Chương 1: Về phòng mà hầu chồng nhanh lên Bấm để xem Rã đám cả rồi đấy! Người đi ăn cỗ đám cưới lùa nhau về hết cả, các bà các cô cắp nón, giấu giấu diếm diếm đùm trong đùm ngoài đem quà về cho sắp con ở nhà, có bà còn vừa đi vừa bẻ cây bên đường xỉa đám thức ăn còn thừa mắc trong kẽ răng. Mấy ông khách lại càng phải nói, ông nào ông nấy mặt đỏ bừng, mắt lờ đà lờ đờ chân nam đá chân chiêu, tay thì khoác vai nhau nghêu ngao hát mấy câu vớ vẩn. Người làm trong nhà ông địa chủ Hứa Thiểm bận rộn luôn tay luôn chân, còn cả đống bát đĩa phải rửa, chiếu đỏ vương vãi thức ăn phải đem ra cầu ao giặt cho kì sạch. Hôm nay là ngày vui của cậu Khuyến, con trai ông Thiểm. Đúng là địa chủ giàu nhất làng Nha có khác, cỗ bàn long trọng phải biết, thịt ăn bè mồm, mồm miệng ai cũng bóng nhây nhẫy. Ông Thiểm thịt hẳn con bò mời cả làng, chẳng họ hàng gì sất người ta cũng rủ nhau kéo đến rầm rầm, cốt là để chung vui với gia quyến là chính, còn tiền nong gì ông chả bắt ép. Cậu Khuyến là con độc đinh của ông Hứa Thiểm, ông Thiểm xưa là người gốc Hoa bên Tàu, chẳng hiểu thế nào lại dạt về làng Nha này kiếm kế sinh nhai. Lúc ông về đây cũng đã có tuổi, tóc tai lốm đốm bạc, ông lại nhiều tiền, mua một lúc mấy mảnh đất lập đồn điền, rồi thuê đến mấy chục đầu nhân công về làm phụ. Mà chẳng hiểu thế nào, ông lại nên duyên với cô Đào, con gái nuôi của vợ chồng ông bà Tí Tẹo trong làng. Bà Đào hồi đấy cũng xinh xẻo lắm chứ đùa, mặt thon trái xoan, mắt bồ câu lóng lánh nước xuân, dáng người lại mềm mại thon thả, ấy thế mà bà lại chịu gả cho ông Thiểm già khắm khú. Người ta rủ rỉ sau lưng, đúng là có tiền có khác, cóc đế tám mươi tuổi móm hết răng cũng còn lấy được vợ nữa là người giàu như ông Thiểm. Trong phòng cưới dán toàn giấy đỏ, chữ Hỉ được bôi hồ ở đằng sau, dán trệt lên song cửa. Hoa được con Nhĩ dẫn vào trong phòng này ngồi. Nhưng cô nào có dám ngồi, nhớ đến lời thầy u hết lòng dặn dò, Hoa lại thấy rưng rưng: "Mày về bên đấy, nhà người ta không giống như nhà mình, làm gì cũng phải nhìn trước ngó sau, đừng có tuỳ tiện, cố gắng mà thu vén cái nết của mày vào, không chả được mấy ngày nhà chồng đuổi về, người ta xì xào bàn tán là nhà mình không sống được ở cái đất này nữa đâu. Nhớ chưa?" Hoa lấy áo lau nước mắt, son phấn nhoè nhoẹt dây hết cả ra vạt chiếc áo tấc cô dâu màu trắng, thôi bỏ mẹ rồi, cô vội vàng nhét chiếc áo xuống dưới gối hỉ, định mai dậy sớm đem ra ngoài ao giặt. Lúc người ta nghe tin Hoa sắp về làm mợ hai nhà ông Hứa Thiểm ở làng Nha bên cạnh, ai cũng xì xào bàn tán. Gớm nữa, tính Hoa chỉ hơi chao chát chỏng lỏn một tí, chứ có làm khổ ai bao giờ đâu mà đồn đại ỏng eo. Hoa cũng có mượn cậu Khuyến nhà này rước về đâu, cô chẳng yêu cậu Khuyến, cô thích anh giáo Hùng dạy vỡ lòng cho bọn trẻ con bên làng Thượng của cô cơ. Người gì đâu mà trắng trẻo đẹp trai, mặc toàn những là áo sơ mi có hai cái túi to tổ bố ở ngực, quần tây thẳng thớm, đầu chia làm đôi vuốt keo bóng bẩy. Hoa nhìn kĩ lắm rồi, ở làng Thượng có mỗi anh giáo Hùng là đẹp trai nhất, lại là người có văn hóa, lấy được anh phúc tổ mấy đời, được cái tiếng bà giáo nom cũng hay hay. Nhưng ai mà có ngờ, thở dài một hơi, Hoa thay vội chiếc áo, đôi guốc gỗ được cô xếp vào trong gầm giường. Phòng này chắc là căn phòng mà cô sẽ ở đến hết đời đây. Nom thì đẹp lắm, màn trắng, giường trải thảm đỏ, gối lót bông nằm êm cả đầu, chăn mỏng nhưng mùa hè đắp vào mát rười rượi. Phòng được chia làm hai gian, gian trong có giường để năm ngủ, gian ngoài có bàn ghế, ấm trà cùng mấy thứ đồ trang trí bằng gốm sứ để tiếp khách, khác xa căn nhà tranh phên nứa mùa đông gió lùa rét căm căm mà Hoa vẫn ở. Nhưng mà thôi, giàu có thì làm cái gì, quan trọng là Hoa chẳng thấy sướng, kể mà lấy được người mình yêu, có phải đi làm ruộng, đi mò cua bắt ốc cô cũng vui lòng. Không nhìn ngó linh tinh nữa, Hoa dở cái tay nải mình mang theo từ nhà ra, kiếm cái yếm cũ mặc vào rồi định cứ thế đi ra ngoài dọn dẹp. Con dâu mới về nhà chồng, phải năng nổ tháo vát mới không phật lòng. Tính Hoa hổ báo đanh sành là thế, nhưng về nhà người ta cô cũng biết sợ đấy, lỡ mà có sai sót gì, người ta đào mả tổ nhà cô lên. Thanh niên trai tráng vẫn còn uống rượu nhắm thịt ở gian trên, gian dưới người đã về hết cả, trời cũng tối mịt mù khơi rồi. Người làm vẫn đang rửa bát đũa, vét thức ăn thừa, dưới nền gạch đỏ, xương xẩu vãi lung tung. Hoa vớ ngay cái chổi, quét đống xương xẩu, giấy má vào một đống. - Ối dồi, mợ hai ra đây làm gì? Bà mà biết bà chửi chết, mợ về phòng đợi cậu đi. – Cái Tị miệng hơi vẩu, nói đến đâu nước bọt văng ra đến đấy, nó xua tay đuổi Hoa. - Tôi làm cùng các cô cho nhanh. - Hi hi, thật à mợ? - Thật. - Mợ tốt hè, chẳng giống mợ cả, suốt ngày lượn lượn lờ lờ chẳng chịu mó tay vào cái gì. Mà từ sáng đến giờ, Hoa còn chưa biết ai là mợ cả đấy, về nhà người làm thứ nhưng đến vợ cả cô còn chưa thấy mặt, nổi máu hóng hớt, Hoa kéo cái Tị lại một góc, nom mặt nó cũng thật thà, cô cười làm thân: - Mợ cả nhà cậu tên gì ấy nhỉ? - Ô! Thế mợ không biết à? - Không. Tôi chẳng biết. - Mợ cả tên là Hoài, mới về đây ở năm ngoái. - Tính mợ cả thế nào? – Hoa căng thẳng hỏi cái Tị. - Chán lắm, mợ lười chảy thây, suốt ngày đeo bên người bà Đào, hai u con ăn chơi tíu tít, việc nhà việc cửa mợ mặc kệ. Nói đến đây, cái Tị ngước mặt lên, nó nhìn dọc từ dưới chân lên đến tận đỉnh đầu Hoa, nó ngắm một lúc, đoạn gật gật đầu rồi ra vẻ bí mật nói: - Tôi nhìn mợ cũng hiền lành tử tế, không tránh chúng tôi như tránh hủi, lại đây tôi nói cho mợ nghe chuyện này. Hai mợ con chúi đầu vào một góc, tay Hoa vẫn cầm cái chổi, trong lòng tò mò kinh khủng. Khi xưa nghe đồn nhà giàu lắm tài nhiều tật, bây giờ cô mới được mắt thấy tai nghe, chẳng hiểu sao Hoa không thấy sợ, cô háo hức chăm chú nghe ngóng. Nào ngờ chưa nghe được một chữ, giọng bà Đào đã oang oang từ sau vọng lại: - Mợ hai sao lại làm việc của đầy tớ, có biết con trai tôi tìm cô khắp nơi rồi đấy không? Đứng đấy mà buôn thần bán thánh, về phòng mà hầu hạ chồng mau lên.
Chương 2: Hậm hực trong lòng Bấm để xem Bà Đào đứng chống nạnh nói, miệng bà đang nhai trầu, nước trầu thấm vào môi đỏ chon chót. Bà Đào đúng là đẹp thật, da trắng mịn, mặt nhỏ trái xoan, đôi mắt bồ câu to, răng nhuộm cánh kiến đều tăm tắp, trông bà trẻ hơn nhiều so với vẻ già nua của ông Thiểm. Nhưng nhìn cái cách bà quát nạt Hoa kìa, mắt trợn lên trắng bệch, môi bìu ra ghê gớm. Phải như ở ngoài mà có người quát Hoa như thế, cô không ngại nhảy lên chửi nhau một mẻ với mụ đanh sành đấy đâu. Nhưng ai bảo người ta là u chồng của cô. Thôi! Một điều nhịn là chín điều lành. Mặt cái Tị lúc bị bà nạt cắt không còn giọt máu, nó vội cúi đầu rồi lỉnh mất, còn mỗi Hoa im im vâng dạ một cái. Ấy thế mà lúc đi qua bà vẫn không tha cho cô, mồm miệng vẫn phải toáy lên mấy câu mới hả dạ: - Trông cái tướng đi kìa, đúng là cái thứ mọi, chẳng có tí khí khái gì của mợ hai nhà này cả. Thôi đi nhanh, ngứa mắt. Nghe u chồng chửi xối xả, Hoa cay cú lắm, cô phải cấu chặt bàn tay mới không xông đến dần cho mụ một trận. Nhục. Nhục thế chứ lị. Bao nhiêu năm ngẩng mặt với đời, chưa bao giờ Hoa phải tức tưởi như thế này. Cô bậm bịch dậm mạnh chân đi vào trong gian phòng. Phòng tân hôn của Hoa và cậu Khuyến nằm ở dãy giữa trong tổng số ba dãy nhà, Hoa ở cánh tả còn phòng mợ cả nằm ở cánh hữu. Nói nghe thì gần nhưng thực ra là cách xa nhau, không để ý có khi cũng chẳng trông thấy mặt. Lúc Hoa mở cửa vào, cậu Khuyến cũng từ bên trong đẩy cửa bước ra, có lẽ cậu vừa mới tắm, người chỉ còn thoang thoảng mùi rượu chứ không nồng nặc như đám người ở bên ngoài nhà kia. Mái tóc ngắn chủn còn vương hơi nước, cái áo vải xắn sát vào nách, từng múi cơ thịt gồ lên chắc khoẻ. Trông thấy Hoa, cậu ngạc nhiên lắm. Đôi mắt đen láy xoáy chặt vào cô không rời một giây, cậu mừng quýnh tóm lấy bàn tay của Hoa, chất giọng trầm khàn đặc sệt mùi đàn ông vang lên khe khẽ: - Tôi đi tìm Hoa mãi, em có mệt không? Bệnh từ hôm trước đã khỏi hẳn chưa? Hôm đấy tôi sang gặp Hoa đưa thuốc nhưng hình như em không muốn gặp, cho nên tôi đã gửi cu Thóc mang vào, em có uống thuốc đúng bữa không? - Rồi, tôi khỏi từ lâu rồi, không phiền đến cậu quan tâm. – Hoa gạt bàn tay rắn đe, to rộng gấp đôi cô ra, nhưng ai ngờ cậu nắm chặt quá, cô phải dùng hai tay mới gỡ được. Cậu Khuyến nghe Hoa trả lời cho lệ thì buồn buồn, lòng cậu chùng hẳn xuống. Người cậu to đùng như con gấu, cái đầu đinh ngắn chủn, cánh tay nổi lên toàn gân là gân. Hoa chẳng thích, cô thích kiểu thư sinh chữ to như anh giáo Hùng cơ. Nhưng chẳng hiểu sao nhìn cậu Khuyến cụp mắt buồn thiu, tự nhiên cô lại thấy có tội. Mà thôi! Hoa lướt qua cậu vào trong buồng, cậu Khuyến đương định đi vào cùng thì Hoa lại trở ra kéo cửa đóng chặt. Cô còn không quên trừng mắt nói: - Tôi thay quần áo, cậu cấm vào. - Hoa tắm chưa? – Cậu Khuyến đứng dựa cửa bên ngoài, nỉ non quan tâm. - Chưa. Thay quần áo xong, cô nằm vật ra giường, định cứ thế ngủ luôn cho rồi, quăng quật cả ngày hôm nay, mệt lả cả người. Bên ngoài không còn tiếng động của người nào đấy nữa, chắc chán rồi nên đi tìm chỗ ngủ chăng? Thây kệ, Hoa chẳng ngủ cùng giường với cậu Khuyến đâu, cô nào có yêu thương gì cậu cho cam, miễn cưỡng làm chi cho khó chịu cái thân ra. Đèn dầu trong phòng có cũng chẳng thèm thắp, trời tối thui không nhìn thấy cả đầu ngón tay, muỗi bay khắp ngóc ngách, tiếng vo ve cứ loáng thoáng bên tai khiến cô không sao ngủ nổi. Nghĩ thế nào Hoa lại với tay buông màn xuống, vào lúc đang thiu thiu, bên ngoài cửa lại vang lên tiếng lạch cạch, sau đó tiếng gõ cửa "cộc cộc" cất lên. - Hoa, mở cửa đi em. Cái cậu này phiền quá đi mất, làm cô ngủ một chút cũng không yên. Nhăn nhó mặt mày, Hoa mở xềnh xệch cánh cửa ra. Còn chưa kịp nói gì, thân hình cao lớn của cậu đã ngang nhiên đi vào, trên tay xách một chậu nước to cùng với mấy thứ đồ nom hơi lỉnh kỉnh. Nhìn thấy màn giường đã được buông xuống, trong đêm tối mịt mù, đôi mắt cậu lấp lánh, ngại ngùng nhìn Hoa. - Hoa buồn ngủ rồi à? Nhưng cũng tắm một chút cho thoải mái, trong phòng nhiều muỗi lắm, tôi đem một ít hương đuổi muỗi, để tôi đốt lên cho em nhé! Cô Hoa chẳng nói chẳng rằng, cứ lẳng lặng đứng ở cửa nhìn cậu hết đốt hương muỗi rồi lại đánh lửa để thắp đèn dầu, xong xuôi, cậu đi sang bên cạnh mở cửa sổ cho thoáng khí. Tay cậu làm việc chậm rề rề, mở cái cửa sổ thôi mà cũng đứng lưỡng lự mãi mới xong. Quái lạ, mọi khi cậu tháo vát nhanh nhẹn lắm cơ mà, hồi hai người kẹt ở trên núi, trong chớp mắt cậu đã tóm ngay cổ con rắn mang hoa ném vùn vụt xuống vách đá để cứu cô mà. Làm xong mọi việc, cậu cứ đứng ở đó ngượng ngập hết nhìn Hoa rồi lại liếc nhìn chăn gối ngay ngắn trên giường cưới. Nước da rám nắng của cậu đỏ lên lừ lừ, cậu bối rối xoa xoa đầu mong mỏi. - Ừm.. Hoa còn cần gì nữa thì gọi tôi nhé! Tôi.. tôi.. - Cậu nói tôi mới thấy người bẩn thỉu khó chịu đấy, cậu chịu khó ra ngoài cho tôi tắm đã nha. Cô Hoa làm ra vẻ bận bịu, chạy lại giường chỗ cái tay nải lấy quần áo, cô mò đi mò lại bên trong, còn đúng một cái yếm với váy đụp. Nhà Hoa nghèo, cả thảy hành lí có mỗi hai bộ quần áo với một cái gương để bàn phải dành dụm mấy tháng mới mua được. Ấy vậy mà không hiểu sao cậu Khuyến giàu có là thế, đâu thiếu gì con gái làng Nha thích cậu, mà cậu lại mất công mang trầu cau sang hỏi cưới đứa con gái châm lấm tay bùn làng Thượng như Hoa. Cậu Khuyến vẫn đứng đực ở đấy nhìn theo mỗi bước chân của cô gái nọ. Cô mạnh tay mạnh chân chẳng có tí thục nữ nào của tụi con gái, vậy mà vào trong mắt cậu lại thành khoẻ mạnh năng nổ. Cậu say mê nhìn ngắm dáng vẻ tràn đầy sức sống của người ta quên cả ra ngoài. Hoa vuốt phẳng cái yếm trắng, váy nâu ngắn vắt ngang cánh tay, lưng cô quay về phía cửa nên không biết rằng cậu vẫn đang ở trong phòng. Cơn gió từ phía nam đột nhiên tràn từ ngoài cửa sổ vào, thổi tung chiếc yếm vắt hờ trên tay, dây yếm bay phần phật trên không trung, Hoa giật mình vội đuổi theo bắt lấy. Nào ngờ, người tính không bằng trời tính, mảnh yếm thơm mùi da thịt con gái ấy vô tư đậu trên khuôn mặt của người đàn ông nọ. Cậu Khuyến một tay đỡ Hoa đang xông đến, tay còn lại vớ lấy mảnh vải đang trùm lên cả khuôn mặt mình. Chẳng hiểu sao cậu lại hít sâu lấy một hơi, mùi thơm nhè nhẹ của da thịt con gái cứ thế lan tràn khắp cả giác quan, từng bắp thịt trên người cậu cứng đờ, nóng hừng hực như than đốt.