Cô gái đứng bất động rất rất lâu mới tiến lại phía chiếc hộp. Cô khẽ đưa chìa tra vào lỗ khóa,
'cạch' - tiếng hộp gỗ mở vang lên giữa không gian thinh lặng. Bên trong là rất nhiều sấp giấy tờ các loại xếp chồng gọn gàng. Cô lấy ra tập tranh vẽ phía trên cùng và lật mở, tất cả các trang giấy đều là hình dáng của cô. Anh họa sĩ đã vẽ cô mọi lúc có thể, cô chưa từng ngồi im tạo dáng để anh vẽ. Đây là tự anh vẽ lại theo hình ảnh lưu giữ trong tiềm thức. Anh từng nói cô rất ít khi cười tươi thành tâm rạng rỡ, để bắt trọn khoảnh khắc ấy vô cùng khó. Vì vậy, mỗi lúc cô cười như thế, anh sẽ khắc ghi nó thật kĩ và lưu lại trong tâm trí lâu thật lâu.
Hóa ra, dáng vẻ những lúc đấy cô lại trông tươi sáng như vậy, cô như bông hoa hướng dương ngày nắng rực rỡ. Nhìn cô thật hạnh phúc, không mang chút vẻ sầu bi nào. Anh vẽ đôi mắt cô đặc biệt nhiều, anh từng nói
"Em có đôi mắt buồn thương, nhìn vào như mặt nước hồ sâu ngày gió lạnh. Nhưng lại rất cuốn hút, đôi mắt em mang vẻ đẹp của nỗi niềm suy tư thầm kín.." .
Kế tiếp, cô lấy ra tấm phong bì to thường dùng đựng hồ sơ, bên ngoài ghi
Thân gửi em . Cô lấy kéo cắt phần dán, từ trong lấy ra một chiếc chìa khóa và một vài tờ giấy. Đây chính là chìa khóa phòng tranh của anh, bên trong là giấy tờ ủy thác quyền lợi của cô được nhận từ doanh thu kiếm được, còn có cô là người sở hữu chung tất cả tác phẩm của anh. Sau này, không có anh, cô toàn quyền quản lý sắp xếp các sản phẩm. Trước giờ, anh không hề cho cô biết về những thứ này, công việc của anh cô cũng không hỏi đến nhiều. Vậy mà anh lại cho cô cả một phần chung lợi ích, cô thật không khỏi bất ngờ.
Ngoài ra, anh còn viết một tờ giấy note nhỏ ghi
Hãy tiếp tục mở thư nhé, lời nhắn của anh vẫn còn cho em rất nhiều! . Vậy là cả mấy sấp giấy lớn nhỏ có lẽ đều là thư của anh. Cô theo số thứ tự đánh dấu trên bao thư mà lấy ra đọc. Bức đầu tiên anh gửi với nội dung:
Chào em, anh nghĩ rồi, mỗi lần đi xa, không ở gần em, anh sẽ viết những lá thư gửi này thay cho một khoảnh khắc nhỏ chào tạm biệt. Anh mong nó sẽ không đến tay em sớm, bởi anh muốn cùng em mở những lá thư khi chúng ta về già và cận kề giờ phút rời xa trần đời. Nếu có một bất ngờ nào đó đến trước khoảnh khắc ấy, em sẽ nhận được lời tạm biệt chân thành từ anh. Anh sẽ để em biết lòng mình trước lúc ra đi, vậy không còn gì hối tiếc nữa cả. Bức thư thứ nhất, anh muốn nói anh rất thương mến em, yêu em và trân quý em. Cám ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời của anh.
Nước mắt cô gái lại rơi sau bao ngày tưởng như đã khô kiệt. Tim cô quặn thắt lại, cổ họng cô nghẹn cứng. Không chút âm thanh nào, cô khóc trong sự trầm mặc. Từng lá thư là từng nỗi lòng của anh, những cảm xúc anh chưa kể cô nghe bao giờ. Vậy mà, anh lại chuẩn bị sẵn những lá thư mang tính tạm biệt này. Có lẽ, anh là một người lo nghĩ trước rất nhiều, anh lo chu toàn cặn kẽ nhất cho tương lai của cô. Kể cả khi tương lai đó không có anh.
Rất nhiều những dòng thư gửi, cả đêm cô chỉ ngồi đó đọc mải miết, cô không mệt cũng không muốn bỏ sót chút dấu mực nào anh để lại cho cô. Suốt quá trình hai người đã trải qua, anh thâu lại trong những trang giấy nhắn. Phần tình cảm nơi anh rất lớn, anh thậm chí còn đáng tin hơn cả mức cô cam đoan. Mỗi dòng cuối thư anh đều viết
Đừng sợ ly biệt, đừng để nỗi sợ trong em lớn lên. Anh vẫn luôn bằng cách này hoặc cách khác đồng hành cùng em. Em trông thế nào, anh cũng đều biết, từng chút một cảm nhận của em anh đều giống vậy. Niềm hạnh phúc của một người là khi người mà họ yêu đậm sâu không đau khổ. Anh yêu em, em biết, em cũng yêu anh, anh biết. Hạnh phúc của em cũng chính là hạnh phúc của anh. Là hai cá thể, chỉ cần một trong hai chạm tới hạnh phúc thì người còn lại cũng vậy. Sự mạnh mẽ của em là động lực của anh, niềm vui của em là thứ xua đi mọi nỗi đau trong anh. Anh tin, anh tin là em sẽ luôn tin tưởng anh, sẽ sống một đời hạnh phúc thay cả phần anh. Lựa chọn là của em, em có quyền sống theo cách em muốn. Anh tin em và luôn ủng hộ em, em biết thế mà! .
Cô nhớ có lần anh và cô xem một bộ phim tình cảm buồn vào ngày cuối tuần. Vì cả hai có chung sở thích xem phim ảnh, nên hai người cùng góp mua một cái máy chiếu xịn và tấm phông trắng lớn treo tường. Cô và anh ngồi trên ghế dựa dài, hai người cùng xem phim trên tấm màn chiếu. Nam chính trong phim rất yêu nữ chính, nữ chính cũng vậy. Thế nhưng họ không thể đến với nhau, nam chính phải đi ra trận tiền xa xôi khốc liệt, chuyến đi mà ai cũng biết không có ngày trở về. Như bao nhân vật nam chính khác, anh nói lời chia ly đầy đau buồn, mong nữ chính hãy tiếp tục sống tốt, đừng chờ đợi mà hãy bắt đầu với một ai đó khác, ai đó có thể thay anh ta chăm sóc cô ấy. Và phim kết thúc với cảnh nữ chính khi về già đã lập gia đình có con cháu thuận hòa, trước giây phút lìa đời vẫn ôm lấy cuốn nhật ký và những tấm ảnh ít ỏi của mình và nam chính. Trước khi nhắm mắt mãi mãi, nữ chính thấy hình ảnh mình chờ đợi nơi đầu tiên hai người gặp gỡ, trong gió tuyết một ảnh hình xuất hiện, đó chính là người mà nữ chính yêu sâu đậm- là chàng trai năm nào đã ra đi chiến trinh cũng trong ngày giá lạnh như vậy. Thế là hết phim, nữ chính vẫn yêu nam chính sâu sắc như ban đầu, tuy nàng đã lấy một người đàn ông khác. Suốt bao năm, nữ chính vẫn không ngày nào không nhớ đến bóng hình người cũ.
Cô hỏi anh xem phim xong có cảm nghĩ gì không. Anh trả lời cô
"Nếu anh là nam chính, anh sẽ không nói tạm biệt như thế. Rõ ràng biết hai người yêu nhau nhiều thế nào, biết cô ấy sẽ không thể quên được mình. Tại sao phải nói những lời thoại kinh điển như vậy. Ai đó tốt sẽ đến chăm sóc cô ấy, yêu thương cô ấy nhưng dù thế nào cũng không thay thế vị trí của nam chính được. Thay vì khuyên như vậy, anh sẽ mong cô ấy mạnh mẽ mà đi tiếp, đi theo con tim mình muốn. Nếu nó rung động thêm lần nữa thì hãy khởi đầu một chuyện tình khác, nếu nó không thể thì cứ sống với những gì tự mình có thể duy trì. Quyết định là ở cô ấy, phải tin dù thế nào cô ấy cũng có lựa chọn thích hợp. Hạnh phúc không phải cứ có một người đến bên chăm sóc là bù đắp được. Anh sẽ nói hãy mạnh mẽ và sống theo cách trái tim em muốn, lựa chọn là của em, dù có anh hay không cũng luôn như thế. Anh tin em và luôn đứng về phía em, ủng hộ em" .
Chẳng bao giờ cô nghĩ đến, cô lại là nhân vật nữ chính ấy của anh, cái ngày anh nói như thế lại đến với cô chóng vánh như vậy. Điểm đến của ai lại không mong muốn đó là bến bờ hạnh phúc. Hai người bọn cô đã bàn đến rất nhiều về việc đó. Kế hoạch của cả hai luôn có đối phương. Anh viết
Không có anh, em vẫn là em toàn vẹn. Em không khuyết đi gì cả, anh vẫn ở vị trí đó trong lòng em, trừ khi em không còn muốn nhớ. Và trong anh, em cũng vậy, em luôn có ở đó. Ai nói một mình thì không thể tự tìm hạnh phúc. Khi hai ta luôn có nhau trong tâm tưởng, đối với anh thế đã đủ, đủ để cảm nhận thay phần nhau. Em tin không, trong khoảnh khắc em hạnh phúc, anh cũng đang ở đó cùng em. Sẽ thật tuyệt nếu hai ta đi cùng nhau đến tận cùng! Nhưng dù không thể, em vẫn còn cả một quãng đường dài cần đi tiếp. Anh trong em, linh hồn ta là một.
Mặt đáy của chiếc hộp, anh để lại cho cô giấy tờ và thẻ khóa căn hộ- ngôi nhà chung của cả hai, anh đã mua từ số tiền tích góp. Có số điện thoại của người sẽ đến bàn giao với cô. Anh đã thật sự chuẩn bị cho cô một mái nhà của riêng hai người. Anh chỉ đợi khi tất cả hoàn thiện sẽ nói cho cô biết, sẽ cùng cô đi mua các món đồ trang trí. Anh biết cô rất thích thú với các món đồ nội thất. Lá thư gần nhất trước hôm tai nạn, anh viết:
"
Sắp tới có bất ngờ cho em, anh biết chúng ta đều không phải tuýt thích bày biện mấy chuyện bất ngờ. Nhưng anh tin lần này em sẽ rất thích thú.
Ngôi nhà mới của hai chúng ta, anh biết em cũng có khoản tiền tiết kiệm, em sẽ muốn cùng đóng góp. Nhưng có lẽ, em sẽ dùng nó vào tương lai xa hơn bây giờ. Anh biết mong ước từ lâu của em, em nỗ lực mỗi ngày để một ngày nào đó ổn định và có một nền tảng kinh tế vững chắc. Em muốn tự mở một quán bánh nước, có không gian rộng rãi, có khu vực để phục vụ chill vào buổi tối. Chúng ta cũng đã bàn đến việc cả hai sẽ cùng tích hợp công việc lại. Quán của em sẽ cùng liên kết với phòng học vẽ tranh, khu triển lãm nghệ thuật của anh. Mỗi ngày, chúng ta đều làm việc gần nhau, thấy dáng vẻ chuyên nghiệp của đối phương trong công việc. Quả là một ước mơ phấn đấu tuyệt đẹp của chúng ta.
Nếu ngày nào đó, em đọc lá thư này thì cũng chính là lúc chúng ta tạm biệt nhau. Phần tài sản còn lại của anh, anh để cho em, hãy thực hiện ước mơ của hai ta khi em có thể. Vì anh biết hai ta đều là tình yêu đích thực, anh hiểu em như chính anh là em, nên anh biết, em sẽ không yêu ai khác nữa. Em sẽ muốn đây là lời từ biệt cuối trong đời. Anh không khuyên em cố quên anh và mở lòng, đón nhận ai đó khác. Vì khi ai đó cố gắng gượng điều gì, sẽ thật khó để có được niềm vui thực sự. Khi bản chất không phải tự nhiên nảy sinh mà là ép buộc, là dối gạt chính lòng mình thì chẳng có ai hạnh phúc được cả. Em đã không thể hạnh phúc, thì lại càng không nên kéo theo một người thật lòng với em, cùng bước vào mối quan hệ không có tình yêu từ hai phía.
Như bà em nói, cuộc đời này sẽ không bạc đãi em đến cùng, vì em xứng đáng hơn thế. Và anh tin là vậy, anh tin em sẽ đi tiếp và thực hiện mong ước của mình. Em có thể cực đoan và bó mình một thời gian, nhưng em sẽ không thế cả đời. Em ngày càng mạnh mẽ hơn, anh cùng bà luôn dõi theo em từng chặng đường kế tiếp.
Khi chào đời, chúng ta đã bắt đầu một lời chào và sự mở đầu cho một chuỗi sự kiện nối liền sau này. Khi trút hơi thở cuối, chúng ta buộc phải tạm biệt và khép lại câu chuyện cuộc đời kiếp này. Ai cũng sẽ như thế, ai cũng không thoát khỏi vận mệnh luân hồi. Nỗi sợ của em không thể chấm dứt nếu em vẫn luôn cố né tránh nó, luôn để nó ở đó- bên trong mình để khống chế bản thân trước những điều sắp xảy đến. Hãy để nó ra đi cùng anh, từ biệt đi nỗi sợ bấy lâu nay trong em. Em sẽ tìm thấy đáp án em vẫn luôn thắc mắc- sau khi từ biệt là gì. Chỉ khi em không còn sợ hãi, ám ảnh, em mới thấy được thật ra không gì hoàn toàn xấu cả. Trong chuyện gì cũng có phần tốt, phần xấu. Anh đến mang lời chào, giờ là lời tạm biệt. Dù em hay anh ra đi trước, người còn lại vẫn bước tiếp, mỗi bước đi đều có người kia trong tim.
Anh yêu em, luôn là vậy. Đừng sợ ly biệt. Cuộc đời sẽ không khép lại như trang sách, câu truyện hay cuốn phim. Chúng ta vẫn còn sau đó, sau kết thúc, không hình dung được nhưng cũng không phủ nhận được. Cứ đi tiếp đi tiếp, cái gì diễn ra rồi sẽ đến. Dù biết trước có một ngày chia ly như thế, ta không hối tiếc gì khi ngày đó đã gặp gỡ, khoảnh khắc đó đã cho nhau một bắt đầu. Dù kết thúc thế nào, câu chuyện này đã rất đẹp đẽ, ký ức có nhau là một phần sáng trong mảnh ghép cuộc đời. Anh không hối tiếc cũng không sợ hãi khi cùng em đi đến thời khắc hiện tại. Em cũng sẽ vậy, em trong anh sẽ vậy..".
Trời sáng rồi, những tia sáng đầu tiên đã xuyên qua ô cửa sổ, len lỏi vào căn phòng nhỏ. Cô thay quần áo và chuẩn bị đến ngôi nhà chung của hai người. Đó là một căn hộ ở độ cao và góc độ đẹp đối với cô. Một mái nhà chung như mong muốn của hai người lúc trước. Hôm nay, cô có ghé qua thăm sếp mèo- nhân vật se duyên cô với anh. Lúc bắt đầu yêu nhau, cô mới biết, sếp mèo này không phải của anh nuôi. Thời gian đó, anh nuôi thay người bạn thân bận công tác xa một thời gian dài ở nước ngoài. Sếp mèo và anh thân thiết đến nỗi cô không hề nghĩ đến khả năng nuôi thay. Từ lúc anh mất, cô không đến gặp sếp mèo lần nào, cô sợ mình sẽ càng đau buồn hơn, khi trông thấy nhân vật đã gắn bó chặt chẽ với những kỷ niệm có anh và cô.
Những lá thư từ anh đã giúp cô đứng dậy khỏi tan vỡ. Những thứ anh để lại cho cô, tất cả đều thật tốt đẹp. Bây giờ, đứng trước nơi yên nghỉ của anh, cô đã có thể dõng dạc nói với anh từ tận đáy lòng mình-
"Em cũng vậy. Em không hối tiếc khi bắt đầu câu chuyện với anh, cũng không sợ hãi ly biệt nữa. Cho dù bao nhiêu lần quay trở lại quá khứ, em vẫn chọn gặp anh, vẫn chọn cùng anh đồng hành".
Sáu năm sau, cô gái năm nào đã thực hiện được mong ước, mở một khu tích hợp như những gì anh và cô bàn về. Đứng phía ngoài bước vào là bảng hiệu lớn ngay cổng, đề tên '
Cùng nhau '. Phía sau cổng đi vào là tượng một chú mèo vàng, sau đuôi cột một đầu sợi dây đỏ như se tơ hồng, cứ đi theo đường dây sẽ đến khu vực bên trong. Ngay giữa khu vực giao nhau, bức tường ngoài khu quầy bar và không gian nghệ thuật hội họa, đầu còn lại của sợi dây đỏ gắn lên câu slogan nổi
'Hãy cho cuộc đời này những lời chào và khởi đầu mới. Đừng sợ kết thúc, đừng sợ ly biệt' .
Hết