Ngôn Tình Em Là Duy Nhất - Ng Phương

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi NT Phương, 12 Tháng tám 2021.

  1. NT Phương

    Bài viết:
    0
    Chap 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Mộc cũng đặt bát cơm xuống, một bộ dạng nghiêm túc ngồi thẳng lưng, ánh mắt hiện lên vài tia tiếc nuối rồi lại nhanh chóng biến mất:

    - Lam Thừa Mục, em ở bên anh cũng bốn năm nay. Cái gì nợ nần cũng đều đã sớm trả đủ, điều này anh biết rõ đúng không?

    Nghe cô nói đến đây trong lòng hắn bất chợt lo lắng, hắn có một loại dự cảm xấu rằng hắn sắp mất đi thứ quan trọng nhất của cuộc đời mình.

    Không thấy hắn nói lại nhìn thấy ánh mắt hắn có chút dạo động, cô nói tiếp:

    - Anh nghe cho rõ, em yêu anh. Tình cảm của em đối với anh mà nói đã sâu tới mức muốn thoát ra cũng mất một quãng thời gian rất dài, anh biết đúng chứ? Nhưng Thừa Mục, anh không yêu em, vậy anh giữ em bên mình để làm gì? Ba em nợ anh cái gì anh cũng đã đòi lại rồi, đến bây giờ em cũng không còn có lý do gì ở bên anh nữa. Lam Thừa Mục, anh buông thả cho em đi, em không muốn ở bên anh làm một người tình nữa!

    Hắn không nói lời nào, trong tâm can đã sớm trấn động không nhỏ, trái tim đang không ngừng phát đi cảnh báo rằng nên giữ người này ở lại. Nhưng một chút rồi một chút, lời cứ đến miệng lại nuốt vào.

    Lam Thừa Mục lần đầu tiên trong đời có loại cảm giác như vậy, ngày cả khi Kiều Hạ rời đi hắn cũng chỉ có bất đắc dĩ mà thôi. Nhưng hiện tại, trong lòng trống rỗng, trái tim co thắt đến khó thở. Kiều Mộc sắp rời xa hắn rồi ư?

    Vậy bản thân nên làm sao?

    Không biết nói gì và cũng không làm bất cứ hành động gì. Hắn cũng chỉ ngồi đó chân chân nhìn bóng lưng cô đi lên phòng.

    Sau khoảng tầm 15 phút Kiều Mộc đi xuống, trên tay cô có một túi đồ và một chiếc vali, đặt đồ ở bên cạnh cầu thang, cô bước đến bàn ăn nói lời từ biệt:

    - Em sẽ xuất ngoại, em sẽ đi những nơi em muốn, làm những việc em muốn làm, em chở lại làm con người thật của chính mình. Thừa Mục, nếu ở đây quá cô đơn tịch mịch thì hãy về bên nhà chính đi, nếu anh còn yêu thích thật nhiều cô gái kia thì hãy tìm và đem cô ấy trở về. Hàng ngày ăn uống cũng phải chu toàn, bên ngoài dự tiệc thì uống rượu ít thôi dạ dày anh không tốt. Thức ăn sẵn và tươi em đều mua để trong tủ rồi, anh giữ sức khoẻ. Tạm biệt!

    Nói một chàng thật dài nhưng tóm lại vẫn là lo nghĩ cho sức khoẻ của hắn, càng nói càng cảm thấy đau đớn, mắt nóng bỏng muốn khóc, trái tim lại không chịu được mà muốn vứt bỏ mọi thứ để ở lại. Nhưng không thể được, cô không thể cứ sống như vậy.

    Thừa Mục nghe cô nói, nội tâm đã muốn nhảy đến trói cô thật chặt ở bên mình, cảm giác mất đi một thứ quan trọng lại càng mãnh liệt. Bao nhiêu xúc cảm, bao nhiêu lời muốn nói cuối cùng cũng chỉ hợp lại thành một câu:

    - Không phải nói yêu sao? Vì sao yêu lại còn muốn rời đi?

    Cô tiến lại bàn ăn, đặt một nụ hôn lướt qua môi hắn. Chỉ như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại mang theo nhiều tình cảm chất chứa:

    - Bốn năm yêu anh đã đủ lắm rồi, cũng may là thanh xuân của em chỉ mới bắt đầu, em muốn tìm một người khác, một người yêu em và có thể cho em cuộc sống hạnh phúc như bao cặp vợ chồng khác. Anh nói xem, em cũng không thể cả đời yêu đơn phương anh phải không? Em mệt mỏi!

    Quay bước đi lại như nghĩ đến việc gì đó, cô quay người lại:

    - Lam Thừa Mục, anh có yêu em không?

    Cô đã sắp rời xa hắn, có lẽ đây là lần cuối cùng cô hỏi hắn câu này và cũng có lẽ là lần cuối cùng cô nói chuyện với hắn.. Nhưng hắn vẫn không chịu trả lời! Thật đúng là sắt đá mà!

    Không còn hi vọng gì nữa, giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, là luyến tiếc khi phải rời xa hay là vui mừng khi được giải thoát? Bước chân nặng nề như kéo theo cả một tảng đá, cứ thế lết từng bước đi ra khỏi ngôi biệt thự xa hoa này, rời khỏi nơi mình đã sống bốn năm, rời khỏi nơi mình đã xem là nhà.. Và rời khỏi người cô yêu.

    Khi không còn hắn nữa, cô khóc thật to như chút hết mọi buồn phiền, cuối cùng đã rời đi. Không như cô nghĩ, hắn không níu kéo, có thể là hắn thật sự đã muốn mình li khai từ lâu chỉ là chưa có dịp nói.

    Từ bây giờ sẽ không gặp nữa, hiện tại, tuơng lai và mãi mãi. Thân xác rời đi nhưng trái tim vẫn còn ở lại. Lam Thừa Mục, anh vẫn như sự tồn tại bất diệt trong trái tim em.
     
    cỗ máy thời gianCá chép đỏ thích bài này.
  2. NT Phương

    Bài viết:
    0
    Chap 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    3 năm sau:

    Quãng thời gian vừa qua đối với một số người có lẽ là nhanh như chớp, với một số người khác lại là bình đạm. Còn đối với Lam Thừa Mục thì như cả 3 nghìn năm.

    Cái ngày mà Kiều Mộc rời đi, phải thật lâu sau hắn mới nhận thức được rằng trong căn nhà đó chỉ còn lại mình hắn cô đơn.

    Thừa Mục đặt ra thật nhiều câu hỏi: Tại sao hắn giữ cô bên mình bốn năm? Không lẽ chỉ vì thỏa mãn nhu cầu tình dục thôi sao? Tại sao cô ra đi lại khiến hắn cảm thấy mất mát như vậy? Tại sao trái tim lại đau khi cô nói muốn tìm một hạnh phúc mới? Và tại sao bây giờ hắn mới nhận ra là mình yêu cô?

    Nhưng dù có đặt cả ngàn cả vạn câu hỏi tại sao thì Kiều Mộc cũng đã đi rồi! Cô mệt mỏi khi ở bên cạnh hắn, cô không muốn yêu hắn nữa. Lý do không phải là vì hắn quá cố chấp không chịu thừa nhận tình cảm của mình sao? Nếu như lúc đó gắt gao ôm cô, nếu như lúc đó bằng mọi giá trói chặt cậu bên mình, nếu như lúc đó nói một câu 'anh yêu em'..

    Nếu như..

    Trên đời này không có nếu như, cốc nước đổ đi rồi không thể lấy lại. Lúc đầu nhận biết sớm một chút có phải tốt rồi không?

    Lúc này đây Lam Thừa Mục mới chân chính hiểu được thế nào là có không giữ mất đừng tìm.

    * * *

    Trong căn phòng chủ tịch tập đoàn Lam Thị. Lam Thừa Mục nhíu nhíu mày nhìn sổ sách, trước mặt là một loạt các trưởng phòng đang lo sợ run cầm cập.

    Chuyện là Lam tổng đột ngột muốn xem doanh thu của các mặt hàng và các bản thiết mà khách hàng đã dặn đặt làm. Những mặt hàng trang sức này đều là khách Vip của tập đoàn yêu cầu được thiết kế đặc biệt, yêu cầu về mẫu mã lẫn nguyên liệu chế tác đều đặc bịêt cao.

    Lam Thừa Mục nhíu mày càng chặt, vùng một cái đứng phắt dậy ném một đống giấy tờ ra trước mặt các trưởng phòng. Chất giọng vốn dĩ đã trầm hiện tại còn mang theo ý không hài lòng, quát:

    - Có phải mấy nguời đều muốn bị đuổi việc hết rồi không! Tại sao doanh thu tháng này lại thấp hơn hẳn 20%? Bản thiết kế khách đặt yêu cầu tinh tế, sáng trọng nhưng không được quá màu mè và nhiều họa tiết, nhìn xem, nhìn xem mấy người thiết kế ra cái gì rồi? Nếu còn không màu khắc phục vấn đề này, Lam thị cũng không cần trả tiền cho người vô dụng!

    Các trưởng phòng đều sợ tới mặt trắng bệch, mỗi người nhanh chóng gồm hết giấy tờ lại vâng vâng dạ dạ chạy ra khỏi phòng. Cô Thư kí nhìn thấy cũng biết tổng giám đốc lại tức giận nữa rồi, liền biết điều không vào trong.

    Đúng lúc này Ninh Lan lại tới. Cô Thư kí có nói với cô rằng Lam tổng đang tức giận, thế nhưng Ninh Lan lại càng khoái chí xông vào mà còn không thèm gõ cửa.

    - Lại là ai chọc cậu vậy a?

    Khuôn mặt tỏ vẻ vui thích mà hỏi đến, trên mặt cô lúc nào cũng là như vậy luôn luôn cười.

    Ngược lại, Lam Thừa Mục không có vui vẻ như vậy. Hắn lườm cô một cái rồi cũng tiến đến ngồi xuống ghế, tay đưa lên cởi hai nút áo. Rất buồn phiền mà hỏi:

    - Cậu không phải là người của công chúng sao? Rảnh rỗi lắm hả?

    Cô cũng không khó chịu với lời nói của hắn, căn bản là đã làm bạn nhiều năm, cái tính cách hắn cũng đã sớm quên thuộc. Ninh Lan vươn tay lấy tách trà nhấp một ngụm:

    - Không rảnh, nhưng hôm nay là có chuyện quan trọng liên quan đến cả đời cậu. Nên tôi dành chút thời gian đến muốn nói cho cậu biết.

    Vẻ mặt hắn cũng không quá quan tâm, tầm mắt đưa ra ngoài cửa kính sát đất:

    - Là chuyện gì?

    - Kiều Mộc quay về rồi!

    Rất rõ ràng, cả người Lam Thừa Mục giật lên một cái, ánh mắt bình thường vẫn luôn như mặt nước yên tĩnh bây giờ lại nổi lên một tầng sóng dào dạt. Trái tim đập thật nhanh, 3 năm qua không có cô ở bên hắn đã thay đổi. Tuy nét lạnh lùng vẫn còn nhưng đã biết bày tỏ cảm xúc thật ra bên ngoài, vui hay buồn đều biết biểu hiện rồi.

    Hiện tại Kiều Mộc đã trở lại, đây là cơ hội mà ông trời cho hắn. Lần này hắn sẽ không để cô tuột mất nữa, 3 năm đã là quá đủ cho một thử thách tình yêu.

    - Cô ấy ở đâu?

    Nhìn biểu hiện trên khuôn mặt hắn, có vẻ như Ninh Lan rất hài lòng:

    - Không phải bao năm qua vẫn luôn cho người báo cáo tình hình của cậu ấy sao! Hãy tự mình tra đi.

    Nói xong cô ra về, Phạm Thừa Thừa bây giờ mới nhớ đến rằng mình đã cho người theo dõi cô. Nhưng tại sao cô trở về mà hắn không nhận được tin tức gì? Không được, phải lập tức đi tìm.

    Kiều Mộc! Em còn yêu anh không?
     
    cỗ máy thời gianCá chép đỏ thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...