Bách Hợp Hiệp Nữ Linh Cơ - Linh Cơ Ngọc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Linh Cơ Ngọc, 21 Tháng ba 2019.

  1. Linh Cơ Ngọc

    Bài viết:
    0
    Chương 30.

    Long Quyển Tinh mỉm cười mắng yêu "Công chúa ngốc!" Khóc một lúc xong thì nín, Yến Châu khoác tay dìu Long Quyển Tinh ngồi xuống ghế, đích thân công chúa nàng dót trà mời "Tỷ uống đi." Nhận chén trà đầy sự quan tâm, Long Quyển Tinh vui vẻ uống hết luôn. Giờ vào chủ đề chính, Yến Châu tò mò hỏi tình hình câu chuyện, Long Quyển Tinh cũng không dấu diếm kể lại việc Thiên Cung gặp nạn, trăm vạn binh vong. Nghe xong Yến Châu bàng hoàng kinh hãi, ngày hôm nay chính mắt cô đã nhìn thấy Phật Tổ Như Lai trên bầu trời với hình ảnh Thiên Cung oai hùng sừng sững trên khối đá khổng lồ lơ lửng, rung chấn hỗn loạn ấy còn chưa hết dư âm thì giờ đại họa đã giáng xuống đầu thiên đình rồi. Yến Châu cũng có hỏi hung thủ là ai nhưng Long Quyển Tinh chỉ trả lời là chưa rõ, bản thân cô không hề mong Yến Châu lún sâu vào vụ này mất công muội ấy lại hoảng loạn. Cả việc găp Tuệ Tuyệt Luân cũng bí mật nốt, tâm trí Long Quyển Tinh hiện tại ngập tràn hình bóng nữ nhân thuần khiết ngọc ngà ấy.

    Long Quyển Tinh xoa đầu Yến Châu, nhẹ nhàng nói "Đừng sợ nữa cô bé. Ta sẽ che chở cho muội đến khi nào muội không còn cần ta nữa thì ta vẫn âm thầm phía sau chăm sóc muội mà!" Yến Châu vội nói "Muội cần tỷ! Suốt cả cuộc đời này muội chỉ cần tỷ!" Long Quyển Tinh trêu hỏi "Sau này khi muội yêu ai đó liệu có cần ta nữa không?" Yến Châu tha thiết nhìn vào mắt Long Quyển Tinh mà trả lời "Muội sẽ không yêu ai hết! Muội chỉ cần mình tỷ thôi!" Long Quyển Tinh mỉm cười khó xử, cô biết tình cảm mà Yến Châu dành cho mình là gì chứ, nhưng đáng tiếc cô lại chỉ coi muội ấy như em gái thôi. Cố lảng tránh, Long Quyển Tinh đứng lên nói "Thôi cũng muộn rồi. Chúng ta nên nghỉ thôi."

    Yến Châu vốn đã mệt và buồn ngủ lắm rồi, nghe vậy cô liền đứng dậy theo, khoác tay Long Quyển Tinh đi tới giường. Trên chiếc giường là tấm chăn to cùng hai chiếc gối đỏ, một chiếc thêu hình con gấu một chiếc thêu hình con mèo ngộ nghĩnh, đều do chính tay công chúa nhỏ tự thêu. Kể về dịu dàng đảm đang thì Yến Châu cũng đâu kém ai. Hai nàng cởi giầy rồi cùng lên giường, tuy là ngủ chung nhưng họ hoàn toàn trong sạch chưa hề mất trinh!

    Yến Châu nằm xuống là thiêm thiếp chút xíu rồi ngủ luôn. Long Quyển Tinh nằm cạnh mỉm cười yêu mến ngắm nhìn người bạn duy nhất này, bất cứ giá nào cô cũng không để ai làm tổn hại muội ấy. Nghĩ và mong vậy thôi nhưng sự thật lại khác, mình Ma Nữ Vương nàng không thể chống lại lực lượng hùng hậu của Yên Nhiên Tinh với đồng bọn được chứ nói gì đấu nổi Hàn Linh Phượng. Bóng dáng thướt tha của Tuệ Tuyệt Luân lại ùa về chiếm cứ tâm hồn Long Quyển Tinh, rất rất hy vọng nàng ta sẽ đến thăm mình một lần. Ý thức miên man một hồi rồi Long Quyển Tinh bắt đầu trôi nổi vào giấc chiêm bao.. Và giấc mơ ấy còn ngọt hơn cả mật ong:

    * * *

    * * *

    (( (Long Quyển Tinh đứng tại một vùng thảo nguyên xanh ngát rộng thênh thang, cỏ um tùm mượt mà đâu đâu cũng có, xa xa là núi đồi cây cối. Cô nhìn trái nhìn phải như đang chờ đợi ai đó. Vừa lúc ấy có một đôi thỏ trắng từ đâu nhảy ra tiến tới gần Long Quyển Tinh. Thấy chúng đáng yêu, Long Quyển Tinh mỉm cười tỏ vẻ thích thú ngồi xuống vuốt ve cả hai.

    Rồi đột ngột Yên Nhiên Tinh xuất hiện, cô ta lao đến đá mạnh hai cú vào lũ thỏ khiến chúng đau đớn văng xa hai hướng khác nhau, sợ hãi bỏ chạy luôn. Yên Nhiên Tinh nói kiểu thách thức khiêu khích "Những gì cô thích thì tôi rất ghét!" Long Quyển Tinh tức giận đứng dậy tát cho Yên Nhiên Tinh một cái vào má, chẳng ngờ Yên Nhiên Tinh lại chẩy nước mắt khóc, ôm má quát thét "Cô dám đánh tôi? Cứ chờ đấy!" rồi bay vụt đi.

    Không bao lâu sau thì có hai người từ xa bay tới, là Yên Nhiên Tinh cùng Hàn Linh Phượng đeo mặt nạ. Hai cô bay xuống đứng gần Long Quyển Tinh. Yên Nhiên Tinh hai tay chống hông vênh váo nói "Lần này cô chét chắc rồi!" Hàn Linh Phượng nói "Dám đánh người yêu của tôi, cô cũng to gan đấy!" Long Quyển Tinh nói "Thì sao nào?" Hàn Linh Phượng khẽ nhếch môi "Hứ." một tiếng rồi nói "Vẫn còn cứng đầu. Hôm nay tôi nhất định phải cưỡng hiếp cô!" Sau đó Hàn - Yên lập tức hành động xông tới khống chế vật nhau với Long Quyển Tinh. Dù kịch liệt lăn lộn chống cự nhưng một không thể trọi hai nên yếu thế rõ ràng, tuy vậy cô cũng đã dứt được tóc - cấu má - cắn tay được hai đối thủ đáng ghét. Cuối cùng Long Quyển Tinh bị đè xuống bãi cỏ, Hàn Linh Phượng ngồi đè lên bụng cô, còn Yên Nhiên Tinh thì giữ chặt hai tay Long Quyển Tinh không cho dẫy dụa. Hàn Linh Phượng chu môi xuống định hôn Long Quyển Tinh thì bất chợt có luồng sức mạnh từ trên không trung ập tới hất ngã Hàn - Yên sang một bên.

    Chính là Thống Soái Của Trời Đất đến kịp giải cứu cho người yêu. Tuệ Tuyệt Luân bay xuống ngồi ôm Long Quyển Tinh, hỏi "Ta đến muộn. Muội không sao chứ?" Long Quyển Tinh vui mừng vô hạn ôm lại Tuệ Tuyệt Luân rất chặt, trả lời "Muội sợ lắm!" Tuệ Tuyệt Luân nói "Muội chờ ta chút nhé.", cô kéo Long Quyển Tinh đứng lên rồi quay qua nhìn hai người kia đang lồm cồm ngồi dậy.

    Thấy Tuệ Tuyệt Luân bước đến gần khiến Hàn Linh Phượng - Yên Nhiên Tinh sợ hãi vội vã khoanh tay lại xin lỗi "Xin Thánh Nữ tha tội! Xin Thánh Nữ tha tội!" Tuệ Tuyệt Luân "Hừ." một tiếng lạnh nhạt rồi đánh ra một chưởng làm Hàn - Yên văng tít lên trời, không rõ địa điểm họ rơi xuống là đâu nữa.

    Giải quyết xong mọi việc, Thánh Nữ cùng Ma Nữ lại ôm chặt nhau. Tuệ Tuyệt Luân da diết nói "Xin lỗi Quyển Tinh! Ta tới trễ làm muội phải chịu khổ!" Hai nàng nhìn nhau đầy yêu thương, Long Quyển Tinh chân thành nói "Sự trong trắng của muội chỉ dành cho mình tỷ mà thôi!" Tuệ Tuyệt Luân không kìm được liền hôn lấy hôn để Long Quyển Tinh, hai nàng say đắm mê mệt hương thơm từ hơi thở của đối phương.. Một lúc lâu sau nụ hôn kết thúc, họ lại mê mẩn ngắm nghía nhau. Tuệ Tuyệt Luân nói "Ta đã hứa với muội là hôm nay hai ta sẽ cùng dạo chơi. Giờ chúng ta đi nhé?" Long Quyển Tinh ngoan ngoãn nói "Dạ."

    Tay trong tay, Tuệ Tuyệt Luân dắt Long Quyển Tinh băng qua những cánh đồng rộng lớn, tới những hang động tự nhiên, dạo quanh con suối, lên núi quan xát cảnh vật.. Tuệ Tuyệt Luân còn bế Long Quyển Tinh bay lướt trên những cơn gió vi vu hóng mát..

    Lúc này Long Quyển Tinh dựa đầu vào vai Tuệ Tuyệt Luân, hai nàng đang cùng nhau ngồi trên cầu vồng bẩy sắc huyền ảo giữa hư vô. Rồi đột ngột tuyết rơi nhanh chóng nhuộm trắng cả đất trời. Tuệ Tuyệt Luân nhìn thẳng vô mắt Long Quyển Tinh, dịu dàng hỏi "Muội có nguyện ý?" Long Quyển Tinh hồi hộp chờ đợi câu sau. Tuệ Tuyệt Luân nói tiếp ".. Trọn đời bên ta?" Không do dự, Long Quyển Tinh mừng vui gật đầu thay câu trả lời. Chầm chậm đôi môi của hai nàng lại tìm đến nhau, nụ hôn nhẹ nhàng càng lúc càng chuyển biến mãnh liệt, Tuệ Tuyệt Luân cuồng nhiệt cởi y phục cả hai, họ ân ái hạnh phúc ngay trên cầu vồng..

    Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi, để trắng lối em chị về, này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi, ĐỂ EM BIẾT CHỊ CẦN EM.))

    Tuy đã ngủ nhưng nụ cười ngọt ngào vẫn nở trên môi Long Quyển Tinh, đoạn sau của giấc mơ như thế nào thì chỉ có cô ấy rõ. Mặc dù không được chi tiết nhưng chiêm bao vốn là như vậy. Nếu thực sự Hàn Linh Phượng mà biết việc này thì chắc chắn sẽ đè Long Quyển Tinh ra cưỡng hiếp luôn, đời nào có chuyện Ngọc Nữ Diệt Thiên chịu khoanh tay xin lỗi Thống Soái Của Trời Đất! Nói thêm chút, Yến Châu cũng có giấc mộng hết sức bình dị đó là cô đang làm bánh bao cho Long Quyển Tinh ăn.

    * * *

    * * *

    Cũng trong Thành Đô nhưng ở một nơi khác, cùng thời gian lúc Tuệ Tuyệt Luân với Long Quyển Tinh mới gặp nhau thì tại Thần Long Sơn Trang, ngoại trừ những hộ vệ trực ca đêm thì hầu hết mọi người đều đã ngủ.

    Trần Di Yên bê khay đựng cháo lướt vào căn phòng chung của Linh Cơ - Điểu Huyền Tinh. Khi vừa mới vô xong thì Trần Di Yên đột ngột sững sờ đứng khựng lại vì hình ảnh quá mức hấp dẫn: Linh Cơ chỉ mặc một lớp áo lót mỏng khá hở hang đang ngồi trên giường với Trần Tiểu Thanh bên cạnh, ánh mắt cô em gái này hình như sắp bốc khói lướt lên lướt xuống khắp người Linh Cơ không bỏ xót vị trí nào. Điểu Huyền Tinh thì vẫn tiếp tục khâu y phục cho Linh Cơ, cũng sắp xong rồi.

    Linh Cơ mỉm cười khêu gợi, cô tự nhìn xuống ngực mình xong lại nhìn thẳng vào mặt Trần Di Yên như có ý "Muội muốn nữa không?" Gương mặt Trần Di Yên ửng hồng, cô đi tới đặt khay đựng cháo lên bàn và nói "Tỷ đang tra tấn Tiểu Thanh đấy!" Câu nói ấy càng khiến em gái cô đỏ mặt, lửa dục bốc cao thế mà vẫn phải kiềm chế. Chính xác mà nói thì đó là sự tra tấn ngọt ngào, đến ngay như Trần Di Yên đã được say đắm ái ân với Linh Cơ nhưng khó khăn lắm mới cưỡng nổi hành động vồ lấy tỷ ấy ôm hôn.

    Linh Cơ hỏi trêu "Vậy muội có bị ta tra tấn không?" Trần Di Yên bước tới gần giường, đứng khoanh tay trêu lại "Bất cứ ai cũng có thể trở thành dâm đãng nếu thấy tỷ! Phải không Huyền Tinh tỷ?" Tự dưng bị kéo vào câu chuyện ngại ngùng ấy làm Điểu Huyền Tinh cũng thẹn, việc khâu vá đã xong, cô lảng tránh trả lời Trần Di Yên mà đưa trả đồ cho Linh Cơ, nói "Tỷ mặc vào đi để tránh mọi người ngại!" Cầm y phục trên tay, Linh Cơ hỏi "Trong đó có cả muội hả?" Điểu Huyền Tinh chỉ có thể mỉm cười xấu hổ chứ không biết nói gì hơn. Linh Cơ quay qua nhìn Trần Tiểu Thanh, muội ấy đang đỏ mặt, đôi môi nhỏ khẽ chu ra, ánh mắt thì dán chặt về phía ngực Linh Cơ. Linh Cơ vui vẻ nháy một mắt với cô ấy thay cho câu nói "Đừng vội!" rồi mặc y phục vào.

    Trần Di Yên cúi xuống nắm lấy hai tay Linh Cơ kéo cô đứng lên, nói "Tỷ cần được bồi dưỡng đấy. Cháo là do chính muội nấu, dù không ngon thì tỷ cũng đừng chê nha. Huyền Tinh tỷ, Tiểu Thanh, hai người cũng tới ăn đi." Nói xong cô dắt Linh Cơ đi đến bàn, ép yêu cô ấy ngồi xuống ghế. Trần - Điểu nghe theo, ổn định chỗ ngồi háo hức chờ đợi món ăn ấm cúng ấy.

    Trần Di Yên đứng đó đích thân múc cháo cho từng nàng, mùi thơm xen lẫn thảo dược rất dễ chịu. Xong xuôi cô cũng ngồi xuống nói "Mọi người ăn đi." Linh Cơ múc một thìa cháo đưa lên gần môi thổi nhẹ rồi cho vào miệng, Trần Di Yên nhìn theo đầy mong chờ. Linh Cơ âu yếm khen "Rất ngon." khiến Trần Di Yên thích lắm, thật bõ công vất vả. Trần Tiểu Thanh bồi thêm vài câu với Linh Cơ "Tất nhiên là ngon rồi. Nhị tỷ của muội mà nấu ăn thì chẳng thua kém bất cứ đầu bếp nào trong hoàng cung đâu!" Trần Di Yên cười nói "Muội hơi quá lời rồi." Điểu Huyền Tinh nói "Tiểu Thanh nói đúng đấy. Đây là món cháo ngon nhất mà ta từng ăn trong nhân gian!"

    Trong bữa ăn, Điểu Huyền Tinh còn kể cho chị em họ Trần nghe về quá khứ nấu ăn của Linh Cơ, rằng lúc mới tập nấu cháo, bé Linh Cơ không cần ai hướng dẫn tự làm hết từ đầu đến cuối, thấy gia vị gì cũng cho, thậm chí còn đổ rất nhiều dấm và ớt vô nồi rồi hào hứng múc vào bát bê ra cho bé Điểu Huyền Tinh ăn thử mà bản thân mình lại quên nếm thử. Đó là bữa cháo rất khó nuốt nhưng nàng tiên bồ câu vẫn cố. Bé Linh Cơ thích thú tưởng nhầm thế là chạy về nhà bếp múc thêm ra ba bát, hai bát đậy nắp cẩn thận để dành lúc hai vị tỷ tỷ về sẽ khiến họ bất ngờ, còn một bát nữa cho bé Điểu Huyền Tinh. Bữa ăn đáng sợ và đáng yêu ấy có lẽ sẽ tiếp diễn nếu như Linh Cơ không nổi hứng ăn một thìa CHÁO BÁ VƯƠNG trong bát Điểu Huyền Tinh vì nghĩ chắc ngon quá, nhưng lập tức phun ra liền. Lo sợ, ngay lập tức Linh Cơ vội vã chạy đi thủ tiêu chứng cứ trong bếp, nếu hai tỷ tỷ mà ăn thì đảm báo má Linh Cơ sẽ bị véo vài chục cái còn nhẹ. Cũng vì thế nên sau này khi tập nấu ăn, luôn có mặt Điểu Huyền Tinh bên cạnh hướng dẫn Linh Cơ từng chút một, giờ Linh Cơ nấu ngon lắm nha..

    Trần Di Yên - Trần Tiểu Thanh nghe kể về quá khứ nấu ăn oai hùng của cô gái họ yêu khiến hai nàng suýt tí nữa thì phun cháo khỏi miệng, ho vì cười. Mến thương nhìn Điểu Huyền Tinh, Linh Cơ nói "Tại lúc ấy muội không nói thật cho ta biết làm ta hiểu lầm." Trần Tiểu Thanh nói "Nếu là muội thì có lẽ cũng làm giống tỷ đấy. Hay lúc nào rảnh tỷ dậy muội nấu ăn nha, đến giờ muội vẫn chưa biết tí gì đâu." Linh Cơ nói "Được chứ. Bất cứ lúc nào." Trần Di Yên trêu "Ta nghĩ lúc đấy muội cũng đừng nếm thử trước làm gì, cứ để cho Linh Cơ tỷ là người đầu tiên thưởng thức!" Linh Cơ mỉm cười đáp lại "Ta sẽ gọi muội đến cùng ăn."

    Bốn nàng vừa ăn vừa đùa với nhau tới khi xong bữa. Lúc này mới vào vấn đề chính, Trần Tiểu Thanh tò mò hỏi Linh Cơ về sự việc kinh hoàng gì đã diễn ra trên trời, Linh Cơ thuật lại hết mọi chuyện. Căng thẳng lo âu là cảm giác chung của ba cô khi nghe, thực quá kinh khủng!

    Trần Tiểu Thanh hỏi "Phật Tổ Như Lai với Quan Âm Bồ Tát đại bại vậy thì thế gian này sẽ ra sao chứ? Cả Thiên Cung cũng bị tiêu diệt.." Nếu không có Linh Cơ bên cạnh thì chắc Trần Tiểu Thanh sẽ hoang mang lắm. Linh Cơ nói "Muội đừng quá lo. Ít nhất vẫn còn có Tuệ Tuyệt Luân, cô ấy đủ sức xử lý mọi việc mà!" Trần Di Yên trầm ngâm nói "Vấn đề chủ yếu là Hàn Linh Phượng kìa. Sức mạnh lẫn sự độc ác của cô ta.. Muội cũng không biết phải dùng từ gì để diễn tả nữa. Chắc chắn rồi nhân gian cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ, lúc nào đó có thể diệt vong chưa biết chừng!" Điểu Huyền Tinh thấm thía sự việc này hơn chị em họ Trần nhiều, quyền năng của Tuệ Tuyệt Luân - Hàn Linh Phượng tuyệt đối cùng chung một cảnh giới tối cao như Linh Cơ. Về phía Tuệ Tuyệt Luân, khả năng cô ấy trở thành bạn với bốn nàng thì chưa biết thế nào nhưng Thánh Nữ tốt như thế sẽ không bao giờ là kẻ thù đối địch với họ được, phần nào cũng nhẹ nhõm hơn với suy nghĩ ấy nhưng còn Hàn Linh Phượng tàn độc dã man quá, coi thường cô ta đâu khác gì tự xây mộ cho mình. Điểu Huyền Tinh nói "Cuộc chiến vừa qua muội biết tỷ chưa dùng hết sức. Nhưng hai người kia.. cũng vậy phải không?" Linh Cơ khẽ cười gật đầu vì cô hiểu trực giác Điểu Huyền Tinh vĩnh viễn đúng nhất, bất cứ một lời khuyên nhủ nào của cô ấy cô đều nghe theo chẳng cần đắn đo gì.
     
  2. Linh Cơ Ngọc

    Bài viết:
    0
    Chương 31.

    Trần Di Yên thở dài nói "Hàn Linh Phượng ra tay với trời thì không có lý do gì cô ta lại tha cho nhân giới. Vậy mà chẳng ai hiểu được nguy cơ khôn cùng ấy, một mình Tuệ Tuyệt Luân phải gánh vác an toàn cho mọi người thực không dễ dàng gì!" Linh Cơ nhăn mày giả bộ khó chịu nói "Muội đang lo lắng giúp cô ta hả? Ta ghen đấy nhé!" khiến Trần Di Yên đang ưu phiền trở nên tươi cười kéo ghế lại gần, ôm lấy eo Linh Cơ, dựa đầu vào vai cô ấy mà nói "Chỉ là muội thấy Tuệ Tuyệt Luân tốt nên nói thế thôi. Chứ cô ấy đâu thể quan trọng bằng Linh Cơ tỷ yêu dấu được!" Linh Cơ ôm lại Trần Di Yên, thích thú ngửi hương thơm tóc cô ấy, nói "Vậy mới ngoan. Ta thương!" Trần Tiểu Thanh đứng dậy vội vã nói "Muội cũng ngoan mà!" rồi vội vàng bê ghế lại gần chỗ Linh Cơ, choàng tay ôm cổ và dựa đầu vào bên vai còn lại của cô ấy. Linh Cơ dỗ dành "Ừ. Các muội đều ngoan!" Chị em hai nàng nhờ vậy mà tạm quên đi hiểm nguy rình rập mọi thế giới, chỉ cần có Linh Cơ thì lo chi cho to đầu.

    Điểu Huyền Tinh nói "Sắp tới có thể xẩy ra một cuộc đại loạn đấy." Linh Cơ hỏi "Theo muội sẽ loạn đến mức nào?" Điểu Huyền Tinh trả lời "Tính theo kế hoạch của Hàn Linh Phượng xử tử công khai mọi nhân vật quyền lực trong trời đất, những người khác chưa kể, muội chỉ xét riêng về Phật Tổ Như Lai. Nếu Hàn Linh Phượng chặt đầu Phật Tổ Như Lai rồi vứt thân xác khổng lồ của ngài ấy ra giữa nhân gian, trải qua bao mùa nóng lạnh làm thi thể bị phân hủy, tỷ nghĩ tất cả loài người sẽ kích động ra sao?"

    Những điều Điểu Huyền Tinh vừa nói chắc chắn còn kinh khủng hơn sét đánh ngang tai nữa. Thân xác vàng óng to lớn cùng thủ cấp của Phật Tổ Như Lai bị vứt trên đường đè sập bao nhiêu ngôi nhà và đè nát bét bao nhiêu người, có lẽ nhân loại này không ít kẻ sẽ tự sát vì khủng hoảng tâm lý trầm trọng. Trước sự tàn phá của năm tháng, thi thể đấng chí tôn bắt buộc phải lở loét bốc mùi, thậm chí còn sản sinh ra cả đống dòi bọ lúc nhúc đục khoét chân thân của nhân vật đã từng thời là vô thượng mà vạn vật đất trời kính nể.. Chị em Trần Tiểu Thanh khá sốc khi tưởng tượng về cảnh ấy, họ cùng ngẩng đầu dời khỏi vai Linh Cơ và nhìn cô với thái độ lo lắng bất an, dù sao vấn đề đó cũng quá đáng sợ. Linh Cơ mỉm cười rồi ôm hai nàng, nói "Việc đấy sẽ không tồn tại đâu. Tuệ Tuyệt Luân sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nếu Thánh Nữ không đủ khả năng thì chính ta sẽ can thiệp." Điểu Huyền Tinh cảm nhận được trong câu nói của Linh Cơ chứa đầy hào hứng mong đợi. Màn đấm đá vừa rồi giữa ba siêu nữ cường mới tạm gọi là chào hỏi qua loa, nếu đánh tới cùng thì kết cục vô cùng khó lường. Hậu quả luôn là kết thúc cho khởi đầu dù muốn hay không đều chẳng thể tránh được, thêm nữa bản thân Linh Cơ rất quan tâm tới thắng thua, một khi cô đã thích chiến thì đừng ai hòng dút lui.

    Bốn nàng trò chuyện lúc nữa thì Linh Cơ nói "Mà thôi muộn rồi đấy. Chúng ta nên nghỉ ngơi, thức khuya quá mệt lắm." Trần Di Yên cười nói "Tỷ không cần phải đuổi khéo nha. Ai chẳng biết tỷ đang muốn mau chóng để được Tiểu Thanh xoa bóp đấm lưng chứ!" rồi đứng lên nói với Điểu Huyền Tinh "Hay tỷ về phòng muội ngủ chung nha. Để dành nơi đây cho hai người họ thích làm gì thì làm." Điểu Huyền Tinh vui vẻ đứng dậy nói "Muội cũng hiểu tâm tư tỷ ấy lắm chứ." Trần Di Yên trêu đùa "Phải vậy thôi. Nếu không hiểu thì sẽ bị Linh Cơ tỷ ghét mất!" Linh Cơ nói "Ta đâu có ngu ngốc mà ghét các muội." Trần Tiểu Thanh mừng rỡ bồi cho một câu kết thúc "Hai tỷ ngủ sớm nha." Trần Di Yên vỗ tay lên đầu em gái, nói "Lại đến lượt muội đuổi chúng ta rồi. Huyền Tinh tỷ, mình đi thôi. Phá đám đúng là không tốt mà!" Trước khi đi Trần Di Yên không quên bê khay đựng nồi cháo và bát theo, cô còn cố ý bỏ lại một câu với em gái "Để ta xem sáng mai muội có dậy sớm được không?" rồi hai nàng ra khỏi phòng, Điểu Huyền Tinh đóng cửa lại giúp.

    Linh Cơ nắm tay Trần Tiểu Thanh kéo cô ấy cùng đứng lên, Linh Cơ nói "Giờ thực hiện lời hứa của muội đi. Cả ngày hôm nay ta rất là mỏi đấy." Hai nàng đi về phía giường.

    Linh Cơ ngồi xuống, Trần Tiểu Thanh ngoan ngoãn cởi giầy giúp cô ấy rồi Linh Cơ nằm xấp luôn, Trần Tiểu Thanh tự tháo giầy chính mình xong cũng leo lên giường. Chính xác thì không hề am hiểu kỹ lưỡng như Trần Di Yên, Trần Tiểu Thanh chỉ gọi là xoa bóp lung tung thôi. Bắt đầu công việc, đôi bàn tay mịn màng của Trần Tiểu Thanh đặt vào hai bên vai Linh Cơ mà nắn bóp dịu dàng, dần dần di chuyển tới lưng hông. Cảm giác lâng lâng dễ chịu khiến Linh Cơ thích thú, cô nói "Muội làm tốt lắm!" Nghe người yêu khen càng làm Trần Tiểu Thanh vui vẻ tập chung chuyên môn hơn. Lúc Trần Tiểu Thanh đều đều đấm khẽ vô lưng Linh Cơ thì Linh Cơ hỏi "Muội đã từng chăm sóc ai thế này chưa?" Trần Tiểu Thanh trả lời "Chưa bao giờ. Tỷ là người duy nhất và sẽ không có người thứ hai nào cả!", đôi tay lại len lỏi tới đùi Linh Cơ mà bóp nhẹ nhàng. Quá mức hài lòng chẳng thể chê điều gì hết.

    Linh Cơ mơ màng nói "Lần đầu tiên nhìn thấy muội trong rừng ta đã nghĩ giá mà được ôm cô gái này một lần thì thật tốt!" Trần Tiểu Thanh ngừng hẳn công việc mà nằm đè lên lưng Linh Cơ, cười nói "Giờ thì tỷ có thể ôm muội cả ngày, cả đời!" Linh Cơ cảm nhận rõ rệt ngực của Trần Tiểu Thanh đang phập phồng ép mạnh trên lưng cô, thật thoải mái làm sao, cô với tay lấy tóc Trần Tiểu Thanh đưa vào mũi mình hít ngửi, hỏi "Lúc gặp ta có phải tim muội đã đập rất mạnh không?" Trần Tiểu Thanh hào hứng thừa nhận "Đập mạnh đến mức khiến cho muội đau đấy. Giống như tỷ đang hành hạ tình cảm bé nhỏ của muội vậy đấy!"

    Linh Cơ bâng quơ hỏi "Nếu như vô hoàng cung rồi có kẻ muốn chạm vào người muội thì làm sao?" Trần Tiểu Thanh trả lời "Thì muội sẽ cho kẻ đó một trận liền! Muội chỉ muốn dược ở trong vòng tay của tỷ thôi!", mỉm cười nói tiếp "Mà tỷ đừng tưởng muội không biết gì nha!" Linh Cơ hỏi "Biết gì chứ?" Trần Tiểu Thanh nói "Lúc muội mới bước vào đây và ôm tỷ ấy mà. Khi đó muội đã ngửi thấy trên người tỷ có vương vấn rất nồng đậm mùi hương thơm trên người chị gái muội với mùi hương của Huyền Tinh tỷ." Đã hiểu ý nhưng Linh Cơ còn vờ hỏi "Vậy thì sao?" Trần Tiểu Thanh ghé xát tới tai Linh Cơ mà trả lời "Thì giờ phải đến lượt muội!"

    Linh Cơ xoay người cực nhanh đè Trần Tiểu Thanh nằm dưới, đêm nay cô cũng đã chủ định không cho muội ấy thoát sẵn rồi. Hơi thở rối loạn, mặt Trần Tiểu Thanh đỏ lên khi đối diện ánh mắt đầy ham muốn dục vọng của Linh Cơ, quan hệ trước thành thân không hẳn là sai, nhưng chỉ tùy từng đối tượng mới được thôi. Linh Cơ thổi nhẹ một hơi thẳng mặt Trần Tiểu Thanh làm cô ấy nhắm mắt vội vã hít thật sâu tận hưởng. Linh Cơ mỉm cười nói "Lúc nẫy muội xoa bóp cho ta khá vất vả. Còn giờ thì để ta giúp muội thoải mái chút nhé!" Nói rồi Linh Cơ ép ngực của nàng xuống ngực Trần Tiểu Thanh một cách dịu dàng, sự mềm mại bất ngờ khiến toàn thân Trần Tiểu Thanh khẽ rung lên. Linh Cơ thích thú lại tiếp tục cọ xát ngực mình lên rồi xuống, xuống rồi lên, nơi bắt đầu là từ ngực Trần Tiểu Thanh, đích đến là tận vùng kín của cô ấy. Tuy rằng qua một lớp y phục nhưng vẫn quá đủ làm Trần Tiểu Thanh si mê ngây dại.

    Linh Cơ cọ đi cọ lại cho tới khi nhận thấy đã đủ kích thích người yêu thì cô liền nắm hai tay kéo Trần Tiểu Thanh ngồi dậy. Ngoan ngoãn vâng lời, Trần Tiểu Thanh lúc này tuyệt đối phục tùng mọi câu nói cùng hành động của Linh Cơ. Mặt đối mặt nhìn nhau chưa đến một phút thì Linh Cơ đột ngột ôm đầu Trần Tiểu Thanh ép mạnh vào ngực mình, Trần Tiểu Thanh chỉ kịp "Ư." một tiếng thì mặt cô đã được tiếp xúc trực tiếp với ngực nàng.. Cuộc vui chưa bao giờ chán là vậy đấy!

    * * *

    * * *

    Vì tình hình hiện tại không cho phép thảnh thơi rảnh rỗi nên Tuệ Tuyệt Luân bay đi rất nhanh trên bầu trời. Với tốc độ ấy chẳng mấy chốc nàng đã tới nơi cần thiết.

    Bên dưới là một vùng đất hoang vu toàn đồi núi hiu quạnh đan xen nhau, thực vật thì có động vật thì không, cây cối mục rữa, lá héo úa tàn không hề xanh tươi rụng lung tung, cỏ dại dưới đất cũng phai mầu hết. Tuệ Tuyệt Luân hạ xuống mặt đất. Địa điểm này cách xa tất cả mọi quốc gia trên thế gian, con đường thì phức tạp rắc rối rất dễ lạc lối. Thánh Nữ không bước mà lướt đi bởi thời gian quý giá lắm.

    Núi đồi thì nhiều nhưng hang động thì chỉ có một, cửa hang không lớn vừa đủ cho mười người đứng hàng ngang. Bên trong u tối nặng mùi tanh tưởi chết chóc, gió lạnh không ngừng tuôn ra giống như sự oán than chẳng thành lời của những vong hồn đối với số mệnh đầy rẫy bất công. Nơi này là con đường duy nhất thông xuống địa ngục, nếu người bình thường vô tình tìm được và bước vào đây, cái giá phải trả sẽ là cạn kiệt dương thọ trở thành hồn ma lang thang quanh quẩn trong động mà không siêu thoát được, trải qua ngày tháng hiu quạnh hình dạng linh hồn cũng mất tạo ra oán khí uất ức hóa tán vào hư vô.

    Tuệ Tuyệt Luân đâu tới đây để ngắm cảnh, cô bay vù vào nhanh chóng. Không gian tối tăm mù mịt, vô số ánh sáng nhỏ kích thước ngang đom đóm từ mái tóc mượt mà của Tuệ Tuyệt Luân tự hiện ra soi lối rõ như ban ngày, nhiều đốm sáng khác bay trước dẫn đường mặc dù hoàn toàn không cần thiết bởi đôi mắt Thánh Nữ thừa sức nhìn thấy mọi sự vật sự việc dù xa xăm mờ ảo tận chân trời góc biển, đương nhiên ngoại trừ những siêu nữ cường ngang tầm thì mới không thể nhận biết họ đang làm gì.

    Suốt đoạn đường mà không có nổi một âm binh quỷ tướng nào, nếu là bình thường thì cứ cách một khoảng nhất định sẽ xuất hiện lính địa ngục hoặc bọn đầu trâu mặt ngựa canh gác không cho bất cứ ai xuất nhập trái phép, còn giờ đây im ắng tuyệt đối, côn trùng cũng không thể tồn tại. Việc lúc trước đấu một chưởng với Linh Cơ, Tuệ Tuyệt Luân biết rất rõ rằng âm ty chịu tổn hại quá mức nặng nề khiến Thánh Nữ nghĩ lá chắn sức mạnh bảo vệ âm giới lẫn thiên giới phật giới đều thật yếu ớt kém cỏi. Không lâu sau Tuệ Tuyệt Luân tới được tầng thứ nhất của địa ngục nhưng mà là đã từng thôi, giờ chỉ còn là cái hố cực lớn sâu hun hút, tính chiều dài rộng đều chẳng thua gì một đại dương. Vì mười tám tầng địa ngục đổ sập hết nên giờ khung cảnh trống rỗng ngoài bóng tối với không khí độc hại tử vong ra thì không còn gì nữa.

    Tuệ Tuyệt Luân nhẩy xuống hố, các đốm sáng dù rất đông quy tụ trước sau xung quanh cô thế mà cũng không đủ để thâp sáng, điều đó là đương nhiên vì mười tám tầng địa ngục vốn dĩ sâu tới hơn một nửa Địa Cầu mà. Trải qua khoảng thời gian ngắn nàng cuối cùng cũng tới được thăm thẳm tận đáy âm ty.
     
  3. Linh Cơ Ngọc

    Bài viết:
    0
    Chương 32.

    Tuệ Tuyệt Luân dừng lại trên không trung, nhìn xuống khung cảnh y hệt bãi chiến trường thảm khốc. Kiến trúc địa phủ 18 điện ngổn ngang vỡ nát. Hủy Linh Hồ nơi chuyên diệt trừ những linh hồn xấu xa không thể cảm hóa thì hiện nay đã bị lấp đầy bởi triệu triệu âm binh u hồn, nước hồ lúc này nghi ngút khói vì bội thực tiêu hóa không kịp đám ấy, chết trên dương gian rồi xuống đây lại chết tiếp. Có những ngọn núi chông hùng vĩ cắm chi chít thêm hàng triệu oan hồn khác quá đen đủi rơi ngay vị trí đó. Nói chung là không ai còn sống, biển xác chồng chất đè lên nhau ngập tràn đáy cõi âm. Rõ ràng khi ở trên thiên đình Diêm Vương đã bẩm báo với Thiên Đế là cả Địa Ngục phải chen chúc chật chội, tức là vẫn còn kẻ sống, tại sao nay lại tang thương toàn bộ nhanh thế?

    Câu trả lời xuất hiện liền. Từ trong biển xác bất chợt rung động mạnh, cả chục ngàn con nhện quỷ to lớn mầu tím chui lên, con nào cũng có kích thước lớn hơn cả ngọn núi. Phát hiện thấy Tuệ Tuyệt Luân đứng trên không, tất cả lũ nhện đồng loạt hung dữ ngẩng mặt lên phun ra vô số sợi tơ tím óng ánh, nhìn biết ngay chấc chắn có chất độc cực mạnh bám trong các luồng tơ.

    Toàn bộ trăm vạn khối sáng linh hồn thiên binh cùng lúc phóng xuống mãnh liệt va chạm với số tơ tím dầy đặc phun lên. Vì khối lượng lẫn thực lực đều hơn hẳn nên đám ánh sáng hồn binh xuyên thủng hết đốt hết số tơ tím, lực công kích chưa dừng lại, trăm vạn hồn cầu li ti tiếp tục lao xuống tấn công bọn nhện quỷ. Chúng chống trả giữ dội nhưng kết cục vẫn là tan xác chết hết, tuy nhiên bên ta cũng chịu tổn thất, hơn 400 hồn cầu nhiễm quá nhiều chất độc của tơ tím mà vỡ tung, nhưng khẳng định một điều rằng dù hy sinh họ cũng không hối hận. Chiến đấu vì trời đất, chiến đấu bên cạnh Thánh Nữ, mãn nguyện lắm rồi!

    Khi tiêu diệt xong bọn nhện quỷ thì cũng chính lúc ấy, tất cả âm binh với đám đầu trâu mặt ngựa và đám linh hồn vốn đã sấp mặt tiêu vong thì bỗng đột ngột vươn mình đứng dậy mở mắt ra, mắt kẻ nào cũng đỏ ửng giống như đang có một sức mạnh vô hình chi phối điều khiển họ vậy, bay hết lên tấn công Tuệ Tuyệt Luân. Dĩ nhiên chỉ có vầy thì đừng hòng hù dọa được Thánh Nữ. Số hồn cầu đông đúc chẳng chịu để im đâu, phóng tán loạn xuống ngăn cản nhưng lần này kết quả lại khác. Chính số hồn cầu phe ta bị phá tan tành, sĩ số giảm tới hàng vạn nhanh chóng khiến Tuệ Tuyệt Luân nghi ngờ kẻ phía sau thao túng. Không muốn số hồn cầu chết vô ích, Thánh Nữ thu hết trở về mái tóc nàng, xung quanh lại tối om om. Tuệ Tuyệt Luân ngay lập tức đã phát giác ra, cách khá xa trên đầu cô xuất hiện thủ phạm, đó là một con nhện quái vật rất khổng lồ cũng mầu tím, xét riêng thân thể nó còn to hơn cả một quốc gia, 12 mắt đỏ ngầu quái dị, cái đầu thì trong suốt có thể thấy được bên trong bộ não của nó là lúc nhúc đàn đàn lớp lớp bọn nhện tím con bò lổn nhổn chờ để ra ngoài, cái mồm nó đang nhả ra cả đống tơ mỏng dính xuống từng linh hồn biến họ trở thành con rối vô tri tàn bạo.

    Ghét hình ảnh đáng giận này, đem sinh mệnh coi như trò đùa ư? Đám rối chưa kịp chạm tới thì Tuệ Tuyệt Luân bay ngược lên rất rất nhanh đá ngược một cú cực mạnh (giống như cú đá vô lê quả bóng) vỡ tung mồm con nhện quái vật, đứt hết dây tơ điều khiển là đám linh hồn gục ngã liền. Nhện quái vật nát bét miệng, chất dịch tím rơi xuống như mưa, đau kinh khủng mà không thể hét ra tiếng, lực cú đá còn hất văng nó bắn lên cao chưa thấy dừng lại được.

    Nhìn cơn mưa dịch nhầy nhụa là Tuệ Tuyệt Luân biết nếu rơi xuống sẽ hủy hoại rất nhiều thi thể các vong hồn, hơn nữa cô nghĩ cú đá vừa rồi của mình thừa sức giết chết con quái vật đó vậy mà chỉ khiến nó vỡ mồm văng xa thì hơi vô lý, vả lại quỷ quái thế gian này tuyệt đối chẳng kẻ nào dám gây sự với cô hết nên khẳng định con nhện này không thuộc về Trái Đất, giả thiết ấy khiến cô nhớ ngay đến Vô Hạn Ma Cung. Tuệ Tuyệt Luân vận chút khí lực, đôi cánh ánh sáng trắng kỳ ảo hiện ra phía sau cô và làm toàn bộ không gian u ám đen kịt của cả Địa Ngục bừng sáng chói lòa, cơn mưa dịch tím bị thiêu sạch sẽ tan vào hư vô. Đôi cánh thần thánh vươn dài lên đuổi theo quái vật nhện vẫn còn đang văng tự do, không mất nhiều thời gian đôi cánh ấy ấy đã bắt kịp và xoáy lại cuốn con nhện, xiết chặt nổ tung xác nó ngay.

    Rồi đột nhiên từ bên trong nó toát ra luồng khí đỏ rực mãnh liệt đẩy lui đôi cánh quay trở về vị trí của Thánh Nữ, không gian đang sáng cũng bị luồng khí đỏ trấn áp mà thay đổi mầu theo. Hàn Linh Phượng xuất hiện, nói chính xác thì chỉ là một phần nhỏ sức mạnh chuyển hóa thành hình dáng mà Ngọc Nữ Diệt Thiên đã truyền vào thân xác nhện quái vật, chỉ khi nó bị tiêu diệt thì sức mạnh ấy mới bùng phát.

    Hàn Linh Phượng mỉm cười nhìn xuống, Tuệ Tuyệt Luân khẽ nhăn mày nhìn lên, hai nàng cùng xinh đẹp tài giỏi nhưng chẳng hề ưa nhau. Hai tay Tuệ Tuyệt Luân nắm lại thành đấm sẵn sàng, cô hỏi "Cô định triệt để hủy diệt Địa Ngục luôn ư?" Hàn Linh Phượng hào hứng trả lời giống như đang nói chuyện vui vậy "Cứ cho là vậy đi. Địa Ngục mà không còn tồn tại thì các linh hồn con người hay động vật sẽ mất nơi tìm đến siêu thoát, tất cả đành phải bám víu lại dương gian. Khi ấy quyền lực cõi âm đã hết nên các linh hồn không thể ẩn mình vô hình nữa, đám vong hồn lang thang quấy rầy thế gian chẳng nhẽ không thú vị ư? Tôi giúp cho chúng gặp lại nhau mà." (Cảnh tượng ví dụ rằng một người mẹ đang quỳ khóc trước xác chết của đứa con nằm trên giường và đột ngột thấy lạnh lẽo mà ngẩng mặt lên, thấy ngay hồn ma đưâ con ngồi dậy, cho dù bà mẹ không sợ hãi mà cả hai tương phùng nói chuyện với nhau thì dần dần âm dương sẽ thoái hóa, thân thể bà mẹ sẽ hôi thối mục rữa theo thời gian bởi sự tiếp xúc khí âm, còn hồn đứa con một là biến dạng thành quỷ vì bị dương khí tác động hút hết nhân cách tâm trí bản thân và sẽ đi hại bất cứ con người nào nó thấy, hai là vĩnh bất siêu sinh dưới sự thiêu đốt liên tục của ánh sáng Mặt Trời hoặc bị dồn bức tan nát bẩy vía ba hồn bởi không khí đậm đặc cõi trần gian không cho phép vong hồn tồn tại lâu dài. Thêm vấn đề đáng lo ngại khác đó là các linh hồn lưu lạc không phương hướng không chốn dung thân có thể sẽ nhập vô chiếm cứ thể xác người sống, bắt hồn người đó cút ra ngoài thay mình lang thang)

    Tuệ Tuyệt Luân nói "Chỉ vì mình cô mà làm cho cả đất trời nghiêng ngửa. Rồi cô cũng sẽ phải trả giá thôi. Không lâu nữa đâu!" Hàn Linh Phượng "Hứ." một tiếng đáp lại "Giá nào tôi cũng muốn thử. Cô cũng nên cố gắng nhanh lên, nếu không cứ chờ mà nhận xác của toàn bộ Thiên Đình không xót một ai nhé!" Tuệ Tuyệt Luân nói "Cô đã đi quá xa rồi đấy." Hàn Linh Phượng nói "Chưa đến đích thì chưa nghỉ. Tôi khuyên cô đừng tiếp tục phá đám nữa, Thánh Nữ cô nên nghỉ ngơi được rồi đấy. Muốn tôi chia sẻ bớt vài mỹ nữ để hưởng thụ không?" Không bận tâm lời đùa cợt vô nghĩa ấy, Tuệ Tuyệt Luân nói "Tôi nghĩ cô chẳng phải đơn giản chỉ muốn hủy diệt Địa Ngục thôi đâu. Có chăng cô còn muốn phá tan nát cả Vòng Luân Hồi, đúng chứ?" Hàn Linh Phượng mỉm cười thích thú, khen "Quả nhiên xứng đáng là Thống Soái Của Trời Đất, đối thủ đáng gờm nhất của Ngọc Nữ Diệt Thiên này!" Tuệ Tuyệt Luân nói "Có tôi ở đây thì cô không thực hiện nổi đâu. Huống chi bây giờ chỉ là chút ít sức mạnh của cô hiện hình."

    Vòng Luân Hồi vốn là thứ linh thiêng nhất duy trì sinh mệnh cho hàng triệu triệu thế giới ở các vùng không gian khác nhau. Được đặt ngay phía dưới 18 tầng địa phủ, kích thước lớn gần bằng một phần tư Trái Đất (ví dụ Trái Đất là quả quýt thì Vòng Luân Hồi là quả quất). Hình thành từ khi Thiên Đình lẫn cột chống trời chưa tồn tại, thậm chí cả Địa Cầu cũng chưa có luôn. Khi mà nguồn chẩy thời gian vĩnh cửu trong dải ngân hà phân tách ra ba chiều quá khứ-hiện tại-tương lai, không gian theo đó lan tràn loạn xạ va chạm mạnh với ba chiều thời gian gây nên một cơn bão điên cuồng chấn động hư vô. Cơn bão khủng khiếp ấy sau khi càn quét, cưỡng ép bắt buộc hư vô khóa lại tuyệt đối ba chiều không gian-thời gian riêng biệt xong cũng là lúc nó suy yếu, lực xoáy giảm tối đa gần mức cạn kiệt, chỉ biết nó yếu ớt quay loanh quanh một quỹ đạo nhỏ bé. Dần dần vô số bụi tro hành tinh với vô số vật chất nguyên tố bí ẩn ồ ạt kéo tới hợp nhất thành Thái Dương Hệ trung tâm của dải ngân hà, một lượng bụi tro dầy đặc bám vào cơn bão yếu kia, trải qua thời gian dài kết dính tụ lại thành lớp vỏ Trái Đất và không ngừng quay quay. Hạch tâm cơn bão bên trong chính là thứ duy nhất tiếp nối sinh khí động-thực vật của 3 chiều kết giới (nếu một sinh vật chết trong quá khứ thì linh hồn có thể được cuốn vào tương lai, một sinh vật mất trong tương lai có thể được thổi về hiện tại, hoàn toàn không ngẫu nhiên mà có quy luật cố định hết). Từng tia bão luân hồi bám sâu dưới lòng đất Địa Cầu, trường tồn cùng thời gian, dù là Nữ Oa hay Phật Tổ Như Lai đều không đủ quyền lực khống chế nó. Diêm Vương chẳng qua chỉ là cai trị trật tự và trừng phạt đám vong hồn xấu xa rồi tống hết qua Vòng Luân Hồi là hết nghĩa vụ thôi chứ thật ra ông ta tư cách gì mà biết rõ sự việc này, mỗi lần quát thét sai phái bảo tống khứ ác hồn nào đó đầu thai làm súc vật thì Diêm Vương cũng đã phải cầu xin quyết định của bão Luân Hồi trước đó rồi.

    Hàn Linh Phượng nói "Thử mới biết chứ nhỉ?" Dứt lời hai nàng xông vào nhau nhanh hơn tia chớp. Chưa đến một giây sau đã thấy hai ánh hào quang đỏ với trắng phá bung trần cửa động, nơi mà vừa nãy Thánh Nữ bước vào. Tuệ Tuyệt Luân - Hàn Linh Phượng cùng bay và không ngừng giao kích chân tay, thoát khỏi Địa Ngục thăng tới tận không gian u tối ngoài Địa Cầu. Đúng như lời Tuệ Tuyệt Luân đã nói, trận đấu này hoàn toàn không cân bằng vì hiện tại chỉ là một phần nhỏ sức mạnh của Hàn Linh Phượng hiện hình mà thôi. Mới đánh được một lúc là Hàn Linh Phượng đã lâm thế hạ phong, Tuệ Tuyệt Luân ra một quyền đấm văng Hàn Linh Phượng bay tít về hướng Mặt Trời. Xét về thời gian thì vị trí mặt đất châu lục bên dưới đang trong chu kỳ tờ mờ sáng, khi ấy ánh sáng Mặt Trời đang đà tiến vào chiếu rọi một nửa đại địa. Cú đấm của Tuệ Tuyệt Luân quá mạnh khiến Hàn Linh Phượng văng xa va chạm nặng nề với hàng tỉ tỉ luồng sáng Mặt Trời làm chúng bắn nắng tóe loe đi các hành tinh khác chẳng thể tiếp cận nổi Địa Cầu, còn Hàn Linh Phượng cũng bị vỡ tan về hình dạng khí đỏ như cũ.

    * * *

    Điểu Huyền Tinh nằm trên giường với Trần Di Yên, hai nàng cùng ngủ chung. Thực khó bình luận sắc đẹp của họ ai hơn ai, hương thơm từ cơ thể họ như hòa quyện vào nhau vậy, dịu nhẹ hấp dẫn quyến rũ.

    Chợt giật mình thức giấc, Điểu Huyền Tinh mở mắt ngồi ngay dậy. Cô đã cảm nhận được có hai luồng siêu cực quang đang giao tranh dữ dội ngoài không gian kia, áp lực rất quen thuộc là cô biết hai nhân vật nào rồi. Lý do đánh nhau thì có quá nhiều nhưng chung quy vẫn là chính tà không thể thuận hòa. Mặc dù tò mò muốn xem nhưng cô cố kìm lòng bởi không tiện, nếu xẩy ra tai họa gì mà cô đi thì sao bảo vệ được Trần Di Yên, còn Trần Tiểu Thanh thì đã có Linh Cơ bên cạnh nên chẳng lo, hơn nữa Điểu Huyền Tinh cũng vừa phát hiện cuộc đấu đã ngừng. Thực sự Điểu Huyền Tinh luôn là người quan tâm chăm sóc cho ba nàng kia hết mực chu đáo, đôi khi Linh Cơ vô tư không để ý đến cảm xúc thích gì ghét gì của chị em họ Trần là Điểu Huyền Tinh thay mặt cô ấy chiều chuộng liền, lắm lúc nàng tiên bồ câu này trở thành đối tượng chủ yếu để hai chị em tâm sự thầm kín nhiều hơn cả tỉ tê thầm thì với Linh Cơ.

    Đột nhiên Trần Di Yên lên tiếng gọi "Linh Cơ tỷ.." rồi quơ tay vùng lên nắm đúng vào ngực Điểu Huyền Tinh khiến cô ấy bất ngờ, lại còn bóp mạnh nữa chứ. Theo phản xạ Điểu Huyền Tinh đưa một tay lên giữ lấy tay Trần Di Yên và quay nhìn cô ấy. Trần Di Yên vẫn say ngủ, chắc đang mơ làm gì đó với Linh Cơ rồi nên vẻ mặt mới hào hứng như thế. Điểu Huyền Tinh thở dài mỉm cười ngắm Trần Di Yên mà quên mất vẫn giữ tay cô ấy ép vào ngực mình, đúng lúc Trần Di Yên tỉnh giấc.

    Vừa thấy tình hình là Trần Di Yên vội vã dút tay lại rồi ngại ngùng ngồi dậy nói "Muội xin lỗi!.." Điểu Huyền Tinh trêu "Muội ngủ mơ đang nằm bên Linh Cơ tỷ phải không? Thảo nào!" Trần Di Yên cười ngượng nói "Tỷ trêu muội rồi. Đừng làm muội xấu hổ mà!" Điểu Huyền Tinh nói "Đâu có sao. Dù gì chúng ta đều thuộc về tỷ ấy cả." rồi lại tiếp tục trêu "Nhưng ít nhất ta cũng đã biết được muội ham muốn Linh Cơ tỷ đến mức đó!" Trần Di Yên lộ liễu trêu lại "Vậy còn tỷ? Chẳng phải lúc muội bước vào phòng cũng là lúc tỷ mới mặc lại y phục sửa sang ngay ngắn à? Chắc Linh Cơ tỷ cởi đồ giúp tỷ nhỉ?" Điểu Huyền Tinh đỏ mặt liền cù ki Trần Di Yên, Trần Di Yên cũng đáp trả không vừa, hai nàng còn vui đùa vật nhau trên giường. Một lúc sau Trần Di Yên thắng thế nằm đè lên người Điểu Huyền Tinh. Mặt xát mặt, ngực ép ngực, tuy hình ảnh mờ ám khiêu gợi là vậy nhưng trong lòng họ hoàn toàn trong sáng thuần khiết bởi lẽ cơ thể ngọc ngà của hai nàng chỉ dâng hiến cho mình siêu nữ cường Linh Cơ mà thôi. Hai nàng nhìn nhau tràn đầy tình yêu thương. Điểu Huyền Tinh nói "Nếu đổi lại là Linh Cơ tỷ lúc này thì muội đã hôn ngay rồi phải không?" Trần Di Yên chẳng chịu kém, vui vẻ đùa "Vậy muội thử hôn tỷ xem nhé, được không?" Hai cô cùng cười rất thoải mái.

    Trần Di Yên nằm dựa đầu xuống vai Điểu Huyền Tinh, nói "Muội hỏi tỷ nha?" Điểu Huyền Tinh "Ừ." một tiếng. Trần Di Yên hỏi "Liệu hai vị tỷ tỷ của Linh Cơ tỷ có chấp nhận chị em muội không?" Điểu Huyền Tinh vuốt tóc Trần Di Yên và trách yêu "Hỏi ngốc nhé. Tất nhiên là nhị vị Thần Chủ sẽ chấp nhận rồi. Chỉ cần là người mà Linh Cơ tỷ thật lòng thương yêu thì không bao giờ họ phản đối." Trần Di Yên nói "Nhưng chị em muội thực sự rất bình thường, không chút cao siêu!" Điểu Huyền Tinh nói "Sức mạnh của ta cũng chẳng đáng là gì nếu so với Linh Cơ tỷ, vậy mà tỷ ấy vẫn quan tâm sủng ái ta đấy thôi. Huống chi muội lại xinh đẹp dịu dàng, còn Tiểu Thanh thì dễ thương tinh nghịch, chắc chắn nhị vị Thần Chủ sẽ thích chị em muội!" Trần Di Yên mãn nguyện mỉm cười.
     
  4. Linh Cơ Ngọc

    Bài viết:
    0
    Chương 33

    Cảm xúc hân hoan thân thiết diễn ra trong im lặng được một lúc thì Điểu Huyền Tinh lên tiếng "Mà hồi xưa Linh Cơ tỷ cũng dữ lắm nha." Trần Di Yên ngẩng lên háo hức nói "Tỷ kể đi."

    (( Có lần bé Linh Cơ và bé Điểu Huyền Tinh cùng đi chơi trong rừng bắt gặp cảnh một con thỏ nhỏ với thân mình bị thương không nhẹ, một bên chân dính máu đang cố gắng nhẩy lóc chóc chốn chạy, phía sau là sự truy đuổi của một con chó sói hung dữ phóng theo. Bé Linh Cơ thấy vậy liền lao nhanh tới, hét lên "Ya." và một cú đá cực mạnh vào giữa mặt con sói làm nó văng đi cả đoạn dài. Dù đau đớn nhưng dĩ nhiên con sói không chịu từ bỏ miếng mồi dễ dàng như vậy rồi, nó gượng dậy điên cuồng xông đến tấn công bé Linh Cơ và kết cục nhận thêm một cước gẫy mấy cái răng nanh, lăn lông lốc. Bé Linh Cơ nhặt viên đá to lên kiểu như dọa ném và quát lớn "Cút." rất oai, con sói sợ hãi chuồn ngay. Bé Điểu Huyền Tinh ôm chú thỏ nhỏ trên tay, xem xét cẩn thận vết thương, giúp nó chữa trị. Bé Linh Cơ thích thú vuốt ve thỏ con, định mang về nuôi thì bé Điểu Huyền Tinh bảo không cần vì thỏ nhỏ còn có đồng loại của nó, cuộc sống rừng cây mới là tốt nhất, nó cần được tự do. Bé Linh Cơ nghe lời khuyên của bé Điểu Huyền Tinh lắm, không bắt thỏ nhỏ về nữa mà chạy lạch bạch đi đâu đó, lát sau quay lại với hai củ cà rốt tươi rói nắm trong hai tay, coi như món quà tạm biệt ấy mà <rừng không thiếu cà rốt nhé>. Thỏ nhỏ ngơ ngác nhìn các ân nhân với vẻ biết ơn rồi bắt đầu chén món khoái khẩu. Khi tạm biệt nhau, thỏ con nhẩy đượcc vài cú thì quay đầu lại lưu luyến, bé Linh Cơ tươi cười vẫy tay chào, nói "Đi đi."

    Còn có lần cũng ở trong rừng khi hai cô bé đi dạo, thấy cảnh một gã đàn ông đè một cô thôn nữ định cưỡng bức, cạnh đó là gánh rổ đựng củi rơi vãi mà cô ta cố công thu lượm để mang về bán nhưng chẳng may gặp ngay tên khốn nạn. Bé Linh Cơ tức giận không nhịn được, chạy tới nhặt luôn một khúc củi dưới đất quật túi bụi vào đầu hắn. Gã kia đau quá la ầm ĩ, hắn vùng lên muốn đánh lại nhưng thứ cặn bã như hắn không có nổi trình độ ấy, hình ảnh tên đàn ông cao lớn bị cô bé con nhỏ nhắn đánh đuổi thật thú vị nha. Sưng tấy tím bầm, nói chung bị thương lung tung, gã bỏ chạy chối chết (may thằng này cút nhanh đấy không là bị bé Linh Cơ đập vỡ sọ) Xong xuôi bé Linh Cơ nhặt giúp số củi bừa bãi trên đất vào rổ, cô thôn nữ kia bất ngờ khi thấy bé con đáng yêu mà có được sức mạnh cao siêu đến vậy bởi trẻ em bình thường tầm tuổi này thì đẩy cái là ngã, lại còn đeo theo đao kiếm sau lưng nữa chứ, tí tuổi đã hành tẩu giang hồ sao? Sau đó cô thôn nữ mời hai bé về làng rồi tặng cho bé Linh Cơ cả giỏ đầy ngô. Ra về, bé Linh Cơ bê giỏ ngô cao quá đầu cười "Ha ha." chạy đi thích thú, mong chờ đến lúc bé Điểu Huyền Tinh luộc lên cho mình ăn.

    Kỷ niệm đáng nhớ khác là lúc bé Điểu Huyền Tinh ôm Băng Hà Kiếm - Rực Hỏa Đao đứng nhìn bé Linh Cơ luyện võ, múa may xong thì đứng tấn tập đấm, cứ đấm cú nào là hét "Hây a." cú đấy. Khoảng 5 phút sau bé Linh Cơ thôi đứng tấn mà đột ngột chạy về phía chân 1 ngọn núi to đùng hùng vỹ với ý định thử lực công kích của mình, bé Linh Cơ vừa chạy vừa giơ bàn tay ngộ nghĩnh đang nắm chặt, hét lớn "Hây a." và xuất chiêu. Cả ngọn núi đồ sộ vỡ tung hết sau cú đấm của bé Linh Cơ. Mừng rỡ vì bản thân có tiến bộ, cô bé lại chạy đi kiếm ngọn núi khác để đấm tiếp. Nhưng lần này không hét mà la "..."

    bị lực phản hồi hất văng khá xa, "Bịch" mông xuống đất. Ôm tay đau đớn, ngọn núi vẫn trơ trơ. Bé Điểu Huyền Tinh lo lắng chạy tới, ngồi xuống bỏ đao kiếm dưới đất, nắm lấy tay đau của bé Linh Cơ mà xoa xoa. Quay qua nhìn ngọn núi thắc mắc tại sao nó vẫn vững vàng trước nhất quyền của tiểu nữ cường nhà mình, ngẩng lên là biết ngay lý do. 2 vị Thần Chủ đứng trên đỉnh quan xát bé Linh Cơ luyện công nên tất nhiên ngọn núi ấy là không thể phá nổi. Ngọc Chi cùng Ngân Y bay xuống gần chỗ 2 nhóc và mỉm cười yêu thương, bé Linh Cơ phồng má chu môi có vẻ dỗi nhìn lại họ (lại sắp dc bế đi đâu rồi)

    2 cô bé con cùng vào 1 thị trấn nhỏ chơi. Bé Điểu Huyền Tinh trước đó đã buộc vải kín mít che đao kiếm bé Linh Cơ đeo sau lưng để không ai biết đấy là vũ khí, tránh bị chú ý thái quá sau bao vụ không vui. Lúc mua xong 2 xiên kẹo hồ lô đường là 2 bé vừa đi vừa ăn rất vui, bước chưa dc bao xa thì va phải 1 gã đàn ông đầu trọc mặt mày hung dữ làm xiên kẹo của bé Điểu Huyền Tinh rơi xuống đất. Tên này vốn là dân giang hồ, hắn vác cây chùy sắt khá to trên vai nghênh ngang đi ngoài đường, hắn nhìn thấy nhưng không thèm tránh kiểu như muốn thị uy láo lếu với dân xung quanh rằng ta rất oai. Chống cây chùy xuống đất rồi hắn quát tháo bảo bé Điểu Huyền Tinh là ranh con mắt mù, còn dang tay định tát nữa. Tên khốn này đã sai không chịu xin lỗi lại cứ hỗn hào hùng hổ, đánh ai? Bắt nạt nhầm người rồi nhé! Bé Linh Cơ ức ơi là ức, dật ngay lấy cây chùy của hắn và nện luôn 1 phát thật mạnh vào cái mặt đáng ghét kia, hắn gục liền tại chỗ, máu mũi máu mồm bê bết, gần gần bất tỉnh. Bé Linh Cơ muốn giáng thêm đòn nữa thì bé Điểu Huyền Tinh tốt bụng ngăn lại rồi dắt tay bé Linh Cơ kéo đi. Dân chúng xung quanh há hốc mồm vì cảnh tượng vừa chứng kiến, cô bé cỡ tuổi con cháu họ vậy mà mạnh mẽ đáng kinh ngạc, người trưởng thành bình thường vác cái chùy nặng này còn khó huống chi là trẻ em. Điều khiến họ choáng nữa là lúc bé Linh Cơ bỏ đi, chẳng quay đầu lại mà vẫn vứt dc cây chùy sắt ra phía sau chính xác trúng đúng bụng tên xấc xược vẫn nằm bẹp dí, đầu hắn khẽ gượng lên "Ự" 1 tiếng, lần này bất tỉnh hẳn. Ko chết nhưng đủ lê lết thời gian dài! Sâu kẹo hồ lô của bé Linh Cơ còn 3 viên, tất nhiên sẽ nhường cho tiểu tiên nữ thân thiết bên cạnh thôi. Bé Điểu Huyền Tinh nhận sâu kẹo mà lòng đầy cảm động, bé Linh Cơ vui vẻ khoanh tay bước đi trước.))

    Nằm dựa đầu vào vai Điểu Huyền Tinh, Trần Di Yên say sưa chăm chú lắng nghe chuyện thơ ấu của cô gái nàng yêu, biết bao cảm xúc bồi hồi dâng trào trong tâm tư, rất muốn tận mắt chứng kiến tận tay ôm lấy Tiểu Linh Cơ.

    Quá khứ lon ton đáng yêu của Linh Cơ thì chắc kể cả ngày chưa hết. Trần Di Yên cọ mũi vào cổ Điểu Huyền Tinh mà hít lấy 1 hơi thật sâu mùi hương thơm thanh khiết của nàng tiên bồ câu này, xong cô nói "Linh Cơ tỷ tuy có hơi dữ nhưng muội biét tỷ không hề vất vả khi luôn bên cạnh chăm sóc tỷ ấy đâu nha." Điểu Huyền Tinh hỏi "Sao muội nghĩ vậy?" Trần Di Yên mặt đối mặt xát gần Điểu Huyền Tinh và trả lời "Vì tỷ toàn dậy cho Linh Cơ tỷ điều hay lẽ phải. Hơn nữa có lẽ cả 2 tỷ đều đã thương thầm nhau từ bé rồi." Điểu Huyền Tinh mỉm cười bởi lời nhận xét quá chính xác, nói "Vậy còn muội. Để có dc 1 Tiểu Thanh đáng yêu như bây giờ thì chắc công lao lớn nhất thuộc về muội rồi. Có người chị dịu dàng xinh đẹp như muội thì cô em nào mà chẳng đáng yêu." Trần Di Yên lần này dí xát mũi cô dây dưa qua lại mũi Điểu Huyền Tinh không khác chi nhân tình đang ân ái, nói "Ko dễ đâu nha. Tiểu Thanh nhiều khi nghịch ngốc lắm."

    Đúng lúc đó có tiếng gà gáy "Ò ó o.." bên ngoài vang lên báo hiệu 1 ngày mới bắt đầu nhưng kỳ lạ rằng hiện tại màn đêm vẫn đang ngự trị, còn chưa thấy bất cứ dấu hiệu nào của ánh sáng Mặt Trời.

    * * *

    Linh Cơ cùng Trần Tiểu Thanh, chả rõ là đã quần thảo nhau trên giường bao nhiêu lần rồi nữa, giờ vẫn thấy chiếc chăn chùm kín 2 nàng không ngừng cựa quậy, chắc kiểu này cuồng nhiệt lắm đây, thi thoảng có lần Trần Tiểu Thanh vén chăn ra hít thở chút ít thôi là lại chui vào tiếp tục cao trào của hạnh phúc. Hình như họ vừa nằm ngược nhau thì phải, ai trên ai dưới cũng không biết, làm gì thế nhỉ? (lật chăn ra là thấy ngay thôi nhưng bố ai mà dám)

    Linh Cơ cảm nhận dc 2 nguồn sức mạnh quen quen giao chiến ngoài Địa Cầu trước cả Điểu Huyền Tinh nhưng cô chẳng quan tâm nữa khi mắc bận hưởng thụ cơ thể tuyệt vời của Trần Tiểu Thanh. Đấm đá là sở trường thứ 2 của Linh Cơ thôi, còn sở trường thứ nhất là ái tình trên giường!

    Ham muốn có nhiều đến đâu đi nữa cũng đến lúc phải ngừng. Trần Tiểu Thanh nằm dựa vào ngực Linh Cơ mà thở hổn hển, ánh mắt mê dại nhìn bộ ngực ngọc ngà ấy, đôi tay cũng chẳng chịu yên nhưng vì đã kiệt sức nên lực xoa bóp rất yếu ớt. Trên mặt 2 cô ướt đẫm đầy giọt trắng tinh khiết từ vùng kín của nhau, họ liếm môi hạnh phúc, vô cùng thỏa mãn! 2 nàng mệt mỏi miên man chìm dần vào giấc ngủ, Trần Tiểu Thanh còn chẩy nước dãi xuống ngực Linh Cơ nữa kìa. (vậy là Trần Tiểu Thanh đã chính thức mất trinh giống Điểu Huyền Tinh cùng chị gái mình)

    * * *

    * * *

    Tuệ Tuyệt Luân bay xuống trở lại dưới mặt đất. Nghĩ thầm Hàn Linh Phượng thật nguy hiểm, tham vọng của cô ta vươn quá xa, không còn nơi nào thoát khỏi dc tầm tay nữ nhân này.

    Đứng ngoài nhìn cửa động thông với Địa Ngục, Tuệ Tuyệt Luân biết khoảng thời gian sắp tới sẽ rất khó khăn, cô tuyệt đối không bỏ qua cho Hàn Linh Phượng lộng hành. Khẽ dang 2 tay, thần khí của cô tỏa ra ngùn ngụt hóa thành hình 1 ngôi sao 5 cánh trắng xóa bao phủ lấy toàn bộ Trái Đất rồi chợt tắt rất nhanh. Vậy là Thánh Nữ đã phong ấn bảo vệ Vòng Bão Luân Hồi cùng tất cả mọi linh hồn những ai đã chết hoặc sắp chết, ví dụ người nào đó vừa tử và hồn thoát xác nhưng ngay lập tức sẽ dc hòa nhập luôn vào hư vô trong phạm vy che chở từ ngôi sao để chờ Nữ Thống Soái giải quyết yên ổn mọi chuyện là họ sẽ dc chuyển kiếp bình thường trở lại như cũ, thêm nữa giờ ai mà động tới Vòng Luân Hồi thì nàng phát hiện dc ngay (ngôi sao 5 cánh hiện ra xong vụt tắt luôn nhanh tới mức máu con người chưa kịp lưu thông, kẻ nào vô tình trông thấy cũng chỉ có thể nghĩ rằng vừa có thứ gì đó lóe lên rồi biến mất thôi chứ chả rõ thứ đó thế nào, phàm nhân thấp kém biết quái gì)

    Tuệ Tuyệt Luân lại ngẫm nghĩ đôi chút, cô cần tìm hiểu sâu hơn về Vô Hạn Ma Cung - Ngục Quỷ Tinh Cầu bởi nơi này cũng trực tiếp làm thuộc hạ của Hàn Linh Phượng rồi, và để biết rõ nhất thì chỉ có 1 người giúp dc: Long Quyển Tinh. Nghĩ tới nàng ấy khiến Thánh Nữ nở nụ cười háo hức mong đợi. Trước đó thì cô nên quay về địa điểm cột chống trời để thu xếp cho đám 800 vạn thiên binh thiên tướng chuẩn bị tinh thần sẵn sáng ứng chiến bất kể lúc nào. Khi định dời đi thì Tuệ Tuyệt Luân không quên giơ 1 tay lên hướng thẳng vị trí Mặt Trời ngoài không gian kia rồi dút tay xuống, thần khí của Thánh Nữ lần này tạo ra sức hút cực kỳ mạnh hút theo cả tỷ tỷ ánh nắng thái dương đang tán loạn mà quy tụ thành đường thẳng ùn ùn chiếu rọi vào nửa vòng Trái Đất, xua đuổi bóng đêm tĩnh mịch u ám.

    Xong xuôi thì Thánh Nữ bay vun vút mất hút liền, trong lòng cô lại dấy lên sự lo lắng đối với thương thế trầm trọng của Phật Tổ Như Lai cùng những vị khác, không biết giờ họ ra sao?

    * * *
     
  5. Linh Cơ Ngọc

    Bài viết:
    0
    Chương 34

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng tám 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...