Sáng hôm sau khi tỉnh dậy cậu thấy trong người không khỏe vừa mới bước xuống giường đứng lên thì cậu thấy trước mắt quay cuồng rồi ngã xuống thì ra cậu sốt rồi. Cậu cười khổ từng ấy năm ở chung với nhau bệnh đau của cậu cũng chỉ có mình cậu quan tâm anh tuy biết nhưng chẳng màn tới. Chính Hy cười gắng gượng đứng dậy xuống nhà bếp lấy thuốc. May thay lúc nào cậu cũng chuẩn bị thuốc sẵn trong nhà phòng hờ Tống Trạch bệnh, cậu uống thuốc xong lại lên lầu chuẩn bị đồ đi làm. Với Chính Hy mà nói thì bệnh đối với cậu giống như chuyện lúc nào cũng có thể xảy ra hết vì sau mỗi lần Tống Trạch giận hay không vui chuyện gì đó sẽ lại lôi cậu ra làm tình một cách thô bạo. Mỗi lần như vậy cậu luôn sẽ sốt ít thì một hai ngày nhiều thì cả tuần lễ nhưng dù bệnh thì cậu sẽ uống thuốc cầm cự chứ chẳng xin nghỉ việc ngày nào. Có lẽ trong mười một năm nó đã dần trở thành thói quen của cậu.
Ở bệnh viện sau khi khám xong cho bệnh nhân thì cậu bị Bùi Sinh cằn nhằn vì bệnh mà còn tham công tiếc việc. Bùi Sinh 28 tuổi nhỏ hơn cậu 2 tuổi nhưng lúc nào cũng quan tâm cậu như người anh trong nhà. Tới giờ cơm trưa đang ngồi ăn với Bùi Sinh thì điện thoại cậu reo cậu nhìn vào điện thoại là Tống Trạch gọi tới cậu bắt máy "Lập tức qua công ty ngay". Chưa chờ cậu lên tiếng trả lời thì điện thoại đã ngắt xúc tích thật. Cậu lập tức đứng dậy nói Bùi Sinh xin cho cậu nghĩ buổi chiều rồi ra xe đến chỗ Tống Trạch. Bước đến phòng làm việc của Tống Trạch vừa hé cửa ra cậu thấy hắn đang làm tình với một nhân viên nam. Thì ra gọi cậu tới để chứng kiến cảnh đặc sắc này, anh không yêu cậu đã sao, nhưng lại làm việc này để cậu thấy, cậu đã làm gì sai rồi sao, cậu yêu anh là sai, bên cạnh anh là sai sao, chăm sóc quan tâm hắn là cậu đã sai sao, sao phải đối xử với cậu tàn nhẫn như vậy. Trong đầu cậu tràn đầy những dòng suy nghĩ khiến cậu đứng thờ người ra như mất hồn vậy. Nước mắt cậu đang rơi cứ mỗi lúc một nhiều đến nổi cậu không hiểu vì sao lại rơi như vậy là cậu đang đau lòng sao đây có phải là tê tâm phế liệt không? Cậu không bước vào mà cũng chẳng mở cửa to ra chỉ lẳng lặng xoay người thẫn thờ bước ra khỏi công ty về nhà. Đã nhiều năm vậy rồi đây có phải là lần đầu anh làm tình với người khác ngoài cậu không nét mặt dịu dàng đó cậu chưa từng được thấy khi anh làm với cậu. Anh làm gì với ai cậu không hề biết tuy có hỏi nhưng chỉ nhận lại câu phiền phức từ anh.
Tối đó.. * RẦM * tiếng đóng cửa phòng của anh làm cậu giật mình. "Sau không tới" chẳng nói chẳng màn anh quăng cho cậu một câu hỏi cậu biết anh đang hỏi gì hỏi sao lúc trưa cậu không tới. Cậu không trả lời chỉ lẳng lặng nhìn anh rồi dang hai tay ra "Anh, anh ôm em một cái được không?" Đối với hành động này của cậu anh không đáp lại chỉ ra lệnh "Trả lời!" Cậu buông tay xuống nắm lại rồi nói "Là do hôm nay có ca phẫu thuật nên khi xong đã trễ rồi nên em về thẳng nhà luôn." Cậu không ngước lên nhìn anh chỉ cuối đầu nói vì cậu là đang nói dối. "Cởi đồ ra quay người lại." Tay cậu bất chợt run rẩy "Hôm nay em.." Không để cậu dứt câu anh liền thô bạo vạch đồ cậu ra rồi tiến vào chả cần nới lỏng cứ vậy tiến vào. Cậu đau đớn tay nắm chặt lấy ga giường môi mím chặt để không phải ra tiếng. Nước mắt lã chã trên gối phía dưới tuy chảy máu nhưng đau nhất là tim của cậu. Vì quá đau cậu không suy nghĩ được gì nữa để mặc anh làm rồi ngất đi.
Tu bi con tình yêu.
Giới thiệu nhân vật:
Tống Trạch: 31 tuổi là chủ tịch của công ty A.
Cao 1m90 nặng 86kg thân hình chuẩn người mẫu.
Là một người có tính chiếm hữu cao.
Là đàn anh của thụ, quen thụ khi năm 2 đại học.
Yêu thụ nhưng sau này mới nhận ra.
Là một đại tra công.
Giỏi về mọi việc trừ nấu nướng việc nhà.[/FONT]
Chính Hy: 30 tuổi là bác sĩ trưởng khoa nội.
Cao 1m78 nặng 63kg thân hình mảnh khảnh.
Là một người dịu dàng thân thiện.
Quen công khi năm đầu đại học.
Thông minh giỏi tất cả mọi việc không việc nào làm khó được cậu.
Có bạn thân là Bùi Sinh.
Luôn dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời Tống Trạch yêu, Tống Trạch rất nhiều.