Bài viết: 12 

Chương 10: Lâm Tuyết Nhu.
Hoàng y thiếu nữ đi đến trước mặt Sở Thiên hai tay để ngang eo nói lời cảm tạ: "Đa tạ công tử ra tay trợ giúp, Lâm Tuyết Nhu biết ơn bội phần!"
"Lâm cô nương khách khí, ta cũng chỉ là thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ mà thôi, huống chi có hai vị tiền bối ở đây thì dù không có ta các ngươi cũng có thể thu thập được bọn hắn!"
Phục hồi lại tinh thần, Sở Thiên mỉm cười khoát tay nói.
"Công tử không thể nói như vậy, nếu như không có công tử giải quyết tên Lão Tam kia, bọn họ sẽ không bị uy hiếp, cũng sẽ không bị chúng ta đánh tan, cho nên lần này Thiên Cơ Thương Hội chúng ta có thể may mắn thoát khỏi, là nhờ có công tử trợ giúp!"
Lâm Tuyết Nhu mỉm cười nhẹ nhàng nói.
Lúc này, một âm thanh thô lỗ của nam trung vang lên: "Ta nói hai người trẻ tuổi các người cứ khách khí qua lại như vậy thì không biết bao giờ mới kết thúc đây?"
Nữ trung niên cũng lên tiếng nói: "Lão Hỏa nói không sai, hai người trẻ tuổi các ngươi cứ như thế thì trời sẽ tối không kịp lên đường mất!"
Sau đó nhìn về phía Sở Thiên nói: "Hài tử, ngươi tên gì, ngươi còn trẻ đã là Ngũ Tinh Đại Chiến Sư, lại không hề tỏ ra kêu ngạo quả thật khó có được, khó có được, tuổi trẻ tài cao rất hợp với tiểu Nhu nhà chúng ta!"
Một bên Hỏa Lão cũng vuốt râu gật gù không ngừng.
"Thủy Lão, Hỏa Lão hai người cái ngươi nói bậy bạ gì đó?" Lâm Tuyết Nhu ngượng ngùng dậm chân hướng về song lão mà nói.
Tư thái tiểu nữ nhi của Lâm Tuyết Nhu khiến cho mọi người ở đây vui vẻ không thôi.
Sở Thiên cũng chỉ lắc đầu cười cười.
Lúc này, Sở Thiên mỉm cười chấp tay nói: "Đa tạ hai vị lão tiền bối cân nhắc, tiểu tử họ Sở tên một chữ Thiên, tiểu tử cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, tuổi trẻ tài cao thì tiểu tử không dám nhận."
"Lâm cô nương, hai vị tiền bối, ta có một chút yêu cầu quá đáng mong có được sự đồng ý của các ngươi?"
"Sở công tử, mời nói!" Lâm Tuyết Nhu nhẹ nhàng lên tiếng.
"Chuyện là thế này, các ngươi cũng đã nhìn thấy trang phục của ta hiện tại đi nên mong Lâm cô nương có thể cho ta mượn một bộ quần áo rồi khi đến Quận Thiên Vũ ta lập tức sẽ trả lại cho cô nương bằng kim tệ, được không?" Sở Thiên có chút ngựng ngùng nói.
"Kim tệ thì không cần, Sở công tử chính là ân nhân của Thiên Cơ Thương Hội chúng ta thì một bộ quần áo có tính là gì." Lâm Tuyết Nhu mỉm cười đáp.
Lâm Tuyết Nhu đã nói như vậy, Sở Thiên cũng không chối từ, dù sao đây thật là công lao của mình.
"Thế thì đa tạ Lâm cô nương."
"Sở công tử khách khí."
Một lúc sau, Sở Thiên bước ra làm cho Lâm Tuyết Nhu lập tức ngẩn người.
Hiện tại Sở Thiên đang mặc trên người một bộ bạch y, mày kiếm mắt sao, gương mặt thanh tú, thần thái phiêu dật, tướng mạo đường đường, trong nhu hòa mang theo tiêu sái, phong lưu phóng khoáng.
Đúng là một mỹ thiếu niên tuấn tú phiêu dật!
"Đạ tạ Lâm cô nương ban tặng quần áo!"
Đến lúc Sở Thiên lên tiếng, Lâm Tuyết Nhu sực tỉnh, trên mặt bỗng xuất hiện hai đạo ửng đỏ, vô cùng đáng yêu chỉ là do dưới lớp khăn che mặt nên Sở Thiên vô phúc nhìn thấy.
Thủy Hỏa song lão ở một bên nở một nụ cười hài lòng nhìn về phía này, lúc này Thủy lão bỗng nhiên lên tiếng: "Lão Hỏa, ngươi nói xem tiểu Thiên thật sự có thể giúp được tiểu thư hay là không?"
Hỏa lão gật đầu: "Có thể! Không biết vì sao nhưng khi ta nhìn thấy tiểu tử này, giống như có ai đó dẫn dắt nói rằng hắn chính là cứu tinh của tiểu thư."
Thủy lão nhìn về phía Sở Thiên và Lâm Tuyết Nhu lẩm bẩm: "Hi vọng ngươi nói đúng!"
Sở Thiên và Lâm Tuyết Nhu qua một quãng thời gian trò chuyện thì mối quan hệ của cả hai ngày càng tốt.
"Lâm công nương, hay là ngươi cứ gọi ta là Sở Thiên đi, Sở công tử ta có chút không quen a" Sở Thiên bỗng nhiên nói.
Lâm Tuyết Nhu có chút ngạc nhiên, mỉm cười nói: "Nếu vậy thì Sở Thiên ngươi cũng gọi ta là Tuyết Nhu đi, dù sao ít nhất chúng ta xem như cùng vượt qua hoạn nạn mà!"
"Haha, nếu thế thì cung kính không bằng tuân mệnh." Sở Thiên cười nói.
"Tuyết Nhu, các ngươi đến Quận Thiên Vũ để làm gì a, ta nhớ nơi đó không hề có phân hội nào của Thiên Cơ Thương Hội a" Sở Thiên có chút nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy, chúng ta được lệnh của tổng bộ đến quận Thiên Vũ xây dựng nên phân hội ở đây, sau này nếu có cần mua gì hay là muốn bán ra thứ gì đó ngươi hãy đến Thiên Cơ Phân Hội của chúng ta nhé!" Nụ cười dưới lớp khăn che mỏng thoắt ẩn thoắt hiện khiến cho Sở Thiên tim đập loạn xạ.
"Sở Thiên a Sở Thiên, ngươi đang suy nghĩ cái gì thế? Bình tĩnh lại nào!" Sở Thiên có chút oán thầm bản thân mình.
Lúc này Lâm Tuyết Nhu từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một tấm thẻ hoàng kim đưa cho Sở Thiên.
Cầm lấy, Sở Thiên kinh ngạc nhìn về phía Lâm Tuyết Nhu "Đây là?"
"Đây chính là Hoàng Kim Hội Viên Thẻ, khi ngươi đến bất cứ phân bộ nào của Thiên Cơ, cầm nó thì sẽ được thương hội chiết khấu còn 70%!" Lâm Tuyết Nhu mỉm cười giải thích cho Sở Thiên công dụng của nó.
"Đa tạ!"
Nghe được Lâm Tuyết Nhu giải thích Sở Thiên lập tức kinh hỉ nói, sau này hắn mua đồ chính là tất yếu, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm, không cần lãng phí.
Lâm Tuyết Nhu mỉm cười gật gật đầu.
"Lâm cô nương khách khí, ta cũng chỉ là thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ mà thôi, huống chi có hai vị tiền bối ở đây thì dù không có ta các ngươi cũng có thể thu thập được bọn hắn!"
Phục hồi lại tinh thần, Sở Thiên mỉm cười khoát tay nói.
"Công tử không thể nói như vậy, nếu như không có công tử giải quyết tên Lão Tam kia, bọn họ sẽ không bị uy hiếp, cũng sẽ không bị chúng ta đánh tan, cho nên lần này Thiên Cơ Thương Hội chúng ta có thể may mắn thoát khỏi, là nhờ có công tử trợ giúp!"
Lâm Tuyết Nhu mỉm cười nhẹ nhàng nói.
Lúc này, một âm thanh thô lỗ của nam trung vang lên: "Ta nói hai người trẻ tuổi các người cứ khách khí qua lại như vậy thì không biết bao giờ mới kết thúc đây?"
Nữ trung niên cũng lên tiếng nói: "Lão Hỏa nói không sai, hai người trẻ tuổi các ngươi cứ như thế thì trời sẽ tối không kịp lên đường mất!"
Sau đó nhìn về phía Sở Thiên nói: "Hài tử, ngươi tên gì, ngươi còn trẻ đã là Ngũ Tinh Đại Chiến Sư, lại không hề tỏ ra kêu ngạo quả thật khó có được, khó có được, tuổi trẻ tài cao rất hợp với tiểu Nhu nhà chúng ta!"
Một bên Hỏa Lão cũng vuốt râu gật gù không ngừng.
"Thủy Lão, Hỏa Lão hai người cái ngươi nói bậy bạ gì đó?" Lâm Tuyết Nhu ngượng ngùng dậm chân hướng về song lão mà nói.
Tư thái tiểu nữ nhi của Lâm Tuyết Nhu khiến cho mọi người ở đây vui vẻ không thôi.
Sở Thiên cũng chỉ lắc đầu cười cười.
Lúc này, Sở Thiên mỉm cười chấp tay nói: "Đa tạ hai vị lão tiền bối cân nhắc, tiểu tử họ Sở tên một chữ Thiên, tiểu tử cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, tuổi trẻ tài cao thì tiểu tử không dám nhận."
"Lâm cô nương, hai vị tiền bối, ta có một chút yêu cầu quá đáng mong có được sự đồng ý của các ngươi?"
"Sở công tử, mời nói!" Lâm Tuyết Nhu nhẹ nhàng lên tiếng.
"Chuyện là thế này, các ngươi cũng đã nhìn thấy trang phục của ta hiện tại đi nên mong Lâm cô nương có thể cho ta mượn một bộ quần áo rồi khi đến Quận Thiên Vũ ta lập tức sẽ trả lại cho cô nương bằng kim tệ, được không?" Sở Thiên có chút ngựng ngùng nói.
"Kim tệ thì không cần, Sở công tử chính là ân nhân của Thiên Cơ Thương Hội chúng ta thì một bộ quần áo có tính là gì." Lâm Tuyết Nhu mỉm cười đáp.
Lâm Tuyết Nhu đã nói như vậy, Sở Thiên cũng không chối từ, dù sao đây thật là công lao của mình.
"Thế thì đa tạ Lâm cô nương."
"Sở công tử khách khí."
Một lúc sau, Sở Thiên bước ra làm cho Lâm Tuyết Nhu lập tức ngẩn người.
Hiện tại Sở Thiên đang mặc trên người một bộ bạch y, mày kiếm mắt sao, gương mặt thanh tú, thần thái phiêu dật, tướng mạo đường đường, trong nhu hòa mang theo tiêu sái, phong lưu phóng khoáng.
Đúng là một mỹ thiếu niên tuấn tú phiêu dật!
"Đạ tạ Lâm cô nương ban tặng quần áo!"
Đến lúc Sở Thiên lên tiếng, Lâm Tuyết Nhu sực tỉnh, trên mặt bỗng xuất hiện hai đạo ửng đỏ, vô cùng đáng yêu chỉ là do dưới lớp khăn che mặt nên Sở Thiên vô phúc nhìn thấy.
Thủy Hỏa song lão ở một bên nở một nụ cười hài lòng nhìn về phía này, lúc này Thủy lão bỗng nhiên lên tiếng: "Lão Hỏa, ngươi nói xem tiểu Thiên thật sự có thể giúp được tiểu thư hay là không?"
Hỏa lão gật đầu: "Có thể! Không biết vì sao nhưng khi ta nhìn thấy tiểu tử này, giống như có ai đó dẫn dắt nói rằng hắn chính là cứu tinh của tiểu thư."
Thủy lão nhìn về phía Sở Thiên và Lâm Tuyết Nhu lẩm bẩm: "Hi vọng ngươi nói đúng!"
Sở Thiên và Lâm Tuyết Nhu qua một quãng thời gian trò chuyện thì mối quan hệ của cả hai ngày càng tốt.
"Lâm công nương, hay là ngươi cứ gọi ta là Sở Thiên đi, Sở công tử ta có chút không quen a" Sở Thiên bỗng nhiên nói.
Lâm Tuyết Nhu có chút ngạc nhiên, mỉm cười nói: "Nếu vậy thì Sở Thiên ngươi cũng gọi ta là Tuyết Nhu đi, dù sao ít nhất chúng ta xem như cùng vượt qua hoạn nạn mà!"
"Haha, nếu thế thì cung kính không bằng tuân mệnh." Sở Thiên cười nói.
"Tuyết Nhu, các ngươi đến Quận Thiên Vũ để làm gì a, ta nhớ nơi đó không hề có phân hội nào của Thiên Cơ Thương Hội a" Sở Thiên có chút nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy, chúng ta được lệnh của tổng bộ đến quận Thiên Vũ xây dựng nên phân hội ở đây, sau này nếu có cần mua gì hay là muốn bán ra thứ gì đó ngươi hãy đến Thiên Cơ Phân Hội của chúng ta nhé!" Nụ cười dưới lớp khăn che mỏng thoắt ẩn thoắt hiện khiến cho Sở Thiên tim đập loạn xạ.
"Sở Thiên a Sở Thiên, ngươi đang suy nghĩ cái gì thế? Bình tĩnh lại nào!" Sở Thiên có chút oán thầm bản thân mình.
Lúc này Lâm Tuyết Nhu từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một tấm thẻ hoàng kim đưa cho Sở Thiên.
Cầm lấy, Sở Thiên kinh ngạc nhìn về phía Lâm Tuyết Nhu "Đây là?"
"Đây chính là Hoàng Kim Hội Viên Thẻ, khi ngươi đến bất cứ phân bộ nào của Thiên Cơ, cầm nó thì sẽ được thương hội chiết khấu còn 70%!" Lâm Tuyết Nhu mỉm cười giải thích cho Sở Thiên công dụng của nó.
"Đa tạ!"
Nghe được Lâm Tuyết Nhu giải thích Sở Thiên lập tức kinh hỉ nói, sau này hắn mua đồ chính là tất yếu, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm, không cần lãng phí.
Lâm Tuyết Nhu mỉm cười gật gật đầu.
Chỉnh sửa cuối: