Chương 20:
[BOOK]Edit: Zoe
* * *
Vương Thẩm cùng Tiểu Linh Lung nhìn nhau, anh tự nhiên phát hiện cô bé có gì đó không ổn, anh ôm lấy Tiểu Linh Lung dỗ dành.
"Được, anh không đi, bác sĩ Kỳ, anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng ở đây."
Kỳ Phong liếc nhìn hai người một cái, nheo mắt cười.
"Quên đi, để lại thông tin liên lạc, lần sau cùng cậu nói chuyện, chuyện này nếu Tiểu Linh Lung nghe được thì không được tốt lắm."
Vương Thẩm nhíu mày, anh để lại số điện thoại rồi cầm lấy đơn thuốc rồi rời đi.
Sau khi trở về nhà, Tiểu Linh Lung trở nên hoạt bát hơn một chút.
Vương Thẩm trầm tư, chẳng lẽ đúng như lời bác sĩ nói, bởi vì hắn đã từng là nha sĩ cho nên Tiểu Linh Lung mới sợ hắn sao.
"Ca ca, anh đang nghĩ gì vậy, không ăn cơm sao?"
Tiểu Linh Lung cười với anh.
Vương Trầm lấy lại tinh thần, anh cười cười sờ đầu cô bé.
"Ừ, đi ăn cơm trước đi."
* * *
Ngày hôm sau, Vương Thẩm tự mình đưa Tiểu Linh Lung tới nhà trẻ Lam Thiên.
Vừa tới cửa liền gặp Lâm Tần cùng Lâm Nhân.
Nhân Nhân ngay khi nhìn thấy Tiêu Linh Lung, cười dang hai tay ra nhảy nhót chạy tới.
Cậu chạy đến trước mặt Tiểu Linh Lung, bánh bao nhỏ thở hổn hển, khuôn mặt đô đô thịt lại ửng đỏ.
"Tiểu Linh Lung, chúng ta lại gặp mặt, tớ rất vui vẻ."
"Ân ân, Nhân Nhân, tớ cũng rất vui vẻ."
Tiểu Linh Lung chủ động dắt tay hắn.
Nhân Nhân lập tức khẩn trương nín thở, khuôn mặt nghẹn càng thêm đỏ bừng.
"Nhân Nhân, vì sao mặt của cậu luôn đỏ như vậy?"
Tiểu Linh Lung kỳ quái nhìn hắn hỏi.
"Hắc hắc hắc, bởi vì Linh Lung rất đẹp."
Nhân Nhân ngốc nghếch nói.
Cậu nhớ tới cái gì đó, đột nhiên chặn Tiểu Linh Lung lại, đối mặt Lâm Tần.
"Ca ca, hiện tại anh không được phép tới gần Linh Lung, anh lúc nào cũng chỉ biết khi dễ người khác, hừ, hôm nay em sẽ không để ý tới anh."
Lâm Tần không nói gì chỉ liếc nhìn Vương Thẩm.
Không thể để cho Nhân Nhân ở cùng một chỗ với Vương Thẩm.
"Vương Thẩm, vừa rồi lão sư hỏi tôi hôm nay có bận gì hay không, nếu không thì giúp nhà trẻ nhặt tàn thuốc ở xung quanh. Làm việc bán thời gian 150 một ngày còn có thể cho mấy đứa được hoa hồng nhỏ, cậu đi cùng tôi đi."
Vương Thẩm cau mày.
"Sao tôi lại phải đi?"
Lâm Tần vỗ vai anh.
"Dù sao hôm nay là thứ bảy, về nhà cũng chả làm gì không bằng liền ở lại nhà trẻ trông bọn nhỏ luôn."
Vương Thẩm nhìn Tiểu Linh Lung, suy nghĩ một lúc rồi đưa tay lên sờ tóc cô bé, lời hắn nói thật ra cũng đúng, lo lắng không biết tiểu Linh Lung sẽ gặp phải nguy hiểm gì không.
"Được, tôi đi với cậu."
Tiểu Linh Lung và Nhân Nhân đi vào bên trong.
Vừa bước vào đã thấy cả lũ đang tụ tập lại một chỗ, cười nói vui vẻ.
"Các bạn đang chơi cái gì vậy?"
Tiểu Linh Lung hỏi một bé gái đeo khăn màu hồng phấn.
Bé gái thanh nãi trả lời.
"Chúng ta chọn một người làm quỷ, bạn có muốn chơi cùng không? Bọn tớ đang chơi trò bắt quỷ. Một người bắt, những người còn lại thì trốn đi ẩn nấp."
"Được, tớ cùng Nhân Nhân sẽ chơi."
Tiểu Linh Lung cười, kéo Nhân Nhân đến bên cạnh mình.
Nhân Nhân còn điểm thẹn thùng nên không nói lời nào chỉ ngơ ngác gật đầu.
"Được."
Bé gái nói xong, mấy đứa nhỏ kia tung cờ trắng đen, cuối cùng người được chọn làm quỷ thế nhưng lại là Nhân Nhân.
"A, Nhân Nhân là quỷ, cậu phải đếm đủ 100 giây mới có thể mở mắt đi bắt bọn tớ nha."
Bé gái nói xong, đám nhỏ vui vẻ lập tức giải tán.
"Nhân Nhân, cậu làm được chứ?"
Tiểu Linh Lung nhìn hắn hỏi.
Nhân Nhân vốn có một chút sợ hãi nhưng khi Tiểu Linh Lung hỏi cậu, ngay lập tức cậu cảm thấy bản thân nên kiên cường, lớn mật một chút.
"Tiểu Linh Lung, tớ không có việc gì, tí nữa tớ phải đi bắt nhóm các cậu nên các cậu cần phải trốn tốt vào, hắc hắc hắc."
Tiểu Linh Lung gật đầu, nàng xoay người chạy bốn phía tìm chỗ ẩn nấp.
Qua ba mươi phút sau..
"Kỳ quái, Nhân Nhân vì cái gì lại không đi tìm chúng ta?"
"Đúng vậy, Nhân Nhân sẽ không đếm đến ngủ luôn rồi đi."
"Bọn mình đi xem Nhân Nhân đang ở đâu đi.."
Bọn họ trốn lâu lắm rồi, đều không nhịn được mà đi ra ngoài.
Lúc này bọn họ mới phát hiện không tìm thấy Nhân Nhân.
Nhân Nhân mất tích.
Tiểu Linh Lung sốt ruột nhất.
Nhân Nhân là em trai cô bé nhưng cô bé lại không bảo vệ tốt hắn, sớm biết thế đã cùng Nhân Nhân đi làm quỷ.
"Hệ thống ca ca, Nhân Nhân rốt cuộc đã đi đâu vậy?"
Cô bé vội vàng hỏi.
Hệ thống ngay lập tức trả lời: "Tiểu Linh Lung, đừng nóng vội, tôi lập tức tìm được vị trí hắn, kỳ quái, sao hắn lại chạy ra bên ngoài nhà trẻ, lại còn cách đây 200 mét."
Tiểu Linh Lung lập tức nói: "Hệ thống ca ca, anh chỉ đường giúp em, em muốn đi tìm cậu ấy, Nhân Nhân nhất định là bởi vì không tìm thấy em."
Hệ thống trả lời: "Được, Tiểu Linh Lung, tôi sẽ luôn bảo vệ em."
Tiểu Linh Lung thừa dịp đám người đang rối ren vì Nhân Nhân mất tích, bản thân cô bé lặng lẽ đi ra cửa sau.
Cô bé nhất định có thể đem Nhân Nhân trở về.
Nếu đi bộ 200 mét đối với đứa bé quả thật rất xa, Tiểu Linh Lung nhìn thấy xung quanh đều là cành cây, trên mặt đất toàn bùn đá, trong lòng có chút lo lắng.
* * *
Trước khi sự việc xảy ra.
Nhân Nhân xoay người đếm số, hắn chợt nhiên nhớ tới điều gì đó, trên tay hắn vẫn còn cầm cuốn tập vẽ tranh chưa kịp đưa cho Linh Lung.
Hắn xoay người, bỗng nhiên phát hiện bốn phía không có ai.
Nhà trẻ có một cái cửa sau, nơi đó thông tới một chỗ rừng cây nhỏ.
Nhân Nhân chậm rãi đi tới bỗng nhiên phát hiện bên kia cửa sau thoáng qua hình ảnh Tiểu Linh Lung mặc váy vàng nhạt, hắn kích động lập tức đuổi theo, thân hình nho nhỏ bước từng bước giống như một chú chim cánh cụt nhỏ.
"Tiểu Linh Lung, tớ ở đây."
Nhân Nhân đi rất lâu để tìm bóng dáng màu vàng đó, không biết vì cái gì mà Linh Lung lại chạy nhanh đến như vậy, Nhân Nhân có chút sốt ruột hô: "Tiểu Linh Lung, cậu đừng chạy nữa, Nhân Nhân mệt quá."
Bên ngoài gió thổi hơi mạnh, mũi hắn đỏ lên, nước mũi chảy xuống, hai bên má đều bị gió thổi ửng hồng.
Bóng dáng màu vàng kia cuối cùng cũng ngừng lại, Nhân Nhân đuổi tới, mới nhìn thấy thứ màu vàng kia chỉ là một cái túi ni lông.
Hắn ngây dại.
Liếc mắt nhìn xung quanh một cái.
Không khí lạnh thổi trong rừng cây tựa như một đám quái vật kêu gào thảm thiết, sột soạt không biết có cái gì vừa lướt qua. Điều quan trọng là nơi đây không một bóng người, vô cùng hoang vắng.
Nỗi sợ hãi bốc lên trong lòng.
Nhân Nhân sợ tới mức hai mắt đều mở to.
"Nhân Nhân không sợ, Nhân Nhân không được khóc.."
Vừa nói xong nhưng hắn nhìn liếc về phía sâu trong rừng cây hoang vắng, dường như có thứ gì đó bí ẩn đang nhìn chằm chằm theo dõi hắn từ chỗ tối, hắn ngay lập tức ngây dại, toàn thân cứng đờ, không kìm được khóc lớn.
"Ca ca, anh đâu rồi?"
"Em sợ quá, ô ô ô."
"Nhân Nhân rất sợ, Nhân Nhân muốn về nhà."
Hắn trốn dưới gốc cây đại thụ, tội nghiệm co mình lại, bánh bao nhỏ khóc đến run rẩy.
"Nhân Nhân."
Thanh âm quen thuộc vang lên, Nhân Nhân lập tức quay đầu.
Hình bóng Tiểu Linh Lung ở ngay trước mặt, cô bé cười đi đến bên cạnh hắn, ôm.
"Nhân Nhân đừng sợ, có Tiểu Linh Lung ở đây."
Nhân Nhân sững sờ.
Giọng nói Tiểu Linh Lung ấm áp như vậy lại tràn đầy hiệu lực, cô bé giống như một thiên sứ đột nhiên xuất hiện cứu Nhân Nhân khỏi cô đơn cùng nỗi sợ hãi.
"Các người nói cái gì? Không thấy Nhân Nhân và Tiểu Linh Lung?"
Lâm Tần vừa về đến liền nghe phải tin này, ngay lập tức hắn nghĩ tới cái chết của Nhân Nhân ở kiếp trước.
"Nhanh đi tìm bọn họ, nhanh."
Hắn nhất thời nóng nảy, ném đồ vật lung tung, vừa muốn chạy ra ngoài thì Vương Thẩm đã kéo hắn lại.
"Cậu làm gì vậy? Cậu biết hai đứa đi đâu sao mà đi tìm?"
"Cậu không hiểu, bọn họ rất có thể gặp phải nguy hiểm."
Lâm Tần hét lên.
Vương Thẩm nhìn hắn, tựa hồ phát hiện trong lời nói hắn có điểm không ổn.
"Cùng đi tìm, phân công nhau hành động, tôi sẽ tìm ở đây."
Ánh mắt Vương Thẩm kiên định.
"Tôi sẽ không để Linh Lung gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào."
Vương Thẩm rất mẫn cảm với thanh âm, anh vĩnh viễn nhớ rõ tiếng khóc của Linh Lung.
Chỉ cần cô bé vừa khóc, anh đã có thể lập tức tìm được cô bé.
* * *
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Các bạn có phát hiện được không? Dù trước kia Nhân Nhân nói sẽ không để ý đến ca ca nhưng khi gặp nguy hiểm thì người cậu ấy hô đầu tiên vẫn là ca ca.
Nhưng Lâm Tần luôn nghĩ đến những chuyện của kiếp trước, nhặt được vừng lại đánh mất quả dưa hấu (lấy chi ma đã đánh mất tây qua) quan trọng vẫn là cùng người trước mặt ở hiện tại sống tốt chứ không phải báo thù.
Nhân Nhân gặp tai nạn có chút đáng thương.
Tiểu Linh Lung hiểu được điều này nên mới đối xử với Nhân Nhân tốt đến như vậy, về phần họ có xứng đôi hay không, thật ra không thành đôi nên mọi người đừng rối rắm về chuyện đó.
Chủ yếu là xem tiểu thiên sứ chữa lành mọi thứ như thế nào, chỉ cần chữa lành cho tất cả mọi người là tốt rồi! Sao sao sao ha ha ha ha ha siêu yêu mọi người.[/BOOK]
[BOOK]Edit: Zoe
* * *
Vương Thẩm cùng Tiểu Linh Lung nhìn nhau, anh tự nhiên phát hiện cô bé có gì đó không ổn, anh ôm lấy Tiểu Linh Lung dỗ dành.
"Được, anh không đi, bác sĩ Kỳ, anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng ở đây."
Kỳ Phong liếc nhìn hai người một cái, nheo mắt cười.
"Quên đi, để lại thông tin liên lạc, lần sau cùng cậu nói chuyện, chuyện này nếu Tiểu Linh Lung nghe được thì không được tốt lắm."
Vương Thẩm nhíu mày, anh để lại số điện thoại rồi cầm lấy đơn thuốc rồi rời đi.
Sau khi trở về nhà, Tiểu Linh Lung trở nên hoạt bát hơn một chút.
Vương Thẩm trầm tư, chẳng lẽ đúng như lời bác sĩ nói, bởi vì hắn đã từng là nha sĩ cho nên Tiểu Linh Lung mới sợ hắn sao.
"Ca ca, anh đang nghĩ gì vậy, không ăn cơm sao?"
Tiểu Linh Lung cười với anh.
Vương Trầm lấy lại tinh thần, anh cười cười sờ đầu cô bé.
"Ừ, đi ăn cơm trước đi."
* * *
Ngày hôm sau, Vương Thẩm tự mình đưa Tiểu Linh Lung tới nhà trẻ Lam Thiên.
Vừa tới cửa liền gặp Lâm Tần cùng Lâm Nhân.
Nhân Nhân ngay khi nhìn thấy Tiêu Linh Lung, cười dang hai tay ra nhảy nhót chạy tới.
Cậu chạy đến trước mặt Tiểu Linh Lung, bánh bao nhỏ thở hổn hển, khuôn mặt đô đô thịt lại ửng đỏ.
"Tiểu Linh Lung, chúng ta lại gặp mặt, tớ rất vui vẻ."
"Ân ân, Nhân Nhân, tớ cũng rất vui vẻ."
Tiểu Linh Lung chủ động dắt tay hắn.
Nhân Nhân lập tức khẩn trương nín thở, khuôn mặt nghẹn càng thêm đỏ bừng.
"Nhân Nhân, vì sao mặt của cậu luôn đỏ như vậy?"
Tiểu Linh Lung kỳ quái nhìn hắn hỏi.
"Hắc hắc hắc, bởi vì Linh Lung rất đẹp."
Nhân Nhân ngốc nghếch nói.
Cậu nhớ tới cái gì đó, đột nhiên chặn Tiểu Linh Lung lại, đối mặt Lâm Tần.
"Ca ca, hiện tại anh không được phép tới gần Linh Lung, anh lúc nào cũng chỉ biết khi dễ người khác, hừ, hôm nay em sẽ không để ý tới anh."
Lâm Tần không nói gì chỉ liếc nhìn Vương Thẩm.
Không thể để cho Nhân Nhân ở cùng một chỗ với Vương Thẩm.
"Vương Thẩm, vừa rồi lão sư hỏi tôi hôm nay có bận gì hay không, nếu không thì giúp nhà trẻ nhặt tàn thuốc ở xung quanh. Làm việc bán thời gian 150 một ngày còn có thể cho mấy đứa được hoa hồng nhỏ, cậu đi cùng tôi đi."
Vương Thẩm cau mày.
"Sao tôi lại phải đi?"
Lâm Tần vỗ vai anh.
"Dù sao hôm nay là thứ bảy, về nhà cũng chả làm gì không bằng liền ở lại nhà trẻ trông bọn nhỏ luôn."
Vương Thẩm nhìn Tiểu Linh Lung, suy nghĩ một lúc rồi đưa tay lên sờ tóc cô bé, lời hắn nói thật ra cũng đúng, lo lắng không biết tiểu Linh Lung sẽ gặp phải nguy hiểm gì không.
"Được, tôi đi với cậu."
Tiểu Linh Lung và Nhân Nhân đi vào bên trong.
Vừa bước vào đã thấy cả lũ đang tụ tập lại một chỗ, cười nói vui vẻ.
"Các bạn đang chơi cái gì vậy?"
Tiểu Linh Lung hỏi một bé gái đeo khăn màu hồng phấn.
Bé gái thanh nãi trả lời.
"Chúng ta chọn một người làm quỷ, bạn có muốn chơi cùng không? Bọn tớ đang chơi trò bắt quỷ. Một người bắt, những người còn lại thì trốn đi ẩn nấp."
"Được, tớ cùng Nhân Nhân sẽ chơi."
Tiểu Linh Lung cười, kéo Nhân Nhân đến bên cạnh mình.
Nhân Nhân còn điểm thẹn thùng nên không nói lời nào chỉ ngơ ngác gật đầu.
"Được."
Bé gái nói xong, mấy đứa nhỏ kia tung cờ trắng đen, cuối cùng người được chọn làm quỷ thế nhưng lại là Nhân Nhân.
"A, Nhân Nhân là quỷ, cậu phải đếm đủ 100 giây mới có thể mở mắt đi bắt bọn tớ nha."
Bé gái nói xong, đám nhỏ vui vẻ lập tức giải tán.
"Nhân Nhân, cậu làm được chứ?"
Tiểu Linh Lung nhìn hắn hỏi.
Nhân Nhân vốn có một chút sợ hãi nhưng khi Tiểu Linh Lung hỏi cậu, ngay lập tức cậu cảm thấy bản thân nên kiên cường, lớn mật một chút.
"Tiểu Linh Lung, tớ không có việc gì, tí nữa tớ phải đi bắt nhóm các cậu nên các cậu cần phải trốn tốt vào, hắc hắc hắc."
Tiểu Linh Lung gật đầu, nàng xoay người chạy bốn phía tìm chỗ ẩn nấp.
Qua ba mươi phút sau..
"Kỳ quái, Nhân Nhân vì cái gì lại không đi tìm chúng ta?"
"Đúng vậy, Nhân Nhân sẽ không đếm đến ngủ luôn rồi đi."
"Bọn mình đi xem Nhân Nhân đang ở đâu đi.."
Bọn họ trốn lâu lắm rồi, đều không nhịn được mà đi ra ngoài.
Lúc này bọn họ mới phát hiện không tìm thấy Nhân Nhân.
Nhân Nhân mất tích.
Tiểu Linh Lung sốt ruột nhất.
Nhân Nhân là em trai cô bé nhưng cô bé lại không bảo vệ tốt hắn, sớm biết thế đã cùng Nhân Nhân đi làm quỷ.
"Hệ thống ca ca, Nhân Nhân rốt cuộc đã đi đâu vậy?"
Cô bé vội vàng hỏi.
Hệ thống ngay lập tức trả lời: "Tiểu Linh Lung, đừng nóng vội, tôi lập tức tìm được vị trí hắn, kỳ quái, sao hắn lại chạy ra bên ngoài nhà trẻ, lại còn cách đây 200 mét."
Tiểu Linh Lung lập tức nói: "Hệ thống ca ca, anh chỉ đường giúp em, em muốn đi tìm cậu ấy, Nhân Nhân nhất định là bởi vì không tìm thấy em."
Hệ thống trả lời: "Được, Tiểu Linh Lung, tôi sẽ luôn bảo vệ em."
Tiểu Linh Lung thừa dịp đám người đang rối ren vì Nhân Nhân mất tích, bản thân cô bé lặng lẽ đi ra cửa sau.
Cô bé nhất định có thể đem Nhân Nhân trở về.
Nếu đi bộ 200 mét đối với đứa bé quả thật rất xa, Tiểu Linh Lung nhìn thấy xung quanh đều là cành cây, trên mặt đất toàn bùn đá, trong lòng có chút lo lắng.
* * *
Trước khi sự việc xảy ra.
Nhân Nhân xoay người đếm số, hắn chợt nhiên nhớ tới điều gì đó, trên tay hắn vẫn còn cầm cuốn tập vẽ tranh chưa kịp đưa cho Linh Lung.
Hắn xoay người, bỗng nhiên phát hiện bốn phía không có ai.
Nhà trẻ có một cái cửa sau, nơi đó thông tới một chỗ rừng cây nhỏ.
Nhân Nhân chậm rãi đi tới bỗng nhiên phát hiện bên kia cửa sau thoáng qua hình ảnh Tiểu Linh Lung mặc váy vàng nhạt, hắn kích động lập tức đuổi theo, thân hình nho nhỏ bước từng bước giống như một chú chim cánh cụt nhỏ.
"Tiểu Linh Lung, tớ ở đây."
Nhân Nhân đi rất lâu để tìm bóng dáng màu vàng đó, không biết vì cái gì mà Linh Lung lại chạy nhanh đến như vậy, Nhân Nhân có chút sốt ruột hô: "Tiểu Linh Lung, cậu đừng chạy nữa, Nhân Nhân mệt quá."
Bên ngoài gió thổi hơi mạnh, mũi hắn đỏ lên, nước mũi chảy xuống, hai bên má đều bị gió thổi ửng hồng.
Bóng dáng màu vàng kia cuối cùng cũng ngừng lại, Nhân Nhân đuổi tới, mới nhìn thấy thứ màu vàng kia chỉ là một cái túi ni lông.
Hắn ngây dại.
Liếc mắt nhìn xung quanh một cái.
Không khí lạnh thổi trong rừng cây tựa như một đám quái vật kêu gào thảm thiết, sột soạt không biết có cái gì vừa lướt qua. Điều quan trọng là nơi đây không một bóng người, vô cùng hoang vắng.
Nỗi sợ hãi bốc lên trong lòng.
Nhân Nhân sợ tới mức hai mắt đều mở to.
"Nhân Nhân không sợ, Nhân Nhân không được khóc.."
Vừa nói xong nhưng hắn nhìn liếc về phía sâu trong rừng cây hoang vắng, dường như có thứ gì đó bí ẩn đang nhìn chằm chằm theo dõi hắn từ chỗ tối, hắn ngay lập tức ngây dại, toàn thân cứng đờ, không kìm được khóc lớn.
"Ca ca, anh đâu rồi?"
"Em sợ quá, ô ô ô."
"Nhân Nhân rất sợ, Nhân Nhân muốn về nhà."
Hắn trốn dưới gốc cây đại thụ, tội nghiệm co mình lại, bánh bao nhỏ khóc đến run rẩy.
"Nhân Nhân."
Thanh âm quen thuộc vang lên, Nhân Nhân lập tức quay đầu.
Hình bóng Tiểu Linh Lung ở ngay trước mặt, cô bé cười đi đến bên cạnh hắn, ôm.
"Nhân Nhân đừng sợ, có Tiểu Linh Lung ở đây."
Nhân Nhân sững sờ.
Giọng nói Tiểu Linh Lung ấm áp như vậy lại tràn đầy hiệu lực, cô bé giống như một thiên sứ đột nhiên xuất hiện cứu Nhân Nhân khỏi cô đơn cùng nỗi sợ hãi.
"Các người nói cái gì? Không thấy Nhân Nhân và Tiểu Linh Lung?"
Lâm Tần vừa về đến liền nghe phải tin này, ngay lập tức hắn nghĩ tới cái chết của Nhân Nhân ở kiếp trước.
"Nhanh đi tìm bọn họ, nhanh."
Hắn nhất thời nóng nảy, ném đồ vật lung tung, vừa muốn chạy ra ngoài thì Vương Thẩm đã kéo hắn lại.
"Cậu làm gì vậy? Cậu biết hai đứa đi đâu sao mà đi tìm?"
"Cậu không hiểu, bọn họ rất có thể gặp phải nguy hiểm."
Lâm Tần hét lên.
Vương Thẩm nhìn hắn, tựa hồ phát hiện trong lời nói hắn có điểm không ổn.
"Cùng đi tìm, phân công nhau hành động, tôi sẽ tìm ở đây."
Ánh mắt Vương Thẩm kiên định.
"Tôi sẽ không để Linh Lung gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào."
Vương Thẩm rất mẫn cảm với thanh âm, anh vĩnh viễn nhớ rõ tiếng khóc của Linh Lung.
Chỉ cần cô bé vừa khóc, anh đã có thể lập tức tìm được cô bé.
* * *
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Các bạn có phát hiện được không? Dù trước kia Nhân Nhân nói sẽ không để ý đến ca ca nhưng khi gặp nguy hiểm thì người cậu ấy hô đầu tiên vẫn là ca ca.
Nhưng Lâm Tần luôn nghĩ đến những chuyện của kiếp trước, nhặt được vừng lại đánh mất quả dưa hấu (lấy chi ma đã đánh mất tây qua) quan trọng vẫn là cùng người trước mặt ở hiện tại sống tốt chứ không phải báo thù.
Nhân Nhân gặp tai nạn có chút đáng thương.
Tiểu Linh Lung hiểu được điều này nên mới đối xử với Nhân Nhân tốt đến như vậy, về phần họ có xứng đôi hay không, thật ra không thành đôi nên mọi người đừng rối rắm về chuyện đó.
Chủ yếu là xem tiểu thiên sứ chữa lành mọi thứ như thế nào, chỉ cần chữa lành cho tất cả mọi người là tốt rồi! Sao sao sao ha ha ha ha ha siêu yêu mọi người.[/BOOK]
Chỉnh sửa cuối: