

Hoa Hồng Có Gai - Lữ Khách Qua Đêm
Ngọn gió ấy vẫn thổi nhẹ qua từng phiến lá, bông hồng bạch nay đã nở rồi, cánh hoa trắng nhị hoa vàng từng phiến lá xanh vẫn trêu đùa ngọn gió ấy. Giống như em một người con gái thật đẹp.
Ai cũng nói hoa hồng gắn với tình yêu sự chung thủy, nhưng nó chỉ xảy ra khi bạn chợp đúng thời gian tốt nhất mà thôi. Hoa thơm ngửi đúng lúc mới thơm, hoa đẹp nhìn đúng ngày mới đẹp, chẳng ai so sánh được khi nó đã quá thời gian sử dụng như một món đồ rẻ tiền vậy.
Thanh xuân giống như ngọn gió, chỉ mãi thổi đi và chẳng bao giờ quay lại, đến khi quay lại thì bông hóa đã héo rồi. Cái ánh mắt ấy, nụ cười ấy giống như cánh hoa, ban đầu còn e thẹn, còn ngập ngừng, khi đã rung động nhịp đập của một trái tim mất nhịp nào đó, thì như một đứa tăng động, điên thầm lặng và hấp định kì, nhìn cái gì cũng đẹp, cũng sang, cũng muốn nhanh tay đoạt lấy nhưng than ôi. Đâu phải ai cũng có thể nhanh tay đoạt, cũng có thể đến đúng lúc, có thể thực hiện ước mơ mộng tưởng, hay đơn giản chỉ là than thân trách phận, tự động lùi bước chỉ ngắm chứ chẳng thể cầm, rồi thì lại ngậm ngùi cay đắng.
Thanh xuân đến và đi và bông hồng từ đẹp đến nhiều gai đến vậy, chẳng phải sờ mà cũng đau, cũng nhức nhối, hối hận và lủi thủi ra về. Đẹp chẳng phải là cái tội mà tội là vì cái đẹp. Đem cái tâm hồn lúc hồn nhiên nhất thơ ngây nhất gửi vào đôi mắt xưa, bóng dáng xưa, giọng nói xưa, hay chỉ là cái mái tóc thơ ngây đến chấm vai tuổi học trò, tuổi mới vào đời hay chỉ vô tình chạm phải.
Trong mơ cũng gặp cũng ước cũng mong nhưng thật sự thì chẳng thể nào chạm đến, gai nhọn lại đâm nhưng dù đau vẫn cứ muốn tiến tới chạm vào cho biết. Ai biết được đến khi chạm vào thương tích thế nào, đau đớn ra sao, nhưng vẫn tiếp tục chạm vào đến khi tổn thương không thể nào gượng dậy nổi, nghẹt trong tim, khó thở trong tâm hồn sâu thẳm, vĩnh viễn như một vết dao cứa sâu trong tiềm thức.
Hận ư, trách ư, hay là lẩn tránh, vĩnh viễn phải mà không phải, nói câu tạm biệt mà khó, sâu trong lòng vẫn muốn ai đó quay lại, nói chào một câu hay quan tâm lại một nhịp. Hoa hồng vẫn thơm nhưng lại khó ngửi đến vậy, chẳng còn thoang thoảng hơi nồng mà chỉ còn phô ra những cành gai sắc nhọn, gió vẫn thổi nhưng giờ không còn mát chỉ còn gào thét như những trận cuồng phong, như hòn đá vào mặt hồ phẳng lặng.
Dù vô tình hay hữu ý thì người với người vẫn đem lại cho nhau mặc cảm sau những cuộc chia tay, chỉ có bông hoa là tàn lụi, hoa có thể trao tay, còn người thì vẫn vẫy tay không thể chạm.
Hoa hồng gai thô còn thể ngắm
Người đã bỏ người duyên thắm cũng ra thô.
Lữ Khách Qua Đêm.
Last edited by a moderator: