Hai người, một nỗi cô đơn Tác giả: 2light Thể loại: Tâm lý tình cảm Số chương: 2 Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của 2light Văn án: Hai người không ai biết đến câu chuyện quá khứ của người còn lại, không ai tiến sâu dò hỏi ai. Chỉ bằng trực giác mà cảm nhận nhau, nghe thì thật khó tin và thiếu căn cứ, nhưng đâu ai có khả năng mổ xẻ tâm hồn ra để nghiên cứu, rồi cho kết luận chứng thực. Có những thứ giao nhau chỉ những người trong cuộc biết, và đó là cuộc trao đổi tâm hồn.
Chương 1: Sau lời từ biệt sẽ là gì? Bấm để xem Hôm nay, trời có vẻ quá đẹp so với một tâm hồn đã thấm đẫm nỗi buồn đau. Người thì như một chú cá ươn nằm chết buổi chiều tàn, cảnh sắc xung quanh lại dồi dào nhựa sống. Một cô gái trẻ tuổi nằm dài trên tấm phản, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ lớn. Ánh nắng chiều tràn ngập khắp căn trọ nhỏ. Cho đến tận lúc trời tối đen, cô gái vẫn nằm yên vị không nhúc nhích. Che phủ lên dáng hình cô một màn đen thẫm, không hề có sự biểu hiện nào của một vật thể có sự sống. Lồng ngực phập phồng, việc hít thở lại nặng nề đến khó khăn. Đôi mắt cô vẫn mở nhưng chẳng thể thấy gì. Bao quanh cô là những tăm tối, tâm trí cô chìm sâu xuống đáy vực mơ hồ. Bên tai cô lại vang lên âm thanh đó, nó chân thật và rõ nét như đang vang vọng đâu đây. "Cậu ta, không còn nhiều thời gian nữa. Hi vọng cô hiểu và chuẩn bị tâm lý trước. Hãy vào trong nói lời từ biệt cuối, đừng quá đau lòng. Cậu ấy đã gần như chiến đấu với tử thần cho đến giờ phút này.." . Lặp đi lại lặp lại là tiếng' bíp.. ppp'- trái tim ấy ngừng đập cùng với sự vỡ vụn tận sâu cõi lòng của cô. Cô đã không thể làm gì hơn ngoài chứng kiến bản thân cứ vậy mà để nỗi đau âm ỉ xâm chiếm. Phải làm gì? Cuộc đời cô còn phải chứng kiến bao cuộc chia ly đau đớn? - cô không thể biết cũng không cách nào gồng mình chống đỡ. Đã hai tháng từ ngày cô chia xa vĩnh viễn mối tình tri kỷ sâu đậm. Người cô yêu cứ thế ra đi, ranh giới giữa sống chết đã ngăn cách hai con người- hai tâm hồn đồng điệu quấn quýt. Một chàng họa sĩ trẻ- tài năng đã mãi ngừng nhịp thở bởi vụ tai nạn xe thương tâm. Thế là hết hẳn, ngôi nhà chung mơ ước- mái ấm tưởng như gần ngay thôi! Không còn gì nữa, nỗi đau quá lớn kéo theo cả những vết thương cũ- những tổn thương ngủ sâu cùng lúc bừng tỉnh nhức nhối. Trong ký ức thuở nhỏ của cô, những mảng xám xịt hiện về. Gia đình cô không hạnh phúc, bố mẹ không hòa thuận. Họ chỉ ràng buộc bởi hôn nhân pháp luật. Cô đã chứng kiến cảnh ly hôn không chút khoan nhượng. Hai con người chỉ chăm chăm dành phần tài sản, cô con gái chỉ là thành phần đi kèm theo trách nhiệm. Người lớn thật tuyệt tình, cuộc sống hôn nhân rạn nứt rồi nát tan để lại bao thương tổn cho con cái. Cô được ủy thác theo mẹ, cắt đứt là cũng không gặp lại bố mấy lần nữa. Trên vết xe đổ, hai người lại tiếp tục tiến vào một cuộc hôn nhân khác. Không ai cần đến cô, cô lại đến sống với bà ngoại ở quê. Một đứa trẻ thiếu tình yêu thương được săn sóc bởi một người bà hiền hậu. Cứ tưởng năm tháng sẽ bù đắp cho cô bé, những nỗi đau sẽ được chữa lành lại. Bất chợt một ngày của tuổi 16, cô bé gái ngày nào lại phải mất đi người bà- chỗ dựa tinh thần to lớn. Giờ còn ai yêu thương cô nữa? Cô cũng không có hi vọng đấy. Luân phiên cô đến ở cùng bố mẹ. Họ đều có gia đình riêng, đứa con riêng. Cô không còn cảm thấy hơi ấm tình thương, chỉ cảm thấy mọi thứ thật gượng gạo, thật xa lạ. Cô khó xử và gắng gượng sống hòa nhã cùng mọi người. Nỗi cô độc luôn bên mình, cô gái vẫn nỗ lực bước tiếp. "Con phải tin rồi một ngày nào đó, người nhất định yêu thương con chân thành suốt kiếp sẽ xuất hiện. Con phải giữ lấy cho mình động lực sống. Ta tin chỉ cần con cố gắng sống tốt mỗi ngày, con sẽ được đền đáp xứng đáng. Ôi! Cháu gái thân yêu của ta" - những lời sau cùng của bà chính là thứ kéo tâm trí cô lên khỏi đổ ngã. Mỗi lúc trước khi ngủ, cô đều nghĩ về nó để có thể sống một ngày mai thật tốt đẹp. Tốt nghiệp cấp 3, cô không học tiếp mà đi làm. Cô tự dọn ra ở riêng, tự nuôi mình một cách vất vả. Nỗi cô đơn của một cô gái với vỏ ngoài mạnh mẽ, cứng cáp dù có ở nơi huyên náo hay một mình một chốn vẫn không có khác biệt. Có chăng là sự thoải mái tự tại, là vẻ độc lập đến hiu quạnh. Tự bao giờ cô không còn có khái niệm ngày lễ ngày thường nữa. Mọi ngày đều giống nhau, đều đi làm mải miết, làm mọi việc có thể sắp xếp vào một tuần. Không có ai lo cho cô, không ai thăm hỏi hay chờ đợi mỗi buổi tan làm về. Cơm nước tự mình lo, cô nhớ thật nhớ các món ăn ngon ngây ngẩn của bà. Mùi vị của tình thương, của mái ấm, của nhiều hơn một mình như thứ xa xỉ đối với cô gái trẻ. Cô không mong tuổi trẻ của mình sẽ có một người quan trọng, và rồi lại phải chia ly. Bao quanh cô gái là lớp lớp rào chắn, các vách tường cao vút, không kẽ hở cho tổn hại từ bên ngoài tiếp cận. Bản thân cô hiểu rõ mình luôn một mình mà tự sống phần đời riêng, không ai có thể bận tâm đến cuộc sống của một ai khác ngoài mình cả. Ai ai cũng bận rộn để sống, ai cũng có nỗi niềm riêng. Cô dứt khoát chọn cô độc còn hơn cố có thứ mình không thể tự chủ giữ lấy. Biến số, lòng người là những thứ bản thân ai cũng không thể quản. Cứ một mình, giao thiệp như một cách thức giữ mối quan hệ cần có cho nhu cầu công việc, vài cuộc gặp gỡ để duy trì việc đây là một thế giới người và người, không phải đảo hoang chỉ có mình tồn tại. Cô trông vào nào giống một người coi một mình như một lẽ sống, chẳng ai nghĩ cô gái trẻ này lại cô độc và đầy nỗi niềm suy tư. Cô nói không với nhân duyên đôi lứa, một kẻ yêu cuộc sống độc thân mang bản ngã u uất của quá khứ. Cho đến ngày, một ngày sinh mệnh sắp xếp cho cô gái ấy một cuộc gặp gỡ. Sợi dây lương duyên được một chú mèo vàng mang đến, mèo lạc chủ đến dưới chân cô gái. Cô đem chú về nhà mà chăm sóc, hai hôm sau cô vô tình đọc được tin tìm mèo lạc. Thế rồi, mèo về lại với người chủ- một anh chàng với vẻ ngoài đầy mộng mơ, mang hồn nghệ sĩ. Bằng nhiều lần vô tình, cô gái gặp lại anh ta, chưa bao giờ cô có duyên với ai như vậy. "Sếp mèo có vẻ rất thích cô, luôn bằng cách nào đưa tôi đến chỗ có mặt cô" - một câu bắt chuyện đến từ phía anh họa sĩ. Thế rồi, mỗi tuần cô gái đều gặp mặt một chủ, một mèo đi đến quán nước mà cô làm pha chế chính. Hết ca làm, hai người lại đi dạo cùng nhau, rồi nói chuyện như hai người bạn bình thường. Không gì đáng kể ngoài những chuyện thường nhật, đôi khi là bất ngờ mới trong cuộc sống của người kia, hoặc là những câu hỏi thắc mắc không có đáp án. Cũng như có thêm một cậu bạn tâm tình, cô không là người quá sôi nổi nhưng cũng không quá trầm lặng trong các buổi gặp. Cho đến một hôm, anh bạn ghé đến nghe cô hát trong một quán rượu đêm- công việc kiếm thêm kha khá của cô. Khi hết phiên cô đi xuống cùng anh bạn uống một chút. Anh đã nói một câu ngoài lề những cuộc nói chuyện trước giờ giữa hai người- "Tôi cảm thấy hai ta đều mang cùng một nỗi cô đơn" . Cô có chút bất ngờ, một thoáng thinh lặng cô có cảm giác như người ngồi bên cô, từ lúc nào đã tiến vào sâu hơn thành lũy bên trong của cô. Một câu nói ngắn gọn, nhưng cho cô biết bọn cô hiểu nhau và có mối liên kết nào đó chưa thể cảm nhận rõ ràng. Hai người không ai biết đến câu chuyện quá khứ của người còn lại, không ai tiến sâu dò hỏi ai. Chỉ bằng trực giác mà cảm nhận nhau, nghe thì thật khó tin và thiếu căn cứ, nhưng đâu ai có khả năng mổ xẻ tâm hồn ra để nghiên cứu, rồi cho kết luận chứng thực. Có những thứ giao nhau chỉ những người trong cuộc biết, và đó là cuộc trao đổi tâm hồn. "Nỗi cô đơn của anh là gì?" - cô gái mang chút hơi men, nhìn chăm chăm ly rượu hỏi. Cô không nghĩ sẽ gặp một cá nhân nào khác có nỗi cô đơn giống mình- "Hai con người có thể cùng một nỗi cô liêu sao?" . Anh và cô khẽ cười nhẹ, rồi anh ta xoay xoay ly rượu đã uống hết trước mặt- "Có điều gì là không thể xảy ra tại một điểm nào đó mình không có lời giải? Có lẽ đồng loại của nhau sẽ đưa nhau đến cùng một điểm chết, người khác không thể thấy, chỉ có những tâm hồn đồng điệu quấn quýt lấy nhau biết có một điểm như thế tồn tại. Do đâu ta cô đơn giữa bao người? Nhiều lý lẽ khác nhau cho một luận điểm. Nỗi sợ nào đưa ta đến lựa chọn một mình một cõi? Có lời chào nào lại không đi đến tạm biệt" . "Anh đã bao lần phải chia ly rồi? Lời từ biệt có kịp nói ra? Có ai biết sau đó sẽ là gì không?" - cô gái đưa đến cho anh chàng thêm một ly đầy rượu rồi tiếp lời. "Có vẻ mỗi câu chuyện ta xem qua và biết đến đều có điểm hết. Kết thúc tùy loại nhưng những gì sẽ diễn ra sau đó ai mà biết được. Dù có chết thì sau cái chết liệu còn có ba chấm không? Có ai sống lại để chứng thực được? Sau khi tạm biệt lại là những câu chào và khởi đầu mới chăng? Đã là kẻ mang cô đơn suốt hành trình, sao lại không từng chia ly. Tôi là kiểu người không muốn ở vị trí phải chủ động mà từ biệt gì. Nhưng cũng không thể tránh khỏi việc bị động mà chia xa. Có lẽ, nỗi sợ phải chia ly sẽ khiến ta không cách nào cho mình một lời chào đầu. Không quá thắm thiết sẽ chẳng đậm sâu mà đủ khắc cốt ghi tâm. Đâu phải sự ly biệt nào cũng có thời gian đưa tiễn. Tôi cũng vài lần đau thương mà còn lại nỗi cô đơn. Sẽ không ai hỏi một đứa trẻ mồ côi từ thuở sơ sinh, xem nó tại sao lại một mình từ đầu chứ? Ha, nếu nó biết thì nó đã không ở trại trẻ. Thương cảm đơn thuần đâu thể giúp nó cảm thấu vị yêu thương và hơi ấm chân thành. Tôi chỉ là một kẻ không gia đình từ bé như thế, mà lớn như hôm nay, không có ai thân thích để đến bước bùi ngùi chia tay". Cô không còn muốn nói gì nữa và cả anh họa sĩ cũng lặng thinh. Sau buổi đó, cô gái biết vì sao hai người họ- hai cuộc đời khác biệt lại có cùng một nỗi niềm giống nhau. Nỗi cô đơn của cả hai đều vì chỉ có thể một mình như thế, dù có người thân hay không gia đình thì những thứ cả hai cảm nhận được đều như nhau. Không ai xung quanh cho hai con người ấy một thứ liên kết bền bỉ, một sợi dây tình cảm mà hai đầu dây đều được nắm giữ cam tâm hòa hợp. Không ai buông xuôi cả, chân thành mà đồng hành cùng nhau, chỉ có số mệnh thẳng tay chia cắt, còn tâm hồn đồng điệu tri kỷ thì không. Thế giới lớn lắm, biển người mênh mông vô cùng, lại có hai người như thế đắm chìm vào một không gian riêng. Nếu cả hai cùng lúc va chạm nhau, nỗi cô đơn tương xứng sẽ kéo họ lại như lực hút nam châm. Hai con người khác nhau nhưng nội tâm lại có thể dung hòa, có thể quấn lấy dù không hề nắm giữ căn nguyên bản chất của cá thể còn lại. Có thể lắm chứ, lời bà cô nói sẽ xảy ra đúng với tương lai của cô. Kiếp người mấy ai có thể tìm một linh hồn khác mình, nhưng lại có thể hòa hợp với mình đến thế. Dù có nghi vấn, có rào chắn thì cái đánh trúng nơi sâu thẳm của lòng người là tất cả minh chứng, là đòn chí mạng bức người ta phải sống thực với con tim. Cô gái sợ lắm những lời từ biệt, sợ lắm cảnh đoàn tàu đứt nối, không thể cùng nhau về một chân trời chung. Cô gái mạnh mẽ một mình bấy lâu nay, không quá nồng nhiệt hi vọng mong cầu cũng không cực đoan chờ chết. Có lẽ, cô chỉ thấy an tâm khi mình nắm chắc chuyện không có bắt đầu thì sẽ không có kết thúc. Nhưng cô cũng không cố chống đỡ nữa, cô đã gặp một tâm hồn đồng điệu, đó chính là thứ không nằm trong kế hoạch sống của cô. Thứ mách bảo cô đi theo con tim tưởng như đã kết màng bọc lâu năm. Cô đã bắt đầu một mối tình, anh ấy là tri kỷ của cô. Hai người giao lưu tâm tưởng và ngày càng gắn chặt liên kết hơn. Có lẽ, hạnh phúc của hai người cô đơn chính là tìm thấy một người như đối phương, cùng nhau băng qua mọi con đường mọi chông gai và luôn có nhau. Cô có thể cam đoan không ai buông bỏ nhau trước cái chết, họa chăng một trong hai có sinh mệnh ngắn hơn thôi. Và anh ấy đã ra đi trước cô, đã buộc phải ở vị trí bỏ cô lại. Anh biết cô sẽ đau đớn thế nào nếu phải chia ly với anh, ngay cả anh cũng vậy, hai người đều sẽ đau như nhau. Cô gái biết đây có lẽ là lần tan vỡ cuối của mình, bởi cả đời còn lại sẽ không có ai như anh cả, không ai thay thế được một linh hồn đã nhập một với cô. Nhưng cô không đơn độc như trước lúc yêu anh, cô có anh trong tim, hơi ấm của anh và ký ức có anh sẽ bên cô đến tận cùng. Thân xác anh ra đi, để lại phần linh hồn hòa quyện ở lại. Cô chống tay ngồi dậy, mò đi bật công tắc điện. Cả căn trọ sáng trưng, không gian từng có hai người giờ chỉ còn cô gái trẻ. Một chiếc hộp gỗ cổ khóa kĩ trong góc tủ nơi anh họa sĩ làm việc. Anh đã để lại cho cô và nói cô hãy mở nó ra khi cả hai đi đến hồi kết. Cầm chìa khóa trên tay, cô cầm rất lâu nhưng không hề muốn động đậy. Cô chưa bao giờ muốn sử dụng nó cả, chưa bao giờ cô nghĩ đến cảnh mình sẽ mở cái hộp kia ra.
Chương 2: Đừng sợ ly biệt Bấm để xem Cô gái đứng bất động rất rất lâu mới tiến lại phía chiếc hộp. Cô khẽ đưa chìa tra vào lỗ khóa, 'cạch' - tiếng hộp gỗ mở vang lên giữa không gian thinh lặng. Bên trong là rất nhiều sấp giấy tờ các loại xếp chồng gọn gàng. Cô lấy ra tập tranh vẽ phía trên cùng và lật mở, tất cả các trang giấy đều là hình dáng của cô. Anh họa sĩ đã vẽ cô mọi lúc có thể, cô chưa từng ngồi im tạo dáng để anh vẽ. Đây là tự anh vẽ lại theo hình ảnh lưu giữ trong tiềm thức. Anh từng nói cô rất ít khi cười tươi thành tâm rạng rỡ, để bắt trọn khoảnh khắc ấy vô cùng khó. Vì vậy, mỗi lúc cô cười như thế, anh sẽ khắc ghi nó thật kĩ và lưu lại trong tâm trí lâu thật lâu. Hóa ra, dáng vẻ những lúc đấy cô lại trông tươi sáng như vậy, cô như bông hoa hướng dương ngày nắng rực rỡ. Nhìn cô thật hạnh phúc, không mang chút vẻ sầu bi nào. Anh vẽ đôi mắt cô đặc biệt nhiều, anh từng nói "Em có đôi mắt buồn thương, nhìn vào như mặt nước hồ sâu ngày gió lạnh. Nhưng lại rất cuốn hút, đôi mắt em mang vẻ đẹp của nỗi niềm suy tư thầm kín.." . Kế tiếp, cô lấy ra tấm phong bì to thường dùng đựng hồ sơ, bên ngoài ghi Thân gửi em . Cô lấy kéo cắt phần dán, từ trong lấy ra một chiếc chìa khóa và một vài tờ giấy. Đây chính là chìa khóa phòng tranh của anh, bên trong là giấy tờ ủy thác quyền lợi của cô được nhận từ doanh thu kiếm được, còn có cô là người sở hữu chung tất cả tác phẩm của anh. Sau này, không có anh, cô toàn quyền quản lý sắp xếp các sản phẩm. Trước giờ, anh không hề cho cô biết về những thứ này, công việc của anh cô cũng không hỏi đến nhiều. Vậy mà anh lại cho cô cả một phần chung lợi ích, cô thật không khỏi bất ngờ. Ngoài ra, anh còn viết một tờ giấy note nhỏ ghi Hãy tiếp tục mở thư nhé, lời nhắn của anh vẫn còn cho em rất nhiều! . Vậy là cả mấy sấp giấy lớn nhỏ có lẽ đều là thư của anh. Cô theo số thứ tự đánh dấu trên bao thư mà lấy ra đọc. Bức đầu tiên anh gửi với nội dung: Chào em, anh nghĩ rồi, mỗi lần đi xa, không ở gần em, anh sẽ viết những lá thư gửi này thay cho một khoảnh khắc nhỏ chào tạm biệt. Anh mong nó sẽ không đến tay em sớm, bởi anh muốn cùng em mở những lá thư khi chúng ta về già và cận kề giờ phút rời xa trần đời. Nếu có một bất ngờ nào đó đến trước khoảnh khắc ấy, em sẽ nhận được lời tạm biệt chân thành từ anh. Anh sẽ để em biết lòng mình trước lúc ra đi, vậy không còn gì hối tiếc nữa cả. Bức thư thứ nhất, anh muốn nói anh rất thương mến em, yêu em và trân quý em. Cám ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời của anh. Nước mắt cô gái lại rơi sau bao ngày tưởng như đã khô kiệt. Tim cô quặn thắt lại, cổ họng cô nghẹn cứng. Không chút âm thanh nào, cô khóc trong sự trầm mặc. Từng lá thư là từng nỗi lòng của anh, những cảm xúc anh chưa kể cô nghe bao giờ. Vậy mà, anh lại chuẩn bị sẵn những lá thư mang tính tạm biệt này. Có lẽ, anh là một người lo nghĩ trước rất nhiều, anh lo chu toàn cặn kẽ nhất cho tương lai của cô. Kể cả khi tương lai đó không có anh. Rất nhiều những dòng thư gửi, cả đêm cô chỉ ngồi đó đọc mải miết, cô không mệt cũng không muốn bỏ sót chút dấu mực nào anh để lại cho cô. Suốt quá trình hai người đã trải qua, anh thâu lại trong những trang giấy nhắn. Phần tình cảm nơi anh rất lớn, anh thậm chí còn đáng tin hơn cả mức cô cam đoan. Mỗi dòng cuối thư anh đều viết Đừng sợ ly biệt, đừng để nỗi sợ trong em lớn lên. Anh vẫn luôn bằng cách này hoặc cách khác đồng hành cùng em. Em trông thế nào, anh cũng đều biết, từng chút một cảm nhận của em anh đều giống vậy. Niềm hạnh phúc của một người là khi người mà họ yêu đậm sâu không đau khổ. Anh yêu em, em biết, em cũng yêu anh, anh biết. Hạnh phúc của em cũng chính là hạnh phúc của anh. Là hai cá thể, chỉ cần một trong hai chạm tới hạnh phúc thì người còn lại cũng vậy. Sự mạnh mẽ của em là động lực của anh, niềm vui của em là thứ xua đi mọi nỗi đau trong anh. Anh tin, anh tin là em sẽ luôn tin tưởng anh, sẽ sống một đời hạnh phúc thay cả phần anh. Lựa chọn là của em, em có quyền sống theo cách em muốn. Anh tin em và luôn ủng hộ em, em biết thế mà! . Cô nhớ có lần anh và cô xem một bộ phim tình cảm buồn vào ngày cuối tuần. Vì cả hai có chung sở thích xem phim ảnh, nên hai người cùng góp mua một cái máy chiếu xịn và tấm phông trắng lớn treo tường. Cô và anh ngồi trên ghế dựa dài, hai người cùng xem phim trên tấm màn chiếu. Nam chính trong phim rất yêu nữ chính, nữ chính cũng vậy. Thế nhưng họ không thể đến với nhau, nam chính phải đi ra trận tiền xa xôi khốc liệt, chuyến đi mà ai cũng biết không có ngày trở về. Như bao nhân vật nam chính khác, anh nói lời chia ly đầy đau buồn, mong nữ chính hãy tiếp tục sống tốt, đừng chờ đợi mà hãy bắt đầu với một ai đó khác, ai đó có thể thay anh ta chăm sóc cô ấy. Và phim kết thúc với cảnh nữ chính khi về già đã lập gia đình có con cháu thuận hòa, trước giây phút lìa đời vẫn ôm lấy cuốn nhật ký và những tấm ảnh ít ỏi của mình và nam chính. Trước khi nhắm mắt mãi mãi, nữ chính thấy hình ảnh mình chờ đợi nơi đầu tiên hai người gặp gỡ, trong gió tuyết một ảnh hình xuất hiện, đó chính là người mà nữ chính yêu sâu đậm- là chàng trai năm nào đã ra đi chiến trinh cũng trong ngày giá lạnh như vậy. Thế là hết phim, nữ chính vẫn yêu nam chính sâu sắc như ban đầu, tuy nàng đã lấy một người đàn ông khác. Suốt bao năm, nữ chính vẫn không ngày nào không nhớ đến bóng hình người cũ. Cô hỏi anh xem phim xong có cảm nghĩ gì không. Anh trả lời cô "Nếu anh là nam chính, anh sẽ không nói tạm biệt như thế. Rõ ràng biết hai người yêu nhau nhiều thế nào, biết cô ấy sẽ không thể quên được mình. Tại sao phải nói những lời thoại kinh điển như vậy. Ai đó tốt sẽ đến chăm sóc cô ấy, yêu thương cô ấy nhưng dù thế nào cũng không thay thế vị trí của nam chính được. Thay vì khuyên như vậy, anh sẽ mong cô ấy mạnh mẽ mà đi tiếp, đi theo con tim mình muốn. Nếu nó rung động thêm lần nữa thì hãy khởi đầu một chuyện tình khác, nếu nó không thể thì cứ sống với những gì tự mình có thể duy trì. Quyết định là ở cô ấy, phải tin dù thế nào cô ấy cũng có lựa chọn thích hợp. Hạnh phúc không phải cứ có một người đến bên chăm sóc là bù đắp được. Anh sẽ nói hãy mạnh mẽ và sống theo cách trái tim em muốn, lựa chọn là của em, dù có anh hay không cũng luôn như thế. Anh tin em và luôn đứng về phía em, ủng hộ em" . Chẳng bao giờ cô nghĩ đến, cô lại là nhân vật nữ chính ấy của anh, cái ngày anh nói như thế lại đến với cô chóng vánh như vậy. Điểm đến của ai lại không mong muốn đó là bến bờ hạnh phúc. Hai người bọn cô đã bàn đến rất nhiều về việc đó. Kế hoạch của cả hai luôn có đối phương. Anh viết Không có anh, em vẫn là em toàn vẹn. Em không khuyết đi gì cả, anh vẫn ở vị trí đó trong lòng em, trừ khi em không còn muốn nhớ. Và trong anh, em cũng vậy, em luôn có ở đó. Ai nói một mình thì không thể tự tìm hạnh phúc. Khi hai ta luôn có nhau trong tâm tưởng, đối với anh thế đã đủ, đủ để cảm nhận thay phần nhau. Em tin không, trong khoảnh khắc em hạnh phúc, anh cũng đang ở đó cùng em. Sẽ thật tuyệt nếu hai ta đi cùng nhau đến tận cùng! Nhưng dù không thể, em vẫn còn cả một quãng đường dài cần đi tiếp. Anh trong em, linh hồn ta là một. Mặt đáy của chiếc hộp, anh để lại cho cô giấy tờ và thẻ khóa căn hộ- ngôi nhà chung của cả hai, anh đã mua từ số tiền tích góp. Có số điện thoại của người sẽ đến bàn giao với cô. Anh đã thật sự chuẩn bị cho cô một mái nhà của riêng hai người. Anh chỉ đợi khi tất cả hoàn thiện sẽ nói cho cô biết, sẽ cùng cô đi mua các món đồ trang trí. Anh biết cô rất thích thú với các món đồ nội thất. Lá thư gần nhất trước hôm tai nạn, anh viết: "Sắp tới có bất ngờ cho em, anh biết chúng ta đều không phải tuýt thích bày biện mấy chuyện bất ngờ. Nhưng anh tin lần này em sẽ rất thích thú. Ngôi nhà mới của hai chúng ta, anh biết em cũng có khoản tiền tiết kiệm, em sẽ muốn cùng đóng góp. Nhưng có lẽ, em sẽ dùng nó vào tương lai xa hơn bây giờ. Anh biết mong ước từ lâu của em, em nỗ lực mỗi ngày để một ngày nào đó ổn định và có một nền tảng kinh tế vững chắc. Em muốn tự mở một quán bánh nước, có không gian rộng rãi, có khu vực để phục vụ chill vào buổi tối. Chúng ta cũng đã bàn đến việc cả hai sẽ cùng tích hợp công việc lại. Quán của em sẽ cùng liên kết với phòng học vẽ tranh, khu triển lãm nghệ thuật của anh. Mỗi ngày, chúng ta đều làm việc gần nhau, thấy dáng vẻ chuyên nghiệp của đối phương trong công việc. Quả là một ước mơ phấn đấu tuyệt đẹp của chúng ta. Nếu ngày nào đó, em đọc lá thư này thì cũng chính là lúc chúng ta tạm biệt nhau. Phần tài sản còn lại của anh, anh để cho em, hãy thực hiện ước mơ của hai ta khi em có thể. Vì anh biết hai ta đều là tình yêu đích thực, anh hiểu em như chính anh là em, nên anh biết, em sẽ không yêu ai khác nữa. Em sẽ muốn đây là lời từ biệt cuối trong đời. Anh không khuyên em cố quên anh và mở lòng, đón nhận ai đó khác. Vì khi ai đó cố gắng gượng điều gì, sẽ thật khó để có được niềm vui thực sự. Khi bản chất không phải tự nhiên nảy sinh mà là ép buộc, là dối gạt chính lòng mình thì chẳng có ai hạnh phúc được cả. Em đã không thể hạnh phúc, thì lại càng không nên kéo theo một người thật lòng với em, cùng bước vào mối quan hệ không có tình yêu từ hai phía. Như bà em nói, cuộc đời này sẽ không bạc đãi em đến cùng, vì em xứng đáng hơn thế. Và anh tin là vậy, anh tin em sẽ đi tiếp và thực hiện mong ước của mình. Em có thể cực đoan và bó mình một thời gian, nhưng em sẽ không thế cả đời. Em ngày càng mạnh mẽ hơn, anh cùng bà luôn dõi theo em từng chặng đường kế tiếp. Khi chào đời, chúng ta đã bắt đầu một lời chào và sự mở đầu cho một chuỗi sự kiện nối liền sau này. Khi trút hơi thở cuối, chúng ta buộc phải tạm biệt và khép lại câu chuyện cuộc đời kiếp này. Ai cũng sẽ như thế, ai cũng không thoát khỏi vận mệnh luân hồi. Nỗi sợ của em không thể chấm dứt nếu em vẫn luôn cố né tránh nó, luôn để nó ở đó- bên trong mình để khống chế bản thân trước những điều sắp xảy đến. Hãy để nó ra đi cùng anh, từ biệt đi nỗi sợ bấy lâu nay trong em. Em sẽ tìm thấy đáp án em vẫn luôn thắc mắc- sau khi từ biệt là gì. Chỉ khi em không còn sợ hãi, ám ảnh, em mới thấy được thật ra không gì hoàn toàn xấu cả. Trong chuyện gì cũng có phần tốt, phần xấu. Anh đến mang lời chào, giờ là lời tạm biệt. Dù em hay anh ra đi trước, người còn lại vẫn bước tiếp, mỗi bước đi đều có người kia trong tim. Anh yêu em, luôn là vậy. Đừng sợ ly biệt. Cuộc đời sẽ không khép lại như trang sách, câu truyện hay cuốn phim. Chúng ta vẫn còn sau đó, sau kết thúc, không hình dung được nhưng cũng không phủ nhận được. Cứ đi tiếp đi tiếp, cái gì diễn ra rồi sẽ đến. Dù biết trước có một ngày chia ly như thế, ta không hối tiếc gì khi ngày đó đã gặp gỡ, khoảnh khắc đó đã cho nhau một bắt đầu. Dù kết thúc thế nào, câu chuyện này đã rất đẹp đẽ, ký ức có nhau là một phần sáng trong mảnh ghép cuộc đời. Anh không hối tiếc cũng không sợ hãi khi cùng em đi đến thời khắc hiện tại. Em cũng sẽ vậy, em trong anh sẽ vậy..". Trời sáng rồi, những tia sáng đầu tiên đã xuyên qua ô cửa sổ, len lỏi vào căn phòng nhỏ. Cô thay quần áo và chuẩn bị đến ngôi nhà chung của hai người. Đó là một căn hộ ở độ cao và góc độ đẹp đối với cô. Một mái nhà chung như mong muốn của hai người lúc trước. Hôm nay, cô có ghé qua thăm sếp mèo- nhân vật se duyên cô với anh. Lúc bắt đầu yêu nhau, cô mới biết, sếp mèo này không phải của anh nuôi. Thời gian đó, anh nuôi thay người bạn thân bận công tác xa một thời gian dài ở nước ngoài. Sếp mèo và anh thân thiết đến nỗi cô không hề nghĩ đến khả năng nuôi thay. Từ lúc anh mất, cô không đến gặp sếp mèo lần nào, cô sợ mình sẽ càng đau buồn hơn, khi trông thấy nhân vật đã gắn bó chặt chẽ với những kỷ niệm có anh và cô. Những lá thư từ anh đã giúp cô đứng dậy khỏi tan vỡ. Những thứ anh để lại cho cô, tất cả đều thật tốt đẹp. Bây giờ, đứng trước nơi yên nghỉ của anh, cô đã có thể dõng dạc nói với anh từ tận đáy lòng mình- "Em cũng vậy. Em không hối tiếc khi bắt đầu câu chuyện với anh, cũng không sợ hãi ly biệt nữa. Cho dù bao nhiêu lần quay trở lại quá khứ, em vẫn chọn gặp anh, vẫn chọn cùng anh đồng hành". Sáu năm sau, cô gái năm nào đã thực hiện được mong ước, mở một khu tích hợp như những gì anh và cô bàn về. Đứng phía ngoài bước vào là bảng hiệu lớn ngay cổng, đề tên 'Cùng nhau '. Phía sau cổng đi vào là tượng một chú mèo vàng, sau đuôi cột một đầu sợi dây đỏ như se tơ hồng, cứ đi theo đường dây sẽ đến khu vực bên trong. Ngay giữa khu vực giao nhau, bức tường ngoài khu quầy bar và không gian nghệ thuật hội họa, đầu còn lại của sợi dây đỏ gắn lên câu slogan nổi'Hãy cho cuộc đời này những lời chào và khởi đầu mới. Đừng sợ kết thúc, đừng sợ ly biệt' . Hết