Em Gái Song Sinh Của Tôi (Fanfic Harry Potter) - Mizuki2204

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Mizuki2204, 8 Tháng hai 2019.

  1. Mizuki2204

    Bài viết:
    0
    Chương 20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    _ Đó, giờ mấy bồ đã tin mình chưa? - Hermione nói, ánh mắt cô bé tràn đầy vẻ đắc thắng - Bây giờ thì mau mau về kí túc xá đi thôi, sắp quá giờ giới nghiêm rồi đấy.

    Thế là sau khi đứng chiêm ngưỡng cái cúp thêm vài phút, cuối cùng bọn trẻ cũng nuối tiếc ra về. Chúng vừa đi vừa nói chuyện rôm rả.

    - À mà Hermy - Halie cất tiếng hỏi sau khi cả bọn ngừng cười rũ rượi vì câu chuyện khôi hài của Ron - Tại sao giáo sư Mc Gonagall lại bất ngờ chọn anh mình làm Tầm thủ thế?

    Hermione giật mình. Cô bé đã tránh nói đến chủ đề đó suốt buổi nói chuyện, nhưng giờ thì có vẻ mọi công sức đã đổ sông đổ bể.

    - Ừm.. ờ.. thì.. - Hermione ngập ngừng. Cô bé biết là nếu kể cho Halie nghe sự thật thì chắc chắn con bé sẽ bị tổn thương.

    - Bồ do dự cái gì, Hermione? Cứ kể cho bồ ấy nghe đi - Ron nói.

    - Tôi đồng tình với Ron. Halie cần được biết chuyện này. - Harry nói dứt khoát.

    - Thôi được rồi - Hermione thở dài.

    - Và đó là toàn bộ câu chuyện - Hermione nói.

    - Draco không thể nào làm loại chuyện như thế được! - Halie thở hổn hển.

    - Có, thằng đó hoàn toàn có khả năng đấy! Bằng chứng chính là việc hôm nay nó đã làm - Harry nói, có phần hơi cáu kỉnh - Em tốt hơn là đừng nên tiếp xúc với nó nữa, Halie. Malfoy chẳng tốt lành gì đâu.

    - Đúng là nhà Slytherin. Từ đầu tôi đã cảm thấy thằng Malfoy đó có vấn đề rồi - Ron vô thức buột miệng.

    - Ron! Nếu bồ đã quên thì để mình nhắc cho bồ nhớ: Bản thân mình cũng là một thành viên nhà Slytherin! - Halie chuyển từ sự bất ngờ sang thành cơn giận dữ kinh hoàng hiếm thấy - Giờ thì xin thứ lỗi, mình sẽ đi về kí túc xá. Ngay bây giờ.

    Nói rồi con bé vụt chạy đi, chẳng mấy chốc đã khuất khỏi tầm mắt của bộ ba nhà Gryffindor.

    Harry thở dài.

    - Mấy bồ đừng lo. Tính cách của Halie chính là như vậy. Con bé không thể chịu đựng được khi có cảm giác một trong những người thân thiết với nó lại đang đâm sau lưng và phản bội con bé. - Ánh mắt Harry chợt hiện lên tia trìu mến - Tuy không nói ra, nhưng tôi biết Halie vô cùng yêu thương tôi. Bất cứ ai làm bất cứ điều gì tổn hại đến tôi cũng sẽ trở thành kẻ thù của con bé. Thế nhưng lần này, mọi chuyện lại không hề đơn giản như vậy. Halie rất trân trọng tình bạn với tên Malfoy kia, vì vậy bây giờ trong con bé có lẽ đang xuất hiện loại cảm giác mâu thuẫn trước nay chưa từng xuất hiện, và điều đó làm con bé nổi giận. - Harry thở dài.

    Chỉ như vậy thôi

    Halie bước từng bước trở về phòng, bị cảm giác mâu thuẫn giằng xé. Liệu những gì anh hai và mọi người nói có phải là sự thật? Draco thật sự là người như vậy sao? Không, chắc chắn chỉ là hiểu nhầm thôi. Cậu ấy không thể làm bất cứ điều gì như vậy được. Cậu ấy không thể!

    Halie điên cuồng bào chữa, cố ép mình không tin vào cái sự thật này. Con bé thả rơi mình lên giường, úp mặt xuống gối. Một giọt nước mắt chầm chậm ứa ra.

    Cậu ấy không thể làm thế.

    Draco bước từng bước đến đại sảnh đường, nhìn cậu có vẻ như đang nghĩ ngợi gì đó. Draco đứng trước cánh cửa một lúc khá lâu, cậu chần chừ, do dự, nhưng rồi cậu cũng đẩy cửa bước vào. Từ sau sự việc cậu công khai thách thức Potter, Draco vẫn chưa chạm mặt Halie một lần nào, cậu thậm chí còn không dám đến thăm cô bé ở bệnh thất. Liệu cô ấy có nổi giận với cậu không? Ngu ngốc! Draco tự sỉ vả mình. Tất nhiên là cô ấy sẽ nổi giận rồi. Mình đã gần như đấu tay đôi với anh trai của cô ấy, cô ấy không nổi giận mới là lạ. Thôi được. Draco hạ quyết tâm. Cứ làm liều thôi. Mình phải chịu trách nhiệm cho những gì mình gây ra.

    Draco bước vào đại sảnh đường. Cậu tiến dến dãy bàn nhà Slytherin rồi ngồi xuống chỗ ngồi của cậu, như mọi khi, bên cạnh Halie.

    Draco rụt rè lên tiếng.

    - Chào buổi sáng, Halie.

    Halie không trả lời. Con bé cúi gằm mặt, nhìn xuống cái đĩa trống trơn đang để ở trên bàn. Và bữa sáng nhà Slytherin đã diễn ra như thế, trong không khí ngột ngạt đến mức kinh khủng. Trong suốt bữa ăn, Halie không nói một tiếng nào, và cũng chẳng đụng môi vào bất kì món ăn ngon lành nào cả, để mặc Draco cứ ngồi nhìn con bé đầy lo lắng. Chỉ đến khi bữa sáng đã sắp sửa xong xuôi, con bé mới bất ngờ lên tiếng, làm cho Draco gần như giật nảy mình.

    - Draco - Halie nói, con bé nhìn vào mắt cậu thiếu niên tóc bạch kim một cách vô cùng nghiêm túc - Tôi có chuyện cần nói với cậu. Bây giờ cậu có rảnh không?

    - Hả.. à ừ.. được! Bây giờ tôi rảnh. Rất rảnh. - Draco trả lời.

    Halie mỉm cười, nhưng trong nụ cười của con bé lại man mác nỗi buồn.

    - Vậy được rồi. Cậu đi theo tôi.

    Halie đứng dậy, con bé lặng lẽ rời khỏi đại sảnh đường, theo sau là Draco bám sát gót.

    Halie dẫn Draco ra khoảng sân đầy nắng và cỏ xanh mướt, gió thổi làm cho chúng lay lay. Halie đứng quay lưng lại với Draco, mái tóc của con bé được xõa dài sau lưng, giờ đang tung bay nhè nhẹ. Trong một khoảnh khắc, Draco cảm thấy bản thân cậu có thể đánh đổi bất cứ điều gì để ngày ngày có thể nhìn thấy mái tóc đỏ tuyệt đẹp đó, để nụ cười luôn luôn hiển hiện trên đôi môi nhỏ nhắn xinh đẹp kia, để niềm hạnh phúc luôn lấp lánh trong đôi mắt của cô gái nhỏ. Nhưng rồi Halie lên tiếng, phá vỡ những xúc cảm nhất thời của Draco.

    -.. - Halie chầm chậm quay người lại - Đã rất lâu rồi tôi không cột mái tóc của mình lên.. Cậu có biết tại sao không?

    Draco lắc đầu. Halie mỉm cười nhẹ nhàng.

    - Vì đó là công việc của anh hai. Nếu không phải là anh ấy, tôi thà cả đời này không bao giờ cột tóc còn hơn.

    - Cậu yêu cậu ta nhiều đến vậy sao? - Draco hỏi một cách lặng lẽ

    - Tôi rất, rất yêu. Đó là lý do vì sao tôi tức giận khi nghe thấy cậu đã làm chuyện đó với anh ấy. - Halie nói.

    - Cậu giận tôi sao? - Draco hỏi

    - Không. Tôi giận chính bản thân mình. Tôi giận chính tôi đã không thể làm cho hai người tôi yêu quý trở thành bạn bè tốt của nhau.

    - Tôi xin lỗi.. - Draco nói nhỏ.

    - Không, không phải lỗi của cậu, Draco. Nó là con người cậu, là một phần trong cậu. Nó là.. là.. bản chất Slytherin. Cậu không thể chối bỏ nó, Draco.

    Draco im lặng. Giờ đây cậu thậm chí còn nghe được tiếng gió thổi khiến những chiếc lá kêu xào xạc ở một khoảng trời xa xăm nào đó.

    Halie cười buồn.

    - Là lỗi của tôi. Tôi đã sai lầm khi cho rằng mình có thể kéo hai người lại với nhau.

    Chỉ là.. hai người.. quá khác biệt.
     
  2. Mizuki2204

    Bài viết:
    0
    Chương 21

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Harry, Ron và Hermione ngồi ở đại sảnh đường, ăn sáng trong im lặng. Chúng cứ ngồi như vậy, chẳng nói với nhau lời nào cho đến khi Ron lên tiếng.

    - Này! Mấy bồ nói gì đi chứ? Bộ mấy bồ không thấy hả? Con chó đó..

    Hermione đột ngột cắt ngang.

    - Mình biết. Nó thật đáng sợ. Và đống dãi của nó thì, ôi, thật kinh tởm.

    Harry cũng thêm vào.

    - Và nếu như bồ không nhớ, Hermione, con chó đó có ba đầu! Ba đầu đấy!

    - Giáo sư Dumbledore hẳn là bị điên rồi nên mới giữ một thứ như vậy ở trong trường. - Ron rùng mình.

    - Đúng vậy. Giáo sư hẳn đã điên rồi - Hermione đồng tình - Trừ khi..

    - Trừ khi gì cơ? -Ron nôn nóng hỏi.

    - Trừ khi giáo sư để nó ở đó là có mục đích - Hermione nhíu mày, cô bé đang cố nhớ ra điều gì đó - Nếu mình nhớ không nhầm thì con vật đó đứng trên một cái cửa sập.

    - Thì sao? - Ron ngờ nghệch hỏi lại.

    - Thì sao! Điều đó nghĩa là con chó ba đầu đang canh giữ một cái gì đó ở dưới cánh cửa, Ron Weasley. - Hermione thở dài ngao ngán.

    - Này mấy bồ - Harry dường như đã phát hiện ra điều gì đó - Nhớ lần tôi kể về cái gói nhỏ mà bác Hagrid mang ra từ hầm 713 ở ngân hàng Gringots không?

    Hermione đập tay xuống bàn, mắt cô bé long lanh đầy phấn khích.

    - Chính nó! Nó chính là thứ mà con chó canh giữ dưới cái cửa sập!

    Thế nhưng Ron lại dập tắt niềm phấn khích của cô bé chỉ bằng một câu hỏi đơn giản.

    - Nhưng mà nó là cái gì mới được?

    - Chẳng phải chúng ta có thể hỏi trực tiếp bác Hagrid sao?

    - Bồ biết gì không Harry? Bác ấy sẽ chẳng đời nào nói cho chúng ta biết đâu.

    Trưa ngày hôm đó Harry vừa được anh Wood giới thiệu sơ lược cho về Quichditch, giờ đây cậu lại đang phải giải thích hết mọi thứ cho Ron, người mà thậm chí còn hào hứng và phấn khích hơn cả cậu. Bọn trẻ đang trên đường đến lớp học tiếp theo, chúng vừa băng qua các hành lang đầy nắng vừa trò chuyện vui vẻ.

    - Ron - Harry đang dần mất kiên nhẫn - Tôi đã nói đến lần thứ ba rồi đấy. Bồ nghe tôi kể hoài mà không thấy chán sao?

    - Không hề. Không chán một chút nào cả. Bồ kể tiếp đi. Sau đó thế nào? - Ron vẫn đang hừng hực khí thế.

    Harry thở dài, nhưng cuối cùng cậu cũng nhượng bộ.

    - Sau đó..

    - Các trò hãy nhớ, cách đọc thần chú là rất quan trọng, nhưng cách vẩy đũa phép cũng quan trọng không kém. Nhớ nhé, điệu và dẻo. Nào, các trò hãy làm theo ta. Điệu và dẻo.

    Bọn trẻ đồng thanh: Điệu và dẻo!

    - Tốt lắm. Giờ thì hãy đọc theo ta nhé. Wingardium leviosa!

    Bọn trẻ lại đồng thanh: Wingardium leviosa!

    Halie đang không tập trung lắm, con bé lơ đãng vẩy đũa phép và lẩm bẩm.

    - Wingardium leviosa..

    Ấy thế mà sợi lông vũ ấy lại thật sự bay lên, làm cho con bé được một phen hoảng hốt.

    - Ne.. Nevile - Halie lắp bắp - Nhìn này.

    Nevile lúc bấy giờ vẫn đang loay hoay với sợi lông mà không làm cách nào cho nó bay lên được, quay sang nhìn Halie. Sợi lông vũ của con bé lúc này đã bay lơ lửng đến tận cái mái vòm cao ngút bên trong lâu đài.

    - Cậu.. cậu làm được rồi! - Nevile reo lên.

    Đúng lúc đó, có vẻ như giáo sư cũng đã nhìn thấy sợi lông vũ đang lơ lửng tuốt trên cao, ông vui vẻ nói với bọn trẻ.

    - Ồ, cô gái nhỏ này đã làm được. Các trò, hãy làm như trò ấy đã làm lúc nãy nhé. Hãy nhớ, phát âm thần chú phải đúng, và vẩy đũa phép phải thật điệu và dẻo. Làm đi nào.

    Harry và Seamus chung một nhóm, cả hai đều đang rất tập trung để có thể thực hiện thành công bùa phép này. Trong lúc Harry đang vừa nhìn chằm chằm sợi lông vừa vẩy đũa phép và đọc thần chú liên tục thì có vẻ như Seamus lại gặp phải một vấn đề nho nhỏ. Sợi lông của cậu ấy đã nổ tung, và điều đó làm cho mặt Seamus đen không kém gì dính nhọ nồi, còn tóc cậu thì dựng ngược cả lên. Bọn trẻ không thể ngăn mình phát ra một tràng cười khúc khích, và Harry ngồi cạnh chỉ biết thở dài ngao ngán. Ngay gần đó trên dãy ghế đối diện, Hermione đang tập trung thực hiện câu thần chú của mình, hoàn toàn trái ngược với cô bé, Ron lại đang ngồi lơ đãng, cậu chỉ đọc thần chú một cách qua loa cho xong. Hermione, với sự nghiêm túc đáng khâm phục với công việc được giao, đã chẳng ngại ngần gì mà quay sang nhắc nhở Ron nên đọc thần chú cho đúng cách.

    - Không phải Leviosa mà là LevioSa. Nhấn mạnh vào chữ "sar" ấy.

    - Thưa quý cô "Ta đây biết tuốt", cô có thể ngừng chúi mũi vào việc của người khác được không? Có giỏi thì làm thử đi xem nào! - Ron đáp trả với vẻ khó chịu, thậm chí cậu còn nhái lại giọng Hermione - Leviosa chứ không phải Leviosa! Cứ làm như tôi quan tâm ấy.

    Hermione cũng bắt đầu tức giận. Cô bé hất đầu ra sau, vẩy đũa và đọc thần chú một cách rõ ràng.

    - Wingardium leviosa!

    Ngay lập tức, chiếc lông của cô bé bay lên, trôi lơ lửng trong không khí.

    Giáo sư vỗ hai tay vào nhau.

    - Ồ, giỏi lắm. Các trò xem, trò Granger đã thành công.

    Hermione trao cho Ron cái nhìn đắc thắng đầy khiêu khích, trong khi cậu chỉ biết đỏ mặt cúi gằm đầu vì tức giận và xấu hổ.

    - Bồ thấy không? Hợm hĩnh đến thế cơ chứ! Leviosa chứ không phải Leviosa, thật tình! - Ron bức xúc kể với Harry trong khi hai đứa đang băng qua khoảng sân rộng rãi để trở về phòng sinh hoạt chung sau khi buổi học kết thúc.

    - Bồ ấy chỉ muốn tốt cho bồ thôi mà - Harry nói, cố gắng thay đổi cái suy nghĩ đã đóng chặt như đinh đóng cột của Ron.

    - Hừ, tốt sao? Tôi nghĩ con nhỏ ấy chỉ cố gắng ra vẻ ta đây thì có - Ron khịt mũi - Có lẽ đó chính là lý do mà nó không có bạn. Thật tình! Nó luôn làm như mình biết tất cả vậy.

    Bất ngờ, một thân hình nhỏ nhắn vượt lên đi phía trước hai đứa. Đó là Hermione. Bước chân của cô bé vô cùng gấp gáp, thậm chí Harry còn có thể nhìn thấy cơ thể của Hermione cũng đang run rẩy không ngừng. Hình như cô bé đang khóc.

    Harry và Ron chỉ biết đơ người đứng nhìn theo. Mãi một lúc sau, Harry mới lên tiếng.

    - Mình nghĩ là bồ ấy nghe thấy rồi đó..
     
  3. Mizuki2204

    Bài viết:
    0
    Chương 22

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm Hội Ma. Tất cả học sinh các nhà đang ngồi trong Đại sảnh đường, trước mặt chúng là hàng dài những đĩa thức ăn vô cùng ngon lành và nóng sốt. Theo như nhận xét của Ron, thức ăn hôm nay có vẻ thịnh soạn hơn ngày thường chút xíu, đa số các món ăn đều được trang trí theo không khí Halloween. Và đặc biệt, món tráng miệng hoành tráng đến nỗi Halie đã phải hét lên đầy sung sướng khi nhìn thấy. Một đài phun chocolate cỡ nhỏ cho mỗi nhà, và kèm theo đó là kem và cả trái cây đủ vị. Giáo sư Mc Gonagall đã sử dụng một chút xíu phép thuật để làm cho chỗ chocolate ngon lành đó chảy ra mãi không ngừng, và bà vô cùng hài lòng với thành quả. Lại nói đến không gian bao quanh bọn trẻ, giờ đây khắp mọi ngóc ngách đều tràn ngập không khí Halloween. Trần nhà thì được phù phép giống hệt như bầu trời đêm tối đen như mực không một vì sao ở bên ngoài, tuy nhiên lại bất ngờ có sự xuất hiện của một vầng trăng khổng lồ tỏa ra thứ ánh sáng bàng bạc, đem lại sự ma mị đến khó tả.

    Ron và Harry đang vui vẻ thưởng thức bữa tiệc ở dãy bàn nhà Gryffindor, cảm giác tội lỗi của chúng đối với Hermione bé nhỏ tội nghiệp đã tạm thời bị quên lãng. Nhưng chỉ đến khi..

    - Này, bồ biết gì không? Lúc nãy mình đã bắt gặp Granger ngồi khóc thút thít ở trong nhà vệ sinh nữ. Mình đã cố gắng an ủi và khuyên bồ ấy đến Đại sảnh đường dùng bữa, nhưng bồ ấy vẫn tiếp tục khóc và nói rằng muốn mọi người để cho bồ ấy yên.

    - Ôi, thật tội nghiệp! Không biết chuyện gì đã xảy ra với bồ ấy nhỉ? Nếu cứ tiếp tục như vậy, bồ ấy sẽ kiệt sức mất thôi.

    Tất nhiên, hai chàng trai Gryffindor của chúng ta nghe thấy không sót một lời. Harry cảm thấy cổ họng mình khô khốc đến kì lạ, trong khi Ron thì lại đang bị giằng xé bởi cảm giác tội lỗi dâng trào. Hai đứa trẻ vẫn còn đang bối rối không biết hành động như thế nào thì cánh cửa gỗ cao và dài của đại sảnh đường bất ngờ bật mở, xuất hiện trên ngưỡng cửa chính là giáo sư Quirell đang vừa chạy vừa thở hổn hển.

    - Quỷ.. quỷ khổng lồ tấn công! - giáo sư lắp bắp - Thiết nghĩ.. mọi người nên biết..

    Dứt lời, giáo sư ngã vật xuống nền đất, có lẽ là vì quá kinh sợ. Trong vòng ba giây, đại sảnh đường đã trở nên vô cùng náo loạn. Bọn học sinh năm nhất chạy vòng vòng khắp nơi, trong khi các huynh trưởng vẫn đang nỗ lực trong vô vọng nhằm trấn áp bọn trẻ. Cảnh tượng náo loạn không lời nào tả xiết, thậm chí có đứa còn hét toáng lên (có vẻ như có người đã giẫm phải chân nó). Và rồi trong khi các giáo sư vẫn đang hoang mang không biết phải làm gì trong tình cảnh kinh hoàng này, giáo sư Dumbledore đã đứng dậy và hít một hơi thật sâu.

    - Im lặnggg! - giáo sư nói to, tạo thành một cơn sóng âm thanh khổng lồ.

    Ngay lập tức, đại sảnh đường im phăng phắc, tất cả đều ngước lên nhìn vị hiệu trưởng già đáng kính bằng đôi mắt tò mò xen lẫn khiếp sợ. Làm sao mà giáo sư có thể hét to đến như vậy được nhỉ?

    Nụ cười mỉm hài lòng xuất hiện trên gương mặt của giáo sư, và ông bắt đầu ra lệnh cho các huynh trưởng xử lý đống hỗn độn này.

    - Các huynh trưởng, hãy làm việc của mình và đưa lũ nhóc phiền phức này về phòng sinh hoạt chung đi. Nếu không có bọn chúng ở đây thì ít ra bọn ta có lẽ còn có thể tập trung trí lực để xử lý con quỷ khổng lồ xổng chuồng kia. Nghe hiểu chưa? Giờ thì đi đi, đi ngay, và cố gắng đừng để cho con quỷ đó ăn mất đứa nhóc nào đấy. Nếu ta nhớ không nhầm thì nó được bỏ đói khá lâu rồi.

    Lời nói đùa có phần hơi thái quá của giáo sư đã phát huy tác dụng của nó. Lũ trẻ tái mét mặt mày lầm lũi đi theo các huynh trưởng, không dám hó hé nửa lời, có vẻ như chúng vẫn còn đang bị ám ảnh về nguy cơ sẽ bị con quỷ khổng lồ ăn thịt. Halie và Draco đi theo huynh trưởng trở về kí túc xá nhà Slytherin, trong khi Harry và Ron vừa đi vừa quay đầu nhìn dáo dác.

    - Hermione! Bồ ấy vẫn đang ở trong nhà vệ sinh nữ! - Harry hốt hoảng kêu lên.

    - Bồ cứ làm như mình không biết ấy, Harry - Ron lầm bầm.

    - Thôi nào, Ron - Harry nói - Bồ đừng cứng đầu nữa. Đi với mình.

    Nói rồi Harry vội tách ra khỏi nhà Gryffindor, kéo cả Ron đi cùng.

    - Đợi đã! Bồ kéo mình đi đâu vậy? - Ron gấp gáp hỏi Harry.

    - Đi cứu Hermione. Bồ ấy bị như vậy là lỗi của bồ mà, Ron. - Harry vừa chạy vừa trả lời.

    Ron không nói gì, cậu chỉ cắm cúi chạy theo. Nói gì thì nói, cậu cũng thấy sốt ruột nãy giờ.

    Halie trở về phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin trong tâm trạng vô cùng bối rối. Lúc nãy, con bé vừa nhìn thấy anh hai nó và Ron vụt chạy đi đâu đó, không trở về phòng sinh hoạt chung như mọi người.

    - Không biết anh hai lại định làm gì đây? - con bé sốt ruột lẩm bẩm.

    - Cậu làm gì thế, Halie? - Draco hỏi con bé - Cậu ngồi như vậy đã được một lúc rồi đấy. Có vấn đề gì à?

    - Không, đâu có gì đâu. - con bé trả lời, cố gắng nói chuyện với Draco bằng giọng vui vẻ - Ăn thôi nào, Dra.

    Draco nhìn con bé bằng ánh mắt nghi ngờ, nhưng rồi cậu cũng đáp lời Halie với tiếng thở dài.

    - Ừ, ăn thôi.

    Halie đang ngồi duỗi chân một cách thoải mái trước cái lò sưởi, bên cạnh là Draco đang chăm chú nghiên cứu một quyển sách về độc dược nào đó, trông cậu có vẻ rất tập trung. Ngược lại với vẻ nghiêm túc của anh chàng tóc bạch kim, cô gái nhỏ của chúng ta lại bày ra vẻ mặt rất thư giãn, trông chẳng khác gì một chú mèo nhỏ lười biếng đang dụi dụi đầu vào thành ghế sofa.

    - Này, Halie - Draco đóng quyển sách lại, ngao ngán nói với con bé - Mấy cái hành động nhìn phát kinh lên được của cậu ấy, làm tôi không tài nào tập trung nổi. Làm ơn dừng lại đi được không?

    - Xì - con bé lườm Draco một cái sắc lẻm - Cậu thì làm gì có đủ trình độ để có thể cảm nhận được sự đáng yêu của tôi. Nói để cậu biết, anh hai luôn khen tôi dễ thương đấy nhé.

    - Ừ, hẳn là vậy, cậu dễ thương lắm- Draco nói vế sau của câu nhỏ nhất có thể, gần như là lẩm bẩm trong miệng - Chắc hẳn tên Potter đó bị mù rồi nên mới khen cậu dễ thương. Dữ như bà chằn ấy.

    Tất nhiên, Halie của chúng ta nghe thấy không sót một chữ mặc cho nỗ lực tuyệt vọng của anh chàng tóc bạch kim mong cô bé không nghe thấy gì.

    - Cậu nói ai là bà chằn cơ, đồ tóc bạch kim ngạo mạn?

    - Eh, tôi ngạo mạn lúc nào vậy hả? Cậu nói xem, cậu nói tôi xem?

    - Im đi, tôi còn chưa trừng phạt cậu vì cái tội dám gọi tôi là bà chằn đâu nhé.

    Draco nở một nụ cười nửa miệng khiêu khích.

    - Vậy cậu trừng phạt tôi đi. Cứ tự nhiên nhé.

    - Cậu..

    Halie cứng họng, con bé chỉ biết ngồi lườm Draco trong khi chàng hoàng tử nhà Slytherin lăn ra cười đầy khiêu khích.

    - Hahahahaha.. Cậu không dám, đúng không? - Draco vừa cười vừa nói không ra hơi.

    Halie mỉm cười, một nụ cười mỉm đầy lịch sự. Con bé nhìn Draco bằng ánh mắt "trìu mến".

    - Thân ái - Giọng con bé nhỏ nhẹ dịu dàng hết mức - Cậu muốn chết rồi phải không?

    Nói rồi Halie đưa tay véo vào eo Draco một cái rõ đau, làm cậu chàng kêu oai oái.
     
  4. Mizuki2204

    Bài viết:
    0
    Chương 23

    Bấm để xem
    Đóng lại
    _ Thân ái - Giọng con bé nhỏ nhẹ dịu dàng hết mức - Cậu muốn chết rồi phải không?

    Nói rồi Halie đưa tay véo vào eo Draco một cái rõ đau, làm cậu chàng kêu oai oái.

    - Được rồi được rồi - Draco vội vàng nói - Tôi chịu thua, cậu là dễ thương nhất. Được chưa hả? Giờ thì làm ơn bỏ tay cậu ra khỏi eo tôi, tôi không muốn trên làn da hoàn hảo trắng không tì vết của tôi tự dưng xuất hiện một vết bầm đâu.

    Halie bĩu môi, con bé thả tay ra.

    - Tôi cá 50 galleons cậu điệu hơn một nửa số nữ phù thủy sinh ở Hogwarts, Draco.

    Draco ngay lập tức đáp trả không chút kiêng nể.

    - Im đi, đồ cuồng choco!

    - Gì chứ, giờ cậu còn định nói về cái này ấy hả?

    * * *

    Sau khi nói hết đủ các thứ chuyện trên trời dưới biển, trải qua ít nhất là 12 cuộc cãi nhau lớn có nhỏ có, giờ đây hai bạn trẻ của chúng ta cuối cùng cũng có một cuộc nói chuyện bình yên không chút sóng gió cãi vã. Chủ đề của chúng chính là bữa sáng ngày mai ở đại sảnh đường. Draco hỏi Halie xem liệu cô bé có muốn cùng cậu đến đại sảnh đường vào ngày mai, và dĩ nhiên, Halie đã vui vẻ đồng ý.

    - Này Halie - Draco đột nhiên quay sang nhìn Halie - Tôi có việc này đã thắc mắc từ rất lâu rồi.

    - Yeah? Có chuyện gì vậy Dra?

    - Hmm.. nếu tôi nhớ không nhầm.. cậu đã sống trong một gia đình Muggle từ nhỏ đúng không, Halie? - Draco hỏi.

    - Đúng vậy - Halie nhìn vào lò sưởi đang cháy bập bùng với vẻ lơ đãng- Đó là nhà dì dượng của tôi.

    Draco hít một hơi thật sâu. Đã đến lúc nói ra rồi. Cậu đã để ý đến từng chi tiết, từng hành động một. Và càng để ý, cậu càng thấy nghi ngờ. Draco cảm thấy mình phải nói với cô gái nhỏ kia thôi, không thể cứ mãi nghi ngờ như thế được.

    - Vậy thì tại sao cậu lại có thể trả lời câu hỏi môn Độc dược của giáo sư Snape? Chưa hết, tôi để ý khi cậu dùng điểm tâm thường rất thanh tao nhã nhặn, thông thạo lễ nghi trên bàn ăn, mọi cử chỉ của cậu đều hoàn mĩ không hề sai sót. Đây là việc mà một phù thủy lớn lên trong gia đình Muggle bình thường có thể làm được sao? Đôi khi cậu cũng dùng cả cách nói của giới quý tộc thuần chủng, cậu thực sự không hề giống với lũ sư tử ngu ngốc đó chút nào. Cậu mang phong thái cao quý, nhưng lại không hề có lòng dạ thâm sâu khó lường giống như một Slytherin. - Draco tuôn ra một tràng dài, có vẻ như cậu đã thắc mắc từ rất lâu rồi - Halie, thực ra cậu là ai?

    - Trời, Draco - con bé nhìn cậu bằng ánh mắt ngạc nhiên - Đừng có kịch tính hóa mọi thứ lên như thế chứ. Tôi sẽ thực sự là ai được đây, ngoài Halie Potter ra?

    Draco im lặng. Cậu chỉ nhìn Halie bằng đôi mắt xám kiên quyết của mình.

    "Đúng là như vậy nhưng.. tại sao tôi vẫn cứ có cảm giác rằng cậu không thực sự thuộc về nơi đây.. Rằng cậu.. có một mối liên kết nào đó ở rất xa, xa đến nỗi tôi không thể bắt kịp. Rằng nếu như tôi nới lỏng bàn tay một chút thôi, cậu sẽ lập tức bay đi như một cơn gió, bởi vì, vốn dĩ cậu có thể dễ dàng cất cánh bay đi, có thể dễ dàng rời bỏ tôi bất cứ lúc nào."

    - Cậu sao vậy, Draco? - Halie lo lắng hỏi - Cậu không khoẻ à?

    - À không. Tôi không sao. Chỉ đang suy nghĩ một chút thôi. - Draco trả lời, mắt cậu vẫn nhìn vào vô định.

    Halie mỉm cười. Con bé đưa hai tay lên vai Draco, bắt cậu ta phải nhìn thẳng vào mắt mình. Con bé nói trong lúc vẫn mỉm cười dịu dàng.

    - Draco, tôi vẫn là tôi, sẽ là tôi, luôn luôn là tôi. Đừng nghĩ nhiều nữa, mặt cậu lúc nhăn nhó trông khó coi lắm.

    Draco ngạc nhiên nhìn Halie, trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác vui vẻ khác thường.

    Halie hạ hai tay xuống, con bé vùi mình vào lưng ghế sofa mềm mại.

    - Thật ra - con bé nháy mắt - Chính tôi cũng không biết vì sao tôi lại biết được những thứ đó. Tôi chỉ biết là từ khi sinh ra tôi đã vậy, chúng giống như bản năng ấy. Anh hai tôi có lần đã kể lại với tôi rằng tôi biết sử dụng bộ dụng cụ dùng điểm tâm từ khi vẫn còn rất nhỏ, hơn nữa còn dùng rất thành thạo. Còn về câu hỏi môn Độc dược - con bé nhắm mắt nghĩ ngợi - Tôi thực sự không nhớ mình đã từng học những kiến thức ấy ở đâu. Chỉ là lúc đó anh hai gần như đã sắp nổi khùng lên rồi, anh ấy thường ngày hiền hiền vậy thôi chứ lúc nổi giận thì đáng sợ lắm. Tôi đã rất lo lắng anh ấy sẽ nói điều gì đó vô lễ với giáo sư nên đã làm liều đứng dậy. Rồi thì câu trả lời cứ thế tuôn ra từ miệng tôi, chẳng phải nghĩ ngợi gì.

    Draco im lặng lắng nghe. Cậu nở một nụ cười nửa miệng với cô gái nhỏ.

    - Được rồi, không cần giải thích nữa - Cậu nói với Halie - Tôi tin cậu.

    Halie nở một nụ cười tươi tắn với Draco, cậu cũng mỉm cười đáp lại. Đôi mắt xanh biển tuyệt đẹp của con bé chỉ chú ý đến nụ cười ở trên môi Draco, mà không nhìn thấy một nét buồn thoáng qua trong đôi mắt cậu.

    "Nhưng Halie à, dù cho cậu có không nhận thức được đi chăng nữa thì cậu cũng không thuộc về nơi đây. Ở thế giới này.. cậu giống như thể một.. ảo ảnh. Có thể tan biến đi.. bất cứ lúc nào. Có thể rời xa tôi.. bất cứ lúc nào."

    - Tôi đã nói với cậu là phải cho lông đuôi bạch kì mã vào khi hỗn hợp vẫn còn chưa sôi cơ mà, sao cậu không bao giờ nhớ lời tôi thế hả Halie? - Draco cáu kỉnh nói với Halie khi hai đứa đang trên đường tới đại sảnh ăn sáng.

    - Tôi.. lúc đó.. tôi đã không chú ý.. - Halie nói với Draco, con bé thì thầm, ngước mắt lên nhìn cậu - Xin lỗi mà, Dra.

    Draco giật mình, gương mặt cậu thấp thoáng vài vệt hồng.

    - Được rồi - Draco quay mặt đi, tránh ánh mắt của cô gái nhỏ - Lần sau phải cẩn thận hơn đấy.

    Halie mỉm cười. Con bé nói vui vẻ.

    - Tôi biết rồi.

    Bỗng Halie nhìn thấy ba bóng người thấp thoáng ở đằng xa, họ vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Con bé kêu lên.

    - Anh hai!

    Người đi ở giữa, bây giờ là Harry, mỉm cười và vẫy tay với con bé. Halie chạy lại gần, dang tay ra ôm lấy anh hai dấu yêu của nó

    - Em nhớ anh quá trời - Halie nói - Cứ như thể một thế kỉ rồi không được gặp anh vậy.

    Harry mỉm cười xoa đầu cô em gái nhỏ.

    - Anh cũng nhớ em.

    Nhưng rồi nụ cười của cậu bỗng vụt tắt khi nhìn thấy một con người có mái tóc bạch kim đi đến.

    Hai đứa trẻ gườm gườm nhìn nhau đầy vẻ thù địch.

    Cơn giận dữ của Harry bỗng chốc nổi lên khi cậu nhìn thấy Draco. Cậu suýt chút nữa đã để bản thân mình bùng nổ. Nhưng rồi, Harry nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng của Halie đang hướng về phía mình. Chắc hẳn con bé đã tha thứ cho tên khốn kia rồi, Harry bực bội nghĩ thầm. Thế là sau khi đấu tranh tư tưởng một cách vô cùng dữ dội, trong hàng ngàn hàng vạn cách cậu có thể dùng để sỉ vả Draco, cuối cùng Harry lại chọn cách nhẹ nhàng nhất. Cậu lườm cậu ta đầy căm ghét, rồi nói câu chào bằng một tông giọng có thể phá vỡ buổi sáng tuyệt diệu nhất trần đời.

    - Chào buổi sáng, Malfoy.

    Draco cũng đáp trả lại với cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện.

    - Buổi sáng tốt lành. - cậu nghiến răng - Potter.
     
  5. Mizuki2204

    Bài viết:
    0
    Chương 24

    Bấm để xem
    Đóng lại
    _ Buổi sáng tốt lành. -cậu nghiến răng- Potter.

    Đám trẻ đứng đó, chứng kiến tình huống trớ trêu nhất trần đời. Harry Potter, với đôi mắt giận dữ đáng sợ, nhìn con người đứng trước mặt với sự phẫn nộ tột cùng. Draco Malfoy, với đôi mắt xám lạnh lùng khinh khỉnh, nhìn kẻ trước mắt với thái độ khinh bỉ vốn đã là bản năng. Chúng đứng đó, với tư cách là hai con người căm ghét nhau đến tận xương tủy. Từ hai đứa trẻ toát ra một khí thế mạnh mẽ lạ lùng, một thứ mà không phải bất kì đứa trẻ 11 tuổi nào cũng có được, dù cho chúng có là phù thủy đi chăng nữa. Giờ phút này đây, Halie bất chợt nhận ra Harry và Draco thật đẹp khi họ tức giận, đẹp đến nỗi thật tiếc khi không phải lúc nào cũng có thể làm cho họ bùng phát cơn phẫn nộ của mình. Từ hai người họ toát ra một loại sức hút kì lạ khi họ thể hiện sự tức giận theo từng cách riêng. Harry bùng phát cơn giận một cách vô cùng dữ dội, đôi mắt cậu đã thể hiện rõ điều đó khi nó ánh lên tia giận dữ rõ rệt lúc cậu nhìn Draco. Cơn giận của cậu, dữ dội, mạnh mẽ, lấn át mọi thứ như một cơn bão khổng lồ. Còn Draco, cậu cũng tức giận, nhưng lại theo một cách thức khác hẳn với Harry. Gương mặt cậu không thể hiện dù chỉ một chút ít cảm xúc, đôi mắt cậu lạnh lùng sắc như dao, còn trên môi cậu lại xuất hiện nụ cười nửa miệng đầy khinh bỉ. Cơn giận của cậu, lạnh lùng, sắc bén, thái độ khinh rẻ coi thường.

    Với sự nhạy cảm sâu sắc với những con người và môi trường xung quanh, Halie có thể cảm nhận chi tiết đến từng chân tơ kẽ tóc sự đối nghịch vô cùng thú vị giữa hai con người này. Trong con bé đã manh nha ý định miêu tả lại toàn bộ sự việc ngày hôm nay vào cuốn sổ màu vàng cũ kĩ. Nhưng, mặc dù mong muốn đó mãnh liệt đến thế nào đi chăng nữa, con bé cũng sẽ chưa thể thực hiện được nó chừng nào cuộc "đọ mắt" giữa anh trai và người bạn thân nhất của con bé còn chưa kết thúc.

    - Được rồi được rồi, chúng ta mau đi thôi, Draco - Halie nói - Tôi e là nếu không nhanh lên chúng ta sẽ tới trễ tiết Biến hình của giáo sư Mc..

    Halie mới nói đến đó thì Draco đã cầm tay con bé kéo đi, nhìn cậu như thể đang rất cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.

    Lúc lướt qua đám sư tử nhà Gryffindor, con bé thì thầm, ánh mắt nhìn Harry đầy vẻ dịu dàng.

    - Giờ ăn trưa nhé.

    Halie biết anh hai có chuyện muốn nói với nó. Con bé có thể dễ dàng nhận thấy bầu không khí xa cách gượng gạo giữa Harry, Ron, và Hermione đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là một sự thân thiết gắn bó lạ lùng, hòa hợp đến mức hoàn hảo. Chắc chắn là mình đã bỏ lỡ chuyện gì hay ho rồi, Halie bực bội nghĩ thầm. Mà thôi, kiểu gì thì anh hai cũng sẽ kể cho con bé nghe, không sớm thì muộn.

    Nghĩ vậy, con bé yên tâm để cho Draco kéo mình rời đi.

    Trong khoảng sân đầy cỏ và nắng ấm áp đầy nhóc những đứa trẻ ngồi tán chuyện hoặc nằm thư giãn phơi nắng. Ba tiết học buổi sáng đã qua đi, và giờ đây chúng sẽ có một khoảng thời gian rảnh dài lê thê cho đến khi giờ học buổi chiều bắt đầu. Đa số bọn nhóc đều sẽ chọn tận dụng khoảng thời gian này để đi hít thở khí trời sau một buổi sáng học hành vất vả, và Halie cũng không phải là ngoại lệ. Con bé rất thích làm việc ngoài thiên nhiên, điều này làm cho nó cảm thấy vô cùng thư giãn. Halie đang tranh thủ thời gian rảnh của con bé để miêu tả lại cảnh tượng lúc nãy vào trong cuốn sổ, con bé thậm chí còn nhập tâm đến nỗi cảnh vật xung quanh đã không còn quan trọng đối với nó. Halie say sưa viết vào cuốn sổ nhỏ, chiếc bút chì đưa từng nét thật dứt khoát trong tay con bé. Nó chăm chú say sưa đến nỗi không hề phát hiện ra có một bóng người đang tiến lại gần chỗ nó ngồi từ lúc nào.

    Draco đã đứng đó cũng được một lúc khá lâu rồi. Cậu đã nhìn thấy trọn vẹn từ khoảnh khắc Halie ngước mặt lên trời hít một hơi thật sâu, cho đến khi con bé cúi mặt xuống mà hí hoáy loay hoay viết cho đến tận bây giờ.

    Cậu tiến lại gần, nghiêng nghiêng mái đầu bạch kim vẫn luôn được chải chuốt cẩn thận, cố gắng đọc những dòng chữ dày đặc chi chít trong cuốn sổ. Và rồi khi Halie thỏa mãn thở ra một hơi dài và đặt chiếc bút chì xuống cái ghế gỗ gần đó, như chỉ chờ có thế, Draco đứng ở đằng sau cúi người giật phắt quyển sổ trong tay con bé, chăm chú đọc.

    - Eh, Draco! Cậu làm cái trò gì thế hả? -Halie cáu kỉnh hét toáng lên - Mau trả cuốn sổ lại cho tôi!

    Trái ngược lại với Halie, Draco lại mang bộ mặt nửa vui vẻ thích thú nửa lạnh lùng thờ ơ, dùng giọng chế nhạo trả lời.

    - Halie Potter, tại sao tôi lại phải đưa cuốn sổ này cho cậu nhỉ? Để tôi xem cậu viết cái gì mà say sưa chăm chú nãy giờ nào. - cậu nói kèm theo nụ cười nửa miệng đầy khiêu khích.

    Halie bực tức gào lên.

    - Draco Malfoy!

    Theo lẽ thường tình, Halie sẽ cảm thấy như bản thân bị xúc phạm khi ai đó nhất quyết đòi xem cho bằng được cuốn sổ bí mật của nó. Trong 10 năm cuộc đời mình, con bé chưa bao giờ cho bất kỳ ai ngoài Harry xem vài trang của cuốn sổ. Có thể mọi người chưa biết, lý do mà Halie ghét cay ghét đắng thằng anh họ Dudley chính là vì vào năm con bé 6 tuổi, thằng này đã lén đọc cuốn sổ nhật kí này của con bé để thăm dò xem liệu con bé có chút nào "thích" nó hay không. Và Halie đã vô cùng tức giận khi phát hiện ra. Nếu không có Harry can ngăn, có lẽ con bé đã tống cuốn sổ dấu yêu của mình vào cái bếp lò, chỉ vì con bé cho rằng cuốn sổ đã bị "nhuốm bẩn".

    Ấy vậy mà lần này, con bé lại có cảm giác rằng nó sẽ không cảm thấy khó chịu nếu như Draco lướt qua vài trang, chỉ vài trang thôi. Có lẽ đối với con bé, Draco là "người thích hợp".

    - Để tôi xem.. - Draco vừa mỉm cười thích thú, vừa lướt mắt vào cuốn sổ nhỏ.

    Tuy nhiên, dù con bé có không cảm thấy khó chịu, nhưng nó cũng không thể nào hoàn toàn thoải mái để cho người khác đọc nhật kí của mình được. Và thế là, nó nhảy chồm chồm lên bằng cả hai chân, với với tay để giật lại cuốn sổ.

    Draco nhanh nhẹn giơ cánh tay cầm cuốn sổ lên cao, ngoài tầm với của Halie. Mặc dù vậy con bé vẫn không bỏ cuộc. Nó nhảy loi choi, cố gắng với tay cao nhất hết sức có thể. Draco lùi dần ra sau, Halie cứ nhảy một bước thì cậu ta cũng lùi một bước. Cuối cùng, Halie lấy hết sức bình sinh nhảy lên cao, quyết tâm bắt bằng được cuốn sổ nhỏ quý giá của con bé. Nhưng con bé cũng vẫn thất bại, dù cố gắng đến vậy nhưng vì chênh lệch về chiều cao quá lớn, nên nó chỉ có thể thành công đánh bay cuốn sổ ra khỏi tay Draco. Cuốn sổ bay ra xa, hạ cánh xuống thảm cỏ. Halie nhanh chóng chạy đến nhặt cuốn sổ lên, nhưng Draco đã nhanh hơn con bé một bước. Cậu ta đã nhặt được cuốn sổ trước Halie và bắt đầu đọc.

    - Hửm? Gì đây? Bản phác thảo tính cách của những con người thú vị xung quanh tôi? - Draco nhíu mày, và Halie có thể cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy dài trên trán - Draco Malfoy?
     
  6. Mizuki2204

    Bài viết:
    0
    Chương 25

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Draco quay lại nhìn Halie

    - Tôi không ngờ là cậu lại để tâm về tôi nhiều đến như vậy - cậu nở một nụ cười dịu dàng vô đối - Thậm chí cậu còn viết hẳn một bản phác thảo tính cách của tôi. Trước giờ đã trách nhầm cậu, thật xin lỗi.

    Halie cười méo xẹo. Draco ơi là Draco, nếu như cậu biết được tôi thực sự suy nghĩ về cậu như thế nào, liệu cậu có thể giữ nổi bình tĩnh để mà không tung cho tôi một cú Avarda Kedarva?

    Halie tin chắc rằng cậu ta sẽ không thể nào, không đời nào, tha cho con bé nếu như đọc được cái bản phác thảo chết tiệt kia. Vậy nên không còn cách nào khác, Halie phải ngăn không cho cậu ta đọc được dù chỉ một chỉ một chữ.

    Halie mỉm cười yếu ớt nhìn Draco, cất giọng van nài.

    - Dra yêu quý của tôi, giờ thì cậu đã biết tôi ngưỡng mộ cậu đến mức nào rồi đấy. Cậu có thể vui lòng trả lại cho tôi quyển sổ đó được không?

    Draco nở nụ cười nửa miệng quen thuộc. Nụ cười này của cậu ta đã đánh gục trái tim của biết bao thiếu nữ, ấy vậy mà Halie lại chỉ thấy nó thật đểu cáng.

    - Không thể được - cậu ta nói.

    Vẻ thất vọng pha lẫn sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt Halie, nhưng con bé đã kìm lòng vào phút chót không để cho nó phát tác.

    Con bé bình tĩnh hỏi lại.

    - Tại sao?

    Draco nở nụ cười đểu cáng lần hai, chậm rãi trả lời.

    - Tôi rất tò mò không biết tiểu thư Halie đây đã phác thảo những điều thú vị gì từ tính cách của tôi. Dạo gần đây tôi đang bị mất niềm tin vào bản thân, một căn bệnh khá là nghiêm trọng đấy. Tiểu thư đây có thể vui lòng giúp đỡ tôi lấy lại tinh thần được không?

    "Tôi thì lại thấy là cái bản tính kiêu căng tự phụ của cậu giảm đi được chỗ nào thì hay chỗ ấy đấy!" - Halie khinh khỉnh nghĩ thầm. Con bé nói, một cách nhún nhường hết mức.

    - Dra này, cậu nghĩ rằng việc đọc nhật kí của người khác, mà lại còn là của một quý cô như tôi đây nữa chứ, thật sự đúng với lễ nghi sao?

    Draco nhíu mày không nói. Gì thì gì, người nhà Malfoy luôn luôn coi trọng lễ nghi truyền thống. Vì thế, Draco hiện giờ đang ở trong trạng thái phân vân. Halie nhân cơ hội tung ra đòn kết liễu cuối cùng.

    - Hay là thế này đi. Tôi sẽ kể cho cậu nghe một số điều tôi viết về cậu trong cuốn sổ đó, sau đó cậu trả tôi cuốn sổ. Thế nào?

    Draco thở dài một hơi.

    - Cũng được - cậu ta nói - Vậy bây giờ cậu kể đi. Điều đầu tiên.

    Halie hít một hơi thật sâu. Đến lúc tài hoa của con bé phát huy tác dụng rồi. Nghĩ nào Halie ơi, mày hãy suy nghĩ đi. Draco Malfoy có những điểm gì tốt đẹp? Thế nào cũng được, nhưng mày tuyệt đối không để cho cậu ta biết được mày đã viết những gì trong cuốn sổ đó!

    - Ừm.. ờ thì.. điều đầu tiên là.. - Halie lắp bắp. Đúng là khó quá đi!

    - Là gì? - Draco có chút sốt ruột hỏi lại - Cậu mà không nhanh lên thì tôi sẽ đọc..

    - Được rồi được rồi - Halie vội vàng nói - Điều đầu tiên..

    Thật hổ thẹn với lương tâm! Nhưng thôi, để có thể thoát nạn, bịa ra một số chuyện không đúng với sự thật có lẽ cũng không sao đâu. Cố lên, Halie Potter!

    - Draco Malfoy vô cùng đẹp trai tài giỏi tốt bụng dịu dàng! - con bé nhắm mắt nhắm mũi hét liền một hơi, ngay lập tức thu hút được ánh nhìn của mọi học sinh trong phạm vi 3, 5 m.

    - Gì vậy gì vậy, chuyện gì đang xảy ra vậy?

    - Đó là Halie Potter phải không? Cái con bé tóc đỏ ấy.

    - Các bồ đừng nói với tôi là con bé ấy đang..

    - Tỏ tình sao?

    - Gì chứ? Tỏ tình? Có vội vàng quá không? Chúng ta mới năm nhất thôi đó..

    - Mà chờ chút.. Halie Potter tỏ tình với Draco Malfoy?

    - Mới sáng sớm đã có tin sốt dẻo rồi. Đi nào các bồ, lại gần xem xem có chuyện gì xảy ra.

    Draco nghe thấy mấy lời xì xầm bàn tán của bọn học sinh xung quanh thì vành tai lập tức đỏ bừng, im lặng không nói nửa lời. Trong khi đó, Halie lại đang bận thao thao bất tuyệt nên chẳng để ý gì đến xung quanh.

    - Từ lần đầu tiên gặp cậu ở Hẻm Xéo, tôi đã biết cậu là người rất đỗi tốt bụng và hào hiệp. Cậu đã cõng tôi về khi chân tôi bị thương, không một lời oán thán. Không chỉ có vậy, vẻ ngoài của cậu mới thật là tuyệt chứ. Mái tóc bạch kim của cậu lấp lánh dưới ánh nắng mới đẹp làm sao, nụ cười nửa miệng của cậu mới tuyệt vời đến nhường nào. Cậu còn vô cùng tài giỏi xuất chúng hơn người, không một môn học nào có thể làm khó được cậu. Vô cùng tốt tính, hòa đồng với mọi người. Draco là phù thủy vĩ đại nhất tôi từng biết. Còn nữa, cậu..

    Halie càng nói, mặt Draco càng đen đi theo thời gian. Con nhỏ này làm lố lên rồi!

    Chính Halie cũng biết là con bé đã nói quá lên. Bây giờ con bé đã hoảng lắm rồi, chẳng có thời gian để mà nghĩ suy tính toán gì nữa. Cơ mà các bạn cũng thấy rồi đấy, "vô cùng tốt tính, hòa đồng với mọi người". Chỉ riêng điều này thôi cũng đã đủ để các bạn thấy cô nàng phù thủy của chúng ta đang hoảng loạn đến mức nào.

    Sau khi kết thúc bài diễn văn có phần siêu thực của mình, Halie giật lấy cuốn sổ và chạy mất hút, để lại Draco giữa đám học sinh bu đông như kiến, với vẻ mặt không thể nào tồi tệ hơn.

    - Halie Potter.. - cậu ta lẩm bẩm- Cậu chết chắc rồi!

    Halie chạy một mạch về phòng sinh hoạt chung, con bé leo lên những bậc cầu thang dẫn tới phòng ngủ một cách vội vã. Nó chạy dọc dãy hành lang được lót thảm nhung êm ái, mở cửa, và bước vào phòng ngủ. Halie đặt quyển sổ lên chiếc bàn gỗ nhỏ của con bé. Trên bàn chất rất nhiều sách vở, một lọ mực, và một cái bình bằng thủy tinh được dùng để cắm những chiếc bút lông chim. Ngoài ra còn có một lô một lốc những thứ nhỏ xinh thú vị hay ho mà con bé tích góp được từ nhiều năm về trước. Một chiếc đồng hồ nước cổ với hình thù kì dị, một lọ đầy nhóc những cánh hoa hồng khô, mỗi khi mở lọ đều tỏa ra hương thơm ngan ngát như từ một thời nào xa lắm. Một cái hộp bằng gỗ vô cùng cũ kỹ, có cả khóa, bên trong đựng những đồ vật gắn liền với tuổi thơ của hai đứa trẻ. Và cuối cùng, một mặt dây chuyền có hình thù vừa kì lạ vừa cao quý vừa quyến rũ chết người. Mỗi khi sợi dây chuyền này lọt vào tầm mắt của Halie, con bé sẽ không tự chủ mà nhìn nó thêm một lúc, cứ như nó thật sự bị mê hoặc vậy. Một người lạ mặt đã đưa nó cho con bé. Và mặc dù sợi dây chuyền tỏa ra sức quyển rũ mị hoặc đến như vậy, nhưng Halie lại chưa một lần đeo nó lên cần cổ trắng ngần của mình. Một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên trong con bé mỗi khi nó có ý định đeo sợi dây.

     
  7. Mizuki2204

    Bài viết:
    0
    Chương 26

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Và mặc dù sợi dây chuyền tỏa ra sức quyển rũ mị hoặc đến như vậy, nhưng Halie lại chưa một lần đeo nó lên cần cổ trắng ngần của mình. Một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên trong con bé mỗi khi nó có ý định đeo sợi dây.

    Halie lắc lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ về sợi dây kì quái đó ra khỏi tâm trí. Con bé ngồi xuống bàn, lật lật từng trang quyển sổ nhỏ cũ kĩ. Dưới ánh nến leo lét, một dòng chữ nắn nót mờ mờ hiện ra.

    "Draco Malfoy là kẻ ngạo mạn đáng ghét nhất thế giới!"

    Draco bước vào đại sảnh đường. Còn tận nửa giờ nữa mới tới giờ ăn trưa nhưng bây giờ ở đây lại khá đông người, có lẽ hôm nay bọn học trò đang được rảnh rang. Chúng ngồi túm năm tụm ba lại với nhau, vừa uống nước bí ngô vừa chuyện trò vui vẻ. Ấy vậy mà, khi Draco vừa ló mặt bước vào, bọn học sinh đang tán chuyện rôm rả là thế mà lại bất chợt im bặt, bao nhiêu ánh mắt tò mò hay ngưỡng mộ hay chế giễu dồn hết lên người anh chàng tóc bạch kim tội nghiệp. Và những ánh mắt chứa đầy hàm ý vô cùng rõ ràng đó đã trở thành những tiếng xì xầm ngày một to hơn khi Draco bước từng bước chậm rãi về phía Halie, lúc này đang ngồi ở dãy bàn nhà Gryffindor tán chuyện với Harry, Hermione, và Ron.

    - Thì ra là như vậy - Halie khẽ reo - Vậy là hai người đã đánh bại con quỷ khổng lồ và cứu Hermy?

    - Đúng thế đấy - Ron đưa tay gạt gạt mũi - Chính tôi là người đã đánh bại con quỷ đó bằng câu "Wingardium leviosa"

    Harry cười cười

    - Bồ đâu thể làm như vậy nếu thiếu tôi. Chính tôi đã cắm đũa phép vào lỗ mũi của con quỷ đó mà. Nước mũi của nó còn dính..

    Hermione nhăn mặt.

    - Eww, thôi đi Harry. Bồ làm tôi chẳng còn tí hứng thú ăn uống nào nữa. Thật kinh tởm!

    Ba con người còn lại phá lên cười trước biểu cảm ngộ nghĩnh của Hermione. Một lúc sau, bản thân cô bé cũng vui vẻ cười theo. Halie cười khúc khích, con bé vui vẻ tận hưởng khoảnh khắc này mà không hề biết rằng phía sau con bé có một bóng người đang tiến đến. Harry ngồi đối diện Halie, vì thế dĩ nhiên cậu biết đượcngười kia là ai.

    Harrry gằn giọng.

    - Malfoy, mày..

    Thế nhưng Harry đã bị cho ăn một quả bơ to đùng, đơn giản là vì mọi sự chú ý của tên đầu bạch kim đều đang đặt trên người Halie.

    Cậu ta lẩm bẩm, trên mặt hiện rõ sát khí.

    - Halie.. Potter..

    Halie giật nảy mình. Con bé từ từ quay người lại, rụt rè đối mặt với Draco.

    - Draco, hãy hứa với tôi một điều. - Halie nói.

    Draco nhướng mày. Cậu ta bật cười đầy nguy hiểm.

    - Hứa hẹn thì còn có ý nghĩa gì nữa đâu bạn tôi ơi, khi mà cậu đã sắp được đi gặp Merlin rồi?

    Halie mỉm cười yếu ớt.

    - Cậu cứ hứa với tôi đi.

    Draco mỉm cười đầy nguy hiểm.

    - Được. Coi như là ước nguyện cuối cùng của cậu trước khi chết!

    Halie ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Draco, cất giọng van nài rất chân thành.

    - Cậu.. làm ơn.. đừng dùng Avadar Kedarva được không?

    Draco cười cười nhìn vào mắt cô gái nhỏ.

    - Được thôi. Cậu sẽ được như ý nguyện. Tôi sẽ giết cậu bằng cách khác.

    Halie hai mắt rưng rưng nhìn Draco.

    - Hãy cho tôi nói lời vĩnh biệt với mọi người.

    Draco gật đầu. Halie nói, trong lúc bộ ba vàng vẫn không hiểu điều gì đang xảy ra

    - Anh hai, Hermy, Ron, em phải đi rồi. Em sắp không còn được gặp mọi người nữa. Em sẽ chế..

    Nhưng rồi!

    - Còn lâu nhá Draco, tôi vẫn còn sống lâu lắm, cậu sẽ không bao giờ giết được tôi đâu. Có Avadar Kedarva hay không cũng vậy thôi. Ahahahaha!

    Nói rồi con bé nhảy vọt ra khỏi bàn ăn, nhanh chóng thoát ra khỏi tầm kiểm soát của Draco, để lại đằng sau ba con người không hiểu gì và một con người tức đến sôi máu.

    - HALIE POTTER!

    Halie lúc bấy giờ đã tẩu thoát thành công, đứng trước ngưỡng của của đại sảnh đường mà quay đầu lại le lưỡi chọc tức Draco.

    - Mau đứng lại cho tôi, cậu không thoát được đâu! - Draco hét.

    - Ấy thế mà tôi lại vừa thoát được rồi đấy - Halie chắp hai tay sau lưng, mỉm cười.

    - Cậu! - Draco câm nín, cậu không còn gì để nói với con nhỏ này nữa.

    Nhưng dù sao thì, việc này cũng khá là vui.

    Vậy là trong cả tuần lễ sau đó, học sinh toàn trường đồn ầm lên một thông tin vô cùng sốt dẻo. Halie Potter đã tỏ tình với Draco Malfoy vào buổi trưa hôm thứ bảy! Theo như những người chứng kiến cho hay, Halie đã hết lời ca ngợi Draco trong vô vọng, chỉ để cậu ta đồng ý hẹn hò với mình. Ấy thế nhưng Draco đã khinh khỉnh từ chối và vô cùng giận dữ. Đúng vậy, là vô cùng giận dữ. Những học sinh nữ nhà Slytherin thì thầm vào tai nhau từ này với vẻ đắc thắng hiện rõ trên khuôn mặt. Potter nghĩ cô ta là ai chứ? Suy cho cùng, cho dù có là một trong hai đứa - trẻ - còn - sống đi chăng nữa, cô ta vẫn là một kẻ lạc loài bị phân nhầm vào Slytherin mà thôi, không hơn. Làm sao có thể xứng đôi với hoàng tử nhà chúng ta?

    Toàn bộ học sinh bốn nhà đều đã ít nhiều biết về tin đồn này, và mặc dù có đôi chút không thể tin được, nhưng nó cũng có phần hợp lý đấy chứ.

    - Này nhé, để tôi nói cho cậu nghe, con nhỏ đó nhé, lúc nào cũng theo sát Draco, không rời nửa bước. Vậy mà cậu ta còn cứ suốt ngày nhận Draco là bạn. Bạn, bạn gì chứ? Cậu ta đã đi trước chúng ta một bước rồi, các cậu thấy chưa? - một nữ sinh Slytherin nói với vẻ căm phẫn.

    Cả trường giờ đang đồn ầm lên chuyện này. Thậm chí đến cả các giáo sư cũng nghe được phong thanh chút xíu. Giáo sư Mc Gonagal nhìn Halie với ánh mắt nghi ngờ, giáo sư Snape quắc mắt nhìn Draco mỗi khi nhà Slytherin có tiết của ông, và Halie phát hiện ra trong giờ ăn trưa giáo sư Dumbledore vừa nhìn nó vừa cười khùng khục. Và mặc dù tin đồn lan nhanh đến như thế, đương sự của chúng ta vẫn không hề mảy may biết về những điều mọi người bàn luận sau lưng mình. Cho đến khi..

    - Potter, cậu đâu có được phép ở đây?

    - Đúng vậy, cậu điên rồi hả?

    Harry đang đập thình thình vào bức chân dung trước cửa kí túc xá nhà Slytherin, khuôn mặt đỏ bừng giận dữ.

    - Halie, em ra đây ngay cho anh!

    - Draco Malfoy! Tốt hơn là mày nên có lời giải thích rõ ràng cho chuyện này!

    - Hai người ra đây!
     
  8. Mizuki2204

    Bài viết:
    0
    Chương 27

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Harry đang đập thình thình vào bức chân dung trước cửa kí túc xá nhà Slytherin, khuôn mặt đỏ bừng giận dữ.

    - Halie, em ra đây ngay cho anh!

    - Draco Malfoy! Tốt hơn là mày nên có lời giải thích rõ ràng cho chuyện này!

    - Hai người ra đây!

    Trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, Draco đang đọc sách thì bỗng chợt nghe thấy tiếng đập thình thình, cùng với giọng ai đó đang réo gọi cậu ta đòi tính sổ. Lúc đầu, Draco đã định làm lơ. Nhưng rồi cậu ta nghe thấy kẻ đó cũng đang la hét gọi tên Halie trong vô vọng. Thế là Draco đẩy bức chân dung bước ra.

    - Mày! - Harry hét lên đầy tức giận - Mày chính là người đứng sau chuyện này, đúng không?

    Draco thờ ơ dựa lưng vào tường.

    - Chuyện gì cơ? - Cậu ta hỏi.

    Harry lại càng điên tiết.

    - Thì còn về chuyện gì nữa? - Cậu hỏi với vẻ mặt của người sắp mất hết kiên nhẫn- Cái tin đồn chết tiệt đó!

    Draco à một tiếng. Cậu khoanh tay.

    - Tôi nghĩ cậu nên hỏi em gái của mình đi thì hơn đấy, Potter.

    Đúng lúc đó, Halie tay khoác tay Pansy đi đến. Con bé ở chung một phòng kí túc xá với cô ta, và sau vài tuần tiếp xúc, nó thấy cô ta đối xử với nó khá tốt. Vì vậy, con bé quyết định làm bạn với Pansy. Sao chứ, dù sao cũng chẳng hại gì.

    - Anh hai - Halie ngạc nhiên- Anh làm gì ở đây vậy?

    Cơn giận của Harry vẫn chưa hề xẹp xuống, vì vậy, khi nhìn thấy cô em gái bé bỏng của mình, cậu cũng chẳng thèm ngọt ngào như mọi khi.

    Cậu lạnh giọng hỏi Halie.

    - Chuyện này là sao, Halie? Anh nghĩ cần được nghe em giải thích.

    Halie ngây thơ hỏi lại.

    - Chuyện gì ạ? Có thể có chuyện gì sao?

    Harry trông như thể sắp sửa giết người. Cậu gằn giọng.

    - Chuyện tin đồn ấy.

    Halie nghiêng đầu khó hiểu. Con bé không thể hiểu nổi điều gì đang xảy ra.

    - Tin đồn? - con bé nhíu mày cố nghĩ- Tin đồn.. gì cơ?

    Đến lúc này thì Hary đã thực sự mất kiểm soát. Và nếu như Ron và Hermione không đến cứu nguy kịp thời, có lẽ Harry đã phá tung cái chỗ này ra mất rồi.

    Hermione giữ chặt lấy cánh tay phải của Harry, trong khi Ron cũng đang làm y như thế, chỉ khác là với cánh tay trái. Cậu ta nhăn nhó.

    - Merlin ơi! Ai đó có thể giải thích chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây được không? Tôi sắp mệt đứt hơi rồi - Ron quay sang nhìn Hermione- Bồ đó, Hermione. Sao tự dưng lại kéo tôi đến đây vậy? Còn bồ, Harry? Sao bồ lại ở trước cửa kí túc xá Slytherin? Đã có chuyện gì xảy ra?

    Halie thật sự cảm thấy đôngf cảm sâu sắc với Ron ngay lúc này. Con bé lên tiếng:

    - Đúng vậy đó anh hai. Thành viên nhà Griffindor không được phép ở đây. Và còn.. - con bé nhíu mi- Cái chuyện tin đồn gì đó mà anh nói.. là sao?

    Vậy là lại thêm một con người hỏi với vẻ thắc mắc:

    - Tin đồn gì cơ? -Ron nói.

    Harry trông như thể sắp phát điên.

    - Đủ rồi đấy! -cậu nói to- Chẳng lẽ không ai ngoài tôi biết một chút xíu gì về cái tin đồn quỷ quái chết tiệt này à?

    Hermione biết bạn mình đã đến giới hạn của sự chịu đựng, cô bé bèn nói với Harry.

    - Mình sẽ giải thích cho mọi người. Bồ bình tĩnh đi Harry.

    Nói rồi cô bé tiến lại gần Ron, rỉ tai thì thầm. Halie có thể dễ dàng nhận ra gương mặt Ron đang biến đổi theo từng giây. Đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là tức giận đùng đùng. Và sau khi Hermione kể xong câu chuyện bằng một gương mặt nơm nớp lo sợ, trước cửa kí túc xá nhà Slytherin đã xuất hiện thêm không chỉ một mà là hai tên Gryffindor đầu nóng đang muốn lao vào băm Malfoy thành từng mảnh nhỏ.

    Hermione chỉ còn biết thở dài.

    - Lẽ ra mình nên kể cho Halie trước.

    Nói rồi cô bé quay sang nhìn Pansy.

    - Tôi tin là cậu rõ chuyện này hơn ai hết, Parkinson. Thật lạ là đến giờ phút này rồi mà cậu vẫn chưa lao vào cắn xé Halie.

    Pansy nhún vai.

    Hermione nói với một vẻ lịch sự rất kịch.

    - Cậu có thể làm ơn giải thích cho Halie giùm tôi được không, Parkinson?

    Pansy liền mỉm cười và thì thầm nhỏ nhẹ vào tai Halie. Cả bốn người còn lại đều đang hướng mắt về phía Halie, bọn chúng muốn xem phản ứng của cô bé. Thật bất ngờ, trong lúc Pansy vẫn còn đang nói, Halie đã mỉm cười. Đúng vậy, là mỉm cười. Draco những tưởng cô bé sẽ ngạc nhiên hay tức giận hay mắc cỡ đỏ mặt. Nhưng không. Không một biểu cảm nào nằm trong dự đoán của mọi người. Cô ấy đã mỉm cười, nụ cười ngày càng sâu hơn, và cho đến khi Pansy kết thúc câu chuyện, hai bên má Halie dã xuất hiện hai lúm đồng tiền thấy rõ.

    - Ồ - con bé nói trong khi vẫn không ngừng mỉm cười.

    Harry nhại lại đầy mỉa mai.

    - Ồ - cậu lườm Halie.

    Từ đơn một âm tiết này hàm chứa rất nhiều ý nghĩa.

    Mọi người im lặng một lúc lâu. Sau một quãng thời gian như thể cả thế kỷ đã trôi qua, Halie lên tiếng.

    - Thì sao?

    Harry ngờ nghệch hỏi lại.

    - Hả?

    Halie hít một hơi thật sâu. Nụ cười như đông cứng trên khuôn mặt cô bé. Vẫn mỉm cười, cô nói.

    - Em nói - Halie nhắm chặt hai mắt- Thì sao?

    Draco sốc nặng. Cậu trợn mắt nhìn Halie như thể cô bé đã đột nhiên biến thành một con quái ba đầu gớm guốc. Và không chỉ có mỗi mình Draco thôi đâu. Harry phải nhéo mấy cái thật đau vào tay để chắc chắn rằng mình không nằm mơ. Hermione thì nhìn Halie bằng ánh mắt không thể - tin - được. Còn Ron thì đoan chắc rằng Halie hẳn đã phát điên mất rồi. Chỉ có Pansy là vẫn mỉm cười điềm tĩnh nhìn Halie.

    - Đợi đã nào mọi người. Đừng phát hoảng lên thế - Pansy lên tiếng - Cô ấy vẫn chưa nói xong mà.

    - Đúng vậy. Em vẫn chưa nói xong. Cảm ơn nhiều, Pansy - Halie nói.

    Pansy chỉ bình tĩnh gật đầu, rồi thong thả bỏ đi. Trước khi đi cô ta còn quay lại nói với Halie.

    - Chúc may mắn với kế hoạch nhé.

    Halie không nói gì, cô bé chỉ nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt người anh trai dấu yêu của mình.

    - Giờ thì - nụ cười lại chậm rãi xuất hiện trên gương mặt cô - Đối với việc em hẹn hò với Draco - cô bé mở đôi mắt to và tròn, mỉm cười và ngước nhìn lên đầy vẻ ranh mãnh - Anh có vấn đề gì sao, anh hai yêu quý của em?
     
  9. Mizuki2204

    Bài viết:
    0
    Chương 28

    Bấm để xem
    Đóng lại
    _ Giờ thì - nụ cười lại chậm rãi xuất hiện trên gương mặt cô - Đối với việc em hẹn hò với Draco - cô bé mở đôi mắt to và tròn, mỉm cười và ngước nhìn lên đầy vẻ ranh mãnh - Anh có vấn đề gì sao, anh hai yêu quý của em?

    Harry đơ người.

    - Gì? - Cậu nói trong vô thức - Em vừa nói gì cơ..

    Nhưng Hary đã không thể hoàn thành câu nói của mình, vì ngay lập tức ba người còn lại đã hét lên.

    - HẸN HÒ Á? ?

    Halie mỉm cười nhìn bốn người bọn họ, cô bé thong thả bước đến bên cạnh Draco, lúc bấy giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục khả năng có lại ý thức, vừa đi, cô vừa nói.

    - Đúng vậy, là hẹn hò - cô bé nhẹ nhàng khoác tay Draco - Mọi người bất ngờ lắm phải không?

    Ron há hốc miệng không nói nên lời. Harry thì vẫn giữ vẻ mặt đăm chiêu nhìn Halie chăm chú, như thể cậu muốn tìm ra một kẽ hở trên chiếc mặt nạ mà cậu ngờ rằng là do chính cô tạo ra. Cho nên, lúc bấy giờ, có lẽ chỉ có Hermione là còn đủ sự bình tĩnh để có thể lên tiếng.

    - Mình rất.. - cô bé ngập ngừng, cố gắng lựa chọn từ ngữ - Bất ngờ. Đúng vậy. Là bất ngờ.

    Tình huống này thật quá khó. Hermione rất mừng vì Halie đã tìm được bạn trai, nhưng trong cô bé đồng thời cũng xuất hiện những cảm xúc tiêu cực phức tạp, phần lớn là lo lắng cho cô bạn của mình, khi cái gã bạn trai chết tiệt đó lại chính là.. Draco Malfoy.

    Halie chỉ mỉm cười dịu dàng.

    - Bồ sẽ mừng cho mình chứ, Hermy?

    Hermione nhíu mày. Nhưng rồi cô bé cũng mỉm cười và nói.

    - Tất nhiên là mình sẽ mừng cho bồ rồi. Nhưng mà bồ không được bỏ bê việc học đâu nhé, Halie.

    Halie cười vui vẻ. Con bé siết chặt cánh tay Draco.

    - Ừ, cảm ơn bồ đã nhắc. Bây giờ bồ đưa anh hai mình và Ron về được không? Mình nghĩ họ.. vẫn còn hơi sốc.

    - Được rồi. Vậy tạm biệt nhé, Halie - Hermione nói rồi lôi hai thằng bạn thân về kí túc xá nhà Gryffindor. Họ mệt mỏi quá rồi.

    Vậy là bây giờ chỉ còn lại Halie và Draco đang đứng trước cửa kí túc xá nhà Slytherin. Halie lên tiếng.

    - Thôi nào, Draco. Giờ chúng ta đi vào phòng sinh hoạt chung được chưa thế?

    Thấy Draco không hề có dấu hiệu muốn trả lời, cô bé liền đổi giọng ngọt ngào.

    - Bây giờ chúng ta cùng vào nhé, Darling~

    Draco rùng mình, ngay lập tức phản ứng.

    - Được được, cậu muốn sao cũng được- cậu gỡ tay Halie ra- Miễn là cậu ngừng ngay việc gọi tôi như vậy, thì cậu muốn gì tôi cũng chiều.

    Halie mỉm cười ranh mãnh, ngước đôi mắt trông- có- vẻ-ngây- thơ lên nhìn Draco, cất giọng ngọt ngào.

    - Sao vậy, Darling? Sao Darling lạnh nhạt với em quá vậy? Không còn yêu em nữa sao?

    - Lạy Merlin, cậu bệnh à Halie? - Draco mở hai mắt to nhất có thể - Xuống bệnh thất nhé?

    Halie ngay lập tức thu lại vẻ mặt "giả tạo" hồi nãy. Thật tình, con bé lật mặt nhanh chả kém gì diễn viên!

    - Cậu chẳng biết phối hợp gì cả - con bé nhìn Draco đầy chán nản.

    Draco lại càng ngạc nhiên hơn gấp bội.

    - Phối hợp gì cơ?

    - Ôi, Draco ơi là Draco! - Halie nói đầy mỉa mai -Tôi đã sớm biết cậu không phải loại thông minh xuất chúng gì rồi, nhưng cũng không tệ đến mức này chứ? Não cậu bị úng nước hay sao mà đến giờ vẫn còn chưa hiểu?

    Draco bất ngờ nổi quạu

    - Úng nước cái đầu cậu ấy - cậu bắt đầu cáu - Bây giờ cậu tự nguyện giải thích cặn lẽ mọi thứ hay là tôi phải dùng vũ lực đây?

    Halie nhượng bộ.

    - Được rồi được rồi. Vào phòng sinh hoạt chung đi. Cậu hỏi, tôi trả lời.

    Draco khinh khỉnh gật đầu. Thế là hai đứa trẻ lại đẩy bức chân dung đi vào.

    Halie thả rơi mình xuống chiếc ghế sofa yêu thích, trong khi Draco đứng trước mặt cô bé và khoanh tay, rất trịch thượng.

    - Giờ thì - Draco nhìn sang cô phù thủy nhỏ đã nằm ườn trên cái sofa từ lúc nào - Cậu mau giải thích cho tôi, đồ mặt dày chết tiệt kia! Chuyện này là thế nào?

    Halie cố gắng che dấu cái ngáp vừa mới xuất hiện

    - Chuyện này là chuyện gì? - con bé hỏi lại.

    - Tại sao cậu lại nói với họ là chúng ta đang hẹn hò? - Draco ngày càng trở nên gắt gỏng.

    - Ôi Merlin, bạn tôi ơi! - Halie khẽ nhíu mày chán nản - Nếu tôi không nói với họ là chúng ta đang hẹn hò, cậu nghĩ là giờ này cậu vẫn còn được ngồi đây đấy à? Còn không mau cảm ơn tôi đi, tôi vừa cứu cậu một mạng đấy.

    - Cứu tôi một mạng? Ha, cậu vừa giết tôi một tỷ lần thì đúng hơn. Tên Potter đó sẽ biến tôi thành thịt băm ngay khi có cơ hội. - Draco đáp trả đầy khó chịu.

    - Thì chính là vì thế đấy - Halie nói với vẻ chán chường- Lúc đó anh tôi đã nghe được cái tin đồn kia rồi, nên dù có giải thích thì cũng vô dụng, chỉ làm chúng ta thêm phần khả nghi mà thôi.

    Draco trầm ngâm suy nghĩ. Có vẻ hợp lý.

    - Chính là vì như vậy - Halie nhắm mắt lim dim - Cho nên tôi mới để cho anh tôi nghĩ là chúng ta đang hẹn hò. Sau này, cậu có thể dập tắt tin đồn tôi tỏ tình với cậu bằng cách tuyên bố rằng cậu chính là người đã tỏ tình với tôi trước. Cứ thử nghĩ mà xem, so với việc em gái mình tỏ tình với một thằng khốn nạn nào đó rồi bị từ chối phũ phàng, thì việc đứa em gái bé bỏng đã tìm thấy hạnh phúc đời mình có dễ chấp nhận hơn không, hả? Dù có ghét cậu đến thế nào, nhưng nếu là vì tôi, anh ấy cũng không làm gì cậu đâu.

    Halie đưa tay nghịch nghịch lọn tóc. Draco nhìn vào tay cô bé như thể bị thôi miên.

    - Tất nhiên, đến một thời điểm thích hợp, chúng ta sẽ chia tay - Con bé nói với vẻ bình thản, mỉm cười - Trừ khi cậu không muốn rời xa tôi~

     
  10. Mizuki2204

    Bài viết:
    0
    Chương 29

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Draco nhìn Halie, lâu thật lâu. Rồi, một nụ cười nửa miệng chậm rãi xuất hiện trên môi cậu.

    - Có vẻ như - Draco khoan thai bước từng bước về phía Halie - Thời gian này tôi đã để cậu quá ỷ thế mà lộng hành rồi.

    Halie mỉm cười. Draco đưa mặt mình gần vào mặt Halie. Gần hơn. Gần hơn. Và cậu cũng mỉm cười đầy ngạo mạn.

    Draco thì thầm.

    - Cậu đã chứng minh cho tôi thấy cậu đích thực là một Slytherin, làm tốt lắm. Thế nhưng mà - Draco ngừng lại đầy bí ẩn - Cậu vẫn chỉ là một kẻ nghiệp dư mà thôi. Để tôi cho cậu xem.. một Slytherin thực thụ sẽ làm gì..

    Halie tuy ngoài mặt vẫn mỉm cười bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đã hoảng lắm rồi. Gương mặt của Draco ngày càng gần hơn. Giờ đây cậu ta thậm chí còn ép con bé dí sát người vào cái ghế sofa, mắt cậu ta nhìn thẳng vào đôi mắt to long lanh của con bé. Halie đã không còn lối thoát.

    Cậu ta sẽ không làm thật chứ? Halie thầm nghĩ. Không, cậu ta không có gan đâu. Mà chờ chút, Halie Potter! Mày đang nghĩ cái gì vậy? Draco có lý do gì để làm như vậy chứ? Mình và cậu ta đâu có hẹn hò thật sự! Được rồi, được rồi, bình tĩnh lại nào. Sẽ không sao đâu.

    Nghĩ vậy, Halie yên tâm mở mắt ra. Con bé thấy gương mặt Draco đã gần đến nỗi nó thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của cậu ta luôn rồi. Trong một khoảnh khắc, Halie phát hoảng nhận ra thằng bạn thân chí cốt đang thực sự có ý định hôn nó. Trong một khoảnh khắc khác, con bé cố gắng nhắm mắt lại để định thần, hít thở sâu để lấy lại sự bình tĩnh. Trong một khoảnh khắc khác nữa, khi con bé mở mắt ra, Draco Malfoy đã bị ăn cái tát đầu tiên trong cuộc đời đào hoa của cậu ta, và cậu ta hẳn là đã được dạy một bài học nhớ đời. Đúng vậy, tôi chắc chắn một trăm phần trăm là cậu ta sẽ nhớ đến già!

    Draco bước đi dọc hành lang, tay ôm má. Từ thuở mới lọt lòng đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu ta bị sỉ nhục nặng nề đến thế.

    Sau khi tặng cho Draco cú tát trời giáng, Halie đã nhanh nhẹn đẩy cậu ta sang một bên và chạy vụt về phòng. Trong khi đó, Draco với niềm tự hào bất diệt chưa bao giờ bị phai mờ về sức hấp dẫn đối với người khác phái của mình, lại phải mất một khoảng thời gian khá lâu mới có thể thoát khỏi trạng thái "đông cứng tạm thời".

    Bây giờ, cậu ta đang rảo bước dọc hành lang một cách hậm hực, sẵn sàng lao vào đánh đấm túi bụi bất cứ ai cản đường. Cậu là một Malfoy! Một Malfoy đấy! Draco thở dài. Liệu Lucius Malfoy sẽ nói gì khi lão biết đứa con trai duy nhất của lão, người thừa kế của gia tộc Malfoy danh giá, có biết bao nhiêu người ngưỡng mộ và theo đuổi, lại vừa bị một cô gái từ chối những tiếp xúc cơ thể bằng cách thức không thể mất thể diện hơn. Các bạn hãy đoán xem, cô ấy đã làm gì với anh chàng của chúng ta nào. Đúng vậy. Rất tinh tế và vô cùng cổ điển. Draco Malfoy đã bị.. tát vào mặt. Đúng thế, Halie đã chẳng kiêng nể gì mà ra tay vô cùng mạnh mẽ. Xét cho cùng, đây chẳng phải là tính cách của Halie sao? Draco nghĩ thầm, ngao ngán thở dài.

    Trong khi đó, Halie lại đang giam mình trong phòng ngủ, con bé ngồi nhìn chằm chằm mặt bàn cũng đã được gần 30 phút rồi. Con bé ngồi đó với những suy nghĩ miên man rối loạn trong đầu, cố gắng sắp xếp chúng một cách hợp lý nhất có thể. Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cậu ta lại làm như thế? Cậu ta điên rồi sao? Một loạt những câu hỏi xuất hiện một cách dồn dập, Halie của chúng ta đã cố gắng hết sức, nhưng con bé không thể làm cho trí óc mình tỉnh táo vào lúc này. Cuối cùng, một suy nghĩ tuyệt vọng nảy ra trong đầu Halie. Có lẽ sau khi mình ngủ một giấc, ngày mai sẽ khá khẩm hơn một chút, con bé nghĩ thầm.

    Bên phía phòng ngủ nam sinh, mọi chuyện cũng chẳng đỡ tồi tệ hơn chút nào. Khác với Halie, Draco chọn cách cắm đầu vào học để bình tĩnh lại. Cậu ta lẩm bẩm.

    - Rốt cuộc thì mình vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra..

    Trùng hợp thay, bên phòng ngủ nữ sinh, Halie trước khi chìm vào giấc ngủ cũng có những suy nghĩ hệt như thế!

    Bạn biết gì không? Sau cùng thì, chúng vẫn chỉ là những đứa trẻ.

    Sáng hôm sau.

    Trường Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts lại có thêm một tin tức sốt dẻo mới. Một số nhân chứng có mặt đã kể lại rằng: Halie Potter và Draco Malfoy đã chính thức công bố họ đang hẹn hò! Phù thủy sinh nọ, mà chúng tôi xin phép được giấu tên, đã miêu tả rất cặn kẽ vẻ mặt của những người có liên quan xuất hiện lúc đó. Nổi bật nhất có lẽ sẽ là biểu cảm của đấng cứu thế Harry Potter. Cũng phải thôi, tôi mà là cậu ta thì giờ này đã xông lên tung cho Malfoy một cú Avada Kedavra rồi ấy chứ.

    Quả thật là Harry đang rất muốn xông lên tung cho Draco một cú Avada Kedavra. Nếu như không có Hermione dùng hết sức lực để kiềm chế, có lẽ cậu đã đi thực hiện cái suy nghĩ đầy cám dỗ đó từ nửa đêm hôm qua rồi.

    Bộ ba vàng đang ngồi trước cái lò sưởi ở phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, hai chàng trai đang cãi nhau kịch liệt, chủ đề của họ là làm thế nào để trả đũa Draco một cách tàn nhẫn và thú vị nhất. Tất nhiên, ngồi bên cạnh họ không thể thiếu cô nhóc Hermione đang thở dài ngán ngẩm.

    - Các bồ có thôi ngay đi không? - Hermione chen vào giữa lúc cuộc tranh cãi đang dần đi vào bế tắc - Mặc dù mình cũng muốn trả thù cậu ta lắm nhưng..

    Hermione lắc lắc đầu, miệng lẩm bẩm như đang niệm thần chú.

    - Không được làm vậy. Đó là bạn trai của Halie. Không được làm vậy. Đó là bạn trai của Halie..

    Harry cùng Ron nhìn thấy Hermione như vậy thì không hẹn mà cùng bật cười. Ron nói.

    - Đúng vậy, chúng ta phải "kiềm chế" - lúc nói đến hai chữ "kiềm chế", khuôn mặt cậu nhăn lại trông rất tức cười.

    Lần này thì đến cả Hermione cũng phải cười rộ lên. Bầu không khí u ám lúc nãy đã vơi đi phần nào.

    Cười chán chê, Harry bắt đầu bình tĩnh lại. Cậu thở dài, lặng lẽ nói.

    - Suy cho cùng, chúng ta vẫn phải ủng hộ em ấy. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, đây cũng vẫn là quyết định của Halie, chúng ta phải tôn trọng nó. Từ hôm nay, tôi muốn các bồ hạn chế hết mức việc gây chuyện với thằng Malfoy. Có lẽ nó cũng không kiếm chuyện với chúng ta nữa đâu. Vì thế, tôi hy vọng các bồ sẽ nhẫn nhịn, và kiềm chế, hết sức kiềm chế. Chúng ta không thể có một mối quan hệ êm đẹp trong hòa bình, nhưng ít nhất thì ta sẽ cố hết sức để nó không quá tệ.. - Harry thở dài - Tôi chỉ mong con bé được hạnh phúc.

    Ron và Hermione nghiêm túc gật đầu. Hermione đưa bàn tay ra.

    - Vì Halie - cô bé nói, buồn bã.

    Harry và Ron cũng đưa tay ra, đặt trên tay cô bé.

    - Vì Halie - chúng đồng thanh nói, vẻ mặt rầu rầu.

     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...