Em vẫn biết bây giờ không còn nữa Lời yêu xưa anh đánh vỡ mất rồi Những tim tím bằng lăng thuở ấy Cũng nhạt nhòa theo gió mưa qua! Giá yêu anh đừng vội chân thành Biết ngúng nguẩy biết kiêu căng dối trá Biết nhẫn tâm bắt tim mình sắt đá Có lẽ bây giờ em đã chẳng mất anh! Giá em biết vầng trăng xoáy sâu Xẻ con tim và nghi ngờ một nửa Giá em biết đặt tình yêu của mình trong ván bài sấp ngửa Em thản nhiên đợt kết thúc canh bài! Giá em đi trên thảm cỏ đường dài Bước thấp cao trong dòng đời trong đục. Em trả giá khoảng thời gian hạnh phúc Bằng nỗi đau tím tái cả cuộc đời! Mỗi một cuộc tình tan vỡ đều để lại nhiều đau khổ, tiếc nuối. Có lẽ cô gái trong bài thơ tiếc nuối vì mình đã yêu quá nhiều, yêu say mê mà không dành một chút lí trí để suy xét. Để rồi cuối cùng nhận lại nỗi đau tê tái. Nhưng tình yêu mà, làm gì còn chỗ cho lí trí khi mà "trái tim lầm chỗ để trên đầu". Hãy cứ yêu đi, yêu cuồng say dù có phải nếm khổ đau, chứ yêu mà dè dặt, yêu mà suy tính thì còn gì cảm xúc tình yêu.