Bài viết: 11 

CHAP 10
Cô đang say giấc nồng thì bị những sợi tóc của mình làm cho nhột. Bất giác quay người mở mắt ra. Anh lúc này hú hồn bà cố. Đứng dậy ngay khỏi giường. Mặt lạnh lùng liếc sang phía khác. Hai tay nhét lại vào túi quần (lật mặt nhanh thế)
Cô dụi mắt, liếc sang nhìn thấy anh liền vội vàng ngồi dậy. Mặt bừng tỉnh.
- Hai người ăn xong rồi sao, để tôi xuống dọn.
Đúng là cái móc tay hôm bữa đã đánh dấu mối quan hệ mới là bạn bè chứ không phải chủ tớ. Vậy mà cứ thấy anh mặt lạnh thì cô cũng mồ hôi mạ mồ hôi con chảy xuống.
Anh im lặng nhìn dáng vẻ của cô. Trong lòng không hiểu sao lại buồn cười, nhưng ai đời lại cười lúc này. Anh quay ngoắt về phía cửa bước ra, không quên nói câu mà thằng bạn anh vừa nói:
- Tôi xin lỗi. - Anh bước ra khỏi cửa để cô lại với khuôn mặt nhíu mày, lòng thầm suy nghĩ: Sao anh ta lại xin lỗi mình nhể?
Ba cái chuyện lặt vặt cô thường không để bụng, nên tối qua thức vì anh hay sáng bị anh mắng cũng chả là gì. Nay nghe anh xin lỗi mình thì thật sự khó hiểu.
Nhưng câu chuyện xin lỗi lại bị bỏ qua chỉ sau 3 giây suy nghĩ. Cô chỉ biết là cơ hàm hình vẫn còn ngáp, đã thế nãy đến giờ cô mới chợp mắt được 10 phút.
~Tua nhanh đi~
1 tuần sau..
- Tôi hỏi cậu cái này nhé? - Vĩ Kì bỗng đến ngồi cạnh cô nói giọng ngon ngọt
- Anh bị gì à? Hôm nay lại xưng tôi với cậu. Có ý định gì đúng không. - Cô nhìn Vĩ Kì với ánh mắt nghi ngờ
- Khiếp, người gì mà vừa đẹp vừa thông minh. - Vĩ Kì đánh một phát vào vai khiến cô hú má
Cô nhìn Vĩ Kì với đôi mắt kiểu: Gì dzậy má!
Hóa ra là anh nhà ta định mua quà cho Didi. Sắp tới là sinh nhật cô. Sau khi được tư vấn một cách kĩ lưỡng đến từ nhà thông thái, anh đã biết được sở thích của Didi là đọc sách. Sách báo, sách truyện, tiểu thuyết.. Cô có thể đọc tất cả trừ ngôn tình. Còn lí do vì sao thì Tịnh Kỳ chỉ nói là câu chuyện dài lắm mà anh cũng không nên biết.
Với tính tò mò có chừng mực thì anh đành thôi vậy. Hỏi sâu hỏi kĩ có khi "chị vợ tương lai" lại giận.
~3 ngày sau~
- Nào cô gái muốn chị tặng cho gì nào? - Tịnh Kỳ vừa gọt trái cây vừa nói chuyện với Didi
- Chị làm việc 24/7 ì người ra, lấy đâu ra tiền mà quà với cáp
* * *
Hai người nói qua nói lại cho đến tận lúc Hạo Hiên và Vĩ Kì vào đến tận trong nhà, cô vẫn không nhận ra. Định đem dao đi cất thì cô tình làm cho dao quẹt vào tay khiến mình chảy máu. Cô vừa bỏ điện thoại xuống vừa cố kìm máu. Gớm, dao gì mà quẹt qua thôi cũng như cứa vào tay í. Đúng là hàng xịn của nhà giàu.
Nhìn tay cô chảy máu anh vội lao đến giữ chặt lấy tay cô. Nhờ Vĩ Kì lấy hộp thuốc rồi tỉ mỉ khử trùng và dán băng. Cô và Vĩ Kì nhìn anh không chớp mắt, đặc biệt là cô. Đến khi anh ngẩng đầu lên, thấy cả hai đang nhìn chằm chằm mình rồi bất giác nhìn lại hành động của mình từ nãy đến giờ. "Ủa, hỏi chấm. Mình tự dưng lại lo cho cô ta" : Đây là suy nghĩ của anh nhà ta ngay lúc đó.
- Lần sau đừng có nấu cháo điện thoại như thế - Anh đứng dậy rồi bỏ lên phòng.
Mắt cô vẫn mở to như không khép lại được. Cô đi vào nhà vệ sinh với trái tim đập bôm bốp. Anh bước lên lầu với N dấu chấm hỏi trong đầu. Vĩ Kì thì đứng như trời trọc, miệng cười tủm tỉm.
Ôi riết cái nhà không còn ai bình thường nữa rùi. Rồi có định ăn cơm không.
Cô dụi mắt, liếc sang nhìn thấy anh liền vội vàng ngồi dậy. Mặt bừng tỉnh.
- Hai người ăn xong rồi sao, để tôi xuống dọn.
Đúng là cái móc tay hôm bữa đã đánh dấu mối quan hệ mới là bạn bè chứ không phải chủ tớ. Vậy mà cứ thấy anh mặt lạnh thì cô cũng mồ hôi mạ mồ hôi con chảy xuống.
Anh im lặng nhìn dáng vẻ của cô. Trong lòng không hiểu sao lại buồn cười, nhưng ai đời lại cười lúc này. Anh quay ngoắt về phía cửa bước ra, không quên nói câu mà thằng bạn anh vừa nói:
- Tôi xin lỗi. - Anh bước ra khỏi cửa để cô lại với khuôn mặt nhíu mày, lòng thầm suy nghĩ: Sao anh ta lại xin lỗi mình nhể?
Ba cái chuyện lặt vặt cô thường không để bụng, nên tối qua thức vì anh hay sáng bị anh mắng cũng chả là gì. Nay nghe anh xin lỗi mình thì thật sự khó hiểu.
Nhưng câu chuyện xin lỗi lại bị bỏ qua chỉ sau 3 giây suy nghĩ. Cô chỉ biết là cơ hàm hình vẫn còn ngáp, đã thế nãy đến giờ cô mới chợp mắt được 10 phút.
~Tua nhanh đi~
1 tuần sau..
- Tôi hỏi cậu cái này nhé? - Vĩ Kì bỗng đến ngồi cạnh cô nói giọng ngon ngọt
- Anh bị gì à? Hôm nay lại xưng tôi với cậu. Có ý định gì đúng không. - Cô nhìn Vĩ Kì với ánh mắt nghi ngờ
- Khiếp, người gì mà vừa đẹp vừa thông minh. - Vĩ Kì đánh một phát vào vai khiến cô hú má
Cô nhìn Vĩ Kì với đôi mắt kiểu: Gì dzậy má!
Hóa ra là anh nhà ta định mua quà cho Didi. Sắp tới là sinh nhật cô. Sau khi được tư vấn một cách kĩ lưỡng đến từ nhà thông thái, anh đã biết được sở thích của Didi là đọc sách. Sách báo, sách truyện, tiểu thuyết.. Cô có thể đọc tất cả trừ ngôn tình. Còn lí do vì sao thì Tịnh Kỳ chỉ nói là câu chuyện dài lắm mà anh cũng không nên biết.
Với tính tò mò có chừng mực thì anh đành thôi vậy. Hỏi sâu hỏi kĩ có khi "chị vợ tương lai" lại giận.
~3 ngày sau~
- Nào cô gái muốn chị tặng cho gì nào? - Tịnh Kỳ vừa gọt trái cây vừa nói chuyện với Didi
- Chị làm việc 24/7 ì người ra, lấy đâu ra tiền mà quà với cáp
* * *
Hai người nói qua nói lại cho đến tận lúc Hạo Hiên và Vĩ Kì vào đến tận trong nhà, cô vẫn không nhận ra. Định đem dao đi cất thì cô tình làm cho dao quẹt vào tay khiến mình chảy máu. Cô vừa bỏ điện thoại xuống vừa cố kìm máu. Gớm, dao gì mà quẹt qua thôi cũng như cứa vào tay í. Đúng là hàng xịn của nhà giàu.
Nhìn tay cô chảy máu anh vội lao đến giữ chặt lấy tay cô. Nhờ Vĩ Kì lấy hộp thuốc rồi tỉ mỉ khử trùng và dán băng. Cô và Vĩ Kì nhìn anh không chớp mắt, đặc biệt là cô. Đến khi anh ngẩng đầu lên, thấy cả hai đang nhìn chằm chằm mình rồi bất giác nhìn lại hành động của mình từ nãy đến giờ. "Ủa, hỏi chấm. Mình tự dưng lại lo cho cô ta" : Đây là suy nghĩ của anh nhà ta ngay lúc đó.
- Lần sau đừng có nấu cháo điện thoại như thế - Anh đứng dậy rồi bỏ lên phòng.
Mắt cô vẫn mở to như không khép lại được. Cô đi vào nhà vệ sinh với trái tim đập bôm bốp. Anh bước lên lầu với N dấu chấm hỏi trong đầu. Vĩ Kì thì đứng như trời trọc, miệng cười tủm tỉm.
Ôi riết cái nhà không còn ai bình thường nữa rùi. Rồi có định ăn cơm không.