Chương 10: Hắc hóa kế huynh cùng ác miệng thiên tài (10)
Bất quá, tính tình của nha đầu này so với năm đó cũng không giảm, khi tức giận thì chẳng để ý tới ai, thật giống như quả ớt nhỏ.
【 Ký chủ, kế huynh của cô đang nghe lén ở bên ngoài. 】477 nói.
Nguyễn Đường tức không thể gặp câu môi dưới: "Ta biết, hắn muốn nhìn sự thay đổi của ta cùng thái độ của ta đối với Trần nữ sĩ, đã vậy thì để hắn xem cho rõ ràng."
477 tiếp tục xem hiện trường phát sóng trực tiếp.
"Giúp ta giám sát hành tung của Trẫn nữ sĩ một chút, ta đoán bà ta hẳn là cùng dưỡng nữ kia đang trên đường trở về!"
Nguyễn Đường nói xong, ánh mắt lại sắc bén nhìn dì Hứa: "Dì cũng xem như đã chăm sóc tôi bảy năm, chẳng lẽ ở trong mắt dì, tôi so ra còn kém thua đứa cô nhi được giúp đỡ kia sao?"
Minh Dự sau khi nghe được mấy lời này liền sửng sốt.
Ngay cả mình con cái ruột thịt đều không quan tâm, vậy mà lại để ý đến một cô nhi như vậy?
Rốt cuộc mẹ kế hắn đang âm mưu chuyện gì?
Minh Dự vốn đã hận mẹ kế, Nguyễn Đường vừa nói như vậy, trong lòng hắn cũng chôn xuống hạt giống hoài nghi.
Xem ra, bất luận là mẹ kế, hay là dưỡng nữ sắp được thu nhận kia, đều cần điều tra thật tốt!
Mẹ kế vẫn luôn sợ đứa con trai duy nhất là hắn sẽ chiếm công ty, cho nên hận không thể sinh thêm con trai kế thừa gia nghiệp, làm chỗ dựa cho bà ta.
Buồn cười chính là, gia nghiệp mà mẹ kế vẫn luôn coi như bảo bối, ở trong mắt hắn chẳng qua là do cha hắn phản bội lừa gạt mẹ hắn mà thôi.
Cứ vậy mấy năm, mẹ kế vẫn không thể mang thai, đột nhiên muốn nhận nuôi một cô nhi, muốn nói trong đó không có mờ ám, kia mới có quỷ!
Không thể không nói, vai ác hắc hóa chỉ số thông minh đều rất cao.
Nguyễn Đường nói gãi đúng chỗ ngứa khiến cho hắn hoài nghi cùng cảnh giác, có Minh Dự tự mình ra tay, như vậy thời gian tra ra chân tướng sẽ ngắn đi một chút, đỡ phải tốn công sức.
477 một bên định vị Trần Tuệ Nhã cùng Trần Duẫn Nặc, một bên nói: "Ký chủ, vai ác đã hoài nghi."
Nguyễn Đường vẻ mặt vẫn là quật cường cùng ủy khuất, trong lòng lại nở hoa: "Điều này không phải rõ ràng sao!"
477: "..."
Trên mặt dì Hứa hiện lên vẻ đau lòng, bà cư nhiên hiểu rõ nỗi khổ trong lòng tiểu thư, nhưng tưởng tượng tính tình và thủ đoạn của phu nhân, bà lại lắc đầu.
"Dì không nói tôi cũng biết, dù sao tôi rất nhanh sẽ không ở lại cái nhà này, chờ bà ta đem dưỡng nữ kia về đây, tôi liền dọn ra ngoài, ta mới không muốn sống chung với mấy người đó dưới một mái nhà, thật là buồn nôn!" Nguyễn Đường vạn phần ghét bỏ nói.
Rõ ràng bởi vì chưa có ăn gì nên sắc mặt trở nên trắng bệch, dáng người vừa gầy yếu, nhìn thế nào cũng thấy giống như bị bắt nạt
Nhưng hết lần này tới lần khác trong ánh mắt cô lại chỉ có sự lạnh nhạt, cao ngạo, trong nháy mắt hình tượng của cô cũng to lớn thêm vài phần.
Không nói trợ lý, ngay cả "Quang minh chính đại nghe lén" - Minh Dự cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Với cái tính tình này, có thể chịu đựng được mẹ kế hà khắc như vậy tận bảy năm, cũng thật là ủy khuất bà ta!
Đương nhiên, ủy khuất nhất vẫn là trái ớt nhỏ, nếu như sống với cha ruột cùng em trai, không chừng cô sẽ bị sủng thành cái dạng gì!
Dì Hứa lập tực gấp gáp: "Tiểu thư, cô không cần xúc động, phu nhân chỉ là nhất thời tức giận mới có thể đánh cô, qua hai ngày nữa chắc phu nhân sẽ hết giận.."
"Bà ta đánh em?"
Một giọng nói âm trầm, lạnh nhạt đột nhiên chen vào, dì Hứa tức khắc giật mình.
Người này..
Bà giống như đã gặp qua ở nơi nào, nhưng lại không nghĩ ra.
Dì Hứa là sau khi Minh Dự xuất ngoại mới được Trần Tuệ Nhã thuê về, khi đó trong nhà những người có quan hệ với vợ cả và thiếu gia đều bị đuổi đi, bà đương nhiên không nhận ra Minh Dự.
Nguyễn Đường vừa quay đầu liền thấy Minh Dự rõ ràng có chút tức giận.
Lông mi nàng run lên, nghiêng thân giấu mình cố giả vờ không đau lòng.
Giống như vừa rồi người khí thế hùng hổ kia không phải cô!
Minh Dự nhanh chân bước lại gần cô, thần sắc âm lãnh đáng sợ.
Nữ nhân kia!
Lại dám đối xử với nàng như thế!
【 Ký chủ, kế huynh của cô đang nghe lén ở bên ngoài. 】477 nói.
Nguyễn Đường tức không thể gặp câu môi dưới: "Ta biết, hắn muốn nhìn sự thay đổi của ta cùng thái độ của ta đối với Trần nữ sĩ, đã vậy thì để hắn xem cho rõ ràng."
477 tiếp tục xem hiện trường phát sóng trực tiếp.
"Giúp ta giám sát hành tung của Trẫn nữ sĩ một chút, ta đoán bà ta hẳn là cùng dưỡng nữ kia đang trên đường trở về!"
Nguyễn Đường nói xong, ánh mắt lại sắc bén nhìn dì Hứa: "Dì cũng xem như đã chăm sóc tôi bảy năm, chẳng lẽ ở trong mắt dì, tôi so ra còn kém thua đứa cô nhi được giúp đỡ kia sao?"
Minh Dự sau khi nghe được mấy lời này liền sửng sốt.
Ngay cả mình con cái ruột thịt đều không quan tâm, vậy mà lại để ý đến một cô nhi như vậy?
Rốt cuộc mẹ kế hắn đang âm mưu chuyện gì?
Minh Dự vốn đã hận mẹ kế, Nguyễn Đường vừa nói như vậy, trong lòng hắn cũng chôn xuống hạt giống hoài nghi.
Xem ra, bất luận là mẹ kế, hay là dưỡng nữ sắp được thu nhận kia, đều cần điều tra thật tốt!
Mẹ kế vẫn luôn sợ đứa con trai duy nhất là hắn sẽ chiếm công ty, cho nên hận không thể sinh thêm con trai kế thừa gia nghiệp, làm chỗ dựa cho bà ta.
Buồn cười chính là, gia nghiệp mà mẹ kế vẫn luôn coi như bảo bối, ở trong mắt hắn chẳng qua là do cha hắn phản bội lừa gạt mẹ hắn mà thôi.
Cứ vậy mấy năm, mẹ kế vẫn không thể mang thai, đột nhiên muốn nhận nuôi một cô nhi, muốn nói trong đó không có mờ ám, kia mới có quỷ!
Không thể không nói, vai ác hắc hóa chỉ số thông minh đều rất cao.
Nguyễn Đường nói gãi đúng chỗ ngứa khiến cho hắn hoài nghi cùng cảnh giác, có Minh Dự tự mình ra tay, như vậy thời gian tra ra chân tướng sẽ ngắn đi một chút, đỡ phải tốn công sức.
477 một bên định vị Trần Tuệ Nhã cùng Trần Duẫn Nặc, một bên nói: "Ký chủ, vai ác đã hoài nghi."
Nguyễn Đường vẻ mặt vẫn là quật cường cùng ủy khuất, trong lòng lại nở hoa: "Điều này không phải rõ ràng sao!"
477: "..."
Trên mặt dì Hứa hiện lên vẻ đau lòng, bà cư nhiên hiểu rõ nỗi khổ trong lòng tiểu thư, nhưng tưởng tượng tính tình và thủ đoạn của phu nhân, bà lại lắc đầu.
"Dì không nói tôi cũng biết, dù sao tôi rất nhanh sẽ không ở lại cái nhà này, chờ bà ta đem dưỡng nữ kia về đây, tôi liền dọn ra ngoài, ta mới không muốn sống chung với mấy người đó dưới một mái nhà, thật là buồn nôn!" Nguyễn Đường vạn phần ghét bỏ nói.
Rõ ràng bởi vì chưa có ăn gì nên sắc mặt trở nên trắng bệch, dáng người vừa gầy yếu, nhìn thế nào cũng thấy giống như bị bắt nạt
Nhưng hết lần này tới lần khác trong ánh mắt cô lại chỉ có sự lạnh nhạt, cao ngạo, trong nháy mắt hình tượng của cô cũng to lớn thêm vài phần.
Không nói trợ lý, ngay cả "Quang minh chính đại nghe lén" - Minh Dự cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Với cái tính tình này, có thể chịu đựng được mẹ kế hà khắc như vậy tận bảy năm, cũng thật là ủy khuất bà ta!
Đương nhiên, ủy khuất nhất vẫn là trái ớt nhỏ, nếu như sống với cha ruột cùng em trai, không chừng cô sẽ bị sủng thành cái dạng gì!
Dì Hứa lập tực gấp gáp: "Tiểu thư, cô không cần xúc động, phu nhân chỉ là nhất thời tức giận mới có thể đánh cô, qua hai ngày nữa chắc phu nhân sẽ hết giận.."
"Bà ta đánh em?"
Một giọng nói âm trầm, lạnh nhạt đột nhiên chen vào, dì Hứa tức khắc giật mình.
Người này..
Bà giống như đã gặp qua ở nơi nào, nhưng lại không nghĩ ra.
Dì Hứa là sau khi Minh Dự xuất ngoại mới được Trần Tuệ Nhã thuê về, khi đó trong nhà những người có quan hệ với vợ cả và thiếu gia đều bị đuổi đi, bà đương nhiên không nhận ra Minh Dự.
Nguyễn Đường vừa quay đầu liền thấy Minh Dự rõ ràng có chút tức giận.
Lông mi nàng run lên, nghiêng thân giấu mình cố giả vờ không đau lòng.
Giống như vừa rồi người khí thế hùng hổ kia không phải cô!
Minh Dự nhanh chân bước lại gần cô, thần sắc âm lãnh đáng sợ.
Nữ nhân kia!
Lại dám đối xử với nàng như thế!
Chỉnh sửa cuối: