Ngôn Tình [Edit] Xuyên Nhanh: Nam Thần Mau Tới Đây - Phượng Lê Cao

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi LoBe, 7 Tháng một 2019.

  1. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Chương 10:

    Tổng tài ca ca yêu ta chứ (8)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cv-er: Kỷ Kỷ

    Editor: LoBe


    * * *

    Cũng là vì Bạch Vi Vi đói đến hoa mắt chóng mặt cho nên mới không để ý những vết thương chằng chịt ở trên người mình.

    Hàn Chính Vũ nhìn bộ dáng lúc này của Bạch Vi Vi, tuy rằng trong lòng vô cùng thống hận cô, nhưng cũng không thể nhẫn tâm tới mức nhìn cô mất máu mà chết.

    Hàn Chính Vũ tìm hộp y tế, yên lặng giúp Bạch Vi Vi băng bó.

    Vết thương ở chân Bạch Vi Vi bởi vì không để ý mà càng chuyển biến xấu hơn, Hàn Chính Vũ trong lúc xử lí vết thương cho cô, nhìn đến miệng vết thương trên người cô, cả bộ dáng gầy trơ xương của cô, nhịn không được mà nhíu mày.

    Thời điểm anh không ở nhà, người hầu chẳng lẽ đều ngược đãi cô?

    Rốt cuộc Hàn Chính Vũ hắn ghét cô như vậy mà người hầu cũng là xem người bằng ánh mắt.

    【 Giá trị hảo cảm của nam chủ: -15, thỉnh ký chủ tiếp tục nỗ lực. 】

    Bạch Vi Vi không nghĩ tới hảo cảm sẽ tăng lên, suy nghĩ một chút, Bạch Vi Vi cảm thấy mặc dù người đàn ông Hàn Chính Vũ này kỳ thoạt nhìn lạnh lùng, khó gần là thế, nhưng vẫn sẽ có sự đồng tình của con người nên có.

    Nếu cô không bám dính lấy Hàn Chính Vũ, anh cố thể cứ như vậy mà chán ghét cô đến hết đời này.

    Nhưng Hàn Chính Vũ tận mắt nhìn thấy miệng vết thương trên người cô, còn có bộ dáng thoi thóp vì đói của Bạch Vi Vi.

    Cho dù chỉ là một con cún thì chắc Hàn Chính Vũ cũng sẽ xuất hiện một tia thương cảm.

    Đồng tình tâm cũng coi như hảo cảm giá trị.

    Hàn Chính Vũ tuy rằng trong lòng dao động một chút, nhưng trên mặt như cũ không có gì biến hóa.

    Sau khi được xử lý tốt miệng vết thương, Bạch Vi Vi bắt đầu ăn cơm, cô ăn ngấu nghiến, ăn đặc biệt sốt ruột, thật giống như sợ ăn chậm một chút liền sẽ bị người cướp mất.

    Cảm giác giống như là dân chạy nạn.

    Hệ thống: 【 Chú ý hình tượng a, ký chủ cô đã quên chính mình là một thiên kim tiểu thư sao? 】

    Bạch Vi Vi cười lạnh: "Chết đói rồi thì ai còn quản ngươi có phải thiên kim tiểu thư hay không, cuối cùng chỉ còn đầu lâu, một đống thịt nát, còn cả một đám dòi." (LoBe: Hút khí)

    Hệ thống: 【 Ặc.. 】

    Hàn Chính Vũ nhìn Bạch Vi Vi ăn, ngón tay cô khẽ run rẩy, đôi mắt vẫn nhìn xung quanh, giống như một con thú nhỏ đang cảnh giác, tựa hồ sợ bị người khác cướp mất bát cháo trong tay.

    Hàn Chính Vũ trong lòng bỗng nổi lên một cỗ thương xót.

    Bạch Vi Vi từ khi nào biến thành như vậy?

    Cô rõ ràng vẫn luôn là một con người ương ngạnh, khiến cho người khác chán ghét, rồi lại vì sự chán ghét ấy mà cảm thấy vui vẻ.

    Hàn Chính Vũ cho rằng chính mình khi nhìn thấy Bạch Vi Vi rơi xuống nông nỗi bi thảm như hôm nay sẽ thật cao hứng, nhưng mà hiện tại nhìn thấy cô như vậy lại cảm thấy đáng thương.

    "Bao lâu rồi cô chưa được ăn thế?" Hàn Chính Vũ đột nhiên hỏi, thanh âm thế nhưng ôn nhu một chút.

    Bạch Vi Vi vừa ăn vừa hàm hồ nói "Vi Vi muốn chờ ca ca về ăn, nhưng chờ mãi vẫn không thấy ca ca trở lại, Vi Vi rất đói bụng."

    Sắc mặt Hàn Chính Vũ hơi đổi, "Tôi hỏi cô, không có người khuyên cô ăn cái gì sao?"

    Bạch Vi Vi nghiêng đầu, khóe miệng còn dính cơm, vẻ mặt cô mờ mịt, "Không có a, tất cả mọi người đều không để ý tới Vi Vi, chân Vi Vi đau cũng không có ai quan tâm cả."

    Hàn Chính Vũ rũ mắt, quả nhiên người hầu đều là xem ánh mắt mà hành sự.

    Nếu là Bạch Vi Vi của trước kia, làm gì có chuyện người hầu sẽ khi dễ cô?

    Cô không khi dễ người đã là tốt rồi.

    Hiện tại cô bị mất trí nhớ, làm những người hầu trước kia không vừa mắt cô nhân cơ hội mà muốn khiến cho cô chết đói.

    Hàn Chính Vũ hung hăng nắm chặt tay, trong mắt hiện lên một tia hung ác.

    Mặc dù Bạch Vi Vi đáng giận, cũng không phải là người mà ai cũng có thể khi dễ.

    Nhất là những người hầu kia.

    【 Giá trị hảo cảm: -5, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng, giá trị hảo cảm dương đang ở một nơi xa, đang ở chờ cô a~~~. 】

    Hệ thống rác rưởi này không thể nói tiếng người sao?

    Cái gì gọi là giá trị hảo cảm dương đang ở một nơi xa, vậy khác nào nói việc cô xoát hảo cảm của Hàn Chính Vũ giống như việc lên trời đây.

    Mặc kệ nói như thế nào thì Bạch Vi Vi cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô thật sự là không có sức lực để tiếp tục công lược nam chủ nữa rồi.

    * * *

    LoBe Hic, tháng nay bận thi HSG, thi học kì các thứ, chẳng edit nỉ chữ nào. Thực sự thất hứa rồi, LoBe xin lỗi một bạn mà LoBe lỡ hứa sẽ đăng chương: '<< LoBe hứa sẽ edit đều 1 ngày / 1 chương từ ngày hôm nay tới khi LoBe phải học thêm nhé.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng hai 2020
  2. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Chương 11:

    Tổng tài ca ca yêu ta chứ (9)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cv-er: Kỷ Kỷ

    Editor: LoBe

    * * *

    Sau khi ăn xong Bạch Vi Vi an ổn mà nằm trên giường, một lúc sau liền chìm vào giấc ngủ.

    Hàn Chính Vũ đứng ở cạnh giường, liếc mắt liền thấy nét mặt mỏi mệt của Bạch Vi Vi, lông mi đen dài như cánh quạt che đi mắt hạnh xinh đẹp, mày lại gắt gao nhíu lại.

    Đôi môi hồng phấn khô nứt, khuôn mặt yên tĩnh, mang theo nét trẻ con, khiến cho thời điểm cô có hành động như đứa nhỏ 6 - 7 tuổi thì cũng không khiến người khác đột ngột.

    Nói đúng ra thì đây cũng là lần đầu tiên Hàn Chính Vũ nhìn cô một cách nghiêm túc. Anh hoàn toàn nghĩ tới Bạch Vi Vi lớn lên mà vẫn còn trẻ con như vậy, hơn nữa tính tình lại càng trẻ thơ.

    Trước kia hắn không thích cô, vẫn luôn cảm thấy loại người đại tiểu thư như cô ngoại trừ việc khinh người thì cái gì cũng không hiểu.

    Sau đó lại bị buộc kết hôn, Hàn Chính Vũ hắn càng ghét cô gái kiêu ngạo ương ngạnh này, căn bản không để ý, quan tâm cô. Càng thêm không có chú ý biểu tình giương nanh múa vuốt của Bạch Vi Vi.

    Lý Thanh Thanh chính là thời điểm ấy mà đi vào tầm mắt hắn, kỳ thật hắn cùng Lý Thanh Thanh căn bản cái gì cũng không có.

    Nói hắn thích Lý Thanh Thanh càng là lời nói vô căn cứ, chỉ là Lý Thanh Thanh ôn nhu cùng thiện lương làm hắn nhịn không được thái độ ôn hòa một chút mà thôi.

    Kết quả Bạch Vi Vi thế nhưng trực tiếp liền sa thải Lý Thanh Thanh khỏi công ty.

    Hàn Chính Vũ nhớ lại, ánh mắt tối tăm không ít.

    【 Đinh, giá trị hảo cảm: -15. 】

    Hệ thống nhắc nhở việc giá trị hảo cảm bị giảm xuống, đáng tiếc Bạch Vi Vi ngủ say như lợn chết căn bản không biết.

    Ngón tay Hàn Chính Vũ chậm rãi đặt ở trên cổ Bạch Vi Vi, biểu tình âm u.

    Bạch Vi Vi đột nhiên có chút khó chịu mà nói thầm cái gì đó.

    Hàn Chính Vũ cúi đầu đến gần, lại nghe thấy âm thanh mềm mại nhỏ nhẹ của Bạch Vi Vi

    "Ca ca, ca ca.."

    Hàn Chính Vũ không nhịn được mà buông lỏng tay, liền nhìn thấy vết thương trên cổ cô.

    Đây là do hắn làm từ khi còn ở bệnh viện. Hai ngày rồi mà vẫn còn, chứng minh không được trải qua bất kì sự xử lý nào cả.

    Ánh mắt Hàn Chính Vũ tối sầm lại, cuối cùng vẫn rời tay khỏi cổ Bạch Vi Vi.

    【 Đinh, giá trị hảo cảm -5. 】

    Vậy là sau một hồi thì giá trị hảo cảm vẫn như ban đầu?

    Hệ thống cảm thấy bản thân hoàn toàn không hiểu nổi nam chủ. Nó phải đi nghỉ ngơi lấy sức đã, suy nghĩ nhân sinh thật đau đầu.

    * * *

    Thời điểm Bạch Vi Vi tỉnh lại, đã không thấy Hàn Chính Vũ đâu cả.

    Hệ thống: 【Nam chủ đi làm rồi. 】

    Bạch Vi Vi: "Không cần ngươi nói chuyện."

    Hệ thống lập tức câm miệng, cũng không nói cho cô biết đêm qua Hàn Chính Vũ ngồi ở bên giường cô, giá trị hảo cảm lên xuống liên tục.

    Sau khi Hàn Chính Vũ rối rắm xong, giá trị hảo cảm cũng trở về 0.

    Cảm xúc căm hận cũng không còn nữa.

    Hệ thống cảm thấy chính mình cần phải quỳ xuống lạy Bạch Vi Vi.

    Đương nhiên nó là tuyệt đối sẽ không nói cho ký chủ đâu.

    Người hầu tiến vào đổi thuốc cho Bạch Vi Vi, còn có thời điểm mang bữa sáng tiến vào ai lấy đều nghiêm túc làm việc.

    Hơn nữa vô cùng lễ phép, vô cùng cung kính.

    Bạch Vi Vi biết là do Hàn Chính Vũ căn dặn, tuy rằng trong lòng vẫn chán ghét Bạch Vi Vi, nhưng dù gì cũng là vợ chồng, cho nên người hầu khi dễ cô khác gì đánh vào mặt hắn.

    Hàn Chính Vũ có lòng tự trọng lớn như vậy, khẳng định là sẽ không tiếp thu.

    Đúng vậy, chính là lòng tự trọng.

    Bạch Vi Vi nhìn tư liệu từ nhỏ tới lớn Hàn Chính Vũ, tổng kết được Hàn Chính Vũ là một người có lòng tự trọng vô cùng lớn, lớn, rất rất lớn. (LoBe: Đại Đại nhấn mạnh này là ý gì ta)

    Cho nên nguyên chủ dùng bộ dáng cao ngạo xuất hiện ở trước mặt Hàn Chính Vũ chính là sai, quá sai lầm.

    Vì vậy khi nguyên chủ cường thế theo đuổi, thì Hàn Chính Vũ cảm thấy bản thân bị cưỡng bức, thậm chí khiến anh sinh ra chán ghét.

    Đối phó dạng nam nhân như Hàn Chính Vũ ngàn vạn không thể chạm tới lòng tự trọng của anh ta, ngược lại nên toàn tâm toàn ý ỷ lại vào anh, ái mộ anh.

    Cho nên, Bạch Vi Vi cảm thấy chính mình giả mất trí, khẳng định cũng so với Bạch Vi V ương ngạnh, ngang bướng có cơ hội thành công hơn nhiều.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng hai 2020
  3. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Chương 12:

    Tổng tài ca ca yêu ta chứ (10)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cv-er Kỷ Kỷ

    Editor: LoBe

    * * *

    Cho nên từ giờ cô phải tìm cách tạo cơ hội để dính lấy Hàn Chính Vũ, có như vậy thì mới có cơ hội xoát giá trị hảo cảm.

    Cho nên..

    Cô vì muốn xoát độ hảo cảm mà lựa chọn tự ngược mình sao? Đừng nói với bản hệ thống là ký chủ có máu M nhé.

    Hệ thống: 【Bốp.. Bốp.. Bốp, ký chủ cô đã đoán đúng rồi đó. 】 Aiz, nó là một hệ thống tốt bụng, vì vậy nó phải vỗ tay để cổ vũ ký chủ. Ký chủ cố lên.

    Bạch Vi Vi: "Ngươi có thể đứng một bên giả chết, không nói gì được không? Hệ thống phế vật."

    Hệ thống: 【.. 】 Nó cảm thấy bản thân bị tổn thương nghiêm trọng, bản hệ thống cần được an ủi a~.

    Đột nhiên hệ thống nói: 【Ký chủ cô có ngửi thấy mùi gì lạ lạ không? 】

    Bạch Vi Vi trầm mặc một hồi, "Ân, tôi có ngửi thấy, mùi thật sự quá khó ngửi."

    Hệ thống: 【.. 】

    Sẽ bốc mùi bởi vì sau khi Bạch Vi Vi xảy ra tai nạn xe thì không hề tắm rửa qua, ở bệnh viện hộ sĩ nhiều lắm cũng chỉ giúp cô lau mình.

    Từ khi về nhà chỉ thấy đói bụng, Bạch Vi Vi cũng không có sức lực mà tự mình tắm, cho nên tính ra thì ít nhất hơn một tuần rồi cô chưa tắm rửa gì cả.

    Bạch Vi Vi nhìn về phía phòng tắm, mặc kệ như thế nào cũng phải tắm sạch sẽ đã, cô không chấp nhận được mùi vị này nữa rồi.

    May mắn Hàn Chính Vũ không phải người quá sạch sẽ, bằng không sao có thể ôm cô, không dùng chân đá cô ra đã là may mắn rồi.

    Bạch Vi Vi cố sức từ trên giường đứng dậy, sau đó đỡ vách tường chậm rãi đi vào phòng tắm.

    Bạch Vi Vi mở nước nóng, vừa muốn cởi quần áo, liền dừng lại.

    Hệ thống: 【Ký chủ sao vậy? 】

    Bạch Vi Vi sắc mặt chuyển hồng, cắn răng nói: "Người không thể che chắn ánh mắt sao? Tôi tắm ngươi cũng phải nhìn?"

    Liền tính là một hệ thống cứng nhắc không phải con người nhưng cô cũng không muốn bị người nhìn.

    Hệ thống: 【.. 】

    Sau đó hệ thống sâu kín mà nói: 【Ân, tôi sẽ che chắn tầm nhìn bảo đảm riêng tư của ký chủ, cô tắm hết khoảng bao nhiêu thời gian. 】

    Bạch Vi Vi mặt không đổi sắc, "Hai giờ."

    Hệ thống: 【Cô không sợ da bị nhăn sao? 】

    Bạch Vi Vi: "Tháo trang sức, gội đầu, dưỡng da, tẩy da chết, tắm rửa, bảo dưỡng toàn thân, hai tiếng tôi còn sợ ít nga."

    Hệ thống trầm mặc một chút mới nói: 【Cô không phải đang giả vờ mất trí sao? Mất trí sẽ nhớ tẩy da chết và bảo dưỡng? 】

    Bạch Vi Vi suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Vậy một giờ."

    Hệ thống nói: 【Thật là một ký chủ phiền toái, ta tự động đóng cửa một giờ, một giờ sau lại mử lại, miễn cho nhìn phải thứ gì cay đôi mắt, gặ lại sau, ký chủ. 】

    Cái gì mà cay đôi mắt?

    Sắc mặt Bạch Vi Vi đen một chút chưa kị nói gì thì hệ thống đã tự động bế quan.

    Cô bắt đầu cởi quần áo, sau đó cố sức mà tắm rửa cho mình, bởi vì miệng vết thương không thể chạm vào nước, cô đành phải nỗ lực tránh đi miệng vết thương đem chính mình rửa sạch sẽ.

    Chờ đến khi tẩy rửa xong, Bạch Vi Vi mệt tới mức không muốn động, thân khỏe khỏe mạnh thật quan trọng a~~~.

    Trước kia cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình phải vất vả chỉ để tắm như vậy.

    Bạch Vi Vi nhìn thời gian, một giờ sắp đi qua, cô lập tức bắt đầu mặc quần áo, miễn cho hệ thống rác rưởi trở về nhìn đến bộ dáng không mặc quần áo của cô.

    Chính là mặc đồ đến một nửa, trước mắt Bạch Vi Vi toàn một màu đen.

    Không phải chứ.

    Di chứng do đói bụng mấy ngày rốt cuộc hiển lộ ra, cô thế nhưng bị tuột huyết áp.

    Bạch Vi Vi gian nan kéo khóa của chiếc áo khoác rộng thùng thình, cô hiện tại chính là trơn bóng cái gì đều không có mặc.

    Cô cũng không hề có ý nghĩ để người hầu nhìn thấy bản thân như vậy.

    Chính là Bạch Vi Vi vẫn quá đánh giá cao chính mình, quần áo vừa mới phủ lên cơ thể còn chưa kịp mặc vào, cả người liền trực tiếp hướng trên mặt đất mà ngã xuống, đầu đập vào sàn nhà, cứ như vậy mà ngất đi.

    Vòi hoa sen như cũ vẫn nhỏ giọt trên sàn nhà, mà người nằm trên mặt đất đã hoàn toàn không còn phản ứng, mái tóc đen rối tung trên sàn nhà che đi hơn nửa khuôn mặt non mịn tái nhợt của cô.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng hai 2020
  4. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Chương 13:

    Tổng tài ca ca yêu ta chứ (11)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cv-er: Kỷ Kỷ

    Editor: LoBe

    * * *

    Hàn Chính Vũ không biết vì cái gì, vẫn luôn không có cách nào mà chuyên tâm làm việc.

    Anh đứng trước cửa sổ, nhìn xuống dòng xe cộ đi lại tấp nập dưới kia, đầu óc có chút lộn xộn, đột nhiên Hàn Chính Vũ đi ra ngoài, nói với thư kí:

    "Hội nghị ngày hôm nay đẩy lùi lại."

    Sau đó Hàn Chính Vũ ra xe, lái lung tung không phương hướng, cũng không biết lái thế nào, lại về nhà.

    Hàn Chính Vũ đi vào phòng khách liền nghe được người hầu cúi đầu nói:

    "Tiên sinh, người đã về."

    Lúc ấy Hàn Chính Vũ mới ý thức được chính mình thật sự không bỏ xuống được Bạch Vi Vi.

    Hàn Chính Vũ nhíu mày, hắn tại sao lại lo lắng cho kẻ đã hại chết mẹ hắn như vậy chứ?

    Bạch Vi Vi là con người tùy hứng, không chút nào cố kỵ người khác, chính xác là kiểu tính cách khiến người khác chán ghét, Hàn Chính Vũ cũng không ngoại lệ.

    Nhưng mà..

    Trong đầu Hàn Chính Vũ đột nhiên hiện lên đôi mắt trong suốt như thủy tinh kia, đôi mắt ấy khiến cho người khác cảm thấy thật thuần khiết, thật vô hại, bước chân của Hàn Chính Vũ đột nhiên liền hỗn loạn.

    Cô sau khi mất đi kí ức, thật sự cũng không hề đáng ghét chút nào.

    Hàn Chính Vũ đi vào phòng, phát hiện không thấy Bạch Vi Vi đâu.

    Người đâu?

    Hàn Chính Vũ nhìn cửa phòng tắm đang đóng, trong không khí như có như không phảng phất ẩm ướt của hơi nước, cô đang tắm?

    Hàn Chính Vũ ngồi ở ghế trên chờ đợi, càng chờ càng cảm thấy không thích hợp.

    Bạch Vi Vi không phải bị tai nạn mất trí sao?

    Hơn nữa vết thương ở chân lẫn tay đều vẫn chưa khỏi, một mình cô như vậy thì tắm bằng cách nào?

    Hàn Chính Vũ chần chờ một chút, nghĩ đến Bạch Vi Vi cũng chính là người gián tiếp hại chết mẹ mình, trong lòng Hàn Chính Vũ liền lạnh đi.

    Vốn dĩ đơn ly hôn đều đã viết xong, nhưng bởi vì tình trạng Bạch Vi Vi hiện tại mà không thể ly hôn nổi.

    Muốn Hàn Chính Vũ hắn ngày ngày đối mặt với kẻ thù giết mẹ, hắn hoàn toàn không thể chịu đựng được.

    Hàn Chính Vũ nghĩ đến buổi sáng luật sư nói cho hắn, phương pháp duy nhất có thể ly hôn là trị liệu thật tốt cho Bạch Vi Vi, khiến cô nhớ lại mọi chuyện.

    Nếu là cả đời cô không nhớ lại được, hắn có phải hay không phải sống với cô cả đời?

    Hàn Chính Vũ cười lạnh, đây là suy nghĩ không có khả năng, liền tính cuối cùng thật sự chữa hng nổi, thì chỉ cần vài thủ đoạn nhỏ hắn cũng có thể bỏ được cô.

    Không nên trách hắn tàn nhẫn, muốn trách thì trách Bạch Vi Vi hại chết mẹ hắn.

    Hàn Chính Vũ thậm chí có một ý tưởng đáng sợ xuất hiện, Bạch Vi Vi tiến phòng tắm lâu như vậy chắc là vì gặp chuyện gì đó không hay, nếu hắn làm bộ không biết tránh ra, cô ở bên trong nếu chết đi thì cô và hắn sẽ không còn liên hệ gì nữa, hắn cũng không phải rối rắm như bây giờ.

    Đương nhiên ý niệm độc ác này chỉ duy trì trong lòng Hàn Chính Vũ chưa đầy 3 phút, anh đi đến bên phòng tắm, gõ cửa:

    "Bạch Vi Vi, cô chết ở trong đó hả? Ra đây nhanh lên."

    Bên trong một mảnh yên tĩnh.

    Hàn Chính Vũ trong lòng theo bản năng mà hoảng hốt, vừa rồi ý tưởng muốn cho Bạch Vi Vi tự sinh tự diệt đã biến mất, Hàn Chính Vũ duỗi tay cầm then cửa, dùng sức đẩy vào, thế nhưng không có khóa.

    Dù gì cũng là mất trí nhớ, với trí não của đứa trẻ 6 - 7 tuổi sao có thể nhớ rõ cần phải khóa cửa, cô tự mình tắm rửa đã là kì tích rồi.

    Hàn Chính Vũ vừa tiến vào, liền nghe được tiếng nước chảy từ vòi sen, nước ấm tỏa ra một tầng hơi nước khiến cho mọi thứ trở nên mơ hồ, Hàn Chính Vũ chỉ để ý thân hình đang nằm trên mặt đất bên cạnh bồn tắm.

    Là Bạch Vi Vi.

    Bởi vì hơi nước khiến cho Hàn Chính Vũ không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô, chỉ mơ hồ suy đoán rằng Bạch Vi Vi ngủ quên.

    Hàn Chính Vũ không kiên nhẫn mà đi tới, vốn dĩ tính toán dùng chân đá vào người cô để cô dậy, kết quả chân còn chưa nâng Hàn Chính Vũ đã ngây ngẩn cả người, anh ngơ ngác mà nhìn cô.

    Áo khoác vừa lớn vừa rộng vừa nhìn là biết của hắn, nhưng áo khoác quen thuộc trước mắt bây giờ lại xa lạ dị thường, Bạch Vi Vi nằm trên mặt nước toàn nước, làn da sau lưng trắng muốt lộ ra, áo khoác lại như có như không che lại những chỗ cần che, mang đến cho người khác sự dụ hoặc không thể rời mắt.

    Trái tim Hàn Chính Vũ như bị người nào bóp một cái, anh nhịn không được mà lui về phía sau vài bước.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng hai 2020
  5. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Chương 14:

    Tổng tài ca ca yêu ta chứ (12)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rõ ràng đã không còn bồng bột nhiệt huyết của thời niên thiếu, nhưng vẫn bị trêu chọc đến cả người phát run.

    Đột nhiên một tiếng rên rỉ như có như không vang lên đánh tan khung cảnh kiều diễm yên tĩnh lúc này, Bạch Vi Vi suy yếu thống khổ mà ai thán vài tiếng, cô bị đập đầu ngốc luôn rồi, cả người nơi nào cũng đau, mơ hồ ngẩng đầu, lại nhìn thấy Hàn Chính Vũ vẻ mặt âm trầm nhìn mình.

    Khóe miệng Bạch Vi Vi run rẩy, thiếu chút nữa quên mất bản thân đang giả ngốc. Cô theo phản xạ mà bẹp miệng, vô cùng đáng thương nhìn Hàn Chính Vũ, sau đó trong mắt ngưng tụ hơi nước, nước mắt to như hạt đậu cứ như vậy mà rớt xuống.

    "Ca ca, ô ô ô.. Ca ca, đau."

    Hàn Chính Vũ nhìn vẻ mặt khờ dại của Bạch Vi Vi, cô vươn đôi tay trắng nõn như đứa trẻ muốn được ôm.

    Rõ ràng cơ thể mang theo một cỗ dụ hoặc lòng người, lại như thiên sứ không rành sự đời, quả thực chính là những điều tốt nhất của ma quỷ kết hợp cùng thiên sứ.

    Hàn Chính Vũ không thể khống chế mà tiến lên một bước, hắn điên rồi sao? Đây là ngươi kẻ thù giết mẹ cơ mà.

    Trong đầu đột nhiên nghĩ đến Bạch Vi Vi đã hại chết mẹ hắn như thế nào, Hàn Chính Vũ hung tợn mà nhìn cô một cái:

    "Phóng đãng."

    Nói xong, anh liền xoay người bước nhanh ra ngoài, bóng lưng kia nhìn thế nào cũng có chút chật vật.

    Mà Bạch Vi Vi trợn mắt há mồm, phóng đãng cái gì, cô phóng đãng cái gì a~?

    Đầu óc cô không phải là tai nạn giao thông nên hỏng rồi sao?

    Cô hiện tại là một đứa trẻ a!

    【Phóng đãng a~】 câu nói ấy cứ như vậy mà vang vọng bên tai Bạch Vi Vi.

    Bạch Vi Vi khẽ run, mới phát hiện thì ra là thanh âm của hệ thống.

    Hệ thống vui sướng khi người gặp họa:

    【Cô đây là muốn dùng sắc dụ khiến hắn tăng độ hảo cảm với cô? Tuy rằng muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ cũng tốt, nhưng cô lại không có điều kiện nha. Chậc chậc, nhìn xem dáng người gầy như cây đậu cô ve này của cô xem, cả làn da thô ráp, rồi cả đôi mắt híp mũi tẹt môi xấu xí. Con cóc.. Ha hả ha hả. 】

    Bạch Vi Vi nghe được lời hệ thống nói, thiếu chút nữa phun ra một búng máu.

    Sau đó cô nhìn đến bản thân đang lõa thể nằm trên mặt đất, đầu óc oanh một tiếng nổ mạnh. Vừa rồi khi cô nhìn thấy Hàn Chính Vũ cái gì cũng không nghĩ, chỉ là diễn kịch theo thói quen, lập tức liền thay đổi thành bộ dạng mất trí.

    Hiện tại xem ra cơ thể cô hoàn toàn.. lộ hết. Cô vừa bị một người đàn ông, thấy hết.

    Sắc mặt Bạch Vi Vi nháy mắt hồng rực, đôi tay gắt gao nắm lại, lần này quả là đáng xấu hổ a~. Cô hận không thể moi cặp mắt của Hàn Chính Vũ ra.

    Cô từ khi nào lại bị người ngoài xem hết?

    【 Đinh, độ hảo cảm của nam chủ: 1. Gì? Xem ra trên đời này có nam nhân thích ăn cóc a~. 】

    Bạch Vi Vi nghiến răng nghiến lợi:

    "Ta con mẹ nó đều bị xem hết, hy sinh lớn như vậy thế nhưng độ hảo cảm chỉ có 1?"

    Hệ thống: 【.. 】

    Tuy rằng ký chủ nói rất có lý, nhưng mà ký chủ có nhầm trọng điểm không vậy?

    * * *

    Hàn Chính Vũ cũng không có để Bạch Vi Vi tự sinh tự diệt, sau khi anh rời khỏi không lâu, liền có vài hầu gái lập tức chạy vào.

    Nhóm hầu gái này đã được đào tạo từ trước, băng bó vết thương rồi mặc quần áo giúp Bạch Vi Vi.

    Rất nhanh, Bạch Vi Vi được đưa tới bàn ăn chuẩn bị dùng bữa tối.

    Sắc mặt Hàn Chính Vũ không có ý tứ chuyển biến tốt đẹp, khuôn mặt y hệt như cả nhà đều mất.. Mà thật ra người thân duy nhất của anh không phải đã bị Bạch Vi Vi hại chết rồi sao? À, còn có người vợ bị mất trí nhớ không thể ly hôn là Bạch Vi Vi nữa.

    Bạch Vi Vi nghĩ đến đây, khuôn mặt liền như bị nghẹn phải ruồi, cô cẩn thận nhìn Hàn Chính Vũ, đôi tay bất an mà vân vê góc váy:

    "Ca ca.."

    "Câm miệng."

    Hàn Chính Vũ lạnh giọng nói.

    Bạch Vi Vi bẹp bẹp miệng, nước mắt vừa đong đầy chưa kịp rơi thì đã nghe được lời nói lạnh nhạt của Hàn Chính Vũ:

    "Dám khóc thì đừng ăn cơm."

    * * *

    LoBe: Aiza, định đăng từ hôm nọ mà nhà mất điện T_T
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng hai 2020
  6. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Chương 15:

    Tổng tài ca ca yêu ta chứ (13)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Coverter: Kỷ Kỷ

    Edit + Beta by: LoBe

    * * *

    Bạch Vi Vi mắng thầm một tiếng, đem nước mắt nuốt ngược về.

    Cô biết nếu diễn thiểu năng trí tuệ mà quá lố sẽ bị chán ghét. Vì vậy mà ngoan ngoãn ăn cơm, thỉnh thoảng dùng ánh mắt ủy khuất nhìn Hàn Chính Vũ.

    Hàn Chính Vũ cả người cứng đờ, mỗi lần ánh mắt của cô rơi trên người hắn, hắn liền cảm thấy không được tự nhiên.

    Một màn trong phòng tắm không ngừng xoay chuyển trong đầu, hắn cố chịu đựng một chút, sau đó dùng sức đem bát đặt ở trên bàn. Nhưng nhìn thấy Bạch Vi Vi giống như con thỏ nhỏ giật mình sợ hãi mà nhìn hắn, hắn lại không có chí khí mà đưa tay cầm lấy bát cơm.

    "Ăn cơm."

    Cơm nước xong, Hàn Chính Vũ mang Bạch Vi Vi tới bệnh viện.

    Sau khi bị cố định trên giường, trên đầu bị các bác sĩ lắp đặt một đống thiết bị cùng với dây giợ chằng chịt, Bạch Vi Vi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

    "Hệ thống, đây là gì thế?"

    Hệ thống: 【Đại khái là Hàn Chính Vũ rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, mua chuộc bác sĩ giết chết cô cho xong chuyện. 】

    Bạch Vi Vi nghi hoặc:

    "Ta với ngươi không có thù oán gì đúng không?"

    Hệ thống: 【Chúng ta có quan hệ hợp tác, lấy đâu ra thù. 】

    Bạch Vi Vi: "Nếu không phải biết ngươi không phải người, ta sẽ ch rằng ngươi cùng một giuộc với tiện nhân Bạch Dao Dao kia."

    Hệ thống: 【.. 】

    Kí chủ nói như vậy nó biết trả lời sao đây. Bản hệ thống thật sự rất thương tâm a.

    Hàn Chính Vũ nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Bạch Vi Vi, cơ hồ muốn mở miệng an ủi cô. Nhưng mà nghĩ đến việc cô đã làm lúc trước, liền cố đem lời an ủi nuốt trở về.

    Hắn nhìn về phía bác sĩ:

    "Phương pháp này hữu dụng?"

    Bác sĩ lập tức trả lời:

    "Đương nhiên là có, chúng tôi đã trị liệu cho rất nhiều bệnh nhân bị mất trí nhớ. Chỉ cần thông qua dòng điện mà tạo ra một loạt kích thích tới não bộ người bệnh, là có thể giúp người bệnh nhớ lại sự việc trước kia."

    Hàn Chính Vũ trầm mặc một hồi, mới mở miệng: "Điện giật rất khó chịu."

    "Muốn khôi phục trí nhớ thì đồng nghĩa với việc phải chịu đựng một chút khó chịu."

    Lúc này Bạch Vi Vi mới minh bạch mọi chuyện, dẫn điện vào não bộ? Chuyện gì đang xảy ra vậy. Cô đang giả mất trí chứ không phải mất trí thật, điện này mà đi vào não, cô vốn dĩ không ngu ngốc cũng hóa ngu ngốc a~.

    Hàn Chính Vũ tự hỏi một lát, xoay người: "Cứ trị liệu như vậy đi."

    Vẻ mặt Bạch Vi Vi tuyệt vọng, mới nãy vừa khen hắn có lương tri, bây giờ lương tâm đều bị chó ăn mất rồi.

    Nhìn thấy bác sĩ đi tới, tựa hồ muốn mở chốt điện, Bạch Vi Vi không còn biết xấu hổ là gì nữa, khóc lớn lên:

    "Ca ca, ca ca, anh đi đâu. Có người xấu muốn khi dễ Vi Vi."

    Cô vừa khóc vừa giãy giụa, miệng vết thương đã đóng vảy nhưng bị động tác của cô mà nứt ra.

    Bước chân Hàn Chính Vũ dừng lại, cơ hồ không có cách nào bước tiếp. Nhưng mà không biết nghĩ đến cái gì, bước chân hắn lại tiếp tục đi ra ngoài.

    Hắn đứng ngoài hành lang, tâm trí không yên mà cúi đầu.

    Phòng cách âm khá tốt, hắn không biết bên trong xảy ra chuyện gì, cũng không biết được vẻ mặt của cô như thế nào. Phương pháp trị liệu này trái với quy tắc ngành Y, cho nên hắn mới dẫn cô tới đây vào buổi tối.

    Thời điểm Hàn Chính Vũ hút thuốc thiếu chút nữa bỏng tay. Hắn phát hiện hô hấp của mình cực kì không ổn định, trái tim trong lồng ngực đập loạn xạ.

    Đôi mắt thanh triệt mang theo tín nhiệm của Bạch Vi Vi hiện lên trước mắt Hàn Chính Vũ.

    Trước kia rõ ràng thời điểm cô dùng ánh mắt ái mộ nhìn hắn, hắn đều sẽ cảm thấy chán ghét.

    Nhưng vì cái gì từ khi cô mất trí nhớ, thời điểm cô nhìn hắn với ánh mắt ỷ lại tin tưởng, hắn thế nhưng lại động tâm.

    Hàn Chính Vũ đột nhiên đem điếu thuốc trong tay ném xuống sàn nhà:

    "Người con gái này, chính là kẻ thù giết mẹ của mày."

    Hắn như muốn thông qua câu nói này để khiến cho tâm tình bất an trở lại bình thường, đè ép sự quan tâm với Bạch Vi Vi xuống.

    * * *

    Bạch Vi Vi nhìn Hàn Chính Vũ thờ ơ mà bước đi, mới cảm thấy tuyệt vọng với nhiệm vụ công lược.

    Cô chỉ là một tay mơ, vừa tiến vào vòng công lược liền phải đối mặt đại Boss, này không phải là không cho người sống sao?

    ()

    LoBe: Sorry mọi người, hôm nay nhà thay cap mạng nên không edit được, bây giờ ới edit bù 1 chương cho mọi người nè.

    30/6/2019
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng hai 2020
  7. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Chương 16:

    Tổng Tài Ca Ca Yêu Ta Chứ? (14)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cv - er: Kỷ Kỷ

    Editor: LoBe

    Bác sĩ đi tới

    "Không phải sợ, cháu bé, một lúc nữa sẽ ổn thôi."

    Cháu bé, ông mới là trẻ nhỏ, cả nhà ông mới là trẻ nhỏ.

    Bạch Vi Vi run rẩy mà nhìn chốt mở của hệ thống điện

    "004, 004, ngươi sẽ có khả năng bảo hộ ký chủ đi."

    Hệ thống đắc ý dào dạt

    【Đương nhiên a】

    Bạch Vi Vi vừa muốn thở ra một hơi, hệ thống lại nói:


    【Nhưng mà cấp bậc của cô quá thấp, nên ngay cả khả năng che chắn cảm giác đau cũng không thể khởi động, càng không nói tới bảo hộ. 】

    Bạch Vi Vi bị một hơi này thiếu chút nữa khiến bản thân chết sặc:

    "Mẹ ngươi không nói cho ngươi rằng nói nửa vời thì sẽ bị sét đánh sao?"

    Hệ thống:

    【Bác sĩ không nói cho cô rằng hôm nay sẽ cho điện cao áp chạy qua người cô sao? 】

    Bác sĩ vừa mới duỗi tay đến chốt mở, Bạch Vi Vi liền kêu lên một tiếng, khiến ông giật mình tới nỗi run cả tay.

    Bạch Vi Vi nhìn về phía cửa, khụt khịt khóc:

    "Anh trai, anh, có người xấu, người xấu.."

    Bác *người xấu* sĩ vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, nhưng nghĩ tới phân phó của Hàn Chính Vũ, ông không thể không bắt đầu trị liệu, kết quả ngón tay vừa chuẩn bị dùng lực thì cửa kêu kẹt một tiếng đã bị người kéo ra.

    Hàn Chính Vũ mặt một mảng âm lãnh, ánh mắt như dao găm, khiến bác sĩ sợ hãi tới mức sống lưng lạnh toát.

    Bạch Vi Vi không nghĩ tới Hàn Chính Vũ thật sự sẽ xuất hiện, tia hoảng sợ trong lòng cũng theo động tác của anh mà buông xuống, lập tức phát huy kỹ thuật diễn của mình. Bạch Vi Vi kinh hoảng thất thố mà nhìn Hàn Chính Vũ, cả người run rẩy, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt như con sóng chao đảo chỉ trực chờ tuôn rơi.

    Hàn Chính Vũ nhìn thấy ánh mắt ấy, luống cuống tới mức bất động không biết phải làm gì, trái tim như bị xé toạc ra.

    Anh lập tức tiến lên, cởi bỏ thiết bị cố định tay cô, sau đó là những sợi dây chằng chịt trên đầu cô.

    Bạch Vi Vi giống như bị dọa đến choáng váng, ngơ ngác nhìn Hàn Chính Vũ. Đột nhiên khụt khịt vài cái, ôm lấy Hàn Chính Vũ, gào khóc.

    Giống như trẻ nhỏ bị dọa sợ vậy, cảm giác bất lực ấy càng chọc người bảo vệ.

    Hàn Chính Vũ cả người cứng đờ bị nàng ôm, anh cảm nhận được một mảng lạnh băng trước ngực, đó là nước mắt của cô.


    Tay không nhịn được mà khẽ đặt sau lưng Bạch Vi Vi, có chút vụng về an ủi:

    "Đừng sợ.."

    【 Đinh, hảo cảm của nam chính: 5. 】

    Tiếng khóc của Bạch Vi Vi tạm dừng, cô không phải là chưa từng nghĩ khóc lâu hơn nữa để xoát độ hảo cảm, nhưng mà con người có giới hạn nhất định.

    Cô cũng không phải bị mất trí thật, nãy giờ khóc như vậy đã là cực hạn của cô rồi, giọng nói còn mang theo chút run run, cổ họng khó chịu.

    Hàn Chính Vũ thấy tiếng khóc của cô nhỏ đi nhưng cơ thể vẫn còn run, có thể bị sự việc lúc nãy làm sợ hãi, anh trực tiếp bế cô rời khỏi phòng cấp cứu.

    Bác sĩ lập tức tiến lại:

    "Hàn tiên sinh, không trị liệu nữa sao?"

    Hàn Chính Vũ đen mặt

    "Không."

    Sau đó, anh còn hung hăng trừng mắt nhìn bác sĩ.

    Bác *vô tội* sĩ tỏ vẻ ông ta đã trêu chọc ai a, ông ta chỉ làm theo phân phó của anh mà, thật đáng thương a.

    Về đến nhà, Hàn Chính Vũ nhẹ nhàng thả Bạch Vi Vi ở trên giường lớn, sau đó lấy khăn ấm lau mặt cho cô.

    Bạch Vi Vi hồng hồng con mắt, ngoan ngoãn ngồi không dám động.

    "Anh trai, không cần Vi Vi nữa sao?"

    Động tác trên tay Hàn Chính Vũ khựng lại, dường như không có việc gì mà nói:

    "Vì cái gì mà cho rằng như vậy?"

    Bạch Vi Vi nhút nhát sợ sệt nhìn anh

    "Người xấu kia kìa là anh trai nói hắn trói Vi Vi, anh trai chán ghét Vi Vi, vô cùng chán ghét sao?"

    Hàn Chính Vũ nhấp môi, ngón tay nắm chặt khăn mặt, có một khắc hận không thể bóp cổ Bạch Vi Vi, anh đâu chỉ chán ghét cô, hận cô đến tận xương tủy mới đúng.

    Vừa ngẩng đầu nhìn đôi mắt to tròn thanh triệt mang theo sợ hãi còn có ủy khuất, anh liền phát hiện, cô đã không còn giống trước đây nữa.

    * * *


    21/10/2018
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng hai 2020
  8. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Chương 17:

    Tổng tài ca ca yêu tôi lần nữa (15)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Từ sau khi tai nạn hỏng đầu, Bạch Vi Vi khiến hắn không thể nào liên tưởng cô với Bạch Vi Vi của trước đây.

    Hàn Chính Vũ vừa nghẹn khuất vừa khó chịu, trong lòng cuồn cuộn các loại cảm xúc khác nhau, cuối cùng cũng không thể nhẫn tâm được, cũng không thể nói ra nửa lời khó nghe như trong tưởng tượng của hắn.

    Hắn ném khăn mặt ra:

    "Ngủ đi, muộn rồi."

    Bạch Vi Vi biết hôm nay chỉ có thể công lược tới đây, rốt cuộc thì cũng không thể làm cho Hàn Chính Vũ tiếp thu mình trong phút chốc được.

    Kẻ thù giết mẹ đó nhaaa.

    Nếu kẻ thù giết mẹ cô đứng ngay trước mặt, cô làm gì có kiên nhẫn như Hàn Chính Vũ, quản làm gì đối phương hóa ngốc hay mất trí, trước hết giết chết.

    Tưởng tượng viễn cảnh đó, Bạch Vi Vi chợt nhận ra Hàn Chính Vũ quả nhiên là người tốt.

    Hàn Chính Vũ nhìn Bạch Vi Vi nhắm mắt, hắn vừa muốn xoay người rời đi, đột nhiên góc áo bị tay cô kéo lại.

    "Anh trai, đừng đi." Cô nhắm mắt lẩm bẩm, lông mi run rẩy, giống như cánh bướm khẽ cử động.

    Hàn Chính Vũ biết rõ chính mình không nên mềm lòng, nhưng không hiểu tại sao vẫn lưu lại. Bạch Vi Vi thả lỏng người, cô nhắm mắt nín khóc, mỉm cười, nhìn vô cùng xinh đẹp đáng yêu.

    Trong mắt Hàn Chính Vũ hiện lên một tia u ám, nhưng vẫn chờ cô ngủ rồi mới rời đi. Sau khi anh vừa đi, sợi dây căng chặt trong lòng Bạch Vi Vi mới triệt để giãn ra.

    Hệ thống: 【Ký chủ thật có năng khiếu diễn xuất. 】

    Bạch Vi Vi vừa muốn cười, hệ thống lại tiếp tục: 【Diễn thiểu năng giống y như thật. 】

    Bạch Vi Vi: "..."

    Hệ thống thiểu năng trí tuệ này từ trước tới nay chẳng phát ngôn được câu nào dễ ngửi cả. Bạch Vi Vi thở dài:

    "Độ hảo cảm của Hàn Chính Vũ quả thật là quá khó soát đi. Ta đã dùng hết mọi thủ đoạn nhưng chỉ được 5 điểm hảo cảm."

    Hệ thống sâu kín nhắc nhở: 【Cô giết chết mẹ hắn. 】

    Bạch Vi Vi nghĩ nghĩ lại chuyển từ buồn phiền vang vui mừng:

    "Đúng rồi, nếu ai đó dám giết cha ta, ta đã liều mạng với hắn, làm gì có thể tăng hảo cảm được. Bởi vậy nên ta soát được 5 điểm hảo cảm là quá giỏi rồi."

    * * * Ký chủ mèo khen mèo dài đuôi* khiến ta thật cay đôi mắt.

    Bạch Vi Vi tự khen xong lại trùng xuống:

    "Nhưng 5 điểm hảo cảm này không đáng là bao, muốn xoát đến 100 điểm, tự ngược khẳng định là không đủ."

    Hệ thống: 【Cô có thể tự mình hại mình. 】

    Bạch Vi Vi: "..."

    Hệ thống: 【Mà không được, 『 tự sát 』 càng tốt. 】

    Bạch Vi Vi: "Ngươi tự bạo đi! -. -"

    "Oanh!"

    Bạch quang chợt lóe, khiến cho Bạch Vi Vi đang nằm trên giường giật mình nhảy dựng lên.

    "Hệ thống, ngươi tự bạo à?"

    Hệ thống nghiến răng nghiến lợi: 【Cô mới tự bạo, là mưa rào có sấm chớp. 】

    Ngoài cửa sổ quả nhiên lại có một tia sét rạch ngang bầu trời, ngay sau đó là tiếng sấm đùng đoàng. Mưa to, nặng hạt tầm tã rơi xuống, hạt mưa giống như kim châm liên tục đập vào cửa kính vang lên những âm thanh khó nghe.

    "Gió lớn quá." Đầu óc Bạch Vi Vi lập tức xoay chuyển, hay là giả vờ bị sét làm cho sợ hãi chạy đi tìm Hàn Chính Vũ?

    Lại một tiếng ầm vang lên, một nửa chân trời bị sét đánh sáng lên. Bạch Vi Vi lập tức quyết định, cơ hội tốt như này không thể buông tha cơ hội hoàn thành nhiệm vụ được. Cô lập tức duỗi tay xa cho tóc rối bù lên, sau đó kiệt lực giả vờ hoảng sợ. Không có cách nào, ai kêu cô không sợ sấm sét, nên cái này đành phải dựa vào kỹ thuật diễn.

    Hệ thống nhìn gương ặt run rẩy của Bạch Vi Vi, có chút không nỡ nhìn thẳng:

    【Ký chủ, cô không giả thiểu năng, giả điên làm gì? 】

    Biểu cảm Bạch Vi Vi lập tức cứng đờ, đôi khi hệ thống luôn khiến cô có cảm xúc muốn nó tự bạo. Bạch Vi Vi sau khi luyện tập biểu tình hoảng sợ, mới xuống giường, cầm nạng bên cạnh, khập khiễng đi ra ngoài.

    Cả biệt thự chìm trong bóng tối, bên ngoài giông tố điên cuồng gào the, sấm sét lập lòe trong không trung. Bạch Vi Vi đi qua hành lang, trong lòng liền cảm thấy hoảng sợ, chỗ này yên tĩnh như vậy, chẳng lẽ không có ai để đèn cho đỡ u ám sao?

    * * *

    *自卖自夸 [zìmàizìkuā] (TỰ MẠI TỰ KHOA) mèo khen mèo dài đuôi: Khoe khoang mình giỏi; tự khen
     
  9. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Chương 18:

    Anh trai tổng tài yêu em lần nữa (16)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cv-er: Kỷ Kỷ

    Edit: LoBe

    * * *

    Khi cô còn ở thế giới thực, nửa đêm canh ba, hành lang lúc nào cũng phải sáng đèn.

    "004, ngươi nói gì đó đi." Bạch Vi Vi hơi sợ bóng tối.

    Hệ thống nói: 【Trong đêm khuya yên tĩnh, hành lang dài đằng đẵng chìm trong bóng đen, đột nhiên có một giọng hát tràn đầy oán hận vang lên.. 】

    Bạch Vi Vi nhìn về cuối hành lang, trái tim đập thình thịch theo từng chữ của hệ thống, rất muốn quay đầu chạy.

    Thanh âm âm trầm của hệ thống tiếp tục vang lên:

    【Tiếng hát vang mãi không ngừng, con là con ngoan bé bỏng của mẹ, mẹ yêu thương con sợ còn chưa đủ nhiều, khuôn mặt nhỏ hồng hồng làm trái tim mẹ trở nên ấm áp, thắp sáng sinh mệnh của mẹ! Hỏa hỏa hỏa hỏa! 】

    Bạch Vi Vi cả người đều không ổn, thanh âm sung sướng của hệ thống không ngừng lặp lại hả hỏa hỏa.. Cô xác thật là đang phát hỏa, lửa lớn lắm.

    Hệ thống đọc xong lời bài hát hỏi

    【Như thế nào, tôi vừa hố cô đúng không? Cô có cảm thấy sợ hãi không, sợ không? 】

    Bạch Vi Vi cạn lời.

    Hệ thống cảm thấy cực kỳ sung sướng

    【Cô có gì muốn nói thì cứ nói đi, tôi không ngại được khen nhiều quá đâu. 】

    Bạch Vi Vi nói: "Tôi chỉ muốn chửi tục."

    Hệ thống: 【Vậy thì đừng nói nữa. 】

    Bạch Vi Vi: "Cạn ahihi lời."

    Cuối cùng Bạch Vi Vi cũng dùng tốc độ sên bò, lết tới của phòng Hàn Chính Vũ. Hàn Chính Vũ không muốn nhìn thấy cô. Sau khi anh nhường phòng mình cho cô liền chọn một phòng xa phòng cô nhất mà chuyển vào.

    Bạch Vi Vi hít sâu một hơi, vừa muốn hét to một tiếng thể hiện bản thân bị dọa sợ thì tiếng sấm lại vang lên. Cô suýt chút nữa bị dọa tới mức cắn lưỡi.

    Bạch Vi Vi xấu hổ liếm liếm môi, quyết định trước tiên gõ cửa rồi biểu hiện sợ hãi vậy. Cô duỗi tay đẩy cửa, cửa vậy mà mà mở ra. Cửa phòng không khóa?

    Bạch Vi Vi có chút kỳ quái, bước vào bên trong, phòng rất lớn nhưng rất sạch sẽ. Rõ ràng đèn đang bật, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác âm trầm đáng sợ hơn cả hành lang tối đen như mực kia.

    Bạch Vi Vi nhìn thấy vệt nước trên mặt đất, lại nhìn cửa phòng tắm đang mở, bên trong còn truyền đến tiếng nước.

    Hàn Chính Vũ đang tắm?

    Bạch Vi Vi đỏ mặt, không chút do dự chậm rãi đi về hướng phòng tắm, mất trí thuần khiết như đứa trẻ làm sao có thể biết thẹn thùng được.

    Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận do bản thân bị xem sạch sẽ một lần nên muốn xem lại Hàn Chính Vũ đâu.

    Nhưng trong phòng tắm lại không có người, kỳ lạ khuya như này rồi, có việc gì mà Hàn Chính Vũ đang tắm dở cũng bỏ đi, vòi sen còn chưa tắt nữa?

    Bạch Vi Vi nhớ đến vệt nước ở phòng khách, cô suy nghĩ gì đó rồi trở về phòng khách đi theo vệt nức tới giường ngủ, sau đó lại từ mép giường bước tới dùng lại trước tủ đồ.

    Không biết vì sao, cô lại có cảm giác quỷ dị. Hàn Chính Vũ ở trong tủ quần áo? Bạch Vi Vi có chút khẩn trương, ngón tay cũng khẽ run rẩy, mới thử đẩy nhẹ cửa tủ quần áo.

    Ầm vang!

    Tia sét lóe sáng ngoài cửa sổ, chiếu sáng hai gương mặt trắng bệch đối diện nhau. Bạch Vi Vi suýt chút bị Hàn Chính Vũ dọa sợ tới mức ngã xuống sàn. Hàn Chính Vũ rúc trong tủ, anh gắt gao ôm đầu gối, người run lên bần bật, đôi mắt nhắm chặt.

    Đây là biểu hiện của việc quá sợ hãi.

    Lại một tiếng sét đánh vang lên, cả người Hàn Chính Vũ kịch liệt run rẩy hơn nữa. Anh giống như không nhìn thấy Bạch Vi Vi, cũng không nhìn thấy mọi thứ xung quanh, sắc mặt trắng bệch đáng sợ, giống như đã bị dọa sợ đến mức thần trí mơ hồ.

    Bạch Vi Vi: "004, anh ta không phải là sợ sấm sét chứ."

    Hệ thống trầm mặc thật lâu 【Hình như.. là vậy. 】

    Bạch Vi Vi: "Cái này không phải là đoạt diễn của tôi sao? Tôi vốn dĩ đang tính toán thấy anh ta liền lập tức bổ vào ngực, khóc lóc nói mình sợ sấm sét.."
     
  10. LoBe Một là đừng gặp gỡ, hai là đừng biệt li.

    Bài viết:
    552
    Chương 19:

    Anh trai tổng tài yêu em lần nữa (17)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cv - er: Kỷ Kỷ

    Edit: LoBe

    * * *

    Hệ thống nghĩ nghĩ

    【Cô cứ thử xem, cùng lắm thì hai người anh anh em em ôm nhau, khóc lóc nói: "Anh cũng sợ sét hả?". 】

    Hình ảnh đó, đúng là khiến người khác không nỡ nhìn thẳng.

    Bạch Vi Vi lập tức từ bỏ kế hoạch ban đầu, suy nghĩ xoay chuyển, trên mặt vẫn đơn thuần vô hại như trước.

    "Anh trai?"

    Bạch Vi Vi khom người, ngây ngốc nhìn Hàn Chính Vũ

    "Anh trai, anh làm sao thế?"

    Hàn Chính Vũ giống như không thấy cô, ngược lại càng rúc vào bên trong, cắn chặt răng.

    Đêm dông bão. Ác mộng mang tên đêm dông bão. Chỉ cần dông tố kéo đến vào ban đêm sẽ luôn khiến anh nhớ lại năm mười tuổi ấy, một ngày kinh hoàng.

    Ngày ấy, ba anh dẫn anh ra ngoài, vì bão mà xảy ra tai nạn giao thông. Bởi vì vị trí hẻo lánh, không có ai phát hiện ra hai người họ. Người cha vì bảo vệ con trai, đã đem đứa con ôm chặt trong ngực, toàn bộ sức nặng của xe đều đè lên người ba Hàn Chính Vũ.

    Máu chảy không ngừng, từ trên người ba anh rớt xuống. Hàn Chính Vũ cho rằng máu người rất lạnh, bởi vì trong lúc anh bị ngâm mình trong máu loãng, cả người đều lạnh tới mức cảm giác bản thân bị đóng băng. Chờ đến ngày hôm sau, khi phát hiện hai ba con anh, ba anh đè trên người anh không biết đã chết bao lâu.

    Kể từ ấy, cứ mỗi đêm có dông bão, Hàn Chính Vũ đều như âm vào ác mộng.

    Bạch Vi Vi gọi anh vài tiếng, phát hiện Hàn Chính Vũ tự mình kìm hãm bản thân trong ý thức, căn bản không để ý tới người khác. Cô nghĩ nghĩ, đột nhiên giơ tay sờ mặt anh.

    Hàn Chính Vũ bỗng nhiên run lên, giống như bị thứ gì đáng sợ tập kích, duỗi tay nắm chặt tay cô.

    Bạch Vi Vi nhỏ giọng kêu:

    "Đau, anh trai."

    Sau đó không chút do dự vung tay, gỡ tay khỏi Hàn Chính Vũ, cả người đứng không vững ngã vào người anh.

    Hàn Chính Vũ bị cô đè lên, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

    Lại một tiếng sấm vang lên, tay Bạch Vi Vi úp vào hai bên tai Hàn Chính Vũ, gắt gao che lại.

    "Anh trai đừng sợ." Bạch Vi Vi nghiêm túc nhìn hắn nói "Như vậy anh trai sẽ không sợ nữa."

    Hàn Chính Vũ sửng sốt, ngoài cửa sổ vẫn vang lên tiếng sấm ầm ầm, nước mưa vẫn nặng hạt rơi xuống. Anh rõ ràng vẫn nghe thấy tiếng sấm, nhưng toàn bộ lực chú ý lại nằm ở đôi tay ấm áp của Bạch Vi Vi, tay cô đặt ở tai anh, cứ như vậy không buông.

    Thật giống như chỉ cần che tai lại, anh sẽ không nghe thấy tiếng sấm, sẽ không sợ hãi tới phát run.

    Rõ ràng vẫn nghe được tiếng sấm vang rền, cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng trong cơm mưa, nhưng.. Hàn Chính Vũ không hề thấy sợ hãi nữa. Cũng không cảm thấy rét lạnh.

    Bởi vì Bạch Vi Vi tương đối ấm áp, lại mềm mại rúc vào trong lồng ngực anh, một chút cũng không có xúc cảm đầm đìa lạnh lẽo.

    Có một thứ cảm giác không tên xuất hiện khiến Hàn Chính Vũ cảm động. Bạch Vi Vi bướng bỉnh nhìn anh:

    "Như vậy sẽ không sợ, anh trai không nghe thấy gì nữa cả."

    Hàn Chính Vũ chớp chớp mắt, đem nước mắt ướt át rút về. Rõ ràng cô ấy là người mình thống hận nhất, nhưng giờ phút này, cô ấy lại là nguồn ấm áp duy nhất của anh.

    Bạch Vi Vi hai tay đã tê rần, nhưng cô biết Hàn Chính Vũ thời khắc này yếu đuối nhường nào, cho nên nửa điểm cũng không dám buông tay.

    Âm thanh của sấm sét càng ngày càng nhỏ, rốt cuộc Hàn Chính Vũ cũng mở miệng nói:

    "Đủ rồi, tôi không cần."

    Bạch Vi Vi lại giống như không nghe được vẫn đơn thuần duy trì động tác che lỗ tai, các loại cảm xúc khác nhau xuất hiện trong lòng Hàn Chính Vũ. Cuối cùng giống như bị gì đó dọa sợ, duỗi tay hung hăng nắm lấy tay cô, khiến Bạch Vi Vi ngớ người.

    * * *

    LoBe: Sau 23 ngày không phát hiện ca nhiễm Covid19, thì 21: 30 tối hôm nay ở Hà Nội phát hiện một ca dương tính. Mọi người chú ý sức khỏe nha.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...