Gửi Tác giả: Huy Thành Em gửi lòng mình cho nắng Dệt thành những sợi mong manh Lau khô giọt buồn trên mắt Không còn long lanh, long lanh.. Em gửi lòng mình cho gió Cuốn nỗi buồn ra biển khơi Để hòa vào con sóng nhỏ Vỗ bờ.. chơi vơi.. chơi vơi.. Em gửi lòng mình vào hạt mưa Mát xanh ruộng đồng khô cạn Cho mềm những gì bỏng rát Nhẹ nhàng thấm xuống đất sâu. Nỗi buồn sẽ theo gió cuốn Nỗi buồn sẽ theo mây bay Nỗi buồn sẽ theo hạt mưa Tan vào hư không, trời đất. Và nắng ươm màu mật ngọt Và gió nghe từng bước chân Ngày mai mặt trời thức giấc Mắt em.. vẫn thấy.. trong ngần. ❤❤❤ Đã rất lâu rồi tôi không viết một bài thơ nào hay, tứ thơ ngày ấy sao bây giờ tìm mãi chẳng thấy đâu, đầu óc tôi cứ lộn xộn, bộn bề. Tôi vẫn cứ sống, vẫn cảm nhận được mùa đông sắp về, cùng với dòng máu chảy trong người vẫn là một tình yêu không hề thay đổi cho nàng thơ của tôi, nhưng chúng cứ rối vào nhau mà chẳng bao giờ tôi tìm được một nút mở để có thể viết ra được. Mà bây giờ thơ có viết ra thì cũng chẳng có người đọc nó nữa. Nàng đã là người duy nhất đã đọc và cảm nhận từng câu thơ của tôi tỏa trong hương đêm, trong cái tĩnh lặng và sự riêng tư của một thời trẻ dại.