Chương 50: Trần Phương Thánh Chửi
Âm thanh hệ thống vang lên trong đầu Long. Long liền hiểu được, Nova đã chết không thể chết hơn được rồi. Hắn thở phào một hơi ngồi xuống.
Hiện tại, Long có thể thở ra một tiếng thoải mái, mấy tiếng vừa rồi là quãng thời gian căng thẳng rất với Long. Hắn không chỉ phải quan sát đường đi nước bước của kẻ địch, mà còn phải làm ra những quyết định mang tính chiến lược để có thể dùng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt đối phương.
Tuy vậy, đến cuối cùng mọi tính toán của hắn đều thất bại, hắn tý thì bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của Nova. May mà Ảnh Sát xuất hiện kịp thời nếu không có lẽ hắn trở thành một tên xuyên việt nhọ nhất rồi. Chưa đến tập cuối đã chết.
Nguy hiểm đã qua. Cơn mệt mỏi của việc sử dụng tinh thần quá tập trung cộng với vết thương nặng trong cơ thể khiến Long ánh mắt hắn trở lên mơ hồ. Hắn ngã phịch xuống đất, hôn mê. Bất tỉnh nhân sự.
* * *
Tại một nơi nào đó trong Huyễn Mộng Tinh, một chiếc phi thuyền vũ trụ cỡ nhỏ đáp xuống, từ bên trong phi thuyền, hai người đàn ông. Một thiếu niên mười sáu và một thanh niên mười tám bước ra. Chính là hai vị sát thủ tới từ KillGod: John và Trần Phương.
"Cái đậu má sài gòn chứ, troll bố máy à. Hiện tại mục tiêu đang ở đâu cũng không biết. Chỉ nói đối tượng đang ở Huyễn Mộng Tinh. Có biết Huyễn Mông Tinh lớn như thế nào không hả?"
Vừa xuống khỏi phi thuyền, Trần Phương liền mở miệng mắng chửi. Hắn bởi vì quá vui sướng vì nhận được nhiệm vụ "Việc nhẹ lương cao" mà quên mất một điều: Trong nhiệm vụ chỉ nói mục tiêu đang ở Huyễn Mộng Tinh nhưng không nói địa điểm cụ thể ở đâu. Đây chẳng phải là troll nhau sao? Phải biết Huyễn Mông tinh lớn như thế nào, dân số mấy trăm triệu người đã thế còn có khách du lịch nữa chứ. Tìm một người trong mấy trăm triệu người, Trần Phương chỉ cảm thấy bất ahihi lực.
John: "Đại ca.."
"Nói cái gì, để im tao phát tiết cái coi. Con mẹ nó chứ, tao mà biết cái thằng ban bố nhiệm vụ này là ai, tao thề tao sẽ cắt t.. rym của nó, sau đó làm thành đủ các kiểu món ăn như xào, nấu, nướng.. rồi vứt cho chó ăn."
John: 'Đại ca.. "
" Câm! Đ bà nó chứ. Ban cái nhiệm vụ thì chỉ nói đối phương ở Huyễn Mông Tinh. Thế có biết Huyễn Mông Tinh nó lớn như thế nào không? Con bà nó chứ, biết thế bố éo nhận nhiệm vụ thế. "
John:" Đại ca.. "
" Tông môn thằng này. Mày im để tao chửi cái coi. Mấy khi tao được chửi kẻ khác đkhi.
John: ! @#$%..
Nhìn Trần Phương chửi như lên đồng, nước miếng văng ra tung tóe. John không thể không phục cho được. Hắn thật không ngờ đại ca chửi lại có thiên phú như vậy. Mỗi câu mà hắn nói ra đều vô cùng thâm thúy và không kém phần hoa mỹ.
Nếu như người khác mà ở đây, được nghe những lời "cành vàng lá ngọc" từ Trần Phương thì bọn họ đều sẽ tin tưởng cái thằng ban bố ra cái nhiệm vụ này là một tên cặn bã, không ra gì.. Thật ahihi, không phục không thật.
"Hắt xì."
Tại một quán Bar ở Hà Bắc thành phố. Đang ngồi nhâm nhi ly rượu, ánh mắt nóng bỏng nhìn các vũ nữ ăn mặc thiếu vải nhảy sexy trên bàn, bỗng Số Hai hắt hơi một cái. Xoa xoa mũi mình, Số Hai lẩm bẩm:
"Chậc, chắc lại có em nào yêu thương nhung nhớ đây mà. Haizz, đẹp trai cũng là một cái tội."
Nếu như hắn biết cái người "yêu thương nhung nhớ" không phải là một mỹ nữ như hắn nghĩ mà là một sát thủ chuyên nghiệp: Đi đến đâu chết trâu đến đó thì không biết sẽ có cảm tưởng gì
Hơn tiếng sau (mợ, chửi gì mà kinh vậy), Trần Phương ngừng lại không chửi nữa. Thở ra một hơi, ánh mắt quay đầu lại nhìn về phía John. Thế nhưng, hắn buồn bực phát hiện, John vậy mà nằm một góc ngủ say sưa.
"Thằng đệ. Dậy nhanh."
"Oáp. Đại ca, anh chửi xong nhanh."
John nửa tỉnh nửa mê ngồi dậy, vươn vai một cái ánh mắt mơ hồ nhìn Trần Phương lên tiếng
Nghe vậy, Trần Phương trừng mắt nhìn John quát:
"Câm. Mà lúc nãy mày gọi gì anh?"
"À, lúc nãy có tin từ người ban bố nhiệm vụ. Nói là đã tìm thấy địa điểm của mục tiêv." nghe vậy, John vội vàng trả lời:
"What! Thế sao không nói vội."
Trần Phương vui sướng, trong lòng hận không thể tới bên cạnh người ban nhiệm vụ tặng cho những nụ hôn nồng thắm. Thật không rõ là thằng nào vừa lôi mười tám đời tổ tông nhà người ta ra chửi một lần nhỉ.
John:.
Nghe vậy. John buồn bực, trong lòng kêu gào: Mẹ nó! Không phải thằng nào đó bận chửi không có ta nói sao?
Thế nhưng, trước dâm uy của Trần Phương. John cũng không dám cãi lại. Phất tay, một thông tin hiện ra trước mặt Trần Phương. Mà vừa nhìn xong, Trần Phương mắt trợn tròn, lâu sau ngẩng đầu gào thét thảm thiết:
"Đjt mợ cái thằng ban nhiệm thế."
Chỉ thấy trước mắt Trần Phương ghi một dòng chữ:
"Mục tiêu Nguyễn Tuấn Long đang học một tháng quân sự trong lữ đoàn 279. Binh đoàn Do Thth."
Hiện tại tâm trạng của Trần Phương cực kì buồn bực. Cái cảm giác trước mặt mình là một mỹ nữ, cởi sách quần áo chỉ để lại đồ lót rồi chờ mình "ấy ấy". Tin tưởng lúc đó, chắc chắn bất kì thằng đàn ông nào đều hưng phấn, không chút do dự nhào đàn.
Thế nhưng ngay tại lúc cao trào nhất thì người đẹp phun ra một câu:
"Xin lỗi, hôm nay em tới ngày rồi."
Cái cảm giác đó, chỉ có thằng nào có gấu, vợ rồi rồi mới hiểu. Trần Phương là FA mười tám năm, tất nhiên không biết cảm giác đó rồi. Nhưng hôm này, Trân Phương rốt cuộc hiểu rõ rồi
Mục tiêu ở Huyễn Mông Tinh, không những thế còn có địa chỉ rõ ràng. Vậy mà ông trời ạ, mục tiêu hiện tại đang ở trong quân đội. Đây chẳng phải nói bắt Trần Phương vào trong quân đội ám sát mục tiêu sao. Hắn cũng không phải ngu mà làm vậy, mẹ kiếp hắn tuy là sát thủ của KingGod nhưng éo có ngu mà đụng tới quân đội để cho nó phanh thây.
Hiện tại, Trần Phương đối với nhiệm vụ này bất lực rồi. Trong lòng hận không thể biết cái thằng ban nhiệm vụ là ai. Một khi để hắn biết, hắn thề không đập thằng đó đến mẹ nó cũng không nhận ra thì không phải là hắn.
Hiện tại, Long có thể thở ra một tiếng thoải mái, mấy tiếng vừa rồi là quãng thời gian căng thẳng rất với Long. Hắn không chỉ phải quan sát đường đi nước bước của kẻ địch, mà còn phải làm ra những quyết định mang tính chiến lược để có thể dùng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt đối phương.
Tuy vậy, đến cuối cùng mọi tính toán của hắn đều thất bại, hắn tý thì bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của Nova. May mà Ảnh Sát xuất hiện kịp thời nếu không có lẽ hắn trở thành một tên xuyên việt nhọ nhất rồi. Chưa đến tập cuối đã chết.
Nguy hiểm đã qua. Cơn mệt mỏi của việc sử dụng tinh thần quá tập trung cộng với vết thương nặng trong cơ thể khiến Long ánh mắt hắn trở lên mơ hồ. Hắn ngã phịch xuống đất, hôn mê. Bất tỉnh nhân sự.
* * *
Tại một nơi nào đó trong Huyễn Mộng Tinh, một chiếc phi thuyền vũ trụ cỡ nhỏ đáp xuống, từ bên trong phi thuyền, hai người đàn ông. Một thiếu niên mười sáu và một thanh niên mười tám bước ra. Chính là hai vị sát thủ tới từ KillGod: John và Trần Phương.
"Cái đậu má sài gòn chứ, troll bố máy à. Hiện tại mục tiêu đang ở đâu cũng không biết. Chỉ nói đối tượng đang ở Huyễn Mộng Tinh. Có biết Huyễn Mông Tinh lớn như thế nào không hả?"
Vừa xuống khỏi phi thuyền, Trần Phương liền mở miệng mắng chửi. Hắn bởi vì quá vui sướng vì nhận được nhiệm vụ "Việc nhẹ lương cao" mà quên mất một điều: Trong nhiệm vụ chỉ nói mục tiêu đang ở Huyễn Mộng Tinh nhưng không nói địa điểm cụ thể ở đâu. Đây chẳng phải là troll nhau sao? Phải biết Huyễn Mông tinh lớn như thế nào, dân số mấy trăm triệu người đã thế còn có khách du lịch nữa chứ. Tìm một người trong mấy trăm triệu người, Trần Phương chỉ cảm thấy bất ahihi lực.
John: "Đại ca.."
"Nói cái gì, để im tao phát tiết cái coi. Con mẹ nó chứ, tao mà biết cái thằng ban bố nhiệm vụ này là ai, tao thề tao sẽ cắt t.. rym của nó, sau đó làm thành đủ các kiểu món ăn như xào, nấu, nướng.. rồi vứt cho chó ăn."
John: 'Đại ca.. "
" Câm! Đ bà nó chứ. Ban cái nhiệm vụ thì chỉ nói đối phương ở Huyễn Mông Tinh. Thế có biết Huyễn Mông Tinh nó lớn như thế nào không? Con bà nó chứ, biết thế bố éo nhận nhiệm vụ thế. "
John:" Đại ca.. "
" Tông môn thằng này. Mày im để tao chửi cái coi. Mấy khi tao được chửi kẻ khác đkhi.
John: ! @#$%..
Nhìn Trần Phương chửi như lên đồng, nước miếng văng ra tung tóe. John không thể không phục cho được. Hắn thật không ngờ đại ca chửi lại có thiên phú như vậy. Mỗi câu mà hắn nói ra đều vô cùng thâm thúy và không kém phần hoa mỹ.
Nếu như người khác mà ở đây, được nghe những lời "cành vàng lá ngọc" từ Trần Phương thì bọn họ đều sẽ tin tưởng cái thằng ban bố ra cái nhiệm vụ này là một tên cặn bã, không ra gì.. Thật ahihi, không phục không thật.
"Hắt xì."
Tại một quán Bar ở Hà Bắc thành phố. Đang ngồi nhâm nhi ly rượu, ánh mắt nóng bỏng nhìn các vũ nữ ăn mặc thiếu vải nhảy sexy trên bàn, bỗng Số Hai hắt hơi một cái. Xoa xoa mũi mình, Số Hai lẩm bẩm:
"Chậc, chắc lại có em nào yêu thương nhung nhớ đây mà. Haizz, đẹp trai cũng là một cái tội."
Nếu như hắn biết cái người "yêu thương nhung nhớ" không phải là một mỹ nữ như hắn nghĩ mà là một sát thủ chuyên nghiệp: Đi đến đâu chết trâu đến đó thì không biết sẽ có cảm tưởng gì
Hơn tiếng sau (mợ, chửi gì mà kinh vậy), Trần Phương ngừng lại không chửi nữa. Thở ra một hơi, ánh mắt quay đầu lại nhìn về phía John. Thế nhưng, hắn buồn bực phát hiện, John vậy mà nằm một góc ngủ say sưa.
"Thằng đệ. Dậy nhanh."
"Oáp. Đại ca, anh chửi xong nhanh."
John nửa tỉnh nửa mê ngồi dậy, vươn vai một cái ánh mắt mơ hồ nhìn Trần Phương lên tiếng
Nghe vậy, Trần Phương trừng mắt nhìn John quát:
"Câm. Mà lúc nãy mày gọi gì anh?"
"À, lúc nãy có tin từ người ban bố nhiệm vụ. Nói là đã tìm thấy địa điểm của mục tiêv." nghe vậy, John vội vàng trả lời:
"What! Thế sao không nói vội."
Trần Phương vui sướng, trong lòng hận không thể tới bên cạnh người ban nhiệm vụ tặng cho những nụ hôn nồng thắm. Thật không rõ là thằng nào vừa lôi mười tám đời tổ tông nhà người ta ra chửi một lần nhỉ.
John:.
Nghe vậy. John buồn bực, trong lòng kêu gào: Mẹ nó! Không phải thằng nào đó bận chửi không có ta nói sao?
Thế nhưng, trước dâm uy của Trần Phương. John cũng không dám cãi lại. Phất tay, một thông tin hiện ra trước mặt Trần Phương. Mà vừa nhìn xong, Trần Phương mắt trợn tròn, lâu sau ngẩng đầu gào thét thảm thiết:
"Đjt mợ cái thằng ban nhiệm thế."
Chỉ thấy trước mắt Trần Phương ghi một dòng chữ:
"Mục tiêu Nguyễn Tuấn Long đang học một tháng quân sự trong lữ đoàn 279. Binh đoàn Do Thth."
Hiện tại tâm trạng của Trần Phương cực kì buồn bực. Cái cảm giác trước mặt mình là một mỹ nữ, cởi sách quần áo chỉ để lại đồ lót rồi chờ mình "ấy ấy". Tin tưởng lúc đó, chắc chắn bất kì thằng đàn ông nào đều hưng phấn, không chút do dự nhào đàn.
Thế nhưng ngay tại lúc cao trào nhất thì người đẹp phun ra một câu:
"Xin lỗi, hôm nay em tới ngày rồi."
Cái cảm giác đó, chỉ có thằng nào có gấu, vợ rồi rồi mới hiểu. Trần Phương là FA mười tám năm, tất nhiên không biết cảm giác đó rồi. Nhưng hôm này, Trân Phương rốt cuộc hiểu rõ rồi
Mục tiêu ở Huyễn Mông Tinh, không những thế còn có địa chỉ rõ ràng. Vậy mà ông trời ạ, mục tiêu hiện tại đang ở trong quân đội. Đây chẳng phải nói bắt Trần Phương vào trong quân đội ám sát mục tiêu sao. Hắn cũng không phải ngu mà làm vậy, mẹ kiếp hắn tuy là sát thủ của KingGod nhưng éo có ngu mà đụng tới quân đội để cho nó phanh thây.
Hiện tại, Trần Phương đối với nhiệm vụ này bất lực rồi. Trong lòng hận không thể biết cái thằng ban nhiệm vụ là ai. Một khi để hắn biết, hắn thề không đập thằng đó đến mẹ nó cũng không nhận ra thì không phải là hắn.