Xuyên Không Hoa Cải Trên Núi Tuyết - Hắc Long Du Hí

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hắc Long Du Hí, 1 Tháng bảy 2021.

  1. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    [​IMG]

    Hoa Cải Trên Núi Tuyết

    Tác giả: Hắc Long Du Hí (Mặc Vân Phong Dạ).

    Thể loại: Thanh xuân vườn trường, Trọng sinh, Xuyên không, Hệ thống.

    Tiến độ: Hoàn thành.

    Link thảo luận: Nơi chuyện trò và nhắn nhủ yêu thương với tác giả .


    Văn án

    Mục lục:

    Chương 1 ; Chương 2 ; Chương 3 ; Chương 4 ; Chương 5 ;

    Chương 6 ; Chương 7 ; Chương 8 ; Chương 9 ; Chương 10 ;

    Chương 11 ; Chương 12 ; Chương 13 ; Chương 14 ; Chương 15 ;

    Chương 16 ; Chương 17 ; Chương 18 ; Chương 19 ; Chương 20 ;

    Chương 21 ; Chương 22 ; Chương 23 ; Chương 24 ; Chương 25 ;

    Chương 26 ; Chương 27 ; Chương 28 ; Chương 29 ; Chương 30 ;

    Chương 31 ; Chương 32 ; Chương 33 ; Chương 34 ; Chương 35 ;

    Chương 36 ; Chương 37 ; Chương 38 ; Chương 39 ; Chương 40 ;

    Chương 41 ; Chương 42 ; Chương 43 ; Chương 44 ; Chương 45 ;

    Chương 46 ; Chương 47 ; Chương 48 ; Chương 49 ; Chương 50 .
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng tư 2022
  2. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 1 - Mộ Tần Ca

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ***​
    Mây đen bắt đầu phủ kín nền trời xanh, theo những đợt gió lạnh thổi qua, cơn mưa phùn mùa xuân từ từ rơi xuống.

    Một thiếu niên khoảng mười tám, mười chín tuổi diện âu phục đen đi vào bên trong nghĩa trang.

    Chỉ vài tiếng trước thôi, anh còn làm nhân chứng chỉ tội bố mình tại tòa án.

    Sau khi nghe phán quyết cuối cùng của tòa án là tử hình, Mộ Tần Ca không chút ngạc nhiên, anh bình tĩnh lạnh nhạt rời khỏi tòa án đến nghĩa trang này.

    Nhìn di ảnh của mẹ trên ngôi mộ trước mặt, Mộ Tần Ca quỳ xuống, đầu gối va vào nền đất cứng phát ra tiếng. Anh cẩn thận vuốt ve nụ cười dịu dàng của mẹ trên di ảnh, khóe môi hơi cong lên.

    - Mẹ, con đã báo thù cho mọi người rồi. Ở chín suối mọi người đã có thể an lòng.

    Nhẫn nhịn mấy năm, giờ đây anh đã thành công báo thù!

    Bố của anh, Thế Anh là một tên biến thái với dã tâm điên cuồng. Từ khi bắt đầu, ông ta đã lợi dụng tình yêu của mẹ anh vào ở rể nhà họ Mộ, từ một nhân viên quèn trở thành tổng giám đốc công ty ông ngoại anh.

    Ông đã hao tốn nhiều công sức để đè nén dã tâm và sự bất mãn của mình, mang theo lớp mặt nạ hiền lành khiêm tốn. Nhưng sau mười mấy năm ngoan ngoãn làm việc, ông đã không thể giả vờ được nữa.

    Đầu tiên là lên kế hoạch khiến ông ngoại Mộ Tần Ca chết trong một vụ tai nạn giao thông, sau đó lại mua chuộc bác sĩ khiến mẹ và em gái vừa chào đời của anh phải chết trên bàn mổ.

    Người thân lần lượt chết, đã để lại đả kích vô cùng to lớn cho Mộ Tần Ca mười lăm tuổi.

    Nhưng đó chỉ là bắt đầu...

    Vốn dĩ Mộ Tần Ca cho rằng người tiếp theo phải chết chính là bản thân, nhưng không hề ngờ rằng. Người anh gọi là bố mười mấy năm, người luôn được mọi người ngợi khen là hiền lành tốt bụng, thực sự là một tên biến thái điên rồ.

    Khi đó, đối với bố anh thì Mộ Tần Ca chưa phải mối nguy hiểm. Vì thế, mỗi ngày Thế Anh đều nhốt anh vào trong phòng, không đánh thì mắng, lấy anh ra làm bao cát rút giận.

    - Ha ha ha...

    Mộ Tần Ca ngửa mặt lên trời cười lớn, nước mưa rơi xuống mặt anh khiến hình ảnh trước mắt trở nên mờ nhạt, bầu trời tối đen bên trên dường như thấp thoáng hiện lên hình ảnh những năm tháng ấy.

    Mỗi lần đánh chửi anh, bố đều sẽ phá lên cười cợt và lớn tiếng khoe mẽ chiến tích của mình. Cũng từ đó, hình ảnh người bố mười lăm năm đã tan vỡ, ông bố ấy đã chết theo những người thân trong gia đình, ở lại cạnh Mộ Tần Ca lúc này chỉ là một con ác quỷ.

    Vô số lần anh thử tự sát và cũng thử cả việc giết chết con ác quỷ chiếm xác bố mình, nhưng kết cục đều là thất bại, vì vậy anh chỉ có thể nhẫn nhịn chờ đợi!

    Mộ Tần Ca không còn mắng chửi Thế Anh, anh giả vờ đáng thương, giả vờ rơi nước mắt khóc lóc cầu xin ông ta. Không ngờ rằng cách này thế nhưng lại khiến con quỷ ác độc kia động lòng.

    Lại trôi qua mấy năm, khi Thế Anh từ từ thả lỏng cảnh giác, ngày càng dịu dàng với anh hơn, thậm chí còn cho phép anh rời khỏi cửa nhà.

    Và khi tình cha con trỗi dậy trong lòng Thế Anh, cũng là lúc Mộ Tần Ca báo thù.

    - Mẹ, năm ngày nữa tên khốn kia sẽ bị xử bắn, ha ha ha... Là xử bắn đó... Năm tên giúp đỡ ông ta hại chết mọi người cũng đã sa lưới.

    Mộ Tần Ca một tay vịn vào tấm bia, một tay che mặt nói.

    Càng nói, anh càng cười lớn tiếng, nụ cười trên mặt anh thật méo mó thật dữ tợn, tiếng cười của anh vang xa giữa nghĩa trang hoang vắng, xuyên qua màn mưa phùn như một khúc nhạc bi thương lại có phần rùng rợn, khiến người ta phải sởn tóc gáy rồi lại không kiềm được mà rơi nước mắt.

    Cơn mưa lất phất rơi khiến dáng người gầy gò của Mộ Tần Ca càng thêm yếu ớt và mong manh.

    - Ha ha ha... Có điều khi ông ta chết rồi... Thế giới này chỉ còn lại mình con...

    Nói đến đây, giọng của anh chợt nghẹn ngào, nước mắt cũng đột nhiên tuôn rơi, chảy qua khe những ngón tay hòa cùng những giọt mưa đáp xuống đất.

    Mưa mỗi lúc một lớn, anh quỳ ở đây đã hai tiếng, cả người ướt đẫm.

    Sau khi ông ngoại mất, không biết mẹ đã cảm nhận được điều gì mà có một ngày đột nhiên nói với anh rằng, dù sau này có chuyện gì đi chăng nữa, cũng phải sống, phải vì bọn họ mà kiên cường đối mặt với cuộc sống.

    - Mẹ yên tâm, cho dù thế gian này chỉ còn lại mỗi mình con, con cũng sẽ sống sót.

    Mộ Tần Ca đứng dậy, trên gương mặt ướt đẫm nước mưa, anh nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt đào hoa cong lên như vầng trăng khuyết nằm ngang.

    - Chỉ là, con thật sự rất nhớ mọi người...

    Mộ Tần Ca ngừng nói, anh nhắm mắt lại ngửa mặt lên trời, hàng mi ướt át run rẩy.

    Anh cứ đứng im lặng như thế, rồi chợt cười khổ.

    - Nếu mọi người còn sống thì tốt rồi...

    [Tinh! Chúc mừng bạn đã kích hoạt thành công hệ thống "Chữa bệnh cho trùm phản diện".]

     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng hai 2022
  3. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 2 - Hệ Thống

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ***​

    [Tinh! Chúc mừng bạn đã kích hoạt thành công hệ thống "Chữa bệnh cho trùm phản diện".]

    Mộ Tần Ca mơ hồ nghe trong tiếng mưa có âm thanh lạ, nhưng lại chẳng thèm để tâm đến.

    Bây giờ anh còn đang chìm đắm trong những mảng ký ức thời thơ ấu, khi những người thân yêu vẫn còn sống. Nhớ đến những ký ức ấy, Mộ Tần Ca lại không kiềm được mà mỉm cười.

    Nhưng bởi vì quỳ quá lâu mà hai chân của anh có chút tê cứng. Cơ thể của anh vốn dĩ đã không khỏe, nên lúc đứng lên đã mất thăng bằng ngã xuống.

    Còn may anh đã kịp dùng tay chống xuống đất, nhưng lúc này cái âm thanh lạ kia lại vang lên bên tai.

    [Chúc mừng bạn đã kích hoạt thành công hệ thống. Xin chào bạn, tôi là hệ thống 1413.]

    Mộ Tần Ca mở mắt nhìn xung quanh, trong bóng tối nghĩa trang vẫn vắng lặng mỗi mình anh.

    Nhưng âm thanh vừa rồi rất rõ ràng không thể nào là ảo giác được, chẳng lẽ có ai đang giở trò chơi khăm?

    Mộ Tần Ca chống tay lên thành bia mộ đứng dậy, nhưng đôi chân tê rần như bị hàng ngàn mũi kim chích, khiến anh lại lần nữa ngã xuống.

    Lúc này âm thanh lạ kia lại vang lên.

    [Hệ thống không thuộc về thế giới này, hiện tại anh không thể nhìn thấy tôi đâu, nên đừng tốn công tìm kiếm xung quanh làm gì. Anh chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi, anh có muốn cứu sống ông ngoại, mẹ và em gái của mình không? Anh có muốn sống lại khoảng thời gian một năm trước khi ông ngoại mất không?]

    Mộ Tần Ca kinh ngạc với những lời hoang đường vừa nghe thấy, nhưng nỗi khát vọng lớn lao đã khống chế cơ thể anh khiến anh chưa kịp nghĩ kỹ đã lên tiếng.

    - Tôi muốn.

    [Nếu muốn cứu người thân, anh phải chấp nhận ký kết giao ước với hệ thống. Sau khi hoàn thành giao ước, anh sẽ nhận được một cơ hội sống lại.]

    - Sống lại...

    Mộ Tần Ca cúi đầu, miệng lẩm bẩm đọc lại hai từ sống lại. Thứ hệ thống này thực sự có thể giúp anh sống lại sao?

    Thứ không rõ là yêu ma quỷ quái phương nào này thực sự có thể giúp anh gặp lại những người mình yêu thương sao?

    Dẫu không rõ có thực hay không, Mộ Tần Ca vẫn nguyện ý tin tưởng nó. Dù sao đây cũng là cách duy nhất mà anh có hiện giờ.

    [Đến lúc hoàn thành giao ước xong, anh có thể lựa chọn mốc thời gian sống lại, sau đó giúp đỡ người thân vượt qua tai kiếp, cứu họ một mạng. Xin hỏi anh có nguyện ý ký kết giao ước với hệ thống hay không?]

    - Nguyện ý.

    Trong tiếng mưa, giọng nói của Mộ Tần Ca vang lên đầy kiên định. Chỉ cần có thể quay trở về, chỉ cần có được một cơ hội cứu sống họ. Mộ Tần Ca anh đều sẽ đồng ý.

    [3... 2... 1 Chúc mừng anh đã hoàn thành ký kết với hệ thống, từ giờ anh sẽ trở thành người chữa lành của hệ thống "Chữa bệnh cho trùm phản diện".]

    Ngay khi âm thanh lạ dứt lời, cơ thể của Mộ Tần Ca đột nhiên phát sáng, những giọt mưa rơi xuống xuyên qua cơ thể anh.

    Nhìn thấy những hiện tượng phi tự nhiên này, Mộ Tần Ca phấn khích, trong lòng thêm phần tin tưởng lời của hệ thống nói. Nhận thấy mình sắp rời đi, anh chạm vào di ảnh của mẹ.

    - Chờ con.

    [Thành công rời khỏi, chào mừng anh đến với không gian hệ thống "Chữa bệnh cho trùm phản diện".]

    Mộ Tần Ca không đáp lời, việc dịch chuyển này khiến cơ thể anh gần như bị xé rách ra thành từng tế bào rồi một lần nữa tổ hợp lại. Đợi sau khi cơn đau đớn đã phần nào qua đi, anh đứng dậy nhìn xung quanh.

    Cảnh vật đã thay đổi, không còn nghĩa trang tiêu điều hoang vắng, trước mắt anh là một tòa biệt thự đầy hoa cỏ.

    Đây thực sự là không gian hệ thống sao? Thực sự rất đẹp, giống hệt những bộ phim phương tây mà anh xem.

    [Đây là nơi nghỉ ngơi dành cho nhân viên của hệ thống, sau khi hoàn thành nhiệm vụ anh có thể đến đây nghỉ ngơi.]

    Mộ Tần Ca nhìn ngắm bãi cỏ và vườn cây xanh tươi đầy màu sắc trước mắt, đúng thật rất đẹp, nhưng nó chẳng đáng để anh phải tốn thời gian dừng chân nghỉ ngơi, đấy là kéo dài thời gian gặp gia đình quý báu của anh.

    - Nhiệm vụ là gì? Làm sao tôi mới có được cơ hội sống lại?

    [Mỗi một thế giới đều có nam nữ chính đại diện cho thế giới đó, và hiển nhiên cũng có vai ác, và một khi vai ác phá hoại mối quan hệ của nam nữ chính sẽ chịu trừng phạt thê thảm.]

    [Thật ra bản tính của vai ác không xấu, chẳng qua là quá khứ họ quá thê thảm lại không được ai cảm thông thấu hiểu, còn bị vai chính kích thích nên mới hóa điên hóa ác.]

    [Hệ thống của chúng ta có tên là "Chữa bệnh cho trùm phản diện" thế nên nhiệm vụ chính của anh là đến những thế giới đó, dùng tình yêu để chữa lành trái tim tổn thương của những vai ác, cứu vớt họ khỏi kết cục bất hạnh. Để họ nhìn thấy thế giới này tốt đẹp đến cỡ nào, đáng sống đến cỡ nào.]

    -...Chinh phục đàn ông sao? A, chỉ cần được sống lại thì sao cũng được. Nhưng mà thế nào mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ?

    Mộ Tần Ca vốn dĩ đã là một người đồng tính nam, thế nên việc chinh phục đàn ông đối với anh không phải chuyện gì khó.


     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng hai 2022
  4. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 3 - Cốt Truyện

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ***​

    [Chỉ cần anh hoàn toàn chữa hết tâm bệnh cho vai ác, giúp vai ác cảm thấy hạnh phúc thì nhiệm vụ hoàn thành. Và khi đó, anh có thể sống lại và đồng thời cũng có thể mượn sức mạnh của hệ thống để báo thù. Hiển nhiên thành công sẽ song song với thất bại, một khi thất bại anh sẽ bị hồn phi phách tán.]

    Nghe đến cái giá phải trả một khi thất bại, Mộ Tần Ca cong khóe môi nở một nụ cười bí hiểm:

    - Đã rõ.

    [Bây giờ anh hãy nhắm mắt lại để hệ thống truyền những thông tin đến.]

    [3... 2... 1 Thành công.]

    Mộ Tần Ca mở mắt ra, hình ảnh biệt thự trước mặt vẫn như cũ. Anh có chút hoang mang hỏi:

    - Không phải tôi cần đi làm nhiệm vụ sao? Mau lên.

    [Tôi rất vui khi thấy anh tích cực như vậy, vì tránh sự nhầm lẫn khi thực hiện nhiệm vụ, tôi sẽ gửi anh vào thân xác của người cùng tên. Còn bây giờ, anh hãy nhắm mắt lại, tôi sẽ đưa anh đến thế giới nhiệm vụ.]

    Trong nháy mắt, Mộ Tần Ca đã cảm nhận được xung quanh đang có sự dịch chuyển. Đợi khi sự dịch chuyển dừng lại, anh mở mắt ra, nhìn rõ không gian xung quanh, anh hỏi:

    - Nơi này là?

    [Đây là phòng ngủ của anh, xin anh hãy chuẩn bị tinh thần. Bây giờ hệ thống sẽ truyền cốt truyện đến.]

    [Bắt đầu truyền 1... 2... 3 thành công!]

    Nữ chính Lý Y Nhi là con gái của một gia đình đơn thân. Tuy sống trong gia cảnh không được khá giả gì, nhưng tính cách lại vô cùng lạc quan rộng rãi, còn là một người có chí tiến thủ, đậu vào trường cấp ba trọng điểm.

    Ngày đầu tiên khai giảng, nam nữ chính đã kết thù với nhau. Sau đó là những ngày cãi vã đấu võ mồm.

    Còn Mộ Tần Ca ở thế giới này chính là nam phụ si tình luôn âm thầm đứng ở bên bảo vệ cho nữ chính.

    Và đối tượng nhiệm vụ của Mộ Tần Ca chính là vị hôn thê của nam chính Cung Từ, Bắc Tuyết Thần.

    Cung Từ và Bắc Tuyết Thần được đính hôn từ khi chỉ mới là bào thai trong bụng mẹ, hôn sự của họ là mối liên hôn thương nghiệp của hai họ Cung và Bắc.

    Từ nhỏ đã ở cạnh nhau và được giảng giải về mối quan hệ của hai người, Bắc Tuyết Thần đã tin chắc Cung Từ thuộc về mình.

    Mặc kệ sự thờ ơ và chán ghét của Cung Từ, Bắc Tuyết Thần luôn đeo bám theo anh. Bất cứ cô gái nào xuất hiện trong vòng bán kính một trăm mét cạnh Cung Từ đều chịu sự đe dọa của Bắc Tuyết Thần.

    Tính tình ngang bướng, coi trời bằng vung của Bắc Tuyết Thần càng khiến Cung Từ chán ghét. Sau khi gặp được nữ chính, Cung Từ càng xa lánh Bắc Tuyết Thần, xem cô như loài ác thú luôn muốn tấn công đóa hoa nhỏ trong lòng anh ta.

    Hình ảnh vị hôn phu của mình tay trong tay cùng người khác khiến Bắc Tuyết Thần vô cùng ngứa mắt, cô không hiểu tại sao Cung Từ lại đối xử với cô như vậy.

    Vì thế Bắc Tuyết Thần đã sai người bắt Lý Y Nhi, giam cầm cô ta trong căn biệt thự của mình.

    Bắc Tuyết Thần không làm hại Lý Y Nhi, cô chỉ tò mò muốn biết lý do tại sao Cung Từ lại thay đổi.

    Là do bố mẹ cô đã mất sao? Vì họ đi rồi, nên không cần giữ lời hứa cưới cô nữa sao?

    Là do cô từng bị bắt cóc sao? Vì người cô dơ bẩn rồi nên ngại không dám đến gần sao?

    Là do cô luôn nói yêu anh muốn gả cho anh sao? Vì xấu hổ, vì ngại người ta trêu ghẹo mà tránh sao?

    Bắc Tuyết Thần nghĩ mãi vẫn không thể tìm ra câu trả lời, hôn sự của họ rõ ràng đã được định. Tại sao bây giờ lại thay đổi?

    Váy cưới mẹ cô may, hoa cưới ba cô cắm phải làm sao đây? Còn có trái tim lỡ trao đi của cô nữa? Tất cả phải làm sao đây?

    Nhưng không có một câu trả lời dành cho Bắc Tuyết Thần.

    Ngày hôm sau, Cung Từ dẫn theo nam phụ chính là Mộ Tần Ca ở thế giới này tìm đến cửa, giải cứu nữ chính rời đi.

    Nhìn thấy nữ chính yếu ớt nằm trong lòng mình, Cung Từ tức giận đã dùng cái chết của bố mẹ Bắc Tuyết Thần để đay nghiến cô.

    - Họ chết là do cô. Chính cô là hung thủ hại họ chết, cô thật ghê tởm.

    Nói rồi Cung Từ bế nữ chính cùng nam phụ rời đi, bỏ mặc Bắc Tuyết Thần đứng thẫn thờ tại chỗ.

    Cái kết của câu chuyện rất đẹp cho cặp đôi chính, họ hạnh phúc mãi mãi bên nhau.

    Còn nam phụ, không dám tỏ tình với nữ chính chỉ có thể nuốt đoạn tình cảm này vào trong. Sau đó ra nước ngoài du học.

    Chỉ có Bắc Tuyết Thần, cô đã vĩnh viễn ở lại ngày hôm ấy. Nghe những lời Cung Từ nói, Bắc Tuyết Thần sụp đổ, cô đến bên đường ray xe lửa nơi bố mẹ chết, tay cầm bó hoa cải vàng bố cắm, diện váy cưới trắng mẹ may.

    Bắc Tuyết Thần nằm dưới đường ray, cô mỉm cười vẫy tay chào mặt trời trên cao. Chào tạm biệt thế giới này, đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, Bắc Tuyết Thần rơi lệ, nước mắt nóng hổi đã từ lâu không rơi, giọt lệ lăn khỏi đuôi mắt rơi xuống đường ray sắt rỉ sét.


     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng hai 2022
  5. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 4 - Bị Lừa

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ***​

    Sau khi nhận được cốt truyện nhiệm vụ, Mộ Tần Ca trầm tư giây lát rồi hỏi:

    - Vậy nhiệm vụ của tôi là cưa đổ Cung Từ đúng không?

    [Anh đừng có nói là cưa đổ nghe thật dung tục, là dùng tình yêu chữa lành. Còn nữa tên hệ thống là "Chữa bệnh cho trùm phản diện", nên đối tượng nhiệm vụ của anh là vai ác, Bắc Tuyết Thần. Tuy là cốt truyện còn chưa bắt đầu nhưng bố mẹ của Bắc Tuyết Thần đã qua đời được một năm rồi, nên anh phải cố lên nha.]

    - Ừ, nhưng mà Bắc Tuyết Thần là nam đúng không? Nam chính lưỡng tính sao?

    [Không giới tính nam chính là hoàn toàn trai thẳng, Bắc Tuyết Thần là nữ.]

    - Có thể đổi nhiệm vụ không?

    [Không. Nhiệm vụ một khi đã đưa ra là không thể thay đổi. Có vấn đề gì sao?]

    Mộ Tần Ca tức giận, anh nhắm mắt tập trung tư tưởng mà mắng chửi:

    - Rất có vấn đề, tôi là đồng tính luyến ái thì sao cưa đổ... dùng tình yêu chữa lành cho cô gái kia được chứ?

    [Đây không phải yêu cầu trong giao ước, nếu anh không đồng ý bây giờ hệ thống sẽ phán nhiệm vụ thất bại.]

    Giọng điệu của hệ thống trở nên vô cùng lạnh lùng.

    Mộ Tần Ca cười lạnh, cũng trách anh không hỏi rõ. Thường trong mỗi bộ phim đều có nhân vật phản diện và khoảng tám mươi phần trăm đều là nam, chính vì sự ỷ lại đó đã khiến anh phải trả giá.

    Suy nghĩ lại thì anh chỉ cần khiến cô ta yêu anh, khiến cô ta hạnh phúc là được. Đến nỗi tình yêu kia, hạnh phúc kia có thực hay không? Điều đó không quan trọng.

    - Tôi nhận nhiệm vụ này, vậy hệ thống có thứ gì giúp ích cho nhiệm vụ của tôi không?

    [Đương nhiên là có, gói quà tặng tân thủ một nghìn tinh thể. Tinh thể này anh có thể dùng để mua sắm những vật dụng có trong cửa hàng hệ thống.]

    [Cửa hàng của hệ thống là nơi có chứa tất cả các vật dụng từ cổ xưa nhất đến hiện đại tân tiến nhất. Chỉ sợ không có tiền chứ không sợ trong tiệm không có, đó là phương châm của cửa hàng hệ thống. Vì là lần đầu tiên anh dùng nên hệ thống khuyến nghị anh nên mua thiết bị định vị phản diện. Nó là thiết bị định vị tân tiến nhất, không cần kết nối mạng, không cần điện, chỉ cần dùng suy nghĩ điều khiển là có thể biết được vị trí của mục tiêu phản diện.]

    Nghe lời chào hàng vô cùng mát tai của hệ thống, Mộ Tần Ca có chút động lòng nhưng nhớ đến việc bị lừa vừa rồi, anh cẩn thận hỏi:

    - Thời gian sử dụng là bao lâu? Bao nhiêu tinh thể?

    [Thiết bị định vị phản diện này có thời gian sử dụng là vĩnh viễn, giá cả cũng rất hợp lý chỉ năm trăm tinh thể, hoàn toàn phù hợp và là vật dụng thiết yếu đối với nhiệm vụ của anh.]

    Mộ Tần Ca gật đầu đồng ý, với mức độ hữu dụng của nó thì cái giá này khá là hợp lý.

    Sau khi giao dịch thành công, Mộ Tần Ca không vội xem xét mà đi vào nhà vệ sinh, anh muốn xem thử bộ dạng của thân xác mới này ra sao.

    - Đây là mình sao?

    Mộ Tần Ca kinh ngạc nhìn thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi trong gương. Làn da trắng mịn, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là cặp mắt đào hoa giống hệt anh.

    Thân phận của thân xác này là một người vừa thông minh học giỏi vừa giàu có quyền thế, xuyên suốt cốt truyện anh ta đã luôn yêu và âm thâm bảo hộ cho nữ chính. Nhưng cuối cùng chỉ có thể ôm mối tình đơn phương tàn lụi này rời khỏi quê hương đến nước ngoài.

    Thời điểm hiện tại, cốt chuyện còn chưa bắt đầu, tính toán thời gian thì đây là vào dịp nghỉ hè sau khi thi lên cấp ba của nữ chính.

    Nữ chính với thành tích đứng đầu toàn quốc thi đậu vào trường cấp ba trọng điểm này, còn nam phụ cũng dựa vào nỗ lực mà thi đỗ vào trường.

    Ngôi trường này cách rất xa nhà của nam phụ, vì để thuận tiện cho việc ăn ở và học tập, gia đình của nam phụ đã mua một căn hộ chung cư cho nam phụ có nơi ăn ở trong lúc học tập tại đây. Để sớm làm quen với hoàn cảnh mới, nam phụ một mình lên thành phố vào ở trước trong căn hộ này.

    Sau khi rửa mặt sạch sẽ, Mộ Tần Ca vào phòng bếp mở tủ lạnh tìm kiếm chút thức ăn lót dạ.

    Nhìn trứng gà và hành lá trong tủ lạnh, Mộ Tần Ca lặng lẽ đóng cửa tủ lại.

    - Thôi, vẫn nên ra ngoài ăn thì hơn.

    Nam phụ là một nhân vật toàn năng không chỉ học giỏi nhà giàu mà đến cả bếp núc cũng rành rọt, mỗi ngày ba bữa cơm đều tự tay làm.

    Còn Mộ Tần Ca, trước khi mẹ anh mất, anh được sống trong tình yêu thương và chiều chuộng của mọi người, làm một đại thiếu gia đúng nghĩa.

    Nhưng sau khi mẹ mất, anh đã bị ông bố ma quỷ giam cầm. Vì thế anh không biết chút gì về nấu nướng, chiên cái trứng cũng đã là quá khó khăn đối với Mộ Tần Ca.

    Mộ Tần Ca dựa theo ký ức của nam phụ lấy được ví tiền, lại xem thời gian trên điện thoại đã hơn bảy giờ sáng. Anh quyết định rời nhà ăn sáng, phải ăn mới có sức suy nghĩ kế hoạch xây đắp một tình yêu hoàn mỹ cho cô gái kia.


     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng hai 2022
  6. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 5 - Lập Kế Hoạch

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ***
    Bữa ăn sáng của Mộ Tần Ca cũng không quá cầu kỳ, anh chọn bừa một quán phở bên đường rồi vào ăn, không quan trọng sang trọng hay không. Thứ Mộ Tần Ca quan tâm là sạch sẽ, cứ thấy quán nào sạch anh sẽ ghé vào.

    - Một bát phở bò không hành và một ly trà dâu.

    Mộ Tần Ca vừa đợi món vừa suy nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ.

    Có lẽ trong người chảy dòng máu của ông bố ma quỷ, Mộ Tần Ca anh cũng chẳng phải người tốt lành gì. Anh biết bản thân có thể tàn nhẫn và ích kỷ đến nhường nào để đạt được thứ mình muốn, nhất là khi nó có thể cứu sống những người anh yêu thương.

    Mộ Tần Ca có thể nhẫn nhục chịu đựng giả vờ làm đứa con hiếu thảo trước mặt tên hung thủ giết hại mẹ và ông mình mười mấy năm, thế nên vì cứu sống họ, anh phải giả vờ quên đi giới tính của mình cũng chẳng phải điều gì quá khó.

    Muốn chinh phục vai phản diện đang chìm đắm trong đau khổ và xem nam chính như một vị thần mà tôn thờ. Mộ Tần Ca nghĩ phải bắt đầu từ việc trở thành bạn bè của Bắc Tuyết Thần, dẫu rằng việc trở thành bạn của cô ta cũng khó khăn không kém gì việc chinh phục. Tiếp theo đó, anh sẽ dần dần lấy được lòng tin của Bắc Tuyết Thần, kéo cô ra khỏi sự tự trách vì cái chết của bố mẹ và cuối cùng là xây dựng một lớp vỏ tình yêu hoàn hảo giúp Bắc Tuyết Thần hạnh phúc và nhiệm vụ hoàn thành.

    Nghĩ xong đường đi nước bước đầu tiên trong công cuộc hoàn thành nhiệm vụ, Mộ Tần Ca cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

    - Phở và nước của anh đây.

    Nhân viên phục vụ bê tô phở còn đang bốc khói nghi ngút cùng ly trà dâu mát lạnh đến.

    Vừa đặt đồ xuống, cô ta vừa lén nhìn Mộ Tần Ca.

    - Cậu tên là gì? Tớ là Trịnh Tố Tố.

    - Xin lỗi, tôi đang rất đói và còn có việc gấp.

    Mộ Tần Ca từ chối tiếp tục trò chuyện với Trịnh Tố Tố, anh ghét mùi mồ hôi trên người cô ta, ghét luôn cả dáng vẻ ngượng ngùng khi nhìn anh.

    Trịnh Tố Tố hừ một tiếng rồi bực bội quay người rời đi trong tiếng cười của vài nhân viên khác.

    Mộ Tần Ca nhìn tô phở đang bốc khói, anh nhíu mày, cầm cốc trà dâu lên uống một ngụm. Anh ghét đồ ăn nóng, cảm giác bỏng rát ấy không khiến anh thích thú chút nào.

    Nhìn tô phở từ từ nguội đi, anh lại nghĩ về nhiệm vụ của mình. Sắp xếp lại trình tự cuộc đời của Bắc Tuyết Thần và đưa ra phương án tốt nhất để chinh phục cô ta.

    Thời ông nội của nhà họ Bắc và nhà họ Cung đã cùng lên chiến trường là đồng đội của nhau, cùng nhau vượt qua mưa bom bão đạn nên sau này khi gặp lại, họ đã quyết định thân càng thêm thân. Đó cũng là lúc con dâu của họ cùng mang thai, một trai một gái, nhà họ Bắc và nhà họ Cung quyết định liên hôn với nhau.

    Nhưng hiển nhiên tình nghĩa đồng đội mấy chục năm về trước cũng không hẳn là lý do chính, nó chỉ là một lý do phụ được tô vẽ nên cho thêm phần đẹp đẽ.

    Cả hai lúc đó đều làm thương nghiệp, còn đứng đầu của hai tỉnh thành trong nước.

    Vì vậy mối liên hôn này còn là sự hợp tác ngầm của hai doanh nghiệp.

    Bố mẹ của Bắc Tuyết Thần sau khi sinh cô ra thì không có ý định sinh thêm, vì vậy họ dồn hết tâm huyết để dạy dỗ và yêu thương cô.

    Vì vậy cái chết của họ càng để lại tổn thương sâu sắc trong lòng Bắc Tuyết Thần, nhất là khi cô tận mắt chứng kiến đoàn tàu xe lửa cán qua người bố mẹ mình, một phần trong cô dường như cũng bị xe lửa cán nát.

    Vừa tỉnh lại từ bệnh viện, Bắc Tuyết Thần đã bị cảnh sát dẫn đến nhận xác. Nhìn đống thịt bầy nhầy đầy máu và những vụn xương trên hai bàn mổ, Bắc Tuyết Thần chỉ cảm thấy buồn nôn, nhưng vì tổ chức tang lễ, cô cũng cố gắng tìm ra đặc điểm của họ rồi lập tức rời đi.

    Sau khi hoàn thành đám tang cho bố mẹ, Bắc Tuyết Thần mắc bệnh trầm cảm nặng kèm theo chứng hoang tưởng. Ban ngày cô vẫn tươi vui lạc quan, ban đêm lại bị những ảo giác về đoàn tàu xe lửa kia hiện lên ám ảnh.

    Con người Bắc Tuyết Thần gần như bị tách làm hai nửa, một nửa là cô của quá khứ vẫn còn hạnh phúc và lạc quan, một nửa là cô của hiện tại âm u và tiêu cực.

    Nếu không phải mỗi ngày còn có Cung Từ ở cạnh, Bắc Tuyết Thần đã tự sát thành công. Nghĩ đến vị hôn phu, người thân duy nhất còn lại trên đời của mình, cô lại không cắt vào động mạch, không một đường kết thúc sinh mệnh.

    Cũng vì Cung Từ, Bắc Tuyết Thần sau đó đã quyết định âm thầm tìm gặp bác sĩ tâm lý, sau một năm trị liệu mỗi tối cô không còn nhìn thấy đoàn tàu xe lửa kia nữa, cũng không còn lén cào cấu chính mình và đã có thể ăn uống bình thường.

    Nhưng ngoại trừ đi học, thời gian còn lại nếu không ở cạnh Cung Từ, Bắc Tuyết Thần sẽ trầm mình trong rượu bia cùng chất kích thích. Dùng chúng để tê liệt đi cảm giác trống rỗng không tim, tình trạng hiện tại của Bắc Tuyết Thần chính là như vậy.

    Trong cốt truyện, Bắc Tuyết Thần xuất hiện là lúc bố mẹ cô ta đã qua đời được hai năm. Nhờ vào quá trình trị liệu tâm lý, Bắc Tuyết Thần đã không còn sống trong cảm giác phân liệt thành hai nhân cách, ngoại trừ việc nghiện rượu và thuốc lá ra thì cô gần như đã khôi phục bộ dạng trước kia.

    Nhưng thực tế, cảnh tượng bố mẹ chết vẫn khắc ghi rõ ràng đến từng chi tiết trong đầu Bắc Tuyết Thần, cô vẫn không ngừng tự trách bản thân.
    Dáng vẻ bình thường của cô là để Cung Từ yên tâm, là để anh không phải nhìn thấy bộ dạng điên dại của cô, để anh không sợ mà rời bỏ cô.

    Bây giờ, ngoại trừ Cung Từ không có bất kỳ ai có thể khiến Bắc Tuyết Thần rời khỏi cửa nhà. Nên muốn chinh phục được Bắc Tuyết Thần, Mộ Tần Ca cần phải tiếp cận được cô ta, nhưng chẳng lẽ anh lại chạy thẳng đến nhà của Bắc Tuyết Thần, anh và cô lại chẳng quen biết nhau.

    Mộ Tần Ca chống cằm suy nghĩ, đột nhiên anh nhớ đến một sự kiện quan trọng. Đám giỗ bố mẹ Bắc Tuyết Thần vào ba ngày sau, đó là lúc cô ta không thể nào ở nhà được nữa, vậy thì anh chỉ cần chờ đến đó tạo một cuộc gặp mặt định mệnh là được.

    Kế hoạch đã dần hoàn thiện, Mộ Tần Ca nhìn bát phở cũng đã nguội, anh gắp một đũa ăn, lạnh ngắt, hương vị không rõ. Anh đã quen rồi, từ khi bị bố giam lại đánh đập, anh đã mất đi vị giác, mọi thứ cho vào miệng đều chẳng có vị gì.

     
  7. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 6 - Bắc Tuyết Thần

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ***​
    Đã suy tính kỹ bước đầu tiên trong kế hoạch chinh phục Bắc Tuyết Thần.

    Mộ Tần Ca bắt đầu quan tâm một chuyện quan trọng hơn, chính là đồ dùng cá nhân của anh.

    Thực ra anh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, sự sạch sẽ đã ám ảnh anh. Tuy rằng thân xác này không phải của anh, nhưng việc dùng chung vật dụng cá nhân với chủ thân xác này khiến anh cực kỳ khó chịu, nhất là đồ lót.

    Hôm nay anh phải mặc đồ lót của chủ thân xác là vì không còn cách nào khác, dù sao thì anh cũng đâu thể mặc mỗi quần jean ra đường được, mặc như vậy cũng khiến anh không thoải mái hơn là bao.

    Tuy rằng mắc chứng ám ảnh sạch sẽ nhưng giày dép của chủ thân xác anh vẫn có thể mang được.

    Song, anh vẫn quyết định đến trung tâm mua sắm một chuyến để mua vài vật dụng sinh hoạt cá nhân. Dù gì thì tiền tiêu vặt của chủ thân xác cũng rất nhiều, mà mấy món đồ này lại chẳng đáng giá bao nhiêu.

    Trung tâm mua sắm này chỉ là chọn bừa, nhưng ít nhiều gì nó cũng nằm trong thành phố vì vậy cũng khá hiện đại và đầy đủ các loại cửa hàng.

    Vì thời giờ vẫn còn sớm, Mộ Tần Ca quyết định thong thả đi dạo quanh trung tâm mua sắm.

    Tách!

    Âm thanh chụp hình vang lên, một người đàn ông râu ria xồm xoàm giơ điện thoại lên giả vờ chụp cảnh sau lưng Mộ Tần Ca.

    Nhưng anh cảm nhận được ánh mắt của gã sau lớp kính râm đang dạo quanh người anh, Mộ Tần Ca cảm thấy thật ghê tởm, anh đi thẳng về phía cửa hàng trang phục nam gần đó, muốn tránh đi tầm mắt đáng khinh kia.

    Gã dường như cũng nhận thấy sự khó chịu của Mộ Tần Ca, gã cất điện thoại, nở nụ cười khinh bỉ nhìn bóng lưng đã rời đi của anh.

    Mộ Tần Ca nhìn bộ âu phục màu đen được mặc trên người con ma nơ canh, hình ảnh cuối cùng trước khi đến thế giới này lại hiện về trong tâm trí anh. Cái khoảnh khắc, bố anh dùng ánh mắt điên dại và phẫn nộ nhìn anh trên phiên tòa cùng lúc đó hiện về.

    - Em muốn mua bộ này sao? Chị lấy cho em thử nha.

    Nữ nhân viên bán hàng niềm nở đón chào Mộ Tần Ca, anh quay đầu nhìn cô rồi lại nhìn bộ âu phục.

    - Không, em cần mua thứ khác.

    Dứt lời, Mộ Tần Ca đến bên khu quần áo thường ngày. Anh chọn vài món đồ đơn giản nhưng vẫn đảm bảo vừa người, rồi nhanh chóng tính tiền.

    Anh không muốn mặc thử, đồ này đã có biết bao người đụng vào, anh sẽ không chạm vào nó trước khi giặt sạch vài lần.

    Mua xong vài bộ quần áo, Mộ Tần Ca lại tiếp tục đến khu đồ lót nam, đây chính là nơi mà anh xem là quan trọng nhất.

    Anh cẩn thận chọn loại tốt nhất, tỉ mỉ quan sát từng đường kim mũi chỉ. Sau đó nhanh chóng thanh toán rồi đến khu vật dụng sinh hoạt.

    Cuối cùng sau gần hai tiếng mua sắm, anh cũng xách được hai túi to về nhà.

    Việc đầu tiên khi về nhà, chính là lôi đống quần áo vừa mua ra để giặt giũ, anh còn mua cả khăn tắm, khăn lau, ga giường, ga gối và cả chăn mới.

    Tất cả đều được anh giặt giũ vài lần, đến khi anh cảm thấy mùi cơ thể của người khác đều đã biến mất mới thôi.

    ...

    Thời gian ba ngày cũng giúp Mộ Tần Ca thích nghi dần với cơ thể mới và thế giới mới này.

    Hôm nay đã đến ngày anh phải thực hiện bước đầu tiên của kế hoạch.

    Vì vậy khi trời vẫn còn nhá nhem, mặt trời còn chưa nhô lên từ phía chân trời. Mộ Tần Ca đã thức dậy rời giường.

    Sau khi rửa mặt sạch sẽ, anh thay một chiếc áo sơ mi trắng, ấn tượng ban đầu rất quan trọng, anh cần để lại một ấn tượng thật tốt với Bắc Tuyết Thần.

    Đứng trước gương săm soi bản thân lần cuối, Mộ Tần Ca mãn nguyện nhìn ngắm gương mặt điển trai lại có phần cao quý, đôi mắt đào hoa thanh khiết như bầu trời sau cơn mưa, mái tóc đen mềm mại khiến anh trông có vẻ hiền hòa hơn.

    Mộ Tần Ca mỉm cười, chàng trai trong gương cũng cười theo. Một nụ cười ấm áp như ly trà dâu buổi sáng đầu xuân, sưởi ấm trái tim của người nhìn, khiến họ không thể chống cự nổi.

    Sau ba ngày nghiên cứu cơ thể mới này, Mộ Tần Ca đã biết được những ưu điểm của mình, biết nên cười thế nào để khiến người khác không thể rời mắt, biết góc độ nào của gương mặt là khiến người ta bị mê hoặc.

    Dù sao cũng là nam phụ, nên ngoại hình của chủ thân xác chắc chắn không xấu.

    Mộ Tần Ca muốn lợi dụng khí chất hiền hòa, nụ cười ấm áp của mình làm vũ khí tấn công Bắc Tuyết Thần còn đang yếu đuối lúc này.

    Sau đó là cưa đổ, không, dùng tình yêu chữa lành tổn thương tâm hồn cho cô ấy.

    Mộ Tần Ca mở điện thoại, nhìn thấy tin tức hôm nay sẽ có mưa, anh với tay lấy cái ô màu xanh dương nhạt treo gần cửa chính mang theo.

    Theo thói quen, dẫu thức dậy sớm, anh vẫn không bỏ bữa sáng. Đến cửa hàng tiện lợi gần đó, mua một ổ bánh mì cùng một hộp sữa dâu để lát lên taxi ăn lót dạ.

    Địa điểm đến cũng không quá xa, sau khi trả tiền xe. Anh mang tâm tình phức tạp đi vào nghĩa trang.

    Ngày đầu anh gặp hệ thống chính là ở nghĩa trang, và giờ đây anh lại đang ở nghĩa trang.

    Dạo quanh nghĩa trang vài phút, Mộ Tần Ca đã tìm được mộ của bố mẹ Bắc Tuyết Thần. Bây giờ cô ta vẫn chưa đến, Mộ Tần Ca chỉ có thể đợi, anh đứng trước bia mộ nhìn cặp vợ chồng mỉm cười hạnh phúc trước mặt, đột nhiên tâm trạng cũng trở nên nặng nề.

    Ban đầu anh định sẽ trở thành một bản sao của Cung Từ, thu hút sự chú ý của Bắc Tuyết Thần.

    Nhưng ngay lập tức Mộ Tần Ca đã bác bỏ phương án đó, anh không muốn trở thành thế thân của Cung Từ, đánh mất đi chính mình.

    [Chú ý! Chú ý! Trùm phản diện đã đến nghĩa trang, anh hãy chuẩn bị sẵn sàng.]

    Hệ thống vừa dứt lời, Mộ Tần Ca quay người đi về phía một ngôi mộ khác ở cách đó không xa.

    Một lát sau, Bắc Tuyết Thần đã xuất hiện trong tầm mắt của anh. Nhìn rõ dáng vẻ của cô, Mộ Tần Ca hơi nhíu mày.

    [Trùm phản diện Bắc Tuyết Thần đã xuất hiện, kích hoạt nhiệm vụ chữa bệnh cho trùm phản diện. Giúp Bắc Tuyết Thần thoát khỏi sự tự trách và căn bệnh trầm cảm, đạt được cuộc sống hạnh phúc. Nhiệm vụ thành công đạt được cơ hội sống lại, nhiệm vụ thất bại hồn phi phách tán. Người thực hiện nhiệm vụ mau chóng chấp hành nhiệm vụ.]

    Những lời nói cứng nhắc như rô bốt của hệ thống vang bên tai, nhưng Mộ Tần Ca đều chẳng thể tập trung nghe lấy một chữ.

    Tận mắt chứng kiến cái chết thảm khốc của bố mẹ đã để lại đả kích quá lớn cho tâm trí còn chưa trưởng thành của Bắc Tuyết Thần. Đắm mình trong những thú vui độc hại, tâm hồn gần như bị chia cắt thành hai mảnh đã hoàn toàn chôn vùi dáng vẻ tự tin và cao ngạo của Bắc Tuyết Thần ngày xưa.

    Dẫu ban ngày trước mặt Cung Từ, Bắc Tuyết Thần vẫn giống như xưa và có phần xa đọa hơn. Nhưng đó chỉ là một lớp vỏ bọc, cô chỉ còn là một cái vỏ rỗng.

    Lúc này đây, trong nghĩa trang vắng lặng, Bắc Tuyết Thần buông bỏ lớp ngụy trang của mình, trên gương mặt non nớt tuổi mười lăm là đôi mắt vô hồn trống rỗng, chiếc đầm đen khoác trên người càng làm làn da trắng tái của cô thêm phần bệch bạc, không còn nụ cười ngạo mạn kiêu căng trước mặt Cung Từ.

    Bắc Tuyết Thần lúc này như một con rối gỗ bị những sợi dây vô hình trên không trung điều khiển đi về phía trước, gió thổi qua từng cơn, làn váy đung đưa và thân hình gầy yếu của cô trông như sắp bị cơn gió thổi bay đi.

    Mộ Tần Ca đứng trong góc khuất nhìn Bắc Tuyết Thần quỳ thẳng lưng trước mộ bố mẹ cô. Cô ngây ngẩn nhìn hai tấm di ảnh trước mặt một hồi lâu, rồi từ từ nhoài người về phía trước, hai tay ôm lấy hai tấm bia mộ, đầu tựa vào thành mộ lẩm bẩm gì đó.

    Vì giữa Mộ Tần Ca và cô cách nhau một khoảng cách nên cô đã nói gì, anh đều không biết.
     
  8. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 7 - Gặp Mặt

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ***​
    Mộ Tần Ca không biết đã đứng đó nhìn Bắc Tuyết Thần quỳ bao lâu, mây đen cũng đã giăng kín bầu trời tự khi nào, gió thổi mỗi lúc một mạnh, thân hình nhỏ nhắn của cô cũng lung lay theo gió.

    Bố mẹ của Bắc Tuyết Thần còn rất trẻ, còn chưa đến bốn mươi. Bởi vì sự ham chơi của cô mà khiến hai người họ tóc còn chưa ngã màu đã phải từ giã cuộc đời theo một cách thảm thiết như vậy. Cũng chính vì lý do đó, mà không giờ phút nào Bắc Tuyết Thần không tự trách, không giờ phút nào cô thoát khỏi vũng bùn lầy thống khổ vì ân hận.

    - Mẹ, bố, sinh nhật năm trước hai người tặng cho con món quà gì nhớ không? Váy cùng hoa cưới, con chỉ mới mười bốn mà bố mẹ đã vội chuẩn bị thế rồi. Tuy rằng lúc đó vì ngại nên con không nhận, nhưng thật ra chúng rất đẹp, con sẽ cầm theo chúng kết hôn với Cung Từ, bố mẹ yên tâm.

    Bắc Tuyết Thần nhỏ giọng như thủ thỉ nói, vừa nói cô vừa mỉm cười. Nụ cười không quá rạng rỡ, nó nhẹ như sương sớm, nhưng trong giọng nói vẫn không giấu nỗi sự nhung nhớ và bi thương.

    Đã hai tiếng trôi qua, Bắc Tuyết Thần vẫn vừa cười vừa trò chuyện cùng bia mộ của bố mẹ. Đến cả việc có người xuất hiện đằng sau lưng mình cũng chẳng nhận ra.

    Mộ Tần Ca đứng đó, nghe từng lời của Bắc Tuyết Thần, trái tim anh trĩu nặng, vì hình ảnh cô gái trước mặt đang dần hòa cùng hình ảnh của chính anh.

    Một sự đồng cảm trỗi dậy trong anh, Mộ Tần Ca lắc đầu, anh không thể để cảm xúc ảnh hưởng đến nhiệm vụ, lấy lại lý trí, anh tiếp tục quan sát Bắc Tuyết Thần trong im lặng.

    Rồi anh phát hiện ra đôi mắt của cô, một đôi mắt thật đẹp, con ngươi đen láy như viên trân châu đen, long lanh như được phủ một lớp bạc trong suốt bên trên. Đôi mắt hai mí với đuôi mắt cong lên trông giống một chú mèo tinh nghịch khi cười, và khi không có biểu cảm gì lại trông như một chú mèo cao quý lạnh lùng. Hàng mi dài như những cánh hoa bồ công anh, mềm mại lại xinh đẹp.

    Nhưng đôi mắt đẹp như một tuyệt tác nghệ thuật đấy lúc này lại bị bi thương và giá lạnh bao trùm, sự lạnh lẽo ấy che lấp đi vẻ đẹp tuyệt trần của nó.

    Nhìn chằm chằm đôi mắt kia một lát, Mộ Tần Ca lại nhìn về di ảnh của bố mẹ Bắc Tuyết Thần. Từ những hành động và lời nói của cô, xem ra nỗi ám ảnh vẫn còn quá lớn trong lòng Bắc Tuyết Trần.

    Mộ Tần Ca muốn kéo cô ra khỏi nỗi đau mất người thân, muốn thay thế vị trí Cung Từ trong lòng cô là một điều vô cùng khó khăn, anh thầm nghĩ nếu không tốn vài năm chắc chắn sẽ không làm được.

    Mây đen đã che lấp hoàn toàn vòm trời bên trên, tiếng sấm chớp bắt đầu hòa tấu, từng hạt mưa xé mây đen rơi xuống nghĩa trang yên tĩnh bên dưới. Sau đó là một đợt mưa lớn, như trút nước xuống hai con người cô độc bên dưới.

    Mộ Tần Ca mở ô che mưa, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Bắc Tuyết Thần, hy vọng cô sẽ có phản ứng gì đó.

    Nhưng dẫu cả người đã ướt đẫm, Bắc Tuyết Thần vẫn quỳ ở đấy, lẩm bẩm trò chuyện với người đã khuất.

    Nhìn dáng vẻ bây giờ của Bắc Tuyết Thần, Mộ Tần Ca cảm thấy thực khó chịu, anh không khống chế được mà che ô cho cô.

    - Nếu bố mẹ cô còn sống, họ sẽ chẳng muốn thấy bộ dạng cô thế này.

    - Không, họ không thấy, họ đã không còn.

    Bắc Tuyết Thần không quay đầu lại, như một đứa trẻ ăn vạ bên cạnh bia mộ. Giọng cô nghẹn ngào, trong tiếng mưa xối xả, Mộ Tần Ca vẫn nghe thấy bi thương bên trong.

    Họ đã không còn nữa, họ sẽ không thấy cô của bây giờ, cũng chẳng thể thấy cô của tương lai. Không thấy sẽ không đau lòng, còn cô, người vẫn đang sống, vĩnh viễn cũng không thoát khỏi đau thương.

    Mộ Tần Ca ngây người, hình ảnh của cô và anh lúc trước dường như hóa thành một. Anh nói cô là thế, nhưng anh thì sao, anh cũng chẳng khác gì cô.

    - Mưa lớn rồi, anh đi đi, tôi muốn một mình.

    Bắc Tuyết Thần ngẩng đầu nhìn cơn mưa đang mỗi ngày một lớn.

    Mộ Tần Ca không rời đi, anh ngồi xổm xuống cạnh cô.

    - Cô có biết vì sao trời lại mưa không?

    Bắc Tuyết Thần không trả lời, cô lại quay đầu nhìn di ảnh bố mẹ. Lúc này đây, khi lớp ngụy trang đã bị gỡ xuống, cô trở nên yếu đuối lạ thường, đến cả việc lớn tiếng đuổi tên quấy rầy sự yên tĩnh bên cạnh, cô cũng chẳng thể làm được.

    Mộ Tần Ca không để tâm đến thái độ phớt lờ của cô, anh nói tiếp:

    - Bởi vì bố mẹ của cô ở trên trời đang khóc, họ khóc thương cho đứa con gái ngốc nghếch của họ.

    Những lời này vừa nói ra, Bắc Tuyết Thần đã quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp đối diện với mắt anh. Họ nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Mộ Tần Ca mỉm cười nói:

    - Họ là bố mẹ cô, cô khóc, họ sẽ khóc. Cô đau lòng, họ sẽ đau lòng. Dù ở đây, hay ở đâu khác, họ vẫn mãi mãi vì cô mà lo lắng, vì cô mà thương tâm, vì cô mà rơi lệ. Chỉ khi cô hạnh phúc, chỉ khi cô vượt qua nỗi đau này, họ mới có thể vui vẻ hạnh phúc, vì hạnh phúc của cô chính là hạnh phúc của họ.

    Bắc Tuyết Thần hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Mộ Tần Ca, những lời của anh, mỗi câu mỗi chữ đều khiến người cô run lên. Mưa như xối lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, cô cắn chặt môi, vành mắt đỏ bừng, từ khóe mắt rơi xuống vài giọt nước trong suốt, không biết là mưa hay là nước mắt cô đang rơi.
     
  9. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 8 - Yếu Đuối

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ***​
    Mộ Tần Ca giơ tay vỗ nhẹ vào vai Bắc Tuyết Thần, cơ thể cô đang run lên không biết vì lạnh hay vì cảm xúc đang dồn nén bên trong.

    - Thế nên, đừng làm khổ mình nữa. Họ luôn yêu cô.

    Bắc Tuyết Thần như đứa trẻ òa khóc nức nở, câu nói yêu thương ấy làm lớp phòng bị cuối cùng của cô bị nứt ra.

    Họ luôn yêu cô, dẫu không nói ra nhưng tình yêu ấy vẫn luôn hiện hữu. Còn cô mồm luôn nói lời yêu thương, nhưng đến cuối cùng cô vẫn chưa làm được gì cho họ.

    Có câu nói đàn ông không rơi nước mắt, nhưng Bắc Tuyết Thần từ nhỏ đã rất ít khi khóc. Vì cô là nàng công chúa độc nhất vô nhị của bố mẹ, là nàng công chúa cao ngạo ngồi trên vương tọa, sao có thể thấp hèn rơi nước mắt trước mặt ai.

    Nhưng lúc này đây, khi nghe người đàn ông lạ mặt này nhắc đến tình yêu của bố mẹ dành cho cô, Bắc Tuyết Thần lại không kiềm được nước mắt.

    Họ là những người duy nhất có thể khiến cô rơi nước mắt xót thương.

    Mộ Tần Ca im lặng, khóc ra hết những nỗi niềm chất chứa là cách tốt nhất lúc này. Anh đứng bên cạnh cô, che ô cho cô, lắng nghe cô rào thét cơn đau trong lòng.

    Mưa vẫn không ngừng rơi, nó như cũng đang hòa cùng tiếng khóc của Bắc Tuyết Thần. Ào ào rơi xuống bia mộ, rơi xuống tán ô và rơi xuống bờ vai phải đã ướt sũng của Mộ Tần Ca.

    Đợi đến khi Bắc Tuyết Thần đã thôi khóc, chỉ còn lại tiếng nấc yếu ớt. Mộ Tần Ca đứng dậy, giơ tay trái ra trước cô.

    - Nào, về thôi.

    Nhưng Bắc Tuyết Thần không để ý đến anh hay cánh tay đang giơ ra đón chào cô, ánh mắt cô lại lưu luyến nhìn di ảnh bố mẹ. Mộ Tần Ca cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trắng đã bị mưa làm ướt đẫm dính dớt vào người, anh nhíu mày khó chịu, giơ tay túm lấy cổ tay phải của Bắc Tuyết Thần kéo cô lên.

    - Buông tôi ra!

    Bắc Tuyết Thần giãy giụa hét lên, nhưng không chỉ chiều cao, cân nặng, giới tính, mà thói quen độc hại cùng căn bệnh trầm cảm đã bào mòn sức khỏe của cô từ lâu. Quỳ trước mộ bố mẹ thời gian dài như vậy đã rút cạn sức lực của cô, cô chỉ có thể hét lên và chống cự một cách yếu ớt.

    Bắc Tuyết Thần cuối cùng cũng không tránh khỏi bàn tay Mộ Tần Ca, còn phải dựa vào người anh để đứng thẳng dậy. Một người từng đạt nhiều huy chương vàng kiếm đạo như Bắc Tuyết Thần giờ đến đứng cũng phải dựa vào người khác, suy nghĩ đó khiến cô cảm thấy buồn bực, con ngươi đen láy cùng đuôi mắt cong lên lạnh lùng liếc Mộ Tần Ca.

    - Buông ra để cô tiếp tục quỳ đến khi gặp bố mẹ sao? Cô nghĩ gặp mặt cô như thế họ sẽ vui nỗi sao?

    Mộ Tần Ca hoàn toàn làm lơ ánh mắt của cô, anh nắm chặt cổ tay cô không buông.

    Mặc kệ sự phản kháng yếu ớt cùng ánh mắt sắc như dao của Bắc Tuyết Thần, Mộ Tần Ca vẫn nhất quyết kéo cô rời khỏi nghĩa trang.

    Tuy bây giờ trời đang mưa, nhưng bên ngoài nghĩa trang vẫn có một chiếc ô tô màu đen đậu sẵn. Đã tính toán biết hôm nay trời sẽ mưa rất khó bắt xe trở về, Mộ Tần Ca lấy thân phận của chủ thân xác gọi xe trong nhà đến rước.

    Vừa thấy Mộ Tần Ca bước ra, từ trong ghế lái một người đàn ông trung niên mở cửa bung ô bước ra.

    Ông chạy đến che ô cho Mộ Tần Ca, ánh mắt lo lắng hỏi:

    - Sao cậu chủ đi lâu thế? Tôi còn định vào tìm cậu đây, sao quần áo lại ướt thế này, mau lên, về nhà thay đồ không cảm mất.

    - Xin lỗi chú Trung, khiến chú lo lắng rồi.

    Mộ Tần Ca vừa xin lỗi chú Trung tài xế, vừa túm chặt tay của Bắc Tuyết Thần không buông.

    Chú Trung mở cửa xe cho hai người vào ngồi, lúc này ông cũng để ý thấy cô gái lạ mặt đi cùng cậu chủ. Nhưng cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút căng thẳng, ông chỉ có thể im lặng chở đôi trẻ về nhà.

    Bắc Tuyết Thần biết với sức khỏe hiện tại cô chẳng thể đánh lại Mộ Tần Ca nên cũng không còn phản kháng nữa. Từ sau khi bố mẹ mất, thái độ của cô đối với cuộc sống ngày càng buông thả.

    Nhận thấy Mộ Tần Ca không có ý đồ xấu với mình, cô cũng mặc kệ cảnh giác với người lạ, theo anh lên xe.

    - Anh rảnh quá nên thích lo chuyện bao đồng à?

    Bắc Tuyết Thần nhìn cảnh vật bên ngoài tấm cửa kính xe đang bị cơn mưa rột rửa, nhỏ giọng nói.

    Tiếng không lớn nhưng cũng đủ để Mộ Tần Ca nghe thấy sự mệt mỏi bên trong.

    - Hiện tại, đúng thực là tôi rất rảnh. Ở đây chỉ có khăn giấy, cô lấy lau mặt tạm đi, lát về nhà tôi tìm quần áo chưa mặc đưa cho cô.

    Mộ Tần Ca vừa lau mặt vừa nói.

    Bắc Tuyết Thần quay đầu lại nhìn chàng trai lạ mặt kỳ quái bên cạnh, dường như cảm nhận được cô đang nhìn. Mộ Tần Ca quay mặt sang nhìn cô, hai mắt nhìn nhau, anh đột nhiên nở nụ cười.

    Đôi mắt mờ mịt phủ đầy sương giá của Bắc Tuyết Thần dường như vừa tan đi một góc băng, cô siết chặt đôi tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại quay trở về im lặng.
     
  10. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 9 - Về Nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ***​
    Cửa nhà Mộ Tần Ca đã ở ngay trước mặt, Bắc Tuyết Thần mở cửa xe, định bỏ chạy nhưng lại bị Mộ Tần Ca túm tay kéo lại.

    - Đợi trời tạnh mưa rồi cô về cũng chưa muộn.

    Không đợi Bắc Tuyết Thần đồng ý, Mộ Tần Ca đã mở cửa nhà kéo cô vào trong.

    Mỗi khi bị Mộ Tần Ca túm tay kéo đi, Bắc Tuyết Thần lại thêm một lần hối hận bản thân đã hao phí sức khỏe. Nếu giờ cô vẫn khỏe mạnh, hoặc chí ít chỉ cần khỏe hơn bây giờ một chút, cô đã đè tên trước mặt xuống đất đánh cho mấy trận.

    Nhưng đó chỉ là suy nghĩ, cô vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn bị Mộ Tần Ca áp chế.

    Mộ Tần Ca vào phòng khách, buông tay Bắc Tuyết Thần, anh rút một tờ khăn giấy trên bàn lau điện thoại, mở khóa màn hình rồi đưa cho cô.

    - Điện thoại cho người nhà cô đi, để họ đỡ lo lắng.

    Bắc Tuyết Thần nhìn điện thoại đặt trước mặt, gọi ai đây? Nhà cô ngoài vài người giúp việc thì còn ai đâu, Cung Từ, đúng vậy cô còn Cung Từ.

    Cô gõ số điện thoại của anh, nhưng rồi lại xóa đi. Anh vừa thi xong đang nghỉ hè cùng bạn bè, cô gọi lúc này có phiền quá không?

    Bắc Tuyết Thần cứ ngồi đó gõ số rồi lại xóa đi.

    Nhìn bộ dạng lo lắng của cô, Mộ Tần Ca cảm thấy thật buồn cười, chỉ mỗi việc gọi cho hôn phu thôi cũng đủ để thấy cô yêu gã kia đến thế nào.

    Như vậy thì càng khó cho anh rồi.

    Bắc Tuyết Thần quay đầu nhìn chàng trai cứ nhìn trộm mình gọi điện thoại, ánh mắt hiện rõ vẻ khó chịu.

    Mộ Tần Ca bình thản nói:

    - Cô cứ từ từ gọi đi, tôi đi tìm quần áo sạch cho cô đây.

    Đợi sau khi Mộ Tần Ca đã rời đi, Bắc Tuyết Thần mới lại tiếp tục công cuộc gõ và xóa của mình.

    Cuối cùng cô cũng lấy được can đảm nhấn phím gọi.

    - A lô? Ai vậy?

    Đầu bên kia là giọng của một người xa lạ, Bắc Tuyết Thần bình tĩnh lên tiếng hỏi:

    - Tôi tìm Cung Từ.

    - À, cô đợi một chút. Cung Từ có cô gái nào tìm cậu này, ha ha, có vợ rồi còn bày đặt có nhân tình bên ngoài đúng không?

    Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười cợt của bạn Cung Từ, một lát sau mới có người cầm máy.

    - Tôi là Cung Từ đây, ai đấy.

    - Em, Tuyết Thần đây.

    - Lại có chuyện gì sao? Bố mẹ em không còn thì em càng phải trưởng thành hơn chứ? Sống buông thả như thế, em định khiến bố mẹ em thất vọng đến khi nào đây.

    - Đến khi họ hối hận vì bỏ rơi em, đến khi họ sống lại để dạy dỗ em trưởng thành.

    - Em!... Thôi, cúp máy, anh không nói nổi em nữa rồi.

    - Ừ, tạm biệt.

    Bắc Tuyết Thần cúp máy, mỗi khi nói chuyện với Cung Từ, câu chuyện luôn là như vậy. Mỗi lời muốn nói rồi cũng hóa thành gây sự và cãi vã.

    Cô không muốn anh thấy cô yếu đuối, không muốn anh biết lúc này đây cô cần anh an ủi.

    - Quần áo đây, cô đi tắm đi.

    Mộ Tần Ca đã nghe hết cuộc đối thoại vừa rồi, anh hiểu vì sao cô làm thế. Lòng tự trọng của cô không cho phép cô yếu đuối trước mặt Cung Từ, có lẽ vì Mộ Tần Ca là một kẻ lạ mặt, một người qua đường mà chỉ gặp hôm nay không có lần sau nên cô mới dám thổ lộ nỗi lòng mình.

    - Anh tắm trước đi.

    Bắc Tuyết Thần vẫn chưa hết tức giận nói, cô thật trông đợi Cung Từ sẽ hỏi cô rằng em có chuyện gì sao? Em có sao không?

    Nhưng có vẻ đám giỗ bố mẹ cô, anh còn chẳng biết.

    Bắc Tuyết Thần nhắm mắt thở dài, có lẽ kỳ thi lên cấp ba vừa rồi quá bận rộn, nên anh nhất thời lơ đãng thôi.

    Mộ Tần Ca nhìn dáng vẻ mệt mỏi và ướt đẫm của Bắc Tuyết Thần lo lắng nói:

    - Tôi thay đồ rồi, cô tắm mưa lâu hơn tôi, còn không mau đi tắm nước ấm sẽ bị cảm đấy. Cô yên tâm đi, quần áo này vừa mua chưa ai mặc đâu, đừng lằng nhằng nữa cơ thể của cô yếu hơn tôi nhiều.

    Bắc Tuyết Thần rất muốn nói nếu anh gặp tôi của trước đây, chỉ sợ giờ tôi phải đốt nhang để nói chuyện với anh rồi chứ không phải anh đứng trước mặt tôi ăn nói bừa bãi thế đâu.

    - Sao còn không đi, muốn tôi giúp cô cởi quần áo tắm rửa luôn sao?

    Mộ Tần Ca áp sát mặt Bắc Tuyết Thần, đầu mũi hai người gần như sắp chạm vào nhau, anh mỉm cười hiền hòa không chút ngại ngùng hỏi.

    Bắc Tuyết Thần cầm lấy quần áo trên tay Mộ Tần Ca, cúi người, nghiêng sang trái, lách người né Mộ Tần Ca. Cô lạnh mặt đi vào phòng tắm.

    Mộ Tần Ca mỉm cười mãn nguyện nhìn dáng vẻ chạy trối chết của cô, tuy rằng biểu hiện của cô rất bình tĩnh, nhưng vành tai đã phản bội cô, nó ửng đỏ lên đầy xấu hổ.

    ...

    Trong phòng tắm, Bắc Tuyết Thần ngửa mặt để nước ấm từ vòi sen rửa trôi đi cái lạnh ở nghĩa trang.

    Cô nhíu chặt mày, không hiểu lý do vì sao mình lại ở đây. Cũng không hiểu sao mình lại phải nghe lời một kẻ lạ mặt.

    Nghĩ mãi không ra, cô chỉ có thể mặc kệ nó.

    Lau khô mặt, cô nhìn về phía cửa phòng tắm. Là người tốt ngu ngốc hay là kẻ xấu mưu đồ?

    Đôi mắt xinh đẹp của cô đầy hoài nghi nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ, giống như cô có thể nhìn xuyên qua nó thấy được Mộ Tần Ca.

    Bắc Tuyết Thần mở cửa phòng tắm ra ngoài, cô chỉ tốn mười phút đã tắm xong, vừa ra đến cửa cô đã thấy Mộ Tần Ca đi vào phòng ngủ.

    Cô vẫn đứng yên tại chỗ chờ xem anh định làm gì, dù sức khỏe không tốt nhưng cô tự tin nếu mình muốn anh chết cũng không phải quá khó.

    Lát sau, Mộ Tần Ca từ phòng ngủ bước ra, trên tay anh cầm thêm một bộ đồ ngủ. Nhìn thấy Bắc Tuyết Thần vẫn đứng trước cửa phòng tắm, anh cười bất đắc dĩ, cầm vĩ thuốc cảm và ly nước ấm trên bàn đến cạnh cô.

    - Đây là thuốc cảm, cô có thể xem tên nhãn hiệu nếu không tin tưởng. Nước không nóng, cô mau uống không lại bị cảm.

    Bắc Tuyết Thần không trả lời, thuốc này cô biết, cô cũng tin trực giác của mình. Đợi Mộ Tần Ca nói xong, cô lấy một viên thuốc cho vào miệng, lại uống một ngụm nước.

    Mộ Tần Ca rất hài lòng với thái độ hợp tác của cô, anh định vào nhà tắm nhưng lại nhìn mái tóc đen dài ướt nhẹp của Bắc Tuyết Thần, anh lại phải lên tiếng nhắc nhở.

    - Trên bàn có máy sấy, không muốn bị cảm thì mau sấy khô tóc đi.

    Nói rồi anh cũng không đợi cô trả lời mà quay người vào phòng tắm, trước khi cánh cửa đóng lại. Anh nghe thấy một giọng nói hơi khàn vang lên:

    - ...Cảm ơn.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...