20. How to Stand Up and Be Counted - Làm sao đứng dậy và đối mặt
I felt an odd sort of calm as I sat in the boathouse and looked out to Lough Derg. The edges of the lake had frozen over and ducks flew down, pecked at it and instantly soared to the sky as though it was too cold even for them, their hunger wasn't worth it. I sniffed again as my nose dripped, giving up on wiping it as it was completely numb, my eyes red and sore. I was sure my tears would have frozen had they not been flowing so swiftly. I didn't bother to wipe them, occasionally they would roll to my lip and I'd lick them, tasting the salt. It was an odd sort of feeling, waiting, feeling helpless to stop an act I had felt solely responsible for in waking and sleeping hours, and yet when it came to it I knew I wouldn't be able to stop. Not physically. My words were all I had, my thinking was all I had, but this time he didn't want to listen.
I heard footsteps behind me and my heart pounded. It was them, coming to tell me they'd found him. Possibly to arrest me – could they do that? Hadn't my failure aided and abetted him? I stared straight ahead, the lake dark and still, but cold, my breathing ragged in the silence. There was a break in the clouds and I looked up at the light and I had a sudden optimistic thought. The footsteps were slow, there was nothing panicked about them, nothing even threatening. They stopped behind me and then continued around the boathouse until Adam appeared beside me.
He sat down next to me. I held up a hand to stop him from coming any closer. I bit my lip to ward off a fresh bout of crying and, sensing I'd be unsuccessful, I turned my face away from him.
Adam cleared his throat but was quiet for a while longer. It was the right thing to do; sitting together, being in each other's company, was itself warming the chilly air between us.
"I'm sorry," he said, and even after he'd taken so long to say it, it still felt sudden.
I didn't reply. I knew that I should but I didn't forgive him.
"Where did you go?"
"To let off some steam. Scared off a couple of hares and made a deer shit itself."
I couldn't help it. A small giggle escaped.
"That's better," he said, gentler. "I hate seeing you cry." He reached out and wiped a stray tear from my cheek. I closed my eyes and another one fell.
"Hey," he said, sliding across the bench and putting his arm around me.
I decided not to speak, unable to control the lump in my throat. Instead I rested my head on his shoulder. He kissed the top of my head.
"I'm never myself when I'm here," he said. "I turn into this messy, angry.. well you know."
He left a silence. I didn't fill it. I was going to listen, not help him out.
"And you promised me you wouldn't tell anyone. That made me angry."
"Tell anyone what?" I looked up at him.
"About you know, last Sunday."
"I didn't tell anyone."
He looked at me. "Christine, don't lie, please don't lie. Not you. The rest of the world can lie to me, but not you."
"I'm not," I moved away from him. "I wouldn't lie to you." And as if to prove it, I said immediately, "I told Maureen to tell Maria not to come to the funeral, I thought it would be best if she didn't see you like this."
He tried to read my face. "But that's not what I'm talking about."
"I know. But it's the only thing I haven't told you. Plus the thing I'm about to tell you. But apart from those things I've kept my word. I would never tell anyone about how we met."
"What are you about to tell me?" he frowned.
"I'll tell you after."
"Tell me now."
"Adam, who do you think I told?"
"Maureen," he said, getting tense.
"I didn't tell her."
"She locked me in the room."
I winced. "She panicked. I told her to keep an eye on you. That you were having personal problems, that.."
"Jesus Christine," he didn't shout as loud as last time, I didn't think I'd ever hear that volume from anyone ever again, but the venom was there.
"That's not telling her, Adam."
"It's telling her that there's something wrong."
It was my turn to explode. "Do you think there's a person who knows you who doesn't realise there's something wrong? Seriously, Adam, think about it. Do you honestly suppose nobody notices? That nobody cares? I had to go out and I was afraid to leave you. Maureen said she'd keep an eye on you. I didn't think she'd lock you up!"
Saying it sounded funny and even though I was angry, I smiled.
"It's not funny," he said, surprised.
"I know it's not," I agreed, the corners of my lips still twitching. "Well, it is, a little." Then my smile got bigger and wouldn't go away.
"I'm glad you think so," he muttered, and looked away.
I waited for my nervous giggle to disappear.
"What's the thing you were going to tell me?"
"I went to see Mary today."
"Mary Keegan?"
I nodded. "I had a proposal for her. From you. Everyone's in agreement she's your dad's right-hand man, yes?"
He agreed.
"I wondered if it would work if you were chairman of the board, still in full control of the company – which meets the wishes of your grandfather legally – but Mary stepped in as managing director. That way she could run it while you maintain control by signing off on whatever it is that needs to be signed off. Then you could talk to your boss about getting your job back at the coast guard. You can be on boards and have other jobs at the same time, can't you? I'm sure he'd be understanding."
"So I'd be on the board of Basil's and keep my job."
"Like Batman."
He thought about it.
"Hey, don't go overboard with happiness." I studied him, intrigued. I had solved his problems and yet there was still the battle there. He was wrestling with some inner turmoil. "You agree it solves the problem?"
"Yeah, absolutely, thank you," he said, distracted.
Usually, the more you keep pushing in the same direction and to no avail, the more it proves you're doing the wrong thing. I started to think perhaps I was pushing in the wrong direction. I'd spent a week trying to think how Adam could get away from the job he said he loathed but the solution still didn't fit.
"Let's play a game," I butted into his thoughts.
"You and your games," he groaned.
"What do you do when you're on your own and no one's looking? And don't be disgusting," I said quickly, sensing by his look where he was going.
"Well then, nothing," he said.
I laughed, happy he was back. "I mean, do you talk to yourself? Sing in the shower? What?"
"Where is this going?"
"Just answer."
"Will this save my life?"
"It will absolutely save your life."
"Fine. Yes, I sing in the shower, that's it."
And I knew he was lying. I cleared my throat. "For example, when I'm bored, in a waiting room or whatever, I pick a colour and I try to find the number of things in the room with that colour and then I pick another colour and find a number of things in the room with that colour, and whichever colour has the most items in the room wins."
He twisted around to face me. "Why the hell would you do that?"
"Who knows?" I laughed. "People think weird things all the time but never admit it. I also have a thing where I run my tongue along my teeth and I have to count each tooth as I do it. In car journeys, listening to people talk, you know?"
He gave me a weird look.
"Or I try to come up with ideas for my book."
He looked interested. "What book?"
"The book that I've always wanted to write. The book I shall some day write." I got embarrassed and pulled my legs up, tucked them under my chin. "Or I probably won't. It's just a silly dream I have."
"That's not silly. You should do it. What would you write? Erotic fiction?"
I laughed. "Like your friend, Irma? No.. a self-help book. I don't know what exactly to write it about though."
"You should do it," he said encouragingly. "You'd be great at it."
I smiled, my cheeks pink, appreciating the encouragement I never got from Barry, and immediately I knew that I'd try it.
"I like to rhyme things," he said suddenly.
"A-ha, do tell." I turned my body to face him.
"Not small words," he said shyly. "I can't believe I'm telling you this. Maria doesn't even know this."
Score one to me, I thought childishly.
"Not fat cat, but complicated words like.." he looked around ".. deciduous immediately says to me fastidious."
"God, you're so weird." I threw him a look.
"Hey!"
I laughed. "I'm joking. That's cool."
"That's not cool."
"Hey, the secret mind is a very uncool place."
"Is that the message?"
I looked out at the lake. "What about Never Ever Have I Ever.. ? My sisters and I used to play it while in the car on holidays."
"You all must have near destroyed your dad."
"I actually think we kept him alive. Okay, you start. Never ever have I ever.."
"You know, this sounds remarkably like one of Elaine's How to Fall in Love techniques."
"Well, maybe I do want you to fall in love."
I felt his eyes searing into me.
"With life," I clarified. "I want you to love life. So go," I nudged him.
"Okay, never ever have I ever.." he thought about it for some time ".. had a lollipop."
"What?" I exploded. "Explain!"
He laughed. "We were never allowed to have lollies as kids because they were dangerous. Every day we were told of the dangers: We'd choke, we'd break our teeth, we'd lose an eye or we'd cause someone else to lose an eye. And then finally we were told we could have them, but we had to sit down and eat or else we'd choke and die. I mean, why would any kid want that? So I never had one. It put me off for ever. I can't even stand to watch kids eat them."
I laughed.
"Your turn."
"Never ever.." I knew what I wanted to say but wasn't sure whether to say it or not. I swallowed. "Have I ever.. been in love."
He looked at me in surprise. "But your husband?"
"I thought it was. But I'm beginning to think that it wasn't."
"Why?"
We looked at each other and I silently said to him in my head, Because it's nothing like this but instead I said, "I don't know. Do you think that unrequited love is real love?"
"The answer is in the question, isn't it?" he said slowly.
"Yeah, but if it's not reciprocated, is the person experiencing the full, proper thing?"
He thought about it, he really thought about it and I waited for an answer that would represent all that thought, but he simply said, "Yes." He was obviously thinking about Maria, though I was sure Maria loved him dearly, despite her mistake with Sean.
"Christine, why are we talking about this?"
I really didn't know, I could barely remember how we got on to the topic. I had been trying to distract him and instead I'd ended up wandering into my own thoughts.
"I don't know," I shivered. "Let's go inside before we freeze."
Since we were in Adam's territory I asked him to show me around. I wanted to get a feel for his life as a child and what his life would be if he moved back from Dublin, I wanted to know what it was that freaked him out so much that he became a different person down here. Adam took a car from the garage, which housed a selection of classic cars and sports cars in storage, and he drove us to the Basil's factory twenty minutes away, pointing out landmarks and sites associated with stories from his childhood.
"One of my ideas was to arrange tours of the factory. We could make money from it," he said, thoughtful. "I brought it to Dad, but he wasn't too keen."
"What were your other ideas?" I asked. Mary had said he had some good ideas, which intrigued me. He'd given the impression he didn't care at all about the business, but being here had opened my eyes to the reality that he had cared, only his father had shut him down time and time again.
"An adventure park."
"Seriously? Like Disney World?"
"Not that elaborate, but maybe a petting zoo, playgrounds, a restaurant, that kind of thing. It's being done elsewhere, I know that, and I thought it would be good for the area as a whole."
"What did your dad say?"
His face darkened and he didn't respond. He indicated to pull into the factory and Mr Basil's – now Adam's – car space, but there was a car already there.
"What the hell?"
"Whose car is that?"
"I've absolutely no idea."
He parked elsewhere and we made our way inside, Adam with a worried expression on his face as the weight of the world had once again landed on him and only him. I had a feeling I wasn't going to get my tour when I saw what was happening in the office. A meeting was in progress. An entire table filled with men in suits, no sign of Mary, and a strange woman in a trouser suit holding court. The woman looked out of the boardroom window, saw Adam and excused herself from the room. All the heads followed her, then turned back to each other to utter quiet words in ears before she returned.
"Ah, Adam, nice of you to join us."
"Lavinia," he said, shocked. "What are you doing here?"
They didn't embrace, there was no warmth.
"A little birdy told me our daddy died. Hadn't you heard?"
He glared at her.
"I'm running the company, Adam, what do you think I'm doing?" she said firmly.
"You live in Boston. You can't run the company."
"We're moving back. Maurice has agreed to face the music. He's co-operating with the gardái, or at least he's going to. We've a few things to tie up first." She smiled tightly but it didn't reach her eyes.
"You mean you talked in him into taking the fall," he accused.
She looked at me. "Is this a new girl or has Maria finally changed her lipstick?"
He ignored the question. "What do you think you're doing, Lavinia?"
"Everyone knows Daddy wanted me in charge, so I'm in charge. I'm merely obeying his wishes. God knows you wouldn't."
"He was leaving that job to me."
"Adam, let's not have one of your dramas. I'm back now and everything is going to be under control, so you can toddle off to Dublin and get on with your life. Everyone knows you don't want anything to do with the company."
He looked at her coolly. "That's where you're wrong."
And I felt the direction shift, and in that moment everything clicked into place and I knew this time I was on course.
That night we lay in the same bedroom, me in the large bed, Adam on the couch at my feet. I was holding my breath while I listened to his breathing, which was solid and rhythmic. I listened and hoped; hoped that he would keep breathing for a long time, that his heart would keep pumping. It was as if I was relishing the sound of him living. It became so relaxing to me that I finally let go and breathed easily. I wasn't sure who fell asleep first, but the sound of his breathing near me carried me off delicately into a blissful sleep for the first time in a very long time.
Bản dịch:
I heard footsteps behind me and my heart pounded. It was them, coming to tell me they'd found him. Possibly to arrest me – could they do that? Hadn't my failure aided and abetted him? I stared straight ahead, the lake dark and still, but cold, my breathing ragged in the silence. There was a break in the clouds and I looked up at the light and I had a sudden optimistic thought. The footsteps were slow, there was nothing panicked about them, nothing even threatening. They stopped behind me and then continued around the boathouse until Adam appeared beside me.
He sat down next to me. I held up a hand to stop him from coming any closer. I bit my lip to ward off a fresh bout of crying and, sensing I'd be unsuccessful, I turned my face away from him.
Adam cleared his throat but was quiet for a while longer. It was the right thing to do; sitting together, being in each other's company, was itself warming the chilly air between us.
"I'm sorry," he said, and even after he'd taken so long to say it, it still felt sudden.
I didn't reply. I knew that I should but I didn't forgive him.
"Where did you go?"
"To let off some steam. Scared off a couple of hares and made a deer shit itself."
I couldn't help it. A small giggle escaped.
"That's better," he said, gentler. "I hate seeing you cry." He reached out and wiped a stray tear from my cheek. I closed my eyes and another one fell.
"Hey," he said, sliding across the bench and putting his arm around me.
I decided not to speak, unable to control the lump in my throat. Instead I rested my head on his shoulder. He kissed the top of my head.
"I'm never myself when I'm here," he said. "I turn into this messy, angry.. well you know."
He left a silence. I didn't fill it. I was going to listen, not help him out.
"And you promised me you wouldn't tell anyone. That made me angry."
"Tell anyone what?" I looked up at him.
"About you know, last Sunday."
"I didn't tell anyone."
He looked at me. "Christine, don't lie, please don't lie. Not you. The rest of the world can lie to me, but not you."
"I'm not," I moved away from him. "I wouldn't lie to you." And as if to prove it, I said immediately, "I told Maureen to tell Maria not to come to the funeral, I thought it would be best if she didn't see you like this."
He tried to read my face. "But that's not what I'm talking about."
"I know. But it's the only thing I haven't told you. Plus the thing I'm about to tell you. But apart from those things I've kept my word. I would never tell anyone about how we met."
"What are you about to tell me?" he frowned.
"I'll tell you after."
"Tell me now."
"Adam, who do you think I told?"
"Maureen," he said, getting tense.
"I didn't tell her."
"She locked me in the room."
I winced. "She panicked. I told her to keep an eye on you. That you were having personal problems, that.."
"Jesus Christine," he didn't shout as loud as last time, I didn't think I'd ever hear that volume from anyone ever again, but the venom was there.
"That's not telling her, Adam."
"It's telling her that there's something wrong."
It was my turn to explode. "Do you think there's a person who knows you who doesn't realise there's something wrong? Seriously, Adam, think about it. Do you honestly suppose nobody notices? That nobody cares? I had to go out and I was afraid to leave you. Maureen said she'd keep an eye on you. I didn't think she'd lock you up!"
Saying it sounded funny and even though I was angry, I smiled.
"It's not funny," he said, surprised.
"I know it's not," I agreed, the corners of my lips still twitching. "Well, it is, a little." Then my smile got bigger and wouldn't go away.
"I'm glad you think so," he muttered, and looked away.
I waited for my nervous giggle to disappear.
"What's the thing you were going to tell me?"
"I went to see Mary today."
"Mary Keegan?"
I nodded. "I had a proposal for her. From you. Everyone's in agreement she's your dad's right-hand man, yes?"
He agreed.
"I wondered if it would work if you were chairman of the board, still in full control of the company – which meets the wishes of your grandfather legally – but Mary stepped in as managing director. That way she could run it while you maintain control by signing off on whatever it is that needs to be signed off. Then you could talk to your boss about getting your job back at the coast guard. You can be on boards and have other jobs at the same time, can't you? I'm sure he'd be understanding."
"So I'd be on the board of Basil's and keep my job."
"Like Batman."
He thought about it.
"Hey, don't go overboard with happiness." I studied him, intrigued. I had solved his problems and yet there was still the battle there. He was wrestling with some inner turmoil. "You agree it solves the problem?"
"Yeah, absolutely, thank you," he said, distracted.
Usually, the more you keep pushing in the same direction and to no avail, the more it proves you're doing the wrong thing. I started to think perhaps I was pushing in the wrong direction. I'd spent a week trying to think how Adam could get away from the job he said he loathed but the solution still didn't fit.
"Let's play a game," I butted into his thoughts.
"You and your games," he groaned.
"What do you do when you're on your own and no one's looking? And don't be disgusting," I said quickly, sensing by his look where he was going.
"Well then, nothing," he said.
I laughed, happy he was back. "I mean, do you talk to yourself? Sing in the shower? What?"
"Where is this going?"
"Just answer."
"Will this save my life?"
"It will absolutely save your life."
"Fine. Yes, I sing in the shower, that's it."
And I knew he was lying. I cleared my throat. "For example, when I'm bored, in a waiting room or whatever, I pick a colour and I try to find the number of things in the room with that colour and then I pick another colour and find a number of things in the room with that colour, and whichever colour has the most items in the room wins."
He twisted around to face me. "Why the hell would you do that?"
"Who knows?" I laughed. "People think weird things all the time but never admit it. I also have a thing where I run my tongue along my teeth and I have to count each tooth as I do it. In car journeys, listening to people talk, you know?"
He gave me a weird look.
"Or I try to come up with ideas for my book."
He looked interested. "What book?"
"The book that I've always wanted to write. The book I shall some day write." I got embarrassed and pulled my legs up, tucked them under my chin. "Or I probably won't. It's just a silly dream I have."
"That's not silly. You should do it. What would you write? Erotic fiction?"
I laughed. "Like your friend, Irma? No.. a self-help book. I don't know what exactly to write it about though."
"You should do it," he said encouragingly. "You'd be great at it."
I smiled, my cheeks pink, appreciating the encouragement I never got from Barry, and immediately I knew that I'd try it.
"I like to rhyme things," he said suddenly.
"A-ha, do tell." I turned my body to face him.
"Not small words," he said shyly. "I can't believe I'm telling you this. Maria doesn't even know this."
Score one to me, I thought childishly.
"Not fat cat, but complicated words like.." he looked around ".. deciduous immediately says to me fastidious."
"God, you're so weird." I threw him a look.
"Hey!"
I laughed. "I'm joking. That's cool."
"That's not cool."
"Hey, the secret mind is a very uncool place."
"Is that the message?"
I looked out at the lake. "What about Never Ever Have I Ever.. ? My sisters and I used to play it while in the car on holidays."
"You all must have near destroyed your dad."
"I actually think we kept him alive. Okay, you start. Never ever have I ever.."
"You know, this sounds remarkably like one of Elaine's How to Fall in Love techniques."
"Well, maybe I do want you to fall in love."
I felt his eyes searing into me.
"With life," I clarified. "I want you to love life. So go," I nudged him.
"Okay, never ever have I ever.." he thought about it for some time ".. had a lollipop."
"What?" I exploded. "Explain!"
He laughed. "We were never allowed to have lollies as kids because they were dangerous. Every day we were told of the dangers: We'd choke, we'd break our teeth, we'd lose an eye or we'd cause someone else to lose an eye. And then finally we were told we could have them, but we had to sit down and eat or else we'd choke and die. I mean, why would any kid want that? So I never had one. It put me off for ever. I can't even stand to watch kids eat them."
I laughed.
"Your turn."
"Never ever.." I knew what I wanted to say but wasn't sure whether to say it or not. I swallowed. "Have I ever.. been in love."
He looked at me in surprise. "But your husband?"
"I thought it was. But I'm beginning to think that it wasn't."
"Why?"
We looked at each other and I silently said to him in my head, Because it's nothing like this but instead I said, "I don't know. Do you think that unrequited love is real love?"
"The answer is in the question, isn't it?" he said slowly.
"Yeah, but if it's not reciprocated, is the person experiencing the full, proper thing?"
He thought about it, he really thought about it and I waited for an answer that would represent all that thought, but he simply said, "Yes." He was obviously thinking about Maria, though I was sure Maria loved him dearly, despite her mistake with Sean.
"Christine, why are we talking about this?"
I really didn't know, I could barely remember how we got on to the topic. I had been trying to distract him and instead I'd ended up wandering into my own thoughts.
"I don't know," I shivered. "Let's go inside before we freeze."
Since we were in Adam's territory I asked him to show me around. I wanted to get a feel for his life as a child and what his life would be if he moved back from Dublin, I wanted to know what it was that freaked him out so much that he became a different person down here. Adam took a car from the garage, which housed a selection of classic cars and sports cars in storage, and he drove us to the Basil's factory twenty minutes away, pointing out landmarks and sites associated with stories from his childhood.
"One of my ideas was to arrange tours of the factory. We could make money from it," he said, thoughtful. "I brought it to Dad, but he wasn't too keen."
"What were your other ideas?" I asked. Mary had said he had some good ideas, which intrigued me. He'd given the impression he didn't care at all about the business, but being here had opened my eyes to the reality that he had cared, only his father had shut him down time and time again.
"An adventure park."
"Seriously? Like Disney World?"
"Not that elaborate, but maybe a petting zoo, playgrounds, a restaurant, that kind of thing. It's being done elsewhere, I know that, and I thought it would be good for the area as a whole."
"What did your dad say?"
His face darkened and he didn't respond. He indicated to pull into the factory and Mr Basil's – now Adam's – car space, but there was a car already there.
"What the hell?"
"Whose car is that?"
"I've absolutely no idea."
He parked elsewhere and we made our way inside, Adam with a worried expression on his face as the weight of the world had once again landed on him and only him. I had a feeling I wasn't going to get my tour when I saw what was happening in the office. A meeting was in progress. An entire table filled with men in suits, no sign of Mary, and a strange woman in a trouser suit holding court. The woman looked out of the boardroom window, saw Adam and excused herself from the room. All the heads followed her, then turned back to each other to utter quiet words in ears before she returned.
"Ah, Adam, nice of you to join us."
"Lavinia," he said, shocked. "What are you doing here?"
They didn't embrace, there was no warmth.
"A little birdy told me our daddy died. Hadn't you heard?"
He glared at her.
"I'm running the company, Adam, what do you think I'm doing?" she said firmly.
"You live in Boston. You can't run the company."
"We're moving back. Maurice has agreed to face the music. He's co-operating with the gardái, or at least he's going to. We've a few things to tie up first." She smiled tightly but it didn't reach her eyes.
"You mean you talked in him into taking the fall," he accused.
She looked at me. "Is this a new girl or has Maria finally changed her lipstick?"
He ignored the question. "What do you think you're doing, Lavinia?"
"Everyone knows Daddy wanted me in charge, so I'm in charge. I'm merely obeying his wishes. God knows you wouldn't."
"He was leaving that job to me."
"Adam, let's not have one of your dramas. I'm back now and everything is going to be under control, so you can toddle off to Dublin and get on with your life. Everyone knows you don't want anything to do with the company."
He looked at her coolly. "That's where you're wrong."
And I felt the direction shift, and in that moment everything clicked into place and I knew this time I was on course.
That night we lay in the same bedroom, me in the large bed, Adam on the couch at my feet. I was holding my breath while I listened to his breathing, which was solid and rhythmic. I listened and hoped; hoped that he would keep breathing for a long time, that his heart would keep pumping. It was as if I was relishing the sound of him living. It became so relaxing to me that I finally let go and breathed easily. I wasn't sure who fell asleep first, but the sound of his breathing near me carried me off delicately into a blissful sleep for the first time in a very long time.
Bản dịch:
Tôi cảm thấy bình tĩnh đến lạ lùng khi ngồi trong nhà thuyền và nhìn ra hồ Lough Derg. Sát thành hồ đã bị đóng băng hết cả, mấy con vịt trời phóng xuống, mổ lên băng rồi lập tức bay vút lên trời như thể thậm chí đối với chúng thời tiết này cũng là quá lạnh, cơn đói chẳng đáng để liều mình kiếm ăn. Tôi lại sụt sịt vì chảy nước mũi, đầu hàng không chùi nó nữa vì mũi đã hoàn toàn tê cóng, mắt tôi đỏ ngầu và rát buốt. Tôi dám chắc nước mắt tôi cũng sẽ đông đá nếu chúng không rơi nhanh như thế. Tôi không buồn quẹt chúng đi, thi thoảng chúng lăn xuống miệng và tôi liếm luôn, nếm thấy vị mặn. Đó là một cảm giác kì cục, chờ đợi, cảm giác bất lực không thể ngăn một hành động mà tôi đã thấy mình phải chịu hoàn toàn trách nhiệm cả ngày lẫn đêm. Vậy mà khi nó đến, tôi lại biết tôi không thể ngăn nó được. Không phải về mặt vật lý. Lời lẽ là tất cả những gì tôi có, suy nghĩ là tất cả những gì tôi có, nhưng lần này anh ấy không muốn lắng nghe.
Tôi nghe tiếng chân vang lên đằng sau và tim tôi đập thình thịch. Là họ, đến để báo với tôi đã tìm thấy anh ấy. Có thể để bắt tôi – họ có thể làm thế không? Có phải sự giúp đỡ thất bại của tôi đã đẩy anh ấy đến mức đó không? Tôi nhìn thẳng về phía trước, hồ nước tối đen và phẳng lặng, nhưng lạnh lẽo, tiếng thở của tôi vang lên não nề trong không gian thinh lặng. Những đám mây trên trời khẽ tách ra và tôi ngước nhìn ánh sáng, đột nhiên có một suy nghĩ lạc quan. Bước chân chậm rãi, không hề có chút hoảng loạn nào, thậm chí không có chút đe dọa nào. Chúng dừng lại sau lưng tôi và rồi tiếp tục vòng qua căn nhà thuyền đến khi Adam xuất hiện bên cạnh tôi.
Anh ấy ngồi xuống kế bên tôi. Tôi giơ một tay ngăn không cho anh ấy nhích lại gần hơn. Tôi cắn môi để tránh một trận khóc lóc tức tưởi mới, và khi cảm thấy có thể không thành công, tôi quay mặt đi.
Adam hắng giọng nhưng không nói gì một lúc lâu. Làm như thế này là đúng; ngồi với nhau, có mặt bên cạnh nhau, tự nó đã làm nóng không khí lạnh lẽo giữa hai chúng tôi rồi.
"Tôi xin lỗi," anh ấy nói, và dù mất khá lâu mấy lời này mới được thốt ra, tôi vẫn cảm thấy hơi đột ngột.
Tôi không trả lời. Tôi biết mình nên tha thứ cho anh ấy nhưng tôi không làm được.
"Anh đã đi đâu?"
"Đi làm nguội cái đầu bớt. Dọa một cặp thỏ sợ mất mật và khiến một con nai ị đùn luôn."
Không nhịn được. Tôi khẽ cười.
"Vậy tốt hơn rồi," anh ấy nói, nhẹ nhàng hơn. "Tôi ghét thấy cô khóc lắm." Anh ấy giơ tay lau một giọt nước mắt trên má tôi. Tôi nhắm mắt lại và một giọt nữa lại lăn dài.
"Này," anh ấy nói, trượt từ bên kia chiếc ghế băng lại và choàng tay qua vai tôi.
Tôi quyết định không nói gì, cảm thấy cổ họng như nghẹn lại. Thay vào đó tôi tựa đầu lên vai anh ấy. Anh ấy hôn lên đỉnh đầu tôi.
"Cứ khi nào ở đây tôi lại chẳng phải là mình," anh ấy nói. "Tôi biến thành một gã bề bộn, giận dữ.. chà, cô biết rồi đấy."
Anh ấy im lặng một lúc. Tôi không nói thêm cho thành câu. Tôi sẽ lắng nghe chứ không giúp anh ấy.
"Và cô thì hứa với tôi cô sẽ không kể với ai. Việc đó khiến tôi nổi giận."
"Kể chuyện gì cơ?" tôi ngẩng lên nhìn anh ấy.
"Cô biết đấy, về hôm Chủ nhật vừa rồi."
Tôi đâu có kể với ai.
Anh ấy nhìn tôi. "Christine, đừng nói dối, làm ơn đừng nói dối. Không phải cô. Cả thế giới có thể nói dối tôi nhưng không phải cô."
"Tôi không nói dối," tôi dịch ra khỏi anh ấy. "Tôi không nói dối anh." Và như để chứng minh, tôi nói ngay, "Tôi đã bảo bác Maureen nói Maria đừng đến lễ tang, tôi nghĩ tốt nhất là cô ấy không thấy anh như thế này."
Anh ấy cố đọc khuôn mặt tôi. "Nhưng đó không phải là việc tôi đang nói."
"Tôi biết. Nhưng đó là điều duy nhất tôi chưa nói với anh. Cộng với việc tôi sắp sửa nói với anh đây. Nhưng ngoại trừ những việc đó ra thì tôi đã giữ lời hứa. Tôi chưa hề nói với ai chúng ta gặp nhau như thế nào."
"Cô sắp nói với tôi chuyện gì?" anh ấy nhíu mày.
Tôi sẽ nói sau.
"Nói bây giờ đi."
"Adam, anh nghĩ tôi kể cho ai chứ?"
"Maureen," anh ấy nói, bắt đầu căng thẳng.
"Tôi không kể với bác ấy."
"Bà ấy nhốt tôi trong phòng."
Tôi nhăn mặt. "Bác ấy sợ. Tôi dặn bác ấy trông chừng anh. Rằng anh đang có vài rắc rối riêng, rằng.."
"Lạy Chúa, Christine," giọng anh ấy không lớn như lần trước, tôi không nghĩ sẽ nghe được cái âm lượng đó từ ai khác lần nữa, nhưng nọc độc thì vẫn ở đó.
"Đó không phải là kể cho bác ấy nghe, Adam."
"Nó cho bà ấy biết có chuyện không ổn."
Đến lượt tôi bùng phát. "Anh nghĩ có người nào anh biết mà lại không nhận ra có chuyện gì đó không ổn sao? Thật đấy Adam, nghĩ mà xem. Thật tình anh cho rằng không ai để ý sao? Rằng không ai quan tâm? Tôi phải ra ngoài và tôi sợ bỏ anh lại. Maureen nói bác ấy sẽ để mắt đến anh. Tôi không nghĩ bác ấy sẽ nhốt anh!"
Nói điều đó ra nghe khá buồn cười, và dù tôi đang giận dữ, tôi vẫn mỉm cười.
"Đâu có gì vui đâu," anh ấy nói, ngạc nhiên.
"Tôi biết," tôi đồng ý, khóe miệng vẫn đang cong lên. "Chà, có một chút." Rồi nụ cười của tôi lại toe toét hơn và không chịu biến mất.
"Tôi mừng vì cô nghĩ thế," anh ấy lầm bầm và nhìn đi chỗ khác.
Tôi đợi dây thần kinh cười của tôi biến mất.
"Chuyện cô định nói với tôi là gì?"
"Hôm nay tôi đã đi gặp Mary?"
"Mary Keegan?"
Tôi gật đầu. "Tôi có một đề xuất với bà ấy. Từ anh. Mọi người ai cũng đồng ý bà ấy là cánh tay phải của bố anh đúng không?"
Anh ấy đồng ý.
"Tôi tự hỏi không biết có tác dụng không nếu anh là chủ tịch hội đồng quản trị, vẫn toàn quyền kiểm soát công ty – nghĩa là về mặt pháp luật vẫn hoàn thành di nguyện của bố anh – nhưng Mary là giám đốc điều hành. Bằng cách đó, bà ấy có thể điều hành nó trong lúc anh vẫn nắm quyền quản lý bằng cách ký các giấy tờ cần ký. Sau đó anh có thể nói chuyện với sếp anh xin quay lại công việc tuần tra bờ biển. Anh có thể cùng lúc nằm trong hội đồng quản trị và làm công việc khác, được chứ? Tôi chắc ông ấy sẽ thông cảm thôi."
"Vậy là tôi sẽ nằm trong ban quản trị công ty Basil và giữ được công việc của tôi?"
"Như Batman."
Anh ấy ngẫm nghĩ về điều đó.
"Này, đừng có hạnh phúc quá." Tôi quan sát anh ấy, tò mò. Tôi đã giải quyết rắc rối của anh ấy, vậy mà cuộc đấu tranh vẫn còn đó. Anh ấy đang vật lộn với sự xáo động nội tâm. "Anh đồng ý rằng như vậy sẽ giải quyết được vấn đề chứ?"
"Ừ, dĩ nhiên rồi, cảm ơn cô," anh ấy trả lời mơ hồ.
Thông thường, ta càng đẩy sự việc về một hướng mà không ích lợi gì thì nó càng chứng tỏ ta đang làm sai. Tôi bắt đầu nghĩ có lẽ tôi đang đi sai hướng. Tôi đã dành cả tuần lễ cố nghĩ cách làm sao cho Adam có thể thoát khỏi công việc anh ấy nói anh ấy nguyền rủa nhưng giải pháp của tôi vẫn chưa phù hợp.
"Chơi một trò chơi nào," tôi cố xâm nhập vào dòng suy nghĩ của anh ấy.
"Lại mấy trò chơi của cô," anh ấy rên rỉ.
"Anh làm gì khi ở một mình và không ai nhìn thấy? Và đừng có nói chuyện gớm quá đấy nhé," tôi vội nói, lờ mờ có linh cảm anh ấy định nói gì từ vẻ mặt đó.
"Chà, vậy thì chẳng có gì," anh ấy nói.
Tôi bật cười, mừng vì anh ấy đã trở lại. "Ý tôi là anh có tự nói chuyện với mình không? Hát hò trong phòng tắm? Có gì không?"
"Chuyện này sẽ đi đến đâu đây?"
Trả lời đi.
"Nó sẽ cứu đời tôi chứ?"
"Chắc chắn nó sẽ cứu đời anh."
"Được thôi. Thì có, tôi có hát trong lúc tắm, chỉ vậy thôi."
Và tôi biết anh ấy nói dối. Tôi hắng giọng. "Lấy ví dụ khi tôi chán, ngồi trong một phòng đợi hay đâu đó, tôi chọn một màu và tìm số vật trong phòng có màu đó, rồi tôi chọn một màu khác và tìm những vật trong phòng có màu đó, và màu nào có mặt trong nhiều thứ nhất trong phòng sẽ thắng."
Anh ấy quay hẳn người sang để nhìn vào mặt tôi. "Tại sao cô lại làm thế?"
"Ai biết được?" tôi cười. "Người ta nghĩ ra những thứ quái đản suốt nhưng có bao giờ thừa nhận đâu. Tôi còn hay đưa lưỡi dọc theo hàm răng và phải đếm mỗi cái răng trong lúc làm thế. Trong những chuyến đi bằng xe hơi, vừa đi vừa nghe người khác nói chuyện, anh biết chứ?"
Anh ấy ném cho tôi một cái nhìn kì lạ.
"Hoặc tôi cố gắng nghĩ ra ý tưởng cho cuốn sách của tôi."
Anh ấy có vẻ hứng thú. "Sách nào?"
"Cuốn tôi luôn muốn viết. Cuốn mà một ngày nào đó tôi sẽ viết." Tôi xấu hổ và co chân lên, kê cằm lên đầu gối. "Hoặc có thể không. Chỉ là một mơ ước ngớ ngẩn thôi."
"Đâu có ngớ ngẩn. Cô nên làm thế. Cô sẽ viết gì? Tiểu thuyết diễm tình chăng?"
Tôi bật cười. "Như cô bạn Irma của anh đó hả? Không.. một cuốn sách để tự giúp đỡ bản thân. Mà tôi chưa biết chính xác sẽ viết về cái gì."
"Cô nên làm thế," anh ấy động viên. "Cô sẽ rất giỏi việc đó cho xem."
Tôi mỉm cười, mặt đỏ lên, cảm thấy biết ơn sự động viên mà tôi chưa từng nhận được từ Barry, và ngay lập tức tôi biết mình sẽ thử.
"Tôi thích đặt mọi thứ thành vần thành điệu," đột nhiên anh ấy nói.
"A ha, nói nghe xem nào." Tôi xoay người sang nhìn anh ấy.
"Không phải những từ ngắn đâu," anh ấy ngượng ngùng. "Không thể tin được là tôi đang kể cho cô. Maria còn không biết việc này."
Một điểm cho tôi, tôi nghĩ như trẻ con.
"Không phải những cụm từ như 'con mèo bèo nhèo' đâu mà là những từ phức tạp như.." anh ấy nhìn quanh "..'mặt hồ khiến tôi phát rồ' chẳng hạn."
"Chúa ơi anh điên quá." Tôi liếc.
"Này!"
Tôi bật cười. "Đùa thôi. Hay đấy."
"Đâu có hay."
"Này, tâm trí bí mật là một nơi rất không hay chút nào đấy nhé."
"Đó có phải một thông điệp không?"
Tôi nhìn ra hồ. "Chơi trò 'Tôi chưa bao giờ..'không? Em gái tôi và tôi hay chơi trò này mỗi khi ngồi trên xe đi nghỉ."
"Mấy chị em cô chắc suýt tiêu diệt bố cô luôn."
"Thật ra tôi nghĩ chúng tôi đã giữ bố sống sót đấy chứ. Được rồi, anh bắt đầu đi. Tôi chưa bao giờ.."
"Cô biết không, cái này nghe rất giống một trong những kỹ thuật 'Làm Sao Để Yêu' của Elaine đấy."
"Chậc, biết đâu tôi quả thật muốn yêu."
Tôi cảm nhận thấy ánh mắt như thiêu đốt của anh. "Cuộc đời," tôi thanh minh. "Tôi muốn yêu cuộc đời. Anh nói đi," tôi thúc anh ấy.
"Được rồi, tôi chưa bao giờ.." anh ấy ngẫm nghĩ một lúc ".. ăn kẹo mút."
"Cái gì?" Tôi ngạc nhiên. "Giải thích đi!"
Anh ấy bật cười. "Hồi còn nhỏ chúng tôi không bao giờ được ngậm kẹo mút vì chúng rất nguy hiểm. Hàng ngày chúng tôi đều được căn dặn về những nguy hiểm: Chúng tôi sẽ mắc cổ, chúng tôi sẽ bị gãy răng, chúng tôi sẽ mất một con mắt hay khiến người khác mất một con mắt. Rồi cuối cùng chúng tôi được bảo có thể ăn kẹo, nhưng chúng tôi phải ngồi im mà ăn nếu không sẽ bị mắc cổ mà chết. Ý tôi là sao có đứa trẻ nào lại muốn thế chứ? Thế nên tôi chưa bao giờ ăn một cây nào. Nó mãi mãi làm tôi nhợn. Tôi thậm chí không thể chịu được khi nhìn thấy mấy đứa con nít ăn nữa kìa."
Tôi phá ra cười.
"Tới lượt cô."
"Tôi chưa.." tôi biết mình muốn nói gì nhưng không chắc có nên nói ra hay không. Tôi nuốt nước miếng. "Chưa bao giờ.. yêu ai."
Anh ấy ngạc nhiên nhìn tôi. "Nhưng còn chồng cô thì sao?"
"Tôi đã tưởng là thế. Nhưng tôi đang bắt đầu nghĩ là không phải."
"Tại sao?"
Chúng tôi nhìn nhau và tôi lặng câm nói với anh ấy trong đầu, Vì nó không giống thế này, nhưng thay vào đó tôi lại nói, "Tôi không biết. Anh có nghĩ tình yêu đơn phương là tình yêu thật sự không?"
"Câu trả lời nằm trong câu hỏi rồi phải không?" anh ấy chậm rãi nói.
"Vâng, nhưng nếu nó không được đáp lại thì liệu người đó có được nếm trải đủ đầy và trọn vẹn không?"
Anh ấy suy nghĩ một lúc, thật sự suy nghĩ về nó và tôi chờ đợi một câu trả lời nói ra toàn bộ suy nghĩ đó, nhưng anh ấy chỉ trả lời đơn giản. "Có." Rõ ràng anh ấy đang nghĩ về Maria, dù tôi chắc Maria yêu anh ấy rất nhiều, bất chấp lỗi lầm của cô ấy với Sean.
"Christine, tại sao chúng ta lại nói về chuyện này nhỉ?"
Tôi thật sự không biết, tôi còn không nhớ nổi cái gì đưa đẩy chúng tôi đến chủ đề này nữa kìa. Tôi đã cố gắng làm anh ấy xao nhãng và kết cuộc tôi lại lang thang trong chính những suy tưởng của mình.
"Tôi không biết," tôi rùng mình. "Ta vào trong thôi trước khi bị đông đá."
Vì chúng tôi đang ở trong lãnh địa của Adam nên tôi yêu cầu anh ấy dẫn tôi đi xem một vòng. Tôi muốn cảm nhận được cuộc sống của anh ấy khi còn là một đứa trẻ và cuộc sống tương lai của anh ấy nếu anh ấy chuyển về từ Dublin, tôi muốn biết cái gì làm anh ấy sợ tới mức trở thành một con người hoàn toàn khác ở đây. Adam lấy một chiếc xe trong gara, trong đó chứa cả một bộ sưu tập xe cổ và xe thể thao, rồi lái xe đưa chúng tôi đến nhà máy Basil cách đó hai mươi phút chạy, chỉ cho tôi những cột mốc và địa điểm gắn liền với những câu chuyện tuổi thơ của mình.
"Một trong những ý tưởng của tôi là tổ chức tour tham quan nhà máy. Chúng tôi có thể kiếm tiền từ đó," anh ấy trầm ngâm. "Tôi nói cho bố nghe ý đó nhưng ông ấy không ưng lắm."
"Anh còn ý tưởng nào khác nữa?" tôi hỏi. Mary đã nói anh ấy có vài ý tưởng hay ho nên tôi thấy tò mò. Anh ấy đã tạo cho mọi người ấn tượng rằng anh ấy không hề quan tâm đến công ty, nhưng đến đây tôi mới phát hiện ra thực tế rằng anh ấy có quan tâm, chỉ là bố anh ấy đã dập tắt và làm anh ấy nản chí hết lần này đến lần khác.
"Một khu vui chơi phiêu lưu mạo hiểm."
"Thật sao? Như Disney World?"
"Không phức tạp như thế, nhưng có thể có một sở thú, sân chơi, một nhà hàng, kiểu như vậy. Có chỗ đã làm rồi, tôi biết thế, và tôi nghĩ nó sẽ tốt cho toàn bộ khu này."
"Bố anh nói sao?"
Mặt anh ấy tối sầm lại và không trả lời. Anh ấy rẽ vào bãi xe của nhà máy và định đỗ vào vị trí dành cho ngài Basil – giờ là của Adam – nhưng có một chiếc xe đã đậu sẵn ở đó.
"Cái quái gì thế này?"
"Xe của ai vậy?"
"Tôi chẳng biết."
Anh ấy đậu xe đại vào một chỗ khác rồi chúng tôi đi vào trong, Adam đeo một vẻ mặt đầy ưu tư khi gánh nặng cả thế giới lại một lần nữa đặt trên vai anh và chỉ mình anh. Tôi có cảm giác mình sẽ không được đi tham quan nhà máy khi tôi nhìn thấy chuyện đang diễn ra trong văn phòng. Một cuộc họp đang diễn ra. Nguyên bàn họp đầy những người đàn ông mặc vét, không thấy Mary đâu, và một người phụ nữ vận đồ công sở đang cầm trịch. Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ phòng họp, thấy Adam và xin phép ra ngoài. Mọi cái đầu đều hướng theo cô ta, rồi quay lại thì thầm vào tai nhau trước khi cô ta quay lại.
"A, Adam, mừng vì có cậu đến tham gia cùng bọn chị."
"Lavinia," anh ấy thốt lên kinh ngạc. "Chị làm gì ở đây?"
Họ không ôm nhau, không có một sự thân tình nào.
"Một con chim nhỏ nói với chị rằng bố đã qua đời. Cậu chưa biết sao?"
Anh ấy trừng mắt nhìn chị ta.
"Chị đang điều hành công ty, Adam, chứ cậu nghĩ chị đang làm gì?" chị ta nói cứng.
"Chị sống ở Boston. Chị không thể điều hành công ty."
"Bọn chị đang dọn về. Maurice đã đồng ý gánh lấy hậu quả của những việc mình đã làm. Anh đấy đang hợp tác với cảnh sát, hay ít nhất ra là chuẩn bị. Bọn chị có vài việc phải chỉnh đốn trước." Chị ta nở một nụ cười hình thức nhưng mắt chị ta không cười.
"Ý chị là chị đã thuyết phục anh ta đứng ra nhận tội thay," anh ấy cáo buộc.
Chị ta nhìn tôi. "Đây là một cô gái mới hay Maria cuối cùng cũng đổi màu son môi rồi?"
Anh ấy lờ đi câu hỏi. "Chị nghĩ chị đang làm gì vậy Lavinia?"
"Ai cũng biết bố muốn chị nắm quyền, thế nên chị đang nắm quyền. Chị chỉ đơn thuần tuân theo ước nguyện của ông ấy thôi. Chúa biết cậu thì không mà."
"Ông ấy đã để lại công việc đó cho tôi."
"Adam, đừng có kịch tính nữa đi. Giờ chị đã trở về và mọi thứ sẽ nằm trong tầm kiểm soát nên cậu có thể đến Dublin mà sống tiếp cuộc sống của cậu. Ai ai cũng biết cậu không muốn dính líu gì tới công ty hết mà."
Anh ấy lạnh lùng nhìn chị ta. "Chị nói sai rồi."
Và tôi cảm thấy chiều hướng thay đổi, và chính trong giây phút đó mọi thứ khớp đúng vị trí và tôi biết lần này tôi đã đi đúng hướng.
Đêm đó chúng tôi cùng nằm trong một phòng ngủ, tôi nằm trên chiếc giường lớn còn Adam nằm trên chiếc ghế sô pha dưới chân tôi. Tôi nín thở lắng nghe tiếng thở của anh, chắc và đều. Tôi lắng nghe và hy vọng; hy vọng anh sẽ còn thở thật lâu, hy vọng tim anh sẽ cứ tiếp tục đập. Cứ như tôi đang thưởng thức âm thanh anh còn sống. Nó trở nên quá dễ chịu với tôi đến mức cuối cùng tôi cũng thả lỏng người và hít thở lại dễ dàng. Tôi không chắc ai là người rơi vào giấc ngủ trước, nhưng tiếng thở của anh ấy đã nhẹ nhàng đưa tôi đến một giấc ngủ ngọt ngào lần đầu tiên sau một thời gian rất dài.
Tôi nghe tiếng chân vang lên đằng sau và tim tôi đập thình thịch. Là họ, đến để báo với tôi đã tìm thấy anh ấy. Có thể để bắt tôi – họ có thể làm thế không? Có phải sự giúp đỡ thất bại của tôi đã đẩy anh ấy đến mức đó không? Tôi nhìn thẳng về phía trước, hồ nước tối đen và phẳng lặng, nhưng lạnh lẽo, tiếng thở của tôi vang lên não nề trong không gian thinh lặng. Những đám mây trên trời khẽ tách ra và tôi ngước nhìn ánh sáng, đột nhiên có một suy nghĩ lạc quan. Bước chân chậm rãi, không hề có chút hoảng loạn nào, thậm chí không có chút đe dọa nào. Chúng dừng lại sau lưng tôi và rồi tiếp tục vòng qua căn nhà thuyền đến khi Adam xuất hiện bên cạnh tôi.
Anh ấy ngồi xuống kế bên tôi. Tôi giơ một tay ngăn không cho anh ấy nhích lại gần hơn. Tôi cắn môi để tránh một trận khóc lóc tức tưởi mới, và khi cảm thấy có thể không thành công, tôi quay mặt đi.
Adam hắng giọng nhưng không nói gì một lúc lâu. Làm như thế này là đúng; ngồi với nhau, có mặt bên cạnh nhau, tự nó đã làm nóng không khí lạnh lẽo giữa hai chúng tôi rồi.
"Tôi xin lỗi," anh ấy nói, và dù mất khá lâu mấy lời này mới được thốt ra, tôi vẫn cảm thấy hơi đột ngột.
Tôi không trả lời. Tôi biết mình nên tha thứ cho anh ấy nhưng tôi không làm được.
"Anh đã đi đâu?"
"Đi làm nguội cái đầu bớt. Dọa một cặp thỏ sợ mất mật và khiến một con nai ị đùn luôn."
Không nhịn được. Tôi khẽ cười.
"Vậy tốt hơn rồi," anh ấy nói, nhẹ nhàng hơn. "Tôi ghét thấy cô khóc lắm." Anh ấy giơ tay lau một giọt nước mắt trên má tôi. Tôi nhắm mắt lại và một giọt nữa lại lăn dài.
"Này," anh ấy nói, trượt từ bên kia chiếc ghế băng lại và choàng tay qua vai tôi.
Tôi quyết định không nói gì, cảm thấy cổ họng như nghẹn lại. Thay vào đó tôi tựa đầu lên vai anh ấy. Anh ấy hôn lên đỉnh đầu tôi.
"Cứ khi nào ở đây tôi lại chẳng phải là mình," anh ấy nói. "Tôi biến thành một gã bề bộn, giận dữ.. chà, cô biết rồi đấy."
Anh ấy im lặng một lúc. Tôi không nói thêm cho thành câu. Tôi sẽ lắng nghe chứ không giúp anh ấy.
"Và cô thì hứa với tôi cô sẽ không kể với ai. Việc đó khiến tôi nổi giận."
"Kể chuyện gì cơ?" tôi ngẩng lên nhìn anh ấy.
"Cô biết đấy, về hôm Chủ nhật vừa rồi."
Tôi đâu có kể với ai.
Anh ấy nhìn tôi. "Christine, đừng nói dối, làm ơn đừng nói dối. Không phải cô. Cả thế giới có thể nói dối tôi nhưng không phải cô."
"Tôi không nói dối," tôi dịch ra khỏi anh ấy. "Tôi không nói dối anh." Và như để chứng minh, tôi nói ngay, "Tôi đã bảo bác Maureen nói Maria đừng đến lễ tang, tôi nghĩ tốt nhất là cô ấy không thấy anh như thế này."
Anh ấy cố đọc khuôn mặt tôi. "Nhưng đó không phải là việc tôi đang nói."
"Tôi biết. Nhưng đó là điều duy nhất tôi chưa nói với anh. Cộng với việc tôi sắp sửa nói với anh đây. Nhưng ngoại trừ những việc đó ra thì tôi đã giữ lời hứa. Tôi chưa hề nói với ai chúng ta gặp nhau như thế nào."
"Cô sắp nói với tôi chuyện gì?" anh ấy nhíu mày.
Tôi sẽ nói sau.
"Nói bây giờ đi."
"Adam, anh nghĩ tôi kể cho ai chứ?"
"Maureen," anh ấy nói, bắt đầu căng thẳng.
"Tôi không kể với bác ấy."
"Bà ấy nhốt tôi trong phòng."
Tôi nhăn mặt. "Bác ấy sợ. Tôi dặn bác ấy trông chừng anh. Rằng anh đang có vài rắc rối riêng, rằng.."
"Lạy Chúa, Christine," giọng anh ấy không lớn như lần trước, tôi không nghĩ sẽ nghe được cái âm lượng đó từ ai khác lần nữa, nhưng nọc độc thì vẫn ở đó.
"Đó không phải là kể cho bác ấy nghe, Adam."
"Nó cho bà ấy biết có chuyện không ổn."
Đến lượt tôi bùng phát. "Anh nghĩ có người nào anh biết mà lại không nhận ra có chuyện gì đó không ổn sao? Thật đấy Adam, nghĩ mà xem. Thật tình anh cho rằng không ai để ý sao? Rằng không ai quan tâm? Tôi phải ra ngoài và tôi sợ bỏ anh lại. Maureen nói bác ấy sẽ để mắt đến anh. Tôi không nghĩ bác ấy sẽ nhốt anh!"
Nói điều đó ra nghe khá buồn cười, và dù tôi đang giận dữ, tôi vẫn mỉm cười.
"Đâu có gì vui đâu," anh ấy nói, ngạc nhiên.
"Tôi biết," tôi đồng ý, khóe miệng vẫn đang cong lên. "Chà, có một chút." Rồi nụ cười của tôi lại toe toét hơn và không chịu biến mất.
"Tôi mừng vì cô nghĩ thế," anh ấy lầm bầm và nhìn đi chỗ khác.
Tôi đợi dây thần kinh cười của tôi biến mất.
"Chuyện cô định nói với tôi là gì?"
"Hôm nay tôi đã đi gặp Mary?"
"Mary Keegan?"
Tôi gật đầu. "Tôi có một đề xuất với bà ấy. Từ anh. Mọi người ai cũng đồng ý bà ấy là cánh tay phải của bố anh đúng không?"
Anh ấy đồng ý.
"Tôi tự hỏi không biết có tác dụng không nếu anh là chủ tịch hội đồng quản trị, vẫn toàn quyền kiểm soát công ty – nghĩa là về mặt pháp luật vẫn hoàn thành di nguyện của bố anh – nhưng Mary là giám đốc điều hành. Bằng cách đó, bà ấy có thể điều hành nó trong lúc anh vẫn nắm quyền quản lý bằng cách ký các giấy tờ cần ký. Sau đó anh có thể nói chuyện với sếp anh xin quay lại công việc tuần tra bờ biển. Anh có thể cùng lúc nằm trong hội đồng quản trị và làm công việc khác, được chứ? Tôi chắc ông ấy sẽ thông cảm thôi."
"Vậy là tôi sẽ nằm trong ban quản trị công ty Basil và giữ được công việc của tôi?"
"Như Batman."
Anh ấy ngẫm nghĩ về điều đó.
"Này, đừng có hạnh phúc quá." Tôi quan sát anh ấy, tò mò. Tôi đã giải quyết rắc rối của anh ấy, vậy mà cuộc đấu tranh vẫn còn đó. Anh ấy đang vật lộn với sự xáo động nội tâm. "Anh đồng ý rằng như vậy sẽ giải quyết được vấn đề chứ?"
"Ừ, dĩ nhiên rồi, cảm ơn cô," anh ấy trả lời mơ hồ.
Thông thường, ta càng đẩy sự việc về một hướng mà không ích lợi gì thì nó càng chứng tỏ ta đang làm sai. Tôi bắt đầu nghĩ có lẽ tôi đang đi sai hướng. Tôi đã dành cả tuần lễ cố nghĩ cách làm sao cho Adam có thể thoát khỏi công việc anh ấy nói anh ấy nguyền rủa nhưng giải pháp của tôi vẫn chưa phù hợp.
"Chơi một trò chơi nào," tôi cố xâm nhập vào dòng suy nghĩ của anh ấy.
"Lại mấy trò chơi của cô," anh ấy rên rỉ.
"Anh làm gì khi ở một mình và không ai nhìn thấy? Và đừng có nói chuyện gớm quá đấy nhé," tôi vội nói, lờ mờ có linh cảm anh ấy định nói gì từ vẻ mặt đó.
"Chà, vậy thì chẳng có gì," anh ấy nói.
Tôi bật cười, mừng vì anh ấy đã trở lại. "Ý tôi là anh có tự nói chuyện với mình không? Hát hò trong phòng tắm? Có gì không?"
"Chuyện này sẽ đi đến đâu đây?"
Trả lời đi.
"Nó sẽ cứu đời tôi chứ?"
"Chắc chắn nó sẽ cứu đời anh."
"Được thôi. Thì có, tôi có hát trong lúc tắm, chỉ vậy thôi."
Và tôi biết anh ấy nói dối. Tôi hắng giọng. "Lấy ví dụ khi tôi chán, ngồi trong một phòng đợi hay đâu đó, tôi chọn một màu và tìm số vật trong phòng có màu đó, rồi tôi chọn một màu khác và tìm những vật trong phòng có màu đó, và màu nào có mặt trong nhiều thứ nhất trong phòng sẽ thắng."
Anh ấy quay hẳn người sang để nhìn vào mặt tôi. "Tại sao cô lại làm thế?"
"Ai biết được?" tôi cười. "Người ta nghĩ ra những thứ quái đản suốt nhưng có bao giờ thừa nhận đâu. Tôi còn hay đưa lưỡi dọc theo hàm răng và phải đếm mỗi cái răng trong lúc làm thế. Trong những chuyến đi bằng xe hơi, vừa đi vừa nghe người khác nói chuyện, anh biết chứ?"
Anh ấy ném cho tôi một cái nhìn kì lạ.
"Hoặc tôi cố gắng nghĩ ra ý tưởng cho cuốn sách của tôi."
Anh ấy có vẻ hứng thú. "Sách nào?"
"Cuốn tôi luôn muốn viết. Cuốn mà một ngày nào đó tôi sẽ viết." Tôi xấu hổ và co chân lên, kê cằm lên đầu gối. "Hoặc có thể không. Chỉ là một mơ ước ngớ ngẩn thôi."
"Đâu có ngớ ngẩn. Cô nên làm thế. Cô sẽ viết gì? Tiểu thuyết diễm tình chăng?"
Tôi bật cười. "Như cô bạn Irma của anh đó hả? Không.. một cuốn sách để tự giúp đỡ bản thân. Mà tôi chưa biết chính xác sẽ viết về cái gì."
"Cô nên làm thế," anh ấy động viên. "Cô sẽ rất giỏi việc đó cho xem."
Tôi mỉm cười, mặt đỏ lên, cảm thấy biết ơn sự động viên mà tôi chưa từng nhận được từ Barry, và ngay lập tức tôi biết mình sẽ thử.
"Tôi thích đặt mọi thứ thành vần thành điệu," đột nhiên anh ấy nói.
"A ha, nói nghe xem nào." Tôi xoay người sang nhìn anh ấy.
"Không phải những từ ngắn đâu," anh ấy ngượng ngùng. "Không thể tin được là tôi đang kể cho cô. Maria còn không biết việc này."
Một điểm cho tôi, tôi nghĩ như trẻ con.
"Không phải những cụm từ như 'con mèo bèo nhèo' đâu mà là những từ phức tạp như.." anh ấy nhìn quanh "..'mặt hồ khiến tôi phát rồ' chẳng hạn."
"Chúa ơi anh điên quá." Tôi liếc.
"Này!"
Tôi bật cười. "Đùa thôi. Hay đấy."
"Đâu có hay."
"Này, tâm trí bí mật là một nơi rất không hay chút nào đấy nhé."
"Đó có phải một thông điệp không?"
Tôi nhìn ra hồ. "Chơi trò 'Tôi chưa bao giờ..'không? Em gái tôi và tôi hay chơi trò này mỗi khi ngồi trên xe đi nghỉ."
"Mấy chị em cô chắc suýt tiêu diệt bố cô luôn."
"Thật ra tôi nghĩ chúng tôi đã giữ bố sống sót đấy chứ. Được rồi, anh bắt đầu đi. Tôi chưa bao giờ.."
"Cô biết không, cái này nghe rất giống một trong những kỹ thuật 'Làm Sao Để Yêu' của Elaine đấy."
"Chậc, biết đâu tôi quả thật muốn yêu."
Tôi cảm nhận thấy ánh mắt như thiêu đốt của anh. "Cuộc đời," tôi thanh minh. "Tôi muốn yêu cuộc đời. Anh nói đi," tôi thúc anh ấy.
"Được rồi, tôi chưa bao giờ.." anh ấy ngẫm nghĩ một lúc ".. ăn kẹo mút."
"Cái gì?" Tôi ngạc nhiên. "Giải thích đi!"
Anh ấy bật cười. "Hồi còn nhỏ chúng tôi không bao giờ được ngậm kẹo mút vì chúng rất nguy hiểm. Hàng ngày chúng tôi đều được căn dặn về những nguy hiểm: Chúng tôi sẽ mắc cổ, chúng tôi sẽ bị gãy răng, chúng tôi sẽ mất một con mắt hay khiến người khác mất một con mắt. Rồi cuối cùng chúng tôi được bảo có thể ăn kẹo, nhưng chúng tôi phải ngồi im mà ăn nếu không sẽ bị mắc cổ mà chết. Ý tôi là sao có đứa trẻ nào lại muốn thế chứ? Thế nên tôi chưa bao giờ ăn một cây nào. Nó mãi mãi làm tôi nhợn. Tôi thậm chí không thể chịu được khi nhìn thấy mấy đứa con nít ăn nữa kìa."
Tôi phá ra cười.
"Tới lượt cô."
"Tôi chưa.." tôi biết mình muốn nói gì nhưng không chắc có nên nói ra hay không. Tôi nuốt nước miếng. "Chưa bao giờ.. yêu ai."
Anh ấy ngạc nhiên nhìn tôi. "Nhưng còn chồng cô thì sao?"
"Tôi đã tưởng là thế. Nhưng tôi đang bắt đầu nghĩ là không phải."
"Tại sao?"
Chúng tôi nhìn nhau và tôi lặng câm nói với anh ấy trong đầu, Vì nó không giống thế này, nhưng thay vào đó tôi lại nói, "Tôi không biết. Anh có nghĩ tình yêu đơn phương là tình yêu thật sự không?"
"Câu trả lời nằm trong câu hỏi rồi phải không?" anh ấy chậm rãi nói.
"Vâng, nhưng nếu nó không được đáp lại thì liệu người đó có được nếm trải đủ đầy và trọn vẹn không?"
Anh ấy suy nghĩ một lúc, thật sự suy nghĩ về nó và tôi chờ đợi một câu trả lời nói ra toàn bộ suy nghĩ đó, nhưng anh ấy chỉ trả lời đơn giản. "Có." Rõ ràng anh ấy đang nghĩ về Maria, dù tôi chắc Maria yêu anh ấy rất nhiều, bất chấp lỗi lầm của cô ấy với Sean.
"Christine, tại sao chúng ta lại nói về chuyện này nhỉ?"
Tôi thật sự không biết, tôi còn không nhớ nổi cái gì đưa đẩy chúng tôi đến chủ đề này nữa kìa. Tôi đã cố gắng làm anh ấy xao nhãng và kết cuộc tôi lại lang thang trong chính những suy tưởng của mình.
"Tôi không biết," tôi rùng mình. "Ta vào trong thôi trước khi bị đông đá."
Vì chúng tôi đang ở trong lãnh địa của Adam nên tôi yêu cầu anh ấy dẫn tôi đi xem một vòng. Tôi muốn cảm nhận được cuộc sống của anh ấy khi còn là một đứa trẻ và cuộc sống tương lai của anh ấy nếu anh ấy chuyển về từ Dublin, tôi muốn biết cái gì làm anh ấy sợ tới mức trở thành một con người hoàn toàn khác ở đây. Adam lấy một chiếc xe trong gara, trong đó chứa cả một bộ sưu tập xe cổ và xe thể thao, rồi lái xe đưa chúng tôi đến nhà máy Basil cách đó hai mươi phút chạy, chỉ cho tôi những cột mốc và địa điểm gắn liền với những câu chuyện tuổi thơ của mình.
"Một trong những ý tưởng của tôi là tổ chức tour tham quan nhà máy. Chúng tôi có thể kiếm tiền từ đó," anh ấy trầm ngâm. "Tôi nói cho bố nghe ý đó nhưng ông ấy không ưng lắm."
"Anh còn ý tưởng nào khác nữa?" tôi hỏi. Mary đã nói anh ấy có vài ý tưởng hay ho nên tôi thấy tò mò. Anh ấy đã tạo cho mọi người ấn tượng rằng anh ấy không hề quan tâm đến công ty, nhưng đến đây tôi mới phát hiện ra thực tế rằng anh ấy có quan tâm, chỉ là bố anh ấy đã dập tắt và làm anh ấy nản chí hết lần này đến lần khác.
"Một khu vui chơi phiêu lưu mạo hiểm."
"Thật sao? Như Disney World?"
"Không phức tạp như thế, nhưng có thể có một sở thú, sân chơi, một nhà hàng, kiểu như vậy. Có chỗ đã làm rồi, tôi biết thế, và tôi nghĩ nó sẽ tốt cho toàn bộ khu này."
"Bố anh nói sao?"
Mặt anh ấy tối sầm lại và không trả lời. Anh ấy rẽ vào bãi xe của nhà máy và định đỗ vào vị trí dành cho ngài Basil – giờ là của Adam – nhưng có một chiếc xe đã đậu sẵn ở đó.
"Cái quái gì thế này?"
"Xe của ai vậy?"
"Tôi chẳng biết."
Anh ấy đậu xe đại vào một chỗ khác rồi chúng tôi đi vào trong, Adam đeo một vẻ mặt đầy ưu tư khi gánh nặng cả thế giới lại một lần nữa đặt trên vai anh và chỉ mình anh. Tôi có cảm giác mình sẽ không được đi tham quan nhà máy khi tôi nhìn thấy chuyện đang diễn ra trong văn phòng. Một cuộc họp đang diễn ra. Nguyên bàn họp đầy những người đàn ông mặc vét, không thấy Mary đâu, và một người phụ nữ vận đồ công sở đang cầm trịch. Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ phòng họp, thấy Adam và xin phép ra ngoài. Mọi cái đầu đều hướng theo cô ta, rồi quay lại thì thầm vào tai nhau trước khi cô ta quay lại.
"A, Adam, mừng vì có cậu đến tham gia cùng bọn chị."
"Lavinia," anh ấy thốt lên kinh ngạc. "Chị làm gì ở đây?"
Họ không ôm nhau, không có một sự thân tình nào.
"Một con chim nhỏ nói với chị rằng bố đã qua đời. Cậu chưa biết sao?"
Anh ấy trừng mắt nhìn chị ta.
"Chị đang điều hành công ty, Adam, chứ cậu nghĩ chị đang làm gì?" chị ta nói cứng.
"Chị sống ở Boston. Chị không thể điều hành công ty."
"Bọn chị đang dọn về. Maurice đã đồng ý gánh lấy hậu quả của những việc mình đã làm. Anh đấy đang hợp tác với cảnh sát, hay ít nhất ra là chuẩn bị. Bọn chị có vài việc phải chỉnh đốn trước." Chị ta nở một nụ cười hình thức nhưng mắt chị ta không cười.
"Ý chị là chị đã thuyết phục anh ta đứng ra nhận tội thay," anh ấy cáo buộc.
Chị ta nhìn tôi. "Đây là một cô gái mới hay Maria cuối cùng cũng đổi màu son môi rồi?"
Anh ấy lờ đi câu hỏi. "Chị nghĩ chị đang làm gì vậy Lavinia?"
"Ai cũng biết bố muốn chị nắm quyền, thế nên chị đang nắm quyền. Chị chỉ đơn thuần tuân theo ước nguyện của ông ấy thôi. Chúa biết cậu thì không mà."
"Ông ấy đã để lại công việc đó cho tôi."
"Adam, đừng có kịch tính nữa đi. Giờ chị đã trở về và mọi thứ sẽ nằm trong tầm kiểm soát nên cậu có thể đến Dublin mà sống tiếp cuộc sống của cậu. Ai ai cũng biết cậu không muốn dính líu gì tới công ty hết mà."
Anh ấy lạnh lùng nhìn chị ta. "Chị nói sai rồi."
Và tôi cảm thấy chiều hướng thay đổi, và chính trong giây phút đó mọi thứ khớp đúng vị trí và tôi biết lần này tôi đã đi đúng hướng.
Đêm đó chúng tôi cùng nằm trong một phòng ngủ, tôi nằm trên chiếc giường lớn còn Adam nằm trên chiếc ghế sô pha dưới chân tôi. Tôi nín thở lắng nghe tiếng thở của anh, chắc và đều. Tôi lắng nghe và hy vọng; hy vọng anh sẽ còn thở thật lâu, hy vọng tim anh sẽ cứ tiếp tục đập. Cứ như tôi đang thưởng thức âm thanh anh còn sống. Nó trở nên quá dễ chịu với tôi đến mức cuối cùng tôi cũng thả lỏng người và hít thở lại dễ dàng. Tôi không chắc ai là người rơi vào giấc ngủ trước, nhưng tiếng thở của anh ấy đã nhẹ nhàng đưa tôi đến một giấc ngủ ngọt ngào lần đầu tiên sau một thời gian rất dài.