Chap 1 Làm nghề mua bán rủi ro Mang mình gánh vác nỗi lo của người Anh em trong nghề vẫn truyền tai nhau câu thơ mà không rõ ai sáng tác. Người ngoài thì xì xào làm bảo hiểm chiết khẩu tốt, lúc nào cũng ăn mặc đẹp, việc nhẹ lương cao.. Đúng là các cụ dạy ở trong chăn mới biết chăn có rận thật quả không sai. Giống như người trúng sổ số thì cả làng cả xã đều biết, đều bàn tán xôn xao, có ai để ý đến việc ngày nào họ cũng mua vài vé, ròng rã vài năm thậm chí vài chục năm may ra mới trung độc đắc một lần. Tao nhớ khoảng thời gian lúc mới làm bảo hiểm, từ một người kỹ sư đá ngang sang một công việc mới, ngày nào cũng bù đầu với mớ luật lá, thủ tục, quy trình rồi thì học thêm kỹ năng giao tiếp, kỹ năng quảng cáo.. Lượng kiến thức khổng lồ nuốt mãi không trôi, ấy thế mà mọi người vẫn bảo việc đó ai chẳng làm được. Rồi đến ngày lên chức quản lý, không ít anh em bạn bè chúc mừng có, ganh tị có, dè bỉu có, vài người còn xuýt xoa bảo số tôi may. Tôi chỉ cười, vì giải thích họ chắc gì đã nghe, có nghe thì chắc gì đã tin, đã hiểu. Đâu ai nghĩ mình cũng nhiều lúc dầm mưa dầm gió đi thực tế, trèo đèo lội suối đi xác minh, những lúc đầu căng như dây đàn khi đứng giữa ranh giới quyền lợi và trách nhiệm.. Đọc đến đây có thể vài người đã nghĩ trong đầu là bố này lại chém, gì có chuyện đấy.. Cũng dễ hiểu thôi, trước khi vào nghề tôi cũng nghĩ thế, nhưng thực sự không phải như thế. Năm 2016, thời điểm mà dân mình bắt đầu rủng rỉnh tiền trở lại sau sự cố suy thoái kinh tế 2008. Nhu cầu mua sắm xe hơi của người dân đã tăng cao, kết hợp với thị trường xuất hiện nhiều mẫu xe hợp túi tiền, doanh số bán hàng của đơn vị ô tô nọ rất lớn, xe của hãng len lỏi cả đến những vùng xa thủ đô như Lạng Sơn, Cao Bằng.. Để đảm bảo hạn chế rủi ro thì hầu hết các hãng đều mua bảo hiểm xe cho quá trình vận chuyển, đề phòng sự cố với tình trạng giao thông như lèo ở nước ta. Có hãng xe thì sẽ trực tiếp đứng ra mua bảo hiểm vận tải cho xe đến tận đại lý, tuy nhiên cũng có hãng chỉ mua bảo hiểm cho quá trình vận chuyển đến nhà phân phối (showroom) thôi, còn đoạn sau thì sẽ do showroom tự mua. Để tiết kiệm thì các showroom này sẽ mua bảo hiểm cho xe theo thời gian vận chuyển, ví dụ tuần này có kế hoạch chuyển 10 con xe từ Hà Nội đi Lai Châu thì họ sẽ mua bảo hiểm cho đúng 10 con xe đó trong vòng 1 tuần. Khách hàng của tao là khá nhiều showroom như thế, và tao thì đặc biệt chú ý đến một showroom của lão chủ tên là Lương, không phải vì cái vẻ béo lùn của lão, không phải vì lão là khách hàng lớn mà là vì ở đó có em Nga, là Kiều Nga. Mẹ nó, cái tên nói lên tất cả, đã Kiều lại còn Nga, ý là có cái vẻ đẹp nào của Thúy Kiều với Thúy Nga thì ẻm vợt hết. Mà đúng thật, ẻm đẹp, cao khoảng 1m65, da trắng, mũi cao, mắt to tròn, môi cánh cung. Đồng phục của showroom là áo sơ mi trắng, chân váy đen bó sát, không biết vì chân em dài hay vì váy ẻm ngắn mà cặp đùi của em thu hút không biết bao ánh nhìn. Tao đương nhiên không phải ngoại lệ.. Nhưng đó là cái suy nghĩ bên trong, còn với cách giao tiếp bên ngoài thì việc giữ sự lịch thiệp với khách hàng là điều tao luôn ghi nhớ, tiếp xúc với ẻm tao không vồn vã, không tỏ vẻ khao khát, mọi thứ chỉ dừng đúng mực giữa người bán và người mua, hết. Ngày xấu trời giữa mùa đông năm đó, rét gì mà rét thế, điện thoại báo 9 độ, nghe tiếng gió rít bên ngoài thôi mà người đã thấy run run. Sáng thứ 7 còn nằm cuộn tròn trong chăn bông mơ về những giấc mơ đẹp thì điện thoại kêu, quờ tay tắt máy theo thói quen, thói quen là ngày nghỉ đừng đứa nào làm phiền bố, ấy thế mà tắt máy đến 3 lần chuông vẫn reo. Thôi đất không chịu trời thì trời chịu đất, với điện thoại, hé mắt nhìn xem đứa chết bầm nào gọi, ồ, là em Kiều Nga, có việc gì mà gọi sớm thế không biết. Tao nghe máy, phía bên kia vẫn là chất giọng nhẹ nhàng đáng yêu hỏi anh dậy chưa, tao chém anh dậy từ 6h rồi, đang tập thể dục. Nga cười hihi kêu chăm chỉ quá, bảo sao dáng đẹp như hot boy. Thấy ẻm đùa tao cũng đùa lại là đẹp sao được bằng dáng em. Nga lại hihi bảo chúng mình cùng đẹp, đi cạnh nhau là rất đẹp đôi anh nhỉ. Mẹ, trong đầu tao nghĩ là với ai em chả nói thế phải không, nghĩ vậy thôi nhưng không nói ra, ẻm là khách hàng của mình mà. Trở lại giọng lịch thiệp tao hỏi có chuyện gì gọi anh sớm thế, ẻm trả lời làm tao giật cả mình, ẻm kêu à không có gì đâu, chỉ là xe vận chuyển bên em bị tai nạn thôi ạ. Mẹ nó nữa, tao ngồi phắt dậy, hít một hơi thở dài lạnh buốt cho tỉnh táo, loáng thoáng nghe ẻm nói anh ra quán café gần showroom em đi nhé. Lời nói vừa như tán gẫu mà vừa là như mệnh lệnh.. Lạnh thì cũng phải dậy, vệ sinh mặt mày, răng miệng, chim cò các thứ rồi ra quán café thì đã hơn 8h. Quán cafe nằm trong ngõ nhỏ chỉ rộng chừng mét rưỡi, đây là tụ điểm của dân văn phòng, công sở quanh khu này, phần vì yên tĩnh, bình dị, giá hợp lý, phần vì chủ quán là một người khá hào sảng thoải mái, dường như lão mở quán cho vui chứ không đặt nặng vấn đề kinh tế. Tao cũng là khách tương đối quen của quán vì showroom của lão Lương lùn này là khách hàng ruột của tao, tao xuống đây lần nào cũng phải tạt vào quán làm ly café với điếu thuốc, tranh thủ tếu táo cũng lão chủ quán dăm ba câu tào lao. Kiều Nga ngồi một bàn ngay cạnh cửa đang hí húi bấm bấm vuốt vuốt điện thoại, tao đến ngồi phịch phát xuống ghế thì ẻm mới ngẩng mặt lên nhìn. Ẻm hỏi anh uống gì, tao đang tâm trạng băn khoăn thế đéo nào lại quên mất cái sự lịch thiệp cần thiết với khách hàng mà buông đùa mất câu là anh uống em. Nói xong thấy mình lỡ lời nhưng một lời đã nói ra thì 4 ngựa còn không đuổi kịp huống gì là tao. Khẽ đưa mắt dò xét thái độ của ẻm, ẻm phì cười gọi chủ quán cho 2 cốc sinh tố. Rút kinh nghiệm đề phòng ngứa mồm nói linh tinh tiếp, tao hỏi thẳng vào vấn đề, ẻm chìa điện thoại ra đưa tao xem ảnh. Mẹ, cái xe trị giá tiền tỷ móp méo hết 1 nửa, dính đầy bùn đất đang nằm nghiêng hẳn 1 bên dưới lòng đường, nhìn thôi mà đã thấy xót xa, tao vuốt qua vuốt lại em kỹ mấy ảnh, địa điểm dường như ở một cung đường dốc gồ ghề nào đó, đầy đủ các góc độ trước, sau, trái, phải. Hít một hơi cho đỡ xót của, móc điếu thuốc ra định châm nhưng ngó thấy gương mặt xinh đẹp đối diện lại thôi, dường như hiểu ý nên Kiều Nga bảo anh cứ hút đi không sao đâu ạ, ảnh đây là từ hiện trường gửi về cho em, thông tin sơ bộ thì xe gặp tai nạn trên đường lên Sapa, xe chở mất lái húc vào sườn dốc trong làm văng em xuống đập lưng vào vách và nằm nghiêng như ảnh ý ạ, có nhiều người chứng kiến, anh lái xe dùng cục gạch nên không chụp được, may là có mấy bạn thanh niên đi phượt qua đấy chụp lại gửi cho, chụp bằng máy xịn nên có cả ngày giờ trên ảnh, vụ này xử lý thế nào giờ anh. Xe này bọn em vừa mua cùng lô 8 cái hôm đầu tuần, hic, đen quá, xe này khách đặt từ tháng trước, đang tính giao cho đại lý xong bảo khách đến lây luôn.. Nhân viên quán bê nước ra, vô tình làm rơi gói thuốc lá tao vừa để trên bàn, tao cúi xuống nhặt, vô tình mắt đập vào cặp chân của Nga, ồ, khi nãy đến chưa để ý, chết thật, thời tiết này mà ẻm mặc váy ngắn, đi tất lưới, đôi giày cao cổ đến đầu gối không thể che được mảnh đùi căng đét, trắng mịn. Đúng là thời trang đánh tan thời tiết mà. Cố chần chừ thêm 2 giây mới ngẩng người lên, tao lịch sự bảo em uống nước đi rồi cầm cốc sinh tố lên rít 1 hơi to cho đỡ đói. Trường hợp xử lý xe tai nạn tao cũng trải qua không ít nhưng thường là từ người sử dụng, còn tình huống từ showroom chở xe mới tinh như này đây đúng là lần đầu. Với những xe như này mua thời gian ngắn hạn, họ vận chuyển chuyên nghiệp, đơn hàng đều nên giá trị bảo hiểm rất thấp, mấy lần báo với sếp là cho tao dãy khỏi món này nhưng sếp không nghe, sếp kêu khách hàng doanh nghiệp kiểu này tuy doanh thu cho mình ít nhưng lượng cố định nên vẫn phải chăm sóc tốt, mà sếp lại tin tưởng tao nhất trong đội kinh doanh nên cứ dúi tao làm bằng được, lại còn bảo tiến thêm đi vài hãng khác nữa mới đau tao chứ. Tao đăm chiêu nhìn Kiều Nga, vừa ngắm vẻ thanh xuân đang thời chín nhất của một người con gái đẹp, vừa đề ra ít kế hoạch trong đầu. Tất nhiên không để ẻm chờ lâu, tao bảo vụ này phải về báo lại sếp để xin chỉ đạo vì tài sản lớn, hư hỏng nặng quá, xem sếp cử ai đi xác minh điều tra. Kiểu Nga bụm môi rít sinh tố xong ngẩng đầu lên bảo vâng, sếp em cũng chỉ đạo em kết hợp cùng bên anh đi điều tra xem thế nào, vụ việc xảy ra cũng phần nào ảnh hưởng uy tín bên em nữa. Không chần chừ lâu, tao sao chép các hình ảnh từ máy Kiều Nga sang máy tao rồi alo cho Sếp, Sếp kêu cũng nhận được thông tin sơ bộ từ chỗ anh Lương, báo tao qua công ty luôn để xem cụ thể thế nào. Thế là mất toi ngày nghỉ. Tiết đại hàn, khô, lạnh, cảnh vật tiêu điều. Hàng bằng lăng tím rặt vài tháng trước nay đã trơ lá, để lộ cành nhánh khẳng khiu xơ xác. Phố cũng thưa người, đúng thôi, thời tiết này hoặc là trùm chăn ngủ, hoặc là ngồi bu quanh nồi lẩu bàn chuyện thời sự hay chí ít cũng ngồi gác chân trong nhà xem một bộ phim hay bên gạt tàn thuốc. Chẹp, chẹp. Nghĩ vẩn vơ tí thì đã đến công ty, văn phòng đèn sáng trưng, ngày nghỉ nhưng vẫn có vài mống đi làm, đều là đội kinh doanh, mẹ kiếp cái bọn này đúng là dùng điện chùa, không bao giờ có ý thức tiết kiệm năng lượng hay bảo vệ môi trường gì cả, có 3 đứa đi làm mà bật hết sạch cả dàn đèn toàn văn phòng. Tao đang định cằn nhằn vài câu thì nhận ra 3 đứa đều thuộc team tao quản lý, tự xấu hổ với bản thân nên chỉ nói nhẹ nhàng là 2 mẹ với 1 bố tắt bớt đèn cho con. 3 đứa ngước lên nhìn kêu ơ anh đi làm ạ. Đúng lúc đó nghe tiếng cười khúc khích sau lưng, tao quay lại. Sếp! Sếp là nữ, 36 tuổi, tài năng đầy mình, dân du học Mỹ về, thạc sĩ kinh tế, gia đình thuộc dạng có điều kiện, lấy chồng thì nhà bên chồng cũng giàu không kém, chồng làm giám đốc một công ty xây dựng tương đối, 2 con một gái, một tra, nhà biệt thự cao cấp, xế xịn xe sang không thiếu gì. Người có tiền thần thái cũng khác, 36 tuổi mà nhìn chỉ giống 30, da dẻ trắng mịn, thân hình vòng nào ra vòng đấy, thêm cặp kính trên mặt tôn thêm mấy phần trí thức đến mê hoặc, nếu so với cô giáo gì đi qua mùa hạ ấy thì Sếp còn hơn vài lần. Chị là số ít người con gái tao có sự kính nể. Sếp gọi tao vào phòng họp trao đổi, tao show ảnh cho sếp xem, Sếp ngó một lượt rồi bảo vụ này chắc cậu phải đi hiện trường cho chị, chị nói thật là chị không tin lão Lương béo kia lắm, cậu đi điều tra xem thực hư thế nào, yêu cầu bên lão Lương đầy đủ vật chứng, nhân chứng, lập biên bản vụ việc chi tiết vào nhé, vụ này chắc là phải báo cáo lên Tổng đấy. Tao khẽ liếc mắt quan sát thái độ Sếp, vẫn điềm tĩnh, bình thường lắm, có lẽ trải nhiều trường hợp rồi nên sếp nhiều kinh nghiệm xử lý. Tao vâng dạ vài câu rồi xin kiếu về chuẩn bị ba lô để nhót, từ Hà Nội lên Sapa hình như có xe khách lúc hơn 2h. Sếp dặn dò vài câu xong bảo nếu xong việc mà kịp thì chiều mai về đi cùng anh nhà chị, anh nhà chị đang ở công trình trên Sapa, chiều mai cũng về đấy. Nói đến đây thấy ánh mắt sếp thoáng buồn..
Chap 2 Về chuẩn bị nhanh bộ quần áo nhét vào ba lô, gọi điện cho Kiều Nga xem bên đó ai dẫn đường thì ẻm kêu ẻm chuẩn bị xong cả rồi, còn bảo tao đi taxi qua đón ẻm đi cùng. Mẹ, nghĩ thầm nếu mày mà không xinh gái thì ông sỉ cho rơi nước mắt, thông thường thì ẻm là khách hàng của tao nên tao cần ẻm, còn trong trường hợp này thì ẻm lại là người cần tao cơ mà. Qua đón Kiều Nga, Ẻm đã thay bộ đồ model lúc sáng rồi mà chuyển sang quần jean legging, giày thể thao trắng, áo khoác choàng to, khan cuốn kín đầu, đeo ba lô to uỵch, trông rất có phong thái dân đi phượt. Ngồi xe, tao hỏi làm gì mà cứ như đi phượt không bằng, ẻm cười kêu tranh thủ đi du lịch vài ngày luôn, hihi. Khốn kiếp, nước sôi lửa bỏng mà hihi cái loằn. Rồi thì cũng bắt được xe khách. Thời buổi giờ giao thông hiện đại, xe giường nằm chất lượng cao sạch sẽ, lịch sự, mà nghe đâu chạy lên Sapa mất có mấy tiếng. Bọn tao đi một đôi đương nhiên là nằm cạnh nhau, mới lên thì mỗi đứa cầm cái điện thoại đọc báo, không nói với nhau câu nào, thấy hơi ngường ngượng. Xem ba lăng nhăng vài tin tức thì cũng chán, toàn thấy tin đăng hiếp dâm với trộm cắp, xã hội loạn lạc, nghĩ thấy buồn. Quay sang ngó Kiều Nga thì vẫn hí hoáy facebook, tao phá vỡ sự ngại ngùng bằng câu hỏi em có tập gym không mà dáng người đẹp thế, Kiều Nga cười kêu có ạ nhưng dạo này lạnh nên lười đi. Phụ nữ lúc nào chả thích làm đẹp, tao cứ chủ đề về quần áo, mỹ phẩm các thứ lôi ra chém, được vài chục phút thì không còn cảm giác ngại ngần nữa, ẻm cứ bô bô khoe kể nọ kia. Lúc này tao mới than vãn sao mấy lô trước bên em không mua bảo hiểm thế nhỉ, lâu lâu mới mua lô này thì dính chưởng luôn, đen thật. Kiều Nga sững lại vài giây quay sang nhìn tao rồi quay nhìn ra cửa bảo từ trước giờ lô nào chẳng mua bên anh, vừa rồi có đơn hàng xa đâu, mấy đơn hàng gần thì anh Lương bên em đánh liều, nhưng em góp ý nhiều rồi, phải mua 100%, anh ý cũng nghe mà, từ giờ thì chắc chả dám liều nữa đâu, mua hết. Tao gật gù ra vẻ đúng ý nhưng tam cảm giác lão Lương lùn bên ấy là chúa gian manh, hở chỗ nào là lão bụp ngay, cỡ như em Nga làm sao mà khuyên bảo được lão, ẻm nói như này chắc kiểu nói chơi chơi hoặc là được dặn để nói thế.. Thấy đáng ngờ. Xe dừng lại ở Thành phố, từ đây lên Sapa còn cỡ hơn ba chục cây số nữa, mà đoạn đường này mới oằn tà là vằn, nhớ trước kia khi chưa mở rộng, bọn tao thuê xe máy từ thành phố lên Sapa, suốt quãng đường bên núi bên vực ngắm cảnh nước non thật đẹp. Giờ đường to, đẹp rồi, xe khách 2 tầng có khi cũng chạy thẳng một mạch được. Ven đường ngoài những đoạn núi vực thì cũng có nhiều đoạn dân cư sinh sống đủ cả, giả sử xe có thủng xăm thủng lốp thì tao nghĩ vẫn có người đến vá cho được. Trời đã tối tối, Kiều Nga bảo thuê khách sạn rồi gọi lái xe đến tường trình trước xong mai đi hiện trường nhé anh, nhưng tao thấy sốt ruột nên bảo muốn đi hiện trường sơ bộ ngay, gọi lái xe đến rồi cùng đi hiện trường, xe tai nạn đang để đâu thì xong qua đó xem luôn.. Tay lái xe chừng 30 tuổi, thấy tay chân cũng có mực, tóc tai có màu, nói chung có nét chơi chơi. Gặp mặt phát tao thầm nghĩ nhìn người này mà dùng điện thoại cục gạch thôi thì hơi vô lý, nghĩ nhưng không nói ra. Cả bọn đi taxi đến vị trí tai nạn, trên xe tao cũng nghe sơ bộ từ lão lái xe kể là trên này sáng mưa nhỏ, hắn chở xe từ Hà Nội đến 6h sáng thì lên Lào Cai, có ngồi nghỉ ngơi uống nước 15 phút rồi đi tiếp lên Sapa. Đi được chục km đến khúc cua thì mất lái nên lão phanh gấp, xe chở bị nghiêng mạnh làm bật xe ô tô ở trên lăn xuống bãi ven đường, may là chỗ này không có vực. Thời điểm xảy ra có cả người dân ra xem, người đi qua đường chụp ảnh hộ gửi vào máy Kiều Nga do lão dùng cục gạch nên không chụp được. Do muốn giải quyết nhanh nên lão nhờ người dân đẩy xe lên và chở quay lại lưu nhờ kho của 1 gara quen trong thành phố. Không thiệt hại về người gì nên cũng không ai báo công an gì cả.. Tao nghe kỹ từng lời của tay lái xe, hết câu chuyện thì cũng đến nơi, trời tối mù mịt, may là có mang theo đèn pin, tao đưa đèn soi loạn, tay lái xe chỉ chỉ dấu vết phanh trên đường vẫn còn, chỗ xe con bị lật vẫn thấy cây bụi đổ gãy, nhìn rất giống hiện trường một vụ tai nạn như hắn nói. Trời lại mưa, buốt vl, tao vừa soi vừa chụp ảnh 1 hồi rồi chim cút. Khách sạn là một tòa nhà 5 tầng, tao và kiều nga ở 2 phòng trên tầng 3 cạnh nhau. Nhận phòng xong thì đi tìm quán ăn, Kiều Nga đề xuất ăn nhậu nhưng tao bảo mệt nên ăn cơm bình thường, mục đích muốn tỉnh táo nhất có thể trong những trường hợp xử lý công việc thế này. Ăn xong chui ngay lên phòng copy ảnh vào laptop để chuẩn bị dần bản báo cáo, đang gõ phím lạch cạch thì Kiều Nga sang, ẻm hình như vừa tắm xong thì phải, mặc cái quần tất mỏng dính, khoác ngoài cái áo choàng to buông cúc, bên trong lấp ló cái áo 2 dây màu hồng nhạt, trông thật khiêu khích. Ẻm sang hỏi anh làm gì thế, tao thật thà bảo đang làm báo cáo, tao bảo em có thể liên hệ với mấy nhân chứng giúp anh được không. Kiều Nga gật đầu tắp lự bảo được, mai dẫn đi, thậm chí là gặp cả thanh niên phượt thủ đã chụp ảnh giúp cũng được, Kiều Nga cười tươi kêu thằng cu ấy từ sáng đến giờ cứ nhắn tin cho em suốt. Ờ, có thể thế thật, gái đẹp đứa nào chẳng muốn la liếm..
Chap 3 Bấm để xem Nga tự ngồi xuống giường tao rồi trò chuyện thản nhiên. Tao ngồi làm báo cáo sơ bộ xong bảo thôi đi ngủ sớm rồi mai còn đi gặp người dân lấy thông tin thêm. Nga phụng phịu bảo vẫn sớm mà. Đéo mẹ, sớm cái mớm. Thấy thái độ của tao có vẻ mệt nên ẻm miễn cưỡng đứng dậy đi về. Tao nhìn theo, trong tâm trí lúc này không hề có ý nghĩ gì dâm dục. Nằm vắt tay lên trán xâu chuỗi lại tình hình vụ việc, vẫn thấy đâu đó có khúc mắc. Từ việc tay lái xe phong cách như vậy mà lại dùng cục gạch, rồi cái kiểu của Nga luôn đi kè kè tao như muốn giám sát. Tao lấy điện thoại săm xoi từng ảnh, zoom lên zoom xuống một cách kỹ càng. Có bất thường nữa rồi, đám bụi cây đổ gãy này hình như có 1 2 ngọn cây không gãy, nếu là cả một cái xe to như thế đổ vào thì phải rạp cả 1 đám chứ nhỉ. Nghĩ nghĩ suy suy, quyết định đi hiện trường lại 1 lần nữa. Chuẩn bị đầy đủ đèn pin, súng ống, gậy gộc rồi xuống, hỏi lễ tân quanh đây có xe ôm không, cu cậu kêu có nhưng tầm này ít, nó hỏi anh đi đâu, tao bảo ra chỗ cái chỗ xảy ra vụ tai nạn đổ xe ô tô sáng nay. Cháu kêu vậy để em chở ra cho. Trời đã tạnh, gió vẫn rít lạnh buốt, đi tí thì đến nơi, đã hơn 10h. Thằng ku lễ tân kêu em về luôn, tí xong việc anh gọi em ra đón. Tao cảm ơn bảo vậy chút anh gửi tiền luôn, nó cười nói tiền nong gì đâu anh, người trên này thật thà tốt bụng lắm anh ạ. Nghĩ bụng thật cái nhồn, người dân thì thật chứ như các chú va chạm khách suốt ngày khéo còn ranh hơn cả ma, nhưng thôi, việc đấy không quan trọng, tí nó không lấy tiền thì mời nó cốc nước. Bật đèn pin soi kỹ vị trí xe đổ, hơi khó nhìn vì đứng trên bờ lại buổi tối nên không rõ, * mình lại éo có ủng để lội. Cái khó ló cái khôn, lấy máy ảnh zoom một hồi nhìn cũng khá hơn tí, ờ, thế beep nào lại có nhiều cành gãy héo khô thế kia nhỉ. Theo logic thì mới bị đổ sáng nay, cây gãy không thể héo như vậy được. Thôi, phải làm cho rõ. Cởi giày, cởi tất, xắn quần, lội xuống xem sao. Rất nhiều cây đổ rạp, vén vén bới bới ra thấy lớp bên dưới cây đã héo khô quắt lá hết rồi, như vậy sẽ có khả năng vị trí này đã bị từ lâu, ít nhất phải chục ngày trước. Theo suy nghĩ thuyết âm mưu thì đúng là hiện trường có vụ đổ xe nhưng đã xảy ra từ trước nữa chứ không phải mới sáng nay và khả năng là nằm ở lô vận chuyển mà lão Lương éo mua bảo hiểm. Đang suy nghĩ theo dòng thì thấy cái bóng loằng ngoằng chạy ngang. *, rắn, tao giật hết cả mình soi vội đèn xuống dưới, cách chỗ tao đứng chừng 2m, con rắn to và dài vl đang bò loằng ngoằng, đúng ánh đèn của tao nó dừng lại quay đầu sang nhìn nhìn và đứng im. Mẹ, tao sợ rắn vl, éo biết rắn độc hay rắn lành nhưng cứ chạy đã. Túm vội lấy càng cây lồm cồm bò ngay lên đường, gai xước cả bàn tay. Lên đường rồi mới nhớ là chưa chụp ảnh đám bụi cây héo. Mẹ kiếp. Soi đèn xuống thì con rắn đã chạy đâu mất. Không biết thì không sao, biết thì lại sợ. Lăn tăn mãi không làm cách nào để chụp được ảnh rõ nét vì phải vén đám cây đổ còn tươi ở trên ra mới chụp được. Ngồi bệt đít xuống mỏm đá ven đường châm điếu thuốc hút, thời tiết trên này lạnh hơn Hà Nội nhiều, gió lùa qua kẽ núi cứ âm u nghe cũng thấy ghê rợn. Đường vắng tanh, trời tối đen. Biết thế này kiếm mẹ lí do từ chối rồi sếp cử ai đi thì cử.. Điếu thuốc tàn, tĩnh tâm hơn chút. Nhặt mấy cục đá bằng nắm tay ném tùm tùm xuống mấy bụi cây cỏ, hi vọng nếu có rắn thì nó cũng chạy đi. Ném cỡ 2 chục hòn xong châm điếu thuốc nữa ngậm mồm, rón rén soi đèn kỹ đảm bảo không có con gì loằng ngoằng bên dưới rồi mới lội xuống lần 2. Rút kinh nghiệm, vén cây, chụp ảnh liên hồi rồi nhảy lên luôn. Xong việc mới thở phào một hơi.. Từ xa xa thấy ánh đèn xe máy thấp thoáng, muộn này mà các cháu vẫn đi đâu. Soi đèn quanh một lượt tìm kiếm điểm bất thường nào khác không, trời tối, éo nhận ra được. Tiếng còi xe máy bấm đèn pip pip, xe gần đến và có vẻ như đi chậm lại rồi dừng khựng ngay chỗ tao. Cảm giác đột nhiên lo lắng, nhỡ đâu cướp thì sao. Nhét vội điện thoại vào túi đít, 1 tay cầm chắc đèn pin, 1 tay sờ túi áo bên trái có cái bấm móng tay loại có 1 dao nhỏ và 1 móc mở bia. Xe máy là xe wave thì phải, có 2 người, mặc quần áo sù sụ, trong bóng tối thấy lù lù không rõ mặt. 2 thằng tiến lại gần tao, 1 thằng hỏi anh làm gì ở đây, có vấn đề gì không. Nghe giọng không giống cướp, tao yên tâm hơn chút trả lời. Em là khách du lịch ạ. Thằng vừa hỏi lại hỏi tiếp, du lịch gì lọ mọ 1 mình ở đây giờ này, nghe giọng đã cứng nhắc hơn. Tao bịa nhanh là câu chuyện là bọn em đang thử thách đi một mình ra đây rồi quay lại vì nghe kể khu vực này nhiều ma, em nhận cá độ nên đi ra đây ạ. Thằng còn lại nghe xong bảo chúng tôi là công an thị trấn, nghi ngờ anh có hành động mờ ám, đề nghị anh cho kiểm tra giấy tờ tùy thân. Ồ, công an à. Công an khu du lịch đi tuần thế này thì tốt quá, nhưng đéo phải công an thì sao. Tao nghiêm giọng bảo vâng anh, nhưng anh cho em xem thẻ ngành trước ạ. Tao đưa cao đèn pin rót vào tầm ngang người 2 thằng đó, ánh sáng hắt lên, 2 thằng bịt khăn kín mít, nhìn trang phục không thấy nét nào của người trong ngành. Thằng beep không đưa thẻ ra mà lại nói, đề nghị anh hợp tác, nếu không chúng tôi sẽ mời anh về trụ sở. Tao cười bảo luôn may quá, các anh xuất trình thẻ ngành ra xong cho em về phường ké với ạ, em đang ngại đi bộ về quá. Thằng beep gắt lên chúng tôi đùa với anh à, đề nghị anh hợp tác nếu không chúng tôi sẽ cưỡng chế. *, lòi ra rồi, công an giả là cái chắc. Cũng chắc là đéo phải cướp vì cướp nó sẽ hành động luôn chứ văn vở mẹ gì. Tao rút bao thuốc chìa về phía 2 thằng bảo mời hai anh hút điếu cho ấm. 1 thằng gằn giọng kêu chúng tôi không hút. Tao tự lấy 1 điếu châm, nghĩ nhanh rồi nói 2 anh không phải công an, cũng không phải cướp, 2 anh hoặc là trêu đùa tôi hoặc là vì mục đích khác. Nếu vì mục đích khác thì các anh không bao giờ đạt được trừ khi giết tôi, mà việc giết tôi thì 2 anh không dám, vậy nói đi, 2 anh đi ra đây làm gì. *, phải thế, không thế cũng cố phải nói thế. Từ trường hợp mình bị động phải xoay sang thế chủ động như vậy mới có cơ hội thoát khỏi vụ này. 2 thằng beep câm như hến trong vòng mấy giây rồi một thằng mới bảo thôi không nói nhiều, xử lý đi. Tao rút vội bấm móng tay ra bật dao lên, chiếu thẳng đèn vào mặt 2 thằng rồi lùi lại mấy bước. Cũng may chỉ có 2 thằng nên đéo ngại lắm, tao chửi lớn là vào mà xử đi. 2 thằng beep lại đéo dám vào. Nó thì thầm đéo gì với nhau rồi lại phía xe máy, 2 thằng quay đầu phóng vút đi. Định mệnh, gay, nó đi gọi thêm người thì bỏ mẹ. Tao lấy gọi ngay cho thằng lễ tân để bảo lên đón, gọi 3 cuộc liền đéo nghe máy..
Chap 4 Bấm để xem Bố khỉ, việc bây giờ là phải tìm chỗ trốn. Nhưng mà trốn ở đâu, không rõ đường xá, nhà dân thì không gần đây. Hay là thử gọi cho Nga xem sao, cũng đéo được, nếu suy luận của tao đúng thì Nga cũng là mập mờ trong vụ này luôn. Giờ chưa điều tra chắc ăn mà lộ thì ẻm lại đề phòng các thứ nữa thì khổ. Tao cứ đi bộ lếch thếch theo hướng đường về, hi vọng sẽ gặp được xe nào đó của người lương thiện đi qua để mình đi nhờ hoặc chí ít cũng hỏi hỏi đường xá, than nghèo kể khổ. Đi được 5 phút thì thấy ánh đèn xe máy. Nhột lòng, đéo biết là 2 thằng ôn khi nãy hay là người nào, nheo mắt nhìn kỹ thì thấy có 1 xe, như vậy khả năng không phải 2 thằng kia vì bọn kia về nó phải gọi thêm người, ít cũng đôi ba xe. Tao rảo bước nhanh hơn, khoảng cách xe máy đến mỗi lúc một gần. Xe lại đi chầm chậm lại, *, nhìn quen quen, xe dừng, vẫn là 2 thằng ml lúc nãy. Tao đứng lại thủ thế, xem chúng nó làm gì. Bỗng một thằng bảo ông anh gan dạ quá, bọn em cũng là dân phượt đùa ông anh tí thôi, có về không bọn em chở về. Tao rọi đèn vào thằng mặt chúng, 2 thằng vẫn bịt khăn kín. Tao bảo luôn tao đéo tin, chúng mày muốn gì. 2 bố cháu vẫn kiểu cười cười kêu thật mà, bọn em cũng nghe đồn chuyện ma mãnh khu vực này nên 2 thằng rủ nhau đi lướt lơ xem có gì lạ không về đăng fb câu like, ai ngờ gặp ngay ông anh gan dạ. Tao lắc đầu. Đéo nói gì nữa, châm thuốc hút, tay vẫn cầm chắc con dao nhỏ.. 2 thằng nói tào lao vài câu xong bảo thế kệ ông anh đi bộ về nhé, không bọn em làm phúc phải tội. 2 thằng quay xe rồi lượn. Tao nhìn theo khi ánh đèn khuất bóng mới đi tiếp, lại lấy điện thoại gọi cho thằng lễ tân, vẫn đéo nghe máy. Thằng cờ hó, tí về bố sẽ sỉ vả cho rớt nước mắt. Vừa chửi thầm xong thì nó gọi lại, tao nghe máy, nó kêu xin lỗi em vừa lên xử lý việc của khách vẫn bỏ điện thoại dưới quầy, anh về chưa để em đi đón. Tao bình tĩnh bảo không sao, chú qua chở anh phát. Lúc này đang cần nó, phải cố mà nhẹ nhàng. Soi đèn kiếm chỗ ngồi chờ, tranh thủ nghĩ ngợi ra các tình huống thật, bây giờ mới là 50 – 50, chưa thể kết luận điều gì, vì cây gãy héo đó có thể là tự nhiên hoặc do tác nhân khác, vấn đề là mai phải hỏi các nhân chứng thêm, phải nghĩ ra vài câu hỏi bẫy để xem có gì bất thường không mới được. Sờ bao thuốc, còn mỗi điếu, châm nốt. Không gian cô quạnh, tiếng côn trùng kêu rinh rich, thỉnh thoảng lại có tiếng chim cú quạ gì đó giật cục, não lòng. Chiếc đèn pin rót liên tục gần tiếng đồng hồ cũng đã tối dần xuống, chắc cỡ chục phút nữa là ngóm. Tao tắt đèn, ngửa mặt lên trời, đôi vì sao lung linh lờ mờ dưới mấy tảng mây trôi, đây là lần đầu tiên tao được trải nghiệm không gian kiểu này, 1 mình với bầu trời đêm lạnh giá giữa bốn bề núi rừng tĩnh lặng. Thế này mới thèm cái cảm giác ở Hà Nội, trong căn phòng nhỏ, ấm áp.. Một tiếng quạ kêu cắt đứt dòng mơ mộng, rồi thêm một tiếng, tiếng nữa, rồi liên hồi. Nghe sốt ruột, người ta bảo quạ là báo điềm gở. Tao khẽ rùng mình, bật đèn pin soi xung quanh, ánh sáng yếu ớt mập mờ không rõ. * thằng lễ tân làm cái gì mà lâu thế nhỉ, bỗng thấy ánh đèn xe máy từ xa, chắc là nó rồi. Xe phóng nhanh lắm, tao ra đứng dậy vung vẩy cái đèn pin ra hiệu, tí sau thì xe đến gần, thấy xe tắt đèn tắt máy cho trôi đến chỗ tao, tao soi đèn vào mặt thằng ml, đệt, mặt nó đầy máu, thằng nhãi hô anh ơi tắt đèn đi. Tao hỏi có chuyện gì, nó bảo anh gây thù oán với ai à, em lên đây có 1 nhóm người đứng chặn hỏi em đi đâu, em bảo lên đón ông khách đang ở chỗ đổ xe hôm trước. Bọn nó bảo em quay đầu về, em không nghe cố phóng đi thì bị nó vung cây kiếm ngang mặt, may là chỉ xước ít. Em sợ nó đuổi theo, anh lên xe đi xem chở về chỗ nhà người quen gần đây. Vkl, vậy là mấy thằng beep lúc nãy chặn tao ở dưới à, vậy tức là rõ ràng chuyện này có liên quan đến vụ đổ xe rồi.. Nhưng việc tao đi lọ mọ này chỉ mỗi thằng lễ tân biết, hay là bọn nó cho người canh chừng hiện trường. Có thể lắm. Tao lên xe, lúc này chỉ biết tin vào thằng lễ tân chứ còn tin ai được nữa, ít nhất nó là người cụ thể, làm ở đây có thông tin rõ ràng, nếu nó lừa mình vẫn có thể dễ dàng báo công an truy nó.. Thằng nhãi chở tao đi thêm chừng 5km nữa thì có một lối rẽ nhỏ, nó bảo đường này dẫn vào bản củ * gì không rõ, nhà cô nó ở đấy, cũng có homestay cho thuê, nhưng bảo tao yên tâm nó sẽ bảo cô nó không tính tiền. Lìn, tiền nong vài trăm bạc quan trọng méo gì. Xe dần đi vào khu dân làng bản, thấy thưa thớt lắm. Xe dừng lại trước một nhà kiểu như nhà sàn mà cũng đéo phải nhà sàn, có cả 4-5 nhà giống nhau, nhỏ nhỏ, chắc dựng lên chuyên cho khách thuê. Thằng lễ tân lấy điện thoại gọi, à uôm dăm câu thì thấy đèn sáng, có người lạch cạch mở cửa rồi đứng nhìn nhìn, thằng cu gọi lớn cô ơi cho cháu vào. Người phụ nữ chắc là cô nó, mặc áo to dày tổ bố lịch kịch đi ra mở cổng, nhìn mặt mày thằng cháu hỏi sư bố mày thế nào kia, đánh nhau nữa à. Thằng ku bảo không, cháu ngã xe, cháu có khách này ở khách sạn cháu những lỡ việc nên cô cho ngủ nhờ tối nay nhé, bà cô mắt đen láy nhìn tao gật đầu kêu vào đi.. Thằng lễ tân bảo anh cứ ở đây có gì em gọi điện, không cần lo cho em, để em đi xem mấy thằng cờ hó đấy là bọn nào, sáng mai anh có thể đi xe ôm về hoặc bảo cô em gọi giúp. Tao nhìn thằng cu, ngay lúc đấy không phân biệt được nó đang diễn hay đang thật, thôi cứ cho là thật. Bà cô trạc ngoài 40, dẫn tao đi vào hướng một căn nhà sàn, bà hỏi em đi đâu muộn thế. Tao bảo dò là em đi điều tra vụ tai nạn ô tô lúc sáng chỗ khúc cua ở đoạn đường vào, chị biết vụ đấy không. Bà cô bảo không rõ, cũng nghe mấy người kể chuyện là có vụ lật xe gì đấy, may không ai bị làm sao. Bà cô bỗng dừng lại kêu em ngủ chung với 1 nhóm phượt nhé, căn này có sẵn chăn chiếu, cánh phượt vẫn ngủ chung suốt. Tao hỏi có phòng riêng không chị, em trả tiền. Bà cô nhìn nhìn ra vẻ không biết thằng này có phải bạn của cháu mình không. Vài giây sau mới nói đây là nhà chung chứ có phải khách sạn đâu, tuy nhiên có căn kia đang trống, nếu em muốn thì qua đó ngủ, ngủ một mình có sợ không. Đệt, thân nam nhi bươn trải qua bao mưa nắng phong sương, đời này chỉ sợ mỗi cái nhồn thôi chứ chả sợ gì khác. Tao mạnh dạn nó cho em căn đó, cho em mượn sạc, ở đây có wifi chứ.. Vkl nhà sàn rộng, chỗ này mà ngủ thì phải được 2 chục người là ít. Tao nhận chăn gối kiếm 1 góc cạnh cửa sổ, trời cũng đã khuya, nhìn sang mấy căn khác vẫn sáng đèn nhưng không huyên náo, chắc các bố cháu đang nặn 3 cây cũng nên. Cuốn tròn chăn một lúc vẫn thấy lạnh, cái kiểu ngủ một mình là thế, nếu giờ này có ẻm nào ôm thì ấm biết mấy. Lôi điện thoại ra lại săm soi đám ảnh chụp khi nãy, ngẫm lại câu chuyện vừa rồi, ngờ càng thêm ngờ, tao gửi luôn ảnh cho sếp, báo cáo sơ bộ tình hình cũng như các suy diễn của tao, cũng muộn rồi có khi sếp không đọc đâu nhưng cứ gửi luôn cho rành rọt, nhỡ đâu mai quên mất hoặc có gì bất trắc. Tao cũng kể chuyện bị mấy thằng hỏi thăm, rồi chuyện thằng ku lễ tân bị dọa nạt. Nhắn một hồi qua zalo xong thì cũng thấy buồn ngủ, díp mắt lại mà sợ đêm dài lắm mộng, giấc ngủ không tròn.. Thức giấc bởi tiếng cười đùa huyên náo, ngó điện thoại thấy đã hơn 7h. Lười lắm nhưng vẫn cố vùng dậy, còn bao việc phải làm. Sờ sờ túi tìm điếu thuốc cho tỉnh ngủ thì mới nhớ ra là hút hết từ hôm qua. Ngồi 1 lúc cho tỉnh hẳn mới gập chăn chiếu gối màn. Ra ngoài mở cửa vươn vai, òa thời tiết hôm nay có vẻ đẹp, trời sáng, có khi chút nữa có nắng cũng nên. Đám trẻ phượt thủ đang đùa nhau tíu tít, hít thở vài hơi rồi tao đi tìm chỗ vệ sinh cá nhân. Mịa, chỗ ngủ chung thành ra chỗ vệ sinh cũng chung, được cái sạch sẽ. Éo có bàn chải hay kem đánh răng gì hết, vì chỗ này là chỗ dành cho các phịch thủ nên tao đoán những thứ đó chúng nó tự chuẩn bị. Thôi đành súc miệng 15 lần, coi như xong. Lục hết đồ đạc lên phía nhà chủ để gửi tiền, thấy bà cô hôm qua đang ngồi ăn sáng, tao bảo cho em gửi tiền, tiện hỏi luôn nhà chị có bán ăn sáng không. Mụ nhìn tao như vật thể lạ, xong buông câu chú là bạn đứa cháu chị, tiền nong gì. Tao lắc đầu nói việc nào đi việc đấy, nhờ chị gọi giúp em 1 xe ôm em về khách sạn. Mụ buông đũa đứng dậy tìm điện thoại rồi gọi điện cho ai đó, xong bảo chú ngồi uống nước chờ tí xe đến.. Tao lân la hỏi dò vụ tai nạn, mụ chỉ lắc đầu nói giống hôm qua là nghe bảo thế chứ không rõ ngọn ngành. Nga gọi điện, Nga hỏi anh dậy chưa xuống ăn sáng. Tao bảo anh đi thăm thú bên ngoài tí, chút anh về. Nga ra giọng dỗi hờn kêu sao đi không rủ em, tao cười kêu anh đi từ sớm, không nỡ gọi em dậy. Nga phụng phịu nói nhảm mấy lời, tao không để vào tai mà hẹn lúc nữa anh về thì anh gọi. Xe ôm đến, tao đưa 2 lít cho chủ nhà nhưng bà nhất quyết không cầm. Ờ, thì thôi. Lão chạy xe ôm giọng địa phương như kiểu ở Nam Định, Thái Bình, tao hỏi ra thì chuẩn Nam Định, lão bảo lên đây lập nghiệp được 3 năm, làm đủ nghề, vừa buôn bán, vừa chạy xe, tóm lại cứ việc gì ra tiền là lão làm. Tao lại thăm dò đò đưa hỏi vụ đổ xe hôm qua, lão ờ ờ bảo có biết, thậm chí lúc đó còn đi ngang qua, lão kể vanh vách tình tiết thế nào, xe lật thế nào, may không có ai bị thương. *, tự dưng tao có cảm giác như lão kể chuyện đã học thuộc lòng. Tao hỏi chú có nhớ chính xác lúc mấy giờ và xe hãng gì, biển số xe không. Lão bảo không quan tâm nên không nhớ, chỉ đi ngang qua rồi đứng lại xem vài phút thấy không sao thì đi luôn. Rồi cũng về khách sạn, may là dọc đường không gặp phốt gì. Tao lên phòng, đánh răng, rửa mặt, moi bao thuốc trong ba lô, làm điếu xong thì mới xuống ăn sáng ở dưới. Tao gọi Nga. Nga bảo em chờ anh mãi đây, em đã bảo đồng chí lái xe hẹn được mấy người dân rồi, anh ăn xong thì đi luôn nhé. Còn thằng ku phượt thủ chụp ảnh thì nó lại bảo chạy từ sớm, tối nó về Hà Nội, nếu tiện thì gặp không thì mai. Húp xong bát bún, cũng chuẩn bị sẵn trong đầu các câu hỏi xoáy đáp xoay xem thật giả thế nào. Lên phòng, gõ cửa phòng Nga. Nga mở cửa, dường như đang trang điểm. Tao hỏi bâng quơ vài câu rồi thử đá ngang dọc bóng gió rằng hình như tuần trước bên em cũng chở mấy chuyến xe lên đây thì phải, em mua bảo hiểm bên khác à. Nga sững lại cỡ vài giây, xong nói đâu có anh, trước giờ mua mỗi bên anh mà, đợt này đơn hàng trên này ít lắm. Tao tiến lại gần hơn, giả vờ ngó ngó rồi ghé sát tai ẻm bảo anh biết hết mọi chuyện rồi. Nga quay mặt lên ngay lập tức hỏi em không hiểu, chuyện gì ạ. Vẻ sốt sắng thoáng qua. Tao cười nói anh biết là em sắp cưới rồi nhé. Nga khẽ thở phào nói anh nghe tin từ đâu đấy, em còn chưa có người yêu này, ế sưng ra có mà cưới. Ẻm tiếp tục quay lại make up. Tao chuyển chủ đề chuyện linh tinh. Lái xe chở bọn tao đến bản củ *. Vào một nhà nhìn không khác nhà dưới xuôi là mấy, thấy 1 lão trạc ngoài 40 ra cười chào. Nghe giọng cũng là miền Nam Định, Thái Bình. Chè đã pha sẵn, lão rót cho mỗi người một chén, tao bậm vài hớp rồi hỏi dạo này tình hình ma túy trên này còn nhiều không bác, lão kêu không rõ lắm, thấy dân cư quanh đây cũng lương thiện. Tao phật luôn là bây giờ bọn nó vận chuyển tinh vi lắm, có khi nó còn nhét cả trong bánh xe ô tô, hôm qua có vụ tai nạn lật xe ô tô ở gần đây hình như là do chạy công an, ma túy nhét hết trong bánh, lúc lật xe xong công an cắt lốp ra thấy bao nhiêu gói bột trắng, bác có biết vụ đấy đâu. Lão buột miệng nói làm gì có nhỉ, tôi ở đây có thấy vụ tai nạn nào đâu..
Chap 5 Bấm để xem Khẽ cười, chỉ khẽ cười thôi. Thấy thằng lái xe bảo hôm qua quanh đây chỉ có mỗi vụ xe của em bị lật thôi, em không cũng thấy có vụ mai thúy nào. Lúc ấy mới thấy lão Nam định bảo ờ đúng, chỉ có cậu này hôm qua làm lật xe. Tao hớp tiếp ngụm nước chè rồi hỏi chuyện linh tinh đủ thứ, tuyệt không hề nhắc đến vụ tai nạn. Ngồi chừng gần tiếng thì tao kiếu về, Nga và thằng lái xe rất ngạc nhiên theo kiểu nửa mừng nửa lo nhưng cũng đi theo sau. Lên xe Nga mới hỏi sao anh không xác minh thông tin à, tao bảo không cần, anh có kết quả rồi, có xe về Hà Nội buổi chiều không nhỉ. Nga ngơ ngác chưa trả lời thì tay lái xe bảo có, nhưng chạy buổi đêm, sáng là về đến Hà Nội. Tao hỏi Nga em muốn ở đây chơi hôm nữa hay là về luôn, Nga nói đương nhiên là chơi thêm rồi, đã đi chơi được đâu đâu, anh ở lại cùng em nhé, tiền khách sạn bên em trả nên anh không phải lo. Tao mỉm cười nghĩ, anh không lo, em mới là người phải lo. Về khách sạn tao chui ngay vào phòng soạn báo cáo, hình ảnh, suy luận chỉn chu rồi gửi Sếp. Vài phút sau Sếp gọi điện hỏi có xác đáng không, tao bảo 99%, sếp lại nói tốt lắm, nhưng em có cách nào xác nhận lại 1 lần nữa từ chính chỗ Nga xem sao, ghi âm hoặc quay lại được thì tốt, nếu ngon thì xong vụ này về chị thưởng nóng. Tao mơ hồ dâm đãng nghĩ cảnh thưởng nóng, chẹp, sếp hơn tuổi tao nhưng giả như nếu được khám phá thân thể một nữ doanh nhân đại gia vừa giàu vừa đẹp vừa giỏi ắt hẳn thật thi vị. Nước dãi đang ướt mép thì thấy Nga bước vào. Tao vội bảo thế thôi nhé, có gì mai anh về. Tao tắt máy. Nga diện trang phục đúng của một phịch thủ, tao nhìn nhìn ngó ngó một hồi, *, nếu chụp ảnh ẻm đưa lên fb chắc chắc ẻm sẽ nổi tiếng luôn với danh xưng hot girl phượt thủ. Ngon vl. Nga cười hỏi anh đi thăm bản cùng em chứ. *, cũng đúng là đang muốn nói chuyện với ẻm đây. Tao phủ đầu luôn 1 câu lạnh tanh: "Em định chơi anh à". Nga tròn mắt nhìn, trong ánh mắt có 1 chút gì đó hoang mang. Tao bật tiếp: "Anh đã điều tra xong rồi, bọn em làm hay lắm, nhưng còn sơ hở nhiều, vụ tai nạn đúng là của bên em nhưng đã xảy ra cách đây 1 tuần, và buồn là không nằm trong lô được mua bảo hiểm". Tao dừng lại, rút bao thuốc ra, tiến lại gần cửa sổ, khẽ đẩy cửa, một làn gió lạnh ùa vào, tao châm thuốc hút, đứng nhìn bên ngoài, tỏ thái độ chán nản rõ rệt không muốn nhìn mặt Nga. Cái này gọi là đòn tâm lý, bằng cả hành động và lời nói. Nghe tiếng Nga phì cười, Nga hỏi em nói gì em không hiểu, nhân chứng, vật chứng rõ ràng hết rồi, em tưởng anh đã xác minh xong rồi chứ. Tao im lặng chục giây rồi mới bảo: Anh thật thất vọng, chúng ta ngoài là đối tác còn là bạn bè, em vì tiền bạc, vì kinh tế, lừa thầy phản bạn.. Trời đất không dung. Tao bắt đầu dùng những từ nặng hơn. Có vẻ hơi chạm đến giới hạn tò mò của Nga, ẻm bước nhanh lại cầm tay tao kéo lật người tao lại rồi gắt, anh nói thẳng ra đi, đừng dọa nạt con nít, em không hiểu anh đang nói gì. Điện thoại có tin nhắn, tao mở ra xem, là sếp nhắn, sếp bảo khi nãy xưng anh với ai đấy, liệu hồn nhé cậu bé, kém người ta bao tuổi mà dám hỗn à. Đệt, nghe từ "người ta" kích thích vl. Chợt nhớ ra là phải quay video hay ghi âm, tao bật chết độ quay phim rồi bảo. Nga à, tối hôm qua anh đi ra hiện trường em cũng biết phải không, em đã mua chuộc thằng ku lễ tân phải không, cả mấy trò công an giả, cướp giả, máu giả đều là diễn nằm trong kịch bản phải không, hiện trường cây cối cũng được chà đạp thêm một lần nữa cho nó mới phải không. Hoặc cho rằng tất cả những cái đó là thật vậy thì thông tin date taken trên ảnh em giải thích thế nào. Thật tiếc cho ai chỉnh sửa ảnh, ghép ngày quá hoàn hảo nhưng lại sửa không hết thông tin bên trong.. Tâm lý chiến rồi đánh nhanh, đánh mạnh. Nga ngơ ngơ, ngồi phịch xuống giường im lặng. Tao khẽ đặt điện thoại vào cửa sổ. Tiến lại ngồi gần ẻm, tao hỏi anh muốn biết trò này là em nghĩ ra hay là chỉ đạo của lão Lương béo. Nga không trả lời, ngần ngừ một lúc bỗng Nga đổi nét mặt và thái độ chóng mặt cười hihi quay sang bảo, anh, sự việc này anh chưa báo cáo cho ai phải không, tao cứ gật đầu bừa rồi nói đúng thế, anh muốn nhìn rõ một người bạn của anh trước đã. Nga cười tươi hơn rồi ra vẻ nhõng nhẽo nói anh, giúp em lần này đi nhé, em sẽ chia lại cho anh một phần, hihi. Nga kéo kéo tay tao, khuỷu tay tao động vào cái gì đó mềm mềm, *, đang tì vào ngực ẻm rồi. Tao im lặng, nghĩ trong đầu là chia cái *, sao không nói sớm, bố mày báo cáo hết để ghi công rồi còn đâu. Nga tưởng tao đang phân vân, ẻm bảo tiếp em sẽ chia cho anh 50 triệu, ngoài ra có cả quà đặc biệt nữa, hihi. Ẻm nói xong cúi dựa đầu vào lòng tao, kéo tay tao vòng qua vai ẻm, bàn tay tao đụng đúng ngực. Tao tiện tay bóp bóp vài cái, *, cứ hưởng đã. Nga lại hỏi anh đồng ý nha anh, anh em mình còn hợp tác lâu dài mà, với lại em cũng thích anh nữa, hihi, chúng ta có duyên với nhau hay sao ý. Mẹ kiếp, gọi mời, rõ ràng là hành động dùng cả tiền và tình để mua chuộc. Tao muốn chửi to lên là * con dâm tặc, sao không nói luôn từ đầu. Tao vòng 2 tay ôm ẻm vào lòng, hít hà mùi hương thơm từ thân thể ấy, khẽ đưa tay xuống mò mầm bầu ngực, qua làn áo len thôi nhưng cũng thấy căng và múp lắm, mân mê một lúc trong khi đầu óc đang dằn vặt phân vân, thầm nhủ hay cứ chịch đã xong thì bùng, tiền kia không lấy là được. Tao luồn tay vào trong áo, chạm điểm cao, Nga khẽ rùng mình lí nhí nói anh, anh. Tao bóp đúng 10 lần rồi rút tay ra. Tao đứng dậy, dõng dạc nói không được, anh xin lỗi, anh không thể đánh mất mình, nếu một lần như này thì sẽ có những lần sau. Tao giả vờ móc bao thuốc ra cửa sổ đứng rồi khéo léo với điện thoại đúc túi quần. Nga tiến lại ôm chầm từ phía sau, một lúc tao nghe tiếng khóc. *, chán mỹ nhân kế chuyển sang khổ nhục kế rồi đây. Tao kệ, Nga ỉ ôi bảo đây là chỉ thị từ sếp, em không làm thì mất việc, mà ẻm còn đang nợ sếp tiền nữa, lấy gì mà trả, rồi thì đủ thứ kể lể. Tao không để vào tai, chờ em nói xong tao mới bảo 1 câu, nhưng anh đã gửi báo cáo về cho sếp anh rồi.. Nga nín khóc, khẽ buột miệng chửi một câu *, không biết chửi thề hay chửi tao. Tao ra thu quần áo đồ đạc xếp vào balo, Nga vẫn đứng đấy. Tao hỏi em về cùng anh hay lúc nào về, Nga không trả lời câu tao hỏi mà lại nói sao khi nãy anh không làm tới, anh hoàn toàn có thể làm tới rồi anh mới nói không đồng ý được mà. Tao cười lớn, lại véo nhẹ má ẻm, tao bảo em rất đẹp, rất nhiều người muốn chiếm hữu em, anh cũng thế, nhưng không phải trong trường hợp như thế, vì đó là em chiếm hữu anh chứ không phải là anh chiếm hữu em. Nga phì cười bảo đồ hâm. Nga thở dài kêu thôi đành, lão Lương sếp em, chẹp, đã khuyên lão nhiều lần rồi mà không được, doanh nghiệp chuyên nghiệp mà vẫn lăn tăn mấy đồng bảo hiểm, thôi cho lão chết vậy, em cũng chả thiệt thòi gì, chỉ là không được thưởng như lão hứa thôi. Tao nghĩ đểu hỏi một câu vô duyên là thế em bị lão ấy chén chưa. Nga dúi tay vào trán tao nói chén cái đầu, anh nghĩ em dễ dãi vậy sao, nếu không phải là anh, đứa nào động vào người em không ăn tát rơi răng mới lạ. Ôi, *, vậy là khi nãy bóp 10 phát quả thật là số đỏ, tao nhăn nhở trêu e hèm, khi nãy anh nhanh quá nên chưa cảm giác rõ ràng, có thể cho anh thử lại một lần nữa không. Nga cười toe bảo chứ không phải là 10 lần à đồ tham lam háo sắc, nói xong ẻm quẩy đít về phòng.. Có xe về Hà Nội ngang chiều nhưng Nga không về, ẻm kêu ở lại chơi vài hôm với lại còn làm thủ tục xử lý cái xe kia, ẻm kêu anh không xử lý thì em phải xử. Tao về, báo cho sếp, sếp bảo về luôn văn phòng đi, chị chờ. *, hơn 9h tối mới về văn phòng, Sếp vẫn chờ thật, mang tâm thế của người chiến thắng, tao vào phòng sếp cười nói mấy câu rồi đưa điện thoại cho sếp xem, mẹ kiếp, éo nghĩ gì về tình huống bóp vếu cũng được ghi lại. Sếp chăm chú xem, đến đoạn ý thấy chăm chú lắm, xong lại ngước lên nhìn tao, lúc này tao mới nhớ ra bèn chạy vội lại định cướp điện thoại nhưng sếp đã nhanh tay giật trước, cười ha hả. Tao chạy vòng sang bảo chị đưa em, sếp quay người nói không, đang hay, để xem nốt đã. Tao biết là sếp trêu, nhưng hình ảnh đó thật không hay ho cho lắm, tao cố với tay, lỡ trớn, ngã lảo đảo, tay chống vào đùi sếp, thấy không ổn bèn rút tay lại, thế beep nào ghế xoay ra, tao ngã úp mẹ mặt vào ngực sếp.. Văn phòng vắng, sếp làm rơi điện thoại của tao, nhưng cả 2 cùng im lặng, vẫn nghe tiếng tao phát ra từ máy rất dõng dạc: "Anh không thể đánh mất mình.."
Chap 6 Bấm để xem Thật đáng sợ, trên đời này đáng sợ nhất chính là phụ nữ, phụ nữ đẹp còn đáng sợ hơn nữa, và phụ nữ vừa đẹp vừa giỏi thì thôi, đéo có gì để nói. Và đương nhiên cũng không đơn giản như chúng mày nghĩ đâu, sếp khẽ đẩy người tao ra, tao đứng dậy nhỏ nhẹ bảo em không cố ý. Sếp gật đầu nói không sao đâu, em diễn tốt lắm, đoạn sau chị không quan tâm, nhưng cái đoạn em lật tẩy Nga thì rất đáng giá, em cắt video gửi lại cho chị đoạn ấy rồi để mai chị gặp lão Lương, vụ này thậm chí có thể báo công an được.. Sếp bảo tao vất vả mấy hôm nên thưởng nóng luôn cho tao 2 ngày nghỉ thích làm gì thì làm nhưng tao bảo để dành, giờ nghỉ cũng có làm gì đâu. Đêm lạnh, taxi về đầu ngõ thì xuống đi bộ, đường vắng tanh, tiếng rao xôi chè bánh trái từ chiếc loa cũ kỹ của người bán hàng rong nghe thê lương đến lạ. Tao suy nghĩ về sếp, thế beep nào cái cảm giác nể phục chị mỗi lúc một lớn hơn, lớn đến mức muốn chiếm đoạt, nhưng bằng cách nào trong khi sếp chẳng thiếu thốn bất cứ thứ gì. Chẹp, thôi dẹp, chớ có mơ mộng thẩm du làm gì cho mệt óc. Vụ việc cũng giải quyết xong, lão Lương * kia không nói được câu nào, chỉ đại khái đùn đẩy trách nhiệm là bên dưới báo lên chứ lão cũng không rõ, lão hứa sẽ xử lý nghiêm và mong bên tao nể quan hệ đối tác lâu năm mà đừng làm lớn chuyện. Không rõ thỏa thuận ra sao mà Nga nhận trách nhiệm, viết đơn xin nghỉ. Cuối tuần Nga nhắn tin cho tao chào tạm biệt, ẻm bảo trong tất cả những đối tác ẻm làm việc thì tao là người ẻm ấy khó đoán nhất, và cho đến bây giờ vẫn không đoán ra, ẻm bảo giá như là một người khác đi làm vụ vừa rồi thì ẻm ấy nắm chắc phần thắng trong tay, ẻm trêu tao khả năng là đồ yếu sinh lý hoặc gay. Tao nhắn lại, hẹn tối café quán quen lần nữa.. Tối, café, quán quen, Nga ăn mặc lịch sự, có vẻ như không trang điểm hoặc rất nhẹ. Chào hỏi xã giao mấy câu tao hỏi luôn sao em nghỉ, bị đổ vỏ à. Nga cười nói không, quan hệ được mất mất được thôi mà, nôm na anh cứ hiểu là em nghỉ trong trạng thái hoàn toàn hài lòng và vui vẻ. Tao hỏi tiếp tính làm ở đâu chưa, Nga bảo chưa, nhưng cũng không lo lắm, lên fb thả thính tìm việc là có đầy mối giới thiệu. Tao gật gù, đúng thế, đó là lợi thế của gái đẹp. Tao đùa cợt bảo em câu lấy đại gia công tử nào đó rồi ở nhà chỉ ăn chơi, với sắc nét của em anh nghĩ thừa sức. Nga lại cười, Nga bảo anh không cần dạy em vén váy, khi nào cần vén em sẽ tự vén thôi, em không đặt nặng vấn đề tiền bạc vì tiền bạc sẽ khiến con người ta lệ thuộc nó, em thích tự do tự tại khám phá thế giới, còn rất nhiều thứ thú vị, mới mẻ, hay ho hơn là tiền bạc nhiều, ví dụ như anh chẳng hạn.. Vl, tao không nói gì, châm điếu thuốc nhìn đường trầm ngâm nghĩ. Rồi tao buột miệng hỏi, theo em thì có ai là hoàn hảo không. Nga lắc đầu nói chắc chắn là không. Tao hỏi tiếp em thấy cuộc sống như sếp anh đã hoàn hảo chưa. Nga cầm thìa khoắng khoắng cốc sinh tố, vài giây sau mới bảo em thấy cuộc sống của chị ấy thật nhạt nhẽo, chẳng có gì hay, tiền nhiều làm gì, chồng thì đi suốt, lo chẳng có bồ bịch bên ngoài, con cái thì giúp việc chăm hết, tóm lại là một cuộc sống thiếu tình yêu và động lực, chị ấy chả khác gì robot. *, cũng là một cách nhìn. Tao lại nghĩ ngợi, mẹ kiếp cái ý nghĩ chiếm đoạt lại xuất hiện. Vẻ mặt thơ thẩn của tao hình như bị lộ, Nga ngó ngó rồi kêu ê ê, anh đừng nói với em là anh định lái máy bay nhé, dù máy bay đó rất xịn nhưng không hợp với anh đâu.. Tao tỉnh mộng, cười trừ bảo vớ vẩn, thế em có hợp với anh không. Nga hihi cười kêu rất hợp, anh là người bí ẩn, em là người thích khám phá. Tao dâm dật trêu thế đi khám phá luôn thôi, tìm chỗ nào kín kín cho ấm, anh khám em còn em phá anh. Nga bĩu môi xua tay bảo chỉ được cái mạnh mồm. *, là coi thường tao đây mà, nhưng thôi, kệ mẹ cho nó coi thường. Thời gian êm đềm trôi, sau cái vụ ghi công sáng chói ấy thì được sếp hết lời khen ngợi, đồng nghiệp mến yêu, chỉ có điều là lương đéo tăng và vị trí vẫn vậy. Mà lại mất đi một mối đối tác ngon choét, lâu lâu không gặp thấy nhớ cặp đùi của Nga ra phết. Nga thì đã xin việc ở một doanh nghiệp khác, cũng làm sale, nhưng nghe chừng công việc mệt hơn thì phải vì thấy hay than vãn trên facebook. Đến cuối năm, xét thưởng, *, tao chả hơn * gì bọn đồng cấp khác. Thất vọng không hề nhẹ, tao định hỏi sếp mấy lần mà chưa có cơ hội. Chat chit với Nga, than thở công việc, Nga bảo anh nói chuyện với con robot ấy làm gì, trừ khi anh làm được sợi dây thần kinh cảm xúc cho con robot ấy thì mới nói đến việc tình cảm nhé, còn không thì cứ chiếu theo con số mà phệt, chỉ có em là thương anh thôi, tối đưa em đi đâu nhé, lâu lắm không gặp, em cũng đang mệt mỏi công việc quá đây. Mẹ, thôi được, hẹn Nga tối 2 đứa đi nhậu, thả mẹ phanh ra cho nó trôi thật phiêu vậy. Trời cuối đông bớt lạnh. Nga mặc quả áo thun cao cổ, tay dài nhưng cơ bản là mỏng, lộ nội y đen, váy ngắn xòe ngang đùi. Ko bõ công bấy lâu nay nhung nhớ, nhìn thật đã mắt. Ngồi hàn huyên, kể lể câu chuyện mấy tháng qua, rượu ngấm lúc nào đéo rõ, phê phê, Nga bảo anh thích chịch sếp không em bày cách cho. Vkl ẻm, tao gật gù bảo cứ nói đi đừng ngại. Nga cười kêu vậy anh hãy suy nghĩ cách chịch được em trước đi, em giống như một phiên bản thấp hơn của sếp anh đấy. Tao buột miệng nói, chẳng phải đợt trước đi điều tra anh đã tha không chịch em hay sao. Nga phá ra cười bảo bố ơi, hồi đấy nếu có ấy ấy nhau thì bố bị con chịch chứ không phải bố chịch được con, chính vì đợt ấy con không chịch được bố nên mới thấy bố thú vị và đáng để tâm giao. *, ra là thế, cứ tưởng mình là gà, Nga là thóc, hóa ra mình là gà, còn Nga là thợ thịt. Lều mẹ, được, chơi thì chơi. Tao bảo vậy phải như thế nào? Nga cầm ly rượu nói trong hơi men, là thế nào à, là anh phải làm sao để em tự ngã vào lòng anh, cũng giống như anh muốn chịch sếp anh thì phải để con robot ấy tự tìm đến. Với em, anh đã có lợi thế và thành công một nửa, nhưng mới là một nửa, em mới tìm đến anh như một điều mới mẻ thú vị chứ chưa phải tìm đến để ngã vào lòng, để là một chỗ dựa lúc yếu mềm, là một chỗ vui khi buồn tủi.. Phức tạp, phức tạp quá, lời nói đi cùng ly rượu đéo biết hiểu thế nào cho đúng. Tao hiểu nghĩa đen cho nhanh là trong cuộc rượu này, tao không được phép say nếu Nga say, vì khi đó tao mới làm điểm tựa cho ẻm được.. Thế mà thành thật, Nga say, Nga nửa tỉnh nửa không vẫn nhớ bảo em cần chỗ dựa, anh không tranh thủ lúc này thì sẽ mất nhiều công sức nữa đấy. Tao cười, không để tâm lời ẻm. Đưa em về khách sạn, ôm nhau ngủ, chả nhớ có nắn bóp gì không nhưng nhất định là không chịch, vừa là phê rượu, vừa là việc gì phải thế, phải đường đường chính chính mà chịch chứ sao phải lợi dụng lúc người ta say. Sáng. Tao tỉnh dậy trước, ngó đồng hồ thấy hơn 8h mẹ rồi, muộn mẹ giờ làm. Tao bật vội dậy và lay lay gọi gọi Nga. Nga tỉnh, nhìn tao, rồi mở chăn cúi xuống nhìn ẻm như kiểu xem có bị lột quần áo không ấy, rồi ẻm cười, ẻm kêu nghỉ phép thôi là được, có gì mà hốt hoảng vậy. *, chả nghỉ thì còn cách nào, nhưng mà nghỉ đột xuất lại quá giờ mới báo thì không phải phong cách của tao. Lụi hụi nhắn tin cho sếp bảo em xin nghỉ phép, cũng thật thà bảo hôm qua đi nhậu say qua nên ngủ quên giờ mới dậy. Sếp nhắn lại ok, chú ý giữ sức khỏe, nhậu nhiều không tốt. VL, trong lời đó tưởng chừng là có sự quan tâm nhưng nghĩ theo kiểu Nga thì đéo phải, đó là sự xã giao, là sự giáo điều, là lập trình của một con robot. Nga hỏi tối qua anh có làm gì em không. Tao bảo tao cũng say nên không nhớ, tuy nhiên thử sờ đũng quần xem có gì không. Nga phì cười. Dậy đánh răng rửa mặt xong thì người vẫn chưa hết uể oải. Nga hì hục trong nhà tắm làm đéo gì mãi không xong, tao liu riu nằm ngủ tiếp. Đang sắp vào giấc ngủ thấy mặt giá vl, mở mặt ra thì Nga đang cười tươi. Nga bảo những gì tối qua em nói ẻm vẫn nhớ và tao cũng nên nhớ. Nói xong Nga lại bàn, xách túi, đi ra cửa, nháy mắt. * nó nữa. Chờ vài giây, tao chạy vội ra cửa gọi, Nga quay lại, tao bảo em quay lại có chuyện này tao muốn hỏi thêm. Nga quay lại vào phòng. Tao bất ngờ ôm chầm lấy ẻm, hôn. Nga vùng vẫy nhẹ, tao khẽ thả ra rồi bảo đấy, anh chỉ muốn nói vậy thôi. Nga đỏ mặt, 1 lúc mới ngớ người ra bảo đồ dâm tặc. Tao cười rồi đuổi yêu em về đi. Nga lại ngồi xuống giường mặt tỏ vẻ dỗi kêu đếch về nữa đấy.. Rồi, đéo ai ngã vào ai mà tự ngã vào nhau. Tơi bời khói lửa. Tiếng rên rỉ, tiếng nhọp nhẹp, tất cả âm thanh hòa quyện theo từng nhịp nhở. Thống khoái, đam mê.. Câu chuyện về Nga thế là hết, tao chỉ biên lại qua lời kể của nhân vật thật. Chi tiết choạch nhau ở đoạn cuối là tao bịa vào cho nhân vật thật ngồi thẩm du thôi chứ thực tế thì chắc éo sơ múi được gì. Còn sếp nữ xinh đẹp thì nghe bố cháu kể lại là đéo hiểu sao về sau lại thậm thụt với lão Lương béo, hay là sở thích của chị là ôm bụng phệ thay ôm gối. Tao biết có nhiều chị em đúng là đéo thích nam thần 6 múi bằng mấy anh bụng phệ chim to..