

Hỏi
Đan Mộc
*****
Đan Mộc
*****
Hỏi gió, tôi sinh ra từ đâu?
Ừ thì, từ tiếng hát suốt đêm thâu của mẹ
Yên lặng ru con, bên nôi khe khẽ
Những trưa hè, nắng gắt hay mưa ngâu.
Hỏi nắng, tôi sinh ra từ đâu?
Ừ thì, từ cái ôm thật lâu của bà yêu cháu
Lúc thơ bé, khi trưởng thành vẫn cứ về nương náu
Vòng tay nhăn nheo của bà, che chở cháu những niềm đau
Hỏi mưa, tôi sinh ra từ đâu?
Ừ thì, từ giọt nước mắt trên mũi kim khâu của mẹ
Những buổi trưa hè, mẹ ngồi ở cửa, như nhìn thấu cả thời gian
Có phải hay không, con mình, hắn vẫn bình an?
Vẫn vững bước, dù đời có nhiều chông gai, ngang trái?
Nước mắt cứ rơi nhưng môi vẫn phải nở nụ cười
Bởi hỏi khắp thế gian, ai ai sinh ra đều phải thế
Phải đau buồn, phải hụt hẫng, phải thê lương
Nhưng có gì đâu, vì sao ta không thể
Yêu chính mình, tự nói rằng ta có thể
Ta sẽ lớn lên, sẽ cảm nhận, sẽ trưởng thành
Yêu con người, ta viết thành lời văn
Tự nhủ lòng ta, và nhủ lòng em nữa
Cứ yêu đi, để hồn ta không lạc
Giữa cuộc đời, hạnh phúc là hôm nay.
Ừ thì, từ tiếng hát suốt đêm thâu của mẹ
Yên lặng ru con, bên nôi khe khẽ
Những trưa hè, nắng gắt hay mưa ngâu.
Hỏi nắng, tôi sinh ra từ đâu?
Ừ thì, từ cái ôm thật lâu của bà yêu cháu
Lúc thơ bé, khi trưởng thành vẫn cứ về nương náu
Vòng tay nhăn nheo của bà, che chở cháu những niềm đau
Hỏi mưa, tôi sinh ra từ đâu?
Ừ thì, từ giọt nước mắt trên mũi kim khâu của mẹ
Những buổi trưa hè, mẹ ngồi ở cửa, như nhìn thấu cả thời gian
Có phải hay không, con mình, hắn vẫn bình an?
Vẫn vững bước, dù đời có nhiều chông gai, ngang trái?
Nước mắt cứ rơi nhưng môi vẫn phải nở nụ cười
Bởi hỏi khắp thế gian, ai ai sinh ra đều phải thế
Phải đau buồn, phải hụt hẫng, phải thê lương
Nhưng có gì đâu, vì sao ta không thể
Yêu chính mình, tự nói rằng ta có thể
Ta sẽ lớn lên, sẽ cảm nhận, sẽ trưởng thành
Yêu con người, ta viết thành lời văn
Tự nhủ lòng ta, và nhủ lòng em nữa
Cứ yêu đi, để hồn ta không lạc
Giữa cuộc đời, hạnh phúc là hôm nay.