Chương 40 - Kết Hôn
***
Mộ Tần Ca không biết mình đã ngất đi bao lâu, anh chỉ biết khi mở mắt tỉnh lại thì bên ngoài đã là ban đêm. Mí mắt anh trĩu nặng, bên tai là tiếng nước truyền dịch đều đặn rơi xuống.- Tỉnh?
Bắc Tuyết Thần đã ba ngày không ngủ nghỉ ngồi canh bên giường Mộ Tần Ca, vừa thấy anh động đậy cô đã vội chạy đến.
Ba ngày qua không biết bao nhiêu lần cô vui mừng hy vọng rồi lại thất vọng tràn trề.
Cô bước đến cạnh anh, ánh đèn trong phòng thật mờ, anh không thể nhìn thấy được mặt cô lúc này.
Cô rót một cốc nước ấm, đỡ đầu anh lên từ từ đút nước cho anh uống.
Mộ Tần Ca tựa đầu vào vai cô, nước ấm khiến cơ thể anh thoải mái hơn. Lúc này anh mới thấy, bàn tay của Bắc Tuyết Thần đang run rẩy, anh ngước mặt lên muốn nhìn cô.
Nhưng Bắc Tuyết Thần đã che mắt anh lại, bàn tay ấm áp chạm vào da anh, tay còn lại ôm chặt anh vào lòng.
- Mộ Tần Ca, chúng ta kết hôn đi. Em sẽ bỏ qua hận thù, mỗi ngày chỉ ở cạnh anh, chăm sóc anh, bảo vệ anh, chia sẻ tất cả cùng anh. Chúng ta kết hôn đi.
Giọng cô có chút nghẹn ngào, qua những kẽ tay đang che mắt anh của cô, vài giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống.
Mộ Tần Ca yên lặng, anh không biết nên nói gì. Trong lúc bị hệ thống trừng phạt, trong cơn nửa tỉnh nửa mê, anh đã nghe thấy những lời ngày đó Bắc Tuyết Thần nói, cảm nhận được tình cảm chưa từng có dành cho mình.
Anh vừa vui vừa đau lòng, anh gỡ tay cô ra, mắt đối mắt với cô. Mắt cô ửng đỏ, gương mặt tiều tụy như ngày đầu họ gặp nhau.
Mộ Tần Ca lau nước mắt cho cô, anh cười, nụ cười rất nhẹ, không ấm áp như gió xuân, không rạng rỡ như mặt trời, một nụ cười thuộc về Mộ Tần Ca anh mà không phải phiên bản hoàn hảo anh tạo ra.
- Đừng khóc, chúng ta kết hôn.
Bắc Tuyết Thần, mừng rỡ cô mỉm cười, đôi mắt sáng như ánh sao trời.
- Cảm ơn anh, em yêu anh.
Dứt lời cô cúi người xuống, trong ánh mắt ngạc nhiên của Mộ Tần Ca, cô hôn lên môi anh.
Nụ hôn đầu tiên của họ, nó không sâu đậm, chỉ thoáng qua nhưng lại ngọt ngào và ấm áp biết mấy.
- Chuyện trước đó anh nói...
Mộ Tần Ca chưa kịp giải thích những lời anh nói trước khi ngất thì đã bị Bắc Tuyết Thần hôn lần nữa, cô dùng môi mình chặn đi những lời anh nói.
Đợi Mộ Tần Ca mệt mỏi ngủ thiếp đi lần nữa, Bắc Tuyết Thần ngồi bên cạnh đôi mắt suy tư nhìn anh.
Ngày hôm đó, ngay khi anh bị trừng phạt, cô đang nắm tay anh và cảm nhận được một tia điện xẹt ngang qua.
Có một dự cảm không tốt trong cô trỗi dậy, sự thật về Mộ Tần Ca. Ngày đó trong cơn sốt, theo những lời nói mớ đứt quãng, cô được biết cha anh là kẻ gây ra nỗi ám ảnh lớn nhất đối với Mộ Tần Ca.
Ngẫm lại nỗi ám ảnh của anh về rượu bia, vị giác bị mất đi.
Còn có những lời anh đã nói, trong ngôi nhà đó, anh chỉ là kẻ ngoài cuộc. Khi anh nói anh là trẻ mồ côi, và tia điện kỳ quái kia.
Bắc Tuyết Thần không hỏi, cô cảm thấy những thứ mình muốn biết sẽ gây ảnh hưởng đến Mộ Tần Ca.
Cô không muốn nhìn thấy anh lại nằm yên bất động chịu đựng đau đớn nữa, ba ngày qua như một hình phạt dành cho cô. Dành cho kẻ không biết quý trọng tình cảm trân quý ấy mà cứ mãi do dự.
Bắc Tuyết Thần bước đến ngồi xuống cạnh gường Mộ Tần Ca, cô khẽ vuốt ve gương mặt của anh.
- Dù là chuyện gì, em vẫn sẽ ở cạnh anh.
Cô hôn nhẹ lên má anh, kéo chăn lên cho anh rồi đi đến ghế sô pha đối diện giường bệnh nằm xuống.
Ngày hôm sau, đợi bác sĩ kiểm tra và chắc chắn Mộ Tần Ca đã ổn, Bắc Tuyết Thần thu dọn đồ đạc và đưa anh về nhà.
Căn hộ chung cư đã như cũ, Hạt Dẻ được Bắc Tuyết Thần gửi ông Tôn chăm sóc, thiếu đi kẻ tinh nghịch như nó, bầu không khí có chút vắng vẻ.
- Lát nữa Hạt Dẻ sẽ về, anh ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.
Bắc Tuyết Thần ấn vai Mộ Tần Ca xuống giường, bác sĩ đã nói anh còn cần nghỉ ngơi.
Cô quay lưng rời đi, sắp đến giờ cơm trưa, cô cần làm chút gì đó cho Mộ Tần Ca ăn. Nhưng góc áo lại bị níu lại.
Ngoảnh mặt nhìn lại, Mộ Tần Ca vẻ mặt đáng thương nhìn cô, tay vẫn níu chặt góc áo cô.
- Không có Hạt Dẻ ôm thật khó ngủ.
Bắc Tuyết Thần nhíu mày, bước đến cạnh giường, cô cúi người xuống áp sát mặt anh:
- Đừng nghịch nữa, em đi nấu bữa trưa.
- Một lát thôi, ôm anh một lát thôi được không?
Dưới ánh mắt chờ mong của Mộ Tần Ca, Bắc Tuyết Thần leo lên giường nằm cạnh anh. Cô ôm anh vào lòng, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của anh.
- Khi nào chúng ta kết hôn? Anh muốn mỗi ngày đều được em ôm thế này.
- Khi đủ tuổi, chỉ tháng sau thôi.
Mộ Tần Ca bĩu môi, anh cọ cọ mặt mình vào vai Bắc Tuyết Thần.
- Thật lâu.
Bắc Tuyết Thần cười khẽ một tiếng, tay phải nâng mặt Mộ Tần Ca lên. Tay trái đỡ gáy anh, cô hôn lên mắt anh, mũi anh, má anh, cằm anh, rồi cuối cùng chạm vào môi anh.
Nhưng chỉ là chạm vào rồi lập tức rời đi, trong ánh mắt hậm hực của Mộ Tần Ca, cô gõ trán anh nói:
- Đợi.
Đợi họ có thể chính thức kết hôn, đợi họ có thể được ở cạnh nhau như một cặp đôi. Khi ấy, cô sẽ mỗi ngày yêu thương anh, mỗi ngày ánh mắt đều chỉ dành cho Mộ Tần Ca.