"
Hạ Kiều, công ty đang ngày càng tuột dốc, nếu chúng ta được tập đoàn Đức Xuyên trợ giúp 10% cổ phần là có thể chết đi sống lại, con chịu thiệt thòi chút đi."
"Hạ Kiều, chị con là Thiên chi kiêu nữ trong mắt mọi người, không thể cưới người bị tàn phế được. Con gả cho anh ta đi, đây cũng là do con nợ chị con."
"Hạ Kiều, chỉ cần con ngoan ngoãn hoàn thành chuyện này, chúng tôi sẽ tìm viện dưỡng lão tốt nhất cho bà nội."
Sâu trong lòng vô cùng lạnh lẽo, bên tai còn vang vọng những câu nói đó.
Hạ Kiều đờ đẫn, tim đau như bị đâm.
"Vào đi! Thiếu gia đang ở trong." giọng nói bác quản gia Tần vang lên, mở cửa, nhẹ đẩy cô vào trong.
Đập vào mắt là khoảng đen vô tận.
Hạ kiều căng thẳng siết bàn tay, đứng im không dám cử động.
Có lời đồn, tính cách của Đại thiếu gia nhà họ Bùi cao ngạo, lạnh lùng như khối băng đơ, sau khi xảy ra tai nạn bị tàn phế, tính tình thay đổi như thời tiết, nóng nảy khó sống chung.
Hạ Kiều nghĩ đến cuộc sống dầu sôi lửa bỏng sau này, trong lòng bỗng thấy run sợ.
Cô nuốt ngụm nước miếng, lá gan táo bạo, lần tay tìm công tác mở đèn.
"A"
Bỗng nhiên, trong tối có một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía trước.
Hạ Kiều ngã quỵ dưới đất, cổ bị ai đó bóp.
Đèn sáng, đối diện với Hạ Kiều là khuôn mặt lạnh lẽo.
Bùi Lệ Xuyên lạnh như băng nhưng chắc chắn là người đàn ông đẹp trai, người cao một mét tám năm, vai rộng eo hẹp, chân lại dài. Gương mặt trời ban, đường nét trên mặt hoàn hảo không tỳ vết, mày kiếm, sống mũi cao nhọn, môi tiêu chuẩn, không dày không mỏng.
Lúc này, anh ngồi trên xe lăn, mặc quần áo thoải mái ở nhà, chân đắp một tấm vải mỏng, đôi mắt phương lạnh lẽo đang quan sát cô.
"Thả tay.." Hạ Kiều bị siết không hô hấp nổi.
Bùi Lệ Xuyên híp mắt, giọng nói chán nản: 'Cô chính là người được ông nội bỏ tiền mua về để làm bà Bùi chăm sóc nửa đời của tôi - Hạ Muội Nhi?'
Ông Bùi lấy cổ phần ở Đức Xuyên làm sính lễ để có được cô cháu dâu Hạ Muội Nhi, nhưng Hạ Muội Nhi sống chết không chịu gả cho người bị tàn phế Bùi Lệ Xuyên, vì vậy đã bắt cô phải gả thay.
Hạ Kiều thấy sự chán ghét trong đáy mắt anh, theo bản năng sinh tồn mà gật đầu, gian nan nói: 'Tôi là Hạ Muội Nhi, xin anh buông tôi ra!'
"Hạ Muội Nhi, đừng tưởng rằng gả cho tôi là được làm bà Bùi, cô chỉ như người giúp việc ông nội mua về chăm sóc tôi!"
Giọng nói lạnh giá của Bùi Lệ Xuyên như đang gõ vào cánh cửa lòng cô, rét lạnh, làm sống lưng cô lạnh phát run.
Bùi Lệ Xuyên đã điều tra tài liệu về cô, là một cô công chúa kiêu ngạo!
Cô công chúa với kẻ tàn phế? Cô chắc không cam chịu?
"Tôi biết." Thái độ của Hạ Kiều bình tĩnh, lạnh nhạt khác hẳn với tưởng tượng của ah.'Tôi biết thân phận của mình.'
Bùi Lệ Xuyên kinh ngạc, không biết tiếp lời như thế nào.
Cô bình tĩnh chấp nhận như vậy?
Con ngươi của người đàn ông lóe lên, chìn chằm chằm vào mặt người phụ nữ, mặt cô rất nhỏ, chắc chỉ hơn bàn tay chút, trong con ngươi màu hổ phách như Nga Mi có sợ hãi, có do dự, có lúc lộ ra vẻ thỏa hiệp.
Đúng như dự đoán!
Ai lại cam tâm tình nguyện lấy một người bị tàn phế!
Chỉ là cổ phần của Đức Xuyên quá mê hoặc lòng người, vì vậy người phụ nữ này mới khom lưng quỳ gối chấp nhận.
Giữa hai hàng lông mày Bùi Lệ Xuyên xuất hiện nếp nhăn.
Hai mắt lạnh lẽo, buông tay đẩy cô ra: 'Đại tiểu thư nhà họ Hạ rất bản lĩnh, vì cổ phần của Đức Xuyên mà không tiếc cả một đời, làm tôi được mở mang tầm mắt.'
Lời nói của Bùi Lệ Xuyên đầy vẻ châm biếm.
Hạ Kiều xoa cổ bị bóp đau, hai mắt nhìn đầu ngón chân mình không phản bác.
Thái độ dửng dưng này của cô làm Bùi Lệ Xuyên cảm thấy khó chịu.
"Lại đây!"
Hạ Kiều khôn khéo đi tới.
Mỗi bước chân, hơi lạnh tỏa ra trên người đàn ông càng nồng đậm, đè ép làm cô thấy hô hấp cũng khó.
Có.. chuyện gì cần tôi làm à?'
Hạ Kiều cố gắng bình tĩnh lại, nhưng âm thanh run rẩy đã vạch trần cô.
Môi Bùi Lệ Xuyên bất giác cong lên không vạch trần, giọng mờ ám: 'Đêm tân hôn, cô bảo phải làm gì?'