Welcome! You have been invited by hoang viet mai to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 233 Tìm chủ đề
Chương 28: Em có thể cưới tôi.

[HIDE-THANKS]
Lời nói của anh khiến cổ xấu hổ đổ cả mặt. Cô vô cùng tức giận khi nhìn vẻ mặt của Giang Tuyết Thành gương mặt lạnh như băng.

"Tôi không cần bạn trai. Tôi muốn lấy chồng cơ!"

Giang Tuyết Thành nhướng mày. "Vì vậy, em muốn người đàn ông đó trở thành chồng của em à?"

Sự mỉa mai của Giang Tuyết Thành thật đáng ghét. Sau đó, Tô Vãn nhắm mắt và nói, "Không!"

Một người đàn ông thiếu lịch sự, lại đến trễ giờ, tự phụ và coi thường phụ nữ chắc chắn sẽ không đáp ứng được tiêu chuẩn chọn chồng của Tô Vãn.

"Vậy, em có thể cưới tôi?"

Giọng điệu của Giang Tuyết Thành rất bình tĩnh, giống như đang thảo luận xem nên ăn gì cho bữa trưa. "Nếu em đang tìm một người để kết hôn nhanh chóng, em có thể chọn tôi."

Tô Vãn nhìn Giang Tuyết Thành với đầy nghi ngờ. Linh tính mách bảo cô rằng anh đang đùa với cô. "Thiếu gia Giang, tôi sẽ rất cảm kích nếu anh không nói đùa."

"Tôi không đùa với em đâu." Giang Tuyết Thành nghiêm túc nói. "Em hãy suy nghĩ kỹ"

Bị đôi mắt sắt bén của Giang Tuyết Thành nhìn chằm chằm khiến Tô Vãn rất khó chịu.

Tô Vãn rất đau đầu về lời nói: "Em hãy suy nghĩ kỹ".

Tim cô đập loạn xạ. Lời nói của Giang Tuyết Thành đã khiến cho Tô Vãn nghĩ là thật.

Nhưng làm sao anh ấy có thể cưới cô?

Cô không thân với Giang Tuyết Thành và anh lại có cuộc sống rất giàu có hơn cô. Không những anh là một tổng thống quyền lực ở nước Cửu Châu, mà anh còn là chủ tịch tập đoàn Dạ Trần giàu có hơn cả tập đoàn Đại Tiểu Thư.

Tô Vãn không hề tự phụ khi nghĩ rằng cô có sức hấp dẫn để thu hút hoàng tử của một đất nước hùng mạnh này.

Chẳng lẽ Giang Tuyết Thành muốn lấy cô làm lá chắn?

Tô Vãn lắc đầu trước cả hai điều mà cô suy diễn. Ngay khi cô sắp suy sụp lại có một nam nhân bên cạnh Giang Tuyết Thành đang quan sát mọi chuyện và anh ta vỗ tay.

Nam nhân đeo kính gọng vàng cười vui vẻ, dang tay ra một cách thân thiện. "Hôm nay tôi đến không vì mục đích gì. Tôi muốn biết có phải cô là Tô tiểu thư, người đã cứu Tuyết Thành?"

Tô Vãn lịch sự gật đầu và đáp lại lời chào nhưng không định bắt tay anh ta.

Giang Tuyết Thành trừng mắt nhìn nam nhân kia và đánh vào lòng bàn tay của anh ta trong khi cảnh cáo anh ta nhẹ nhàng, "Tôi cảnh cáo anh, anh đừng nghĩ đến việc theo đuổi cô ấy."

"Chúng ta đã là bạn trong nhiều năm. Bây giờ anh đã quan tâm đến vẻ đẹp kia, mà quên mất bạn bè à."

Như phàn nàn vậy, nam nhân giới thiệu mình với Tô Vãn. "Xin chào, hãy để tôi chính thức giới thiệu bản thân. Tôi là Đường Diệc Phong, bạn của Giang Tuyết Thành."

Mặc dù Đường Diệc Phong không phải là một tay ăn chơi như Lục Khuynh Vũ, nhưng những cô gái phải lòng anh rất nhiều.

Đường Diệc Phong là một người yêu tận tụy và trung thành, anh quyết định rằng mình sẽ kết hôn trước ba mươi lăm tuổi.

Anh ấy biết xây dựng tình đồng nghiệp là tốt, nhưng Giang Tuyết Thành không hy vọng sẽ thấy Đường Diệc Phong gây rối với Tô Vãn.

Vì Tô Vãn không muốn nói chuyện, Đường Diệc Phong nhếch môi đẩy Giang Tuyết Thành một cái. "Thật hiếm khi có một người lạnh lùng như anh thích một ai đó. Tôi sẽ chen ngang vào cuộc tình này đâu!"

Sau khi Đường Diệc Phong rời đi, trong quán cà phê chỉ còn lại Tô Vãn và Giang Tuyết Thành. Khiến cho Tô Vãn rất gượng gạo.

Mặt khác, không cảm thấy sự Tô Vãn gượng gạo. Anh lo lắng hỏi: "Em đã ăn trưa chưa?"

Tô Vãn trả lời trong tiềm thức, "Rồi!"

Tuy nhiên, bụng của Tô Vãn cứ kêu vào thời điểm không thích hợp. Và sự thật đã rõ.

"Vậy thì, chúng ta hãy ăn ở đây. Món bít tết cà chua của quán cà phê này khá ngon".

Tô Vãn sửng sốt. Cô biết Giang Xử Cơ muốn chữa trị bệnh trầm cảm cho cô. Vì vậy, cô ấy mỉm cười ngượng nghịu và hỏi: "Tôi có thể nói không?"

Giang Tuyết Thành không để ý đến những gì cô đã nói và tìm một nơi để ngồi xuống. Những ngón tay thon dài của anh ấy lướt qua menu và mắt anh ấy hoàn toàn nhìn vào thực đơn.

Sau đó, lời nói của anh ấy giống như một lời đe dọa..

"Tôi vẫn chưa giải quyết những gì em đã làm với tôi đêm trước."

Tô Vãn cam chịu số phận. Cô kéo ghế và ngồi xuống. "Anh đang bận, vậy làm sao tôi dám quấy rầy anh? Nếu tôi ăn trưa với anh bây giờ, anh có thể quên chuyện đã xảy ra không?"

Giang Tuyết Thành nhìn Tô Vãn, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt điển trai của anh, như thể anh đã nghĩ ra điều gì đó thú vị.

"Dược, nhưng sẽ phụ thuộc vào tâm trạng của tôi."

Tô Vãn mở to mắt. Có ích gì khi nói điều đó?

Khi thấy Tô Vãn ngoan ngoãn cam chịu, Giang Tuyết Thành rất vui. Anh ấy vẫy tay với người phục vụ của quán cà phê và bắt đầu gọi món, "Làm ơn cho tôi một suất gồm gan ngỗng, bít tết cà chua, tôm chiên giòn và một bộ trái cây theo mùa được không?"

Trước khi người phục vụ rời đi, Tô Vãn nói thêm, "Cho tôi tiramisu và sundae nữa!"

Hồi học trung học, Tô Vãn là khách quen của quán cà phê này và cô nhớ những món tráng miệng được phục vụ ở quán cà phê này rất ngon, đặc biệt là tiramisu.

Giang Tuyết Thành hơi nhướng mày, cảm thấy ngạc nhiên khi Tô Vạn vẫn có tâm trạng gọi đồ ăn. "Em không sợ món tráng miệng cho bữa trưa sẽ khó tiêu hóa sao?"

Tô Vãn trả lời một cách thẳng thắn, "Anh không nên quan tâm đến tôi. Đừng lo lắng sau khi ăn xong tôi sẽ trả tiền."

Giang Tuyết Thành cười nhạt. Giọng anh nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa một mối đe dọa thầm lặng.

"Nếu tôi không hài lòng với bữa ăn này, tôi có thể nhớ lại sự việc đó. Tôi vẫn còn lưu giữ những bức ảnh về hành vi sai trái của em."

"Không.."

Tay Tô Vãn run lên. Nam nhân này có thực sự chụp ảnh không?

Mặc dù đã bị Giang Tuyết Thành lừa một lần, cô ấy vẫn giữ nguyên tắc của mình là tin rằng nó tồn tại hơn là tin nó không tồn tại. Vì vậy, Tô Vãn không dám khiêu khích Giang Tuyết Thành.

Cô ấy cầu xin, "Anh là người thông thái. Xin đừng làm ầm ĩ chuyện này với tôi. Ăn trong hòa bình nhé."

Tiệm Blue Mountain Café phục vụ đồ ăn của mình khá nhanh chóng. Rất nhanh sau đó, những món ăn mà Giang Tuyết Thành và Tô Vãn đã gọi đã được người phục vụ dọn ra.

Lúc đầu, Su Wan muốn ăn bánh tiramisu mà cô đã gọi nhưng khi ngửi thấy mùi thơm phức của miếng thịt bò cà chua, cô đã không thể kiềm chế được bản thân.

Với chiếc nĩa ở tay trái và con dao ở bên phải, Giang Tuyết Thành cắt miếng bít tết thành những miếng nhỏ hơn trước khi đưa vào miệng.

Cử chỉ của anh rất nhẹ nhàng và duyên dáng. Rõ ràng là anh ta đã được dạy về các nghi thức ăn uống tốt.

Tuy nhiên, trong mắt Tô Vãn là một người thích ăn thịt, và cô đã phá lệ. Còn gì hấp dẫn hơn một món ngon?

Nếu cô ấy biết sớm hơn, cô ấy cũng sẽ gọi món thịt..

Đột nhiên, Giang Tuyết Thành lấy đĩa của Tô Vãn, và cắt thịt cho cô ăn.

Tô Vãn đã rất ngạc nhiên và nhớ lại một nhận xét bình thường mà cô từng nói với Phỉ Nhi.

"Thật là hoàn hảo nếu tìm được một nam nhân sẵn sàng cắt miếng bít tết cho tớ ăn."

Tô Vãn kìm nén cảm giác kỳ lạ của cô ấy và nói một cách không tự nhiên: "Cảm ơn."
[/HIDE-THANKS]


Còn tiếp

Tuyệt đối không được reup.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 233 Tìm chủ đề
Chương 29: Hình ảnh ấy phải được xóa!

[HIDE-THANKS]
Sau bữa trưa, bụng của Tô Vãn nặng trĩu. Rồi cô vừa cười vừa chạm vào cái bụng đầy đặn của mình.

Trên đời này còn gì hấp dẫn hơn những món ăn ngon nhỉ?

Tuy nhiên, Tô Vãn chỉ có thể cảm thấy vui vẻ được một lúc thì cô nghe thấy Giang Tuyết Thành yêu cầu tính tiền.

Đôi mắt Tô Vãn giật giật và đề nghị, "Làm sao tôi có thể để Giang thiếu gia trả tiền? Chúng ta hãy nói chuyện đi đi."

Giang Tuyết Thành liếc nhìn cô. Anh ta nói với một giọng thanh lịch với sức mạnh đáng sợ, "Nếu được, thì sao em không xử lý tôi thêm lần nữa?"

Tô Vãn mỉm cười và không dám hành động hấp tấp khi cô nhớ Giang Tuyết Thành đã có một quả bom hẹn giờ.

Xử lí anh ta? Đó không phải là một trò đùa? Ai mà tìm rắc rối cho chính mình?

Sau khi Giang Tuyết Thành chuyển hóa đơn, Tô Vãn đã yêu cầu với vẻ rạng rỡ, "Giang thiếu gia, chúng ta đã ăn xong bữa trưa. Anh có thể để tôi xem qua điện thoại của anh được không?"

Tất cả các hình ảnh phải được xóa!

Giang Tuyết Thành biết ý định của Tô Vãn và anh ấy nhướng mày. "Tất nhiên, nhưng em phải đưa cho tôi điện thoại của em trước."

Điện thoại của cô là điện thoại mới mua, trong đó có gì?

Tô Vãn không biết ý định của Giang Tuyết Thành. Cô nhanh chóng đồng ý vì muốn xóa tất cả các bức ảnh của cô ấy. Vì vậy, cô ấy đã trao đổi điện thoại của mình với Giang Tuyết Thành.

Khi nhìn thấy Giang Tuyết Thành điền số vào danh sách liên lạc của mình, Tô Vãn đã rất đau đầu. Có vẻ như anh ta sẽ làm phiền cô.

Dù sao, việc xóa các bức ảnh vẫn quan trọng hơn. Tô Vãn nghiến răng và mở thư viện ảnh của Giang Tuyết Thành.

Tuy nhiên, chỉ có một vài bức ảnh trong đó và không có bức nào của cô mà Giang Tuyết Thành đã nói trước đó.

"Anh nói dối tôi!"

Tô Vãn sắp tức sôi máu, nhưng sau đó nhìn thấy Giang Tuyết Thành đang dùng điện thoại gọi cho mình. Một giai điệu piano tuyệt đẹp tràn ngập không khí nhưng Tô Vãn đã đánh mất tâm trạng để đánh giá tiếng đàn ấy.

Tô Vãn bực tức từ chối nhưng nhìn thấy Giang Tuyết Thành đang mỉm cười nhẹ lắc chiếc điện thoại di động màu trắng trên tay.

"Tôi sẽ không bị anh lừa nữa đâu."

Trong cơn tức giận, Tô Vãn đã giật lại chiếc điện thoại của cô. "Tại thời điểm này, tôi thực sự tin rằng thiếu gia Giang là một doanh nhân."

Giang Tuyết Thành nhìn cô hai tay đan vào nhau, giọng nói trong trẻo. "Tại sao?"

Tô Vãn nhìn thẳng vào mắt anh, nắm lấy túi xách của cô và bắt đầu bước ra cửa, "Tất cả các doanh nhân đều có khả năng gian dối và anh, Giang thiếu gia đã chứng minh điều này.

Giang Tuyết Thành hoàn toàn đồng ý với lý thuyết của Tô Vãn. Anh ấy đuổi theo Tô Vãn và hỏi:" Em có muốn tôi đưa em về nhà không? "

" Không cảm ơn! "Tô Vãn tiếp tục bước đi mà không hề quay lại.

" Cẩn thận! "

Sau tiếng kêu hoảng hốt của Giang Tuyết Thành, cánh tay của Tô Vãn bị một kẻ lạ mặt đập vào. Tô vãn xoa xoa cánh tay nhưng nhận ra túi xách của cô đã biến mất!

Tô Vãn choáng váng khi cô nhìn người đàn ông nhảy lên một chiếc mô tô và phóng đi.

Hôm qua, cô ấy vừa lấy lại được túi xách từ tay Lục Khuynh Vũ. Tiền không quan trong, nhưng chứng minh thư và giấy tờ cư trú của cô!

Giang Tuyết Thành bước nhanh về phía Tô Vãn. Anh nắm lấy tay cô và nói," Tại sao em vẫn đứng ở đây? Hãy đi theo tôi, tôi sẽ giúp em lấy lại nó ".

Cô ấy có lẽ vẫn còn bị sốc, sau đó cô bước lên xe của Giang Tuyết Thànhmà không phản kháng. Chiếc xe của anh ấy là Koenigsegg Agera R.

Khi đã định thần lại, Tô Vãn thắt dây an toàn. Giang Tuyết Thành nổ máy và nhấn ga để đuổi theo chiếc xe máy.

Lúc đó giao thông đông đúc nhưng Giang Tuyết Thành đã vượt qua nhiều ô tô bằng kỹ năng của mình và ở mọi thời điểm, xe của anh ấy đều đi an toàn. So với tay đua xe điên, Lục Khuynh Vũ, ngồi trên xe của Giang Tuyến Thành lại thoải mái hơn nhiều!

Tên trộm ban đầu không để ý đến chiếc Koenigsegg Agera R đang bám đuôi mình nhưng sau một vài đoạn đường và băng qua một vài đèn giao thông, hắn nhìn thấy chiếc xe của Giang Tuyết Thành đang bám đuôi và hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Tên trộm đã rẽ vào một con đường hẹp, hẻo lánh, nơi chỉ có người đi bộ, xe đạp và xe máy mới có thể đi qua. Ô tô không thể vào được.

Giang Tuyết Thành mím môi dặn dò Tô Vãn," Tôi sẽ xuống tìm hắn. Em hãy ngoan ngoãn ngồi trên xe, đừng quậy phá nhé. "

" Giang.. "

Không đợi cô trả lời, Giang Tuyết Thành đã xuống xe, phóng thẳng về phía con ngõ hẹp. Chỉ trong chốc lát, anh đã đi mất.

Liệu Giang Tuyết Thành cố ổn không?

Anh ta làm việc này chỉ vì một chiếc túi xách. Điều gì sẽ xảy ra nếu tên trộm kia có một con dao hoặc vũ khí khác?

Tô Vãn không yên tâm khi ngồi trên xe. So với túi xách, sự an toàn của con người quan trọng hơn, đúng không?

Tô Vãn nghiến răng, phóng xuống xe. Cô lấy chiếc búa khẩn cấp được dùng để phá kính cửa sổ trong trường hợp khẩn cấp từ ô tô.

Có một công cụ trong tay khiến Tô Vãn cảm thấy yên tâm hơn. Cô đi vào ngõ hẹp và nhận ra làn đường này rất quanh co và rất khó cho người đi bộ.

Người chạy xe máy chắc hẳn là một người đã quá quen thuộc với nơi này. Anh ta có thể đang trốn trong một góc nào đó..

Tô Vãn giữ chặt chiếc búa khẩn cấp ấy. Trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh. Sự im lặng khác thường xung quanh khiến cô ấy cảm thấy ớn lạnh..

Nỗi lo lắng trong lòng Tô Vãn dấy lên và cô ấy hét to tên," Giang Tuyết Thành.. "

Khi không nghe thấy bất kỳ phản hồi nào, Tô Vãn càng lo lắng hơn. Cô lấy điện thoại di động trong túi ra và định gọi cảnh sát. Hy vọng rằng Giang Tuyết Thành sẽ không sao.

" Tô Vãn, tôi ở đây. "

Khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng và sâu lắng, Tô Vãn đã vui mừng khôn xiết và đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hạnh phúc như thể một bông hoa nhẹ nhàng đang nở trong lòng, một niềm vui mà cô không thể bỏ qua.

Tô Vãn quay lại và thấy Giang Tuyết Thành đang đứng xa xa. Bóng dáng của anh ta trước ánh sáng có vẻ cao lớn, giống như một vị thần, bí ẩn và uy nghiêm.

Tô Vãn chạy về phía anh và vô thức nắm chặt tay anh." Anh ổn chứ, Giang Tuyết Thành? "

Anh chưa bao giờ được một người con gái nào nắm tay nên cảm thấy hơi lạ, Giang Tuyết Thành hơi nhướng mày khó hiểu, anh đang tận hưởng cảm giác ngọt ngọt ấy.

Khi cô không nghe thấy câu trả lời của Giang Tuyết Thành, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Vãn tái đi, cô thấy có vết máu trên áo của Giang Tuyết Thành.

" Anh bị thương à? Máu dính trên áo anh kìa. "

" Cô gái ngốc này, vết máu này không phải của tôi. Nó là của tên trộm kia. "

Cảm thấy rằng Tô Vãn vẫn còn lo lắng, Giang Tuyết Thành nói thêm," Tôi đã học Taekwondo từ khi còn nhỏ. Tên trộm kia không phải đối thủ của tôi. "

Tô Vãn thở phào nhẹ nhõm. Cô nhận ra mình đang giữ chặt cánh tay anh. Cô vội vàng buông cánh tay anh ra.

Trong tích tắc, trái tim Giang Xử Thành cảm thấy buồn bực. Anh nên nói dối với Tô Vãn rằng anh ta bị thương.

Giang Tuyết Thành bị sốc với suy nghĩ của chính mình. Anh hơi nhúc nhích và đưa túi xách cho Tô Vãn," Em hãy cầm lấy và nó cẩn thận. "

" Cảm ơn anh. "

Tô Vãn cúi đầu, không dám bắt gặp ánh mắt đáng sợ của Giang Tuyết Thành. Lời" cảm ơn "này của cô ấy thật sự rất chân thật.

Giang Tuyết Thành đến gần Tô Vãn hơn và nói bằng một giọng nhẹ nhàng, dịu dàng và mê hoặc khiến Tô Vãn ngẩn ngơ.

" Chỉ là một lời cảm ơn, sao mà thể hiện được lòng chân thành của em được, hãy chứng minh bằng hành động đi. Sao lại không.."
[/HIDE-THANKS]

 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 233 Tìm chủ đề
Chương 30: Thắt dây an toàn.

[HIDE-THANKS]
Sợ rằng Giang Tuyết Thành sẽ đưa ra một đề nghị gây sốc nào đó, Tô Vãn nhanh chóng đặt một ngón tay lên bờ môi của anh.

"Để lần sau tôi sẽ tiếp đãi anh."

Người con gái này bối rối - cô ấy có nghĩ rằng anh ta sẽ đưa ra một yêu cầu lớn không?

Ngón tay thon dài như ngọc của Tô Vãn nhẹ nhàng chạm vào môi Giang Tuyết Thành. Mặc dù chỉ một lúc ngắn ngủi trước khi Tô Vãn chạm nó, nhưng sự đụng chạm ấm áp đó đã làm giãn nở đồng tử của Giang Tuyết Thành và khiến anh ấy rơi vào trạng thái mê mẩn tột độ.

Khi Tô Vãn nói rằng cô ấy sẽ tiếp đãi anh vào lần sau, trong lòng anh cảm thấy ấm. Anh mím môi ép Tô Vãn vào bức tường trong ngõ hẹp.

Cơ thể của nam nhân rất gần..

So với dáng người cao lớn của anh, cô giống như một con chim có thể dễ dàng bị bắt.

Trong không gian chật hẹp, Tô Vãn có thể dễ dàng ngửi thấy hơi thở thơm mát và sạch sẽ của anh. Hơi thở này chỉ Giang Tuyết Thành mới có.

Mùi quen thuộc này làm cho hai má của Tô Vãn dỏ ửng lên. Cô bắt đầu nhận ra hơi thở của nam nhân này dễ chịu như vậy từ khi nào?

Họ mới gặp nhau vài lần và chưa thể coi là bạn bè, phải không?

Tô Vãn rơi vào mớ suy nghĩ hỗn độn. Đôi mắt nâu của cô ấy mở to. Cô ấy mất tập trung và những gì cô ấy có thể nhìn thấy giống như một làn sương mờ ảo. Thật khó chịu.

Tô Vãn có cái nhìn giống như "muốn làm gì thì làm" và điều đó khiến cổ họng của Giang Tuyết Thành hơi cử động. Anh cúi xuống và cảm thấy một sự cám dỗ không thể cưỡng lại được.

Chút nữa là môi anh chạm vào môi cô..

Tô Vãn hơi nghiêng đầu lên và nhìn thấy gương mặt đẹp trai hoàn hảo của Giang Tuyết Thành rõ hơn.

Giang Tuyết Thành sẽ làm gì? Có phải anh ấy sẽ hôn cô ấy không?

Tai của Tô Vãn bắt đầu đỏ bừng nhưng đầu óc cô vẫn còn minh mẫn.

Cô ấy hơi tức giận giơ cánh tay lên đặt giữa mình và Giang Tuyết Thành, "Này, anh không dám nghĩ đến việc lợi dụng tôi chỉ vì giúp tôi lấy lại túi xách! Tôi không phải là người phụ nữa của anh đâu!"

Giang Tuyết Thành cảm thấy thích thú trước sự phản kháng của Tô Vãn. Anh không nhịn được nhẹ nhàng chạm nhẹ lên mũi Tô Vãn.

"Tôi biết em không phải là một người phụ nữ của tôi. Vì vậy, em đừng quên yêu cầu của tôi."

Giọng nói trong trẻo thường ngày của Giang Tuyết Thành giờ trở nên lành lạnh với một cảm giác mê hoặc khó tả và một chút lẩm cẩm mà chính anh cũng không nhận ra.

Yêu cầu gì chứ?

Tô Vãn bối rối trước đòn tấn công bất ngờ của Giang Tuyết Thành. Cô vỗ vào cánh tay phải không mời mà đến của Giang Xuân Thành và cau mày. "Tôi không hiểu anh đang nói gì."

Mặc dù Tô Vãn liên tục trao cho anh ánh nhìn lạnh lùng, nhưng Giang Tuyết Thành nghĩ rằng cô lại rất đáng yêu.

Anh ấy không hề tức giận, thay vào đó anh ta nới lỏng vòng tay của mình để Tô Vãn cảm thấy thoải mái khỏi sự giam cầm của anh ta. Anh bắt đầu niềm nở giải thích.

"Vì em thiếu một người chồng nhưng sao em không giải quyết, tại sao em không làm vợ anh?"

Làm vợ anh? Kết hôn với Giang Tuyết Thành?

Giang Tuyết Thành đã nhắc đến nó một cách tình cờ nhưng Tô Vãn rùng mình vì sợ hãi. Cô thực sự không nghĩ đến việc kết hôn với một nam nhân giàu có như Giang Tuyết Thành..

Tổ tiên họ ngoại của Tô Vãn đều được giáo dục tốt. Ông ngoại của cô, Tạ Trường Phong, đã không chấp thuận cho mẹ cô, Tạ Lan, kết hôn với dòng họ Tô. Ông cho biết gia đình giàu có luôn xảy ra tranh chấp. Vì mẹ cô nhất quyết nên ông đã miễn cưỡng đồng ý cuộc hôn nhân của cô nhưng vì điều này mà mối quan hệ cha con của ông ngoại với mẹ cô trở nên lạnh nhạt và họ xa cách nhau.

May mắn thay, cha cô là một người rất yêu thương mẹ cô. Từ từ, mối quan hệ của mẹ cô và ông ngoại dần được cải thiện.

Thực tế chứng minh rằng gia đình giàu có rất nhiều tranh chấp. Cha mẹ cô là một cặp đôi đáng yêu nhưng cô và người yêu thời thơ ấu của mình, nhưng Cố Tử Hàng, đã chứng minh những gì ông ngoại cô đã nói là thật.

Gia cảnh của Giang Tuyết Thành phức tạp hơn Cố Tử Hàng. Gia đình họ Cố chỉ tham gia vào lĩnh vực kinh doanh, trong khi Giang Tuyết Thành thực sự là một người có uy quyền và quyền lực. Với bài học rút ra từ mối quan hệ của cô với Cố Tử Hàng, Tô Vãn không dám trải qua lần nữa.

Giang Tuyết Thành nhìn thấy tình thế khó xử của Tô Vãn và nghĩ rằng cô ấy vẫn đang nghĩ đến tên Cố Tử Hàng cặn bã đó. Mặt anh hơi trầm xuống và anh đặt tay lên vai Tô Vãn. "Tôi có chỗ nào không tốt hơn tên Cố Tử Hàng đó sao?"

Trong cơn khó xử, Tô Vãn nghe thấy câu hỏi của anh ấy và thốt lên: "Anh hơn anh ấy rất nhiều về mọi mặt."

Đó là sự thật - dù là gia cảnh, ngoại hình hay tài sản, Giang Tuyết Thành đều tốt hơn Cố Tử Hàng. Về phần khí chất và tính cách của Giang Tuyết Thành, bây giờ cô sẽ không đánh giá vì cô cần thêm thời gian để quan sát. Tuy nhiên, trong trái tim Tô Vãn, Cố Tử Hàng đã mang dấu ấn tiêu cực.

Giang Tuyết Thành không ngờ rằng Tô Vãn sẽ nói ra lời này. Anh hài lòng gật đầu nói. "Em thật trung thực."

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Giang Tuyết Thành, Tô Vãn rất hối hận. Tại sao cô lại quên rằng Giang Tuyết Thành là một người tự ái?

Lẽ ra cô ấy phải nói Giang Tuyết Thành chẳng tốt đẹp gì.

Tô Vãn nở một nụ cười nhạt. Cô không thể không nâng cao tinh thần cho anh. "Giang thiếu gia, vì anh quá nổi bật, em sẽ không thể là người phụ nữ của anh."

"Tại sao?"

Giang Tuyết Thành nhìn có vẻ khó hiểu nhìn Tô Vãn.

"Em không có lòng tự tin? Em sợ tôi sẽ lừa dối em như Cố Tử Hàng? Em không cần phải lo lắng. Tôi ghét những người không trung thành với tình yêu, vì vậy tôi sẽ không giống như anh ta".

Giang Tuyết Thành kiêu ngạo sẽ không bao giờ buông bỏ một khi đã chọn một người.

Tô Vãn căng thẳng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giang Tuyết Thành. Cô nhanh chóng lắc đầu. "Lòng trung thành của anh không làm tôi bận tâm. Giang thiếu gia. Anh hãy nói về vụ việc tên trộm kia đã đi đâu?"

Ngoài việc thay đổi chủ đề, Tô Vãn không biết mình có thể làm gì khác vì cô nhận ra giọng nói trầm ấm của Giang Tuyết Thành có ma lực khiến tim cô loạn nhịp và đầu óc ngừng nghĩ ngợi.

Giang Tuyết Thành biết rất rõ rằng Tô Vãn đang cố gắng đánh lạc hướng anh. Anh mỉm cười và biết mình không nên ép buộc người con con gái này quá nhiều.

Anh sẽ hướng dẫn Tô Vãn làm quen và tin tưởng anh cho đến khi cô trở thành người phụ nữ của anh.

"Tôi đã mượn một sợi dây của một người dân gần đó và trói anh ta lại. Chúng tôi sẽ để cảnh sát giải quyết phần còn lại. Em không cần phải lo lắng".

Tô Vãn thở phào nhẹ nhõm và thể hiện sự biết ơn chân thành trên khuôn mặt. "Cảm ơn anh đã giúp tôi ngày hôm nay. Bây giờ tôi đang về nhà. Tạm biệt, Giang thiếu gia."

Giang Tuyết Thành đã rất ngạc nhiên và nhanh chóng nói thêm, "Tôi sẽ đưa em về."

Những lời này phát ra từ miệng anh ta nghe như một quyết định không ai có thể phản đối. Anh thực sự là Chủ tịch điều hành độc tài của Dạ Trần.

Tô Vãn biết rằng cô không thể thoát khỏi nam nhân quyền lực này vào lúc này, vì vậy cô gật đầu, "Nếu anh không phiền, thì anh có thể đưa tôi về."

Họ bước ra khỏi con ngõ hẹp và nhìn thấy chiếc Koenigsegg Agera R. Tô Vãn đi thẳng ra cửa sau và sẵn sàng ngồi vào ghế sau khi Giang Tuyết Thành mở khóa xe.

Giang Tuyết Thành không ngờ rằng Tô Vãn không muốn tiếp xúc gần với anh. Anh liếc nhìn Tô VÃn một cách lạnh lùng, đó là lý do tự giải thích.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng và đe dọa của anh, Tô Vãn vốn muốn ngồi ở phía sau thở dài nhưng cô thở dài và ngồi hàng ghế đầu.

Vừa lên xe, cô đã thắt dây an toàn.

Giang Tuyết Thành nhìn thấy cử chỉ nhanh nhẹn của Tô Vãn, đôi mắt đen của anh ấy càng tối hơn. Trong tiềm thức, anh ấy yêu cầu, "Em hãy thắt dây an toàn cho tôi."
[/HIDE-THANKS]

 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 233 Tìm chủ đề
Chương 31: Tôi không phải người giúp việc.

[HIDE-THANKS]
Gì, thắt dây an toàn cho anh ư?

Tô Vãn giật mình và ngay lập tức từ chối. "Giang thiếu gia, tôi không phải là người giúp việc cũng không phải là cấp dưới của anh. Cảm ơn anh."

"Tôi đang yêu cầu em giúp đỡ. Sao em lại đối xử với ân nhân của mình như vậy?"

Giang Tuyết Thành khẽ rên rỉ. "Tay tôi bây giờ cảm thấy yếu vì giúp em lấy lại túi xách.."

Tô Vãn tròn mắt. Giang Tuyết Thành đã làm cô động lòng!

Nam nhân này không cần kịch bản khi nói dối và thậm chí có thể giữ vẻ mặt thẳng thắn! Sự vô liêm sỉ của anh vẫn không bị thế giới vạch trần.

Mới vừa rồi anh còn ép cô dựa vào bức tường oan gia ngõ hẹp, sao bây giờ tay anh lại yếu ớt?

Cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên căng thẳng hơn, Tô Vãn biết mình không thể khuyên can anh. Vì vậy, cô ấy mím môi và không muốn ngồi gần Giang Tuyết Thành..

Tô Vãn tự thắt dây an toàn. Cô đứng lên một chút, dùng tay móc dây an toàn của Giang Tuyết Thành.

Khoảng cách giữa họ thực sự rất gần và Tô Vãn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Giang Tuyết Thành trên cổ.

Hơi thở nam tính độc đáo của Giang Tuyết Thành quanh quẩn quanh Tô Vãn. Nó vẫn trong sạch như tuyết nhưng khiến cảm xúc của Tô Vãn trở nên tồi tệ.

Ôi trời! Nam nhân này chắc chắn đã cố ý làm điều đó!

Giang Tuyết Thành có thể cảm nhận được đôi mắt như sói của Jiang Xuecheng đang nhìn chằm chằm vào cô. Cô không dám ngẩng đầu lên mà tập trung vào việc kéo dây an toàn vào khóa thắt lưng an toàn.

Tuy nhiên, do kích thước nhỏ nhắn, tay cô không tránh khỏi chạm vào tay anh. Cảm giác khi chạm vào da của họ rất khác biệt.

Tô Vãn thở dồn dập và cử động tay của cô trở nên lộn xộn.

"Tại sao em lại căng thẳng như vậy? Trước đây em chưa thắt dây an toàn cho người khác à?"

Giọng nói đột ngột của anh khiến cô sợ hãi. Cô không những không thắt dây an toàn cho anh mà chân cô rút lại và ngã vào vòng tay của Giang Tuyết Thành.

Hơi thở nam tính độc đáo của anh đến gần và quần áo của cả hai dính chặt vào nhau mà không hề có một chút khoảng cách.

Trong xe chật chội, không có máy sưởi nhưng Tô Vãn có thể cảm nhận được nhiệt độ trong xe dần nóng lên.

Chính vì người nam nhân này mà có sức mạnh vô hình đang tiến đến, cô thậm chí còn cảm thấy mặt mình nóng bừng. Nó cực kì nóng..

Tô Vãn hơi ngẩng đầu lên và gương mặt điển trai như hoàng tử của Giang Tuyết Thành đã in sâu vào tâm trí cô.

Nét mặt của Giang Tuyết Thành quả thực rất đẹp. Mọi bộ phận của anh ấy đều đẹp trai không chê vào đâu được. Nếu câu nói "một khuôn mặt phóng vạn con thuyền" có thể được dùng để miêu tả một nam nhân, thì không ai khác xứng đáng với câu nói đó, ngoại trừ Giang Tuyết Thành.

Đôi mắt hơi cong lên của anh ấy đặc biệt làm trái tim rung động. Một cái nhìn vào chúng khiến người ta cảm thấy muốn mê mẩn.

Hơn nữa, đôi mắt hiện đang nhìn chằm chằm vào cô. Sự tận tụy của trái tim và tâm hồn anh cảm thấy như cô là người duy nhất trên toàn thế giới này.

Giang Tuyết Thành nhìn Tô Vãn. Anh ấy có vẻ như đang mỉm cười.

"Em đã nhìn xong chưa?"

Tô Vãn ngây ra một lúc. Sau đó, cô nhận ra mình đã bị Giang Tuyết Thành làm cho mê mẩn. Vẻ đẹp đã thực sự sai lệch. Hóa ra người xưa nói gì cũng đúng.

Tô Vãn vội vàng đứng dậy nhưng chân cô như tê dại. Khi cố gắng đứng dậy, cô đã mất thăng bằng và suýt ngã về phía trước.

May mắn thay, Giang Tuyết Thành còn tỉnh táo và nhanh nhẹn sau đó Tô Vãn ngã vào vòng tay của anh ấy, "Tôi không ngờ là em lại ngã vòng lòng tôi?"

Tô Vãn lúng túng cắn chặt răng và giải thích, "Không, là do chân tôi nó bị tê."

"Dù thế nào đi nữa, tôi không phải là một người đàn ông có khả năng tự chủ tốt."

Giang Tuyết Thành đi đến gần má của Su Wan trong khi nhìn vào mắt cô ấy.

Nhìn vào đôi mắt đen láy đó, Tô Vãn sững sờ một lúc mới hiểu ý của Giang Tuyết Thành.

Đường cong cơ thể của Tô Vãn khó chịu ngay lập tức. Cô không phải là một đứa trẻ ba tuổi ngu dốt. Làm sao cô lại không biết ý của Giang Tuyết Thành?

Tô Vãn run rẩy hết sức lực, cố gắng quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Cô gái này không thể sợ hãi..

Giang Tuyết Thành nhếch mép, lắc đầu bất lực. Sau đó, anh lại gần Tô Vãn một lần nữa.

Đôi mắt nâu lay láy của Tô Vãn mở to cảnh giác. Cô ấy duỗi tay ra và tạo thành một cử chỉ phòng thủ trước cơ thể và hỏi, "Anh đang định làm gì vậy? Đừng đến gần như vậy!"

Nam nhân này chắc chắn là một con thú!

Ai trên trái đất này cũng nói rằng anh đã tránh xa phụ nữ trong hai mươi bảy năm? Đó chắc chắn là một tin đồn!

Giang Tuyết Thành phớt lờ Tô Vãn, người đang hành động như một con vật nhỏ bảo vệ lãnh thổ của mình. Anh ấy nói nhẹ nhàng, "Vì em không muốn thắt dây an toàn cho tôi, tôi sẽ giúp em thắt dây an toàn."

Tô Vãn cau mày, buông tay xuống để Giang Tuyết Thành cài dây an toàn vào khóa thắt lưng an toàn.

Bầu không khí trong xe trở nên kỳ lạ hơn. Ngay cả lượng oxy cũng giảm và cô ấy dần cảm thấy nghẹt thở..

Tim Tô Vãn đập càng lúc càng nhanh, cứ như thể ai đó đang đặp vào nó. Thình thịch, thình thịch, thình thịch! Tô Vãn không thể làm ngơ trước những âm thanh.

Giang Tuyết Thành, người đã thắt dây an toàn cho Tô Vãn, nhìn thấy hai má đỏ bừng của Tô Vãn, anh tức giận véo nhẹ muixi của Tô Vãn.

Tâm trí Tô Vãn vốn đã rối bời theo những cử chỉ và lời nói trước đây của Giang Tuyết Thành, nhưng giờ đây, cô rốt cuộc không thể chịu đựng thêm được nữa. Cô liếc nhìn Giang Tuyết Thành một cách dữ tợn.

"Xin anh đừng chạm vào tôi."

Giang Tuyết Thành không thể bắt nạt cô chỉ vì tay chân dài, đúng không?

Giang Tuyết Thành từ bên cạnh nhìn lướt qua Tô Vãn rồi khởi động xe. "Nếu tôi thực sự muốn làm điều gì đó cho em, tôi đã làm điều đó từ lâu."

Khi nghe thấy điều này, Tô Vãn đã nắm chặt lấy đệm của ghế. Với một cảm xúc dâng trào, cô ấy nói, "Tôi biết anh có những suy nghĩ xấu xa."

"Tôi chỉ có ý nghĩ xấu xa đối với em."

Giang Tuyết Thành khó hiểu nhìn Tô Vãn. Không có lý do gì, tâm trạng của anh ấy rất tốt. Anh nhấn ga và chiếc xe lao vun vút trên phố.

Đây có phải là một lời thú nhận?

Ai trên trái đất sẽ thú nhận như thế này? Nó giống như một lời thú nhận của một..

Ánh mắt Tô Vạn đảo qua Giang Tuyết Thành, người đang chăm chú lái xe. Giang Tuyết Thành hiện tại đang ở trong tình trạng hội tụ cảm xúc, nơi mà không ai có thể phân biệt được những gì anh vừa nói là thật hay giả.

Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy quan tâm đến Giang Tuyết Thành?

Giang Tuyết Thành là CEO* của tập đoàn Dạ Trần và là thiếu gia danh tiếng của gia tộc họ Giang. Một nhân vật nguy hiểm như anh ta chắc chắn không phải là kẻ để gây rối.

*CEO: Doanh nhân

Tô Vãn sợ rằng nếu cô trao trái tim mình cho một nam nhân, cô sẽ bị anh ta bỏ rơi, giống như quần áo cũ bị vứt vào một góc, như thể sự dịu dàng trao cho cô chỉ là ảo ảnh.

Điều cô cần bây giờ là một cuộc hôn nhân thiết thực và an toàn, chứ không phải tình yêu trông có vẻ huy hoàng nhưng mong manh.

"Tại sao em lại không nói chuyện?"

Giang Tuyết Thành nhìn Tô Vãn và nghĩ rằng tâm trạng cô ấy không được tốt.

Tô Vãn hít vào một hơi thật nhẹ và lắc đầu ra hiệu cô vẫn ổn.

Bầu không khí trong xe trở nên nặng nề. Giang Tuyết Thành không muốn ép buộc Tô Vãn nói chuyện, vì vậy anh ấy đã bật radio lên. Radio đang phát một bản nhạc cổ.

"Bao nhiêu người đã ngưỡng mộ vẻ ngoài của nàng khi nàng còn trẻ, nhưng ai sẵn sàng chịu đựng những thay đổi vô tâm khi năm tháng trôi qua, bao nhiêu người xung quanh nàng đến rồi đi, trong cuộc đời có ta, nàng sẽ có ta là bạn đồng hành.."
[/HIDE-THANKS]

 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 233 Tìm chủ đề
Chương 32: Phỏng vấn xin việc

[HIDE-THANKS]
Câu nói "Trong cuộc đời có ta, nàng sẽ có ta là bạn đồng hành" đã chạm đến trái tim Tô Vãn và cô ấy đã vang lên lời bài hát.

Một số cảnh hiện lên trong tâm trí Tô Vãn và những cảnh này bao gồm Cố Tử Hàng, người đã thề nguyện yêu thương cô một cách long trọng, ông bà nội tốt bụng của cô, ông bà ngoại mà cô hiếm khi gặp nhưng thực sự yêu cô, và cha mẹ cô, và những người đã coi cô như cái gai trong mắt của họ.

Cô cúi gằm mặt, không muốn Giang Tuyết Thành nhìn thấy cảm xúc dâng trào của mình.

Ai có thể dành phần đời còn lại của mình với cô ấy?

Ngay cả khi không có sự phản bội giữa các cặp vợ chồng, ai có thể tránh được sinh, lão, bệnh, tử?

Kể từ ngày cha mẹ cô rời khỏi thế giới vì tai nạn, Tô Vãn biết rằng nếu trời muốn lấy đi thứ gì đó của cô, cô thậm chí có thể không có thời gian chuẩn bị trước để biết được kết quả ra sao.

Nếu không muốn phải chịu những ân oán, đau thương thì không nên yêu một người quá sâu nặng.

Khi nhìn thấy Tô Vãn gục đầu và thất thần, Giang Tuyết Thành nhẹ nhàng hỏi: "Em không thích bài hát này sao?"

Tô Vãn hơi ngẩng đầu lên và gượng cười, "Không, bài hát này rất hay. Tôi vừa nhớ lại một số sự kiện trong quá khứ."

Giang Tuyết Thành hiển nhiên có thể phát hiện khóe mắt cô có chút ửng đỏ. Ánh mắt anh trở nên lạnh lùng.

"Vẻ ngoài yếu đuối của em không hấp dẫn chút nào. Yếu đuối là thứ vô dụng nhất trên thế giới này."

Tô Vãn sửng sốt vì cô không ngờ lại bị Giang Tuyết Thành nhắc nhở. Cô không khỏi bật cười. Nam nhân này không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi nhưng khi nhắc nhở cô, giống như anh ta đã chút kinh nghiệm.

Những người như Giang Tuyết Thành có niềm tự hào và thực sự sẽ không có những phút yếu lòng.

Tô Vãn hất mớ tóc lộn xộn ở hai bên má và không thể không hỏi: "Vậy thì hãy nói về anh. Với một gia đình như anh, tại sao cha mẹ lại cho phép anh học Taekwondo?"

Trong những gia đình giàu có và quyền quý, con cái thường được cha mẹ nuông chiều. Những bậc cha mẹ này sẽ không đau lòng nếu họ cho con mình học Taekwondo và con họ bị thương?

Vì Giang Tuyết Thành có thể đánh gục tên trộm, nên kỹ năng của anh ta rõ ràng là khá tốt. Khi anh ấy học Taekwondo, huấn luyện viên của anh ấy hẳn đã rất nghiêm khắc với anh ấy.

Giang Tuyết Thành nhướng mày khó hiểu như thể anh không ngờ Tô Vãn sẽ hỏi một câu như thế này. Tuy nhiên, vẻ ngoài của anh ấy rất bình tĩnh và anh ấy giải thích bằng một giọng bình thường.

"Khi còn trẻ, tôi không có sức khỏe tốt. Khi tôi mười hai tuổi, tôi mắc một căn bệnh kỳ lạ nên ông tôi đã đăng ký cho tôi học Taekwondo với hy vọng có thể rèn luyện sức khỏe và sức mạnh cho tôi".

Với vẻ ngoài ấn tượng của nam nhân này, thật khó để tưởng tượng anh ta là một nam nhân ốm yếu trong quá khứ..

Tuy nhiên, chắc hẳn Giang Tuyết Thành đã bị bệnh hiểm nghèo khi còn nhỏ nếu không gia đình sẽ không bao giờ muốn cho anh ấy đi học Taekwondo.

Như đắm chìm trong suy nghĩ, Tô Vãn khẽ gật đầu. Cả hai người họ đều im lặng từ đó cho đến khi họ đến con đường đối diện với căn hộ của Phỉ Nhi.

Khi họ đến ngã tư đường, Tô Vãn vội vàng gọi Giang Tuyết Thành, "Làm ơn cho tôi xuống được không. Tôi không muốn được nhìn thấy."

"Người ở đây không phải là ngời bạn tốt nhất của em sao? Em lại sợ điều gì?"

Lời nói của anh khiến tâm trí Tô Vãn đột ngột chuyển đổi và giọng nói của cô đột nhiên mang một vẻ cảnh giác. "Anh đã điều tra về tôi ư?"

Giang Tuyết Thành nhếch mép. "Tất nhiên tôi phải tìm hiểu thêm về người vợ tương lai của mình chứ."

Tô Vãn tức giận đến mức suýt nôn ra máu. Quả thực cô chưa từng thấy nam nhân nào tự cao hơn Giang Tuyết Thành. Anh ấy nói như thể là sự thật.

Tô Vãn hờn dỗi nói với Giang Tuyết Thành, "Giang thiếu gia, sao anh biết được chứ. Tôi thậm chí chưa nói với anh."

Giang Tuyết Thành không hề tức giận. Anh tươi cười dừng xe bên đường và kéo phanh tay. Việc dừng xe đều đặn, tạo cho người khác cảm giác đáng tin cậy.

Giang Tuyết Thành gập người và đặt hai tay sau đầu khi nhìn quanh Tô VÃn. Sau đó, anh ấy chậm rãi thốt ra từng từ: "Rồi em sẽ đồng ý thôi."

Giọng điệu điềm đạm của nam nhân này không dễ chịu cho đôi tai.

Tô AVxn trợn mắt không muốn tiếp tục chủ đề trò chuyện này. Cô cười rạng rỡ khi mở cửa xe và vẫy tay chào tạm biệt Giang Tuyết Thành.

"Tạm biệt, Giang thiếu gia!"

Trong thâm tâm, cô ấy đang ước rằng họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau..

Giang Tuyết Thành cười gật đầu rồi lái xe đi. Chiếc Koenigsegg Agera R màu đen đã biến mất khỏi tầm mắt của Tô Vãn trong khoảng thời gian ngắn.

Tô Vãn nhớ lại bản thân. Sau khi trò chuyện với Giang Tuyết Thành, tâm trạng u uất của cô đã tốt hơn rất nhiều.

Cô lên lầu và lấy chìa khóa ra mở cửa. Cô nhìn thấy Phỉ Nhi đang tập yoga trong sảnh khách.

Phỉ Nhi đến từ phía bắc. Cô ấy cao hơn nhiều so với những cô gái khác nhưng trong trang phục yoga, cô ấy trông còn tinh tế hơn nữ.

Tô Vãn thay dép và trêu chọc: "Làm freelancer thật tuyệt. Cậu có thể ở nhà mỗi ngày và có rất nhiều thời gian rảnh!"

Khi cô ấy nghe thấy giọng nói của Tô Vãn, Phỉ Nhi đã dừng lại tư thế yoga của cô ấy trong sự ngạc nhiên và liếc nhìn cô ấy.

"Cậu không biết áp lực của một freelancer. Chúng tớ phải trả tiền bảo hiểm và khoản vay mua nhà. Ai nói nó tốt? Ở nhà một mình thật chán."

Tô Vãn đi về phía Phỉ Nhi và trêu chọc cô ấy, "Cậu không định kết hôn với Lý Bằng sao? Đến lúc đó cậu sẽ không còn cô đơn nữa".

Khi nhắc đến Lý Bằng, Phỉ Nhi đỏ mặt và cố gắng tránh xa chủ đề đó. "Tại sao lại nói về ma-nơ-canh đó? Vãn, buổi hẹn hò của cậu hôm nay diễn ra như thế nào?"

Tô Vãn thở dài thườn thượt và cuộn mình trên chiếc ghế dài.

"Tôi rất tức giận khi nhắc đến anh ấy. Trang web hẹn hò không đáng tin cậy. Thông tin cá nhân của Lộc Kiên là giả. Anh ta thực sự là một luật sư, nhưng ngoài nghề nghiệp của anh ta, không có gì khác là sự thật. Anh ta là một người kiêu ngạo và theo chủ nghĩa sô vanh."

Phỉ Nhi chạm vai Tô Vãn và nói. "À? Mà Cậu làm gì tiếp theo?"

Tô Vãn bối rối và lắc đầu trước khi chậm rãi nói: "Tớ nghĩ rất khó để tìm được một đối tác hẹn hò trong thời gian ngắn. Tớ dự định trước hết sẽ tìm kiếm một công việc để kiếm sống cho bản thân mình."

Cô ấy không thể tiếp tục dựa vào Phỉ Nhi và sống phụ thuộc vào cô ấy, phải không?

Một khi cô ấy có thể kiếm được việc làm, cô ấy sẽ tiếp xúc với nhiều người và nhiều thứ hơn, và cô ấy tin rằng khi đó cô ấy sẽ dễ dàng tìm được một người bạn đời hơn.

Phỉ Nhi muốn khuyên Tô Vãn tìm việc làm sau này nhưng khi nghĩ đến hoàn cảnh của mình, cô không thể đưa ra một nơi để Tô Vãn ở lại sau khi kết hôn với Lý Bằng.

Phỉ Nhi vỗ vai Tô Vãn. "Tớ hỗ trợ cậu. Mọi thứ cuối cùng sẽ tự giải quyết. Người ta nói rằng nếu cậu thất bại trong tình yêu, cậu sẽ thành công trong công việc. Vãn, cậu có thể làm được!"

Tô Vãn mỉm cười và khẽ gật đầu. "Tớ nhật định sẽ thành công!"

Trong hai ngày, Tô Vãn tìm kiếm thông tin tuyển dụng và cuối cùng quyết định chọn ba công ty khác nhau. Công ty đầu tiên trong tâm trí cô là công ty quốc tếLong Trì.

Tô Vãn đã đi kiểm tra và phỏng vấn tại công ty quốc tếLong Trì và mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Ngoài sự mong đợi của cô ấy, cô ấy đã đi đến chặng cuối cùng rất nhanh chóng. Những lời của Phỉ Nhi có lẽ đã trở thành sự thật.

Tô Vãn mặc một bộ vest công sở màu đen được may chỉnh tề và có thể trả lời trôi chảy các câu hỏi khác nhau của người phỏng vấn.

Người phỏng vấn là một nam nhân, mặt vuông. Trông anh ta khoảng bốn mươi tuổi và là một người tốt.

"Tô tiểu thư, cô vừa mới tốt nghiệp. Cô thấy mình có đủ năng lực để đảm nhận vai trò trợ lý kế hoạch không?"
[/HIDE-THANKS]

Chương trước _Chương sau​
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back