Ngôn Tình Hoặc Em, Hoặc Không Ai Cả - Hạ Thiên Lâm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Laam.Lanhh, 31 Tháng tám 2020.

  1. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuân Khả Nguyệt vốn không có tính tò mò về những chuyện xảy ra bên ngoài nên vẫn ở trong phòng, đi qua đi lại xem xét những phụ kiện bên trong, trong đầu cũng không quên liệt ra một bài đánh giá dài chẳng biết đến đâu của mình. Dường như với mỗi thứ tự vị trí sắp xếp đồ dùng trong phòng cũng có thể nói lên được tính cách của Quan Lăng Dạ vậy.

    Còn đang chăm chú soi xét, chợt bao nhiêu người xông vào bên trong làm Tuân Khả Nguyệt giật bắn cả mình, thoạt đầu còn cho rằng bọn họ đến bắt cô đi nữa.

    Nhưng xem chừng không phải.

    Bọn họ chừng năm sáu người diện comple, mang chẳng biết bao nhiêu là túi đồ đi vào. Túi nhỏ đặt hết lên bàn làm việc của Quan Lăng Dạ, túi lớn thì đặt dưới sàn, cứ thế cho đến khi hết đồ để xếp thì gần một nửa diện tích căn phòng đã trả dài những túi giấy chứa đồ và hộp rồi.

    Với tác phong chuyên nghiệp, bọn họ bước vào nhanh lui ra cũng gọn, để lại cô một mình trong căn phòng chất chứa mớ đồ này cùng dấu chấm hỏi to đùng trong đầu.

    Quan Lăng Dạ lại tính trò gì nữa sao?

    Khả Nguyệt đứng nhìn những túi đồ không khỏi nảy sinh những tò mò, cô "tiện chân" đá một vài hộp, là trang sức và trang phục nữ.

    Người họ Quan kia không phải là có ý định muốn đổi giới chứ!

    Bất giác Tuân Khả Nguyệt rùng mình với cả ý định của mình, môi trên môi dưới giật giật lấy mấy cái. Cơ mà cũng không phải không có khả năng, xung quanh hắn "mỹ năm" nhiều như thế, chả trách được.

    Quan Lăng Dạ từ bên ngoài bước vào, trông thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô cũng thừa biết ngay cô có loại suy nghĩ không mấy tốt đẹp.

    "Khụ.. Những thứ này là mua cho em."

    Hắn phải ngay lập tức đính chính trước khi loại suy nghĩ kia kịp tiến xa.

    "Ồ!"

    Tuân Khả Nguyệt cảm thán một câu. Thì ra không phải như cái ý nghĩ đó của cô.

    Hả?

    Là mua cho ai?

    "Tôi đâu có yêu cầu nhiều như thế!"

    Người phụ nữ này đột nhiên nhận thức được, đưa ánh mắt phiền não về phía kẻ đang dựa người vào cửa kia, hắn cũng không nên làm quá lên thế chứ. Chẳng phải là chỉ cần một vài vật dụng cá nhân thôi sao.

    "Cứ tạm dùng những thứ đó trước, sau này thiếu lại mua thêm."

    Hắn vờ bỏ ngoài tai lời cô vừa nói, làm như chẳng nghe thấy lời cảm thán kia. Trực tiếp đi vào phòng giúp cô xếp đồ vào tủ.

    "Làm sao lại mua nhiều thế này, nhỡ tôi mang không vừa thì làm sao?"

    Cô là vẫn là cằn nhằn. Hắn trước khi mua còn không hỏi xem cô mang size bao nhiêu, lại còn cái tính tự tung tự quyết này, không chỉnh không được.

    "Ngực 87, eo 56, mông 85."

    Hắn tỉnh như không vừa xếp đồ vừa nói, hắn là mua đồ theo số đo như thế, làm sao lại có chuyện sai sót được.

    Lời hắn phun ra cũng không nhìn xem người nào kia suýt nữa thì cắn lấy lưỡi.

    "Khụ.. Xem chừng Quan lão đại rất rành rõi loại chuyện ước chừng số đo của phụ nữ."

    Chỉ là, người họ Quan này thế mà lại nói đúng. Tuân Khả Nguyệt cô là nên nể phục độ "tinh mắt" của hắn, hay là nên cảm thán loại chuyện may mắn "chó ngáp phải ruồi" của hắn đây.

    "Tôi là dùng tay đo."

    Quan Lăng Dạ hắn căn bản không quay bản mặt vô sỉ của mình lại xem người kia bị lời này của hắn quật chút nữa thì ngã.

    "QUAN LĂNG DẠ, TÊN BIẾN THÁI NHÀ ANH."

    Tuân Khả Nguyệt gầm lên một tiếng, tiện tay vớ lấy quyển sách trước bàn nhằm mặt hắn mà ném thẳng, người này rốt cuộc da mặt dày tới bao nhiêu mới phun ra được năm chữ kia thản nhiên như thế. Hắn vậy mà còn dám ăn đậu hũ của cô, thảo nào lại nói chính xác như thế. Thật muốn nhào tới xé nát bản mặt hắn ra.

    Quan Lăng Dạ thao tác nhanh nhẹn đã bắt được cuốn sách đang lao tới kia. Người phụ nữ này thế mà lại "bùng độc" lên rồi, cũng không nể nang gì mà ném mạnh như vậy, đúng là không có lương tâm mà.

    "Còn né được. Hôm nay tôi phải giết tên vô lại nhà anh."

    Tuân Khả Nguyệt vẫn là không chịu thua, bao nhiêu túi đồ trước mặt cô ném về phía hắn bấy nhiêu, chẳng những không nương tay lại còn dùng lực rất mạnh.

    Người họ Quan đỡ thân thủ nhanh nhẹn, cô ném qua bao nhiêu liền có thể bắt được bấy nhiêu.

    "Được rồi, không nháo."

    Hắn bắt được túi đồ cuối cùng được ném tới, đặt gọn sang một bên rồi đi về phía người đang "phun nọc" phía trước. Người này cũng quá hung dữ rồi đi, hắn đưa cô về bên cạnh cũng là xem như "giúp dân trừ họa".

    "Anh còn bước tới?"

    Tuân Khả Nguyệt theo bản năng lùi về phía sau, người đàn ông trước mặt cô quả nhiên là nguy hiểm mà. Ấy là do cô bất cẩn, không chịu nhìn trước sau, lại vướng phải túi đồ, người chuẩn bị ngã về phía sau. Cũng may Quan Lăng Dạ chạy tới đỡ kịp, bằng không cái lưng vừa khỏi kia đừng mong yên ổn lại được.

    "Thật là. Đứng cũng không yên."

    Quan Lăng Dạ đỡ cô đứng thẳng lên, lại còn tiện tay búng người kia lấy một cái trên trán.

    Người họ Tuân vừa đứng thẳng người lên được lại bất ngờ bị búng, không khỏi phẫn nộ mà đá cho hắn một cước, sau liền bỏ ra phòng khách, cô là vẫn không quên chuyện hắn "ăn đậu hũ" đâu nhé.
     
    Hạnh Hảochiqudoll thích bài này.
  2. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quan Lăng Dạ hắn vốn có thể đỡ được nhưng lại không làm, để cô thỏa mãn tinh thần, hắn đau chút không sao. Chỉ là, một cước này dùng lực cũng mạnh quá rồi đi, quá đáng.

    Hắn ai oán nhìn ra cửa một chút rồi cũng quay lại tiếp tục sắp xếp đồ cho cô.

    Tuân Khả Nguyệt đến khi thả người xuống bộ sa lông cũng vẫn đưa tay xoa xoa trán, tên họ Quan này vậy mà dám búng cô đau như vậy, tức chết mà.

    Tâm trạng hừng hực của cô còn chưa kéo dài quá năm phút, lại dựa người về phía sau nhắm mắt lại suy tư, cô phải nghĩ cách trả đũa hắn, còn phải nói, rõ ràng chưa nghĩ được gì đã liền chìm vào giấc ngủ. Cô đúng thật không có nghị lực mà.

    Quan Lăng Dạ sau nửa tiếng hì hục trong phòng cũng chịu bước ra, hắn là lần đầu tự tay làm loại chuyện này, lại còn là xếp đồ cho người khác, không quen nhưng là tự nguyện quen.

    Ra đến nơi thì cũng chỉ biết lắc đầu khi thấy cô đánh một giấc ngon lành trên bộ sa lông kia. Người phụ nữ này cũng thật là, hắn cực nhọc soạn đồ là thế, lại còn là đồ của cô, vậy mà có thể ở đây ngủ ngon như vậy.

    Quan Lăng Dạ tiến tới đỡ cô nằm xuống, lấy chân mình làm gối cho người này, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc xoăn màu xanh đen của cô rồi vớ lấy tập tài liệu trên bàn trà mà xem xét.

    Cảnh tượng này từ ngoài nhìn vào thật lãng mạn biết bao nhiêu.

    Bọn họ kẻ nằm người gối như kia cũng không biết đến kim dài đồng hồ quay được sáu vòng. Đến khi Tuân Khả Nguyệt tỉnh dậy thì trời bên ngoài đã tối hẳn, tên họ Quan kia đã gác tài liệu rồi ngả đầu về phía sau ngủ mất tiêu.

    Lúc sáng gối cho hắn ngủ hai tiếng, chân cô đã tê đến đứng lên không được, hắn lại để cô nằm lâu như thế, chắc chắn cũng không dễ dàng gì. Cô nhanh chóng ngồi dây, cố ý thật nhẹ nhàng để không đánh thức hắn.

    Tuân Khả Nguyệt lại nhàn rỗi không có gì làm, cứ ngồi nhìn chằm chằm vào ngũ quan của hắn. Quả thực rất đẹp, cho dù có ngắm đi ngắm lại bao lâu cũng không cảm thấy chán, ngược lại còn bị hút vào đến chẳng nỡ dứt ra, đặc biệt là đôi mắt đang nhắm kia.

    Quan Lăng Dạ này, là người như thế nào chứ?

    Rõ ràng cô có thể nhìn vào đáy mắt hắn, nhưng lại không nhìn thấu được hắn. Rõ ràng có thể chống đối hắn, nhưng lại không thể kháng cự hắn. Rõ ràng có thể, đến cuối cùng lại là không thể.

    Cô thở dài lấy một tiếng, người này đối với cô rốt cuộc là ý gì chứ?

    Hắn cường đại bắt ép cô ở bên, cũng không phải là ép cô sống chết bên hắn, nhưng cũng là không được rời khỏi hắn. Hứng thú với cô sao? Lý do này còn tạm suy xét được, nhưng cũng không hợp lý lắm, cô trước giờ còn không cảm nhận được cái thú vị của bản thân, huống hồ người này là mới gặp vào hôm qua. Tuân Khả Nguyệt day trán một hồi. Bất quá cô cũng lười suy nghĩ, nếu chỉ là hứng thú nhất thời, hẳn sau vài hôm hắn sẽ chán thôi.

    "Nghĩ gì thế?"

    Cô mải ngắm đắm vào những suy nghĩ mông lung, lại không để ý mắt người này nãy giờ đã thao tháo nhắm mở. Hắn nửa thuận tiện, nửa có chủ ý kéo cô vào lòng ngồi. Tuân Khả Nguyệt bị hành động bật ngờ này của hắn làm cho giật mình, cô vùng vẫy một chút, nghĩ đoạn lại thấy sức người này lớn như thế, vẫn là không nên tốn công vô ích.

    Hắn thấy cô không quậy loạn nữa, cố ý lấn tới, vùi mặt vào vùng cổ trắng nõn của cô cô hít lấy hít để, trên người Tuân Khả Nguyệt có mùi hương dịu nhẹ, lại rất thơm.

    Tuân Khả Nguyệt eo bị hắn giữ lại, chân cũng không nhúc nhích được, vẫn là bất lực dùng một tay "may mắn còn lại" nắm tóc hắn kéo ra. Nhưng lại phát hiện, tóc của người họ Quan này trông vậy mà có lẽ được chăm sóc rất kỹ, vừa mềm vừa mượt. Lại vì cái suy nghĩ kia mà lơ là, tay cũng nhanh chóng bị hắn giữ lại. Bây giờ thì hay rồi, toàn thân cô hoàn toàn chị hắn chế trụ.

    "Quan Lăng Dạ, anh đừng có giờ trò biến thái."

    Tuân Khả Nguyệt vẫn là không chịu quy hàng, dùng lời nói công kích anh, tuy lực tấn công không được lớn, nhưng ít ra còn có chút hy vọng, cô mới là không dễ dàng để hắn chiếm tiện nghi như thế.

    "Tôi còn có thể biến thái hơn nữa đấy."

    Nói đoạn Quan Lăng Dạ khóe môi có chút nhếch lên, một ngón tay luồn vào áo cô, vẽ vòng tròn ở giữa eo người họ Tuân.

    "..."

    Tuân Khả Nguyệt.

    Cô Tuân mặt đỏ tim đập, tên này lại có thể vô sỉ được đến mức này. Cô ngẫm đi nghĩ lại, vẫn là nên an phận ngồi yên một chút, khuôn mặt vẫn lộ liễu vẻ bất phục.

    Quan Lăng Dạ vẫn chôn mặt nơi hõm cổ cô, hô hấp nhẹ nhàng, hơi thở đều đều phả vào phần nhạy cảm khiến Tuân Khả Nguyệt không ít lần rùng mình, mỗi lần như thế hắn đều nhếch môi lên cười nhẹ một cái, rồi cứ tiếp tục. Bầu không khí trong phòng khách bây giờ lại trở nên ái muội.
     
  3. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phá tan bầu không khí đáng ngượng đó là tiếng chuông điện thoại của Quan Lăng Dạ, vừa nghe thấy, Khả Nguyệt lén thở nhẹ ra một chút. Số cô tốt, lần nào gặp chuyện cũng tìm được cánh cứu sinh.

    Quan Lăng Dạ không ngoài dự tính của cô, vươn người về phía bàn lấy điện thoại. Nhưng là, một tay hắn vẫn giữ eo cô chặt, quyết không chịu gỡ ra, mỗi lần cô vùng vằng một chút lại luồn một ngón tay vào trong áo. Tuân Khả Nguyệt hậm hực không dám náo loạn, nhưng là làm ra khuôn mặt miễn cưỡng.

    Quan Lăng Dạ cũng không để ý đến thái độ của cô, mở điện thoại loa ngoài ra, cố ý cho cô cùng nghe điện.

    "Nói."

    Hắn đặt điện thoại xuống một bên ghế, lại tiếp tục ôm lấy cô bằng hai tay, sóng mũi cọ cọ vào phần gáy của Tuân Khả Nguyệt.

    "Lão đại, là tin từ Quan gia. Nói rằng mời lão đại về nhà cũ một chuyến, Quan Phỉ Hiên chết rồi."

    Người bên kia đầu dây giọng dứt khoát. Là chuyện của Quan gia?

    Trong một khắc, Tuân Khả Nguyệt cảm nhận được hai tay Quan Lăng Dạ siết chặt hơn một chút, nhưng rồi cũng rất nhanh thôi lại thả lỏng ra, giữ một lực tương đối như trước, mặt gục xuống vai cô.

    "Biết rồi. Chuẩn bị xe."

    Quan Lăng Dạ giọng không lớn không nhỏ nói, nhưng lại có chút trầm ổn.

    "Quan Phỉ Hiên?"

    "Em trai ba tôi."

    Quan Lăng Dạ không gọi một tiếng chú, lại dùng từ dài dòng giảng giải, hẳn là hắn không muốn gọi. Khuôn mặt sắc lạnh kia chợt tối đi vài phần, nhưng lại không thể hiện vẻ u sầu khi nghe về cái chết này. Xem ra, người Quan gia không được gần gũi nhau cho lắm. Chỉ là, tốt xấu gì cũng là chú của mình gặp chuyện, không nghĩ đến Quan Lăng Dạ lại biểu thị không có chút đau thương như vậy, ngược lại có chút kích động không đúng. Hẳn là có chuyện gì đó mà cô chưa biết.

    Tuân Khả Nguyệt trong lòng có chút phức tạp.

    "Cùng về Quan gia với tôi không?"

    Câu hỏi này của hắn khiến người họ Tuân có chút bất ngờ. Cô chính là không nghĩ hắn vẫn hỏi ý kiến của cô. Theo như suy nghĩ của cô, hắn chính là phải bá đạo kéo cô theo cùng mới đúng. Người này, vậy mà lại.

    Nếu là cô của bình thường, chắc chắn không muốn đi, Quan gia cũng không phải nhà cô, cô cũng chẳng có chủ ý muốn tò mò chuyện nhà họ Quan. Nhưng ban nãy để ý thấy hắn có chút kích động, đoan chắc lần này về nhà cũ không ít thì nhiều cũng có chuyện gì đó. Cô cũng muốn đi cùng an ủi hắn chút. Người này ban nãy siết tay một cái như vậy, chắc chắn nơi đó có vấn đề.

    "Đi."

    Quan Lăng Dạ nãy giờ vẫn gục mặt xuống, nghe được lời này lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, mắt chòng chọc nhìn vào cô. Hắn ban nãy hỏi cô cũng là có chủ ý, nếu mãng xà nhỏ nhà hắn không muốn đi, hắn cũng không ý kiến, dẫu gì nơi đó cũng không mấy tốt đẹp, vả lại hắn cũng không muốn ép cô quá. Nhưng lại không ngờ đến câu trả lời nằm ngoài dự liệu, trong lòng không kìm chút hưng phấn.

    "Đưa em lên thay đồ."

    Quan Lăng Dạ khóe môi nhếch lên một chút, ánh mắt phức tạp bế cô lên. Tuân Khả Nguyệt không vùng vẫy, cũng không phản kháng, tựa vào ngực hắn thở ra một hơi thật dài, có chút trầm tư. Chút thông tin trước đây cô nghe được về Quan Lăng Dạ là rất ít, đến chuyện hắn có anh em cũng chỉ vừa mới biết được, còn về Quan gia lại càng không. Quan Lăng Dạ từ nhỏ mất mẹ mất cha, lại có phản ứng mang nhiều phần lạnh lẽo khi nghe đến cái chết của Quan Phí Hiển. Xem chừng sự tình đằng sau lại có nhiều phần phức tạp.

    Lên đến phòng, hắn đặt cô xuống giường, lại bỗng nhiên quỳ xuống, hai tay bất ngờ ôm lấy thắt lưng cô, dụi mặt vào phần eo người họ Tuân, nhẹ giọng nói hai chữ.

    "Cảm ơn."

    Tuân Khả Nguyệt đến ngớ người, đầu óc đột nhiên trống rỗng không biết nói gì, hai tay vô thức xoa đầu hắn, nhẹ ừm một tiếng.

    Về phần Quan Lăng Dạ, hắn trước đây cũng không phải không về nhà cũ, chỉ là không thường xuyên. Mỗi lần trở về nơi đó lại mang nhiều phần kinh tởm, đừng nói là hắn không biết, chân tướng đằng sau cái chết của cha mẹ hắn đều rõ, nhưng là không đủ bằng chứng, phải nhiều lẫn nhẫn nhịn trở về nơi đó. Đám người kia không dám nhiều lời với hắn, nhưng cũng không phải nhượng bộ hắn, lại còn, người Quan gia ai cũng âm thầm tự bồi dưỡng một thế lực, hắn vẫn là chưa nhìn ra hết được toàn bộ, không lỗ mãng lật bàn.

    Lần này trở về bất ngờ lại có cô cùng đi, trong lòng ít nhiều lại trở nên phức tạp. Hắn chính là lần đầu mang tia phấn khích này.

    Bọn họ chừng nửa tiếng sau đã lên đường đến Quan gia, suốt cả quãng đường, Quan Lăng Dạ kéo cô ngồi lên người hắn, hai tay giữ tư thế ôm eo, nhưng lần này lại dùng lực hơi mạnh siết cô sát vào người mình, đến độ nhịp tim hắn đập nhanh bất thường, cô cơ hồ cũng nghe được. Tuân Khả Nguyệt không đôi co với hắn, cô nhìn ra hắn có chút run rẩy, nhưng chắc chắn không phải do cái chết của Quan Phí Hiển ảnh hưởng, như thể trước đây mỗi lần trở về cũng như vậy, nửa muốn mở lời, nửa lại không biết nói gì, cũng đành cố nuốt suy ý xuống.
     
  4. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 13:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói đến cái chết của cha mẹ hắn, vụ tai nạn mười lăm năm trước hiển nhiên ai cũng biết. Căn biệt thự đang yên đang lành đột nhiên cháy rụi, biển lửa nhanh chóng chặn hết đường sống của những người trong đó, một ai cũng không thể thoát. Chỉ là không thấy xác đứa trẻ nào. Tuân Khả Nguyệt có chút mỉa mai, làm gì có cái "tự nhiên" nào chứ, xem phản ứng của Quan Lăng Dạ, khéo chừng biết rõ là ai làm.

    Phải nói là suốt cả quãng đường, không ai nói ai lời nào, nhưng không khí cũng không đến nỗi rơi vào trầm mặc, bọn họ lại tự có những suy nghĩ riêng không nói ra.

    Đến rồi.

    Đài Tùng Các còn to lớn và uy nghi hơn cả La Thành Đế của Quan Lăng Dạ. Rốt cuộc thì Quan gia còn bao nhiêu tiền của chưa phô ra đây. Cả một biệt thự rộng lớn, tính thêm cả phần sân rộng lớn tựa như cả một công viên nữa thì có thể hiểu được đích xác tại sao người họ Quan luôn có địa vị tiếng tăm trong xã hội.

    Quan Lăng Dạ bước xuống xe, đột nhiên ánh mắt lại trở lạnh hơn nhiều phần, tức khí cũng lan tỏa, Tuân Khả Nguyệt đứng bên cạnh liền có thể cảm nhận được, có chút rùng mình.

    Người họ Tuân nhất thời cũng không biết nên làm gì. Quan Lăng Dạ bài xích nơi này nhiều như thế, hẳn những người trong Quan gia không ít thì nhiều đều có can hệ tới cái chết của cha mẹ hắn. Cô có thể hiểu được, hắn chính là không dễ dàng gì mà chịu đựng suốt ngần ấy những năm qua. Bất giác cũng chỉ biết nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia của hắn, mong rằng có thể an ủi được chút. Cô chính là muốn nhắc nhở hắn, lần này trở về đã không còn một mình như trước nữa rồi.

    Quan Lăng Dạ cảm nhận được bàn tay nhỏ bé đó của cô có chút giật mình, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, khóe môi chếch lên, cười một cái, mãng xà nhỏ nhà hắn vậy mà cũng biết cách an ủi. Trong lòng có chút đắc ý, hắn cúi người xuống, hôn một bên má cô một cái, rồi nhanh chóng thẳng người quay lên.

    Tuân Khả Nguyệt cho rằng chuyện bản thân vô thức chủ động nắm tay người họ Quan này chính là đã quá sức bất ngờ rồi, nay lại "nhận" thêm được một cái hôn nữa, không biết nên phản ứng như nào, quay sang tính đánh hắn một cái, nghĩ đi nghĩ lại rồi cũng thôi, cô hôm nay là không so đo với hắn nha.

    Bọn họ cũng rất nhanh thôi cùng nhau đi vào căn biệt thự. Bên trong hào nhoáng nhất chính là bộ bàn ghế gỗ khắc hình rồng rất lớn, ước thảy từ già tới trẻ tụ họp bên trong ít nhất cũng phải mười người, đàn ông có, phụ nữ có, già có, trẻ cũng có. Tuân Khả Nguyệt có chút thở dài, ánh mắt bọn họ nhìn về phía hai người có phần không dễ chịu.

    "Đến rồi sao?"

    Một giọng uy nghiêm vang lên, có chút khàn khàn, xuất phát từ người đàn ông ngồi ở chiếc ghế hình rồng nhỏ nhất, nhưng là uy nghi nhất. Người này xem chừng có tuổi nhất trong cả phòng này, một tay giữ gậy, một tay cầm một tẩu thuốc, trông có chút hống hách. Là Quan Đình Lạc.

    Quan Lăng Dạ không đáp, trực tiếp đi vào phần ghế trống duy nhất đặt đầu bàn trà, tay kéo cô theo. Ghế trống không nhỏ, nhưng vẫn là không đủ cho hai người ngồi, Tuân Khả Nguyệt còn đang phân vân suy nghĩ rồi ngó nghiêng, vẫn là không nghĩ đến người kia sẽ kéo mình vào lòng ngồi.

    Hành động này của Quan Lăng Dạ làm không ít người bất ngờ, bao gồm cả người lớn tuổi kia. Hắn thấy lại làm như không để ý đến những ánh mắt hiếu kì đang nhắm vào mình, vẫn bình thản ôm lấy cô.

    "Dạ, người này là ai?"

    Một giọng phụ nữ khác vang lên, mang phần chua chát.

    Tịnh Thiên nheo mắt đưa về phía bà ta, đánh giá qua loa. Bà ta rất đẹp, khuôn mặt cũng có thể gọi là không có tuổi, ánh mắt sắc bén. Thoạt nhìn qua có vẻ giống người trong giới giải trí. Tuân Khả Nguyệt vốn là người yêu cái đẹp, không thể không tự cảm thán vài câu, chỉ là không mở miệng nói ra.

    "Quan phu nhân."

    Quan Lăng Dạ vẫn bình thản đưa tay nghịch mái tóc của cô, lại phun ra ba chữ khiến những người kia sững sờ, một vị đang hưởng trà cũng bị sặc.

    Tuân Khả Nguyệt nhíu mày, nhìn chòng chọc vào mắt tên họ Quan này, cô từ khi nào lại trở thành Quan phu nhân rồi, thật muốn đánh cho hắn một phát.

    "Hồ đồ. Chú ba của mày vừa mới mất, lại dám đưa con ả này về, mày xem đây là lễ ra mắt sao?"

    Khúc Nhã Tùy không khỏi tức giận đập bàn lấy một cái, đanh đôi mắt màu hổ phách về phía một nam một nữ ở đầu bàn. Phải rồi, Quan gia ban đầu chính là trong tay của cha mẹ hắn, đến bây giờ vị trí Quan phu nhân nói chính xác ra cũng chỉ có vợ hắn ngồi vào được.

    Nhưng là bà ta không cam tâm, năm đó Khúc Nhã Tùy mọi cách vẫn không lấy được trái tim Quan Nhất Bội, mọi thủ đoạn của bà ta vậy mà thua một cái gật đầu của Thẩm Mạn Nhược. Sau cùng vì để vào Quan gia, người phụ nữ này lấy bằng được hôn ước với Quan Phí Hiên. Vậy mà vẫn không ai công nhận được một tiếng Quan phu nhân. Đáng hận.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...