Chương 20 - Quần Áo
***
Bắc Tuyết Thần đứng trên ban công nhìn chiếc ô tô đen đã rời đi, sự xuất hiện của Mộ Tần Ca khiến cho cô cảm thấy có thứ gì đó trong mình đang thay đổi.Từ ngày gặp mặt ở nghĩa trang kia đến hôm nay, tất cả đều là trùng hợp, là lòng tốt hay một âm mưu toan tính gì đằng sau?
Nhà họ Bắc không tầm thường, bố mẹ cô là người tốt bụng nhưng đó là khi người ta không phải đối thủ hay mối nguy hiểm đối với họ.
Gia đình của cô mặt ngoài làm thương nghiệp nhưng bên trong lại ngầm giao dịch với thế giới ngầm. Bắc Tuyết Thần không thông minh nhưng cô cũng không ngu dốt đến mức hoàn toàn tin tưởng vào lòng tốt của một người xa lạ.
Những cử chỉ quá đỗi thân mật và sự tốt bụng của Mộ Tần Ca khiến cô càng thêm khó hiểu. Con người này thực ra đang toan tính điều gì?
Anh ta giơ tay nhấc chân đều có một loại khí chất tôn quý, theo như thông tin điều tra mà ông Tôn đã đưa đến thì nhà họ Mộ là một gia tộc có dòng dõi quý tộc.
Điều đó càng khiến cô hoài nghi Mộ Tần Ca, sinh ra trong một gia đình quý tộc, chảy trong người dòng máu của họ, anh sẽ lương thiện ngây thơ và tốt bụng sao?
Cô không tin vào điều đó, tuy chỉ là con cái của một thương nhân tầm thường thì bản thân Bắc Tuyết Thần cũng không phải dạng người tốt lành gì.
Huống chi là quý tộc nhiều quan hệ rắc rối.
Nhưng mà từ ngày gặp nhau ở nghĩa trang đến hiện tại, mọi biểu hiện của Mộ Tần Ca đều cho thấy anh là một người tốt, tuy rằng con người thích đùa cợt nhưng bản chất lại không có ý xấu.
Hơn nữa, cảm giác ở cạnh anh ta thật sự không tồi. Nhất là nụ cười ấm áp ấy, Bắc Tuyết Thần nhớ lại hình ảnh xinh đẹp kia.
Cô thích nụ cười đó, giống như thích đóa hoa nguyệt quý mẹ trồng, xinh đẹp, chói lóa lại ấm áp đến tận tâm can.
Thế nên, Bắc Tuyết Thần sau khi suy nghĩ đã quyết định thử làm bạn với Mộ Tần Ca.
Bắc Tuyết Thần quay người lên phòng, căn phòng ngủ tối tăm của cô nay đã bị Mộ Tần Ca mở cửa đón chào ánh mặt trời bên ngoài vào.
Cô đứng bên cạnh cửa sổ, tay nắm chặt rèm cửa, cô có chút chần chừ.
Đôi mắt xinh đẹp nhìn những tia nắng đậu bên khung cửa sổ, chúng giống như cánh hoa cải vàng, nhưng so với hoa, chúng càng ấm áp hơn.
Cô cứ đứng yên ngắm nhìn ánh nắng ấy, mãi cho đến khi hoàn hồn lại.
Bắc Tuyết Thần buông tay, cô không đóng rèm cửa sổ lại nữa.
Bước đến cạnh giường nhìn túi giấy màu xanh dương Mộ Tần Ca mang đến, cô lại nhớ đến chàng trai kia.
Một người kỳ lạ.
Cô đổ túi giấy ra, chiếc đầm đen rơi ra cùng một món đồ màu đen khác.
Bắc Tuyết Thần ngây người nhìn giây lát, hai má cô ửng đỏ, vừa ngại vừa tức giận.
Đây không phải đồ lót của cô sao?
Cô vứt túi giấy xuống đất, mở điện thoại định gọi mắng Mộ Tần Ca một trận nhưng trực nhớ họ chưa trao đổi số điện thoại.
Bất lực, cô ngồi xuống mép giường, đôi mắt trừng to đầy căm phẫn nhìn đống quần áo trên giường.
Nếu không phải cô nhìn ra được trong ánh mắt anh nhìn cô không có tình yêu hay những dục vọng dơ bẩn, thì bây giờ cô đã cho anh một nấm mộ trong nghĩa trang rồi.
Bắc Tuyết Thần không hiểu tại sao Mộ Tần Ca luôn có những cử chỉ thân mật với mình.
Nhưng rõ ràng cô nhìn thấy ánh mắt của anh ta, một ánh mắt không chút tình ái hay dục vọng, nó phẳng lặng như nhìn một người bạn bình thường.
Bắc Tuyết Thần thầm nghĩ đây hẳn là do gia đình anh ta đã dùng cách giáo dục phương Tây để dạy dỗ, nên những lễ tiết xưa cũ như nam nữ thụ thụ bất tương thân, anh ta không hề biết.
Điện thoại đột nhiên sáng đèn, Bắc Tuyết Thần nhìn qua, là tin nhắn của Cung Từ.
- Bố mẹ bảo tôi hỏi thăm cô. Cô vẫn khỏe chứ? Đã bỏ được rượu chè chưa?
Bắc Tuyết Thần mỉm cười, nụ cười rạng rỡ.
Cung Từ vẫn quan tâm cô như thế, cô không trả lời tin nhắn mà gọi điện thoại sang cho anh.
Cô muốn nghe giọng nói của anh.
Nhưng đầu dây bên kia lại là máy bận, Bắc Tuyết Thần ủ rủ chỉ có nhắn tin trả lời.
- Em vẫn ổn, khi nào anh về? Em thực sự rất nhớ anh, anh mau về đi, em sẽ nấu tiệc đãi anh ăn.
Bắc Tuyết Thần nắm chặt điện thoại nhìn dòng tin nhắn vừa gửi đi, cô đầy mong chờ Cung Từ sẽ trả lời mình, sẽ nói rằng anh sẽ sớm quay về.
Nhưng đợi mãi cũng chẳng có tin nhắn đến, cô thầm nghĩ hẳn là còn bận điện thoại.
Cô nằm xuống giường, hai tay vẫn nắm chặt điện thoại, mắt cũng không dám rời.
Nửa tiếng, rồi một tiếng, rồi lại không biết bao nhiêu tiếng trôi qua.
Chờ đợi bào mòn đi nụ cười tươi tắn trên môi Bắc Tuyết Thần. Cô đút điện thoại vào túi quần, khi rút tay ra một vật thể màu vàng cũng rơi ra.
Bắc Tuyết Thần cúi người xuống nhặt lên, là một đóa hoa cải vàng. Không biết Mộ Tần Ca đã lén để vào khi nào, nhưng nhìn thấy ánh vàng trên nó, cô lại cảm thấy như nhìn thấy nụ cười ấm áp của anh.