Bài viết: 4 

Chương 10:
Cửa phòng tổng giám đốc mở ra, thư ký đưa tay ra dấu mời. Cô nhìn ba người đàn ông tiêu sái bước vào. Ba người họ đều mặc vest đen, thân hình cao lớn hoàn hảo. Cô đứng dậy bước ra khỏi bàn làm việc, đi đến bên sofa đưa tay ra dấu mời.
"Lần đầu gặp mặt, ba vị, mời."
Bước đến ngồi trước sofa, Vương Quân cười.
"Cô nhóc, cô khẳng định lần đầu gặp?"
"Lần đầu. Tiên sinh, anh đây là có ý gì?"
"Tôi có ý gì cô còn không rõ sao? Cô BN." Vương Quân chống cằm nhìn cô, hơi nhếch miệng.
"Ồ, BN mà anh nhắc tới là ai tôi còn không biết. Anh đây chắc nhận nhầm rồi?" Cô tựa lưng vào ghế, khoanh hai tay ở trước ngực mình.
"Hôm nay là hẹn ba ngày, chúng tôi là đến bàn chuyện làm ăn với cô." Hạo Hiên nhướng người lên trước, đặt sấp tài liệu dày xuống mặt bàn.
"Hợp đồng? Chúng ta còn chưa bàn gì mà các anh đã đưa hợp đồng ra rồi sao?"
"Cô đọc trước. Quyền lợi chúng tôi dành cho cô sẽ không kém bất kì nơi nào trên Thế Giới." Vương Quân lên tiếng, đẩy bản hợp đồng đến trước mặt Bá Nguyệt.
"Ồ, thật hấp dẫn nha." Bá Nguyệt cười, cầm bản hợp đồng lên đọc. Sau một hồi, cô gấp lại, đặt xuống bàn. Đứng lên đi trở về phía bàn làm việc, ngồi xuống ghế.
"Chuyên hợp tác này, tôi không tham dự."
"Vì sao? Lợi ích lớn đến vậy." Hạo Hiên có hơi bất ngờ. Dẫu sao thì về tổ chức của họ cũng là lời lớn đó.
"Đơn giản vì tôi không phải người các anh cần tìm. BN gì đó, tôi hoàn toàn không biết."
"Ai da, Đại Thần, chị nhớ tôi không? Love Đại Thần. Chị suy nghĩ kỹ càng xem, lợi lớn lắm nha." Hàn Tử đứng dậy nhảy đến gần bàn làm việc của cô, chỉ chỉ ngón trỏ vào mặt mình.
"Không. Tôi không biết anh. Tôi cũng chẳng phải Đại Thần gì đó của anh." Cô xua tay. "Nếu các anh đến tìm người, xin lỗi, các anh nhầm chỗ rồi. Mời về cho."
"Cô nghĩ sao nếu trong đợt biến đổi thị tường này, công ty cô, bị thâu tóm hoặc phá sản?" Vương Quân trầm giọng. Vẫn ngồi im trên ghế sofa.
Cô bất ngờ, nhíu mày lại, tên điên này. "Ăn không được thì muốn phá cho hư? Anh không sợ tôi tiết lộ bí mật?"
"Hừ. Cô nghĩ mấy lão già đó sẽ nghe lời một con nhóc như cô mà đông đến tôi sao? Vậy cược đi, tôi và cô, xem ai chết trước."
"Anh.." Cô tức muốn chết rồi. Tên điên này là ỷ thế ép người mà. Cũng là do cô quá nhỏ bé. Lại hỏi "Sao anh biết được tôi?"
"Không có gì là không có kẽ hở, chỉ là không tìm được. Kẻ hở lần này là tìm ở người bên cạnh cô thôi." Hạo Hiên trả lời cô. Lại nói. "Cũng thật không ngờ, 'Vua tường lửa' dung mãnh, người người nể phục ấy lại chỉ là một cô gái nhỏ."
"Các người muốn tôi gia nhâp tổ chức của các người?" Cô ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào mắt Vương Quân.
"Phải, còn một chuyện nữa. Nói cho chúng tôi biết, ai sai cô đột nhập kho dữ liệu của chúng tôi?"
"Không có ai sai khiến gì cả. Chỉ là nổi hứng, vào trong đó tham quan qua lại mà thôi."
"Nổi hứng? Nếu chỉ là nổi hứng, sao lại lấy tư liệu để đổi tiền? Đại Thần, cô thiếu tiền lắm à?" Hàn Tử hỏi, đưa tay lên đỡ trán. Hình tượng đại thần của cô ở trong mắt anh, mất hết rồi.
"Tiền đó không dùng trên người tôi mà dùng để bù đắp cho tổn thất của dân làng tôi."
"Tổn thất của dân làng? Đại Thần cô lại huyên thuyên gì nữa rồi? Suy nghĩ của phụ nữ thật là khó hiểu."
"Hỏi đại ca của anh đấy là biết được thôi." Cô hất càm về phía Vương Quân, vẻ mặt ghi rõ 'lỗi bắt nguồn từ anh ta'.
"Chẳng lẽ cô là nói cái rừng cây đó? Chỉ có một cánh rừng nho nhỏ thôi, vậy mà liên lụy đến thông tin của chúng tôi sao? Không hổ là BN, suy nghĩ thật khó hiểu." Hạo Hiên nhún vai. Thật là, cô gái này chính là có thù tất báo. Không nên chọc trúng!
"Hừ, gia nhập tổ chức các anh cũng được. Trước tiên, đền tiền!"
"Được. Tấm thẻ này có một triệu USD, đền bù cho cô." Vương Quân đưa tấm thẻ ngân hàng cho cô, lại hỏi.
"Vẫn chưa rõ tên của cô. Cô là con lai giữa người Châu Âu với người Châu Á!"
"Cứ coi như vậy đi. Bá Nguyệt, gọi tôi như vậy." Cô lấy bản hợp đồng ra, ký vào. Lại lấy một tấm danh thiếp quẳng cho Hạo Tử.
"Số di động riêng của tôi, cần thì gọi vào đó. Còn nữa, gia nhập tổ chức các anh, tôi muốn những người ở xung quanh tôi được bảo vệ an toàn."
"Cẩn thận đến vậy? Được. Cũng đã xong, chúng tôi đi trước. Liên lạc sau." Vương Quân sảng khoái đồng ý. Anh đứng lên, nhét hai tay vào túi quần, đi ra cửa. Hạo Hiên cùng Hàn Tử cầm lấy một bản hợp đồng rời đi với Vương Quân.
"Lần đầu gặp mặt, ba vị, mời."
Bước đến ngồi trước sofa, Vương Quân cười.
"Cô nhóc, cô khẳng định lần đầu gặp?"
"Lần đầu. Tiên sinh, anh đây là có ý gì?"
"Tôi có ý gì cô còn không rõ sao? Cô BN." Vương Quân chống cằm nhìn cô, hơi nhếch miệng.
"Ồ, BN mà anh nhắc tới là ai tôi còn không biết. Anh đây chắc nhận nhầm rồi?" Cô tựa lưng vào ghế, khoanh hai tay ở trước ngực mình.
"Hôm nay là hẹn ba ngày, chúng tôi là đến bàn chuyện làm ăn với cô." Hạo Hiên nhướng người lên trước, đặt sấp tài liệu dày xuống mặt bàn.
"Hợp đồng? Chúng ta còn chưa bàn gì mà các anh đã đưa hợp đồng ra rồi sao?"
"Cô đọc trước. Quyền lợi chúng tôi dành cho cô sẽ không kém bất kì nơi nào trên Thế Giới." Vương Quân lên tiếng, đẩy bản hợp đồng đến trước mặt Bá Nguyệt.
"Ồ, thật hấp dẫn nha." Bá Nguyệt cười, cầm bản hợp đồng lên đọc. Sau một hồi, cô gấp lại, đặt xuống bàn. Đứng lên đi trở về phía bàn làm việc, ngồi xuống ghế.
"Chuyên hợp tác này, tôi không tham dự."
"Vì sao? Lợi ích lớn đến vậy." Hạo Hiên có hơi bất ngờ. Dẫu sao thì về tổ chức của họ cũng là lời lớn đó.
"Đơn giản vì tôi không phải người các anh cần tìm. BN gì đó, tôi hoàn toàn không biết."
"Ai da, Đại Thần, chị nhớ tôi không? Love Đại Thần. Chị suy nghĩ kỹ càng xem, lợi lớn lắm nha." Hàn Tử đứng dậy nhảy đến gần bàn làm việc của cô, chỉ chỉ ngón trỏ vào mặt mình.
"Không. Tôi không biết anh. Tôi cũng chẳng phải Đại Thần gì đó của anh." Cô xua tay. "Nếu các anh đến tìm người, xin lỗi, các anh nhầm chỗ rồi. Mời về cho."
"Cô nghĩ sao nếu trong đợt biến đổi thị tường này, công ty cô, bị thâu tóm hoặc phá sản?" Vương Quân trầm giọng. Vẫn ngồi im trên ghế sofa.
Cô bất ngờ, nhíu mày lại, tên điên này. "Ăn không được thì muốn phá cho hư? Anh không sợ tôi tiết lộ bí mật?"
"Hừ. Cô nghĩ mấy lão già đó sẽ nghe lời một con nhóc như cô mà đông đến tôi sao? Vậy cược đi, tôi và cô, xem ai chết trước."
"Anh.." Cô tức muốn chết rồi. Tên điên này là ỷ thế ép người mà. Cũng là do cô quá nhỏ bé. Lại hỏi "Sao anh biết được tôi?"
"Không có gì là không có kẽ hở, chỉ là không tìm được. Kẻ hở lần này là tìm ở người bên cạnh cô thôi." Hạo Hiên trả lời cô. Lại nói. "Cũng thật không ngờ, 'Vua tường lửa' dung mãnh, người người nể phục ấy lại chỉ là một cô gái nhỏ."
"Các người muốn tôi gia nhâp tổ chức của các người?" Cô ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào mắt Vương Quân.
"Phải, còn một chuyện nữa. Nói cho chúng tôi biết, ai sai cô đột nhập kho dữ liệu của chúng tôi?"
"Không có ai sai khiến gì cả. Chỉ là nổi hứng, vào trong đó tham quan qua lại mà thôi."
"Nổi hứng? Nếu chỉ là nổi hứng, sao lại lấy tư liệu để đổi tiền? Đại Thần, cô thiếu tiền lắm à?" Hàn Tử hỏi, đưa tay lên đỡ trán. Hình tượng đại thần của cô ở trong mắt anh, mất hết rồi.
"Tiền đó không dùng trên người tôi mà dùng để bù đắp cho tổn thất của dân làng tôi."
"Tổn thất của dân làng? Đại Thần cô lại huyên thuyên gì nữa rồi? Suy nghĩ của phụ nữ thật là khó hiểu."
"Hỏi đại ca của anh đấy là biết được thôi." Cô hất càm về phía Vương Quân, vẻ mặt ghi rõ 'lỗi bắt nguồn từ anh ta'.
"Chẳng lẽ cô là nói cái rừng cây đó? Chỉ có một cánh rừng nho nhỏ thôi, vậy mà liên lụy đến thông tin của chúng tôi sao? Không hổ là BN, suy nghĩ thật khó hiểu." Hạo Hiên nhún vai. Thật là, cô gái này chính là có thù tất báo. Không nên chọc trúng!
"Hừ, gia nhập tổ chức các anh cũng được. Trước tiên, đền tiền!"
"Được. Tấm thẻ này có một triệu USD, đền bù cho cô." Vương Quân đưa tấm thẻ ngân hàng cho cô, lại hỏi.
"Vẫn chưa rõ tên của cô. Cô là con lai giữa người Châu Âu với người Châu Á!"
"Cứ coi như vậy đi. Bá Nguyệt, gọi tôi như vậy." Cô lấy bản hợp đồng ra, ký vào. Lại lấy một tấm danh thiếp quẳng cho Hạo Tử.
"Số di động riêng của tôi, cần thì gọi vào đó. Còn nữa, gia nhập tổ chức các anh, tôi muốn những người ở xung quanh tôi được bảo vệ an toàn."
"Cẩn thận đến vậy? Được. Cũng đã xong, chúng tôi đi trước. Liên lạc sau." Vương Quân sảng khoái đồng ý. Anh đứng lên, nhét hai tay vào túi quần, đi ra cửa. Hạo Hiên cùng Hàn Tử cầm lấy một bản hợp đồng rời đi với Vương Quân.