Cố Vô Tình
Winter Forest
Bài viết: 12 

Chương 40: Ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (38)
Diệp Mộ Sanh cũng không làm ra vẻ, duỗi tay ôm gáy Chu Lạc Ly, đáp lại cái hôn này.
Hôn hôn, Chu Lạc Ly thế nhưng một tay chống thân thể, một bàn tay bất tri bất giác tiến vào bên trong áo hoodie của Diệp Mộ Sanh.
Trong nháy mắt đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào da thịt, cả người Diệp Mộ Sanh run lên. Khi mở to mắt đối diện với con người đầy ý cười của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh nhướng mày, không nhẹ không nặng cắn môi Chu Lạc Ly, đồng thời, hung hăng mà trừng mắt nhìn y một cái.
Tuy Diệp Mộ Sanh rất tức giận, nhưng khóe mắt có vết đỏ ủng nhàn nhạt, ánh mắt mê ly, phong thái mị hoặc lộ ra, một đôi mắt đào hoa như sóng nước mùa thu, làm Chu Lạc Ly vốn dĩ muốn thu hồi tay lại xuân tâm nhộn nhạo, càng thêm lớn mật.
Diệp Mộ Sanh nhíu mày bắt đầu giãy giụa, dùng hết toàn lực cũng chỉ làm Chu Lạc Ly hơi hơi lay động thân thể. Bất đắc dĩ Diệp Mộ Sanh chỉ có thể quay đầu đi: "Đừng ở chỗ này.."
Nơi này là công viên, có khả năng sẽ có người đi qua, Chu Lạc Ly cũng biết một vừa hai phải thu hồi tay. Nhưng trong miệng lại nhịn không được đùa giỡn Diệp Mộ Sanh: "Nơi này không được, chúng ta về nhà tiếp tục.."
Diệp Mộ Sanh sửng sốt, ngay sau đó nhướng mày, cười nói "Được thôi, về nhà tiếp tục, nhưng mà em muốn nằm trên."
Chu Lạc Ly ôm eo Diệp Mộ Sanh cùng nhau ngồi dậy, sau đó nghiêm trang nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh nói: "Em muốn dùng tư thế cưỡi ngựa?"
".. Em thật hoài niệm anh của trước kia." Diệp Mộ Sanh trầm mặc vài giây, cắn chặt răng, trừng mắt Chu Lạc Ly.
"Vì sao?" Chu Lạc Ly nói.
"Trước kia anh thân kiều thể nhược dễ bắt nạt, tựa như cái.. Phốc ha ha ha.. Em mới phát hiện tên của anh âm đọc là loli ha ha ha, Chu Lạc Ly, Chu loli, tiểu loli mau cười một cái cho chú xem." Diệp Mộ Sanh đột nhiên cười, một chút buồn bực trong lòng cũng tiêu tán, sườn mặt để sát vào Chu Lạc Ly, vươn tay nắm lấy hàm dưới của y cười.
Diệp Mộ Sanh cười rất vui vẻ, đôi mắt đào hoa nheo lại thành hai hình trăng non cong cong, lông mi hạ xuống duyên dáng nằm yên rõ ràng càng thêm mê người, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều thập phần câu hồn.
Dù Diệp Mộ Sanh thường xuyên cười, nhưng cười vui vẻ đến như vậy lại rất hiếm. Bởi vậy tuy rằng bị Diệp Mộ Sanh đùa giỡn, nhưng y cũng không tức giận, ngược lại nói: "Anh thích em của hiện tại."
"Ha, có khác nhau sao?" Diệp Mộ Sanh nói.
Chu Lạc Ly gật đầu: "Hiện tại em cười rất vui vẻ, rất nhẹ nhàng, rất chân thật, rất hạnh phúc."
Chu Lạc Ly trả lời làm tươi cười trên mặt Diệp Mộ Sanh trong nháy mắt cứng đờ, nhanh chóng thu liễm cảm xúc dưới đáy mắt, dẫn đầu xoay người đứng lên.
Gió xuân nhẹ nhàng lướt qua, thổi bay tóc mái Diệp Mộ Sanh, ngước mắt nhìn trời xanh mây trắng, Diệp Mộ Sanh cười: "Nếu anh thích em cười như vậy, từ nay về sau em sẽ cười nhiều lên một chút, còn bây giờ chúng ta nên trở về rồi."
Nhìn bóng dáng Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly ngừng lại vài giây, sau đó đứng dậy nói: "Ừm, bây giờ chúng ta liền về nhà."
"Xe máy để ở đây đi, chút nữa sẽ có người tới lấy, chúng ta đi ra ngoài bắt xe về." Diệp Mộ Sanh liếc mắt xe motor bên cạnh một cái, mở miệng.
Hiện tại tuy rằng Chu Lạc Ly có thể vững vàng lái xe ở công viên, nhưng nếu để y lái motor đưa hắn về nhà, Diệp Mộ Sanh vẫn có chút không yên tâm.
"Được." Chu Lạc Ly cũng chưa cậy mạnh, gật đầu.
Hai người sóng vai trên đường đi về nhà, Diệp Mộ Sanh do dự một lát, mở miệng nói: "Lạc Ly, mấy ngày nữa em phải về W thị một chuyến."
W thị là thành phố Diệp Mộ Sanh sinh ra, mà nhà của hắn cùng cha mẹ Diệp gia cũng ở W thị.
"Được, anh chờ em về." Chu Lạc Ly không hỏi vì sao, con ngươi đen nhánh đầy sủng nịch, ôn nhu mà nhìn thiếu niên bên cạnh.
Hôn hôn, Chu Lạc Ly thế nhưng một tay chống thân thể, một bàn tay bất tri bất giác tiến vào bên trong áo hoodie của Diệp Mộ Sanh.
Trong nháy mắt đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào da thịt, cả người Diệp Mộ Sanh run lên. Khi mở to mắt đối diện với con người đầy ý cười của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh nhướng mày, không nhẹ không nặng cắn môi Chu Lạc Ly, đồng thời, hung hăng mà trừng mắt nhìn y một cái.
Tuy Diệp Mộ Sanh rất tức giận, nhưng khóe mắt có vết đỏ ủng nhàn nhạt, ánh mắt mê ly, phong thái mị hoặc lộ ra, một đôi mắt đào hoa như sóng nước mùa thu, làm Chu Lạc Ly vốn dĩ muốn thu hồi tay lại xuân tâm nhộn nhạo, càng thêm lớn mật.
Diệp Mộ Sanh nhíu mày bắt đầu giãy giụa, dùng hết toàn lực cũng chỉ làm Chu Lạc Ly hơi hơi lay động thân thể. Bất đắc dĩ Diệp Mộ Sanh chỉ có thể quay đầu đi: "Đừng ở chỗ này.."
Nơi này là công viên, có khả năng sẽ có người đi qua, Chu Lạc Ly cũng biết một vừa hai phải thu hồi tay. Nhưng trong miệng lại nhịn không được đùa giỡn Diệp Mộ Sanh: "Nơi này không được, chúng ta về nhà tiếp tục.."
Diệp Mộ Sanh sửng sốt, ngay sau đó nhướng mày, cười nói "Được thôi, về nhà tiếp tục, nhưng mà em muốn nằm trên."
Chu Lạc Ly ôm eo Diệp Mộ Sanh cùng nhau ngồi dậy, sau đó nghiêm trang nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh nói: "Em muốn dùng tư thế cưỡi ngựa?"
".. Em thật hoài niệm anh của trước kia." Diệp Mộ Sanh trầm mặc vài giây, cắn chặt răng, trừng mắt Chu Lạc Ly.
"Vì sao?" Chu Lạc Ly nói.
"Trước kia anh thân kiều thể nhược dễ bắt nạt, tựa như cái.. Phốc ha ha ha.. Em mới phát hiện tên của anh âm đọc là loli ha ha ha, Chu Lạc Ly, Chu loli, tiểu loli mau cười một cái cho chú xem." Diệp Mộ Sanh đột nhiên cười, một chút buồn bực trong lòng cũng tiêu tán, sườn mặt để sát vào Chu Lạc Ly, vươn tay nắm lấy hàm dưới của y cười.
Diệp Mộ Sanh cười rất vui vẻ, đôi mắt đào hoa nheo lại thành hai hình trăng non cong cong, lông mi hạ xuống duyên dáng nằm yên rõ ràng càng thêm mê người, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều thập phần câu hồn.
Dù Diệp Mộ Sanh thường xuyên cười, nhưng cười vui vẻ đến như vậy lại rất hiếm. Bởi vậy tuy rằng bị Diệp Mộ Sanh đùa giỡn, nhưng y cũng không tức giận, ngược lại nói: "Anh thích em của hiện tại."
"Ha, có khác nhau sao?" Diệp Mộ Sanh nói.
Chu Lạc Ly gật đầu: "Hiện tại em cười rất vui vẻ, rất nhẹ nhàng, rất chân thật, rất hạnh phúc."
Chu Lạc Ly trả lời làm tươi cười trên mặt Diệp Mộ Sanh trong nháy mắt cứng đờ, nhanh chóng thu liễm cảm xúc dưới đáy mắt, dẫn đầu xoay người đứng lên.
Gió xuân nhẹ nhàng lướt qua, thổi bay tóc mái Diệp Mộ Sanh, ngước mắt nhìn trời xanh mây trắng, Diệp Mộ Sanh cười: "Nếu anh thích em cười như vậy, từ nay về sau em sẽ cười nhiều lên một chút, còn bây giờ chúng ta nên trở về rồi."
Nhìn bóng dáng Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly ngừng lại vài giây, sau đó đứng dậy nói: "Ừm, bây giờ chúng ta liền về nhà."
"Xe máy để ở đây đi, chút nữa sẽ có người tới lấy, chúng ta đi ra ngoài bắt xe về." Diệp Mộ Sanh liếc mắt xe motor bên cạnh một cái, mở miệng.
Hiện tại tuy rằng Chu Lạc Ly có thể vững vàng lái xe ở công viên, nhưng nếu để y lái motor đưa hắn về nhà, Diệp Mộ Sanh vẫn có chút không yên tâm.
"Được." Chu Lạc Ly cũng chưa cậy mạnh, gật đầu.
Hai người sóng vai trên đường đi về nhà, Diệp Mộ Sanh do dự một lát, mở miệng nói: "Lạc Ly, mấy ngày nữa em phải về W thị một chuyến."
W thị là thành phố Diệp Mộ Sanh sinh ra, mà nhà của hắn cùng cha mẹ Diệp gia cũng ở W thị.
"Được, anh chờ em về." Chu Lạc Ly không hỏi vì sao, con ngươi đen nhánh đầy sủng nịch, ôn nhu mà nhìn thiếu niên bên cạnh.
Chỉnh sửa cuối: