10. How to Make an Omelette Without Breaking Eggs - Làm sao để làm trứng ốp la mà không cần đập vỡ trứng
"I'm here to see Adam Basil," I said, bursting into Clontarf garda station. All the way there, my already cluttered mind had been further overloaded with what-ifs and awful, terrifying thoughts of what he might have done to himself. I couldn't even remember the journey.
The garda stared back at me through the hatch. "Can I see some ID?"
I passed it through. "Is he okay? Is he hurt?"
"If he was hurt, he'd be in hospital."
"Of course, yes." I hadn't thought of that and I relaxed. Then I tensed up again: "Is he in trouble?"
"He's cooling down," he said, exiting the office and disappearing from view.
I waited for ten minutes and finally the door to the waiting area opened and Adam stepped into the room. He looked a mess. I knew from the expression on his face that I would have to tread carefully. His eyes were dark. His shirt was crumpled as if he'd slept in it, though I knew he hadn't because his eyes were exhausted, and angry. If this was Adam after cooling down, I dreaded to think what he had been like a few hours before.
"You know it's not legal to lock me up for so long," he snarled at the garda. "I know my rights."
"I don't want to see you back here again, do you hear me?" the senior garda pointed a menacing finger at him.
"Are you okay?" I asked quietly.
He glared at me, then stormed past and out the door.
"We found him on a park bench, looking at the kids in the playground. The parents got anxious, suspicious, called us to go around. I went over to ask him some questions and he lost his head."
"So you locked him up?"
"Speaking to a garda like that, he's lucky I didn't charge him. He needs to talk to someone, that lad. You should watch yourself," he warned.
I followed Adam outside, expecting him to have disappeared. But there he was, standing by the car.
"I'm sorry I was gone all afternoon. Amelia was upset about breaking up with her boyfriend."
He didn't seem too touched by her misfortune and I didn't blame him after what he'd been through that afternoon.
"I was about to call you and tell you I was on my way when she went upstairs to check on her mother and found she'd had a massive stroke. We called an ambulance but it was too late, she was dead. I couldn't just walk out on her after that." Suddenly I was tired. So, so tired.
Adam's jaw softened. "Sorry to hear that."
We drove the short distance to the flat in silence and when we got inside he looked around the empty rooms, naked walls, my Spider-Man duvet.
"I'm sorry this is all there is," I said, embarrassed. "It's a rental. All my stuff is being held hostage."
He dumped his bag on the ground. "It's grand."
"Adam, the crisis plan is there to help you. I know it might seem useless, but if you follow the steps, I'm sure you will find it helpful in future."
"Helpful?" he shouted, giving me a fright. He pulled a rumpled piece of paper from his pocket and started to rip it up in a fury. I took a few steps away from him, suddenly aware that here was a total stranger with mental health issues that I had let into my home. How stupid had I been? He didn't notice me edging away.
"This thing was what got me into trouble. Call someone on your emergency list whenever you have a suicidal thought, it says. So I had one. First on my emergency list is you. I called you. You didn't answer. Second should be my girlfriend and third should be my best friend, but they're not on the bloody list. My mother's dead and my father's dying. They're not on the list. Failing that, Do something that makes you happy whenever you have a suicidal thought." He clenched the remains of the note in his fist. "Seeing as I'd already eaten my food and had my walk, what other happy thing could I possibly do today? Then I remembered the playground and heard the kids laughing and I thought, that's fucking happy, maybe they'll make me fucking happy. So I sat there for an hour, not feeling very fucking happy, and then this garda comes along and asks me if I'm some paedo! Of course I'm going to have an attitude if he thinks I'm some sicko, gawking at kids. So you can take your fucking crisis plan and stuff it up your hole!" he yelled, throwing the tattered bits of paper in the air. "Your friend's boyfriend left her, her mother died and you're not doing much better yourself. Thanks for showing me the beauty of life."
"Okay.." I faltered, trying not to be afraid of this man I didn't know while at the same time struggling to convince myself that I did know him, reminding myself that I'd seen glimpses of Adam being kind, showing his romantic side, being funny. Faced with this darkness and rage, it was hard to believe that other Adam existed. I looked at the door, trying not to let him see me. I could run. I could call the guards, I could tell them what had happened on the bridge, I could tell them he wanted to kill himself, I could end this all right now, because I had failed. I had made a mess of it all.
I took a deep breath in an effort to slow my heartbeat down. His shouting was making me so panicky, I couldn't think straight. At last there was silence. He was standing there, looking at me. I had to say something. Something understanding. Something that wouldn't trigger another outbreak of anger. I couldn't bear it if he hurt himself. Not here, not with me, not ever.
I swallowed and was surprised by how steady my voice was. "I understand that you're feeling angry."
"Of course I'm feeling fucking angry." But he didn't sound as angry as he had before. He seemed to have calmed a little at my acknowledging it. That made me feel calmer; maybe I could do this after all. At least I could give it a try for a while longer. I didn't want to give up on him.
"I've got a remedy for that." I side-stepped around him quickly, and went to the kitchen. I took six eggs from the fridge, and wrote on them with a black marker, noticing how my hand trembled. I wrote the names Basil, Sean, Maria, Dad, Lavinia and Christine on the eggs, then slid open the kitchen door leading to the long back garden.
"Come on," I called to him.
He stared at me with dark eyes.
"Come on," I said more firmly, trying not to be intimidated, trying to keep things moving. I was in control here, I needed him to listen to me. Reluctantly, he followed.
"I have six eggs here, with words representing things that are making you angry right now. Throw them. Throw them anywhere you want. As hard as you want. Crush them. Get rid of your anger." I handed him the carton and indicated the open door.
"I'm tired of your tasks," he spoke through his teeth.
"Fine." I put the carton down on the counter and left the kitchen, going to my bedroom. Though I wanted very much to lock my door, I didn't like the message it would send him. Instead I sat on my Spider-Man duvet and stared at the magnolia wall, at the grid-shaped shadow the moon was casting through my window pane, and tried to think what I should do next. I had a huge task ahead of me and no idea how to proceed. Somehow I needed to make him see a therapist. I thought about ways I could get him to go. Maybe pretend we were going somewhere else and arrive at a practice? But if I did that, fooled him or tried to trick him in any way, I would lose his trust for good. Then he wouldn't even have me to help him, useless as I was.
For the first time since I'd agreed to this challenge, I was beginning to think I might not be able to deliver. Thoughts of him killing himself made me physically ill and I rushed to the toilet and locked the door. As I crouched in there, bent double, I heard him groan as if he was in pain, as if he'd been punched. Startled, I composed myself, splashed my face with water and hurried out. I stopped at the kitchen door. The light behind me spilled out into the black garden, which had been neglected since my green-fingered great-aunt Christine passed away. Now there was nothing but a long rectangular patch of grass, which hadn't been properly tended in at least a decade, and not at all in these winter months. I remembered how my great-aunt used to feed us strawberries plucked straight from the vines, edible flowers, wild garlic and mint, eating more for the token of it than the taste. I could picture her, picking gooseberries for her jam, her wide-brimmed straw hat shielding her face from the sun, her wrinkled skin drooping on her neck and chest, creasing and wobbling as she worked, and all the while her raspy voice breathless from emphysema explained what she was doing. The garden was a long way from that now, yet the memory was there in a corner of my mind, the brightness of my youth on a sunny day when I felt warm and safe, contrasted with this cold dark night with fear and panic locked in my heart.
Out in the garden, Adam was looking down at the tray of eggs in his hand, choosing thoughtfully. He picked one up and gave it an almighty throw down the end of the garden. He let out a yell and it crashed against the end wall. Looking more motivated, he went back to the egg carton and picked another. He threw it, screaming as he released it into the air, watching as it smashed against the back wall. He repeated the process three more times. When he had finished, he stormed back into the house and slammed the bathroom door behind him. I ducked into the bedroom to give him space. The shower went on. I heard his angry sobs getting lost beneath the falling water.
I went outside to the carton. There was one egg left. I crouched down, picked up the egg and tears sprang to my eyes. The name on the remaining egg was Christine .
I was in bed, propped up on pillows, tense and alert, unable to relax while he was in that mood, when he appeared in my bedroom doorway. Instinctively, I pulled the covers around me, fearing for my safety. Seeing my reaction, he winced, hurt by my fear of him.
"I'm sorry," he said gently. "I promise not to behave like that again. I know you're trying to help."
I saw this was a different Adam from the one who'd raged at me earlier and I relaxed.
"I'll try harder," I said.
"Ignore what I said. You're doing fine. Thank you."
I smiled.
He returned the smile.
"Good night, Christine."
"Good night, Adam."
Bản dịch:
The garda stared back at me through the hatch. "Can I see some ID?"
I passed it through. "Is he okay? Is he hurt?"
"If he was hurt, he'd be in hospital."
"Of course, yes." I hadn't thought of that and I relaxed. Then I tensed up again: "Is he in trouble?"
"He's cooling down," he said, exiting the office and disappearing from view.
I waited for ten minutes and finally the door to the waiting area opened and Adam stepped into the room. He looked a mess. I knew from the expression on his face that I would have to tread carefully. His eyes were dark. His shirt was crumpled as if he'd slept in it, though I knew he hadn't because his eyes were exhausted, and angry. If this was Adam after cooling down, I dreaded to think what he had been like a few hours before.
"You know it's not legal to lock me up for so long," he snarled at the garda. "I know my rights."
"I don't want to see you back here again, do you hear me?" the senior garda pointed a menacing finger at him.
"Are you okay?" I asked quietly.
He glared at me, then stormed past and out the door.
"We found him on a park bench, looking at the kids in the playground. The parents got anxious, suspicious, called us to go around. I went over to ask him some questions and he lost his head."
"So you locked him up?"
"Speaking to a garda like that, he's lucky I didn't charge him. He needs to talk to someone, that lad. You should watch yourself," he warned.
I followed Adam outside, expecting him to have disappeared. But there he was, standing by the car.
"I'm sorry I was gone all afternoon. Amelia was upset about breaking up with her boyfriend."
He didn't seem too touched by her misfortune and I didn't blame him after what he'd been through that afternoon.
"I was about to call you and tell you I was on my way when she went upstairs to check on her mother and found she'd had a massive stroke. We called an ambulance but it was too late, she was dead. I couldn't just walk out on her after that." Suddenly I was tired. So, so tired.
Adam's jaw softened. "Sorry to hear that."
We drove the short distance to the flat in silence and when we got inside he looked around the empty rooms, naked walls, my Spider-Man duvet.
"I'm sorry this is all there is," I said, embarrassed. "It's a rental. All my stuff is being held hostage."
He dumped his bag on the ground. "It's grand."
"Adam, the crisis plan is there to help you. I know it might seem useless, but if you follow the steps, I'm sure you will find it helpful in future."
"Helpful?" he shouted, giving me a fright. He pulled a rumpled piece of paper from his pocket and started to rip it up in a fury. I took a few steps away from him, suddenly aware that here was a total stranger with mental health issues that I had let into my home. How stupid had I been? He didn't notice me edging away.
"This thing was what got me into trouble. Call someone on your emergency list whenever you have a suicidal thought, it says. So I had one. First on my emergency list is you. I called you. You didn't answer. Second should be my girlfriend and third should be my best friend, but they're not on the bloody list. My mother's dead and my father's dying. They're not on the list. Failing that, Do something that makes you happy whenever you have a suicidal thought." He clenched the remains of the note in his fist. "Seeing as I'd already eaten my food and had my walk, what other happy thing could I possibly do today? Then I remembered the playground and heard the kids laughing and I thought, that's fucking happy, maybe they'll make me fucking happy. So I sat there for an hour, not feeling very fucking happy, and then this garda comes along and asks me if I'm some paedo! Of course I'm going to have an attitude if he thinks I'm some sicko, gawking at kids. So you can take your fucking crisis plan and stuff it up your hole!" he yelled, throwing the tattered bits of paper in the air. "Your friend's boyfriend left her, her mother died and you're not doing much better yourself. Thanks for showing me the beauty of life."
"Okay.." I faltered, trying not to be afraid of this man I didn't know while at the same time struggling to convince myself that I did know him, reminding myself that I'd seen glimpses of Adam being kind, showing his romantic side, being funny. Faced with this darkness and rage, it was hard to believe that other Adam existed. I looked at the door, trying not to let him see me. I could run. I could call the guards, I could tell them what had happened on the bridge, I could tell them he wanted to kill himself, I could end this all right now, because I had failed. I had made a mess of it all.
I took a deep breath in an effort to slow my heartbeat down. His shouting was making me so panicky, I couldn't think straight. At last there was silence. He was standing there, looking at me. I had to say something. Something understanding. Something that wouldn't trigger another outbreak of anger. I couldn't bear it if he hurt himself. Not here, not with me, not ever.
I swallowed and was surprised by how steady my voice was. "I understand that you're feeling angry."
"Of course I'm feeling fucking angry." But he didn't sound as angry as he had before. He seemed to have calmed a little at my acknowledging it. That made me feel calmer; maybe I could do this after all. At least I could give it a try for a while longer. I didn't want to give up on him.
"I've got a remedy for that." I side-stepped around him quickly, and went to the kitchen. I took six eggs from the fridge, and wrote on them with a black marker, noticing how my hand trembled. I wrote the names Basil, Sean, Maria, Dad, Lavinia and Christine on the eggs, then slid open the kitchen door leading to the long back garden.
"Come on," I called to him.
He stared at me with dark eyes.
"Come on," I said more firmly, trying not to be intimidated, trying to keep things moving. I was in control here, I needed him to listen to me. Reluctantly, he followed.
"I have six eggs here, with words representing things that are making you angry right now. Throw them. Throw them anywhere you want. As hard as you want. Crush them. Get rid of your anger." I handed him the carton and indicated the open door.
"I'm tired of your tasks," he spoke through his teeth.
"Fine." I put the carton down on the counter and left the kitchen, going to my bedroom. Though I wanted very much to lock my door, I didn't like the message it would send him. Instead I sat on my Spider-Man duvet and stared at the magnolia wall, at the grid-shaped shadow the moon was casting through my window pane, and tried to think what I should do next. I had a huge task ahead of me and no idea how to proceed. Somehow I needed to make him see a therapist. I thought about ways I could get him to go. Maybe pretend we were going somewhere else and arrive at a practice? But if I did that, fooled him or tried to trick him in any way, I would lose his trust for good. Then he wouldn't even have me to help him, useless as I was.
For the first time since I'd agreed to this challenge, I was beginning to think I might not be able to deliver. Thoughts of him killing himself made me physically ill and I rushed to the toilet and locked the door. As I crouched in there, bent double, I heard him groan as if he was in pain, as if he'd been punched. Startled, I composed myself, splashed my face with water and hurried out. I stopped at the kitchen door. The light behind me spilled out into the black garden, which had been neglected since my green-fingered great-aunt Christine passed away. Now there was nothing but a long rectangular patch of grass, which hadn't been properly tended in at least a decade, and not at all in these winter months. I remembered how my great-aunt used to feed us strawberries plucked straight from the vines, edible flowers, wild garlic and mint, eating more for the token of it than the taste. I could picture her, picking gooseberries for her jam, her wide-brimmed straw hat shielding her face from the sun, her wrinkled skin drooping on her neck and chest, creasing and wobbling as she worked, and all the while her raspy voice breathless from emphysema explained what she was doing. The garden was a long way from that now, yet the memory was there in a corner of my mind, the brightness of my youth on a sunny day when I felt warm and safe, contrasted with this cold dark night with fear and panic locked in my heart.
Out in the garden, Adam was looking down at the tray of eggs in his hand, choosing thoughtfully. He picked one up and gave it an almighty throw down the end of the garden. He let out a yell and it crashed against the end wall. Looking more motivated, he went back to the egg carton and picked another. He threw it, screaming as he released it into the air, watching as it smashed against the back wall. He repeated the process three more times. When he had finished, he stormed back into the house and slammed the bathroom door behind him. I ducked into the bedroom to give him space. The shower went on. I heard his angry sobs getting lost beneath the falling water.
I went outside to the carton. There was one egg left. I crouched down, picked up the egg and tears sprang to my eyes. The name on the remaining egg was Christine .
I was in bed, propped up on pillows, tense and alert, unable to relax while he was in that mood, when he appeared in my bedroom doorway. Instinctively, I pulled the covers around me, fearing for my safety. Seeing my reaction, he winced, hurt by my fear of him.
"I'm sorry," he said gently. "I promise not to behave like that again. I know you're trying to help."
I saw this was a different Adam from the one who'd raged at me earlier and I relaxed.
"I'll try harder," I said.
"Ignore what I said. You're doing fine. Thank you."
I smiled.
He returned the smile.
"Good night, Christine."
"Good night, Adam."
Bản dịch:
"Tôi đến gặp Adam Basil," tôi chạy ào vào đồn cảnh sát Contarf. Trên đường đến đây, đầu óc vốn đã đang mụ mị của tôi lại thêm quá tải bởi hàng đống giả thuyết và những suy nghĩ kinh khủng về những điều anh ta có thể đã làm với mình. Tôi thậm chí không thể nhớ được quãng đường vừa qua nữa là.
Người cảnh sát nhìn tôi qua cửa sập. "Vui lòng trình thẻ căn cước."
Tôi đưa nó ra. "Anh ấy có sao không? Anh ấy có bị thương không?"
"Nếu bị thương thì anh ta đã ở bệnh viện chứ chẳng ở đây."
"Dĩ nhiên rồi." Tôi đã không nghĩ đến chuyện đó và thấy nhẹ nhõm. Rồi hốt nhiên tôi lại căng thẳng: "Anh ấy gặp rắc rối gì sao?"
"Anh ta đang nguội lại," viên cảnh sát nói, sau đó biến khỏi phòng và không thấy đâu nữa.
Tôi đợi mười phút, cuối cùng cánh cửa vào khu vực chờ cũng mở ra và Adam bước vào phòng. Anh ta trông rất thê thảm. Nhìn vẻ mặt anh ta tôi biết mình phải cẩn trọng. Ánh mắt anh ta tối tăm. Chiếc áo nhàu nhĩ như thể anh ta đã mặc nó đi ngủ, dù tôi biết anh ta không chợp mắt chút nào vì đôi mắt đang kiệt sức và ngùn ngụt lửa giận. Nếu đây là Adam sau khi đã nguội bớt rồi thì tôi thất kinh khi nghĩ đến anh ta một vài tiếng trước.
"Các người giữ tôi lâu như vậy là bất hợp pháp," anh ta nạt nộ viên cảnh sát. "Tôi biết quyền của mình."
"Tôi không muốn thấy anh ở đây nữa, anh nghe không?" viên cảnh sát cấp cao chỉ một ngón tay đe dọa vào anh ta.
"Anh có sao không?" tôi khẽ hỏi.
Anh ta liếc tôi rồi đùng đùng ra khỏi cửa.
"Chúng tôi thấy anh ta ngồi trên ghế băng công viên, đang nhìn lũ trẻ trong sân chơi. Những vị phụ huynh thấy lo và nghi ngờ nên gọi chúng tôi. Tôi đến hỏi anh ta vài câu, thế là anh ta nổi khùng lên."
"Nên các vị nhốt anh ấy?"
"Nói chuyện với cảnh sát cái kiểu đó thì may cho anh ta là tôi không buộc tội đấy. Anh ta cần phải nói chuyện với ai đó. Cô nên cẩn thận," anh ta cảnh báo.
Tôi theo Adam ra ngoài, tưởng sẽ thấy anh ta biến mất tăm rồi. Nhưng kìa, anh ta đang đứng đợi cạnh xe.
"Tôi xin lỗi vì đã đi cả chiều hôm nay. Amelia buồn kinh khủng vì chia tay bạn trai."
Anh ta không có vẻ gì xúc động trước sự thiếu may mắn đó và tôi không trách anh ta sau những gì anh ta đã trải qua cả chiều.
"Tôi đang định gọi nói anh tôi đang trên đường về thì cô ấy lên lầu coi mẹ cô ấy ra sao rồi, rồi phát hiện ra bà ấy bị đột quỵ. Chúng tôi gọi xe cấp cứu nhưng quá trễ, bà ấy chết rồi. Tôi không thể cứ vậy mà bỏ đi được." Bỗng nhiên tôi thấy mệt. Mệt đuối.
Hàm Adam giãn ra. "Tôi rất tiếc."
Chúng tôi im lặng lái thêm một quãng ngắn để về nhà. Vào trong nhà rồi, anh ta nhìn khắp một lượt những căn phòng trống trơn, những bức tường trơ trụi, tấm chăn Người Nhện của tôi.
"Tất cả chỉ có vậy thôi," tôi xấu hổ. "Nhà thuê mà. Đồ đạc của tôi bị giữ làm tin hết rồi."
Anh ta thảy túi xách xuống đất. "Xuất sắc."
"Adam, kế hoạch xử lý khủng hoảng là để giúp anh. Tôi biết nó có vẻ vô dụng nhưng nếu anh làm theo các bước thì chắc chắn trong tương lai anh sẽ thấy nó có ích cho mà xem."
"Có ích ư?" Anh ta la lớn làm tôi sợ. Anh ta lôi trong túi ra một tờ giấy nhàu nhĩ rồi giận dữ xé nát nó. Tôi bước lui mấy bước, bỗng nhiên nhớ ra rằng tôi đã mời một người hoàn toàn xa lạ với nhiều vấn đề tâm thần về nhà. Tôi ngu ngốc đến mức nào vậy? Anh ta không thấy tôi đang tránh anh ta.
"Cô biết sao tôi gặp rắc rối không. Cái tờ giấy này ghi hãy gọi người trong danh sách gọi khẩn cấp bất cứ khi nào bạn có ý định muốn tự tử. Tôi đã lập một cái danh sách như thế. Đứng đầu danh sách của tôi là cô. Tôi đã gọi cô. Cô không nghe máy. Người thứ hai đang lẽ ra phải là bạn gái tôi và người thứ ba là bạn thân nhất của tôi, nhưng họ sẽ không nằm trong cái danh sách quái quỷ này. Mẹ tôi thì chết rồi, còn bố tôi thì sắp chết. Họ không nằm trong danh sách. Bước đó coi như xong. Kế tiếp, hãy làm việc gì đó khiến bạn vui khi nào bạn có ý định muốn tự tử." Anh ta siết chặt phần còn lại của tờ giấy trong tay. "Tôi đã ăn xong, đi dạo xong, vậy hôm nay tôi còn làm được chuyện gì vui nữa? Rồi tôi nhớ lại cái sân chơi và nghe tiếng bọn trẻ cười nói, và tôi nghĩ nghe vui đấy, có lẽ chúng sẽ khiến tôi vui. Vậy nên tôi ngồi đó suốt một tiếng đồng hồ, không thấy vui vẻ con mẹ gì, rồi tay cảnh sát đó đến tra hỏi tôi làm như tôi là một tên ấu dâm ấy! Đương nhiên tôi phải phản ứng lại nếu hắn ta nghĩ tôi là một kẻ bệnh hoạn thích ngắm nghía con nít chứ. Nên cô cứ đi mà nhét cái kế hoạch xử lý khủng hoảng chết giẫm của cô vào lỗ đi!" Anh ta hét lên và vung tay ném những mẩu giấy tả tơi vào không khí. "Bạn cô bị bạn trai bỏ, mẹ cô ta chết và cô cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Cảm ơn vì đã cho tôi thấy cuộc đời mới tươi đẹp làm sao."
"Được rồi," tôi ngập ngừng, cố gắng để không sợ người đàn ông xa lạ này trong khi cùng lúc vẫn đấu tranh để thuyết phục bản thân rằng tôi biết anh ta, tự nhắc mình rằng tôi đã từng thoáng thấy một Adam tử tế, lãng mạn, hài hước. Đối mặt với cơn giận và sự tiêu cực này, thật khó lòng tin được Adam kia có tồn tại. Tôi nhìn ra cửa, cố không để anh ta thấy tôi. Tôi có thể chạy đi. Tôi có thể gọi cảnh sát, tôi có thể kể cho họ nghe chuyện xảy ra trên cầu, tôi có thể kể với họ anh ta muốn tự sát, tôi có thể kết thúc mọi thứ ở đây, vì tôi đã thất bại. Tôi đã làm hỏng bét mọi sự.
Tôi hít một hơi thật sâu để tim đập chậm lại. Anh ta la hét làm tôi thất kinh và chẳng nghĩ được gì. Cuối cùng tất cả đều im lặng. Anh ta đứng đó, nhìn tôi. Tôi phải nói cái gì đó. Cái gì đó tỏ ra thông cảm. Cái gì đó không chọc cho một cơn thịnh nộ khác bùng lên. Tôi không gánh nổi nếu anh ta gây thương tích cho mình. Không phải ở đây, không phải với tôi, không đời nào.
Tôi nuốt khan và ngạc nhiên khi giọng nói mình vang lên rất bình tĩnh. "Tôi biết anh đang rất giận."
"Dĩ nhiên tôi đang giận điên." Nhưng nghe giọng anh ta không còn giận dữ như trước. Dường như thấy tôi hiểu khiến anh ta bình tĩnh được một chút. Điều đó giúp tôi bình tĩnh hơn, có lẽ sau cùng thì tôi vẫn có thể làm được. Ít nhất tôi cũng có thể thử thêm ít lâu nữa. Tôi không muốn đầu hàng.
"Tôi không có biện pháp nào cho việc đó." Tôi nhanh chóng bước qua một bên anh ta và vào bếp. Tôi mở tủ lạnh lấy sáu cái trứng và lấy bút dạ đen viết lên vỏ, tay run run. Tôi viết những cái tên "Basil", "Sean", "Bố", "Lavinia" và "Christine" lên trứng, sau đó mở cửa bếp ra khu vườn chạy dài phía sau.
"Đến đây," tôi gọi anh ta.
Anh ta nhìn tôi bằng đôi mắt tăm tối.
"Đến đây nào," tôi nói cứng hơn, cố gắng không tỏ ra hăm dọa, cố gắng cho mọi thứ hoạt động. Tôi là người kiểm soát ở đây, tôi cần anh ta phải nghe lời tôi. Hơi miễn cưỡng, nhưng ta vẫn theo tôi.
"Tôi có sáu quả trứng đại diện cho những thứ đang làm anh phẫn nộ. Ném chúng đi. Ném chúng tới bất cứ đâu anh thích. Mạnh cỡ nào cũng được. Nghiền nát chúng. Tống khứ những giận dữ của anh đi." Tôi đưa cho anh ta hộp trứng và chỉ cánh cửa đang mở.
"Tôi mệt với những nhiệm vụ của cô rồi," anh ta nghiến răng.
"Tốt thôi." Tôi đặt hộp trứng lên bàn và ra khỏi bếp, về phòng. Dù tôi rất muốn khóa cửa lại nhưng tôi không thích thông điệp được gởi đến anh ta qua hành động đó. Thay vì vậy, tôi ngồi lên tấm chăn Người Nhện và nhìn chằm chằm vào bức tường dán giấy hình hoa mộc lan, vào bóng trăng soi vào phòng từ ô cửa sổ lắp thanh chắn ô vuông của tôi và cố nghĩ xem tiếp theo phải làm gì. Tôi có một nhiệm vụ vô cùng to lớn trước mắt mà không biết phải tiến hành thế nào. Bằng cách nào đó, tôi cần phải đưa anh ta đến gặp một chuyên gia tâm lý. Tôi nghĩ về những cách buộc anh ta phải đi. Có thể là giả vờ đi đâu đó rồi chạy đến phòng khám chăng? Nhưng nếu tôi lừa anh ta, anh ta sẽ mãi mãi đánh mất lòng tin nơi tôi. Rồi anh ta sẽ không nhờ tôi giúp anh ta nữa vì tôi vậy là vô dụng rồi.
Lần đầu tiên kể từ lúc tôi đồng ý thực hiện thử thách này, tôi bắt đầu nghĩ có thể mình sẽ không làm nổi. Nghĩ về việc anh ta tự tử cũng đủ khiến tôi phát ốm và phải chạy vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại. Trong khi quỳ ở đó, tôi nghe tiếng anh ta rên rỉ như bị đau, như bị đấm. Giật mình, tôi tỉnh người lại, vỗ nước vào mặt và vội chạy ra ngoài. Đến cửa bếp, tôi dừng lại. Anh đèn sau lưng tôi rọi ra ngoại khu vườn tối thui vốn đã bị bỏ mặc từ khi bà cô Christine ưa làm vườn của tôi qua đời. Giờ ngoài đó chẳng có gì ngoại trừ một thảm cỏ hình chữ nhật dài, cả chục năm rồi không được ngó ngàng gì tới mấy, nhất là trong những tháng mùa đông này. Tôi nhớ bà cô thường cho chúng tôi ăn dâu tây hái thẳng từ dưới luống lên, những bông hoa ăn được, tỏi dại và bạc hà, mà chúng tôi ăn vì tình cảm với bà hơn là vì thấy ngon. Tôi có thể hình dung ra bà đang hái phúc bồn tử để làm mứt, chiếc mũ rơm rộng vành để che nắng, làn da nhăn nheo từ cổ đến ngực, chùng lại và đung đưa khi bà làm việc, vừa làm vừa giải thích bằng giọng khàn khàn hết hơi vì bệnh thũng. Từ đó tới nay khu vườn đã thay đổi rất nhiều nhưng những ký ức đó vẫn nằm sâu trong một góc tâm hồn tôi, tuổi trẻ tươi vui trong một ngày nắng đẹp, khi tôi cảm thấy ấm áp và an toàn, khác hẳn với với buổi tối lạnh lẽo và đầy sợ hãi này.
Ngoài vườn, Adam đang nhìn khay trứng cầm trên tay, trầm ngâm chọn lựa. Anh ta cầm một quả lên và toàn lực ném về phía cuối vườn. Anh ta kêu lên một tiếng và nó đập vào bức tường cuối vườn. Có động lực hơn một chút, anh ta quay lại chỗ khay trứng và lượm một quả nữa lên. Anh ta ném nó, hét lên khi quăng nó đi, quan sát nó đập vào bức tường. Anh ta lặp lại quá trình đó thêm ba lần nữa. Xong việc, anh ta đùng đùng quay vào trong nhà và đóng sầm cửa phòng tắm lại sau lưng. Tôi chui vô phòng mình để anh ta có không gian riêng tư. Tiếng vòi tắm mở. Những tiếng nấc giận dữ bị át đi dưới tiếng nước chảy.
Tôi ra ngoài chỗ khay trứng. Chỉ còn lại một quả. Tôi cúi xuống nhặt quả trứng lên và nước mắt trào ra. Cái tên còn lại trên quả trứng là "Christine".
Tôi đang nằm bẹp trên gối, bồn chồn và cảnh giác, không thể thư giãn khi tâm trạng anh ta còn xấu như thế thì anh ta xuất hiện trên ngưỡng cửa phòng tôi. Theo phản xạ, tôi kéo mền lên vì sợ. Anh ta nhăn mặt khi thấy phản ứng của tôi, buồn vì tôi sợ anh ta.
"Tôi xin lỗi," anh ta nhẹ nhàng nói. "Tôi hứa sẽ không cư xử như vậy nữa. Tôi biết cô đang cố giúp tôi."
Tôi đang nhìn thấy một Adam khác với người đã nổi trận lôi đình với tôi lúc nãy. Nhẹ cả người.
"Tôi sẽ cố gắng nhiều hơn," tôi đáp.
"Đừng để ý đến những lời tôi nói lúc trước. Cô đang làm tốt mà. Cảm ơn cô."
Tôi cười.
Anh ta cũng cười.
"Chúc ngủ ngon, Christine."
"Chúc ngủ ngon, Adam."
Người cảnh sát nhìn tôi qua cửa sập. "Vui lòng trình thẻ căn cước."
Tôi đưa nó ra. "Anh ấy có sao không? Anh ấy có bị thương không?"
"Nếu bị thương thì anh ta đã ở bệnh viện chứ chẳng ở đây."
"Dĩ nhiên rồi." Tôi đã không nghĩ đến chuyện đó và thấy nhẹ nhõm. Rồi hốt nhiên tôi lại căng thẳng: "Anh ấy gặp rắc rối gì sao?"
"Anh ta đang nguội lại," viên cảnh sát nói, sau đó biến khỏi phòng và không thấy đâu nữa.
Tôi đợi mười phút, cuối cùng cánh cửa vào khu vực chờ cũng mở ra và Adam bước vào phòng. Anh ta trông rất thê thảm. Nhìn vẻ mặt anh ta tôi biết mình phải cẩn trọng. Ánh mắt anh ta tối tăm. Chiếc áo nhàu nhĩ như thể anh ta đã mặc nó đi ngủ, dù tôi biết anh ta không chợp mắt chút nào vì đôi mắt đang kiệt sức và ngùn ngụt lửa giận. Nếu đây là Adam sau khi đã nguội bớt rồi thì tôi thất kinh khi nghĩ đến anh ta một vài tiếng trước.
"Các người giữ tôi lâu như vậy là bất hợp pháp," anh ta nạt nộ viên cảnh sát. "Tôi biết quyền của mình."
"Tôi không muốn thấy anh ở đây nữa, anh nghe không?" viên cảnh sát cấp cao chỉ một ngón tay đe dọa vào anh ta.
"Anh có sao không?" tôi khẽ hỏi.
Anh ta liếc tôi rồi đùng đùng ra khỏi cửa.
"Chúng tôi thấy anh ta ngồi trên ghế băng công viên, đang nhìn lũ trẻ trong sân chơi. Những vị phụ huynh thấy lo và nghi ngờ nên gọi chúng tôi. Tôi đến hỏi anh ta vài câu, thế là anh ta nổi khùng lên."
"Nên các vị nhốt anh ấy?"
"Nói chuyện với cảnh sát cái kiểu đó thì may cho anh ta là tôi không buộc tội đấy. Anh ta cần phải nói chuyện với ai đó. Cô nên cẩn thận," anh ta cảnh báo.
Tôi theo Adam ra ngoài, tưởng sẽ thấy anh ta biến mất tăm rồi. Nhưng kìa, anh ta đang đứng đợi cạnh xe.
"Tôi xin lỗi vì đã đi cả chiều hôm nay. Amelia buồn kinh khủng vì chia tay bạn trai."
Anh ta không có vẻ gì xúc động trước sự thiếu may mắn đó và tôi không trách anh ta sau những gì anh ta đã trải qua cả chiều.
"Tôi đang định gọi nói anh tôi đang trên đường về thì cô ấy lên lầu coi mẹ cô ấy ra sao rồi, rồi phát hiện ra bà ấy bị đột quỵ. Chúng tôi gọi xe cấp cứu nhưng quá trễ, bà ấy chết rồi. Tôi không thể cứ vậy mà bỏ đi được." Bỗng nhiên tôi thấy mệt. Mệt đuối.
Hàm Adam giãn ra. "Tôi rất tiếc."
Chúng tôi im lặng lái thêm một quãng ngắn để về nhà. Vào trong nhà rồi, anh ta nhìn khắp một lượt những căn phòng trống trơn, những bức tường trơ trụi, tấm chăn Người Nhện của tôi.
"Tất cả chỉ có vậy thôi," tôi xấu hổ. "Nhà thuê mà. Đồ đạc của tôi bị giữ làm tin hết rồi."
Anh ta thảy túi xách xuống đất. "Xuất sắc."
"Adam, kế hoạch xử lý khủng hoảng là để giúp anh. Tôi biết nó có vẻ vô dụng nhưng nếu anh làm theo các bước thì chắc chắn trong tương lai anh sẽ thấy nó có ích cho mà xem."
"Có ích ư?" Anh ta la lớn làm tôi sợ. Anh ta lôi trong túi ra một tờ giấy nhàu nhĩ rồi giận dữ xé nát nó. Tôi bước lui mấy bước, bỗng nhiên nhớ ra rằng tôi đã mời một người hoàn toàn xa lạ với nhiều vấn đề tâm thần về nhà. Tôi ngu ngốc đến mức nào vậy? Anh ta không thấy tôi đang tránh anh ta.
"Cô biết sao tôi gặp rắc rối không. Cái tờ giấy này ghi hãy gọi người trong danh sách gọi khẩn cấp bất cứ khi nào bạn có ý định muốn tự tử. Tôi đã lập một cái danh sách như thế. Đứng đầu danh sách của tôi là cô. Tôi đã gọi cô. Cô không nghe máy. Người thứ hai đang lẽ ra phải là bạn gái tôi và người thứ ba là bạn thân nhất của tôi, nhưng họ sẽ không nằm trong cái danh sách quái quỷ này. Mẹ tôi thì chết rồi, còn bố tôi thì sắp chết. Họ không nằm trong danh sách. Bước đó coi như xong. Kế tiếp, hãy làm việc gì đó khiến bạn vui khi nào bạn có ý định muốn tự tử." Anh ta siết chặt phần còn lại của tờ giấy trong tay. "Tôi đã ăn xong, đi dạo xong, vậy hôm nay tôi còn làm được chuyện gì vui nữa? Rồi tôi nhớ lại cái sân chơi và nghe tiếng bọn trẻ cười nói, và tôi nghĩ nghe vui đấy, có lẽ chúng sẽ khiến tôi vui. Vậy nên tôi ngồi đó suốt một tiếng đồng hồ, không thấy vui vẻ con mẹ gì, rồi tay cảnh sát đó đến tra hỏi tôi làm như tôi là một tên ấu dâm ấy! Đương nhiên tôi phải phản ứng lại nếu hắn ta nghĩ tôi là một kẻ bệnh hoạn thích ngắm nghía con nít chứ. Nên cô cứ đi mà nhét cái kế hoạch xử lý khủng hoảng chết giẫm của cô vào lỗ đi!" Anh ta hét lên và vung tay ném những mẩu giấy tả tơi vào không khí. "Bạn cô bị bạn trai bỏ, mẹ cô ta chết và cô cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Cảm ơn vì đã cho tôi thấy cuộc đời mới tươi đẹp làm sao."
"Được rồi," tôi ngập ngừng, cố gắng để không sợ người đàn ông xa lạ này trong khi cùng lúc vẫn đấu tranh để thuyết phục bản thân rằng tôi biết anh ta, tự nhắc mình rằng tôi đã từng thoáng thấy một Adam tử tế, lãng mạn, hài hước. Đối mặt với cơn giận và sự tiêu cực này, thật khó lòng tin được Adam kia có tồn tại. Tôi nhìn ra cửa, cố không để anh ta thấy tôi. Tôi có thể chạy đi. Tôi có thể gọi cảnh sát, tôi có thể kể cho họ nghe chuyện xảy ra trên cầu, tôi có thể kể với họ anh ta muốn tự sát, tôi có thể kết thúc mọi thứ ở đây, vì tôi đã thất bại. Tôi đã làm hỏng bét mọi sự.
Tôi hít một hơi thật sâu để tim đập chậm lại. Anh ta la hét làm tôi thất kinh và chẳng nghĩ được gì. Cuối cùng tất cả đều im lặng. Anh ta đứng đó, nhìn tôi. Tôi phải nói cái gì đó. Cái gì đó tỏ ra thông cảm. Cái gì đó không chọc cho một cơn thịnh nộ khác bùng lên. Tôi không gánh nổi nếu anh ta gây thương tích cho mình. Không phải ở đây, không phải với tôi, không đời nào.
Tôi nuốt khan và ngạc nhiên khi giọng nói mình vang lên rất bình tĩnh. "Tôi biết anh đang rất giận."
"Dĩ nhiên tôi đang giận điên." Nhưng nghe giọng anh ta không còn giận dữ như trước. Dường như thấy tôi hiểu khiến anh ta bình tĩnh được một chút. Điều đó giúp tôi bình tĩnh hơn, có lẽ sau cùng thì tôi vẫn có thể làm được. Ít nhất tôi cũng có thể thử thêm ít lâu nữa. Tôi không muốn đầu hàng.
"Tôi không có biện pháp nào cho việc đó." Tôi nhanh chóng bước qua một bên anh ta và vào bếp. Tôi mở tủ lạnh lấy sáu cái trứng và lấy bút dạ đen viết lên vỏ, tay run run. Tôi viết những cái tên "Basil", "Sean", "Bố", "Lavinia" và "Christine" lên trứng, sau đó mở cửa bếp ra khu vườn chạy dài phía sau.
"Đến đây," tôi gọi anh ta.
Anh ta nhìn tôi bằng đôi mắt tăm tối.
"Đến đây nào," tôi nói cứng hơn, cố gắng không tỏ ra hăm dọa, cố gắng cho mọi thứ hoạt động. Tôi là người kiểm soát ở đây, tôi cần anh ta phải nghe lời tôi. Hơi miễn cưỡng, nhưng ta vẫn theo tôi.
"Tôi có sáu quả trứng đại diện cho những thứ đang làm anh phẫn nộ. Ném chúng đi. Ném chúng tới bất cứ đâu anh thích. Mạnh cỡ nào cũng được. Nghiền nát chúng. Tống khứ những giận dữ của anh đi." Tôi đưa cho anh ta hộp trứng và chỉ cánh cửa đang mở.
"Tôi mệt với những nhiệm vụ của cô rồi," anh ta nghiến răng.
"Tốt thôi." Tôi đặt hộp trứng lên bàn và ra khỏi bếp, về phòng. Dù tôi rất muốn khóa cửa lại nhưng tôi không thích thông điệp được gởi đến anh ta qua hành động đó. Thay vì vậy, tôi ngồi lên tấm chăn Người Nhện và nhìn chằm chằm vào bức tường dán giấy hình hoa mộc lan, vào bóng trăng soi vào phòng từ ô cửa sổ lắp thanh chắn ô vuông của tôi và cố nghĩ xem tiếp theo phải làm gì. Tôi có một nhiệm vụ vô cùng to lớn trước mắt mà không biết phải tiến hành thế nào. Bằng cách nào đó, tôi cần phải đưa anh ta đến gặp một chuyên gia tâm lý. Tôi nghĩ về những cách buộc anh ta phải đi. Có thể là giả vờ đi đâu đó rồi chạy đến phòng khám chăng? Nhưng nếu tôi lừa anh ta, anh ta sẽ mãi mãi đánh mất lòng tin nơi tôi. Rồi anh ta sẽ không nhờ tôi giúp anh ta nữa vì tôi vậy là vô dụng rồi.
Lần đầu tiên kể từ lúc tôi đồng ý thực hiện thử thách này, tôi bắt đầu nghĩ có thể mình sẽ không làm nổi. Nghĩ về việc anh ta tự tử cũng đủ khiến tôi phát ốm và phải chạy vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại. Trong khi quỳ ở đó, tôi nghe tiếng anh ta rên rỉ như bị đau, như bị đấm. Giật mình, tôi tỉnh người lại, vỗ nước vào mặt và vội chạy ra ngoài. Đến cửa bếp, tôi dừng lại. Anh đèn sau lưng tôi rọi ra ngoại khu vườn tối thui vốn đã bị bỏ mặc từ khi bà cô Christine ưa làm vườn của tôi qua đời. Giờ ngoài đó chẳng có gì ngoại trừ một thảm cỏ hình chữ nhật dài, cả chục năm rồi không được ngó ngàng gì tới mấy, nhất là trong những tháng mùa đông này. Tôi nhớ bà cô thường cho chúng tôi ăn dâu tây hái thẳng từ dưới luống lên, những bông hoa ăn được, tỏi dại và bạc hà, mà chúng tôi ăn vì tình cảm với bà hơn là vì thấy ngon. Tôi có thể hình dung ra bà đang hái phúc bồn tử để làm mứt, chiếc mũ rơm rộng vành để che nắng, làn da nhăn nheo từ cổ đến ngực, chùng lại và đung đưa khi bà làm việc, vừa làm vừa giải thích bằng giọng khàn khàn hết hơi vì bệnh thũng. Từ đó tới nay khu vườn đã thay đổi rất nhiều nhưng những ký ức đó vẫn nằm sâu trong một góc tâm hồn tôi, tuổi trẻ tươi vui trong một ngày nắng đẹp, khi tôi cảm thấy ấm áp và an toàn, khác hẳn với với buổi tối lạnh lẽo và đầy sợ hãi này.
Ngoài vườn, Adam đang nhìn khay trứng cầm trên tay, trầm ngâm chọn lựa. Anh ta cầm một quả lên và toàn lực ném về phía cuối vườn. Anh ta kêu lên một tiếng và nó đập vào bức tường cuối vườn. Có động lực hơn một chút, anh ta quay lại chỗ khay trứng và lượm một quả nữa lên. Anh ta ném nó, hét lên khi quăng nó đi, quan sát nó đập vào bức tường. Anh ta lặp lại quá trình đó thêm ba lần nữa. Xong việc, anh ta đùng đùng quay vào trong nhà và đóng sầm cửa phòng tắm lại sau lưng. Tôi chui vô phòng mình để anh ta có không gian riêng tư. Tiếng vòi tắm mở. Những tiếng nấc giận dữ bị át đi dưới tiếng nước chảy.
Tôi ra ngoài chỗ khay trứng. Chỉ còn lại một quả. Tôi cúi xuống nhặt quả trứng lên và nước mắt trào ra. Cái tên còn lại trên quả trứng là "Christine".
Tôi đang nằm bẹp trên gối, bồn chồn và cảnh giác, không thể thư giãn khi tâm trạng anh ta còn xấu như thế thì anh ta xuất hiện trên ngưỡng cửa phòng tôi. Theo phản xạ, tôi kéo mền lên vì sợ. Anh ta nhăn mặt khi thấy phản ứng của tôi, buồn vì tôi sợ anh ta.
"Tôi xin lỗi," anh ta nhẹ nhàng nói. "Tôi hứa sẽ không cư xử như vậy nữa. Tôi biết cô đang cố giúp tôi."
Tôi đang nhìn thấy một Adam khác với người đã nổi trận lôi đình với tôi lúc nãy. Nhẹ cả người.
"Tôi sẽ cố gắng nhiều hơn," tôi đáp.
"Đừng để ý đến những lời tôi nói lúc trước. Cô đang làm tốt mà. Cảm ơn cô."
Tôi cười.
Anh ta cũng cười.
"Chúc ngủ ngon, Christine."
"Chúc ngủ ngon, Adam."