Ngôn Tình Hoặc Em, Hoặc Không Ai Cả - Hạ Thiên Lâm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Laam.Lanhh, 31 Tháng tám 2020.

  1. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    [​IMG]

    Hoặc Em, Hoặc Không Ai Cả

    Tác giả: Hạ Thiên Lâm

    Thể loại: Tiểu thuyết

    Số chương: Đang cập nhật

    Tình trạng: Chưa full

    (Chương mới sẽ được cập nhật vào thứ 5 hằng tuần)

    Văn án:

    "Tuân Khả Nguyệt, nhìn tôi, nhớ kỹ. Tôi, Quan Lăng Dạ dám đảm bảo trên đời này không có ai yêu em nhiều hơn tôi, cưng chiều em được như tôi, lo lắng cho em được phân nửa của tôi. Tôi cho em biết, dám bỡn cợt với trái tim này của tôi, trên đời này ngoài em không còn ai có cái gan đó."

    Lần đầu tiên gặp mặt quả thực không phải trong tình huống lãng mạn ngọt ngào gì, thậm chí cò súng hắn cũng suýt bóp mấy lần, vậy mà gặp sao được một đứa vừa lì vừa chai như cô, con nhóc này quả nhiên không biết sợ là gì. Được rồi, một câu "Em phải chịu trách nhiệm với tôi", hai câu "Chỉ có tôi mới xứng làm người đàn ông của em". Quan Lăng Dạ, anh có thể đừng vô liêm sỉ như thế có được không?

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác của Hạ Thiên Lâm
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng một 2021
  2. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Báo cáo, đã bắt được mục tiêu."

    Tiếng báo cáo bên kia bộ đàm vừa dứt là một tiếng tút kéo dài. Người đàn ông đứng trên tầng thượng của một tòa cao ốc vẫy tay ra tín hiệu cho chiếc trực thăng cách đó không xa đang tiến đến gần. Anh ta cất bộ đàm của mình vào trong túi áo rồi nhấc bổng người phụ nữ đang nằm dưới đất lên, từ từ bước lên khi chiếc trực thăng đã hạ cánh.

    "Nhiệm vụ hoàn thành."

    "Không để lại dấu vết gì chứ?" Một giọng nói khác cất lên dò hỏi nhưng mang nhiều phần chắc chắn câu trả lời sẽ hợp ý muốn của mình.

    "Tuyệt đối không."

    "Tốt."

    Rồi chiếc trực thăng cất cánh bay lên, hòa vào trong màn đêm phía xa không còn thấy bóng dáng. Mọi việc đều diễn ra thật sự nhịp nhàng hòa quyện với màu đen vô tĩnh nơi đây.

    * * *

    "Nhầm con tin?"

    Một giọng nam vang lên rõ lớn đày bất mãn bên ngoài cánh cửa căn phòng, làm người đang nằm ở bên trong cũng tỉnh giấc. Đôi mắt cô gái từ từ mở, tay phải mơ hồ giơ lên trước mặt như để khởi hoạt ý thức, rồi bất chợt hai tay ôm lấy đầu trong đau đớn. Đôi mắt trong vắt nhắm lại để cố nhớ điều gì đó. Phải rồi, đêm qua khách sạn bị mất điện, cô đi ra hành lang thì đột nhiên bị đánh ngất, bây giờ đầu óc vẫn còn choáng váng.

    "Mợ nó, đen đủi thật. Rốt cuộc là bị bắt đến đâu đây."

    Tuân Khả Nguyệt ngồi bật dậy trong nhức nhối, cả người cô bây giờ đâu đâu cũng tê cứng, khó mà cử động được. Dường như cô nằm đây cũng đã lâu rồi, mũi cũng khịt khịt cảm nhận được hơi lạnh, quần áo vẫn còn chỉnh tề cũng tạm xem như may mắn đi.

    Bên ngoài, tiếng nói rối rít xì xào vẫn vang lên, nghe thì không rõ lắm thế nhưng vẫn có thể xác định được rằng bên kia cánh cửa có nhiều hơn ba người.

    Cô đảo mắt một lượt xung quanh căn phòng nhỏ. Một căn phòng không mấy đẹp mắt và thoải mái, một chút thẩm mỹ cũng không có. Nơi cô nằm cũng không khấm khá gì, chỉ trải một lớp vải ở dưới, chả trách lưng cô đau đến thế, nằm ở đây sớm muộn rồi cũng cảm lạnh.

    Đôi lông mày của cô nhíu lại gần như chạm được vào nhau. Cô đương nhiên là không thích điều này một chút nào.

    Đang mải táy máy đưa mắt láo liên xung quanh, cô cũng chẳng để ý đến cánh cửa trong phòng được mở ra, bên ngoài bước vào có ba người. Đến khi giật mình quay lại thì bọn họ đã đi đến cuối phòng rồi. Có vẻ bọn họ cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm khi người bên trong đã tỉnh dậy.

    Ba người bọn họ đều mang comple nhưng khí sắc toát ra hoàn toàn không giống nhau chút nào, nói đúng hơn là dù nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận ra được điểm không tương đồng về khí chất của ba kẻ này. Hai người đứng hai bên khuôn mặt dè chừng, ngập ngừng, hai tay chắp về phía sau, trông rất cung kính người còn lại,

    "Lão đại, đây không phải là con tin chúng ta cần."

    Người đàn ông bên trái nói nhỏ, nhưng cũng đủ để cho cả ba người còn lại trong phòng nghe thấy. Người họ Tuân bên này nghe xong cũng chẳng biết nên khóc hay nên cười, hắn vậy là đang ám chỉ cô là con tin dởm sao?

    "Là tôi làm việc không cẩn thận."

    Một trong hai kẻ kia cúi đầu xuống thấp, khuôn mặt kiên định nhận lỗi.

    Hành động này thoạt thấy rõ rằng không nằm ngoài tầm kiểm soát của người kia. Hắn không tỏ ra bất ngờ, cũng không tỏ ra tức giận. Nhưng dường như biểu cảm của người này cũng không thể khiến người kia yên tâm được, kẻ đang cúi đầu vẫn không dấm ngẩng mặt lên.

    "Chuyện này cũng có phần lỗi cùa tôi."

    Một kẻ khác cũng gập người cúi xuống một cách tương tự. Đúng là thật khiến người ta cảm động mà.

    Người còn lại không phản ứng gì trước biểu hiện của hai người đi cùng, hắn đăm đăm ánh mắt ngờ vực về phía người phụ nữ duy nhất trong căn phòng, không mở miệng nói nửa lời khiến bầu không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt đến khó chịu.

    Tuân Khả Nguyệt vẫn ngồi ở góc tường, bây giờ đầu đã đỡ đau tỉnh táo hẳn ra. Không quan ngại gì ánh mắt của những kẻ đang nhìn mình, cô vẫn tựa người thoải mái ra sau tường, mắt vẫn tiếp tục đung nhìn chằm vào cánh cửa ra vào đang còn đóng chặt.

    Mãi một lúc sau, kẻ mang uy lực lớn nhất vẫy vẫy rồi chỉ tay về phía cửa, cô đương nhiên nhìn hiểu rõ hắn đang ra hiệu cho hai kẻ kia biến ra ngoài. Trực giác mách bảo cô cần phải đề phòng với trường hợp này, bởi người trước mặt cô ít nhiều gì cũng rất không đơn giản.

    Giờ cô mới nhận ra trực giác của mình không trật đi chút nào được, ngay khi hai người kia vừa rời đi, kẻ ở lại đứng lên tiến dần về phía cô, quỳ một chân xuống, bàn tay trái nâng cằm người trước mặt lên, nhìn chằm vào, xem xét tỉ mỉ mọi góc cạnh. Cô mặc cho người trước mặt không ngừng xoay khuôn mặt mĩ miều của mình, đôi mắt đen láy nhìn hắn một cách chán ghét.
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng mười hai 2020
  3. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng cũng không nói theo một chiều được, ở cự li gần này, cô cũng không phải quá thiệt thòi, dung mạo người đàn ông này quả nhiên rất được ý cô. Đặc biệt là môi mắt trong vắt của hắn, cư nhiên lại khiến cô nhìn mãi chẳng muốn dứt ra. Từ khuôn mặt, chiều cao cho đến ngoại hình, đều rất vừa mắt.

    Tuân Khả Nguyệt còn chưa thôi bài đánh giá "mặt tiền" của hắn thì ngay một khắc sau đó thái dương bên trái của cô chợt lành lạnh bởi một vật kim loại dí vào. Cô đương nhiên nhận biết được là súng. Hơn nữa, còn là hàng chất lượng cao.

    "Dáng người cũng khá giống, cũng không trách được.."

    Cũng chẳng biết súng là từ đâu mà có, rõ ràng ban nãy lúc hắn bước vào cho đến khi lại gần, cô đều không nhận thấy có mang theo loại đồ chơi nguy hiểm này.

    Nhưng mà, có là súng thì sao chứ, mạo phạm đến cô, hành cô nhức nhối cả người, bây giờ lại còn muốn lấy mạng cô sao? Từ khi nào cô trở nên dễ dãi đến nỗi người ta có thể tùy ý điều khiển như vậy?

    Một tiếng bốp vang lên chua chát, má bên trái của người đàn ông này ửng đỏ, hằn rõ vết năm ngón tay. Hắn sững người lấy một giây, đây là lần đầu tiên có người dám đánh hắn, vậy mà lại là phụ nữ.

    "Đã bắt nhầm người còn lắm lời sao?"

    Người vừa ra tay cũng không nhìn ra là mình vừa đánh ai, bây giờ lại còn lớn tiếng. Xem như người phụ nữ này gan lớn. Nhưng mà gan có lớn bằng trời thì sao chứ, lại còn có người có thể sống sót được dưới nòng súng của hắn sao?

    "Cô nghĩ chúng tôi sẽ thả cô?"

    Hắn dùng tay trai vân ve lọn tóc xoăn ngang vai của cô, nhếch môi lên cười hứng thú. Hắn đây là muốn xem xem cô có bao nhiêu bản lĩnh.

    Điên rồi sao? Tuân Khả Nguyệt cô đây là lần đầu thấy người bị đánh mà vẫn có thể cười ngạo mạn như vậy. Hắn thật sự bị cô đánh nên loạn não rồi sao?

    "Vậy anh thật sự nghĩ rằng tôi không có cách nào thoát khỏi đây sao?"

    Người đàn ông này có chút ngẩn người. Hắn cũng là lần đầu tiên gặp phải trường hợp này, người phụ nữ trước mặt hắn rốt cuộc là ai cho cái gan ngạo mạn này.

    Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu cô có dã tâm khiến hắn hứng thú đến, thì phải chúc mừng rằng cô đã thành công.

    "Anh nói xem, sẽ như thế nào nếu ngay bây giờ đây tôi phế đi đôi chân này. Chẳng phải với khẩu súng này có thể trốn thoát toàn vẹn rồi sao?"

    Hắn còn chưa kịp được mở lời, một tay cô đã chặn môi hắn lại.

    "Tôi nói được đương nhiên có cách để làm. Muốn thử thì cũng có thể, chỉ là đến lúc đó đừng hối hận thôi."

    Tuân Khả Nguyệt dùng ánh mắt mưu mô nhìn vào mắt hắn, một tay đặt lên đùi người trước mặt, tiến người đến gần hắn hơn một chút, tay còn "thuận tiện" nắm lấy chiếc cà vạt màu đen kéo về phía mình, cười khẩy như muốn mỉa mai người trước mặt.

    Hắn ngay lập tức nhận ra mình bị người phụ nữ này bỡn cợt, sắc mặt tối đi nhiều phần, khẩu súng trên tay không chần chừ lên nòng rồi dí sát hơn vào thái dương người trước mặt. Người phụ nữ trước mặt hắn, đích thực là chán sống.

    Mặc cho thứ đồ chơi nguy hiểm kia đang đe dọa đến tính mạng mình, nụ cười kiêu ngạo trên môi cô vẫn không đổi, ánh mắt một chút cũng không tìm thấy tia lo sợ nào, nhìn thẳng vào đáy mắt người đàn ông này. Cô còn nhích người lên cao hơn một chút, như muốn mắt đối mắt với hắn ngang hàng.

    Hắn thật sự dám nổ súng sao?

    "Quan Lăng Dạ."

    Được rồi, người phụ nữ này đã thành công trong việc quyến rũ hắn, là người đầu tiên, người duy nhất, người cuối cùng. Hắn quả nhiên đã tự có nhận định trong đầu. Mà nhận định của hắn, trước giờ chưa bao giờ thay đổi.

    Cái tên này có đánh động một chút đến Tuân Khả Nguyệt.

    Cô có muốn cũng không thể không biết đến tên hắn. Quan Lăng Dạ, Quan Lăng Dạ, Quan Lăng Dạ, người đứng đầu Quan gia. Mà Quan gia, rõ ràng là thế hực lớn mạnh bao trùm cả châu lục này. Đánh được Quan Lăng Dạ, thôi được rồi, trên đời này cũng chỉ mình cô có gan làm loại chuyện đó.

    Cái lưng chết tiệt của Tuân Khả Nguyệt bây giờ cứng nhắc, rõ ràng đã đau lưng rồi còn hướng người đến sáp vào người đàn ông trước mặt, cái tư thế này, đúng là hành thân cô mà. Cơn đau này cô chịu không quen, liền nhíu mày lấy một cái nhức nhối. Cái số phận hẩm hiu chết tiệt, đã bị bắt cóc lại còn mang tiếng con tin lậu. Khốn khiếp, đến giờ cái lưng cũng phản chủ. Là muốn làm loạn lên hết rồi sao?

    Tuân Khả Nguyệt cảm thấy đang giành được ưu thế cũng nhanh chóng thu người về phía sau, còn giữ cái tư thế đó nữa, khẳng định sau này cô chẳng thể đứng thẳng người được.
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng mười hai 2020
  4. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quan Lăng Dạ trông biểu hiện của người trước mặt thì có chút nghi hoặc. Bị nòng súng của hắn ngắm vào thì không trưng ra biểu cảm gì, đến khi súng hạ xuống lại nhíu mày khó chịu.

    Với cử chỉ đau đớn xoa lưng của cô hắn ngay lập tức nhìn ra được vì sao người trước mặt lại trở nên có loại biểu cảm như vậy. Hắn thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ, cả người đã bất giác cúi xuống bế cô lên. Hành động đột ngột này của hắn chẳng những khiến cô, mà ngay cả bản thân hắn cũng chột dạ bất ngờ. Tuân Khả Nguyệt bị kích động một chút nên dây thần kinh hiện tại đơ hết, không kịp có phản ứng.

    Đánh hắn thêm phát nữa? Dĩ nhiên cô dám lắm chứ, nhưng hiện tại cái lưng phản chủ này lại ngăn cản, xem như cả người chẳng thể cử động được chút nào, đành bất lực dựa vào ngực hắn với một vẻ miễn cưỡng nửa vời.

    Quan Lăng Dạ hắn biết hành động hiện tại của bản thân rất không đúng với tác phong của hắn. Trước giờ phụ nữ chạm vào người, hắn đá đi còn cảm thấy chưa đủ, bây giờ lại cúi xuống bế cô lên.

    Nhưng là nhìn người phụ nữ này muốn phản kháng lại trở nên bất lực, hắn chợt cảm thấy có chút thú vị.

    Hắn bước ra ngoài, tay lại còn bế phụ nữ, đương nhiên khiến những người bên ngoài hoảng hốt lấy một phen.

    "Lã.. lão đại, anh muốn đưa cô ta đi đâu? Để tôi đưa là được rồi"

    Một trong hai người trước cửa vội nhanh chân nhanh miệng nói, lời thốt ra mà quên nghĩ, bất chợt bắt gặp ánh mắt giết người của Quan Lăng Dạ mà rùng mình.

    Lão đại của bọn họ nhìn đâu thấy phụ nữ là chán ghét, thế mà bây giờ.. Cô gái này cho hắn uống mê dược gì mà phải cúi người xuống bế lên như thế kia, câu hỏi này không phải ai cũng đủ bản lĩnh nghĩ ra được câu trả lời.

    "Chuẩn bị xe. Đến bệnh viện."

    Quan Lăng Dạ chẳng mảy may gì đến sự ngạc nhiên của mấy kẻ nhiều chuyện kia, hắn lớn tiếng ra lệnh, mắt trừng trừng nhìn vào một loạt người từ trái sang phải khiến ai cũng phải chột dạ.

    Người của hắn làm việc quả nhiên nhanh nhẹn, ngay lập tức đã có xe. Khiến Tuân Khả Nguyệt đang cứng đờ cả người cũng không khỏi suy nghĩ cảm thán.

    Người tài xế này lúc bước xuống cũng làm ra bộ mặt thất thần như những người kia, lại bắt kịp ánh mắt không vui của Quan Lăng Dạ mà thu hồi cái liễm tò mò, không dám nhìn ngó xung quanh, nhanh chóng mở cửa xe để người này bế kẻ kia vào.

    Thời kì cấm dục của Quan Lăng Dạ thế mà hết rồi sao?

    Khả Nguyệt quay người nhìn lại phía cửa, quả nhiên là một khu xưởng bỏ hoang ở ngoại thành, nơi đây theo như cô biết thì cách thành phố không xa lắm, nhưng chủ yếu là khu đất hoang vắng này ít người để ý tới, ngay từ lâu đã có lời đồn đại "Vực Tử Đế" này vào thì khó, ra lại càng khó hơn, có người mạng cũng chẳng còn đến khi trở ra. Cô thế mà giờ phút này đây, cô được chính xe của Quan Lăng Dạ đưa đi, để xem xem là phúc hay họa.

    Bầu trời tối đen bên ngoài vẫn không có chút gì cho thấy sắp sửa bình mình, trong người cô không có điện thoại, cũng không biết là mấy giờ rồi. Đáng lẽ bây giờ cô đang được chăn ấm nệm êm trên chiếc giường của mình mới phải, vừa đau nhức cả người, buồn ngủ, lại còn phải ngồi như này cả muốn quãng, hành người cũng không nên quá đáng như thế chứ!

    Quan Lăng Dạ ngồi bên cạnh cũng vẫn để ý đến thái độ của cô, hắn như có thể biết được cô nghĩ gì, liền kéo người phụ nữ này nằm xuống ghế, gối đầu cô lên chân mình, xoay người cô ra bên ngoài, lấy chiếc gối ở bên cạnh làm đệm cho tấm lưng đang cứng đờ của cô.

    Ban nãy hắn cầm súng dọa giết cô không sợ, nhưng bây giờ liên tục những pha "đá đòn" như này không thể khiến cô không lo lắng.

    Hắn nói đến bệnh viện đúng là không nói điêu. Bánh xe dừng tại một tòa nhà lớn, tuy không phải bệnh viện thành phố, nhưng với vẻ ngoài tráng lệ như vậy, cũng chẳng phải bệnh viện tư nhân nào cũng đạt đến tiêu chuẩn này.

    Quan Lăng Dạ vẫn không quên lý do đến đây là vì ai, hắn ra khỏi xe trước, rồi cúi người xuống như lại muốn bế cô lên như cách ban đầu.

    "Tôi đau lưng chứ không bị liệt."

    Lần này Tuân Khả Nguyệt kháng cự lại, cô giơ tay trái ra chặn đứng cái tay của hắn trước khi kịp bị nhấc bổng. Ban nãy cũng không mấy người nên không sao, cơ mà cái bệnh viện này cũng lớn quá thể, người ra vào lại không ít, bao nhiêu ánh mắt dòm ngó qua lại quả là rất ngại.

    Nhưng mà hắn là ai cơ chứ, là Quan Lăng Dạ, về cơ bản mà nói lời cô hắn không để lọt tai, trước mặt hắn nói bị liệt là liệt, phế nghĩa là phế, không có định nghĩa khác. Hắn vẫn ngạo mạn cúi xuống bế cô lên, một tay đặt dưới khủy gối người phụ nữ, tay kia ở sau eo, thế mà vẫn nhấc cả người cô lên được.
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng mười hai 2020
  5. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 4:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuân Khả Nguyệt bị bế lên bất ngờ bất giác theo phản xạ tự nhiên mà nắm lấy cổ áo hắn, tay kia quàng qua cổ người họ Quan. Hắn là bá đạo như thế sao?

    Quan Lăng Dạ có chút giật mình, đột nhiên lại có cánh tay choàng lấy cổ hắn khiến hắn không quen. Nhưng cái không quen này lại chính hắn muốn quen dần. Quả nhiên trước mặt hắn cũng chỉ là một con mèo biết cào người.

    Chẳng khác gì với tưởng tượng của cô, quả nhiên lúc vào trong ai nấy cũng quay sang nhìn đôi nam nữ này. Quan lão đại của bọn họ vậy mà tới bệnh viện, Quan lão đại của bọn họ vậy mà gần phụ nữ. Quan lão đại của bọn họ vậy mà bế người.

    Rõ ràng ánh điện sáng như thế, lầm thế quái nào được.

    Cuối cùng cũng có người thu phục được người họ Quan bá đạo này, bọn họ đương nhiên rất tò mò rốt cuộc cô là quái nữ phương nào đến.

    "Gọi Hàm Đế Vực đến phòng VIP cho tôi ngay lập tức."

    Hắn nói với người đang lẽo đẽo đi sau, giọng có chút gấp gáp nhưng ngữ khí vẫn điềm đạm tối cường, hay có thể nói là trước giờ chất giọng nhẹ nhàng nhất của hắn cũng khiến hết thảy mọi người dựng gáy lên sợ hãi mà tránh xa.

    "Vâng."

    Người kia nghe rõ mệnh lệnh liền ngay lập tức chạy vụt đi lên lầu trên, nhưng với ánh mắt hóng chuyện kia chắc chắn không chỉ đơn giản tìm đến gọi người đâu nhỉ?

    Quan Lăng Dạ đưa người trên tay hắn đặt xuống một chiếc giường màu trắng trong phòng bệnh sang trọng, căn phòng có biển hiệu VIP ngay trước cửa, là phòng bệnh của hắn, của một mình hắn.

    Căn phòng này quả thực rất phô trương như cái tên VIP của nó. Nói không chừng nó còn sang trọng và lịch lãm hơn cả phòng tổng thống của khách sạn. Quá sang trọng rồi đi. Rốt cuộc thì cô cũng phải có lấy một thắc mắc nhẹ, đây là phòng bệnh hay phòng nghỉ đấy.

    Vẫn là thích nhất ở cái ban công ngoài kia, tuy màn đêm vẫn còn bủa vây, nhưng hẳn là rất tuyệt

    "Đau nhiều không?"

    Sau khi đặt lưng cô tựa vào thành giường bệnh cùng một cái gối êm lớn, Hắn ngồi ngay bên cạnh mà hỏi, tay trái bất giác vén mái tóc dài màu xanh khói của Tuân Khả Nguyệt ra phía sau vành tai cô, động tác nhẹ nhàng nhu mì liền khiến người kia nhất thời quên mất phảng kháng, đến khi chợt nhận ra thì cái tay không biết đúng sai kia đã sớm thu về.

    "Muốn biết phải thử."

    Tuân Khả Nguyệt một chút cũng không cảm động trước tấm lòng sói hiểm của hắn. Cũng không tự nhìn ra cô thành như vậy là vì ai.

    Từ phòng giam của "Vực Tử Đế: Bước ra mà còn được Quan Lăng Dạ cưng nựng nhiều như thế, đếm xem trên đời này ngoài cô còn có ai?

    Hắn cư nhiên trừng mắt nhìn cô nhíu mày, hình như định mở miệng nói gì đó nhưng lại bị tiếng mở cửa chặn họng lại.

    Một người khác bước vào phòng, chiếc áo blouse trắng y như rằng càng tôn thêm vẻ thư sinh của hắn ta, bất đắc trông như một chàng sinh viên trẻ tuổi thực tập làm bác sĩ. Chàng trai này thoạt nhìn rất trẻ trung, vẻ điển trai được chiếc áo trắng tôn lên hẳn. Nổi bật hơn thảy là hàng mi dài cong vút lên, trông rất là" xinh đẹp ". Lại còn, chiều cao lẫn dáng người đều rất phù hợp làm người mẫu.

    " Thế mà cậu lại đem phụ nữ đến đây thật. Xem ra lời đàm tiếu lớn nhỏ bên ngoài kia không phải là bịa đặt. "

    Người vừa mới vào có vẻ hơi trố mắt kinh ngạc lên một chút, nói với chất giọng giễu cợt hơn, nhìn Quan Lăng Dạ với ánh mắt hiếu kỳ, lại thêm phần khiêu khích.

    " Lắm chuyện. Còn không mau lại đây? "

    Quan Lăng Dạ lại dồn cái nhìu mày về người mới bước vào khiến người kia có hơi lúng túng một chút rồi cũng miễn cưỡng tiến lại giường bệnh. Hắn rõ ràng còn chưa thỏa tò mò. Nhưng mà thôi, chẳng qua cũng là" nể mặt "tên Quan Lăng Dạ này.

    Nhưng mà kể ra hắn cũng phải đánh giá người phụ nữ này một chút. Khuôn mặt mang nửa nét tây này quả thực rất thu hút, nhưng có vẻ như tên họ Quan này không hứng thú với cô chỉ vì" mặt tiền "chất lượng, người như Quan Lăng Dạ, muốn loại phụ nữ đẹp hơn dễ như trở bàn tay.

    Người phụ nữ này, mị lực đến đâu lại có thể khiến Quan Lăng Dạ cắn câu chứ?

    " Này tiểu khả ái, nói tôi biết hai người có kịch liệt đến thế nào mà lưng đau ra thế này? "

    Hàm Đế Vực nói nhỏ nhưng chủ ý muốn cả người đang đứng cùng nghe thấy. Quan Lăng Dạ nghe được từng câu chữ liền tỏa ra sát khí lớn hơn, làm lạnh cả căn phòng.

    " Thu ba chữ tiểu khả ái của cậu lại."

    Vậy mà hắn lại để ý đến mỗi ba chữ này. Trước giờ làm mèo gì có cái thái độ dằn mặt vậy cơ chứ. Nhưng mà rõ ràng, tên họ Hàm này cố ý nhấn mạnh vế sau cơ mà, thế nào mà lại chỉ đến ý đến thế?
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng mười hai 2020
  6. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 5:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàm Đế Vực vì chú ý nhỏ bé này của Quan Lăng Dạ làm cho thích thú hơn, hắn là càng lúc càng tò mò về mối quan hệ giữa hai người này, hàng loạt nghi vấn cứ loảnh quảnh trong đầu hắn khiến hắn đúng là không thu được cái liễm tò mò của mình.

    Mà cũng phải, bảo hắn làm sao mà không thắc mắc cho được, thân là bạn Quan Lăng Dạ từ bé đến giờ, mới là lần đầu tiên thấy kẻ này chạm vào phụ nữ, lần này lại là đưa đến phòng khám VIP. Trời ạ, chuyện này đúng là kích thích trí tưởng tượng của hắn mà.

    Xem như là hắn không trông mong gì moi mói được tin tức từ người đang tỏa ra khí tức kia, bèn quay sang nhắm đến cô gái đang nhăn nhó vì đau trên giường.

    Trái với mong đợi của người này, Tuân Khả Nguyệt ném cho hắn một cái nhìn không mấy thiện cảm, như muốn cảnh cáo hắn ngậm cái miệng của mình lại.

    Tịnh Thiên cô xem như bản thân đã đánh giá nhầm vẻ thư sinh bên ngoài của kẻ này. Hắn thật sự rất "lắm chuyện". Rõ ràng cô đến đây để khám lưng chứ đâu phải để phỏng vấn.

    Thôi rồi, ám khi kia chưa đi hết thì luồng mới lại ngay lập tức tới, cả hai người này căn bản là cố ý chèn ép tiểu thư sinh yếu đuối như hắn. Thật tức chịu không được.

    Giờ thì hắn nhìn ra được Quan Lăng Dạ vì sao lại để ý đến cô rồi. Loại khí chất này đứng kế bên Quan Lăng Dạ, đúng thật là không thể khớp hơn.

    Nhưng mà, sao hắn lại cứ cảm thấy có chút không ổn.

    Xem chừng hắn đã chẳng thể chọc Quan Lăng Dạ thì thôi, đến bây giờ còn phải dè chừng người phụ nữ này.

    Thế là Hàm Đế Vực cắn môi ngậm miệng trong thái độ bất phục. Dẫu thế cũng chỉ nín bưng, miễn cưỡng khám tổng quát xong đưa cô tới phòng chỉnh hình, chụp phim. Đến khi trời tờ mờ sáng thì mới xong, làm cả người cô mệt lử, à mà không, cả ba người này đều mệt mới đúng.

    Quan Lăng Dạ bây giờ ngồi trên chiếc giường bệnh của cô, ngay sát vai, hắn còn vòng tay ra sau lưng cô, kéo ngươi phụ nữ này dựa vào lòng hắn. Làm như cái giường bệnh có thể khiến cô đau được vậy.

    Tuân Khả Nguyệt nhíu mày liếc hắn lấy một cái, sau cũng cũng không phản ứng gì hơn. Dựa vào người hắn thế này đúng là dễ chịu hơn thật.

    "Khụ khụ.. Thuốc của cô đây. Uống sau bữa ăn nửa tiếng, một ngày ba lần. Cũng không phải chấn thương gì đâu, chỉ là nằm ở mặt đất cứng không quen nên mới thế. Còn đây là tinh dầu, xoa lên lưng rồi mát xa trước khi ngủ sẽ thoải mái hơn."

    Hàm Đế Vực vừa dè bỉu nhìn hai người đang "ôm ấp" nhau vừa nói, tay đưa hộp thuốc. Hắn xác định bát "cơm chó" này không phải chỉ có một mình hắn phải "ngốn", chịu được, còn chịu được.

    Lời hắn dứt cũng đã lâu, thế mà chẳng ai trong hai người này có phản ứng gì cả, một lời cảm ơn cũng không. Hàm Đế Vực vừa thẹn vừa giận, hành hắn chưa kịp nghỉ ngơi đến để phục vụ tận tình thế này rồi còn không có một chút lòng cảm kích. Hay cho một Quan Lăng Dạ, ông đây không tìm được dịp để "xào nấu" chuyện này lên ông mang họ mẹ.

    Thế rồi hắn nhíu mày nhăn nhó, vươn vai ngáp lấy một cái mệt mỏi, quay lưng bỏ đi. Ban nãy vừa xong ca trực còn định đi ngủ thì bị kéo lên đây, giờ cũng sắp sửa 4 giờ sáng, bức người thế này là quá lắm rồi.

    Quan Lăng Dạ mặc kệ hắn đi, để thuốc ở chiếc bàn bên cạnh, quay sang thì cô đã ngủ khướt từ lúc nào rồi. Trông cô ngủ rất khác với cái vẻ bất sợ trời bất sợ đất ban nãy, đương nhiên bây giờ trông ngoan hơn nhiều.

    Mãng xà nhỏ à, đứng dưới cò súng của hắn mà không cúi lạy van xin, không tha thiết run rẩy, chẳng cô thì chẳng ai. Dựa vào ngực hắn mà thản nhiên ngủ, không cô thì không ai. Được hắn thích thú mẩm chắc là phu nhân tương lai, trước đây chưa từng có ai, sau này, hoặc cô hoặc không ai cả.

    Hắn toan đặt cô xuống giường để lại tắt đèn trong phòng, nhưng chợt thấy hàng mi cô nhíu lại, lại không đành lòng, liền chỉnh tư thế y như cũ, bất lực gọi điện cho Hàm Đế Vực "bảo nhẹ" hắn tắt hệ thống đèn và chỉnh nhiệt độ, bao nhiêu lớp chống ánh sáng bên ngoài cũng được tự động kéo xuống.

    Lại nói đến người họ Hàm, hắn rõ là còn chưa kịp đặt lưng xuống giường đã bị tiếng điện thoại của Quan Lăng Dạ réo tên, cũng thật không biết tên kia tính hành hắn ra ngô ra khoai gì đây.

    Mà kể ra thì, những tức lợi này, quả nhiên cũng chỉ có cô họ Tuân đây được hưởng sạch. Thôi được, cuối cùng thì cũng đến ngày Quan Lăng Dạ rơi vào vòng tay phụ nữ.

    "Ngủ ngon."

    Một thanh âm khẽ vang vọng ôn nhu đến lạ. Ánh bình mình bên ngoài đã bắt đầu lóe lên, thế mà trong căn phòng này hai người mới chỉ vừa nhắm mắt.

    Rõ ràng cái mệt này là do ai mà có?
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng mười hai 2020
  7. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 6:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, Tuân Khả Nguyệt là người tỉnh dậy trước, cô vươn vai thêm mấy cái rồi mới tỉnh hẳn, mới chợt nhận ra bản thân thế mà không nằm xuống cả một đêm. Nhưng mà lưng cũng không còn nhức hay đau nữa, xem ra tên bác sĩ hôm qua làm việc có chất lượng.

    Tay?

    Bên phải của cô có cánh tay.

    Cô quay người sang trái, ngay lập tức nhìn ra Quan Lăng Dạ đang mê mệt nhắm mắt ngay bên cạnh.

    Vừa mới sáng thôi mà đã được ngắm "mỹ quan" như này thì thật là mãn nhãn.

    Đã chẳng phải nói trước rồi sao, ở cự ly gần này cô cũng chẳng chịu thiệt đâu.

    Hắn trông vậy hẳn là ngủ còn say lắm, chắc là mệt rồi. Đêm hôm qua cũng không chỉ có cô phải chạy dọc chạy lui khám bệnh, cô đi đâu hắn cũng theo nấy, còn chống cho cô ngủ cả một đêm. Vậy mà lại là Quan Lăng Dạ.

    Chuyện này là nói cô có nên tin hay không đây? Kế bên cô bây giờ thật sự là Quan Lăng Dạ sao?

    "Tỉnh rồi?"

    Hắn nhiu nhíu đôi mi mở lên, nhìn người bên cạnh mắt thao thao nhìn vào khuôn mặt của mình.

    Hắn đúng thật nhanh nhạy, cô rõ ràng còn chẳng làm nên động tĩnh gì, thế mà người này đang ngủ say lại tỉnh rồi. Bất chợt thoáng trong suy nghĩ của cô, người này rốt cuộc lúc ngủ cũng phải đề phòng nhiều thế này sao?

    Tuân Khả Nguyệt ngồi yên bất động chẳng nói gì hơn. Hôm qua tát hắn một cái, thế mà không tính toán, lại còn chu đáo như thế, thật tình không biết bây giờ nên trưng ra biểu cảm gì, cũng chẳng biết nên nói gì.

    Rối chết người ta mà.

    "Lưng còn đang không?"

    Người họ Tuân lắc đầu, mắt vẫn thao tháo ngước lên nhìn hắn, đôi mắt hắn quả nhiên rất đẹp. Cũng phải mãi một lúc sau cô mới rời được khỏi đáy mắt đó.

    Bức màn kéo lại nhưng vẫn không che được hết ánh sáng bên ngoài hắt vào, nhìn từ trong thì chắc mẩm cũng không còn sớm nữa rồi.

    "Vậy chúng ta đi."

    Quan Lăng Dạ lại dùng cái vẻ bá đạo hống hách nhấc bổng cô lên như cách bế vào, lần này cô biết có phản kháng hắn cũng thế, người này bá đạo như thế, hống hách như thế, hắn lại còn là Quan Lăng Dạ, vẫn là không nên nói gì vẫn hơn.

    Quả thực bên ngoài trời đã sáng trưng, mặt trời là đã leo lên đỉnh từ lâu lâu lắm rồi.

    "Đi đâu?"

    Khi đã yên vị trong xe, Tuân Khả Nguyệt mới quay sang hỏi hắn, ánh mắt đầy vẻ nghi vực. Ban nãy hắn bảo đi, cũng chẳng nói là đến nơi nào. Đưa cô về nhà là chuyện không thể nào. Quay lại khách sạn cô đang sống chắc chắn cũng không phải. Hay là, quay lại nhà ngục hôm qua?

    Nghĩ lại đến đây bất chợt lưng cô lại có chút nhói, hay là nói, cảm giác muốn nhói lên.

    "La Thành Đế."

    Tính tình hai người này quả nhiên là như nhau. Người này kiệm lời người kia cũng không thích nhiều lời. Cái phong thái nói không chủ ngữ vị ngữ này cư nhiên là chỉ có hai kẻ này.

    Được được, là hai người trời sinh một cặp, là hai người tài sắc tương tầm, gì chứ, chẳng nói tài sắc, mỗi cái khí chất thôi cũng khiến người ta nhìn không lầm được.

    Câu trả lời này Khả Nguyệt là chưa từng lường qua. Gì mà La Thành Đế chứ, cô căn bản là không biết đó là nơi nào, lại để hắn đưa đi như thế, từ khi nào lại có người quyết định thay cô?

    "Tôi muốn về nhà."

    Mặc kệ đó là nơi nào, cũng không phải là nơi cô có thể đến hay muốn đến. Vẫn là phải mau chóng về lại thành phố. Hắn đem cô về cái La Thành Đế vớ vẩn đấy là để làm gì? Lại nhốt cô lại sao? Lại giam cầm trong cái căn phòng chút nước uống cũng không có như đêm qua sao?

    Không được.

    "Em có quyền ý kiến sao?"

    Quan Lăng Dạ nhìn qua người phụ nữ bên cạnh đang giương mắt nhìn hắn, cười khẩy.

    Về nhà sao? Đó là nơi cô muốn về sao? Hắn đương nhiên không tin. Nếu đã thật sự muốn về nhà, cũng chẳng có ai bỏ ra một số tiền lớn để sống trong khách sạn gần cả năm trời như cô.

    Hắn đã cho người truy rõ là cô ngóc ngách ngọn ngành nào, lại còn có gì giấu được hắn chứ.

    Nhưng hắn là không muốn nhiều lời.

    Tuân Khả Nguyệt bây giờ mới chợt nhớ lại người bên cạnh cô bây giờ là Quan Lăng Dạ. Phải rồi, rơi vào tay Quan Lăng Dạ, cô xác định bản thân cũng không được lựa chọn gì.

    Ấy là cô muốn yên mà hắn không để cho yên, rõ ràng là không gây chuyện rồi mà hắn còn cố tình nằm xuống đùi cô, lại còn gối đầu lên rất thản nhiên. Người họ Tuân giật mình, suýt chút nữa thì đấm vào mặt hắn một phát, cũng phước phần cho hắn là cô tự lường trước hậu quả nên không dám. Nói ra thì, hắn thế mà lại dám dựa vào cô ngủ ngon lành như thế!

    Nhìn đôi mắt kiệt quệ của hắn vậy mà cô không nỡ gọi dậy, thôi được, xem như hôm qua hắn giúp cô hôm nay cô liền không tính toán.

    Có điều.

    Tê quá.

    Chân cô bị đầu hắn đè lên lâu thế kia liền tê cứng lên từng hồi, tựa như không còn cảm giác nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười hai 2020
  8. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 7:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi xe dừng bánh, Quan Lăng Dạ cũng vậy mà tự giác tỉnh giấc liền. Một lần nữa Tuân Khả Nguyệt phải nể phục độ nhạy cảm của hắn. Càng lúc càng khiến cô tò mò, bên cạnh hắn chẳng thiếu gì những kẻ giỏi, hà cớ gì đến ngủ cũng phải luôn đề phòng như thế?

    Hắn mở mắt bắt gặp ánh mắt tê tái của cô thì không biết nên trưng ra loại biểu cảm gì. Cơ mà, ban nãy hắn đúng là ngủ thật, Quan Lăng Dạ hắn hai ngày nay lại có thể dễ ngủ đến thế, là vì có người phụ nữ này bên cạnh sao?

    Tịnh Thiên cô cóc thèm nhìn xem sắc mặt đăm chiêu của người họ Quan, chỉ biết rằng hắn vừa nhấc đầu lên cô như trút được một tảng đá đè bẹp chân mình.

    Cái đầu đá của hắn mà còn nằm thêm chút nữa cô xác định chẳng thể đi được cũng không sai đâu.

    Quan Lăng Dạ bước xuống xe trước, rồi quay sang mở cửa xe cho cô.

    Hở.

    Hai chân Tuân Khả Nguyệt như cứng nhắc, chẳng nhích được đến một chút.

    Hắn thoạt nhìn cũng chưa nhận ra, người phụ nữ cứng đầu này chắc chắn không cho hắn bế thêm một lần nữa. Nhưng một lúc sau vẫn thấy cô bất lực đưa ánh mắt cầu cứu, liền nhìn ra được.

    Bế cô lên lần nữa là đương nhiên, nhưng nhìn khuôn mặt vừa mang tia bất lực vừa mang vẻ bất trị này, thật muốn trêu cô thêm một chút.

    "Sao nào? Bây giờ không muốn tự mình đi nữa?"

    Quan Lăng Dạ hắn rõ ràng biết vì sao chân cô không di được nữa, lại còn cố ý cười cợt. Hắn đứng mé về bên phía cửa xe, không thể để cô có dịp đánh hắn.

    "Anh còn nói được?"

    Tuân Khả Nguyệt cô quả nhiên lúc đầu vẫn là nên nắm đầu hắn ném sang chỗ khác.

    Cũng chẳng đến một giây sau, cô cũng vẫn là được bế bổng cả người lên.

    Xem ra tên họ Quan này vẫn còn chút lương tâm.

    Tuân Khả Nguyệt nhìn quanh một chút, nhận ra không phải là cái nhà giam kia thì tốt hơn chút rồi. Thật mà nói cũng chẳng tốt lắm đâu bởi dẫu gì nơi nào có Quan Lăng Dạ nơi đó dẫu gì cũng không thể trở nên tốt đẹp.

    Căn biệt thự này không quá lớn lại không hề nhỏ, chỉ có một điều đáng để ngạc nhiên, chính là một bóng người cũng không thấy. Hắn đưa cô đi nhà ma sao? Nơi đây chẳng có chút hơi người nào cả?

    Hắn vẫn là không nói không rằng, bế người đi vào trong phòng khách. Bên ngoài đã lộng lẫy bên trong lại kiêu sang hơn, từng bối cảnh bài trí đến những vật dụng, đều đúng vật đúng chỗ, một vật nhỏ thôi cũng rất nổi bật.

    Cũng chẳng có nhà ma nào bài trí tinh tế lại ngăn nắp lại sạch đẹp được như vậy đâu nhỉ!

    Nếu thế thì đây phải là nhà riêng của hắn rồi. Tuân Khả Nguyệt thầm cảm thán lấy một câu, hắn sống một mình thế này lại không thấy quá lạnh lẽo sao, xung quanh đây dẫu gì cũng chẳng có người.

    Nhưng mà hiện tại cô là vẫn nên lo cho bản thân mình trước thì hơn.

    Hắn đưa cô đến đây là ý gì?

    Khi đã được đặt nhẹ nhàng lên chiếc sa lông màu xanh thẫm, cô đưa mắt nhìn ngó xung quanh. Quan Lăng Dạ ngồi ngay bên cạnh, đưa hai chân của cô đặt lên đùi hắn, xoa xoa bóp bóp. Tay hắn có hơi lúng túng, nhưng rất nhẹ nhàng.

    Bất chợt sắc mặt Tuân Khả Nguyệt trở nên tối đen lại, thái độ đột nhiên thay đổi nhanh chóng, trở nên rất miệt thị.

    "Quan Lăng Dạ, anh là muốn bao nuôi tôi sao?"

    Tuân Khả Nguyệt cười khinh bỉ, một tay đưa lên bóp cằm hắn, quay khuôn mặt ưu tú không có điểm mờ về phía mình, nhếch môi mà nói.

    Câu từ này quả nhiên rất khó nghe, hiểu rõ là đang giễu cợt.

    "Không phải."

    Hắn không tức giận, vẫn cứ tiếp tục mát xa chân cho người phụ nữ ương ngạnh này.

    "Không phải bao nuôi thì còn là gì? Tiếc quá tôi lại khồng biết hầu hạ tận giường. Đáp ứng nhu cầu sinh lý của anh ngoài kia còn thiếu người sao? Quan Lăng Dạ, phụ nữ anh không thiếu tại sao lại cứ phải là tôi?"

    Lời lẽ cô càng lúc càng khinh khỉnh khó nghe hơn, người kia vậy mà bị kích động lỡ nhấn nhẹ một cái khiến chân cô đau đớn liền nhanh chóng rụt lại.

    Hắn một lúc sau liền nhận ra chân cô đã thụt về phía sau, liền nắm mạnh mà kéo lại, cả người cô bị lực của hắn mà xô ngã theo quán tính cả người đổ về phía sau.

    "Tôi không có."

    Giọng nói của hắn lần này trầm hơn đôi ba phần.

    Hắn căn bản không cần cô hầu hạ giường chiếu vớ vẩn gì đấy, dẫu gì hắn cũng chỉ mới 27 tuổi, còn tự kiểm soát nhu cầu sinh lý của mình được, huống hồ loại chuyện đó còn chưa từng trải qua.

    Loại người như hắn thế mà lần đầu tiên lại muốn giữ người ở bên cạnh, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.

    "Nực cười. Anh cho rằng tôi tin sao?"

    Cô tức chẳng thèm ngồi lên, cứ nằm duỗi ra đấy. Cô còn là đứa trẻ hay sao mà tin được những lời như thế? Huống hồ hắn là Quan Lăng Dạ.

    "Không muốn tin thì không tin. Không muốn làm gì thì không gượng ép."

    Lời hắn nói có vẻ dịu dàng nhưng chất giọng lại không dễ nghe như thế.

    "Không muốn ở lại."

    Cô dứt khoát nói, mắt nhìn thẳng vào người trước mặt. Tuân Khả Nguyệt đây biết dầu đang nóng vẫn cố tình đổ lửa, cô không sợ bị thiêu chết sao?

    Lời này của cô rất nhanh thôi có thể khiến hắn quay trở lại khuôn mặt sắc lạnh lúc vừa mới gặp. Hai tay chống xuống, áp mặt về phía cô.

    "Chuyện đó thì không được."

    Hắn quả quyết nói, trừng mắt lên nhìn đáng sợ thêm ngàn lần. Việc gì mà phải cáu lên như thế chứ, thật muốn lấy chân mà đạp cho hắn một cái. Người có quyền được tức giận không phải là cô sao? Ánh mắt cô vẫn không buông bỏ những tia hy vọng có thể trốn ra khỏi đây.

    Tuân Khả Nguyệt nhìn vào nơi đáy mắt hắn, đột nhiên lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân bị áp chế bởi loại uy lực này. Cô ngẩn người ra một hồi, phải rồi, cho dù có trốn được ra khỏi đây cô cũng không thể nào tự mình trở về được.

    Sau một hồi đấu tranh tư tưởng dữ dội, cô quả nhiên vẫn không thể làm trái ý người trước mặt, ít ra thì hiện tại cô vẫn chưa đủ khả năng để chống đối hắn, sau này e là càng không.
     
    Hạnh Hảo, chiqudollcoley thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười hai 2020
  9. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 8:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuân Khả Nguyệt thả lỏng ra thôi không đề cập, liền quay mặt về phía hướng khác, tránh ánh mắt căm phẫn của hắn. Hắn bảo ở lại thì ở lại, dù gì nơi này cũng rất tiện nghi, rất vừa ý, cũng còn sống được.

    "Tôi cần vài bộ đồ ngủ và vật dụng cá nhân."

    Cô biết rõ trong trường hợp này không thể dùng cứng đối cứng, cũng đành chịu hàng dưới vuốt hắn.

    "Theo ý em."

    Hắn áp mặt xuống cổ cô, dụi dụi vào chiếc cổ trắng nõn nà đó mà hôn, liền khiến người kia có chút giật mình tính đưa tay lên chống chế thì bị tay hắn giữ lại ngay, vẫn là không làm gì được. Rõ ràng ban nãy hắn vừa mới mạnh miệng rằng không có nhu cầu sinh lý.

    "Còn muốn gì nữa không."

    Chất giọng của hắn rất nhanh chóng lại trở nên dễ nghe hơn, dịu dàng hỏi nhỏ, như thể cô muốn gì hắn cũng có thể đáp ứng được.

    Quan Lăng Dạ lại cất lời hỏi, thế như cô đòi hỏi những điều đó là theo lẽ tự nhiên.

    "Vẫn còn.. Chỉ là tạm thời chưa nhớ."

    Quan Lăng Dạ đắc ý cười lấy một cái.

    Hắn buông cô ra, ngồi thẳng lên tử tế, cũng thôi không kéo chân người kia nữa.

    "Đi ăn."

    Quan Lăng Dạ đột nhiên đứng lên, tiến về phía căn bếp. Đúng là đói thật, từ sáng đến giờ chưa ăn gì, bây giờ trông ngoài trời như thể quá trưa rồi. Tuân Khả Nguyệt thôi không nghĩ ngợi nữa, ăn nhà hắn, ở nhà hắn thì người chịu thiệt cũng không phải là cô, huống chi hắn là dễ dàng với cô như thế.

    "Em biết nấu ăn không?"

    Hắn đưa mắt dò hỏi.

    "Không biết nấu. Không thích nấu."

    Được lắm, Tuân Khả Nguyệt cô không thuyết phục được hắn rời đi thì quyết sẽ làm hắn tức đến phải đuổi cô đi. Bây giờ lại còn đến làm bảo mẫu.

    "Nếu vậy thì cũng không cần biết đâu. Tôi nấu."

    Hắn lại cười, nụ cười không còn tỏa ra sát khí, ngược lại có phần rất ôn nhu. Khuôn mặt đó, lời nói đó, thật dễ khiến người ta động tâm động lòng. Nhưng với cô thì đó lại càng là những lời không nên có, thế nào đi chăng nữa cô cũng không ở lại đây lâu đâu.

    "..."

    Tuân Khả Nguyệt cô chẳng buồn nói thêm gì với hắn nữa. Cái gì mà Quan Lăng Dạ cao cao tại thượng, uy hùng sát khí, người kính kẻ sợ chứ. Hắn đây là chủ động muốn làm bảo mẫu của cô, có cần phải chỉnh lại những lời đồn đại kia không?

    Ăn xong hắn đưa cô lên phòng ngủ lớn tham quan, căn nhà này trông cũng không nhỏ thế mà chỉ có mỗi một phòng ngủ, tuy diện tích bên trong đúng là lớn thật đấy nhưng chẳng phải số lượng này thì quá ít rồi không?

    Nếu đã chỉ có một cái giường, đương nhiên cô không thể là người bị đá xuống dưới nằm được, Tuân Khả Nguyệt cô bây giờ là cực kỳ ám ảnh với loại bệnh đau lưng, ngày hôm qua là quá đủ rồi.

    Nếu đã thế, ngoài cách đó cũng chẳng có cách nào hay hơn đâu nhỉ?

    "Tôi ngủ giường, anh nằm đất."

    Người họ Tuân trước khi kịp dò nhìn tất thảy phải giành được cái giường kia về phía mình, hôm qua chỉ mới một hôm cứng người dưới đất thôi cô đã không chịu được rồi.

    "Được."

    Hắn lại bình tĩnh điềm đạm trả lời, cái gì cũng đang nằm trong kiểm soát của hắn.

    Tuân Khả Nguyệt nghe câu trả lời của hắn tuy đúng ý mình nhưng cũng bất ngờ một chút, quả nhiên không đúng kịch bản chút nào, mấy cái phim truyện cô xem đâu có phân cảnh tình huống này.

    Ngập ngừng một hồi rồi cô cũng lấy lại được cái vẻ tự tin kiêu ngạo của mình, cũng chẳng để ý đến hắn nữa mà đi xung quanh phòng tìm hiểu. Trong phòng có một kệ sách rất lớn nằm bên cạnh cửa sổ, đối diện là bàn làm việc, đến tủ quần áo. Màu xanh đen trong phòng làm không khí trở nên rất mát mắt.

    "Có yêu cầu gì không?"

    Hắn ngồi xuống nơi chiếc giường màu xám, mắt cứ hướng về cô mà hỏi. Hắn mở miệng một câu là có yêu cầu gì không, hai câu là theo ý cô, rốt cuộc thì hắn là không có chút chủ ý nào hay là thực muốn chiều lòng cô.

    "Không có."

    Tuân Khả Nguyệt tiến tới tủ quần áo, liền mở ra xem xét, đối với một người phụ nữ, quả nhiên nơi này vẫn rất đáng chú ý. Tủ bằng gỗ của hắn cũng có màu xanh đen như tông màu trong phòng, có hơi đậm hơn một chút nhưng rất hợp. Bên trong khá rộng lớn nhưng áo quần cũng chỉ chiếm một nửa tủ, nửa kia tuy để trống nhưng xem ra là được dọn dẹp thường xuyên, không bám chút bụi nào.

    Thấy mắt cô đăm chiêu suy nghĩ, cũng không để người họ Tuân này lại được thêm một lần chế giễu mình, Quan Lăng Dạ đã nhanh chóng chặn âm thanh sắp bật ra khỏi môi cô.

    "Tủ này quả thực trước kia cũng có thêm người dùng. Chỉ là, anh trai tôi hai năm trước đã không còn nữa rồi."

    Quả nhiên những lời này chặn cứng lời chưa kịp thốt của Tuân Khả Nguyệt. Biểu hiện này của cô hắn chắc chắn là có tính toán trước cả rồi.

    Còn đang chẳng biết phản ứng như thế nào trong tình huống "khó trôi" này, tiếng bước chân bên ngoài như cứu vãn được tình hình bên trong.
     
    Hạnh Hảochiqudoll thích bài này.
  10. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 9:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cửa phòng không khóa, nhưng người đứng bên ngoài vẫn rất lịch sự gõ một vài tiếng để đánh động cho những người bên trong nhận biết về sự xuất hiện đột ngột của mình.

    Dẫu vậy, thanh âm này khiến Tuân Khả Nguyệt có chút giật mình, người này là đứng ở đây từ bao lâu rồi, tại sao cô lại không nghe được tiếng bước chân lẫn một chút động tĩnh gì vậy.

    Cô đưa ánh mắt nghi hoặc về phía người đang đứng ngoài cửa, hắn ta cũng ném về phía cô một tia tò mò.

    Ánh mắt hiếu kỳ này của kẻ này cô sớm cũng đã quen rồi. Từ đêm hôm qua đến giờ, bất kể là ai cũng nhìn cô như một sinh vật là, phước này, cũng chẳng nhìn xem là ai ban cho.

    "Ô? Xem ra lời Hàm Đế Vực nói là sự thật nhỉ!"

    Lại chất giọng giễu cợt này.

    Xem ra tên họ Hàm kia đúng là không đợi được để thổi chuyện lên. Cho hắn làm bác sĩ có phải ngược đãi lương tâm hắn quá không nhỉ?

    "Triết!"

    Quan Lăng Dạ trừng mắt nhìn về phía người đang đứng ngoài.

    Giang Minh Triết trông vậy cũng lộ ra biểu cảm hệt như Hàm Đế Vực, bất mãn nhưng cũng không nói được gì.

    "Khụ.. Hạng mục ở phía Tây thành phố lần này, Bạch Hiểu Đồng đúng là cũng tham gia."

    Giang Minh Triết cũng thôi bỡn cợt với người trong phòng, khuôn mặt bây giờ lại trở nên rất nghiêm túc. Người này, thay mặt cũng nhanh thật.

    Quan Lăng Dạ nghe xong cũng không có động thái gì hơn, khuôn mặt đăm chiêu một lúc rồi cũng dãn ra, nhìn về phía người họ Giang.

    "Ngày mai cậu cùng Hàm Vũ đến đó, bằng mọi cách khiến hắn phải bỏ ra 50% cổ phần của Bạch gia để đầu tư vào. Lần này không được có sai sót."

    Giang Minh Triết nghe xong khuôn mặt lại trở nên bất mãn hơn một chút. Lại là hắn đi cùng Hàm Vũ đến đó.

    "Không thể đổi người được sao.. Ý tôi là, dạo này Hàm Vũ có vẻ rất bận.. tôi có thể đi cùng Nhiễm Tư Niên cũng được.."

    "Tôi bận từ khi nào chứ?"

    Lại một giọng nói khác vang lên cứng cỏi. Tiếng bước chân cũng không nghe được, bây giờ lại xuất hiện thêm một người, rốt cuộc thì tên này từ đâu chui ra vậy?

    Lời nói ra rất nhanh đã thu hút được sự chú ý của tất thảy mọi người. Một nam một nữ trong phòng đều dồn chủ ý về người đến sau, Giang Minh Triết thì khỏi phải bàn, tóc gáy hắn dựng đứng hẳn lên. Chất giọng quen thuộc này hắn thì còn lạ gì nữa chứ.

    Hàm Đế Vực?

    Người vừa tới nhìn thoạt qua khá giống tên họ Hàm kia. Nhưng rõ ràng mái tóc có ngắn hơn, lại có vẻ trầm tĩnh hơn. Có vẻ như không phải.

    Nhìn đi nhìn lại, vừa giống, lại vừa không giống.

    Hàm Vũ. Cùng là họ Hàm, xem ra là anh em nhỉ. Có điều khí chất lại đối lập nhau hoàn toàn.

    Có điều, quả nhiên là cùng một gen, đều rất đẹp. Khuôn mặt vừa có vẻ yểu miều, lại rất rắn rỏi. Hai sắc thái này thế mài lại có thể cùng dung hòa lẫn nhau, khiến người này thoạt nhìn vừa có vẻ thư sinh, lại rất mạnh mẽ.

    "Khụ.. tôi là lo cậu phải làm nhiều việc quá nên mệt thôi.."

    Giang Minh Triết cũng chỉ biết cười trừ, số phận hắn từ khi nào lại trở nên hẩm hiu thế này nhỉ.

    "Nếu đã xong hết rồi thì biến khỏi đây được rồi."

    Quan Lăng Dạ chẳng nể nang gì hai người kia vẫn còn "lưu luyến" muốn xác thực sự thật không đáng tin kia, một lời mở ra liền đuổi người về.

    "Ây nhô, Dạ à, cậu không thể nhẫn tâm thế chứ."

    Người họ Giang vẫn không từ bỏ tâm cơ tò mò của mình, lại như cách Hàm Đế Vực hóng chuyện, đưa liễm hóng hớt về phía cô. Hai người bọn họ thật sự không cùng cha cùng mẹ sao?

    Cũng chẳng cần đợi Quan Lăng Dạ hay Tuân Khả Nguyệt bọn họ phải phản ứng, Hàm Vũ đã rất nhanh thôi kéo người này đi khỏi, cũng chảng ngoảnh lại chào lấy một câu.

    Cũng thô bạo thật rồi.

    Tuân Khả Nguyệt giật giật khóe môi, người bên cạnh Quan Lăng Dạ quả nhiên khác người hẳn ra.

    Mà là, Tuân Khả Nguyệt cũng không khỏi tự cảm thán, xung quanh Quan Lăng Dạ nhiều "mỹ nam" như thế, chẳng trách hắn lại không có hứng thú với phụ nữ.

    Hai con người phiền phức kia vừa rời đi thì tiếng chuông cửa bên ngoài lại vang lên.

    Quan Lăng Dạ hắn nhíu mày khó chịu lấy vài cái, nhà hắn từ khi nào lại trở nên náo nhiệt như vậy nhỉ, rốt cuộc bọn họ xem rằng La Thành Đế của hắn là nhà hát kịch sao?

    "Nói."

    Người đứng ngoài đang còn tay xách nách mang đủ thứ đồ, bên trong vừa mở cửa ra là đã gắt gỏng hắn. Như này có phải quá đáng không nhỉ.

    "Quan lão đại.. đồ anh cần."

    Người đứng ngoài là thư ký Lâm.

    "Mang vào."

    Quan Lăng Dạ nghe thấy thế sắc mặt cũng nhã nhặn hơn. Bên ngoài bước vào cũng chẳng chỉ có một người, Lâm Kỳ vừa bước vào, bên ngoài cũng còn vài người nữa, tay lỉnh kỉnh đồ, nghiêm chỉnh đi theo.

    Những thứ đồ này là hắn giao phó mua về, cũng không biết được mãng xà nhỏ trên kia có thích không
     
    Hạnh Hảochiqudoll thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...