Chương 8: Những Vụ Mất Cắp Kỳ Lạ và Lời Đồn Về Yokai
Những tuần lễ tiếp theo tại Học Viện Seimei trôi qua tương đối yên ả, ít nhất là trên bề mặt. Ayane dần quen với lịch học xoay vòng giữa các Viện, dù đôi khi vẫn cảm thấy hơi lạc lõng và một chút áp lực khi phải cố gắng bắt kịp kiến thức từ nhiều lĩnh vực khác nhau. Tình bạn giữa cô, Takeshi và Rina ngày càng trở nên khăng khít. Họ thường cùng nhau ăn trưa dưới gốc cây cổ thụ trong sân, trao đổi về những bài học thú vị, những khó khăn gặp phải, hay đơn giản là những câu chuyện phiếm về cuộc sống trong học viện. Thỉnh thoảng, họ cùng nhau khám phá những góc khuất của học viện rộng lớn, những nơi mà các học sinh khác ít khi lui tới, tìm kiếm những điều bí ẩn hoặc chỉ đơn giản là một không gian yên tĩnh.
Sự chú ý ban đầu dành cho Ayane sau sự cố Kotodama và Ofuda cũng dần lắng xuống, nhường chỗ cho những tin tức và sự kiện khác trong trường. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi không còn là tâm điểm của mọi ánh nhìn, có thể tập trung hơn vào việc học và tìm hiểu về khả năng của mình. "Tiếng Thì Thầm" bên trong cô cũng trở nên yên ổn hơn, dù thỉnh thoảng vẫn có những rung động nhẹ khi cô tiếp xúc với những nơi có linh lực mạnh hoặc khi cô vô tình thốt ra những lời nói mang ý niệm sâu sắc. Cô bắt đầu học cách "lắng nghe" nó một cách cẩn trọng hơn, như một người bạn đồng hành thầm lặng.
Tuy nhiên, sự bình yên đó không kéo dài được bao lâu. Một sự xáo trộn nhỏ, ban đầu không đáng kể, bắt đầu len lỏi vào cuộc sống thường nhật của học viện.
Mọi chuyện bắt đầu từ những lời xì xào trong khu ký túc xá nữ, nơi Ayane và Rina ở. Ban đầu chỉ là những chuyện vặt vãnh, tưởng chừng như vô hại: Một vài gói bánh quy mới mua biến mất khỏi ngăn tủ, một chiếc kẹp tóc xinh xắn mà một cô bạn rất yêu thích không cánh mà bay, hay một cuộn len màu cầu vồng mà một học sinh Mộc Viện đang dùng để đan một chiếc khăn ấm đột nhiên không còn ở chỗ cũ.
"Thật kỳ lạ." Rina nói một buổi tối khi đang sắp xếp lại giá sách nhỏ trong phòng, những cuốn sách được cô sắp xếp theo một trật tự logic riêng. "Suzuki-san ở phòng bên cạnh vừa kể với tớ là cô ấy lại bị mất một chiếc lược cài tóc bằng gỗ đàn hương có khắc hình hoa cúc. Đây đã là món đồ thứ ba của cô ấy biến mất trong tuần này rồi, mà cô ấy rất cẩn thận."
Ayane cũng nghe nói về những vụ việc tương tự từ các bạn nữ khác. "Có lẽ ai đó đãng trí để quên ở đâu đó thôi." Cô nói, cố gắng tỏ ra lạc quan, dù trong lòng cũng cảm thấy có chút gì đó không ổn, một sự bất thường nhỏ đang len lỏi.
Nhưng rồi, số vụ "mất cắp" ngày càng tăng lên, không chỉ giới hạn ở đồ ăn vặt hay những vật dụng nhỏ xinh. Một vài cuốn sách ghi chép bài học quan trọng cũng biến mất, rồi đến những viên đá linh lực nhỏ dùng để luyện tập mà các học sinh Kim Viện rất quý trọng, thậm chí cả những lá bùa hộ mệnh đơn giản mà học sinh thường mang theo người để cầu bình an. Điều kỳ lạ là không có dấu hiệu cạy phá cửa hay lục lọi đồ đạc một cách bừa bãi. Mọi thứ biến mất một cách lặng lẽ, bí ẩn, như thể có một bóng ma vô hình đang lượn lờ.
Tin đồn bắt đầu lan truyền khắp ký túc xá, rồi lan sang cả các khu vực khác của học viện, như những con sóng nhỏ gợn trên mặt hồ yên tĩnh. Một số học sinh lớn hơn, với vẻ mặt nghiêm trọng, bắt đầu kể những câu chuyện ma về các Yokai nghịch ngợm hoặc những linh hồn trú ngụ trong học viện hàng trăm năm nay, thỉnh thoảng lại trêu chọc hoặc "mượn tạm" đồ đạc của học sinh để giải khuây. Các học sinh từ các Viện khác nhau cũng có những giả thuyết riêng, phản ánh đặc trưng của Viện mình: Học sinh Mộc Viện thì nghĩ đến các Kodama tinh nghịch hoặc các tinh linh nhỏ của rừng thích những món đồ có mùi hương tự nhiên như gỗ đàn hương hay thảo dược; học sinh Hỏa Viện lại nghi ngờ các tiểu yêu hệ Hỏa bị thu hút bởi những vật sáng lấp lánh hoặc có màu sắc rực rỡ như đá quý; còn học sinh Thủy Viện thì thì thầm về các Kappa nhỏ hay các linh thể nước thích trêu đùa bằng cách giấu đồ ở những nơi ẩm ướt.
"Tớ nghe nói có một Zashiki-warashi (Tọa敷童子 - Đồng Tử Ngồi Nhà) rất thích những thứ lấp lánh và đồ ngọt!" Một cô bạn cùng lớp với Ayane thì thầm trong giờ nghỉ, mắt nhìn quanh đầy vẻ bí mật. "Nếu làm nó vui, nó sẽ mang lại may mắn, nhưng nếu chọc giận nó, nó sẽ quậy phá đấy! Có lẽ ai đó đã làm nó không vui."
"Không, tớ lại nghe là do một con Ittan-momen (反木綿 - Cuộn Vải Bay) thích sưu tầm những thứ mềm mại như khăn quàng hay len sợi để làm tổ!" Một người khác phản bác, giọng đầy vẻ hiểu biết.
Những câu chuyện ngày càng trở nên ly kỳ và có phần đáng sợ. Một vài học sinh nữ bắt đầu tỏ ra lo lắng, thậm chí có người còn không dám ra ngoài một mình vào buổi tối, hoặc treo thêm những lá bùa tự chế lên cửa phòng.
Ayane cố gắng không để những tin đồn đó ảnh hưởng đến mình. Nhưng cô không thể không cảm thấy một sự bất thường ngày càng rõ rệt. "Tiếng Thì Thầm" bên trong cô, trong những ngày gần đây, thường xuyên có những rung động nhẹ, một cảm giác khó chịu mơ hồ, như thể có một sự hiện diện lạ, một năng lượng không thuộc về nơi này, đang lén lút di chuyển gần đó. Cảm giác này mạnh hơn khi cô ở trong ký túc xá hoặc những khu vực có nhiều đồ đạc cá nhân của học sinh, như một sự xâm phạm không gian riêng tư. Thỉnh thoảng, cô còn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, rất nhẹ, hơi ngọt ngào nhưng cũng có chút gì đó tanh nồng, một mùi hương không thể xác định rõ.
Một buổi chiều, khi đang trên đường từ thư viện "Kodama no Koe" trở về, nơi cô vừa có một buổi "trò chuyện" thú vị với một cây phong cổ thụ, Ayane tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Takeshi và một vài cậu bạn Hỏa Viện đang tập luyện ở sân.
".. Thật bực mình! Cái bao tay luyện tập yêu thích của tớ, mới được cha gửi cho tuần trước, làm từ da của một con Salamander lửa, cũng biến mất rồi!" Takeshi bực bội nói, tay nắm chặt thành quyền, những tia lửa nhỏ li ti bắn ra từ kẽ tay. "Nếu tớ mà bắt được kẻ nào làm trò này, tớ sẽ cho hắn một trận nhớ đời, bắt hắn phải trả lại!"
"Hay là do một con Karasu-tengu (烏天狗 - Quạ Thiên Cẩu) nào đó lấy trộm để mài móng vuốt, hoặc một tên trộm vặt trong đám học sinh Kim Viện thích sưu tầm đồ độc lạ?" Một cậu bạn nói đùa, nhưng giọng cũng có chút lo lắng, vì chính cậu ta cũng vừa bị mất một viên đá Hỏa Tinh nhỏ.
"Yokai ư? Nhảm nhí!" Takeshi gạt đi, dù trong thâm tâm cậu cũng không hoàn toàn chắc chắn. "Chắc chắn là do một tên trộm vặt nào đó trong trường thôi. Nhưng dám lấy đồ của Kudo Takeshi này thì gan cũng to thật đấy! Đừng để tớ bắt được!"
Ayane đứng lại, lòng cảm thấy bất an hơn. Ngay cả Takeshi, người thường không mấy để tâm đến những chuyện vặt vãnh, cũng đã trở thành nạn nhân. Và cảm giác "có gì đó không ổn" từ "Tiếng Thì Thầm" trong cô càng lúc càng rõ rệt. Nó không phải là một mối đe dọa lớn lao, khủng khiếp như những gì cô cảm nhận được từ phong ấn Orochi, mà là một sự xáo trộn nhỏ, một sự hiện diện tinh ranh, lén lút, nhưng cũng không kém phần phiền nhiễu.
Rina, với bản tính cẩn trọng và ham hiểu biết của mình, cũng bắt đầu thu thập thông tin một cách có hệ thống. Cô không tin vào những lời đồn thổi vô căn cứ, mà muốn tìm ra sự thật dựa trên bằng chứng. Cô ghi chép lại danh sách những món đồ bị mất, thời gian và địa điểm chúng biến mất, và cả những lời kể của các "nạn nhân", cố gắng tìm ra một quy luật nào đó.
"Theo những gì tớ thu thập được." Rina nói với Ayane và Takeshi trong một buổi tối, khi họ đang cùng nhau ôn bài trong phòng của Rina và Ayane, giọng đầy suy tư, tay lật giở cuốn sổ ghi chép chi chít chữ: "Đa số các món đồ bị mất đều có một điểm chung: Chúng hoặc là những thứ có giá trị tình cảm, hoặc là những vật dụng nhỏ xinh, lấp lánh, hoặc có mùi thơm dễ chịu như bánh kẹo, hoa quả. Không có vẻ gì là một vụ trộm cắp có tổ chức để lấy những thứ có giá trị vật chất lớn. Điều này càng củng cố giả thuyết về một Yokai tinh nghịch, hoặc một linh thú nhỏ nào đó."
"Yokai thật sao?" Takeshi nhíu mày, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ. "Nếu là Yokai, tại sao các giáo sư không ra tay? Hay là họ không biết?"
"Có lẽ vì nó không gây ra nguy hiểm thực sự, chỉ là những trò nghịch ngợm phiền toái. Hoặc có thể, các giáo sư muốn đây là một 'bài tập thực tế' cho chúng ta chăng, để thử thách khả năng quan sát và giải quyết vấn đề của học sinh?" Rina phỏng đoán, ánh mắt lóe lên vẻ thích thú của một nhà điều tra sắp tìm ra manh mối. "Dù sao thì, đây cũng là một bí ẩn thú vị cần được làm sáng tỏ."
Ayane im lặng. Cô không biết đó có phải là một Yokai hay không, nhưng cô tin vào cảm giác của "Tiếng Thì Thầm" bên trong mình. Có một thực thể nào đó đang gây ra những xáo trộn này. Và không hiểu sao, cô cảm thấy mình có một trách nhiệm nào đó phải tìm ra sự thật, không chỉ vì những món đồ bị mất, mà còn vì sự bình yên của học viện, và có lẽ, để hiểu thêm về chính khả năng cảm ứng của mình.
Những vụ mất cắp kỳ lạ vẫn tiếp diễn, và lời đồn về Yokai nghịch ngợm ngày càng lan rộng, phủ một bóng mờ bí ẩn lên không khí vốn yên bình của Học Viện Âm Dương Sư Seimei, như một điềm báo về những sự kiện lớn hơn sắp xảy ra.
Sự chú ý ban đầu dành cho Ayane sau sự cố Kotodama và Ofuda cũng dần lắng xuống, nhường chỗ cho những tin tức và sự kiện khác trong trường. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi không còn là tâm điểm của mọi ánh nhìn, có thể tập trung hơn vào việc học và tìm hiểu về khả năng của mình. "Tiếng Thì Thầm" bên trong cô cũng trở nên yên ổn hơn, dù thỉnh thoảng vẫn có những rung động nhẹ khi cô tiếp xúc với những nơi có linh lực mạnh hoặc khi cô vô tình thốt ra những lời nói mang ý niệm sâu sắc. Cô bắt đầu học cách "lắng nghe" nó một cách cẩn trọng hơn, như một người bạn đồng hành thầm lặng.
Tuy nhiên, sự bình yên đó không kéo dài được bao lâu. Một sự xáo trộn nhỏ, ban đầu không đáng kể, bắt đầu len lỏi vào cuộc sống thường nhật của học viện.
Mọi chuyện bắt đầu từ những lời xì xào trong khu ký túc xá nữ, nơi Ayane và Rina ở. Ban đầu chỉ là những chuyện vặt vãnh, tưởng chừng như vô hại: Một vài gói bánh quy mới mua biến mất khỏi ngăn tủ, một chiếc kẹp tóc xinh xắn mà một cô bạn rất yêu thích không cánh mà bay, hay một cuộn len màu cầu vồng mà một học sinh Mộc Viện đang dùng để đan một chiếc khăn ấm đột nhiên không còn ở chỗ cũ.
"Thật kỳ lạ." Rina nói một buổi tối khi đang sắp xếp lại giá sách nhỏ trong phòng, những cuốn sách được cô sắp xếp theo một trật tự logic riêng. "Suzuki-san ở phòng bên cạnh vừa kể với tớ là cô ấy lại bị mất một chiếc lược cài tóc bằng gỗ đàn hương có khắc hình hoa cúc. Đây đã là món đồ thứ ba của cô ấy biến mất trong tuần này rồi, mà cô ấy rất cẩn thận."
Ayane cũng nghe nói về những vụ việc tương tự từ các bạn nữ khác. "Có lẽ ai đó đãng trí để quên ở đâu đó thôi." Cô nói, cố gắng tỏ ra lạc quan, dù trong lòng cũng cảm thấy có chút gì đó không ổn, một sự bất thường nhỏ đang len lỏi.
Nhưng rồi, số vụ "mất cắp" ngày càng tăng lên, không chỉ giới hạn ở đồ ăn vặt hay những vật dụng nhỏ xinh. Một vài cuốn sách ghi chép bài học quan trọng cũng biến mất, rồi đến những viên đá linh lực nhỏ dùng để luyện tập mà các học sinh Kim Viện rất quý trọng, thậm chí cả những lá bùa hộ mệnh đơn giản mà học sinh thường mang theo người để cầu bình an. Điều kỳ lạ là không có dấu hiệu cạy phá cửa hay lục lọi đồ đạc một cách bừa bãi. Mọi thứ biến mất một cách lặng lẽ, bí ẩn, như thể có một bóng ma vô hình đang lượn lờ.
Tin đồn bắt đầu lan truyền khắp ký túc xá, rồi lan sang cả các khu vực khác của học viện, như những con sóng nhỏ gợn trên mặt hồ yên tĩnh. Một số học sinh lớn hơn, với vẻ mặt nghiêm trọng, bắt đầu kể những câu chuyện ma về các Yokai nghịch ngợm hoặc những linh hồn trú ngụ trong học viện hàng trăm năm nay, thỉnh thoảng lại trêu chọc hoặc "mượn tạm" đồ đạc của học sinh để giải khuây. Các học sinh từ các Viện khác nhau cũng có những giả thuyết riêng, phản ánh đặc trưng của Viện mình: Học sinh Mộc Viện thì nghĩ đến các Kodama tinh nghịch hoặc các tinh linh nhỏ của rừng thích những món đồ có mùi hương tự nhiên như gỗ đàn hương hay thảo dược; học sinh Hỏa Viện lại nghi ngờ các tiểu yêu hệ Hỏa bị thu hút bởi những vật sáng lấp lánh hoặc có màu sắc rực rỡ như đá quý; còn học sinh Thủy Viện thì thì thầm về các Kappa nhỏ hay các linh thể nước thích trêu đùa bằng cách giấu đồ ở những nơi ẩm ướt.
"Tớ nghe nói có một Zashiki-warashi (Tọa敷童子 - Đồng Tử Ngồi Nhà) rất thích những thứ lấp lánh và đồ ngọt!" Một cô bạn cùng lớp với Ayane thì thầm trong giờ nghỉ, mắt nhìn quanh đầy vẻ bí mật. "Nếu làm nó vui, nó sẽ mang lại may mắn, nhưng nếu chọc giận nó, nó sẽ quậy phá đấy! Có lẽ ai đó đã làm nó không vui."
"Không, tớ lại nghe là do một con Ittan-momen (反木綿 - Cuộn Vải Bay) thích sưu tầm những thứ mềm mại như khăn quàng hay len sợi để làm tổ!" Một người khác phản bác, giọng đầy vẻ hiểu biết.
Những câu chuyện ngày càng trở nên ly kỳ và có phần đáng sợ. Một vài học sinh nữ bắt đầu tỏ ra lo lắng, thậm chí có người còn không dám ra ngoài một mình vào buổi tối, hoặc treo thêm những lá bùa tự chế lên cửa phòng.
Ayane cố gắng không để những tin đồn đó ảnh hưởng đến mình. Nhưng cô không thể không cảm thấy một sự bất thường ngày càng rõ rệt. "Tiếng Thì Thầm" bên trong cô, trong những ngày gần đây, thường xuyên có những rung động nhẹ, một cảm giác khó chịu mơ hồ, như thể có một sự hiện diện lạ, một năng lượng không thuộc về nơi này, đang lén lút di chuyển gần đó. Cảm giác này mạnh hơn khi cô ở trong ký túc xá hoặc những khu vực có nhiều đồ đạc cá nhân của học sinh, như một sự xâm phạm không gian riêng tư. Thỉnh thoảng, cô còn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, rất nhẹ, hơi ngọt ngào nhưng cũng có chút gì đó tanh nồng, một mùi hương không thể xác định rõ.
Một buổi chiều, khi đang trên đường từ thư viện "Kodama no Koe" trở về, nơi cô vừa có một buổi "trò chuyện" thú vị với một cây phong cổ thụ, Ayane tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Takeshi và một vài cậu bạn Hỏa Viện đang tập luyện ở sân.
".. Thật bực mình! Cái bao tay luyện tập yêu thích của tớ, mới được cha gửi cho tuần trước, làm từ da của một con Salamander lửa, cũng biến mất rồi!" Takeshi bực bội nói, tay nắm chặt thành quyền, những tia lửa nhỏ li ti bắn ra từ kẽ tay. "Nếu tớ mà bắt được kẻ nào làm trò này, tớ sẽ cho hắn một trận nhớ đời, bắt hắn phải trả lại!"
"Hay là do một con Karasu-tengu (烏天狗 - Quạ Thiên Cẩu) nào đó lấy trộm để mài móng vuốt, hoặc một tên trộm vặt trong đám học sinh Kim Viện thích sưu tầm đồ độc lạ?" Một cậu bạn nói đùa, nhưng giọng cũng có chút lo lắng, vì chính cậu ta cũng vừa bị mất một viên đá Hỏa Tinh nhỏ.
"Yokai ư? Nhảm nhí!" Takeshi gạt đi, dù trong thâm tâm cậu cũng không hoàn toàn chắc chắn. "Chắc chắn là do một tên trộm vặt nào đó trong trường thôi. Nhưng dám lấy đồ của Kudo Takeshi này thì gan cũng to thật đấy! Đừng để tớ bắt được!"
Ayane đứng lại, lòng cảm thấy bất an hơn. Ngay cả Takeshi, người thường không mấy để tâm đến những chuyện vặt vãnh, cũng đã trở thành nạn nhân. Và cảm giác "có gì đó không ổn" từ "Tiếng Thì Thầm" trong cô càng lúc càng rõ rệt. Nó không phải là một mối đe dọa lớn lao, khủng khiếp như những gì cô cảm nhận được từ phong ấn Orochi, mà là một sự xáo trộn nhỏ, một sự hiện diện tinh ranh, lén lút, nhưng cũng không kém phần phiền nhiễu.
Rina, với bản tính cẩn trọng và ham hiểu biết của mình, cũng bắt đầu thu thập thông tin một cách có hệ thống. Cô không tin vào những lời đồn thổi vô căn cứ, mà muốn tìm ra sự thật dựa trên bằng chứng. Cô ghi chép lại danh sách những món đồ bị mất, thời gian và địa điểm chúng biến mất, và cả những lời kể của các "nạn nhân", cố gắng tìm ra một quy luật nào đó.
"Theo những gì tớ thu thập được." Rina nói với Ayane và Takeshi trong một buổi tối, khi họ đang cùng nhau ôn bài trong phòng của Rina và Ayane, giọng đầy suy tư, tay lật giở cuốn sổ ghi chép chi chít chữ: "Đa số các món đồ bị mất đều có một điểm chung: Chúng hoặc là những thứ có giá trị tình cảm, hoặc là những vật dụng nhỏ xinh, lấp lánh, hoặc có mùi thơm dễ chịu như bánh kẹo, hoa quả. Không có vẻ gì là một vụ trộm cắp có tổ chức để lấy những thứ có giá trị vật chất lớn. Điều này càng củng cố giả thuyết về một Yokai tinh nghịch, hoặc một linh thú nhỏ nào đó."
"Yokai thật sao?" Takeshi nhíu mày, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ. "Nếu là Yokai, tại sao các giáo sư không ra tay? Hay là họ không biết?"
"Có lẽ vì nó không gây ra nguy hiểm thực sự, chỉ là những trò nghịch ngợm phiền toái. Hoặc có thể, các giáo sư muốn đây là một 'bài tập thực tế' cho chúng ta chăng, để thử thách khả năng quan sát và giải quyết vấn đề của học sinh?" Rina phỏng đoán, ánh mắt lóe lên vẻ thích thú của một nhà điều tra sắp tìm ra manh mối. "Dù sao thì, đây cũng là một bí ẩn thú vị cần được làm sáng tỏ."
Ayane im lặng. Cô không biết đó có phải là một Yokai hay không, nhưng cô tin vào cảm giác của "Tiếng Thì Thầm" bên trong mình. Có một thực thể nào đó đang gây ra những xáo trộn này. Và không hiểu sao, cô cảm thấy mình có một trách nhiệm nào đó phải tìm ra sự thật, không chỉ vì những món đồ bị mất, mà còn vì sự bình yên của học viện, và có lẽ, để hiểu thêm về chính khả năng cảm ứng của mình.
Những vụ mất cắp kỳ lạ vẫn tiếp diễn, và lời đồn về Yokai nghịch ngợm ngày càng lan rộng, phủ một bóng mờ bí ẩn lên không khí vốn yên bình của Học Viện Âm Dương Sư Seimei, như một điềm báo về những sự kiện lớn hơn sắp xảy ra.
Chỉnh sửa cuối: