Hachiko Chú Chó Đợi Chờ - Luis Prats

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi Cute pikachu, 12 Tháng mười hai 2021.

  1. Cute pikachu

    Bài viết:
    1,898
    10. Ga Shibuya, Tokyo – Tháng 12 năm 1929

    Bấm để xem
    Đóng lại
    B ốn năm trôi qua, xoay vòng như những chiếc chum trên cọn nước sông tưới cho những cánh đồng lúa. Hachiko ngủ trong lều với Kikuzaburo. Anh này sống qua ngày bằng cách làm một số việc vặt, lúc chỗ này lúc chỗ kia, công xá chẳng đáng là bao.

    Mỗi ngày, vào lúc năm giờ, Hachiko lại đứng như trời trồng ở ga Shibuya và chỉ quay về khi hành khách cuối cùng rời ga còn ông Sato cùng Ibuki đóng cửa tắt đèn đợi đến ngày hôm sau.

    Dần dần, cả hai người đàn ông, lẫn bà Fujiwara và ông Matsumoto đều trở nên thân thiết với Hachiko. Ngày thì ông Sato mang cho nó mấy quả trứng gà, ngày thì bà Fujiwara hay ông Matsumoto cho nó miếng cá hoặc lon hộp thức ăn đóng hộp.

    Một ngày tháng Mười Hai, Ibuki đang đứng trong không gian tĩnh lặng của văn phòng bưu điện, chân gõ nhẹ xuống sàn cho ấm, thì một mái đầu bóng lộn điệu đà ngó vào văn phòng và hỏi:

    - Con chó của ai vậy? Hình như nó bị bỏ rơi.

    Đó là nhân viên của tòa thị chính với chiếc huy hiệu chuồng chó gắn trên ngực, một người đàn ông lùn xủn, mũm mĩm, mang một bộ ria mép nực cười mom có vẻ gì đó rất phô trương.

    Ibuki uống một hớp trà và trả lời:

    - Chủ của nó mất cách đây bốn năm. Kể từ đó, ngày nào nó cũng chờ ở đây. Nó thường đến đây trước năm giờ một chút và ở đến năm rưỡi, sáu giờ. Sau đó nó bỏ đi, hôm sau quay lại.

    Gã kia rút đầu ra khỏi cửa rồi đi về phía Hachiko. Ibuki đứng dậy và đến bên cạnh quầy bánh của bà Shuto, mắt không ngừng dõi theo tay nhân viên tòa chính trị có khuôn mặt không mấy thân thiện.

    Người có ria mép nhắc lại như muốn ghi vào đầu chi tiết vừa rồi:

    - Lúc bốn giờ đúng, anh ta đã nói thế, đúng không nhỉ?

    Đúng lúc đó, tàu vào ga, và người đầu tiên ra đến quảng trường là cô Sasaki, cô kĩ nữ nổi tiếng nhất quận. Cô nhẹ nhàng bước đến chỗ họ đứng. Nhìn thấy cô, bà Shuto mời:

    - Hôm nay cô dùng gì, hả cô Sasaki? Một miếng bánh vừng nhé?

    - Không, hôm nay tôi lấy hai chiếc. Một cho tôi và một cho Hachiko.

    Cô kéo tay áo lên một chút rồi ném chiếc bánh cho con chó, nó đớp lấy khi miếng bánh còn đang bay và nhai ngấu nghiến.

    - Cậu bé ngoan. - Đoạn, cô hỏi Ibuki. - Hôm nay nó đã ăn gì chưa?

    - Rồi, cô không phải lo lắng, nó vẫn được ăn uống đầy đủ. Lúc trước trưởng ga Sato đã đến và mang cho nó vài thứ. Cả lũ trẻ khi đi học về cũng cho nó ăn một đống kẹo rồi.

    Gã nhân viên tòa thị chính bỏ đi, còn họ ở lại với con chó và cùng quan sát gã đi xa dần. Cô Sasaki hỏi:

    - Người đó là ai vậy?

    - Một người đến từ trại chó. -Ibuki trả lời, vẻ khinh miệt.

    Đó không phải là lần cuối viên thanh tra trại chó ghé thăm ga.

    Tuần sau đó, hắn còn đến lần nữa. Lần cuối cùng là một buổi chiều ảm đạm và xám xịt, khi hầu như không còn ai ở sân ga nữa. Hắn đến trên một chiếc xe tuần vào lúc năm giờ mười lăm với một mục đích duy nhất: Mang Hachiko đi và tống nó vào trại chó.

    Quảng trường lúc đó gần như trống trơn: Ibuki đã đi vệ sinh, trưởng ga đang uống trà và người duy nhất đứng gác trước cánh cổng đỏ của ga là Hachiko. Gã nhân viên nhìn ngó xung quanh, rồi khi đã chắc chắn không có ai trông thấy, hắn túm lấy dây buộc cổ của con chó. Nhưng Hachiko quả không hổ danh là Hachiko. Khi thấy mình bị kéo đi, nó bấu chặt chân xuống nền đất, hướng về phía cửa ga và sủa không ngừng.

    Viên thanh tra giơ ngay gậy lên, định nện vào đầu nó. Đúng lúc đó, người ta nghe thấy giọng nói trầm trầm của Ibuki, khi ấy vừa đi tiểu về:

    - Này, ông đang làm gì thế, gã đầu chim kia? Đồ quái vật! Đồ đần độn! Đồ nhếch nhác!

    Anh chạy ngay lại, mặt đối mặt với gã nhân viên nhà nước.

    Vừa khoanh tay trước ngực anh vừa hỏi:

    - Ông nghĩ ông đang làm gì thế, gã ngốc này?

    Ibuki không phải là người đặc biệt cơ bắp, nhưng nhiều năm trước anh từng là vận động viên đấm bốc. Anh có cái mũi gãy và con mắt phải bị sụp xuống một nửa, hai điểm này khiến mặt anh có thứ thần thái của con quái vật trong câu chuyện của Tsuruya Nonboku.

    Nhìn lên vai anh, gã nhân viên trả lời:

    - Tôi mang con chó đi, tất nhiên rồi.

    Ibuki bỗng thấy trong người bùng lên ngọn lửa vừa nóng bỏng vừa nguy hiểm mà anh chưa từng cảm nhận được từ sau khi bỏ đấm bốc.

    - Ông bảo sao?

    Gã nhân viên tòa thị chính tiếp lời:

    - Tôi có lệnh..

    Vừa túm chặt lấy ve áo của gã nhân viên, Ibuki vừa giơ nắm đấm lên và gằn giọng:

    - Cái lệnh của ông chả là gì với chúng tôi cả.

    Nghe thấy tiếng ồn ào, ông trưởng ga, khi ấy đang ở trong văn phòng nhỏ của mình, cũng chạy ra quảng trường. Ngay trước khi nắm đấm của Ibuki kịp tạo cho gã nhân viên trại chó một khuôn mặt mới, ông hỏi:

    - Có chuyện gì ở đây thế Ibuki?

    Tay vẫn nắm chặt ve áo của gã hèn hạ nọ và mắt vẫn không rời hắn, anh bưu tá trả lời:

    - Đây, ông thấy đội này nói muốn mang Hachiko về trại chó. Ông trưởng ga nhảy dựng lên một cách đáng sợ:

    - Anh bảo sao?

    Đột nhiên, rất nhiều hành khách tập trung xung quanh Ibuki, gã nhân viên và Hachiko. Con chó vẫn dán mắt vào cửa ga như thể những việc đang diễn ra không làm nó quan tâm. Chuyến tàu lúc năm giờ hai mươi nhăm vừa cập ga, cô kĩ nữ Sasaki tiến về phía quảng trường với một cô gái trẻ khác, cụ Mizuno, hàng xóm của giáo sư Ueno, người đã mất con trong chiến tranh, lũ học sinh cũng đi tới, các con của ông chủ tiệm tạp hóa Matsumoto vàcả chính ông nữa, cũng chạy hộc tốc đến, riêng ông Matsumoto cầm trong tay một con dao sắc và dài như thanh gươm của một samurai.

    Gã nhân viên sợ hãi khi thấy đám đông tụ tập trong chớp mắt và bỗng thấy mình đang bị vây tứ phía. Nhưng kể cả vậy, gã vẫn giơ cao tờ lệnh mang theo và kêu lên:

    - Con chó này không có chủ, chúng tôi phải mang nó về trại chó.

    Ibuki nổi điên:

    - Sao mà nó không có chủ được? Chủ của nó là tôi!

    Anh nhân viên bưu điện là người đầu tiên nói ra điều đó. Nhưng tiếp sau anh, ông trưởng ga Kento Sato cũng thét lên giận dữ:

    - Tôi cũng là chủ của Hachiko!

    - Cả tôi! - Cô kĩ nữ Mio Sasaki lên tiếng.

    - Cả tôi nữa! - Bà Shuto hét lên.

    - Cả tôi! - Cả tá người vây quanh Hachiko đồng thanh kêu lên.

    - Cả chúng tôi nữa! - Bà bán cá Fujiwara và ông chủ tiệm tạp hóa Matsumoto cũng cùng thét.

    Trước khi kịp định thần, gã nhân viên tòa chính trị chính đã thấy mình đứng giữa vòng vây của một đám người đòi quyền sở hữu Hachiko. Mặc dù biết mọi người đang bu quanh mình, Hachiko vẫn không nhìn ai, bởi đôi mắt nó đang mải nhìn ra cửa, chờ nghe tiếng ba toong bịt đầu bạc nện xuống nền đất.

    Gã nhân viên trại chó được cứu bởi hai nhân viên khác, theo lệnh đưa gã đi khỏi đó trước khi có việc không hay xảy ra, và hoàbình trở lại ga Shibuya.

    Thấy anh bưu tá bảo vệ Hachiko một cách dữ dội đến thế, ông trưởng ga Sato trầm trồ:

    - Ái chà, Ibuki! Tôi cứ nghĩ là anh không thích chó cơ đấy! Nhỡ tôi mà lơi ra, hẳn anh đã đấm cho hắn một cú đến nỗi người ta sẽ thấy hắn ở nơi cao nhất tại đền Meiji đấy nhỉ?

    Ibuki nhấm nhẳng đáp:

    - Thôi, ngài không cần phải đào bới lại chuyện cũ làm gì. Việc ngài cần làm là lắp cho tôi một cái máy sưởi be bé trong văn phòng, vì chúng ta đang ở thời điểm khắc nghiệt nhất của mùa đông đấy!

    Hai ngày sau biến cố trên, Hachiko xuất hiện ở ga với chiếc vòng cổ mới, trên đó in dòng chữ TÀI SẢN CỦA ÔNG EISABURO UENO VÀ GA SHIBUYA.
     
    THG Nguyen thích bài này.
  2. Cute pikachu

    Bài viết:
    1,898
    11. Ga Shibuya, Tokyo – Tháng 4 năm 1931

    Bấm để xem
    Đóng lại
    M ột vài tháng sau đó, Kikuzaburo buộc phải rời Shibuya để về quê vì việc gia đình. Vào buổi tối mà anh thu dọn bốn thứ dụng cụ, gói ghém túi hành lí bên trong chả có mấy của nả, Kikuzaburo còn gắng đợi cho đến khi Hachiko từ nhà ga trở về để từ biệt nó.

    Anh cố thì thầm vào tai con chó những câu gì đó như là xin lỗi, nhưng suốt một hồi lâu vẫn không cất lên lời. Khi nó bắt đầu hít ngửi hành lí của anh, anh nói:

    - Mày thấy rồi đấy, tao phải đi đây. Mày không hiểu đâu, nhưng tao phải đi. Mày đừng lo, tao đã nói với lũ trẻ ở ga rằng tao phải về quê, chúng sẽ chăm sóc cho mày. Mày chỉ phải tìm một chỗ ngủ mới, bởi vì tao cho là mày sẽ không muốn đi cùng tao đâu, đúng không? Tao đã nghĩ vậy đó. Đương nhiên rồi, mày còn phải chờ ông giáo sư nữa mà.

    Tối hôm đó, sau khi ăn một bát cơm cá, Hachiko ra tiễn Kikuzaburo. Họ đã sống trong túp lều đó gần sáu năm. Khi anh làm vườn mất hút trên những con đường ở Shibuya, nó quay lại ga, vì trong căn nhà từng thuộc về gia đình Ueno đã không còn giọng nói nào quen thuộc nữa.

    Đã qua chín rưỡi và ở đó giờ chẳng còn ai. Dần dần, tất cả những người có ít nhiều ý nghĩa với nó đều lần lượt biến mất: Đầu tiên là giáo sư Eisaburo, sau đó là Chizuko và bà Yaeko, và nay là Kikuzaburo. Kể từ hôm đó, bà Shuto, bà Fujiwara và ông Matsumoto là những người chăm chút cho nó để nó không phảithiếu cái ăn. Khi nó đi qua cửa hàng của họ trên đường ra ga, từng người gọi nó lại và mang cho nó một đĩa thức ăn thừa.

    Buổi tối mà Kikuzaburo rời đi, Hachiko trú thân dưới những toa tàu cũ bỏ đi gần nhà ga. Câu chuyện của nó được truyền miệng từ người này sang người khác. Mọi người quan sát nó với ánh mắt pha trộn giữa tò mò, ngạc nhiên, và ngưỡng mộ.

    Tên của nó trở nên nổi tiếng đến mức một phóng viên của báo Độc Mại Tân Văn thậm chí đã đến Shibuya để tìm hiểu đích xác trường hợp của nó. Sau hai ngày phỏng vấn người dân, một tuần sau, ảnh Hachiko đã xuất hiện trên trang báo trong mục xã hội với tiêu đề: "Câu chuyện về chú chó trung thành: Hachiko".

    Có những ngày nó đi tới tận Yoyogi, có lẽ với hi vọng mơ hồ là được gặp giáo sư đi dạo với chiếc ba toong bịt đầu bạc và đang tìm những con bướm đánh thức sự tò mò trong ông, nhưng may mắn không bao giờ mỉm cười với nó.

    Nhiều ngày và nhiều tháng trôi qua.

    Sang năm mới, Hachiko nghe thấy những tiếng hát và tiếng hét, cả những chiếc chuông vọng từ đền thờ và những tiếng nổ đinh tai của pháo hoa tô vàng nền tuyết trắng.

    Ở Tokyo thỉnh thoảng có tuyết rơi vào tháng Hai và thường xuyên vào tháng Ba, nhưng với Hachiko, cái lạnh, gió hay những trận mưa làm nó ướt nhẹp từ đầu đến chân đều không có nghĩa lí gì. Cứ đến năm giờ rưỡi nó lại đứng chờ ở sân ga và quan sát tất cả các hành khách, từng người, từng người một.

    Đến tháng Tư, trong các công viên, sự sống lại nhú lên, và điều này càng khích lệ nó đứng chờ ở sân ga, quan sát tất cả các hành khách từng người, từng người một.

    Khi đến ngày lễ Kodomo, trên những ngăn gác mái tràn ngậptiệc tùng và những lời chúc tụng, Hachiko nhớ lại lần đầu tiên nó nhìn thấy những con cá chép đầy màu sắc bay phấp phới trên những cây sào dựng trước các nhà và giáo sư đã giải thích cho nó rằng chúng có ý nghĩa như thế nào. Điều đó như tiếp thêm sức mạnh để nó chạy ra ga và quan sát tất cả các hành khách, từng người, từng người một.

    Khi mùa hè ngột ngạt tới, nó tìm đến những bóng râm khoáng đạt của những cây dẻ hay phong và nằm dưới gốc cây. Đến năm giờ chiều, nó đứng lên để chạy ra sân ga để đợi và quan sát tất cả các hành khách, từng người, từng người một.

    Vào tháng Chín, khi cây cối lại được nhuộm trong màu sắc rực rỡ của mùa thu - màu son, màu đỏ, màu hạt dẻ, và màu vàng - còn lá phong cùng dây leo trang điểm cho những cây thông cao vút, dệt nên một đường viền đẹp đẽ dưới chân những dãy núi, thì ở Shibuya, nó vẫn chờ ngoài ga để quan sát tất cả các hành khách, từng người, từng người một. Rồi mùa đông phản phúc cũng quay lại, đó là lúc nó đi tìm chỗ trú dưới những toa tàu cũ bỏ đi. Từ chỗ nằm, nó lắng nghe những tiếng hát, những tiếng hét mừng năm mới, xem pháo hoa nhuộm màu cho tuyết và dù tuyết hay cái lạnh cũng không buộc nó phải ngừng đến sân ga để quan sát tất cả các hành khách, từng người, từng người một, vì nhỡ đâu, nó có thể gặp ông giáo sư ở đó.

    Cứ như vậy, một năm mới bắt đầu, và Hachiko luôn bắt đầu một ngày mới, một tháng mới, và một năm mới theo cùng một cách như vậy. Khi đêm đến, nó quay về bên dưới toa tàu cũ, nằm giữa những đường ray sắt, nhắm mắt lại và mơ. Nó mơ thấy những buổi đi dạo ở công viên Yoyogi, mơ về những con bướm và giáo sư Eisaburo, về những cây anh đào đang nở hoa và những bài ca với giai điệu vui vẻ, nhưng chủ yếu nó mơ thấy lúc ông giơtay thật cao chào nó và nói với nó hãy đợi ông ở đấy, tại ga Shibuya, cho đến khi ông trở về. Đó là điều mang đến cho nó sức mạnh và lòng dũng cảm để đi ra ga từ ngày này sang ngày khác, phòng khi thời khắc nó mong chờ xuất hiện.

    Cứ như thế, tháng ngày trôi qua. Đến một ngày tháng Tư năm 1933, chỉ một thời gian ngắn trước khi diễn ra lễ Kodomo, khi bầu trời sẽ lại được phủ kín bởi những chiếc đèn lồng cá chép đầy màu sắc, người ta bắt đầu thực hiện chiến dịch kêu gọi làm cho Hachiko một bức tượng. Bức tượng sẽ được làm từ tiền ủng hộ của những hành khách vẫn ngày ngày lên tàu xuống ga và một nghệ nhân có tên Teru Ando là người chịu trách nhiệm tạc tượng.

    Nhà điêu khắc đến ga với một người phụ việc, đo đạc và chụp ảnh từ mọi góc độ trong khi Hachiko nhìn ông hoài nghi như không thể hiểu nổi người đàn ông với mái tóc bú dù và ánh nhìn xuyên thấu này đang làm cái quái gì nữa.

    Sau bài báo, tiếng tăm của Hachiko đã lan ra khắp quận và khắp cả Tokyo, đến nỗi không ít người đã lặn lội tới tận ga Shibuya để xem nó chờ ở cửa ga thế nào, rất nhiều người tò mò đã chụp ảnh nó và đến bên nó, chứ như thể nó là một điểm thu hút khách ở công viên vậy.
     
    THG Nguyen thích bài này.
  3. Cute pikachu

    Bài viết:
    1,898
    12. Ga Shibuya, Tokyo – Tháng 4 năm 1934

    Bấm để xem
    Đóng lại
    T háng Tư năm 1934, các khu vườn đã trở thành tổ cho những con ong tươi cười với những cây hạnh và những con bướm vẽ thêm màu sắc lên nền trời xanh trong của Tokyo. Những cây hoa anh đào nở rộ ganh đua nhau khoe sắc, lộng lẫy hơn cả những đóa hồng.

    Hôm đó, người ta long trọng tổ chức lễ khánh thành bức tượng của Hachiko, còn chú chó lắng nghe bài diễn văn mà không biết chính xác những tiếng nhạc, tiếng huýt sáo, tiếng ca hát hỗn độn và cả đống người đang tụ tập ở quảng trường có nghĩa lí gì. Cũng vào buổi chiều ngày hôm đó, khi buổi lễ kết thúc và khi đồng hồ của ga điểm năm giờ hai mươi nhăm phút, Hachiko đứng dậy và vẫy đuôi. Nhưng kể cả trong dịp này, giáo sư Ueno cũng không bước xuống từ toa tàu. Nó quay lại, tiu nghỉu nằm xuống bên bệ đỡ của bức tượng của chính mình.

    Vừa ném cho chú chó một chiếc bánh, bà Shuto vừa nói:

    - Hãy kiên trì, Hachiko. Trong cuộc đời này cần phải kiên trì.

    Đúng lúc đó xảy ra một việc mà cả ông trưởng ga lẫn Ibuki đều chưa từng tưởng tượng ra bao giờ. Ở khu nhà chờ, trong số những hành khách cuối cùng xuất hiện một người phụ nữ mặc kimono trang trọng màu nước biển.

    Bà tiến lên từng bước một, cứ như thể đó là một việc nặng nhọc vô cùng, và lại gần nơi ông Sato đang trực.

    Ông lễ phép đứng dậy:

    - Thật là bất ngờ! Chúng tôi không ngờ lại được gặp bà ở đây đấy, phu nhân Ueno. Bà đã rời khỏi Shibuya này bao nhiêu năm rồi nhỉ?

    Bà trả lời:

    - Gần tám năm rồi ạ.

    Giọng bà nghe khàn và buồn. Thật sự bà góa Ueno không thay đổi mấy. Đã tám năm trôi qua kể từ cái chết của giáo sư, ngoài mấy sợi tóc bạc và hai bọng mắt nhỏ, bề ngoài của bà vẫn y như trước đây.

    Bà Yaeko ngạc nhiên thấy một con chó akita đang nằm trên đám cỏ trong sân ga, mắt nhìn xa xăm. Bà ngắm nghía nó một lúc. Rồi bà lại gần người bán báo đang kẹp một tệp Độc Mại Tân Văn dưới cánh tay và hỏi:

    - Đó là Hachiko sao?

    Anh này trả lời bà với tất cả lòng kính trọng:

    - Vâng, thưa phu nhân Yaeko, chính là nó.

    - Thế nó loanh quanh ở đây đã lâu chưa? Tôi đã cho nó về Hisai-Shi rồi cơ mà.

    - Lâu lắm rồi, thưa phu nhân Ueno. Đã nhiều năm rồi.

    Bà ngạc nhiên hỏi lại:

    - Nhiều năm rồi ư?

    - Nó chưa từng bỏ một ngày nào để đến chờ ông giáo sư. Bà cần biết điều này. Có hôm chúng tôi đã nói chuyện với cô Akari và chồng để hỏi thăm xem bà dạo này ra sao?

    Bà kể:

    - Ông giáo sư mang nó về khi nó được mấy tuần, và từ đó đến nay đã được chín năm rồi.

    Người bán báo nói:

    - Tôi nhớ chứ, kể từ đó nó chưa bỏ một ngày nào để tới đây, thưa bà Yaeko. Tất cả mọi người đều biết nó và chúng tôi thay nhau cho nó ăn, như bà thấy đấy, hôm nay người ta đã khai trương một bức tượng để tuyên dương nó.

    Ngắm nhìn bức tượng bằng đồng ở giữa sân ga, ba vợ góa của ông giáo sư Eisaburo hỏi:

    - Thế nó ngủ ở đâu?

    - Chúng tôi không biết, nhưng không xa đây lắm đâu, vì khi mặt trời ló dạng, nó đã canh gác và chờ đợi ở đây rồi.

    Đã chín năm trôi qua kể từ lần cuối bà thấy nó, Hachiko nay đã già. Khi thấy con chó bước đi khập khiễng và có vẻ như nhìn không còn rõ nữa, bà nói chắc nịch:

    - Tôi sẽ mang nó đi.

    - Tôi không nghĩ là nó muốn đi khỏi đây, thưa bà Yaeko. Nó sẽ đợi giáo sư đến ngày mà..

    Bà xen ngang:

    - Thật chua xót. Thật chua xót quá.

    Bà Yaeko tiến tới chỗ Hachiko đang nằm, bà đứng trước mặt nó và nhìn nó hồi lâu. Đầu tiên con chó không để ý tới bà mà vẫn chăm chú nhìn ra cửa ga, nhưng sau đó nó ngửi thấy hương sen thoang thoảng, làm nó quay lại khoảng thời gian hạnh phúc nhất với đồ ăn nóng trên bếp lửa và những bàn tay mềm mại vuốt ve, nó ngước lên nhìn.

    Bà Yaeko nhận ra ngay rằng con chó gầy guộc, không được ai chăm sóc, và bẩn thỉu. Lông của nó, trước cứng và khỏe, nay đã rụng cả nắm, còn trên đầu có một vết thương cũ đã lên sẹo. Môi dưới xệ xuống và hàm đã mất mấy cái răng, chắc chắn là do không được ăn uống đầy đủ. Thêm vào đó, có vẻ như nó không còn vểnh tai trái lên được nữa, cái tai cụp xuống bất động trên đầu nó. Kể cả như vậy, nó vẫn giữ nguyên cái nhìn đó. Khi nhận ra người phụ nữ, nó đứng lên để đến bên bà một cách nặng nhọc, như thể đang gánh tất cả mọi vấn đề của nước Nhật trên vai vậy. Bà đưa tay vuốt đầu nó rồi nói:

    - Xin chào, Hachiko. Mày vẫn chờ ông ấy à?

    Con chó sủa lộn và liếm tay bà. Bà là người mà nó nhớ, người đã sống cùng nó và giáo sư Eisaburo Ueno trong ngôi nhà nhỏ có khu vườn đầy hoa cúc và phiền lộ, cạnh quán trà của bà Kokona, nơi có treo một cái đèn xanh ngoài cửa mà ông chủ nó hay đến để nghe những chuyện ngồi lê đôi mách.

    Với vẻ phiền muộn, bà Yaeko cho Hachiko ăn một cái bánh và nói với nó:

    - Chúng ta đi nào! Chắc hôm nay mày chưa ăn gì hả?

    Con chó nằm xuống bên cạnh và bà Yaeko vuốt ve lưng nó.

    - Hôm nay ta sẽ ở lại đợi ông ấy cùng mày nhé, mày thấy sao?

    Hachiko bắt đầu gặm cái xương mà ông Matsumoto đã mang cho nó khi đến đón mấy cô con gái ở nhà ga. Trong hai giờ đồng hồ, bà ngồi ở quảng trường, nhìn ngắm những người bán hàng, những người bán trà và các cô kĩ nữ đến ga Shibuya. Bà Yaeko ở đó, giống như thứ ánh sáng xanh xao của những chiếc đèn đường đang nhuộm lên những bức tường của nhà ga, trong khi âm thanh kèn kẹt của những con tàu trở nên xa dần.

    Trong thời khắc đó, rất nhiều hành khách lại gần Hachiko, gãi đầu nó hay cười với nó, nhưng nó vẫn nhìn đăm đăm vào cánh cửa lúc mở ra, lúc đóng vào, phát ra những tiếng động của kim loại mỗi khi có người đi qua. Nó chờ nghe tiếng gõ của cây ba toong của giáo sư Eisaburo Ueno.

    Có một ngày nào đó, ông đã nói với nó rằng tất cả những nghệ nhân đạt đến đỉnh cao trong nghệ thuật cắm hoa ikebana đều có chung một đặc điểm, đó là tất cả những gì họ thấy chỉ là một bông hoa và tất cả những gì họ mơ đến là trăng. Giáo sư, như mọi người đều biết, không bao giờ nói sai cả. Tuy Hachiko không có đủ kiên nhẫn để cắm hoa ikebana, nó cũng mơ đến một vầng trăng.

    Vào lúc sáu rưỡi, khi Hachiko già nua gối đầu trên thảm cỏ mà ngủ, bà Yaeko khó nhọc đứng dậy và đi vào ga để quay về nhà Chizuko ở Bunkyo. Bà không hề ngoái đầu lại, vì bà biết mình sẽ không cầm lòng được.
     
    THG Nguyen thích bài này.
  4. Cute pikachu

    Bài viết:
    1,898
    13. Ga Shibuya, Tokyo – Tháng 4 năm 1935

    Bấm để xem
    Đóng lại
    C ác bác sĩ thú y Nhật cho rằng tuổi thọ tối đa của một con chó giống akita là mười tuổi. Hachiko đã sống được mười một năm mấy tháng. Mười năm trong số đó nó dành để chờ giáo sư Eisaburo Ueno bởi vì ông đã hứa sẽ đến đón nó ở ga Shibuya, và nó chờ ở đấy vì một lí do hết sức giản đơn: Ông giáo sư đã hứa với nó như thế.

    Chiều hôm đó, mùng tám tháng Ba, Hachiko đang nằm dưới một toa tàu cũ. Trời lạnh đến cắt da cắt thịt, lạnh như đóng đinh vào tim. Bốn chân nó run rẩy, nhưng kể cả như vậy nó vẫn đứng dậy và tiến vào ga. Nó tiến lên chậm rãi giữa những đường ray hướng về Shibuya, một con đường mà trí nhớ của nó đã quen thuộc bởi vì nó đã đi qua đây chính xác là ba nghìn năm trăm linh ba lần. Điều đó đồng nghĩa với gần mười năm dưới những màn tuyết của tháng Hai, dưới những cơn gió của tháng Mười Một và những cơn mưa của tháng Tư.

    Thế nào là mười năm lạnh lẽo, đói khát, không có niềm vui, thất vọng và vỡ mộng? Không là gì. Không là gì cả, nếu như buổi chiều hôm đó, Hachiko có thể gặp lại giáo sư Ueno. Do đó, mặc dù buổi chiều hôm đó gần như tối đen và lạnh cóng vì tuyết rơi, nó vẫn đứng trước cửa ga Shibuya như mọi ngày. Ibuki và ông trưởng ga nhìn thấy nó đến và nói chuyện với nhau:

    - Nó đi khập khiễng. Một mắt không nhìn thấy nữa. Ông trưởng ga Sato nói:

    - Tội nghiệp. Có lẽ nó không qua khỏi tối nay.

    Ibuki lại gần nó, vuốt ve đầu nó và cố gắng lôi nó về phía nhà kho, nơi mà cuối cùng nó cũng được hưởng một chút hơi ấm của máy sưởi, nhưng Hachiko không từ bỏ. Nó đứng chôn chân vào nền đất và nếu như ai muốn làm cho nó di chuyển chắc sẽ phải cần đến một cái xẻng.

    Hôm đó, Hachiko sủa với tất cả mọi người chào nó như muốn từ biệt. Những người cuối cùng rời khỏi nhà ga sau khi bà Shuto thu dọn hàng họ là Ibuki và ông trưởng ga Sato, nó nhìn họ như thế đó là lần cuối cùng nó được nhìn thấy họ sau mười năm chia sẻ ngần ấy buổi chiều chờ đợi. Vào lúc nửa đêm, tuyết bắt đầu phủ dày trên người nó, nhưng nó vẫn nằm trước cửa.

    Sự tĩnh lặng đeo bám nỗi cô đơn của nó bị phá vỡ bởi một cơn gió cắt da cắt thịt như một con dao sắc, cắm sâu vào cơ thể đói khát của nó. Nó lim dim đôi mắt vì những bông tuyết không cho nó nhìn cánh cửa, nhưng nó vẫn ở nguyên chỗ cũ, vì nhỡ đâu có thể chính vào đêm đó giáo sư sẽ quay về.

    Mũi nó đông cứng lại và run rẩy. Nó là người duy nhất biết điều đó, nhưng sự sống của nó đang tắt dần như một ngọn nến hay một que hương đã tỏa thơm trong đền và chỉ còn lại tro tàn.

    Đột nhiên, giữa màn sương của mùa đông đang phủ kín những tuyến đường sắt, nó nghe thấy tiếng còi tàu từ xa vọng lại. Tiếng còi phát ra từ một con tàu đang chậm chạp tiến đến giữa màn tuyết, một việc lạ lùng, vì con tàu cuối cùng đã đến Shibuya cách đó tới ba giờ và trong ga cũng không còn ai nữa, kể cả ông trưởng ga Sato hay bà Shuto hay Ibuki, tất cả đã ra về, vừa đi vừa nguyền rủa cái lạnh.

    Hachiko cố gắng vểnh tai lên, nhưng tim nó đập rất chậm. Sựsống còn sót lại trong cơ thể nó nhỏ giọt ra ngoài theo nhịp điệu của con tàu đang rầm rập tiến vào ga. Nhưng đó là con tàu mà Hachiko chưa từng thấy bao giờ ở Shibuya, bởi vì nó có màu trắng và vàng.

    Ống khói của nó như được làm bằng vàng, những khung cửa sổ tỏa sáng chói mắt và nếu ai đã nhìn thấy nó, họ sẽ nói rằng bánh xe được làm bằng thủy tinh.

    Hachiko cũng không nhìn thấy con tàu, bởi vì nó đã nhắm mắt để không bao giờ phải mở ra nữa.

    Trong vài giây, không có chuyện gì xảy ra cả. Người ta chỉ nghe thấy những tiếng huýt gió do hơi nước thoát ra từ đầu máy vừa phanh lại trên sân ga. Có vẻ như chẳng có hành khách nào xuống tàu, và rồi những đám mây cùng sương mù dần tan đi, mở ra một bầu trời đầy sao, như bị vẩy lên những đốm màu xanh và trắng.

    Trong chính giây phút ấy, khi Hachiko nhắm mắt lại để không bao giờ mở ra nữa, cánh cửa nhà ga từ từ mở ra và một cây gậy đầu bịt bạc bắt đầu gõ lên vỉa hè.

    Người vừa đến cười nói:

    - Chú mày vẫn ở đây ư, Hachiko? Ta đã biết mà. Cậu bé ngoan. Ta xin lỗi vì hôm nay chú mày phải chờ lâu hơn một chút, chỉ tại ta đã bị lỡ chuyến.

    Hachiko mở mắt ra và nó không thể tin vào thứ nó trông thấy trước mặt. Nó đã chờ mười năm để được gặp lại ông. Nhưng cuối cùng ông ở đó, ở chính nhà ga này. Giáo sư Eisaburo Ueno, giống như Hachiko từng biết, không hề quên nó. Ông ở đó, vừa xuống chuyến tàu của niềm vui, hạnh phúc và hi vọng. Hachiko định phàn nàn nhưng nó không dám nói gì khi thấy một bàn tay quenthuộc đang vuốt ve trên mình nó. Giáo sư Ueno thì thầm với nó:

    - Nào, chúng ta đi nào. Hôm nay mày có thể theo ta lên tàu. Ta đã hứa là một ngày nào đó mày sẽ được lên tàu mà, mày có nhớ không? Và những lời hứa trịnh trọng sẽ được thực hiện.

    Hachiko run rẩy đứng dậy và bám dính lấy hai ống quần ông. Cả hai dần dần leo lên các bậc thang của nhà ga Shibuya cũ kĩ. Họ đến sân ga và lần đầu tiên Hachiko được nhìn thấy con tàu. Nhưng trước khi leo lên tàu, giáo sư dừng lại một lúc, bởi vì từ một căn nhà gần đó vọng lại một giọng hát trong trẻo, êm ái, và tươi sáng của một cô kĩ nữ đang hát một bài hát phổ thông:

    Tuyết chầm chậm rơi, mưa đá chầm chậm rơi.

    Rơi rơi không ngừng, chất cao thành đống.

    Núi đồi, ruộng đồng đội mũ bông trắng như tuyết.

    - Chú mày có nghe thấy bài hát đó không, Hachiko? Đấy là cô Sasaki. Cô ấy hát vẫn khá hay nhỉ. Không, đừng đứng yên ở đó. Hôm nay chú mày sẽ đi với ta. Chú mày có nhớ rằng có lần ta đã hứa sẽ mang chú mày đi biển không? Ngày đó đã đến rồi đây. Đó là một lời hứa trịnh trọng và sẽ không bao giờ bị xóa bỏ. Chú mày hiểu, đúng không? Không bao giờ.

    Hachiko nhìn ông chủ và với một cú nhảy, nó đã lên được chọn tàu vàng, rồi nó rúc vào lòng giáo sư như nó đã làm khi mới được vài tháng. Một lần nữa, nó cảm nhận được hơi ấm của đôi tay ông trên lưng nó. Giáo sư cười còn Hachiko ngủ thiếp đi ngay lập tức khi hai bàn tay ông vuốt ve nó. Người nó run lên một lúc, vì đó là kí ức đầu tiên về giáo sư mà nó có, kí ức đến từ thời mà nó còn chưa biết gì, nhưng nó cũng không quan tâm đến chuyện đó, bởi hơi ấm ấy làm nó thấy ấm lòng.

    Đầu máy hú lên thong thả báo hiệu con tàu đang rời khỏi gahướng về phương nam. Khói bốc lên từ ống xả tràn ngập khu phố, còn một cột khói trắng như tuyết dần phủ mờ bầu trời đen sì của Tokyo.

    Vài giờ sau, khi mặt trời bắt đầu ló rạng giữa màn sương của ngày hôm đó, ngày mùng chín tháng Ba năm 1935, khi những chồi non đầu tiên của hàng cây hạnh đã bắt đầu xoè nở và tuyết trên núi Phú Sĩ sáng lóa lên trong bóng tối, ông trưởng ga Sato bắt gặp Hachiko đang nằm trước cửa ga. Nó đã trải qua một đêm chờ giáo sư Ueno và đó là lần cuối cùng nó phải chờ đợi trong đời.

    Liền sau đó, Ibuki cũng tới, người anh như đông cứng lại khi nhìn thấy cảnh tượng ấy. Hai người bê nó lên và bắt đầu sụt sịt vì Hachiko đã lạnh cóng như một bông tuyết.

    Khi họ đặt con chó trong nhà ga, ông trưởng ga Sato bật khóc, hết thảy những người khác cũng vậy, anh Ibuki, bà Shuto khi đến mở cửa hàng, cô kĩ nữ Mio Sasaki đang trên đường về nhà, ông chủ hiệu tạp hóa Matsumoto và bà bán cá Fujiwara, khi biết tin Hachiko đã chết. Dần dần, hàng chục hành khách cùng vây quanh chú chó akita và ngày hôm đó, rất nhiều người đã lỡ tàu.

    Bà Shuto vừa lau nước mắt vừa nói:

    - Việc chờ đợi đã kết thúc rồi. Việc chờ đợi đã kết thúc rồi, Hachiko ạ.

    Có một điều mà không ai trong số họ biết được, đó là cách Shibuya rất nhiều cây số, trên bờ cát vàng óng ả của một bãi biển trải dài tít tắp, vị giáo sư nông nghiệp già đang dạo bước và bên cạnh ông, đúng như ông đã trịnh trọng hứa, một chú chó đang sủa vui vẻ khi đạp chân trên sóng.

    Kết

    Các nhân vật trong câu chuyện này đều có thật. Hachiko là một chú chó akita sinh ra tại một trang trại gần Odate, cách thủ đô Tokyo năm trăm ki lô mét. Khi được vài tháng tuổi nó đã được đưa tới tận thành phố này và sống trong ngôi nhà của giáo sư Eisaburo Ueno tại quận Shibuya gần một năm rưỡi cho đến khi giáo sư mất vào năm 1925 vì bị tai biến mạch máu não khi đang diễn giảng tại trường Đại học Tokyo.

    Sau đó, Hachiko đã trải qua mười năm chờ đợi ông. Ngày ngày, cứ đúng giờ đó, nó đứng ở nhà ga để chờ ông xuống tàu. Những người dân trong quận đã mời nghệ nhân điêu khắc Teru Ando tạc cho con chó một bức tượng. Bức tượng này được khánh thành vào năm 1934. Hachiko cũng có mặt trong buổi khánh thành và chết vào ngày mùng tám tháng Ba năm 1935 tại chính ga Shibuya khi đang chờ giáo sư Eisaburo Ueno.

    Bức tượng Hachiko bị phá hủy trong Thế chiến thứ hai. Khi chiến tranh kết thúc, người ta đã dựng một bức tượng khác với đề từ: HACHIKO: CHÚ CHÓ TRUNG THÀNH. Nơi đây đã trở thành điểm tụ tập tại ga tàu đông đúc nhất ở Tokyo. Hàng năm, vào ngày mùng tám tháng Ba, ngày mất của Hachiko, người ta tổ chức lễ kỉ niệm ở quảng trường Shibuya và dưới chân bức tượng được phủ đầy hoa.

    Xác của Hachiko đã được giữ lại làm tiêu bản và nay bạn vẫn có thể chiêm ngưỡng nó tại Bảo tàng khoa học tự nhiên Tokyo. Tuy nhiên, một phần thi thể của nó đã được chôn cất bên cạnh mộ của giáo sư tại nghĩa trang Aoyama.

    Người ta đã dựng hai bộ phim về Hachiko: Phiên bản Nhật có tên Hachiko momogatari (1987) và một phiên bản chuyển thể của Mĩ do diễn viên Richard Gere thủ vai chính mang tên Hachiko, A Dog's Tale (2009).

    <<Hết>>
     
    THG Nguyen thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...