Tự Truyện Hoa Vàng Thuở Ấy - Magicdesigner

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Magicdesigner, 21 Tháng tám 2020.

  1. Magicdesigner Tình yêu có mùi gió

    Bài viết:
    137
    Chap 50 Hạ quyết tâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhác thấy cô vô, dù muốn hỏi tiếp gì đó nhưng thằng Vũ lập tức im lặng lôi sách vở ra. Buổi học chán chường như dài lê thê, tôi ghi ghi chép chép và cố gắng nhớ mớ công thức hóa học dài nhằng, thằng Vũ cũng ngáp ngắn ngáp dài rồi quay qua hỏi:

    Điên là sao mi?

    Thì tụi bay điên hết chứ sao? Ta với Trâm chỉ bạn bè thôi, yêu đương bồ bịch gì ở đây!

    Chứ ta nghe mấy đứa nói tụi bay hay đi chung, rồi tình cảm này từ cấp 2 tới giờ?

    Ôi đệch.. Mi nghe ai nói?

    Nghe vậy thôi, ai nhớ ai nói, lớp ta có mấy đứa hồi trước học cấp 2 với mi mà.

    Chả muốn dài dòng phân bua gì thêm, tôi kết "Nghe tin đồn hay nghe ta thì tùy mi. Bạn bè thì ta nói bạn bè, vậy thôi!"

    Buổi học hôm đó kết thúc, tôi lấy xe rồi đợi Trâm ở đầu hẻm. Ít phút sau Trâm và Giang đến, tôi nói mình đi ăn chè tí rồi về, cũng trễ rồi. Vậy là bọn tôi chạy đến quán chè Dạ Viên ngay ngã tư. Lúc này tôi với Trâm đã trở lại thành bạn bình thường. Ít nhất những suy nghĩ và tình cảm trong tôi là vậy. Có đôi khi, cũng hơn bình thường một chút. Vì tôi đã từng tự tưởng tượng ra những viễn cảnh, nếu Trâm và một người bạn "bình thường" nào đó của tôi lâm vào rắc rối gì đó cần tôi giúp, dù sao tôi sẽ vẫn ưu tiên Trâm hơn.

    Cô bạn của Trâm khá dễ gần. Khuôn mặt chữ điền làm cho vẻ nữ tính trong cô bớt đi phần nào, nhưng bù lại, giọng nói dễ nghe, cách nói chuyện gần gũi, tính tình cởi mở, thân thiện làm tôi thấy khá thoải mái dù chỉ là lần đầu gặp gỡ.

    Tối đó về nhà, trong đầu tôi chỉ vơ vẩn xung quanh lá thư tôi vừa gửi.

    "Tình bạn là một cái cây mọc chậm và phải chịu nhiều thử thách, nghịch cảnh trước khi được gọi bằng danh hiệu đó."

    Gửi Thương!

    Chuyện học hành, chuyện đoàn đội, chúng ta sẽ còn gặp nhau và trao đổi thật nhiều. V xin lỗi vì 2 lần gặp trước không được nhiệt tình, thoải mái lắm. Không phải vì V không thích điều đó mà là vì V chưa thể.. Và cũng thật đặc biệt điều này chỉ xảy ra khi đối diện Thương. Lạ thật. V mong ngày mai, hoặc một ngày mai nào đó thật gần, V có thể đối diện Thương và thoải mái như 2 người bạn thân thiết.

    Truyện này V mượn ở thư viện trường mình. Thấy rất hay nên gửi Thương đọc. Nhà V còn nhiều truyện khác nữa. Nếu Thương thấy thích, lần sau V sẽ cho mượn thêm nha.

    Thư không dài. Cũng không có ý gì đặc biệt. Chỉ đơn giản muốn hướng đến sự tự nhiên khi gặp gỡ. Nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi đã quá đủ cho lồng ngực tôi gấp gáp hơn, đầu óc tôi phải suy nghĩ nhiều hơn, và tôi mong đợi ngày mai mau đến hơn. Vì ngày mai khi gặp Linh, tôi sẽ đánh giá được những bước đi "rón rén" đó của tôi có thực sự thích hợp hay không.

    Sáng hôm sau, chưa kịp vô lớp, đang ăn bún bên ngoài trường thì thấy Thương cũng vô quán. Tim tôi bất chợt nhảy lên loạn xạ và gõ thùng thùng trong lồng ngực. Vận dụng hết 8 thành công lực, tôi cố giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng còn xót lại, miệng nặn ra một nụ cười thật tự nhiên chào hỏi. Thương thấy tôi cũng cười chào rồi lại gọi món. Và điều tôi không ngờ nhất lại xảy ra khiến toàn thân tôi như bị trời trồng mà bất động. Thương bê tô bún đến ngồi ngay bàn tôi. Giật mình suy nghĩ, tôi thầm đoán "lẽ nào lá thư này công hiệu như thần dược vậy sao ta? Mới gửi chiều qua thì hôm nay đã có kết quả rồi. Một ngày mai nào đó thật gần chẳng lẻ nó gần đến vậy? Nếu vậy thì chắc chắn một điều Thương ít ra cũng phải có ý gì đó với mình chứ không thể đơn giản như vậy được. Nghe Linh nói mình giống mẫu người Thương thích mà.." Mãi vu vơ tôi như đơ ra cho đến khi nghe Thương gọi:

    V suy nghĩ gì sao ngẩn ra luôn vậy?

    Định thần lại, với suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu khi cho rằng Thương cũng có ý với mình, tôi thoải mái hẳn ra "À, hihi, Thương mặc áo dài xinh hơn hẳn các cô bạn khác nên V ngẩn ra luôn."

    Trời. V nói cứ như thật. Lo ăn nhanh đi chứ sắp vô tiết rồi đó.

    Thương mới lo đó. Giờ mới gọi ra, còn 15ph nữa vô lớp rồi, ăn sao kịp?

    Không kịp thì trễ. Có gì đâu. Hihi.

    Uhm. Vậy trễ thì hai bí thư trễ luôn.

    V thiệt tình..

    Cô gái của năm đó, một tay vén mái tóc dài đen mượt qua một bên, tay còn lại cầm đũa, đầu hơi nghiêng nghiêng. Không gấp gáp, không vội vã. Ánh mắt lung linh như hai ngôi sao mai, vì mãi rong chơi mà quên luôn bình minh đã ló dạng. Không môi son, không má phấn. Tất cả làm tôi càng củng cố thêm quyết tâm phải chinh phục của mình.
     
    Tinh star thích bài này.
  2. Magicdesigner Tình yêu có mùi gió

    Bài viết:
    137
    Chap 51 Ăn dưa bở

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào lớp sau tiếng trống, các thầy cô từ phòng giáo viên đã bắt đầu lên tiết. Tôi và em đi bên nhau gấp gáp qua dãy hành lang, không thể nào tránh khỏi những ánh nhìn đổ về. Tôi chả quan tâm lắm. Nếu muốn đồn thì cứ đồn. Nếu muốn hiểu lầm thì tôi sẽ nói rằng không hề lầm đâu.

    Vào chỗ, Diệp vẫn nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn và trao vào tay tôi. "Hôm nay tự nhiên đi trễ vậy bí thư, chở ai nữa hả?"

    Đâu có, gặp nhau nên đi cùng thôi hà. Bí thư của lớp 11/10, lớp V phụ trách.

    Nghe nói V học lý thầy Dũng ở Hoàng Diệu hả?

    Thấy Diệp đổi chủ đề nên tôi nhanh nhảu "Uh, V học từ năm lớp 10, thầy dạy tốt lắm, Diệp muốn học thì cứ vô lớp V nè."

    Chiều nay Diệp học buổi đầu, V đi không Diệp chở đi?

    Diệp chở V đi hả? À, đúng rồi, Diệp đi xe điện mà. Mà chẳng lẻ để Diệp lên nhà V chở V đi?

    Cũng bình thường mà V, xa thêm xíu chứ mấy.

    Nếu Diệp đi học một mình thì lên chở V cũng được. Nhà thầy xa, đi vậy cho có bạn, lại đỡ phải đạp xe mỏi chân. Hehe

    Có bé Thùy Trang nữa chứ đâu phải mình Diệp.

    * * *

    Định hỏi sao không chở Trang vì Trang cũng đi xe đạp nhưng tôi kịp phanh lại. Phía trên, giáo viên đã vô lớp. Tôi miên man suy nghĩ. Rõ ràng giữa tôi và Diệp đang có một sợi dây kết nối thật mỏng, mỏng gần như vô hình, nghĩa là nhiều lúc không ai có thể nhận ra. Nhưng sợi dây này tương đối bền chặt, vì nó được xây dựng từ sự thân thiết và quan tâm lẫn nhau một cách nhẹ nhàng từ hai đứa. Tôi mặc đinh và cố ép mình luôn phải suy nghĩ, tất cả những gì giữa tôi và Diệp đến từ một tình bạn đẹp. Lúc đó thằng Thành có nói với tôi "không thể nào có tình bạn thân giữa hai đứa khác giới. Đến một lúc nào đó chín mùi, tình bạn ấy sẽ thành tình yêu, hoặc không còn tình cảm nào nữa." Mãi cho đến sau này lâu thật lâu tôi mới công nhận, với cá nhân tôi và thế giới quan tôi nhìn thấy, điều này tuyệt đối đúng.

    Và dù có dù không, trong tiềm thức hoặc từ một sự chuẩn bị dài hơi hay bất chợt, mỗi chúng ta, khi làm điều gì đó mang tính chất bước ngoặc của cuộc đời, chúng ta sẽ luôn có những phương án dự phòng. Bạn thân cũng được. Còn nếu như dòng đời xô đẩy, ngã về bên này hoặc bên kia, tôi tuyệt không ca thán nửa lời. Vì tôi đang chênh vênh mà.

    Giờ ra chơi hôm đó tôi qua lớp Linh định gửi lời cảm ơn với thông báo luôn chủ nhật tuần này họp bí thư toàn trường, thông tin tôi mới nhận được từ cô Ngọc. Vừa mới gặp, chưa kịp mở lời Linh đã cười xởi lởi và nói:

    Sorry ông nha, tui chưa đưa truyện cho Thương, giờ mới định qua đưa nè. Truyện hay quá, đọc vài trang đầu nên tôi thức đọc luôn.

    Chững lại vài giây, tôi thông báo cho Linh và nhờ Linh thông báo cho Thương luôn rồi quay về lớp. Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ? Sáng giờ mình ăn phải dưa bở chăng? Người ta còn chưa nhận được thư kia mà. Thậm chí người ta còn chưa biết mình có lòng đi mượn truyện cho người ta nữa kia. Ôi. Mà cũng tốt. Ít nhất thì không cần thư từ cầu kỳ, hai đứa vẫn đang tiến triển tốt. Mà khoan, có khi nào lá thư kia lại làm chậm những "tiến triển" đó lại không? Mà cũng không thể được. Mình có viết gì hay làm gì quá đáng đâu. Mải mê với những mâu thuẫn trong đầu, tôi đụng phải thằng Nguyên con lớp 11/2.

    Tụi A2 là tụi chuyên Toán nên lớp nó con trai khá đông, chiếm 2/3 sĩ số của lớp. Tụi này đá bóng rất tốt, tuyển của trường cũng 2/3 từ lớp nó mà ra. Nhớ năm lớp 10, mỗi lần chạm trán với tụi nó, bọn tôi chỉ biết co cụm phòng thủ rồi banh bổng cho ku Nhân tiền đạo cắm với cái chân trái sát thủ làm chiến thuật đối phó. Tụi này tính hơn thua thì dã man con ngan. Kiểu như tụi nó luôn thích lớp nó nhất về mọi mặt. Vậy nên thách đấu bóng đá và cơ số các môn khác với hầu hết các lớp trong trường. Nguyên con là tiền đạo của đội tụi nó. Chiều cao hơi thấp, tầm 1m6, nhưng kỹ thuật cá nhân đặc biệt tốt, kỹ thuật dứt điểm cũng tốt nốt. Luồn lách, chạy chỗ, lại được mớm bóng thường xuyên nên mỗi khi hai lớp đụng độ, tôi luôn là người kèm cặp nó. Lần này nó đến gặp tôi chắc là để rủ giao lưu nữa đây.

    V, chiều học thể dục xong giao lưu tí?

    Đá bóng à?

    Không, đế chế!

    Đế chế?

    Uhm. Đế chế. Nghe nói mi củ hành thằng Khánh bên A1 nên ta định solo học hỏi.

    Học hỏi thì phải có học phí chứ?

    Chuyện nhỏ, thích bao nhiêu cho cái giá thôi hà. Học hỏi lẫn nhau mà.

    "Học hỏi lẫn nhau?" Tiền bối chắc chắn là cao nhân lâu nay ẩn nhẫn bất lộ chân tướng. Mong chiều nay tiền bối cho kẻ khờ này được dịp mở mang tầm mắt. Tại hạ sẽ vì thế mà biết ơn vô cùng.

    Ok. Chiều 3h nhé!

    Chốt!

    Tôi win thằng Khánh A1, khối tôi gần như biết khá nhiều. Đứa ham game một chút thì hẳn sẽ có nghe đến chuyện này. Đứa không ham game thì nghe chuyện bí thư A4 dẫn theo bé nào đó A1, cũng là một câu chuyện thú vị để tám bên ly chè cốc mía. Vấn đề đáng nghĩ ở đây là rõ ràng nó biết tôi win thằng Khánh chỉ bằng vài đường cơ bản nhưng vẫn muốn tới thách đấu, nếu không có tí bản lĩnh thì khác gì thiêu thân lao vào lửa. Có kẻ sẽ gọi là anh hùng, nhưng cũng có kẻ sẽ gọi khác, ngắn gọn hơn, đầy tính tả thực hơn – điên! Có điều chắc chắn nó không "điên", vậy nên suy ra nó có bản lĩnh. Bản lĩnh cỡ nào thì chiều mới biết được. Dù sao với đôi tay này, đôi mắt này và bộ óc này, cùng với những năm tháng chui rèn chinh chiến khắp trung tâm thành phố cho đến ngoại ô, win được tôi lúc đó, đếm không đầy một bàn tay.

    Về đến lớp tôi gọi ku Liêm xuống kể về chuyện thằng Nguyên. Nó nói lâu nay chưa thấy thằng Nguyên giao lưu với tụi nó bao giờ. Nó còn phỏng đoán tới lui rằng có win nổi không vậy bí thư? Ku Thành ngồi bên cạnh thì so sánh "có khi không bằng ta chứ nói gì tới thằng V!"

    Ồ, mi cũng biết đánh hả Thành?

    Nhà ta có máy tính hơi bị sớm mi không nhớ hả? Game hay thằng nào chả chơi.

    Mà sao mi biết trình mi thua ta?

    Ta có xem thằng Khánh đánh mấy lần. Hạ nó trong vài nốt nhạc thì chắc cũng thuộc cao thủ của cao thủ.

    Vậy chiều nay ra chơi luôn cho vui.

    Thì ra mà. Ta vốn không ưa gì tụi A2 rồi. Lúc nào cũng nghĩ tụi nó bá đạo. Chiều ni coi tụi nó thê thảm ra sao
     
    Tiên Nữ beauty thích bài này.
  3. Magicdesigner Tình yêu có mùi gió

    Bài viết:
    137
    Chap 52 Trận thư hùng đỉnh cao

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tan buổi học về nhà, ăn uống xong xuôi tôi lên phòng chuẩn bị sẵn bộ đồ. Lát nữa nhờ Ngân chở tôi đi học thể dục rồi quá giang ku Thành qua net, xong thì thay đồ, hẹn Diệp 5h ở trường đi học Lý luôn.

    Chiều hôm đó, sau tiết thể dục, thằng Nguyên chạy qua như sợ mất con mồi béo bở "Ra net King nha V, máy có sẵn rồi."

    Bước vào quán, như kiểu ông trùm bên mấy phim Hàn xẻng, hàng chục đứa A2 đợi sẵn từ lúc nào, nam có nữ có, thấy tôi vào thì dạt qua hai bên để nhường lối. Trận thư hùng chiều nay không đơn giản chỉ là một trận đấu giao lưu, nó còn là trận chiến của bộ mặt, của danh dự, của phân cao thấp. Không tỏ chút e dè, cũng chả để cho "team bạn" có cơ hội đè nén sĩ khí lớp mình tôi cười cười lên tiếng "đoàn kết là chết chùm à nha" rồi ngồi vào máy. Thằng Nguyên lấy đúng biệt danh của nó "Nguyencon". Vâng – Nguyencon vs Magic_Designer.

    Sau lưng tôi không chỉ có mấy đứa Thành, Liêm, King, Hoàng, Tuyển, Danh.. mà còn một cơ số mấy đứa A2. Chắc muốn quan sát cách đánh. Chả quan tâm lắm. Kiến thức vốn đầy trong sách, học đó, đọc đó, nhưng chả phải ai muốn làm theo là làm được ngay. Có thể phải quyết tâm, có thể phải kiên trì, nhưng căn bản cũng phải có chút năng lực cơ bản.

    Kèo đã lên sẵn. Đấu 3 trận, win thì tiền net và 50k gọi là giao hữu. Trận đấu bắt đầu. Kèo này tôi thất thế thấy rõ. Cừu kẹt trong gỗ, vàng đá ngay bên ngoài. Thằng Nguyên lại được quân Mông Cổ nên ngựa mở đường khá nhanh, kinh tế ngang nhau. Tôi cười thầm, mình lỗ đủ thứ vậy mà kinh tế nó chả hơn mình được, nhưng xét ra đúng là có tí bản lĩnh thật, nếu xét với thằng Khánh thì Nguyencon vẫn hơn 2, 3 bậc. Tôi lấy công làm thủ, up đời sớm và ra ngựa phá kinh tế đội bạn ngay. Chắc đã tìm hiểu lối đánh này khi nghe chuyện thằng Khánh thảm bại, Nguyencon chủ động ra chột phòng thủ các khu kinh tế. Hay lắm bạn! Nhưng đạo dùng quân vốn biến hóa khôn lường. Ngựa mạnh về tốc, xem nhà thiết kế ảo thuật dùng tốc nhé.

    Tôi lấy ngựa đi đầu dụ cho lính chột đuổi theo, rồi đem 4 ngựa phía sau xông vào bãi gỗ. Thằng Nguyên thấy vậy lật đật cho chột quay lại phòng thủ, tôi lại chia ngựa ra làm 2 và chạy qua bãi vàng, rồi quay lại bãi gỗ. Cứ 1 tốp nhử lính 1 tốp đánh phá, cố gắng chống đỡ đến phút 21, nhìn chỉ số kinh tế đã thua tôi 1 nửa, thằng Nguyên buồn bã out game. 1-0

    Tụi bạn phía sau quan sát thấy thằng Nguyên đã toát mồ hôi hột mà tôi cứ vừa di chuột vừa cười, gõ phím bình thiên hạ, tụi nó không khỏi một phen hả lòng hả dạ. Tôi đánh tiếng cười lớn áp đảo tinh thần đối phương "Haha, bắt bài tốt, chỉ thiếu tí kỹ năng."

    Trận thứ 2, bản đồ tôi bằng phẳng, cây cối um tùm, tài nguyên dồi dào. Ngựa dò đường phát hiện Nguyencon đang xây rào bao nhà chủ động phòng thủ, chắc sợ tôi đánh sớm quá nên cuống cuồng đây, tôi lên đời 25 dân rồi bấm lên đời lần nữa phút 13, phút 17, Knight chạy bao vây, đục vào đến nhà, lại ra đi chóng vánh. Tôi hả hê "Trình độ hơi chênh lệch. Thôi khỏi đánh trận nữa nhỉ?"

    Bộ dạng tiu nghỉu, nó đứng dậy, mặt buồn xo cay đắng "tao thua.."

    Tôi đẩy ghế ra đứng dậy theo, một cánh tay chạm vào vai "Solo với ta, kèo 50 – mỗi trận". Nghe hai từ "mỗi trận" được nhấn mạnh, quay đầu nhìn lại hóa ra là thằng Phú. Thằng này biệt danh của nó là "Phú lè", nôm na có thể hiểu là "Phu nhân", phát âm theo tiếng Trung, ám chỉ nó như bê đê, như con gái. Thật ra biệt danh này chỉ đúng với thể hình của nó vào lúc đó, vì nó hơi thấp và gầy. Chứ còn về tính cách, nó men đích thực. Hơn nữa, thằng này có máu ăn thua số một trong những đứa tôi gặp. Thấy Nguyencon lớp nó bị hạ một cách không thể thảm hơn, máu nóng dồn lên não, nó chạm vào vai tôi như muốn đè xuống và quyết ăn thua đủ trong trận chiến AOE này. Tôi quay lại nhìn đồng hồ "4h30 rồi, ta sắp đi học thêm."

    Không được, mi phải solo với ta đã!

    Hơi ngạc nhiên vì thái độ của nó, tôi nhướn mắt lên "Đi học mà bạn giỡn à bạn."

    5h30 mới học, còn 1 tiếng nữa lận.

    Ta có hẹn 5h rồi. Giờ ra ăn tí rồi đi. Nhưng thấy mi có vẻ muốn ăn thua, mai đi, mai thứ 5, thoải mái! Nói đoạn tôi đẩy nó ra rồi rủ mấy đứa tới trước trường mời nước mía mừng chiến thắng.

    Thật ra cũng chả phải ăn mừng gì với tí tẹo chiến công này. Vì với cá nhân tôi, tất cả những gì diễn ra trong chiều nay sớm đã nằm trong dự tính. Cái không nằm trong dự tính có thể chút nữa mới đến. Vì trong chuyện tình cảm, tôi vốn hiểu được mọi tính toán cũng chỉ mang tính chất hên xui mà thôi. Buổi ăn mừng này là vì cái khí thế ngút trời của tụi A2 bị tôi đè xuống như đô vật chuyên nghiệp vật một thằng con nít ra vậy, trọng tài vừa thổi còi một cái là đo ván và đập tay liên hồi ngay tắp lự.

    Thằng V nó nằm ở một đẳng cấp khác – thằng Thành lên tiếng mở câu chuyện.

    Thấy nó đập thằng Nguyên thê thảm, nhìn vẻ mặt mấy đứa con gái A2 mà ta phê vl – thằng Liêm cảm thán.

    Hết hí hố coi trời bằng vung. Sáng mắt ra như đèn Huỳnh Quang luôn – thằng Danh đế thêm.
     
    Tinh star thích bài này.
  4. Magicdesigner Tình yêu có mùi gió

    Bài viết:
    137
    Chap 53 Con đường xa xăm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngồi chém gió được một lát, tới 5h, đứa nào đứa nấy đều lục tục đi học thêm, tôi cũng tranh thủ thay đồ rồi đến cổng trường. Diệp đến cực kỳ đúng giờ. Lần đầu tiên thấy Diệp mặt quần jean áo thun tôi không khỏi há hốc mồm, có chút cá tính ngày nào của Trâm, cũng tóc đuôi gà, cũng chiếc mũ lưỡi trai, lại thêm chút nhẹ nhàng, rạng rỡ, đằm thắm của riêng mình, Diệp như cô Tấm bước ra từ quả thị, lạ lẫm, giản dị, nhưng quyến rũ. Vừa đến nơi Diệp đã hỏi:

    V sợ Diệp không tiện đường hay sao mà phải xuống đây vậy?

    Diệp ra yên sau đi, để V chở cho. Hôm nay V có hẹn.

    Ủa, hẹn gì vậy V?

    Mấy đứa bên A2 nó rủ đánh đế chế thôi. Vừa cho tụi nó co vòi xong. Hehe

    V chơi game giỏi quá ha. Hôm trước nghe mấy đứa con gái lớp mình nói V thắng cả thằng Khánh bên A1 mà.

    Tụi nó cứ làm quá. Thằng Khánh như mới tập chơi, có gì đâu mà tâng bốc nó dữ vậy, cao thủ trong trường còn nhiều, chẳng qua nó chưa gặp nên cứ ảo tưởng sức mạnh.

    Mà từ lớp 10 tới giờ V đạp xe đi học thêm tận dưới này hả?

    Uh. Đạp mòn mỏi luôn. Mà thằng Thành nó xa hơn còn đạp được thì V phải đạp được chứ.

    Nhà Thành xa lắm hả V?

    * * *

    Nói chuyện qua lại vài câu vu vơ, tôi im lặng như muốn cảm nhận thật sâu sắc cảm giác lúc này. Lần đầu tiên tôi lái một chiếc xe điện. Và cũng là lần đầu tiên tôi đèo một cô gái phía sau với thật nhiều trìu mến. Tay ga nhẹ nhàng, xe chạy êm như ru trên đường nhựa thẳng tắp. Phía sau, từng hơi thở của em phả vào gáy, chiếc áo đôi chỗ phập phồng thỉnh thoảng chạm nhẹ vào lưng. Một ngày đầu tháng mười rực rỡ. Hoàng hôn ở phía xa chân trời như tấm background làm phông nền cho buổi chiều hôm ấy thêm phần lãng mạn, thăng hoa. Giờ tan tầm, kẻ hối hả, người vội vàng, riêng tôi lại thấy nhẹ nhàng, thanh thoát đến dịu vợi. Phải chăng tình cảm vốn mù quáng và con tim của chúng ta thật sự quá yếu mềm? Phải chăng tôi đang bước trên con đường nghìn bước có lẻ và cũng đang quay lưng nhưng trong một khoảng không mông mênh nào đó, có một tình cảm đang "bám vào"..

    "Đường vào lớp học xa xa

    Xe tôi cũ kỹ tôi nhờ xe em

    Đường vào lớp học ban đêm

    Song song hai đứa khỏi quên đường về.."

    Tối đó về nhà, sau buổi cơm tối, tôi lên phòng, bấm nhẹ chốt cửa, nằm nhẹ nhàng xuống giường. Tôi không thể nào hiểu nổi chính tôi vào lúc đó đang nghĩ gì, đang hướng đến điều gì và đang trải qua tâm trạng gì. Chiếc quạt treo tường phả ra những làn gió nhẹ, hơi lạnh, kéo tấm chăn, những ấm áp của ngày hôm nay đang được ẩn giấu phía bên dưới lồng ngực kia thầm nhắc nhở tôi rằng, dù tôi quyết tâm cỡ nào, tôi vẫn đang chênh vênh.. Và tình bạn giữa tôi và Diệp có thể thế này vào lúc này nhưng chắc hẳn, cũng sẵn sàng thế khác vào lúc khác. Tình yêu vốn lạ kỳ. Tôi đưa tay kéo nhẹ cửa sổ, một làn gió lạnh chớm đông thốc vào mặt, khoảng cách giữa lạnh lùng và ấm áp hóa ra mỏng manh đến vậy. Khoảng cách giữa hạnh phúc và cô đơn cũng mỏng manh như vậy. Khoảng cách giữa yêu thương và ghét bỏ, liệu có mỏng manh như thế không?
     
    Tiên Nữ beauty thích bài này.
  5. Magicdesigner Tình yêu có mùi gió

    Bài viết:
    137
    Chap 54 Bất bại đại tướng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay là thứ 5. Tôi thong dong trên con xe trắng đen của mình với tâm trạng cực kỳ vô tư và thoải mái. Đầu óc của một thời vô lo vô nghĩ nó thảnh thơi, an nhiên đến lạ thường. Đạp xe ngang qua chợ, tôi ghé mua hộp xôi rồi đến trường. Qua lớp A2 thấy tụi thằng Nguyên đang túm lại xì xào nhỏ to gì đó. Chắc lại bàn chiến thuật lật đổ đây. Nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì đâu mấy đứa ơi. Vào lớp, thấy Diệp đến sớm trực nhật, tôi để cặp rồi phụ Diệp lau bảng, giặc khăn.

    Vô tiết học, Diệp tháo chiếc nhẫn đưa ra phía sau cho tôi. Nhận lấy, tôi mỉm cười trong ánh nhìn của thằng Sen, thằng Nhân, nhưng thằng Thành lại lắc đầu cảm khái "Đuổi thỏ một con chưa biết bắt được chưa. Đuổi thỏ hai con, không bắt được con nào thì hoài công vô ích, đến lúc được cả hai thì tính thế nào?"

    Nghĩ xa quá mi, người tính không bằng trời tính đâu, đuổi hai con, bắt con nào trước thì về, không đuổi nữa. Cứ để tự nhiên thế nào thì thuận theo thế ấy.

    Kết thúc tiết một, đang cà khịa ku Sen tiểu thư, bé Tâm ngồi ngay cửa lớp kêu lên ong ỏng "Bí thư ơi có người tìm."

    Nhìn ra cửa lớp, một tốp khoảng 5, 6 đứa A1 đang đứng bên ngoài. Việc lớp này gặp lớp kia vốn không phải chuyện gì đáng nghi ngại. Nhưng một tốp con trai lớp này đi đến lớp khác thì hầu hết là tìm cớ choảng nhau. Tôi vừa tỏ vẻ đề phòng vừa thoáng nghĩ "từ sau đợt thằng Vỹ, lâu nay mình chả đụng chạm ai. Tụi này rõ ràng cay cú bữa ngậm hành vừa rồi nên qua kiếm kèo báo thù đây." Nghĩ đoạn, tôi đi ra khỏi lớp, thằng Khánh lên tiếng đầu tiên:

    Lát nữa ra làm tiếp vài trận.

    Lát nữa có kèo với A2 rồi bạn.

    Mi cứ đánh với A1 đi, tụi ta từ từ cũng được. Như nhận ra sự chênh lệch, sau một hồi bàn bạc và có lẽ máu nóng hôm qua của thằng Phú đã tan biến, thằng Nguyên lớp bên lọt tọt đế vô.

    Sao? Vậy lát đánh với bọn ta chứ?

    Cũng được. Kèo gì đây, hay giải trí cho vui thôi.

    Kèo 3 vs 3, 20k mỗi đứa.

    Nghĩa là 3 đứa lớp ta đánh với 3 đứa lớp mi, 60k?

    Uhm. 1 trận thôi, 60k. 3 vs 3.

    Không để thoáng chút lưỡng lự trong suy nghĩ lộ ra bên ngoài, tôi OK ngay lấy khi thế áp đảo quần hùng "Lát cứ vậy mà triển thôi."

    Hết tiết hai, mấy đứa dọn dẹp sách vở, thằng King, Liêm, Hoàng chạy xuống chỗ tôi. Thằng King lên tiếng trước:

    Chọn ai 3 vs 3 đây mi, tụi nó đánh tốt đó.

    Thằng Liêm cũng tỏ vẻ lo lắng "thằng Khánh, thằng Phương, với thằng Tuấn lớp nó đánh tốt lắm, ít nhất thằng nào cũng hơn ta.

    Đánh mắt qua ku Thành tôi hỏi" Sao mi, nhắm đủ sức tham gia chứ?

    Mi kiếm thêm 1 đứa nữa đi. Thằng Thành tự tin.

    Suy nghĩ một lát, tôi nói thằng Liêm "ta, mi với thằng Thành đánh. Trình cỡ thằng Khánh trở xuống thì chắc mình ta chấp 3 cũng được. Nhưng đề phòng bất trắc, lát ta nói gì cứ y vậy mà làm theo. Đi thôi chứ tụi nó đợi."

    Ra quán, bên "ban tổ chức" đã chiếm sẵn 3 máy 2 bên đối diện nhau, tôi ngồi giữa, ku Liêm và Thành ngồi 2 bên. Trận chiến nhanh chóng diễn ra. Trận này tôi nằm giữa. Mở đường được một lúc thì thấy bên kia, thằng Phương ở giữa, thằng Khánh cánh ku Thành, thằng Tuấn cánh ku Liêm. Nhìn kinh tế 3 thằng bên đó xem ra trình độ quả thật khá ngang nhau, tầm một 8 một 10. Bên này ku Thành cũng nhanh tay lẹ mắt nhưng lối đánh không bài bản, thiếu tính toán. Ku Liêm thì quyết định đi cắm cọc phá kinh tế để tôi tiện phát triển. Định lên tiếng chỉ đạo nhưng ngẫm lại thấy cũng chả cần thiết, trình cỡ thằng Khánh trở xuống, tôi chấp 5 thằng còn được chứ huống gì 3. Vậy là mặc cho ku Liêm và ku Thành đánh theo kiểu "thuận tự nhiên", tôi âm thầm rào nhà phát triển mạnh kinh tế và quân. 25ph trôi qua, kinh tế tôi gấp đôi ku Thành với ku Liêm cộng lại. Nhìn qua thì thấy nhà ku Thành đang bị tàn phá ác liệt, còn nhà ku Liêm thì đã chẳng còn gì, đang lấy dân chạy qua nhà tôi mong muốn "làm lại từ đầu."

    Thấy chiến sự có phần nghiêng về đội bạn, thằng Liêm lo lắng phát cáu "mi làm gì mà không đi đánh vậy V?". Thằng Thành cũng đang vất vả chống đỡ lên tiếng thúc giục "Ử chưa đủ chín hả mi, ra quân đi?"

    Nhìn quân của 3 thằng kia tôi cười cười, để đội bạn phấn khích tí nữa đi. Tôi chơi chiến thuật 100 Paladin vì rơi trúng vào nước Pháp, đúng phút thứ 34, khi ku Thành và ku Liêm đã nấp kỹ trong nhà tôi, khi mà tụi kia đang đưa quân sang làm thế gọng kiềm sau trước. Tôi dẫn một đội Paladin max nâng cấp bắt đầu đi càn. Xác chết như rạ, máu chảy như sông, đội kỵ binh huyền thoại cuốn đi như một cơn lốc, mạnh mẽ, thần tốc, không kịp trở tay, không kịp phòng thủ, cơ ngơi của 3 thằng như biến thành bình địa khi ngựa tôi cứ liên tục chạy tới chạy lui đuổi cùng giết tận.

    "You are Victory" – dòng chữ bạn đã chiến thắng kèm tiếng nhạc hoành tráng vang lên. Kẻ tụi bay gặp, đơn giản đó là đại tướng bất bại, đó là "nhà thiết kế ảo thuật."

    Sáng hôm đó, lần lượt thằng Phú, rồi thằng Khanh, thằng Long, tụi chuyên toán bên A2 rủ tôi solo. Tôi hạ từng đứa một, không chút sơ hở, không chút khó khăn. Và trong 3 năm tôi học cấp 3, riêng về Đế chế, tôi nhận số 2 không ai dám nhận mình số 1. Đơn giản là vì tôi chưa từng đánh thua một trận nào trong suốt những năm tháng đó. Cho dù về sau này, bọn kia vất vả rèn luyện đủ kiểu để mong một lần được hạ bệ tôi nhưng tụi nó chả bao giờ làm được.
     
    Tinh star thích bài này.
  6. Magicdesigner Tình yêu có mùi gió

    Bài viết:
    137
    Chap 55 Chiếc khăn tay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiều hôm đó, sau buổi học Hóa, Trâm cố tình đi song song với tôi trên đường về. Đến đoạn sắp tách ra, Trâm dừng xe lại, mở cặp lấy ra một chiếc hộp chìa về phía tôi "chúc mừng sinh nhật V nhé."

    Thoáng chút bất ngờ, tôi vui vẻ nhận lấy món quà từ tay Trâm. Trong khoảng hơn 4 năm 2 đứa quen biết nhau, tôi tặng Trâm khá nhiều quà. Nào là sinh nhật, 8/3, 20/10, noel.. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhận được một món quà Trâm tặng. Cảm giác lúc đó trong tôi không chỉ đơn giản là niềm vui khi tôi nhận một món quà bất ngờ từ một người bạn, mà còn là cảm giác thỏa mãn một điều gì đó tôi đã chờ đợi rất lâu rồi. Mặc dù, món quà này đến trễ..

    Về đến nhà, sau bữa cơm tối, tôi lên phòng mở chiếc hộp ra. Bên trong là một chiếc khăn tay, kiểu như khăn mùi xoa. Quay ngược thời gian một chút, nếu các bạn đã từng nghe bài Chiếc khăn tay Cẩm Ly hay hát, trong đó có những đoạn như "mỗi mũi kim thêu nghĩa thêu tình, tình yêu thương anh, tình yêu non nước", các bạn sẽ cơ bản hiểu được ý nghĩa của một chiếc khăn tay. Nói về lịch sử, trước đây, khi Đất Nước ta còn trong thời chiến, các thanh niên khi lên đường tòng quân, lên đường ra mặt trận, những cô gái có lẽ vì nhung nhớ, có lẽ vì thương yêu, và cũng mong muốn chàng trai khi lên đường sẽ luôn mang theo tình cảm của mình bên cạnh, nên rất hay tặng khăn tay. Trong Hương Thầm cũng có đoạn "dấu một chùm hoa, trong chiếc khăn tay, cô bé ngại ngùng, sang nhà hàng xóm, bên ấy có người, ngày mai ra trận, bên ấy có người, ngày mai đi xa.. Và trên mặt trận, ranh giới giữa sống chết mong manh như một hơi thở, bao lớp người ra đi, bao nhiêu người trở lại, dấu chân đi về vẫn như xưa hay chỉ là một" vết chân tròn trên cát ", vậy nên, ông bà ta cũng vì thế mà vô cùng hạn chế tặng khăn tay. Như lo lắng những dự báo buồn, như lo lắng sự chia ly sẽ đến. Vậy nên sau này, việc tặng một chiếc khăn tay, ý nghĩa bao hàm trong nó không hề đơn giản." Khăn "trong" khó khăn "và" tay "trong" chia tay ".

    Trong bài Giận Hờn, Ngọc Sơn có hát" trả lại em yêu chiếc khăn ngày nào, ngày còn bên nhau, ái ân tràn đầy, trả lại em yêu, tháng năm học trò, những đêm hẹn hò, ngày ta có nhau.. ". Có lẽ đó là một đơn cử cho việc chia ly khi nhận lấy chiếc khăn.

    Nhưng đó là những chiếc khăn chưa vượt qua được những khó khăn. Hàng ngàn, hàng vạn chiếc khăn được tặng nhưng chỉ có 1, 2 lời hát chia ly, vậy có bao nhiêu người đã đoàn tụ, bao nhiêu người đã nhờ nó mà đỡ đi những nhớ nhung, đỡ đi những buồn tủi. Lúc đó, tôi chỉ hiểu một cách đơn giản nhất, tặng tôi chiếc khăn tay nghĩa là Trâm thầm ngụ ý" khi không có Trâm bên cạnh, chiếc khăn tay này sẽ chăm sóc V, sẽ cùng V chia sẻ những mệt nhọc, những khó khăn trong cuộc sống. Và trên tất cả, đó là lời gửi gắm yêu thương, gửi gắm nhớ nhung.. "

    Tôi lấy chiếc khăn ra đưa lên trước mặt, ở một góc, Trâm thêu hình một cây hoa xanh đỏ với bông hoa đang nở rộ, vươn cao, bên dưới là dòng chữ bằng những nét chỉ vàng" Gửi Baka, bạn thân of me. "

    Sau này nghe Trâm giải thích tôi mới hiểu, baka theo tiếng Nhật nghĩa là" đồ ngốc ". Còn vì sao Trâm gọi tôi là đồ ngốc thì Trâm không nói. Tôi cũng không muốn nghĩ. Vì tôi ngốc là sự thật.

    Bên trong chiếc hộp còn có một lá thư, vẫn bằng những nét mực tím đầy mộng mơ. Viết đến đây, quay lưng mở" chiếc hộp thần kỳ"của tôi ra và đọc lại từng dòng thư Trâm viết năm đó. Quả thực, thời học sinh trong sáng, hồn nhiên như một khối thủy tinh trong suốt. Chiếc khăn năm đó tôi giữ như vật bất ly thân, luôn mang bên mình trong mọi trường hợp, mọi tình huống.
     
    Tiên Nữ beauty thích bài này.
  7. Magicdesigner Tình yêu có mùi gió

    Bài viết:
    137
    Chap 56 Tôi đang hạnh phúc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tháng đầu tiên của năm lớp 11 trôi đi như tiếng chim ca ríu rít ngoài cửa sổ mỗi khi tôi thức dậy. Đầy giai điệu, thật nhẹ nhàng, thật tươi vui, như báo hiệu cho những khởi đầu mới mẻ đầy hứng khởi, đầy hi vọng.

    Bàn có bốn chỗ ngồi được tôi họp lại và thành lập ra hội "bộ tứ đa tài". Mỗi thằng một tài lẻ, cộng lại thật bá đạo không thể tưởng. Thằng Thành trùm Toán, Hóa, tôi trùm Lý, ku Sen thì chuyên Anh và các môn xã hội, ku Nhân học cũng chăm, hơn nữa hát như ca sĩ. Vậy nên biệt danh của nó là Nhân Ca Sĩ. Nó lại mang đôi chân lắc léo và cái chân trái điệu nghệ, tiền đạo sắc bén nhất của đội bóng lớp tôi bên cạnh ku Thành.

    Về chuyện của Thương, tôi làm theo phong cách Nguyễn Nhật Ánh, nghĩa là theo tình tình đuổi, đuổi tình tình theo. Tôi không dám quá manh động, hấp tấp, chỉ đơn giản hay lên thư viện mượn truyện về đọc, sau đó cho Thương mượn lại. Tầm 2, 3 lần gì đó tôi lại kẹp vào bên trong một phong thư. Nội dung cũng không đả động gì đến tình cảm một cách mạnh mẽ, chỉ là những bài thơ tôi tự sáng tác một cách đầy ẩn ý và những dòng tâm sự vu vơ tuổi học trò.

    Tôi muốn vẽ cảnh biển

    Để chờ đợi bình minh

    Tôi muốn những mối tình

    Đều làm nên cổ tích

    Ôi những ngày tháng tôi im lìm trong tĩnh lặng

    Ôi những mối tình của một thuở hồn nhiên

    Ôi những muộn phiền như muôn trùng sóng biển

    Ôi thuở học trò thuở tím biếc mộng mơ

    * * *

    Còn đâu nữa ngày tháng như dòng thơ

    Còn đâu nữa mối tình xưa chờ đợi

    Còn đâu nữa muộn phiền bạc sóng biển

    Còn đâu nữa thời áo trắng ham chơi

    Tôi muốn vẽ cảnh biển

    Để chờ đợi hoàng hôn

    Tôi muốn mỗi tâm hồn

    Đều không còn đơn lẻ..


    Thời gian còn lại tôi dành cho việc học. Tôi phải cố gắng nâng điểm số của mình lên để xứng đáng với vai trò đầu tàu của lớp, hoặc ít nhất, không làm mất đi hình ảnh của tôi trong mắt ai kia.

    Những buổi học thêm lý, chở Diệp phía sau xe, tôi cảm thấy con đường hơn 8 cây số sao lại gần quá thể. Trò chuyện chỉ một chút, thư thái chỉ một chút, vậy mà đã đến nơi. Có những buổi trên đường về, tôi và Diệp rủ nhau ăn chè hay ăn bánh kẹp, càng thân với Diệp hơn tôi càng nhận ra, tình cảm và sự quan tâm Diệp dành cho tôi không chỉ đơn giản là tình bạn. Còn việc tình cảm đó trên tình bạn bao nhiêu, tôi không tài nào biết được.

    Tôi của thời Hoa Vàng đó dù xuất sắc bao nhiêu trong phong trào công tác đoàn, dù khéo léo bao nhiêu trong ứng xử xã giao, hay tinh tế bao nhiêu trong việc gom lớp lại thành một khối đoàn kết, tôi cơ bản vẫn là thằng V "baka" chính hiệu trong chuyện tình cảm như Trâm nói. Tôi có thể dễ dàng hiểu được nhiều điều thông qua ánh mắt, thông qua cử chỉ, hay những lời nói, những cảm xúc của đối phương, nhưng nếu dính dáng tới tình cảm lứa đôi, dù chỉ là một chút xíu, tôi cũng không thể nào đánh giá được đối phương "yêu" mình, "thích" mình, hay chỉ đơn giản chỉ là "mến" mình mà thôi.

    Ngày 20-10 rồi cũng đến. Tôi không tặng bất kỳ ai món quà nào cả. Chỉ gửi đến những người bạn gái xung quanh một vài tấm thiệp cùng những lời chúc vui vẻ. Đây là giai đoạn tôi ngập tràn trong tình cảm bạn bè. Những thằng bạn chí cốt luôn bên cạnh. Những buổi đá cầu đầy hào hứng. Tối về, buổi thì học thêm với Trâm, buổi thì học thêm với Diệp, chủ nhật họp bí thư toàn trường lại được gặp Thương, lo toan công việc đoàn đội.

    Thật đúng như câu châm ngôn tôi đã từng đọc ở đâu đó: Hạnh phúc là khi có một việc để làm, có một người để yêu và có một điều để hi vọng.

    Tôi đang hạnh phúc!
     
    Tinh star thích bài này.
  8. Magicdesigner Tình yêu có mùi gió

    Bài viết:
    137
    Chap 57 Trận Chiến Tập San

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau 20/10, trường tôi bắt đầu ra cuộc thi làm tập san cho các khối lớp để chuẩn bị chào đón ngày Nhà Giáo Việt Nam. Chúng ta có thể hiểu tập san là một quyển tổng hợp các thể loại văn, thơ, truyện ngắn, âm nhạc, các câu châm ngôn hay.. do chính các thành viên của lớp đó sáng tác cộng thêm chút ít sưu tầm ở bên ngoài, sau đó, được hệ thống lại, trang trí thêm, và đặc biệt, tất cả những nội dung bên trong, từ chữ viết, đề mục, mục lục, cho đến các hình ảnh trang trí đều phải được làm, viết, vẽ.. hoàn toàn bằng tay, nghĩa là thủ công một trăm phần trăm. Cuối cùng là nộp lên trường, thi đua với các tiêu chí như: Tập san đẹp nhất, có nội dung phong phú, sâu sắc, phù hợp chủ đề nhất, rồi đề ra giải thưởng.

    Năm lớp 10, lớp tôi hoàn toàn không có chút thành tích gì về cuộc thi này. Thậm chí đến việc có cuộc thi này hay không tôi còn không biết. Vậy nên năm nay nhận được thông tin sau khi họp bí thư, tôi hơi bỡ ngỡ. Việc đưa lớp đến các vị trí đỉnh cao là việc tôi và bé Phương lớp trưởng bắt tay nhau hoàn thành cực kỳ xuất sắc trong hơn một tháng qua. Về điểm thi đua chăm ngoan học tốt, bé Phương đưa lớp tôi đến vị trí số 1 trong 3 tuần liền. Nếu lúc nào đó "không may" bị tụt thì cũng phải trong top 3. Còn tôi, đầu năm có cuộc thi làm pa-nô áp phích tuyên truyền, tôi đã giật về 2 giải. Điều đó khiến cho khi cuộc thi đua này được trường đề ra, tôi mặc nhiên đưa ra mục tiêu top 3.

    Vậy là một bản kế hoạch được đưa lên. Bé Linh dù sao cũng làm bí thư trước tôi một năm, kinh nghiệm đầy mình, sau khi qua thỉnh giáo nó rồi trở về tự thêm thắt với tư duy của mình, tôi viết ra được "bộ quy tắc chung" của việc làm một tập san:

    Ra thông báo: Trong 2 tuần, các thành viên trong lớp phải sáng tác ra các bài văn, thơ, nhạc, họa.. kính thưa các thể loại để nộp lên. Ai không nộp mà không có lí do đặc biệt, hợp lí sẽ bị trừ điểm cá nhân trong tờ tự đánh giá của cô Yến. Giờ ra chơi nào cũng thông báo, thông báo và hối thúc.

    Thu nhận các bài viết hay, phân loại, tổng hợp, sau đó chọn ra 3 bạn viết chữ đẹp nhất lớp để viết lại, giúp đều chữ, chữ đẹp, bắt mắt.

    Chọn ra những đứa vẽ đẹp trong lớp để chuẩn bị cho công việc trang trí.

    Họp BCH đoàn của lớp và phân công thực hiện các nhiệm vụ như kẻ đề mục, kẻ mục lục, tẩy xóa, đọc chỉnh sửa lần cuối, viết lời ngỏ..

    Sắp xếp, duyệt, đóng tập.

    Tất nhiên là "bộ quy tắc" cực kỳ chuẩn mực đó cũng được kẹp trong một cuốn truyện tôi cho Thương mượn. Nhưng quy tắc là quy tắc. Như hàng ngàn cuốn sách được viết ra nhằm hướng dẫn cho mọi người nào là "từ trắng tay đến tỷ phú" hay "thành lập doanh nghiệp từ 1$", "nghĩ giàu làm giàu".. cả triệu người đọc, còn 1 triệu người đó có giàu không thì các bạn chắc cũng biết kết quả rồi.

    Với sự quyết tâm, nỗ lực cùng với khả năng lên kế hoạch và điều hành tập thể tuyệt vời của mình, lớp tôi xuất sắc giật lấy giải 3 toàn trường trong cuộc thi. Chỉ thua đúng 2 lớp, đó là lớp 11/12 và 12/12 – 2 lớp chuyên văn. Còn lớp Thương đứng ở vị trí nào, tôi không rõ. Chỉ biết không có tên trên bảng vàng các lớp được chọn trao giải. Đó là một ví dụ về áp dụng quy tắc.

    Với thành tích này, tôi bắt đầu chiếm được lòng tin của cô Yến một cách trọn vẹn. Mấy đứa bất phục trong lớp cũng bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt khác. Điển hình là việc bé Dịu Hiền lớp tôi định tổ chức cho mấy đứa trong lớp bán hoa nhân dịp 20/11, nó lân la qua nhờ tôi:

    Bí thư nè, hay lớp mình tổ chức bán hoa nhân 20/11 đi.

    Cái này hơi khó nha Hiền. Nếu bạn bè gom góp lại bán với nhau cho vui thì được, chứ đứng ra tổ chức cho lớp bán, không theo hoạt động của trường, lớp sẽ ít nhiều có phản ứng. Mỗi đứa mỗi tính, V e hơi khó đó.

    Không cần thiết cả lớp đâu V. Hiền chỉ nhờ V tham gia bán hoa cùng nhóm Hiền thôi. Cơ bản Hiền rủ được 4, 5 đứa rồi, nhưng chưa đủ, nếu V cũng tham gia, mấy đứa sẽ hưởng ứng nhiều hơn.

    À, vậy thì chuyện nhỏ. Hiền sợ thiếu vốn thì cứ nói. Mỗi đứa chung bao nhiêu, V cũng chung vô cho xôm.

    Mỗi người 20k thôi à. Hihi

    Vậy hả, V gửi luôn Hiền 100k nè. Cứ bán đi, bán xong đừng lỗ quá là được. Hehe

    Ai dè, chỉ lời nói "đừng lỗ quá là được" đó của tôi lại mang đến một hệ lụy
     
    Tiên Nữ beauty thích bài này.
  9. Magicdesigner Tình yêu có mùi gió

    Bài viết:
    137
    Chap 58 Sự cố bán hoa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vậy là tôi thành "trai bán hoa".

    Kể ra chuyện này cũng thật là ngẫu hứng và cũng chẳng nằm trong kế hoạch nào của tôi, nhưng ngẫm lại, thấy đôi khi, những sự việc đến bất chợt như vậy lại mang nhiều niềm vui hơn cả. Tất nhiên, chỉ là đôi khi mà thôi.

    Trong công cuộc bán hoa này, tôi đã tham gia thì hiển nhiên, Diệp cũng tham gia. Sáng hôm đó Diệp ra nhà tôi thật sớm. Nghe bé Dịu Hiền nói "không ra sớm dành chỗ là không có mặt tiền" ngon lành "để bán đâu V", vậy nên 5h sáng Diệp đã đợi tôi trước cửa nhà. Diệp có xe điện, đi xa vừa nhanh lại vừa đỡ tốn sức. Diệp chở tôi xuống sắp xếp bàn ghế. Tới nơi, bé Dịu Hiền đã đợi bọn tôi từ lúc nào. Bỏ tôi lại một mình bơ vơ với chỉ trơ trọi 3 cái ghế và 2 cái bàn nhựa nhỏ nhỏ cùng vài lẵng hoa, Diệp chở Hiền xuống chợ đầu mối để lấy hoa đã đặt từ vài ngày trước về. Và lại "nghe bé Dịu Hiền nói", "Hiền có người quen mua giùm hoa trên Đà Lạt, giá rẻ vô cùng, xe tải vận chuyển về lúc 5h30 nên phải chạy xuống sớm để lựa hoa đẹp lấy trước." Tôi ậm ừ thầm nghĩ: "Lớn lên chắc nó phải là tay buôn số một. Mới 17t đầu đã sành sỏi lanh lẹ thế cơ mà." Có điều, cuộc sống đưa đẩy thế nào đó, bây giờ nó lại là chuyên gia trang điểm.. Đúng là đời.

    Sau giờ học, tôi tranh thủ ra chỗ sạp hoa của mấy đứa. Cũng chả có gì để làm. Cứ thuận miệng thấy khách thì mời gọi vài câu cho vui, chủ yếu tạo động lực cho chị em trong lớp nhiệt tình "bán hoa" hơn. Trưa hôm đó về nhà, tôi bỏ cả giờ ngủ trưa tranh thủ làm bài tập rồi lại chạy xuống sạp hoa. Buôn bán vốn không phải sở thích của tôi. Còn sở thích của tôi là gì thì các bác biết rồi đó – ngắm gái. Mấy đứa bên lớp khác cũng bán hoa đầy cả một quảng đường vào trường. Xe tới xe lui tấp nập, chạy qua chạy lại, lời chào mời, lời trả giá, tiếng gọi nhau í ới, tiếng cãi vã..

    Ồ, tôi nghe không nhầm! Đúng là tiếng cãi vã. Vừa dựng xe ra sau sạp hoa của lớp tôi đã nghe tiếng cãi vả inh ỏi bên kia đường vọng lại. Thì ra bé Dịu Hiền nhận ra mặt bằng lúc sáng mình chọn có hơi sai lầm, vì nó muốn tận dụng cây trụ điện có sẵn để kê bàn, xếp ghế, nhân tiện trưng bày lẵng hoa. Nhưng đúng là "nghĩ kỹ nghĩ lâu rồi cày sâu chết lúa", cây trụ điện hóa ra vô cùng có lợi kia lại chìa ra cái bất lợi không tưởng. Nó che mất một phần mặt tiền làm sạp hoa khó thấy hẳn đi, hơn nữa, dừng lại mua hoa ở bên dưới một trụ điện lớn toàn sắt là sắt với hình đầu lâu kèm hai cái xương chéo thì đúng là không lấy gì làm hấp dẫn. Vậy là nó tranh thủ buổi trưa mấy đứa nghỉ ngơi, không gian bớt đông đúc liền chạy qua bên kia đường kê thêm 1 cái bàn nữa và bày hoa. Lúc sau, dòng người mua hoa đông trở lại, mấy đứa tới chơi với lớp mình cũng đông hơn, vậy là đá thúng đụng nia với nhau thế nào đó rồi sinh ra cãi vã.

    Nhưng cãi vã với ai nó không cãi lại đi cãi nhau chí chóe với tụi 11/3 khối chiều. Tụi này thuộc lớp chuyên Lý. Phần lớn trong lớp thì cũng hiền thôi, đặc biệt cũng có vài em xinh như hoa. Nhưng trong lúc này điều đó kém phần quan trọng hẳn. Vì sau những lời qua tiếng lại, giọng nói bắt đầu to dần, to dần và gần như hét vào mặt nhau. Tiếp theo là 2 đứa bay vào..

    Thấy mọi chuyện bắt đầu căng, tôi lân la đi qua hòa giải, may mà tôi tới vừa kịp lúc 2 đứa nhảy vào nhau nên xen luôn vào giữa giãn 2 bên ra. Thấy tôi, bé Hiền tranh thủ trình bày loạn xạ sự việc, con bé A3 thì mập hơn nên hùng hổ muốn ăn thua đủ nhưng thấy cái quắc mắt của tôi nó cũng chùn tay lại. Tôi cúi nhẹ đầu xin lỗi rồi quay qua nói bé Hiền:

    Dọn qua kia đi Hiền!

    Thấy ánh mắt tôi như có lửa, bé Hiền tắt ngay nhuệ khí muốn ăn thua quay lại bê bàn về. Trở lại sạp, kéo bé Hiền ra một góc nhỏ, tôi ghé tai nói thầm với nó "một điều nhịn là chín điều lành Hiền ơi. Mình bán hoa cho vui chứ không phải vì lời lãi. Nếu lúc nãy Hiền đánh nhau, cô Yến có bỏ qua việc này không? Ban giám hiệu có bỏ qua việc này không? Đúng sai không cần phân biệt nữa. Bán được hay không cũng không cần nữa. Vui là chính!"

    Nhưng cây muốn lặng mà gió chưa ngừng. Mấy đứa trong lớp tôi tự nhiên đi dạt hết về một phía. Thậm chí bé Hiền cũng trợn mắt lên tỏ vẻ sửng sốt, mặt cắt không còn giọt máu. Tôi quay lưng lại, một cảnh tượng đập vào mắt..
     
    Tinh star thích bài này.
  10. Magicdesigner Tình yêu có mùi gió

    Bài viết:
    137
    Chap 59 Nó là bí thư lớp ta!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi có dự cảm về việc này ngay lúc bé Hiền cãi nhau với con bé A3 kia. Tụi A3 chuyên Lý học hành vốn chăm chỉ hiền lành, nhưng lớp nó có vài đứa thuộc dạng đầu gấu của trường nên không phải việc gì cần thiết, thật tôi chả muốn dây vào. Ông bà nói rồi "tránh voi chẳng hổ mặt nào."

    Nhưng đó là dự cảm của tôi. Nói cách khác là sự lo lắng của tôi khi thấy bé Hiền "chợ búa" với tụi A3. Còn hiện tại thì mọi việc đã diễn ra rồi. Và sau lưng tôi, ngay sạp hoa của lớp, chiếc bàn nhựa bị một cây mã tấu chém xuống với lực vừa đủ làm nó dính chặt trên bàn. Nhìn cây mã tấu, bọn con gái lớp tôi dạt hết về một phía. Vài đứa con trai thì đứng nhìn bất động chưa biết xử lý thế nào. Có 3 thằng qua cố tình gây sự. Nhìn rõ mặt từng đứa, 2 thằng đi sau hơi lạ, có biết mặt nhưng tôi không biết tên. Còn thằng đi đầu là Dũng "đen".

    Nó tên Dũng. Ở nhà ba mẹ nó gọi nó là cu Đen nên trong giới "giang hồ" học sinh, tụi bạn gọi nó với biệt danh là "Dũng đen". Thằng này trước học cấp 2 với tôi. Sau vì quậy quá, năm lớp 8, ba mẹ nó chuyển qua lớp cô Thoa chủ nhiệm để tiện bề uốn nắn. Tuổi trẻ nông nổi, mặc dù thông minh và học tốt nhưng lên cấp 3, nó vẫn thích lông bông chỗ này chỗ nọ. Thêm gia đình có điều kiện, nó ăn chơi rồi bỏ bê hẳn chuyện học hành. Từ đó, thành ra làm đầu gấu trong trường, dưới ngông trên ngược, chẳng sợ ai trên đời.

    Thoáng nghĩ trong đầu và tìm cách giải quyết, tôi sực nhớ lại hồi còn nhỏ, có một thời gian nó gần nhà tôi. Sau này bị giải tỏa mới chuyển đi. Hai đứa dù sao cũng từng có chút qua lại. Tôi cố gắng tìm cách tận dụng mối quan hệ đó. Với ánh mắt bình thản, đầu óc tập trung cao độ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng quyết đoán, tôi tiến lại trước mặt nó mở lời:

    Có chuyện gì vậy Dũng? Tôi cố tình gọi tên để nó nhận ra tôi.

    Quay lại nhìn tôi, nó suy nghĩ gì đó một chút rồi trả lời "mi hả V? Bé Hiền gì đó lớp mi đâu?

    Có chuyện gì cứ nói với ta!

    Mi nói hắn ra đây. Chỗ ai nấy ở. Muốn ngang ngược thì gặp ta nè.

    Chuyện của bọn con gái thôi. Cũng nhỏ đừng làm to ra làm gì. Bàn ta cũng nói nó dọn về rồi. Ta cũng thay mặt nó xin lỗi rồi. Mi bỏ qua được không?

    Nghe tôi nói xong, nó nhìn quanh quất một lúc rồi bước vài bước về phía tôi. Giữ ánh mắt kiên định, thầm nắm tay thủ thế, thấy cây mã tấu còn găm nguyên trên bàn nên tôi khá yên tâm. Về khoảng tay đôi, hơn kém cũng chả là bao, tôi không lo lắng chuyện này. Nhưng tôi không nghĩ nó làm gì tôi. Đằng nào hai đứa cũng là bạn hoặc đã từng như vậy. Lúc còn cách tôi tầm nửa mét, nó cười nhẹ rồi nói" xử lý tốt đó bạn. "Chuyện bọn con gái" dính vào làm gì nhỉ. Tưởng bọn nào chứ lớp mi thì thôi. "Quay lưng lại, giật cây mã tấu lên, nó hất mặt hai đứa phía sau rồi đi qua bên kia đường.

    Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhìn mặt bé Hiền vẫn còn ánh lên nét sợ hãi, tôi cười nói" cứ bán đi, không sao đâu. V đi học thêm đã. Nhớ vui là chính nhé! "

    Sau chuyện này, bọn cá biệt trong lớp cũng bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt khác. Kẻ" chém đinh chặt sắt "ngày xưa đòi choảng nhau với thằng Thao, thằng Vỹ đã không còn nữa. Kẻ ngông nghênh kênh kiệu coi trời bằng vung năm lớp 10 đã không còn nữa. Kẻ" ăn sóng nói gió ", hay chỉ thẳng tim đen để chọc quê người khác đã không còn nữa. Nó, thằng V, đứa tự đứng ra ứng cử làm bí thư không phải chỉ để khoe khoang, không phải chỉ để mong muốn lấy cái hào nhoáng, cái bóng bẩy rồi chăm chăm thể hiện với đời. Nó đủ khả năng, đủ trình độ, và hơn hết, nó đủ tư cách để đảm nhận vị trí đó.

    " Nó là bí thư lớp ta! "– quay xe đi, tôi thoáng nghe bé Hiền nói với mấy đứa lớp bên cạnh khi bọn nó hỏi tôi là ai"
     
    Tinh star thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...