Chương 10. Nhờ vả một chuyện. Bấm để xem Trương thị vệ đi vào đã vào bẩm báo, sau mời hai sư đồ Diêu Trúc vào. Ngự thư phòng vốn trước giờ dùng để duyệt tấu chương. Đôi khi sẽ cho các đại thần vào thảo luận vấn đề, tiện giải quyết. Xung quanh bao bọc toàn sách là sách, có người nói nơi đây chứa đựng sách của cả thiên hạ. Bên trong Hiên Viên Triệt tọa ghế rồng, nhìn hai người đang nhìn chằm chằm sách của hắn. Diêu Trúc từ nhỏ yêu thích đọc sách, cám dỗ như vậy lớn quả thật ngứa lòng. Mặc Tử Kỳ ngược lại không hứng thú, hành lễ xong liền xem Hiên Viên Triệt như vô hình. Quan sát thật kỹ hai người, Hiên Viên Triệt nhướng mày. Võ công không tệ lắm, làm hắn thật có cái nhìn khác về đám thư sinh. "Các ngươi đi đường vất vả, ta đã cho người mời Thái hậu.". Hiên Viên Triệt chống cầm, hắn phải xem xét hai tên này. Biết đâu, tác dụng thật lớn hơn hắn tưởng tượng. Hiên Viên Triệt lên tiếng, Diêu Trúc ngẩng mặt nhìn. Từ lúc bước vào đến nay hai người mới đối mặt nhìn rõ. Diêu Trúc cảm khái, quả là tướng đế quân. Mày kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn thâm trầm lại mạnh mẽ cuốn hút. Môi mỏng khuôn mặt góc cạnh anh tuấn, thật sự khác xa ngoại hình của y và sư phụ. Đồng bộ đánh giá, Hiên Viên Triệt ngạc nhiên. Đôi mắt ấy, trong suốt như giọt sương tinh khiết. Cuốn hút đến nỗi làm người ta tự nguyện chìm vào. Tuổi rất trẻ, võ công lại không thua gì hắn. Hiên Viên Triệt nghéo môi, hắn tìm thấy thứ thú vị rồi. Hiện tại như người vô hình, Mặc Tử Kỳ thấy Hiên Viên Triệt nhìn đệ tử yêu quý của mình như lang sói. Tức giận y phóng tầm mắt cảnh cáo, dám đụng vào đệ tử của ta sao. Cảm nhận được sát khí từ Mặc Tử Kỳ, Hiên Viên Triệt quay qua nhìn y cười khiêu khích. Mặc kệ Mặc Tử Kỳ muốn nổi điên, hắn vẫn làm vẻ mặt 'ngươi làm gì được ta'. Không hiểu hai người kia đang làm gì, Diêu Trúc một lòng hướng đến sách. Nhiều như vậy, không biết khi nào mới đọc hết. Sợ nhất không bầu không khí bỗng dưng im lặng, làm lòng khó chịu. May mắn bên ngoài thái giám hô, Thái hậu đã đến. Bước vào một thân màu vàng kim sắc, tóc búi đoan trang. Khuôn mặt ngoài năm mươi không già chút nào, cực kì phúc hậu. Có lẽ dược trong cung tốt, nên nhan sắc bà không thua gì phi tần của hài nhi. "Thảo dân thỉnh an Hoàng thái hậu cát tường". Hai sư đồ Diêu Trúc hành lễ. Sau khi an tọa ghế ngồi, Thái hậu cho họ bình thân. Nhìn đến họ ngẩng lên đầu, Thái hậu cũng không ngoại lệ ngạc nhiên. Ngoại hình thật không tầm thường. Trong cung nhiều năm như vậy bà đã tiếp xúc bao nhiêu người có cốt khí. Nhưng này người lại có cảm nhận khác biệt, thật làm người ta thích. "Hai vị đi đường mệt mỏi, ta đã an bài phòng ốc. Chắc hai vị cũng chưa biết, ta mời các vị đến vì có việc nhờ vả". Hoàng thái hậu mỉm cười, tựa như vô tình nhìn lướt qua Hiên Viên Triệt. Bà nói như rất bình thường ý nghĩa, nhưng sâu bên trong hàm ý cũng rõ ràng. Nhờ vả không có gì lớn lao, chỉ là đặt trên người nào. Không tự đắc không sủng nịch, Mặc Tử Kỳ đáp lại. "Thái hậu đã khiêm nhường, việc người sai bảo không thể không tuân". Hoàng thái hậu cười hài lòng, thầm khen thông minh người vừa nói đã hiểu. "Vậy, ta cũng không dòng do nhiều lời. Từ lâu đã biết hai vị trí tuệ hơn người tài đức vẹn toàn. Nay đất nước trải qua thời kỳ thanh bình. Tuy vậy, việc tìm kiếm nhân tài chuẩn bị chiến sự vẫn là cấp bách. Không biết.. Ý tứ hai vị thế nào?" Nghe xong việc Diêu Trúc thất sắc, quả nhiên gọi họ đến là việc không nhỏ. Bất ngờ chớp mắt không còn, y cũng không nói gì. Tốt hơn vẫn là để sư phụ y làm chủ, chuyện này không thể tùy tiện. Vẫn là yêu thích thái độ sư đồ Mặc Tử Kỳ, không hề sợ hãi việc lớn. Thái hậu biết được, quyết định của bà không sai. Hơn nữa, hoàng nhi cũng không có ý kiến. Có khi còn suy nghĩ giống bà, dù sao đại cục trọng đại. Trước đây nói đưa họ vào cung để hoàng nhi lãnh giáo, là bà ngụy biện. Việc đó chỉ là phụ, việc chính thì còn gì khác ngoài thêm hai cánh tay đắc lực cho hoàng nhi. Sự việc xảy ra, Mặc Tử Kỳ vốn đoán trước được. "Thỉnh thái hậu không cần khách khí, việc này người yên tâm. Sư đồ ta vốn là con dân Đông Vân quốc, được góp chút tài mọn thảo dân vô cùng nguyện ý". Một hơi dài nói, chuyện coi như đã xong. Mặc Tử Kỳ mừng còn không kịp, chuyện này không có gì lớn. Y còn đang không biết kiếm cớ gì ở lại trong cung lâu dài. Nơi đây tuy y không thích, nhưng mệnh đồ đệ lại có thể tốt nhất khi ở đây. Tính qua tính lại, đồ đệ vẫn là nhất nên đồng ý là chuyện y hiển nhiên. Cười cười nói nói thời gian một tách trà, ta nói ngươi hiểu. Không bao lâu Mặc Tử Kỳ đã kết thân với Thái hậu. Trong cung lớn nhỏ do Hoàng thương, nhưng hắn cũng không dám ra oai trước mặt thân nương. Y đã không thích hắn thì kết giao với Thái hậu thật tốt là được. Hừ, Dám nhìn đồ đệ yêu của ta như lang sói. Mặc kệ ngươi quân vương hay đại vương, dám động đến Tiểu Trúc ta giết! Không quan tâm Mặc Tử Kỳ liếc mắt, Hiên Viên Triệt ngó Diêu Trúc. Từ nãy đến giờ y vẫn luôn im lặng, ngắm sách trên kệ. Vẻ mặt bình thản, người nhìn lòng yên bình. Hắn đã từng nhìn qua nam kỹ, dù họ có đẹp nhưng chưa từng cuốn hút hắn như hiện tại. Nay tiểu thư sinh này khí chất, tính tình, ngoại hình đều làm hắn lưu tâm. Hiên Viên Triệt dựa ghế rồng ngắm Diêu Trúc, lòng như đã định đều gì cười một cái. Diêu Trúc lặng thinh vẫn một lòng với sách. Mặc Tử Kỳ nhe răng trợn mắt với Hiên Viên Triệt. Thái hậu đạt được mục đích lớn, cười đến híp mắt. Trong phòng mỗi người một ý, bên ngoài trời đã quá trưa. Gió thổi đi đám mây che mất mặt trời. Nắng lại chiếu rọi, hoa nở lại thêm rực rỡ tựa như đánh dấu một ngày tốt. Hết chương 10. Thanks!
Chương 11. Đêm trăng tặng sách. Bấm để xem Đến Đài Liên viện, Mặc Tử Kỳ cùng Diêu Trúc cuối chào tổng quản thái giám. "Đạ tạ Bân công công, làm phiền ngài rồi". Ông cười xua tay nói không cần khách khí, rồi ly khai. Nơi trú ngụ tại hoàng cung của hai người họ là Đài Liên viện, đích thân thái hậu sắp xếp. Viện gồm hai gian phòng chính, mấy gian phòng nô tài phụ. Hiên Viên Triệt cũng đã điều đến một số nô tì cho họ, nhưng Mặc Tử Kỳ đã từ chối. Họ vốn trước giờ tự lập thân mình, không quen đãi ngộ. Rốt cuộc Hiên Viên Nghị đành cho họ hai thái giám tùy thân. Thượng ghế phòng Diêu Trúc, Mặc Tử Kỳ nằm dài trên bàn. "Cái gì mà gia sư chứ, không phải đã nói trợ thủ đắc lực sao? Muốn ta giúp hắn đánh trận còn được, bảo ta dạy dỗ đám kia người. Hừ!" Diêu Trúc trải chăn giường, cười khổ. "Sư phụ, không nên nói lung tung. Tứ quốc đang đình chiến thời điểm, sao có thể nói đánh là đánh". Y ra bàn ngồi đối diện Mặc Tử Kỳ. "Hơn nữa hiện tại, là tốt nhất hòa bình. Dân chúng an cư, lập nghiệp cần gì đến chiến tranh". Liếc một cái đồ đệ, Mặc Tử Kỳ thở dài, "Đồ đệ ngốc, con nghĩ ai cũng cùng con ý tưởng sao? Chỉ sợ bên trong im điềm kia màn che, là cuồng cuộn sống gió". Im lặng bầu không khí, gió bắt đầu nổi. Diêu Trúc ôm lại thân thể, người có chút run bắt đầu điều tức. Trời đầu thu ẩm ướt, Diêu Trúc sợ lạnh. Mặc Tử Kỳ lấy ra từ tay nải tầm ti áo lót. "Đừng nghĩ nhiều nữa, con chỉ nên nghỉ ngơi thật tốt sức khỏe. Ngày mai còn một trận phong vân đâu". Nhận thượng tay áo, Diêu Trúc mỉm cười "Là con sơ xuất, may sư phụ đem theo. Người cũng nghỉ ngơi sớm, ngày mai giờ mão đã phải tỉnh". "Hừ" Mặc Tử Kỳ đứng dậy dậm chân, "Ta biết ngay hắn không tốt lành gì. Sẽ không cho chúng ta rãnh rỗi thời gian. Bắt hai ta làm gia sư công việc, đám lão nhân kia đâu người. Hừ hừ". Bật cười trẻ con tính khí sư phụ, Diêu Trúc lắc đầu. "Sư phụ, hiện tại ta ở nơi này là của hoàng thượng địa phương. Không thể cứ vậy ăn không ngồi rồi, gia sư chỉ tức chuyện nhỏ." Kể đến giờ trước Ngự thư phòng thời gian, sau khi kết thúc trò chuyện. Hiên Viên Triệt một hai cho rằng bọn họ ngự ở hoàng cung không phù hợp. Phải có một thân phận che mắt, bịt miệng đám quan nhân. Thế là chưa đợi Mặc Tử Kỳ mở miệng, hoàng thái hậu đã tự định hướng. Phong bọn họ gia sư nơi hoàng cung này thời gian. Dạy dỗ đám đệ tử thế gia hoàng tộc. Diêu Trúc vô cùng hài lòng này công việc, cũng không ý kiến. Nhưng Mặc Tử Kỳ lại vô cùng không tốt tâm tình. Hắn luôn cho rằng sẽ rãnh rỗi hưởng lạc nơi sơn hào hải vị. Chưa ngờ đến này chuyện tình, hây da là hắn sơ sót. Một đạo thánh chỉ ra, lời đã định. Chống đối vô nghĩa, phụ việc là bất tuân. Hắn đành chấp thuận công việc. Mặc Tử Kỳ cũng không tin là đám con cháu thế gia miệng còn hôi sữa, làm gì được hắn. Nhưng khi đã xong chuyện, Mặc Tử Kỳ hiện tại hối hận. Đêm trăng đỗ bóng, Mặc Tử Kỳ trở về hắn gian phòng. Thượng chính mình giường ấm, hắn buồn bực không yên. Rốt cuộc hắn đã làm đúng sao? Có phải hắn đã bỏ qua chuyện gì rồi không? Gian phòng Diêu Trúc vẫn sáng đèn giữa đêm. Y thói quen đọc sách thời gian, không đọc không ngủ được. Đặt cạnh cửa sổ ghế, nương theo tỏa sáng ánh trăng đọc. Nhu hòa ánh sáng nhiễm một tầng trên mặt Diêu Trúc. Mờ ảo như tranh, trên cao ánh trăng xa, dưới đài một thi sĩ. "Soạt.." Tiếng người thượng lá đạp, Diêu Trúc phút chốc cảnh giác. "Là ta, không cần căng thẳng". Không biết từ bao lâu Hiên Viên Triệt hiện diện. Diêu Trúc có chút thất kinh, võ công hoàng thượng rất không tầm thường. Đóng lại sách, Diêu Trúc chấp tay muốn hành lễ. "Hoàng..". Đã bị Hiên Viên Triệt ngăn chặn. "Suỵt, không cần đa lễ. Ta đến không phải quan trọng công việc. Cũng nên tránh kinh động người khác gian phòng. " Ừm ". Tuy nghi hoặc, Diêu Trúc gật đầu tỏ ý hiểu." Nhưng hoàng thượng đến đây lúc này canh giờ, không đúng lễ tiết. "Mà lại còn đứng ngoài cửa sổ y gian phòng. Vuốt mảnh tóc, Hiên Viên Triệt bước gần hơn cửa sổ." Ta là đến tìm ngươi giao đồ "." Giao đồ? "Diêu Trúc cũng đứng lên, cách ra một chút xa. Hành động Diêu Trúc làm Hiên Viên Triệt mỉm cười. Y thật sự có vẻ rất đáng yêu cảm giác." Đúng, ta có thứ muốn cho ngươi đồ vật ". Nói xong liên lấy ra từ tay áo quyển sách. Trao đến tay Diêu Trúc thượng, Hiên Viên Triệt lại một ý nghĩ xẹt qua đầu. Tay nhỏ quá, là nữ nhân sao? Mảnh như vậy làm gì! Cầm trên tay sách ' Thương kiêm chi bích ' Diêu Trúc mắt hưng phấn quang." Thượng cổ thư, thật sự là thượng cổ thư! "xong lại nhìn Hiên Viên Triệt mỉm cười ngoài cửa sổ." Này quyển sách, thật sự, cho ta sao? ". " Ừm, gạt ngươi làm gì. Sao hả, ngươi biết đọc cái này ý nghĩa chữ sao? Ta tuy 'có rất nhiều' quyển giống vậy, nhưng lại không đọc được ". Hiên Viên Triệt cố tình nhấn mạnh cái kia ba từ 'có rất nhiều' đầy tiếu ý. Âm thanh từ 'có rất nhiều' kia rốt cuộc thu hút được yêu sách thiếu niên." Cảm tạ, cái kia.. "y là muốn hỏi mượn kia mấy quyển sách. Nhưng lại ngại quý hiếm đồ vật. Thượng cổ chi sách ngàn vạn khó tìm, nay được một quyển học hỏi qua. Y cũng nên mãn nguyện tâm tình. Thấy vẻ mặt có chút ngại ngùng kia, Hiên Viên Triệt nét cười càng đậm. Y đúng là rất thú vị mà, hắn còn đang nhiều thời gian tìm hiểu đâu." Vì ta không đọc được, nên.. Hy vọng ngươi đến giúp ta vạch rõ ý nghĩa. Ngươi không ngại đâu nhỉ ". Được câu nói của Hiên Viên Triệt, Diêu Trúc có phần bất ngờ. Nhưng phần lớn vẫn là vui mừng. Y có cơi hội đọc thêm nhiều quyển, giải nghĩa sách không phải khó khăn việc." Đa tạ hoàng thượng ". Hoàng thành việc thỏa mãn tâm tình, Hiên Viên Triệt trở về tẩm cung. Bước vào vui vẻ khuôn mặt, Bân công công cũng giật mình. Chưa nói đến đám nô tài xung quanh đơ như tượng. " Rất lạ chuyện tình sao? ". Hiên Viên Triệt nhướng mày. Bân công công ho một tiếng đánh tỉnh đám nô tì. Ông đi đến bên Hiên Viên Triệt người," Hoàng thượng anh minh, người vui vẻ là phúc của an dân. Không có gì lạ, không có gì lạ! ". Không lạ mới sợ, lão công công ta đi theo hoàng thượng bấy lâu. Thấy được hoàng thượng tươi cười mấy lần chứ. Có khi hôm nay nguyệt quang xoay chuyển, càn khôn rung động. Thật sự rất lạ chuyện tình. Đã mặc vào tẩm y lụa trắng, Hiên Viên Triệt thượng giường. Ý cười trong mắt chưa lui, hắn lật trên tay sách. Tựa đề trên giấy 'Quân dân chi vương ' một quyển thượng cổ thư. Bên này Diêu Trúc gian phòng, lật cổ thư sách. Cửa sổ gió lạnh thổi nên đã đóng kín, dưới ánh đèn chú tâm xem. Đã quá khuya, Diêu Trúc dùng mảnh vải lam sắc đánh dấu sách, ngắm thêm một hồi. Thượng giường giờ ngủ, Diêu Trúc có chút đảo ngược ý nghĩ. Có vẻ hoàng cung, không phải nơi quá tệ. Hoàng thượng có vẻ, rất tốt người. Đặt tay lên trán, y đã muốn chìm vào mộng đẹp. Có lẽ trong kia giấc mơ, đã rơi vào ký ức cũ Diêu Trúc thầm thì." Bạch Vân sơn, nơi đó vẫn ổn chứ".