Ngôn Tình [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần Mau Tới Đây - Phượng Lê Cao

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi LoBe, 7 Tháng một 2019.

  1. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Chương 30:

    Anh trai tổng tài yêu em lần nữa (28)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Na

    Beta: LoBe

    * * *

    Vừa rồi còn kinh hỉ trúng giải thưởng lớn, kết quả giải thưởng lớn nổ mạnh, độ hảo cảm trực tiếp điên cuồng giảm.

    Bạch Vi Vi: "Hệ thống, ngươi bị sét đánh à? Tại sao độ hảo cảm lại liên tục giảm xuống?"

    Hệ thống u nhiên nói: 【Cô mới bị sét đánh, không, là nam chủ ước gì cô bị sét đánh, cho nên mới làm độ hảo cảm giảm xuống nhanh như vậy. 】

    Bạch Vi Vi: "Cái gì tôi cũng không có làm nha."

    Rõ ràng vừa rồi độ hảo cảm bay lên nhanh như vậy, cô cũng lợi dụng Lý Thanh Thanh tâm cơ hiểm ác, đánh tan rào cản trong lòng Hàn Chính Vũ, thành công làm anh ta bắt đầu tiếp nhận mình.

    Hiện tại chuyện gì đã xảy ra?

    Hệ thống: 【Cái này cô tự phân tích đi, tôi là hệ thống, không phải máy phân tích gian lận. 】

    Bạch Vi Vi: "Nói thẳng ra là ngươi không phân tích được đi."

    Hệ thống phải chịu một vạn điểm bạo kích.

    Bạch Vi Vi nhìn thấy Hàn Chính Vũ đột nhiên phủi tay, là do anh ta không chú ý nên ngón tay bị tàn thuốc rơi vào, ngón tay bị bỏng rồi. Đối với lí trí tỉnh táo của Hàn Chính Vũ mà nói, loại chuyện này thật hiếm khi xảy ra.

    Bạch Vi Vi đột nhiên ý thức được, có lẽ ngay từ đầu đã sai rồi.

    Muốn cho Hàn Chính Vũ hoàn toàn tiếp nhận cô, giả vờ mất trí căn bản không đủ, bởi vì Hàn Chính Vũ tùy lúc đều sẽ nhớ đến sự tình cô giết chết mẹ anh. Độ hảo cảm khẳng định sẽ lúc cao lúc thấp mà không giữ mãi một giá trị. Hơn nữa cô không có thời gian lãng phí cùng anh ta, thời gian chỉ có một tháng.

    Vừa rồi độ hảo cảm của Hàn Chính Vũ đối với cô bay lên nhanh như vậy chỉ là nhất thời mềm lòng mở ra nội tâm, mới có thể phát sinh kỳ tích. Mà hiện tại đối với cô độ hảo cảm giảm xuống khẳng định cũng là nhớ đến mẹ mình, rồi lại nghĩ đến hành động trước kia của cô, trực tiếp đem mẹ anh hại chết, sau đó cảm giác tội lỗi chồng chất, độ hảo cảm liền nhanh chóng rớt xuống.

    Bạch Vi Vi đột nhiên hỏi hệ thống, "Hệ thống, thời điểm mẹ Hàn Chính Vũ chết, có thể hay không là một âm mưu."

    Cô vừa mới hỏi xong, hệ thống đột nhiên đinh một tiếng,

    【 Ký chủ mở ra nhiệm vụ chi nhánh, mẹ Hàn Chính Vũ là do ai giết chết? Là ai ở trong đêm bão, vụng trộm thực hiện tội ác, phá hủy.. Muốn biết tình hình cụ thể, lần sau gặp lại. 】

    Bạch Vi Vi vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, cái quỷ gì đây?

    Hệ thống: 【Chi nhánh a chi nhánh, không nghĩ tới cô sẽ mở ra nhiệm vụ chi nhánh, chi nhánh có khen thưởng đó. 】

    Bạch Vi Vi hoàn toàn không có để ý khen thưởng là gì, dù sao công lược thất bại, cho dù khen thưởng là gì thì cô vẫn cết. Cô chỉ có một điều để ý, "Mẹ Hàn Chính Vũ không phải Bạch Vi Vi giết?"

    Hệ thống vẻ mặt thần bí, 【Không thể nói. 】

    Bạch Vi Vi khẳng định, "Nói hay không có quan trọng không? Hệ thống thiểu năng nhắc nhở, không cần nghĩ cũng biết biết, mẹ Hàn Chính Vũ chết là một âm mưu, mà âm mưu này khẳng định cùng Bạch Vi Vi không có quan hệ."

    Hệ thống: 【.. 】 Vẫn luôn bị ký chủ mắng thiểu năng trí tuệ, nó cảm giác chính mình lại chịu thêm một vạn điểm bạo kích.

    Bạch Vi Vi thở dài một hơi, "Cuối cùng cũng cho tôi con đường sống, đẩy tôi vào ngõ cụt rồi chừa lại một đường sống."

    Cô vừa mới cùng hệ thống trò chuyện xong, Hàn Chính Vũ giống như nhận ra gì đó liền quay đầu lại. Bạch Vi Vi lập tức thả chậm hô hấp, làm bộ mình ngủ rồi. Hàn Chính Vũ trở về giường, không biết nghĩ đến cái gì, liền rời đi, cũng không biết lại đi tới ôm theo con gấu bông dài hơn hai mét, đem con gấu bông ném vào giữa giường. Sau đó nằm xuống.

    Cô ở bên này còn gấu, anh ở bên kia con gấu. Bạch Vi Vi đột nhiên xoay người, duỗi tay ôm gấu bông, cô giả ngây thơ mà lẩm bẩm:

    "Anh trai, thật ấm."

    Vô nghĩa, gấu bông còn có thể không ấm sao?

    Kết quả độ hảo cảm lại nhắc nhở.

    【 Đinh, độ hảo cảm của nam chủ giảm xuống năm. Còn thừa 40 điểm độ hảo cảm. 】

    Bạch Vi Vi muốn khóc, anh ta lại làm sao vậy. Hàn Chính Vũ đơn giản chỉ là nhìn cô ôm gấu thân mật như vậy, ghen mà thôi.

    * * *

    LoBe: Ta đã nói càng về sau càng kịch tính mà. Cười
     
  2. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Chương 31:

    Anh trai tổng tài yêu em lần nữa (29)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Na

    Beta: Be

    * * *

    Nhưng nhìn gương mặt Bạch Vi Vi đỏ như hoa đào, tâm lại mềm xuống. Tuy rằng vừa rồi đã suy nghĩ cẩn thận, anh không thể sinh ra tình cảm không cần thiết với cô, nhưng tình cảm lại không thể khống chế.

    【Đinh, độ hảo cảm tăng lên 10, độ hảo cảm trước mắt là 45. 】

    Bạch Vi Vi trầm mặc rất lâu, mới hỏi hệ thống:

    "Người đàn ông này không phải bị tâm thần phân liệt chứ?"

    Độ hảo cảm giống như tàu lượn siêu tốc lúc tăng lúc giảm là xảy ra chuyện gì a, muốn tra tấn chết cô sao?

    Hệ thống: 【Kỳ thật giống như là bệnh tâm thần. 】

    Người bình thường cảm xúc dao động sẽ không đáng sợ như vậy, biến đổi nhiều như thế. Bạch Vi Vi yên lặng cho hệ thống một vạn điểm tán thành.

    Người bị Bạch Vi Vi định nghĩa là bệnh tâm thần, Hàn Chính Vũ lại suốt đêm ngủ không được, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào gương mặt đáng yêu đang ngủ của Bạch Vi Vi. Mà độ hảo cảm vẫn luôn chợt cao chợt thấp, ngay từ đầu đã khiến Bạch Vi Vi lo lắng hãi hùng, đến cuối cùng cô bỏ cuộc, thích thế nào thì như thế đi, cô đi ngủ trước.

    Chờ đến khi tỉnh ngủ, độ hảo cảm duy trì ở con số 50.

    Nhưng Bạch Vi Vi lại hoàn toàn không cao hứng rời giường, cô ngay từ đầu còn tưởng rằng Hàn Chính Vũ tuy rằng có thù oán với mình, nhưng dù sao cũng là một người bình thường, công lược có khó khăn đến đâu cũng không thể khó như lên trời được.

    Còn hiện tại cô không có suy nghĩ như vậy, Hàn Chính Vũ người này chính là khẩu thị tâm phi. Rõ ràng bề ngoài đứng đắn bình tĩnh như vậy, kết quả nội tâm giống như mưa rền gió dữ, cảm xúc, tình cảm hoàn toàn rối loạn lung tung.

    Có độ hảo cảm nào trong một phút đồng hồ biến thiên thay đổi giữa hai dạng liên tục như vậy không? Bạch Vi Vi cảm thấy nếu là mình thì chắc không đến một tháng đã chết rồi.

    Ăn xong đứng dậy, Hàn Chính Vũ đối mặt với Bạch Vi Vi nói: "Tôi mang cô đến một chỗ."

    Bạch Vi Vi khẳng định đây không phải chuyện tốt gì, nhưng cô chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe. Rất nhanh bọn họ liền đến nghĩa địa, nơi này một mảnh yên tĩnh vắng vẻ, các hàng bia mộ nối tiếp nhau.

    Bạch Vi Vi hồi hộp trong lòng, mơ hồ biết Hàn Chính Vũ muốn làm gì. Quả nhiên Hàn Chính Vũ đi đến trước mộ mẹ mình, sau đó quay đầu lại vẻ mặt phức tạp mà nhìn cô. Bạch Vi Vi có chút ngây thơ nhìn anh, giống như không biết đã xảy ra chuyện gì. Hàn Chính Vũ trong lòng căng thẳng, nhưng vẫn hạ quyết tâm, nói với Bạch Vi Vi:

    "Quỳ xuống."

    Bạch Vi Vi có chút sợ hãi chớp chớp mắt, hoàn toàn không hiểu vì sao bộ dáng anh hung dữ như vậy. Hàn Chính Vũ nhìn bộ dạng này của cô, trong lòng mềm nhũn, chính là loại tình cảm này lại khiến anh càng thêm tàn nhẫn. Hàn Chính Vũ anh không thể dung túng tình cảm của chính mình, anh sao có thể thích hung thủ hại chết mẹ mình.

    Hàn Chính Vũ tiến lên, hung dữ đẩy Bạch Vi Vi xuống mặt đất, sau đó chỉ vào di ảnh trên mộ nhìn cô nói:

    "Nói xin lỗi."

    Bạch Vi Vi run rẩy, "Anh trai.."

    Hàn Chính Vũ sắc mặt lạnh lùng, "Nói."

    Bạch Vi Vi lập tức nói: "Thực xin lỗi."

    Sắc mặt Hàn Chính Vũ vẫn không tốt nhưng anh vẫn đỡ Bạch Vi Vi đứng dậy, sau đó mang cô ra khỏi nghĩa trang. Vừa rời khỏi, Bạch Vi Vi liền nhìn thấy trước cửa đã có một chiếc xe màu đen, một đôi nam nữ lớn tuổi từ trên xe bước xuống.

    "Hàn tiên sinh, chúng tôi đã tới." người đàn ông tiến lại cung kính nói.

    Hàn Chính Vũ nhấp môi, khuôn mặt âm trầm. Bạch Vi Vi nhút nhát sợ sệt mà đứng phía sau anh, tựa như có chút sợ hãi người sống. Hàn Chính Vũ không cho Bạch Vi Vi dù chỉ cái liếc mắt, giống như sợ rằng bản thân thấy cô sợ hãi liền sẽ mềm lòng.

    Anh duỗi tay nắm chặt tay Bạch Vi Vi, sức lực lớn tới nỗi Bạch Vi Vi nhịn không được thấp giọng hô đau, sau một giây, anh liền đem cô đẩy đến trước mặt đôi nam nữ kia:

    "Các người từ hôm nay bắt đầu phụ trách cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của cô ta, ngày mai bác sĩ tâm lý sẽ đến."

    Người đàn ông lập tức nói: "Vâng, Hàn tiên sinh."

    * * *

    LoBe: Các cô thấy đủ kích thích, đủ kịch tính chưa?
     
  3. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Chương 32:

    Anh trai tổng tài yêu em lần nữa (30)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Sady

    Beta: LoBe

    * * *

    Bạch Vi Vi cuối cùng cũng chứng thực được nghi hoặc trong lòng, Hàn Chính Vũ quả nhiên muốn bỏ cô. Làm gì có cách gì tiêu diệt tình cảm với một người dễ dàng hơn việc không gặp mặt?

    Hàn Chính Vũ người đàn ông này thật lý trí đến tàn nhẫn, khó trách nhiều năm như vậy cơ hồ không có người phụ nữ nào có thể đi vào trái tim anh.

    Bạch Vi Vi cảm thấy chính mình không thể bị đưa đi như vậy. Nếu không có hạn định về thời gian, có lẽ cô sẽ còn lựa chọn chậm rãi lấy cảm tình của Hàn Chính Vũ, nhưng thời hạn một tháng đã qua nhiều ngày như vậy, thời gian của cô đang chạy đua với sinh mệnh.

    Tâm vừa chuyển, Bạch Vi Vi lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin tưởng, nước mắt nói đến là đến:

    "Anh, anh không cần Vi Vi nữa sao?"

    Hàn Chính Vũ nghe được giọng Bạch Vi Vi phát run, ngón tay cũng nắm chặt lấy quần áo của anh, bộ dáng giống như rất sợ hãi, nội tâm nôn nóng và khó chịu của Hàn Chính Vũ nảy lên.

    Hàn Chính Vũ không thể dung túng tình cảm như trước đây, nếu cứ để Bạch Vi Vi đi theo bên người, anh căn bản không có cách nào khống chế bản thân. Hàn Chính Vũ cầm tay Bạch Vi Vi, sau đó đẩy cô đến chỗ hai người nam nữ trung niên đối diện:

    "Bọn họ là người chăm sóc cô, chờ đến khi bác sĩ trị xong bệnh của cô, chúng ta sẽ gặp lại."

    Lúc ấy gặp lại, có lẽ Hàn Chính Vũ sẽ không có chút tình cảm với cô nữa, có khi lại còn mang theo giấy chứng nhận ly hôn đến. Bạch Vi Vi đột nhiên ném tay anh ra, lảo đảo lui về phía sau vài bước, đôi mắt mở to, trên mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng.

    "Anh, anh thật sự không cần em sao?"

    Hàn Chính Vũ chỉ cảm thấy nội tâm càng thêm đau đớn, anh cắn răng, "Nghe lời, đi theo bọn họ đi."

    Bạch Vi Vi lại lui về phía sau hai bước, chân đã bắt đầu phát đau, cô lắc lắc đầu, đột nhiên bi phẫn hét lên:

    "Anh không cần Vi Vi, Vi Vi cũng không cần anh nữa."

    Nói xong, Bạch Vi Vi lập tức xoay người một bước một què đi về phía trước, nước mắt cũng vẫn luôn rơi xuống. Hàn Chính Vũ đột nhiên hoảng sợ hô to:

    "Vi Vi, quay lại!"

    Hệ thống cũng đồng thời phát ra báo động, 【Ký chủ, dừng lại. 】

    Ngay từ đầu, Bạch Vi Vi còn tưởng rằng do kỹ thuật diễn của cô chinh phục Hàn Chính Vũ, khiến anh thành công thay đổi chủ ý, nhưng hệ thống cũng phát ra cảnh cáo, cô cảnh giác ngẩng đầu, nhưng đã không kịp nữa rồi.

    "Phanh!"

    Va chạm kịch liệt làm cả người Bạch Vi Vi văng ra, máu lập tức chảy đầy đất. Mà chiếc xe đụng vào Bạch Vi Vi lập tức lui về phía sau, điên cuồng chạy trốn. Bạch Vi Vi cũng đã thấy gương mặt ghen ghét đến vặn vẹo trong xe kia, là Lý Thanh Thanh muốn đâm chết cô, cũng không biết Lý Thanh Thanh đợi bao lâu, mới chờ được cơ hội này.

    Đây là bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau sao?

    Bạch Vi Vi nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy bóng ma tử vong bao phủ xuống. Đồng thời Bạch Vi Vi cũng thấy bản thân thật quá xui xẻo, không chết vì công lược thất bại, mà chết vì lòng dạ đàn bà.

    Cô có phải mệnh cô phạm phải tiểu nhân hay không, hết Bạch Dao Dao lại tới Lý Thanh Thanh hại chết.

    Không chờ cô cảm thán xong, Hàn Chính Vũ đã điên cuồng chạy tới, anh giống như muốn chạm vào cô, chỉ là ngón tay lại run rẩy đến nỗi không dám chạm vào.

    Tựa như sợ chạm vào, cô liền tan biến.

    "Vi Vi, Vi Vi.." Trong giọng Hàn Chính Vũ hàm chứa nghẹn ngào, sợ hãi làm hốc mắt anh đỏ lên.

    【Đinh, độ hảo cảm của nam chủ tăng 30, độ hảo cảm 80. 】

    Độ hảo cảm giống như là tiêm máu gà, chợt tăng lên nhiều như vậy.

    Nhưng mà Bạch Vi Vi cũng không cao hứng, cô cảm thấy chính mình vẫn không thể lên được giá trị hảo cảm cao nhất.

    Tới lúc này rồi, người đầu tiên cô muốn cảm tạ thế nhưng lại là hệ thống.

    * * *

    Đăng ngày: 29/4/2020

    P/s: Nãy ấn đăng mà quên beta
     
  4. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Chương 33:

    Anh trai tổng tài yêu em lần nữa (21)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Sady

    Beta: LoBe

    "004, cảm ơn cậu đã giúp tôi sống nhiều ngày như vậy, tuy rằng những ngày đó trải qua đều không tốt, nhưng tôi cũng không chê cậu."

    【Cút, cô không tin tưởng tôi vậy sao, tôi tự cho cô nợ tích phân mua thuốc kéo dài sinh mệnh, chống đỡ cho ông nội cô. Sau khi tôi trở về mà cô dám chết không trả nợ, cô có xuoogns địa ngục tôi cũng đuổi theo cho bằng đường. Chờ, tôi lập tức trở về. 】

    Bạch Vi Vi rất muốn nói tốt, tôi chờ, chính là vừa mở miệng, máu liền nôn ra. Hàn Chính Vũ tê tâm liệt phế hét lên với hai người đuổi theo phía sau:

    "Gọi xe cứu thương, nhanh lên."

    Chờ xe cứu thương tới, xác Bạch Vi Vi phỏng chừng cũng đã lạnh. Bạch Vi Vi miễn cưỡng cười cười, khóe miệng giật giật, "Anh.."

    Mũi Hàn Chính Vũ chua xót, ngực giống như bị tảng đá to đập nát xương cốt, đau đến độ muốn thất thanh.

    "Anh đây, không cần nói chuyện, anh rất nhanh sẽ cứu em."

    Mặt mũi Bạch Vi Vi đều là máu loãng, cô vẫn cười như cũ.

    "Em.. Em không đau, anh đừng.. Khóc.."

    Hàn Chính Vũ đã nước mắt đầy mặt, anh cắn răng, "Em cố lên, anh sẽ đưa em đi bệnh viện."

    Bạch Vi Vi cũng đã mất đi thị giác, trước mặt cô là một mảnh hắc ám, cô biết bản thân sắp không chống đỡ được nữa, tư vị tử vong cô đã trải qua quá một lần.

    "Nếu, nếu em đã chết, hãy mai táng em ở.. Mai táng ở một mảnh đất hoa tươi.. nở khắp nưi, em sợ lạnh lẽo.. Sợ cô.. Cô độc.."

    Cho nên không muốn một mình nằm ở mộ địa hắc ám lẻ loi. Diễn kịch lâu như vậy, trước khi sắp chết, cuối cùng Bạch Vi Vi mới nói được một câu thật lòng. Cô thật sự hy vọng có thể lựa chọn ngôi mộ của mình sau khi chết nằm ở một mảnh đất tràn ngập sắc có. Không có người bồi, ít nhất còn có hoa bồi cô.

    Tốt đẹp đẹp cỡ nào a.

    【Đinh, độ hảo cảm của nam chủ đạt 90. Tôi đã trở về, có sử dụng thuốc kéo dài sinh mệnh không? Có or Không. Mau lựa chọn đi. 】

    Thanh âm hệ thống khó có dịp kinh hoảng thất thố như vậy. Bạch Vi Vi hao hết sức lực cuối cùng, há mồm không tiếng động nói một câu, "Có."

    Sau đó cô liền mất đi ý thức, hoàn toàn chìm trong bóng đêm.

    - -

    Thuốc kéo dài sinh mệnh hiệu lực kinh người, Bạch Vi Vi cho rằng chính mình không thể nghi ngờ hẳn sẽ chết, nhưng khi cô từ trong bóng đêm tỉnh lại, thế nhưng không có cảm giác thống khổ cho lắm.

    Bạch Vi Vi chậm rãi mở mắt, thấy một mảnh màu trắng, đầu có chút cảm giác choáng váng làm khiến Bạch Vi Vi hoảng hốt.

    "Vi Vi?"

    Có người kinh ngạc sợ hãi gọi tên cô, giống như không thể tin được. Bạch Vi Vi mới miễn cưỡng dời mắt, thấy một gương mặt đẹp trai tiều tụy. Hốc mắt Hàn Chính Vũ thâm đen, vẻ mặt tang thương, cũng không biết đã bao lâu không ngủ.

    Bạch Vi Vi nhất thời cho rằng chính mình còn đang nằm mơ, Hàn Chính Vũ luôn luôn lí trí lại ưa sạch sẽ làm thế nào biến thành bộ dạng như vậy?

    Cô động động môi, muốn nói gì đó, chỉ là cơ thể không thấy đau, nhưng thanh âm lại cực kỳ khàn, "Nước.."

    Hàn Chính Vũ lúc này mới phản ứng lại, trong mắt anh hiện lên vẻ vui mừng như điên, lập tức đứng dậy đi lấy nước, bởi vì quá mức kích động nên ghế bị anh đá đổ.

    Bạch Vi Vi lúc này mới rảnh nói chuyện với hệ thống, "Tôi vẫn chưa có chết nha."

    Hệ thống hừ lạnh: 【Tai họa để lại ngàn năm, ai chết chứ cô cũng không chết được. 】

    Bạch Vi Vi nghĩ nghĩ, gật đầu tán đồng:

    "Đúng vậy, có một con tai họa ở bên người che chở tôi như vậy, tôi khẳng định có thể trường thọ."

    Hệ thống thiếu chút nữa bị cô sặc chết. Sau đó nó mới đứng đắn lên:

    【Tôi mua chịu thuốc kéo dài sinh mệnh cho cô, bởi vì là mua chịu, cho nên tôi chỉ có thể cho cô mười ngày thọ mệnh. 】

    Bạch Vi Vi thở dài một tiếng, "Mười ngày thì mười ngày. Độ hảo cảm của Hàn Chính Vũ là bao nhiêu rồi?"
     
  5. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Chương 34:

    Anh trai tổng tài yêu em lần nữa (32)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Sady

    Beta: LoBe

    * * *

    【90. 】

    "Chết một lần liền lên 90, 004 cậu nói đúng, tự mình hại mình không nhanh bằng tự sát, độ hảo cảm có khi sẽ đầy thì sao." Bạch Vi Vi lạc quan lên.

    Hệ thống lại không lạc quan nói, 【Cô vẫn nên cố mà sống tốt đi, cô mà chết đi em gái tiện nhân của cô sẽ cướp đi tất cả của cô. Đúng rồi, trước khi thuốc mất đi hiệu lực, cô sẽ không cảm thấy đau đớn. 】

    Như vậy thuốc này có thể che chắn cảm giác đau đớn của ký chủ khi gặp thương tổn cực lớn, mà có đôi khi đau cũng có thể giết chết một người. Bạch Vi Vi cảm động:

    "Cậu đối xử với tôi thật tốt, lẻ loi."

    Hệ thống: . Cô mới lẻ loi, cả nhà cô đều lẻ loi. *

    (*lẻ loi: Theo bản gốc hệ thống là lẻ loi bốn, chỉ có số 4, hệ thống 4 tôi thấy không hay lắm nên tự chuyển lẻ loi bốn thành 004)

    Bạch Vi Vi thấy Hàn Chính Vũ đã đi tới, vội vàng thu lại tinh thần, vẻ mặt suy yếu. Hàn Chính Vũ giúp cô uống nước, khẩn trương hỏi:

    "Khá hơn chút nào không?"

    Bạch Vi Vi cười cười, sắc mặt vô cùng trắng bệch, "Em không có việc gì đâu, anh."

    Hàn Chính Vũ trầm mặc một hồi mới nổi trận lôi đình:

    "Em bị ngốc sao? Anh nói em ngoan ngoãn đi với người kia, em chạy cái gì mà chạy, em có biết em suýt chút nữa đã chết không?"

    Bạch Vi Vi không dám hé răng, tùy ý để anh phát tiết. Hàn Chính Vũ thật đáng sợ, hơn nữa tim cô thật sự đã ngừng đập.

    Lúc bác sĩ thông báo tình hình nguy kịch, Hàn Chính Vũ cơ hồ vạn niệm câu hôi*, anh thậm chí không có cách nào ngăn cản bản thân nổi điên, nắm cổ áo bác sĩ uy hiếp nếu không cứu được cô thì sẽ phá nát bệnh viện.

    (*Vạn niệm câu hôi 万念俱灰: Mất đi tất cả niềm tin)

    Giống hệt như kẻ điên.

    Hàn Chính Vũ cảm thấy cả đời này anh chưa từng chật vật thống khổ như vậy.

    "Lần sau không được như vậy nữa, không được rời xa anh." Anh hung tợn nói. Ngữ khí tràn ngập hàm ý chiếm hữu.

    Bạch Vi Vi hơi suy yếu nói: "Bởi vì anh không cần em, nên em mới.."

    Định nói tiếp, liền bị một nụ hôn ấm áp khô ráo ngăn chặn, Hàn Chính Vũ cúi đầu ngậm lấy môi cô, nhu tình như nước hôn cô. Nụ hôn này rõ ràng ôn nhu như vậy, nhưng lại cho người ta một cảm giác độc chiếm, hít thở không thông.

    Một lúc lâu sau, Hàn Chính Vũ mới buông cô ra, trong ánh mắt đều tràn đầy thâm tình, "Anh sẽ không rời xa em, về sau chúng ta đều phải ở bên nhau."

    【Đinh, độ hảo cảm 91, độ hảo cảm của nam chủ đối với cô đã rất cao, trong lòng chỉ có Bạch Vi Vi. 】

    Hệ thống lại còn hát. Xem ra tâm tình nó cũng tốt hơn một chút. Nhưng Bạch Vi Vi vẫn còn nghi hoặc, hỏi:

    "Tại sao độ hảo cảm vẫn luôn tăng 5, 10, bây giờ tăng có 1 điểm?"

    Hệ thống trợn trắng mắt, 【Vô nghĩa, độ hảo cảm càng cao thì càng khó tăng lên, có ngu cũng biết đạo lý này. 】

    Trời má, hệ thống không khiến cô nghẹn lời thì sẽ không thoải mái đúng không?

    Bạch Vi Vi vui vẻ cười với Hàn Chính Vũ, "Anh nói rồi nha, ngoắc tay với Vi Vi đi."

    Bạch Vi Vi muốn giơ ngón tay ra, lại phát hiện mình không có chút sức lực gì. Hàn Chính Vũ thấy cô suy yếu như vậy mũi đau xót, nhớ tới lời bác sĩ nói: Dù nhặt được cái mạng về, thì cũng chính là một người tàn phế.

    Nhưng đây đã là kết quả tốt rồi, vì cô bị thương quá nặng, không mất mạng chính là kỳ tích. Hàn Chính Vũ sợ Bạch Vi Vi biết cơ thể của mình không thể nhúc nhích, lập tức cẩn thận duỗi tay cầm lấy tay cô, sau đó dùng ngón út của mình ngoắc lấy ngón út vô lực của cô, khó khăn nở ra một nụ cười nói: "Được rồi, ngoắc tay."

    Bạch Vi Vi cảm thấy mỹ mãn mà nhìn anh, đột nhiên cau mày.

    Hàn Chính Vũ lập tức hỏi: "Làm sao vậy? Đau ở chỗ nào sao?"

    Bạch Vi Vi gật đầu, "Đau đầu."

    "Anh lập tức đi gọi bác sĩ." Nói xong, Hàn Chính Vũ lập tức chạy ra ngoài.

    Hệ thống nghi hoặc, 【Cô hẳn là không cảm nhận được đau mới đúng. 】

    * * *

    30/4/2020
     
  6. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Chương 35:

    Anh trai tổng tài yêu em lần nữa (33)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Na

    Beta: LoBe

    * * *

    Thuốc sinh mệnh thật tốt, ngoài việc kéo dài sự sống, còn có thể trực tiếp khiến người dùng mất đi cảm giác đau đớn. Bạch Vi Vi cười cười:

    "Nếu dùng phương pháp thông thường, tôi không chắc trong mười ngày có thể soát đầy giá trị hảo cảm."

    Bình thường đã khó soát độ hảo cảm, hơn nữa bây giờ độ hảo cảm là 91, đối với tình yêu mà nói, cơ hồ đã sâu đậm đến mức chết cũng không phai. Nếu không xảy tình huống đặc biệt to lớn thì không có khả năng tăng thêm độ hảo cảm.

    Hệ thống nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô: 【Cô tính làm gì? 】

    Bạch Vi Vi trầm mặc một chút, mới nói:

    "Vẫn nên vạch trần bí mật của nhiệm vụ chi nhánh, mà tôi cũng nên khôi phục trí nhớ."

    Đứa nhỏ Bạch Vi Vi vĩnh viễn chỉ có thể làm cho độ hảo cảm của Hàn Chính Vũ là 99, nhưng lại không có khả năng tăng đến 100 điểm. Bởi vì trong lòng anh ta vĩnh viễn đều sẽ tồn tại vướng mắc, mà chỉ cần một chút khúc mắc liền không thể toàn vẹn.

    Muốn trong khoảng thời gian ngắn đạt được 100 điểm hảo cảm, cũng chỉ có thể bí quá hóa liều.

    - -

    Sinh hoạt ở bệnh viện cũng không quá tốt, tuy rằng đã mất cảm giác đau, nhưng mà bởi vì toàn thân tê liệt, hầu như mọi việc đều phải để có người hỗ trợ. Mà Hàn Chính Vũ không cho phép y tá tiếp cận Bạch Vi Vi, việc gì cũng một mình anh xử lý.

    Hàn Chính Vũ cũng mang tất cả công việc của công ty đến bệnh viện làm. Ngoài lúc làm việc ra, anh dùng tất cả thời gian để chăm sóc cô.

    Ăn cơm còn tốt một chút, khi tắm thì Bạch Vi Vi thật sự cảm thấy ngại. Chờ đến lúc mặc xong quần áo, cô lại không thể khống chế cảm xúc, đỏ mặt nhìn Hàn Chính Vũ.

    Dường như cô ấy thực sự rất xấu hổ khi bị anh nhìn thấy thân thể. Hàn Chính Vũ tuy rằng vẫn luôn mỉm cười, nhưng mà trong mắt đã dần hiện ra nghi hoặc.

    Bạch Vi Vi biết kế hoạch của mình đã hiệu quả, cô lúc trước vẫn luôn diễn mất trí, cho nên ở trước mặt anh đều không biết xấu hổ. Mà hiện tại tuy rằng Bạch Vi Vi cô vẫn là bộ dáng mất trí, nhưng rất nhiều động tác nhỏ đã chứng tỏ cô kỳ thật không phải cái gì cũng không hiểu. Hàn Chính Vũ thông minh như vậy, sao có thể không nhìn ra điều này.

    Còn Bạch Vi Vi lại cố ý cho anh nhìn thấy. Cô mất trí không nhớ bất cứ việc gì, cho nên Hàn Chính Vũ mới có thể tha thứ cho cô.

    Nhưng nếu Bạch Vi Vi khôi phục lại ký ức thì sao? Hung thủ giết chết mẹ mình, anh còn có thể tha thứ cho cô sao?

    Khi thời tiết tốt, Hàn Chính Vũ dùng xe lăn đẩy cô ra ngoài phơi nắng. Chờ đến lúc đi đến sân, Bạch Vi Vi nhìn thấy bãi cỏ của bệnh viện đều bị hoa tươi rải đầy bên trên.

    Bạch Vi Vi có chút giật mình mà nhìn các loại hoa tươi rực rỡ trước mắt. Hoa hồng, bách hợp, violet, hoa cúc, hoa sao, hoa khoai lang..

    Hàn Chính Vũ đem cả cửa hàng hoa chuyển đến đây à?

    "Nếu em thích hoa tươi, mỗi ngày anh sẽ mua cho em, về sau chúng ta cùng nhau sống đến đầu bạc, anh cùng em ngủ bên nhau sẽ không còn cô đơn nữa, tốt nhất là cho khắp nơi đều là hoa."

    Hàn Chính Vũ đột nhiên nhẹ giọng nói, ngữ khí rõ ràng, bình tĩnh, nhưng lại nói ra những lời thâm tình tới vô hạn.

    Bạch Vi Vi tâm run lên, cơ hồ bị cảm động.

    【 Đinh, độ hảo cảm của nam chủ là 85, độ hảo cảm giảm xuống 6. 】

    Bạch Vi Vi lập tức dừng cảm động. Đại gia Hàn Chính Vũ, một bên nói lời ngon tiếng ngọt, một bên cho độ hảo cảm giảm xuống.

    Đồ chết tiệt.

    "Chờ em có thể đi lại được, chúng ta liền kết hôn thêm lần nữa, lần trước đám cưới còn chưa xong hết, anh cùng em chưa từng có một hôn lễ chân chính."

    Bạch Vi Vi sắc mặt mềm xuống một chút, thật cảm động..

    【 Đinh, độ hảo cảm giảm xuống năm, 80 điểm độ hảo cảm. 】

    Bạch Vi Vi ngừng cảm động, cô chỉ nghĩ chơi chết Hàn Chính Vũ, vừa thâm tình chân thành lại điên cuồng giảm độ hảo cảm là sao?

    * * *

    Ngâm bộ này lâu quá, nay beta xong vị diện đầu luôn ha.
     
  7. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Chương 36: (34)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Na

    Beta: LoBe

    * * *

    Người đàn ông này bị tâm thần phân liệt rồi.

    "Nếu chúng ta có con, anh hy vọng là con gái, vì nó sẽ giống em, nhất định là rất xinh đẹp."

    【 Đinh, độ hảo cảm giảm xuống năm, độ hảo cảm là 75. 】

    Bạch Vi Vi mặt không cảm xúc: "Lẻ loi, cậu có thấy qua nam nhân nào ngoài miệng nói lời ngon tiếng ngọt, trong lòng thì trái ngược không?"

    Hệ thống than thở: 【Không có, cái này không phải trọng điểm, cô có thể đừng gọi tôi là lẻ loi được không? 】

    Bạch Vi Vi cười ha hả: "Tiểu Tứ."

    Hệ thống: 【.. 】 Càng khó nghe hơn.

    Hàn Chính Vũ định nói tiếp, Bạch Vi Vi lập tức duỗi tay đỡ trán: "Anh trai, em đau đầu."

    Cô lo lắng Hàn Chính Vũ càng nói nhiều lời âu yếm thì độ hảo cảm càng giảm dần đến giá trị âm.

    Sắc mặt Hàn Chính Vũ ngay lập tức nghiêm túc lên: "Anh đi gọi bác sĩ."

    Chờ đến khi Hàn Chính Vũ đi xa, Bạch Vi Vi mới thả lỏng biểu cảm trên mặt. Vừa làm bộ mất trí nhớ, lại còn là giả vờ mất trí nhớ không được, khiến Hàn Chính Vũ phát hiện ra cô không mất trí nhớ, diễn kiểu này, chỉ cần một chút không cẩn thận liền lộ tẩy.

    Vừa rồi thời điểm Hàn Chính Vũ nói lời âu yếm, hệ thống lại nhắc nhở độ hảo cảm giảm xuống, cô thiếu chút nữa liền cười tràng.

    Bởi vì cô thật sự chưa từng gặp qua người đàn ông trong ngoài không đồng nhất như Hàn Chính Vũ. Rõ ràng biết hết, nhưng chỉ giữ trong lòng, nhưng không bao giờ nói ra. Bạch Vi Vi hoài nghi có thể ngày nào đó Hàn Chính Vũ chết vì nghẹn.

    Hệ thống: 【Sao vậy? Độ hảo cảm của nam chủ tại sao lại giảm? 】

    Bạch Vi Vi vẻ mặt cao thâm: "Đoán xem."

    Hệ thống cùng Bạch Vi Vi im lặng một lúc.

    Nhưng Bạch Vi Vi thật ra rất thiếu kiên nhẫn: "Tôi còn tưởng cậu sẽ khóc lóc thảm thiết mà đòi tôi nói cho cậu biết vì sao độ hảo cảm lại giảm xuống chứ."

    Hệ thống cười âm hiểm: 【Cô cho rằng tôi sẽ làm theo kịch bản của cô? Tôi có thể im lặng một vạn năm không bị hủy diệt, còn cô im lặng không đến mười ngày liền xong đời. 】

    Bạch Vi Vi nhếch khóe miệng một chút: "Bởi vì Hàn Chính Vũ nhìn ra tôi đã không còn mất trí."

    Từ trước tới nay Bạch Vi Vi chưa từng dám xem thường Hàn Chính Vũ, nam nhân này thật sự quá thông minh, cô vì giả vờ mất trí không cho anh nhìn ra đã mất rất nhiều công sức. Mà hiện tại cô không giả vờ mất trí nữa, gần như chỉ lộ ra một chút sơ hở, Hàn Chính Vũ lập tức liền phát hiện.

    Không thể không nói nam nhân này tâm tư kín đáo đến mức đáng sợ.

    Mà nam nhân này lại đặc biệt chán ghét người khác lừa gạt hắn.

    Việc Bạch Vi Vi khôi phục ký ức có thể sẽ làm độ hảo cảm của Hàn Chính Vũ giảm xuống. Còn nguyên nhân làm độ hảo cảm giảm xuống nhanh như vậy, chính là cô rõ ràng đã khôi phục ký ức nhưng vẫn lừa gạt anh.

    Đặc biệt là thời điểm anh ta nói tới hôn lễ, chính là một thử thách. Bởi vì mất trí nên Bạch Vi Vi không biết bọn họ đã kết hôn, nhưng Bạch Vi Vi chân chính lại biết. Thời điểm vừa rồi cô không ngạc nhiên hay khó hiểu, còn Hàn Chính Vũ khẳng định đã chắc chắn cô không mất trí.

    Trong khi đấu trí cùng đấu dũng, thần kinh thật sự rất căng thẳng.

    Trước đây, lúc còn ở công ty, Bạch Vi Vi cũng từng khẩn trương cao độ như vậy, chính là thời điểm công ty gặp khủng hoảng, cô tranh đấu với đám lão già cổ hủ. Mà Hàn Chính Vũ so với mấy lão già kia, còn lợi hại hơn rất nhiều.

    Hàn Chính Vũ rất nhanh liền mang theo bác sĩ quay lại, bác sĩ bắt đầu kiểm tra một loạt cho cô. Kiểm tra quá mức kỹ càng tỉ mỉ, thậm chí là bác sĩ tâm lý cũng tới. Một đám bác sĩ đi vào, khiến người nhìn áp lực tăng gấp bội.

    Sau khi kiểm tra xong, Bạch Vi Vi lại nằm trong phòng hồi sức. Cô đối với bệnh viện rất quen thuộc, chính là cơ thể không khỏe vẫn luôn phải uống thuốc, cảm giác đi vào nơi này như là về nhà vậy.

    Hàn Chính Vũ từ lúc kiểm tra xong, sắc mặt vẫn luôn không tốt. Bạch Vi Vi nhìn chằm chằm nói: "Anh trai."

    Vừa mới kêu một tiếng, Hàn Chính Vũ lập tức từ trên ghế đứng lên, biểu cảm có chút không bình thường nói:

    "Anh có việc, bây giờ phải đi ra ngoài một chuyến."

    * * *

    Be: Hic, tự dưng có người tìm tới tận nhà nên ta phải ra khỏi nhà. Nếu rảnh tối beta thêm 1 chương nhé.
     
  8. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Chương 37: (35)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Na

    Beta: LoBe

    * * *

    Hàn Chính Vũ đi rồi, Bạch Vi Vi nằm trên giường nhíu mày.

    Anh rời đi cả ngày đều không có về, trước đây, sau khi cô tỉnh dậy, Hàn Chính Vũ hầu như đều ở bên cạnh. Mà hôm nay lại bỗng nhiên mất tích.

    Xem ra chuyện Bạch Vi Vi khôi phục ký ức đối với Hàn Chính Vũ là một đả kích vẫn rất lớn. Phỏng chừng đến ngày mai anh mới có thể khôi phục lại tinh thần, đối mặt với cô.

    Bạch Vi Vi quyết định ngủ một giấc thật ngon, ngày mai mới có tinh thần đối mặt với nam nhân Hàn Chính Vũ thông minh nhưng trong ngoài không đồng nhất kia. Đang mơ màng, chợt Bạch Vi Vi ngửi thấy mùi khói thuốc. Bạch Vi Vi lập tức bừng tỉnh, quay đầu lại liền nhìn thấy Hàn Chính Vũ ngồi ở bên cạnh, kẹp thuốc lá trong tay, vẻ mặt lạnh nhạt.

    "Tỉnh?" Hàn Chính Vũ ấn mẩu thuốc lá vào gạt tàn, thanh âm bình đạm không nghe ra cảm xúc gì.

    Trong mắt Bạch Vi Vi hiện lên một tia chột dạ, lập tức dùng tay dụi mắt, nói nhỏ trong miệng: "Anh trai.."

    Hàn Chính Vũ lạnh giọng:

    "Bạch Vi Vi, cô còn định lừa tôi tới khi nào?"

    Giọng nói Bạch Vi Vi bắt đầu phát run:

    "Anh trai, anh đang nói gì vậy?"

    Hàn Chính Vũ nhìn bộ dáng chết cũng không hối cải của cô, đột nhiên cười lạnh:

    "Có đôi khi tôi cảm thấy chính mình thật ngu xuẩn, mọi chuyện rõ ràng như vậy, thế nhưng vẫn coi cô thành đứa bé kia."

    Bạch Vi Vi trên mặt xuất hiện một tia cực kỳ bi thương.

    "Xoay tôi xung quanh cô như một thằng ngốc, rất vui sao?"

    Bạch Vi Vi giật giật môi, rốt cuộc nhịn không được nói: "Anh đã biết?"

    Hàn Chính Vũ bỗng nhiên đứng lên, tay vươn tới trực tiếp bóp lấy cổ cô, nhưng lại không biết nghĩ đến cái gì, liền buông tay ra. Sau đó xoay người đá đổ ghế.

    Trong đêm yên tĩnh, lại đặc biệt kinh tâm động phách.

    Hàn Chính Vũ quay đầu lại, trên mặt đầy sát khí đến đáng sợ:

    "Thế nào, nhìn thằng nhóc từ trước đến giờ vẫn luôn chán ghét cô, cuối cùng lại yêu cô, cô cao hứng lắm sao?"

    Ánh mắt Bạch Vi Vi mang theo hơi nước, cô vô lực nói:

    "Anh có yêu em.. không?"

    Những lời này, nói rất cẩn thận, nhưng vẫn hàm chứa hàm ý không thể tin được.

    Hàn Chính Vũ hung tợn nhìn cô, có chút ác ý mà nói:

    "Cô quả nhiên khôi phục ký ức, đúng, tôi yêu cô, cô vừa lòng chưa?"

    【 Đinh, độ hảo cảm của nam chủ giảm xuống 5, độ hảo cảm là 70. 】

    "Nhìn tôi yêu một hung thủ giết chết mẹ mình, khẳng định là ở trong lòng cô đang cười nhạo tôi, Hàn Chính Vũ cao cao tại thượng rốt cuộc cũng rơi vào tay mình, cô cảm thấy rất buồn cười đúng không?"

    Bạch Vi Vi mở mồm muốn nói gì đó, Hàn Chính Vũ lại hoàn toàn không chịu cho cô cơ hội:

    "Câm miệng, tôi không muốn nghe lời của cô, mỗi câu cô nói đều là nói dối."

    Rất bá đạo không nói lý lẽ.

    Hàn Chính Vũ cười lạnh:

    "Tôi yêu cô, càng hận cô hơn. Tôi rất hối hận khi gặp cô."

    Bạch Vi Vi cuối cùng vẫn rơi nước mắt xuống, đột nhiên thấp giọng cười rộ lên, tiếng cười tràn ngập tuyệt vọng.

    "Hàn Chính Vũ, em yêu anh."

    Cô khóc lóc nói: "Em yêu anh, thật sự yêu anh."

    Đồng tử Hàn Chính Vũ khẽ co lại, hơi thở có chút hỗn loạn.

    Bạch Vi Vi tiếp tục khóc nói: "Chẳng lẽ đây cũng là lừa gạt anh?"

    Hàn Chính Vũ cắn răng: "Cô câm miệng, cô giả vờ mất trí lừa tôi không phải rất thành công sao, tại sao cô không tiếp tục diễn?"

    Bạch Vi Vi kích động: "Em không có giả vờ, em lúc ấy ai cũng không quen biết, trừ anh ra, ai em cũng biết."

    "Em yêu anh rất nhiều, yêu đến mức cho dù mất trí nhớ, cũng chỉ có thể nhớ mỗi một mình anh."

    "Ngay cả khi không biết anh là ai, nhưng vẫn nhớ rõ việc yêu anh."

    "Mọi người đều khiến em sợ, chỉ có anh là em không sợ, cho nên em mới luôn luôn đi theo sau lưng anh."

    * * *
     
  9. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Chương 38:

    Anh trai tổng tài yêu em lần nữa (36)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Na

    Beta: LoBe

    * * *

    "Anh cảm thấy em giỏi diễn xuất lắm sao? Em có thể diễn tới mức đó sao?"

    "Anh nói em lừa anh, em lừa anh cái gì?"

    Bấy giờ ủy khuất trong lòng Bạch Vi Vi không thể kìm nén, cả người cô run rẩy mà nghẹn ngào.

    "Hàn Chính Vũ, anh hãy dùng cái đầu thông minh của mình mà ngẫm lại, em Bạch Vi Vi là loại người này sao? Trừ bỏ yêu anh, em còn làm sai cái gì?"

    Giọng nói bất mãn của Bạch Vi Vi vang lên trong không gian yên tĩnh, khiến trái tim Hàn Chính Vũ từng đợt từng đợt nổi lên nỗi bất an và khó chịu.

    Hàn Chính Vũ phẫn nộ phản bác:

    "Cô giết mẹ tôi, cô còn nói cô không có làm sai cái gì sao?"

    Uy hiếp, lừa gạt, tùy hứng, thậm chí hại chết mẹ anh. Bạch Vi Vi như vậy, anh thật sự rất hận. Đến nỗi.. Càng hận chính bản thân mình. Bởi vì anh phát hiện thời điểm cô khóc, trái tim anh đau không chịu nổi.

    Khi cô khôi phục ký ức, anh vẫn thích cô. Bản thân mình như vậy, anh có thể không hận sao?

    Bạch Vi Vi đột nhiên dừng lại, ánh mắt hoang mang không dám tin, cô run rẩy nói:

    "Anh nói em giết ai?"

    Trong mắt Hàn Chính Vũ lộ ra một tia cổ quyết tuyệt vọng:

    "Cô còn định diễn tới khi nào? Bây giờ còn muốn giả vờ mất trí nhớ sao?"

    Bạch Vi Vi đột nhiên tỉnh ngộ và nhận ra:

    "Không, em không có, em nhớ ra rồi, lúc ấy căn bản không biết vì sao lại ở trên xe, khi tỉnh lại thì xe đã mất khống chế rồi, có người đánh thuốc mê em, mà mẹ anh cũng ở mặt trên đó, chính em cứu không được bà ấy.."

    "Đủ rồi!" Hàn Chính Vũ ánh mắt lạnh băng đến đáng sợ.

    Ánh mắt giống như là đang nhìn kẻ thù.

    "Tôi không nghĩ tới thời điểm này cô còn muốn lừa tôi, quả nhiên cô vẫn là con người tùy hứng, một đại tiểu thư chỉ biết trốn tránh trách nhiệm."

    Hàn Chính Vũ thanh âm lạnh như băng làm cô đau đớn, "Cô đã khôi phục trí nhớ, ngày mai tôi sẽ gọi luật sư đến đây, chúng ta ly hôn đi."

    Nói xong, Hàn Chính Vũ lập tức rời đi.

    Nhưng khi đi tới cửa, anh nhịn không được quay đầu lại, thấy ánh mắt tuyệt vọng của Bạch Vi Vi trống rỗng mà nhìn mình, vẻ mặt đau khổ.

    Trong nháy mắt giống như là bị đánh bại, bước chân anh lảo đảo.

    Bạch Vi Vi nhìn Hàn Chính Vũ rời đi rồi, mới cẩn thận hỏi hệ thống: "004, vừa rồi tôi diễn thế nào?"

    Hệ thống: 【Rất chân thực, chắc chắn sẽ đoạt giải Oscar. 】

    Bạch Vi Vi: "Giọng cậu sao kỳ thế, cậu đang khóc?"

    Hệ thống: 【Hu hu hu, tôi cảm thấy rất thảm, rất ngược. 】

    Bạch Vi Vi: "..."

    Hệ thống: 【Tôi có chút không hiểu. 】

    Bạch Vi Vi: "Hả?"

    Hệ thống: 【Nguyên thân xác thật là lôi kéo Hàn mẫu lên xe, xe cũng do Bạch Vi Vi lái, có điều nó đã bị người khác động tay động chân mà thôi. 】

    Bạch Vi Vi: "Tôi biết, hung thủ còn không phải là Lý Thanh Thanh sao? Chuyện này cũng chỉ có tôi và cô ta biết, tất nhiên cũng không thể nói trực tiếp cho Hàn Chính Vũ."

    Hệ thống kinh ngạc thất sắc: 【Tại sao cô lại biết hung thủ là Lý Thanh Thanh? 】

    Bạch Vi Vi vô cảm: "Tôi mất trí nhưng Lý Thanh Thanh lại không, cậu thật sự cho rằng cô ta muốn đâm chết tôi như vậy là vì Hàn Chính Vũ?"

    Hệ thống vẻ mặt không hiểu.

    "Xe khẳng định là Lý Thanh Thanh động tay, nhưng cô ta cho rằng 'Bạch Vi Vi' chắc chắn sẽ chết, lúc đó mặc nhiên tội lỗi sẽ thuộc về 'Bạch Vi Vi'. Nhưng không ngờ rằng tôi chỉ mất trí mà thôi, cô ta đương nhiên chỉ có thể giết chết tôi lần thứ hai. Nếu không chờ tôi khôi phục ký ức, cảm thấy không bình thường sẽ lập tức điều tra, sẽ liên lụy đến cô ta."

    【 Đinh, nhiệm vụ chi nhánh hoàn thành. Phần thưởng sẽ nhận khi đến vị diện khác. 】

    * * *
     
  10. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Chương 39:

    Anh trai tổng tài yêu em lần nữa (37)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Na

    Beta: LoBe

    * * *

    Hệ thống khiếp sợ từ đầu tới cuối, như vậy liền hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh? Sao lại đơn giản như thế? Quá không khoa học.

    [​IMG]

    Ký chủ cô ăn cái gì lớn lên, đầu cô là cái gì vậy? Nhiệm vụ chi nhánh này hoàn thành cũng thật tình cờ.

    Y tá đột nhiên đẩy cửa tiến vào, nhìn vẻ mặt tái nhợt của Bạch Vi Vi nói: "Tiêm thôi."

    Bạch Vi Vi quay đầu lại nhìn, ánh mắt lạnh băng, im lặng một lúc. Y tá không biết vì cái gì, có chút sởn tóc gáy. Bạch Vi Vi đột nhiên cười rộ lên:

    "Vâng, chị gái."

    Y tá tiêm xong liền đứng ở một bên thu thập đồ vật. Còn Bạch Vi Vi lại liên lạc hệ thống:

    "Tôi muốn hôn mê."

    Hệ thống: 【Sao lại hôn mê? 】

    Bạch Vi Vi: "Y tá có vấn đề."

    Hệ thống: 【Chỗ nào có vấn đề? 】

    Bạch Vi Vi: "Cô ta vào phòng không gõ cửa, kỹ thuật tiêm cũng không đúng, Hàn Chính Vũ dù sao cũng là đại tổng tài, không có khả năng để loại y tá thế này tới tiêm cho tôi."

    Hệ thống: 【Cần tôi giúp không? 】

    Bạch Vi Vi: "Tôi cố ý để cô ta thực hiện được, cũng là cho Hàn Chính Vũ nhìn xem, anh ta sai ở chỗ nào."

    Hệ thống: 【.. 】

    Bạch Vi Vi: "Anh ta sai ở chỗ không nên khó công lược như vậy, tôi không ngược chết Hàn Chính Vũ thì sẽ không mang họ Bạch."

    Hệ thống: 【.. 】

    LoBe: .

    - -

    Bạch Vi Vi bị tiếng sấm đánh thức. Bên ngoài mưa to gió lớn, tiếng sóng biển từng đợt đập vào mạn thuyền.

    Hệ thống: 【Ký chủ mau tỉnh lại nhanh lên, nếu không tỉnh sẽ bị đẩy xuống biển đó. 】

    Bạch Vi Vi lúc này mới nhíu mày mở mắt ra, phát hiện bản thân bị đưa lên thuyền, hơn nữa còn bị đẩy đến bên rìa thuyền, thiếu chút nữa là rơi xuống biển. Nhìn thấy Bạch Vi Vi mở mắt ra, Lý Thanh Thanh cười lạnh:

    "Mày cho rằng sẽ thoát được ư, từ nay về sau, vị trí Hàn phu nhân là của tao."

    Bạch Vi Vi cảm thấy thật khâm phục IQ của nữ nhân này.

    "Cô cho rằng Hàn Chính Vũ dễ bị lừa như vậy? Cô giết tôi anh ta sẽ không điều tra?"

    Biểu tình Lý Thanh Thanh lập tức trở nên vặn vẹo: "Anh ấy sẽ không điều tra, anh ấy hận mày còn không kịp sao có thể điều tra."

    Bạch Vi Vi cảm thấy dưới chân cô đều là sóng biển, trong lòng kỳ thật có chút sợ hãi. Hơn nữa bởi vì trời mưa, nước mưa từ trên tóc rơi xuống cổ, rất lạnh.

    "Cô sai rồi, Hàn Chính Vũ đã yêu tôi, tôi mà chết anh ta chắc chắn sẽ biết là cô giết chết tôi." Sắc mặt Bạch Vi Vi vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng lời nói lại từng câu đâm vào tim Lý Thanh Thanh.

    Lý Thanh Thanh tê tâm liệt phế gào to: "Mày giết chết mẹ Hàn Chính Vũ, anh ta hận mày còn không kịp."

    Bạch Vi Vi trầm mặc một chút, lạnh lùng nhìn ả: "Không phải cô giết sao?"

    Sắc mặt Lý Thanh Thanh biến đổi lớn: "Mày nói cái gì? Tao không biết mày đang nói cái gì?"

    Bạch Vi Vi nói: "Hàn Chính Vũ đã bắt đầu hoài nghi, cho nên cô mới có thể bị ép đi đến bước này."

    Nhìn qua, đây chính là con thuyền đen, hơn nữa loại phụ nữ như Lý Thanh Thanh, từ trước đến nay luôn đặc biệt coi trọng hình tượng xinh đẹp của chính mình, bây giờ lại chật vật như thế, cũng không có trang điểm.

    Có thể khiến cô ta tới loại tình trạng này, chắc chắn là do cố chạy trốn.

    Xem ra sau khi Bạch Vi Vi cô xảy ra tai nạn giao thông, Hàn Chính Vũ liền bắt đầu hoài nghi Lý Thanh Thanh. Cho nên mới bắt đầu điều tra và bắt giữ Lý Thanh Thanh lại.

    Lý Thanh Thanh bối rối: "Anh ấy không có khả năng hoài nghi, tao làm việc vô cùng sạch sẽ, không có sơ hở."

    Bạch Vi Vi: "..."

    Nữ nhân này chính là bị ngốc. Sao lại dễ dàng bị dụ nói ra như vậy.

    Lý Thanh Thanh đột nhiên hung dữ nắm lấy áo của Bạch Vi Vi: "Chỉ cần giết chết mày, sẽ không có ai biết vụ tai nạn xe cộ kia là tao làm."

    Thanh âm Bạch Vi Vi run rẩy: "Quả nhiên do cô làm?"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...