Tiên Hiệp [Edit] Yêu Vương Báo Ân - Cung Tâm Văn

Discussion in 'Truyện Drop' started by Hội Bàn Đào, Jan 29, 2021.

  1. Spark

    Messages:
    33
    Chương 20: Ỡm ờ

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Beta: Spark

    Tuyết đông trắng ngần, gió lạnh căm căm. Trên đường mòn trên núi có một nhóm lữ khách cưỡi ngựa đi vội vàng. Một vị thuật sĩ trẻ tuổi thân mặc trang phục màu nước biển, eo thắt tơ lụa giữa đội ngũ bỗng dừng bước lại, quay đầu nhìn sang phương hướng trấn Khuyết Khâu cách đó không xa.

    "Chân nhân, có chuyện gì vậy?"

    Tùy tùng bên người thấy vậy bèn hỏi.

    "Có người đang làm thuật pháp kết khế ước tông đồ," người kia thong thả mở miệng nói, "Quả thực hiếm thấy! Không nghĩ tới bây giờ ở trong nhân thế còn có thể trông thấy dạng pháp trận kết khế ước như vậy. Xem ra nhân gian vẫn là nơi ngọa hổ tàng long, không phải là chỗ chúng ta có thể hiểu biết tường tận!"

    Ở một nơi khác, nơi kinh đô phồn hoa thịnh trị, tại cung Thần Nhạc to lớn bề thế, lộng lẫy như dát vàng của quốc giáo Động Huyền Giáo..

    Nơi đây được trời ưu ái cho quý khí cát tường, giống như một thế giới của ngọc bạc chạm trổ, có tiên nhạc du dương vang vọng trong cung lúc ẩn lúc hiện, khiến cho mọi tín đồ từ trước tới nay đều tự nhiên mà sinh ra một lòng sùng bái ngưỡng mộ.

    Ở sâu trong cung, một người đàn ông khoác áo choàng thêu sơn thủy, đầu đội mũ pháp quan, ngồi yên tu luyện. Hắn đeo một cái mặt nạ vẽ hình phù văn Mật tông, che đậy lại mặt mày.

    Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, đệ tử đứng bên cạnh lặng lẽ đốt hương châm trà, từng việc đều làm hết sức nhẹ nhàng, như chỉ sợ sẽ gây ra ồn ào mà ảnh hưởng đến sư phụ còn đang tu luyện.

    Người đàn ông trên tọa bỗng dưng ngẩng cao đầu, nhìn nghiêng về phía cửa sổ tuyết bay tán loạn mà nói:

    "Ở phía Tây Nam có người đang kết khế ước nhận tông đồ."

    "Sư tôn, chuyện kết khế ước nhận tông đồ này, có rất nhiều sư huynh cũng làm được, sao lần này lại có thể khiến sư tôn kinh động?"

    "Vậy thì ngươi lại không biết!"

    Hắn mỉm cười, vươn tay ra, phẩy một cái ra hiệu, ngay tức khắc liền có hai người đệ tử khác nâng một chiếc khay ngọc tròn trắng muốt đi tới, dâng đến trước mặt hắn, trong khay ngọc khói sương bốc lên nghi ngút như mây núi bao phủ, tựa như một thế giới nhỏ bé khác trên nhân gian này.

    Vị pháp sư xòe bàn tay ra, bóp một cái pháp quyết, phất qua mặt khay bạch ngọc trên bàn một cái, những đám sương mù kia liền nhẹ nhàng tản ra, hiện ra bầu trời đầy sao, dưới màn tinh tú lấp lánh thấy mơ hồ những núi non sông ngòi nhỏ bé, cả những thôn dã dân gian. Ngay chỗ đám chân núi, những bông tuyết tinh tế đang hình thành một cột lốc xoáy nho nhỏ, đang chậm rãi di chuyển.

    Mấy người đệ tử chụm đầu vây quanh pháp khí của sư tôn, đứng nhìn hồi lâu vẫn không hiểu gì, bèn hỏi:

    "Đệ tử ngu dốt, nhìn thế nào cũng chỉ thấy đây là thuật kết khế ước nhận tông đồ phổ thông, pháp lực dường như cũng không thấy được độ tinh thuần."

    Mấy vị đồ đệ ai nấy đều cẩn thận từng ly từng tí nói chuyện.

    "Thuật kết kế ước chính là dùng để hàng ngự yêu ma làm tông đồ, bản tính yêu ma vốn hung tàn, lại đa nghi và hay thay đổi, kiệt ngạo khó thuần. Nếu muốn khế bọn chúng làm nô bộc, thì trước đó phải thi triển thuật pháp cường đại để khuất phục chúng. Cho nên quá trình kết khế ước này phần lớn là cảnh tắm đẫm máu tanh, oán khí ngút trời."

    Vị pháp sư kia hướng mặt về phía khay bạch ngọc, phảng phất như cho dù cách tầng tầng lớp lớp gấm lụa, ông ta cũng có thể trông thấy được cảnh tượng bên trong.

    "Pháp trận kết khế ước bình thản tốt lành như thế, vi sư cũng đã nhiều năm chưa thấy rồi. Nhìn pháp trận này cũng có vài phần phong thái của Tự Nhiên tiên sinh năm đó!"

    * * *

    Tuyết đã ngừng rơi.

    Viên Hương Nhi ngồi trong đình viện làm bộ khung leo trèo cho mèo. Với những vật này thì thợ mộc bên ngoài cũng chỉ có thể giúp nàng làm phần khung, những chi tiết khác thì Viên Hương Nhi phải tự tay làm.

    Bởi vì phải làm việc nên Viên Hương Nhi mặc một thân quần áo màu đen, sơ một búi tóc đơn giản trên đỉnh đầu rồi lấy trâm cố định lại, tay áo cuốn lên đến cùi chỏ, làm lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn, được bao bằng một đôi găng tay vải bố, lúc này đang đè lên một cây gậy gỗ, quấn từng vòng từng vòng dây gai.

    "Ô Viên, đến đây. Thử một lần xem!"

    Một con mèo con hưu một tiếng liền nhảy vọt tới, tứ chi cùng bám lên dây thừng trên cây cột leo trèo.

    Loại dây thừng bện từ tơ cây thùa sợi này có độ mềm vừa phải, chịu lực mài mòn, cảm giác cũng rất tốt khiến mèo con thích thú muốn bắt thêm mấy cái nữa. Cái khung leo trèo này để leo cao vọt thấp cực kỳ nhẹ nhõm, so với những cây đại thụ cứng rắn không dễ bắt tay ở trong nhà nó thì còn thoải mái hơn.

    Vì chơi thoải mái như vậy, mèo con hưng phấn tóm, cào, ôm cây cột đang dựng ngay ngắn ngã lăn ra nền đất mà đùa nghịch.

    Viên Hương Nhi nhấc cây gậy quấn dây thừng nhám kia lên, treo ở chỗ mèo con không thể với tới được:

    "Còn chưa lắp xong, ngươi chơi cái này trước đi!"

    Nàng móc từ trong túi ra một quả cầu có gắn chuông nhỏ, ném ra ngoài. Tiếng chuông đinh linh linh vang lên, Ô Viên liền chạy vụt đuổi theo, chân trước bắt lấy quả cầu, ôm chặt thứ đồ chơi mà chạm vào sẽ vang lên kia.

    Con chó đen dưới gốc cây ngô đồng lại không cam lòng mà kêu "ư ư" hai tiếng. Nó nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng trong cái viện này thì nó là sinh vật cường tráng nhất, vậy mà tại sao con sói con chủ nhân mang về lúc trước lại làm cho nó bản năng liền sợ hãi, bây giờ ngay cả con mèo con nhỏ như vậy cũng khiến nó có cảm giác mình hẳn nên né tránh.

    Viên Hương Nhi nhìn xem tiểu gia hỏa đang vây quanh quả cầu chuông nhỏ kia, đột nhiên nhớ tới Nam Hà cũng từng cùng mình chơi trò ném cầu. Lúc ấy, hắn nâng cái chân trước màu tuyết trắng lên, nhẹ nhàng dẫm lên quả cầu nàng vừa ném qua, nhưng lại chẳng thèm ngó ngàng tới mà chỉ quay mặt qua hướng khác, thậm chí còn làm ra vẻ mặt ghét bỏ.

    Chẳng lẽ, những thứ càng kiêu kỳ thì càng khiến người thích thú hay sao? Rõ ràng nàng đã có mèo, nhưng vẫn nhớ mãi không quên cục bông tuyết trắng tròn tròn nho nhỏ kia.

    Đồ không có tình không có nghĩa kia, không biết về đây thăm ta lấy một lần! Viên Hương Nhi tức giận kéo căng da thú bọc bên trên tấm ván gỗ.

    Ngày mùa đông thường rất thanh nhàn, lúc ban ngày nhàm chán, nàng có thể cẩn thận tỉ mỉ dựng cho Ô Viên một cái nhà lầu, mỗi một cây cột đều được quấn dây gai khéo léo, mỗi một tấm ván gỗ đều bao bọc một lớp da lông mèm mại, để cho con vật nhỏ vừa mới rời quê hương này được ấm áp thêm một chút.

    Ngày mai lấy cái đệm của Nam Hà ra, thêm chút lông rồi lại phơi một chút, để vạn nhất hắn quay về cũng có chỗ nằm ngủ. Cũng thuận tiện làm cho hắn một quả cầu mới để chơi, làm màu sắc rực rỡ một chút, treo lông vũ ở hai bên, có lẽ hắn sẽ thích.

    Viên Hương Nhi vừa dựng ổ mèo, vừa nghĩ tới sói con kiêu kỳ và không quá thân thiết vứi người kia.

    Quả cầu gắn chuông đinh đinh đang đang lăn đến bên cạnh cây ngô đồng, một đôi tay nhỏ từ phía sau cây vươn ra, muốn nhặt quả cầu kia lên.

    Ô Viên chạy vọt tới, ôm chặt lấy quả cầu của nó, cong lưng hướng về phía con gà mặc quần áo đang trốn ở phía sau thân cây, gầm gừ thị uy.

    "Đừng như vậy, Ô Viên. Chơi đồ chơi thì phải có đồng bạn chơi cùng nhau mới vui chứ!"

    Viên Hương Nhi mang một tấm ván gỗ đã đánh bóng đi tới dưới tán cây, lấy xẻng đào một cái hố trên mặt đất, chôn vào đó một cái giá đỡ, sau đó đặt tấm ván gỗ ngay chính giữa mặt trên của giá đỡ.

    "Lại đây, cái này là cầu bập bênh cho hai người chơi, các ngươi tới chơi thử xem!"

    Viên Hương Nhi lui về phía sau mấy bước, Ô Viên liền ngồi xổm ở một đầu tấm ván gỗ, chiếm cứ vị trí thuộc về nó.

    Sau một lúc lâu, con gà mặc quần áo mới cẩn thận từng li từng tí rời khỏi gốc cây, hai tay khép chặt trong túi áo, chậm rãi xê dịch lên đầu khác của ván gỗ, hai con mắt đảo vài vòng, rồi đột nhiên vung tay áo đập mạnh, "xoạch" một cái, nó đã nhảy lên trên mặt ván gỗ. So với mèo con, con gà cổ dài này nặng hơn rất nhiều, vậy nên nó vừa nhảy lên thì trực tiếp bật cho mèo con bay vọt lên cao.

    Ô Viên giật nảy mình, "meo" một tiếng, xoay thân ở giữa không trung liền biến thành một thiếu niên tóc đuôi ngựa dài bện dây đỏ. Thiếu niên chầm chậm hạ xuống, hung hăng ngồi xổm lên mặt ván gỗ, làm cho con gà cổ dài đối diện cũng bị bay lên giống mình.

    Nó nhìn con gà bị bật tung lên không trung, cánh tay bắt đầu vẫy đạp loạn xạ, miệng kêu "cô cô cô", liền cười nhạo một tràng cho hả giận.

    "Ha ha ha, nhìn bộ dạng sợ hãi của ngươi mà xem, vạy mà ngươi còn dám mưu hại ta?"

    "Giấu hình người đi, ngươi vẫn còn lộ ra tai và đuôi đấy, đừng có dọa sư nương của ta sợ hãi!"

    Viên Hương Nhi đuổi hai con quỷ gây sự ra tự chơi, bắt đầu chuyên tâm vào dựng nhà lầu cho mèo nhỏ.

    Ngoài cửa viện vang lên tiếng đập cửa, Vân Nương chạy chậm xuyên qua sân viện, thuận đường liếc mắt nhìn thoáng qua chỗ Viên Hương Nhi.

    Lúc này, nàng chỉ thấy một cái cầu bập bênh không có ai ngồi đang tự mình lên xuống.

    "Đã dựng cái đồ chơi như thế từ bao giờ rồi? Lại còn tự biết động đậy, thú vị thật!"

    Vân Nương cười tủm tỉm nói một câu.

    Viên Hương Nhi thường hay làm mấy hành vi kỳ lạ, bên người nàng cũng thỉnh thoảng xảy ra một chút hiện tượng kỳ quái. Nhưng Vân Nương gần như thấy nhiều thành quen, trước giờ chưa từng hỏi đến, cũng không can thiệp. Nàng vẫn tùy ý để cho Viên Hương Nhi nghịch ngợm đùa giỡn mà lớn lên.

    "Ai dà, là ngươi à, mau vào đây! Hôm nay Hương Nhi có nhà đấy!"

    Tiếng Vân Nương vang lên ở ngoài cửa.

    Viên Hương Nhi vừa nghe mấy lời này, liền thò đầu nhìn thoáng qua, nàng vừa mừng vừa sợ reo lên:

    "A Đằng, sao ngươi lại tới đây?"

    Ngoài cửa viện, nữ tử khuôn mặt như vẽ, tóc mai chỉnh tề đang đứng lễ phép nói chuyện với Vân Nương.

    "Quấy rầy người rồi, phu nhân!"

    Nàng thực hiện lễ nghi chu toàn, nâng lễ vật mang theo trên tay đưa cho Vân Nương, cũng quy củ gật đầu với Viên Hương Nhi để ra hiệu.

    "Sao lại khách khí như thế, làm sao mà lần nào ta cũng nhận quà cáp của ngươi được!"

    Vân Nương vươn tay nhận lấy cái rổ trúc, bên trong chứa đầy măng tươi mùa đông.

    Viên Hương Nhi dẫn A Đằng vào phòng của mình, pha trà lấy điểm tâm ra chiêu đãi nàng.

    "A Đằng, bây giờ ngươi đang ở đâu? Sao lại rảnh rỗi tới tìm ta chơi như vậy?"

    "Ban đầu, ta định lặng lẽ sống trên núi một mình, không muốn đến nơi nhân gian đầy rẫy thương tâm này nữa."

    A Đằng bưng chén uống trà, sau đó lại thong thả ưu nhã mà ăn điểm tâm, hoàn toàn nhìn không ra một chút dáng vẻ gì gọi là thương tâm cả.

    "Mấy ngày trước, ta đi dạo trong núi, ngẫu nhiên nhặt được một con Nhân loại non. Nhìn hắn rất thảm, đáng thương vô cùng, nên ta đành xách hắn về sào huyệt. Hình như hắn bị bệnh hơi nặng, cho nên hôm nay ta tới đây tìm ngươi muốn xin một lá bùa khử bệnh tiêu tai."

    "Con Nhân loại non? Có lẽ là trẻ con đi lạc chăng? Ngươi nên trả hắn về nhà mới đúng!"

    "Nhưng hắn nói cha mẹ hắn đều đã chết hết, thân thích trong họ vì muốn chiếm gia sản nên đày đọa giày vò hắn đến không ra hình người, lại ném hắn vào núi sâu."

    A Đằng hồn nhiên duỗi một bàn tay ra chống cằm:

    "Ta thấy dáng vẻ của hắn cực kỳ đáng yêu, nếu là trẻ con không ai cần, vậy ta liền quyết định nuôi hắn ở bên người, coi như thú cưng mà nuôi cũng tốt!"

    Viên Hương Nhi bưng tay đỡ trán:

    "Sao ngươi lại có thể nuôi Nhân loại làm thú cưng được?"

    "Sao lại không thể?" A Đằng khó hiểu: "Ngươi cũng có thể nuôi con Thiên Lang con mà!"

    "Như vậy đâu có giống nhau?"

    Viên Hương Nhi nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng nghĩ mãi cũng không nói ra được chỗ nào không giống. Nàng đành mở miệng nói:

    "Ngươi xem xem, tuổi thọ của Nhân loại ngắn như vậy, ngươi lại nuôi dưỡng hắn bên mình, mới một hồi còn là trẻ con bụ bẫm đáng yêu, phút chốc lại biến thành lang quân tuấn mỹ, nhưng ngươi còn chưa kịp vui vẻ thì mặt mũi hắn đã nhăn nheo, hư thối tan vào bùn đất. Ngươi dùng tâm huyết nuôi dưỡng hắn nửa ngày, nhưng lại nhận được một cái kết quả như thế, trong lòng ngươi không thấy khó chịu hay sao?"

    A Đằng trừng mắt nhìn:

    "Nói cũng đúng, vậy thì chờ tới khi bệnh của hắn tốt lên rồi, ta sẽ trả hắn về nhà. Đúng rồi, con Thiên Lang nhỏ kia của ngươi đâu? Sao ngươi lại không nuôi hắn mà lại nuôi cái con mèo rừng tí tẹo còn chưa cởi sạch lông sữa này làm tông đồ?"

    Nàng ta nhìn thiếu niên mèo dữ dằn đang tranh đoạt bánh ngọt trên bàn với mình, ra vẻ ghét bỏ hắn vì ngay cả cái tai và đuôi hắn vẫn chẳng thu về được.

    Ô Viên vừa nghe được lời này, liền vỗ bàn một cái, đứng bật dậy, hai mắt lập lòe dựng thẳng, đồng tử nheo lại, hắn nhe hàm răng sắc nhọn về phía A Đằng.

    Viên Hương Nhi còn chưa kịp ngăn cản thì A Đằng đoan trang nhã nhặn đã lắc mình một cái, biến thành yêu ma mặt người thân rắn, trợn to sáu con mắt, há cái miệng lớn đỏ lòm như bồn máu, giả bộ mà cắn về phía Ô Viên một cái.

    Ô Viên "meo ô" một tiếng, bị dọa sợ đến mức nháy mắt liền biến trở về nguyên hình, lẻn chạy đến sau lưng Viên Hương Nhi mà run lẩy bẩy.

    "Ngươi đi ra kia! Đừng bắt nạt hắn, hắn vẫn còn là con nít!"

    Viên Hương Nhi đưa một tay ngăn lại Xà yêu, một tay co lại bảo vệ mèo nhỏ của mình, đem mèo con bị hù dọa đến run bần bật ra ngoài phòng chơi đùa.

    "Thật là, ngươi xem đi, không được tích sự gì!"

    A Đằng biến trở về nguyên hình, đắc ý đưa tay vuốt tóc mai, sửa sang lại quần áo:

    "Ngươi nói xem, có phải ngươi bị sắc đẹp của con Miêu Yêu này mê hoặc, đứng núi này trông núi nọ, cho nên tiểu Nam mới tức giận mà bỏ đi phải không?"

    Viên Hương Nhi không biết nên khóc hay nên cười:

    "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Tiểu Nam vốn dĩ không nguyện ý làm tông đồ của ta, là tự hắn bỏ đi!"

    "Ai, ngươi có bị ngốc hay không?"

    A Đằng vỗ tay một cái, duỗi tay ngọc ra điểm lên đầu nàng:

    "Sao ngay cả chuyện nhỏ ấy ngươi cũng không nhìn ra? Tộc Thiên Lang chính là Thần thú thượng cổ, có huyết mạch cao quý, tên nào tên nấy đều cực kỳ nhạy bén thận trọng, chứ đừng nói đến khả năng sẽ chủ động ở lại bên cạnh Nhân loại. Con Thiên Lang nhỏ kia cứ một mực ở lại bên cạnh ngươi, lằng nhà lằng nhằng mãi không chịu đi, chẳng phải là đã muốn làm tông đồ của ngươi nhưng khó nói ra miệng hay sao?"

    "Cái này.. Thật vậy sao?"

    Viên Hương Nhi hơi nghi hoặc.

    "Ngươi nghe ta đi!"

    A Đằng cuốn tay áo lên, đưa ra chủ ý xấu:

    "Lần sau ngươi gặp hắn, ngươi cứ trực tiếp thi triển ma trận mà trói hắn trên mặt đất, sau đó cưỡng chế hắn kết khế ước, hắn chắc chắn sẽ ỡm ờ đi theo ngươi!"

    Viên Hương Nhi ôm bụng cười ha ha.
     
    Uyenne, Porcus Xu, Vyl Hana and 7 others like this.
  2. Spark

    Messages:
    33
    Chương 21: Ba phần ngây thơ, bảy phần linh động

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Jun 9, 2021
  3. Hội Bàn Đào

    Messages:
    0
    Chương 22: Sói con kia sắp trưởng thành

    Editor: Diễm Quỳnh

    Beta-or: Thụy Khuê / Tổng Biên: Đào Tiên


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
Trả lời qua Facebook
Loading...