạch định tương lai của Adam, nhưng tôi tự nhủ mình rằng tôi ở đó để ủng hộ bạn tôi. Thật ra tôi mừng vì bước ngoặt bất ngờ trong đời Amelia đã làm tôi phân tâm. Tâm trạng Adam đã lại vừa xuống dốc vì nghĩ tới tương lai khổ sai trong công ty gia đình, và ý tưởng của tôi cho sáng hôm đó rơi rụng như hòn đá rơi xuống giếng sâu. Đó là ý tưởng về một cuốn nhật kí tỏ lòng biết ơn, trong đó anh ta phải viết mỗi ngày, liệt kê ra năm điều mà anh ta biết ơn và trân trọng, như vậy đến cuối tuần anh ta sẽ có ba mươi lăm điều. Chúng tôi chuyển sang kế hoạch xử lý khủng hoảng của anh ta, và anh ta đã chọn lau tủ lạnh cho tôi còn hơn nghĩ coi mình trân trọng cái gì trong đời. Việc đó cho thấy rất nhiều thứ. Rõ ràng là nếu tôi không giải quyết được vấn đề về công ty Bánh Kẹo Basil, thành công với chuyện Maria cũng vô ích.

    Vừa nghiền ngẫm về việc đó, tôi vừa cố gắng làm Amelia phấn chấn.

    "Biết đâu mẹ cậu là một đặc vụ ngầm và bên trong cái kho đó là một bộ căn cước bí mật, tóc giả, hộ chiếu, và cả va li có ngăn bí mật thì sao," tôi tưởng tượng, tiếp tục trò chơi chúng tôi đang chơi trên xe đến đây.

    Tôi nhìn Adam để đá câu chuyện qua anh ta.

    "Bố cô có một bộ sưu tập phim khiêu dâm đồ sộ không muốn cho cô biết."

    Amelia nhăn mặt.

    "Bố mẹ cậu cùng tham gia trang hẹn hò trực tuyến và đây là nơi trốn bí mật của họ," tôi nói.

    "Hay đấy," Adam khen tôi.

    "Cảm ơn."

    "Bố mẹ cô biển thủ cả tỉ đồng và cất nó ở đây," Adam nói.

    "Ước gì được vậy," Amelia lầm bầm.

    "Mẹ cậu đã trộm con ngựa Shergar," tôi nói, và Adam phá ra cười.

    Amelia đột ngột dừng lại trước một cánh cửa màu hồng dạ quang, và chúng tôi đâm sầm vào lưng cô ấy. Cô ấy sửa sang áo xống, liếc nhìn tôi rồi tra chìa khóa vào ổ, chầm chậm xoay chìa và đẩy cửa ra, lùi xa khỏi căn phòng chừng nào tốt chừng nấy đề phòng có gì đó nhảy xổ ra. Một màn đen bốc mùi mốc meo chào đón chúng tôi.

    Adam dò dẫm trên tường rồi bật công tắc đèn lên.

    "Chu cha."

    Chúng tôi bước vào trong và nhìn quanh.

    "Mẹ cậu là Imelda Marcos," tôi thốt lên.

    Mỗi bức tường trong căn phòng rộng gần mười mét vuông xếp kín những kệ tủ chật ních hộp giày. Mỗi hộp giày được dán nhãn theo năm, bắt đầu từ hộp dưới cùng bên trái là năm 1954 và kết thúc ở bức tường đối diện với một hộp được ghi ngày từ mười năm trước.

    "Đó là năm bố mẹ lấy nhau," Amelia nói, tiến tới chiếc hộp và mở nó. Bên trong là một bức ảnh chụp bố mẹ cô ấy trong ngày cưới, cùng với bó hoa cưới khô. Còn có một tấm thiệp mời, tờ in lời cầu nguyện cho buổi lễ, hình ảnh tuần trăng mật của họ, một chiếc vé tàu lửa, vé tàu thuỷ, cùi vé xem phim từ buổi hẹn hò đầu tiên, một hóa đơn nhà hàng, một sợi dây giày, một ô chữ đã giải của tờ Thời báo Ireland – tất cả đều được sắp xếp ngăn nắp. Đây là một căn phòng kỉ niệm.

    "Chúa ơi, họ cất giữ mọi thứ!" Amelia nhẹ nhàng lướt ngón tay qua dãy hộp giày, dừng lại ở năm cuối cùng. "Đây là năm bố tớ mất. Chắc hẳn ông ấy đã làm tất cả những cái này." Cô ấy khó nhọc nuốt khan, mỉm cười nghĩ về việc ông ấy đã tự tay chọn lọc và sắp xếp bộ sưu tập này, rồi cau mày, buồn vì bố mẹ đã giấu mình.

    Cô ấy chọn đại một cái hộp khác và mở ra xem, rồi lấy thêm một hộp rồi một hộp nữa. Cô ấy xem xét từng cái một, kêu lên thích thú khi thấy hết thứ này đến thứ khác tái hiện lại một ký ức nào đó trong đời họ, và một ký ức trong đời cô ấy. Những cuốn sổ liên lạc của cô ấy ở trường, dải ruy băng cô ấy buộc trong ngày đầu tiên đi học, cái răng đầu tiên, một lọn tóc từ lần đầu tiên đi cắt tóc, một lá thư cô ấy đã viết cho bố hồi tám tuổi để xin lỗi sau khi hai bố con cãi nhau. Tôi bắt đầu băn khoăn liệu chúng tôi có nên để cô ấy lại một mình trong phòng hay không, vì chắc chắn cô ấy sẽ muốn dành hàng giờ nghiền ngẫm từng hộp một, sống lại từng năm một trong cuộc hôn nhân của bố mẹ mình và trong cuộc đời cô ấy. Nhưng cô ấy cần có người để chia sẻ những ký ức này, còn Adam thì đủ kiên nhẫn để ở cạnh tôi, thế nên chúng tôi nán lại. Thậm chí anh ta dường như còn bị cảm động trước những gì đang chứng kiến, và tôi hy vọng chứng kiến tình yêu được lưu giữ trong căn phòng này sẽ là một phương thức trị liệu tốt cho anh ta.

    Cô ấy giơ lên một bức ảnh chụp bố mẹ mình ở dãy núi Austrian. "Tấm này là ở ngôi biệt thự gỗ của chú tớ," cô ấy mỉm cười nhìn bức hình, vuốt tay lên gương mặt bọn họ. "Trước khi tớ ra đời năm nào họ cũng đến đây. Tớ thấy tấm hình và năn nỉ bố mẹ dẫn tớ đi với, nhưng mẹ không đi được."

    "Mẹ cô ốm từ lúc cô còn nhỏ hả?" Adam hỏi.

    "Không. Mẹ bị đột quỵ lần đầu tiên khi mình mười hai tuổi, nhưng trước đó mẹ đã sợ lắm rồi. Mẹ trở nên lo sợ quá đỗi về việc đi lại sau khi có tôi. Tôi cho rằng đó là do bản năng người mẹ.."

    Cô ấy nhìn chúng tôi tìm kiếm sự khẳng định, nhưng chẳng ai trong chúng tôi trả lời vì đã đều lớn lên không có mẹ.

    "Tôi không hề biết bố mẹ đã gắn bó với những thứ này như thế."

    "Tôi tự hỏi tại sao họ lại giữ bí mật với cô," Adam nói, với bản thân anh ta nhiều hơn là với Amelia, mê mải ngắm nghía những cái kệ tới mức không mấy chú tâm xem mình đang nói gì.

    Đó là chuyện ai cũng biết nhưng không ai nhắc đến, vậy mà anh ta còn la to lên. Vừa bật ra khỏi miệng là anh ta nhận ra ngay và vội vã lấp liếm. "Họ giữ lại hết những thứ này, tuyệt vời quá."

    Đã quá trễ. Mặt Amelia đã méo xẹo. Anh ta đã nhắc cho cô ấy nhớ rằng căn phòng này là một bí mật họ không muốn chia sẻ với cô ấy. Tại sao?

    "Amelia?" tôi lo lắng hỏi. "Cậu có ổn không? Sao thế?"

    Như bừng tỉnh khỏi cơn mê, Amelia lao vào lục lọi các kệ như thể cô ấy biết mình đang tìm kiếm cái gì và không có thời gian để phí phạm. Cô ấy lướt ngón tay trên ngày tháng của những cái hộp.

    "Cậu đang tìm gì vậy?" tôi hỏi. "Chúng tớ giúp được không?"

    "Năm tớ ra đời," cô ấy nói, nhón chân để đọc ngày tháng trên những cái kệ cao.

    "Bảy mươi tám," tôi bảo Adam. Cao một mét tám, anh ta với tới dễ hơn chúng tôi nhiều.

    "Có rồi," anh ta nói, lôi ra một cái hộp phủ đầy bụi.

    Anh ta mới vừa đưa cái hộp xuống ngang tầm Amelia thì cô ấy đã với lấy và vô tình đánh bay cái hộp, khiến nó bay véo qua bên kia phòng. Nắp hộp bật mở và đồ đạc bên trong đổ tung tóe lên sàn. Chúng tôi thụp xuống, bò bằng tay và đầu gối để lượm lại càng nhiều càng tốt. Adam và tôi va đầu vào nhau.

    "Ui da," tôi cười, còn Adam giơ tay ra xoa xoa đầu tôi.

    "Xin lỗi nhé," anh ta nhăn mặt đau thay cho tôi. Anh ta nhìn tôi với đôi mắt xanh lơ thật to khiến tôi tan chảy. Tôi sẽ rất vui lòng ở lại trong căn phòng tình yêu nhỏ bé này với anh ấy mãi mãi. Suy nghĩ đó khiến tôi phấn chấn đỏ cả mặt; có tình cảm với ai đó lại thật vui. Đã quá lâu rồi, và sau Barry, tôi đã bắt đầu lo rằng tôi sẽ chẳng bao giờ có cảm giác như thế với bất kì ai nữa, nhưng nó vẫn ở đó, sống động bên trong tôi, cảm giác hồi hộp và căng thẳng và hào hứng mỗi lần anh ấy nhìn tôi. Nhưng rồi khi cảm giác đó vừa xuất hiện thì thực tế lại tạt nước lạnh vào mặt tôi, khiến tôi thu mình lại.

    "Cô ổn chứ?" anh ấy nhẹ nhàng hỏi.

    Tôi gật đầu.

    "Tốt," anh ấy nói với một nụ cười khẽ và tôi có cảm giác từ đầu tới chân tôi rung lên nhè nhẹ.

    Ngay lúc đó tôi trở nên hoang tưởng, rồi thấy Amelia đang đứng cạnh tôi bỗng im thin thít. Cho rằng cô ấy đang chứng kiến khoảnh khắc này của chúng tôi, tôi ngước lên và thấy nước mắt lăn dài trên má cô ấy trong lúc cô ấy đọc một mảnh giấy trên tay. Tôi vội nhổm dậy.

    "Amelia, sao thế?"

    "Mẹ mình.." cô ấy chìa cho tôi mảnh giấy viết tay – "không phải là mẹ mình."

    Amelia yêu dấu của mẹ,

    Mẹ xin lỗi vì đã không chăm sóc con được như đáng lẽ mẹ nên làm. Khi con lớn lên, mẹ mong con sẽ hiểu rằng mẹ đã quyết định hoàn toàn là vì tình yêu và không vì điều gì khác. Mẹ tin con sẽ được an toàn và yêu thương trong vòng tay của Magda và Len. Mẹ sẽ luôn luôn nhớ về con.

    Mãi yêu con.

    Mẹ của con.


    Trở lại căn bếp của Amelia, tôi đọc to bức thư cho Amelia và Elaine nghe. Amelia đi đi lại lại trong phòng, chuyển từ bất ngờ sang buồn bã, và giờ thì là cáu kỉnh bực bội, khiến Elaine và tôi sợ không dám nói gì. Elaine đang lựa lựa những vật trong chiếc hộp: Đôi giày em bé, một chiếc áo ghi-lê bằng len, một chiếc mũ, một cái váy, một cái trống lắc và vài thứ khác.

    "Chúng được làm bằng tay hết này," cô ấy nói, ngắt ngang bài nguyền rủa của Amelia.

    "Vậy thì sao?" Amelia nạt. "Đó chẳng phải vấn đề cần quan tâm."

    "Chậc, đây là đăng ten kiểu Kenmare."

    "Ai thèm quan tâm nó là đăng ten kiểu nào?" Amelia lại gắt.

    "Thì đâu có nhiều người làm được cái này đâu, ngay cả bây giờ cũng thế, vậy thì vào những năm bảy mươi chỉ có một nơi duy nhất làm ra thứ này thôi."

    Amelia dừng đi qua đi lại và nhìn Elaine, gương mặt như mới vừa được giác ngộ.

    "Khoan đã nào," tôi phải ngăn sự ngớ ngẩn này lại gấp. "Đừng vội kết luận vậy chứ. Tớ chắc cái này có thể được làm bởi bất kỳ ai trên thế giới này, Elaine. Chúng ta không nên khơi cho Amelia hy vọng tìm thấy bố mẹ ruột của cậu ấy chứ."

    "Tìm bố mẹ tớ ư?" Amelia thì thào, kinh ngạc. Như thể cô ấy chưa suy nghĩ đến việc đó. Cô ấy đã quá băn khoăn về việc tại sao bố mẹ nuôi của mình giữ bí mật không cho cô ấy biết và sao họ có thể nói dối cô ấy lâu như vậy mà chưa nghĩ tới khả năng đi tìm bố mẹ đẻ của mình.

    "Tất cả những gì tôi đang nói là đây là đăng ten kiểu Kenmare, được làm với cả tình yêu và tâm huyết. Tôi biết, vì tôi từng học một lớp móc đăng ten để gặp gỡ các chàng trai. Từng thứ một trong cái hộp này đều chỉ về Kenmare. Đăng ten là đăng ten kiểu Kenmare còn những cái áo len là từ Quills, cũng ở Kenmare."

    "Làm sao mà cậu biết hoa văn trên áo len là từ Quills được," tôi vội nói để lái cái ý tưởng này sang hướng khác.

    "Trên đây có nhãn tên nè," Elaine chìa nó ra cho tôi xem. Cô ấy ngước nhìn Amelia. "Amelia, tôi nghĩ mẹ đẻ của cô đang ở Kenmare."

    "Lạy Chúa," tôi mệt mỏi xoa mặt. Chúng tôi sẽ có một đêm dài đây.

    Adam đã quay lại căn hộ của Amelia và được nghiêm khắc giao cho nhiệm vụ phải hoàn thành bức tranh ghép một ngàn năm trăm mảnh tôi mua cho anh ấy. Anh ấy đã chẳng ấn tượng chút nào và không thích thú gì với bức ghép tranh sơn dầu hình đại dương trong cơn bão mà tôi cùng ghép với anh ấy cả tiếng đồng hồ mỗi ngày, thế nên tôi lên mạng mua bộ hình một cô gái để ngực trần trên bãi biển, sáng hôm đó hàng giao tới nơi. Tôi đoán anh ấy sẽ không bắt đầu từ đường viền với bộ này đâu.

    Tôi về nhà lúc sáng sớm, mệt đừ vì phải đi vòng vòng với Amelia. Nếu không có Elaine ở đó thì dễ nói chuyện phải trái với cô ấy hơn nhiều, nhưng bất chấp những nỗ lực của tôi, khi tôi đi về tối hôm đó, Amelia vẫn một mực đòi đến Kenmare.

    "Cô ấy sao rồi?" Adam hỏi, anh ấy đang chúi mũi trên bàn cà phê, tay cầm một miếng ghép. Trán anh ấy nhăn lại, môi bĩu ra đầy tập trung. Thật dễ thương. Tôi bất giác mỉm cười.

    "Sao?" Anh ấy ngẩng lên và bắt gặp tôi đang nhìn anh ấy.

    "Không có gì. Anh mới vừa giải đáp cho tôi biết anh là người mê mông hay mê ngực."

    "Đàn ông mê ngực đích thực." Anh ta đã ghép thành công được một bên ngực. Như tôi tiên đoán, chưa có một mẩu viền nào được ghép. "Bộ này hay hơn bộ trước nhiều, cảm ơn cô."

    "Tôi cố ý mua nó để làm anh vui lòng mà." Tôi quỳ xuống và tham gia với anh ấy.

    Tôi cảm thấy anh ấy đang nhìn tôi. Anh ấy quan sát tôi một chút, và rồi khi tôi không nhìn lại, anh ấy cất tiếng: "Tôi đang tìm cái núm đúng."

    Chúng tôi kiếm trên bàn kính, đầu châu vào nhau. "Đây." Tôi đưa anh ấy miếng ghép.

    "Cái này đâu phải núm vú."

    "Nó đó – nó dính một chút núm và một chút nách, và một chút biển nữa. Tìm trong hộp đi: Núm vú của cô ta cương cứng và nó suýt làm rớt tấm ván lướt sóng của cái gã đằng sau luôn. Thấy không, tấm ván kia kìa." Tôi chỉ vào mảnh ghép.

    "Ờ ha," anh ta cười lớn. "Biết sao không, cách cô nói chuyện làm tôi thấy kích thích như Irma ấy."

    "Irma," tôi khịt mũi. "Không thể tin được bà ấy lại hỏi xin số của anh."

    "Còn tôi thì không tin được tôi lại cho số của cô."

    "Cái gì?" tôi đẩy anh ấy. Anh ấy đẩy tôi lại. Cái kiểu tán tỉnh này vừa trẻ con vừa vui vẻ.

    "Vậy Amelia sẽ làm gì?"

    "Cậu ấy đang hơi thất thần. Rõ ràng cú sốc quá lớn còn gì. Dù tôi thì tôi sẽ không ngạc nhiên nếu biết mình là con nuôi đâu. Còn hơi vui nữa kìa."

    "Đồng ý," anh ấy ủng hộ.

    "Cái này trong đôi dép của cô nàng nè." Tôi đưa cho anh ấy mảnh ghép.

    Chúng tôi ngồi trong một sự im lặng dễ chịu.

    "Nghĩ lại thì Amelia trông không sốc tới mức đó," đột nhiên anh ta cất tiếng. "Cô có để ý cách cô ấy vội vã tìm cái năm cô ấy sinh ra không? Như phát cuồng ấy."

    "Cậu ấy nói cậu ấy không biết tí gì cả," tôi bảo vệ bạn mình, dù sâu trong lòng tôi đồng tình với linh cảm của anh ấy.

    "Tôi thì cho rằng cô ấy biết đấy. Đôi lúc cô có thể biết được thứ gì đó dù cô không được cho biết," anh ấy nói và nhìn tôi.

    Và lại thế nữa rồi. Câu nói đó. Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy.

    "Sao thế?"

    "Không có gì." Tôi nuốt khan. "Chỉ là.." tôi đổi chủ đề. "Elaine đang cố gắng thuyết phục Amelia rằng cậu ấy cần đến Kenmare để tìm bố mẹ đẻ của mình."

    "Elaine cần phải đi kiểm tra cái đầu cô ta mới được."

    Tôi im lặng.

    Anh ấy ngẩng lên nhìn tôi. "Cô biết đó là một ý tưởng vớ vẩn phải không?"

    "Tôi biết. Nhưng Amelia muốn làm theo."

    "Dĩ nhiên là cô ấy muốn rồi. Trong vòng có một tuần cả thế giới của cô ấy đã đổ sụp lên đầu. Cô ấy đang không suy nghĩ phải trái được. Lúc này mà có ai đề nghị lên mặt trăng cô ấy cũng sẽ gật đầu thôi."

    Những điều anh ấy nói như nhấn mạnh lại. Không phải về Amelia mà là về anh ấy. Thế giới của anh ấy suýt nữa thì kết thúc tối hôm Chủ nhật, anh ấy không suy nghĩ phải trái được; anh ấy sẽ làm bất cứ điều gì để thấy tốt hơn. Tôi tình cờ lại là cái điều đó. Tôi nuốt khan, biết rằng trải nghiệm này là dành cho anh ấy, không phải tôi. Tôi phải tự gỡ mình ra khỏi tình huống này, tôi cần phải ngăn lại những cảm xúc dành cho anh ấy. Tôi cần phải đưa anh ấy đi khỏi Dublin, đi khỏi đời tôi, và tôi cần phải hàn gắn lại cuộc đời anh ấy, đặt nền móng phẳng phiu để anh ấy dễ dàng đứng trên đó, rồi tôi sẽ đẩy anh ta vào đó, chào ngủ ngon và chào tạm biệt luôn.

    "Tôi chưa từng thấy Amelia muốn đi đâu kể từ lúc chúng tôi làm bạn. Cậu ấy không đi chơi cuối tuần, mà nếu có thì cũng là bị ép đi. Cậu ấy khi xưa không thể đi đâu hết, chưa bao giờ ra nước ngoài. Cậu ấy muốn đi chuyến này là chuyện lớn lắm, bất kể cậu ấy có tìm thấy bố mẹ đẻ của mình hay không. Tôi đã nói mai sẽ dẫn cậu ấy đến gặp một thám tử tư xem người ta có giúp được gì không." Tôi thở dài. Tôi sẽ phải gác chuyện Amelia qua một bên. "Adam, chúng ta cần phải đến Tipperary. Chúng ta cần phải sửa chữa mấy chuyện ở đó. Chúng ta đã làm những gì có thể với Maria rồi, đã đến lúc đi khỏi Dublin vài ngày. Tôi sẽ đưa anh về kịp sinh nhật, sẵn sàng thông báo anh sẽ không tiếp quản công ty Basil. Anh sẽ giành lại được Maria, được công việc tuần tra bờ biển. Công ty Basil sẽ được cứu vớt và tôi sẽ biến khỏi đời anh mãi mãi." Tôi cười mím môi.

    Trông anh ấy không vui lắm.

    "Đừng não nề như thế chứ. Chúng ta còn một chuyện nữa phải làm trước khi tạm để Maria đó mấy ngày."

    Tôi cầm cái hộp để cạnh cánh cửa lên; một món hàng khác được giao cùng sáng hôm đó. Bị mất ngủ cũng có chỗ tốt. Tha hồ mua sắm trực tuyến.

    "Có gì trong hộp đó thế?" Anh ấy nhìn nó ngờ vực.

    "Maria nói cô ấy muốn gặp anh. Chà, ngày mai cô ấy sẽ được gặp anh. Nhiều là khác." Tôi mở cái hộp khoe thứ bên trong. "Ta-da!"

    Gương mặt điển trai của anh ấy sáng bừng khi nhìn tôi sửng sốt. "Christine, tôi ước gì thế giới toàn những người như cô cô biết không?" anh ấy bật cười.

    Vậy thì hãy lấp đầy thế giới của anh bằng tôi đi! Tôi im lặng kêu lên trong đầu.
     
    Nana268, Minh Dạ, Tiểu Đan3 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng tám 2022
  8. nntc6761 ~~~Cập nhật link bài mới ở trên tường ạ~~

    Bài viết:
    2,173
    17. How to Stand Out from the Crowd - Làm sao để nổi bật giữa đám đông

    Bấm để xem
    Đóng lại
    The following morning the jigsaw had been abandoned. Eager for his next project, Adam was standing in the centre of Dublin wearing a white-and-red woolly hat with a red bobble, a black wig peeking out beneath it, round black glasses, a red-and-white striped jumper, his own blue jeans and a walking stick. One look at him kitted out as Where's Wally and I'd started laughing and hadn't been able to stop. Even dressed as Wally, he was beautiful.

    Maria was going up the escalator in Marks and Spencer's when she saw, directly beside her but going down, a man who looked remarkably like Adam dressed as Where's Wally. He didn't look in her direction once, his head was held high and his eyes looked straight ahead. The expression on his face never changed, leading her to question whether it was an act carried out for her or merely a coincidence. But it was when she was putting broccoli into her basket and Where's Wally walked past her pushing an empty shopping trolley, disappearing round a corner as soon as she tried to follow him down the aisle, that she began to suspect it might be for her. When she was sitting on the fourth floor of Brown Thomas department store having a manicure and the same man walked by, weaving in and out of the clothes rails and eventually disappearing, she was sure it was him. Catching sight of him from the corner of her eye as she was buying flowers on Grafton Street confirmed it, and when she was buying a coffee in Butler's and he walked by the window before ducking out of view, she was laughing out loud. As she walked across the bridge in Stephen's Green, she was scanning the park for a sight of him. A flash of red caught her eye and she saw him on the path beneath the bridge. She watched him enter on one side, and she ran to the other side of the bridge to catch him exit. From that moment, every time she saw a flash of red she found herself stopping and staring, anticipation fluttering in her stomach that he would appear again.

    "Adam!" she called from the bridge, but he didn't look up at her. Ignoring her, he stayed in character and continued his jovial Where's Wally jaunt, goofy and geeky with his funny walk, swinging his cane cheerily, his oversized rucksack on his back.

    She roared with laughter. Passersby gave her strange looks, but she didn't care. If she'd been able to stretch her vision to see beyond the trees he disappeared behind, she would have stopped laughing. She would have seen the couple who'd been in the dark street near the restaurant the previous night, again breaking into laughter when he felt it was safe to abandon the Wally persona. Everywhere she saw that one man, she didn't see the woman behind him, with him, beside him, urging him on, supporting him. If she had, she might have wondered then who the display was really for.

    "Come on, you crazy man." I pulled Adam's Wally hat off and threw it in his face. "Let's get out of here, I'm hungry."

    "Hungry?" he asked in mock surprise. "I can't believe it, we're healed."

    We sat together, me eating salad, but a little more elaborate than usual with walnuts in it, and he with his hot chicken dish. In no time at all we'd both cleared our plates.

    I burped under my breath and Adam laughed. "Look how far we've come," he said.

    He gave me a look that made my stomach flip. Then the knowledge of how this was to end made me lose my appetite all over again. Thankfully I was distracted by a phone call from Oscar, who needed to chat to me while he sat on the bus. Afterwards, reminded of my role at quite the perfect time, I got back to business.

    "Today I'm feeling.." I looked at him for more.

    "Today I'm feeling.. stuffed?"

    "It's not a quiz, you know, you can't get the answer wrong."

    He thought about it. "Today I'm feeling.. happy. Restored. No not restored, renewed. Like I'm me, but a better version of me.'He looked at me intently.'Does that make sense?"

    I couldn't help it, I had to look away otherwise my eyes would reveal too much to him. Instead of meeting his gaze I focused on the salt and pepper canisters that I was idly pushing around the table. "Good. I take it this is because you believe you have won Maria over again?"

    He seemed confused by the question.

    "What I'm asking is, are you ready to move on and get to the rest of business?"

    He breathed in. "That didn't go so well at the hospital."

    I had no answer for that. I started picking at my salad again. "Why did you have a meeting with your cousin Nigel? He claimed that you talked about a merger."

    "I wanted to see him. I hadn't set eyes on him since we were twelve – can you believe that? The bad blood between Bartholomew's and Basil's was all between our fathers as far as I was concerned. My grandfather's will specifically states that if I don't take over the company, it falls to Nigel. I wanted to know what his intentions were, what he would do for the company."

    "You wanted a truce."

    "It didn't even occur to me that we needed a truce. Like I said, as far as I was concerned the quarrel was between our fathers, not us. I was looking for a way out, Christine. I wanted him to say he'd run the company exactly the way it should be run. Instead, he started talking about a merger, as if we were doing the deal right there and then."

    "And you told him no?"

    "I listened. I mean, would it be so bad if Bartholomew and Basil united? It was my grandfather's name so it would be fitting, and we'd leave all the bad blood behind us, start fresh. Merging the companies would help both brands. If there wasn't a rift, my father would agree in a heartbeat. But Nigel's just as bitter about the family firm as my uncle Liam. He wants to merge the two companies, then sell up. He said that way we could both get out of the business, spend the rest of our lives lying on a beach somewhere."

    Adam looked as if he wanted to punch a wall, the aggression was building up again. I put a hand on his arm for a moment.

    "But selling up sounds as though it would solve a problem for you."

    "I don't want to run the business, but there's no way I want to be responsible for running it into the ground either. A lot of people are relying on me. I'd like to see Basil's end up in the right hands, so it stays a going concern. I owe my father and my grandfather that much at least." He ran his fingers through his hair, exhausted by the whole affair.

    "You think your sister would sell the company?"

    "Lavinia would hold out ten years to qualify for her inheritance, then she'd sell it to the highest bidder, whoever that might be. But in order to do that, she'd have to come home, whereupon she'd be locked up – by me, if no one else, after what she did."

    "Adam," I spoke gently. "If you had jumped, if you do jump, where would that leave the business?"

    "If I jumped, Christine, I wouldn't have to worry about this sorry mess any more, that's the bloody point." He threw money on the table, stood up and left the restaurant.

    I sat before my dad at his desk. He was staring at me blankly.

    "Say that again?" he said.

    "Which part?"

    "The whole thing."

    "Dad, I've been talking for ten minutes!" I shrieked.

    "And that's precisely my point, you. You were talking for too long, too boring, my mind wandered. And can you explain why we have eggs smashed all over our garden since Tuesday?"

    I took a deep breath, closed my eyes and pinched the bridge of my nose for calm. "It's part of his therapy."

    "But you are not a therapist."

    "I know that." I felt defensive.

    "So why isn't he seeing a therapist?"

    "I've asked him to, but he won't."

    Dad was silent, all joking aside for once. "You've taken on a lot here, Christine."

    "I know that. But with all due respect I haven't come here to be lectured on what I choose to do or not do with someone who needs help. Now, can we get back to the subject, please."

    "Yes, I'm wondering what that was again."

    "Dad, stop pulling her leg," Brenda warned from the back of the office.

    I turned around and saw both of my sisters had sneaked in unnoticed. "Is nothing private in this family?"

    "Of course not," Adrienne said, moving into the room to sit at the desk with us. Brenda quickly joined.

    "Christine, my darling pet lambykins," Dad began, reaching out to hold my hands in his. "You do know that, when I leave the company, and the universe, I do not expect you to suddenly be at the helm. Of the company, that is, not the universe." He looked searchingly into my eyes. "I'm concerned about you. You've always been the one who thinks, while your sisters and I do, but these past few weeks you've been getting caught up in an awful lot of doing and not so much thinking."

    I sighed. "You've missed the point. I'm not talking about me. I know I don't have to take over the company."

    "She's talking about the suicide guy," said Brenda, busy tucking into a packet of crisps.

    "His name is Adam," I snapped. "Have a little respect."

    "Ooo-oooh," the three of them said in unison.

    "Have you kissed yet?" Dad asked.

    "No," I frowned. "I helped him get back with his girlfriend. And next I'm going to sort out his job. I need help, what do you guys think? Can you help me? I don't understand the legal stuff."

    They all shrugged.

    "You're useless!" I said, getting to my feet. "I know people who go to their families for advice and they actually help."

    "That's in the Hollywood movies," Dad said dismissively. "You need to talk to a lawyer about this problem."

    "You are a lawyer."

    "No, a different lawyer."

    "One that cares?" Adrienne raised an eyebrow at him.

    "I care," he laughed. "But you need one who isn't busy." He stood up from his desk and carried a file to his immaculately kept filing cabinet. He came back with some papers. "So he was on what's called force majeure leave. The Parental Leave Act 1998 as amended by the Parental Leave (Amendment) Act 2006 gives an employee a limited right to time off from work if they have a family crisis. It arises where, for urgent family reasons, the immediate presence of the employee is indispensable, owing to an injury to or illness of a close family member. The maximum amount of leave is three days in any twelve-month period or five days in a thirty-six-month period, and you are entitled to be paid."

    My heart sank. Adam had already taken two months off work. He had no legal leg to stand on to get his job back.

    "If there's a dispute between your friend and his employer about force majeure leave, the issue can be referred using the complaint form which I've enclosed in the folder here." He placed the document folder on the desk before me. "Don't say I never give you anything. With regards to his grandfather's will, I can't offer you any legal advice because I haven't seen it. Get your hands on a copy and I will do my best to help him find a way out. If that's the right thing."

    "What do you mean, If that's the right thing ? Of course it's the right thing," I said, confused.

    "What she needs to find is a therapist," Dad told the others.

    "She can always talk to us," Brenda said. "Remember that, Christine."

    "Not for me – he's talking about a therapist for Adam."

    "What about going to the cute therapist guy who was your client? The sex addict – Leo whatsisname," Adrienne said.

    "Leo Arnold, and he's not a sex addict," I replied, a smile forming on my lips at Adrienne's attempt to cheer me up.

    "Shame."

    "He was trying to quit smoking so I offered him some advice, that's all. And he was a client who I placed in a job, so going to him for a session would be unprofessional."

    "And living with a client for a week is professional?" Dad said.

    "That's different." To admit that Adam wasn't technically my client would open a whole other can of worms.

    "It wouldn't be unprofessional if you sent Adam to see this guy," Dad said.

    "Adam won't see a therapist," I repeated, frustrated.

    "He won't help himself so he's making you do it all for him. Well, I'll tell you one thing, you can give him all the help in the world, but unless he learns to fend for himself, it'll be useless."

    We were all silent. It was surprisingly a valid point for Dad.

    "On a different note, Barry thinks you're sleeping with Leo and that's why you left him. He called me last night to tell me," said Adrienne.

    I raged.

    "He also said that you said the reason Brenda can't lose any baby weight is because it's not baby fat, it's greedy bitch fat," Adrienne went on, eyeing Brenda as she sucked the potato-crisp salt from her fingers.

    "I never said that," I protested.

    "No, but I wouldn't blame you if you had."

    "She has got a point," Dad added, looking at Brenda.

    Brenda raised her finger to the three of us and carried on eating.

    "Have you bought a dress for the party yet? What are you wearing?" Adrienne asked.

    "I'm concentrating more on keeping the birthday boy alive," I replied, distracted by the news that Barry was obsessing over Leo Arnold. I was trying to figure out how he got the – correct – impression that I fancied the guy. I had never spoken about my clients with him.

    "No point in him being alive if you look like shit," Brenda said, and the three of them laughed.

    "Brenda bought a lovely new pair of shoes," Dad said. "They're black peep-toe with the prettiest little pearls."

    Dad had a thing about women's shoes. He used to love bringing us shopping when we were growing up and had been known to surprise us with shoes for special occasions. He had good taste, too. In a way, he was a camp man trapped in a straight man's body; he loved women, loved their thinking, spent all of his working days with them, had spent his whole life sharing a house where he was outnumbered by women, including his aunts, and so had a great respect for them. He appreciated their behaviours and tendencies, their nuances, their need for chocolate at the time of the month that he knew by heart – a pre-requisite for raising three teenage girls single-handed – and tried his best to understand the continuously fluctuating hormones and need to discuss and analyse feelings and happenings.

    "What makes you think you're going to the party?" I asked, surprised they were all getting prepared.

    "He invited us when he was here, don't you remember?" Dad said. "You don't think we're going to miss a bash like that?"

    "It's hardly the bash of the year. He's only thirty-five."

    "No, but it's the night they'll announce that he's taking over Basil's from his father, which is a big deal, considering Dick Basil's been at the helm for over forty years. His father left it to him to run when he was only twenty-one. Imagine all that responsibility at such an age! Did you know Basil's exports its products to forty countries worldwide, a total of one hundred and ten million euro of Irish trade, and more than two hundred and fifty million euros' worth of chocolate produced in Ireland is exported every year. You better believe it's a big deal. They use all local ingredients, which is more important now than ever. I'm sure the Taoiseach will be there. He and Dick Basil are good friends. If he's not in town, most certainly the Minister for Foreign Affairs and Trade will be there, and possibly the Minister for Jobs, Enterprise and Innovation." Dad clapped his hands. "It will be a lot of folly on the night, and I shall look forward to it."

    I swallowed. "Where did you hear all that?"

    "The Times. Business page," he lifted it up and showed it to me, then threw it back down on the table. "Your boy is being handed a dynasty."

    "He doesn't want it," I said quietly, panic for Adam beginning to swell in my stomach. "That's why I'm taking care of him. If he has to take over the company, he'll kill himself. And he'll do it that night."

    They all looked at me in silence.

    "Well then, you have six days to work on that," Dad said, giving me a supportive smile. "My darling baby daughter, I'm going to give you the best piece of advice I believe I've ever given you in your short life."

    I braced myself.

    "I suggest you go find that sex addict."

    Leaving Adam in my dad's office with his laptop, with Dad under strict instructions not to make any inappropriate comments, I took myself off to the waiting room of Leo Arnold, the client I had fantasised about most nights leading up to me leaving Barry. I never for a moment wanted any of these fantasies to come true, they were just that: Fantasies, something to keep my mind occupied when reality felt too dark. I was sure he wasn't even my type; there was no actual attraction between us at all, I had created an entirely different Leo Arnold in my head, one that made appointments for late-night therapy sessions and, unable to contain himself a moment longer, dropped in on me when I was alone in the office, sometimes even when there was a client waiting outside. I felt my face flush at the thought of how ridiculous it all was, now that I was sitting in his waiting room, now that it was real life.

    "Christine," Leo suddenly appeared at the door. His secretary had of course told him I was waiting, but he still couldn't hide his surprise.

    "Leo, I'm sorry I didn't make an appointment," I said, my voice low so I wouldn't anger the others in the waiting room.

    "No problem," he said pleasantly, leading me to his office. "I have a few minutes between appointments. I'm sorry it can't be longer, but I gather you said it was urgent."

    I sat before his desk, trying not to look around too much, though after imagining his office and the things we'd done there so many times in my mind it was hard not to want to know what the reality was. I glanced at the filing cabinet and thought of handcuffs. My face began to heat up and I knew I was turning puce.

    "I'm guessing this is about your husband." He cleared his throat. "Barry."

    I looked at him in surprise. "Actually, no."

    "You're here for a session?" he said, surprised.

    "Why, what did you think I was here for?"

    "Well, I thought it might be related to the um.. phone call that I received."

    "From who?"

    "From Barry. Isn't that your husband? He said he was your husband. Perhaps I've made a mistake?"

    "Oh!" I said, realising, my face turning even more crimson. "He called you?" I whispered, afraid to say the words aloud. The thought was too much for me to bear. How had Barry got his number? I thought back to the computer I'd left behind in the apartment. He must have got his hands on my contact list. There was no end to my cringing.

    It was Leo's turn to go red. "Er.. yes, I assumed you knew. I wouldn't have said anything about it if I'd realised you didn't know.. I'm sorry."

    "What did he say?" My voice was a little above a whisper.

    "He believed that, um, we, that you and I were, um.. well, I think the more polite way of putting it would be that he believed we were having an affair."

    I gasped. "Oh my.. Leo.. I'm so sorry.. I don't know how on earth he.." I struggled to find the words.

    "Well, that's more politely than he put it anyway."

    "I'm so sorry," I said firmly, finding my voice, trying to remain professional. "I have no idea how or why he would have come to that conclusion. He's going through a bit of a.. I mean, we're going through a bit of a.." nightmare, I finished, to myself.

    "He said something about finding a heart around my name.." Leo continued, his face as scarlet as mine.

    "He said what?" My eyes sprung open wide. "What on earth – I have no idea.." I thought of the notepad I kept by the computer, the one I doodled on when working, I thought of the love hearts I always drew, sometimes stars, sometimes spirals, then remembered the one time, the one ridiculous childish moment where I'd put Leo's name in my bubble heart and thought it was funny, like I was back to being a schoolgirl again, like I had a choice who I could fancy, like it was a carefree, enjoyable thing instead of a betrayal. Trapped, trapped. I'd felt trapped and a name in a bubble heart had freed me for one moment, and now it had come back to haunt me. I cringed, I felt slightly sick, I wanted very much to get out of the office.

    "He told my wife, actually," he said, a little firmer now, his face no longer red, his anger coming through a bit more. "I learned about it from her. She's pregnant. Six months. A most unwelcome time for her to hear that kind of thing."

    "He what? Oh my lord, oh my goodness. Leo, once again, I'm so sorry, I.." I kept shaking my head, looking around, wanting the floor to swallow me whole. "I hope she understands it isn't true? I mean, I could call her to explain, if you think that would.."

    "No. I don't think that would help," he said curtly, interrupting.

    "Okay." I nodded. "I understand, believe me, I completely understand." I looked around. I wanted to leave but I was quite paralysed.

    "What did you come to see me about, if it wasn't that?"

    "Oh, never mind." I stood up, my face behind my hands, I was so mortified.

    "Christine, please, it sounded important. And this meeting, you said it was urgent."

    I really wanted to leave. I wanted nothing more than to walk out of this office, never to see his face again, to find a way of deleting the memory, all knowledge of the conversation that had passed, but I couldn't. I owed it to Adam to help him the best way I could, and that meant swallowing my pride, my everything, and asking for help.

    As I gave up the struggle, I felt a sudden freedom. "It's not about me, actually. I'm here on behalf of a friend."

    "Of course," he said, not sounding as though he believed me.

    "No, really, it is about a friend, but that friend refuses to see a therapist and so I'm here on his behalf."

    "Of course," he said in exactly the same tone, which was incredibly frustrating. If I'd told him it was about my pet monkey he probably would have replied in the same way.

    So I told him the story of Adam and I, in the brief time we had, summarising Adam's attempt to end his life, my promise to help him, our journey together and the steps I'd taken him on in an effort to help him to enjoy life.

    "Christine," Leo sat up in his large leather chair, looking concerned. "This is rather troubling."

    "I know. Now you can understand why I'm here."

    "Of course your friend's situation is a concern, but it's more that what you have been doing with him, from a therapist's point of view, is incredibly damaging to him."

    I froze. "Excuse me?"

    "Where do I start?" He shook his head as if to clear it. "Where did you learn these tips on how to enjoy life?"

    "From a book," I said, my heart banging.

    There was a flash of anger in his eyes and then he said sternly, "This pop psychology is a menace. Christine, you have taken the power away from him."

    Seeing my confused look, he continued: "You do not know better than him. You cannot help him by taking away his integrity. By trying to fix his life, you are disempowering him, because intrinsically nothing will have changed, you'll simply have made him dependent upon you. Your pursuit of these quick-fix methods that you read in a book.."

    "I've been trying to help him," I said, angry.

    "Indeed, I understand that," he said gently, "and as a friend I understand what you have tried to do. But as a therapist – which I must point out is something that you are not – I have to say that you have not gone about this in the right way."

    "So I should have pushed him off the bridge?" I said angrily, standing up.

    "Of course not. What I'm saying is, you must give him the power. You must let him have his own life in his own hands."

    "He tried to take his own life!"

    "You're upset. I understand that you were trying to do the right thing, and that this is a particularly stressful time for you.."

    "This isn't about me, Leo. It's about Adam. All I want to know is how do I make him better? Just tell me how to fix him!"

    There was a long silence as he looked at me, then he smiled gently and said, "Did you hear what you said, Christine?"

    I had and I was trembling.

    "You can't fix him. He needs to help himself. I suggest you confine yourself to being there for him, listening to him, supporting him. But whatever you do, stop trying to fix him before you go too far."

    I looked at him sadly.

    "I hope that's of help to you. I'm sorry we didn't have more time today, but if your friend would like to make an appointment with me I would be more than willing to oblige. And if you feel it would help you to speak to somebody, I'll happily refer you to another therapist here I value highly." Registering my confusion, he added, "My wife would find my treating you.. inappropriate."

    "Of course," I whispered, cringing even more. "Thank you so much for your time. And again, I'm so sorry."

    "On a personal note, if I may.." he added looking at me for permission to speak frankly.

    I nodded.

    "You are wonderful at what you do. I've recommended your recruitment agency to many clients around here who have fallen on hard times; I think they'd find your way of doing things enlightening, uplifting. You care about where you place people. And you went beyond the call of duty by trying to help me with my smoking habit. I have a pile of books I still need to read," he said, smiling. I could smell the smoke from his jacket, but nonetheless I appreciated his gratitude. "You're a fixer, Christine, but if you really want to help someone, to be a friend to them, sometimes you need to listen and let them do the work themselves. Be there for him. That's all."

    Bản dịch:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, bộ xếp hình đã bị bỏ xó. Háo hức trước dự án tiếp theo, Adam đứng ở trung tâm Dublin, mặc một chiếc mũ len trắng sọc đỏ có một chùm đỏ trên đỉnh, một bộ tóc giả màu đen thò ra dưới cái mũ, một đôi kính gọng tròn màu đen, một cái áo len chui đầu đỏ sọc trắng, chiếc quần bò màu xanh của anh và cầm một cây ba-toong. Mới vừa nhìn anh ấy khoác lên bộ đồ như trong phim Wally Đâu Rồi tôi đã phá ra cười không đừng được. Ngay cả khi ăn vận như Wally, anh ấy vẫn rất đẹp trai.

    Maria đang đứng trong thang máy đi lên cửa hiệu Marks và Spencer thì trông thấy, ngay bên cạnh cô ấy nhưng lại đang đi xuống, là một người nhìn y hệt như Adam và mặc đồ như phim Wally Đâu Rồi. Anh ấy không hề ngó về phía cô, đầu ngẩng cao và mắt nhìn thẳng phía trước. Gương mặt không thay đổi biểu cảm, khiến cô ấy phải thắc mắc không biết đó có phải là màn diễn cho cô xem không hay chỉ hoàn toàn là trùng hợp. Nhưng tới khi cô đang bỏ bông cải vào giỏ và Wally Đâu Rồi đi ngang qua, tay đẩy một chiếc xe đẩy trống không rồi vòng qua khúc cua, biến mất ngay khi cô định bám theo thì cô mới ngờ rằng có thể nó là dành cho cô. Lúc cô đang ngồi trên tầng bốn của trung tâm thương mại Brown Thomas để làm móng, cùng người đó đi ngang qua, lúc thụt lúc thò bên những cái giá treo đồ rồi biến mất thì cô chắc chắn đó là anh ấy. Khóe mắt thoáng thấy anh ấy khi cô đang mua hoa trên đường Grafton khẳng định điều đó, và khi cô đang mua cà phê ở tiệm Butler và anh ấy đi ngang qua cửa sổ trước khi biến khỏi tầm mắt, cô bật cười to. Khi bước trên cầu trong công viên Stephen's Green, cô đưa mắt nhìn quanh công viên tìm anh. Có cái gì đó màu đỏ nháng qua khiến cô chú ý, và cô thấy anh trên con đường bên dưới cầu. Cô nhìn anh đi vào từ đầu này rồi cô chạy đến đầu cầu bên kia để đón đầu anh. Kể từ lúc đó, mỗi lần thấy cái gì màu đỏ thoáng qua, cô lại thấy mình dừng chân và nhìn chăm chú, bụng dạ nôn nao chờ mong anh lại xuất hiện.

    "Adam!" cô đứng trên cầu gọi xuống, nhưng anh không ngước lên nhìn cô. Lờ cô đi, anh vẫn diễn cùng nhân vật của mình và tiếp tục cuộc dạo chơi vui vẻ của Wally Đâu Rồi, chân bước những bước đi ngớ ngẩn buồn cười, gậy vung vẩy vui vẻ trên tay cùng chiếc ba lô quá khổ trên lưng.

    Cô cười ngặt nghẽo. Những người đi ngang qua nhìn cô kì dị, nhưng cô không quan tâm. Nếu cô ấy có thể nhìn xa đến sau cái cây mà anh ấy núp vào, cô ấy sẽ thôi cười ngay. Cô ấy sẽ thấy cặp đôi trên con đường tối gần nhà hàng đêm hôm trước lại đang cười sặc sụa khi anh ấy trong cái lốt Wally. Nơi nào cô thấy người đàn ông ấy, cô cũng không thấy người phụ nữ đứng sau anh ta, với anh ta, cạnh anh ta, thúc anh ta tiến lên, ủng hộ anh ta. Nếu nhìn thấy, có lẽ cô sẽ tự hỏi rằng màn diễn đó thật sự dành cho ai.

    "Đi thôi, anh chàng khùng điên." Tôi kéo chiếc mũ Wally của Adam ra và ném vào mặt anh ta. "Ra khỏi đây nào, tôi đói rồi."

    "Đói sao?" anh ấy giả bộ ngạc nhiên. "Không thể tin được, chúng ta được chữa lành rồi."

    Chúng tôi ngồi chung với nhau, tôi ăn món rau trộn cầu kỳ hơn mọi khi vì có cả hạt óc chó, còn anh ấy thì ăn món gà nóng hổi. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã vét sạch đĩa.

    Tôi ợ một cái và Adam phì cười. "Nhìn xem chúng ta đã tiến xa tới mức nào này," anh ấy nói.

    Anh ấy lại nhìn tôi cái kiểu làm bụng dạ tôi nhộn nhạo. Rồi cảm giác biết việc này sẽ kết thúc thế nào lại khiến tôi ăn mất ngon. Cảm ơn trời, có cuộc gọi từ Oscar làm tôi phân tâm. Anh ta cần nói chuyện với tôi trong lúc ngồi trên xe buýt. Sau đó, nhớ ra vai trò của tôi vừa đúng lúc, tôi quay lại công việc.

    "Hôm nay tôi cảm thấy.." tôi nhìn anh ấy đợi anh ấy nói.

    "Hôm nay tôi cảm thấy.. no căng?"

    "Có phải câu hỏi đâu, anh biết đấy, anh không thể trả lời sai được."

    Anh ấy suy nghĩ. "Hôm nay tôi cảm thấy.. vui. Được tái tạo. Không, không phải tái tạo, làm mới. Như là tôi là tôi, nhưng là một phiên bản tốt hơn." Anh ấy chăm chú nhìn tôi. "Như vậy có khó hiểu không?"

    Tôi không thể đỡ được, tôi phải nhìn đi chỗ khác nếu không mắt tôi sẽ để lộ ra quá nhiều mất. Thay vì đón lấy ánh mắt của anh ấy, tôi tập trung vào cái bình đựng muối và tiêu mà tôi đang lơ đễnh đẩy qua đẩy lại trên bàn. "Tốt. Tôi hiểu đó là vì anh tin anh đã giành lại được tình cảm của Maria phải không?"

    Anh ấy có vẻ bối rối trước câu hỏi đó.

    "Anh đã sẵn sàng tiếp tục xử đến phần còn lại chưa?"

    Anh ấy hít vào. "Chuyện trong bệnh viện không thành công cho lắm."

    Tôi không trả lời được chuyện đó. Tôi lại bắt đầu chọt chọt mấy miếng rau. "Tại sao anh lại có buổi họp với gã anh họ Nigel? Anh ta nói anh đã bàn gì về chuyện sáp nhập hả?"

    "Lúc đó tôi quả muốn gặp hắn ta. Từ hồi mười hai tuổi đến giờ tôi không gặp hắn ta – cô tin được không? Theo như tôi biết thì mối hiềm khích giữa nhà Bartholomew và nhà Basil đã có từ thời bố mẹ của chúng tôi. Di chúc của ông nội tôi đã nói hết sức rõ ràng là nếu tôi không lấy công ty, nó sẽ được chuyển cho Nigel. Tôi muốn biết hắn ta có ý định gì không, và hắn ta muốn làm gì cho công ty."

    "Anh từng muốn đình chiến."

    "Tôi không hề nghĩ chúng tôi cần phải đình chiến. Như tôi nói đó, những bất hòa là giữa các bậc phụ huynh chứ không phải chúng tôi. Tôi đang tìm cách giải quyết, Christine. Tôi muốn hắn nói hắn sẽ điều hành công ty chính xác như cách cần phải điều hành. Thay vào đó, hắn lại bắt đầu nói về chuyện sáp nhập, làm như chúng tôi đang thỏa thuận ngay lúc đó vậy."

    "Và anh đã nói không với anh ta?"

    "Tôi đã lắng nghe. Ý tôi là nếu Bartholomew và Basil hợp thành một thì có gì xấu không? Đó là tên ông nội tôi nên cũng hợp thôi, và chúng tôi sẽ để lại mọi bất hòa sau lưng, bắt đầu tươi mới. Sáp nhập hai công ty sẽ giúp phát triển cả hai thương hiệu. Nếu giữa hai bên không có bất hòa thì bố tôi sẽ gật đầu cái rụp. Nhưng Nigel cũng ấm ức về cái công ty gia đình nhiều như ông bác Liam vậy. Hắn ta muốn sáp nhập hai công ty rồi bán. Hắn nói bằng cách đó chúng tôi đều có thể rút chân ra, dành cả phần đời còn lại nằm nghỉ ngơi trên bãi biển đâu đó."

    Adam trông như muốn đấm vào tường, nổi cơn hung hăng. Tôi đặt một tay lên cánh tay anh ấy một chút.

    "Nhưng bán công ty cũng có vẻ là một giải pháp ổn cho anh đấy chứ."

    "Tôi không muốn điều hành công ty, nhưng cũng không đời nào tôi muốn chịu trách nhiệm vì đã đưa công ty đến bờ vực. Rất nhiều người đang trông mong vào tôi. Tôi muốn công ty Basil nằm trong tay đúng người để vẫn hoạt động bình thường. Ít ra tôi nợ bố và ông nội tôi điều đó." Anh ấy đưa tay lùa tóc, mệt mỏi trước toàn bộ sự việc.

    "Anh nghĩ chị anh có bán công ty không?"

    "Lavinia sẽ giữ nó mười năm để đủ điều kiện nhận khoản thừa kế, sau đó chị ấy sẽ bán nó cho người trả giá cao nhất, bất kể đó là ai. Nhưng để làm vậy, chị ấy phải về nhà và thế là sẽ bị tóm ngay – nếu không ai làm thì tôi sẽ làm, sau những gì chị ta đã làm."

    "Adam," tôi nhẹ nhàng. "Nếu lúc đó anh nhảy xuống cầu, thì bây giờ công ty rồi sẽ đi về đâu?"

    "Nếu tôi nhảy cầu, Christine, tôi sẽ không phải lo lắng về cái bãi chiến trường này nữa, đó là điểm mấu chốt đấy." Anh ấy ném tiền lên bàn, đứng dậy và ra khỏi tiệm.

    Tôi ngồi đối diện với bố tôi ở bàn của ông. Ông thờ ơ nhìn tôi.

    "Nói lại xem nào?" bố nói.

    "Đoạn nào ạ?"

    "Toàn bộ."

    "Bố, con nói nãy giờ cả mười phút đồng hồ rồi còn gì!" tôi rít lên.

    "Và đó chính xác là điều bố muốn nói đó. Con đã nói nhiều quá, chán quá nên đầu óc bố đi chơi luôn. Và con có thể giải thích tại sao chúng ta lại có trứng vỡ tung tóe khắp vườn từ hôm thứ Ba không?"

    Tôi hít một hơi thật sâu, nhắm nghiền mắt và day day sống mũi để bình tĩnh lại. "Đó là một phần trong phương thức trị liệu của anh ấy."

    "Nhưng con có phải bác sĩ trị liệu đâu."

    "Con biết." Tôi thấy cần đề phòng.

    "Vậy tại sao cậu ta lại không đến gặp bác sĩ trị liệu?"

    "Con đã bảo anh ấy nhưng anh ấy không chịu."

    Bố im lặng, thôi đùa cợt một lần. "Con đang đảm đương nhiều đó, Christine."

    "Con biết. Nhưng với tất cả sự tôn trọng, con không đến đây để bị thuyết giảng về việc con đã chọn làm hay không làm gì với một người đang cần giúp đỡ. Bây giờ chúng ta có thể quay lại chủ đề chính được không ạ?"

    "Được thôi, bố đang tự hỏi nó là gì đây nhỉ?"

    "Bố, đừng chọc em ấy nữa," Brenda cảnh cáo từ bên kia văn phòng.

    Tôi quay lại và thấy cả hai bà chị tôi đã lẻn vào tự hồi nào không biết. "Bộ trong nhà này không có cái gì riêng tư hết sao?"

    "Đương nhiên không," Adrienne nói, tiến vào trong và ngồi xuống bàn với chúng tôi. Brenda nhanh chóng nhập bọn.

    "Christine, con gái bé bỏng bụ bẫm của ta," bố bắt đầu, chìa tay ra nắm tay tôi. "Con biết là khi bố rời xa công ty này, và vũ trụ này, bố không mong con đột nhiên đứng ra gánh lấy. Công ty chứ không phải vũ trụ đâu nhé." Bố nhìn vào mắt tôi dò xét. "Bố lo cho con. Con luôn là đứa giỏi tư duy trong khi chị con và bố thì giỏi thực hành, nhưng mấy tuần qua con đã phải ôm vào người quá nhiều việc để làm mà không suy nghĩ gì mấy."

    Tôi thở dài. "Bố lạc đề rồi. Con không nói về con. Con biết con không phải gánh lấy công ty."

    "Nó đang nói về cái anh chàng tự tử ấy," Brenda nói, bận bịu sục sạo gói bánh giòn.

    "Anh ấy tên Adam," tôi nạt. "Tôn trọng một chút đi."

    "Ooo-oooh," cả ba người họ đồng thanh thốt lên.

    "Hai đứa hôn nhau chưa?" bố tôi hỏi.

    "Không có," tôi cau mày. "Con giúp anh ấy giành lại bạn gái. Và kế đến con sẽ sắp xếp lại công việc của anh ấy. Con cần giúp đỡ, mọi người nghĩ sao? Giúp con được không? Con không hiểu mấy chuyện luật pháp lắm."

    Bọn họ tất thảy đều nhún vai.

    "Mọi người chẳng giúp được gì cả!" tôi đứng dậy. "Con biết nhiều người tìm tới gia đình mình xin lời khuyên và họ thật sự giúp ích được."

    "Đó là trong phim Hollywood," bố tùy tiện nói. "Con cần phải nói chuyện với luật sư về việc này."

    "Bố là một luật sư."

    "Không, một luật sư khác cơ."

    "Ai đó quan tâm chứ gì?" Adrienne nhướn mày với ông ấy.

    "Bố có quan tâm," ông ấy bật cười. "Nhưng con cần một người không quá bận rộn." Ông ấy đứng lên và cầm một tập tài liệu đến cất vào trong chiếc tủ đựng hồ sơ không tì vết của mình. Ông ấy quay lại với vài thứ giấy tờ. "Vậy là cậu ta đang dùng quyền gọi là nghỉ bất khả kháng. Đạo luật Nghỉ Chăm Sóc Cha Mẹ 1998 được sửa đổi theo luật Nghỉ Chăm Sóc Cha Mẹ (sửa đổi) 2006 cho người lao động có quyền hạn chế để nghỉ việc một thời gian nếu họ có khủng hoảng gia đình. Nó phát sinh khi, vì lý do gia đình khẩn cấp, sự hiện diện ngay lập tức của người lao động là không thể thiếu, do một thành viên trong gia đình bị chấn thương hay bệnh tật. Số ngày được nghỉ tối đa là ba ngày trong thời gian mười hai tháng hoặc năm ngày trong khoảng thời gian ba mươi sáu tháng, và người lào động vẫn được trả lương."

    Tim tôi chùng xuống. Adam đã nghỉ làm hai tháng. Anh ấy không có cơ sở pháp lý nào để đòi được đi làm lại.

    "Nếu giữa bạn con và sếp cậu ta có tranh chấp về quyền nghỉ bất khả kháng, cậu ta có thể sử dụng mẫu đơn khiếu nại mà bố kèm trong tập hồ sơ này đây." Ông ấy đặt tập hồ sơ lên bàn trước mặt tôi. "Đừng nói bố không bao giờ cho con cái gì nhé. Còn về phần di chúc của ông nội cậu ta, bố không thể cho con lời khuyên nào về mặt luật pháp vì bố chưa đọc được nó. Hãy đưa bố xem một bản sao và bố sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu ta tìm một giải pháp. Nếu làm thế là đúng."

    "'Nếu làm thế là đúng' là thế nào ạ? Dĩ nhiên là đúng rồi," tôi bối rối.

    "Cái con bé cần tìm là một bác sĩ trị liệu," bố nói với hai cô chị tôi.

    "Lúc nào nó cũng nói chuyện với chúng ta được mà," Brenda nói. "Nhớ nhé, Christine."

    "Không phải cho em – bố đang nói về một bác sĩ trị liệu cho Adam kìa."

    "Sao không đến chỗ anh chàng bác sĩ trị liệu dễ thương từng là khách hàng của em ấy? Cái tay nghiện sex – Leo gì ấy," Adrienne đề nghị.

    "Leo Arnold, và anh ta không bị nghiện sex," tôi trả lời, mỉm cười trước cố gắng làm tôi phấn chấn lên của Adrienne.

    "Tiếc thật."

    "Anh ta từng cố gắng bỏ thuốc nên em cho anh ta vài lời khuyên, vậy thôi. Và anh ta là một khách hàng mà em đã tìm việc cho, nên đến gặp anh ta để điều trị sẽ là không chuyên nghiệp."

    "Còn sống với một khách hàng suốt một tuần thì chuyên nghiệp sao?" bố hỏi.

    "Hai chuyện đó khác nhau." Thừa nhận Adam cơ bản không phải khách hàng của tôi sẽ vẽ ra thêm cả một đống chuyện nhiêu khê nữa.

    "Nếu con đưa Adam đến gặp anh chàng này thì sẽ không phải là không chuyên nghiệp đâu," bố nói.

    "Adam sẽ không đi gặp bác sĩ trị liệu đâu," tôi khó chịu lặp lại.

    "Cậu ta sẽ không tự giúp cái thân mình nên đang bắt con làm thế hộ cậu ta. Chà, để bố nói con nghe điều này, con có thể giúp đỡ cậu ta bằng mọi cách trên thế giới, nhưng trừ khi cậu ta học được cách chăm nom chính mình, còn không thì vô dụng thôi."

    Chúng tôi đồng loạt im lặng. Đó quả là một lập luận có lý đến ngạc nhiên của bố.

    "Trong một diễn biến khác, Barry nghĩ em đang ngủ với Leo và đó là lý do em bỏ cậu ấy. Tối qua cậu ta gọi chị để kể thế đấy," Adrienne nói.

    Tôi nổi cáu.

    "Cậu ấy còn nói em đã nói Brenda không thể giảm được chút cân nào sau khi sinh là vì đó không phải mỡ sau khi sinh mà là mỡ do ăn uống tham lam mà ra," Adrienne nói tiếp, mắt nhìn Brenda trong lúc chị ấy đang mút ngón tay dính muối từ bánh khoai tây.

    "Em chưa bao giờ nói như thế," tôi phản đối.

    "Không, nhưng có thì chị cũng không trách đâu."

    "Con bé nói cũng có điểm đúng đấy chứ," bố bổ sung và nhìn Brenda.

    Brenda giơ ngón tay lên chào ba chúng tôi và tiếp tục ăn.

    "Em đã mua váy để mặc trong bữa tiệc chưa? Em định mặc gì thế?" Adrienne hỏi.

    "Em đang tập trung nhiều hơn vào việc giữ cho anh chàng sinh nhật còn sống," tôi trả lời, bị phân tâm bởi cái tin Barry bị Leo Arnold ám ảnh. Tôi đang cố gắng nghĩ xem làm sao anh ta lại nghĩ rằng tôi mê anh chàng kia. Tôi chưa bao giờ nói chuyện về khách hàng của mình với anh ta.

    "Cậu ta có sống cũng chẳng ích gì nếu trông em như miếng giẻ rách," Brenda nói và cả ba người họ phá ra cười.

    "Brenda đã mua một đôi giày đẹp cực kì," bố nói. "Chúng là giày hở mũi màu đen có đính những viên ngọc trai nhỏ đẹp nhất."

    Bố mê giày phụ nữ. Ông ấy từng rất thích dẫn chúng tôi đi mua sắm khi chúng tôi đang lớn và thường khiến chúng tôi ngạc nhiên với những đôi giày cho những dịp đặc biệt. Ông cũng có gu lắm. Theo một cách nào đó, bố là một người cường điệu bị kẹt trong cơ thể của một người nghiêm túc; bố yêu phụ nữ, yêu lối suy nghĩ của họ, dành phần lớn thời gian làm việc cạnh bọn họ, đã dành cả đời ở chung một căn nhà với những người phụ nữ áp đảo ông ta về quân số, tính cả mấy người cô, và dành cho họ sự tôn trọng rất lớn. Ông ấy tôn trọng lối cư xử và những khuynh hướng của họ, các sắc thái của họ, nhu cầu ăn sô cô la vào một thời điểm trong tháng mà ông ấy đã thuộc làu – một điều kiện tiên quyết để một mình nuôi ba đứa con gái đang tuổi ăn tuổi lớn – và đã nỗ lực hết sức để hiểu về sự dao động hóc-môn liên tục và nhu cầu cần nói chuyện và phân tích những cảm xúc và đủ thứ chuyện xảy ra trên đời.

    "Cái gì khiến mọi người nghĩ mọi người sẽ đến dự tiệc vậy?" tôi ngạc nhiên khi thấy họ đều đã chuẩn bị cả.

    "Cậu ta mời chúng ta lúc ở đây mà, con không nhớ sao?" bố hỏi "Con không nghĩ chúng ta sẽ bỏ lỡ một bữa tiệc như thế đấy chứ?"

    "Nó đâu phải là bữa tiệc hoành tráng gì đâu. Anh ấy mới ba mươi lăm tuổi chứ mấy."

    "Không phải, nhưng đó là đêm họ sẽ thông báo việc cậu ta tiếp quản công ty Basil từ bố mình, và đó là một việc lớn, xét trên việc Dick Basil đã nắm quyền hơn bốn chục năm rồi. Cha của ông ta đã để nó lại cho ông ta lúc ông ta mới hai mươi mốt tuổi. Tưởng tượng những áp lực ở cái tuổi ấy mà xem! Mấy đứa có biết công ty Basil xuất khẩu sản phẩm sang bốn mươi nước trên toàn thế giới không, đóng góp tổng cộng một trăm mười triệu euro cho ngành thương mại Ireland, và góp hơn hai trăm năm mươi triệu euro cho kim ngạch xuất khẩu sô cô la trong lượng sô cô la sản xuất ở Ireland và xuất đi mỗi năm. Con nên tin đó là chuyện trọng đại đi. Bọn họ dùng toàn nguyên liệu trong nước, thời buổi bây giờ chuyện đó quan trọng hơn nhiều lắm. Bố chắc thủ tướng sẽ ở đó. Ông ta và Dick Basil là chiến hữu tốt. Nếu ông ấy không có mặt thì chắc chắn Bộ trưởng Bộ Ngoại giao và Thương mại sẽ có mặt, và có thể có cả Bộ trưởng Bộ Việc làm, Doanh nghiệp và Đổi mới nữa." Bố vỗ tay. "Đêm đó sẽ có nhiều chuyện điên rồ lắm đây, bố mong chờ lắm."

    Tôi nuốt nước miếng. "Bố nghe những điều đó ở đâu vậy?"

    "Tờ Thời báo. Mục Kinh doanh," ông ấy cầm nó lên và chỉ cho tôi xem, rồi ném lại xuống bàn. "Anh chàng của con đang được trao lại cả một đế chế đấy."

    "Anh ấy không muốn nó," tôi lặng lẽ nói, nỗi kinh hoàng cho Adam bắt đầu quặn lên trong bụng tôi. "Đó là lý do con đang chăm sóc anh ấy. Nếu anh ấy phải tiếp quản công ty, anh ấy sẽ tự tử. Và anh ấy sẽ làm điều đó vào đúng buổi tối đó."

    Tất cả im lặng nhìn tôi.

    "Chà, vậy thì con còn sáu ngày nữa để giải quyết chuyện đó," bố nói và mỉm cười động viên tôi. "Con gái yêu quý của bố, bố sẽ cho con một lời khuyên mà bố tin là tốt nhất trong tất cả những thứ bố từng cho con trong cuộc đời còn ngắn ngủi của con."

    Tôi chuẩn bị tinh thần.

    "Bố đề nghị con đi tìm cái gã nghiện sex ấy đi."

    Để Adam lại trong văn phòng của bố tôi với cái máy tính xách tay của anh ấy, dặn dò kĩ càng bố không được nói năng gì không hợp lúc hợp cảnh rồi tôi lên đường đến phòng khám của Leo Arnold, anh chàng khách hàng hầu như tối nào tôi cũng tơ tưởng đến, dẫn đến việc tôi bỏ Barry. Chưa bao giờ, dù chỉ một lần, tôi muốn bất kì cái gì trong những tơ tưởng ấy thành hiện thực, chúng chỉ là như thế thôi: Tưởng tượng, thứ khiến đầu óc tôi bận rộn khi thực tế quá tăm tối. Tôi chắc chắn anh ta thậm chí không phải kiểu của tôi; giữa chúng tôi không có sự thu hút thật sự nào cả, tôi đã tạo ra một Leo Arnold hoàn toàn khác trong đầu, người đã hẹn những buổi trị liệu đêm khuya, và không thể kiềm lòng thêm một giây nào nữa, ào vào lòng tôi khi tôi chỉ có một mình trong phòng, thi thoảng còn có một khách hàng khác đợi bên ngoài. Tôi cảm thấy mặt mình đỏ bừng khi nghĩ những chuyện đó kì cục như thế nào trong lúc ngồi trong phòng đợi của anh ta, trong đời thật.

    "Christine," Leo đột ngột xuất hiện ở ngưỡng cửa. Thư kí của anh ta hẳn đã nói anh ta tôi đang đợi, nhưng anh ta vẫn không giấu được ngạc nhiên.

    "Leo, xin lỗi vì tôi không hẹn trước," tôi nói, giữ giọng thật nhỏ để không làm những người khác trong phòng đợi nổi giận.

    "Không có gì," anh ta nói dễ chịu, dẫn tôi vào văn phòng. "Tôi có vài phút nghỉ giữa mỗi cuộc hẹn. Tôi xin lỗi vì không thể nói chuyện lâu hơn, nhưng cô nói có chuyện gấp."

    Tôi ngồi trước bàn anh ta, cố gắng không nhìn quanh quất nhiều quá, mặc dù sau khi đã hình dung ra văn phòng của anh ta và những thứ chúng tôi đã làm nhiều lần trong đầu, thật khó để không muốn biết thực tế nó như thế nào. Tôi liếc nhìn tủ tài liệu và nhớ tới những chiếc còng tay. Mặt tôi bắt đầu nóng bừng và tôi biết tôi đang đỏ lựng lên.

    "Tôi đoán là chuyện về chồng cô." Anh ta đằng hắng. "Barry."

    Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta. "Thật ra là không."

    "Cô không đến đây để được tư vấn ư?" anh ta ngạc nhiên hỏi.

    "Tại sao, anh nghĩ tôi đến đây làm gì?"

    "Chà, tôi tưởng nó liên quan đến ừm.. cú điện thoại tôi mới nhận được."

    "Từ ai?"

    "Từ Barry. Anh ta là chồng cô đúng không? Anh ta nói anh ta là chồng cô. Có lẽ tôi nhầm chăng?"

    "Ồ!" tôi vỡ lẽ kêu lên, mặt tôi còn tím bầm hơn. "Anh ấy gọi anh ư?" tôi thì thào, sợ phải nói những lời đó lớn tiếng. Suy nghĩ đó quá sức chịu đựng của tôi. Làm sao Barry có số của anh ta chứ? Tôi nhớ về cái máy tính tôi đã để lại trong căn hộ. Chắc chắn anh ta đã lục lọi danh bạ của tôi. Đầu tôi cúi không thể thấp hơn được nữa.

    Đến lượt Leo đỏ bừng. "Ờ.. vâng, tôi cho là cô cũng biết rồi. Tôi sẽ không nói gì về chuyện đó nếu tôi nhận ra cô không biết.. tôi xin lỗi."

    "Anh ấy đã nói gì?" Giọng tôi chỉ lớn hơn tiếng thì thầm một chút.

    "Anh ta tin rằng, ừm, chúng ta, rằng cô và tôi, ừm.. chà, tôi nghĩ nói theo cách lịch sự hơn là anh ta tin rằng chúng ta đang qua lại với nhau."

    Tôi hổn hển. "Ôi trời.. Leo.. tôi xin lỗi.. tôi không biết tại sao anh ấy.." tôi cố gắng tìm từ đúng.

    "Chà, nói vậy là lịch sự hơn cách anh ta nói rồi đấy."

    "Tôi rất xin lỗi," tôi nói cứng, lấy lại giọng, cố gắng giữ sự chuyên nghiệp. "Tôi không biết tại sao hay bằng cách nào mà anh ấy lại kết luận như thế. Anh ấy đang trải qua nhiều chuyện.. ý tôi là chúng tôi đang trải qua nhiều.." ác mộng, tôi nói nốt trong đầu.

    "Anh ta nói gì đó về việc tìm thấy một trái tim lồng vào trong tên tôi.." Leo nói tiếp, mặt anh ta cũng đỏ lựng như tôi.

    "Anh ta nói gì cơ?" Mắt tôi tròn lên. "Cái quái gì – tôi không hề biết.." Tôi nhớ tới cuốn sổ ghi chú tôi cất cạnh cái máy tính và hay vẽ nhăng vẽ cuội lên đó khi làm việc, tôi nghĩ tới những hình trái tim tôi hay vẽ, thỉnh thoảng lại là hình ngôi sao, đôi lúc là xoắn ốc, rồi chợt nhớ có lần nọ, một lần trẻ con duy nhất đó tôi đã vẽ một trái tim quanh tên của Leo và nghĩ nó vui vui, giống như tôi quay lại làm nữ sinh, giống như tôi có quyền lựa chọn tưởng tượng về ai, giống như một điều vui vẻ, vô tư chứ không phải là một sự phản bội. Bức bách, bức bách. Khi ấy tôi bức bách và một cái tên lồng trong một hình trái tim đã giải phóng tôi trong một chốc, và giờ nó đã quay lại để ám tôi. Tôi cúi gằm, thấy muốn bệnh, tôi muốn biến khỏi đây ghê gớm.

    "Thật ra anh ta nói với vợ tôi," giọng anh ta đã cứng cỏi hơn một chút, mặt đã hết đỏ, giọng bắt đầu nhuốm mùi giận dữ. "Cô ấy nói cho tôi biết. Cô ấy đang có thai. Sáu tháng. Thời điểm hết sức không phù hợp để nghe một chuyện như thế."

    "Anh ta làm gì cơ? Ôi lạy Chúa tôi, ôi trời ơi. Leo, một lần nữa tôi rất xin lỗi, tôi.." tôi lắc lắc đầu, nhìn quanh quất những mong đất nứt ra một cái lỗ cho tôi chui xuống. "Tôi hy vọng cô ấy sẽ hiểu đó không phải là sự thật chứ? Ý tôi là tôi có thể gọi cho cô ấy để giải thích, nếu anh nghĩ như vậy.."

    "Không. Tôi không nghĩ như vậy có ích," anh ta cộc lốc ngắt ngang.

    "Được thôi." Tôi gật đầu. "Tôi hiểu, tin tôi đi, tôi hoàn toàn hiểu." Tôi nhìn quanh. Tôi muốn đi ngay nhưng lại đờ ra.

    "Nếu không phải vì chuyện đó thì cô đến gặp tôi có chuyện gì?"

    "Ôi, đừng để ý." Tôi đứng dậy, úp mặt vào hai tay, thật mất thể diện.

    "Christine, thôi mà, có vẻ là chuyện quan trọng mà. Và cuộc gặp này, cô nói có chuyện gấp còn gì."

    Tôi thật sự muốn rời đi. Tôi không muốn gì hơn được bước ra khỏi văn phòng này và không bao giờ thấy mặt anh ta nữa, muốn tìm một cách xóa hết ký ức, xóa hết cả cuộc nói chuyện mới vừa rồi nhưng không thể. Tôi còn nợ Adam, còn phải tìm ra cách tốt nhất có thể để giúp anh ấy, và điều đó đồng nghĩa với việc tôi phải gạt bỏ lòng tự trọng của tôi, mọi thứ của tôi để nhờ giúp đỡ.

    Ngay khi thôi không còn phải đấu tranh nữa, tự nhiên tôi cảm thấy thật tự do. "Thật ra không phải chuyện của tôi. Tôi đến đây thay mặt một người bạn."

    "Dĩ nhiên rồi," anh ta nói, nghe không mấy tin.

    "Không, thật đấy, chuyện của bạn tôi, nhưng người bạn đó không muốn đi gặp bác sĩ trị liệu nên tôi đến đây thay anh ấy."

    "Dĩ nhiên rồi," anh ta nói bằng đúng cái giọng khi nãy khiến tôi khó chịu kinh khủng. Tôi mà có nói đó là chuyện của con khỉ tôi nuôi hẳn anh ta cũng vẫn trả lời như vậy.

    Thế là tôi kể cho anh ta nghe chuyện của Adam và tôi, trong khoảng thời gian ngắn ngủi chúng tôi có, tóm tắt lại những nỗ lực kết liễu cuộc đời của Adam, chuyện tôi hứa giúp anh ấy, hành trình của chúng tôi và những bước tôi đã làm với anh ấy trong nỗ lực giúp anh ấy tận hưởng cuộc sống.

    "Christine," Leo ngồi thẳng lưng lên trên chiếc ghế lớn bằng da, trông có vẻ lo lắng. "Chuyện này khá rắc rối đấy."

    "Tôi biết. Giờ thì anh có thể hiểu tại sao tôi lại ở đây rồi đấy."

    "Đương nhiên tình trạng của bạn cô là một mối lo, nhưng phần nhiều hơn là những gì cô đã làm với anh ấy. Từ quan điểm của một bác sĩ trị liệu, chúng có hại vô cùng cho anh ấy."

    Tôi đông cứng người. "Xin lỗi?"

    "Bắt đầu từ đâu đây nhỉ?" Anh ta lắc lắc đầu như để dọn sạch nó. "Cô học những 'mẹo' về tận hưởng cuộc sống này ở đâu?"

    "Trong một cuốn sách," tôi nói, tim đập thình thịch.

    Mắt anh ta ánh lên một tia giận dữ, rồi anh ta nghiêm khắc nói, "Những cuốn sách tâm lý đại chúng này là một mối đe dọa. Christine, cô đã tước mất sức mạnh của anh ấy rồi."

    Thấy vẻ mặt bối rối của tôi, anh ta nói tiếp: "Cô không biết gì nhiều hơn anh ấy. Cô không thể giúp anh ấy bằng cách lấy đi sự toàn vẹn đang có của anh ấy. Bằng cách cố gắng 'hàn gắn' cuộc đời anh ấy, cô đang tước đi sức mạnh của anh ấy, vì về bản chất chẳng có gì thay đổi, cô chỉ đơn giản là làm anh ta trở nên phụ thuộc vào cô. Việc cô theo đuổi những phương pháp chữa lành nhanh mà cô đọc trong sách.."

    "Tôi đã cố gắng giúp đỡ anh ấy," tôi giận dữ.

    "Tôi hiểu chuyện đó," anh ta nhẹ nhàng nói, "và với tư cách là một người bạn, tôi hiểu những điều cô đã cố gắng làm. Nhưng với tư cách là một nhà trị liệu – tôi phải chỉ ra đó không phải là nghề của cô – tôi buộc phải nói rằng cô đã không xử lý chuyện này một cách đúng đắn."

    "Vậy tôi nên đẩy anh ta rớt khỏi cây cầu sao?" tôi giận dữ đứng dậy.

    "Dĩ nhiên là không. Cái tôi đang nói là cô phải cho anh ấy quyền. Cô phải để anh ấy sống cuộc sống của chính anh ấy bằng chính con người anh ấy."

    "Anh ấy đã cố kết thúc mạng sống mình đấy!"

    "Cô đang giận. Tôi hiểu cô đã nỗ lực làm chuyện đúng đắn, và đây đang là khoảng thời gian áp lực đặc biệt với cô.."

    "Chuyện này không phải về tôi, Leo. Nó là về Adam. Tất cả những gì tôi muốn biết là làm sao để tôi làm anh ấy tốt hơn được? Nói tôi biết làm sao để chữa cho anh ấy đi!"

    Một sự im lặng kéo dài trong lúc anh ta nhìn tôi, rồi anh ta cười dịu dàng và nói. "Cô có nghe thấy điều mình vừa nói không Christine?"

    Tôi có nghe và tôi đang run rẩy.

    "Cô không thể chữa cho anh ấy được. Anh ấy cần phải tự giúp mình. Tôi gợi ý cô nên dừng ở chỗ ở bên cạnh anh ấy, lắng nghe và ủng hộ anh ấy. Nhưng dù cô làm gì đi nữa thì hãy ngưng chữa cho anh ấy trước khi cô đi quá xa."

    Tôi buồn bã nhìn anh ta.

    "Tôi hy vọng những lời tôi nói có thể giúp cô. Tôi xin lỗi chúng ta không có nhiều thời gian hơn hôm nay, nhưng nếu bạn cô muốn có một cuộc hẹn với tôi thì tôi rất sẵn lòng chứ không phản đối. Và nếu cô cảm thấy nói chuyện với ai đó sẽ có ích, tôi sẽ rất vui lòng giới thiệu với cô một bác sĩ trị liệu khác mà tôi đánh giá rất cao." Thấy tôi hoang mang, anh ta nói thêm, "Vợ tôi sẽ nghĩ việc tôi điều trị cho cô là.. không phù hợp."

    "Dĩ nhiên rồi," tôi thì thầm và cúi đầu còn thấp hơn. "Cảm ơn anh rất nhiều vì đã bỏ thời gian cho tôi. Và một lần nữa, tôi rất xin lỗi."

    "Trên phương diện cá nhân, nếu cô cho phép.." anh ta nói thêm và nhìn tôi xin phép được nói thẳng.

    Tôi gật đầu.

    "Cô làm công việc của mình rất tuyệt vời. Tôi sẽ giới thiệu công ty tuyển dụng của cô cho nhiều khách hàng quanh đây đang gặp lúc khó khăn; tôi nghĩ họ sẽ thấy cách làm của cô rất cảm hứng và khích lệ tinh thần. Cô quan tâm đến việc đặt người ta vào đâu. Và cô còn làm nhiều hơn nghĩa vụ của mình khi cố giúp tôi bỏ hút thuốc. Tôi vẫn còn một đống sách cần phải đọc đây," anh ta mỉm cười. Tôi có thể ngửi thấy mùi khói thuốc trong áo khoác của anh ta, nhưng không sao, tôi trân trọng thái độ của anh ta. "Cô là một người sửa chữa và hàn gắn mọi việc, Christine, nhưng nếu cô thật sự muốn giúp ai đó thì hãy làm bạn với họ, đôi lúc cô cần phải lắng nghe và để họ tự giải quyết chuyện của mình. Chỉ cần ở cạnh anh ta. Vậy là đủ."
     
  9. nntc6761 ~~~Cập nhật link bài mới ở trên tường ạ~~

    Bài viết:
    2,173
    18. How to Make Absolutely Everything Okay Again - Làm thế nào để khiến tất cả mọi thứ ổn thỏa trở lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    I should have learned from my session with Leo – stop meddling. In fact the message had come through loud and clear, but I had set up this meeting to solve Amelia's predicament before meeting with Leo. I led the way up a staircase over an Afro-Caribbean grocery on Camden Street to the office of my cousin and private detective, Bobby O'Brien. He was thirty-two years old and hailed from County Donegal; after joining the Gardái, and being sent to a posh Dublin suburb with not enough action, he had decided to leave. Then, on my advice – after continuously coming back to Rose Recruitment having been fired from or having walked out of the jobs I'd placed him in – he opted to set himself up as the Lone Ranger and investigate the juicy stuff all on his own.

    Since I was unable to go with Amelia on a wild-goose chase to find her parents, I hoped Bobby would point her in the right direction. The plan was for me to introduce them and then leave; I would put the power in Amelia's hands, I would not take it away. Give others the power over their own lives, give others the power over their own lives. My new mantra.

    Confronted with the door to Bobby's office, Amelia froze at the top of the stairs. "I can't do this."

    "That's absolutely fine," I said, turning around and starting down the stairs again. "Nobody will think any worse of you."

    "Hey," Amelia said, stopping me. "Aren't you going to try to change my mind?"

    "No. I don't want to force you into anything you don't want to do, Amelia," I announced, hoping Adam would get the message too. "This is a difficult time for you and I appreciate that. This is your life and you're totally in control of it. You should make your own decisions, I don't want to influence you in any way or project my problems on to you, because thinking I can fix you won't fix me."

    Both Adam and Amelia narrowed their eyes at me suspiciously.

    "What happened to her?" Amelia asked Adam.

    "I think she hit her head," he replied, poker-faced. "Come on," he said, encouraging Amelia to the office door. "We're here now, let's do it."

    "But only if she wants to," I insisted.

    Adam rolled his eyes. Amelia stared at me, wide-eyed.

    "You want to find your biological parents, don't you?" Adam asked.

    She nodded.

    "Then try this," he said, taking control of the situation since I had pretty much flaked out on them. "And if this doesn't work, try another route. Keep your options open. Be prepared for.. you know.." He looked around the grubby hall, the graffiti on the walls and tried not to breathe in the awful stench of fish, damp and sewerage that pervaded the old building. "Anything." He knocked on Bobby's door.

    "Who's there?" Bobby replied, a certain urgency in his voice.

    "It's Christine," I called.

    "Christine?" The surprise was more than evident. "Do we have an appointment?"

    "Er, no. I was hoping you can help. I have some friends with me." Despite Adam's progress, his volatile mind and fragile state still left me afraid to leave him alone. Only that morning a car had cut across me, in the wrong lane to turn off a roundabout, and as soon as we pulled up beside it at the lights Adam had leapt out of the car and screamed at the terrified woman behind the wheel, who had three kids in the back seat. He had ignored my pleas to get back into the car and so it had taken the lights going green and the woman speeding away for dear life, almost in tears, for him to get back into the car, where he went quiet, cracking his knuckles over and over again. Afterwards it was an hour before he'd speak to me. He had acted as if coming with me on this trip was punishment, but it wasn't, I was simply afraid, always afraid to leave him alone in case anything else tipped him over the edge.

    "What friends?" Bobby asked. There it was again, the slight fear, the distrust, as if he was up to divilment, or had been and didn't want to get caught. "Look, if it's about your husband, I'm sorry I spoke to him that way, okay? We never got along – no surprises there – but he was way out of line calling me like that."

    I closed my eyes and counted to three at that revelation.

    "Can you please open the door?" I asked impatiently.

    There was the sound of locks and bolts being undone and then the door opened the slightest amount, a couple of inches, the chain visible. One blue eye peered out at us. It looked left and right, studied Adam and Amelia, then the hallway behind us. Apparently satisfied, he pulled the door to, slid the chain free and opened the door to usher us in.

    "Sorry about that," he said. "Part of the job, you know. I have to be careful." He closed the door behind us, slid the bolts and turned the key in the lock.

    "Bobby O'Brien," he smiled, charmingly, and held out his hand first to Adam and then Amelia.

    "You've met Amelia before," I said. "We're friends from school. She's at every family event."

    "Really?" He studied her. "I'm sure I would have remembered a pretty woman like you."

    Amelia's cheeks pinked.

    I rolled my eyes at his efforts to charm her. "You stole her ice-cream at my eighth birthday and threw it over the neighbour's wall."

    He thought about it. "That was you?"

    Amelia laughed. "I look different when I'm not wailing that I hate boys."

    "Hasn't changed all that much," Adam mumbled so only I could hear, and I threw him a look.

    "How are you doing, Christine?" Bobby gave me a warm hug.

    After he released me from his embrace he made his way to the window behind his desk. The vertical blinds were closed. He pulled the slats apart slightly and peeked out at the road below, then back at us.

    "How can I help you?"

    He was wearing a green T-shirt with "Beer Heaven" written on it and ripped blue jeans. His hair was black and curly, falling down over his eyes, his skin was pale and his jaw stubbled. He always looked as if he was up to mischief, probably because he always was; never more so than now. I noticed Amelia was checking him out. I liked this, and fought the urge to meddle. Let them take control of this themselves, I told myself.

    "Bobby, Amelia is the reason we're here. She recently discovered that her parents are not her biological parents. Amelia, would you like to take it from here? Show him what you found?"

    While Amelia talked about the contents of the shoebox I looked out of the window to see what had been making Bobby so anxious. There was nobody there. I quickly closed the blinds and stepped away. Bobby noticed me and gave me a weak, nervous smile. I didn't want to know what he'd done.

    "So basically you're saying that everything in this box, this collection of items that were left with you when you were passed on to your adopted mother, leads to Kenmare?" Bobby summed it up.

    "I wouldn't say that," Adam interrupted. "The person who came up with that is extremely unbalanced."

    "Speak for yourself," Amelia snapped, putting Adam in his place.

    "So let's go to Kenmare," Bobby said quickly, clapping his hands.

    I narrowed my eyes at him suspiciously.

    "You think it's a good idea?" Amelia asked, surprised. "You think my friend is right?"

    "I think your friend is a genius," Bobby said. "I mean, I would have recognised the lace at some stage myself, but she saw it straight away. I'd love to go to Killarney.."

    "Kenmare," I interrupted.

    "Kenmare, excuse me." He gave Amelia a charming smile. "I'd love to go to Kenmare, ask a few questions. We'll find your parents in no time."

    I raised my eyebrows.

    "I've had plenty of adoption cases," he said, feeling the bad vibes Adam and I were giving out and selling himself a bit harder. "Usually we go to the adoption authority and I assist people through that process. It can be a stressful business; it's not easy to think, to process everything," he said, sincere now. "We can get results that way too, but it's always good to follow any clues you can come up with yourself."

    "I already contacted the adoption authority," Amelia said. "I've downloaded paperwork from their website but," she lowered her voice even though there was no one around to hear her, "I'm not entirely sure this adoption was done officially. There's no paperwork that I could find."

    "Yeah.." Bobby fingered the note and looked deep in thought. "I agree. So, what do you say?" He reached out his hand to Amelia, eager to close the deal, so he could flee from his nest.

    "How much do you cost?" The cynical Adam interrupted their exchange.

    "One hundred and fifty euro if I find them, plus my accommodation. Other expenses I'll cover myself. Deal?" He looked down at his hand, which was still extended.

    Amelia seemed uncertain.

    He dropped his hand.

    "I can't promise miracles," he said gently, "but I've found parents and reunited families before. There's not much of a set-up here, but I'm good. I don't get paid until I solve the puzzle and I pay the rent every month. Just about." He offered a cheeky smile.

    "It's not you, Bobby," Amelia said. "It's the.. situation. If I go ahead with this, well, then it's real." She looked at me for help.

    What was considered meddling? "You should do what you feel is right," I eventually said, then added, "What have you got to lose? You haven't been on holiday for a long time. At the very least, you'll see another part of the country."

    Amelia smiled shyly. "Okay." She shook his hand.

    Adam shook his head.

    "I know this is crazy," Amelia said, keeping her voice down as we walked back to the car. "But I have to get out of Dublin, I have to get away from the shop. I need to get away. Get my head together. Everything has been turned upside down, I can barely think straight."

    "And you think the trip will help that?"

    "No," she laughed. "But at least I'm going to have fun being wildly confused about it all. Bobby," she smiled, "he's an interesting one."

    I was only half-listening, trying at the same time to eavesdrop on the two men behind us.

    "So how did you meet Christine?" Bobby asked.

    "On a bridge."

    "Which bridge?"

    "The Ha'penny."

    "That's romantic," Bobby said, slapping Adam's back like they were buddies. Adam shoved his hands deeper into his pockets and waited for me to stop talking so we could finally get away.

    I turned my attention back to Amelia.

    "Thanks for humouring me," she said.

    "That's what friends are for. But can I ask a question? When we were in the storage room, you went straight to the box with the year you were born. You suspected, didn't you?"

    "I always wondered. Sometimes I'd ask Mum and Dad questions about the pregnancy, about where I was born, and the answers they gave were all a bit too vague. Plus they never seemed to want to talk about it. I didn't want to make them uncomfortable or hurt them, so eventually I stopped asking, I gave up on finding the answers. I had no idea what it was they were hiding. But I do know that Mum had four pregnancies before me and she lost every one of those babies. She said having me was a blessing from God. So I thought she was afraid of losing me the way she'd lost them, that's why she was so precious about me."

    "Your parents loved you so much."

    "I felt loved." She smiled. "So it's okay. It's not so much that I want to be reunited with my biological parents, I just.. I want to know. And then I think I could walk away. It won't matter if they want nothing to do with me. I'm not sure yet if I want anything to do with them. All I want is to know the story. I feel like I deserve to know."

    "You do." I thought about it. "You're right, you know, if I was in your shoes and if I knew my mum was out there and I had a chance to find her, I'd do whatever it took. I'd do anything to get her back."

    "I know you would," Amelia said, throwing a worried look at Adam before covering her concern with a smile that was too bright and too quick.

    I swallowed hard.

    "This is ridiculous," Adam said from the door, watching me pack my bag.

    Everything had seemed ridiculous to him all day. Pointless, a waste of time, ridiculous.

    "What's ridiculous?" I asked, trying not to sound as drained as I felt.

    "Going to Tipperary."

    "How are you going to not take over the company if we don't go to the company to sort it out?"

    "We can't sort it out, it's in my grandfather's will. There's no way of changing it. This trip will be a total waste of time." His voice was hard.

    I didn't know exactly how we were going to sort this out but where there was a will, there was a way and Adam had to face up to his responsibilities sooner or later. The prospect was making him tetchy, fidgety. He was moody again.

    He left the room. "So this is my last time here?" he said from the living area.

    Then I got it. He had a problem with people leaving him, and him leaving too. I hurriedly followed his voice.

    "You're moving on, Adam. This is a good thing."

    He nodded, not believing a word of it.

    "Right now, I'm feeling.." I prompted him.

    He sighed. "Right now I'm feeling.. sentimental."

    I felt it too. Then his phone rang.

    "It's Maria." He handed it to me.

    I stared at it, wanting to hang up straight away, but I thought of Leo's advice. "Answer it," I swallowed. "Invite her to your party. If you want to."

    "Are you sure?" He looked uncertain.

    "Of course." I was confused by his reaction. "Don't you want her to be there?"

    The phone kept ringing.

    "Yeah, only, you know.."

    We stared at each other.

    I wasn't sure what he was thinking, but I knew what I was thinking. Don't answer it, don't fall in love with her, fall out of love with her. Love me.

    The phone stopped ringing, leaving a silent room. He didn't even look at the phone in his hand. He swallowed. He took a step towards me.

    The phone rang again and he froze.

    Then he answered it and walked out of the room.

    While Adam was outside in the car with Pat, I tentatively made my way to Simon Conway's ward. I was on the lookout for his wife, his children or any member of his family who felt that taking a pop at me would alleviate their pain or bring Simon back to them. The only familiar face I saw – and I cowered away from her as soon as I saw her – was Angela, the nurse who had brought me to Simon's room the previous week, the night I'd met Adam. I froze when I saw her, but Angela smiled at me warmly.

    "I'm not going to bite," she smiled. "Family only, but come on." She led me along to the room. "I heard about what happened the last time you were here. Sorry I wasn't on duty. I want you not to worry in the slightest about it. She was upset and needed someone to blame. You're not responsible."

    "I was there. I was the one who.."

    "You're not responsible," she said firmly. "The girls said she felt awful about it after you left. She was so overcome with emotion they had to take the little ones out and calm her down."

    She didn't paint a pretty picture, but it did a little to relieve my stress.

    "Did you speak to anyone yet?" Angela asked, and I knew she meant someone professional.

    I hadn't forgotten the advice Leo had given me about Adam, but this was an entirely different problem. All the same, I'd been thinking about it and I'd finally figured out who exactly I needed to talk to.

    I was left alone with Simon. The beeping and whooshing were the only sounds in the silence. I sat down beside him.

    "Hi," I whispered. "It's me. Christine. Christine Rose, the woman who failed to save you from yourself. I'm wondering if someone should have saved you from me," I said, eyes filling as the emotions I had been doing my best to suppress came flooding back to me all at once. "I've been going over that night over and over again, trying to figure out what happened. I must have said something wrong. I can't remember. I was so relieved that you'd put that gun down. I'm sorry if whatever I said made you feel that you weren't important enough, that your life wasn't worth living. Because it is and you are. And if you're able to hear me, Simon, then you fight, fight for your life – if not for yourself then do it for your girls because they need you. There is so much of their life that they will need you for. I grew up without a mother, so I know what it's like to have the ghost of someone permanently in every moment in your life. You always wonder what would they think, what would they do if they were here, whether you're making them proud.."

    I allowed a long silence where I let my tears flow, then I composed myself.

    "Anyway, because of this guilt I feel about what I did to you, I've got myself in a whole lot of trouble. I met a man on a bridge and I have to help him see the beauty of life, convince him that life is worth living or else I'll lose him." I wiped my streaming eyes. "One of the things I have to do is help him win back his girlfriend. And if I don't get him back with his girlfriend he will kill himself. Those are the rules. It's only been a week but sometimes you know, you know? And this week I've learned some things." I looked down at my fingers, realising it for sure, completely one hundred per cent.

    I'd hoped to feel relief. Instead I had a pounding headache, a heavy heart, the whoosh of the ventilator and the beep of the heart monitor my only response. I wanted an encouraging nod, I wanted to hear that I was understood, that it was okay, that it wasn't my fault, that I would be able to work everything out. I needed to be given tools, where were my tools? I needed a good book that would fix everything; How to Make Absolutely Everything Okay Again, a simple step-by-step guide to mend hearts, clear consciences and make everybody forget.

    Perhaps the realisation wasn't enough, the silent admission wasn't enough; I needed to say it out loud. I looked up, fixed my eyes on Simon as though my words of heart-dripping honesty would be powerful enough to make him open his eyes.

    "I'm in love with Adam."

    Bản dịch:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi nên rút ra bài học từ buổi nói chuyện với Leo – không được can thiệp nữa. Thật ra tôi đã cảm nhận được thông điệp đó rất rõ ràng từ trước, nhưng tôi đã phải sắp xếp cuộc gặp này để giải quyết tình trạng khó khăn của Amelia trước khi đi gặp Leo. Tôi leo lên cầu thang lên tầng trên một tiệm tạp hóa bán đồ châu Phi – Ca-ri-bê ở đường Camden để đến văn phòng làm việc của em họ tôi, cũng là một thám tử tư, Bobby O'Brien. Cậu ấy ba mươi hai tuổi, quê ở Donegal; sau khi gia nhập lực lượng cảnh sát và được điều đến khu vực ngoại ô Dublin sang trọng, không có mấy chuyện để làm, cậu ấy quyết định rời lực lượng. Sau đó, nghe theo lời khuyên của tôi – sau khi liên tục quay lại công ty Tuyển dụng Rose vì cứ hoặc là bị sa thải hoặc là chủ động bỏ việc khỏi những chỗ tôi giới thiệu – cậu ấy quyết định tự thành lập công ty và điều tra những vụ béo bở.

    Vì tôi không thể cùng đi với Amelia để mò mẫm tìm kiếm bố mẹ của cô ấy, tôi hy vọng Bobby có thể chỉ cho cô ấy đi đúng hướng. Kế hoạch của tôi là giới thiệu họ với nhau rồi đi; tôi sẽ đặt sức mạnh vào tay Amelia, tôi sẽ không tước nó đi. Cho người ta quyền kiểm soát chính cuộc đời mình, cho người ta quyền kiểm soát chính cuộc đời mình. Câu thần chú mới của tôi.

    Đứng trước cửa văn phòng Bobby, Amelia sững lại trên đầu cầu thang. "Mình không làm được."

    "Không sao cả," tôi nói, quay lưng dợm bước trở xuống cầu thang. "Sẽ chẳng ai nghĩ cậu tệ hơn đâu."

    "Này," Amelia kêu lên, ngăn tôi lại. "Cậu không định làm tớ thay đổi ý kiến sao?"

    "Không. Tớ không muốn ép cậu làm điều gì cậu không muốn, Amelia," tôi thông báo, hy vọng Adam cũng sẽ hiểu được thông điệp đó. "Đây là khoảng thời gian khó khăn với cậu và tớ tôn trọng điều đó. Đây là cuộc sống của cậu và cậu hoàn toàn làm chủ nó. Chính cậu nên ra quyết định cho bản thân, tớ không muốn ảnh hưởng đến cậu dưới bất kỳ hình thức nào hay áp vấn đề của tớ lên cậu, vì cho rằng tớ có thể chữa lành cho cậu sẽ không chữa lành được chính tớ."

    Cả Adam và Amelia đều nheo mắt nhìn tôi ngờ vực.

    "Cậu ấy bị sao vậy?" Amelia hỏi Adam.

    "Tôi nghĩ cô ấy bị đập đầu," anh ấy trả lời, mặt vô cảm. "Đi nào," anh ấy nói, động viên Amelia tiến đến cánh cửa. "Chúng ta đã ở đây rồi, tiến lên thôi."

    "Nhưng chỉ khi cậu ấy muốn thôi," tôi khăng khăng.

    Adam đảo mắt. Amelia thì tròn mắt nhìn tôi.

    "Cô muốn tìm cha mẹ ruột của mình chứ gì?" Adam hỏi.

    Cô ấy gật đầu.

    "Vậy thì thử đi," anh ấy nói, kiểm soát tình hình vì tôi coi như xìu xìu ển ển rồi. "Và nếu không hiệu quả thì mình thử cách khác. Hãy cứ sẵn sàng cho nhiều lựa chọn. Hãy chuẩn bị cho.. cô biết đấy.." Anh ấy nhìn quanh dãy hành lang lôi thôi, những hình vẽ graffiti trên tường và cố gắng không hít vào mùi tanh nồng của cá, rác rến và nước cống nồng nặc trong tòa nhà cũ kĩ. ".. bất cứ điều gì." Anh ấy gõ cửa văn phòng Bobby.

    "Ai đó?" Bobby trả lời, giọng khẩn cấp.

    "Chị Christine đây," tôi trả lời.

    "Christine hả?" Rõ ràng là ngạc nhiên. "Mình có hẹn không?"

    "Ờ, không. Mong em giúp giùm. Chị có dẫn theo mấy người bạn đây." Mặc cho Adam đang tiến triển, đầu óc thay đổi thất thường và trạng thái mong manh của anh ấy vẫn khiến tôi sợ không dám để anh ấy một mình. Mới sáng nay, có một chiếc xe cắt ngang đầu xe tôi, lấn làn đường để quẹo qua bùng binh, và ngay khi chúng tôi dừng đèn đỏ bên cạnh xe đó, Adam nhảy khỏi xe và hét vào mặt người phụ nữ mất hồn mất vía sau tay lái trong khi ba đứa con nhỏ của bà ấy ngồi ghế sau. Tôi đã nài nỉ anh ấy quay vào trong xe nhưng anh ấy lờ đi, và phải đến khi đèn bật xanh và người phụ nữa kia phóng đi trối chết với đôi mắt chực trào nước thì anh ấy mới chịu trở vào xe, rồi anh ấy cứ im thin thít mà bẻ khớp ngón tay răng rắc. Phải đến một tiếng sau anh ấy mới mở miệng nói chuyện với tôi. Anh ấy làm như thể đi cùng tôi chuyến này là một hình phạt, nhưng nào có phải, chỉ đơn giản là tôi sợ, tôi luôn sợ để anh ấy lại một mình, biết đâu lúc đó lại có chuyện gì đẩy anh ấy xuống bờ vực nữa thì khốn.

    "Bạn nào?" Bobby hỏi. Lại thế, lo sợ mơ hồ, như thể cậu ấy đang âm mưu chuyện gì mờ ám, hay đã âm mưu và không muốn bị bắt. "Nghe này, nếu là chuyện chồng chị thì em xin lỗi đã nói như thế với anh ta, được chứ? Tụi này chưa bao giờ hợp nhau – chẳng có gì ngạc nhiên – nhưng gọi em như thế thì anh ta đã vượt quá giới hạn rồi đấy."

    Tôi nhắm nghiền mắt và đếm đến ba khi nghe tin đó.

    "Cậu làm ơn mở cửa ra được không?" tôi mất kiên nhẫn. Có tiếng mở khóa và tháo then cửa và rồi cánh cửa hé mở, chỉ vài phân, vẫn còn thấy sợi xích. Một con mắt màu xanh lơ thò ra nhìn chúng tôi. Nó liếc hết trái sang phải, quan sát Adam và Amelia rồi tới hành lang sau lưng chúng tôi. Khi đã hài lòng thấy rõ, cậu ấy khép cửa lại, tháo sợi xích ra và đẩy cửa ra cho chúng tôi vào.

    "Xin lỗi nhé," cậu ấy nói. "Một phần công việc thôi, chị biết đấy. Em phải luôn cẩn thận." Cậu ấy đóng cửa lại, cài then và vặn chìa khóa.

    "Bobby O'Brien," cậu ấy duyên dáng mỉm cười và chìa tay cho Adam trước rồi đến Amelia.

    "Cậu đã từng gặp Amelia rồi đấy," tôi nói. "Tụi chị là bạn từ hồi đi học. Sự kiện nào của gia đình mình cô ấy cũng có mặt."

    "Thật không?" Cậu ấy quan sát Amelia. "Tôi chắc chắn phải nhớ một cô gái xinh đẹp như cô chứ."

    Hai má Amelia hồng lên.

    Tôi đảo mắt trước câu đẩy đưa của cậu em tôi. "Cậu đã cướp que kem của cô ấy trong buổi tiệc sinh nhật tám tuổi của chị và ném nó qua nhà hàng xóm."

    Cậu ấy ngẫm nghĩ. "Người đó là cô sao?"

    Amelia bật cười. "Nhìn tôi khác với lúc tôi khóc lóc nói ghét con trai."

    "Cũng chẳng khác bao nhiêu," Adam lầm bầm để chỉ có mình tôi nghe, tôi trừng mắt nhìn lại.

    "Chị khỏe không Christine?" Bobby ôm tôi nồng nhiệt.

    Buông tôi ra rồi, cậu ấy tiến đến bên cánh cửa sổ phía sau bàn. Chiếc màn sáo đang đóng. Cậu ấy khẽ vạch tấm liếp và ngó xuống đường bên dưới, rồi quay lại với chúng tôi.

    "Em giúp được gì đây?"

    Cậu ấy đang mặc một chiếc áo thun màu xanh in dòng chữ "Thiên đường Bia" và một chiếc quần bò rách. Mái tóc đen xoăn tít phủ mắt, da tái xanh, râu ria lởm chởm. Lúc nào nhìn cậu chàng cũng như đang có mưu đồ bất chính, không chừng vì thế thật; bây giờ lại càng giống. Tôi để ý Adam đang đánh giá cậu ấy. Tôi thích vậy, và cố gắng kháng cự lại thôi thúc xen vào. Cứ để họ tự quản lấy việc này, tôi tự nhủ.

    "Bobby, Amelia là lý do bọn chị đến đây. Cô ấy mới vừa biết được rằng bố mẹ cô ấy không phải là bố mẹ ruột. Amelia, cậu nói tiếp được chứ? Cho cậu ấy thấy cậu đã tìm được những gì?"

    Trong lúc Amelia nói về những thứ trong cái hộp giày, tôi ngó ra ngoài cửa sổ để xem cái gì đã làm Bobby lo lắng nãy giờ. Chẳng có ai ngoài đó. Tôi nhanh chóng đóng tấm liếp lại và lùi ra. Bobby để ý thấy hành động của tôi và trao cho tôi một nụ cười yếu ớt, lo âu. Tôi không muốn biết cậu ấy đã làm gì.

    "Vậy về cơ bản cô nói tất cả mọi thứ trong cái hộp này, bộ sưu tập những thứ được để lại với cô khi cô được trao cho người mẹ nuôi, dẫn tới Kenmare?" Bobby tóm tắt lại.

    "Tôi không nghĩ vậy," Adam ngắt ngang. "Người nào kết luận như vậy thì người đó hoàn toàn mất trí rồi."

    "Nhìn lại anh ấy," Amelia nạt, đưa Adam về đúng chỗ của mình.

    "Vậy thì đi Kenmare thôi," Bobby nói nhanh, vỗ hai tay.

    Tôi nheo mắt nghi ngờ nhìn cậu ấy.

    "Anh nghĩ đó là ý hay sao?" Amelia ngạc nhiên hỏi. "Anh nghĩ bạn tôi nói đúng sao?"

    "Tôi nghĩ bạn cô là một thiên tài," Bobby nói. "Nếu là tôi thì chắc phải mất một lúc mới nhận ra cái loại đăng ten đó, nhưng cô ấy thì thấy ngay. Tôi rất muốn đi Killarney.."

    "Kenmare," tôi sửa lại.

    "Kenmare, xin lỗi." Cậu ấy mỉm cười duyên dáng với Amelia. "Tôi rất muốn đi Kenmare, hỏi một vài câu hỏi. Chúng ta sẽ nhanh chóng tìm thấy bố mẹ cô thôi."

    Tôi nhướn mày.

    "Tôi đã làm nhiều vụ nhận con nuôi rồi," cậu ấy nói, cảm nhận được năng lượng xấu mà tôi và Adam đang toát ra nên quảng cáo mình thêm một chút. "Thường thì chúng tôi cùng đến cơ quan trao nhận con nuôi và giúp người ta lục lại thủ tục giấy tờ. Ngành này có thể khá áp lực đấy; không dễ gì để nghĩ và xử lý mọi thứ," lần này cậu ấy nói thật lòng. "Chúng ta cũng có thể có kết quả bằng cách đó, nhưng bám theo bất kì manh mối nào cô tự tìm được lúc nào cũng tốt."

    "Tôi đã liên lạc với cơ quan trao nhận con nuôi rồi," Amelia nói. "Tôi đã tải giấy tờ từ trang web của họ xuống nhưng," cô ấy hạ giọng dù quanh đó chẳng có ai, "tôi không hoàn toàn chắc vụ nhận con nuôi này được ghi chép chính thức. Tôi chẳng tìm thấy giấy tờ nào liên quan cả."

    "Ừ.." Bobby nhịp nhịp lên cuốn sổ ghi chú và có vẻ suy nghĩ lung lắm. "Tôi đồng ý. Vậy cô nghĩ sao?" Cậu ấy chìa tay ra cho Amelia, háo hức muốn dàn xếp cho xong để có thể bay khỏi cái tổ của mình.

    "Cậu tính bao nhiêu tiền?" gã Adam cay độc ngắt ngang cuộc trao đổi giữa họ.

    "Một trăm năm mươi euro nếu tôi tìm được họ, cộng với tiền ở. Những chi phí khác tôi tự lo. Đồng ý chứ?" Cậu ấy nhìn xuống bàn tay vẫn đang chìa ra của mình.

    Amelia trông có vẻ không chắc chắn lắm.

    Cậu ấy buông tay.

    "Tôi không hứa phép màu sẽ xảy ra," cậu ấy nhẹ nhàng nói, "nhưng trước đây tôi đã từng tìm thấy những bậc phụ huynh và giúp nhiều gia đình đoàn tụ rồi. Ở đây chẳng có dàn xếp gì hết nhưng không sao. Tôi không lấy tiền chừng nào chưa giải được câu đố mà tiền nhà thì tháng nào cũng phải trả. Cũng sắp tới hạn rồi." Cậu chàng nhe răng cười láu lỉnh.

    "Không phải tại anh, Bobby," Amelia nói. "Là tại.. tình hình. Nếu tôi cứ làm tới thì.. chà.. nó sẽ thành hiện thực." Cô ấy nhìn tôi cầu cứu.

    Cân nhắc không can thiệp có lý gì chứ? "Cậu nên làm điều cậu cảm thấy đúng," cuối cùng tôi cũng nói, rồi bổ sung, "Cậu có gì để mất nào? Lâu lắm rồi cậu cũng chẳng đi nghỉ. Ít nhất thì cậu cũng sẽ được thấy một nơi khác của đất nước."

    Amelia thẹn thùng mỉm cười. "Được rồi." Cô ấy bắt tay cậu ấy.

    Adam lắc đầu.

    "Tớ biết chuyện này thật điên," Amelia nói thấp giọng trong lúc chúng tôi quay ra xe. "Nhưng tớ phải ra khỏi Dublin thôi, tớ phải ra khỏi cửa tiệm. Tớ cần phải đi xa. Để sắp xếp lại đầu óc. Mọi thứ với tớ đều đảo lộn cả rồi, tớ không thể suy nghĩ cho ra hồn nữa."

    "Và cậu có nghĩ chuyến đi này có ích không?"

    "Không," cô ấy bật cười. "Nhưng ít nhất tớ cũng sẽ được vui vẻ thoải mái." Cô ấy mỉm cười. "Bobby là một anh chàng thú vị đấy."

    Tôi chỉ nghe bằng nửa lỗ tai, vì còn bận nghe lén hai người đàn ông đi sau.

    "Anh quen chị Christine như thế nào?" Bobby hỏi.

    "Trên một cây cầu."

    "Cầu nào?"

    "Ha'penny."

    "Lãng mạn quá," Bobby vỗ lưng Adam như thể họ là bạn bè chí cốt. Adam thọc tay sâu hơn vào túi và đợi tôi ngừng nói để chúng tôi có thể chuồn đi.

    Tôi hướng sự chú ý trở lại Amelia.

    "Cảm ơn cậu đã chiều theo tớ."

    "Bạn bè là để như thế mà. Nhưng tớ hỏi câu này được không? Khi chúng ta ở trong căn phòng lưu trữ đó, cậu đã đi thẳng đến chỗ cái hộp in năm sinh của mình. Cậu đã nghi ngờ rồi, đúng không?"

    "Lúc nào tớ cũng băn khoăn. Đôi lúc tớ hỏi bố và mẹ về việc mang bầu tớ, hỏi tớ sinh ra ở đâu, và những câu trả lời của họ lúc nào cũng hơi mập mờ. Với lại hình như họ chưa bao giờ muốn nói về việc đó. Tớ không muốn họ khó chịu hay làm họ buồn, thế nên tớ thôi không hỏi nữa, không tìm câu trả lời nữa. Tớ đã không hề biết họ giấu tớ chuyện gì. Nhưng tớ biết mẹ đã mang thai bốn lần trước khi có tớ và bà ấy đã mất con cả bốn lần. Bà ấy nói có tớ chính là phước hạnh Chúa ban. Thành ra tớ nghĩ bà ấy sợ mất tớ như đã mất những đứa con kia, đó là lý do bà ấy yêu thương tớ như thế."

    "Bố mẹ cậu rất yêu cậu."

    "Tớ quả có cảm thấy được yêu thương." Cô ấy mỉm cười. "Nên không sao. Không phải tớ rất muốn đoàn tụ với bố mẹ ruột, chỉ là.. tớ muốn biết thôi. Và rồi tới nghĩ tớ có thể bỏ đi. Nếu họ không muốn liên quan gì tới tớ nữa cũng chẳng sao. Tới tớ còn chưa chắc liệu mình có muốn liên quan gì tới họ không kìa. Tất cả những gì tớ muốn biết là đầu đuôi câu chuyện. Tớ có cảm giác như tớ xứng đáng được biết vậy."

    "Cậu xứng đáng mà." Tôi ngẫm nghĩ về việc đó. "Cậu nói đúng, nếu tớ ở trong hoàn cảnh của cậu và nếu tớ biết mẹ tớ ở đâu đó ngoài kia và tớ có một cơ hội đi tìm, tớ sẽ bất chấp tất cả mà đi. Tớ sẽ làm bất cứ điều gì để đem bà ấy trở về."

    "Tớ biết," Amelia nói, ném cho Adam một cái nhìn lo lắng trước khi che đậy sự lo lắng bằng một nụ cười quá tươi và quá vội.

    Tôi khó nhọc nuốt nước miếng.

    "Chuyện này thật nực cười," Adam nói khi đứng ở cửa nhìn tôi xếp đồ.

    Cả ngày hôm nay dường như chuyện gì cũng là nực cười với anh ấy. Vô nghĩa, phí thời gian, nực cười.

    "Cái gì nực cười?" tôi hỏi, cố gắng không để nghe có vẻ sức cùng lực kiệt.

    "Chuyện đi đến Tipperary ấy."

    "Làm sao anh có thể không tiếp quản công ty nếu chúng ta không đến công ty để sắp xếp chứ?"

    "Chúng ta không thể sắp xếp được, nó nằm trong di chúc của ông nội tôi rồi. Không có cách nào thay đổi được hết. Chuyến đi này hoàn toàn chỉ phí thời gian thôi." Giọng anh ấy khó chịu.

    Tôi không biết chúng tôi sẽ sắp xếp mọi chuyện như thế nào nhưng còn nước còn tát, và Adam trước sau gì cũng phải đối diện với trách nhiệm của mình. Viễn cảnh đó đang khiến anh ấy cáu kỉnh và đứng ngồi không yên. Tâm trạng tồi tệ trở lại.

    Anh ấy ra khỏi phòng. "Vậy đây là lần cuối tôi ở đây phải không?" anh ấy hỏi vọng lại từ phòng khách.

    Và rồi tôi hiểu ra. Anh ấy có vấn đề với việc người ta rời bỏ anh ấy, và cả với việc anh ấy phải rời bỏ người ta. Tôi vội vã đi ra theo tiếng anh.

    "Anh đang sống tiếp, Adam. Đây là chuyện tốt."

    Anh ấy gật đầu mà không tin một chữ nào.

    "Ngay bây giờ, tôi cảm thấy.." tôi nhắc.

    Anh ấy thở dài. "Ngay bây giờ tôi cảm thấy.. cảm xúc lẫn lộn."

    Tôi cũng cảm thấy như vậy. Rồi điện thoại anh ấy chợt reo.

    "Là Maria." Anh ấy chìa ra cho tôi.

    Tôi nhìn nó trừng trừng, muốn lập tức tắt máy, nhưng tôi nghĩ đến lời khuyên của Leo. "Trả lời đi," tôi nuốt khan. "Mời cô ấy đến dự tiệc. Nếu anh muốn."

    "Cô chắc không?" Trông anh ấy có vẻ không chắc chắn.

    "Dĩ nhiên rồi." Tôi bối rối trước phản ứng của anh ấy. "Chẳng lẽ anh không muốn cô ấy có mặt ở đó sao?"

    Điện thoại vẫn reng.

    "Có, chỉ là.. cô biết đấy.."

    Chúng tôi nhìn nhau.

    Tôi không biết anh ấy đang nghĩ gì trong đầu, nhưng tôi biết tôi đang nghĩ gì. Đừng trả lời, đừng yêu cô ấy, hãy thôi yêu cô ấy đi. Hãy yêu em.

    Chiếc điện thoại ngừng kêu, khiến căn phòng chìm vào im lặng. Anh ấy thậm chí còn không nhìn qua chiếc điện thoại. Anh ấy nuốt khan. Anh tiến một bước về phía tôi.

    Điện thoại lại reo và anh đông cứng.

    Rồi anh ấy nhấc máy và bước ra khỏi phòng.

    Trong lúc Adam đang ở ngoài xe với Pat, tôi ngập ngừng đi về phía khu vực của Simon Conway. Tôi để ý xem có thấy vợ con anh ta hay bất cứ thành viên nào trong gia đình không, những người cảm thấy đấm tôi một đấm sẽ làm dịu bớt nỗi đau của họ hay đưa Simon quay về. Khuôn mặt quen thuộc duy nhất tôi thấy – và tôi liền com rúm lại ngay khi vừa thấy cô ấy – là Angela, cô y tá đã dẫn tôi đến phòng bệnh của Simon tuần trước, cái đêm mà tôi gặp Adam. Người tôi cứng đơ khi nhìn thấy chị ta, nhưng Angela lại mỉm cười với tôi ấm áp.

    "Tôi không cắn đâu," chị ta mỉm cười. "Chỉ người nhà được vào thôi, nhưng mà đi nào." Cô ta dẫn tôi đến phòng. "Tôi có nghe về việc xảy ra hồi lần trước cô đến đây. Xin lỗi lúc đó tôi không có mặt. Tôi muốn cô đừng lo lắng gì hết. Cô ấy chỉ buồn quá và cần ai đó để đổ lỗi thôi. Không phải lỗi tại cô đâu."

    "Tôi đã ở đó. Tôi chính là người.."

    "Chị không phải chịu trách nhiệm," cô ấy nghiêm giọng. "Cô con gái nói cô ấy thấy thật tệ sau khi chị đi rồi. Cô ấy bị cảm xúc lấn át đến nỗi người ta phải dẫn mấy đứa nhỏ đi và giúp cô ấy bình tĩnh lại."

    Chị ta không nhẹ lời nói ngọt, nhưng nó quả có giúp tôi nhẹ nhõm được một chút.

    "Cô đã nói chuyện với ai chưa?" Angela hỏi, và tôi biết ý chị ta là một chuyên gia.

    Tôi vẫn chưa quên lời khuyên của Leo dành cho tôi về việc của Adam, nhưng đây là một vấn đề hoàn toàn khác. Mặc dù vậy, tôi vẫn suy nghĩ về nó và cuối cùng cũng nghĩ ra chính xác người tôi cần phải nói chuyện.

    Tôi ở một mình với Simon. Tiếng máy kêu bíp bíp là âm thanh duy nhất vang lên trong thinh không. Tôi ngồi xuống cạnh anh ta.

    "Xin chào," tôi thì thầm. "Là tôi, Christine đây. Christine Rose, người đã không cứu được anh khỏi chính mình ấy. Tôi đang tự hỏi không biết có ai lẽ ra nên cứu tôi khỏi anh không," tôi nói, nước mắt dâng lên khi những cảm xúc mà tôi đã cố hết sức đè nén bấy lâu nay lại cùng lúc ùa về. "Tôi cứ nghĩ về buổi tối hôm đó hết lần này đến lần khác, cố gắng tìm xem chuyện gì đã xảy ra, chắc hẳn tôi đã nói gì đó không đúng. Tôi không nhớ nổi. Tôi đã nhẹ nhõm quá khi anh bỏ súng xuống. Tôi xin lỗi nếu tôi đã nói gì khiến anh cảm thấy anh không đủ quan trọng hay cuộc sống của anh không đáng sống. Vì cả hai đều đáng mà. Và nếu anh không nghe thấy tôi nói gì thì Simon ơi, hãy đấu tranh đi, đấu tranh vì cuộc sống – nếu không phải vì anh thì hãy đấu tranh vì con gái của anh vì chúng cần anh. Có rất nhiều thứ trong đời chúng mà chúng phải cần tới anh. Tôi đã lớn lên mà không có mẹ nên tôi biết thế nào là có hồn ma ai đó vĩnh viễn hiện diện trong mọi giây phút trong đời. Anh luôn tự hỏi họ sẽ nghĩ gì, sẽ làm gì nếu có ở đây, liệu anh có đang khiến họ tự hào hay không.."

    Tôi im lặng một lúc lâu, nước mắt rơi xuống, rồi lấy lại tư thế.

    "Dù gì đi nữa, vì cảm thấy tội lỗi về những gì tôi đã làm với anh, nên tôi đã tự đưa mình vào một mớ rắc rối. Tôi đã gặp một người trên cầu và tôi phải giúp anh ấy thấy được sự tươi đẹp của cuộc sống, thuyết phục anh ấy rằng cuộc đời rất đáng sống, nếu không tôi sẽ mất anh ấy." Tôi chùi nước mắt. "Một trong những việc tôi phải làm để giúp anh ấy là giành lại bạn gái cho anh ấy. Còn nếu tôi không đưa anh ấy trở về với bạn gái anh ấy được, anh ấy sẽ tự tử. Luật là thế. Mới chỉ có một tuần nhưng đôi lúc anh biết sao không? Tuần này tôi mới biết được một chuyện." Tôi nhìn xuống những ngón tay của mình, nhận ra một điều chắc chắn, một trăm phần trăm.

    Tôi đã hy vọng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng thay vì vậy tôi lại thấy đầu nhức bưng bưng, trái tim nặng trĩu, tiếng vù vù của quạt thông gió và tiếng bíp bíp của máy trợ tim là âm thanh duy nhất trả lời tôi. Tôi muốn một cái gật đầu động viên, tôi muốn nghe thấy rằng tôi được thông cảm, rằng không sao đâu, rằng đó không phải lỗi của tôi, rằng tôi sẽ giải quyết mọi chuyện được thôi. Tôi cần được cho công cụ, công cụ của tôi đâu? Tôi cần một cuốn sách hay có thể giúp sửa chữa mọi thứ; Làm thế nào để khiến tất cả mọi thứ ổn thỏa trở lại, một hướng dẫn từng bước cụ thể để hàn gắn trái tim, rửa sạch lương tâm và khiến tất cả mọi người quên đi.

    Có lẽ hiểu rõ vẫn chưa đủ, câm lặng thừa nhận vẫn chưa đủ; tôi cần phải nói lớn tiếng ra. Tôi ngước lên, dán mắt vào Simon như thể lời nói chân thành từ tận trái tim của tôi sẽ đủ sức mạnh làm anh ta mở mắt ra.

    "Tôi yêu Adam mất rồi."
     
  10. nntc6761 ~~~Cập nhật link bài mới ở trên tường ạ~~

    Bài viết:
    2,173
    19. How to Pick Yourself Up and Dust Yourself Off - Làm thế nào để gượng dậy và làm một con người mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Everything okay?" the most beautiful man in my world asked me as I got into Dick Basil's chauffeur-driven car.

    I nodded.

    He frowned and studied my teary eyes. I had to look away.

    "You've been crying."

    I sniffed and stared out the window.

    "How's he doing?" he asked gently.

    I could only shake my head, not trusting my voice.

    "Did his wife say something to you again? Christine, you know you didn't deserve that. It was unfair."

    "Maria could treat me the very same way next week," I said suddenly, not knowing that was going to come from my mouth, not really knowing it was on my mind.

    Pat turned the radio on.

    "Excuse me?"

    "You heard me. Maria, your whole family, they'll blame me. They'll say I spent two weeks swanning about the place with you instead of getting you proper help. Do you ever think of what will happen to me if you go ahead with it?"

    "They wouldn't blame you. I wouldn't let them," he said, getting upset at how I was being affected by this.

    "You won't be here to protect me Adam, you won't be able to defend me. Everything will be my word against theirs. You don't know the mess that you'll leave behind," I said angrily, barely able to get the words out. And by that I didn't only mean the situation, I meant myself.

    Adam's phone rang and as soon as I saw the look on his face when he answered, I knew immediately. His dad had passed away.

    Adam didn't want to see his father's body at the hospital, he didn't want to deviate from the plan of going to Tipperary, which of course was where we needed to go now anyway to make arrangements for the funeral. So we remained in the car as if nothing had happened, when of course everything had happened: He had lost his father and he was now officially the head of Basil's.

    "Have you heard from your sister?" I asked. His phone had remained in his pocket where he'd put it after he received the call. He hadn't contacted anybody. I wondered if he was in shock.

    "No."

    "You haven't checked your phone. Shouldn't you call her?"

    "I'm sure she's been informed."

    "Will she come to the funeral?"

    "I hope so."

    I was relieved by his positive response.

    "And I hope the guards are waiting for her on the runway. In fact, maybe I'll call them and alert them myself."

    I wasn't so pleased then.

    "Maybe this means the party won't go ahead," I said quietly, feeling bad at trying to find a silver lining in the death of a loved one, but Adam was clearly in need of one.

    "Are you joking? There's no way they'd cancel the party now – this is their big chance to prove that we're as strong and ready as ever."

    "Oh. Is there anything you'd like me to do?"

    "No, thanks."

    He was silent as he gazed out of the window, grabbing every scene that passed, trying to hold on to being away from the dreaded place we were going to, trying to slow the car in its tracks. I wondered if he wanted me with him at all. Not that it would affect me being there; I was staying with him regardless, especially now, but it would be easier if I knew he wanted me there. I supposed not. He probably would have preferred to be alone with his thoughts, and it was his thoughts that scared me.

    "Actually," he said suddenly, "will you read the reading from Amelia's mother's funeral?"

    I was surprised. He hadn't commented on it much at the funeral, other than to ask me if I'd written it. I was deeply touched. That reading meant the world to me. I looked out of the window, blinked away tears.

    We were driving down country lanes, the landscape was rich and green, vibrant, even on the icy morning. It was horse territory, plenty of trainers and stables with some of the best land for feeding their breeds, whether race horses or show horses, it was a big business in these parts – if they weren't making chocolates, that was. Pat wasn't taking too much care on the roads, he didn't pause before rounding sharp corners, took lefts and rights at roads that bore exact resemblance to the last turn we'd taken. I felt my nails digging into the leather seats.

    I looked at Adam to see if he looked as nervous as I was. He was looking at me. I'd caught him.

    He cleared his throat and looked away. "I was.. do you know you're missing an earring?"

    "What?" I felt my earlobe. "Shit." I started searching my body for the earring, shaking my clothes roughly, hoping it would fall out. I had to find it. When I still didn't find it I got down on my hands and knees in the car.

    "Careful, Christine," Adam warned and I felt his hand on my head as I bumped it against the door as Pat rounded another corner sharply.

    "It was my mother's," I said, leaning over on his side and pushing away his feet to check the floor around him.

    Adam winced, as though feeling my pain at losing it.

    After finding nothing, I sat down, red-faced and flustered. I didn't want to talk to anyone for a while.

    "Do you remember her?"

    I rarely spoke about my mother; not a deliberate decision but because my mother had been in my life for such a short time that I had no references to her. I tried to summon her up now and then but had little to remember and therefore little to say.

    "These earrings are one of the very few memories I have of her. I used to sit on the edge of the bath and watch her when she was getting dressed to go out. I loved watching her put on her make-up." I closed my eyes. "I can see her now, facing the mirror, her hair back off her shoulders in a clasp. She'd be wearing these earrings – she only ever wore these on special nights out." I fingered my naked earlobe. "It's funny the things we remember. I can see from the photographs that we did so much more together, I don't know why I remember that moment more than anything."

    I was silent for a while, then said, "So to answer your question: No. It's a long way of saying no, I don't really remember her. I suppose that's why I wear these earrings every day. I hadn't figured that out until now. When people comment on my earrings, I know I can say, Thanks. They're my mother's. It's a way to creep her into my conversations every day, somehow make her real and a part of my life. I feel like she's an idea, a bunch of other people's stories, a person who changes all the time in photographs, who looks different in each one, in different lights, different angles. I used to ask my sisters all the time when we'd look through the album: Is that the mum you remember? Or is that her? But they'd say no, then describe her in a way that no photograph captured. Even my own image of her at her mirror is of the back of her head, her right ear, her chin. Sometimes I wish that she'd turn around in that memory so I can see her fully; sometimes I make her do that in my imagination. It probably sounds weird."

    "It's not weird at all," Adam said gently.

    "Do you remember your mother?"

    "Bits and pieces. Small things. Problem was, I didn't have anybody to talk to about her. I think it helps your memory of a person, when people share stories, but my dad never talked about her."

    "Wasn't there anybody else to talk to?"

    "We had a new nanny every summer; the gardener was the closest we had to a regular person about the house, and he wasn't allowed to talk to us."

    "Why not?"

    "Dad's rules."

    We left a long silence.

    "Your earring will turn up," he said.

    I hoped so.

    "Maria said she'd come to my birthday party."

    I had forgotten to ask him. How had I forgotten that?

    "Good. Great. That's.. Adam that's really great."

    He looked at me. Big blue eyes searing into my soul. "I'm glad you think it's really great."

    "I do. It's.." I couldn't think of any other word other than great so I let the sentence die.

    Finally the car slowed and I sat up, eager to catch a glimpse of the place where Adam had grown up. The plaques on the grand pillars announced 'Avalon Manor'. Pat heeded the speed limits here and crawled down the driveway, which went on for miles. The trees fell away to reveal a wide open green before an enormous period manor house.

    "Wow."

    Adam looked unimpressed.

    "You grew up here?"

    "I grew up in boarding school. I spent holidays here."

    "It must have been incredibly exciting for a young boy, lots of places to explore. Look at that ruin."

    "I wasn't allowed to play in there. And it was lonely. Our nearest neighbours are a considerable distance away." He must have heard the poor little rich boy tone in his voice because he dropped it. "That's the old ice-house. I always thought I'd renovate it and live there."

    "So you did want to live here," I said.

    "Once upon a time." He looked away from me, out of his window.

    The car pulled up before the sweeping steps that led to the enormous front door. The door opened and a woman with a warm face welcomed us. I recalled her from Adam's stories: Maureen, wife of Pat the driver. She had been housekeeper, or house manager as Adam called her, for thirty-five years, for as long as Adam had been alive. Though Adam never considered her as a maternal figure in his life – the nannies were employed to mind him, and Maureen, though warm, had children of her own, while her sole responsibility as an employee was the wellbeing of the house – I was sure Adam was missing a trick. I was dubious as to how she could have turned a blind eye to the two motherless children under the same roof, and I felt sure that Adam was being obtuse if he believed that.

    "Adam." She embraced him warmly and he visibly stiffened. "I'm sorry for your loss."

    "Thanks. This is Christine, she'll be staying for a few days."

    Maureen couldn't quite hide her surprise at the sight of a woman in Adam's company who wasn't Maria, but it was quickly masked by her welcome, though nothing could be done to hide the awkwardness which I know we both felt when it came to deciding the sleeping arrangements. The house had ten bedrooms and Maureen didn't know whether to lead me to one of them, or to Adam's room. She led the way tentatively, looking behind her now and then to try and catch Adam's eye for guidance, for a hint as to what to do, but as well as being laden with our bags, he was lost in his mind, his forehead furrowed as he tried to decode a cipher. I guessed that he'd left last week thinking he would be returning an engaged, soon-to-be-betrothed man and when that went suddenly pear-shaped he didn't intend to return at all. Now here he was, back in the place he seemed to detest so much.

    I had been worried about our 'deal' all week, but that concern was nothing to what I felt now in Adam's company. He seemed detached, cold, even when I met his eye and smiled encouragingly. I imagined how Maria felt when she tried to engage with him, reach out to him, be intimate with him and then was greeted by this withdrawal. I first thought of it as a shell of Adam, but then realised I was entirely wrong. He wasn't a shell, he was completely filled by someone else, possessed by an Adam who felt rage and loss and anger and resentment at the loss of control of his life. An Adam who was profoundly unhappy. He had lost his mother at a young age but in other ways his life had been sheltered. He didn't have to wonder about his next meal, schoolbooks, toys at Christmas, a home being taken from him. In his life, all of these things were taken for granted. And he'd taken it for granted that he was free to break away from his father's rule, plot his own destiny, with an older sister to step into the family business. Then all that had changed. Duty, the thing he had so avoided and celebrated avoiding successfully had strolled casually up behind him and tapped him on the shoulder and respectfully requested that he follow it this way. The party was over, the belief that he had control over his own fate, that he could build a different kind of life for himself, evaporated, melted before his very eyes like a house of wax.

    He was at the end and he didn't like endings, he didn't like partings or goodbyes and he didn't like leaving. Change occurred on his terms when he was good and ready. It was the look in his eye, the tone of his voice, everything that made Adam Adam which had altered since we set foot in the house, and now that I thought about it, had begun to creep in since he'd hung up the phone earlier. It gave me a sick feeling in my stomach, because I realised how utterly serious Adam was about leaving this world and I knew, if he attempted it again, this time he would get the job done, he would not stop until he was successful.

    It was one thing to help someone who wanted to be helped, which I felt Adam was quite open to in Dublin. Here, in Tipperary, I felt he'd already closed the door and emotionally detached himself from me. He spent most of the day sleeping with the curtains drawn in an enormous room with an open fireplace and a couch area, which Adam insisted he would be sleeping on later, but for now he was in the bed and I was sitting, legs up on the window seat, in the bay window which looked out over Lough Derg. I listened to his breathing and watched the clock, all the while conscious that we were wasting time. Time, in this case, was not a healer; we needed to be talking, fixing and doing, I needed to be challenging and supporting him, but I couldn't do any of those things because he had retreated, detached and withdrawn himself, and I was scared.

    I checked on Adam again; he was definitely asleep. His hands lay palms up behind him on the bed, his arms raised as though in surrender. His blond hair fell over one of his eyelids and I reached out to move it. He didn't wake and my finger remained on his soft skin a little longer. He hadn't shaved that morning and barely noticeable white-blond stubble glistened in the light. His lips were together, pouting that way he did when he concentrated. It made me smile.

    Maureen appeared at the open door, and knocked gently to get my attention. I was startled and pulled back my hand as if caught doing something wrong. I wondered how long Maureen had been there. She smiled at me in a way that suggested she'd noticed my tenderness with Adam and, embarrassed, I made my way to the door.

    "Sorry to disturb you, but I brought the extra blankets Adam asked for."

    They were for the couch, so I placed them there.

    I could tell Maureen wanted to ask, but instead she said, "And, well.." she looked across at his sleeping body, "there was a phone call for Adam."

    "I don't think we should disturb him," I said gently. "You can tell him later. Or is it urgent?"

    "It was Maria."

    "Oh."

    "She tried calling his mobile, but he's not answering. She wants to know if he wants her to come to the funeral. She said they had a few problems and she wasn't sure he'd want her here or not. She doesn't want to upset him."

    "Oh.." I looked at Adam and tried to figure out what to do. The Adam in Dublin would have wanted her. This Adam needed her, but this wasn't the Adam Maria had fallen in love with and was falling for again. I was determined they should meet when he was back on form. Maria, seeing him like this, or being treated the way she had been previously, would send her running straight back into the arms of Sean. I would have to talk about it later with him but I was sure he would agree with me. "I think he would prefer her not to be here, but it's not because he's upset with her. Please let her know that."

    "Okay. I'll tell her," Maureen said gently. She cast a quick look at Adam again, obviously wondering to herself: Should I trust this lady? Should I ask him myself?

    It was when she was down the hall that I chased her, more comfortable speaking with her when Adam was out of earshot.

    "Maureen.." I wrung my hands together. "We're not.. together. Adam and I. He's not very well lately, he's having a few problems, personally."

    Maureen nodded, as if this she knew very well.

    "He wouldn't appreciate me saying anything. I'm sure you know him better than me, but I'm trying to.. help him. I have been trying to help him all week. I thought it was working. I don't know what he's usually like, but in the days following our initial meeting, he has seemed.. lighter. This has set him back a bit. Though I know there's never a good time to lose someone.."

    "You met Mr Basil?"

    "Yes."

    "Well then, you'll understand when I say that, despite working for him for thirty-five years, we weren't exactly close."

    "The same could be said for his son."

    Maureen pursed her lips and nodded. "I'm sure you won't take this any further, but Adam," she lowered her voice, "he has always been sensitive. He has always been hard on himself. He could never let go of things easily, even the smallest things. I tried to be there for him, but Adam preferred to deal with things alone, quietly, and Mr Basil.. well, he was Mr Basil."

    "I understand. Thank you for the insight, and I assure you I won't repeat what you've said. I literally haven't taken my eyes off him for the week," I explained.

    "Most women can't." She smiled and I blushed, tellingly.

    "For reasons I can't explain, I can't let him out of my sight. Hence the bedroom situation, but I really need to go somewhere now and I wonder if you could keep an eye on him for me? I'm sure you have lots to do for tomorrow, but I'll only be an hour. If you wouldn't mind?"

    I placed a chair outside the bedroom door for Maureen so that he wouldn't be freaked out to find her lounging on the couch at the end of his bed.

    "Please ring me if he wakes, goes to the toilet, anything." I cast a worried glance at Adam in bed, trying to decide whether to stay or go.

    "It'll be fine." Maureen placed a warm hand on my arm.

    "Okay," I said nervously.

    "She was right," Maureen said.

    "Who was?"

    "Maria. She asked me if Adam was here with a woman. Someone pretty who seemed to be taking care of him."

    "She did?"

    "Yes." Maureen nodded.

    "What did you say?"

    "I told her she would have to discuss Adam's business with Adam."

    I managed a weak smile. "Thanks."

    I found Pat in the service kitchen, tucking into an egg sandwich. I was already dreading the drive in a confined space with him; speed and now an egg to top it off. I tried to politely wait until he'd finished, but knowing Adam was upstairs without me caused me to pace nervously.

    "Fine," Pat said, forcing the final half of the sandwich into his mouth, pushing back the chair, downing his cup of tea and standing up. He grabbed the car keys and headed to the car.

    Mary Keegan, Dick Basil's right-hand "man" lived twenty minutes away on an impressive patch of land. When I found no answer at the house, Pat pointed me in the direction of the stables and went back to the radio blaring sport in the overheated egg-fart smelling car. He had been right about her whereabouts. I stood at the fence and watched the elegant woman on horseback as she jumped the obstacle course.

    "That's Lady Meadows," a voice said behind me, and I turned to see Mary. She was dressed for the occasion: Wellington boots, a warm fleece with a padded waistcoat over it.

    "I thought I was watching you."

    "Me? Certainly not!" she laughed. "I wouldn't have enough time to be as good as that. I'm only good for morning gallops and hunts. I do love hunts."

    "Lady Meadows is the horse or the woman?"

    "The horse," she laughed. "The woman is Misty. She's a show jumper, competes professionally. Almost made the Olympics last time, but her horse Medicine Man broke his leg in training. Maybe next time."

    "You've a great set-up here. How many horses do you have?"

    "Twelve. Not all of them are ours, but it helps with the fees. We're expanding though. She's even thinking about getting into breeding."

    "Is the dream for you to be here full-time?"

    "Me? No. Why, have you been sent from Basil's to fire me?" She tried to make it appear she was joking, but it was clear from the fear in her eyes that she was worried.

    "No, actually, quite the opposite."

    Mary looked intrigued.

    We finished our conversation in what should have been the warmth of the bungalow, but with the door opening and closing as stable hands came and went there was little chance of any warmth remaining in the house. Mary kept her coat on and so did I, drinking as much hot tea as I could and warming my hands on the mug as I sat on an animal-hair-infested couch surrounded by three dogs; one sleeping, one with cabin fever as he wandered around the room sniffing at walls for a way out and another that sat in Mary's lap and watched me in a disconcerting manner without blinking for the entire conversation. Mary didn't seem to notice any of it, not the cold, nor the dog hair that I scooped from my mug. I wasn't sure if that was because she was so used to it all or because of my proposal.

    She acted dubious but her interest was obvious. "And you worked on this with Adam?"

    "Yes," I was only half-lying. "He couldn't be here today because there's so much to arrange for the funeral." I thought of him in his house, lying in the darkness with the bed covers over his head.

    "And he's happy with this?" she asked, confused. "With not having a day-to-day role in the company? With me making the decisions?"

    "Absolutely. He'll be chairman of the board, so all decisions will have to be signed off by him, but I think it's the best way to move forward. Everyone I've spoken to is very sure that you could run the company in the way Mr Basil intends. You love the company."

    "It was the first place I worked after school." She smiled. "They used to be based in Dublin, but when they moved here it was great for the area. It is great. I spent the first year answering phones. Gradually moved my way up. But.." She shook her head, confused.

    "What's wrong?"

    "Old Mr Basil wouldn't have wanted this. Mr Basil's family wouldn't want this. Lavinia would rather roll over and die than see me in her position. The Basils prefer to keep things in the family." She didn't speak ill of anyone, she was too professional for that, but I could read between the lines and it tallied with what Adam had said about feeling pressure from his family within the company over him getting the job and not them.

    "As long as it's not his uncle's family involved," I added.

    "Well, of course," she agreed. "It won't go to Nigel, will it?" she asked, worried.

    "That's the last thing Adam wants. And I don't think you have anything to worry about with Lavinia."

    "Are you sure Adam is happy with this?" she asked again, confused.

    I stalled. "Do you mind me asking, why are you unsure about this? I thought it was obvious Adam didn't want the job."

    "Oh, I sensed that, of course, but I thought it would be different when Mr Basil died. I thought he'd see it differently. It's hard to do your job when Mr Basil's breathing down your neck; he barely gives you a second to think and then he barks at you for not thinking. I thought that Adam would want to make it his own." She shrugged. "I thought his problem was with his father, not with the company. And he's proved he's good at it, the short time he's been there. He had some good ideas – and believe me, we could do with some fresh blood in there. It would be such a shame for him not to take the position. But, as you say, if this is what he wants.." She looked at me as though she didn't believe me.

    This confused me all over again.

    My phone rang.

    It was Maureen. "He's awake."

    I didn't need to tell Pat to put the foot down, he was already driving over 100 mph on roads I would barely do sixty on. When I reached the house, I expected to find Adam outside or downstairs but instead I found him still in his bedroom, trying to talk a flushed-faced Maureen into letting him out.

    "Slide the keys under the door, Maureen," Adam said, the impatience in his voice clear.

    "Uh. I'm not sure they fit," she said nervously, then held her head in her hands in silent turmoil. She heard me on the staircase and looked up at me in relief. "He had a shower and he was hungry so I brought him lunch and locked the door," she whispered frantically. "He kept saying he wanted to go for a walk."

    "Why didn't you let him?"

    "You said not to let him out of my sight!"

    "You could have followed him."

    She clamped her hands across her open mouth, not having thought of that. I felt my mouth twitch.

    "He's very angry," Maureen whispered.

    "That's okay. He'll take it out on me." I raised my voice. "It's all right, Adam, I'm here, I'll help."

    I put the key in the lock and rattled it around as though I was having a difficult time. Adam kept pushing the handle up and down impatiently.

    "Adam, stop! I'm trying to.." Finally the key clicked in place and the door flew open. I was so surprised by the sudden force that I didn't have time to move. Adam came bounding out, like a bull released, and my shoulder was the target as he bumped past, but he was too angry to stop and apologise and Maureen caught me as I flew back a few feet.

    "Oh dear, my dear, are you okay?"

    I didn't feel the burning until afterwards as I was more concerned about Adam running down the stairs, steam coming from his ears. I took off in pursuit.

    "I want to be alone," he said, power-walking out of the house and taking a left that led to a pathway along the lake.

    His legs were so much longer than mine and I had to jog to keep up. A few quick steps, then a jog to catch up, a few quick steps and then another jog. Between a slight panic that he'd gone off the rails and the fact I was jogging I was a little out of breath already.

    "You know I can't do that," I said, running a bit, then walking, then running again to catch up.

    "Not now, okay?"

    I kept up with him, didn't want to say anything to annoy him. I remained at his side, silent but present. Not that he wouldn't be able to do anything just because I was there. He was strong, as the throbbing in my shoulder proved. Still, I persevered, I couldn't give up on him, I couldn't leave him alone, I couldn't..

    "CHRISTINE!" he yelled in my face. "GO AWAY."

    He'd stopped suddenly and it had taken me by surprise. He shouted so loudly it echoed around the lake, reverberated in my head, hurt my ears, made my heart bang in my chest. The flash of anger in his eyes, the single vein that throbbed in his forehead and the veins that protruded from his neck, his hands in fists, unintentionally threatening, made me catch my breath and hold it. I felt like a child who had been shouted at by an adult, that surprised, vulnerable, embarrassed feeling. And I felt alone, suddenly so very alone. He turned away from me and charged off and I collapsed, crouched over, hands flying to my knees as I gasped for breath, as I started to cry and for once didn't try to stop it.

    I let him go.

    Bản dịch:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mọi chuyện ổn chứ?" người đàn ông đẹp trai nhất thế giới của tôi hỏi khi tôi chui vào trong chiếc xe có tài xế riêng của Dick Basil.

    Tôi gật đầu.

    Anh ấy cau mày nhìn đôi mắt sưng húp vì khóc của tôi. Tôi phải nhìn lảng đi chỗ khác.

    "Cô mới khóc."

    Tôi khịt mũi và nhìn ra ngoài cửa sổ.

    "Anh ta thế nào rồi?" anh ấy nhẹ nhàng hỏi.

    Tôi chỉ có thể lắc đầu, không dám cất tiếng.

    "Vợ anh ta lại nói gì với cô hả? Christine, cô biết cô không đáng bị thế mà. Vậy là không công bằng."

    "Tuần tới Maria cũng có thể đối xử với tôi y như vậy," đột nhiên tôi nói, không biết những từ đó sẽ vọt ra khỏi miệng, không thật sự biết nó có nằm trong đầu.

    Pat vặn radio lên.

    "Xin lỗi?"

    "Anh nghe rồi đấy. Maria, cả nhà anh, họ sẽ trách tôi. Họ sẽ nói tôi đã dành hai tuần trời lượn lờ khắp nơi với anh thay vì giúp đỡ anh một cách đúng đắn. Anh đã bao giờ nghĩ về những chuyện sẽ xảy đến với tôi nếu anh quyết giữ ý kiến không?"

    "Họ sẽ không trách cô đâu. Tôi sẽ không để họ làm thế," anh ấy nói, buồn buồn khi thấy tôi bị ảnh hưởng bởi chuyện này như thế nào.

    "Anh sẽ đâu có mặt để bảo vệ tôi đâu Adam, anh sẽ không thể bênh vực tôi. Tất cả chỉ còn lời nói của tôi chống lại bọn họ. Anh đâu có biết về đống lộn xộn anh sẽ để lại phía sau," tôi giận dữ nói, khó khăn lắm mới nói ra được. Nói vậy nghĩa là tôi không chỉ đề cập tới tình huống, tôi còn nói về bản thân tôi.

    Điện thoại Adam reo và ngay khi nhìn thấy vẻ mặt anh ấy khi trả lời điện thoại, tôi biết ngay. Bố anh ấy đã qua đời.

    Adam không muốn nhìn thấy thi thể bố trong bệnh viện, anh ấy không muốn bị chệch khỏi kế hoạch đi Tipperary. Đương nhiên đó đằng nào cũng là nơi bây giờ chúng tôi cần đến để thu xếp tang lễ. Thế nên chúng tôi vẫn ngồi lại trong xe như không có chuyện gì xảy ra, và dĩ nhiên đó nghĩa là mọi thứ đã xảy ra: Anh ấy đã mất cha và bây giờ anh ấy chính thức là chủ của công ty Basil.

    "Anh có nghe tin gì từ chị anh chưa?" tôi hỏi. Điện thoại của anh ấy vẫn nằm trong túi nơi anh ấy nhét nó vào sau khi nhận được cuộc gọi. Anh ấy chưa liên lạc với ai hết. Tôi băn khoăn không biết có phải anh bị sốc hay không.

    "Chưa."

    "Anh chưa kiểm tra điện thoại mà. Không phải anh nên gọi chị ấy sao?"

    "Tôi chắc chị ấy cũng được thông báo rồi."

    "Chị ấy sẽ đến tang lễ chứ?"

    "Tôi hy vọng thế."

    Tôi nhẹ nhõm trước câu trả lời tích cực của anh ấy.

    "Và tôi hy vọng cảnh sát sẽ chờ chị ta trên đường chạy trốn. Thật ra có thể tôi sẽ đích thân gọi báo cho họ."

    Lúc đó tôi không còn quá hài lòng nữa.

    "Có lẽ chuyện này đồng nghĩa với việc bữa tiệc sẽ không được tổ chức nữa," tôi khẽ nói, cảm thấy tệ vì đang cố tìm niềm vui trong cái chết của một người thân yêu, nhưng Adam rõ ràng đang cần một chuyện vui.

    "Cô đùa sao? Không đời nào họ lại hủy bữa tiệc cả – đây là cơ hội lớn của họ để chứng tỏ chúng tôi mạnh mẽ và sẵn sàng như bao lâu nay vẫn thế."

    "Ồ. Anh có muốn tôi làm gì không?"

    "Không, cảm ơn."

    Anh ấy im lặng dõi mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn mọi khung cảnh lướt qua, cố gắng nghĩ hãy còn xa mới đến cái chốn đáng sợ mà chúng tôi đang trên đường đến, cố gắng làm chậm tốc độ chiếc xe. Tôi tự hỏi liệu anh ấy có muốn tôi ở cạnh không. Không phải việc ở đó sẽ tác động đến tôi; tôi đang ở cạnh anh ấy bất chấp tất cả, nhất là bây giờ, nhưng nếu tôi biết anh ấy muốn tôi ở cạnh thì sẽ dễ chịu hơn nhiều. Tôi cho là không. Có khi anh ấy lại muốn ở một mình với những suy nghĩ của mình hơn, và chính những suy nghĩ của anh ấy mới làm tôi sợ.

    "Mà này," anh đột ngột cất tiếng, "cô đọc lại bài phát biểu của cô trong đám tang mẹ Amelia được không?"

    Tôi ngạc nhiên. Anh ấy đã không bình luận nhiều về nó tại đám tang ngoại trừ việc hỏi tôi có phải tôi viết không. Tôi xúc động sâu sắc. Bài đọc đó là cả thế giới của tôi. Tôi nhìn ra cửa sổ, chớp mắt để không khóc.

    Chúng tôi lái xe dọc theo những con đường miền quê, khung cảnh mướt một màu xanh ngắt, rực rỡ, ngay cả vào buổi sáng giá lạnh như thế này. Đó là lãnh địa của những con ngựa, rất nhiều nài ngựa và chuồng ngựa với những vùng đất tốt nhất để nuôi và nhân giống, cả ngựa đua hay và ngựa biểu diễn, ở những nơi này đó là một ngành hái ra tiền – đó là nếu họ không làm kẹo sô cô la. Pat không chú tâm vào đường xá cho lắm, ông ấy không giảm tốc ở những khúc cua ngặt, rẽ trái rẽ phải trên những con đường nhìn không khác gì ngã rẽ chúng tôi mới vừa đi qua. Móng tay tôi bấu chặt lấy ghế ngồi bằng da.

    Tôi nhìn Adam xem anh ấy có sợ như tôi không. Anh ấy đang nhìn tôi. Tôi bắt quả tang.

    Anh ấy đằng hắng và nhìn đi chỗ khác. "Tôi đang.. cô có biết cô bị thiếu mất một chiếc bông tai không?"

    "Cái gì?" tôi sờ dái tai. "Khỉ thật." Tôi bắt đầu lục trên người tìm chiếc bông tai, lắc mạnh quần áo hy vọng nó sẽ rớt ra ngoài. Tôi phải tìm được nó. Khi vẫn chưa tìm ra, tôi bò bằng cả tay và đầu gối dưới sàn xe.

    "Cẩn thận đấy Christine," Adam cảnh báo và tôi cảm thấy tay anh ấy đặt lên đầu tôi khi tôi va vào cánh cửa lúc Pat đột ngột bẻ cua.

    "Nó là của mẹ tôi," tôi nói, nhoài người sang bên anh ấy và đẩy chân anh ấy ra để tìm trên sàn.

    Adam nhăn mặt như thể cảm giác được sự đau đớn của tôi khi mất nó.

    Tìm không được gì, tôi ngồi phịch xuống, mặt đỏ au và bối rối, tôi không muốn nói chuyện với ai một lúc lâu sau.

    "Cô nhớ mẹ cô không?"

    Tôi hiếm khi nói chuyện về mẹ mình; không phải chủ tâm nhưng bởi vì thời gian mẹ có mặt trong đời tôi quá ngắn ngủi nên tôi chẳng có chuyện gì để nói về bà cả. Thi thoảng tôi cũng cố gắng nhớ về mẹ nhưng có quá ít điều để mà nhớ và vì thế cũng chẳng có gì nhiều để nói.

    "Đôi bông tai này là một trong rất ít kỉ niệm mà tôi có về mẹ. Tôi từng ngồi trên thành bồn tắm và nhìn mẹ lúc mẹ mặc đồ để đi ra ngoài. Tôi rất thích nhìn mẹ trang điểm." Tôi nhắm mắt. "Giờ tôi vẫn có thể thấy mẹ, đứng trước gương, tóc cột hết ra sau vai. Mẹ sẽ đeo đôi bông tai này – mẹ chỉ đeo chúng vào những buổi tối đặc biệt." Tôi mân mê cái tai trống trơn. "Nhưng điều chúng ta nhớ đôi lúc thật buồn cười. Tôi có thể thấy hai mẹ con đã làm rất nhiều thứ cùng với nhau hơn thế từ những bức ảnh, nhưng tôi không biết sao mình lại nhớ khoảnh khắc đó hơn những thứ khác."

    Tôi im lặng một lúc rồi nói, "Nên để trả lời câu hỏi của anh: Không. Tôi không thật sự nhớ mẹ. Tôi cho rằng đó là lý do ngày nào tôi cũng đeo đôi bông tai này. Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ ra, cho đến bây giờ. Khi người ta nhận xét về đôi bông tai của tôi, tôi biết tôi có thể đáp, 'Cảm ơn. Chúng là của mẹ tôi.'Đó là cách để đưa mẹ vào những cuộc nói chuyện của tôi hàng ngày, bằng cách nào đó khiến mẹ thật hơn và trở thành một phần cuộc sống của tôi. Tôi có cảm giác mẹ chỉ là một ý tưởng thôi, là những câu chuyện từ một vài người, một người liên tục thay đổi trong những bức ảnh, người trông mỗi bức mỗi khác, trong ánh sáng khác nhau, góc chụp khác nhau. Tôi từng hỏi các chị tôi suốt khi chúng tôi xem album hình: Đây có phải mẹ trong trí nhớ của hai chị không? Đây có phải mẹ không? Nhưng họ nói không, rồi mô tả bà ấy theo cách mà không bức ảnh nào có thể mô tả được. Ngay cả hình ảnh về mẹ của riêng tôi cũng chỉ là phía sau đầu, cái tai bên phải, cái cằm. Thỉnh thoảng tôi ước ao mẹ xoay người lại trong kí ức đó để tôi có thể thấy toàn bộ hình dáng của mẹ; thỉnh thoảng tôi bắt mẹ làm thế trong tưởng tượng của tôi. Nghe chắc kì cục lắm hả?"

    "Không kỳ chút nào hết," Adam nhẹ nhàng đáp.

    "Anh có nhớ mẹ anh như thế nào không?"

    "Chút này chút kia. Những điều nho nhỏ. Vấn đề là tôi không có ai để nói chuyện về bà. Tôi nghĩ nếu có người chia sẻ những câu chuyện về một người nào đó thì sẽ có ích cho kí ức của mình về người đó lắm, nhưng bố tôi lại chẳng bao giờ nói về bà ấy cả."

    "Không còn ai để anh nói chuyện hết sao?"

    "Mỗi mùa hè chúng tôi lại có một cô bảo mẫu mới; bác làm vườn là người có mặt thường xuyên gần nhất trong nhà, mà bác ấy lại không được phép nói chuyện với chúng tôi."

    "Tại sao không?"

    "Quy định của bố."

    Chúng tôi im lặng một lúc lâu.

    "Chiếc bông tai của cô sẽ xuất hiện lại thôi," anh ấy nói.

    Tôi hy vọng thế.

    "Maria nói cô ấy sẽ đến bữa tiệc sinh nhật của tôi."

    Tôi đã quên hỏi anh ấy. Sao tôi lại quên được chứ?

    "Tốt. Tuyệt. Như vậy.. Adam, như vậy quá tuyệt rồi."

    Anh ấy nhìn tôi. Đôi mắt xanh thiêu đốt tâm hồn tôi. "Mừng vì cô thấy như vậy là quá tuyệt."

    "Thật mà. Nó.." tôi không thể nghĩ thêm được từ gì khác ngoài chữ tuyệt nên đành bỏ dở câu nói.

    Cuối cùng chiếc xe cũng chạy chậm lại và tôi ngồi thẳng lên, háo hức được nhìn thấy nơi Adam đã lớn lên. Tấm bảng trên những cái cột uy nghi thông báo xe đã đến "Trang viên Avalon." Pat lưu ý thấy bảng thông báo tốc độ tối đa và chậm chạp bò trên lối đi dài hàng dặm. Cây cối tẽ ra để lộ một không gian xanh thoáng rộng đằng trước một tòa lâu đài cổ kính khổng lồ.

    "Wow."

    Adam không có vẻ gì bị ấn tượng.

    "Anh lớn lên ở đây sao?"

    "Tôi lớn lên ở trường nội trú. Đây là nơi tôi về nghỉ lễ thôi."

    "Nơi này hẳn phải thú vị không thể tưởng với một cậu bé, có vô số nơi để khám phá cơ mà. Nhìn cái phế tích đó mà xem."

    "Tôi không được phép chơi đùa trong đó. Vả lại trang viên này cô độc quá. Hàng xóm gần nhất của chúng tôi cách đây một khoảng khá xa." Chắc hẳn anh ấy đã nghe thấy giọng điệu của một chú bé nhà giàu tội nghiệp trong giọng mình nên bèn đổi giọng. "Đó là căn nhà trữ băng đá cũ kĩ. Tôi luôn nghĩ sẽ sửa sang lại nó và sống trong đó."

    "Vậy là anh đã muốn sống ở đây," tôi nói.

    "Hồi xưa kìa." Anh ấy không nhìn tôi nữa mà ngó ra cửa sổ. Xe dừng lại trước những bậc thang rộng dẫn đến cánh cửa trước vĩ đại. Cánh cửa mở ra và một người phụ nữ với gương mặt nồng hậu ra đón chúng tôi. Tôi nhớ lại trong những câu chuyện của Adam: Bà ấy là Maureen, vợ của Pat lái xe. Bà ấy đã làm quản gia, hay như Adam gọi là giám đốc tòa nhà, suốt ba mươi lăm năm, lâu gần bằng tuổi Adam. Dù Adam chưa bao giờ coi bà ấy như một mẫu người mẹ trong đời anh ấy – những cô giữ trẻ được thuê để chăm sóc anh ấy, và Maureen, dù rất ấm áp nhưng còn có con riêng của bà ấy, và nhiệm vụ chính của bà ấy với tư cách là một nhân viên là coi sóc ngôi nhà – tôi chắc chắn Adam đã bỏ lỡ điều chính yếu. Tôi hồ nghi sao bà ấy có thể không ngó ngàng gì tới hai đứa trẻ không có mẹ sống cùng một mái nhà với mình được, và chắc chắn Adam phải trì độn lắm mới tin điều đó.

    "Adam." Bà ấy nồng nhiệt ôm chầm lấy anh ấy và người anh ấy cứng lại thấy rõ. "Bác rất tiếc vì mất mát của cháu."

    "Cảm ơn bác. Đây là Christine, cô ấy sẽ ở đây mấy ngày."

    Maureen không thể giấu được sự ngạc nhiên khi thấy một cô gái khác đi cùng Adam mà không phải là Maria, nhưng nhanh chóng nguỵ trang bằng sự chào đón nhiệt tình, dù chẳng làm cách nào giấu được sự lúng túng mà hai chúng tôi đều cảm thấy khi phải quyết định sắp xếp chỗ ngủ thế nào. Căn nhà có mười phòng ngủ và Maureen không biết phải dẫn tôi đến một trong những phòng đó hay đến phòng của Adam. Bà ấy ngập ngừng dẫn đường, thỉnh thoảng ngoái ra sau để đón lấy ánh mắt Adam tìm chỉ dẫn, đợi một gợi ý để biết phải làm gì, nhưng vừa tay xách nách mang hành lý của chúng tôi, anh ấy cùng lúc vừa để tâm trí chạy đâu đâu, trán nhăn lại như cố gắng giải mã cái gì đó. Tôi đoán tuần trước anh đã đi khỏi với suy nghĩ rằng anh ấy sẽ trở lại với tư cách một người đã đính hôn hay sắp sửa đính hôn, và khi điều đó đột nhiên xôi hỏng bỏng không, anh ấy không định quay trở lại đây nữa. Giờ thì anh ấy ở đây, quay lại nơi dường như anh ấy ghét cay ghét đắng.

    Tôi đã lo lắng về "thỏa thuận" của chúng tôi cả tuần trời, nhưng sự lo âu đó không là gì so với cảm giác của tôi bây giờ khi ở cạnh Adam. Anh ấy dường như không thiết tha gì, lạnh lùng, ngay cả khi mắt tôi gặp mắt anh ấy và tôi mỉm cười động viên. Tôi hình dung cảm giác của Maria khi cố gắng kết nối với anh ấy, cố gắng chạm vào anh ấy, thân mật với anh ấy để rồi vấp phải vẻ chán chường này. Lúc đầu tôi nghĩ nó là cái vỏ ốc của Adam, nhưng rồi tôi nhận ra mình sai hoàn toàn. Anh ấy không phải là cái vỏ ốc rỗng không, bên trong anh ấy được lấp đầy bởi một con người khác, bị chiếm hữu bởi một Adam luôn cảm thấy thịnh nộ và lạc lối và giận dữ và oán giận vì đánh mất quyền kiểm soát cuộc đời mình. Một Adam hết sức không hạnh phúc. Anh ấy đã mất mẹ khi còn nhỏ nhưng mặt khác cuộc sống của anh ấy lại được bảo đảm. Anh ấy không phải lo lắng về bữa ăn, về sách vở, đồ chơi dịp Giáng Sinh, về một mái nhà êm ấm. Trong cuộc đời anh ấy, tất cả những thứ này đều mặc nhiên có sẵn. Và anh ấy đã mặc nhiên nghĩ mình thoải mái thoát khỏi những luật lệ của bố mình, tự quyết định vận mệnh của bản thân khi có một bà chị lớn đứng ra gánh vác công việc kinh doanh của gia đình. Và rồi mọi thứ đã thay đổi. Trách nhiệm, thứ anh ấy đã tránh né và ăn mừng vì đã né thành công rảo bước thong thả sau lưng và vỗ lên vai anh ấy, trân trọng yêu cầu anh ấy đi theo nó. Buổi tiệc đã kết thúc, niềm tin rằng anh ấy có quyền kiểm soát vận mệnh của mình, rằng anh ấy có thể tạo dựng một cuộc sống kiểu khác cho mình, nó đã tan chảy, bốc hơi trước mắt anh ấy như một ngôi nhà bằng sáp nến.

    Anh ấy đang ở cuối đường mà lại không thích những kết thúc, không thích chia tay hay tạm biệt, không thích ra đi. Thay đổi xảy ra khi anh ấy đang cảm thấy tốt và sẵn sàng. Chính là ánh mắt anh ấy, giọng nói anh ấy, mọi thứ khiến Adam là Adam đã thay đổi từ khi chúng tôi đặt chân vào ngôi nhà này, và giờ nghĩ lại, tôi nhận thấy chuyện đã bắt đầu xuất hiện khi anh ấy cúp điện thoại lúc trước. Bụng dạ tôi nôn nao như muốn nôn, vì tôi nhận ra Adam đã hoàn toàn nghiêm túc về việc rời xa thế giới này, và tôi biết nếu anh ấy cố làm thế một lần nữa thì lần này anh ấy sẽ hoàn thành nó, anh ấy sẽ không dừng lại chừng nào chưa thành công.

    Giúp đỡ một người muốn được giúp đỡ là một chuyện. Lúc ở Dublin tôi còn cảm thấy anh ấy khá cởi mở. Còn ở đây, ở Tipperary, tôi cảm giác như lòng anh ấy đã đóng sầm lại và tự tách mình khỏi tôi về mặt cảm xúc. Phần lớn thời gian trong ngày anh kéo rèm ngủ vùi trong một căn phòng vĩ đại có một lò sưởi và bộ ghế sô pha. Adam nói sẽ ngủ trên ghế, nhưng bây giờ anh nằm trên giường, còn tôi thì ngồi co chân trên băng ghế dài bên cửa sổ, nhìn ra hồ Lough Derg. Tôi lắng tai nghe tiếng thở của anh ấy và nhìn đồng hồ, biết rõ rằng chúng tôi đang phí thời gian. Thời gian trong trường hợp này không phải là phương thuốc chữa lành; chúng tôi cần phải nói chuyện với nhau, sửa chữa và động tay động chân, tôi cần phải đặt ra thử thách và hỗ trợ anh ấy, nhưng tôi không thể làm được điều gì trong những điều đó vì anh ấy đã thoái lui, chẳng màng gì nữa và buông xuôi, và tôi sợ.

    Tôi kiểm tra Adam lần nữa; anh ấy chắc chắn đang ngủ. Lòng bàn tay anh ngửa lên trời, cánh tay giơ lên như đang đầu hàng. Những sợi tóc vàng phủ trên một mi mắt của anh ấy và tôi bèn nhoài người tới để gạt nó qua. Anh ấy không tỉnh dậy, ngón tay tôi chần chừ trên làn da mềm mại của anh thêm một chút. Sáng đó anh chưa cạo râu và hàm râu lún phún màu trắng ngả vàng rất nhạt lấp lánh trong nắng. Môi anh khép, hơi bĩu ra như lúc anh tập trung. Nó khiến tôi bất giác mỉm cười.

    Maureen xuất hiện nơi ngưỡng cửa và khẽ gõ cửa để tôi chú ý. Tôi giật mình rụt tay lại như thể bị bắt quả tang đang làm gì sai trái. Tôi tự hỏi không biết Maureen đã ở đó bao lâu rồi. Bà ấy cười với tôi một nụ cười chứng tỏ bà ấy đã để ý thấy sự dịu dàng tôi dành cho Adam. Tôi xấu hổ dợm bước ra cửa.

    "Xin lỗi vì đã làm phiền cô, nhưng tôi có mang thêm mấy cái chăn mà Adam yêu cầu."

    Chăn dành phủ ghế sô pha nên tôi đặt xuống đó.

    Tôi biết Maureen muốn hỏi gì đó, nhưng thay vì thế bà ấy chỉ ngần ngừ "Và.. chà.." bà ấy nhìn anh ấy, "Adam có một cuộc gọi."

    "Cháu không nghĩ chúng ta nên làm phiền anh ấy đâu ạ," tôi khẽ nói. "Bác có thể nói lại với anh ấy sau. Chuyện có gấp không?"

    "Là Maria."

    "Ồ."

    "Cô ấy đã cố gọi vào máy di động của cậu ấy nhưng cậu ấy không trả lời. Cô ấy muốn biết liệu cậu ấy có muốn cô ấy đến lễ tang hay không. Cô ấy nói họ gặp vài rắc rối và cô ấy không chắc cậu ấy muốn cô ấy tới. Cô ấy không muốn làm cậu ấy buồn."

    "Ồ.." Tôi nhìn Adam và cố nghĩ xem phải làm gì. Anh chàng Adam ở Dublin sẽ muốn cô ấy có mặt. Adam này cần cô ấy, nhưng đây lại không phải một Adam mà Maria đã yêu và sẽ lại yêu. Tôi đã quyết tâm rằng họ chỉ nên gặp khi anh ấy đã lấy lại phong độ. Maria mà thấy anh ấy thế này, hay bị đối xử như cách cô ấy bị đối xử trước đây thì sẽ chạy thẳng vào vòng tay của Sean lại cho xem. Tôi sẽ nói chuyện với Adam sau và tôi chắc anh ấy sẽ đồng ý với tôi. "Cháu nghĩ anh ấy sẽ muốn cô ấy đừng đến thì hơn, nhưng không phải vì anh ấy buồn cô ấy. Xin hãy nói lại với cô ấy như thế."

    "Được rồi. Tôi sẽ nói lại với cô ấy," Maureen nhẹ nhàng nói. Bà ấy liếc Adam thêm lần nữa, rõ ràng đang băn khoăn: "Mình có nên tin cô gái này không? Hay mình nên tự hỏi cậu ấy chăng?"

    Phải đến lúc bà ấy ra hành lang rồi tôi mới đuổi theo, thoải mái nói chuyện với bà ấy hơn khi chúng tôi ở ngoài tầm tai Adam.

    "Maureen.." tôi xoắn hai tay vào với nhau. "Chúng cháu không.. cặp với nhau. Adam và cháu. Gần đây anh ấy không khỏe cho lắm, anh ấy đang có vài vấn đề, chuyện riêng."

    Maureen gật đầu như thể bà ấy biết rất rõ.

    "Anh ấy sẽ không thích cháu kể gì đâu. Cháu chắc chắn bác biết anh ấy rõ hơn cháu, nhưng cháu đang cố gắng.. giúp anh ấy. Cháu đã cố giúp anh ấy cả tuần nay rồi. Cháu nghĩ nó đang có tác dụng. Cháu không biết bình thường thì anh ấy thế nào, nhưng trong những ngày sau lần đầu tiên chúng cháu gặp nhau, anh ấy có vẻ.. dễ chịu hơn. Chuyện này thì lại khiến anh ấy hơi nặng nề trở lại một chút. Dù cháu biết mất đi một ai đó thì chẳng có lúc nào gọi là đúng lúc cả.."

    "Cô đã gặp ông Basil chưa?"

    "Rồi ạ."

    "Chà, vậy thì cô sẽ hiểu khi tôi nói rằng dù tôi đã làm cho ông ấy ba mươi lăm năm trời nhưng chúng tôi vẫn không phải gần gũi nhau gì lắm."

    "Con trai ông ấy cũng vậy."

    Maureen mím môi gật đầu. "Tôi chắc cô sẽ không tiết lộ chuyện này, nhưng Adam," bà ấy hạ giọng, "cậu ấy luôn rất nhạy cảm. Lúc nào cậu ấy cũng hà khắc với bản thân. Cậu ấy không buông bỏ chuyện gì dễ dàng, ngay cả những chuyện nhỏ nhất. Tôi đã cố ở bên cạnh cậu ấy, nhưng Adam thích giải quyết vấn đề một mình một cách lặng lẽ. Còn ông Basil thì.. chà, ông ấy là ngài Basil nổi tiếng mà."

    "Cháu hiểu. Cảm ơn bác vì đã cho cháu biết điều này, và cháu bảo đảm sẽ không lặp lại những lời bác mới nói đâu. Cháu đúng là đã không rời mắt khỏi anh ấy cả tuần nay rồi," tôi giải thích.

    "Phần lớn các cô gái đều không thể." Bà ấy mỉm cười và tôi đỏ mặt.

    "Vì nhiều lý do không thể giải thích ở đây được, cháu không thể để anh ấy lọt khỏi tầm mắt. Vì thế mới dẫn tới tình huống trong phòng ngủ, nhưng giờ cháu thật sự cần phải đến một nơi và cháu tự hỏi liệu bác có thể để mắt trông chừng anh ấy hộ cháu không? Cháu biết bác có rất nhiều việc phải làm cho ngày mai, nhưng cháu chỉ đi chừng một tiếng thôi. Nếu bác không phiền ạ?"

    Tôi xếp một cái ghế bên ngoài cửa phòng ngủ cho Maureen để anh ấy không thất kinh khi nhìn thấy bà ấy uể oải ngồi trên ghế sô pha cuối giường.

    "Làm ơn gọi cháu nếu anh ấy dậy, đi vệ sinh hay làm bất cứ gì nhé." Tôi lo lắng nhìn Adam trên giường, cố gắng quyết định xem nên ở hay đi.

    "Sẽ không sao đâu mà." Maureen đặt một bàn tay ấm áp lên cánh tay tôi.

    "Vâng ạ," tôi lo lắng đáp.

    "Cô ấy đã đúng," Maureen nói.

    "Ai cơ ạ?"

    "Maria. Cô ấy hỏi tôi có phải Adam đi chung với một người phụ nữ không. Một người xinh đẹp dường như đang chăm sóc cho anh ấy."

    "Cô ấy hỏi vậy sao?"

    "Đúng vậy." Maureen gật đầu.

    "Rồi bác nói sao?"

    "Tôi nói chuyện của Adam thì cô ấy nên nói với Adam."

    Tôi nặn ra một nụ cười yếu ớt. "Cảm ơn bác."

    Tôi tìm thấy Pat trong bếp, đang nhồm nhoàm nhai một chiếc bánh kẹp trứng. Chưa gì tôi đã sợ phải ở trong một không gian chật hẹp với ông ấy; người đang tăng tốc và kết thúc ấn tượng bằng một quả trứng. Tôi cố gắng lịch sự đợi ông ấy ăn xong, nhưng biết Adam đang ở trên lầu không có tôi nên tôi cứ sốt ruột đi qua đi lại.

    "Thôi được rồi," Pat nói, nhét nốt nửa cái bánh còn lại vô miệng, đẩy ghế ra, uống cạn tách trà và đứng dậy. Ông ấy chụp chùm chìa khóa rồi tiến ra xe.

    Mary Keegan, cánh tay phải của Dick Basil sống cách đó hai mươi phút lái xe, trên một mảnh đất ấn tượng. Khi không có ai trong nhà trả lời, Pat chỉ tôi ra hướng chuồng ngựa rồi quay lại với chiếc radio đang om sòm tường thuật thể thao trong chiếc xe nóng nực bốc mùi trứng thối. Ông ấy đoán đúng, bà ta đang ở đó. Tôi đứng bên hàng rào và nhìn người phụ nữ thanh lịch ngồi trên yên ngựa phóng qua những rào cản.

    "Đó là Quý cô Đồng cỏ," một giọng nói vang lên phía sau tôi, tôi quay người lại và thấy Mary. Bà ấy ăn mặc rất phù hợp hoàn cảnh: Bốt cao su cao cổ, một chiếc áo lông cừu ấm áp, bên ngoài là chiếc áo ghi lê bằng bông.

    "Tôi tưởng tôi đang xem bà chứ."

    "Tôi ư? Dĩ nhiên là không rồi!" bà ấy cười lớn. "Tôi đâu có đủ thời gian để giỏi như thế. Tôi chỉ biết phi nước đại hay đi săn buổi sáng thôi. Tôi thích đi săn lắm."

    "Quý cô Đồng Cỏ là tên con ngựa hay tên của người kia?"

    "Con ngựa," bà ấy bật cười. "Người kia là Misty. Cô ấy là một người biểu diễn nhảy ngựa, dân chuyên nghiệp đấy. Vừa rồi suýt nữa là được đi thi Olympic, nhưng con ngựa Gã Dược Phẩm của cô ấy lại bị gãy chân trong lúc luyện tập. Có lẽ lần sau."

    "Bà có cơ sở tuyệt quá. Ở đây bà có bao nhiêu ngựa?"

    "Mười hai. Không phải tất cả đều là của chúng tôi, nhưng chúng giúp trả tiền phí. Mà chúng tôi cũng đang mở rộng thêm. Cô ấy thậm chí còn nghĩ đến chuyện bắt tay vào nhân giống nữa kìa."

    "Có phải ở đây toàn thời gian là ước mơ của bà không?"

    "Tôi ư? Không. Chi vậy, cậu Basil cử cô đến để đuổi cổ tôi sao?" Bà ấy cố gắng làm như đang nói đùa, nhưng nhìn vào sự sợ sệt trong mắt là biết ngay bà ấy đang lo lắng.

    "Không, thật ra là ngược lại."

    Mary trông có vẻ tò mò.

    Chúng tôi kết thúc buổi nói chuyện trong căn nhà gỗ đáng lý ra phải ấm áp lắm, nhưng bởi những người làm trong chuồng ngựa cứ liên tục đi ra đi vào làm cửa hết đóng rồi mở suốt nên thành ra trong nhà cũng chẳng ấm được là bao. Mary vẫn mặc áo khoác và tôi cũng thế. Tôi uống nhiều trà nóng hết mức có thể và ấp tay quanh cái ly để ủ cho ấm trong lúc ngồi trên một chiếc ghế sô pha đầy lông động vật, xung quanh là ba con chó; một con đang ngủ, một con bị chứng bí bách trong phòng kín khi cứ đi loanh quanh hít ngửi mấy bức tường kiếm đường ra ngoài, con còn lại nằm trong lòng Mary và bối rối nhìn tôi không thèm chớp mắt lấy một lần suốt cuộc nói chuyện. Mary dường như không để ý đến những điều này, cả cái lạnh hay sợi lông chó tôi vớt ra khỏi ly. Tôi không chắc đó là vì bà ấy đã quen với tất cả những việc đó quá rồi hay bởi do đề xuất của tôi.

    Bà ấy vờ như nghi hoặc nhưng rõ ràng là có hứng thú. "Và cô cùng Adam đã nghĩ ra chuyện này?"

    "Đúng vậy," tôi chỉ nói thật một nửa. "Hôm nay anh ấy không thể đến đây vì còn nhiều việc phải chuẩn bị cho tang lễ." Tôi nghĩ tới anh ấy đang ở nhà, nằm dài trong căn phòng tối, chăn trùm kín đầu.

    "Và cậu ấy thấy ổn với chuyện này sao?" bà ấy bối rối. "Không làm việc thường xuyên ở công ty? Để tôi ra mọi quyết định?"

    "Chắc chắn. Anh ấy sẽ là chủ tịch hội đồng quản trị, và tất cả mọi quyết định phải được anh ấy ký duyệt, nhưng tôi nghĩ đây là cách tốt nhất để tiếp tục tiến lên. Mọi người tôi nói chuyện đều chắc như bắp rằng bà có thể điều hành công ty giống như dự định của ngài Basil. Bà yêu cái công ty này mà."

    "Nó là nơi làm việc đầu tiên của tôi sau khi ra trường." Bà ấy mỉm cười. "Công ty từng đóng ở Dublin, nhưng sau đó họ chuyển về đây và làm lợi cho vùng này rất nhiều. Giờ nó vẫn rất tuyệt. Năm đầu tiên tôi chỉ có trả lời điện thoại. Rồi dần dần mới thăng tiến. Nhưng.." Bà ấy lắc đầu, bối rối.

    "Sao thế?"

    "Ngài Basil sẽ không muốn như thế này đâu. Gia đình ngài Basil cũng không. Lavinia sẽ chẳng thà lăn ra chết còn hơn là thấy tôi ngồi vào vị trí của cô ấy. Người nhà Basil thích đặt mọi thứ vào tay người trong gia đình hơn." Bà ấy không nói xấu ai vì bà ấy là một người quá chuyên nghiệp rồi, nhưng tôi hiểu, và nó khớp với những gì Adam đã nói về áp lực đè nặng từ gia đình mình trong nội bộ công ty, bắt anh ấy đứng ra gánh vác.

    "Miễn là không dính dáng đến gia đình bác của anh ấy," tôi nói thêm.

    "Chậc, dĩ nhiên là thế rồi," bà ấy nhất trí. "Công ty sẽ không rơi vào tay Nigel phải không?" bà ấy lo lắng hỏi.

    "Adam không muốn thế. Và tôi không nghĩ bà phải lo lắng gì về Lavinia đâu."

    "Cô có chắc Adam hài lòng với chuyện này không?" bà ấy lo lắng hỏi lại.

    Tôi lảng đi. "Bà có phiền nếu tôi hỏi tại sao bà lại không chắc chắn như vậy không? Tôi tưởng ai cũng biết Adam không muốn công việc này chứ?"

    "Ồ, tôi cảm nhận được điều đó chứ, đương nhiên rồi, nhưng tôi tưởng khi ngài Basil chết rồi thì sẽ khác. Tôi tưởng cậu ấy sẽ nhìn nhận mọi chuyện khác đi. Rất khó để làm công việc của mình khi ngài Basil cứ thở sau gáy, ông ấy gần như không cho cô giây nào để suy nghĩ và rồi ông ấy mắng cô không chịu động não. Tôi tưởng Adam sẽ muốn biến nó thành của cậu ấy." Bà ấy nhún vai. "Tôi tưởng vấn đề của cậu ta là với ông bố chứ không phải với công ty. Và cậu ấy đã chứng minh cậu ấy rất khá trong khoảng thời gian ngắn cậu ấy ở đó. Cậu ấy đã có vài ý tưởng hay ho – và tin tôi đi, vài nhân tố mới mẻ ở đó sẽ rất có ích. Cậu ấy mà không đảm nhận chức vụ đó thì thật đáng tiếc. Nhưng như cô nói, nếu đây là điều cậu ấy muốn.." Bà ấy nhìn tôi như thể không tin tưởng tôi.

    Nó khiến tôi lại bất an.

    Điện thoại tôi reo lên.

    Là Maureen. "Cậu ấy tỉnh rồi."

    Tôi không cần phải bảo Pat tăng tốc, chưa gì ông ấy đã phóng với tốc độ 100 dặm một giờ trên những con đường tôi còn không chạy được tới sáu mươi. Khi tôi về tới căn nhà đó, tôi tưởng sẽ gặp Adam ngoài sân hay ở tầng dưới, nhưng thay vì vậy tôi lại tìm thấy anh trong phòng ngủ, đang cố gắng thuyết phục bà Maureen đang đỏ mặt tía tai cho ra ngoài.

    "Đút chìa khóa dưới khe cửa đi bác Maureen," Adam nói, giọng rõ ràng đang mất kiên nhẫn.

    "Ừm. Tôi không chắc nó vừa đâu cậu," bác ấy lo lắng nói, rồi đưa hai tay bưng đầu trong hỗn loạn lặng thầm. Bà ấy nghe thấy tiếng tôi bước lên cầu thang và ngước lên nhìn tôi nhẹ nhõm. "Cậu ấy đã đi tắm và than đói nên tôi đem bữa trưa lên rồi chốt cửa lại," bà ấy hoảng loạn thì thào. "Cậu ấy cứ nói muốn ra ngoài đi dạo."

    "Sao bác không để anh ấy đi?"

    "Cô nói không được để cậu ấy khuất tầm mắt mà!"

    "Bác có thể đi theo anh ấy mà."

    Bà ấy đưa tay bưng miệng, rõ là không nghĩ tới việc đó. Tôi cảm nhận miệng mình méo xẹo.

    "Cậu ấy đang rất giận," Maureen thì thầm.

    "Không sao đâu. Anh ấy sẽ chỉ trách cháu thôi." Tôi cao giọng. "Không sao đâu Adam. Tôi ở đây rồi. Để tôi giúp."

    Tôi tra chìa khóa vào ổ và lắc lắc nó như thể tôi đang phải cố gắng lắm. Còn Adam thì cứ nóng ruột kéo lên kéo xuống cái tay nắm.

    "Adam, ngừng lại đi! Tôi đang cố.." Cuối cùng chiếc chìa khóa cũng vào đúng khớp và cánh cửa bật mở ra. Tôi quá ngạc nhiên trước lực đẩy đột ngột nên không kịp di chuyển. Adam xông ra ngoài như một con bò mới được thả, và vai tôi chính là mục tiêu khi anh ấy đâm sầm vào trên đường đi ngang qua, nhưng anh ấy đang quá điên tiết nên không thèm dừng lại xin lỗi, và Maureen đỡ tôi khi tôi bắn ra sau mấy bước.

    "Ôi cháu yêu, cô có sao không?"

    Tôi không thấy đau nhức gì mãi tới sau đó vì tôi lo đến việc Adam đang lao xuống cầu thang hơn, lỗ tai như muốn xì khói. Tôi guồng chân đuổi theo.

    "Tôi muốn ở một mình," anh ấy nói, sầm sầm ra khỏi nhà và rẽ trái theo một con đường mòn dọc theo bờ sông.

    Chân anh ấy dài hơn chân tôi nhiều và tôi phải nửa đi nửa chạy để theo kịp anh. Bước nhanh vài bước rồi chạy vài bước để đuổi kịp, lại thêm một vài bước nhanh và vài bước chạy. Vừa lo vừa mệt, tôi chưa gì đã thở không ra hơi rồi.

    "Anh biết tôi không làm vậy được mà," tôi nói, chạy một chút, rồi đi bộ, rồi lại chạy để theo kịp anh.

    "Không phải bây giờ, được chứ?"

    Tôi vẫn cứ đi theo anh ấy, không muốn nói gì để không làm anh ấy bực mình. Tôi chỉ đi bên cạnh, im lặng nhưng có mặt. Không phải anh ấy sẽ không thể làm gì chỉ vì tôi ở đó. Anh ấy rất khỏe, cái vai đau nhói của tôi chứng minh điều đó. Tuy vậy, tôi vẫn nhẫn nại, tôi không thể từ bỏ anh ấy, tôi không thể để anh ấy một mình, tôi không thể..

    "CHRISTINE!" anh ấy hét vào mặt tôi. "BIẾN ĐI."

    Anh ấy dừng phắt lại khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Anh ấy hét lớn tới mức giọng vang vọng khắp quanh hồ, dội lại trong đầu tôi, làm tai tôi phát đau, làm tim tôi đập thình thình trong ngực. Tia giận dữ trong mắt anh, mạch máu duy nhất đang đập trên trán anh và những đường gân đang nổi lên trên cổ anh, tay anh cuộn thành nắm đấm, không chủ ý nhưng đầy đe dọa, khiến tôi nín thở. Tôi cảm thấy như một đứa con nít bị người lớn mắng, cái cảm giác mong manh, xấu hổ đáng ngạc nhiên đó. Và tôi thấy cô đơn, đột nhiên vô cùng cô đơn. Anh ấy quay người bỏ đi và tôi khuỵ xuống, cúi gập người, tay chống gối và thở hổn hển và bắt đầu khóc, chỉ một lần này không muốn ngăn dòng nước mắt lại.

    Tôi để anh ấy đi.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...