

Bài hát: Niềm đau chôn giấu
Sáng tác: Nhiều nghệ sĩ (Various Artists)
Ca sĩ: Tuấn Ngọc
Con người có ai chưa từng rơi nước mắt, biết bao nỗi đau vây lấy phận người. Mà dường như, nỗi buồn của tình yêu đã khơi lên một dòng nước mắt chảy mãi trong hành trình nhân loại. Đã là người, ai cũng mang một phần yếu đuối trong tâm hồn, ai cũng thiết tha khao khát được yêu để hóa giải nỗi cô đơn ban sơ trong bản thể. Ta có những phút say đắm của tình yêu thì cũng có những khoảnh khắc đau đớn dai dẳng khi tình yêu tan vỡ. Sinh và diệt là điều tất yếu, nhưng ta không thể lấy lý lẽ của khối óc để phủi sạch nỗi đau của trái tim. Nỗi buồn nhớ vẫn chưa thể nguôi ngoai và dường như có nguôi ngoai cũng trở thành một niềm đau chôn giấu..
Bài hát Niềm đau chôn giấu mà Tuấn Ngọc trình bày làm tôi xúc động ngay từ những giai điệu đầu tiên- từng giai điệu như những bậc thang dẫn ta về miền kỷ niệm, như những giọt mưa nhẹ bay nhòa trong mắt lệ của một kẻ trông về.. Ta phải chôn giấu niềm đau, cất giữ những kí ức buồn để tiếp tục sống và hướng về phía trước. Nhưng một đêm vắng, một chiều mưa, một hình ảnh thân quen, một phút trống trãi bỗng mở cửa cho niềm đau ấy trở lại, như gió heo may ùa vào cửa sổ. Dẫu biết đợi chờ, nhung nhớ là điều vô nghĩa, nhưng con người ta không phải cái máy, nếu muốn thì có thể xóa sổ hết mọi dữ liệu, thanh toán mau chóng với quá khứ đã qua. Kí ức, dù buồn thương hay hạnh phúc, chẳng phải đều đã làm nên tâm hồn con người đấy sao?
Nỗi đau lớn nhất của tình yêu là ở chỗ nó không bao giờ xuôi dòng như ta mong muốn. Tình yêu có dở dang, có chia lìa, có khi được duyên gặp mà chẳng có nợ gắn bó một đời.. Tôi ấn tượng và xót xa nhất cho câu hát: "Ngồi ta đốt tập thư cũ, niềm đau chôn giấu." Ngày nay có lẽ hiếm ai viết thư tình. Nhưng thuở công nghệ chưa chen chân vào những mối quan hệ giữa người với người thì những dòng viết nghiêng nghiêng tỉ mẫn trên trang giấy trắng là cả một cõi lòng chan chứa yêu thương. Những lá thư là chứng nhân của một cuộc tình, là những gì thiết tha còn lại của quá khứ trong hiện tại đã đổi thay. Lựa chọn đốt đi thứ quý giá nhất của tình yêu đã qua không phải là sự phụ bạc với quá khứ mà dường như, khi nỗi đau quá lớn, nỗi nhớ qua sâu, người ta phải tiêu huỷ đi chứng tích ấy như một cố gắng tự giải thoát cho tâm hồn khỏi những lần trở đi trở lại với kỉ niệm xa vời.
Tất nhiên, tình yêu không phải là điều quan trọng duy nhất trong cuộc đời. Có khi nỗi đau mà tình yêu gây ra không phải là nỗi đau lớn nhất. Nhưng không một lần biết vị đắng cay và hạnh phúc chân thật của tình yêu trong cuộc đời, đó có lẽ là một điều đáng tiếc. Đáng buồn thay cho người khóc một mình chiều nao vì tình yêu đã mất. Càng đáng buồn hơn cho kẻ nào không dám đau và không dám yêu, để rồi chỉ tiếp xúc với những dối gian ngọt ngào, những ràng buộc vị kỷ, những huyễn hoặc mong manh..
Lời bài hát:
Trời buồn, sầu về quạnh vắng
Đêm vắng, ngoài hiên thoáng nghe gió heo may
Ta chờ ai thức suốt canh dài
Chờ ai chốn đây, cho hoa úa trăng phai.
Thuyền tình nửa đường chuyển bến
Cho mơ ước ngàn năm gió bay
Nỗi đắng cay như lửa thiêu đốt mãi trong hồn
Người yêu dấu ơi, xin đừng dối nhau.
Never fall in love
Tình yêu, mãi khắc sâu và mãi rời nhau
Thắm thiết nữa cho lòng đau
Ôi thời gian dấu yêu phai nhòa
Một chiều buồn trở về chốn đây
Ngồi ta đốt tập thư cũ, niềm đau chôn giấu..
Never fall in love
Đành quên dĩ vãng xưa đầy ân ái
Và mộng mơ, cố cắt đứt đi đường tơ
Thôi nợ duyên cũng không trông chờ
Dù có còn gì chút tình nhớ
Ta nhắc đến, mỗi khi chiều mơ..
- Hết -
Sáng tác: Nhiều nghệ sĩ (Various Artists)
Ca sĩ: Tuấn Ngọc
Con người có ai chưa từng rơi nước mắt, biết bao nỗi đau vây lấy phận người. Mà dường như, nỗi buồn của tình yêu đã khơi lên một dòng nước mắt chảy mãi trong hành trình nhân loại. Đã là người, ai cũng mang một phần yếu đuối trong tâm hồn, ai cũng thiết tha khao khát được yêu để hóa giải nỗi cô đơn ban sơ trong bản thể. Ta có những phút say đắm của tình yêu thì cũng có những khoảnh khắc đau đớn dai dẳng khi tình yêu tan vỡ. Sinh và diệt là điều tất yếu, nhưng ta không thể lấy lý lẽ của khối óc để phủi sạch nỗi đau của trái tim. Nỗi buồn nhớ vẫn chưa thể nguôi ngoai và dường như có nguôi ngoai cũng trở thành một niềm đau chôn giấu..
Bài hát Niềm đau chôn giấu mà Tuấn Ngọc trình bày làm tôi xúc động ngay từ những giai điệu đầu tiên- từng giai điệu như những bậc thang dẫn ta về miền kỷ niệm, như những giọt mưa nhẹ bay nhòa trong mắt lệ của một kẻ trông về.. Ta phải chôn giấu niềm đau, cất giữ những kí ức buồn để tiếp tục sống và hướng về phía trước. Nhưng một đêm vắng, một chiều mưa, một hình ảnh thân quen, một phút trống trãi bỗng mở cửa cho niềm đau ấy trở lại, như gió heo may ùa vào cửa sổ. Dẫu biết đợi chờ, nhung nhớ là điều vô nghĩa, nhưng con người ta không phải cái máy, nếu muốn thì có thể xóa sổ hết mọi dữ liệu, thanh toán mau chóng với quá khứ đã qua. Kí ức, dù buồn thương hay hạnh phúc, chẳng phải đều đã làm nên tâm hồn con người đấy sao?
Nỗi đau lớn nhất của tình yêu là ở chỗ nó không bao giờ xuôi dòng như ta mong muốn. Tình yêu có dở dang, có chia lìa, có khi được duyên gặp mà chẳng có nợ gắn bó một đời.. Tôi ấn tượng và xót xa nhất cho câu hát: "Ngồi ta đốt tập thư cũ, niềm đau chôn giấu." Ngày nay có lẽ hiếm ai viết thư tình. Nhưng thuở công nghệ chưa chen chân vào những mối quan hệ giữa người với người thì những dòng viết nghiêng nghiêng tỉ mẫn trên trang giấy trắng là cả một cõi lòng chan chứa yêu thương. Những lá thư là chứng nhân của một cuộc tình, là những gì thiết tha còn lại của quá khứ trong hiện tại đã đổi thay. Lựa chọn đốt đi thứ quý giá nhất của tình yêu đã qua không phải là sự phụ bạc với quá khứ mà dường như, khi nỗi đau quá lớn, nỗi nhớ qua sâu, người ta phải tiêu huỷ đi chứng tích ấy như một cố gắng tự giải thoát cho tâm hồn khỏi những lần trở đi trở lại với kỉ niệm xa vời.
Tất nhiên, tình yêu không phải là điều quan trọng duy nhất trong cuộc đời. Có khi nỗi đau mà tình yêu gây ra không phải là nỗi đau lớn nhất. Nhưng không một lần biết vị đắng cay và hạnh phúc chân thật của tình yêu trong cuộc đời, đó có lẽ là một điều đáng tiếc. Đáng buồn thay cho người khóc một mình chiều nao vì tình yêu đã mất. Càng đáng buồn hơn cho kẻ nào không dám đau và không dám yêu, để rồi chỉ tiếp xúc với những dối gian ngọt ngào, những ràng buộc vị kỷ, những huyễn hoặc mong manh..
Lời bài hát:
Trời buồn, sầu về quạnh vắng
Đêm vắng, ngoài hiên thoáng nghe gió heo may
Ta chờ ai thức suốt canh dài
Chờ ai chốn đây, cho hoa úa trăng phai.
Thuyền tình nửa đường chuyển bến
Cho mơ ước ngàn năm gió bay
Nỗi đắng cay như lửa thiêu đốt mãi trong hồn
Người yêu dấu ơi, xin đừng dối nhau.
Never fall in love
Tình yêu, mãi khắc sâu và mãi rời nhau
Thắm thiết nữa cho lòng đau
Ôi thời gian dấu yêu phai nhòa
Một chiều buồn trở về chốn đây
Ngồi ta đốt tập thư cũ, niềm đau chôn giấu..
Never fall in love
Đành quên dĩ vãng xưa đầy ân ái
Và mộng mơ, cố cắt đứt đi đường tơ
Thôi nợ duyên cũng không trông chờ
Dù có còn gì chút tình nhớ
Ta nhắc đến, mỗi khi chiều mơ..
- Hết -
Last edited by a moderator: