Ngoài cửa sổ ánh nắng chiếu vào, không gian trong căn phòng xa hoa như ngừng lại, hai con người ngồi đối diện nhau có tướng mạo phải nói là động lòng người, thế nhưng không một ai lên tiếng trước mà ngồi im nhìn về phía đối diện, bốn mắt nhìn nhau.
"Ha ha" đột nhiên một giọng cười nam trầm thấp vang lên phá vỡ bầu không khí cô động này, cưới nói "Thật ra cũng không có gì to tác", dáng người phong lưu ấy đứng khỏi ghế đi đến bên kia của bàn có một nữ tử đang ngồi im lặng, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn về phía người đang lại gần mình, nam nhân cuối người với lấy bình trà rót vào trong tách rồi đưa lại gần, dừng một chút rồi lại tươi cười nói tiếp "Chỉ là ngươi biết đấy tuổi thọ nhân gian là có hạn, hắn là lén đến để luân hồi lịch kiếp tìm người". Nói đến đây người lại đi vòng qua bên kia của vị nữ nhân đang ngồi nghiêm túc ấy với vẻ mặt lấy lòng nói "Khi tuổi thọ dương thế hết cũng sẽ phải đến chỗ của ngươi, thế nên là người có thể châm chước một chút xem như không hay không biết cho hắn qua cửa tìm người tiếp được hay không?".
Vị nữ nhân có dung mạo diễm lệ không nhìn người có vẻ ngoài thì coi như có thể lừa ngạc người khác, nhìn qua thì là chính nhân quân tử thật chức lại là thứ cà lơ phức phơ này. Vô Tình chỉ nhìn chén trà đang bóc khói nhè nhè trước mặt cười nhẹ một cái nói "Nói thẳng ra là muốn ta cho y đi cửa sau, thần không biết quỷ không hay qua mắt Thiên Đạo" nói đến đây nàng ngưng lại một chút, liếc mắt nhìn khuôn mặt của vị đường đường là thượng tiên trên thiên giới, với người ngoài là vẻ cao cao thần sống chớ lại gần, trước mặt nàng và đồng bạn lại không đáng mấy đồng bạc như thế này. Vô Tình nâng tay cầm lấy chén trà đưa lên đến gần môi, liếc thấy vẻ mặt vui mừng của tên phức phơ kia lại tàn nhẫn bỏ xuống, không nhân từ nói "Ngại quá ta không có bản lĩnh đó". Vẻ mặt của Bản Mệnh tiên quân biến hóa vô cùng thú vị, quả táo trên cây sắp rơi xuống đầu rồi lại bị hút ngược lên xem có tức hay không. Suy nghĩ một vòng hắn đi đến cửa sổ quay lưng lại làm vẻ mặt bi ai nói một mình với âm lương mà người ngồi phía sau có thể nghe thấy "Người có tình mà lại không thể tìm về với nhau, biết là ở đó mà lại không thể đến tìm, có phải là quá đáng thương rồi hay không." Vừa nói vừa liếc nhìn ra sau lưng, để xem phản ứng của người ngồi phía sau, thấy Vô Tình mặt không cảm xúc, không có một động tỉnh gì lại tiếp tục kể khổ "Sao ở địa ngục âm trì lại có người không có tình người thế này, không coi trọng tình hữu hảo nhiều năm qua, quá đáng quá đi mà".
Gào khóc một hồi thì người phía sau cũng có động tỉnh, Vô Tình nhẹ giọng lên tiếng, kèm theo đó là sự bất lực lần khó chịu "Được rồi, ta không giúp y được nhưng không có nghĩa là ta mặc kệ y" nói đến đây nàng đưa tay lên xoa giữa trán mà nói "Thứ nhất ta là quỷ sao phải có tình người, thứ hai ta không giúp ý qua mặt Thiên Đạo được, nhưng ta có thể cho y mượn bình Thu Thần dùng".
Nhắc đến bình Thu Thần phải kể đến mười ngàn vạn năm trước khi Tổ Thần người sáng tạo ra con người và vạn vật, sau khi mở ra hơi thở cho con người, dợi hơn sau vạn năm muốn xuống trần thế để xem thành quả mà mình đã tạo ra trở nên như thế nào. Nhưng hơi thở của đứng tối cao cổ thần thượng tiên lại quá sức cường đại, dùng chân thân hiện thế lại không được mà vào cửa luân hồi đến chúng sinh thì lại quá tải năng lượng không thể đi qua. Thế là người đã sáng tạo ra bình Thu thần mục đính là để thu linh khí, khí tức của người cần để che đậy hơi thở cũng như sức mạnh của mình, che mắt đại giới giả làm người thường để vào nhân thế. Mà hơn vạn năm thế sự cũng có biến hóa giao tranh của ba giới diễn ra nên chiếc bình này cũng lưu lạc, cho đến bây giờ vẫn không ai biết được nó đang ở đâu.
Kết thúc truyện xưa tại đây, thứ mà cả ba giới Nhân, Thần, Ma, đều đang tìm kiếm hóa ra lại ở giữa sa mạc Sinh Tử và sông Nại Hà, nằm trong tay bà chủ của Mạnh Bà trang, công dụng của bình có thể nghe thì thấy bình thường nhân nếu rơi vào tay kẻ có đầu óc, biết cách lợi dụng chính là điểm trí mạng của hai giới còn lại có thể giả thần, giả quỷ mà trà trộn gây hại cho thế gian. Nói đến đây vẻ mặt đang tươi cười của Bản Mệnh như bị đông cứng không còn cười được nữa, mà thay vào đó là hãi hùng nhìn về phía Vô Tình, sau đó như có suy nghĩ mà lại nhe răng cười "Lợi hại, lợi hại, thứ như thế mà lại ở trong tay ngươi, có thứ này coi như giúp y nữa con đường rồi, phần còn lại tùy ý trời vậy".
Vô Tình đưa tay lên không lóe một cái một chiếc bình nhỏ cở bàn tay màu xanh ngọc bích, thân bình trong suốt hiện ra trên tay nàng, nàng đưa chiếc bình đến trước mặt Bản Mệnh nói "thay ta nói với y mong y sớm được như ý nguyện, mọi chuyện đều thuận lợi". Bản Mệnh cầm lấy giơ lên cao nhìn một chút rồi phất tay áo, đem chiếc bình cất đi, chấp tay cảm tạ đang định xoay người quay đi đột nhiên nhớ ra một việc, lẽ ra không nên như thế này mới đúng chứ. Bèn xoay người lại nghi hoặc hỏi "Ngươi không muốn biết y đến đâu tìm người hay tìm bằng cách nào sao?". Vô Tình nhìn ra phía sau lưng y, nìn đến trên sa mạc Sinh Tử vẫn còn đang chiếu ánh nắng chói mắt, cười nói "Có gì đáng để hỏi đó là việc của y ta chỉ mong bằng hữu của ta sớm ngày được ngày như ý nguyện" ngưng một chút lại nói tiếp "Với lại ta biết dù có biết ta cũng không giúp gì cho y được nhiều hơn, ngươi mau đi sớm đi" nói đến đây Vô Tình xoay người đi đến cửa phòng làm động tác tiễn khách, Bản Mệnh nghe vậy cũng không hỏi thêm gì chỉ gật đầu xem như đã biết và cảm tạ liền cất bước rời đi, đi ra cửa liền nghe thấy giọng của Vô Tình vang lên sau lưng to rõ như cố ý cho mọi người nghe "Cung tiễn Bản Mệnh tiên quân", sau đó chính là tiếng chuông đồng kêu, kèm theo là một hàng dài người sắp thành hàng hai bên tiễn hắn đến cửa lớn, có xe Kì Lân xa hoa đưa hắn về thiên đình. Ngồi trong xe hắn biết, ra đi càng rầm rộ càng để người ta chú ý càng quan minh chính đại, thì không sợ người khác nghi ngờ.
Đi đến trước một hành cung bên trên cửa ngọc có treo bảng Bản tiên Mệnh phủ, chữ đen nền ngọc xanh uy nghiêm mà tráng lệ. Xe Kì Lân có chuông vàng treo quanh, mỗi khi di chuyển chuông kêu lanh lãnh vui tai, thân xe mạ bạc có hình trúc xanh khác biệt với nơi âm trì, mà ngược lại càng thích hợp với thiên cung hơn. Bước xuống từ trên xe chính là Bản Mệnh, hắn quay đầu nói với Kì Lân kéo xe bảo nó trở về đi.
Sau khi xe Kì Lân đi khuất hắn không đi vào trong mà lách mình một cái biến mất ngay tại chỗ.
Ở một khung cảnh khác, cạnh đá tam sinh có một người đang đứng đợi người. Người này mặc áo tím, tóc được buộc cao bởi một sợi dây màu tím cùng màu với y phục. Đột nhiên có một giọng nói từ sau lưng cất lên "Nếu đi thêm nữa sẽ không thể quay đầu lại, ngươi chấp nhận cái giá phải trả đó được sao". Người kia đi không quay đầu lại, chỉ nói một câu "Ta không hối hận, hồng trần nhân gian ta đến tìm người".
Hết chương 3