Truyện Ngắn Giọt Nước Mắt Hạnh Phúc - Mèo Thùy Mị

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Mèo Thùy Mị, 24 Tháng một 2024.

  1. Mèo Thùy Mị

    Bài viết:
    2
    Giọt Nước Mắt Hạnh Phúc

    Tác giả: Mèo Thùy Mị

    Thể loại: Truyện ngắn

    [​IMG]

    Tết tết tết tết đến rồi...

    Tiếng nhạc chuông điện thoại reo lên đánh thức nó từ trong giấc mơ.

    Nó còn ngáy ngủ đưa tay mò mẫm lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.

    - Con nghe nè cha.

    Giọng của nó vẫn còn mơ hồ. Người bên kia điện thoại cũng nghe ra được nó còn đang buồn ngủ, nhẹ giọng hỏi:

    - Hôm qua mày làm ca đêm hay gì mà bây giờ còn ngủ?

    Nó chỉ đáp dạ một tiếng rồi lại nói:

    - Cha mẹ khỏe không, gọi cho con có chuyện gì vậy?

    Đó như là một câu cửa miệng mà mỗi khi cha mẹ nó gọi cho nó, hay nó gọi cho cha mẹ nó sẽ nói. Đơn giản là vì nó rất ít lời lẽ, chẳng biết cách nói chuyện như thế nào.

    Cha mẹ nó cũng biết tính nó, nên ông cười, giọng điệu trong điện thoại cũng vui vẻ:

    - Hỏi mày tết này mùng mấy mày về, anh chị mày nói ba mươi là về đó. Lâu rồi cả gia đình mình không có sum họp, mày coi tranh thủ về ba mươi luôn được không?

    Nó khựng lại, không biết trả lời thế nào.

    Nghề của nó là nhân viên thương mại. Người ta mấy ngày tết về quê chứ nó tết là phải trực, làm sao có thể về. Chỉ có thể là qua mùng mười hay mười mấy gì đó thì mới có thể về được. Nhưng về mấy ngày đó thì có còn tết nhất gì đâu. Anh chị em, bạn bè đều đi làm hết rồi.

    Nhưng làm sao nó có thể mở miệng nói ra sự thật với cha mình đây? Nó sẽ lại làm cho cha mẹ nó buồn như mọi năm trước thôi.

    Cho nên nó chỉ có thể cắn răng nói dối:

    - Dạ để con sắp xếp!

    - Ừ, coi sắp xếp rồi về, mẹ mày trông mày lắm đó.

    - Dạ!

    Nó tắt máy, cầm điện thoại đặt lên bụng, gác tay lên trán suy tư.

    Người ta đến tết thì vui, còn nó đến tết sầu ơi là sầu.

    Vì sao ư?

    Vì nó không về được trong mấy ngày tết chứ sao.

    Nó biết nó không về sẽ khiến gia đình nó buồn, nhưng đâu còn cách nào khác, do công việc nó là như vậy mà.

    Kệ thôi, năm nào cũng như năm nấy ấy, nó nói vậy nhưng đến mùng mười nó về, cha mẹ nó cũng vẫn sẽ vui. Chỉ buồn là ngày tết đủ mặt con cháu tụ họp về mà chỉ thiếu nó mà thôi.

    Nhưng có về là được, dù sao thì năm nào nó cũng về, cho dù chỉ có ba ngày. Tính ra nó còn đỡ hơn vài đứa làm chung với nó ở tỉnh xa xôi, có khi mấy năm mới về một lần ấy.

    Thật ra, bản thân nó cũng chẳng muốn xa quê hương tý nào, nó muốn về quê làm cơ, cho gần gũi cha mẹ, người thân.

    Nông thôn bây giờ cũng phát triển lắm, ở dưới cũng đã có mở siêu thị rồi, nó về dưới xin vào làm cũng được. Mặc dù tết cũng phải trực như thường nhưng tính ra vẫn được ở nhà sum họp với gia đình ngày cuối năm.

    Nhưng ngặt nỗi mẹ nó không cho nó về. Nói bà cho nó lên thành phố học cho đã, mà ra trường về quê làm chỉ tổ xấu hổ.

    Nó buồn chứ!

    Nó cũng chẳng biết mẹ nó suy nghĩ làm sao. Bạn bè nó học xong cũng về quê làm đấy thôi, mặc dù mức lương không bằng trên thành phố nhưng không tốn tiền trọ này nọ, còn được gần gia đình nữa. Có ai cười nói gì đâu.

    Còn nó làm trên này, dù lương có cao nhưng tiền nhà trọ, tiền này tiền kia, cuối cùng cũng chẳng còn bao nhiêu. Nhiều lúc nó nản lắm.

    Những ngày tết, người ta sum họp bên gia đình, còn nó phải làm, nó buồn chứ.

    Cha nó thì luôn muốn nó về nhưng mẹ nó thì lại không chịu. Còn nói nếu nó mà về quê làm thì đừng gọi bà là mẹ nữa.

    Thật ra cũng có nguyên nhân.

    Tính của mẹ nó xưa nay luôn sĩ diện. Hồi trước có mấy người trong xóm cho con đi học xong về quê làm, đều bị mẹ nó khinh thường luôn miệng nói:

    - Học cho đã rồi cuối cùng trồi đầu về quê, vậy đi học làm chi vậy.

    Bởi vậy bây giờ nó mà xin về quê làm thì mẹ nó sẽ mắng. Bà sợ sẽ bị người ta nói lại, sẽ xấu hổ.

    Thế là từ lúc nó ra trường, xin được việc làm đến nay cũng đã sáu bảy năm, thì chỉ có một năm đầu tiên nó được về đúng ngày ba mươi tết, được ăn bữa cơm sum họp với gia đình ngày cuối năm. Còn những năm khác, một là phải về trước, hai là về sau tết mà thôi.

    Nó thật sự nhớ nhà, nhớ cái không khí ngày tết sắp đến. Khi xưa, mỗi năm cứ vào khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tết là nó sẽ bắt đầu lau chùi quét dọn nhà cửa sạch sẽ, ra chợ mua bông hoa, trái cây về đặt lên bàn thờ, còn phụ mẹ gói bánh tét. Rồi tối ba mươi thức canh nồi bánh tét chờ đến giao thừa.

    Tuy đơn giản nhưng với nó đó mới chính là niềm hạnh phúc nhất.

    Nhưng bây giờ, mong muốn đơn giản đó, đối với nó, chỉ là sự xa xỉ.

    Tết tết tết tết đến rồi....

    Tiếng nhạc chuông điện thoại lại vang lên.

    Vẫn là cha nó gọi, nhưng lần này là giọng của mẹ nó. Tiếng bà như nghẹn ngào phát ra từ bên trong điện thoại.

    - Năm nay lại về không được thì con xin nghỉ ở chỗ đó đi. Về quê làm! Mẹ mới hỏi con cậu tư con, nó đang làm ở siêu thị trong thị trấn, nó nói con muốn về làm thì về nó đưa vô, ở đó đang thiếu người.

    Nó ngập ngừng hồi lâu rồi mới vui mừng thốt lên:

    - Dạ!

    Mẹ nó không hề biết rằng, nước mắt nó đã rơi xuống.

    Giọt nước mắt hạnh phúc.

    Tết tết tết tết đến rồi...

    Hết.
     
  2. Ngắn nhưng hay, chúc bn đạt giải nha. *qobe 10*
     
  3. Mèo Thùy Mị

    Bài viết:
    2
    Cảm ơn bạn. *qobe 22*
     
  4. CaoSG Sang năm một sắc trời vàng

    Bài viết:
    433
    Chào bạn, trước tiên xin chúc mừng bạn đã đạt giải Nhì trong tuần thi thứ nhất. Ngoài chấm điểm, Ban giám khảo còn có một vài nhận xét/góp ý về bài viết của bạn như sau:

    Giám khảo 1: Đầu tiên thì cái kết của truyện rất nhân văn. Nó tạo cảm giác thỏa mãn cho người đọc. Tuy cốt truyện nhẹ nhàng nhưng hiệu quả mà nó mang lại khá cao, tạo sự đồng cảm nơi người đọc. Vẫn là một cái Tết nhưng xuân này "con" sẽ về bên "mẹ"

    Giám khảo 2: Trình bày gọn gàng, đẹp mắt, có hình ảnh minh họa, gắn hashtag đầy đủ, số từ đạt yêu cầu.

    Nội dung: Tình tiết trong câu chuyện đáp ứng được chủ đề của cuộc thi, lời văn tự nhiên, tạo được sự liên tưởng và đồng cảm đối với tình huống của nhân vật và hiện trạng thực tế mà nhiều người khác cũng phải đối mặt. Xuyên suốt bài thi nhân vật chính của câu chuyện truyền tải được tinh thần trách nhiệm trong công việc, hiếu đạo đối với đấng sinh thành, giữ vững tâm thái tích cực dù gặp phải tình cảnh không như ý.

    Góp ý: Người viết theo đuổi kết thúc có hậu cho nên có tình tiết xoay ngược bất ngờ ở cuối truyện. Sự thay đổi đột ngột này mang lại không khí vui sướng nhưng đồng thời nó cũng phá vỡ luồng cảm xúc đầy tính chân thực từ lúc bắt đầu câu chuyện. Nếu tác giả lồng ghép thêm chi tiết bước đệm dẫn đến sự biến chuyển thái độ của nhân vật người mẹ thì tình tiết bước ngoặt cuối câu chuyện sẽ mượt mà thuyết phục hơn.

    Giám khảo 3:

    - Về hình thức lẫn câu từ: Trình bày ổn, không bị vượt quá số chữ cho phép, không bị lỗi chính tả, câu văn sáng nghĩa dễ hiểu.

    - Về nội dung: Tình huống câu chuyện khá quen thuộc, thiếu một chút sự đặc sắc, kết truyện không để lại ấn tượng nhiều.
     
    Mèo Thùy MịMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng một 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...