Chương 10 - Ngoại Lệ
***
Bắc Tuyết Thần còn lại một mình trong phòng khách, cô nhìn cánh cửa phòng tắm đã khép chặt tự hỏi tên này ngốc đến mức nào đây? Cho người lạ vào nhà lại còn an tâm đi tắm.Tay phải cô nắm chặt ly nước ấm anh đưa khi nãy, hơi ấm vẫn chưa tan. Cô cúi đầu trầm tư, đôi mắt vô định nhìn ly nước trong tay.
Một lát sau, cô đặt ly nước lên bàn. Bước đến cạnh cửa sổ nhìn ra bầu trời bên ngoài, mưa mỗi lúc một to, cô lại nhíu mày càng chặt.
Cô không có thói quen ở nhà người lạ, nhưng trời mưa lớn như thế này cô lại không xu dính túi, làm liều đi bộ về cũng chẳng kịp đến nhà trong hôm nay.
Hầy, chỉ là một phút mất cảnh giác mà cô lại theo người lạ đi xa như vậy. Giờ về nhà cũng đã không thể, cô thực sự như Cung Từ nói hết thuốc chữa rồi.
Mộ Tần Ca vừa lau tóc vừa bước ra phòng khách, Bắc Tuyết Thần vẫn đứng ngây người cạnh cửa sổ nhìn mưa. Ánh đèn đường vàng nhạt phản chiếu trong đôi mắt cô đẹp nhưng thật ảm đạm và u buồn.
Anh thở dài nhìn mái tóc dài còn ướt của Bắc Tuyết Thần, anh biết ngay là cô không dễ gì nghe lời anh mà.
Không nói một lời, anh bước đến túm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.
- Đến đây để tôi sấy tóc giúp cô, cơ thể đã yếu rồi còn để tóc ướt thì dễ bệnh lắm.
Bắc Tuyết Thần không chống cự, cô có nói gì làm gì cũng không lại chàng trai trước mặt. Nhìn bàn tay đang nắm chặt cổ tay trái của mình, cô không nói gì nhưng trong lòng lại có gì đó thay đổi, bàn tay của anh ta ấm hơn cả ly nước lúc nãy.
Cô giống như con búp bê mà anh là một bé gái ba tuổi nào đó đang tập chơi vậy.
Mộ Tần Ca kéo Bắc Tuyết Thần ngồi xuống ghế sô pha, lấy máy sấy ra. Cô lại né sang một bên, chỉ tóc anh.
- Lo cho thân anh trước đi.
Mộ Tần Ca mỉm cười kéo cô ngồi lại vị trí ban đầu, làm như không nghe thấy lời vừa rồi của cô. Anh nhẹ nhàng chạm vào mái tóc đen bồng bềnh ngang lưng của Bắc Tuyết Thần, tóc cô thật mượt mà, xúc cảm như chạm vào vải lụa quý.
Động tác sấy tóc của Mộ Tần Ca rất dịu dàng cộng thêm hơi ấm từ máy sấy phả ra khiến Bắc Tuyết Thần lim dim buồn ngủ.
- Cảm ơn.
Đây là lần thứ hai trong ngày cô phải nói lời cảm ơn, hơn nữa còn là cùng một người. Vị công chúa ngang ngạnh bá đạo như Bắc Tuyết Thần chưa từng một lần nói lời cảm ơn với ai, đến cả bố mẹ cũng rất ít khi được nghe, nhưng hôm nay lại ngoại lệ.
Hôm nay thật nhiều ngoại lệ, cô khóc trước mặt một người lạ, cô đến nhà một người lạ, cô cảm ơn một người lạ.
- Tôi tên là Mộ Tần Ca, còn cô?
Bắc Tuyết Thần im lặng, cô không nghĩ muốn nói tên cho một người lạ biết. Họ chỉ là kẻ qua đường trong cuộc đời nhau, hôm nay là lần đầu cũng là lần cuối họ gặp mặt. Nhưng lại một lần nữa, ngoại lệ vẫn diễn ra.
- Bắc Tuyết Thần.
Sau khi sấy khô tóc cho Bắc Tuyết Thần, Mộ Tần Ca cũng bắt đầu sấy tóc của mình.
Bắc Tuyết Thần lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đã thật lâu không có ai săn sóc cho cô như thế, cũng đã thật lâu không có ai không vì lợi ích mà đối xử với cô như thế.
Cô không thông minh như Cung Từ, cũng chẳng hiểu chuyện như Cung Nguyệt em gái Cung Từ. Thứ cô có chỉ là một lòng tự trọng vô dụng, một lòng tự trọng khiến người bên cạnh phải mệt mỏi chịu đựng.
Mộ Tần Ca sấy tóc xong, nhìn thấy Bắc Tuyết Thần lại ngẩn người suy nghĩ gì đó. Anh xem đồng hồ, bây giờ đã sắp hai giờ chiều, nhưng cả hai vẫn chưa ăn gì.
Xem bộ dạng của Bắc Tuyết Thần anh cũng biết, đến cả bữa sáng cô cũng chưa ăn.
Anh thở dài nhìn làn mưa trắng xóa ngoài kia, mưa lớn như vậy người giao thức ăn sẽ không thể đến được.
Trong trường hợp này, chủ thân xác có thể xuống bếp nấu một bàn tiệc, nhưng Mộ Tần Ca thì không, từ nhỏ đã không chạm đến cửa bếp như anh thì sao có thể nấu được gì. Còn Bắc Tuyết Thần, cô công chúa nhỏ của gia đình đương nhiên cũng chẳng biết gì về nấu nướng.
Mộ Tần Ca chỉ có thể đặt chút hy vọng cuối cùng vào tủ lạnh, mong rằng nó có thứ gì dễ nấu như mì gói hoặc đồ hộp chỉ cần quay lò vi sóng. Nhưng tủ lạnh đã khiến anh thất vọng rồi, sau cánh cửa tủ là những nguyên liệu vẫn còn chưa được xử lý. Mộ Tần Ca lần đầu tiên cảm thấy mình thực sự cần học nấu ăn.
Đóng cửa tủ lạnh lại, Mộ Tần Ca đến ngồi cạnh Bắc Tuyết Thần.
- Cô đói bụng không?
Bắc Tuyết Thần quay đầu sang nhìn người ngồi cạnh mình, lại quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm qua là ngày lễ, người giúp việc nấu vài món rồi đều rời đi, nhà Cung Từ cũng đã đi chơi lễ. Bắc Tuyết Thần chỉ có một mình trong nhà, trong sự cô độc đó, nỗi ám ảnh lại hiện về khiến cô đau đớn và không thể ăn hay ngủ nghỉ.
Sáng nay vì viếng mộ bố mẹ sớm, cô cũng chẳng ăn gì, trưa thì bị tên bên cạnh kéo về nhà nên cũng chưa có gì bỏ bụng. Thế nên giờ, Bắc Tuyết Kỳ đang rất đói bụng, nhưng vì lòng tự trọng, cô chọn im lặng làm lơ câu hỏi của anh ta.
Thấy dáng vẻ của cô, đuôi mắt Mộ Tần Ca cong lên lộ ra ý cười.
- Nếu cô không đói, tôi cũng không đói. Vậy thì không cần ăn cơm.